Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 15: Chương 015


      Băng Tuyết lão nhân cũng phô trương, giọng :

      - Lần đầu, sói tuyết và gấu Bắc Cực chiến đấu kéo dài lâu, cuối cùng sói tuyết thua chạy, gấu Bắc Cực thương thế cũng nghiêm trọng.

      Nhưng bởi vì đây là lần đầu xung đột, hai bên đều ôm mối cừu hận, trong khoảng thời gian sau đó, gấu Bắc Cực ba lần tiến vào nơi bầy sói tuyết trú ngụ là Tuyết Lang cốc, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng sói tuyết chết vô số, gấu Bắc Cực trọng thương bỏ chạy.

      - Sau đó thế nào? Ra sao nữa?

      Hắc Tiểu Hầu hơi nóng nảy hỏi tới.

      Băng Tuyết lão nhân dừng lại chút, tiếp tục :

      - Sau đó, cuộc chiến tranh này của hai bên bọn chúng kéo dài trăm năm, khi đó rất nhiều sói tuyết đều chết rồi, nhưng Lang vương lại vẫn còn sống, mà con gấu Bắc Cực kia cũng còn sống, bọn chúng thù hận nhau sâu sắc, cứ qua mười năm gấu Bắc Cực lại xâm phạm lần, kéo dài đến ba trăm năm.

      - Ồ, lâu dữ vậy. Thế bọn chúng già , lẽ nào bọn chúng chết?

      Khuôn mặt năm đứa trẻ đều vẻ bất ngờ, bọn chúng đứa nào cũng bị đoạn chuyện cổ này hấp dẫn.

      Thiên Lân trầm tĩnh hơn, hỏi lại:

      - Lẽ nào bọn chúng cũng biết được việc tu luyện?

      Băng Tuyết lão nhân thôi cười, trầm giọng :

      - vùng đất thần châu cổ xưa, loài biết phép tu luyện đầu tiên hoàn toàn phải là con người mà là động vật.

      Nhưng con người dù sao cũng khôn ngoan nhất trong vạn vật, con người đến sau lại chiếm vị trí trước, vượt quá khỏi những động vật đó, liền đặt cho những động vật biết phép tu luyện danh tự, đó chính là , bọn chúng rất tà ác.

      Nhưng thực tế, tà ác nhất thế gian chính là con người chứ phải Ma.

      Năm đó, con gấu Bắc Cực kia vốn là con gấu đực tầm thường, sau khi giao đấu với sói tuyết bị thương rồi, vô tình lấy được củ nhân sâm ngàn năm, từ đó có được thần lực, liền báo thù.

      Nhưng nó lại bị bất ngờ, những con sói tuyết kia tuy bình thường, nhưng Lang vương lại sống được năm trăm năm, có trí tuệ hơn người, biết được phép tu luyện, vì thế đánh cho gấu Bắc Cực hoảng hốt bỏ chạy.

      Sau đó, gấu Bắc Cực ghi mãi hận thù trong lòng, qua quá trình giao chiến vài trăm năm, dần dần tìm ra số cách thức, từ từ hiểu được phép tu luyện, cuối cùng càng lúc càng mạnh mẽ.

      Thiên Lân cau mày, trầm ngâm :

      - Nếu như ông , con gấu Bắc Cực và Lang vương hẳn phải còn sống?

      Băng Tuyết lão nhân cười cười, nhướng mày nhớ lại:

      - Theo lời đồn đại, hai trăm năm trước, cuộc chiến đấu giữa gấu Bắc Cực và Lang vương dần dần bình thường, sau đó còn nghe đến bất kỳ tích nào có liên quan bọn chúng, vì thế bọn chúng còn sống hay chết, ai được.

      Lâm Phàm :

      - Ban đầu ông huyết sâm xuất sớm nhất ở Tuyết Lang cốc, mà chỗ bầy sói tuyết trú ngụ cũng gọi là Tuyết Lang cốc, hai nơi này có phải cùng chỗ ?

      Băng Tuyết lão nhân liếc Lâm Phàm, giọng khen ngợi :

      - Hỏi rất hay, con có thể nghĩ đến chỗ này, cho thấy con tương đối tỉ mỉ.

      Theo suy đoán của mọi người lúc đó, Lang vương kia sở dĩ hiểu được phép tu luyện, rất có khả năng có liên quan đến người tu đạo của trung thổ ngàn sáu trăm năm trước.

      Ngày đó, vị tu đạo trung thổ vì tìm kiếm huyết sâm, ở lại trong Tuyết Lang cốc hai trăm năm, sống chung hòa thuận với bầy sói, rất có khả năng truyền cho bầy sói số phép tu luyện, dùng để điều khiển bầy sói hỗ trợ ông ta tìm kiếm huyết sâm.

      Nhưng chuyện này xảy ra quá lâu, lại thêm ngày đó người biết rất ít, vì thế có tin tức thực tế rỉ ra ngoài.

      Tiết Quân nghe xong, kinh hãi kêu lên:

      - ngờ còn có quan hệ như vậy, quả thể nào ngờ được.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Đúng thế, tới lui, gốc huyết sâm dẫn ra nhiều chuyện cổ, quả là rất đặc sắc. Nhưng ta còn chưa hiểu, chuyện cổ này quả có hay chăng? Nếu như có, vì sao cha mẹ và sư phụ trước giờ chưa từng nhắc đến với chúng ta?

      Linh Hoa :

      - Chuyện này ai biết, dù sao cũng nghe hay là được rồi.

      Đào Nhâm Hiền vuốt đuôi phụ họa:

      - Đúng thế, chúng ta đến đây là để nghe chuyện cổ mà.

      Lâm Phàm nhìn Thiên Lân hỏi:

      - Còn ngươi? Sao gì, hình như ngươi còn giống trước đây rồi.

      Thiên Lân cười cười, giọng :

      - Ta cho là Tuyết Lang cốc đó hẳn xa nơi này quá.

      Lâm Phàm sửng sốt, ánh mắt nhìn lại Băng Tuyết lão nhân đầy vẻ dò hỏi.

      Băng Tuyết lão nhân né tránh, điềm nhiên đáp:

      - Thiên Lân đoán sai, Tuyết Lang cốc đúng là xa nơi này, chính là phía Bắc của Đằng Long cốc, khoảng chừng hơn ba trăm dặm.

      Lâm Phàm ngạc nhiên lên tiếng:

      - như vậy, cho đến bây giờ nơi đó hẳn còn có rất nhiều sói tuyết?

      Băng Tuyết lão nhân cười hỏi:

      - Thế nào, con muốn đến đó làm hùng giết sói tuyết phải ?

      Lâm Phàm ngượng nghịu cười, hơi chút xấu hổ :

      - Con tại còn , sau này lớn lên nhất định phải làm đại hùng đội trời đạp đất.

      Băng Tuyết lão nhân tán thưởng:

      - Hay, có khí chất, nỗ lực hơn nữa. Bây giờ còn sớm nữa, các con cũng phải về , nếu sư phụ các con hỏi đến, lúc đó …a a

      Lâm Phàm giật mình, lập tức nghĩ đến qua rất lâu rồi, vội vàng kêu lên:

      - nhanh, chần chừ bị sư phụ phát .

      Bốn đứa Linh Hoa vẻ mặt kinh hoàng, vội vàng bắt lấy Thiên Lân, đợi nó mở miệng gì, lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.

      Băng Tuyết lão nhân nhìn theo bóng sáu đứa , vẻ mặt lộ ra nụ cười hoài niệm, tự : “Nhiều năm trước đây, mấy chúng ta phải cũng giống như bọn bây giờ sao? Nhưng thời gian vô tình, chớp mắt qua mấy trăm tuổi, bây giờ còn có mấy người nhớ được đây?”

      Thanh nhàn nhạt vang vọng trong động, mang theo mấy phần lo lắng và nhớ nhung, thoáng cái, rồi lại thoáng cái dần dần còn tung tích …

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Hoàng hôn, bóng thái dương hạ xuống phía Tây, ánh sáng chói chang rọi nghiêng mặt Băng Nguyên, phản xạ thành ngàn vạn hào quang, khiến người ta cảm thấy có chút chói chang.

      Cửa Đằng Long cốc, khí lễ hội tuyết tan lúc này xuống rồi, nhiều người bắt đầu dựng lều vải chuẩn bị làm nơi ở tháng kế tiếp.

      Mỗi năm vào thời gian này, băng tuyết ở lân cận bắt đầu tan chảy, khí đáy cốc bắt đầu lạnh xuống.

      Đợi đến khi băng tuyết bốn phía hoàn toàn tan chảy, cũng vừa lúc đáy Đằng Long cốc đóng băng hoàn toàn.

      Vì thế, người dân trong cốc liền chọn cách chuyển đến tạm trú ở vùng cửa cốc, hưởng thụ thời tiết ôn hòa nhất trong năm.

      thầm chuồn về đến cửa cốc, năm đứa Lâm Phàm thấy sư phụ Đinh Vân Nham còn chủ trì các hoạt động, trong lòng lập tức thở phào nhõm, cười vui vẻ chạy vào bên trong.

      Thiên Lân sát theo sau, vẻ mặt hơi trầm ngâm, trong lòng cứ nhớ mãi về những chuyện xưa do Băng Tuyết lão nhân kể, xem xét thử có bao nhiêu phần chân .

      Trước đây, Thiên Lân chưa từng để ý đến thân phận của Băng Tuyết lão nhân, nhưng tại chăm chú nghe xong chuyện xưa của ông, trong lòng liền xuất nghi ngờ, đó là ra Băng Tuyết lão nhân là ai, vì sao ông ta biết số chuyện xưa mà Đinh Vân Nham biết?

      Nếu như những chuyện cổ mà Băng Tuyết lão nhân kể chỉ là chuyện sáng tạo, thế cũng gì cả, nhưng khi những chuyện đó là , thế thân phận của Băng Tuyết lão nhân rất đáng cân nhắc đến.

      Linh Hoa luôn để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, thấy nó mày châu ủ dột, vội vàng quan tâm hỏi han:

      - Thiên Lân ca, huynh suy nghĩ điều gì vậy, vì sao vui?

      Thiên Lân nghe vậy vội thu lại tâm tình, cười :

      - Ta nghĩ, thêm khoảng thời gian nữa khi băng tuyết tan chảy hoàn toàn, chúng ta chơi ở Long trì.

      Linh Hoa nhiều tâm cơ, hề hoài nghi lời của Thiên Lân, cao hứng đáp:

      - Được, được đó, đến lúc đó sáu người chúng ta cùng với nhau, có thể vui chơi đùa giỡn như năm ngoái ở đáy nước.

      Vuốt khuôn mặt nhắn của nó, Thiên Lân :

      - Yên tâm, thiếu các ngươi đâu. Bây giờ, chúng ta ăn gì đó, đợi tiệc lửa trại buổi tối bắt đầu, chúng ta nhảy múa.

      Linh Hoa khuôn mặt cười tươi, kéo cánh tay của Thiên Lân đến bên bọn Lâm Phàm, vừa ăn vừa chuyện ríu rít.

      lâu, hoạt động vui chơi lễ tuyết tan tạm thời kết thúc phần, mọi người tập trung lại, ngàn người cùng nhau ăn uống.

      Đinh Vân Nham bỏ được trọng trách, đến bên sáu đứa bé, quát to:

      - Buổi trưa các con chạy đâu vậy?

      Năm đứa Lâm Phàm cười đờ ra, giật mình dừng tay, cúi đầu xuống .

      Thiên Lân trong lòng hơi vui, bộ mặt lại tươi cười mở miệng :

      - Đinh thúc thúc, chúng con buổi trưa quay về trong cốc luyện công.

      Đinh Vân Nham nghi ngờ :

      - Luyện công? Con đừng có ba hoa chích chòe trước mặt của ta.

      Thiên Lân vội :

      - Con đâu có dám, chúng con quả quay về luyện công. Ban đầu mấy đứa Lâm Phàm sợ người trách mắng dám , sau đó con , thúc thúc tuy nghiêm khắc chút, nhưng hoàn toàn phải là người biết đạo lý. Chỉ cần chúng ta ham chơi, gây họa, người trách mắng đâu. Mấy đứa Lâm Phàm nghe rồi, đều thấy con có lý, vì thế chúng con liền quay về trong cốc luận bàn công phu. Ai ngờ chỉ mấy tháng gặp, bọn nó lợi hại hơn nhiều, bao lâu đánh bại con. Đinh thúc thúc quả có bản lĩnh!

      Đinh Vân Nham nghe rồi dở khóc dở cười, tuy biết Thiên Lân năng lung tung, lại cố ý xu nịnh mình, nhưng cũng tiện vạch trần, chỉ đành ôn hòa :

      - Nếu quả như con , đúng là luận bàn công phu, thế ta tự nhiên trách mắng rồi. Nhưng nếu chỉ là giả luyện công để chơi, sau này ta biết được, ta dễ tha cho đâu.

      Thiên Lân ngừng gật đầu :

      - Dạ biết, dạ biết, chúng con nào dám như vậy?

      Năm đứa Lâm Phàm đồng thanh :

      - dám, chúng con dám ham chơi đâu.

      Đinh Vân Nham thấy vậy, khuôn mặt tươi cười, ngầm : “Tiểu quỷ, muốn hí lộng ta, còn sớm lắm đó.”

      Trong lúc suy nghĩ, miệng ông lại :

      - Như vậy, chuyện này cũng được. ăn gì .

      Năm đứa Lâm Phàm thở phào nhõm, đều len lén liếc Thiên Lân, tỏ vẻ cảm kích nó.

      Sau khi ăn trưa, Đinh Vân Nham dẫn sáu đứa đến vùng đất trống, giọng :

      - Lễ tuyết tan năm nay và năm trước có chút khác biệt, thời gian xảy ra xớm ba ngày, điều này cho thấy khí năm nay so với năm trước hẳn nóng hơn nhiều, thời gian kéo dài cũng lâu hơn.

      Lâm Phàm hiểu hỏi:

      - Sư phụ chuyện này có quan hệ gì đến chúng con chăng?

      Đinh Vân Nham :

      - Vi sư cho các con biết chuyện này là muốn nhắc nhở các con, được chạy loạn khắp nơi như năm trước nữa.

      Linh Hoa bất mãn hỏi:

      - Vì sao vậy?

      - Đúng thế, vì sao vậy?

      Ba đứa Tiết Quân cũng chu cái miệng nhắn phản kháng lại.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 16: Chương 016
      Đinh Vân Nham trừng năm đồ đệ, nghiêm túc :

      - Nghe sư tổ các con , năm nay khí như vậy vô cùng hiếm thấy, từ trước tới nay đây mới là lần thứ hai xuất ở Đằng Long cốc, vì thế tất cả mọi người đều phải chú ý đến an toàn.

      Linh Hoa vui :

      - Cả ngày trước giờ đều phải luyện công, vất vả lắm mới đến lễ hội tuyết tan còn cho chúng con chơi, sư phụ hẹp hòi quá.

      Đinh Vân Nham quát to:

      - Câm miệng, đây là mệnh lệnh của sư tổ, vi sư cũng phải tuân theo.

      Linh Hoa bị mắng, lập tức hai mắt đỏ lên, may mà Thiên Lân phát được sớm, kịp thời an ủi Linh Hoa.

      Quay đầu lại, Thiên Lân nhìn Đinh Vân Nham hỏi:

      - Nếu như đúng là cốc chủ nhất định bao giờ sai. Nhưng lần thứ nhất xuất loại khí này là vào lúc nào vậy?

      Đinh Vân Nham chần chừ lúc, giọng :

      - Chuyện này ta có hỏi qua, cốc chủ dường như muốn đến, chỉ là chuyện này xảy ra rất lâu trước đây, còn phát sinh số chuyện bất ngờ, cho nên mới bảo mọi người chú ý đến an toàn.

      Thiên Lân ngầm hiếu kỳ nhưng lại hỏi nhiều, đổi sang chuyện khác;

      - Những nơi tụi con chơi năm trước cũng chỉ vài nơi, năm nay chúng con cũng chạy loạn lên nữa, chắc cũng thành vấn đề phải ?

      Đinh Vân Nham nghĩ lát, đồng ý :

      - Chỉ cần vượt ra ngoài phạm vi kia, ta có thể xem xét đến. Được rồi, còn nhiều thời gian, chắc đến lúc của tiết mục nổi lửa tiệc tối, tất cả cứ chơi vui.

      rồi xoay người bỏ .

      Sau đó, năm đứa Lâm Phàm vây lấy Thiên Lân, tranh nhau cảm kích:

      - Thiên Lân, đa tạ ngươi, nếu chúng ta năm nay được chơi rồi.

      Cười ha hả, Thiên Lân trả lời:

      - cần phải tạ ơn, chúng ta đều là bằng hữu tốt mà.

      Tiết Quân lớn giọng :

      - Đúng, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu!

      Bất ngờ, sáu đôi tay nắm chặt lấy nhau, tình cảm ngây thơ non nớt dâng lên trong lòng bọn chúng.

      Buổi tối, lễ hội lửa trại náo nhiệt vô cùng.

      Thiên Lân bỏ ý mọi thứ mang nặng trong lòng, bỏ hết tất cả lo lắng và nghĩ ngợi, toàn tâm toàn ý chìm vào khoái lạc cùng chúng bạn.

      Thời khắc đó, nó toát ra vẻ ngây thơ thuần phác của đứa bé tuổi nó phải có, hoàn toàn thể vui sướng trọn vẹn của chính mình, ghi vào ký ức của những đứa trẻ khác.

      Tuổi thê vui sướng, hồn nhiên mơ mộng.

      Đối với Thiên Lân khác biệt với những đứa trẻ khác, trong đời nó có được bao nhiêu lần nở nụ cười đơn đơn giản giản như vậy?

      khí náo nhiệt ngập tràn khoái lạc vô cùng vô tận.

      Đinh Vân Nham thấy những người dân vui mừng cười , vẻ mặt khỏi cũng lên nụ cười dứt.

      Trước đây, ông cũng trải qua kích động, nhưng tu luyện lâu năm lại thêm ảnh hưởng của khí hậu vùng Băng Nguyên khiến ông dần dần trầm ngâm .

      Nhưng càng trầm ngâm, càng thêm khát vọng và ham muốn khó đối với lễ tuyết tan.

      Gió, thổi qua mang theo khí lạnh nhàn nhạt.

      Đinh Vân Nham bỏ thất vọng, ánh mắt lướt qua năm đồ đệ và Thiên Lân, khỏi lắc đầu nhè .

      Lúc này, trong Đằng Long cốc có mấy bóng người bay ra, giây lát đến khu vực vui chơi.

      Đinh Vân Nham phát ra, lập tức nghênh đón, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

      - Các sư huynh, các vị sao lại đến rồi?

      Số lượng người đến tổng cộng là bốn vị, xem ra đều chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi, y phục đại khái giống nhau.

      Bọn họ đều là đồ đệ của cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, chính là đại, nhị, tam, ngũ bốn vị sư huynh của Đinh Vân Nham.

      Lúc này, đại sư huynh Trương Trọng Quang cười :

      - Năm trước chúng ta đều đóng cửa bế quan ra, nhưng năm nay sư phụ lại đột nhiên đến, chúng ta bế môn lâu thu hoạch được gì, bằng theo mọi người vui chơi. Vì thế chúng ta đành phải ra đây hít thở khí trong lành.

      Đinh Vân Nham cười :

      - Sư phụ chính là sợ bốn sư huynh buồn bực, nên mới bảo các sư huynh ra ngoài chút.

      Nhị sư huynh Tiễn Vân Hạc lắc đầu than thở:

      - ra đều bởi chúng ta ngu dốt, nhiều năm qua mà tu vi chút tiến triển, sư phụ đành lòng thấy chúng ta như vậy, mới có ý khai đường cho chúng ta.

      Đinh Vân Nham thôi cười, vội vàng :

      - Sư huynh gì vậy, tu vi các sư huynh so với tiểu đệ là quá cao. Quả ngu dốt là đệ đây.

      Tam sư huynh Vương Chí Bằng :

      - Vân Nham, đệ đừng khiêm nhường nữa, trong sáu đệ tử của sư phụ, đệ là người nhập môn trễ nhất, có thể thành tựu đến mức này cũng rất khó rồi.

      Ngũ sư huynh Chu Kiệt cười :

      - Được rồi, khó có dịp ra ngoài vui chơi, mọi người đừng những chuyện cũ quá rồi, cứ phóng túng chuyến .

      Đinh Vân Nham mỉm cười tán đồng, theo bốn sư huynh chậm mặt đất.

      lâu sau, năm người đến bên đống lửa, Ngũ sư huynh Chu Kiệt vô tình nhìn thấy Thiên Lân, lập tức hô tiếng, hỏi:

      - Sư đệ, đứa bé kia là đồ đệ của sư đệ à!

      Đinh Vân Nham nhìn theo ánh mắt của Chu Kiệt, thấy đứa bé ông ta chỉ là Thiên Lân, khỏi lắc đầu đáp:

      - Tiểu quỷ này tên là Thiên Lân, hoàn toàn phải là người Đằng Long cốc, cũng phải đệ tử của đệ.

      Bên cạnh, ba người sư huynh đều nhìn đến Thiên Lân, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc tán thưởng.

      Đại sư huynh Trương Trọng Quang nghi hoặc :

      - Đứa bé này thiên bẩm khó tìm, sư đệ vì sao thu nó làm đồ đệ?

      Đinh Vân Nham cười khổ :

      - Đệ sao lại muốn, nhưng tiểu quỷ này tinh quái lắm, nó thích.

      Tam sư huynh Vương Chí Bằng bất ngờ :

      - vui lòng? Đằng Long cốc của chúng ta có thể là lịch sử lâu đời nhất Băng Nguyên, thực lực mạnh nhất, nó hài lòng chỗ nào?

      Đinh Vân Nham đành :

      - Ai biết được đây? Dù sao đệ cũng nghe mấy đồ nhi kia , cha mẹ Thiên Lân bản lĩnh đều cao cường, dường như muốn nó gia nhập Đằng Long cốc. Ngoài ra, sư phụ cũng có nhắc qua, cho phép chúng ta làm khó đứa trẻ này, vì thế …

      Nhị sư huynh Tiễn Vân Hạc cau mày :

      - Theo như những gì đệ , đứa trẻ này hẳn có lai lịch lớn lắm. Đáng tiếc, nếu gia nhập vào Đằng Long cốc của chúng ta, tương lai nhất định thành tựu của nó thể định lượng được.

      Đinh Vân Nham trả lời, những người kia đều chìm vào trầm mặc.

      Thiên Lân ngồi bên đống lửa vốn rất cao hứng, mấy luồng sóng thăm dò đột nhiên xuất khiến nó cảnh giác.

      Quay đầu lại, Thiên Lân liếc mấy cao thủ cách vài trượng, ngầm : “Những người này là ai, lẽ nào là cao thủ trong cốc? được rồi, ta phải giấu thực lực, đừng để bọn họ biết được.”

      Nghĩ đến đây, Thiên Lân lộ ra chút nào cả, chỉ thầm thu lại khí thế người.

      lúc sau, Đinh Vân Nham tiến lên, với năm đứa Lâm Phàm:

      - Đừng ham chơi nữa, đến đây bái kiến mấy vị sư bá .

      Năm đứa trẻ vui, nhưng lại dám chống lại, cùng nhau kéo Thiên Lân đứng lên.

      Dẫn sáu đứa trẻ quay về, Đinh Vân Nham hướng về bốn sư huynh lên tiếng:

      - Đây là mấy đứa đồ đệ chưa làm được gì của đệ, xin các sư huynh đừng chê cười.

      rồi giới thiệu với sáu đứa bé, hai bên chuyện với nhau.

      Năm đứa Lâm Phàm vừa nghe liền kêu là sư bá, Thiên Lân lại xưng hô với bọn họ là thúc thúc, bá bá.

      Giây lát, hai bên quen thuộc rồi, Trương Trọng Quang kéo Thiên Lân lại hỏi:

      - Con thích vui chơi với mấy đứa này (chỉ bọn Lâm Phàm), vì sao lại muốn gia nhập Đằng Long cốc, cùng nhau tu luyện cùng nhau vui chơi?

      Thiên Lân cúi thấp đầu, :

      - Con cũng có nghĩ qua, nhưng con quá ham chơi, sợ tuân thủ được quy định, cho nên …

      Trương Trọng Quang cười đáp:

      - Làm môn hạ của Đằng Long cốc quy định cũng nhiều. Chỉ cần tu vi của con có thành tựu, nhất định hạn chế con được.

      Thiên Lân ngửng đầu, kinh ngạc :

      - Quả vậy sao? Theo như lời bá bá , thế cứ mười ngày, hoặc mỗi tháng con đến học lần, ngoài ra cần đến. Nếu như vậy quá tốt rồi.

      Trương Trọng Quang cười đơ mặt, lúng túng :

      - Chuyện này đương nhiên được, người tu đạo quý ở lâu dài, con thỉnh thoảng chơi chút có thể, sao có thể mỗi ngày đều chơi được đây?

      Thiên Lân chớp mắt, thất vọng :

      - Như vậy đành chịu.

      Trương Trọng Quang thấy nó bỏ qua, muốn tiếp, bên tai lại vang lên lời của Đinh Vân Nham:

      - Đại sư huynh, tiểu quỷ này chính là cố ý thối thác, huynh đừng lãng phí hơi sức với nó nữa.

      Trương Trọng Quang hơi hoài nghi, nghiêng đầu nhìn Đinh Vân Nham, thấy ông ấy vẻ mặt nghiêm túc hề có chút vui đùa, đành bỏ tâm tư, đổi sang chuyện khác:

      - Nếu như con muốn tham gia vào Đằng Long cốc của ta cũng đành tùy vào con. Được rồi, các con chơi .

      Thiên Lân cười ha hả, kéo mấy đứa bạn bỏ , trong lòng ngầm cười trộm: “Muốn dụ ta gia nhập Đằng Long cốc, ta phải là đứa ngu ngốc đâu.”

      Đưa mắt nhìn theo mấy đứa bé, Trương Trọng Quang than :

      - Thiên phú như vậy quả có phần nỡ bỏ qua.

      Tiễn Vân Hạc :

      - Sư huynh lần này chẳng phải thu được Từ Tĩnh vào môn hạ sao?

      Trương Trọng Quang vừa nghe đến tên Từ Tĩnh, vẻ mặt liền tươi cười, :

      - Đứa bé đó đúng là tệ, tin chắc mấy nữa hẳn có thành tựu.

      Vương Chí Bằng cảm thán :

      - Các vị đều có đồ nhi hợp ý, chỉ suy mình đệ là môn hạ đơn bạc.

      Đinh Vân Nham lên tiếng:

      - Tam sư huynh quá khiêm tốn rồi, môn hạ của huynh tuy thu chỉ vài ba đứa, nhưng Huyền Vũ thực lực yếu.

      Vương Chí Bằng cười khổ đáp:

      - Huyền Vũ theo ta mười năm, so với môn hạ Lâm Phàm của đệ cũng hơn nhiều lắm. Nếu muốn so với Từ Tĩnh môn hạ của Đại sư huynh, Tuyết Xuân môn hạ của Nhị sư huynh, Phi Hiệp môn hạ của Tứ sư đệ, Tân Nguyệt môn hạ của Ngũ sư đệ tuyệt đối bằng được.

      Chu Kiệt nghe vậy, phản bác:

      - Tam sư huynh, nên như vậy. nay, ngoại trừ Từ Tĩnh môn hạ của Đại sư huynh là nổi lên ràng, mấy đứa khác đều còn chưa biết thế nào. Thành tựu ra sao còn phải trông vào kết quả tu luyện sau này, bây giờ cũng nên vội vàng ra kết luận rồi ở đây than khổ.

      Thấy bầu khí có phần căng thẳng, Đinh Vân Nham vội vàng :

      - Được rồi, được rồi, chúng ta đừng đến chuyện đó nữa, chuyện khác vui vẻ hơn. Lần này Tứ sư huynh vào trung thổ, biết là vì chuyện gì?

      Trương Trọng Qung đáp:

      - Chuyện này chúng ta cũng biết lắm, dường như sư phụ phái đệ ấy tham gia lễ hội gì đó, cụ thể phải chờ đệ ấy quay về mới biết kết quả.

      Tiễn Vân Hạc :

      - Chuyện này cũng biết lúc nào kết thúc, hay là đừng nhắc đến …

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Mặt tuyết đóng băng quanh năm, trong thời gian ngắn rất khó tan hoàn toàn.

      Ở cửa Đằng Long cốc, vài ngàn người dân bình thường lúc sớm đều nhảy múa ca hát để chúc mừng nhau.

      Thiên Lân cả ngày cùng năm chúng bạn trà trộn vào đó, thỉnh thoảng lại chạy tìm Băng Tuyết lão nhân nghe kể chuyện xưa, lúc vui đùa những đống tuyết.

      Cuối cùng, ngày thứ sáu băng tuyết tan hết, để lộ vùng đất ướt át, ánh mặt trời chiếu lên mặt đất toát ra làn khói xanh nhàn nhạt.

      Lúc này, đáy Đằng Long cốc bắt đầu kết băng, những người trước giờ chưa xuất lúc này cũng ra khỏi huyệt động, hội tụ ở lối vào cốc.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 17: Chương 017
      Ngày hôm đó, năm đứa Lâm Phàm cùng Thiên Lân thấy nhóm đứa trẻ lạ lẫm, ước chừng hai mươi đứa, tuổi khoảng chừng mười đến mười bốn tuổi.

      Đinh Vân Nham cho các đồ đệ biết, những đứa trẻ này cũng là đệ tử của Đằng Long cốc, chính là môn hạ của năm vị sư huynh, lễ hội tuyết tan những năm trước đều gia tăng luyện công, chỉ có năm nay cốc chủ đặc biệt hạ lệnh, bọn chúng mới bất đắc dĩ tranh thủ ra ngoài vui lễ hội.

      Biết được tình hình này rồi, năm đứa Lâm Phàm rất hưng phấn, kéo Thiên Lân nhảy vào đám đó nhanh như sóc, nhiệt tình chuyện trò với bọn họ.

      Thiên Lân theo vẫn rất trầm ngâm, nó khi so sánh những đứa trẻ lớn hơn vài tuổi này với mình, phát bọn chúng đều tương đối câu nệ, trầm tĩnh, dễ dàng chịu mở miệng. lâu sau, Thiên Lân quan sát lượt các đứa trẻ, phát bọn chúng chia thành năm nhóm, trong đó có vài đứa trẻ tương đối kỳ dị đặc biệt.

      Lúc này, trong đám trẻ đông nhất, đứa tướng mạo tuấn, thân hình cao lớn, thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi mở miệng :

      - Chào các vị sư đệ, ta tên là Từ Tĩnh, rất vui được biết mọi người.

      Trong đám trẻ đứng ngoài cùng bên trái, đứa bé thủ lĩnh chừng mười ba, hơi thấp lùn nhưng da trắng nõn, đáp lại:

      - Xin chào Từ sư huynh, đệ tên là Tuyết Xuân, thường được nghe sư phụ nhắc đến huynh.

      Mỉm cười gật đầu, Từ Tĩnh :

      - Ta cũng có nghe nhắc đến tên của đệ, rất mừng được gặp đệ ở nơi này.

      Phía bên phải, đứa trai điềm đạm lên tiếng:

      - Xin chào hai vị sư huynh, đệ tên là Huyền Vũ.

      Phía đối diện, thiếu niên đôn hậu cũng :

      - Đệ tên là Phi Hiệp, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.

      - Ta tên là Tân Nguyệt, rất vui được gặp các vị sư huynh.

      thanh mềm mại cùng với mấy phần lạnh lẽo, toàn thân trắng như tuyết khoảng chừng mười hai tuổi, vẻ mặt nghiêm lạnh chói lòa.

      Chăm chú nhìn mấy người này, Lâm Phàm trong mắt lấp lánh ánh sáng. Tiết Quân bên cạnh giọng:

      - Sư huynh, hẳn đến lượt sư huynh rồi.

      Lâm Phàm giật mình, lập tức tỉnh lại, vội vàng lớn tiếng :

      - Xin chào các vị sư huynh sư tỷ, đệ là Lâm Phàm, sau này xin được trao đổi thêm nhiều.

      thanh rổn rảng vang trong tai ràng, nhưng năm đứa trẻ đều liếc mắt cái, điều này khiến cho Lâm Phàm hơi khó chịu.

      Linh Hoa phát hợp, hừ giọng :

      - Sư huynh, bọn họ chút để ý đến chúng ta, quả chọc người khác giận.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Đúng vậy, có gì mà hợp, bất quá chỉ là ăn cơm nhiều năm hơn, trong bụng cũng có nhiều phân hơn thôi chứ gì.

      Lâm Phàm hơi giận dữ, trừng mắt nhóm năm người Từ Tĩnh, sau đó xoay người cũng gì bỏ .

      Thiên Lân hiểu được điều Lâm Phàm cảm nhận, cũng phát những người này hơi quá đáng, ngầm : “Đám rắm thối, sau này có cầu ta, ta sao có thể lý gì đến các ngươi đây?”

      Xoay người, kéo Tiểu Bàn , Thiên Lân :

      - thôi, nơi này buồn quá, chúng ta chơi nơi khác .

      Tiết Quân sửng sốt chút, vừa vừa giọng :

      - Thiên Lân, ngươi nhìn Lâm sư huynh coi có phải

      Thiên Lân cười đáp:

      - Đừng nghĩ quá nhiều, nhanh chóng ổn thôi. Đổi lại các ngươi, sau này luyện công cho tốt, để tránh bị người ta coi thường, biết chưa?

      Đào Nhâm Hiền :

      - Thiên Lân đúng, chúng ta nhất định phải trở nên nổi bật, khiến những người đó biết được là chúng ta dễ bị xem thường.

      Phía trước, Lâm Phàm nghe những lời này, lập tức kêu lên tiếng lớn, nổi giận mình bay lên về phía xa. Linh Hoa và Hắc Tiểu Hầu thấy vậy, vừa hô to vừa đuổi theo, bao lâu cũng biến mất.

      Thiên Lân hề mở miệng, chỉ yên lặng nhìn ra xa, trong mắt toát lên vẻ suy tư.

      Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền hơi khổ sở, bọn chúng hồn nhiên, lần đầu nếm thử mùi vị cảm giác bị người ta phân biệt.

      Sau đó, mấy ngày liên tiếp, Lâm Phàm đều mình luyện công trong cốc, cho dù mấy đứa Linh Hoa khuyên bảo thế nào, nó cũng muốn ra ngoài chơi. Thiên Lân gì, nó biết Lâm Phàm khó chịu, nhưng nó cũng biết, chỉ có như vậy mới có thể khích lệ Lâm Phàm, khiến nó có khả năng đạt được thành tựu lớn hơn.

      Thời gian, cứ trôi qua trong nặng nề như vậy. Khi bên trong Đằng Long cốc bị đóng băng hoàn toàn, Lâm Phàm bị ép bất đắc dĩ phải ra ngoài. Năm đứa Thiên Lân biết rồi, đứa nào muốn nhắc đến chuyện cũ, cùng với Lâm Phàm vui chơi ở Long trì.

      Long trì nằm hướng Nam cách Đằng Long cốc hơn mười dặm, chính là hồ nước chừng vài chục trượng. Nước của nó trong suốt thấy được đáy, nhưng lại sâu vài trượng, thỉnh thoảng có thể thấy số cá băng bơi lội.

      đường bay , Thiên Lân dẫn đầu, nhanh chóng đến bên Long trì, nhưng lại bất ngờ phát Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp bốn thiếu niên cũng ở đó.

      Thấy vậy, Thiên Lân ngầm cau mày, liếc thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lâm Phàm, dự tính xoay người bỏ , nhưng lại nghĩ đến điều gì liền đột nhiên dừng lại, dẫn năm đứa kia hạ xuống bên bờ ao.

      Trong ao, bốn đứa Từ Tĩnh bơi lội, đến khi phát sáu người lập tức khẽ biến sắc, lần lượt nổi lên mặt nước, ánh mắt có chút vui.

      Tuyết Xuân vẻ mặt lạnh lùng, quét mắt qua Linh Hoa, quát lên:

      - Con trai chơi dưới nước, con mau.

      Linh Hoa thích những người trước mặt, dịu dàng :

      - Long trì này chúng ta chơi từ lúc còn , ngươi bằng vào gì muốn đuổi ta .

      Tuyết Xuân khinh thường :

      - Ngươi được mấy tuổi đầu? Lúc chúng ta vui chơi, ngươi còn chưa biết . Cút nhanh lên, đừng ở đây mà lý nữa.

      Linh Hoa phục :

      - Ta , ngươi muốn thế nào đây?

      Tuyết Xuân hơi nổi giận, muốn phản bác lại bị Từ Tĩnh ngăn lại.

      - Đừng nóng, ta đến chuyện với bọn nó.

      Từ Tĩnh quay đầu nhìn lại mấy đứa Lâm Phàm, điềm nhiên :

      - Các ngươi tuổi hãy còn , biết phân biệt nam nữ. Nhưng chúng ta thân là sư huynh, lại thể cho các ngươi biết lễ tiết phải có. Bây giờ, chúng ta đến đây trước, thế chúng ta phải được chơi trước. Sau này khi chúng ta rồi, các ngươi hãy quay trở lại cũng được.

      Lâm Phàm liếc nhìn những đứa bên cạnh, thấy vẻ mặt bọn chúng vui liền :

      - Ta đồng ý.

      Từ Tĩnh hơi bất ngờ, lặp lại:

      - Ngươi đồng ý? Phải vậy chăng?

      Lâm Phàm lạnh lẽo :

      - vậy.

      Từ Tĩnh cau mày, hề gì.

      Tuyết Xuân hừ giọng :

      - Mấy đứa các ngươi biết thức thời, mọi người đều cùng môn phái, đừng tự tìm chuyện khó chịu.

      Hắc Tiểu Hầu bất phục đáp:

      - Bọn ta phải phe ngươi, bằng vào gì phải nghe bọn ngươi chỉ huy?

      Tuyết Xuân vẻ mặt phát giận, quát lên:

      - Bọn ngươi phục? Thế hãy giở bản lĩnh chân tay, ai thắng ai hãy ra quyết định.

      Linh Hoa quát lên:

      - So so, có gì mà khó lường.

      Tiết Quân :

      - Đúng thế, các ngươi ngoại trừ lớn đầu ra, cũng thấy có chỗ nào thần kỳ.

      Trong ao, bốn đứa hơi vui. Bị đồng môn sư đệ khinh thường là chuyện rất dễ khiến người ta nổi giận. Hơn nữa, mỗi đứa ở đây đều là đệ tử kiệt xuất của nhánh, nên càng khó mà chịu được.

      Vì thế, Huyền Vũ chưa từng mở miệng :

      - Nếu như vậy, hãy cho bọn chúng bài học tốt.

      Phi Hiệp tương đối chất phác, chần chừ :

      - Chuyện này tốt lắm đâu, khi truyền đến tai các vị trưởng bối, chúng ta phải thành ra lấy lớn hiếp sao.

      Tuyết Xuân :

      - Chuyện này chúng ta sai, có gì phải sợ đây.

      Từ Tĩnh trầm ngâm :

      - Giữa đồng môn luận bàn chút cũng được, chỉ đừng làm náo nhiệt quá để tránh sau này khó mà xử lý.

      Tuyết Xuân :

      - Chuyện này chúng ta biết rồi, yên tâm .

      Thiên Lân mãi hề mở miệng, nó phân tích tính cách của bốn đứa trước mặt. Kết quả, người khiến nó lo lắng nhất chính là Từ Tĩnh, phải vì tu vi của nó, mà bởi vì Từ Tĩnh xem ra trầm ổn hơn những đứa còn lại rất nhiều.

      Thôi nhìn, Thiên Lân liếc những bằng hữu tốt bên cạnh, điềm nhiên :

      - Các ngươi có nắm chắc đó?

      Lâm Phàm , hơi hơi lắc đầu, ràng nó cũng biết được bốn đứa trước mắt dễ đối phó, nhưng nó lại hề thối lui, bởi vì nó chính là sư huynh.

      Thiên Lân nhìn được tính cách của nó, vỗ vai cười :

      - Đừng sợ, có ta!

      Lâm Phàm hơi cảm động, nó hiểu được ý của Thiên Lân, khỏi cảm kích :

      - Đa tạ …

      Trong ao, Tuyết Xuân :

      - Nếu muốn so tài, chúng ta phải trước , người thua được chạy về tố cáo, được khóc lóc.

      Lâm Phàm hơi hơi gật đầu, nghiêm túc :

      - Các ngươi yên tâm, chúng ta cũng phải là loại người đó.

      Tuyết Xuân tự phụ bật cười, như lý ngư đả đỉnh bay khỏi mặt nước, những giọt nước người nhanh chóng hóa thành sương mù vây bọc quanh nó.

      Giây lát, y phục người Tuyết Xuân liền bị chân khí hong khô. Điều này khiến mấy đứa Lâm Phàm biến sắc, ràng ngờ được đối thủ lại mạnh đến như vậy.

      Hai tay chấp sau lưng, Tuyết Xuân ra vẻ tiêu sái, khiêu khích :

      - Đến đây, các ngươi muốn so tài như thế nào?

      Lâm Phàm cau mày, chầm chậm :

      - Chúng ta hay là so thân pháp, ngươi thấy thế nào?

      Thời khắc này, Lâm Phàm tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng vô cùng. Nó biết tuổi tác hai bên cách biệt, so tu vi là phương thức ngu xuẩn nhất, so chiêu thức bọn nó cũng còn chưa học hết, chỉ có thể dùng thân pháp sở trường nhất để so tài với đối phương.

      Tuyết Xuân vẻ mặt lạnh nhạt, chút để ý :

      - Được, thế so thân pháp . Ai so trước đây?

      Lâm Phàm , ánh mắt nhìn về phía Hắc Tiểu Hầu sau lưng.

      Bước lên bước, Hắc Tiểu Hầu :

      - Ta thi trước, ngươi xem cho cẩn thận.

      rồi điểm mũi chân xuống mặt đất, thân thể bắn thẳng lên , khi lên đến chừng năm trượng liền xoay tròn , sau đó hình bóng chia thành ba rơi xuống ba phía.

      Tuyết Xuân thấy vậy chẳng thèm nhìn đến, khinh miệt :

      - Đơn giản quá, xem cho .

      rồi cũng thấy nó thủ thế gì, thân thể liền bắn thẳng lên , đến độ cao mười trượng hơi hơi dừng lại, sau đó lập tức phân làm sáu đồng thời hạ xuống.

      Thân pháp giống nhau, nhưng hiệu quả khác biệt, ràng Hắc Tiểu Hầu còn kém rất nhiều.

      Lâm Phàm trong lòng nặng nề, chầm chậm bước đến trước bước, lạnh giọng :

      - Rất hay, ta cũng thử chút.

      Vừa dứt cây, thân thể Lâm Phàm bắn thẳng lên trung Long trì, khi đến giữa ao liền hơi dừng lại, sau đó phân làm năm xuất ở bờ Long trì, lại bay thẳng lên, tụ lại điểm, cuối cùng bóng sáng lóe lên, chín phân thân chớp mắt hạ xuống, đến chỗ cũ hơi dừng lại chút rồi mới từ từ hợp nhất, ra chân thân của nó.

      Thân pháp này vô cùng rườm rà, trong đó chỉ cần sai bước liền phí hết công sức, vì thế độ khó rất cao.

      - Ồ, sư huynh lợi hại , thân pháp này rất tuyệt diệu.

      Hưng phấn nhìn theo bóng Lâm Phàm, Tiết Hồn, Đào Nhâm Hiền, Hắc Tiểu Hầu nhịn được hoan hô cổ vũ.

      Thiên Lân hơi cau mày, thân thể run rẩy của Lâm Phàm cho nó biết, thức thân pháp này được Lâm Phàm phát huy đến giới hạn của khả năng.

      Ánh mắt Linh Hoa hơi ngưỡng mộ, nó còn tuổi, lúc này tựa hồ cảm nhận được cố chấp và kiên định từ người Lâm Phàm.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 18: Chương 018


      Thất Giới Truyền Thuyết

      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

      Quyển 14: Long Đằng Bắc Quốc - Chương 018

      Chương 1135: Xảo kế thủ thắng.

      Dịch: Diamondismail

      Biên dịch: Humanity

      Biên tập: Humanity

      Nguồn: Tàng Thư Viện







      Tuyết Xuân vẻ mặt trở nên nặng nề, nó tu vi bất phàm, nhưng thành tựu theo phương diện thân pháp ra lại hoàn toàn xuất chúng.

      Thức thân pháp vừa rồi Lâm Phàm mới thi triển nó lại chưa từng học qua, bây giờ muốn lập tức tìm được loại thân pháp đủ sức vượt qua đối với nó ra khá khó khăn, vì thế nó trở nên trầm ngâm.

      Từ Tĩnh nhìn ra được lo lắng của Tuyết Xuân, từ trong nước bay ra, điềm nhiên :

      - Hay, thân pháp tuyệt diệu, hay để ta thử qua coi.

      rồi hình bóng lay động, ảo hóa thành ba phân thân đan chéo vào nhau, dần dần phân chia giữa trung, chỉ giây lát liền ảo hóa cả trăm hình bóng, hình thành khu vực tam giác, rít lên tiếng hút nước ao thành cột nước giữa trung.

      Sau đó, những ảo ảnh bắt đầu giảm yếu, nhưng cột nước lại giữ nguyên bất động, cuối cùng ảo ảnh toàn bộ biến mất, vừa hay thấy Từ Tĩnh ngạo nghễ cột nước, khuôn mặt nở nụ cười bình tĩnh.

      Ngây ngốc nhìn cảnh này, năm đứa Lâm Phàm vẻ mặt trầm mặc, thất vọng sâu sắc xuất trong ánh mắt cả năm đứa.

      Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hơi chấn động, ngầm : “Từ Tĩnh này hơi có bản lĩnh, đợi lúc nữa nếu ta và tranh đấu mãnh liệt tất nhiên bộc lộ thực lực, phải nghĩ biện pháp khác mới được.”

      Giữa ao, Huyền Vũ ngửng đầu nhìn lên bầu trời, tán thưởng:

      - Từ sư huynh quả tu vi kinh người, khiến bọn đệ phải bội phục.

      Phi Hiệp tiếp lời:

      - Đúng thế, thân pháp này của Từ sư huynh quả khiến ta phải cảm thấy mặc cảm.

      Mỉm cười hạ xuống, cột nước giữa trung hệt như con rồng thu mình, hề bắn lên chút bọt nước nào, có thể thấy về mặt vận dụng chân nguyên, Từ Tĩnh cũng nắm được chắc chắn rồi.

      Tuyết Xuân khuôn mặt tươi cười, bước đến khoa trương vài câu, sau đó ánh mắt liếc mấy đứa Lâm Phàm, hỏi lại:

      - Còn cần phải so tài tiếp ?

      Lâm Phàm hề mở miệng, ánh mắt nhìn Thiên Lân, chờ đợi nó trả lời.

      Nháy mắt bảo năm đứa an lòng, Thiên Lân chầm chậm bước đến, cố ý vặn người, ngáp vài cái, tinh nghịch :

      - So chứ, sao lại so? Đây chính là trò chơi vui đùa, tự nhiên phải tiếp tục chứ.

      Tuyết Xuân khinh miệt :

      - Bằng vào ngươi?

      Thiên Lân cười ha hả đáp:

      - Đúng, bằng vào ta. Sao, ngươi sợ rồi chăng?

      Tuyết Xuân hừ giọng :

      - Ta sợ ngươi thua khóc lóc mà thôi.

      Thiên Lân phản bác:

      - Phải vậy chăng, thế ngươi có thể dám so tài với ta chăng?

      Tuyết Xuân vẻ mặt hơi lạnh lại, quát lớn:

      - So gì đây?

      Thiên Lân đáp:

      - Vừa rồi so biến hóa của thân pháp, bây giờ chúng ta đổi phương thức, so tốc độ. Dám ?

      Tuyết Xuân hừ giọng :

      - Ta mà sợ ngươi, chơi.

      Thiên Lân cười ha hả :

      - sợ là tốt rồi. Vì để cho công bình, chúng ta đặt khối đá mặt đất, hai người đứng cách đó cùng cự ly, đồng thời xuất phát đoạt lấy, ai người thứ nhất lấy được khối đá, xem như người đó thắng cuộc. Đương nhiên, đoạt lấy là so tốc độ, vì thế nếu người nào công kích người khác đường cũng tính là thua.

      Tuyết Xuân đồng ý đáp:

      - Biện pháp này tồi, để bên các ngươi tìm người phát hiệu lệnh nhằm tránh việc lại kiện tụng sư huynh bọn ta khi dễ các ngươi.

      Thiên Lân tươi cười, để cho Tiết Quân có tiếng lớn nhất chịu trách nhiệm phát lệnh, sau đó tìm cục đá đặt mặt tuyết, rồi cùng với Tuyết Xuân bắt đầu chuẩn bị.

      Lúc này, mọi người ở đó đều nhìn vào hai người và cục đá. Tiết Quân thấy bọn họ chuẩn bị xong, đưa tay phải giơ cao, sau đó nhanh chóng phất xuống.

      - Bắt đầu!

      Thời khắc đó, Tuyết Xuân chuyển động nhanh như thỏ, tốc độ của nó khiến người ta phải kinh ngạc thưởng thức. Nhưng Thiên Lân còn nhanh hơn nó, hệt như mũi tên rời khỏi dây cung, chớp mắt đoạt lấy cục đá vào trong tay.

      Giật mình nhìn Thiên Lân, Tuyết Xuân bất ngờ vô cùng, nó thể nào nghĩ được bản thân lại có thể thua cuộc.

      Bên cạnh, Từ Tĩnh, Huyền Vũ, Phi Hiệp vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, ràng thắng lợi của Thiên Lân khiến bọn chúng phát chút ổn.

      Bên này, năm người Lâm Phàm cao hứng vô cùng, ai nấy lớn tiếng hoan hô, chọc cho Tuyết Xuân nổi giận trong lòng, ba người Từ Tĩnh cũng giữ được mặt mũi.

      Phất tay, Thiên Lân áp chế tiếng hoan hô của mấy người Lâm Phàm, cố ra vẻ khiêm tốn :

      - Vừa rồi phải dùng hết sức mới có thể đoạt được cục đá, quả khiến mọi người chê cười.

      Tuyết Xuân hơi nổi giận, hừ tiếng rồi quay đầu . Từ Tĩnh vẻ mặt điềm đạm, hỏi lại:

      - Ngươi tên là gì, thân pháp tồi.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Quá khen, ta bất quá là đứa trẻ chưa dứt sữa thôi, đáng nhắc đến. Bây giờ chúng ta tiếp tục chơi nữa, vị nào tiến lên đây?

      Từ Tĩnh sờ mũi, hơi hừ bằng giọng mũi, ánh mắt quét qua Phi Hiệp. Hiểu được ý của nó, Phi Hiệp chầm chậm bước ra đến bên cạnh Thiên Lân, mỉm cười :

      - Ta ngoại hiệu là Phi Mao Thối, ngươi nên lưu ý.

      Thiên Lân đưa mắt đánh giá qua Phi Hiệp lượt, cười :

      - Phi Mao Thối ngươi chỉ có khả năng xưng hùng xưng bá trong động, ở Băng Nguyên nếu chú ý bị sụp hầm.

      rồi phất tay, cục đá trong tay liền bắn ra năm trượng, rơi xuống vị trí trước đó sai ly.

      Phi Hiệp hơi bất phục, hừ giọng :

      - Thử qua mới biết Phi Mao Thối của ta phải là chơi cho vui.

      Thiên Lân cười giảo hoạt đáp:

      - Chúng ta phải muốn thi sao?

      rồi liếc Tiết Quân cái.

      Giây lát, Tiết Quân phất tay lần thứ hai.

      Lần này Phi Hiệp hệt như luồng khói xông lên trước Thiên Lân, nhưng kết quả vẫn vậy sao đoạt được cục đá, điều này khiến nó cảm thấy rất nghi hoặc.

      Té ra khi Phi Hiệp đến gần cục đá, Thiên Lân tay phải hơi động đậy, xảo diệu dùng ám kình đẩy cục đá ngang thước, khiến cho Phi Hiệp rơi vào khoảng .

      Lần thứ hai chiến thắng, Thiên Lân cười hơi đắc ý, ánh mắt gây nhìn Từ Tĩnh hỏi:

      - Các ngươi còn hai người, ai tiến lên trước đây?

      Từ Tĩnh hừ lạnh :

      - Thủ pháp vừa rồi của ngươi rất xảo diệu, nhưng hơi đủ quang minh chính đại.

      Thiên Lân để ý :

      - Trước đây ta qua quy củ, thể công kích người khác nhưng hề thể đùa giỡn chút. Sao rồi? Ngươi sợ rồi chăng?

      Từ Tĩnh lạnh lùng :

      - Đừng đắc ý, lần này ta cho ngươi có cơ hội nữa đâu.

      Thiên Lân giảo hoạt đáp:

      - Đúng thế, vậy đến đây .

      rồi phóng viên đá ra, vẻ mặt bình thản đứng ở kia.

      Từ Tĩnh cười lạnh lùng, trầm giọng :

      - Ta chuẩn bị xông rồi, ngươi thế nào?

      Thiên Lân đáp:

      - Ta có gì phải chuẩn bị cho tốt cả, Tiểu Bàn, bắt đầu .

      tiếng, Tiết Quân đưa tay phải lên, đợi hai người tập trung tinh lực rồi, phất tay :

      - Bắt đầu!

      Dứt lời, Thiên Lân và Từ Tĩnh đồng thời bắn ra, hai người phân trước sau, gần như chỉ dùng tốc độ cho dù cách biệt cũng nhiều lắm.

      Lúc này, tay trái Từ Tĩnh phất , luồng gió êm bắn ra cuốn lấy viên đá đó về phía của nó.

      Thiên Lân thấy vậy hoàn toàn đoạt lấy mà bắn chỉ ra, khi viên đá rơi vào trong lòng bàn tay của Từ Tĩnh liền bị phá nát.

      Sau đó, Thiên Lân phất tay phải giữa trung, hút lấy mảnh đá lớn nhất vào trong tay, tay trái lại đưa ngang ngực, luồng ám kình nhanh chóng bắn ra, khiến toàn bộ đá vỡ giữa trung bị đánh tan thành phấn.

      Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi hai người dừng lại, mọi người đều nhìn vào tay của hai người.

      Thiên Lân cười hơi cuồng vọng, dường như có lòng đả kích Từ Tĩnh, trào phúng:

      - Thế nào rồi? Cơ hội ở trong tay của ai?

      Từ Tĩnh nhìn Thiên Lân, lạnh lùng :

      - Dùng tiểu xảo để thắng lợi, có gì đáng . Lần tới gặp nhau, ta khiến ngươi thua phải tâm phục khẩu phục.

      rồi phi thân bay , chớp mắt biến mất. Tuyết Xuân ba người hơi mơ hồ, nhưng hề hỏi nhiều, nhanh chóng bỏ .

      Linh Hoa phốc đến bên Thiên Lân, hưng phấn :

      - Thiên Lân ca lợi hại, huynh mau cho chúng ta biết, ra huynh thắng bằng cách nào.

      Thu lại nụ cười cuồng vọng, Thiên Lân đơn giản qua lượt, sau đó lên tiếng:

      - Được, nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta bắt đầu xuống nước chơi thôi.

      Dứt lời liền nhảy vào Long trì, sau đó Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền năm người cao hứng vui chơi.

      Bên bờ hồ, Lâm Phàm vẻ mặt thất vọng, hai lần chịu nhục trong tay mấy người Từ Tĩnh khiến nó cảm thấy phẫn nộ. Tuy Thiên Lân xảo diệu trêu chọc đám Từ Tĩnh phen, khiến mọi người trong lòng vui vẻ, nhưng Lâm Phàm vốn tự cao vô cùng lại hoàn toàn thấy chưa đủ.

      Thời khắc này nó suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể vượt qua Từ Tĩnh, như thế nào mới có thể cho người ta coi thường được?

      Trong lúc trầm ngâm, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ ra kế sách, nhưng có thể làm được chăng? hề lộ ra, Lâm Phàm thầm giấu kín trong lòng, đợi bọn Thiên Lân kêu đến hai ba lần mới nhảy vào trong ao.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Ở Bắc Quốc Băng Nguyên, mùa hè năm nay nóng hơn rất nhiều so với những năm trước. chỉ đến sớm hơn, mà khí thế mới đến của mùa hè cũng mạnh mẽ hơn.

      Năm trước, thời gian nóng nhất tập trung vào khoảng quanh ngày hai mươi bảy tháng bảy, nhưng năm nay mới ngày mười tháng bảy mà khí hậu nóng hơn hẳn năm trước.

      Đối với chuyện này, người dân thường trong Đằng Long cốc hề lo lắng mà ngược lại càng mừng rỡ. Nhưng Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh lại mơ hồ cảm thấy chút bất thường, đặc biệt dặn dò môn hạ được tự tiện ra ngoài, chỉ được hoạt động trong vùng phụ cận của Đằng Long cốc.

      Nhiệt độ cao liên tục làm cho tốc độ tan chảy của băng tuyết nhanh hơn. Đến ngày mười lăm tháng bảy, cả vùng Băng Nguyên, ngoại trừ số đỉnh núi băng còn có băng tuyết lưu lại, những nơi khác đều lộ ra mặt đất, cùng với những phiến băng tuyết dài mới mẽ có những thực vật lạ kỳ.

      Thiên Nữ phong, tuyết đỉnh núi còn hơn nửa hề tan chảy.

      Chỉ mấy ngày gần đây, Thiên Lân mỗi ngày đều tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí đỉnh núi, chưa hề đến Đằng Long cốc.

      Đối với Thiên Lân, tháng bảy mỗi năm thời gian mặt trời chiếu rọi dài nhất, khí hậu nóng nhất, nên thích hợp nhất để luyện pháp quyết dương cương.

      Ngoài ra, năm nay Đằng Long cốc chủ hạn chế môn hạ lung tung, Thiên Lân cũng thấy chơi vui, vì thế từ khi ở Long trì quay về đến nay, dưới đốc thúc của Điệp Mộng, liên tục bảy ngày Thiên Lân đều luyện công.

      Giờ trưa, Thiên Lân tu luyện hoàn tất rồi liền quay về Chức Mộng động, khấp khởi mừng vui với Điệp Mộng:

      - Mẹ, Hạo Nhiên Chính Khí của con tinh tiến khá nhiều.

      Điệp Mộng gọi nó đến bên cạnh, từ ái :

      - Lân nhi có được thành tựu như vậy, mẹ rất an ủi. Nhưng con được tự phụ, bởi vì nhân vật thiên hạ lợi hại hơn con còn rất nhiều. Lần trước, cha con đến đây cho mẹ biết, trung thổ có kỳ tài, chưa đến bốn tuổi mà tu vi đạt đến đỉnh vao, tiến nhập vào Quy Tiên thượng giới. Nhân tài như vậy mới là người con phải đối mặt và vượt qua trong tương lai. Vì thế, con bây giờ còn phải nỗ lực hơn hẳn, nếu hề có hy vọng.

      Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ :

      - Mẹ, quả có người như vậy chăng? Bốn tuổi mà có thể luyện đến Quy Tiên thượng giới, làm sao mà luyện được?

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 19: Chương 019
      Điệp Mộng thôi cười, hơi cảm xúc :

      - Kỳ tài như vậy thiên hạ chỉ có mà thôi. Đó chính là nhờ kỳ duyên mà thành, khác biệt rất nhiều so với những người tầm thường. Lân nhi cũng đừng hâm mộ, con chỉ cần dụng tâm tu luyện, trong tương lai cũng có lúc đuổi kịp được người kia. Thôi, mấy ngày nay con cũng mệt rồi, trưa nay mẹ đặc biệt cho phép con ra ngoài chơi chút.

      Thiên Lân cau mày, chút vui mừng, ngược lại trầm giọng :

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi nhất định phải vượt qua người đó, trở thành người mạnh nhất trong thiên hạ!

      Điệp Mộng nhìn nó, ánh mắt vô cùng phức tạp, ngầm : “Lân nhi bảy tuổi mà bá khí đủ, tương lai nó có cơ hội vượt qua người đó được chăng?”

      Ý niệm này chỉ lóa qua trong đầu, Điệp Mộng chớp mắt tỉnh táo lại, mỉm cười :

      - Lân nhi có ý nguyện cao vượt vậy mẹ rất vui mừng, bây giờ con hãy ra ngoài chơi .

      Thiên Lân mất vẻ nghiêm túc, khuôn mặt toát ra nụ cười ngây thơ.

      - Mẹ, thế con chơi đây.

      Dứt lời liền hệt như ngọn gió chớp mắt còn hình bóng.

      Đến Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân nhanh chóng tìm được Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu và Đào Nhâm Hiền, nhưng hề thấy Lâm Phàm.

      Hỏi nguyên nhân, Linh Hoa :

      - Sư huynh từ hôm ở Long trì trở về, luôn né tránh chúng ta cố gắng luyện công, cho dù chúng ta khuyên thế nào huynh ấy cũng thèm để ý.

      Hắc Tiểu Hầu tức giận :

      - Sư huynh bị những người kia chọc giận mới biến thành như vậy.

      Đào Nhâm Hiền đáp:

      - Thiên Lân, ngươi thông minh nhất, hay ngươi giúp chúng ta khuyên bảo sư huynh .

      Thiên Lân cau chặt mày, giọng :

      - có lòng tự ái rất lớn, lúc này khuyên cũng có tác dụng nhất định. Bất quá cũng thử chuyến, hy vọng có được chút thu hoạch.

      Dứt lời, năm đứa liền tìm Lâm Phàm.

      Nhưng có điều bất ngờ, bọn chúng tìm hết bất cứ nơi nào Lâm Phàm từng ở, đều thấy hình bóng Lâm Phàm. Cuối cùng, Thiên Lân tiến hẳn vào Đằng Long cốc tìm kiếm, nhưng nơi đó từ xuống dưới đều bị đóng băng, căn bản thể có người nào ở được.

      Quay lại cửa cốc, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại:

      - Các ngươi lần cuối cùng gặp là lúc nào, ở nơi nào?

      Linh Hoa đáp:

      - Sáng sớm hôm qua ở tại nơi này.

      Thiên Lân cau mày :

      - Thế có hành động gì khác thường, hay là cử chỉ quái dị nào ?

      Bốn đứa Linh Hoa nghĩ lát, rồi cùng nhau lắc đầu.

      Thiên Lân trầm ngâm, Lâm Phàm trốn nơi nào được đây?

      Trong lúc trầm tư, Hắc Tiểu Hầu kiến nghị:

      - Như vậy, chúng ta trước hết hãy phân nhau ra tìm, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Nếu tiếp tục tìm được, chúng ta hãy báo cho sư phụ để người giúp chúng ta tìm.

      Thiên Lân thấy biện pháp cũng được, liền dặn dò bón người bốn phương, bản thân đứng yên.

      Theo hiểu biết của Thiên Lân về Lâm Phàm, cho dù nó muốn núp luyện công cũng quá xa, bởi vì nó phải là người cứng rắn, khiến cho người khác lo lắng quá.

      Nhưng trước đây bản thân tìm lượt qua những nơi có thể trốn quanh đây, lại thấy hình bóng nào cả. Điều này cho thấy Lâm Phàm hôm nay hề luyện công mà làm chuyện khác.

      Nhưng nó cũng chỉ mới bảy tuổi, vậy nó làm cái gì đây?

      Suy nghĩ về vấn đề này, Thiên Lân chìm vào trầm ngâm.

      Từ những phân tích tình hình gần đây, thay đổi của Lâm Phàm đều bắt đầu từ việc bị người khác khinh thường.

      Với tuổi tác lên bảy của nó, lại thêm bản tính tự ái rất cao, điều này khiến nó trong lòng luôn muốn vượt qua được người khinh thường nó.

      Nhưng nó phải vượt qua như thế nào đây?

      Chỉ bằng khổ luyện mà được chăng?

      ràng, tuổi tác cách biệt, chỉ trong thời gian ngắn khổ luyện cũng khó có thể bổ túc đủ được.

      Như vậy, trong lúc khổ buồn, Lâm Phàm làm thế nào đây?

      Nghĩ đến đây, Thiên Lân thấy phải nhanh chóng tìm được lối đột phá.

      Nhưng ra làm sao đây?

      Trong lúc phiền não, ý niệm kỳ quái đột nhiên lóe lên trong đầu Thiên Lân, điều này khiến nó chấn động tâm hồn, nhịn được la lên thất thanh.

      Sau đó, Thiên Lân bình tĩnh lại, liếc nhìn xung quanh, trong lòng muốn tìm kiếm hình bóng Đinh Vân Nham, nhưng nhìn cả lượt rồi ngờ lại tìm được. Điều này khiến nó đành bỏ qua ý nghĩ trong đầu.

      thầm rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, dùng tốc độ nhanh kinh người phóng thẳng về hướng Bắc.

      bao lâu, Thiên Lân trong lúc tiến lên phát được Tiết Quân dưới mặt đất, vội vàng nhàng hạ xuống bên cạnh dặn dò:

      - Bàn Tử, phía này để ta tìm kiếm, ngươi ba hướng còn lại liếc qua xem. Nếu sau hai canh giờ ta vẫn quay lại, ngươi hãy bảo bọn Linh Hoa tìm sư phụ của các ngươi, cho ông ấy biết về phía Bắc tìm ta. Nhớ đó, nhất định được quên.

      Tiết Quân nghe vậy gật đầu, nhưng lập tức liền cảm thấy mơ hồ, vội vàng cất tiếng hỏi:

      - Vì sao phải sau hai canh giờ, hướng Bắc tìm ở đâu?

      Thiên Lân đáp:

      - cần hỏi nhiều, nhớ kỹ lời ta là được rồi, mau về .

      rồi tiếp tục phi thân tiến tới thẳng theo hướng Bắc.

      Tiết Quân hơi vui, vừa quay về vừa lẩm bẩm: “Mỗi lần đều ra vẻ thần thần bí bí, có gì thể thẳng ra được? là.”

      đường về phía Bắc, Thiên Lân lưu tâm đến tình hình mặt đất, nhưng thấy chút dấu vết nào của Lâm Phàm.

      Thấy vậy, Thiên Lân hơi nghi hoặc, ngầm : “Lẽ nào ta đoán sai rồi? Mặc kệ thế nào cứ tiếp tục tiến, tìm được nó cũng như chơi chuyến là được rồi.”

      Trong lòng nghĩ như vậy, Thiên Lân liền tăng nhanh tốc độ, thân thể gầy gò rít lên lướt , để lại vệt bóng màu trắng giữa trung, mãi lâu sau vẫn hề tan biến.

      Khoảng giữa chiều, Thiên Lân bay được nửa canh giờ, xuất trước sơn cốc.

      Giảm chậm tốc độ, Thiên Lân nhìn sơn cốc, tự nhủ: “Lẽ nào đây là Tuyết Lang cốc?”

      suy nghĩ, tiếng sói tru trầm thấp vang lên từ trong cốc, minh chứng cho suy đoán của Thiên Lân.

      thầm hạ xuống cửa cốc, Thiên Lân quan sát bốn phía, phát nơi này tuyết tan còn tồn, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với ở Đằng Long cốc.

      Ngoài ra, Thiên Lân còn phát hàng dấu chân ở ngoài cửa cốc, cứ kéo dài mãi đến vào trong cốc.

      Thoáng trầm tư, Thiên Lân liền hiểu được Lâm Phàm lưu lại dấu chân này. Đồng thời, điều này cũng minh chứng suy đoán chính xác trong lòng, Lâm Phàm đến nơi này tìm kiếm nhân sâm ngàn năm.

      Thấy vậy, Thiên Lân ngầm mắng Lâm Phàm ngu ngốc trong lòng, sau đó thầm tiến vào tìm kiếm tung tích của nó.

      Bởi vì thế nào nữa, bọn chúng cũng là bạn chơi từ đến lớn, Thiên Lân thể mặc kệ nó được.

      dọc theo dấu chân của Lâm Phàm, Thiên Lân nhanh chóng tiến vào trong Tuyết Lang cốc.

      Trước mặt, khe núi sâu rộng đến vài dặm, ba mặt là núi băng hệt như cái hồ lô.

      Giữa cốc, sói tuyết tụm năm tụm bảy phân tán các nơi, con nằm cỏ phơi nắng, con đứng thẳng gào rống với trời.

      trong vùng đầy tuyết, Thiên Lân nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngầm : “Ngoan ngoãn, chắc có đến vài ngàn con sói. Nếu bị chúng phát có gì hay ho rồi.”

      Đưa mắt dời , Thiên Lân tìm kiếm hình bóng Lâm Phàm, sau khi tìm qua lượt cả Tuyết Lang cốc cũng hề phát khiến Thiên Lân rất bất ngờ.

      Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên ba ngọn núi tuyết quanh Tuyết Lang cốc, phát ngọn núi băng đối diện với cửa cốc, ngờ lại có hang động dễ tìm thấy.

      - Lâm Phàm có ở trong đó ?

      Vấn đề này khiến Thiên Lân hơi hoang mang, nhưng nó hề do dự, thầm bay lên đỉnh núi, từ trung vượt qua để tránh khứu giác của sói tuyết.

      Rất nhanh, Thiên Lân bay đến bên ngoài động núi đó, cảm giác kỳ quái xuất trong đầu của nó.

      Đó là loại cảm giác ra được, phảng phất như trong động này có vật gì đó khiến nó hoảng sợ, trong lòng khỏi tự động phát sinh cảnh giác và chán ghét. Ngoài ra, còn có cảm giác thân thiết rất yếu ớt, dường như có vật gì đó rất quen thuộc cất giấu trong động.

      Chần chừ rất lâu, Thiên Lân hề muốn tiến vào trong động. Nhưng nghĩ đến có thể Lâm Phàm gặp nguy hiểm, nó liền cảm thấy lo lắng trong lòng.

      Cuối cùng, Thiên Lân cân nhắc nặng , rồi quyết định tiến vào trong.

      Bởi phát động này giống nơi khác, Thiên Lân tỏ ra cẩn thận vô cùng, trước hết thu lại khí tức toàn thân, sau đó thi triển Phiêu Tuyết thân pháp thầm lẻn vào bên trong động.

      Trong động, ngã rẽ rất nhiều, Thiên Lân biết phải thế nào, chỉ đành tùy ý chọn lựa.

      Nhưng khi nó tiến lên lúc rồi, cảm giác bị người theo dõi lên trong đầu.

      Xoay người, Thiên Lân tìm kiếm bốn phía, nhưng lại thấy người nào. Điều này khiến nó thất kinh trong lòng, mơ hồ có cảm giác ổn.

      Lúc này, luồng sáng yếu ớt lóe qua bên trái của Thiên Lân khiến Thiên Lân chú ý.

      Thiên Lân mở miệng muốn la, nhưng lập tức cảnh giác, vội vàng nuốt lời vào, truy đuổi theo phía trái.

      Rất nhanh, Thiên Lân đuổi đến phía trái, ánh sáng yếu ớt sớm còn. Điều này khiến nó hơi thất vọng, chỉ đành xoay người lại chọn lối khác mà thôi.

      Nhưng ra cũng kỳ quái, khi Thiên Lân đổi phương hướng, theo phía phải, luồng sáng mờ lại xuất khiến Thiên Lân đuổi theo.

      Rất lâu sau, Thiên Lân liền hiểu được đạo lý, đó là có người cố ý chỉ dẫn cho mình.

      Nhưng đến cuối cùng là phúc hay là họa đây?

      Vừa suy nghĩ, Thiên Lân vừa đuổi theo luồng sáng mờ đó, sau khi vượt qua chừng vài chục đường hầm, cuối cùng nó đến hang đá.

      Ở đó có ngã rẽ, chia ra hai bên trái phải.

      Ở đường hầm phía phải, đứa bé cỡ chừng tuổi của Thiên Lân, vẻ mặt trắng bệch, người để trần, cổ đeo vòng Phật châu, im lặng đứng.

      Thiên Lân kinh ngạc nhìn đứa bé đó, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, cảnh giác :

      - Chính ngươi dẫn ta đến đây, vì sao?

      Khóe miệng đứa bé hơi nhếch động, lộ ra nụ cười cứng ngắc, trong mắt đầy vẻ độc, đưa tay chỉ vào đường hầm phía trái.

      Thiên Lân nhìn theo phương hướng của nó chỉ, liền thấy cuối đường hầm đó có cái động, Lâm Phàm nằm trong đó, hệt như ngủ thiếp vậy.

      Thu ánh mắt lại, Thiên Lân hỏi:

      - Vì sao ngươi lại muốn dẫn ta đến nơi này?

      Đứa bé khóe miệng hơi động, giọng ngọng nghịu :

      - Nó bị bệnh rồi … ngươi dẫn nó …. Phía phải … nguy hiểm … được …

      Dứt lời liền nhìn Thiên Lân, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ khao khát có bạn bè.

      Thiên Lân hơi cảm thấy bất ngờ, nghĩ được đứa bé này lại lương thiện như vậy, khỏi cảm kích :

      - Đa tạ ngươi, ta tên là Thiên Lân, còn ngươi?

      Đứa bé hơi chần chừ lát, giọng :

      - Ta tên là Thiện Từ …

      Thiên Lân cau mày :

      - Thiện Từ? Cái tên này sao lại cảm thấy quái quái.

      Đứa bé lắc đầu nhè , Thiên Lân hiểu được ánh mắt của nó.

      - Nhanh … … chậm rồi … kịp…

      Dứt lời xoay người lóe lên biến mất.

      - Ồ, đừng , cho ta biết vì thế nào.

      Lắc mình đuổi theo nhưng Thiên Lân đuổi kịp.

      Hậm hực quay lại, Thiên Lân vào trong động, chỉ thấy Lâm Phàm quỳ rạp mặt đất, khuôn mặt nhắn bừng đỏ, kêu vài tiếng cũng phản ứng, trong lòng khỏi nghi hoặc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :