Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 20
      Ngồi xổm xuống, Thiên Lân đưa tay đặt lên trán Lâm Phàm, chỉ thấy nóng như lửa đốt, khỏi thất kinh la lên:

      - ổn, nó quả bệnh rồi.

      xong lật người Lâm Phàm lại, dự tính vác nó , lại thấy tay trái nó nắm chặt gốc cây.

      Quan sát cẩn thận, Thiên Lân cau mày :

      - Đây là gì, vì sao chỉ còn lá thôi? Lẽ nào là nhân sâm? Thôi, quay về trước rồi hãy .

      xong liền khom người đỡ Lâm Phàm, lặng lẽ quay về theo đường cũ.

      đường , Thiên Lân nhớ kỹ lời tốt lành của đứa bé thần bí, tận sức né tránh phía phải, như vậy nhanh chóng đến cửa động.

      Do bởi thân thể Lâm Phàm lưng càng lúc càng nóng, Thiên Lân dám chậm trễ, vừa đến cửa động liền bay thẳng ra cửa cốc, cũng quên che dấu để tránh bị sói tuyết trong cốc nhìn thấy được.

      Lúc này, bầy sói gào rít rung động sơn cốc.

      Từ trong huyệt động thần bí đó bắn ra bóng màu xanh, vừa gào thét vừa truy đuổi theo Thiên Lân ở cửa cốc.

      Vừa nghe tiếng sói tru, Thiên Lân liền biết ổn, ngoại trừ thầm tự trách mình quá sơ ý, cũng chỉ có thể gia tăng tốc độ bỏ chạy.

      Nhưng đúng vào lúc đó, luồng khí tức hung tàn từ phía sau truyền đến khiến Thiên Lân chú ý, nó nhịn được phải quay đầu nhìn lại.

      Giữa trung, con sói xanh nhanh như gió cuốn, hệt như mũi tên chớp mắt đến gần phía sau.

      Thiên Lân thấy vậy la lên tiếng, tốc độ bay lập tức tăng gấp đôi, thét lên tiếng liền bắn mình .

      Lúc này đây, Thiên Lân phát được nguy hiểm, cũng có gắng che giấu gì nữa. Vì thế tốc độ của nó cực nhanh, quả khiến người ta kinh ngạc.

      Nhưng con sói xanh đó cũng là vật tu luyện lâu, thuật ngự gió truy đuổi nhanh chóng vô cùng, Thiên Lân muốn dễ dàng thoát khỏi nó cũng thể được.

      Như vậy, hai bên trước sau, chạy đuổi, dưới ánh nắng chói chang thi triển cuộc so tài kéo dài.

      Cuối cùng, Thiên Lân và sói xanh, ai thắng được phen này đây?

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Cửa Đằng Long cốc, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền vẻ mặt thất vọng, chờ đợi Tiết Quân, thấy nó cũng có kết quả gì.

      Ai ngờ thằng béo này luôn mơ hồ, sau khi nghe Thiên Lân dặn dò rồi, dĩ nhiên từ Bắc chuyển sang phía Nam vòng, cũng ngờ đúng lúc bọn Linh Hoa bỏ qua.

      Đến lúc này, khi nó đến cửa cốc hết canh giờ rồi.

      Vừa gặp, Linh Hoa liền giận dữ :

      - Thằng mập chết tiệt, ngươi đâu rồi mà bây giờ mới quay trở về?

      Tiết Quân vẻ vô tội :

      - Ta tìm các ngươi, ai ngờ các ngươi lại quay về trước rồi.

      Hắc Tiểu Hầu hỏi:

      - Ngươi tìm sư huynh, tìm chúng ta làm gì?

      Tiết Quân đáp:

      - Điều này là do Thiên Lân dặn dò, nó phía Bắc để nó tìm, bảo ta quay lại giúp các ngươi tìm, ta lại …

      Linh Hoa vui :

      - Ngươi lại ngu ngu dốt dốt chạy vòng, lúc này mới có thể quay lại, phải ?

      Tiết Quân cười xấu hổ, cúi đầu dám đáp lại.

      Đào Nhâm Hiền :

      - Được rồi, đừng trách nó nữa. Bây giờ sư huynh chưa tìm thấy, Thiên Lân lại chưa quay về, chúng ta phải làm thế nào mới được?

      Hắc Tiểu Hầu tức giận :

      - Có thể làm gì bây giờ, tiếp tục chờ thôi.

      Linh Hoa đồng ý, dịu dàng :

      - Chỉ chờ đợi như vậy buồn chết , hay là chúng ta lại tìm nữa.

      Hắc Tiểu Hầu hỏi:

      - tìm? tìm ở đâu đây?

      Linh Hoa đáp:

      - Tự nhiên là về phía Bắc tìm Thiên Lân ca.

      Tiết Quân vừa nghe, ngửng đầu :

      - Đừng nóng vội, Thiên Lân có , nếu sau hai canh giờ nó quay lại chúng ta phải cùng nhau tìm sư phụ, sau đó cùng sư phụ về phía Bắc tìm nó.

      Linh Hoa nghi vấn hỏi:

      - Thiên Lân ca quả như vậy?

      Tiết Quân :

      - Ta lừa các ngươi làm gì, lúc Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ, có lẽ …

      Hắc Tiểu Hầu cau mày :

      - Hai canh giờ, bây giờ hẳn cũng còn lâu nữa. Với tốc độ của Thiên Lân hẳn phải quay về rồi, lẽ nào … Ồ, ổn, nhanh tìm sư phụ.

      La lên thất kinh, Hắc Tiểu Hầu cũng giải thích gì thêm, xoay mình chạy liền.

      Bọn ba đứa Linh Hoa phía sau đều cảm giác đúng, vội vàng chạy theo liền.

      - Sư phụ, sư phụ …

      Tiếng gọi đầy vẻ lo lắng khiến Đinh Vân Nham chú ý.

      Nhìn bốn đứa đồ đệ chạy đến phía này, Đinh Vân Nham liền vài câu với bốn sư huynh, rồi đến đón.

      - Thế nào rồi, mấy đứa kinh hoàng lo lắng gì vậy?

      Hắc Tiểu Hầu vội vàng :

      - Sư phụ, sư huynh và Thiên Lân có chuyện rồi.

      Đinh Vân Nham sửng người, cười :

      - Bọn chúng đánh nhau phải ?

      Hắc Tiểu Hầu vội la lên:

      - phải, phải đánh nhau. Ai dà, thằng béo, ngươi .

      Đinh Vân Nham cau mày, quát lên:

      - Đừng nóng, có chuyện gì từ từ ra.

      Tiết Quân hơi khiếp đảm, giọng :

      - Trưa nay Thiên Lân tìm chúng con chơi, thấy bóng dáng sư huynh đâu chúng con liền tìm … sau đó … Thiên Lân , nếu sau hai canh giờ nó quay lại, chúng con lập tức báo cho sư phụ biết, sau đó theo phía Bắc để tìm kiếm nó …

      Đinh Vân Nham lẩm bẩm:

      - Phía Bắc? Ở đó … Ồ, hay rồi, nhanh thôi.

      rồi tay áo rộng phất lên, cuốn lấy bốn đứa đồ đệ, miệng quát tiếng, thanh phi kiếm ra đỡ lấy năm người bay như chớp.

      tầng mây, Linh Hoa cẩn thận vô cùng hỏi:

      - Sư phụ, sư huynh và Thiên Lân ca có phải xảy ra chuyện gì chăng?

      Đinh Vân Nham vẻ mặt nghiêm túc, trừng bốn đứa đồ đệ, mắng:

      - Chuyện trọng yếu như vậy mà các con ngờ dám qua mặt ta. Đợi chuyện này qua rồi, xem ta xử trí các con như thế nào.

      Linh Hoa ủy khuất :

      - Sư phụ, chúng con có qua mặt người, chúng con cũng biết sư huynh chạy đến đó làm gì.

      Đào Nhâm Hiền :

      - Đúng thế, Thiên Lân là phía Bắc, ra là chỗ nào chúng con đều biết .

      Đinh Vân Nham giận dữ :

      - Đó là Tuyết Lang cốc! Bọn chúng nếu tiến vào trong đó rồi, đừng mong sống sót quay lại!

      - Ồ! Tuyết Lang …

      Bốn đứa thất thanh cùng la lên giữa chừng rồi lập tức ngậm miệng, vẻ mặt đầy lo lắng.

      Đinh Vân Nham giận dữ trong lòng, mấy đứa đồ đệ chưa nên người cả ngày có việc gì lại làm chuyện này, thế làm sao khiến ông ta nổi giận được?

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      vùng Băng Nguyên, Thiên Lân cõng Lâm Phàm chạy thẳng về phía Đằng Long cốc.

      Trong lòng nó biết , chỉ cần quay lại được Đằng Long cốc, sói xanh sau lưng liền dám ngang nhiên tiến vào, lúc đó nguy hiểm liền được trừ bỏ.

      Nhưng điểm này chỉ nó biết, sói xanh sau lưng cũng biết , vì thế lại tăng tốc thêm, dự tính ngăn chặn được nó giữa đường.

      Quay đầu lại, Thiên Lân liếc về phía sau, chỉ thấy sói xanh thu ngắn cự ly chỉ còn mười lăm trượng, như vậy cho thấy bao lâu nữa bản thân bị nó ngăn lại được.

      Nguyên gốc, chỉ bằng tốc độ, Thiên Lân hề thua kém sói xanh, nhưng lưng nó còn có Lâm Phàm, hai người thể hình to lớn, sức cản tăng mạnh. Điều này khiến tốc độ tiến lên chậm rất nhiều.

      Nhìn về phía trước, Thiên Lân thầm tính toán đường , nay rời khỏi Tuyết Lang cốc chừng hai trăm dặm, chỉ cần kiên trì thêm lúc, bản thân có thể thành công.

      Nghĩ đến đây, Thiên Lân vẻ mặt kiên nghị, miệng quát khẽ tiếng, chân nguyên trong cơ thể tăng tốc, loáng cái liền biến mất về phía xa.

      Sói xanh ánh mắt rất phẫn nộ, đứa bé con mà bản thân đuổi kịp. Điều này đối với nó là nhục nhã rất lớn.

      Nghĩ đến đó, sói xanh ngửa mặt rống to, thân thể thon dài chớp mắt kéo dài ra, hệt như hóa thành ánh sáng, lóe lên liền xuất ngay phía trước Thiên Lân.

      Trong lúc chạy, Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, ngay sát na sói xanh xuất , thân thể liền phân thành chín, chạy khắp bốn phía, vừa mê hoặc đối phương, vừa chớp lấy thời cơ mang Lâm Phàm xuất cách đó dặm, tiếp tục bỏ chạy nhanh.

      Dường như ngờ được Thiên Lân xảo trá như vậy, sói xanh sau khi vồ hụt liền bật người điên cuồn đuổi theo, tiếng sói tru chói tai vang vọng giữa trung.

      Truy đuổi, truy đuổi, lại tiếp tục truy đuổi, Thiên Lân hướng thẳng về Đằng Long cốc. Sói xanh gào thét điên cuồng rung trời, ngọn phi kiếm giải được ân cừu.

      Bỏ chạy trối chết, đuổi theo gay gắt.

      Khi lần thứ hai Thiên Lân bị sói xanh tới gần, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu dài, sau đó trường kiếm phá , Đinh Vân Nham tức thời ngăn lại ngay trước mũi sói xanh.

      Gầm lên giận dữ, sói xanh ngừng đuổi theo, ánh mắt nhìn Đinh Vân Nham, lạnh lùng tàn khốc :

      - Ngươi là người của Đằng Long cốc?

      Đinh Vân Nham vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu :

      - Ta chính là đồ đệ của Đằng Long cốc chủ. Vừa rồi hai đứa bé con đó có đứa là đồ nhi của ta, nếu có chỗ nào đắc tội, ta thay bọn chúng chịu tội với ngươi, mong rằng nhờ vào sư phụ của ta, truy cứu nữa. Sau này, ta nhất định quản thúc nó nghiêm ngặt, dám mạo phạm Tuyết Lan cốc nữa.

      Sói xanh liếc Thiên Lân, miệng gầm gừ nho :

      - Nếu là môn hạ Đằng Long cốc, lần này xem như bọn chúng may mắn. Nếu còn có lần sau, chớ trách ta vô tình.

      Đinh Vân Nham chắp tay :

      - Lang Sứ khoan hồng đại lượng, tại hạ cảm kích vô cùng. Sau này nhất định để xảy ra chuyện này nữa.

      Sói xanh bất mãn hừ tiếng, hận thù liếc Thiên Lân rồi mới xoay mình bỏ về cốc.

      Thấy Thiên Lân bình an quay về, bốn đứa Linh Hoa nhất thời như ong vỡ tổ chạy đến, líu ríu hỏi han này nọ.

      Thiên Lân thở phì phò, thèm để ý trả lời chúng bạn, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn theo sói xanh, mãi đến khi nó rời mới thở phào nhõm.

      Đặt Lâm Phàm xuống, Thiên Lân mệt mỏi ngồi xuống đất, thở hào hễn :

      - May mà các ngươi đến kịp, nếu ta chắc mệt đến đứt hơi.

      Hắc Tiểu Hầu tán dương:

      - Thiên Lân lợi hại , lưng cõng sư huynh mà vẫn chạy thoát được sói xanh.

      Linh Hoa thấy Lâm Phàm hai mắt nhắm chặt mặt đỏ bừng, khỏi hỏi:

      - Thiên Lân ca, sư huynh thế nào vậy, vẻ mặt như lửa nung.

      Thiên Lân lắc đầu :

      - Ta cũng biết, khi ta thấy được nó bị như vậy rồi.

      Đinh Vân Nham tiến lên bước đến bên Lâm Phàm, vừa kiểm tra thân tể nó, vừa hỏi:

      - Thiên Lân, con có phải phát nó ở trong Tuyết Lang cốc ?

      Thiên Lân đáp:

      - Đúng thế, con gặp nó ở trong động núi giữa lưng chừng ngọn núi băng đối diện cửa cốc, lúc đó nó hôn mê bất tỉnh. Con cõng nó bỏ chạy, dự tính nhanh chóng quay về đưa nó cho thúc thú, xem có thể cứu tỉnh nó . Ai ngờ hành tung bị phát , con sói xanh đó đuổi theo hơi hơn hai trăm dặm, thiếu chút nữa con mệt đến chết được.

      Tiết Quân la lên:

      - Ồ, hơn hai trăm dặm, Thiên Lân lợi hại .

      Đinh Vân Nham quát lên:

      - Câm miệng. Các con cả ngày lo luyện công, lần này nếu là các con hẳn sớm chết trong tay của sói xanh rồi. May mà Thiên Lân tu vi thâm hậu mới may mắn chạy thoát được. Sau này, các con lo mà luyện công cho ta, ai dám chuyên tâm, ta trừng trị nghiêm khắc.

      Tiết Quân, Linh Hoa bốn đứa lập tức câm miệng, ai cũng dám hó hé gì.

      Thiên Lân thấy vậy, vội vàng sang chuyện khác:

      - Đinh thúc thúc, vừa rồi người vì sao gọi sói xanh đó là Lang Sứ?

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 21: Chương 021


      Đinh Vân Nham thấy nó hỏi vậy, vẻ mặt lại, :

      - Con sói xanh này vài năm trước xuất ở Tuyết Lang cốc, lúc đó môn hạ Đằng Long cốc vô tình vào nơi đó, bị sói xanh gây thương tích. Sau đó cốc chủ ra mặt hóa giải ân oán giữa hai bên, xâm phạm lẫn nhau mới bình an vô . Từ đó về sau, sói xanh liền trở thành Thủ Hộ Sứ Giá của Tuyết Lang cốc, vì thế chúng ta đều tôn xưng nó là Lang Sứ để an ủi nó.

      Hiểu được chuyện này rồi, Thiên Lân cười cười, sau đó xoay người lại, nhìn Lâm Phàm, :

      - Tay trái của nó cứ nắm chắc gốc cây, con đoán gốc cây đó có quan hệ với chuyện nó bị hôn mê.

      Đinh Vân Nham nghe vậy lay động, ánh mắt nhìn tay trái của Lâm Phàm, chỉ thấy chút lá cây lộ ra ngoài. Quan sát cẩn thận, Đinh Vân Nham kinh ngạc :

      - Đây là nhân sâm …

      Hắc Tiểu Hầu ồ lên tiếng, hưng phấn :

      - Sư huynh đào được nhân sâm ngàn năm rồi.

      Đinh Vân Nham quát lên:

      - Chớ vội kích động, chuyện này trước khi biết ràng, được loạn. Bây giờ chúng ta hãy về trước , đợi Lâm Phàm tỉnh lại rồi hỏi .

      Dứt lời đỡ lấy Lâm Phàm, dẫn bốn đồ đệ và Thiên Lân quay về Đằng Long cốc.

      lúc lâu sau, Đinh Vân Nham ôm Lâm Phàm tiến vào lều vải của mình, sau khi bố trí mọi thứ tốt đẹp rồi, để cho năm đứa Thiên Lân trông coi, bản thân lại lấy vật trong tay trái của Lâm Phàm, vội vã rời .

      Thấy sư phụ bỏ , Tiết Quân lập tức mở miệng :

      - Thiên Lân, Tuyết Lang cốc có gì vui , có phải có rất nhiều sói tuyết ?

      Thiên Lân trừng nó, vui vẻ đáp:

      - Thú vị cái rắm, vài ngàn con sói tuyết khiến người ta thấy mà run chân, ta muốn quay lại nơi đó thêm lần nữa.

      Ồ lên tiếng thất vọng, Tiết Quân :

      - Ta còn cho là nơi đó chơi vui lắm.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - chuyện đó nữa, chúng ta đoán xem sư huynh có tìm được nhân sâm ngàn năm hay , biết đâu là huyết sâm?

      Linh Hoa ra dấu im lặng, giọng :

      - Đừng đến huyết sâm, nếu sư phụ biết được nhất định truy hỏi, lúc đó chúng ta hẳn …

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Được rồi, nhắc đến nó nữa, hay là về nhân sâm , ta đoán sư huynh nhất định tìm được nhân sâm ngàn năm, hơn nữa còn ăn nó mới bị hôn mê như vậy.

      Đào Nhâm Hiền lắc đầu :

      - Nhân sâm vốn dĩ có độc, ta thấy giống như ăn rồi liền bị hôn mê.

      Thiên Lân thấy bọn chúng đoán loạn cả lên, quát to:

      - Được rồi, đừng đoán thêm nữa, đợi chút nữa sư phụ các ngươi quay lại biết thôi mà.

      lúc sau, Đinh Vân Nham quay lại, vẻ mặt hơi mừng. Linh Hoa thấy vậy, cười hỉ hả chạy đến :

      - Sư phụ, sư huynh có phải đào được nhân sâm ngàn năm hay vậy?

      Đinh Vân Nham lắc đầu cười :

      - Còn chưa được vậy, bất quá cũng tồi lắm. Được, ta hãy cứu tỉnh nó trước rồi sau.

      Trực tiếp thẳng đến bên Lâm Phàm, Đinh Vân Nham đặt tay phải nhàng lên đỉnh đầu nó, luồng khí cực lạnh cùng với sương trắng từ đỉnh đầu nó tràn xuống dưới đến toàn thân.

      Giây lát, Đinh Vân Nham thu tay phải lại, vẻ mặt đỏ hồng của Lâm Phàm còn, từ từ mở to mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn bốn phía.

      - Ồ, sư huynh tỉnh rồi, sư huynh tỉnh rồi.

      Bốn đứa Linh Hoa la lên hoan hô, lập tức khiến Lâm Phàm tỉnh lại, chỉ nghe nó kinh dị :

      - Sư phụ! Con sao lại ở đây vậy?

      Đinh Vân Nham cười mắng:

      - Còn có ý hỏi ta như vậy, con xem hôm nay chạy đến nơi nào?

      Lâm Phàm sửng người, sau đó cúi đầu.

      - Xin lỗi sư phụ, con nên gạt mọi người, mình chạy tìm nhân sâm ngàn năm.

      Đinh Vân Nham :

      - Chuyện qua rồi, nếu con biết sai vi sư cũng trách mắng con nữa. Bây giờ con hãy những chuyện xảy ra, vì sao lại chạy vào Tuyết Lan cốc?

      Ngửng đầu, Lâm Phàm liếc mọi người :

      - Sáng sớm con rời khỏi Đằng Long cốc, vốn tính loanh quanh, xem thử có thể tìm được nhân sâm hay . Ai ngờ tìm được nhân sâm, lại phát dải bông trắng gì đó di động mặt đất.

      Lúc đó con rất hiếu kỳ, muốn bắt lấy vật đó. Ai ngờ nó khá tinh quái, con truy theo vài trăm dặm, cuối cùng truy vào trong Lang cốc. Con biết đó là chỗ nào, con chỉ theo dải bông trắng đó tiến vào trong động núi.

      Ở trong đó huyệt động rất nhiều, hệt như Đằng Long cốc của chúng ta. Con cứ truy đuổi ở bên trong đó, cứ đuổi theo mãi, cuối cùng bắt được vật đó ở trong động. Khi vật đó muốn chạy thoát, nhưng con chặn được cửa động, nó lại muốn vượt qua bên cạnh con, ngờ bị con bắt lấy được.

      Thời khắc đó, đám bông trắng biến thành củ nhân sâm ngừng giãy dụa trong tay con. Con sợ nó chạy tiếp, cũng bất chấp tất cả, dùng miệng ăn nó, trong lòng nghĩ thầm nó chạy được nữa. Nhưng biết vì sao toàn thân phát nhiệt, sau đó đầu bị hôn mê, tiếp theo nhớ được gì nữa.

      - Ồ, nhất định là nhân sâm ngàn năm, sai rồi.

      Dường như để chứng minh phỏng đoán của bản thân là đúng rồi, Hắc Tiểu Hầu hưng phấn vô cùng.

      Đinh Vân Nham quát khẽ :

      - Đừng có rống to lên thế, cũng được đem chuyện này lung tung.

      Linh Hoa hỏi:

      - Sư phụ, sư huynh có phải ăn được nhân sâm ngàn năm ?

      Đinh Vân Nham cười cười, lắc đầu :

      - Ta vừa hỏi sư tổ các con, được người xác định ràng, nhân sâm Lâm Phàm dùng còn chưa đủ ngàn năm, đại khái thời gian khoảng chừng sáu bảy trăm năm. Ngoài ra, theo như lời của Lâm Phàm, nhân sâm kia tuy có khả năng ảo hóa, lại còn chưa thành hình người, điều này cũng chứng minh chưa đủ ngàn năm. Nếu với thực lực nay của nó căn bản bắt được.

      Tiết Quân hơi tiếc nuối :

      - đáng tiếc, vì sao lại phải là nhân sâm ngàn năm đây?

      Đinh Vân Nham :

      - Đừng chuyện tham lam đủ, nhân sâm này tuy đủ ngàn năm, nhưng theo lời sư tổ của các con, người dùng được chỉ cần có lòng tu luyện cũng có thể tăng thêm tu vi giáp tử. Đây cũng là phúc duyên rất lớn rồi.

      Hắc Hiểu Hầu kinh hãi hô lên:

      - Quả là quá tốt. Nếu là nhân sâm ngàn năm , sau khi dùng rồi tu vi tăng thêm được bao nhiêu?

      Câu này vừa ra, tất cả bao gồm Thiên Lân đều lộ ra vẻ hiếu kỳ.

      Đinh Vân Nham cười :

      - Theo như sư tổ các con , nhân sâm ngàn năm có thể gia tăng tu vi hai giáp tử cho người tu đạo, trừ phi có phúc duyên sâu còn gặp được. Bây giờ, Lâm Phàm tuy ăn được nhân sâm, nhưng tu vi của nó thể lập tức tăng ngay. Điều này phải dần dần tăng theo quá trình tu hành của nó. Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, ta phải nghiêm khắc huấn luyện nó, bốn đứa các con cũng phải học thực .

      Lâm Phàm trong lòng ngầm mừng, vội :

      - Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định cố gắng hết sức mình.

      Đinh Vân Nham cười vui mừng, với Lâm Phàm:

      - Lân này là Thiên Lân cứu mạng cho con, sau này con nhất định phải nhớ kỹ để báo đáp, chút nữa vi sư đặt tiệc cảm tạ Thiên Lân, các con hãy chuyện trước .

      Xoay người, Đinh Vân Nham ra khỏi lều vải.

      Sáu đứa bé lập tức nhốn nháo cả lên, vừa chúc mừng vừa líu ríu hỏi han chuyện …

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Ăn cơm tối xong, Thiên Lân chia tay năm đứa bạn quay về Thiên Nữ phong.

      đường, Thiên Lân vẻ mặt hơi thất vọng. Đối với kỳ ngộ của Lâm Phàm, nó hoàn toàn hâm mộ, nó suy nghĩ về truyền thuyết huyết sâm.

      Theo lời của Băng Tuyết lão nhân, huyết sâm lần đầu tiên xuất chính là ở Tuyết Lang cốc.

      Ở đó có sói tuyết thủ giữ, lại có sói xanh ở đó, muốn đánh được đám sói đó ràng là làm được rồi.

      Lần này, chỉ có thể ra tay ở nơi thứ hai chính là Thiên Đao phong.

      Nhưng Thiên Đao phong có huyết sâm ?

      Điểm này Thiên Lân vẫn còn nghi hoặc mãi.

      Cửa động Chức Mộng, Điệp Mộng còn chờ đợi.

      Khi Thiên Lân xuất trong mắt, vẻ mặt nàng mới bớt lo lắng.

      Giây lát, Thiên Lân quay lại động, Điệp Mộng hỏi:

      - Hôm nay sao con về trễ thế này?

      Thiên Lân tinh nghịch, kích động lên tiếng:

      - Mẹ, mẹ biết đâu, tối nay sư phụ đám Linh Hoa mở tiệc mời con. Ha ha ha, rất giỏi phải mẹ?

      Điệp Mộng cau mày, nghi ngờ hỏi:

      - Mời con dùng cơm? Trưa nay con có phải làm gì ?

      Kéo tay Điệp Mộng, Thiên Lân vừa vào trong vừa :

      - Chiều nay con tìm bọn Linh Hoa chơi … Vì như vậy, ông ta mới cảm kích con.

      Điệp Mộng vẻ mặt hơi trầm xuống, lo lắng :

      - Tuyết Lang cốc tuy đáng gì cả, nhưng nay con tuổi còn , nên kết thù với nơi đó. Sau này phải tu luyện cho tốt, được đến nơi đó nữa.

      Thiên Lân cười :

      - Mẹ cần lo lắng, ở đó toàn là sói tuyết, kêu con tới con cũng nữa. Đúng rồi, mẹ có nghe qua danh tự Thiên Đao phong bao giờ chưa?

      Điệp Mộng cảnh giác :

      - Con hỏi chuyện đó để làm gì?

      Thiên Lân vẻ mặt làm vô tội, dịu dàng :

      - có gì, con chỉ nghe ở đó hình dạng giống như đao, cùng giống như Thiên Nữ phong của ta, cho nên hỏi thêm chút.

      Điệp Mộng nghe vậy bật cười, giọng :

      - Thiên Đao phong ở cách Đằng Long cốc hai trăm dặm phía Tây Bắc, là nơi rất lạnh, có gì đáng để chơi đùa.

      Thiên Lân ngầm ghi nhớ trong lòng, miệng lại :

      - Thế nơi đó nhất định vui bằng Thiên Nữ phong của chúng ta, kêu con , con cũng chẳng thèm .

      Điệp Mộng cười cười cũng để ý, lại vài câu liền dặn dò nó nghỉ ngơi.

      Buổi sáng ngày thứ hai, Thiên Lân cũng như ngày hôm qua, tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí ở đỉnh núi.

      Đợi đến trưa sau khi luyện công rồi, chuyện vài câu với Điệp Mộng, bảo là tìm bọn Lâm Phàm vui chơi, sau đó rời khỏi Thiên Nữ phong.

      Lần này, Thiên Lân đến Đằng Long cốc, mà thầm mình chạy tìm Thiên Đao phong, muốn ấn chứng truyền thuyết có liên quan đến huyết sâm.

      Do chưa từng qua Thiên Đao phong, Thiên Lân đường hơi chậm rãi.

      Chưa đến sau giờ trưa, phía trước xuất ngọn núi băng thẳng tắp, hệt như thanh trường đao cắm trong mặt tuyết.

      Ngừng lại, Thiên Lân nhìn ngọn núi băng cách vài dặm, tự : “ lâu như vậy hẳn chính là nơi này. Ha ha ha, xem hình dáng quả hổ là Thiên Đao phong.”

      Hạ xuống mặt đất, Thiên Lân đạp chân lên tuyết chưa tan, lắc lư tiến về phía trước.

      bộ chầm chậm mặt tuyết, tốc độ Thiên Lân hệt như con ốc sên, thỉnh thoảng nhìn qua nhìn lại, nhưng căn bản thấy có gì khác thường cả.

      tới lúc, Thiên Lân dừng chân tự : “Lẽ nào chuyện xưa của Băng Tuyết lão nhân là giả dối? Hay là ta đến đúng lúc?” dứt lời bắn thân lên, xoay động giữa trung hệt như quả cầu tuyết, thét lên tiếng liền bắn mình thẳng đến Thiên Đao phong.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 22: Chương 022
      Đối với Thiên Lân, chuyến này vì tò mò là chính, có thể tìm được huyết sâm hay nó hoàn toàn để ý, cho nên chuyến này như nổi hứng chơi, mình vui đùa giữa gian.

      Di động rất nhanh dễ dàng tạo nên dao động của khí.

      Trong khu vực trống trải, chuyện này cũng hoàn toàn tạo nên điều gì.

      Nhưng vùng Băng Nguyên, ở vị trí gần với núi tuyết, chuyện này dễ dàng tạo nên tượng lở tuyết.

      Chuyện này Thiên Lân hoàn toàn hiểu , nó thường xuyên qua giữa những ngọn núi băng, cũng chưa từng thấy qua chuyện tuyết lở, vì thế hề lo lắng, cứ bắn thẳng về phía Thiên Đao phong theo ý thích.

      Khoảng chừng khắc, Thiên Lân mệt rồi, thân thể dừng lại ở vị trí cách Thiên Đao phong chừng năm chục trượng, hai mắt đánh giá bốn phía.

      Thiên Đao phong và Thiên Nữ phong khác nhau, ngọn núi này vươn lên hết sức đột ngột, hệt như từ trời rơi xuống, cắm thẳng vào nơi này.

      Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên đỉnh núi, phát ngọn núi này cao chừng năm trăm trượng, rất hiếm thấy vùng Băng Nguyên.

      Thu lại ánh mắt, thân thể Thiên Lân đảo ngược lại, hệt như Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ , thoáng cái bắn vào trong mây, sau đó đột nhiên hạ xuống, vừa hay ở ngay điểm cao nhất của ngọn núi.

      Dõi mắt nhìn xa, chỉ thấy bốn bề cảnh sắc hấp dẫn, thảo nguyên xanh xanh, núi tuyết nguy nga, đan xen lẫn vào nhau hình thành cảnh tượng hoàn chỉnh.

      Thời khắc này, Thiên Lân quên hết mọi thứ, hoàn toàn bị cảnh đẹp này làm say mê, mình ngây ngốc trầm ngâm.

      Mãi đến khi cuồng phong thổi đến, Thiên Lân đột nhiên tỉnh lại, lập tức ngửa mặt kêu dài để thể vui thích của bản thân với thiên địa vạn vật.

      Thời khắc đó, thanh thánh thót chứa đầy vẻ khiêu khích, được tu vi bất phàm của Thiên Lân điều khiển, từng đợt từng đợt dần dần trôi xa, vang vọng khắp bốn phía.

      Cảnh tượng này kéo dài lúc, đợi khi tiếng kêu đến gần kết thúc, băng tuyết ngọn Thiên Đao phong vốn kiên cố, vốn dĩ chịu ảnh hưởng của khí hậu nóng bắc có phần tan chảy, lại thêm tiếng kêu của Thiên Lân rung chuyển, lúc này liền xuất những vết nứt.

      Rất nhanh, những vết nứt này liền to dài ra, khiến cho băng tuyết vốn thành khối bắt đầu gãy vỡ ra, bao lâu bị bóc tách thành các lớp rồi xuất dấu hiệu băng tuyết bị trượt lên nhau.

      Thiên Lân phát được cảnh tượng này, trong lòng hề sợ hãi, ngược lại còn đầy hứng thú nhìn những khối băng gãy đổ, tuyết đọng trượt xuống, vẻ mặt lộ ra nụ cười háo hức.

      tượng băng tuyết trượt tiếp tục xuất ngọn Thiên Đao phong. Khi bông tuyết tung bay chịu ảnh hưởng của dòng khí thổi lên , bị cuồng phong thổi tan, cảnh tượng đó quả là xinh đẹp vô cùng!

      Vẻ mặt Thiên Lân nở nụ cười đầy hưng phấn, thân thể gầy ốm từ đỉnh núi hạ thẳng xuống, xuyên qua vùng sương tuyết hệt như con giao long.

      Rất lâu sau, tượng tuyết lở dần dần yếu .

      Thiên Lân lúc gần kết thúc đùa giỡn trong tuyết, thân thể nép chặt vào ngọn núi bay lên , chớp mắt đến đỉnh núi.

      Cúi đầu, Thiên Lân khó che dấu được vẻ mặt hưng phấn, tự :

      - Ngọn Thiên Đao phong này quả chơi rất thích, đáng tiếc bọn Linh Hoa ở đây, nếu càng thêm phần ý nghĩa. Ồ … Ây dà …Chỗ này có quái lạ, hệt như …

      Còn , thân thể Thiên Lân xoay tròn, người như con rồng bơi trong nước hạ xuống, bay vòng quanh ngọn Thiên Đao phong.

      Rất nhanh, Thiên Lân đến mặt đất, kinh ngạc than:

      - Ồ, thần kỳ, ngọn Thiên Đao phong này ngờ là khối đá hoàn chỉnh, quả thể bàn luận được.

      rồi bay tròn lên đỉnh, khi đến lưng chừng ngọn núi lại phát cửa động bí .

      Cửa động này sở dĩ bí , bởi vì nó vách núi thẳng đứng, mà lại ở dưới đáy khối đá nhô ra đột ngột, cách bên dưới tới trượng, lại được khối đá nhô ra vừa hay che lấy cửa động.

      Kêu lên tiếng kinh ngạc, Thiên Lân nhanh chóng đến bên cửa động, phát lối vào lớn chưa đến ba thước, người lớn dễ dàng tiến vào bên trong.

      Thăm dò nhìn vào trong động, Thiên Lân phát động này rất sâu, vẻ mặt khỏi lộ ra chần chừ, lẩm bẩm: “Trong động này có quái thú nào đây? Nếu chứa con rắn lớn, lúc đó vui chơi nữa rồi. Nếu có rắn lớn, có thể xem qua cái. Nhưng …”

      Trầm ngâm rất lâu, Thiên Lân cuối cùng bị hiếu kỳ dụ dỗ, tiến vào bên trong động.

      đường , Thiên Lân phát ra đường hầm này hơi kỳ quái, trước hết lên hoài, đến vị trí nhất định lại lượn tròn xuống, đường hề có ngã rẽ nào.

      Hơn nữa, càng xuống đường hầm càng rộng ra, khí hậu càng nóng hơn, dần dần mới có số lối rẽ.

      Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thiên Lân tính toán bản thân xuống được vài trăm trượng, trong lòng rất khiếp sợ.

      ra bên dưới thông đến chỗ nào, vì sao lại nóng bức như vậy, bên ngoài lại có băng tuyết bao trùm đây?

      Vừa hạ xuống, Thiên Lân vừa suy nghĩ, bao lâu được khoảng thời gian tàn nén nhang, đến hang động rộng lớn.

      Trước mắt, cảnh tượng kinh người khiến Thiên Lân thất kinh hồn vía, nó thể nào ngờ được, ở dưới ngọn núi này lại chứa bếp lửa to lớn.

      Té ra lúc này Thiên Lân ở trong động lớn chừng vài trăm trượng, ở giữa là hố lửa đường kính vài chục trượng, sâu chứng vài trăm trượng. Ngọn lửa rừng rực bên trong đó cho dù đứng cách vài trăm trượng cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

      Hố lửa này chính là động nham thạch trong lòng đất thiên nhiên, khí nóng của nó từ tâm trái đất, khí cực cương cực dương tinh thuần nhất, mãnh liệt nhất thế gian.

      Điều này, Thiên Lân tuổi còn căn bản hiểu được.

      Nó chỉ nhìn vài lần, liền dời mắt nhìn sang chỗ khác.

      Cả cái động này, ngoại trừ hố nham thạch nóng chảy, còn có ba nơi độc đáo khác nữa.

      Thứ nhất chính là hồ nước to chừng trượng, nước hồ đỏ như máu, cảm giác hệt như máu tươi vậy, bề mặt bao phủ tầng sương máu. Ao máu này nằm gần động chứa nham thạch, nhưng lại hề bị lửa đỏ đun sôi, ngược lại mơ hồ toát ra cảm giác mát lạnh.

      Chỗ thứ hai là đai ngọc dài chừng chục trượng, ở đối diện ngay ao máu qua hố chứa nham thạch nóng chảy.

      Đai ngọc đó là khối ngọc thạch tím đỏ, đầu khảm vào trong của động, liên tục bị lửa đỏ thiêu đốt nhưng hề bị chút gì.

      Ngoài ra, ngọc thạch phân chia ra vô số điểm, trong đó điểm lớn nhất có màu đỏ bầm, ngờ là gốc nhân sâm toàn thân màu đỏ như máu, hệt như sinh trưởng trong ngọc thạch vậy.

      Chỗ kỳ dị thứ ba nằm ở phía trái của ao máu, vừa hay đối xứng với chỗ đứng của Thiên Lân. Đó là vách đá bóng loáng như gương, bề mặt có khắc mười sáu chữ như rồng bay phượng múc, viết như vậy: “Thiên Đao phong để, tam huyết nhất lô, duyên nghiệt do tâm, họa phúc dữ đồng.” (Ở đáy của Thiên Đao phong, lò lửa ba loại máu, duyên nghiệt do bởi trong lòng, họa phúc cùng có).

      Thu lại ánh mắt, Thiên Lân vẻ mặt đầy kinh ngạc, tự : “Té ra huyết sâm chứa ở đây, trách môn hạ Đằng Long cốc tìm vài trăm năm đều hề phát được. Nhưng động lửa này và ao máu lại là gì, câu vách đá có ý tứ gì đây?”

      Trong lúc suy tư, Thiên Lân hiếu kỳ định về phía bên phải, dự tính trước hết xem thử coi huyết sâm trong truyền thuyết ra có dạng như thế nào.

      Thiên Lân nhanh chóng vòng qua hố nham thạch nóng chảy, đến lân cận chỗ ngọc thạch tím đỏ, khuôn mặt bé bị lửa đỏ hun đốt đỏ nóng bừng lên, nhưng nó lại cố gắng nhẫn nhịn.

      Đối với Thiên Lân, nó tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí tuyệt đối sợ nóng, lại thêm nhờ có Băng Thần quyết, khả năng chịu nhiệt mạnh mẽ hơn người tu đạo rất nhiều.

      Quan sát ngọc thạch tím đỏ cách ba trượng, Thiên Lân kinh ngạc rất nhiều, nó ngờ ngọc thạch đó có vài chục củ huyết sâm to , quả khiến người ta rất phấn chấn.

      Giây lát, Thiên Lân vui mừng từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ phải tiến gần thế nào, thu lấy huyết sâm bằng cách nào.

      Theo tình hình trước mắt, ngoại trừ xông thẳng ra còn cách nào khác, nhưng uy hiếp của ngọn lửa phải làm sao giảm đến mức tối thiểu đây?

      Về vấn đề này, Thiên Lân trong lòng có hai phương án.

      Thứ nhất là thi triển Băng Thần quyết để xua tan cái nóng.

      Thứ hai là thi triển Hạo Nhiên Chính Khí, hấp thu luồng khí nóng này, khiến nó chuyển hóa thành sức mạnh bản thân để chống lại lửa đỏ xâm nhập.

      Giây lát, Thiên Lân sau khi suy tư kỹ, chọn lựa phương pháp thứ hai.

      Chỉ thấy toàn thân nó lóe lên ánh đỏ, Hạo Nhiên Chính Khí yếu ớt nhanh chóng hấp thu sức mạnh rừng rực lửa xung quanh, khiến cho bản thân dần sáng lên, toàn thân ngập tràn khí phách dũng mãnh.

      Quá trình này kéo dài lúc, Thiên Lân sau khi thích ứng được nhiệt độ nơi này, bắt đầu di động chầm chậm về phía trước.

      Ban đầu, Thiên Lân còn chưa phát được điều gì, nhưng khi đến gần ngọc thạch tím đỏ, ngọn gió mạnh đột nhiên truyền đến, thổi cho người nó lắc lư, phảng phất như uống rượu say, lừ đừ lùi về chỗ cũ.

      Thiên Lân thấy vậy hơi nghi hoặc, quát tiếng tiếp tục tiến đến, nhưng lần này tình hình vẫn vậy, ngọn gió mạnh mẽ cương liệt mang theo khí nóng phảng phất như bị người điều khiển tập trung thực lực đối phó với Thiên Lân.

      Lần thứ hai lùi lại, Thiên Lân vừa điều tức vừa suy nghĩ, tự nhủ: “Kỳ quái, ngọn gió cổ quái này hệt như có ý thức vậy, luôn nhằm thẳng vào ta. Lẽ nào nó nhằm bảo vệ huyết sâm, hay là … Ồ, ta biết rồi, nhất định là do huyết sâm tác quái, nó nhất định tu luyện biết bao năm tháng, biết được ta muốn ăn tươi nó, vì thế dùng ngọn gió này để đối phó với ta. Nhưng vì sao nó xuất ?”

      Thiên Lân suy đoán ra sai, nhưng nó hoàn toàn biết, tuy huyết sâm sinh trưởng ở bên cạnh nham thạch nóng chảy từ lòng đất, dựa vào việc hấp thu linh khí của ngọn lửa mà gia tăng tu vi.

      Nhưng bọn chúng dám lộ ra thân thể bên ngọn lửa, bởi vì bọn chúng sợ linh thể của nó bị ngọn lửa cuốn lấy.

      Đạo lý này cũng hệt như chim biển sợ sóng biển cuốn vào trong nước vậy.

      Biết được nguyên nhân rồi, Thiên Lân hơi giận trong lòng, hừ giọng :

      - Ngươi có cách phòng ngự, ta có lối tiến công, ta tin thể thu thập ngươi được.

      Trong lúc , Thiên Lân lại tiến lên lần thứ hai.

      Lần này, Thiên Lân sớm chuẩn bị, khi đến gần cố ý giữ lại hơn nửa thực lực, đợi khi ngọn gió mạnh xuất , nó liền đột nhiên lùi lại, đợi thế gió giảm yếu, thân thể liền bắn nhanh đến, mục tiêu nhắm thẳng vào huyết sâm lớn nhất.

      Lúc này, Thiên Lân nhanh chóng tiếp cận. Mà huyết sâm dường như phát bị mắc lừa, lại tạo ra trận gió đột kích, nhưng vẫn chậm chút, khe hở đó liền bị Thiên Lân lợi dụng xông vào.

      Như vậy, Thiên Lân chống lại ngọn gió mãnh liệt xông thẳng đến bên ngọc thạch tím đỏ, mắt nhìn thấy tay nhanh chóng nắm lấy gốc huyết sâm, dùng lực rút ra, ai ngờ lại thể rút ra được.

      Mà đúng vào lúc này, ngọn gió mãnh liệt lại thổi đến, thân thể Thiên Lân bị thổi đến làm đứng lên, nhưng nó bám lấy chặt chẽ hề buông ra.

      Như vậy, trận chiến lâu dài giữa nó và huyết sâm bắt đầu diễn ra. Hai bên ai cũng hề dừng tay, tựa như giằng co vậy.

      Thời gian chầm chậm trôi qua.

      Khi ngọn lửa và cơn gió mạnh hạ xuống, Thiên Lân dần dần chịu đựng được.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 23: Chương 023
      Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng rất giận, pháp quyết trong cơ thể chuyển hẳn, đột ngột thi triển “Huyền Thiên Vô Cực đại pháp”, toàn thân xuất ngũ sắc, luồng sức mạnh của vô số khí tức theo tay phải truyền vào trong huyết sâm, khiến nó bị dọa kinh khiếp, xuất sát na thất thần.

      Đến lúc này, Thiên Lân lợi dụng cơ hội, lập tức rút ngay huyết sâm, cơ thể bị ngọn gió mạnh hung hăng thổi bay rớt ra ngoài vài trượng.

      Mở miệng mắng tiếng, Thiên Lân rất giận dữ nhìn huyết sâm trong tay giãy dụa, rống lên:

      - Ngươi còn lẩn qua tránh lại nữa ta ăn ngay ngươi vào trong bụng.

      Lời vốn vô tình, ai ngờ lại thu được hiệu quả đàn áp, huyết sâm dụng lực lập tức bất động ngoan ngoãn.

      Thiên Lân hơi kinh ngạc, hỏi:

      - Ngươi có thể hiểu ta ?

      Huyết sâm hơi hơi gật đầu, giống như trả lời.

      Thấy vậy, Thiên Lân rất cao hứng, cười ha hả :

      - quá vui, ngươi ngờ có thể hiểu được ta , quả rất có ý nghĩa. Được, nghe số nhân sâm ngàn năm có thể ảo hóa thành hình người, còn có thể chuyện, ngươi sao, cũng có thể làm được chăng?

      Huyết sâm đáp lời, ràng có chút lo lắng, nhưng Thiên Lân căn bản hiểu lắm.

      Thấy nó phản ứng, Thiên Lân hơi thất vọng, nổi giận :

      - Xem ra ngươi cũng to đầu rồi, mà biết gì cả, hay là ăn cho rồi.

      Huyết sâm vừa nghe, lập tức kinh hoàng, vừa giãy dụa vừa mở miệng :

      - Đừng ăn ta, ta có thể , ta biết rất nhiều thứ.

      Thiên Lân sửng sốt lúc, sau đó mắng:

      - Ngươi là huyết sâm thành , còn dám ra vẻ hồ đồ trước mặt của ta. nhanh, ngươi biết cái gì, ở đây là đâu? Ngươi sống bao lâu rồi?

      Thân thể bổn mệnh bị Thiên Lân nắm chặt, huyết sâm tuy cam lòng chút nào, cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, đáp lại:

      - Đây là huyệt động núi lửa trong lòng đất, cứ mỗi khoảng thời gian có lửa đỏ phun tràn, hình thành hỏa sơn như các ngươi hay gọi. Còn ta, ta tu luyện ở đây vạn năm, vốn nhanh chóng đắc đạo phi thăng, ai ngờ ngươi lại đột nhiên xuất .

      Thiên Lân vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt :

      - vạn năm? Thế bọn chúng sao, bao nhiêu lâu rồi?

      Huyết sâm than :

      - Bọn chúng còn , lớn nhất cũng chưa đủ tám trăm năm.

      Thiên Lân cảm thấy kỳ quái :

      - Ngươi vạn năm, bọn chúng vì sao lại khác biệt nhiều vậy? Lẽ nào nơi này ngoại trừ ngươi ra còn huyết sâm nào trưởng thành đủ?

      Huyết sâm đáp:

      - Với điều kiện rất ác liệt nơi này, thích hợp cho chúng ta tu luyện, rất nhiều huyết sâm chết . Mãi đến gần ngàn năm nay, hoàn cảnh nơi này mới có chuyển biến hơi tốt, vì thế bọn chúng mới tồn tại nhiều. Ngoài ra, ngày trước cũng có gốc huyết sâm tu luyện được chừng hai ngàn năm làm bạn với ta, nhưng khoảng chừng ngàn trăm năm trước, nó rời rồi còn thấy quay lại.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - ngàn trăm năm trước? Đó phải đúng khớp với câu chuyện Băng Tuyết lão nhân kể sao?

      Nghĩ đến đó, Thiên Lân cười ha hả, nhìn huyết sâm tốt lành gì cả, lên tiếng:

      - Ngươi tu luyện vạn năm rồi, ta muốn dùng ngươi vào, đến lúc đó phải thực lực tăng mạnh sao?

      Huyết sâm hơi run rẩy, cầu xin:

      - Bỏ qua cho ta, ta cả đời chưa từng làm ác, nhanh chóng đắc đạo viên mãn, ngươi hãy niệm lòng từ bi .

      Thiên Lân đảo tròn mắt, cười :

      - ăn ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta điều kiện.

      Huyết sâm vội vàng :

      - Điều kiện thế nào, ngươi .

      Thiên Lân thôi cười, nghiêm túc :

      - Từ nay về sau, ngươi phải theo ta, coi ta là chủ, nghe lệnh của ta, hoàn thành nhiệm vụ ta giao.

      Huyết sâm trầm ngâm, cầu này ràng vượt khỏi ý nghĩ của nó, khiến nó trong nhất thời khó mà chấp nhận được.

      Chăm chú nhìn biến hóa của huyết sâm, Thiên Lân cảm nhận được nó vui, vì vậy chuyển đổi đề tài, cười :

      - Nếu ngươi cảm thấy khó chấp nhận được coi như ta gì cả. Ngược lại ta từ xưa đến nay cũng ăn huyết sâm, muốn thưởng thức mùi vị của nó đây.

      Biết Thiên Lân uy hiếp chính mình, nhưng huyết sâm còn chọn lựa, đành bất đắc dĩ lên tiếng:

      - Được, ta đáp ứng cầu của ngươi. Nhưng muốn làm theo những điều kiện của ngươi , chúng ta phải tương thông tâm linh. Hơn nữa, bản thể của ta nếu bị tổn thương, phải đành tồn tại trong cơ thể của ngươi.

      Nghĩ lát, Thiên Lân hỏi:

      - Ngươi những điều này phải làm thế nào mới được, ta làm sao có thể tin được ngươi?

      Huyết sâm :

      - Muốn hoàn thành những chuyện này phải nhờ vào sức mạnh của ao máu đối diện kia. Chỉ có chúng ta cùng tiến vào trong đó mới có thể dung hợp ở đó. Còn về vấn đề uy tín, thế ngươi chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.

      Thiên Lân tự nhủ: “Đến lúc đó chỉ cần ta buông tay, ngươi cũng đừng mong bỏ chạy.”

      có biện pháp, Thiên Lân sảng khoái :

      - Cũng được, chúng ta cứ làm như vậy .

      rồi cất bước, bao lâu đến bên ao máu.

      Nhìn thấy máu đỏ tươi nồng đậm, Thiên Lân hề phản cảm, ngược lại mơ hồ cảm thấy bên trong có chứa loại sức mạnh nào đó, có ý giao tiếp với mình.

      Huyết sâm thấy nó động đậy, thúc giục:

      - Đừng do dự nữa, đây là biện pháp duy nhất, nếu ngươi hãy ta cho rồi. Nhưng cho ngươi biết, ngươi ăn ta rồi hiệu quả đạt được còn xa mới so với việc cùng ta dung hợp. Bởi vì sau khi ngươi ăn ta rồi, sức mạnh của ta tiềm tàng trong kinh mạch của ngươi, nếu ngươi muốn hấp thu hoàn toàn cần thời gian rất lâu dài. Mà trong lúc này, sức mạnh của ta dần dần mất theo thời gian, đến cuối cùng ngươi chỉ lấy được phần sức mạnh mà thôi.

      Thiên Lân hỏi:

      - Vậy dung hợp có chỗ nào tốt?

      Huyết sâm đáp:

      - Chỗ tốt của việc dung hợp rất nhiều, thứ nhất, ngươi có thể thu được toàn bộ sức mạnh của ta, hơn nữa chúng ta ai nấy bảo lưu được ý thức, có thể giao tiếp với nhau. Thứ hai, ngươi có thể thu được những kỹ năng ta có, điều này rất hữu dụng. Thứ ba, ta có thể tăng tốc tu luyện của ngươi, giúp ngươi xúc tiến việc tu luyện tốt hơn.

      Thiên Lân hoài nghi :

      - Điểm tốt đều bị ta chiếm hết, thế với ngươi có điểm nào tốt? Nếu như có, ngươi cần gì phải tạo tiện nghi cho ta vậy?

      Huyết sâm khổ sở :

      - Điểm tốt duy nhất của ta chính là bảo lưu được ý thức, còn tồn tại giữa trời đất.

      Thiên Lân hơi hiểu, nhưng hề tỏ ra, ánh mắt nhìn về ao máu hỏi:

      - Ao nước này vì sao khô , vì sao vẫn còn khí mát mẻ nhàn nhạt?

      Huyết sâm hề lập tức lên tiếng, ngược lại trầm ngâm lúc mới trả lời:

      - Theo ta biết được, đây chính là địa mạch linh tuyền, cùng sinh ra với ngọn lửa địa tâm, có công dụng trấn áp lửa, vì thế trừ phi bị phá hủy, nếu vĩnh viễn bao giờ khô cạn.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - Điểm này thần kỳ như vậy, thế có điểm nào tốt cho người tu đạo ?

      Huyết sâm chần chừ rồi đáp:

      - Điểm này ta chuẩn lắm, chắc chắn có ích lợi cho tu vi.

      Thời điểm này, câu của huyết sâm chứa điều gì đó, nhưng đáng tiếc Thiên Lân lại hiểu chuyện này.

      Vừa nghe có ích lợi cho tu luyện, vẻ mặt Thiên Lân lập tức lộ ra nụ cười, cao hứng :

      - Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.

      Huyết sâm hề lên tiếng, nó chỉ trầm ngâm, do bởi bi thương cho mình hay còn có tính toán gì đây.

      gần đến ao máu, Thiên Lân trở nên chần chừ.

      Nhưng nghĩ lại cũng bởi màu sắc khác biệt, bản chất đều là nước, vì thế cũng nghĩ thêm nhiều, nhảy ngay vào trong ao.

      Vào lúc rơi vào trong ao, thân thể Thiên Lân run lên, ngay sau đó liền chìm vào trong ao.

      Đối với Thiên Lân, ao máu này cảm giác quái dị vô cùng, ban đầu rất kinh khủng, toàn thân đều run lên, phảng phất bị cái chết bao trùm.

      Lúc đó, huyết sâm trong tay nó ra sức giãy dụa, vài lần sắp thoát khỏi tay Thiên Lân.

      Điều này khiến nó lập tức cảnh giác, mơ hồ cảm thấy bị lừa.

      Sau khi chìm vào trong hồ, toàn thân Thiên Lân bị máu bao trùm, luồng khí tức mát mẻ mà mơ hồ nhanh chóng thẩm thấu vào các cơ nhục của nó, chuyển hóa thành luồng sức mạnh vô danh, chịu khống chế của nó mà tự động vận hành trong cơ thể Thiên Lân.

      Cảm giác đó rất quái dị, phảng phất bản thân bị người ta đoạt mất, chỉ có thể mở mắt nhìn mà thôi, lại cách nào tránh thoát được.

      Cảnh tượng này cứ duy trì liên tục, sau khi Thiên Lân thích ứng rồi, trong lúc tâm tư chuyển động, bất ngờ phát linh hồn của mình ngờ lơ lửng trong máu, cách thân thể chừng vài thước, cứ im lặng như thế mà ngắm nhìn.

      Nhìn xuyên qua linh hồn, Thiên Lân nhanh chóng phát giác tầm nhìn khác với những gì thấy được bình thường.

      Nó có thể nhìn thấy kết cấu bên trong của cơ thể mình, bao gồm cả phân bố của kinh mạch, cùng với tình hình phân bố, sức mạnh lớn và tuyến vận hành khác nhau của chân nguyên trong cơ thể.

      Đồng thời, linh lực trong ao máu trở thành loại sóng ánh sáng màu xanh nhạt trong mắt nó, hội tụ bao quanh người nó, liên tục ngừng truyền vào trong cơ thể nó, chuyển hóa thành loại năng lượng màu xanh lục, dung hợp xảo diệu với sức mạnh khác trong cơ thể nó, tích trữ trong kinh mạch.

      Nhìn thấy điều này, Thiên Lân hưng phấn vô cùng.

      Ánh mắt lơ đãng liếc qua huyết sâm nắm chặt trong tay phải, phát bên trong vùng đỏ tinh khiết phát sáng của nó, có thứ gì đó như hạt ngọc, vận chuyển tốc độ cao, theo khống chế của nó cố gắng muốn thoát khỏi tay phải bóp chặt của Thiên Lân.

      Lúc này, Thiên Lân hoàn toàn hiểu , huyết sâm khiến mình tiến vào trong ao máu là lập mưu, nó muốn lợi dụng lúc mình phân tâm để bỏ chạy.

      Nhưng Thiên Lân có điểm nó đoán được, đó là thân thể Thiên Lân có thể dung hợp với sức mạnh của ao máu. Điều này bất ngờ với huyết sâm.

      Nguyên gốc, Thiên Lân trước khi bóc lấy huyết sâm thi triển Hạo Nhiên Chính Khí khiến huyết sâm cho là pháp quyết Thiên Lân tu luyện thuộc về nhánh dương cương, vì thế nghĩ đến việc mượn linh khí địa mạch của ao máu để khắc chế Thiên Lân, giảm bớt thực lực của nó, còn bản thân huyết sâm lợi dụng thời cơ bỏ chạy.

      Nhưng huyết sâm tuyệt đối ngờ được, lai lịch của Thiên Lân rất đặc biệt, nhưng có Hạo Nhiên Chính Khí, còn tu luyện được “Băng Thần quyết” cực mạnh cùng với “Huyền Thiên Vô Cực” và môn pháp quyết thần bí khác.

      Đến lúc này, khi Thiên Lân nhảy vào trong ao máu, những nó bị hại, ngược lại nhờ họa mà được phúc.

      Với tính cách của Thiên Lân, nó tuyệt nhiên tự giác chủ động tiến vào trong ao máu.

      Nguyên nhân việc này có hai.

      Thứ nhất, nó biết ao máu biểu thị cho cái gì.

      Thứ hai, nước trong ao máu nồng đậm và đặc, với bản tính đứa bé bảy tuổi như nó, cái này cũng giống như máu tươi vậy, bình thường có cảm giác phản cảm thích, nếu như bị ép tuyệt nhiên dễ dàng nối kết.

      Vì thế, xảo kế của huyết sâm thực tế có tính hỗ trợ Thiên Lân rất nhiều, nhưng điểm này Thiên Lân hoàn toàn hiểu lắm.

      Phát được ý đồ của huyết sâm, Thiên Lân trong lòng ngầm giận, lập tức quyết định nếu có cơ hội ăn huyết sâm liền.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 24: Chương 024
      Mà đúng lúc này, ao máu bắt đầu có biến hóa.

      Lúc đầu, địa mạch linh tuyền ra phải có màu đỏ máu mà là màu trắng như sữa.

      Nhưng theo hun đúc cả ngàn vạn năm của lửa, linh tuyền màu trắng sữa những biến thành mà đỏ như máu mà còn hấp thu lượng lớn “Liệt Hỏa Chân ” vào bên trong.

      Lúc này, địa mạch linh tuyền sau khi áp chế được địa tâm liệt hỏa vài ngàn năm, linh khí tiêu hao khá nhiều, lại thêm việc Thiên Lân hấp thu, liền nhanh chóng bị hao hết.

      Vì vậy, Liệt Hỏa Chân trong ao liền bù vào điểm khuyết tật này, chủ động chảy vào trong cơ thể của Thiên Lân.

      Nghiên cứu kỹ lưỡng nguyên nhân này ra thân thể Thiên Lân rất đặc biệt, bởi vì nó đồng thời tu luyện cả pháp quyết chí dương chí cương và chí chí hàn.

      Liệt Hỏa Chân loại sức mạnh hiếm thấy, hình thành của nó có tính xảo hợp rất lớn, ngoại trừ trong hoàn cảnh đặc biệt, điều kiện đặc biệt thể có được.

      Loại sức mạnh này có ý thức rất mạnh, giống với bất kỳ loại hình linh khí liệt hỏa nào khác thế gian, có thể xem là loại khó thấy nhất, thần kỳ nhất và tôn quý nhất trong dòng liệt hỏa.

      Nó xuất từ dòng liệt hỏa nhưng lại có thể khắc chế liệt hỏa, hơn nữa có thể dung hợp với nhiều loại sức mạnh khác.

      Lúc này, Liệt Hỏa chân nguyên nhanh chóng dung hợp với những sức mạnh khác (ngoại trừ Băng Thần quyết) trong cơ thể Thiên Lân dung hợp, rất nhanh chóng bị nó hấp thu.

      Khi toàn bộ Liệt Hỏa Chân từ trong ao truyền vào trong cơ thể Thiên Lân, nước ao màu đỏ máu bắt đầu dần dần nhạt , bao lâu trở thành màu hồng phấn.

      Lúc này, huyết sâm trong tay của phải của Thiên Lân bắt đầu xao động.

      Nó sau khi giãy dụa rất lâu mà hề thoát khỏi được, bắt đầu tỏ ra nóng nảy bất an, dường như cảm ứng được nguy hiểm.

      Thiên Lân quan sát tình hình của nó, trong lòng tràn đầy vẻ nghi hoặc.

      Nhưng lâu sau, Thiên Lân nhìn ra chút manh mối, liền nắm chặt huyết sâm trong bàn tay phải, tia máu từ vai truyền xuống, nhanh chóng truyền vào lòng bàn tay, bắt dính chặt chẽ huyết sâm.

      Ban đầu, tia máu đó rất , chỉ là dao động nho .

      Nhưng sau đó tia máu dần dần to lớn, có thể nhìn thấy được luồng máu từ lòng bàn tay chạy ngược lên, phân tán toàn thân.

      Lúc đó, thân thể huyết sâm run rẩy, viên ngọc trong lòng nó vận chuyển nhanh chóng, ý đồ muốn thoát khỏi sức hấp thu và bắt dính, nhưng kết quả lại càng lúc càng lún sâu, vào bước đường cùng.

      Nhìn thấy chuyện này, Thiên Lân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ngầm : “Được, tiếp tục hấp thu, hút sạch nó càng tốt.”

      Trong lòng nghĩ vậy, nhất định là kết quả cuối cùng.

      Khi huyết sâm còn sức giãy dụa, nó đột nhiên bỏ phản kháng, cả người hóa thành luồng đỏ dung nhập vào trong người Thiên Lân.

      Thời khắc này, nguyên thần vốn xuất ra ngoài, thân thể Thiên Lân đột nhiên rung chuyển, còn chưa hiểu được phát sinh chuyện gì, ý thức (nguyên thần) của bản thân quay vào trong cơ thể.

      Lúc này, trong não vang lên tiếng khẩn cầu của huyết sâm:

      - Cầu xin ngươi, nên nuốt lấy ta, để ta bảo lưu được điểm ý thức cuối cùng.

      Thiên Lân hơi sửng sờ chút, sau đó ngầm :

      - Khi ban đầu nếu ngươi lừa ta, ta gây tổn hại cho ngươi, chính ngươi đúng với ta trước.

      Trong thế giới của tiểu hài tử, đúng sai rất khó phân biệt.

      Huyết sâm khẩn cầu:

      - Ta biết sai rồi, ta quả đành lòng mất tu vi vạn năm, vì thế mới mạo hiểm thử, ai ngờ …

      Thiên Lân hừ giọng :

      - Chuyện đến mức này, ngươi hối hận cũng trễ, chịu mạng thôi.

      Huyết sâm cực lực cầu khẩn:

      - Bỏ qua cho ta, sau này ta luôn nghe lời ngươi. Hơn nữa ta còn biết bí mật rất lớn, hỗ trợ được rất lớn cho ngươi.

      Thiên Lân nghi ngờ :

      - Bí mật? Bí mật gì, ngươi ra xem.

      Huyết sâm ra giá:

      - Ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng để cho ta con đường sống.

      Thiên Lân hừ lạnh :

      - Thế phải xem bí mật của ngươi có giá trị hay .

      Huyết sâm nghe vậy chần chừ rất lâu, cuối cùng :

      - Ở dưới ngọn Thiên Đao phong này, ngoại trừ ta và ao máu ra, còn chứa tuyệt mật, đó là vách đá trong động nghe là Tam Huyết Nhất Lô. Gọi là Tam Huyết, thứ nhất chính là ta, thứ hai là ao máu, thứ ba chính là động máu, cũng là ngọn lửa bừng cháy trong động. Chỉ cần ba thứ này dung hợp vào sinh ra biến đổi rất lớn, kết quả của nó là phúc hay họa ta cũng đoán ra được.

      Thiên Lân nghe qua vẻ mặt lạnh lùng, hừ giọng :

      - Chuyện này cần ngươi ta cũng đoán ra được, vì thế căn bản xem là bí mật gì cả. Mà ngươi lại dùng chuyện này để đàm phán với ta, như vậy để ngươi lại trong não chỉ thêm loạn, ta lưu lại ngươi tác dụng gì? Hơn nữa, ngươi tham sống sợ chết, vì để được sống tiếc hạ mình ba bốn lần, thứ chẳng có cốt cách như vậy ta cũng muốn để lại.

      Huyết sâm nghe vậy liên tục cầu khẩn:

      - nên,

      Chỉ sau tiếng ngắn ngủi, trong não Thiên Lân lập tức thanh tĩnh lại.

      Thời khắc này, Thiên Lân ra cũng hiểu , dù rao nó cũng thích huyết sâm, trong lòng nghĩ cách tiêu diệt nó, kết quả sức mạnh trong cơ thể nó liền tự động hỗ trợ nó hoàn thành chuyện này.

      Thu thập được huyết sâm rồi, Thiên Lân còn lòng ở lại, nhảy lên ra khỏi ao máu, y phục toàn thân lúc này sớm bị nhiễm đỏ.

      Quay đầu lại, Thiên Lân liếc bốn phía, rồi lại nhìn ao máu, phát trong suốt hơn trước rồi, phảng phất thiếu điều gì đó.

      Thấy vậy, Thiên Lân hề nghĩ nhiều, nó suy nghĩ câu trước đó của huyết sâm, ra cái động thạch nham này còn chứa cái gì nữa đây?

      Nghĩ qua nghĩ lại có kết quả.

      Thiên Lân chầm chậm bay đến giữa động, phát ngọn lửa trước đây rất nóng ngờ nó lại thấy cảm giác gì.

      Than tiếng, Thiên Lân hưng phấn :

      - kỳ quái, ta ngờ lại sợ nóng.

      rồi thân thể xoay , hệt như con diều xoay tròn, kêu lên tiếng liền hạ xuống ba mươi trượng, chìm người vào trong lửa đỏ.

      Thời khắc này, thân thể Thiên Lân do bởi hai luồng linh khí trong cơ thể, lại thêm vừa mới dung hợp được sức mạnh của huyết sâm, tuy còn chưa có biến hóa ràng, nhưng bản chất có chuyển biến, tình trạng thích ứng với lửa đỏ được đề cao đến mức kinh người.

      Lần đầu tiên thử thăm dò, hạ xuống khoảng cách ba mươi trượng cơ hồ có ảnh hưởng đến Thiên Lân.

      Phát được điểm này, Thiên Lân trong lòng an tâm chút, nó tinh nghịch hệt như con quỷ kiêu ngạo, bay lượn trong ngọn lửa, chơi rất sảng khoái.

      Trong lúc để ý, thân thể Thiên Lân dần dần hạ xuống, khi đến cự ly cách cửa động chừng hai trăm trượng, Thiên Lân cảm nhận được nóng bức.

      Lúc này, nham thạch nóng chảy ở dưới chân chưa đến trăm trượng, sức mạnh hủy diệt vạn vật của nó tỏ lộ uy nghiêm và tàn khốc.

      Khuôn mặt bé của Thiên Lân đỏ bừng, nó ở trong ngọn lửa, Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể và Huyền Thiên Vô Cực tự động vận chuyển, nhanh chóng tiến vào giai đoạn gia tăng tốc độ.

      Thời khắc này, Thiên Lân vẻ mặt sớm mất nụ cười, cảnh giác nhìn dưới chân, trong mắt ánh lên vài phần hiếu kỳ và nghi hoặc.

      Tuyệt địa như vậy chứa cái gì đây chứ?

      Trong lúc suy tư, thân thể Thiên Lân bắt đầu run rẩy.

      Hạo Nhiên Chính Khí và Huyền Thiên Vô Cực gia tăng cảnh giới đến mức mãnh liệt quá lớn, khiến thân thể nó trong nhất thời khó mà chấp nhận được.

      May mà Thiên Lân được ông trời ưu đãi, sức mạnh của địa mạch linh tuyền trong cơ thể bảo vệ kinh mạch toàn thân vững vàng, Liệt Hỏa Chân tự động dẫn khí dương cương tiến vào trong cơ thể, Băng Thần quyết thủ vững vàng tâm mạch, huyết sâm vạn năm bồi bổ khí huyết.

      Như vậy, tổng hợp các phương diện, nhanh chóng tiêu trừ được thích hợp của cơ thể nó.

      tăng tiến tu vi khiến năng lực kháng nhiệt của Thiên Lân lại gia tăng thêm nữa.

      Thiên Lân thông minh khi phát được tình hình rồi, lập tức nắm chắc cơ hội, thân thể tiếp tục hạ xuống, muốn thử thăm dò cực hạn chịu đựng của bản thân mình, đồng thời cũng muốn tìm ra được ảo diệu chứa trong địa tâm liệt diễm.

      Rất nhanh, Thiên Lân nhanh chóng hạ xuống năm mươi trượng, cự ly cách nham thạch của lòng đất đủ bốn mươi trượng, ở vị trí đó nhiệt độ nóng bức, cơ hồ muốn làm nó tan chảy ra.

      Cảm nhận được sức chịu đựng của thân thể đạt đến cực hạn, Thiên Lân cảnh giác cao độ lại có phần miễn cưỡng, dường như chưa đến được mục tiêu cuối cùng khiến cho nó tiếc nuối.

      Nhưng Thiên Lân hoàn toàn chưa biết được, tu vi nay của nó có thể đạt đến vị trí này cũng khiến người nghe thấy kinh hãi.

      Nếu đổi lại là mười năm sau, khi tu vi Thiên Lân đạt đến Bất Diệt cảnh giới, lúc đó đừng là đến gần tâm trái đất, ngay cả tiến vào trong nham thạch nóng chảy cũng phải là chuyện khó.

      Nhưng nay, nó còn chưa làm được.

      Nhiệt độ cực địa cao tiếp tục tăng lên, trong bản tính tinh nghịch thông minh của Thiên Lân còn chứa cố chấp và kiên cường nó còn chưa phát .

      Thời khắc này, tuy cảm giác nó khó chịu được, nhưng nó xoay người bỏ , mà lại chọn lựa cách đối kháng toàn lực, vận dụng toàn bộ sức mạnh có thể, cùng phân cao thấp với sức mạnh hủy diệt đáng sợ thế gian.

      Đương nhiên, sức mạnh của Thiên Lân vẫn còn kém mạnh mẽ của ngọn lửa địa tâm, nhưng quyết tâm và ý chí của nó lại thể bất khuất và can đảm của nó.

      Thời gian, chầm chậm trôi qua.

      Thân thể Thiên Lân tuy còn có thể chịu đựng, nhưng y phục người nó lại bắt đầu bốc cháy, bao lâu hóa thành tro bụi.

      Như vậy, Thiên Lân trần trụi ở trong ngọn lửa, bề mặt da thịt kinh mạch nhấp nhô ràng dễ thấy, lúc này dần dần biến hóa.

      Thượng cổ lưu truyền, nhiệt độ cao luyện binh khí, lửa đỏ luyện kim.

      Chỉ cần có vật tu luyện, trong ngọn lửa nhiệt độ cao liền có thể gia tăng chu kỳ biến hóa của nó, từ đó sản sinh dị biến, luyện ra bảo vật binh khí đặc hiệu nào đó.

      nay, Thiên Lân ở trong nham thạch nóng chảy, thân thể nó hệt như hỏa lò, cơ thể hội tụ lượng lớn linh khí, bao gồm cả Liệt Hỏa Chân , huyết sâm vạn năm, và khí huyền băng.

      Những sức mạnh này tuy vô hình nhưng lại tồn tại chân , lại thể dung hợp, đây chính là đủ trụ cột để luyện khí.

      Còn nữa, nó có nhiều pháp quyết, lại ở trong huyệt động nham thạch nóng chảy như là hỏa lò thiên nhiên to lớn, hình thành trong lò có lò, cả hai cùng luyện hóa, vừa hay ngầm hợp với thuyết Tam Huyết Nhất Lô vách đá.

      Lúc này, linh khí trong cơ thể Thiên Lân được ngọn lửa thúc giục, bắt đầu từ từ lộ ra bên ngoài.

      Trong đó, sức mạnh huyết sâm và Liệt Hỏa Chân ràng nhất.

      Hai cái này, cái trước là do hấp thu linh khí lửa đỏ vạn năm mà thành, có thể là tập trung tinh hoa của lửa đỏ.

      Cái sau sinh ra từ trong địa mạch linh tuyền, dung hợp được cứng rắn của ngọn lửa và nhu của địa mạch, hề thua kém cái trước chút nào.

      Cả hai sau khi tuôn ra ngoài cơ thể Thiên Lân, sức mạnh huyết sâm phân bố bên ngoài, màu đỏ mà diễm lệ, vận động rất nhanh.

      Liệt Hỏa Chân phân bố bên trong, màu xanh mà ngã lam, dao động theo tần suất nhất định.

      Hai bên tự làm chức năng của mình, mà lại phối hợp xảo diệu, bên ngoài thân thể Thiên Lân rất nhanh chóng hình thành đóa hoa sen lửa đỏ, vây lấy Thiên Lân thành nhị hoa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :