Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Thất Giới Hậu Truyện
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 10: Hài đồng trò chơi (Trò chơi của trẻ con)
      Điệp Mộng trừng Thiên Lân, muốn mở miệng mắng đột nhiên buột miệng than:

      - Mẹ quá sủng ái con, vì thế tuổi con còn tự phụ rồi. Bây giờ, để mẹ cho con được thấy, thế nào mới là pháp quyết cao thâm.

      rồi tay phải đưa ngang năm ngón nắm thành quyền, đợi sau khi Thiên Lân tập trung chú ý rồi, đột nhiên buôn lỏng năm ngón, chỉ thấy lòng bàn tay xuất luồng sáng tím, rít lên tiếng liền hóa thành tia chớp điện xuyên ngang qua động.

      Sau đó, chớp điện màu tím kia quay lại bàn tay của Điệp Mộng, theo khống chế của nàng hóa thành thanh kiếm sáng, chớp mắt chia ra chém tám hướng, ảo hóa ra vạn làn kiếm phân bố khắp gian, khiến cho trong động tiếng kiếm rít lên chói tai, làn kiếm rạch ngang trời khiến người ta cảm thấy như trong biển kiếm, trong lòng cảm thấy chấn động rất mạnh mẽ.

      Thiên Lân thấy vậy hưng phấn vô cùng, lớn tiếng kêu:

      - lợi hại, mẹ dạy con nhanh .

      Năm ngón tay thu lại, mọi thứ trong động chớp mắt còn thấy.

      Điệp Mộng lên tiếng:

      - nay tuổi con còn , còn chưa thích hợp để tu luyện việc này. Đợi con thêm hai tuổi nữa, mẹ tự nhiên dốc hết truyền thụ cho con. Bây giờ, chúng ta hãy ăn cơm trước , trưa nay bắt đầu luyện công là vừa.

      Thiên Lân hơi thất vọng, hỏi:

      - Mẹ, có phải chỉ khi nào con đạt được cầu của mẹ, lúc đó mẹ mới truyền thụ pháp quyết vừa rồi ?

      Điệp Mộng điềm nhiên đáp:

      - Đúng thế, chỉ cần con có thể đạt được những cầu của mẹ, lúc đó mẹ truyền kiếm quyết cho con.

      Thiên Lân rất mừng, cười :

      - Như vậy cần chờ hai năm, Lân nhi nhanh chóng có thể học được rồi.

      Điệp Mộng gì, vẻ mặt kỳ quái nhìn Thiên Lân, khuôn mặt lên nụ cười phức tạp.

      Nàng thưởng thức tự phụ của Thiên Lân, hay vui mừng trước quyết tâm của nó? Hay có thể vì nguyên nhân nào khác?

      Sau giờ trưa, Điệp Mộng liền đổi thái độ nuông chiều con trước kia, bắt đầu nghiêm khắc đốc thúc Thiên Lân luyện công.

      Thấy vậy, Thiên Lân rất hiểu chuyện, vì sớm có ngày học được kiếm quyết, nó hề câu oán hận nào, ngược lại còn chăm chú học tập, khổ tâm tu luyện, tìm vui thích trong đó.

      Điệp Mộng thấy vậy cảm thấy vui mừng sâu sắc, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cho nó, để ý đến năm tháng trôi qua.

      Trong thời gian này, Thiên Lân nhờ dạy dỗ của mẹ, tính cách bất trị bớt lại, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng tăng lên, bị ảnh hưởng của Băng Thần quyết, tính tình thông minh tinh nghịch trước đây tuy chưa thay đổi, nhưng người lại trở thành trầm ổn hơn rất nhiều.

      Ngày kia, Điệp Mộng chờ sau khi Thiên Lân luyện công xong, với con:

      - Bây giờ trải qua tháng sáu, tháng tới chính là lúc tuyết tan hàng năm trong Đằng Long cốc, lúc đó con có thể còn như trước kia nữa, có thể gây họa cho mẹ.

      Thiên Lân cười hỉ hả :

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi bảy tuổi, còn là đứa trẻ nữa.

      Điệp Mộng cười mắng:

      - bậy, hơn mười hai tuổi đều là trẻ con.

      Thiên Lân giải thích:

      - Mẹ là tình hình bình thường. Lân nhi thông minh như vậy, ít nhất phải nhanh gấp đôi. Vì thế, bảy tuổi mà như mười bốn tuổi, còn là trẻ con nữa.

      Điệp Mộng trìu mến đáp:

      - Con à, trước mặt mẹ con vĩnh viễn là trẻ con. Được rồi, những chuyện đó nữa. Vài tháng gần đây con rất nghe lời, tu vi cũng có tiến bộ to lớn, mẹ đặc biệt cho phép con tháng tơi tìm bọn Linh Hoa chơi đùa, nhưng con phải nhớ kỹ lời mẹ, được tỏ lộ bản lĩnh quá nhiều.

      Thiên Lân nghe vậy rất mừng, vội vàng :

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi nhất định nhớ kỹ lời dạy của mẹ. Ngày mai …

      Vẻ mặt chờ đợi nhìn Điệp Mộng, Thiên Lân dừng lại gì cả.

      Điệp Mộng mất vẻ trìu mến, lạnh lùng :

      - Ngày mai con luyện công xong có thể chơi với chúng bạn, nhưng được sinh , được khi dễ bọn chúng, nếu lần tới mẹ đồng ý.

      Thiên Lân cao hứng vô cùng, hoan hô:

      - Quá tốt, con biết mẹ thương Lân nhi nhất, ngày mai có thể chơi rồi.

      Điệp Mộng thấy vậy lắc đầu bật cười, trong đáy mắt đầy tình cảm từ ái của người mẹ.

      Ngày thứ hai, Thiên Lân luyện công hoàn tất liền đến vùng tuyết trước kia chơi đùa, ở đó thấy có Linh Hoa, Lâm Phàm, Bàn Tử Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền.

      Sáu đứa vừa gặp nhau, Thiên Lân liền bị cả bọn vây lấy, líu ríu hỏi han lung tung.

      Thấy vậy, Thiên Lân rất cao hứng, với năm đứa bạn:

      - Gần đây mẹ ta quản lý rất nghiêm khắc, cả ngày đều phải luyện công. Đợi đến tháng có tiết tuyết tan, chúng ta mới có thể vui chơi thoải mái được.

      Lâm Phàm :

      - Từ lần chia tay trước, sư phụ như đổi thành người khác, rất nghiêm khắc với chúng ta. Cả nửa năm nay trước sau chúng ta đến đây có vài lần, còn lại đều bị sư phụ quản lý chằm chặp, căn bản thoát ra được.

      Linh Hoa bĩu môi hổn hển :

      - Đúng thế, sư phụ xấu lắm. Cũng cho chúng ta ra ngoài tìm ngươi chơi, cả ngày kêu chúng ta luyện công, buồn đến rũ cả người.

      Bàn Tử Tiết Quân phụ họa theo:

      - Có thể được, nghe vì thịnh hội băn tuyết mười năm lần gì đó, quản lý chúng ta … quản lý …

      Hắc Tiểu Hầu thấy nó ấp a ấp úng, tiếp lời:

      - Quản lý chúng ta hệt như phạm nhân. Điều này nữa, mất mặt .

      Tiết Quân vẻ mặt đỏ lên, hét to:

      - Ngươi thông minh quá, thế ngươi ra xem.

      Hắc Tiểu Hầu kêu lên:

      - , có gì lớn lắm đâu. Lần này sư phụ đột nhiên trở thành nghiêm khắc vì cuộc thịnh hội hai năm sau. Nghe lúc đó có rất nhiều người đến đây tham gia, vì thế sư phụ muốn mất mặt, thể để chúng ta làm ông ấy mất mặt mới quản lý chúng ta nghiêm khắc như vậy.

      Đào Nhâm Hiền nghi hoặc :

      - Tiểu hầu ca, ngươi biết thế nào ?

      Hắc Tiểu Hầu đắc ý :

      - Ta đương nhiên là nghe cha ta rồi.

      Bàn Tử Tiết Quân khinh thường trả lời:

      - Hứ, ta còn cho là ngươi có bản lĩnh, té ra cũng chỉ nghe cha ngươi thôi.

      Hắc Tiểu Hầu giận dữ :

      - Ngươi …

      - Đủ rồi, câm miệng hết cho ta.

      Trừng hai đứa , vẻ mặt Lâm Phàm nghiêm túc, cũng có vài phần uy nghiêm.

      Bàn Tử và Tiểu Hầu lập tức câm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

      Thấy vậy, Thiên Lân mở miệng :

      - Được rồi, khó có dịp ở với nhau, hay là chúng ta nghĩ xem chơi thế nào cho vui.

      Đào Nhâm Hiền :

      - Hay chúng ta chơi trò gà con bắt chim ưng lớn .

      Thiên Lân lắc đầu đáp:

      - Quá đơn giản, ý nghĩa gì cả.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Thế chúng ta chơi trò tỉ võ lôi đài đoạt tân nương , thế nào?

      Thiên Lân lắc đầu trả lời:

      - Mỗi lần chơi ta đều thắng, vui.

      Linh Hoa hỏi:

      - Thế ngươi xem chơi gì đây?

      Thiên Lân liếc xung quanh, cau mày :

      - Nơi đây ngoại trừ băng tuyết cũng có gì, có gì chơi vui, chúng ta hay là đến Đằng Long cốc chơi trò trốn tìm, ở đó chơi vui hơn.

      Năm đứa kia vừa nghe, ngoại trừ Linh Hoa hết sức tán đồng ra, bốn tên con trai vẻ mặt đều khó xử, ràng có chuyện lo lắng.

      Thiên Lân thấy vậy, cười hỏi:

      - Sao vậy, sợ sư phụ các ngươi trách phạt phải ?

      Lâm Phàm chần chừ trả lời:

      - Sư phụ có nhắc lại lần nữa, trong Đằng Long cốc có số động huyệt thể tự tiện xông vào, nếu ông nhất định trừng phạt nghiêm khắc.

      Tiết Quân tiếp:

      - Đúng thế, sư phụ lúc chuyện này rất nghiêm khắc, hề giỡn, chúng ta tốt hơn.

      Bên cạnh, Hắc Tiểu Hầu và Đào Nhâm Hiền gì, nhưng gật đầu mạnh, ràng tán đồng hoàn toàn.

      Thiên Lân trong lòng hơi khinh thường, nhưng hoàn toàn lộ ra, kiến nghị:

      - ra sư phụ các ngươi chỉ sợ các ngươi gây họa, có ý hạn chế hành động của các ngươi. Mà chúng ta chỉ cần gây họa, để ông ấy chú ý đến cũng thành vấn đề.

      Lâm Phàm :

      - là như vậy, nhưng làm sao mới gây chú ý cho sư phụ đây?

      Linh Hoa phụ họa theo;

      - Đúng thế? Chúng ta vừa đến ông ấy liền có thể biết được, thể nào giấu ông ấy được.

      Thiên Lân cười :

      - Theo ta biết, trong bốn mặt Đông Tây Nam Bắc của Đằng Long cốc, mặt phía Nam là nơi cư trú của cha mẹ các ngươi, đệ tử của Đằng Long hề can thiệp vào sinh hoạt của bọn họ. Chúng ta lần này thầm chạy đến đó, sư phụ các ngươi cho dù phát cũng chỉ cho là các ngươi về nhà, quan tâm đến.

      Lâm Phàm thấy việc này bất ngờ, giọng :

      - Ngươi là …

      Linh Hoa lớn giọng :

      - Thiên Lân ca, huynh quả thực rất thông minh.

      Tiết Quân :

      - Biện pháp này tốt, hẳn có thể làm được.

      Hắc Tiểu Hầu thúc giục:

      - Thế còn chờ gì nữa, thôi.

      rồi lập tức trước, thân thể gầy yếu quay cuồng trong gió tuyết hệt như con khỉ gầy.

      - Chờ đợi chúng ta …

      Trong tiếng hô hoán, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền vội vàng đuổi theo, cuối cùng là ba đứa Lâm Phàm, Linh Hoa, Thiên Lân.

      vòng qua phía Nam, hàng sáu đứa Thiên Lân do bởi muốn giấu hành tung, đặc biệt đến Nam Thiên trụ phong, từ đó tiến vào trong Đằng Long cốc.

      Giây lát, sáu đứa hạ xuống núi băng, tiến vào trong khu vực cư trú, huyệt động ở đó ít ra cũng có hai ba ngàn cái.

      Nơi này Thiên Lân còn chưa qua, nhưng năm đứa Lâm Phàm sinh ra ở đây, ít nhiều hiểu biết được nơi này, dẫn Thiên Lân xuyên qua số động huyệt.

      Trong lúc tiến lên, Thiên Lân hiếu kỳ nhìn những huyệt động này, hỏi lại:

      - Các ngươi từ đến lớn sống ở nơi này?.

      Linh Hoa cười :

      - Đúng thế, nơi này có thể chơi vui đùa được. Nhiều chú bác, nhiều dì, ông bà chơi vui với chúng ta.

      Tiết Quân :

      - Bọn họ còn có thể kể chuyện xưa nghe rất hay.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Ngươi chỉ cần ở đây thời gian, đảm bảo ngươi nỡ được.

      Thiên Lân đáp, chỉ cười cười, ngầm :

      - Như vậy có gì vui đâu, đợi sau này ta lớn lên, ngao du thiên hạ đó mới là vui thú.

      đường xuyên qua động, sáu đứa hồi lâu sau đến trước vùng huyệt động người ở.

      Dừng lại, Lâm Phàm với năm đứa bé:

      - Huyệt động nơi này có trăm cái, hơn nữa hề có người ở, thích hợp cho chúng ta chơi trò trốn tìm.

      Thiên Lân hỏi:

      - Vì sao nơi này có người ở?

      Linh Hoa cướp lời:

      - Bởi vì đây là đường biên giới, phía trước là loại chủng tộc khác. Bọn họ dời đến đây khoảng năm trăm năm trước.

      Té ra, năm đó Đằng Long cốc chủ để tránh việc người dân tộc có việc bà con gần kết hôn, cố ý sai người vào trung thổ tìm kiếm ít người dân có cuộc sống bình thường, sau khi thuyết phục được những người đó đồng ý liền dẫn bọn họ đến nơi này để kết hôn với những người dân tộc địa phương, nhằm kéo dài hương khói của Đằng Long cốc.

      Để phân chia huyết thống chủng tộc, Đằng Long cốc chủ cố tình phân ra khu vực, đặt ra đường biên giới này để tránh lẫn lộn vào nhau.

      Thiên Lân ồ lên tiếng, cảm thấy hứng thú với việc này, cười :

      - Bây giờ có chỗ chơi rồi, chúng ta lại đây quy định. Trước tiên, ai làm người đứng đầu …

      - Đương nhiên là ngươi!

      Cả năm đứa bé đồng lòng bật kêu lên, tất cả đều nhìn Thiên Lân.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 11: Ngân Phát lão giả (Lão già tóc bạc)
      Bật cười tiếng, Thiên Lân :

      - Muốn chơi ta, được, thế ta làm người tìm đầu tiên. Bây giờ tiếp quy định, người né tránh có thể né tránh, nhưng được đánh lại, người tìm có thể ra tay nắm bắt, chỉ cần chạm được quần áo xem như thắng rồi.

      Hắc Tiểu Hầu hét lên:

      - Điều kiện này của ngươi quá đơn giản, toàn bộ đều sắp sẵn cho ngươi.

      Thiên Lân cười :

      - Sai rồi, điều kiện này ta đều tính toán cho các ngươi. Với thân thủ của ta, đừng chạm đến quần áo, ngay cả bắt các ngươi cũng thành vấn đề. Nhưng đổi ngược lại, nếu như các ngươi muốn bắt ta, thế rất khó khăn rồi. Vì thế ta mới hạ thấp điều kiện, chạm vào quần áo là tính thắng rồi.

      Linh Hoa đồng ý:

      - Thiên Lân ca vậy có lý, hãy cứ quy định như vậy được rồi.

      Tiết Quân vội vàng :

      - Như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.

      Mọi người bàn thêm nữa, lập tức năm người Lâm Phàm lắc mình biến mất vào những huyệt động quanh đó.

      Thiên Lân hề để ý, nó đứng yên giây lát, đợi cho năm đứa bạn núp kỹ rồi, lúc này mới mở miệng:

      - Ta đến đây, mọi người trốn cho kỹ nhe …

      thanh non nớt vang vọng trong huyệt động, người Thiên Lân như cơn lốc, dùng thân pháp tuyệt duyệt né qua né lại thẳng vào nơi thâm sâu trong huyệt động.

      Rất nhanh, Thiên Lân phát được khí tức của Đào Nhâm Hiền, nhưng nó lập tức tỏ ra, mà tiếp tục tìm kiếm, cho đến lúc sau, khi nó biết vị trí của năm đứa bạn, nó mới đột nhiên hành động, nhắm mục tiêu là Tiết Quân.

      Trước đây, lần nào Thiên Lân cũng đều trêu đùa Linh Hoa, bởi vì nó là đứa bé .

      Nhưng mỗi lần như vậy Linh Hoa đều khóc lóc, khiến Thiên Lân bị mẹ mắng, vì thế lần này nó chuyển mục tiêu, chọn tiểu Bàn Tử.

      Lúc này, Tiết Quân thấy nó xuất , lập tức hô lên tiếng xoay mình bỏ chạy, thân thể mập mạp tốc độ rất nhanh, ràng luyện công vài tháng cũng có được thành tích .

      Thiên Lân chút để ý, dùng thân pháp cực nhanh người hơn được, bắt người đối với nó có thể dễ dàng như trở bàn tay.

      Rất nhanh, Thiên Lân liền ngăn được Tiết Quân trong huyệt động.

      Khoảng cách hai người chừng trượng, Tiết Quân liếc qua lại ngừng, suy nghĩ lùi về bên nào.

      Thiên Lân vẻ mặt mỉm cười, giọng :

      - Thế nào, chạy đến cả nửa ngày còn chưa mệt sao?

      Tiết Quân thở hào hển, nghi ngờ :

      - Trước đây lần nào ngươi cũng tìm Linh Hoa, sao lần này lại thay đổi ý kiến.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Bởi vì Linh Hoa khóc đỏ cả mũi, vì thế lần này tìm ngươi.

      Chữ ngươi còn chưa dứt, thân thể Thiên Lân hơi lay động, tay phải liền bắt chặt được tay của Tiết Quân.

      Kinh ngạc nhìn Thiên Lân, Tiết Quân :

      - Ngươi là người hay quỷ, sao nhanh như vậy?

      Thiên Lân hỏi ngược:

      - Ngươi gì? Được, tới lượt ngươi, bọn họ đều chờ đợi rồi.

      Tiết Quân hề hỏi nhiều, ngoan ngoãn theo Thiên Lân ra ngoài động.

      Giây lát, lượt chơi thứ hai bắt đầu.

      Lần này đổi lại Tiết Quân ra trậng, tình thế hoàn toàn khác hẳn, Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền đều cảm thấy thoải mái, thỉnh thoảng xuất đùa cợt với thằng béo, khí có thể là náo nhiệt vô cùng.

      Thiên Lân càng tinh nghịch, dùng thân pháp cực nhanh nép sát vào lưng Tiết Quân, khiến bọn Linh Hoa, Lâm Phàm thấy được cười lớn, khiến cho tiểu Bàn Tử Tiết Quân cứ mơ mơ hồ hồ như trong mơ vậy.

      Thời gian vui chơi biết trôi qua, chớp mắt đến giữa buổi chiều.

      Lúc này, người tìm là Lâm Phàm, nó cố tình nhắm vào Thiên Lân, cho nên mực truy đuổi, ép Thiên Lân vào huyệt động rất sâu.

      Ban đầu, Thiên Lân còn chưa để ý lắm, nhưng sau khi so tài thực , nó bắt đầu phát , chỉ sau vài tháng gặp, tu vi của Lâm Phàm ngờ có bước tiến bộ kinh người.

      Đương nhiên, luận về thực lực Lâm Phàm còn kém xa nó lắm.

      Nhưng trong tình huống Thiên Lân thể đánh lại, bản thân lại bị tình cảnh huyệt động hạn chế, muốn né tránh được Lâm Phàm cũng có phần phải gắng hết sức.

      Phát được điểm này, Thiên Lân vừa tính toán phương sách đối phó, vừa quan sát địa hình xung quanh.

      Rất nhanh, phía sau còn đường thoát, Thiên Lân bất đắc dĩ dự tính thi triển thực lực che giấu để né tránh truy kích của Lâm Phàm.

      Nhưng đúng lúc đó, Thiên Lân đột nhiên cảm nhận được chút khí tức vô cùng yếu ớt. Điều này khiến nó chấn động trong lòng, vội vàng dò xét dòng khí tức đó.

      Nhưng Thiên Lân có phần bất ngờ, cho dù nó tập trung tinh lực thế nào, thúc động chân nguyên trong cơ thể thế nào, cũng hề cảm nhận được tồn tại của luồng khí tức đó.

      Lâm Phàm chăm chú nhìn biểu của Thiên Lân, thấy nó cau chặt mày, khỏi bật cười :

      - Thế nào rồi, khi còn chỗ né tránh, ngươi cũng có cảm giác nóng nảy phải ?

      Thiên Lân liếc , khinh thường :

      - Còn chưa đến mức nóng nảy, chỉ thấy sư phụ ngươi khổ tâm lãng phí, ngươi lợi hại hơn trước đây nhiều.

      Lâm Phàm cười đáp:

      - Chỗ nào, so với ngươi ta càng phải nỗ lực hơn.

      Thiên Lân sửng sờ, hỏi lại:

      - Ngươi muốn phân cao thấp với ta?

      Lâm Phàm trả lời mà hỏi ngược lại:

      - Ngươi cho là như thế nào đây?

      Cười cười, Thiên Lân :

      - Được, nỗ lực hơn nữa, tương lai chúng ta có thể so tài cao thấp trận.

      Lâm Phàm hơi gật đầu, đáp:

      - Yên tâm, ta hề thua ngươi. Bây giờ, chúng ta tiếp tục cuộc chơi nay, ngươi cẩn thận.

      rồi thân thể lay động, hóa thành năm, vây hết các đường trước mặt và hai bên của Thiên Lân.

      Chăm chú nhìn hình bóng của Lâm Phàm, Thiên Lân hơi nhếch mày, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn lên đỉnh động, phát huyệt động trũng vào to chừng vài thước, vừa hay có thể núp vào.

      Bật cười tiếng, Thiên Lân hề do dự, thân thể hơi nhoáng lên, tốc độ nhanh vô cùng khiến bóng hình của nó vẫn còn ở tại chỗ, tạo cho Lâm Phàm cảm giác lầm lẫn, kết quả chỉ vui mừng chụp vào khoảng .

      đỉnh động, Thiên Lân thấy thời cơ hiếm có, muốn bứt phóng thẳng ra ngoài.

      Nhưng mùi vị nhàn nhạt kéo chân nó lại, khiến nó chìm vào trầm tư.

      mặt đất, Lâm Phàm chiêu chụp vào khoảng lập tức quay ngược lại, ai ngờ lại thấy tung tích của Thiên Lân. Đúng vào lúc đó, đầu vang đến tiếng quát to của Thiên Lân.

      - Người nào đó, ra .

      Ngửng đầu, Lâm Phàm thấy Thiên Lân rơi xuống, lập tức xông đến.

      Nhưng lần này Thiên Lân tránh, ngược lại vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía. Điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy rất nghi ngờ, hỏi liền:

      - Thế nào rồi?

      Thiên Lân trầm giọng :

      - Nơi này có người, vừa rồi ta né tránh vào huyệt động ở đầu, ngửi được mùi, hơn nữa còn cảm nhận được hơi nóng sót lại. Điều này cho thấy trước chúng ta có người ở trong này.

      - Tiểu tử thông minh, ngươi là đồ đệ của ai?

      Thanh già nua có mấy phần khen ngợi vang lên trong động.

      Cùng lúc đó, luồng sáng lóe lên, điểm sáng bé từ thành to, hóa thành ông già toàn thân trắng như tuyết xuất trong động.

      Cảnh giác nhìn người toàn thân tuyết trắng trước mặt, cả đầu tóc đều bạc trắng già lão, Thiên Lân hỏi:

      - Ông là ai, vì sao ở nơi này?

      Ông già cười hiền hòa :

      - Ta là người của Đằng Long cốc, các ngươi là ai?

      Lam Phàm vừa nghe ông là người của Đằng Long cốc, lập tức vẻ mặt kinh hãi, sợ sệt la lên:

      - hay, bị phát rồi, chạy mau thôi.

      Thiên Lân chụp nó lại, quát lên:

      - Chạy cái gì mà chạy, ông ta biết chúng ta, sợ gì chứ.

      Lâm Phàm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra :

      - Đúng, đừng chúng ta là ai, ông ta đến méc với sư phụ được, sư phụ cũng trách phạt chúng ta.

      Ông già nghe vậy, cười :

      - Còn dối phải là đứa trẻ tốt.

      Lâm Phàm vẻ mặt đỏ lên, cúi đầu . Thiên Lân phản bác lại:

      - Ông biết chúng ta ở đây chơi đùa trốn tìm cũng lên tiếng, ông cũng quang minh chính đại gì.

      Ông già nhìn nó, cười ha hả :

      - Miệng lưỡi sắc bén quả ngờ trong Đằng Long cốc ai có thể giáo dục được dạng đồ đệ như ngươi. cho ta biết, sư phụ của ngươi là ai?

      Thiên Lân bỉu cái miệng , đáp lại:

      - Ta có sư phụ, cũng phải là người của Đằng Long cốc.

      Ông già tóc bạc sửng sốt, sau đó trong mắt lóe lên ánh sáng thần kỳ, hỏi lại:

      - Ngươi có sư phụ? Vậy pháp quyết ngươi học được là do ai truyền cho?

      Thiên Lân trừng ông già, hỏi lại:

      - Để làm gì? Ông tính nghe những chuyện đó để làm chuyện gì?

      Ông già hề nổi giận với nó, cười :

      - Ta chỉ tiện miệng mà hỏi, ngươi cho ta là hạng xấu xa chăng?

      Thiên Lân đưa mắt đánh giá ông già lượt, gật đầu :

      - Trông ra ông đúng phải giống người xấu, bất quá người ta thường , càng giống người xấu càng có khả năng là người xấu. Vì thế ta cho ông biết.

      Ông già tóc bạc bật cười lớn, khen ngợi:

      - Đúng là đồ quỷ cơ trí, ngờ lại mắng xiên xỏ người ta. Thế ta phải giáo huấn ngươi lần, để ngươi biết thế nào là đức tính tốt trọng già trẻ.

      Thiên Lân điềm nhiên sợ, kêu lên:

      - Đến đây, ta đứng yên bất động bởi vì ta tôn trọng người già. Nhưng ông nếu động thủ lại là biết quý trẻ , ra rất mất mặt.

      Lúc này, Thiên Lân và ông già chơi trò làm xiếc bằng chữ nghĩa, bởi vì cảnh tượng ông già xuất lúc ban đầu khiến nó biết mình ứng phó nổi, cho nên muốn liều mạng.

      Bật cười ha hả, ông già vuốt râu, nhìn thẳng vào hai mắt Thiên Lân, cười :

      - Thường nghe người ta người già mặt dày, sợ mất mặt. Ngươi cho rằng ta có ra tay hay ?

      Thiên Lân vẻ mặt thất kinh, hô lên:

      - Ông sợ mất mặt chăng?

      Ông già gật đầu :

      - Đúng vậy, ta già như vậy, còn gì đâu mà sợ mất mặt với mất mặt.

      Thiên Lân , Lâm Phàm bên cạnh lại giọng:

      - Đừng nữa, hay là chạy nhanh thôi.

      Thiên Lân đồng ý, trong mắt trong sáng lóe lên ánh sáng, cười :

      - Ông sợ mất mặt cũng sao, chỉ cần Đằng Long cốc còn muốn giữ mặt mũi, thế là được rồi. Bởi vì ông là người của Đằng Long cốc, mất mặt cũng là mất mặt của Đằng Long cốc.

      Ông già tóc bạc rất kinh ngạc, than thở:

      - Quỷ , trẻ con thông minh như ngươi ta cả đời mới gặp lần đầu, hay là chúng ta ngưng chiến, mọi người kết giao bằng hữu, ngồi xuống chuyện tâm tình.

      Thiên Lân hai mắt hơi khép, nhàng :

      - Kết giao bằng hữu với ông? Cũng được, ta cũng chưa từng thấy qua người nào toàn thân trắng toát như ông, kết giao bằng hữu với ông ông cũng là chuyện vui vẻ.

      Lâm Phàm thất kinh, nhắc nhở:

      - Thiên Lân, chúng làm sao biết ông ta là ai, sao có thể dễ dàng tin tưởng được?

      Thiên Lân cười , đưa mắt cho ông già, miệng ra vẻ bất đắc dĩ.

      Ông già tóc bạc hiểu được ý muốn của nó, với Lâm Phàm:

      - Yên tâm , chuyện hôm nay các ngươi chơi ở đây, ta cho sư phụ các ngươi.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 12: U Mộng truyền thuyết
      Lâm Phàm vừa nghe, nghi hoặc hỏi:

      - vậy ? Ông giữ kín bí mật cho chúng ta?

      Ônggià cười :

      - Đúng thế, ta giữ bí mật cho các ngươi, các ngươi cũng giữ bí mật cho ta, đừng cho sư phụ các ngươi biết chuyện hôm nay ở đây gặp được ta.

      Lâm Phàm nhất thời thả lòng, vui vẻ :

      - sớm rồi ta cũng cần phải lo lắng như vậy. Bây giờ ta tìm bọn Linh Hoa đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đùa.

      Ông già tóc bạc mỉm cười :

      - , kêu bọn nó đến đây, ta kể chuyện xưa cho các con.

      Lâm Phàm rất mừng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      Thiên Lân nhìn ông già, cười :

      - Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, ông có chuẩn bị lợi dụng lúc này để chuyện gì với ta phải ?

      Ông già tóc bạc cười mắng:

      - Thằng quỷ thông minh, ngươi biết khiêm tốn chút sao? Đến đây, để ta xem ngươi chút.

      Thiên Lân cảm nhận được cưng chiều trong lời của ông, lập tức bỏ cảnh giác, cười hỉ hả chạy đến bên ông, ngẩng đầu hỏi:

      - Ông sinh sống ở đây bao lâu, vì sao cư ngụ trong huyệt động vắng người yên tĩnh vậy?

      Ông già tóc bạc vuốt mái tóc của Thiên Lân, hơi kinh hãi :

      - Tu vi mạnh mẽ, quả thực khiến người ta khó mà tin được.

      Thiên Lân bật cười ha hả, thúc giục:

      - Đừng đến chuyện của ta, chuyện của ông .

      Ông già thôi kinh ngạc, mỉm cười hòa ái :

      - Ta à, cũng biết ở đây bao lâu rồi, dù sao thời gian đối với ta cũng có ý nghĩa gì cả. Còn con, thuộc Đằng Long cốc vậy từ đâu đến?

      Thiên Lân mỉm cười đáp:

      - Đến từ đâu ta cũng biết nữa, dù sao từ theo cha mẹ đến lân cận nơi này, nay ở Thiên Nữ phong.

      Ông già hơi kinh ngạc, giọng :

      - Thiên Nữ phong? Bản lĩnh của ngươi đều do cha mẹ truyền cho phải ?

      Thiên Lân :

      - Cha ta có việc bận mãi đến giờ chưa về, năm phần lớn thời gian ở đây, tất cả đều nhờ mẹ ta đốc thúc ta luyện công.

      Ông già gật đầu hiểu , giọng :

      - như vậy, cha mẹ con hẳn có học kinh thế, nếu cũng dạy được người như con. Được, bọn chúng đến rồi, con còn chưa cho ta biết tên của con.

      Thiên Lân phản bác lại:

      - Ông cũng ông là ai?

      Ông già sửng sốt, sau đó cười :

      - Đồ quỷ hẹp hòi, quả chịu thua chút nào. Tên của ta sớm quên rồi, con kêu ta là Băng Tuyết lão nhân được rồi.

      Thiên Lân lẩm bẩm hai tiếng, cười :

      - Tên này cũng dở. Tên ta là Thiên Lân.

      Ông già cười :

      - Thiên Lân, Thiên Lân, kỳ lân thiên tướng, có ý nghĩa.

      Dứt lời, ngoài cửa động vang lên thanh non nớt:

      - Cái gì có ý tứ, phải bắt đầu kể chuyện xưa rồi chứ? Đừng gấp, còn có chúng ta.

      Năm đứa bé kéo vào như ong vỡ tổ.

      Liếc qua năm đứa bé, ông già tóc bạc cười :

      - Đừng gấp, trước tiên các con cho ta biết tên, sau đó ta kể chuyện xưa cho các con nghe.

      Năm đứa bé nghe vậy, lập tức ai nấy xưng tên, nhất thời trong động vang vọng thanh.

      Phất tay, ông già tóc bạc :

      - Được rồi, tên của các con ta đều biết hết rồi, còn về ta, các con cứ gọi ta là Băng Tuyết lão nhân là được. Bây giờ, các con muốn nghe chuyện xưa nào?

      Lâm Phàm đáp:

      - Ta muốn nghe chuyện xưa liên quan đến hùng.

      Linh Hoa :

      - Ta muốn nghe chuyện cổ hoa sen tuyết.

      Tiết Quân :

      - Chuyện cổ về gấu Bắc Cực.

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Chuyện xưa về sói Tuyết.

      Đào Nhâm Hiền lại :

      - Ta muốn nghe chuyện đánh người xấu.

      Băng Tuyết lão nhân mỉm cười nghe, đợi năm đứa bé xong, mới nhìn lại Thiên Lân, hỏi:

      - Còn con? Muốn nghe gì đây?

      Thiên Lân cười :

      - Ông là Băng Tuyết lão nhân, tự nhiên phải kể số chuyện xưa vùng Băng Nguyên.

      Gật đầu nhè , Băng Tuyết lão nhân cười :

      - Được, ta kể cho các con nghe chuyện xưa phát sinh vùng Băng Nguyên.

      lâu trước đây, ngọn núi băng cách Đằng Long cốc xa, có ngày kia đột nhiên có tiên nữ xinh đẹp đến. ta cả ngày chỉ đứng đỉnh núi nhìn về phương Nam, loáng cái tám trăm năm, trong thời gian đó chưa lúc nào nàng ta phân tâm.

      Thời gian vô tình trôi qua, từng lúc từng lúc nuốt lấy sinh mạng của nàng tiên. Khi nàng thấy thân thể khỏe, tỉnh lại cảnh còn mà người mất.

      Thời khắc đó, nàng hề hối hận, cũng hề rời , vẫn đứng yên nhìn về phương Nam, cứ nhìn mãi như vậy lại thêm bốn trăm năm trôi qua, cuối cùng nàng hóa thành con chim Băng, vĩnh viễn ở lại nơi đó.

      Tuyết, phất phới ngừng, băng, chầm chậm tích lũy.

      Khi người thế nhân dần quên , …

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 13: U Mộng truyền thuyết
      Đỉnh Thiên Nữ, động Chức Mộng, Điệp Mộng lắng nghe con trai thuật lại những chuyện có liên quan đến Băng Tuyết lão nhân.

      Đối với truyền thuyết đó, Điệp Mộng từng hề tin, nhưng nay nghe lại những lời này, lại cảm thấy có vài phần là thực.

      Ngoài ra, nàng cũng hơi hiếu kỳ với Băng Tuyết lão nhân.

      Theo lời Thiên Lân, thủ pháp xuất thân của Băng Tuyết lão nhân đều là loại cảnh giới vô cùng cao thâm.

      Có thể đạt được tu vi như vậy, người đó hẳn khó gặp Băng Nguyên.

      Nghĩ đến những điều này, Điệp Mộng dặn dò:

      - Lân nhi, sau này gặp được ông ta, con nhớ phải tận sức giấu mọi thứ của con, bao giờ được tỏ ra ảo diệu trước mặt ông ta.

      Thiên Lân hơi hiểu, hỏi lại:

      - Mẹ, mẹ có phải muốn ông ta nhìn thấu được bí mật giấu người Lân nhi phải ?

      Điệp Mộng gật đầu đáp:

      - Đúng thế, con rất thông minh, nhưng bởi vì quá thông minh mới dễ dàng khiến người ta chú ý. Đây chính là nguyên nhân khiến mẹ phải dặn dò con thêm lần nữa. Người lợi hại phải là người khiến người khác nhìn được mình, cho dù thông minh cũng phải che giấu. Thế mới gọi là hành vi cao thâm khó lường.

      Thiên Lân thôi cười, nghiêm túc :

      - Mẹ yên tâm, sau này Lân nhi nhất định thu gọn bản thân, để bất kỳ người nào nhìn ra được tâm tư của con.

      Điệp Mộng than :

      - Mẹ ra cũng muốn kiềm chế con, hy vọng con mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Nhưng con giống những đứa bé bình thường khác, vì thế con phải hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Những điều mẹ làm giờ đều là vì con…

      Thiên Lân hiểu biết gật đầu, an ủi:

      - Mẹ cần phải lo lắng cho Lân nhi, điều gì Lân nhi cũng đều hiểu , sau này rất nghe lời, làm mẹ phải giận.

      Thấy con trai hiểu biết như vậy, Điệp Mộng rất vui lòng, cười :

      - Con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ mẹ rất vui mừng, bây giờ cũng trễ rồi, con hãy nghỉ trước , ngày mai còn phải bắt đầu luyện công từ sáng sớm.

      Thiên Lân thấy mẹ cười, trong lòng cũng rất cao hứng, hiếu thuận trả lời:

      - Mẹ, người cũng sớm nghỉ ngơi .

      rồi nhảy xuống giường, quay về nơi ngủ bé của mình.

      Điệp Mộng nhìn theo bóng con trai, ngầm : “Lân nhi à, mẹ mang tâm huyết cả đời ký thác lên con, chớ khiến mẹ phải thất vọng …”

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Lân bắt đầu sinh hoạt bình thường, cả ngày tăng cường tu luyện theo thúc giục của Điệp Mộng, trong lòng chút tạp niệm chìm đắm trong lĩnh vực thần kỳ của thế giới tu chân.

      nay, Thiên Lân sáu tuổi tu vi đạt đến cảnh giới Tụ Linh, nhưng Điệp Mộng hề cho nó biết, bởi vì tuổi nó còn chưa hiểu được.

      Trong Tu Chân giới, người tu đạo tiến triển nhanh chậm chia làm mười tầng, phân chia thành mười cảnh giới là Trúc Cơ, Tế Phù, Ngự Vật, Luyện Khí, Nguyên Hóa, Tụ Linh, Nguyên , Hoàn Hư, Bất Diệt, Quy Tiên.

      nay, Thiên Lân được sáu tuổi, lại tiến vào cảnh giới thứ sáu trong mười cảnh giới của Tu Chân, ngoại trừ thiên bẩm của nó hơn người, Điệp Mộng còn là tác dụng chủ yếu, kế đến chính là “Băng Thần quyết”.

      Trong Tu Chân giới, mười tầng đó chỉ là loại thước đo tiêu chuẩn thực lực của người tu đạo, chính là thông thường nhất, phổ biến nhất, nhưng lại phải là tiêu chuẩn xếp đặt duy nhất.

      Bởi có số phương pháp tu luyện của số môn phái hoàn toàn thích nghi với loại tiêu chuẩn này, giống như Hàn Băng pháp quyết của Băng Nguyên tam phái tu luyện.

      Thiên hạ to lớn, Tu Chân phái phân biệt khá nhiều, khó mà có thể thống kê hết được.

      Nhưng cho dù bao nhiêu phái, xét tổng thể, pháp môn tu chân chủ yếu chia thành mấy phái hệ.

      Thứ nhất chính là hai phái Phật, Đạo phổ biến rộng rãi nhất, pháp quyết khá nhiều, chiếm đến khoảng tám phần trong toàn Tu Chân giới.

      Thứ hai là loại phái hệ nguyên thủy nhất, có tên là Tự Nhiên phái, pháp quyết tu luyện của nó chủ yếu chia thành Băng, Thủy, Phong, Hỏa, Lôi, Vân sáu hệ. Trong đó hai hệ Băng, Hỏa là có tiếng nhất.

      Thứ ba chính là Hạo Nhiên Chính Khí của nhà Nho, cực lớn cực cương, cực dương, cực mãnh liệt.

      Thứ tư là pháp quyết ma luyện của Ma vực, tà ác quỷ dị.

      Thứ năm là thuật Ngự Linh của Quỷ vực, thần bí khó dò.

      Thứ sáu chính là thuật của vực, pháp thuật tu luyện này vô cùng thịnh hành ở nhân gian.

      Thứ bảy là Vu thuật thuộc về môn phái Cửu U.

      Thứ tám là loại thường thấy nhất cũng là phương pháp tu luyện lưu hành nhiều nhất, chính là Kiếm đạo.

      Loại này có cách tu luyện khác biệt với Đạo pháp và Phật pháp. Nó dùng kiếm để vào đạo, đề cao người và kiếm hợp nhất, dùng kiếm làm chủ, quan niệm cơ bản tương phản và đối lập hoàn toàn với hai phái Phật Đạo.

      Đương nhiên, đơn giản, phép tu luyện của hai phái Phật, Đạo có thể khái quát thành luyện khí, Kiếm đạo lại là luyện kiếm, hai bên ban đầu tương phản, nhưng cuối cùng lại đồng nhất.

      Vì thế, rất nhiều môn phái đều dùng kiếm làm binh khí.

      Nhưng môn phái dùng kiếm để dương danh thiên hạ lại chỉ có phái ở Thần Châu – Tiên Kiếm môn có danh tiếng nhất.

      Bởi vì phái hệ Tu Chân hỗn độn khác nhau, tiêu chuẩn xếp loại rất khó thống nhất, vì thể qua nhiều phương pháp khảo sát, cuối cùng dùng hai phái Phật Đạo làm tiêu chuẩn cơ bản, dùng phương pháp xác định của hai môn này để làm loại phương pháp lưu truyền rộng rãi trong Tu Chân giới.

      Bởi vì hai phái này có chi nhánh nhiều nhất, ảnh hưởng lớn nhất, có tính đại biểu cao nhất.

      Nhưng loại phương thức này lưu hành rất rộng ở trung thổ, cũng đại khái xem là chuẩn xác nhất.

      Nhưng khi đến vùng Băng Nguyên, trong biểu của mười cảnh giới Tu Chân này, luyện khí ràng có phần thực tế.

      Bởi vì Băng Nguyên chưa từng có người đáng kể là đại biểu đối địch, cũng chưa có người tu đạo nào luyện khí.

      Dù sao vùng băng tuyết rộng lớn, có loại sắt thép nào để tu luyện pháp khí.

      Vì thực tế này, ba đại môn phái của vùng Băng Nguyên trước đây ngàn năm cùng nhau xác định bộ tiêu chuẩn đánh giá độc đáo của Băng Nguyên, tổng cộng chia thành chín cảnh giới, chia ra là Trúc Cơ, Ngưng Băng, Ngự Vật, Dung Tuyết, Tụ Linh, Nguyên , Hoàn Hư, Bất Diệt, Quy Tiên.

      Năm tiêu chuẩn sau cùng của bộ tiêu chuẩn này hoàn toàn thống nhất với mười cảnh giới của người tu chân vùng trung thổ, chỉ khác nhau vài cái phía trước. Đây cũng nhằm thể khác biệt của khu vực địa lý.

      Với bộ tiêu chuẩn đánh giá này, tu vi của Thiên Lân chỉ vừa đạt được tầng thứ năm, khoảng cách với cao thủ thực còn rất lớn.

      Thời gian, chớp mắt qua , tháng bảy nóng bức thầm đến. Khi tuyết đóng lại ở dưới Thiên Nữ phong bắt đầu tan chảy, khuôn mặt non nớt của Thiên Lân toát ra vẻ hồn nhiên.

      Tháng bảy hàng năm đều là thời tiết vui vẻ nhất của Thiên Lân.

      Lúc đó, chỉ có Đằng Long cốc muốn tổ chức thịnh hội tuyết tan, mà quan trọng hơn, sau khi băng tuyết tan rồi, Thiên Lân có thể Long trì chơi nước.

      Đối với người ở vùng Băng Nguyên, hồ nước là cảnh tượng kỳ diệu hiếm thấy, tuy Đằng Long cốc có, nhưng nơi đó cấm người ra vào.

      Cho nên từ trước đến nay, Long trì liền trở thành nơi Thiên Lân và mấy chúng bạn thường đến nhất, mỗi năm tháng bảy đều chạy đến đây giỡn nước.

      Điệp Mộng hoàn toàn ngăn cản chuyện này, ngược lại còn cổ vũ Thiên Lân học lặn dưới nước.

      Vì thế, Thiên Lân chưa đến bốn tuổi tinh thông thủy tính, trở thành người biết lặn sớm nhất trong đám bạn.

      Lúc này, thời gian qua ngọ, Thiên Lân luyện công hoàn tất rồi, liếc nhìn mặt trời chói chang bầu trời, với Điệp Mộng:

      - Mẹ, thời tiết tuyết tan ở Đằng Long cốc bắt đầu, Lân nhi muốn bây giờ tìm bọn Linh Hoa để chơi đùa.

      Điệp Mộng nhìn con, êm ái :

      - Con muốn chơi mẹ phản đối, nhưng con nay Băng Thần quyết lúc điểm giới hạn quan trọng, nhớ được dễ dàng thi triển để tránh ảnh hưởng đến tu vi của con.

      Thiên Lân gật đầu đáp:

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi dùng đến Băng Thần quyết là được rồi. Nếu như gặp chuyện gì, Lân nhi liền thi triển pháp quyết “Huyền Thiên Vô Cực”.

      Điệp Mộng :

      - Huyền Thiên Vô Cực thâm ảo vô cùng, con bây giờ mới bắt đầu nhập môn, còn chưa thể khống chế tốt được, vì thế nên tận lực thi triển để tránh bị người ta phát . Bây giờ, pháp quyết con học được ít, gặp chuyện gì dùng Phiêu Tuyết thân pháp và Hạo Nhiên Chính Khí. Như vậy mới khiến người ta dễ dàng chú ý.

      Thiên Lân đáp:

      - Lân nhi biết rồi ạ.

      Điệp Mộng gật đầu :

      - Vậy con .

      Thiên Lân hơi mỉm cười gật đầu, cũng kích động, thân thể nhàng dời ngang rồi chậm rại ra, còn ra dáng ảo diệu như trước kia nữa.

      Nhìn theo hình bóng con xa, Điệp Mộng ngầm gật đầu tự : “ tháng khổ cực, đây là chuyện đáng vui mừng nhất. Sau này phải từng bước từng bước bồi dưỡng để Thiên Lân phát triển… Lúc đó, Thiên Lân hẳn nổi tiếng đời, trở thành truyền kỳ khác. Khi ấy, ta xem ra cũng có lỗi với chính mình. Nhưng … Ầy … Có lẽ, lúc từ xa trở về, ta cũng nên mở rộng tâm hồn …”

      Ngự gió bay , Thiên Lân nahnh chóng bay qua được tám chục dặm tuyết trắng, đến lân cận Đằng Long cốc.

      Xa xa …Đúng, Thiên Lân vừa nghe thấy tiếng người huyên náo, vài trăm ngàn người vây quanh vùng đất trống của Đằng Long cốc để ca hát nhảy múa, tiếng hoan hô sôi nổi.

      Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng rất mừng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, giữ nguyên tốc độ nhanh chậm tiến lên.

      nhanh, hình bóng Thiên Lân khiến người ta chú ý, chỉ thấy trong đám người vút ra bóng hình xinh xắn, đó chính là Linh Hoa.

      - Thiên Lân ca, hôm nay náo nhiệt, huynh cũng nhanh chóng đến xem .

      Kéo tay Linh Hoa, Thiên Lân cười :

      - Phải vậy chăng? Tất cả đều đến đó rồi hả? Bọn Bàn Tử đâu?

      Linh Hoa vô cùng hưng phấn, la lớn:

      - Ngày hôm trước bắt đầu chuẩn bị, trưa nay bắt đầu. Bây giờ lúc ca hát uống rượu, nhảy múa tế trời. Mấy tên tiểu Bàn Tử đều chạy ăn ngon lành, chúng ta cũng nhanh lên chút.

      rồi kéo tay Thiên Lân xuyên qua mọi người, bao lâu đến giữa sân, thấy bốn tên Lâm Phàm, Tiết Quân ăn lấy ăn để.

      Buông cánh tay nhắn của Linh Hoa, Thiên Lân liếc xung quanh, phát quy mô lễ hội tuyết tan năm nay khác biệt năm trước lắm, có gì mới.

      Chỉ có điểm đáng chú ý, đó là người chủ trì lễ tuyết tan năm nay lại phải là Lý Phong như hàng năm, mà chính là sư phụ của bọn Linh Hoa, Đinh Vân Nham.

      Thấy vậy, Thiên Lân hơi hiếu kỳ, hỏi lại:

      - Linh Hoa, sao lần này do tứ sư bá của ngươi chủ trì, mà đổi thành sư phụ của ngươi vậy?

      Linh Hoa đáp:

      - Nghe sư phụ , tứ sư bá rời khỏi cốc rồi, vì thế năm nay sư phụ chủ trì.

      - Thiên Lân, lo lắng làm gì, nhanh đến ăn cho ngon .

      Hai tay cầm đồ ăn, Bàn Tử Tiết Quân miệng nhồm nhoàm lời.

      Bên cạnh, Lâm Phàm thúc giục:

      - Nhanh lên, đứng đó làm gì vậy?

      Thiên Lân vừa nghe cũng chậm chạp, cười hỉ hả đến cùng ăn với năm đứa bạn.

      Giây lát, Thiên Lân vỗ bụng, cười :

      - Bây giờ ăn no rồi, chúng ta chơi gì đây?

      Linh Hoa đáp:

      - Thiên Lân ca , ta nghe lời huynh.

      Bốn người quanh đó, ngoại trừ Lâm Phàm đều ào ào tán thành.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 14: Chương 014
      Suy nghĩ lát, Thiên Lân :

      - Hôm nay nơi này toàn là những người du ngoạn, chúng ta hay là thầm tìm Băng Tuyết lão nhân để nghe ông ấy kể chuyện xưa.

      Tiết Quân vừa nghe liền đồng ý đầu tiên:

      - Được, được đó, ta thích nhất là nghe kể chuyện xưa.

      Lâm Phàm phản đối:

      - được, hôm nay sư phụ ở đây, chúng ta nếu như bỏ , sư phụ nhất định truy hỏi.

      Linh Hoa bất lực :

      - Thế làm sao bây giờ?

      Hắc Tiểu Hầu kiến nghị:

      - Chúng ta cứ lúc rồi quay về trước khi sư phụ lại, hẳn phần lớn sư phụ hỏi đến.

      Đào Nhâm Hiền tán thành:

      - Tiểu Hầu đúng, thời gian lúc ăn tết này, sư phụ quá nghiêm khắc.

      Lâm Phàm hơi chần chừ, bốn người Linh Hoa vội vàng thuyết phục, cuối cùng năm người cùng nhất trí, Thiên Lân dẫn đầu thầm rời khỏi nơi đó về động huyệt của Băng Tuyết lão nhân.

      lúc sau, sáu đứa Thiên Lân liền đến đó, mọi người thẳng vào trong huyệt động lúc trước, nhanh chóng gọi tên Băng Tuyết lão nhân.

      Nhìn sáu đứa bé trước mắt, Băng Tuyết lão nhân cười :

      - Hôm nay kia náo nhiệt, các con sao lại chạy đến đây với ta vậy?

      Trong sáu đứa, Tiết Quân là nóng nảy nhất, giành trước:

      - Bọn con đến đây để nghe ông kể chuyện xưa.

      Băng Tuyết lão nhân vừa nghe liền cười, trẻ con quả ngây thơ khả ái.

      - Được, ta kể chuyện xưa cho các con. Nhưng lần này muốn kể chuyện thế nào mới hay đây?

      rồi ánh mắt quét qua sáu người, rồi dừng lại ở Thiên Lân.

      Phát ánh mắt của Băng Tuyết lão nhân, Thiên Lân mở miệng :

      - Bây giờ là lễ tuyết tan, ông hãy kể chuyện xưa có liên quan đến lễ tuyết tan .

      Băng Tuyết lão nhân mỉm cười trả lời:

      - Được, chúng ta hãy cùng nhau bàn về chuyện xưa liên quan đến lễ tuyết tan. Trước hết, lễ tuyết tan là ngày hội lưu truyền Băng Nguyên lâu, thể loại tình cảm vui sướng và chờ đợi vào ngày hè.

      Ban đầu vùng Băng Nguyên, có rất nhiều chỗ tuyết đóng quanh năm. Tuy cảnh sắc vui thích, nhưng lại thiếu cảnh tượng trăm hoa đua nở, vạn vật sinh trưởng phồn vinh ở trung thổ, khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

      Nhưng mỗi khi mùa hè đến, băng tuyết tan ra, đất Bắc Quốc cũng sinh trưởng khá nhiều hoa cỏ thực vật, phối hợp với khí hậu ấm áp có phần giống với trung thổ.

      Nhưng mùa hè nơi này chỉ thoáng qua, người dân Bắc Quốc vì thế luôn nhớ đến nó, nên hàng năm vào lúc này liền chúc mừng lẫn nhau để biểu đạt tình cảm nhớ mong.

      Lâu lâu, điều này hình thành ngày hội và lưu truyền cho đến nay.

      Lâm Phàm :

      - Chuyện này ta nghe cha kể qua, đại khái cũng giống như ông kể.

      Linh Hoa :

      - Ta cũng có nghe qua, bất quá thích nghe, ông đổi cái khác .

      Băng Tuyết lão nhân cười ha hả :

      - Đừng gấp, câu chuyện xưa này còn chưa hết, chầm chậm nghe các con thấy rất có ý nghĩa.

      Lễ tuyết tan ban đầu lưu hành ở vừa biên giới, nơi tình trạng đóng băng nghiêm trọng.

      Nhưng đến sau này, nó từ từ lan vào bên trong vùng Băng Nguyên, cho đến ngàn trăm năm trước truyền đến Đằng Long cốc, trở thành loại phong tục tập quán của nơi này.

      Trước kia, người dân sinh sống trong Đằng Long cốc, mỗi khi hè đến, liền ra khỏi sơn cốc đến số thung lũng tuyết lân cận làm số chuyện. Các con có biết lúc đó bọn họ làm chuyện gì hay ?

      Hắc Tiểu Hầu giành trước:

      - Ta biết, bọn họ săn thú.

      Băng Tuyết lão nhân cười lắc đầu đáp:

      - đúng!

      Lâm Phàm :

      - Bọn họ tìm thức ăn.

      Băng Tuyết lão nhân vẫn lắc đầu như cũ đáp:

      - phải.

      Linh Hoa :

      - Bọn họ hái thuốc.

      Băng Tuyết lão nhân lắc đầu đáp. Tiết Quân hét lên:

      - phải săn, tìm thức ăn, hái thuốc, vậy bọn họ làm cái gì vậy?

      Băng Tuyết lão nhân cười :

      - Rất đơn giản, bọn họ tìm nhân sâm.

      Linh Hoa phục :

      - Nhân sâm cũng là thuốc, ta đoán đúng rồi.

      Băng Tuyết lão nhân giải thích:

      - Con hái thước tuy có hàm chứa nhân sâm trong đó, nhưng nhân sâm bọn họ tìm chính là loại nhân sâm ngàn năm vô cùng khó kiếm.

      Trong thế giới băng tuyết của Bắc Quốc, nhân sâm là loại dược phẩm và thuốc bổ rất phổ thông. Nhưng người bình thường chỉ tìm được nhân sâm bé khoảng mười năm, trăm năm.

      Nhân sâm chính là loại có năm trăm năm tuổi trở lên, bình thường dễ bị người tìm thấy. Bởi vì bọn chúng có ý thức, chủ động giấu chính mình.

      Cho nên, vùng Băng Nguyên phủ tuyết, muốn bắt được nhân sâm ngàn năm là chuyện vô cùng khó khăn. Chỉ có lợi dụng lúc băng tuyết tan, tìm được vị trí bọn chúng sinh trưởng mới có thể bắt được bọn chúng.

      Lâm Phàm kinh dị :

      - Thế năm xưa có người nào đào được nhân sâm ngàn năm chưa?

      Băng Tuyết lão nhân trả lời:

      - Có, hơn nữa chỉ gốc, đến nay còn bảo tồn trong Đằng Long cốc.

      Linh Hoa la lên:

      - chỉ gốc, thế bao nhiêu? Ai là người đào được vậy?

      Băng Tuyết lão nhân trầm ngâm nhớ lại lát, sau đó trả lời:

      - Ai người đào được ta biết, bất quá hẳn có ba gốc, đều ngàn năm. Ngoài ra, nghe năm đó có người thấy được gốc huyết sâm, đáng tiếc tìm cả vài trăm năm mà biết tung tích ở đâu.

      Thiên Lân rất hiếu kỳ, hỏi tới:

      - Huyết sâm là thứ gì vậy, có khác biệt gì với nhân sâm?

      Băng Tuyết lão nhân cau mày trả lời:

      - Theo ta biết được, huyết sâm thuộc về loại nhân sâm, bề ngoài nhìn thấy toàn thân đỏ như máu, dược tính tương phản hoàn toàn với nhân sâm, hơn nữa rất thần kỳ.

      Lâm Phàm kinh ngạc :

      - Nhân sâm đỏ như máu? Làm sao có khả năng đó, từ trước đến giờ chưa từng nghe

      Hắc Tiểu Hầu :

      - Đúng thế, nhân sâm đều màu trắng, sao lại có được màu đỏ máu. Chuyện xưa này của ông phải để dọa người ta đó chứ?

      Băng Tuyết lão nhân cười ha hả :

      - Chưa biết chuyện thế nào đừng vội ra kết luận.

      Về chuyện huyết sâm vừa kể, hoàn toàn phải lời đồn mà là chuyện có , nhưng huyết sâm vô cùng hiếm thấy, quý hơn cả nhân sâm ngàn năm, cho nên người từng thấy qua rất ít, chuyện về nó cũng nhiều.

      Theo ta biết được, huyết sâm bị người ta phát sớm nhất cách nay khoảng ngàn sáu trăm năm, ở trong Tuyết Lang cốc. Người phát huyết sâm lúc đó là nhân sĩ tu đạo của trung thổ, để tìm được huyết sâm, ông ta ở trong Tuyết Lang cốc được hai trăm năm, nhưng cuối cùng tuy tìm được nhưng lại bắt được, bởi vì huyết sâm thành tinh, giao chiến kịch liệt với ông, khiến người tu đạo bị trọng thương bỏ chạy.

      Tiết Quân nghe vậy cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp:

      - Sau đó thế nào?

      Băng Tuyết lão nhân cười :

      - Sau đó, người tu đạo quay về trung thổ, tìm kiếm sư huynh đệ đồng môn quay lại Tuyết Lang cốc, kết quả lại cũng thấy được hành tung của huyết sâm.

      Mãi đến sau đó năm trăm năm, ở Thiên Hà bình nguyên, huyết sâm lại tái nhân gian, bị người tên là Tư Vô Kỵ nuốt mất, nhờ đó tu vi người này tăng hẳn, đến trăm năm có danh tiếng nổi khắp Băng Nguyên, cuối cùng khai sáng môn phái ở Thiên Hà băng nguyên có tên là Thiên Tà tông.

      - Ồ, như vậy sao?

      Trừng to mắt, Lâm Phàm thất kinh la lên.

      Bên cạnh, Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền vẻ mặt đều rất kinh ngạc, ràng chuyện này khiến người ta quá bất ngờ.

      Băng Tuyết lão nhân cười híp hai mắt, điềm nhiên :

      - Tự nhiên là , tin về hỏi sư phụ các con .

      Năm đứa Lâm Phàm giật mình cười cười, cúi đầu dám nhiều.

      Thiên Lân vẻ mặt bất động, khẽ cười :

      - Có ý nghĩa, tiếp theo còn có gì chăng?

      Băng Tuyết lão nhân liếc nó, tiếp:

      - Còn có. Đó là tám trăm năm trước, môn hạ Đằng Long cốc đến Thiên Đao phong cách nơi này khoảng hai trăm dặm cũng phát được tung tích của huyết sâm.

      Nhưng Thiên Đao phong đó vị trí đặc biệt, mười năm hiếm có được năm có xuất việc tuyết tan. Hơn nữa cho dù xuất cũng chỉ tối đa trong ba ngày, vì thế lần đó môn hạ Đằng Long cốc cuối cùng có được kết quả gì.

      Ngoài ra, bốn trăm năm trước, môn hạ Đằng Long cốc lại phát được hành tung của huyết sâm, vị trí còn ở vùng lân cận, nhưng liên tiếp chờ đợi năm mươi năm đều có kết quả, cuối cùng cũng đành quên .

      Lâm Phàm nghe vậy tiếc nuối :

      - Vì sao tiếp tục tìm kiếm? Chỉ cần nỗ lực hẳn có thể bắt được huyết sâm đó.

      Băng Tuyết lão nhân lắc đầu :

      - Có rất nhiều chuyện phải đến cơ duyên. Người vô duyên cho dù đặt vào trong tay cũng có phúc hưởng thụ.

      Lâm Phàm , khuôn mặt nhắn hơi đồng ý, trong lòng ngầm : “Đợi sau này ta lớn lên, nhất định bắt cho được huyết sâm đó.”

      - Băng Tuyết lão nhân, chuyện xưa của huyết sâm kể rồi, hay là ông kể thêm cho bọn con những chuyện truyền kỳ xưa kia khác vùng Băng Nguyên được ?

      Đào Nhâm Hiền vẻ mặt mong chờ nhìn ông già lên tiếng.

      Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu nghe đều hét lên còn muốn, khuôn mặt hồn nhiên lên vẻ khao khát.

      Băng Tuyết lão nhân đưa tay vuốt đầu bọn trẻ, hiền hòa cười :

      - Được, chúng ta cùng thêm chuyện khác, nhưng các con phải đáp ứng với ta đem những chuyện ta kể lại cho người khác, có được chăng?

      - Có thể được, chúng con nhất định bảo mật cho ông.

      Cả năm đứa trẻ đồng lòng đáp lời, cuối cùng cũng nhịn được phải cười.

      Thiên Lân hề mở miệng, nó chỉ yên lặng nhìn, vẻ mặt tỏ ra rất trầm tĩnh.

      Băng Tuyết lão nhân mỉm cười gật đầu, giọng :

      - Lần này, chúng ta cùng về chuyện cũ có liên quan đến sói tuyết và gấu Bắc Cực.

      Mọi người đều biết, động vật vùng Băng Nguyên nhiều loại, trong đó hình dáng to lớn nhất, uy mãnh nhất phải kể đến gấu Bắc Cực. Bọn chúng thân thể cao trượng tám, cân nặng ngàn cân, chính là bá chủ của Băng Nguyên, thường sống đơn độc.

      Khác với gấu Bắc Cực, sói tuyết hình dáng lớn nhưng số lượng rất nhiều, chính là chủng tộc lớn nhất, hung tàn nhất ở Băng Nguyên.

      Khi sói tuyết gặp phải gấu Bắc Cực, các con đoán xem kết quả cuối cùng như thế nào?

      Lâm Phàm buột miệng thốt lên:

      - Nhất định là gấu Bắc Cực thắng rồi.

      Hắc Tiểu Hầu cãi lại:

      - Sói tuyết số lượng nhiều, gấu Bắc Cực nhất định đánh lại.

      Tiết Quân chần chừ :

      - Ta đoán bọn chúng đều bị thương.

      Linh Hoa dịu dàng :

      - Bọn chúng gặp nhau cũng nhất định phải đánh nhau.

      Đào Nhâm Hiền gật đầu :

      - Linh Hoa đúng, bọn chúng có khả năng đều sợ nhau, xốc đến đánh nhau.

      Băng Tuyết lão nhân cười ha hả, liếc nhìn Thiên Lân gì, sau đó :

      - Bọn chúng gặp nhau rồi thế nào cũng xông đến.

      Lâm Phàm khẳng định:

      - Thế nhất định là gấu Bắc Cực thắng rồi.

      Hắc Tiểu Hầu cãi lại:

      - nhất định, phải xem đánh nhau ở nơi nào mới được.

      Linh Hoa :

      - Có gì phải cãi nhau, nghe Băng Tuyết lão nhân phải là biết sao?

      Thấy Linh Hoa mở miệng, mấy đứa bé liền lập tức im ngay, đưa mắt nhìn ông lão.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :