Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 34: Chương 034
      Nở nụ cười làm quen, Thiên Lân :

      - Chỗ này chơi còn vui hơn, chúng ta bây giờ hệt như cưỡi rồng, đáng tiếc nó biết …

      Chữ bay còn chưa thoát khỏi miệng, Thiện Từ và Thiên Lân chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh vàng kim, điểm sáng rất bé xuất đỉnh đầu của con rồng, ngay giữa hai sừng.

      Lúc này, Thiên Lân và Thiện Từ vô cùng kinh ngạc, đều nhìn chằm chằm vào vị trí đó, tìm kiếm điểm sáng sắc vàng kim vừa biến mất.

      Nhưng có lòng tìm hoa hoa thấy, hai người nhìn rất lâu cũng có kết quả, khỏi thất vọng, ai ngờ vào lúc hai người thất thần bất ngờ phát sinh.

      Lúc đó, Thiên Lân và Thiện Từ đều thất vọng, ý thức hơi yếu , phòng tuyến tâm linh hạ thấp.

      Cả hai đối với phát sinh bất ngờ tương đối kinh ngạc, hơi có phần hồn bất phụ thể.

      Đến lúc này, đỉnh đầu của rồng lóe lên ánh vàng kim, luồng sức mạnh vô cùng huyền diệu chỉ trong sát na đoạt lấy hồn phách cả hai đứa, khiến bọn chúng tiến vào đường hầm thời trước giờ chưa từng thấy, chưa từng nghe.

      Thiên Lân và Thiện Từ vẫn giữ nguyên hình dạng ngồi sừng rồng, trái phải, xem ra vẻ mặt chăm chú, dường như quan sát gì đó.

      Nhưng thực tế, hồn phách (nguyên thần) của bọn chúng rời khỏi thân thể.

      gian chuyển động rất nhiều màu sắc khiến người ta mắt hoa mày loạn.

      Thiên Lân và Thiện Từ ở trong đó, có cảm giác như cưỡi mây mù bay lượn.

      Thời khắc đó, biến hóa bốn phía nhanh đến kinh người, khi màu sắc hỗn loạn, khi màu sắc phân chia ràng, phối hợp với thời đảo chuyển và tiếng kình phong gào thét, khiến cho Thiên Lân và Thiện Từ cảm xúc mênh mông, căn bản cách gì bình tâm tĩnh trí để suy xét bản thân nay ở đâu?

      Tình hình đó kéo dài trong chốc lát, khi hai người cảm thấy sức xoay tròn bên ngoài thân thể biến mất, cảnh tượng bốn phía sớm mất rồi.

      Đó là gian trắng tinh màu, nhiều bức tường khí trong suốt ngăn cách nơi này thành từng khu vực từng khu vực.

      Chuyện này khiến người ta phóng mắt nhìn thấy tận cùng, nhưng lại có thể thấy được tồn tại của những bức tường khí.

      Thiên Lân và Thiện Từ lơ lửng trong gian này, nguyên thần ở nơi đây biểu lộ trạng thái thực thể, hai đứa ở cách nhau chừng hai trượng, hiếu kỳ nhìn bốn phía, khuôn mặt nhắn đầy vẻ mê hoặc và mới mẻ.

      Quay đầu lại, Thiên Lân với Thiện Từ:

      - Nơi này kỳ quái, chúng ta vì sao lại tiến vào đây?

      Thiện Từ lắc đầu :

      - Ta cũng biết nữa, dường như có chút liên quan đến ánh vàng kim trước đây. Nhưng cụ thể là như thế nào ta lại được. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?

      Thiên Lân nhúc nhích thân thể, phát nơi này sức nổi rất lớn, thoáng dùng sức là có thể di động, cảm giác kỳ quái.

      - Đừng gấp, dù sao cũng đến đây, chúng ta hãy chơi lúc . Sức lơ lửng nơi này rất mạnh mẽ, hơi lưu ý chút bay xa, trước tiên phải thích ứng với nó , sau đó chúng ta đến vùng lân cận chơi đùa.

      Thiện Từ ừ tiếng, bản tính nó lạnh lùng hiếu động như Thiên Lân, chỉ hơi di động thân thể, từ từ thích ứng với hoàn cảnh nơi này.

      Rất lâu sau, Thiên Lân sau khi cảm thấy thích ứng được nhiều, liền đề nghị:

      - Nơi này yên tĩnh quá, chúng ta đến nơi nào xa xa xem thử, ra nơi này là thế nào, có người ở hay .

      Thiện Từ hơi hơi gật đầu, theo sau Thiên Lân, hai đứa liền dạo loanh quanh xác định.

      Ban đầu, gian nơi này hề thay đổi. Nhưng sau đó, theo di động của Thiên Lân và Thiện Từ, những nơi bọn chúng qua để lại số bóng hình nhạt nhòa. Điều này bọn chúng chưa từng để ý, hề phát được.

      Những bóng hình nhạt nhòa đó chỉ là loại mô tả đơn giản, ý chỉ hai đứa nhìn thấy được. Nhưng bóng hình, phân bố của màu sắc và điểm sáng lại khác biệt rất lớn.

      Trước hết, bóng hình của Thiên Lân lưu lại có ấn ký sinh mạng của nó, thể ánh sáng bảy màu, hơn nữa màu đỏ rất mạnh, hơi có những điểm quỷ dị.

      Bóng hình của Thiện Từ cũng lưu lại dấu hiệu sinh mạng của nó, hơn nữa cũng thể được ánh sáng bảy màu, chỉ có điều màu xanh lục và màu vàng kim cùng bằng nhau, áp chế năm màu sắc còn lại.

      Ngoài ra, ánh bảy màu của Thiên Lân lại giống ánh bảy màu của Thiện Từ. Bóng sáng Thiên Lân lưu lại ràng phân minh, còn bóng sáng Thiện Từ lưu lại sắc màu pha tạp mơ hồ . Cả hai nhìn sơ giống nhau, nhưng thực tế lại có khác biệt rất lớn.

      Vì sao lại như vậy? ai biết được.

      Ngoài ra, ánh sáng bảy màu trong bóng sáng có ý nghĩa thế nào . Mỗi người đến nơi này hình bóng lưu lại đều có bảy màu, hay bởi đặc thù của Thiên Lân và Thiện Từ, chỉ có bọn chúng mới để lại hình bóng bảy màu?

      qua lại từng khu vực gian trắng bạch, Thiên Lân cảm thấy hơi bực bội, dù sao cứ mãi mục đích như vậy, người dù bình tĩnh lạnh lùng cũng nổi giận.

      Thiện Từ nhìn thấy thay đổi của nó, giọng :

      - Đừng nóng nảy, ta cảm thấy nơi này rất kỳ quái, dường như dẫn đường chúng ta theo phương hướng nào đó.

      Thiên Lân kinh dị :

      - Ngươi xác định vậy chăng?

      Thiện Từ cười đáp:

      - khác biệt nhiều lắm.

      Thiên Lân nghi hoặc hỏi:

      - Ta vì sao có cảm giác như vậy?

      Thiện Từ chợt sửng người, giọng :

      - Chúng ta giống nhau.

      Thiên Lân nhìn nó, hỏi tiếp:

      - Khác biệt? Tính cách hay là chuyện khác?

      Thiện Từ cười cười, sau đó khi thấy ánh mắt hiểu của Thiên Lân nhìn nó, giọng trả lời:

      - Rất nhiều thứ đều khác nhau, sau này ngươi biết thôi. Được rồi, những chuyện đó, thôi.

      Dứt lời liền trước, để Thiên Lân mình ở đó suy tư.

      Chuyện động chậm rãi mục tiêu cũng duy trì quá lâu. Thiện Từ dường như có năng lực nào đó mà Thiên Lân biết, nhanh chóng dẫn Thiên Lân đến gian tương đối hẹp ở giữa trung tâm.

      Ở đó hơi có chút khác biệt với những nơi khác, tường khí bốn bề lưu động thể những đoạn văn tự trong suốt ràng, điều này đứng ở nơi xa cách gì phát được. mặt đất, vòng tròn bé vẻn vẹn tới sáu thước, nằm ngay chính giữa gian, nếu quan tâm căn bản phát giác được.

      Chăm chú nhìn những văn tự tường khí, Thiên Lân cau mày, tự :

      - Những chữ trong suốt này từ xuống dưới, tự động hiển , từ đâu mà ra vậy? Tốc độ biến hóa của bọn chúng rất nhanh, ai có thể nhìn được chúng miêu tả chuyện gì thế này?

      Thiện Từ ước đoán:

      - Ta nghĩ, nơi này có khả năng là loại thần kỳ, căn bản chúng ta thể nào lý giải được. nay, chúng ta chỉ cần biết được, nơi đây chúng ta từng qua, hơn nữa cũng thấy được cảnh tượng thần kỳ này. Tiếp theo đó, chúng ta phải làm như thế nào để từ đây tìm ra bí mật chúng ta muốn biết mà nay chúng ta còn chưa biết.

      Thiên Lân quay đầu nhìn nó, thấy nó vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng khỏi ngầm :

      - Nó vì sao lại lạnh lùng và tỉnh táo như vậy, lẽ nào từ đến lớn nó sống chung với sói trong thời gian dài tạo nên việc này? Nếu đúng là như vậy, sau này ta phải thêm chút ấm áp với nó, để nó dần dần sáng hơn lên.

      Nghĩ đến điều này, Thiên Lân vẻ mặt lộ ra nụ cười mỉm, nỗi vui mừng vô hình khiến nó chớp mắt quên hết ưu phiền.

      Dời mắt , Thiên Lân bình tĩnh để xem xét tất cả mọi thứ trước mắt, phát nơi này rất tà môn, những chữ viết lúc trước vốn chăm chú quan sát vẫn còn mơ hồ, lúc này ngờ dần dần nét, hơn nữa còn tự động in sâu vào trong lòng của nó.

      Có phát như vậy, Thiên Lân liếc Thiện Từ, thấy mặt nó chút bộc lộ, trong lòng lập tức hiểu , nó tiến trước bước nắm vững được điều kỳ ảo bên trong. Cười cười, Thiên Lân thôi nhìn, tận sức duy trì bình tĩnh của bản thân, thản nhiên đưa mặt đối diện cảnh tượng nay.

      Thời gian, từ lúc này như kéo dài ra. Thiên Lân ban đầu còn có chút dao động trong tâm thần, chữ viết nhìn thấy cũng có độ dao động rất lớn. Sau đó, Thiên Lân dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng nghĩ đến điều gì, cuối cùng tiến vào cảnh giới vong ngã, cảnh tượng kỳ diệu liền lên trong lòng của nó.

      Đó là tượng rất khó miêu tả bằng lời.

      cách đơn giản, ngay sát na Thiên Lân tiến vào cảnh giới vong ngã, những chữ viết trông thấy ràng trước đó đột nhiên như khói tan biến, ngay cả ký ức cũng còn tồn tại.

      Đồng thời, số điểm sáng loang loáng sau đó xuất , tự động tổ chức thành số văn tự, dùng tần suất vô cùng đặc thù thay đổi nội dung, khắc vào rất sâu trong não của Thiên Lân.

      Cảnh tượng đó kéo dài giây lát, mãi đến khi nội dung hoàn toàn mới biến mất thấy. Lúc đó, Thiên Lân tỉnh lại, nỗ lực nhớ lại những chuyện phát sinh vừa rồi, liền kinh ngạc phát những văn tự đó khắc vào trong não, nhưng nó lúc này nhớ lại được chút nào.

      Cảm giác hệt như bị tầng sương mù che phủ, biết nhưng lại cách nào quét . Vì sao như vậy, Thiên Lân thể được. Nó chủ suy đoán, những văn tự được giữ lại trong ký ức thâm sâu đó cần phải có hoàn cảnh đặc thù, hoặc là tình huống đặc thù mới có khả năng mở ra được.

      Bên này, biến cố Thiện Từ gặp phải cũng hệt như Thiên Lân. Nó cũng có kinh nghiệm tương tự, nhưng nội dung văn tự trong ký ức lại có nội dung trái ngược hẳn với Thiên Lân. Đương nhiên, điểm này cả hai nay hoàn toàn biết được, cần phải chờ đến khi lớn lên mới dần dần hiểu được.

      Thiện Từ nghiêng đầu nhìn Thiên Lân hỏi:

      - Có thu hoạch được gì ?

      Thiên Lân cười tươi đáp:

      - Cũng kém ngươi nhiều lắm.

      Thiện Từ cũng hỏi nhiều, phất tay chỉ vào vòng tròn mặt đất :

      - Chỗ này chúng ta còn có thứ chưa thử qua, bây giờ thử xem thế nào.

      Thiên Lân vui vẻ đáp:

      - Được, đến đây thôi.

      rồi hình bóng loáng lên, chớp mắt xuất trong vòng tròn.

      Thiện Từ trầm ổn hơn chút, hoàn toàn làm theo Thiên Lân, ngược lại chầm chậm bước đến.

      bao lâu, hai đứa đứng trong vòng tròn đều cau mày, đều có loại cảm giác mơ hồ và mong chờ ra lời. Dường như trong vòng tròn này có chút cổ quái, sau khi bọn chúng tiến vào rồi, động chạm đến huyền cơ, khiến bọn chúng trong lòng có cảm nhận.

      Nhưng hệt như ta phỏng đoán, khi hai đứa đứng vững rồi, vòng tròn bé vốn khó thấy mặt đất mờ ánh trắng, chớp mắt che phủ hình bóng cả hai, sau lúc khôi phục như thường nhưng hai đứa lại đều thấy được.

      Lại thêm lần thời biến chuyển. Lần này, Thiên Lân và Thiện Từ hề cảm thấy choáng váng hoa mắt, trực tiếp bị đưa đến gian cổ quái.

      gian cổ quái, bởi vì gian này hệt như tấm gương, lớn mà lại lơ lửng hư giữa trời đất. Bốn bề hề có bất cứ cảnh vật nào khác tồn tại, hoàn toàn như khán đài vậy.

      Nhưng khán đài này rất kỳ quái, nhìn ra có vẻ vừa hư vô lại hư ảo, mọi thứ chỉ có thể dùng chữ “” để hình dung nó.

      Đến gian này, Thiên Lân và Thiện Từ ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng giây lát liền bình tĩnh trở lại.

      Dù sao hai đứa cũng phải bình thường, hơn nữa trước đó trải qua ít chuyện, sớm thấy chuyện quái dị rồi.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 36: Chương 036
      Cử động cơ thể lúc, Thiên Lân kinh ngạc la lên:

      - Chúng ta quay về …

      Vừa được bốn chữ, Thiên Lân liền ý thức thấy ổn, vội vàng ngậm miệng lại.

      Thiện Từ hơi chững chạc hơn, liếc những đệ tử thủ giữ ở lối vào Đằng Long phủ, phát bọn chúng bị tiếng của Thiên Lân gây chú ý, vội vàng lớn giọng :

      - Đúng thế, chúng ta phải quay về thôi, để cho mọi người lo lắng nữa.

      rồi kéo Thiên Lân bay mình về phía cửa động.

      Rời khỏi động rồi, Thiên Lân liếc nhìn lòng bàn tay, phát hình ảnh khối ngọc tùy theo suy nghĩ mà xuất , trong lòng lập tức vui mừng, giọng hỏi Thiện Từ:

      - Kiếm kia của ngươi còn chăng?

      Thiện Từ đáp:

      - Trong cơ thể ta, rất nghe lời. Ngươi hẳn cũng vậy rồi.

      Thiên Lân cười lên tiếng:

      - Đúng, hơn nữa còn rất thú vị. Được rồi, sau khi rồi, những chuyện vừa rồi chúng ta cũng nên cho ai biết, kể cả sư phụ của ngươi.

      Thiện Từ cân nhắc lúc, sau đó gật đầu đáp:

      - Được, đây là bí mật giữa hai chúng ta, tuyệt đối cho người thứ ba biết được!

      Thiên Lân đồng ý :

      - Được, ai cũng cho biết.

      Dứt lời liền tăng tốc, chớp mắt đến cửa cốc.

      Lúc này, thời gian nửa canh giờ quy định còn chút.

      đài người tham gia còn cố tranh thủ thời gian để khôi phục, bá tính dưới đài lại lẳng lặng chờ đợi.

      Thiên Lân và Thiện Từ thấy cảnh tượng này lập tức cười tươi hớn hở, bỏ hết lo lắng trong lòng, nhanh chậm vào trong đám đông.

      Lúc này, Thiên Lân vô tình ngửng đầu, phát tình hình bất ngờ.

      Té ra sau khi hai đứa bỏ rồi, đài lại có thêm hai người lạ lẫm, chuyện này là như thế nào đây?

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Yên lặng nhìn về xa xa, Triệu Ngọc Thanh đè nén kích động trong lòng, đứng lên chầm chậm ra giữa trường.

      hề mở miệng, có lý do, ông cứ thế đột nhiên đứng dậy, lập tức khiến mọi người chú ý.

      đài, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt mơ hồ, hiểu hành động này của Triệu Ngọc Thanh là do buồn bực muốn đứng lên lại, hay còn có nguyên nhân khác nữa.

      Hàn Hạc và Điền Lỗi ánh mắt hơi lấp lánh, đưa mắt cho nhau, vẻ mặt xuất nét kích động.

      Tuyết Sơn thánh tăng mất nụ cười, khuôn mặt đầy đặn mơ hồ xuất vẻ quái dị, như cười mà cười, phảng phất phát được điều gì đó.

      Dưới đài, Lý Phong thấy sư phụ đột nhiên đứng lên, trong lòng lập tức nghi hoặc, vội vàng kêu gọi ba vị sư huynh và hai vị sư đệ kế bên, sau đó phi thân lên đài, cung kính hỏi:

      - Sư phụ, người có phải có chuyện gì muốn bọn đệ tử làm chăng?

      Triệu Ngọc Thanh để ý đến ông, ánh mắt nhìn về bầu trời xa xa, hơi lộ vẻ kích động lên tiếng:

      - Kêu bọn họ lên đây, ta có chuyện muốn .

      Lý Phong vâng tiếng, xoay người xuốn đài, trong lòng lại ngầm : “Kỳ quái, sư phụ sao lại có vẻ như vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy.”

      Đứng giữa sân trường, Triệu Ngọc Thanh yên lặng bất động. Ông biết mọi người đều nhìn về phía mình, nhưng ông lại hề giải thích gì cả.

      Giây lát, Lý Phong dẫn ba sư huynh và hai sư đệ lên đài, sáu người trong lòng đầy hiếu kỳ nhưng dám mở miệng, ngoan ngoãn đứng phía sau Triệu Ngọc Thanh.

      Ở cách đó xa, Hàn Hạc và Điền Lỗi đứng lên, chầm chậm đến bên Triệu Ngọc Thanh, Điền Lỗi cất tiếng:

      - Sư huynh, phải ấy ?

      Triệu Ngọc Thanh nhè gật đầu, giọng nặng nề đáp:

      - Đúng ấy. năm trăm năm rồi, ấy cuối cùng cũng quay về Đằng Long cốc.

      Năm trăm năm, đây là gì mà lâu quá vậy?

      ra người phụ nữ Triệu Ngọc Thanh là ám chỉ ai đây?

      Lúc này, bầu trời xa xăm xuất đám mây trắng lưu động, có tốc độ rất nhanh bay lại phía này, loáng cái đến trước mắt.

      Trong khí, luồng khí tức lạnh lẽo cao ngạo bao trùm bốn phía, khiến mọi người đều hơi chấn động.

      Hàng người sau lưng Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Giang Thanh Tuyết đều cảm ứng được mạnh mẽ của luồng khí tức đó, khỏi đột ngột đứng dậy, chân nguyên trong cơ thể lưu động rất nhanh, toàn lực chống cự lại khí thế đó.

      Tuyết Sơn thánh tăng thấy vậy, giọng niệm Phật pháp, nhắc nhở:

      - Ba vị cần phải khẩn trương như vậy, người đến là khách, hoàn toàn như suy nghĩ của các vị.

      Ba người nghe vậy ngẩn ra, dường như nghi hoặc nhưng lại tiện hỏi nhiều, khỏi vừa ngồi xuống vừa chăm chú quan sát.

      tầng Đằng Long cốc, cụm mây trắng trôi đến lúc này đột nhiên tan , để lộ phụ nữ trung niên xinh đẹp phong tư trác tuyệt và thiếu nữ như ngọc như ngà chừng mười tuổi.

      Người phụ nữ xinh đẹp đó vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như mộng như ảo nhìn về phía mấy người Triệu Ngọc Thanh ở đài cao, có mấy phần phức tạp.

      Triệu Ngọc Thanh hơi kích động, Hàn Hạc và Điền Lỗi thân thể càng run rẩy hơn.

      Cả sáu đệ tử mở tròn mắt hoang mang, hiểu người phụ nữ trung niên xinh đẹp này là ai.

      Tuyết Sơn thánh tăng hơi hơi lắc đầu, :

      - Rối ren định mệnh, khởi đầu từ nơi nào mà lại quay về nơi nào. Vài trăm năm đau thương, cuối cùng vẫn còn thoát được chữ tình. Ai, đây chính là thế tục.

      Giang Thanh Tuyết đầy nghi hoặc, giọng hỏi:

      - Thánh tăng tiền bối, lời người ám chỉ điều gì, vãn bối hiểu được.

      Tuyết Sơn thánh tăng hề giải thích, điềm nhiên trả lời:

      - lập tức hiểu ngay thôi.

      Cách chỉ vài trượng, hệt như cả đời người.

      Triệu Ngọc Thanh nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, vẻ mặt ra nụ cười khổ sở.

      Phía sau, Điền Lỗi là xúc động nhất, giọng đầy đau thương :

      - Sư muội, năm trăm năm rồi, muội vẫn còn chịu gọi chúng ta tiếng sư huynh sao?

      Chữ sư muội khiến phần lớn mọi người đều kinh ngạc ngây người.

      Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt chính là sư muội của Triệu Ngọc Thanh, từng là môn hạ của Đằng Long cốc?

      Còn nữa, ngày đó ra phát sinh chuyện thế nào đây?

      Vì sao bọn họ như thể xa lạ, năm trăm năm nay chưa từng gặp gỡ nhau?

      Bất ngờ xuất vẻ mặt nặng nề trầm trọng của sáu huynh đệ, bọn họ khỏi biến hẳn sắc mặt, đồng thanh hỏi:

      - Tam sư thúc, người ấy quả là ngũ sư thúc năm nào chăng?

      Điền Lỗi trầm ngâm gật đầu, cay đắng đáp:

      - Đúng là bà ấy, năm trăm năm rồi, bà ấy tuy hơi biến đổi, nhưng bọn ta nhìn lầm được. Năm đó khi bà ấy bỏ , bọn các con còn chưa nhập môn, vì thế người nào từng gặp qua.

      Sáu sư huynh đệ nghe vậy, vội vàng cung kính lên tiếng:

      - Đệ tử bái kiến sư thúc.

      Người phụ nữ trung niên xinh đẹp hề cử động, vẫn đứng yên nhìn Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt đầy vẻ quật cường.

      Triệu Ngọc Thanh hiểu rất tính cách của sư muội này, biết nàng tranh cường hiếu thắng, cũng dễ dàng nhận thua, cũng tuyệt đối mở miệng nhận lỗi trước, vì thế chầm chậm :

      - Sư muội, hoan nghênh muội quay về, chúng ta vẫn luôn chờ đợi muội.

      Người phụ nữ xinh đẹp vẻ mặt hơi động đậy, hơi khó khăn lên tiếng:

      - Sư huynh, muội …

      Triệu Ngọc Thanh biết nàng khó mà mở miệng, cắt ngang lời:

      - Quay về là tốt rồi, thế nào cũng cần phải thêm.

      Bên cạnh, Hàn Hạc lên tiếng:

      - Sư muội, xuống đây .

      Điền Lỗi :

      - Đúng thế, xuống đây , năm trăm năm rồi, muội lại muốn gặp chúng ta sao?

      Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nghẹn ngào, kích động :

      - Sư huynh … muội … muội…

      Triệu Ngọc Thanh :

      - Mọi thứ quá khứ qua rồi, muội bây giờ trở về, hẳn nhiên mọi thứ rồi.

      Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhè gật đầu, có vẻ hơi áy náy, chầm chậm cùng bé nhàng hạ xuống.

      Vội vàng bước lên, sáu người vẻ mặt nghiêm trang chính thức thi lễ bái kiến sư thúc.

      Người phụ nữ trung niên xinh đẹp hai mắt hơi động đậy, muốn lên tiếng gì đó, lại bị Triệu Ngọc Thanh ngăn lại:

      - Đó là chút tâm ý của bọn chúng, muội chớ nên phụ lại.

      Người phụ nữ trung niên vừa nghe vậy, cũng thêm gì, đành thản nhiên tiếp nhận.

      Sau đó, Hàn Hạc và Điền Lỗi tiếng đến hỏi han, sư huynh muội năm trăm năm chưa từng gặp lại, đau thương và kích động đó tự nhiên có thể khiến người ta cảm xúc.

      Đợi mọi người hoàn tất xong hết, Triệu Ngọc Thanh tiến lên nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, cảm xúc :

      - Sư muội, muội thay đổi.

      Người phụ nữ trung niên xinh đẹp khổ sở đáp:

      - Vài trăm năm rồi, ai có thể thay đổi được đây? Huynh phải cũng biến đổi rồi chăng?

      Triệu Ngọc Thanh khẽ thở dài :

      - Đúng thế, vài trăm năm rồi, là dài đằng đẳng.

      Lý Phong đến sau lưng Triệu Ngọc Thanh, :

      - Sư phụ, mọi người còn chờ đợi.

      Triệu Ngọc Thanh nghe vậy lập tức tỉnh lại, giọng :

      - Được, ta biết rồi, các con hãy xuống trước .

      Dứt lời xoay người dẫn phụ nữ trung niên xinh đẹp đến trước mặt Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết.

      - Ta giới thiệu với mọi người, đây là tiểu sư muội của ta Phương Mộng Như. Vị này là …

      Mỉm cười gật đầu, phụ nữ trung niên xinh đẹp Phương Mộng Như chào hỏi mọi người.

      Trong đó, bà và Tuyết Sơn thánh tăng vốn quen biết nhau.

      Sau lễ nghĩa khách sáo, mọi người lại ngồi xuống, Phương Mộng Như ngồi vị trí Điền Lỗi trước đó, bé đứng ở phía sau.

      Do vòng tỉ thí sắp sửa còn chừng lúc, mọi người liền thừ dịp hàn huyên với nhau.

      Đương nhiên, chủ đề chính là Phương Mộng Như, nên hai phái và Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết đều biết phải điều gì.

      Lúc này, Hàn Hạc hỏi:

      - Sư muội, nhiều năm rồi, muội có khỏe mạnh chăng?

      Phương Mộng Như hơi cay đắng, hỏi ngược lại:

      - Ba vị sư huynh có khỏe được chăng?

      Hàn Hạc trầm ngâm, chỉ câu hỏi đơn giản lại thể dễ dàng đáp được.

      Hay có lẽ năm trăm năm qua rồi, chút dĩ vãng hẳn cũng nên quên , chỉ có điều có thể quên được chăng?

      Điền Lỗi tu luyện pháp quyết dương cương, tính cách thẳng thắn, cất lời :

      - Sư muội, năm trăm năm rồi, chúng ta đều luôn chờ đợi muội quay về, chờ đợi suốt cả năm trăm năm!

      Phương Mộng Như cơ mặt run rẩy, :

      - Xin lỗi, sư huynh.

      Triệu Ngọc Thanh thấy tình hình như vậy, trong lòng có nỗi đau thương tả thành lời, nhưng thân là cốc chủ, lại có mặt người ngoài, ông làm sao có thể dễ dàng lộ ra ngoài được?

      Vì thế, ông đành phải chuyển chủ đề lên tiếng:

      - Mọi thứ quá khứ hãy để cho nó trôi qua , bây giờ sư muội quay về đoàn tụ với chúng ta, đây chính là chuyện đáng mừng nhất, mọi người hãy chuyện vui vẻ thôi.

      Hàn Hạc gật đầu :

      - Sư huynh có lý, chúng ta những chuyện này. Sư muội, lần này muội dẫn về thiên bẩm tồi, là môn hạ của muội chăng?

      Phương Mộng Như liếc đứa bé , trong mắt toát ra vẻ phức tạp, giọng than:

      - Đứa bé này tên là Vũ Điệp, do đồ tôn của muội sinh ra, từ được muội nuôi dưỡng. cho ngay thiên phú của nó đúng là hơn người, nhưng khi nghĩ đến mẹ nó, muội lại đau lòng.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 37: Chương 037
      Hàn Hạc khuyên giải:

      - Được rồi, hãy mở lòng chút. Mỗi thời đại đều có những khác biệt với thời đại khác, chúng ta cũng cần phải nhắc đến quá nhiều. Sau này muội ở lại nơi này, từ từ quên những chuyện đó, vui vẻ mà sống.

      Phương Mộng Như giọng sa sút đầy đau lòng:

      - Quên ? Quả có thể quên tốt rồi.

      Quay đầu, Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt đau thương lại hề mở miệng.

      Triệu Ngọc Thanh né tránh ánh mắt của bà, hơi đau lòng :

      - Sư muội, năm trăm năm rồi, muội hà tất còn phải hỏi đến chi?

      Phương Mộng Như thê lương trả lời:

      - Đúng thế, năm trăm năm rồi, sư huynh vì sao còn muốn cho muội biết, vì sao vậy?

      Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm, ông có thể gì đây.

      Điền Lỗi thấy vậy, vẻ mặt đau thương :

      - Sư muội, muội hẳn cần phải ép bức sư huynh, nhiều năm qua, huynh ấy cũng trải qua đau khổ nhiều.

      Phương Mộng Như hơi hơi gật đầu, cất giọng đau khổ:

      - Đúng thế, năm trăm năm rồi, chúng ta ai lại khổ đây? Nhưng lời nguyền này của ông trời có phải là quá độc ác chăng, quá nặng nề chăng?

      Giọng bi thương khiến người cảm xúc, Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi vẻ mặt đầy thương tang, ai cũng muốn gì.

      Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung bốn người, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng biết được chuyện cũ năm xưa ra, còn ba người đều mơ mơ hồ hồ, hiểu ra giữa các sư huynh muội bọn họ phát sinh ra chuyện gì.

      Thời gian trầm lặng trôi qua, thời điểm bắt đầu tỉ thí càng lúc càng gần.

      Lúc này, Thiên Lân và Thiện Từ ở dưới đài phi thân lên, phá vỡ trầm lặng khiến mọi người đều tỉnh táo trở lại.

      Bật cười , Thiên Lân bước đến bên cạnh Vũ Điệp, hỏi:

      - Ngươi vừa mới đến chăng, ngươi tên là gì vậy?

      Vũ Điệp nhìn nó, khuôn mặt bé lạnh lẽo có mấy phần kinh hoàng, ràng nó còn chưa thích ứng với kiểu hỏi bất ngờ như vậy của Thiên Lân.

      - Ta tên Vũ Điệp, ngươi là ai?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Vũ Điệp, rất dễ nghe. Ta tên là Thiên Lân, bên đó là Thiện Từ, chúng ta cùng nhau chơi đùa nhé.

      Vũ Điệp trong mắt toát ra vẻ động tâm, nhưng lại hề đáp lời, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Phương Mộng Như.

      Thiên Lân thấy được lo lắng của nó, vừa nắm lấy bàn tay bé của nó, kéo nó bỏ chạy, còn :

      - Đừng sợ, bà ấy trách ngươi đâu.

      Vũ Điệp hơi mâu thuẫn, giằng co lát, nhưng kỳ quái chính là nó giãy ra được.

      Phương Mộng Như thấy cảnh tượng này, hề quấy rối, chỉ cau mày giọng :

      - Đại sư huynh, đứa bé này người muội cảm thấy có khí tức hơi quen thuộc, hẳn phải là môn hạ của các vị?

      Triệu Ngọc Thanh :

      - phải, pháp quyết của nó thừa kế từ cha mẹ nó. Mà cha mẹ nó lại ở Thiên Nữ Phong xa nơi này.

      Phương Mộng Như vẻ mặt ngẩn ra, lộ vẻ kì dị :

      - Thiên Nữ Phong … Còn đứa bé kia?

      chờ Triệu Ngọc Thanh đáp lời, Tuyết Sơn thánh tăng cười :

      - Đây là đồ nhi ta mới thu nhận, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.

      Phương Mộng Như liếc ông, gật đầu :

      - Đồ đệ của thánh tăng, quả nhiên khác thường.

      Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:

      - ra trong ba đứa bọn chúng, thiên phú tốt nhất chính là Thiên Lân.

      Phương Mộng Như hề phản bác, :

      - Đúng thế, nhưng biết tương lai nó là đồ đệ của ai đây?

      Tuyết Sơn thánh tăng đáp:

      - Điều đó ra quan trọng, quan trọng chính là thành tựu trong tương lai của nó.

      Lúc này, Lý Phong ở dưới đài thấy thời gian còn nhiều, liền phi thân lên đài, tập trung mười sáu người tham dự lại, dặn dò:

      - Bây giờ hơn nửa canh giờ, chúng ta lập tức tiến hành cuộc tỉ thí tổng hợp vòng thứ ba, mọi người đều chuẩn bị chu đáo rồi phải ?

      - xong.

      Mọi người cùng lên tiếng kiên định trả lời.

      Hài lòng gật đầu, Lý Phong :

      - Rất tốt, bây giờ ta hãy qua về quy tắc và hình thức tỉ thí lượt. Tổng hợp khảo nghiệm chính là trung bình của tổng thể mọi người, bao gồm thân pháp, tu vi, kiếm thuật mọi thứ kỹ năng, chính là cuộc tỉ thí tương đối phức tạp nhất. Muốn phân thắng bại, biện pháp tốt nhất là tỉ thí lẫn nhau. Nhưng như vậy khó tránh gây thương tích cho người khác, làm hư hoại tôn chỉ của chúng ta, vì thế chúng ta đổi sang phương thức khác, thỉnh vị đức cao trọng vọng mà lại công chính vô tư, để người này ra mặt tiến hành vòng sàng lọc thứ nhất, đào thải phần các tuyển thủ. Những người vượt qua còn lại lại bắt đầu vòng kiểm tra đào thải mới, mãi cho đến người quyết thắng xuất mới thôi.

      Người tham dự có nghi hoặc, tỉ thí năm nay khác với kỳ trước, ra trong lòng Lý Phong tính toán chuyện gì đây?

      Ngồi quan sát, Công Dương Thiên Tung cau mày :

      - Cốc chủ, lần này …

      Triệu Ngọc Thanh cười đáp:

      - Thiên tôn cần phải lo lắng, bất quá là chuyển đổi phương thức, ra có gì cả.

      Mã Vũ Đào mỉa mai:

      - Có khả năng có người sợ thay đổi phương thức, môn hạ thích ứng được.

      Công Dương Thiên Tung nghe vậy nổi giận, quát lớn:

      - Kẻ họ Mã kia bớt lung tung nơi này, bổn thiên tôn sợ lúc nào vậy?

      Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, vội vàng khuyên bảo:

      - Hai vị chớ tranh cường, hay là đợi cho tiểu đồ của ta xong, nếu cảm thấy thỏa đáng, chúng ta lại tiến hành thương nghị lại.

      Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào đồng thanh hừ khẽ, quay mặt nhìn nhau.

      Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ, ánh mắt ra hiệu cho Lý Phong tiếp tục .

      Nhận được chỉ thị của ân sư, Lý Phong tiếp tục lên tiếng:

      - Cuộc so tài năm nay có khác biệt với lần trước, nhưng nguyên tắc công bằng và công chính hề thay đổi. Vì cố sức làm cho tốt nhất, lần này chúng tôi thỉnh Tuyết Sơn thánh tăng tiền bối làm trọng tài, để ông ấy tiến hành sàng lọc vòng thứ nhất cho chúng ta, mọi người thấy như thế nào?

      câu hỏi cuối, ràng là hỏi Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông.

      Nghe vậy, Tuyết Sơn thánh tăng cười khổ :

      - Cả đời khổ sở lao lực, đến nơi nào cũng sao thoát được.

      Triệu Ngọc Thanh cười :

      - Nơi này hôm nay chỉ có mình tiền bối là thích hợp nhất, coi như chỉ điểm thêm chút cho đám tiểu bối.

      Công Dương Thiên Tung :

      - Cốc chủ sai, để thánh tăng ra mặt, ta Ly Hận thiên cung hề có gì để phản đối.

      Mã Vũ Đào cũng :

      - Thiên Tà tông cũng tin vào thánh tăng, mọi thứ đành làm phiền thánh tăng.

      Bật cười ha hả, Tuyết Sơn thánh tăng :

      - Như vậy ta lại hoạt động gân cốt chút.

      rồi đứng lên, chầm chậm ra giữa sân.

      Mỉm cười thi lễ, Lý Phong :

      - Chuyện này trước đây chưa từng báo cho thánh tăng tiền bối trước, hy vọng người thứ lỗi.

      Tuyết Sơn thánh tăng để ý trả lời:

      - Người thế ngoại nhiều. , sàng lọc như thế nào?

      Lý Phong cung kính trả lời:

      - Sàng lọc phân thành hai bước, thứ nhất là dùng mười chiêu giới hạn, mười sáu người tham dự toàn lực phát huy, để thánh tăng sàng lọc số người tương đối yếu hơn. Vòng thứ hai dùng hai mươi chiêu làm giới hạn, tiến thêm bước hiểu được năng lực tổng hợp của những thí sinh, cũng để cho kết quả được thêm phần công minh chính trực.

      Hiểu được hình thức tỉ thí, Tuyết Sơn thánh tăng cười đùa lên tiếng:

      - như vậy, ta có thể là trách nhiệm nặng nề à.

      Lý Phong cười cười, tiện thêm điều gì. Sau đó, tỉ thí liền chính thức bắt đầu, với công kích của Tuyết Sơn thánh tăng, đối tượng phải thể thực lực bản thân.

      Người đầu tiên xuất trận chính là Đằng Long cốc Phi Hiệp, dùng hai tay làm vũ khí, thi triển Phiêu Tuyết thân pháp phối hợp với Hàn Băng pháp quyết, triển khai loạt công kích mãnh liệt.

      Tuyết Sơn thánh tăng mỉm cười bất động, toàn thân ánh Phật xuất , bố trí kết giới phòng ngự, sau đó hai tay vuốt khẽ, xem ra pháp quyết Phật môn chầm chạp, thực tế lại mạnh mẽ hùng hậu.

      Dưới đài, các bá tánh ai chăm chú, quan sát tỉ thí đặc sắc này. đài, Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Phương Mộng Như, Giang Thanh Tuyết cùng với ba đứa Thiên Lân cũng quan sát, nhưng vẻ mặt mỗi người mỗi khác.

      Đối với mọi người, cuộc tỉ thí này có vẻ nghiêm túc. Đối với ba đứa Thiên Lân, cuộc tỉ thí này hệt như kiểu du hí, để ý thắng thua mà chỉ như chơi đùa mà thôi.

      Hạn chế mười chiêu chớp mắt xong, Phi Hiệp lùi lại, người số hai tiến vào. Như vậy, từng người nối tiếp từng người, khán giả nhìn hoa cả mắt cũng phải thầm gật đầu.

      Trong ba đứa , Thiên Lân năm nay chín tuổi, nhất, nhưng lại chủ động nhất, kéo tay Thiện Từ và Vũ Điệp để thảo luận:

      - Các ngươi đoán xem vòng thứ nhất có bao nhiêu người vào đấu loại?

      Thiện Từ nhìn Vũ Điệp, nho nhã :

      - Ngươi trước .

      Vũ Điệp quan sát giây lát, trầm tĩnh :

      - Ta đoán khoảng chừng có sáu người.

      Thiện Từ :

      - Ta cho là năm. Thiên Lân, ngươi sao?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Ta đoán có bảy.

      Thiện Từ hỏi lại:

      - Vì sao?

      Thiên Lân giải thích:

      - Vòng thứ nhất chỉ là sàng lọc cơ bản, cần phải quá độc đáo, vì thế số người vượt qua hẳn phải tương đối nhiều.

      Kết quả, mọi thứ đúng như Thiên Lân đoán. Vòng thứ nhất kết thúc, Thiên Sơn thánh tăng đào thải chín thí sinh, chỉ còn Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt, Phi Hiệp, Huyền Vũ và Lâm Phàm.

      Đối với kết quả này, Vũ Điệp và Thiện Từ đều hơi bất ngờ. Theo phân tích của Vũ Điệp, hẳn Huyền Vũ xứng đáng, còn Thiện Từ lại cho là Phi Hiệp cũng đáng để bị loại .

      Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào hơi thất vọng, trong bảy người được tuyển có năm đồ đệ của Đằng Long cốc, điều này dười như cũng khác biệt rất lớn. Triệu Ngọc Thanh biết cảm nghĩ của bọn họ, nhưng lại chỉ có thể làm ra vẻ biết, dù sao lúc này gì là tốt hơn hết.

      Rất nhanh, vòng tỉ thí thứ hai lại bắt đầu. Lần này càng quan trọng hơn, có vượt qua được hay ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuối cùng, vì thế cho dù là thí sinh hay lãnh tụ của ba phái đều tỏ ra để ý cực kỳ.

      Phi Hiệp lại tiếp tục là người ra trận đầu, cơ hội hai mươi chiêu có giúp được Tuyết Sơn thánh tăng thừa nhận chăng?

      Bên cạnh, sáu thí sinh còn lại cũng đều khẩn trương, thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đến, phát huy thực lực như thế nào cho tốt hơn, thể bản thân như thế nào cho hay ho đều được bọn họ cẩn thận suy tính.

      Nhìn bóng hình di động nhanh chóng trong trường đấu, Thiên Lân lẩm bẩm:

      - Thiện Từ, bản lĩnh của sư phụ ngươi, ngươi học được nhiều ít rồi?

      Thiện Từ vẻ mặt bình tĩnh, trả lời:

      - Thời gian chỉ năm, ta còn chưa học được gì nhiều.

      Vũ Điệp :

      - Sư phụ ngươi xuất thân từ đâu?

      Thiện Từ lắc đầu trả lời:

      - Chuyện này ta cũng biết , từ trước đến giờ sư phụ chưa từng nhắc đến. Ngay cả vì sao thu ta làm đồ đệ, ông ấy cũng muốn .

      Thiên Lân cười :

      - Đừng để ý, những người lớn thường thích làm ra vẻ thần bí.

      Giang Thanh Tuyết vừa nghe câu này, hỏi ngược lại:

      - Các ngươi phải cũng cố tỏ ra huyền ảo sao?

      Thiên Lân trừng nàng cái, bỉu môi :

      - Chúng ta gọi như vậy là hành động thông minh, người lớn các ngươi làm như vậy gọi là dối trá.

      Giang Thanh Tuyết ngẩn ra, sau đó cười mắng:

      - Tiểu Thiên Lân nhà ngươi, còn lòng vòng dối gạt người ta, sợ ta nổi giận ra tay giáo huấn ngươi.

      Thiên Lân cười thông minh, nháy mắt :

      - Tỷ tỷ là xinh đẹp nhất lại muốn khi dễ mấy đứa bé, ra mất mặt.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 38: Chương 038
      Giang Thanh Tuyết nghe vậy cười khóc đều được, Vũ Điệp và Thiện Từ vẻ mặt lại cười cợt. Vòng tỉ thí thứ hai mất thời gian gần bằng vòng .

      Khi Hạ Kiến Quốc thi đấu cuối cùng xong, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, chờ đợi quyết định của ông.

      Thiên Lân giọng hỏi:

      - Lần này các ngươi cho là còn mấy người?

      - Ba người.

      Vũ Điệp và Thiện Từ đồng thanh đáp, sau đó hai đứa đều lộ ra nụ cười.

      Thiên Lân mỉm cười gật đầu, tinh nghịch :

      - hùng có cái nhìn giống nhau.

      Giang Thanh Tuyết cười mắng:

      - Mới có chút xíu thành tựu lớn giọng tự xưng hùng chút ngại ngùng.

      Thiên Lân cười ha hả :

      - hùng xưa nay từ lớn lên, hề từ già theo chiều ngược lại.

      Thấy nó xảo biện, Giang Thanh Tuyết khẽ hừ :

      - Khó mà đối phó với tiểu quỷ như ngươi, có lý cũng khó chuyện ràng với ngươi được.

      Thiên Lân cố ý hú lên để gây chú ý cho mọi người, sau đó làm ra bộ dạng đương nhiêu :

      - Trẻ con từ xưa đến nay đều lý, lẽ nào tỷ tỷ biết chăng? Muốn chúng ta hiểu được lý lẽ, thế chúng ta thành người lớn, phải là trẻ con rồi.

      Giang Thanh Tuyết vẻ mặt hơi biến, ngờ Thiên Lân lại khó dạy như vậy, khỏi hung hăng trừng nó cái.

      Thiên Lân thấy vậy, giọng biến chuyển, cười dịu dàng lên tiếng:

      - Người thường xuyên tức giận rất dễ già , tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định rất ít khi nóng giận, cho thấy tỷ tỷ là người độ lượng hiền lành, thích hơn thua với trẻ con.

      Giang Thanh Tuyết biết nó làm trò, muốn giận lại giận được, chỉ đành nghiêm mặt đáp:

      - Mới vừa chế nhạo ta, lại còn lừa nữa, ngươi cho ta là trẻ con chăng.

      Thiên Lân cười trả lời:

      - Đúng thế, trẻ con thích nhất là chơi với trẻ con. Như vậy ta thích chuyện với tỷ tỷ, tự nhiên cho tỷ tỷ cũng giống như chúng ta vậy.

      Bốn phía, Triệu Ngọc Thanh, Mã Vũ Đào, Công Dương Thiên Tung, Phương Mộng Như mấy người nghe vậy ai cũng mỉm cười, ai cũng tức cười với khả năng biện luận của Thiên Lân.

      Giang Thanh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười, biết thế nào cho xong, vì vậy để ý đến nó nữa.

      Trong sân trường, Lý Phong nhìn Tuyết Sơn thánh tăng hỏi:

      - Tiền bối, vòng thứ hai này kết quả …

      Tuyết Sơn thánh tăng hơi nghiêm mặt trả lời:

      - Kết quả có rồi, ba phái đều có người vượt qua, Đằng Long cốc chính là Từ Tĩnh.

      Như vậy, xuất tam cường, bọn họ chính là Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc. Lúc này, bốn người còn lại tự động lùi lại, chỉ còn ba người tham gia vòng cuối đứng đó nhìn nhau, loại tranh đấu giữa những người mạnh lúc này bắt đầu xuất .

      Lý Phong hơi hơi gật đầu, cảm kích :

      - Lần này làm phiền thánh tăng tiền bối phải hao phí tâm lực, vãn bối quả yên tâm. Bây giờ trước hết mời tiền bối ngồi, chuyện tiếp theo hãy giao lại cho vãn bối là được.

      Tuyết Sơn thánh tăng cười cười, quay về chỗ ngồi. Mọi người ở đó đều quay lại nhìn Lý Phong.

      Điềm nhiên gật đầu, Lý Phong nhìn quanh, trầm giọng :

      - Mỗi phiên tỉ thí tổng hợp, cuối cùng đều tránh khỏi giao chiến. Nhưng trước đây mỗi phiên như vậy đều còn hai người tỉ thí, mà năm nay lại còn ba người, điểm này có khó an bài chút. Nghĩ đơn giản, để cho công bằng chính trực, mỗi người trong ba đều phải thi đấu hai trận khác nhau, như vậy xuất hai loại tình hình. Thứ nhất toàn thắng hoặc toàn bại, thứ hai thắng bại. Nếu là trường hợp trước, thắng bại tự nhiên xuất ràng. Nhưng nếu như trường hợp sau, lại thành ra tương khắc lẫn nhau, tuần hoàn vòng, phân cao thấp. Cho nên trận đấu cuối cùng này mời ba vị trọng tài quyết định.

      Mọi người nghe vậy đều xôn xao, ngờ kết quả lại khác thường.

      Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, liếc người hai bên, hỏi lại:

      - Hai vị có suy nghĩ như thế nào?

      Mã Vũ Đào vẻ mặt biểu , bình tĩnh :

      - Mọi thứ cốc chủ định đoạt được rồi.

      Công Dương Thiên Tung :

      - Ta hề suy nghĩ gì cả, cốc chủ cứ làm chủ mọi thứ.

      Triệu Ngọc Thanh hơi hơi gật đầu, trầm giọng :

      - Tỉ thí tổng hợp có liên quan đến nhiều nhân tố bên trong, đòi hỏi phải khảo nghiệm thành quả tu luyện của bọn họ. Đối với tôn chỉ của Băng Tuyết thịnh hội, quan trọng nhất là tình hữu nghị, so tài là thứ yếu. Chúng ta quan tâm người đứng đầu là ai, chỉ cần mọi người đều tận hết sức, chuyên tâm tu luyện là tốt rồi. nay, ba người bọn chúng đều có đặc điểm khác người, chúng ta cần phải phân ra mạnh yếu, cứ để bọn chúng cùng chung đứng đầu để cổ vũ bọn chúng cố gắng tu luyện, tương lai có thể đạt đường thành tựu to lớn.

      Quyết định của Triệu Ngọc Thanh có phần bất ngờ, bất quá nghĩ lại cũng có lý, Băng Tuyết thịnh hội nguyên gốc phải là đại hội so tài gì cả, những thiếu niên hơn mười tuổi này đều trong thời gian học tập tu luyện, lúc này thắng bại có nghĩa gì đâu?

      Lúc này, bá tánh coi rất nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng tâm tình của Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào lại rất phức tạp.

      Trước khi đến đây, bọn họ đều ôm tham vọng phải thắng, lòng muốn áp đảo đối phương.

      Nhưng sau khi kết thúc ba trận giao đấu, Đằng Long cốc đạt đệ nhất, bọn họ trở thành ngang tài, như vậy làm sao có thể thấy thất vọng được.

      đài cao, Lý Phong quan sát lượt vẻ mặt mọi người, thấy tuy mọi người bất ngờ nhưng lại hề gì, vì thế bắt đầu lên tiếng:

      - Nếu kết quả có, thế vòng thi đấu tổng hợp này, Từ Tĩnh, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc ba người đều đứng hạng nhất. Hy vọng bọn họ sau này cố gắng nhiều hơn, thành tựu về tu vi càng to lớn hơn. Bây giờ, ba trận thi đấu kết thúc hết, chúng tôi thỉnh người lãnh đạo ba phái lên tiếng.

      Dứt lời lùi lại, dưới đài tiếng vỗ tay vang lên.

      Triệu Ngọc Thanh thân là địa chủ, trở thành người lên tiếng đầu tiên.

      - Tụ hội cứu mười năm lần là kết tình hữu nghị của ba phái. Ở chỗ này, trong lòng ta hy vọng, ba phái Băng Nguyên có thể vĩnh viễn hòa thuận, dân chúng Băng Nguyên có thể bình bình an an. Hôm nay, những biểu đặc sắc khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt, cũng hy vọng vào ngày mai, khí vui mừng an hòa này có thể cứ mãi kéo dài.

      Bình tĩnh ôn hòa, bộc lộ phong phạm, hổ là người lãnh đạo phái đứng đầu vùng Băng Nguyên.

      Thấy Triệu Ngọc Thanh lùi lại, Công Dương Thiên Tung tiến lên :

      - Đại hội lần này, công bằng chính trực, ta rất vui mừng. Đồng thời cũng muốn chúc mừng biểu xuất sắc của môn hạ Đằng Long cốc, hy vọng bọn họ có thể càng lúc càng mạnh mẽ. Còn về môn hạ của Ly Hận thiên cung, ta gia tăng đốc thúc, hy vọng lần sau có thành tích tốt hơn.

      Giọng ngay thẳng nhưng lại mang mấy phần phục, ràng ông muốn quay lại lần sau.

      Mã Vũ Đào đợi Công Dương Thiên Tung ngồi rồi mới chầm chậm bước lên, cất tiếng với mọi người dưới đài:

      - Trước hết, cảm ơn nhiệt tình và ủng hộ của mọi người. Thiên Tà tông và Đằng Long cốc luôn huống về hòa thuận hữu hảo, quan hệ với nhau mật thiết. Lần này, đại hội cử hành viên mãn, cho dù kết quả như thế nào, tình hữu nghị thủy chung là quan trọng nhất. Ta tin tưởng, khi đại hội lần sau triệu tập, hai phái chúng ta có càng nhiều đệ tử kiệt xuất hơn nữa. Lúc này, ta chúc mừng đại hội thành công viên mãn. Đa tạ.

      Mỉm cười thối lui, Mã Vũ Đào ràng vô cùng khéo đưa đẩy.

      đến giữa sân, Lý Phong nhìn xuống dưới đài, lớn giọng :

      - Bây giờ Băng Tuyết thịnh hội kết thúc viên mãn, thỉnh mọi người ai nấy về cốc, tối nay ăn mừng phen.

      Xoay người, Lý Phong với mọi người đài:

      - Trời vào hoàng hôn, mời các vị tiền bối, sư thúc, quý khách vào cốc dùng bữa.

      Triệu Ngọc Thanh đứng lên, mời lãnh đạo hai phái cùng với Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết cùng, Hàn Hạc và Điền Lỗi với sư muội Phương Mộng Như ngay sau đó, Thiên Lân kéo tay Thiện Từ và Vũ Điệp hoạt bát tiếp theo, Lý Phong dẫn những người còn lại rời .

      Băng Tuyết thịnh hội mười năm tổ chức lần kết thúc như vậy, ba vòng thi đấu xem như trò đùa, nhưng trong đó lại lộ ra ít tai họa ngấm ngầm.

      Thiên Lân và Thiện Từ gặp nhau tạo nên đoạn kỳ duyên giữa cả hai. Bọn chúng gặp được Vũ Điệp biểu thị cho điều gì đây?

      Băng Nguyên, vùng đất yên tĩnh hiền hòa. Ba phái sinh sống vùng Băng Nguyên có thể luôn cư xử hòa hoãn được chăng?

      ----------------------------------------

      Trong Đằng Long phủ, cao thủ ba phái lúc này ăn cơm chiều.

      Ngồi thủ tọa bàn , Triệu Ngọc Thanh cùng Phương Mộng Như, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết sáu người vừa ăn vừa chuyện.

      Thiên Lân kéo Thiện Từ và Vũ Điệp chạy đến bàn của Đinh Vân Nham, ngồi cùng với bọn Lâm Phàm.

      Trong lúc ăn tiệc, Thiên Lân kéo tay áo của Đinh Vân Nham, giọng hỏi:

      - Đinh thúc thúc, người kia trông có vẻ thân phận tháp, vì sao trước giờ chưa được giới thiệu?

      Đinh Vân Nham nhìn theo ánh mắt của nó, chỉ thấy người Thiên Lân ám chỉ là người phụ nữ trung niên xinh đẹp của Ly Hận thiên cung, vội vàng thu ánh mắt lại, hạ thấp giọng :

      - Đó chính là nhân vật đặc thù trong Ly Hận thiên cung, tên là Cơ Tuyết Ny, có liên quan tình ái với thiên tôn, nhưng do giới hạn của môn quy thể kết hợp được, lại từ trước đến giờ chưa từng ra mặt giới thiệu với người ngoài. Đây chính là điểm úy kị lớn nhất của bọn họ, ngươi được chọc vào đấy.

      Ồ lên tiếng, Thiên Lân chớp mắt với ông :

      - Yên tâm , con ngu xuẩn như vậy.

      rồi quay đầu với Vũ Điệp bên cạnh:

      - Bọn ngươi vùng Băng Nguyên vậy ở đâu?

      Vũ Điệp giọng :

      - Nơi chúng ta ở có tên là Nhạn Đãng phong, mỗi năm vào mùa Đông mới có tuyết rơi. Bình thường khí ấm áp, cảnh sắc đẹp mắt hơn nơi này nhiều.

      Thiên Lân cười :

      - Sau này có cơ hội ta nhất định xem thử cho biết. Đúng rồi, lần này về đây ngươi còn quay lại chỗ đó ?

      Vũ Điệp liếc mọi người ngồi cùng bàn, giọng :

      - Có, thái sư tổ về đây ở vài ngày rồi .

      Thiên Lân thất vọng :

      - Như vậy, lần tới chừng nào ngươi mới quay lại?

      Vũ Điệp lắc đầu trả lời:

      - Ta cũng biết nữa.

      Thiên Lân thấy vẻ mặt Vũ Điệp thất vọng, nghiêm chỉnh :

      - Đừng sợ, sau này ta thăm ngươi là được rồi.

      Vũ Điệp nhìn nó, ánh mắt trong sáng lóe lên vẻ mong chờ.

      - Quả vậy chăng?

      Thiên Lân kiên định :

      - Yên tâm, ta từng rồi, nhất định làm.

      Vũ Điệp cười, rất đẹp, rất ngọt ngào.

      Bên cạnh, Thiện Từ cũng :

      - Ta cũng thăm ngươi.

      Vũ Điệp vui mừng :

      - Được, ta chờ các ngươi đến, chớ quên đó.

      Những hứa hẹn trẻ con thời khắc này, bọn chúng căn bản biết được có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai của bọn chúng.

      Sau khi ăn cơm, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông trước sau rời , Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết lại đáp ứng ở thêm đêm.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 39: Chương 039
      Lúc này, bầu trời tối, Thiên Lân sau khi chơi vòng với Thiện Từ và Vũ Điệp, rời khỏi cốc về nhà.

      Đinh Vân Nham thầm đến bên cạnh sư phụ Triệu Ngọc Thanh, lại những lời của Vũ Điệp, kể cả chuyện ở vài ngày rồi rời .

      Triệu Ngọc Thanh thấy vậy chút kinh ngạc, điềm nhiên đáp:

      - Năm trăm năm qua rồi, sư thúc ngươi sao có chỗ để ở yên sao?

      Đinh Vân Nham hơi bất ngờ, ngượng ngùng đáp:

      - Đệ tử đúng là quá lo.

      xong rời .

      Triệu Ngọc Thanh kêu ông lại, giọng dặn dò:

      - Ngày mai, ngươi đến Thiên Đao phong xem thử qua, nhớ được lỗ mãng.

      Đinh Vân Nham trả lời:

      - Sư phụ yên tâm, đệ tử hiểu rồi.

      Giờ Hợi, trong Đằng Long phủ chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi, Phương Mộng Như bốn sư huynh muội ngồi quanh bàn. Bốn bề, minh châu sáng chói chiếu khắp trong động, bức tượng đá tổ sư trong yên lặng càng tỏ ra uy nghiêm đặc biệt.

      Cười cười, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt đau khổ, :

      - Sư muội, nhiều năm rồi, muội còn hận sư huynh chăng?

      Phương Mộng Như khuôn mặt xinh đẹp cơ thịt run rẩy, ngúc ngắc khó khăn đáp lời:

      - Hận! Nhưng muội càng hận ông trời hơn!

      Triệu Ngọc Thanh toàn thân run rẩy, ánh mắt lập tức u ám .

      Hàn Hạc khổ sở :

      - Sư muội, chúng ta biết nỗi khổ trong lòng sư muội. Nhưng chúng ta đều muốn tốt cho muội, vì thế mới như vậy… Muội phải hiểu mới được…

      Phương Mộng Như thê lương :

      - Ta hiểu , nhưng quên được, quên được!

      Điền Lỗi đau thương :

      - Chúng ta sao phải nếm trải chuyện như vậy, nhẫn tâm như vậy?

      Phương Mộng Như nghe vậy, uất ức và phẫn nộ trong lòng lập tức bộc phát, đau khổ :

      - Sao lại nghĩ như vậy? Ha ha ha… Nếu như muốn, vì sao lại thành toàn cho chúng ta đây?

      Điền Lỗi vọt miệng :

      - Chúng ta lúc ấy …

      Triệu Ngọc Thanh quát tiếng, cắt đứt lời của ông.

      - Sư đệ, chuyện quá khứ cần gì phải nhắc lại đây?

      Điền Lỗi khuôn mặt run run, mất nhiều công sức mới đè nén được kích động trong lòng, đau khổ :

      - Sư huynh …

      Lắc đầu nhè , Triệu Ngọc Thanh :

      - Thời gian khiến tất cả mọi dĩ vãng quên , nhiều năm trôi qua như vậy rồi, đệ cần gì phải khơi dậy đau thương trong lòng của sư muội?

      Điền Lỗi cười cười, rất bi thương.

      Hàn Hạc tâm tình tốt hơn, than :

      - Sư muội, được rồi, chúng ta đều nhiều tuổi rồi. Hà tất phải khóa chặt những dĩ vãng trải qua ở trong lòng vậy?

      Phương Mộng Như vẻ mặt thê lương, đau thương :

      - năm trăm năm rồi, ta cho là mình có thể quên hết, nhưng kết quả như thế nào? Những chuyện xưa trước kia hệt như mới xảy ra hôm qua, mọi thứ còn ràng như vậy, hệt như cái cây đâm chồi sâu vào trong lòng của ta, năm trăm năm cũng chưa từng bật gốc được. Năm trăm năm rồi, thời gian tuyệt vời nhất cuộc đời này của ta lại trôi qua thơ ngây trong bóng tối lạnh giá.

      Triệu Ngọc Thanh hai môi mím chặt, áy náy và đau thương trong lòng hệt như thanh đao thoát ra từ trong cơ thể của ông, được ông ngậm chặt lại vào lúc này đây.

      Đó là loại đau thương thầm, yên lặng mà khiến người ta cười nổi, vĩnh viễn đều lưu lại ở nơi sâu thẳm của linh hồn, lúc nào là dày vò ông.

      Năm trăm năm rồi, loại đau khổ như vậy người nào biết được? Có ai thấy được phía sau rạng rỡ và bình hòa của ông lại là nỗi đau thương của tâm và tự trách vô cùng vô tận.

      Trong động, giữa bốn người tràn ngập ưu thương. Đoạn dĩ vãng trước kia khiến cho bốn sư huynh muội cố quên trong năm trăm năm qua, ra ngày đó phát sinh chuyện gì, vì sao lại sâu sắc và trầm trọng như vậy?

      Trong yên lặng, ánh mắt của Phương Mộng Như mờ ánh lệ. Đoàn tụ sau năm trăm năm, những đau xót trải qua khỏi lại dâng trào trong lồng ngực.

      Hai mắt đẫm lệ mông lung, suy nghĩ lung tung, hình ảnh lâu lại thầm lên trong lòng của bà.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      vùng tuyết trắng, năm bóng hình tung tăng bay lượn, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười, khí vui vẻ tràn đầy. lúc sau, năm bóng hình ngừng lại, chỉ thấy bốn nam nữ quây lấy nhau, cười cười .

      Trong năm người, thiếu nữ ước chừng mười tám tuổi tóc dài tung bay cùng với khuôn mặt như ngọc như ngà, khiến cho người ta cảm thấy đẹp đến mê hồn. Thiếu nữ vóc người cao gầy, toàn thân trắng như tuyết, dáng điệu thướt tha phong tư trác tuyệt, chỉ như hơi thở mùa xuân mà còn có sức hấp dẫn tên khiến người ta rất khó dời mắt được.

      Bên cạnh thiếu nữa là nam thanh niên áo xanh dáng vẻ ngọc thụ lâm phong tuổi chừng hai ba hai tư, chuyện với thiếu nữ, ánh mắt hai người đều lên nét cười động lòng.

      Cách vài thước, thanh niên cao gầy và người dáng vẻ buồn bã tuổi lớn, cả hai đều nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong ánh mắt toát ra vẻ ái mộ và mâu thuẫn. Đối diện là người đàn ông vẻ mặt điềm đạm thanh nhã tuổi chừng ba mươi mỉm cười, dùng ánh mắt từ ái nhìn cả bốn người kia.

      Lúc này, người thiếu nữ đó chỉ vào ngọn núi băng xa xa, cất tiếng :

      - Bốn vị sư huynh, khó có lúc rảnh rỗi như hôm nay, hay là chúng ta đến ngọn Thiên Nữ phong trong truyền thuyết xem qua lần.

      Thanh niên tuấn tú bên cạnh tán thành:

      - Được, chúng ta xem di tượng của tiên nữ đó, chiêm ngưỡng lát cũng hay.

      Thanh niên cao gầy và thanh niên mập lùn đồng thanh tán thành, nhưng người đàn ông tuổi khoảng ba mươi lại cau mày, lẩm bẩm:

      - Đó là nơi đến hay đâu.

      Thiếu nữ hơi vui, nũng nịu :

      - Đại sư huynh, chúng ta khó lắm mới có thời gian ra ngoài, hãy để bọn muội chơi chuyến .

      Người thanh niên tuấn tú cũng lên tiếng:

      - Đúng thế, chúng ta chỉ xem thôi mà, có chuyện gì đâu.

      Đại sư huynh nhìn hai người, hơi khó xử lên tiếng:

      - Sư huynh phải muốn cấm đoán mọi người, mà là …

      Người thanh niên cao ốm bên này thấy thiếu nữ vẻ mặt thất vọng, nhịn được khuyên bảo:

      - Sư huynh, lần thôi mà, sao đâu, sư phụ cũng truy cứu gì đâu.

      Đại sư huynh cười khổ trả lời:

      - Nhị sư đệ, ta biết đệ thương Tứ sư đệ và Ngũ sư muội, ta cũng phải thương . Nhưng …

      giữa chừng, thanh niên mập lùn xen vào:

      - Nếu đại sư huynh cũng muốn ngăn cản, hay giúp cho tiểu sư muội hoàn thành tâm nguyện này.

      Đại sư huynh nghe vậy, vẻ mặt khó xử, thấy bốn người đều hết sức chờ đợi, cuối cùng than :

      - Được, chuyện này coi như ta biết, các ngươi…

      vậy, Tứ sư đệ tuấn tú đột nhiên kinh ngạc la lên:

      - Mau nhìn, vừa lóe qua luồng sáng linh thiêng.

      Nghe vậy bốn người quay đầu lại nhìn theo hướng thanh niên đó chỉ, quả nhiên thấy được Thiên Nữ phong xuất luồng sáng mơ hồ chớp động hào quang.

      Thiếu nữ thấy vậy hưng phấn vô cùng, kích động :

      - Nhất định là bảo bối gì đây, chúng ta nhanh đến đoạt lấy, nếu lại phụ mất ý trời, phụ mất cơ duyên này.

      Đại sư huynh sửng người, thầm nhủ: “Đây là ý trời, là cơ duyên chăng?”

      Nhị sư huynh và Tam sư huynh đồng thanh:

      - Được, tiểu sư muội chờ đó, ta lấy cho muội.

      rồi phi thân bay .

      Tứ sư huynh cũng cam lòng ở sau, tung người bay , vừa hướng về phía Thiên Nữ phong vừa :

      - Sư muội chờ đó, ta lấy cho muội.

      Nhị sư huynh vừa nghe, trong lòng hơi vui, lập tức gia tăng tốc độ, muốn cản lại trước Tứ sư đệ. Tam sư huynh cũng ôm lòng tương tự, vì thế tốc độ hai người cơ hồ phân được cao thấp.

      Thiếu nữ vẻ mặt cười duyên, la to:

      - Tứ sư huynh cố lên, huynh nhất định phải chạy lên trước, là người đoạt lấy trước.

      Thiên vị trong lòng biểu lộ ra bằng lời khiến Đại sư huynh nghe thấy mỉm cười , Nhị sư huynh và Tam sư huynh lại thất vọng buồn bã.

      Rất nhanh, ba sư huynh đệ chạy đến quanh Thiên Nữ phong. Lúc này, Tứ sư đệ chạy sau mà tới trước, dùng thân pháp siêu tuyệt vượt qua hai vị sư huynh, phóng thẳng lên đỉnh núi.

      Ở nơi đó, tượng người bằng băng tuyết nhìn xa xăm về phương Nam, hình thái tinh tế động lòng người, hệt như thiếu nữ chờ đợi tình lang. đầu bức tượng băng này có đóa hoa lan màu vàng chóe dài dài, lúc này lấp lánh làn sáng mộng ảo, khiến người ta vừa thấy khó quên được.

      Tứ sư huynh vừa thấy rất kinh ngạc, nhưng lập tức tỉnh lại, vươn tay thu lấy đóa hoa lan, cao hứng la lên:

      - Sư muội, ta lấy được rồi, đó là đóa hoa lan, ta phải tự mình đội lên đầu muội.

      rồi bay ngược lại, để cho Nhị sư huynh và Tam sư huynh lạc sau bước, vẻ mặt buồn phiền.

      Xoay người, Nhị sư huynh và Tam sư huynh vô tình rồi . Nhưng sau đó lâu, bức tượng bằng băng lại đột nhiên sụp xuống, hóa thành vô số mảnh băng tuôn trào theo sườn núi, phát xuất ra tiếng thánh thót nhưng lại đầy ưu thương.

      mặt đất, thiếu nữ thấy Tứ sư huynh mến đoạt được hoa lan, trong lòng ngừng cao hứng rất nhiều, kích động :

      - Sư huynh nhanh lên, muội muốn xem hoa ràng.

      Hoa vùng Băng Nguyên là thứ rất quý giá. Thiếu nữ rất thích hoa, khác gì người tu đạo điên cuồng với thần binh lợi khí.

      Giữa trung, Tứ sư huynh nhanh chóng bay đến, chớp mắt ở bên cạnh thiếu nữ, kích động giao đóa hoa lan cho nàng.

      Đỡ lấy hoa lan, thiếu nữ quan sát cẩn thận, miệng la lên:

      - Ồ, hoa lan đẹp quá, đây là đóa hoa đẹp nhất ta từng thấy trong đời. Đại sư huynh người xem , có phải xinh đẹp ? Tứ sư huynh hái được, hi hi hi …

      Thấy nàng mừng vui như vậy, Đại sư huynh khỏi cười :

      - Đúng thế, xinh đẹp, thế gian khó thấy.

      Lúc này, Nhị sư huynh và Tam sư huynh cũng về lại, ánh mắt chăm chú nhìn vật trong tay thiếu nữ, ánh mắt rất phức tạp.

      Thiếu nữ cười hi hi, kìm được :

      - Hai vị sư huynh xem đẹp hay .

      rồi múa cánh hoa trong tay.

      Nhị, Tam sư huynh gật đầu :

      - Đẹp, rất đẹp, mỹ nhân còn đẹp hơn.

      Thiếu nữ nghe vậy thẹn thùng cười, trừng hai vị sư huynh, sau đó giao hoa lại cho Tứ sư huynh, dịu dàng :

      - Muội muốn huynh cài lên tóc cho muội.

      Tứ sư huynh cười :

      - Được, huynh cài cho muội, đảm bảo người xinh hoa đẹp càng tăng thêm.

      Còn , đầy tình cảm cài hoa lên cho nàng.

      Trong sát na đó, chỉ thấy toàn thân cành hoa lan sáng lên, luồng hào quang rực rỡ bao phủ lấy thiếu nữ. Bên cạnh, Tứ sư huynh cũng bị ảnh hưởng, toàn thân mờ hào quang nhàn nhạt, nhưng kém rất nhiều so với thiếu nữ, màu sắc cũng ảm đạm hơn.

      Nhìn thấy cảnh này, Đại sư huynh vẻ mặt kinh ngạc, khỏi cau mày trầm tư.

      Nhị sư huynh và Tam sư huynh vẻ mặt si mê, ngây ngốc nhìn thiếu nữ, tình cảm cất giấu sâu trong lòng biểu lộ hẳn ra bên ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :