Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 25: Chương 025
      Cảnh tượng này duy trì lâu, lửa thành ngọn bốn bề điên cuồng chuyển động quanh Thiên Lân, phảng phất như nó là vật quý giá khiến cho lửa tranh giành tới trước.

      Lúc đó, ý thức của Thiên Lân tiến vào loại cảnh giới kỳ diệu, trong não lên tất cả mọi tình hình xung quanh, nhưng nó lại hề chuyển động chút nào.

      Như vậy, lượng lớn chân nguyên liệt hỏa truyền vào trong cơ thể của nó mà bị ý thức khống chế, liền tự động tích lũy, đè nén, chia dòng, vận chuyển cách có trật tự.

      Khi Liệt Hỏa chân nguyên trong ngoài cơ thể đạt đến tình trạng cân bằng, hoa sen liệt hỏa bên ngoài cơ thể Thiên Lân bắt đầu chuyển động tự phát.

      Trong quá trình này, thân thể Thiên Lân vài lần rung động, da thịt cũng mấy lần biến màu, cuối cùng khi hoa sen lửa xoay tròn đạt đến tốc độ giới hạn, khoảng chân liền xuất ngăn cách Thiên Lân và lửa đỏ.

      Lúc đó, hoa sen chuyển động rất nhanh co rút kịch liệt, cuối cùng biến thành ngọn lửa đỏ rực rỡ to chừng ba tấc, rít lên tiếng liền đâm xuyên qua kết giới chân bên ngoài cơ thể Thiên Lân, ấn trực tiếp vào ngực trái của nó.

      Thời khắc đó, Thiên Lân đứng yên bất động toàn thân run rẩy, ngọn lửa ở ngực trái hệt như đóa hoa sen có sức sống, thỉnh thoảng lóe lên ánh đỏ, hấp thu linh khí quanh đó để bồi bổ lại cho chân nguyên của bản thân bị hao tổn.

      Cũng đúng lúc đó, hai mắt Thiên Lân nhắm mở ra, ánh mắt đỏ như máu lấp lánh làn sáng mị, khiến cho người ta cảm thấy bá khí mà tà mị.

      Cảnh tượng này gần như xuất chốc lát, sau đó hai mắt Thiên Lân liền lộ ra vẻ mơ hồ và tranh đấu.

      Sau phen nỗ lực, ánh mắt của nó tuy còn màu đỏ máu nhưng lại hồn nhiên mà uy nghiêm, còn nhìn thấy chút nào tà dị và mị.

      Cúi đầu, Thiên Lân nhìn xuống dưới chân, cảm giác dường như thiếu điểm gì đó nhưng nó lại cách nào hình dung được.

      Vì thế, nó trầm ngâm giây lát, cuối cùng tìm được đành phi thân lên dự tính quay về nhà.

      Nhưng đúng lúc này phát sinh biến cố bất ngờ.

      Chỉ thấy mười sáu chữ vách đá dần dần mờ , ao máu phía trái cũng đột nhiên phun ra cột nước, sau đó nước ao hạ xuống dần dần khô .

      Thiên Lân hơi nghi hoặc, đứa bé bảy tuổi như nó còn có rất nhiều chuyện hiểu được.

      Nhưng trong lòng nó mơ hồ cảm thấy bất an, nên nó dám ở lâu, vội vàng theo lối cũ nhanh chóng bỏ , phía sau truyền đến từng hồi thanh của gạch đá vỡ tan.

      Cảm giác được núi rung đất chuyển, Thiên Lân trong lòng thất kinh, biết được ngọn núi sắp sụp xuống, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

      Lúc đó, chỉ giây lát sau, Thiên Lân thoát ra khỏi ngọn Thiên Đao.

      Kết quả ngọn núi hề gục xuống, nhưng ở lưng chừng bị cắt sâu vào, mặt dưới bị chìm hẳn xuống dưới, chỉ còn mặt vẫn đứng vững vàng chỗ cũ.

      Thở ra hơi, Thiên Lân khỏi vuốt ngực, thất kinh la lên:

      - Còn may ta chạy nhanh, nếu thê thảm rồi.

      rồi liếc nhìn xung quanh, bất ngờ phát lúc này ánh trăng lên rồi.

      - Nguy rồi, mẹ nhất định nóng lòng chờ ta, nhanh thôi.

      Phi thân lên, Thiên Lân phóng thẳng về Thiên Nữ phong.

      Nhưng Thiên Lân vừa bay được vài dặm, thân thể nó đột nhiên từ giữa trung rơi xuống, cả người rất ngạc nhiên, sau đó yếu ớt la lên:

      - Ồ, sao chóng mặt muốn mê , sao lại như thế này?

      Thân thể lắc lư cố đứng dậy, Thiên Lân lại bay lên nữa, nhưng bao lâu từ rớt xuống.

      Ương ngạnh đứng lên, Thiên Lân nhìn về phía xa xa, vẻ mặt lộ ra nét kiên định.

      biết vì sao lại như vậy, chỉ đại khái suy đoán có liên quan đến huyết sâm.

      Nhưng nó biết bản thân thể ngã xuống, nhất định phải quay về, nếu mẹ lo lắng, hơn nữa chính mình cũng bị nguy hiểm.

      Vì vậy, dưới điều khiển của ý chí kiên cường, Thiên Lân cứ bay từng đoạn ngắn như vậy, mệt lại dừng, dừng rồi lại , mình băng qua vùng Băng Nguyên trong ánh trăng.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Thiên Nữ phong dưới ánh trăng cảnh sắc càng thêm u nhã thanh tịnh.

      Điệp Mộng đứng ở cửa động chờ đợi con về, ánh mắt toát ra nét phức tạp.

      Đối với Thiên Lân, cho dù là thiên bẩm, nhân phẩm, tu vi …, tính cách nàng đều rất vừa lòng.

      Nhưng những chua chát giấu trong đó, đứa bé bảy tuổi còn chưa từng biết được.

      Đương nhiên, nàng cũng hy vọng nó hiểu.

      Thời gian trôi qua, năm tháng như mộng, loáng cái bảy năm trời.

      Nhớ lại từng điểm hồi bảy năm trước, nụ cười khuôn mặt Điệp Mộng vơi quá nhiều.

      đứa con thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện là loại hạnh phúc nghi ngờ gì cả.

      Ngửng đầu, Điệp Mộng nhìn lên bầu trời đêm, nụ cười nhàn nhạt mơ hồ dâng lên.

      Vô số buổi đêm trôi qua, bản thân cũng vượt qua như vậy.

      Mỗi lúc đơn, ngoại trừ đứa con ngủ ngoan bên mình, chỉ còn có nhớ nhung ở cùng với nàng.

      nay, Thiên Lân bảy tuổi, từ từ lớn lên.

      Hy vọng của bản thân cũng dần dần phát triển, chờ ngày con trai dương danh thiên hạ, đến lúc đó, tâm tình bản thân như thế nào?

      như thế nào… Suy tư lơ lửng dưới ánh trăng.

      Điệp Mộng mình đứng yên ở cửa động, chìm vào khoảng thời gian quá khứ.

      Những ký ức trước đây theo ánh trăng dâng trào trong ngực, đó là những câu chuyện cười vui vẻ, những đau thương buồn khổ, hệt như những dấu vết bao giờ phai nhạt đan xen trong lòng nàng, tạo thành vùng ký ức.

      Đó cũng là quá khứ vĩnh viễn của nàng, xua tan , cũng thể quên được…

      Gió, mang theo hơi lạnh thổi đến bên nàng, khiến nàng tỉnh lại trong ánh trăng tươi mát.

      Cúi đầu, Điệp Mộng cười cười, khẽ lẩm bẩm:

      - bao nhiêu năm rồi, ta thể quên được …

      Sầu khổ chua chát nhàn nhạt quanh người, hệt như cái bóng bao phủ lấy nàng.

      Giây lát, Điệp Mộng thôi đau thương, đưa mắt nhìn về xa xa, cau mày :

      - Trước giờ đến lúc này, Lân nhi sớm về nhà rồi, sao đêm nay lại chưa thấy đâu cả?

      Trong tiếng tự , Điệp Mộng lại giọng an ủi:

      - Chắc nó chơi vui vẻ chịu về nhà. Quả là trẻ con, biết lúc nào mới trưởng thành đây.

      Cảm xúc thở dài, Điệp Mộng lấy lại vẻ trầm tĩnh, im lặng nhìn về xa xa.

      Nhưng đêm nay tình hình rất khác thường, Điệp Mộng chờ đến giờ tý, Thiên Lân cũng thấy tung tích. Điểm này khiến nàng cảm thấy ổn.

      Đối với hiểu biết về con trai mình, nàng biết nó tuyệt đối dám qua đêm bên ngoài nếu được phép của mình.

      Nhưng vì sao lúc này…

      Lẽ nào nó có chuyện bất ngờ?

      Rất nhanh, Điệp Mộng liền đồng ý với suy tưởng này.

      Trong vùng lân cận Đằng Long cốc, Thiên Lân tuyệt đối gặp chuyện bất trắc.

      Nhưng như vậy, Thiên Lân vì sao thấy quay về nhà?

      Lẳng lặng suy nghĩ, Điệp Mộng tìm ra được câu trả lời, cuối cùng đành quyết định tự mình tìm.

      Trước hết, nàng thẳng về phía Đằng Long cốc, tốc độ nhanh như mũi tên ánh sáng, tám mươi dặm đường chỉ chớp mắt qua, quả vô cùng kinh người.

      Nhưng có điều khiến Điệp Mộng bất ngờ, ở đây hề có khí tức của Thiên Lân, cho thấy nay nó có ở đây, thế đâu đây?

      Suy nghĩ chút, Điệp Mộng đột nhiên nghĩ lại chuyện, khỏi cau mày :

      - Nó có thầm sau lưng ta chạy Thiên Đao phong chăng?

      Trong tiếng hỏi, Điệp Mộng nhàng bay lên, hướng thẳng về phía Thiên Đao phong.

      đường , Điệp Mộng vì tìm kiếm tung tích của Thiên Lân, cố gắng giảm chậm tốc độ.

      Như vậy, đường tiến lên, khi cách Đằng Long cốc khoảng trăm năm mươi dặm băng tuyết, nàng nhìn được hình bóng lắc lư cật lực chạy tới phía này, trong lòng lập tức kinh ngạc hẳn.

      Loáng lên đến, Điệp Mộng ở cạnh Thiên Lân, thấy nó toàn thân trần trụi liền lập tức cảm thấy ổn, vừa thấy khuôn mặt nó đỏ bừng, tinh thần hoảng hốt khỏi ôm cổ nó đau lòng hỏi:

      - Lân nhi, con ra gặp phải cái gì, vì sao lại như vậy?

      Thiên Lân vừa nghe thấy thanh quen thuộc, lập tức sửng sốt chút, sau đó bất lực :

      - Mẹ, Lân nhi … Lân nhi … quay … về …rồi.

      rồi liền bất tỉnh.

      - Lân nhi, con đừng sợ, có mẹ bên cạnh con có chuyện gì.

      Giọng nghẹn ngào, khuôn mặt xinh đẹp của Điệp Mộng lần đầu xuất vẻ kinh hoàng trong đời.

      Đây là hy vọng cả đời của nàng, cũng là kiêu ngạo trong cuộc đời này của nàng, lúc này lại có chuyện bất thường, nàng làm sao có thể khẩn trương được.

      Giây lát, Điệp Mộng tâm tình tốt hơn chút, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với thân thể của con trai.

      Kết quả khiến Điệp Mộng rất bất ngờ, trong người Thiên Lân có luồng sức mạnh đến kinh người, tự phát dung hợp với thân thể nó.

      Quá trình này hệt như lên men rượu, khiến cho Thiên Lân trong lúc chuẩn bị tâm lý, cả người phát sốt, đầu óc hôn mê, lâm vào tình trạng thể tự mình khốc chế được.

      Trong lòng biết có chuyện kỳ quái, Điệp Mộng cũng nán lại, ôm lấy thân thể con trai, toàn thân lóe lên ánh ngũ sắc, chớp mắt còn thấy nữa.

      khắc sau, Điệp Mộng quay về trong động Chức Mộng, đặt con trai giường đá, cẩn thận kiểm tra thêm lượt nữa, kết quả phát được ở ngực trái của nó có hình ảnh ngọn lửa.

      Thấy vậy, Điệp Mộng vừa mừng vừa lo, biết con trai gặp được loại kỳ ngộ, lại cũng rất lo lắng cho nó.

      Sau đó, Điệp Mộng hơi suy tư, ngồi xuống bên cạnh Thiên Lân, tay phải nhàng đặt ngực trái nó, lòng bàn tay lóe lên đám lửa chầm chậm truyền vào trong người của Thiên Lân.

      Đêm hôm nay, Điệp Mộng dùng tu vi bản thân hỗ trợ Thiên Lân tiêu hóa sức mạnh trong cơ thể.

      Mãi đến bình minh, Điệp Mộng mới thu lại sức mạnh bản thân, yên lặng ngồi bên, mỉm cười nhìn nó.

      Giờ tỵ buổi sáng, Thiên Lân từ từ tỉnh lại, thấy mẹ quan tâm nhìn mình, khỏi xấu hổ :

      - Mẹ, Lân nhi ngoan, nên dấu người mình chạy đến chơi ở Thiên Đao phong.

      Điệp Mộng hề trách mắng nó, điềm nhiên :

      - Chuyện lần này mẹ coi như có, sau này được tái phạm nữa. Bây giờ con cho mẹ biết, vì sao chạy đến Thiên Đao phong, con ở đó gặp phải điều gì?

      Thiên Lân thấy mẹ nổi giận, khỏi bật người dậy.

      Ai ngờ dùng sức chắc, bịch cái đập vào vách đá đỉnh động, đau đến nỗi nó phải nghiến răng.

      Điệp Mộng nhịn được cười cười, tay múa lên chiêu liền cách kéo nó xuống, vuốt ve đầu của nó, mắng:

      - Cả ngày chỉ thích làm loạn lên, bây giờ bị khổ rồi biết chưa?

      Thiên Lân ngượng ngùng đáp:

      - Cái này do bất ngờ, lần sau tuyệt như vậy.

      Điệp Mộng trừng nó, thúc giục:

      - Được rồi, về chuyện chính .

      Thiên Lân lập tức ngồi xuống vững vàng, thành thành :

      - Con đến Thiên Đao phong bởi vì Băng Tuyết lão nhân ở đó từng xuất huyết sâm, vì thế con muốn tìm thử coi.

      Điệp Mộng hừ giọng :

      - Chuyện trong truyền thuyết mà con cũng cho là ?

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 26: Chương 026
      Thiên Lân cãi lại:

      - Con ban đầu cũng tin tưởng lắm, nhưng Lâm Phàm cũng tìm được nhân sâm, vì thế con mới …

      Điệp Mộng gõ đầu nó cái, hỏi lại:

      - Sau đó thế nào?

      Thiên Lân thấy nàng hỏi tiếp, lập tức hưng phấn trở lại, mặt mày hớn hở :

      - Con đến Thiên Đao phong … Sau đó huyết sâm đó lừa con … cuối cùng con chạy thoát ra được, ai ngờ đột nhiên đầu óc mê , rồi …

      Nghe con kể chuyện xong, Điệp Mộng vẻ mặt đầy kinh ngạc, trầm giọng :

      - Chuyện này ngoại trừ mẹ ra được kể cho bất cứ người nào khác. nay, trạng thái thân thể con mẹ cũng lắm, vì thế mẹ muốn quan sát cẩn thận. Ngoài ra, bắt đầu tư hôm nay, con phải chuyên tâm luyện công trong động cho mẹ, được mẹ cho phép được chạy loạn.

      Thiên Lân dám chống lại, gật đầu đáp:

      - Dạ, Lân nhi biết rồi.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Đông qua hạ đến, thời gian trôi qua, chớp mắt qua ba năm.

      Trong ba năm này, Thiên Lân rất ít lần đến Đằng Long cốc chơi, mà Đinh Vân Nham cũng quản lý chặt chẽ năm đồ đệ của mình.

      Vì thế, cả nhóm sáu đứa ngoại trừ mỗi năm vào lễ tuyết tan mới có thể gặp nhau vài lần ra, những lúc khác cơ hồ hề gặp gỡ.

      nay, Thiên Lân được chín tuổi, đứng cao hơn vai của Điệp Mộng, trông cứ như đứa bé mười hai mười ba tuổi rồi.

      Ba năm trôi qua, rất nhiều thứ đều thay đổi.

      Mà Thiên Lân là thay đổi lớn nhất, phải tu vi của nó từ cảnh giới “Tụ Linh” tăng lên cảnh giới “Hoàn Hư”, mà nó từ thông minh tinh nghịch trở nên lý trí, trầm tĩnh, khiến người ta thể nhìn thấu được.

      Đây là chuyện Điệp Mộng lấy làm tự hào nhất.

      Thân làm mẹ, nàng cầu đứa con chín tuổi của mình thành tựu cao vời, nhưng nàng muốn con mình phải trở thành người trí tuệ và tỉnh táo, phải có được nhãn quang cơ trí và năng lực xử lý quyết đoán.

      Đây là chuyện nàng từ hết sức bồi dưỡng cho Thiên Lân, cũng chính là kỳ vọng cao nhất.

      Thời gian ba năm dài dài. Trong thời gian này, cha Thiên Lân từ xa trở về ba lần, mỗi lần chỉ lưu lại tháng rồi vội vã rời .

      Mà mỗi lần Thiên Lân hỏi cha vì sao vội vã, Điệp Mộng đều luôn né tránh trả lời, là tuổi nó còn , điều này khiến Thiên Lân hơi thất vọng.

      Điệp Mộng biết con trai nghĩ gì, nhưng muốn đề cập quá sớm, để tránh nó bị phân tâm, vì vậy đồng ý truyền thụ kiếm quyết cho nó.

      Như vậy, Thiên Lân tuổi mới lên chín mà tu luyện được kiếm quyết gần hai năm, thành tựu của nó quả khiến người ta kinh ngạc.

      Hai năm trôi qua, Điệp Mộng truyền cho Thiên Lân ba loại kiếm quyết, thứ nhất chính là Phượng Vũ Thương Khung, tổng cộng có chín chiêu, biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn.

      Thứ hai chính là Liệt Thiên kiếm quyết, tuy chỉ ba chiêu nhưng uy lực kinh người.

      Thứ ba là loại có tên Hư Vô Phiêu Miễu kiếm quyết, gần như chỉ chiêu nhưng huyền ảo mà tinh diệu.

      Ba loại kiếm quyết này đều thâm ảo phức tạp, người tu luyện tầm thường dưới mười năm khó mà bắt đầu có cơ sở, nhưng Thiên Lân chưa tới hai năm lĩnh ngộ được hơn phân nửa. Điều này ngay cả Điệp Mộng cũng cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

      Sáng sớm, ở Thiên Nữ phong, Điệp Mộng kêu Thiên Lân đến bên cạnh, dặn dò:

      - Thời gian ba năm qua con hề khiến mẹ thất vọng. Hôm nay chính là Băng Tuyết đại hội mười năm lần ở Đằng Long cốc, đến lúc đó có rất nhiều cao thủ môn phái khác tham gia, mẹ dự tính để con xem chuyến, nhưng trước hết có vài điểm con phải hứa với mẹ. Thứ nhất, được để lộ thực lực bản thân, trừ phi vào lúc sinh tử, được thi triển kiếm pháp mẹ truyền cho con trước mặt người ngoài. Thứ hai, được khoa trương, được đùa giỡn ra vẻ thông minh, khôong để cho người ta thấy được quá nhiều biểu của con, phải tận lực che giấu. Thứ ba, chú ý đến an toàn, ngoại trừ những người quen, được dễ dàng theo người khác, càng được theo người rời .

      Thiên Lân hơi hơi gật đầu, bình tĩnh :

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi biết rồi.

      Điệp Mộng :

      - Như vậy, con , nhớ về sớm chút.

      Vâng tiếng, Thiên Lân xoay người thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, người như đóa mây trắng, nhanh chậm rời .

      Điệp Mộng nhìn theo bóng hình xa, khẽ thở dài:

      - Đừng trách mẹ, mười năm sau mẹ khiến con dương danh thiên hạ!

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Băng Tuyết thịnh hội là ngày hội đặc thù của Đằng Long cốc, có nguồn gốc cách đây năm trăm năm.

      Khi đó, ba đại môn phái của Băng Nguyên tới lui rất ít, lại có chuyện môn hạ của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông gây mâu thuẫn.

      Vì vậy Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh ra mặt khuyên giải, nhưng cuối cùng được, mâu thuẫn trở thành chuyện lớn đánh nhau rất to, Triệu Ngọc Thanh mình địch hai, dùng thực lực kinh người uy hiếp cả hai phái.

      Sau đó, Đằng Long cốc đặc biệt cử hành lễ hội yến tiệc, mời cao thủ hai phái đến gặp mặt hóa giải ân oán với nhau.

      Từ đó, ngày này trở thành ngày ba phái tụ hội, cứ mười năm cử hành lần, cùng ôn chuyện cũ với nhau, chuyện vãn cả ngày.

      Sau đó, theo thúc đẩy của thời gian, tính chất của hội dần dần chuyển biến thành cuộc tỷ thí phân cao thấp của môn hạ đệ tử ba phái, cứ kéo dài mãi đến nay.

      Ngày mai chính là ngày cử hành thịnh hội, hai ngày trước, toàn thể môn hạ của Đằng Long cốc liền bắt đầu chuẩn bị.

      Tuy đây chỉ là cuộc hội lễ thông thường, nhưng vùng Băng Nguyên, đây được xem là thịnh hội lớn nhất, cho nên Đằng Long cốc vẫn tương đối coi trọng.

      Ngoài ra, trải qua vài trăm năm kéo dài, Băng Tuyết thịnh hội còn giới hạn trong nội bộ người ba phái, ngoài ra những người thường xuyên đến vùng lân cận Băng Nguyên, nếu như có ý muốn cũng có thể tham gia.

      Đến bên ngoài Đằng Long cốc, Thiên Lân từ xa nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, vẻ mặt khỏi mỉm cười.

      Sau đó, ở bên cửa vào Đằng Long cốc, nó thấy vài chục bá tánh làm cái tòa cao, cơ bản gần xong, trong lòng biết được đây là chuẩn bị cho đại hội ngày mai.

      Nhìn hồi, Thiên Lân phi thân xuống, chỉ thấy bóng người di động trong Đằng Long cốc, vài chục người tới lui, cảnh tượng như vậy trước đây nó chưa từng gặp qua.

      Nghỉ chân, Thiên Lân nhìn lượt những đệ tử Đằng Long cốc bay tới bay lui, nó hề biết người nào.

      Trước đây, nó còn cho là đệ tử môn phái Đằng Long cốc tương đối ít, nhưng tại nó đột nhiên phát ra, suy nghĩ của mình trước đây có sai lạc.

      Tuy cốc chủ Triệu Ngọc Thanh chỉ thu sáu đồ đệ, nhưng cốc chủ lẽ nào có sư huynh đệ sao?

      Những người đó lẽ nào thu môn đệ?

      Nghĩ đến đây, Thiên Lân hiểu ngọn ngành, xoay người về phía bọn Lâm Phàm.

      Đối với Thiên Lân, Đằng Long cốc nó quen thuộc vô cùng, ba mặt Đông Nam Tây nó đều qua, chỉ duy nhất mặt Bắc của Đằng Long động thiên chính là yếu địa, bọn năm đứa Lâm Phàm từ đến lớn chưa từng dẫn nó đến đó chơi.

      Bây giờ, Thiên Lân thẳng về phía Tây, bao lâu đến nơi năm đứa Lâm Phàm luyện công, phát bọn chúng lúc này còn luyện công.

      Cười tiếng, Thiên Lân cố ý để lộ hành tung, sau khi năm người tỉnh lại, nó cười ha hả lên tiếng:

      - Quả chăm chỉ, hôm nay mà còn tăng cường luyện công.

      Lâm Phàm cười cười với nó, còn chưa kịp mở miệng, Linh Hoa liền cướp lời trước:

      - Thiên Lân ca biết đâu, gần đây sư phụ quản giáo bọn ta rất nghiêm khắc. Những sư huynh kia đều bận rộn chuẩn bị đại hội, duy bọn ta còn ở đây chịu khổ.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Đây phải là chịu khổ, đây chính là trân trọng của sư phụ với bọn muội.

      Bàn Tử Tiết Quân :

      - Thiên Lân, hôm nay ngươi đến đây có được mẹ ngươi đồng ý cho tham gia Băng Tuyết thịnh hội ?

      Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân :

      - Đúng thế, mười năm mới có lần, ta tự nhiên muốn đến xem. Bây giờ, chúng ta ra ngoài xem .

      Lâm Phàm lắc đầu trả lời:

      - Ngươi , sư phụ sai ta ngày mai xuất chiến biểu diễn, ta còn muốn luyện thêm nữa.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Đúng vậy, sư huynh lợi hại, trong bọn ta chỉ mình huynh ấy được chọn, có thể cùng môn hạ năm vị sư bá hò hét biểu diễn trong đại hội ngày mai.

      Đào Nhâm Hiền hét lên:

      - Được, chúng ta ra ngoài hãy , ở đây buồn bực mấy tháng rồi, sớm đổi chỗ thôi.

      rồi kéo Tiết Quân bỏ trước.

      Thiên Lân sau cùng, trước khi rời , nó nhìn Lâm Phàm lúc rồi điềm nhiên :

      - Ngày mai biểu diễn ngươi nhớ kỹ được đoạt đệ nhất.

      Lâm Phàm hiểu hỏi:

      - Vì sao vậy?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Nếu như ngươi lấy đệ nhất, hãy để mười năm sau, lúc ngươi hai mươi tuổi đoạt lấy mới là tốt nhất.

      Lâm Phàm sửng sốt, ngửng đầu lên Thiên Lân biến mất.

      Đứng ở hố sâu trước cửa động, Thiên Lân nhìn những cao thủ bay tới bay lui, điềm nhiên hỏi:

      - Vì sao những người này trước đây ta chưa từng gặp qua?

      Hắc Tiểu Hầu giải thích:

      - Nghe sư phụ , những sư huynh này bình thường mình lộ, chỉ khi có chuyện lớn, bọn họ mới hiển ra thôi.

      Tiết Quân bổ sung:

      - Còn nữa, ta có hỏi qua sư phụ, người môn phái Đằng Long cốc nay nhân số khoảng chừng tám mươi, chỉ với nhóm chúng ta cũng có chừng hơn hai mươi.

      Nhướng mày kiếm lên, Thiên Lân hỏi:

      - Nhiều môn hạ đệ tử như vậy, đệ tử kiệt xuất trong đó hẳn ít?

      Linh Hoa cướp lời:

      - Điều này ta biết. Nghe sư phụ , trang lứa tối kiệt xuất nhất của Đằng Long cốc chính là đời của sư tổ, đến đời của sư phụ nay, sáu người thiên bẩm đều có hạn, tuy thu được vài chục đồ đệ, nhưng có tiềm lực thực lại ít nhất. nay, chúng ta nhìn thấy những sư huynh kia, chỉ là hạng bình thường, còn bằng cả Lâm sư huynh.

      Đào Nhâm Hiền :

      - Đúng thế, nghe sư phụ , trong nhóm đệ tử tuổi nhất, Từ Tĩnh môn hạ Đại sư bá, Tuyết Xuân môn hạ Nhị sư bá, Huyền Vũ môn hạ Tam sư bá, Phi Hiệp môn hạ Tứ sư bá, Tân Nguyệt môn hạ Ngũ sư bá và Lâm sư huynh là có tiền đồ nhất. Mà trong sáu người này, chỉ có Từ Tĩnh sư huynh, Tân Nguyệt sư tỷ và Lâm sư huynh là kiệt xuất nhất.

      Thiên Lân cười cười, lạnh nhạt :

      - Từ Tĩnh? Ha hả, chắc còn nhó chuyện hận năm trước. Tân Nguyệt à? Khi trước vừa gặp ta, vẻ mặt lạnh lùng hệt như băng, biết khuôn mặt ta bây giờ tan bớt băng hay chưa.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Chuyện này phải hỏi Linh Hoa, nó từng gặp ta.

      Thiên Lân hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn Linh Hoa.

      Linh Hoa suy nghĩ, dịu dàng lên tiếng:

      - Mấy người trước ta cũng có gặp Tân Nguyệt sư tỷ, cảm giác tỷ ấy biến thành người khác, xinh đẹp, rất đẹp mà lại có khí chất, hệt như đóa hoa sen tuyết vùng Băng Nguyên, khiến người ta vừa nhìn thể nào quên được.

      Tiết Quân kêu la:

      - khoa trương quá đó chứ?

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 26: Chương 026
      Thiên Lân cãi lại:

      - Con ban đầu cũng tin tưởng lắm, nhưng Lâm Phàm cũng tìm được nhân sâm, vì thế con mới …

      Điệp Mộng gõ đầu nó cái, hỏi lại:

      - Sau đó thế nào?

      Thiên Lân thấy nàng hỏi tiếp, lập tức hưng phấn trở lại, mặt mày hớn hở :

      - Con đến Thiên Đao phong … Sau đó huyết sâm đó lừa con … cuối cùng con chạy thoát ra được, ai ngờ đột nhiên đầu óc mê , rồi …

      Nghe con kể chuyện xong, Điệp Mộng vẻ mặt đầy kinh ngạc, trầm giọng :

      - Chuyện này ngoại trừ mẹ ra được kể cho bất cứ người nào khác. nay, trạng thái thân thể con mẹ cũng lắm, vì thế mẹ muốn quan sát cẩn thận. Ngoài ra, bắt đầu tư hôm nay, con phải chuyên tâm luyện công trong động cho mẹ, được mẹ cho phép được chạy loạn.

      Thiên Lân dám chống lại, gật đầu đáp:

      - Dạ, Lân nhi biết rồi.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Đông qua hạ đến, thời gian trôi qua, chớp mắt qua ba năm.

      Trong ba năm này, Thiên Lân rất ít lần đến Đằng Long cốc chơi, mà Đinh Vân Nham cũng quản lý chặt chẽ năm đồ đệ của mình.

      Vì thế, cả nhóm sáu đứa ngoại trừ mỗi năm vào lễ tuyết tan mới có thể gặp nhau vài lần ra, những lúc khác cơ hồ hề gặp gỡ.

      nay, Thiên Lân được chín tuổi, đứng cao hơn vai của Điệp Mộng, trông cứ như đứa bé mười hai mười ba tuổi rồi.

      Ba năm trôi qua, rất nhiều thứ đều thay đổi.

      Mà Thiên Lân là thay đổi lớn nhất, phải tu vi của nó từ cảnh giới “Tụ Linh” tăng lên cảnh giới “Hoàn Hư”, mà nó từ thông minh tinh nghịch trở nên lý trí, trầm tĩnh, khiến người ta thể nhìn thấu được.

      Đây là chuyện Điệp Mộng lấy làm tự hào nhất.

      Thân làm mẹ, nàng cầu đứa con chín tuổi của mình thành tựu cao vời, nhưng nàng muốn con mình phải trở thành người trí tuệ và tỉnh táo, phải có được nhãn quang cơ trí và năng lực xử lý quyết đoán.

      Đây là chuyện nàng từ hết sức bồi dưỡng cho Thiên Lân, cũng chính là kỳ vọng cao nhất.

      Thời gian ba năm dài dài. Trong thời gian này, cha Thiên Lân từ xa trở về ba lần, mỗi lần chỉ lưu lại tháng rồi vội vã rời .

      Mà mỗi lần Thiên Lân hỏi cha vì sao vội vã, Điệp Mộng đều luôn né tránh trả lời, là tuổi nó còn , điều này khiến Thiên Lân hơi thất vọng.

      Điệp Mộng biết con trai nghĩ gì, nhưng muốn đề cập quá sớm, để tránh nó bị phân tâm, vì vậy đồng ý truyền thụ kiếm quyết cho nó.

      Như vậy, Thiên Lân tuổi mới lên chín mà tu luyện được kiếm quyết gần hai năm, thành tựu của nó quả khiến người ta kinh ngạc.

      Hai năm trôi qua, Điệp Mộng truyền cho Thiên Lân ba loại kiếm quyết, thứ nhất chính là Phượng Vũ Thương Khung, tổng cộng có chín chiêu, biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn.

      Thứ hai chính là Liệt Thiên kiếm quyết, tuy chỉ ba chiêu nhưng uy lực kinh người.

      Thứ ba là loại có tên Hư Vô Phiêu Miễu kiếm quyết, gần như chỉ chiêu nhưng huyền ảo mà tinh diệu.

      Ba loại kiếm quyết này đều thâm ảo phức tạp, người tu luyện tầm thường dưới mười năm khó mà bắt đầu có cơ sở, nhưng Thiên Lân chưa tới hai năm lĩnh ngộ được hơn phân nửa. Điều này ngay cả Điệp Mộng cũng cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

      Sáng sớm, ở Thiên Nữ phong, Điệp Mộng kêu Thiên Lân đến bên cạnh, dặn dò:

      - Thời gian ba năm qua con hề khiến mẹ thất vọng. Hôm nay chính là Băng Tuyết đại hội mười năm lần ở Đằng Long cốc, đến lúc đó có rất nhiều cao thủ môn phái khác tham gia, mẹ dự tính để con xem chuyến, nhưng trước hết có vài điểm con phải hứa với mẹ. Thứ nhất, được để lộ thực lực bản thân, trừ phi vào lúc sinh tử, được thi triển kiếm pháp mẹ truyền cho con trước mặt người ngoài. Thứ hai, được khoa trương, được đùa giỡn ra vẻ thông minh, khôong để cho người ta thấy được quá nhiều biểu của con, phải tận lực che giấu. Thứ ba, chú ý đến an toàn, ngoại trừ những người quen, được dễ dàng theo người khác, càng được theo người rời .

      Thiên Lân hơi hơi gật đầu, bình tĩnh :

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi biết rồi.

      Điệp Mộng :

      - Như vậy, con , nhớ về sớm chút.

      Vâng tiếng, Thiên Lân xoay người thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, người như đóa mây trắng, nhanh chậm rời .

      Điệp Mộng nhìn theo bóng hình xa, khẽ thở dài:

      - Đừng trách mẹ, mười năm sau mẹ khiến con dương danh thiên hạ!

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Băng Tuyết thịnh hội là ngày hội đặc thù của Đằng Long cốc, có nguồn gốc cách đây năm trăm năm.

      Khi đó, ba đại môn phái của Băng Nguyên tới lui rất ít, lại có chuyện môn hạ của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông gây mâu thuẫn.

      Vì vậy Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh ra mặt khuyên giải, nhưng cuối cùng được, mâu thuẫn trở thành chuyện lớn đánh nhau rất to, Triệu Ngọc Thanh mình địch hai, dùng thực lực kinh người uy hiếp cả hai phái.

      Sau đó, Đằng Long cốc đặc biệt cử hành lễ hội yến tiệc, mời cao thủ hai phái đến gặp mặt hóa giải ân oán với nhau.

      Từ đó, ngày này trở thành ngày ba phái tụ hội, cứ mười năm cử hành lần, cùng ôn chuyện cũ với nhau, chuyện vãn cả ngày.

      Sau đó, theo thúc đẩy của thời gian, tính chất của hội dần dần chuyển biến thành cuộc tỷ thí phân cao thấp của môn hạ đệ tử ba phái, cứ kéo dài mãi đến nay.

      Ngày mai chính là ngày cử hành thịnh hội, hai ngày trước, toàn thể môn hạ của Đằng Long cốc liền bắt đầu chuẩn bị.

      Tuy đây chỉ là cuộc hội lễ thông thường, nhưng vùng Băng Nguyên, đây được xem là thịnh hội lớn nhất, cho nên Đằng Long cốc vẫn tương đối coi trọng.

      Ngoài ra, trải qua vài trăm năm kéo dài, Băng Tuyết thịnh hội còn giới hạn trong nội bộ người ba phái, ngoài ra những người thường xuyên đến vùng lân cận Băng Nguyên, nếu như có ý muốn cũng có thể tham gia.

      Đến bên ngoài Đằng Long cốc, Thiên Lân từ xa nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, vẻ mặt khỏi mỉm cười.

      Sau đó, ở bên cửa vào Đằng Long cốc, nó thấy vài chục bá tánh làm cái tòa cao, cơ bản gần xong, trong lòng biết được đây là chuẩn bị cho đại hội ngày mai.

      Nhìn hồi, Thiên Lân phi thân xuống, chỉ thấy bóng người di động trong Đằng Long cốc, vài chục người tới lui, cảnh tượng như vậy trước đây nó chưa từng gặp qua.

      Nghỉ chân, Thiên Lân nhìn lượt những đệ tử Đằng Long cốc bay tới bay lui, nó hề biết người nào.

      Trước đây, nó còn cho là đệ tử môn phái Đằng Long cốc tương đối ít, nhưng tại nó đột nhiên phát ra, suy nghĩ của mình trước đây có sai lạc.

      Tuy cốc chủ Triệu Ngọc Thanh chỉ thu sáu đồ đệ, nhưng cốc chủ lẽ nào có sư huynh đệ sao?

      Những người đó lẽ nào thu môn đệ?

      Nghĩ đến đây, Thiên Lân hiểu ngọn ngành, xoay người về phía bọn Lâm Phàm.

      Đối với Thiên Lân, Đằng Long cốc nó quen thuộc vô cùng, ba mặt Đông Nam Tây nó đều qua, chỉ duy nhất mặt Bắc của Đằng Long động thiên chính là yếu địa, bọn năm đứa Lâm Phàm từ đến lớn chưa từng dẫn nó đến đó chơi.

      Bây giờ, Thiên Lân thẳng về phía Tây, bao lâu đến nơi năm đứa Lâm Phàm luyện công, phát bọn chúng lúc này còn luyện công.

      Cười tiếng, Thiên Lân cố ý để lộ hành tung, sau khi năm người tỉnh lại, nó cười ha hả lên tiếng:

      - Quả chăm chỉ, hôm nay mà còn tăng cường luyện công.

      Lâm Phàm cười cười với nó, còn chưa kịp mở miệng, Linh Hoa liền cướp lời trước:

      - Thiên Lân ca biết đâu, gần đây sư phụ quản giáo bọn ta rất nghiêm khắc. Những sư huynh kia đều bận rộn chuẩn bị đại hội, duy bọn ta còn ở đây chịu khổ.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Đây phải là chịu khổ, đây chính là trân trọng của sư phụ với bọn muội.

      Bàn Tử Tiết Quân :

      - Thiên Lân, hôm nay ngươi đến đây có được mẹ ngươi đồng ý cho tham gia Băng Tuyết thịnh hội ?

      Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân :

      - Đúng thế, mười năm mới có lần, ta tự nhiên muốn đến xem. Bây giờ, chúng ta ra ngoài xem .

      Lâm Phàm lắc đầu trả lời:

      - Ngươi , sư phụ sai ta ngày mai xuất chiến biểu diễn, ta còn muốn luyện thêm nữa.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Đúng vậy, sư huynh lợi hại, trong bọn ta chỉ mình huynh ấy được chọn, có thể cùng môn hạ năm vị sư bá hò hét biểu diễn trong đại hội ngày mai.

      Đào Nhâm Hiền hét lên:

      - Được, chúng ta ra ngoài hãy , ở đây buồn bực mấy tháng rồi, sớm đổi chỗ thôi.

      rồi kéo Tiết Quân bỏ trước.

      Thiên Lân sau cùng, trước khi rời , nó nhìn Lâm Phàm lúc rồi điềm nhiên :

      - Ngày mai biểu diễn ngươi nhớ kỹ được đoạt đệ nhất.

      Lâm Phàm hiểu hỏi:

      - Vì sao vậy?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Nếu như ngươi lấy đệ nhất, hãy để mười năm sau, lúc ngươi hai mươi tuổi đoạt lấy mới là tốt nhất.

      Lâm Phàm sửng sốt, ngửng đầu lên Thiên Lân biến mất.

      Đứng ở hố sâu trước cửa động, Thiên Lân nhìn những cao thủ bay tới bay lui, điềm nhiên hỏi:

      - Vì sao những người này trước đây ta chưa từng gặp qua?

      Hắc Tiểu Hầu giải thích:

      - Nghe sư phụ , những sư huynh này bình thường mình lộ, chỉ khi có chuyện lớn, bọn họ mới hiển ra thôi.

      Tiết Quân bổ sung:

      - Còn nữa, ta có hỏi qua sư phụ, người môn phái Đằng Long cốc nay nhân số khoảng chừng tám mươi, chỉ với nhóm chúng ta cũng có chừng hơn hai mươi.

      Nhướng mày kiếm lên, Thiên Lân hỏi:

      - Nhiều môn hạ đệ tử như vậy, đệ tử kiệt xuất trong đó hẳn ít?

      Linh Hoa cướp lời:

      - Điều này ta biết. Nghe sư phụ , trang lứa tối kiệt xuất nhất của Đằng Long cốc chính là đời của sư tổ, đến đời của sư phụ nay, sáu người thiên bẩm đều có hạn, tuy thu được vài chục đồ đệ, nhưng có tiềm lực thực lại ít nhất. nay, chúng ta nhìn thấy những sư huynh kia, chỉ là hạng bình thường, còn bằng cả Lâm sư huynh.

      Đào Nhâm Hiền :

      - Đúng thế, nghe sư phụ , trong nhóm đệ tử tuổi nhất, Từ Tĩnh môn hạ Đại sư bá, Tuyết Xuân môn hạ Nhị sư bá, Huyền Vũ môn hạ Tam sư bá, Phi Hiệp môn hạ Tứ sư bá, Tân Nguyệt môn hạ Ngũ sư bá và Lâm sư huynh là có tiền đồ nhất. Mà trong sáu người này, chỉ có Từ Tĩnh sư huynh, Tân Nguyệt sư tỷ và Lâm sư huynh là kiệt xuất nhất.

      Thiên Lân cười cười, lạnh nhạt :

      - Từ Tĩnh? Ha hả, chắc còn nhó chuyện hận năm trước. Tân Nguyệt à? Khi trước vừa gặp ta, vẻ mặt lạnh lùng hệt như băng, biết khuôn mặt ta bây giờ tan bớt băng hay chưa.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Chuyện này phải hỏi Linh Hoa, nó từng gặp ta.

      Thiên Lân hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn Linh Hoa.

      Linh Hoa suy nghĩ, dịu dàng lên tiếng:

      - Mấy người trước ta cũng có gặp Tân Nguyệt sư tỷ, cảm giác tỷ ấy biến thành người khác, xinh đẹp, rất đẹp mà lại có khí chất, hệt như đóa hoa sen tuyết vùng Băng Nguyên, khiến người ta vừa nhìn thể nào quên được.

      Tiết Quân kêu la:

      - khoa trương quá đó chứ?

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 27: Chương 027


      Linh Hoa kêu lên:

      - đó, các ngươi tin ngày mai thấy được là biết liền thôi.

      Thiên Lân hơi kinh ngạc, nhưng hề lộ ra, đổi sang chuyệnkhác:

      - Khi ta tới cửa cốc thấy dựng đài cao, ngày mai khai mạc đại hội ở đó phải ?

      Hắc Tiểu Hầu trả lời:

      - Đúng thế, cử hành ở đó, ngày mai ngươi đến sớm chút. Ngoài ra, trưa mai ăn cơm ở trong Đằng Long cốc phủ, ngươi chưa từng qua đó, khá lớn.

      Gật đầu, Thiên Lân :

      - Yên tâm, ta sớm đến. Bây giờ chúng ta dạo xung quanh, tiện thể tìm Băng Tuyết lão nhân hỏi ông ấy ngày mai có tham gia hay .

      Bốn đứa Linh Hoa ý kiến, cả hàng năm người liền ra ngoài chơi.

      Đến giữa trưa, năm đứa Thiên Lân thầm đến chỗ ở của Băng Tuyết lão nhân, sau lúc tìm kiếm mới thấy Băng Tuyết lão nhân xuất .

      Vừa gặp, Băng Tuyết lão nhân nhìn Thiên Lân lúc, hơi kinh ngạc :

      - năm gặp, con thay đổi nhiều. Hôm nay sao muốn đến chỗ ta ở vậy?

      Thiên Lân điềm đạm nho nhã :

      - Chúng con đến đây là gặp ông, hơn nữa còn muốn hỏi điểm, đại hội ngày mai ông có tham gia ?

      Băng Tuyết lão nhân lắc đầu đáp:

      - Ta tham những hoạt động như vậy lâu lắm rồi.

      Linh Hoa :

      - mà, chơi vui lắm, mà náo nhiệt lắm. Ngày mai Lâm sư huynh còn thượng đài biểu diễn nữa.

      Băng Tuyết lão nhân cười ha hả đáp:

      - Ta nhiều tuổi rồi, còn cảm thấy hứng thú với chuyện náo nhiệt nữa.

      Linh Hoa nghe vậy hơi thất vọng, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền ào ào khuyên bảo nhưng vẫn vô hiệu như cũ.

      Thiên Lân thấy vậy, giọng :

      - Nếu ông ấy thích náo nhiệt cũng cần phải khuyên nữa. Hay là hỏi ông ấy xam, Băng Tuyết thịnh hội trước đây có những chuyện gì đáng hứng thú.

      Nghe thấy Thiên Lân vậy, bốn đứa Linh Hoa lập tức chuyển mục tiêu, bao lấy Băng Tuyết lão nhân hiếu kỳ hỏi này hỏi kia.

      - Được rồi, được rồi, để ông kể cho các con nghe, đừng gấp, từ từ thôi.

      Trấn an xong mấy đứa bé, Băng Tuyết lão nhân nghĩ lát rồi :

      - ra Băng Tuyết thịnh hội trước đây mọi người chỉ bàn luận mà thôi, với , hoàn toàn có loại tỉ thí gì cả.

      Sau đó, khoảng chừng ba trăm năm trước, khi Đệ tam đại tông chủ Mã Vũ Đào của Thiên Tà tông dẫn theo tiểu đồ đệ Phùng Vân, là ngươi vô cùng thông minh, khi chủ soái của ba phái đàm luận công việc, liền chủ động đề xuất thêm mục biểu diễn nho để trợ hứng, kết quả được cốc chủ tán dương.

      Ai ngờ bởi vì chuyện này lại khiến cho Ly Hận thiên tôn lúc đó khắc ghi mãi trong lòng, vào kỳ đại hội mười năm sau, ông ta đặc biệt dẫn theo hai đệ tử, ngầm so tài cao thấp với Thiên Tà tông.

      Đến nay, chuyện so tài từ đó mở ra, cuối cùng càng lúc càng quyết liệt, trở thành so sáng về thực lực của ba phái.

      Tiết Quân hỏi:

      - Trong cuộc so tài ba phái, Đằng Long cốc của bọn ta có phải đứng đầu ?

      Băng Tuyết lão nhân lắc đầu :

      - Hoàn toàn trái ngược, mỗi lần tỉ thí Đằng Long cốc đều đứng cuối, hai bên kia lúc bên này thắng, lúc bên kia thắng, từ đó chưa bao giờ đến phiên chúng ta thắng cả.

      Linh Hoa vui :

      - Mỗi lần đều thua, mất mặt quá.

      Hắc Tiểu Hầu phụ họa:

      - Đúng thế, quả là mất mặt.

      Đào Nhâm Hiền lên tiếng;

      - Lần này chúng ta thắng bởi vì có sư huynh ra quân, huynh ấy nhất định thắng.

      Thiên Lân để ý điều này, bình tĩnh hỏi:

      - Mỗi lần tỉ thí tính thắng thua thế nào? Hay là đối chiến chăng?

      Băng Tuyết lão nhân trả lời:

      - phải là đối chiến, mà là chỉ định hạng mục, để môn hạ ba phái tham gia, chủ của ba phái ra quyết định. ra đơn giản, phần lớn đều do Đằng Long cốc chúng ta quyết định, xem hai bên so tài với nhau.

      Thiên Lân nghi hoặc :

      - Chỉ định hạng mục, dường như thể thi triển toàn bộ thực lực của người rồi?

      Băng Tuyết lão nhân cười :

      - Đúng thế, bởi vì như thế mới có ý nghĩa.

      Tiết Quân hiểu hỏi lại:

      - Vì sao vậy?

      Băng Tuyết lão nhân giải thích:

      - Loại tỷ thí như vậy lúc đầu ra là loại tiếp nối ân oán giữa Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung. Cốc chủ trong lòng hiểu chuyện này, vì thế để hòa hoãn mâu thuẫn của bọn họ, mới cố ý định ra quy củ như vậy, để hai bên hôm nay ngươi thắng, ngày mai họ thắng, vừa có thể thúc đẩy môn hạ đệ tử hai bên cố gắng tu luyện, lại tạo thành mâu thuẫn to lớn, cùng nhau chung sống hòa bình.

      Hiểu được nguyên lý bên trong rồi, Thiên Lân cười :

      - Cốc chủ quả dốc lòng dốc sức, nhưng dường như hai bên chịu tiếp nhận.

      Băng Tuyết lão nhân bất đắc dĩ :

      - dây dưa rồi, cho dù giải mở cũng vẫn lưu lại dấu ấn. Giữa hai bên có thể nhìn được đạo lý này hay , đều bởi số phận của từng bên. Được rồi, chuyện xưa kể, các con cũng phải quay về ăn cơm .

      đến cuối giọng đột biến đổi, vẻ mặt Băng Tuyết lão nhân mỉm cười rạng rỡ.

      - Được, Băng Tuyết lão nhân, chúng con đây, lần tới lại đến thăm ông.

      Phất tay từ biệt, mấy đứa trẻ lanh lợi hoạt bát về.

      Buổi chiều, Thiên Lân chơi đùa với mấy đứa bạn, Đinh Vân Nham đột nhiên xuất , vẻ mặt có phần cổ quái.

      Bốn đứa Linh Hoa vừa thấy sư phụ trở về, vội vàng tiến lên thỉnh an, mơ hồ hình như được tự nhiên.

      Đinh Vân Nham cười miễn cưỡng, nhìn Thiên Lân, hô lên:

      - Con cũng ở đây à, cứ chơi trước , ta tìm Lâm Phàm trước .

      rồi liền bỏ .

      Thiên Lân hỏi:

      - Đinh thúc thúc, người lo cho cuộc tỉ thí ngày mai phải ?

      Đinh Vân Nham hơi dừng bước, trầm ngâm giây lát rồi xoay người lại nhìn Thiên Lân hỏi:

      - Con có suy nghĩ như thế nào?

      Thiên Lân né tránh ánh mắt của ông ta, giọng như gió trả lời:

      - Suy nghĩ của con, Đinh thúc thúc có thể chấp nhận được.

      Đinh Vân Nham :

      - Con có suy nghĩ thế nào, cứ đừng ngại.

      Thiên Lân khóe miệng hơi nhếch lên, lên tiếng:

      - Ngày mai, Lâm Phàm hẳn là người tuổi nhất của Đằng Long cốc tham gia, với tuổi của nó, cho dù ở vị trí thấp nhất cũng có thể là bình thường.

      Đinh Vân Nham lắc đầu đáp:

      - được, nó tuyệt đối thể ở sau lưng người khác, ta còn trông mong nó ngày mai đạt được đệ nhất.

      Thiên Lân cười cười, nụ cười có vẻ thần bí.

      - Nếu như vậy trách Đinh thúc thúc lo lắng vậy. Nghe mỗi lần tỉ thí, Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung đều mạnh mẽ hơn Đằng Long cốc chúng ta. Lần này nếu thúc muốn Lâm Phàm chiến thắng tất cả đối thủ, tự nhiên là áp lực rất lớn.

      Đinh Vân Nham buồn bã lo lắng :

      - Đại hội mười năm lần, ta hy vọng nó trở nên nổi bật mang lại vẻ vang cho Đằng Long cốc chúng ta.

      Thiên Lân lẩm bẩm nho :

      - Vô số lần mười năm đều trôi qua, hà tất phải cấp bách làm gì cho khổ.

      Đinh Vân Nham hiểu lắm, than:

      - Có thể gấp. Ta vừa mới nhận được tin tức từ Tứ sư huynh, ngày mai tham gia đại hội, hai phái nghe đều đưa người kiệt xuất, với tình hình của Lâm Phàm muốn chiến thắng cũng rất khó à.

      Thấy ông ta coi trọng trận đấu lần này như vậy, Thiên Lân khỏi cau mày hỏi ngược lại:

      - Lâm Phàm nếu như lần này lấy được danh hiệu đệ nhất, nó trở thành như thế nào?

      Đinh Vân Nham bật ra:

      - Nếu như nó đạt được đệ nhất, tự nhiên thành niềm kiêu hãnh của Đằng Long cốc, được cốc chủ coi trọng, tiền đồ thể tính toán được.

      Hiểu được nguyên nhân, Thiên Lân trầm ngâm lúc.

      Theo như lời của Đinh Vân Nham, Lâm Phàm quả rất đáng để giành lấy danh hiệu đệ nhất.

      Nhưng chỉ với suy nghĩ cá nhân của Thiên Lân, đổi lại nó là Lâm Phàm, nó tranh giành ngôi vị đệ nhất, bởi vì nó thấy đứa bé chỉ mới mười tuổi đạt được ngôi vị đệ nhất thế nào?

      Thấy nó , Đinh Vân Nham hỏi lại:

      - Nghĩ cái gì vậy?

      Thiên Lân liếc ông, điềm nhiên đáp:

      - Thúc thấy mười năm sau mới đoạt được ngôi vị đệ nhất càng có ý nghĩa hơn sao?

      Đinh Vân Nham sửng sờ, trầm ngâm :

      - Con cho là Lâm Phàm lần này phải giấu thực lực, lưu lại lần sau mới bỗng nhiên nổi tiếng. Con vì sao có suy nghĩ giống như vậy?

      Thiên Lân bình tĩnh cười cười, hỏi ngược lại:

      - đứa bé mười tuổi và số những đứa mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí những thiếu niên còn lớn tuổi hơn, cùng nhau tranh đoạt cái gì đó, khoảng cách giữa hai bên thúc từng suy tính qua chưa?

      Đinh Vân Nham trầm ngâm, khiến Lâm Phàm mười tuổi cùng so với Từ Tĩnh mười bảy tuổi, khoảng cách tuổi tác quá lớn thể vượt qua chắc chắn xảy ra nhiều chuyện.

      Trước đây, Đinh Vân Nham chỉ nghĩ đến khoảng cách về tu vi, mà quên khoảng cách về tuổi tác.

      Lần này Thiên Lân nhắc nhở ông, khiến ông hiểu bản thân quên mất số điều rất trọng yếu.

      Vì thế, ông lập tức thay đổi suy nghĩ, với Thiên Lân:

      - Đa tạ kiến nghị của con, ta biết phải làm như thế nào rồi. Bây giờ ta tìm Lâm Phàm, các con tiếp tục chơi đùa .

      Đưa mắt tiễn sư phụ rồi, Linh Hoa nghi hoặc :

      - Thiên Lân ca, sư phụ người làm sao vậy?

      Thiên Lân cười :

      - Ông ấy thay đổi, ông ấy ép Lâm Phàm ngày mai tranh đoạt ngôi vị đệ nhất.

      Hắc Tiểu Hầu kêu to:

      - Thế đáng tiếc rồi.

      Thiên Lân lắc đầu :

      - đáng tiếc. Với tình hình Lâm Phàm nay, ngày mai tuyệt đối đoạt được ngôi vị đệ nhất. So với việc phí công vô ích, chi bằng giấu thực lực, đặt hy vọng đến cơ hội lần tới.

      Tiết Quân tán đồng:

      - Thiên Lân đúng, sư huynh dù sao mới có mười tuổi, khó mà thắng được sư huynh Từ Tĩnh mười bảy tuổi. Lần này hãy học tập kinh nghiệm trước , lần tới mới phất cờ trở lại, nhất định có thể lập tức đoạt được ngôi vị.

      Linh Hoa giọng :

      - Quả suy nghĩ tốt, ngày mai ra ai mới có thể đoạt được ngôi vị đệ nhất.

      Đào Nhâm Hiền :

      - Nghĩ nhiều quá làm gì, ngày mai phải biết được sao. thôi, chúng ta chơi .

      rồi kéo tay Bàn Tử Tiết Quân dẫn đầu bỏ .

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Buổi sáng ở cửa vào Đằng Long cốc gió lạnh thấu xương, từng trận bão cát mang theo những hoa tuyết li ti che phủ cảnh vật xa xăm.

      Đứng đài cao mới đắp ở cửa cốc, Đinh Vân Nham toàn thân y phục lay động, nhìn về phía xa xa.

      Bên cạnh ông ta là người trung niên chừng bốn mươi tuổi mang áo da điêu tướng mạo hơi kém chút, chính là Tứ sư huynh Lý Phong của Đinh Vân Nham. Hôm nay hai người phụ trách công tác tiếp đãi, vì thế từ sáng sớm đứng trong gió tuyết ở nơi này.

      Về lý thuyết, chuyện tiếp đãi chỉ cần người là đủ rồi, vì sao Đằng Long cốc lại phái ra hai người vậy?

      Chuyện này chủ yếu có lý do liên quan đến Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung. Hai phái bọn họ quan hệ bất hòa, nhưng đều giao hảo với Đằng Long cốc.

      Vì thế cốc chủ để tránh đắc tội với bất cứ người nào, mỗi lần đều phái ra hai đồ đệ chia nhau tiếp đãi bọn họ cho công bằng, tránh việc náo loạn tự nhiên.

      Đầu giờ sáng, gió tuyết ở cửa cốc dần dần dừng lại, để lộ ra tuyết cốc và núi băng xa xa, cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.

      Lúc này, bóng người từ phía Tây bay đến hệt như đám mây trắng, giây lát đến trước mặt, chính là Thiên Lân.

      Người còn chưa hạ xuống, tiếng kêu của Thiên Lân vang đến tai của Đinh Vân Nham và Lý Phong.

      - Hai vị thúc thúc còn sớm ở đây ngắm tuyết rồi à?

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 28: Chương 028
      Thất Giới Truyền Thuyết

      Đinh Vân Nham cười đáp:

      - Tiểu quỷ tinh nghịch, lại tới đây giễu cợt chúng ta. Hôm nay hai chúng ta phụ trách tiếp đãi, nếu ai lại có tâm tình ngắm tuyết chứ.

      Lý Phong chững chạc, điềm nhiên đáp:

      - Thiên Lân đến sớm, cha mẹ con đến chăng?

      Thiên Lân đáp:

      - Mẹ con thích thanh tịnh, cha con có việc phải ra ngoài, vì thế chỉ mình con đến đây. Thế nào rồi, hôm nay có bao nhiêu người tham gia?

      rồi hạ xuống bên cạnh hai người, bình tĩnh nhìn khắp bốn phía.

      Lý Phong đáp:

      - Chuyện này được, đại khái ngoại trừ Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung ra, còn có hai vị khách khác nữa.

      Thiên Lân thản nhiên gật đầu, lại hỏi:

      - Thế đại hội khi nào bắt đầu, bọn Lâm Phàm lúc nào mới ra đây?

      Đinh Vân Nham trả lời:

      - Đại hội thông thường bắt đầu sau giờ tỵ trước giờ ngọ, đến lúc đó, chỉ bọn Lâm Phàm mà ngay cả cốc chủ và hai vị sư thúc đều có mặt.

      Thiên Lân cười ha hả :

      - Nhất định rất náo nhiệt, biết hai phái có bao nhiêu người tham gia đây?

      Đinh Vân Nham trả lời:

      - Từ tình hình trước nay mà đoán, thông thường có chừng dưới mười người, do tông chủ và thiên tôn tự dẫn đầu. Lần này …

      Còn , Lý Phong bên cạnh đột nhiên mở miệng:

      - Im lặng, người Thiên Tà tông đến rồi, đệ mau nghênh đón.

      Đinh Vân Nham vẻ mặt hơi biến, vội vàng tươi cười bay lên nghênh đón.

      Ánh mắt Thiên Lân nhìn theo hình bóng của ông, chỉ thấy phía Đông có đám người ngự kiếm bay với tốc độ cực nhanh về phía này, chỉ chớp mắt gặp Đinh Vân Nham.

      Lúc này, hai bên vài câu khách sáo, sau đó cùng quay lại, nhanh chóng xuất đài cao.

      Thu lại khí tức, Thiên Lân đánh giá những người này.

      Chỉ thấy người dẫn đầu mặt chữ điền mắt hổ, bề ngoài ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu, toàn thân toát ra tà dị.

      Phía sau ông ta là ba lão già chừng sáu mươi tuổi, năm thanh thiếu niên từ mười sáu mười bảy đến hai ba hai tư tuổi, người nào ánh mắt cũng sắc bén, vừa nhìn thấy biết tu vi bất phàm.

      Trong những người trước mặt, có thiếu niên khiến Thiên Lân chú ý nhất tuổi chừng mười tám, dáng vẻ môi hồng răng trắng, có cảm giác thô tháp điên cuồng của đàn ông vùng Băng Nguyên, ngược lại hệt như tài tử thư sinh của Giang Nam, khiến cho người ta cảm thấy ấn tượng cao quý.

      Vẻ mặt người này lạnh lùng, khóe miệng hơi cười cười, mơ hồ có mấy phần tự tin, tay cầm thanh giáo ngắn màu trắng bạc, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng.

      Khuôn mặt hơi cười, Lý Phong tiến đến hai bước, khách sáo lên tiếng:

      - Tông chủ từ xa đến đây, tiếp đãi chu toàn hy vọng được thứ lỗi. Mấy vị này nhân phẩm xuất chúng, tu vi cao cường, quả là tài năng triển vọng khó thấy. Lần này đến tỉ thí, xem ra quý phái hẳn là người chiến thắng rồi.

      Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào nghe vậy mừng rỡ, hơi tỏ vẻ khiêm tốn :

      - Hiền điệt quá khen rồi, tất cả chỉ là đám chưa thành tài thôi. Ngược lại vị đệ tử bên cạnh hiền điệt thiên phú có thể là bất phàm.

      Trong lúc , ánh mắt nhìn lại Thiên Lân.

      Lý Phong cười ha hả trả lời:

      - Tông chủ hiểu lầm rồi, hài tử này tên là Thiên Lân, là khách quen của cốc, phải đồ đệ của vãn bối.

      Đinh Vân Nham bên cạnh nghe ra chuyện này, vội vàng :

      - Gia sư biết tông chủ đến sớm nhất, chuẩn bị trà Long Tỉnh hảo hạng nhất, chờ ở trong cốc. Bây giờ, hay là chúng ta trước, vừa thưởng thức trà vừa chuyện phiếm.

      Mã Vũ Đào thôi nhìn, điềm nhiên đáp:

      - Đứa bé này xem ra rất được sư phụ của các hiền điệt thương .

      Dứt lời chờ hai người Đinh, Lý trả lời, dẫn những người theo bay lên về phía trong cốc.

      Đinh Vân Nham vẻ mặt khổ sở, đánh mắt cho Thiên Lân, sau đó liền theo.

      Quay mặt , Lý Phong nhìn Thiên Lân than thở:

      - Nơi đây phải chỗ tốt lành, hay con sang chỗ khác chơi .

      Thiên Lân biết nỗi lo trong lòng ông ấy, lắc đầu đáp:

      - cần phải lo lắng, có cốc chủ ở đây, bọn họ làm khó con được.

      Lý Phong hơi kinh ngạc, hỏi lại:

      - Con biết ta ám chỉ điều gì?

      Thiên Lân , chỉ nhè gật đầu.

      Lý Phong trong lòng chấn động, mấy lần lời đến cửa miệng, nhưng cuối cùng nhịn lại được.

      Thời gian trôi qua trong chờ đợi, biết bao lâu qua được ba khắc.

      Lúc này, bầu trời phía Nam xuất bóng màu xanh, dùng tốc độ cực nhanh tiến gần về phía này.

      Nhìn thấy bóng hình đó, Lý Phong vẻ mặt vui mừng, :

      - ngờ nàng ta lại đến đây?

      Thiên Lân nghe ra chút đầu mối, khỏi đánh giá người đến, phát đối phương ngự kiếm bay đến, phía sau lưu lại vệt bóng màu xanh nhạt, nhìn xa xa hệt như con phượng hoàng bay qua bầu trời.

      Phương pháp ngự kiếm bay như vậy, Thiên Lân mới lần đầu thấy được, khỏi la lên:

      - Bóng dáng xinh đẹp, người này là ai đây?

      Lý Phong cười đáp:

      - Đây có thể nhân vật nổi danh như cồn ở Trung Thổ, ngoại hiệu là Ngọc Nữ Thanh Loan, tên là Giang Thanh Tuyết, cao thủ của Dịch viên, đệ nhất đại phái trong tu chân giới.

      Thiên Lân mơ hồ :

      - Giang Thanh Tuyết, tên này quả tồi, nhưng đệ nhất đại phái là gì, Dịch viên cái gì, chưa từng nghe qua.

      Lý Phong đáp:

      - Con còn , sau này biết thôi.

      rồi bay lên chào hỏi người đến:

      - Giang nương quả là khách quý.

      Giữa trung, hình bóng dừng lại, bóng kiếm tan biến, thiếu nữ bận áo xanh nhàng hạ xuống.

      Chỉ thấy người thiếu nữ này dáng điệu thướt tha, tuổi ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn, da thịt như ngọc như tuyết, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt như tươi như giận, hàm chứa mấy phần xinh đẹp và quyến rũ.

      Trong tay trái ta là thanh trường kiếm mây khí vờn quanh, ràng giống bình thường, khiến người ta có cảm giác kinh ngạc.

      Nhe răng cười, Giang Thanh Tuyết khiêm tốn đáp:

      - Câu này của Lý tiền bối, Thanh Tuyết đến đây mạo muội, xin người bao dung bỏ qua cho.

      Lý Phong cười ha hả :

      - Giang nương quá khiêm tốn rồi, nương có thể là nhân vật nổi danh nhất của Dịch viên, lại đến Đằng Long cốc chúng ta, đó là niềm vinh hạnh của chúng ta, chúng ta hoan nghênh còn kịp. nương đường khổ sở, hay là hãy nghỉ ngơi , để ta bảo Thiên Lân dẫn đường cho nương.

      Giang Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét qua Thiên Lân, vẻ mặt chợt dừng lại ngây ngốc, hô :

      - Tiểu đệ này tuấn tú, quả khiến người ta ưa thích. Đây là đồ đệ của tiền bối thu được chăng?

      Lý Phong lắc đầu đáp:

      - Nó là khách quen của cốc, hoàn toàn phải là môn hạ Đằng Long cốc. Thiên Lân hãy dẫn vị Giang tỷ tỷ này ngồi nghỉ, lát nữa hãy quay lại chơi, biết ?

      Thiên Lân nhìn Giang Thanh Tuyết, thấy nàng xinh đẹp động lòng người, khỏi sinh lòng ưa thích, gật đầu đáp:

      - Dạ, con biết. Tỷ tỷ theo đệ.

      rồi xoay người di chuyển, dời ngang năm trượng dừng lại ở tầng của cửa cốc.

      Giang Thanh Tuyết từ biệt Lý Phong, sau đó đến bên Thiên Lân, tán thưởng:

      - Thân pháp huyền diệu, quả nhìn ra được.

      Thiên Lân cười trả lời:

      - Thân pháp của tỷ tỷ khí thế như hồng thủy, đó mới đủ uy phong.

      Giang Thanh Tuyết hạ xuống theo nó, miệng cười dịu dàng :

      - Tỷ tỷ ở tuổi của đệ mới vừa nhập môn tu luyện, lúc đó ngay cả bay cũng biết, nào có được uy phong như đệ. Đúng, pháp quyết đệ học là của Đằng Long cốc chăng?

      Thiên Lân đáp:

      - Có bộ phận, nhưng đại bộ phận phải. Được, chúng ta đến rồi.

      rồi thân thể nghiêng giữa trung, xuất ở cửa vào của Đằng Long động phủ.

      Đây là lần thứ nhất Thiên Lân đến, khi nó nhìn bức tượng đá thần long, vẻ mặt khỏi sửng sờ, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái.

      Vì sao như vậy nó cũng , nó chỉ mơ hồ thấy bức tượng đá này cổ quái, nhưng cụ thể chỗ nào kỳ quái nó lại ra được.

      Bên cạnh, Giang Thanh Tuyết cũng chăm chú nhìn bức tượng đá thần long, bị nó hấp dẫn.

      Mãi lúc sau khi Thiên Lân gọi nàng, Giang Thanh Tuyết mới bừng tỉnh theo phía sau Thiên Lân.

      lâu sau, Thiên Lân dẫn Giang Thanh Tuyết đến cửa động, vừa hay Đinh Vân Nham ra.

      Đợi Thiên Lân thuật hết lượt tình, Đinh Vân Nham liền tự mình dẫn hai người tiến vào trong động.

      Nhìn động phủ rộng lớn, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng. Đây là huyệt động thiên nhiên to lớn như vậy, thế phải cần thời gian bao lâu mới hình thành được?

      Suy nghĩ, Thiên Lân cảm ứng được phía trước truyền đến vài luồng sóng thăm dò.

      Thấy vậy, nó thu lại tâm thần, bình tĩnh nhìn về phía trước, chỉ thấy những người ở đó, ngoại trừ bốn sư huynh của Đinh Vân Nham và cao thủ Thiên Tà tông ra, còn có Triệu Ngọc Thanh ngồi chính giữa, bên trái bên phải ông ta có hai lão già khoảng năm mươi tuổi.

      Ba người này Thiên Lân lần đầu gặp mặt, nó liếc nhìn thấy được thân phận của Triệu Ngọc Thanh, nhưng hai lão già kia là ai, nó đoán ra được.

      Theo Thiên Lân thấy, hai lão già này vẻ mặt trầm ngâm, người cao gầy như que củi, toàn thân mặc áo xám, cả người toát ra khí lạnh lẽo.

      người lùn ục ịch như heo, toàn thân mặc áo bào đỏ, người ra ánh đỏ nhàn nhạt.

      Hai người này Thiên Lân biết được, nhưng bọn họ hẳn phải là nhân vật có danh tiếng.

      Người cao gầy tên là Hàn Hạc, chính là nhị sư đệ của Triệu Ngọc Thanh, tu luyện pháp quyết “Huyền Hàn Sát”, chính là tuyệt học cực kỳ bá đạo.

      Người lùn tên là Điền Lỗi, chính là tam sư đệ của Triệu Ngọc Thanh, tu luyện pháp quyết “Liệt Dương Chân Hỏa”, tính khí cứng rắn, uy mãnh như rồng.

      Lúc này, Đinh Vân Nham dừng bước, cung kính bẩm báo với Triệu Ngọc Thanh:

      - Khải bẩm sư phụ, môn hạ Trung Thổ Dịch viên Giang Thanh Tuyết đặc biệt đến chúc mừng.

      Lúc này, Giang Thanh Tuyết hơi hơi thi lễ với Triệu Ngọc Thanh, dịu dàng lên tiếng:

      - Vãn bối Giang Thanh Tuyết lần này đại diện Dịch viên đến chúc mừng Băng Tuyết thịnh hội tổ chức thành công, cầu chúc cả vùng Băng Nguyên hòa thuận chung sống.

      Triệu Ngọc Thanh nho nhã bật cười, :

      - Giang nương ngại đường xa vạn dặm đến vùng Băng Nguyên, đây quả là tình cảm nồng nàn, chúng ta cảm kích vô cùng. Khi nào quay về, xin nhờ nương đại diện chúng ta chuyển lời cảm tạ và chúc phúc của chúng ta đến quý phái. Bây giờ, mời Giang nương hãy ngồi xuống dùng trà trước .

      Giang Thanh Tuyết vâng dạ, theo chỉ dẫn của Đinh Vân Nham đến ngồi vào ghế trống dưới Thiên Tà tông chủ ba ghế.

      Bố trí cho Giang Thanh Tuyết rồi, Triệu Ngọc Thanh phát hai vị sư đệ và Mã Vũ Đào đều lưu ý Thiên Lân, trong lòng hơi động đậy, điềm nhiên cất lời:

      - Thiên Lân, đến đây với ta.

      Thiên Lân trong lòng hơi cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt cố ý lộ ra ngại ngùng tươi cười, vội vàng chạy đến bên Triệu Ngọc Thanh.

      nhàng nắm lấy tay Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh ôm nó đặt lên đùi mình, cười hỏi:

      - Cha mẹ con gần đây có khỏe mạnh ?

      Thiên Lân hơi chần chừ, sau đó liền đoán được vài phần ý nghĩa trong câu , đáp lại:

      - Cha mẹ con luôn khỏe mạnh, còn có thời gian rảnh đến thăm cốc chủ.

      Triệu Ngọc Thanh cười ha hả, vừa ngầm đứa bé thông minh, vừa trả lời:

      - vậy ? Vậy ta sớm chờ đợi bọn họ đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :