Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 121

      Ads
      Nữ nhân hình dáng xinh xắn, từ dưới eo xuống đều bị cánh hoa bao phủ, tóc dài buông rũ trước ngực vừa hay che phủ hai ngọn núi ngọc hấp dẫn người, khiến người ta cảm giác mông lung như như .

      Ngoài ra, khuôn mặt nữ nhân này bị tóc đen che hơn nửa, chỉ có thể thấy được cặp mắt trong suốt xuyên qua mái tóc đen nhánh, có mấy phần linh động và thản nhiên.

      Trong gió lạnh, hoa tuyết liên miên ngừng.

      Nữ nhân xinh xắn hấp dẫn hệt như tinh linh nhìn theo Thiên Lân và Tân Nguyệt bay xa, khẽ lẩm bẩm;.

      - Gửi người trong hoa sen, mãi đến chân trời, nơi nào mới là điểm dừng của ta đây? Đây là mộng tình nguội lạnh, là cuộc đời này vô duyên, hay là xinh đẹp bi lương? Cuộc đời ta ra vì sao mà tồn tại?

      Giọng với mình nhàn nhạt đầy mơ hồ, ra nữ nhân này là ai, vì sao hành động cử chỉ lại cổ quái như vậy?

      Gió mang theo hoa tuyết làm mơ hồ tầm nhìn.

      biết bao lâu, đóa Tuyết Liên hoa to lớn đó thầm biến mất, ngay cả nữ nhân thần bí đó cũng thấy tung tích.

      Mạc Ngôn giết chết Vân Yên cư sĩ rồi liền quay lại chỗ mấy người Lý Phong chờ đợi.

      Mọi người vài câu khách sáo rồi, Mạc Ngôn :

      - Vô Tướng khách và thanh niên áo lam lai lịch thần bí, chúng ta phải tăng cường đề phòng.

      Lý Phong lo lắng :

      - Cứ nhìn những chuyện lần lần xảy ra, tình hình tiếp theo càng thêm ổn, Băng Nguyên chắc chắn có kiếp nạn.

      Chu Kiệt nghi hoặc :

      - Sư huynh, đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?

      Lý Phong liếc ông, cười khổ đáp:

      - Hy vọng ta là người quá lo. Nếu chừng …

      Thiên Tà tông Phùng Vân an ủi:

      - Chớ quá lo lắng, chỉ cần chúng ta cùng nhau đối phó, có chuyện gì thể giải quyết được.

      Lý Phong nghe vậy sửng người chút, sau đó ý thức bản thân sai sót, vội vàng thôi lo lắng, mỉm cười :

      - Phùng đại hiệp rất đúng, chỉ cần ba phái chúng ta đồng tâm, tin chắc có thể chống cự được xâm phạm của ngoại địch. Bây giờ, mục đích giết gà dọa khỉ đạt được, chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này trước, xem thử tình hình của hai nhóm nhân sĩ tu đạo còn lại thế nào.

      Chu Kiệt nghe xong, :

      - Sư huynh, Tân Nguyệt và Thiên Lân …

      Lý Phong cắt ngang:

      - cần lo lắng, bọn chúng đến sau đó. thôi.

      Di động trước, Lý Phong để lại vài đệ tử Đằng Long cốc nơi này để giám thị tình hình người tu đạo, bản thân lại dẫn Mạc Ngôn, Phùng Vân và Chu Kiệt bỏ .

      đường bay , Lý Phong mang ba người được nửa canh giờ đến nơi cách Đằng Long cốc năm mươi dặm về phía Đông Nam, phát khí tức của nhiều người tu đạo trong hẻm núi tuyết có tên.

      Từ xa xa nhìn lại, Lý Phong giọng :

      - Bốn mươi ba người, so với nhân số thông báo trước đó bớt sáu người.

      Mạc Ngôn điềm nhiên :

      - Trong những người này, có bốn người tu vi tương đối mạnh.

      Phùng Vân :

      - Xem tình hình của bọn họ, thiếu người vẻ mặt kinh hoàng, ràng đều phát được nguy hiểm.

      Chu Kiệt nghi hoặc :

      - Những người này tuy tu vi đồng đều, nhưng với thực lực tổng thể của bọn họ dường như phải sợ Thanh Lang.

      Lý Phong khẽ thở dài:

      - Nếu bọn họ đồng tâm, tự nhiên là sợ Thanh Lang. Nhưng những người này đều là hạng hiểm xảo trá, vì chiếm đoạt Phi Long đỉnh, ai lại tình nguyện trợ giúp người khác để lưu lại thêm đối thủ đây?

      Chu Kiệt ngạc nhiên, sau đó đó thở dài.

      Mạc Ngôn vẻ mặt thản nhiên, giọng :

      - Những người này đường đến đây sao lại đắc tội với Thanh Lang?

      Lý Phong lắc đầu đáp:

      - Chuyện này kỳ quái, ta cũng biết được. Chỉ nghe năm trước đây, Tuyết Lang cốc phát sinh bất ngờ, Thanh Lang lúc đó bị trọng thương, sau liền biến mất biệt tích.

      Phùng Vân trầm ngâm :

      - như vậy, Thanh Lang giết những người đó hoàn toàn hấp thu sạch máu của bọn họ, rất có thể để khôi phục nguyên khí, dùng loại phương pháp quỷ dị để tiến hành tu luyện.

      Lý Phong :

      - Suy đoán này phải có lý, nhưng nay chúng ta phải quan tâm những chuyện đó. Bây … ồ… Tân Nguyệt và Thiên Lân tới nhanh.

      Chữ nhanh vừa mới thoát ra, bên bốn người đột nhiên xuất gió mạnh, Tân Nguyệt và Thiên Lân lóe lên xuất mỉm cười gật đầu, Thiên Lân liếc bốn người, sau đó đưa mắt nhìn ra xa về phía những người trong hẻm núi đầy tuyết, mỉm cười :

      - Xem ra tình hình bên đó rất có lợi cho chúng ta.

      Lý Phong lạc quan lắm :

      - Sông lớn cuồn cuộn chảy sóng sóng tẩy sạch cát, chỉ còn lại những khúc xương khó gặm mà thôi.

      Thiên Lân thèm để ý :

      - Sau cơn sóng lớn tẩy sạch bụi đất, chỉ còn lại đá cứng có thể thấy , điều này đáng sợ.

      Phùng Vân đồng ý :

      - hay lắm, địch nhân thấy được có thể đề phòng, sợ là sợ những địch nhân chưa thấy được, bọn chúng mới là nguy hiểm nhất.

      Thiên Lân cười với ông, sau đó quét mắt qua những người ở xa xa, vẻ mặt hơi bất ngờ :

      - có ý tứ, trong đám người này ngờ còn có người phụ nữ tu vi kinh người.

      Những người ở bên nghe vậy đều ngưng thần nhìn lại xa xa, quả nhiên thấy được trong bốn mươi ba nhân sĩ tu đạo có người phụ nữ xinh đẹp tuổi ước chừng hai mươi, toàn thân mặc đồ màu xanh lục.

      Người phụ nữ này xinh đẹp hơn người, toàn thân toát ra khí tức kiều mị, khuôn mặt trẻ tuổi nhưng lại có cuốn hút tiêu hồn đoạt phách.

      Lúc này, nàng mình chỗ, tay cầm cành liễu xanh, ở đầu còn có lá liễu thanh mảnh.

      Hừ khẽ tiếng, Mạc Ngôn lạnh lẽo :

      - Người phụ nữ này có mấy phần tà mị, xinh đẹp mà tà dị, tuyệt đối phải là nhân sĩ chính đạo.

      Lý Phong than khẽ:

      - Đúng thế, xem ánh mắt ta tà mà chính, biết ngay là lai lịch đàng hoàng, đáng tiếc …

      Chu Kiệt :

      - Cho dù lai lịch ta thế nào, chỉ cần chống đối chúng ta là cần để ý đến.

      Thiên Lân cười :

      - Chính và tà, rất nhiều khi ra dễ dàng xác định được.

      Phùng Vân đồng ý với câu của Thiên Lân, gật đầu :

      - Pháp có chính tà, người có thiện ác, trong thời kỳ và hoàn cảnh khác nhau, người ta luôn có biểu tính cách bất đồng. Bây giờ chúng ta nếu đến nơi này, hay là thuận đường dò xét thử lai lịch của những người này, tiện cho việc ứng phó sau này.

      Lý Phong thấy có lý, đưa mắt nhìn những người ở đó, cuối cùng dừng lại ở Thiên Lân dò hỏi:

      - Chuyện này con thấy thế nào đây?

      Thiên Lân biết ý nghĩ trong lòng của ông, cũng trì hoãn, mỉm cười :

      - Chuyện đơn giản này cứ giao cho con là được.

      rồi liếc Tân Nguyệt, khóe miệng cười cười, sau đó thân hình loáng lên liền biến mất còn tung tích.

      Tân Nguyệt vẻ mặt tỉnh bơ, nhìn về phía người thiếu nữ áo xanh lục, trong mắt lấp lánh tình cảm phức tạp.

      Lo lắng?

      lo lắng?

      Nàng bản thân cũng lắm.

      Trong hẻm núi đầy tuyết, bốn mươi ba người tu đạo chia ra các nơi, tụ năm tụm ba, hoặc đứng thành đôi, hoặc mình, tình hình mỗi người mỗi khác.

      Trong đó, có bốn người tình trạng kỳ dị đặc biệt nhất, thiếu nữ áo xanh lục đó là thứ nhất.

      Còn lại ba người, thứ nhất là người vừa hay đứng đối diện với thiếu nữ áo xanh lục, đó là người đàn ông tuổi chừng hai bảy hai tám, tướng mạo tuấn tú.

      Người này thần sắc lạnh lẽo dữ tợn, tay trái cầm trường đao trong bao, toàn thân phát ra sát khí sắc bén, thỉnh thoảng liếc thiếu nữ áo xanh lục, mơ hồ chứa hàm nghĩa nào đó.

      Người thứ hai là người đàn ông to lớn chừng hơn bốn mươi tuổi, toàn thân mặc đồ dị tộc, mắt lấp lánh ánh xanh lục.

      Người này rất kỳ dị, ánh mắt xanh biếc quỷ dị như tà, nhưng người lại toát ra chính khí dương cương mãnh liệt.

      Người thứ ba là người áo đen, toàn thân đều bao bọc bởi vải đen, hình dáng trung bình khó phân biệt nam nữ.

      Người này vô cùng thần bí, từ đầu đến chân đen ngòm như mực, ngay cả ánh mắt cũng chứa sau lớp vải đen.

      Rời khỏi Lý Phong, Tân Nguyệt năm người, Thiên Lân lập tức đến gần những người đó mà mình trong hư , quan sát giây lát, rồi mới xuất trung, chầm chậm hạ mình xuống mặt đất.

      Khí tức của Thiên Lân nhanh chóng khiến mọi người trong hẻm núi đầy tuyết chú ý, mọi người đều ngửng đầu nhìn , trong mắt có vẻ kinh ngạc và cảnh giác.

      Bật cười khẽ, Thiên Lân hạ xuống cách thiếu nữ áo xanh lục vài thước, vẻ mặt bình thản nhìn quanh bốn phía, cười :

      - Nhiều người dùng ánh mắt hoan nghênh như vậy để tiếp đón, quả khiến ta được thương quá mà lo sợ.

      Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, dường như ngờ được câu đầu tiên của Thiên Lân lại hài hước và hoạt kê như vậy.

      Thiếu nữ áo xanh lục nhìn Thiên Lân, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, vẻ mặt tươi cười nhà, dịu dàng :

      - Ồ… ngờ ngọn gió Tây Bắc thổi Băng Nguyên lại mang đến Kim Đồng từ trời…

      Thiên Lân liếc nàng, cười hơi tà dị :

      - Ngọc Nữ đến rồi, lẽ nào nơi này lại thiếu Kim Đồng?

      Thiếu nữ áo xanh lục đảo tròn mắt, cười hơi mập mờ đáp:

      - Miệng ngon ngọt, quả khiến người vui vẻ. Ngươi tên là gì vậy?

      Thiên Lân nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp dịu dàng của nàng, trong lòng hơi kinh ngạc, trước mắt luận về dung mạo hơn được Tân Nguyệt, nhưng người nàng ta lại có khí chất quyến rũ mà Tân Nguyệt có được.

      Nhếch khóe miệng lên, Thiên Lân thôi suy nghĩ, cười ha hả đáp;

      - Từ trời hạ xuống, ta tên Thiên Lân.

      Thiếu nữ áo xanh lục tin, cười quyến rũ :

      - Tiểu quỷ, tuổi lớn mà biết lừa người, ngươi cho là ta tin tưởng?

      Thiên Lân hoàn toàn để ý, cười y như cũ :

      - Tên tuổi bất quá để xưng hô mà thôi, nếu ngươi tin cứ gọi thẳng ta là Kim Đồng được rồi. Đương nhiên, ngươi là Ngọc Nữ hay cũng rất đáng hoài nghi.

      Thiếu nữ áo xanh lục cười yếu ớt :

      - Tiểu ma lanh, còn muốn lòng vòng tìm hiểu lai lịch của ta, ha ha ha… Ta cho ngươi biết đâu.

      Thiên Lân vẻ mặt hơi sửng sốt, thiếu nữ khéo đưa đẩy hiểu đời, lại quyến rũ tà dị, nàng quả là có phần thích ứng được.

      May mà Thiên Lân tâm tư thông tuệ, lập tức dùng kế dục cầm cố túng (muốn bắt lại thả ), lơ đãng bước lên bước, lập tức kéo dài cự ly với thiếu nữ áo xanh lục.

      Nhìn quanh bốn phía, Thiên Lân liếc thấy thanh niên áo trắng đối diện thiếu nữ áo xanh lục, thấy lạnh lẽo nhìn mình, khỏi đáp lời:

      - Nhìn ta cả nửa ngày rồi, biết có phải có điều muốn với ta chăng?

      Người đàn ông áo trắng giãn chân mày ra, lạnh như băng :

      - Hoa hồng tuy đẹp nhưng ngại có gai.

      Thiên Lân cười :

      - Câu này nếu là có ý tốt nhắc nhở, ta hẳn phải câu đa tạ với ngươi. Nhưng nếu là lời ganh ghét, ta có nên lại câu, nho ăn được là nho chua hay ?

      Người đàn ông áo trắng ánh mắt hơi giận dữ, hừ khẽ :

      - Ngươi rất tự phụ.

      Thiên Lân thèm để ý :

      - chỉ tự phụ, còn có mấy phần tự tin.

      xa, thiếu nữ áo xanh lục cười :

      - Đáp rất hay, quả càng lúc càng khiến ta thích ngươi. Chuyến Băng Nguyên lần này, có thể gặp được người tính cách xuất chúng như ngươi cũng tính là tệ.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 122

      Ads
      Người đàn ông áo trắng dường như quen nhìn thiếu nữ áo xanh lục, hừ lạnh :

      - nữ vô sỉ, Tàn Hoa Phiêu Nhứ.

      Thiếu nữ áo lục bật cười lạnh lẽo, trừng người đàn ông áo trắng quát to:

      - Địch Lượng, ngươi còn dám năng vô lễ chớ trách ta ra tay vô tình.

      Người đàn ông áo trắng cười khinh khỉnh, xem thường :

      - Với chút thủ đoạn giấu người chỉ đáng để lừa người mới ra đời thôi. Đối với ta, ngươi còn chưa tạo nên uy hiếp.

      Thiếu nữ áo lục vẻ mặt nặng nề, giọng giận dữ :

      - Địch Lượng, chớ cho Thần Đao đường đường chủ ngươi là tài giỏi. Đối với thiên hạ, ngươi còn bằng Tàn Hoa môn ta.

      Người đàn ông áo trắng cười lạnh đáp:

      - Thần Đao đường ta tuy bé, nhưng lại quang minh chính đại, sao có thể so với thứ Tàn Hoa môn tà môn ngoại đạo ngươi được.

      Thiếu nữ áo lục tức giận, quát to:

      - Câm miệng, Tàn Hoa môn ta tuy phải danh môn gì cả, nhưng hành cũng xứng đáng với lương tâm.

      Địch Lượng cười trào lộng :

      - Hay cho câu đúng với lương tâm. Hoa Vũ Tình các ngươi tự hỏi trong lòng , ngươi vài năm nay hại ít nhiều những thanh niên trẻ tuổi thích ngươi? Câu Hồn Liễu Diệp trong tay ngươi câu dẫn được bao nhiêu hồn đàn ông rồi?

      Thiếu nữ áo lục Hoa Vũ Tình phản bác lại:

      - Đó là những người tình gian ý giả, đâu phải chỉ nhìn đến vẻ xinh đẹp của ta mà đến, đều mong muốn chiếm được chút tiện nghi thân thể ta, phải là thứ tốt đẹp gì cả, bọn chúng đều đáng tội cả.

      Địch Lượng quát to:

      - Câm miệng. Nếu như ngươi cố ý hấp dẫn bọn họ, những người đó làm sao vây quanh ngươi như ruồi bu mật? Nếu ngươi chính trực, hẳn phải cự tuyệt những người đó, dùng phương cách độc như vậy, trước hết tạo hy vọng cho bọn họ, sau đó mới tự tay phá vỡ hy vọng đó.

      Hoa Vũ Tình vẻ mặt hơi biến, có phần cực đoan đáp:

      - Ta thích, ai khiến bọn chúng tự mình cam tâm tình nguyện để ta điều khiển?

      Địch Lượng hừ giận tiếng, trừng Hoa Vũ Tình rất lâu, cuối cùng quay đầu tranh luận với nàng.

      Thiên Lân bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi hai người bãi chiến rồi mới nhúng miệng vào:

      - Té ra hai vị là cao nhân của Thần Đao đường và Tàn Hoa môn, đáng tiếc ta lại ngu dốt thiếu hiểu biết, chỉ nghe tên ba phái Băng Nguyên và Dịch viên, Trừ Ma liên minh mà thôi, quả là xấu hổ.

      Địch Lượng vẻ mặt hơi nặng xuống, hừ giọng :

      - Ngươi xuất ở đây, hẳn phải là người của Băng Nguyên ba phái, đến đây chỉ để thám thính động tĩnh của bọn ta.

      Thiên Lân bình tĩnh đáp lời:

      - Mặc dù đúng nhưng cũng sai lắm.

      Địch Lượng thấy khó hiểu, nghi hoặc :

      - Ngươi phải người ba phái? Thế ngươi ra là ai, vì sao lại đến đây?

      Thiên Lân nở nụ cười tự phụ hấp dẫn, giọng điềm nhiên đáp:

      - Ta tên Thiên Lân, được xưng là thần Băng Nguyên, có quan hệ rất lớn với ba phái Băng Nguyên. Lần này đến đây, thứ nhất là thử thăm dò mục đích của các vị, thứ hai là muốn cho mọi người số chuyện.

      Thiếu nữ áo lục Hoa Vũ Tình cười nhàng tiến lên, giọng hấp dẫn :

      - Té ra ngươi còn có ngoại hiệu vang dội như vậy, quả thiếu niên đắc chí khiến ta sinh lòng kính nể. biết ngươi lần này đến đây là muốn với chúng ta điều gì?

      Thiên Lân nhìn nàng bước từng bước đến gần, vẻ mặt lên nụ cười say lòng người, tà dị :

      - Hoa hương như vũ, biến tát đại địa, tình hệ cửu châu, tùy duyến nhi tụ. (Hương hoa như mưa trải khắp cả mặt đất rộng lớn, tình từ khắp nơi theo duyên mà tụ lại.) Gió tuyết như vậy, núi sông màu, quả có thể điểm xanh lục giữa muôn ngàn trắng toát, mình chiếm hết phong tao xinh đẹp. khiến ta quên hết mọi thứ, biết phải từ chỗ nào.

      - Tiểu quỷ, miệng ngọt đến hấp dẫn đầy mật ong, quả là người có lòng hiếm thấy.

      Hoa Vũ Tình hai mắt khép hờ, khuôn mặt nụ cười sâu sắc, thân thể yếu ớt thanh mảnh nhào thẳng vào lòng của Thiên Lân.

      Thấy vậy, Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, dường như có chút do dự, nhưng ngay trước khi Hoa Vũ Tình ép vào thân thể, xảo diệu lùi lại vài thước, vừa hay né tránh được cử chỉ đầy vẻ thương nhung nhớ của Hoa Vũ Tình.

      Hoa Vũ Tình thân thể loáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, kỳ quái nhìn Thiên Lân lúc mới khôi phục lại tình trạng, vừa mỉm cười tiến lên, vừa nhàng phất cành liễu trong tay.

      Thiên Lân ánh mắt hơi khó xử, đối với dạng phụ nữ chủ động như vậy, nhất thời còn chưa nghĩ ra được đối sách thế nào mới tốt được.

      Bên ngoài, người đàn ông to lớn mang trang phục người dân tộc dường như chán ghét cảnh tượng này, giận dữ mở miệng phát ra thanh như sấm gầm.

      - Đủ rồi, nơi này phải chỗ liếc mắt đưa tình. Tiểu tử ngươi có điều gì cứ thẳng ra .

      Thiên Lân nhìn người đàn ông to lớn, ánh mắt hơi kinh ngạc, cười hỏi:

      - Các hạ xưng hô như thế nào?

      Người đàn ông cao to đáp:

      - Ngạc Tây.

      Thiên Lân quan sát vẻ mặt của những người quanh đó, phát mọi người đều mơ hồ, ràng hoàn toàn biết được lai lịch của Ngạc Tây như thế nào.

      hề hỏi tới quá nhiều, Thiên Lân cười :

      - Ngạc Tây, ngươi đến Băng Nguyên phải cũng vì Phi Long đỉnh ?

      Ngạc Tây thản nhiên đáp:

      - Cũng sai lắm, ngươi hỏi vậy có dụng ý gì đây?

      Thiên Lân cười đáp:

      - có gì, ta chỉ muốn cho các ngươi biết, trước đây nhóm nhân sĩ tu đạo đến đây trước các ngươi. Trong bọn họ có lão già tên là Vân Yên cư sĩ, bởi vì nghe lời khuyến cáo, đem vật quý giá nhất của mình mai táng ở trong băng tuyết rồi.

      Ngạc Tây vẻ mặt thay đổi, dường như biết nhiều về thân phận của Vân Yên cư sĩ.

      Nhưng mọi người xung quanh lắng tai, vừa nghe xong câu của Thiên Lân liền ào ào bật kêu sợ hãi.

      Hoa Vũ Tình vẻ mặt nặng nề, trầm giọng :

      - Thiên Lân, câu này của ngươi là chứ?

      Bật cười thần bí, Thiên Lân hỏi ngược lại:

      - Ngươi cho là hành động này của ta giống như là thủ pháp đánh vào núi để dọa hổ, phải vậy ?

      Hoa Vũ Tình hiểu hay giả, chần chừ :

      - Ngươi quả quá thông minh, vì thế khiến người ta rất khó mà tin tưởng được.

      Thiên Lân để ý, đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi:

      - Mọi người thấy lời của ta có mấy phần là đây?

      Mọi người trả lời, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , ràng đa số mọi người đều tin.

      Đối với việc này, Thiên Lân sớm tính toán, nở nụ cười cao thâm khó lường, nhàng :

      - ra ngoài chuyện này, ta còn biết chuyện, nhưng nếu mọi người tin, ta cũng khó mà đề cập đến. Bây giờ, ta trước bước, hy vọng có thể thấy được hình bóng các vị ở Đằng Long cốc.

      chần chừ, Thiên Lân xong liền phi thân lên quay về lại lối đến.

      Ngạc Tây thấy vậy, quát to:

      - Từ từ , có điều gì muốn rồi hãy .

      Dừng lại giữa trung, Thiên Lân liếc mọi người dưới đất, cười hơi kỳ dị trả lời:

      - Té ra còn có người muốn nghe, thế ta cho ngươi biết. Băng Nguyên có hai loại dã thú đáng chú ý, thứ nhất chính là sói tuyết, các ngươi hẳn biết qua thực lực của nó. Thứ hai là gấu Bắc Cực, loại này có thể là nóng nảy, các vị nhớ phải hết sức cẩn thận. Được rồi, cũng xong, giả đúng sai mọi người tự mình kết luận. cũng …

      nhàng bắn lên, Thiên Lân bay thẳng về chân trời, chớp mắt còn thấy hình bóng.

      Trong hẻm núi đầy tuyết, mọi người ở đó vẻ mặt kinh ngạc, ràng hiểu lắm những lời của Thiên Lân.

      , Thiên Lân vượt qua vài dặm đường dài quay lại chỗ Lý Phong, Tân Nguyệt, với năm người:

      - Tình hình vừa rồi mọi người đều thấy , ta cũng nhiều. Còn liên quan đến người thần bí áo đen, ta lén phân tích qua khí tức của , phát người này rất tà đạo, tần suất chân nguyên trong cơ thể biến ảo bất định, khi chính khi tà, rất khó phân biệt lai lịch của .

      Lý Phong trầm ngâm :

      - Từ sau cuộc chiến hai mươi năm trước, ma trong Tu Chân giới đều tránh, ngờ có loại cao thủ tà dị có được đặc tính này.

      Phùng Vân lẩm bẩm khe khẽ:

      - Thời gian hai mươi năm phát sinh rất nhiều chuyện, ai có thể khẳng định xuất cao thủ tà phái mới đây?

      Chu Kiệt :

      - Lúc này suy xét đến những chuyện đó còn quá sớm chút. Ta muốn hỏi Thiên Lân, vì sao chuyện có liên quan đến sói tuyết và gấu Bắc Cực cho bọn họ?

      Thấy Chu Kiệt hỏi vậy, mọi người đều nhìn Thiên Lân, ràng vấn đề này mọi người cũng hiểu chút nào.

      Cười thản nhiên, Thiên Lân :

      - với bọn họ chuyện này ngoài việc phân tán chú ý của bọn họ. khi bọn họ chọc vào Lang Vương và gấu Bắc Cực, tuyệt đại đa số những người trong đó đều khó mà thoát thân, như vậy đối với Đằng Long cốc và Băng Nguyên có lợi. Ngoài ra, có thêm Lang Vương và gấu Bắc Cực tham gia vào, bề mặt có vẻ phức tạp chút nhưng từ góc độ khác, tồn tại của bọn họ cũng dính dáng đến số chuyện chúng ta còn chưa biết được.

      Hiểu ý tứ của , Chu Kiệt khen:

      - Thông minh, hổ là thần của Băng Nguyên.

      Thiên Lân cười ha hả, đắc ý liếc Tân Nguyệt, nhưng chỉ được cái trừng mắt hờn dỗi của nàng.

      Phùng Vân nhìn thấy tình hình của hai người, trong lòng khỏi khẽ than thở, ngầm : “Sư đệ à, nhất cận lân nhì cận thân (nguyên bản: gần hồ được hưởng ánh trăng trước), ngươi còn cơ hội rồi.

      Lý Phong thấy mọi người trầm ngâm, chuyển sang chuyện khác:

      - Trời trễ rồi, hay là chúng ta xem thử tình hình của nhóm cuối cùng thế nào .

      Mọi người bàn luận gì, vì thế hàng sáu người rời khỏi nơi đó.

      Theo tin tức Phi Hiệp thu thập được trước đó, nhóm nhân sĩ tu đạo thứ ba tổng cộng có năm mươi người, từ phía Tây Bắc bay đến.

      Bây giờ, tình hình của hai nhóm người tu đạo trước có hiểu biết đại khái, chỉ còn nhóm cuối cùng, Lý Phong cũng dự tính đến gần chút để quan sát.

      Thời gian trôi qua. Lý Phong sáu người thẳng tiến hướng Tây, bay khoảng chừng trăm dặm, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

      Quay đầu lại, sáu người nhìn lui chỉ thấy trong tuyết có bóng người bay đến, ngờ lại là Đinh Vân Nham môn hạ Đằng Long cốc. Ông lúc này vẻ mặt đầy lo lắng.

      Quay người nghênh đón, Lý Phong trầm giọng :

      - Sư đệ, chuyện gì mà lo lắng vậy?

      Đinh Vân Nham kịp chào hỏi mọi người, gấp gáp :

      - Chuyện có biến, giây lát trước, có hai cao thủ thần bí thần hay quỷ biết xâm nhập vào trong cốc, bị nhị sư huynh và tam sư huynh phát , hai bên giao chiến vài chiêu, hai vị sư huynh liền bị trọng thương hôn mê. Đợi khi sư phụ phát truy đuổi, hai cao thủ thần bí đó biến mất còn. Bây giờ sư phụ hạ lệnh ta lập tức triệu hồi mọi người quay về cùng nhau thương nghị chuyện này.

      Lý Phong vẻ mặt biến hẳn, chìm vào trầm tư. Chu Kiệt vẻ mặt kích động truy hỏi:

      - chút tin tức cũng có chăng? Hai người đó làm sao xuyên qua được phòng tuyến của chúng ta để tiến vào trong cốc?

      Đinh Vân Nham vẻ mặt nặng nề, lắc đầu đáp:

      - Tạm thời biết được.

      Bên cạnh, Mạc Ngôn :

      - Chuyện có kỳ quái, chúng ta hay là quay về trước rồi hãy đàm luận.

      Lý Phong lắc đầu giọng :

      - Với tu vi của hai vị sư huynh, vài chiêu liền bị trọng thương bất tỉnh, ràng người đến có thực lực vượt quá tưởng tượng. Lúc này, chúng ta đến nơi này rồi, nếu giữa đường bỏ dỡ khỏi đáng tiếc, ta dự tính tiếp tục tiến lên, để Tân Nguyệt và Thiên Lân cùng Mạc huynh và Phùng huynh quay về, ta và Ngũ sư đệ đợi sau khi tra xét ràng tình hình những người này rồi mới quay về.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 123

      Ads
      Đinh Vân Nham hơi bất ngờ, hô :

      - Tứ sư huynh, chuyện này …

      Lý Phong cắt ngang, trầm giọng :

      - Quyết định như vậy, sư phụ chắc chắn hiểu được ý của ta, thôi.

      Đinh Vân Nham nghe vậy thêm, lập tức gọi Thiên Lân, Tân Nguyệt bốn người cùng bay về phía Đằng Long cốc.

      Đưa mắt nhìn theo năm người, Chu Kiệt hiểu hỏi:

      - Sư huynh, vì sao huynh muốn làm ngược ý của sư phụ?

      Lý Phong cười cười, dùng vẻ mặt Chu Kiệt hiểu đáp:

      - Sư phụ ra phải có ý bọn ta, mà là Tân Nguyệt và Thiên Lân.

      Chu Kiệt nghi hoặc :

      - Nghĩa là sao?

      Lý Phong quay người bay , thanh vang vọng trong gió tuyết ngừng.

      - Trong Đằng Long cốc, thế hệ chúng ta là vô dụng nhất, tu vi được ba phần của sư phụ. nay, hạng tuổi trẻ vượt lên , Từ Tĩnh, Tân Nguyệt, Lâm Phàm đều có tư chất hơn người, Thiên Lân càng cần phải nhiều. trưởng thành và kinh nghiệm của bọn chúng mới ảnh hưởng đến điểm quan trọng trong việc phát triển của Đằng Long cốc sau này. Đây là vì sao sư phụ luôn thiên vị Thiên Lân, sủng ái mình Tân Nguyệt.

      đường chạy mau, Đinh Vân Nham dẫn bốn người Thiên Lân nhanh chóng về đến Đằng Long cốc, chạy thẳng vào Đằng Long phủ.

      Trong động, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, bên cạnh có Hàn Hạc và Điền Lỗi ngồi, hai người đều có vẻ tức giận.

      mặt đất, Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng nằm thẳng cẳng, Trương Trọng Quang đứng yên bên cạnh vẻ mặt bi phẫn, hai tay nắm chặt.

      Thấy mấy người Đinh Vân Nham vào, Triệu Ngọc Thanh toát ra nụ cười quen thuộc, bảo Mạc Ngôn và Phùng Vân ngồi xuống, sau đó đưa mắt nhìn Tân Nguyệt và Thiên Lân.

      Phát ánh mắt khác thường của Triệu Ngọc Thanh, Tân Nguyệt chăm chú lát, sau đó cúi đầu xuống quan sát hai người hôn mê mặt đất.

      Thiên Lân cau mày, thẳng đến bên Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng, ngồi xổm xuống thăm dò thương thế của bọn họ.

      Theo Thiên Lân thấy, hai người hoàn toàn bị ngoại thương, ràng hôn mê bởi vì loại pháp quyết nào đó đánh trúng.

      Kiểm tra cẩn thận, Thiên Lân trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, phát ánh mắt phức tạp của ông nhìn mình.

      Thiên Lân đứng lên :

      - Cốc chủ, bọn họ…

      Triệu Ngọc Thanh cắt ngang lời , hỏi liền:

      - Con có thể giải khai cấm chế người bọn chúng ?

      Thiên Lân trầm tư lúc, gật đầu :

      - Có thể, nhưng xác suất chỉ được năm phần.

      Triệu Ngọc Thanh gật , khẽ :

      - Như vậy con hãy ra tay .

      Hàn Hạc nghe vậy vẻ mặt biến sắc, khuyên bảo:

      - Sư huynh…

      Liếc mọi người, Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:

      - Ta tin tưởng Thiên Lân, những lời khuyên can cần lại.

      Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt nghiêm lại, cảm kích liếc Triệu Ngọc Thanh, sau đó tiến hành tìm hiểu cẩn thận hai người nằm mặt đất thêm lần nữa.

      Giây lát sau, Thiên Lân sau khi nắm vững tin tức đại khái, bắt đầu giải trừ cấm chế cho hai người.

      Trước hết, Thiên Lân ngưng thần tĩnh khí, điều chỉnh trạng thái tốt, rồi quanh người lóe lên ánh xanh, cả người bay lên trung ngồi xếp bằng, xoay tròn phía hai người thước, phát ra kết giới ánh sáng màu xanh đen trùm lấy Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng.

      Sau đó, Thiên Lân tăng tốc vận hành, chớp mắt bóng người dưới tác dụng của tốc độ cao biến thành mơ hồ , hóa thành vô số điểm sáng bé dung nhập vào trong kết giới ánh sáng màu xanh đen, bắt đầu tiến hành gột rửa mạnh mẽ cho hai người.

      Đó là quá trình phức tạp nhưng thấy bình thường, dung nhập thành quỷ tu luyện nhiều năm nay của Thiên Lân là loại khảo nghiệm nghiêm khắc.

      Thông qua hành động này, Thiên Lân dùng sức mạnh bản thân thúc động ánh sáng màu xanh đen thần thánh, từng tấc từng tấc đả thông kinh mạch hai người Tiễn Vân Hạc, ép sức mạnh quỷ bí tà dị chứa trong người bọn họ đến vị trí định sẵn, rồi sau đó mới nghĩ biện pháp luyện hóa nó hay là ép ra ngoài cơ thể.

      Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh quanh người Thiên Lân, vẻ mặt ai nấy khác nhau, trong đó Tân Nguyệt và Triệu Ngọc Thanh là khác thường nhất.

      Đối với những người khác, Thiên Lân những tu vi kinh người mà càng thêm thần bí, mọi người nhìn đều có vài phần mới lạ.

      Nhưng đối với Tân Nguyệt và Triệu Ngọc Thanh, bọn họ bởi vì tương đối hiểu được Thiên Lân, vì thế ánh mắt nhìn cũng hàm chứa ý người khác hiểu được.

      Quá trình giải cấm chế ra đơn giản vô cùng, chỉ cần tìm được điểm đột phá, lại phối hợp với thực lực tương ứng liền nhanh chóng có thể hoàn thành.

      Nhưng Thiên Lân lúc này tình trạng quỷ quái, phân tích được thương thế hai người, lại có thực lực kinh người nhưng kết quả lại hoàn toàn thuận lợi.

      Trong lúc giằng co, Thiên Lân suy nghĩ loang loáng, hai người Tiễn Vân Hạc sở dĩ hôn mê bất tĩnh bởi vì trong đại não còn lưu lại tàn tích luồng tinh thần dị lực, kinh mạch có tám chỗ bị sức mạnh tà ác đóng kín.

      nay, dùng sức mạnh thần thánh trục được tà khí trong cơ thể hai người ra ngoài, sau khi đả thông sơ qua kinh mạch rồi, lại thầm dùng loại phương pháp khác hấp thu tinh thần dị lực trong đại não bọn họ.

      Như vậy, thân thể bọn họ khôi phục bình thường, nhưng vì sao còn hôn mê bất tỉnh?

      Vừa suy tư, Thiên Lân vừa duy trì trạng, sau khi khảo sát thực lâu, toàn thân đột nhiên mất ánh sáng xanh đen, đổi thành luồng sáng màu vàng kim chói mắt chứa khí từ bi thiện lương của Phật gia.

      Đến lúc này, thân thể Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng mặt ngoài ngập tràn ánh vàng kim hệt như chìm đắm trong ánh sáng vàng chói của Phật, thân thể xuất chút dấu vết hồi phục.

      Phùng Vân nhìn thấy cảnh này kinh ngạc la lên:

      - Đây là Phật pháp vô thượng của Phật môn, Thiên Lân sao lại tập được?

      Hàn Hạc trầm ngâm đáp:

      - Chuyện này hẳn là học tập gia truyền của Thiên Lân.

      Đinh Vân Nham cảm xúc :

      - Thiên Lân được trời ưu đãi, người thường khó mà so sánh được. Bây giờ chúng ta nhìn thấy chỉ là bộ phận trong cuộc đời của mà thôi.

      Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, giọng :

      - cần phải hâm mộ người khác, có được càng nhiều, trách nhiệm và sứ mệnh lưng cũng tăng lên tương ứng.

      Hàn Hạc đồng ý ;

      - Đúng là thế, bình thường là có phúc, nhưng có được bao nhiêu người có thể nhận thức được?

      Chuyển biến của pháp quyết thay đổi thế yếu của Thiên Lân, sau khi nắm vừng yếu quyết, Thiên Lân tăng mạnh chân nguyên, bao lâu liền giải khai được cấm chế người Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng, khiến bọn họ dần dần tỉnh lại.

      Thu lại chân nguyên, Thiên Lân nhàng hạ xuống bên Tân Nguyệt, trong mắt có vẻ uể oải, nhưng lại có vài phần phức tạp.

      Thời khắc này, Thiên Lân ra phát cái gì, vì sao muốn đề cập thẳng thắn?

      Thấy Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng tỉnh lại, Trương Trọng Quang, Đinh Vân Nham là sư huynh đệ vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi han tình trạng hai người.

      Triệu Ngọc Thanh quay về chỗ ngồi, vừa gọi mọi người ngồi xuống, vừa :

      - Vân Hạc, con xem tình hình lúc đó như thế nào?

      Tiễn Vân Hạc vâng tiếng, nhớ lại :

      - Nhớ lại lúc đó con cùng Vương sư đệ bàn tán về chuyện Băng Tuyết đại hội, đột nhiên lóe lên hai luồng sáng nhạt xa, sau đó lập tức hóa thành hai người thần bí. Hai người này vô cùng kỳ dị, người toàn thân bao trùm ánh xanh lục, nhìn thấy được hình dáng thân thể, người toàn thân lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm, chói đến độ khó mà mở mắt nhìn được. Bọn họ vừa xuất , liền trực tiếp đến gần chúng ta, hề nghe chúng ta hỏi, từ đầu đến cuối lời nào lập tức công kích mạnh mẽ. Hai người này thực lực kinh người, biết tu luyện loại pháp quyết tà ác thế nào, mỗi lần giao tranh chỉ cần thân thể tiếp xúc với bọn họ, chân nguyên trong cơ thể liền điên cuồng tiết ra ngoài. Hơn nữa, còn phải đối phó với luồng chân nguyên quỷ dị từ người truyền vào tự động phong bế kinh mạch chúng ta, khiến chúng ta nhanh chóng mất sức chiến đấu.

      Nghe đại khái tình hình rồi, Triệu Ngọc Thanh :

      - Với suy nghĩ cá nhân, bỏ qua pháp quyết quỷ bí của hai người đó, tu vi bọn chúng thế nào?

      Tiễn Vân Hạc trầm ngâm lúc, hơi do dự :

      - Tu vi bọn họ ràng vượt khỏi chúng con, phỏng chừng cùng cấp bậc với sư phụ.

      Triệu Ngọc Thanh chút thay đổi, dường như chuẩn bị tâm lý.

      Điền Lỗi hơi lo lắng, trầm giọng :

      - Cao thủ như vậy nhiều, người đến hẳn là hạng có mặt mũi. Nhưng bọn chúng thầm lẻn vào trong cốc, vì sao lại làm vậy?

      Đinh Vân Nham suy đoán:

      - Theo đệ tử, hai người này có khả năng là đến vì Phi Long đỉnh, muốn thầm tiến vào thăm dò qua, lại ngờ bị hai vị sư huynh phát , thế mới động thủ, sau đó nhanh chóng thoát .

      Phùng Vân :

      - Đinh lão đệ suy đoán có đạo lý, nhưng thế vô thường, người đến có khả năng cũng phải vì Phi Long đỉnh, mà còn có mục đích khác. Còn vì sao lại như vậy, trước mắt còn chưa được.

      Triệu Ngọc Thanh phất tay bảo mọi người im lặng, giọng nặng nề lên tiếng:

      - Chuyện lần này cho dù đối phương có mục đích thế nào, chúng ta phòng ngự yếu ớt là thể tránh khỏi. Bây giờ, Băng Tuyết thịnh hội sắp sửa cử hành, để đảm bảo đại hội bị ảnh hưởng, ta dự tính để Vân Hạc, Chí Bằng, Vân Nham cùng nhau hỗ trợ Trọng Quang, cần phải để đại hội làm được viên mãn. Còn những người tu đạo từ bên ngoài đến, vẫn để Lý Phong ứng phó, có được hai vị hiền chất hỗ trợ, lại thêm Phi Hiệp, Tân Nguyệt phối hợp hẳn có vấn đề lớn quá. Còn chuyện phòng ngự, để hai sư đệ phụ trách, tuyệt đối để phát sinh chuyện tương tự như vậy nữa.

      Nghe vậy, mọi người bàn thêm, mọi việc cứ như vậy mà làm.

      Sau đó, Triệu Ngọc Thanh bảo mọi người , chỉ lưu lại Tân Nguyệt và Thiên Lân.

      - Thiên Lân, con thấy hai người thần bí đó như thế nào?

      Cau đôi mày kiếm, Thiên Lân trầm ngâm :

      - Theo tình hình vừa mới giải trừ cấm chế, người ra tay dường như hoàn toàn chưa xuất toàn lực. Nhưng thủ pháp quỷ dị, điểm này khiến người ta khiếp hãi. Theo con hiểu được, người xuất thủ đó sở trường pháp quyết có tính chất quỷ bí hiểm, cũng tương tự như Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết của Ma môn, cùng thuộc phạm vi công kích của tinh thần dị lực. Ngoài ra, pháp quyết đối phương tu tập chứa sức mạnh tà dị khóa hồn bắt phách, có tính phá hủy rất mạnh.

      Gật đầu nhè , vẻ mặt Triệu Ngọc Thanh khác thường :

      - Băng Nguyên an bình sắp sửa mở ra trường chiến đấu kinh thiên động địa. Trường chiến đấu này định sẵn kiếp nạn tiếp theo, khiến xảy ra vô số chuyện người ta thể tưởng tượng được. Băng Nguyên chỉ là bắt đầu. Thiên hạ mới là chỗ để đuổi hươu cuối cùng!

      Tân Nguyệt hiểu giọng :

      - Sư tổ, người với chúng con những chuyện này …

      Triệu Ngọc Thanh nhìn nàng, cười phức tạp, lẩm bẩm khe khẽ:

      - Mệnh vận các con khác với người thường, định sẵn phải trải qua những chuyện người thường khó mà gặp được. Khi mưa bão đến gần, cuộc đời các con sắp sửa chào đón bước ngoặt. Hãy nắm chặt lấy, chớ phụ thiên ý, nhớ kỹ, nhớ kỹ.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 124

      Ads
      Tân Nguyệt cái hiểu cái , khẽ lẩm bẩm:

      - Sư tổ …

      Triệu Ngọc Thanh lắc đầu :

      - Chớ có hỏi nhiều, sau này con hiểu những ý trong lời của ta. Bây giờ còn sớm nữa, hãy quay về nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai có lẽ bắt đầu mới.

      Tân Nguyệt gật , quay đầu nhìn Thiên Lân, chỉ thấy nhìn mình, trong ánh mắt có mấy phần ý cười say lòng người.

      Bật cười , Tân Nguyệt khóe miệng xuất nụ cười thần bí, xoay người thản nhiên ra hệt như tiên tử cao quý thầm rời .

      Thiên Lân nhìn theo bóng dáng nàng xa, trong mắt toát ra mê đắm, dường như Tân Nguyệt khoảnh khắc này khiến thấy được vẻ đẹp rung động mới lạ khác biệt.

      Triệu Ngọc Thanh nhìn thấy hết, khỏi cười :

      - Còn đuổi theo, chậm quá theo kịp.

      Thiên Lân nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh, cười ngượng ngùng, giọng khẳng định:

      - gấp, cho dù nàng chạy đến chân trời cũng thoát khỏi tay của con. Người con xác định rồi, ai cũng thể đoạt lấy từ con được.

      Triệu Ngọc Thanh cười hơi kỳ dị đáp:

      - Đủ phần bá khí, chí tình chí nghĩa. Nhưng thiên hạ đáng thương, nhân duyên được mấy phần đây?

      Thiên Lân hiểu, cúi đầu trầm tư lúc, đến khi ngửng đầu muốn hỏi lại phát Triệu Ngọc Thanh thầm biến mất.

      Thiên Lân sửng sốt rồi sau đó tỉnh lại, nhanh chóng đuổi ra ngoài động…

      Đêm Băng Nguyên đến hơi chậm hơn so với Trung Nguyên.

      Băng tuyết bao trùm trời đất khiến cả vùng đất trắng bạch màu, giảm bớt đêm tối.

      Bầu trời phiêu phù vung vẩy những mảnh tuyết lớn như lông ngỗng, theo gió lạnh mạnh mẽ thổi tung bay, hệt như hoan nghênh người khách đến từ phương xa.

      mặt tuyết, mơ hồ có đoàn người chầm chậm tiến lên, bọn họ mạo hiểm lúc lúc dừng trong gió tuyết khiến người ta khỏi suy tưởng, cái gì khiến bọn họ cố chấp như vậy?

      Băng Nguyên ban đêm lạnh lẽo vô cùng, trong gió tuyết cuồng phong chỉ cần mất cảnh giác chút bị mất phương hướng, bị vây chặt trong băng tuyết xem trắng tinh mà lại vô tình.

      Ban đêm như vậy, những người bình thường sinh hoạt Băng Nguyên ra khỏi cửa, cho dù là sói tuyết hay gấu Bắc Cực cũng đều núp trong hang động.

      nay, nhóm người ước chừng vài chục lợi dụng đêm tối tiến lên, mình phủ đầy tuyết nhanh ra có mục đích gì đây?

      Gió tuyết ngừng tuân theo quy luật tất yếu tuần hoàn của Băng Nguyên.

      ngọn núi băng cao, bóng người độc đứng thẳng nghênh đón.

      Đó là người thần bí đầu đội mũ, thân mặc áo đen, tay cầm ngọn Trản Phong đăng (đèn dầu chứa trong chén).

      Người này bị mũ che khuất nên nhìn ra được nam hay nữ, lại thêm vóc người trung bình, hoàn toàn có đặc tính ràng, cố tình làm ra vẻ quỷ dị.

      Ngoài ra, ngọn đèn trong gió của người này cầm có chút kỳ dị đặc biệt, đó là ngọn đèn dầu trong chén bao che, mặc kệ gió lớn gào thét, ngọn lửa của nó đều hề xuất chút lắc lư nào cả.

      Đứng yên bất động, người thần bí đó nhìn hàng người mặt tuyết, miệng thở dài khe khẽ, giọng lẩm bẩm:

      - Dục vọng là loại động lực, nhưng lại khiến rất nhiều người mất bản tính. Cuối cùng khi tỉnh lại, lúc đó có được bao nhiêu người hối hận đây?

      Thanh yếu ớt theo gió bay , chỉ chốc lát liền biến mất còn.

      Giây lát, người thần bí đó lóe lên biến mất, xuất ngọn núi băng khác, vừa hay ngay phía trước những người kia, ngọn đèn trong tay như điểm chỉ đường dẫn cho bọn họ tiến lên.

      mặt tuyết, trong đám người mạo hiểm tiến lên trong gió tuyết, có người trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này ngửng đầu hướng về phía trước.

      Khi thấy ngọn đèn trong tuyết đó, miệng liền phát ra tiếng cười ha hả, tự nhạo mình:

      - Hạng tự nhận thanh cao, quả là ngu xuẩn.

      Bên cạnh, lão già tướng mạo xấu xí hừ giọng :

      - Người ta đó là từ bi, há có phải loại tâm địa độc ác có thể hiểu được.

      Người trung niên cười lớn tiếng, khinh thường :

      - Từ bi? Nếu từ bi có thể phổ độ thế nhân, hà tất phải chạy đến nơi này?

      Lão già vẻ mặt thất kinh, cảnh giác nhìn người trung niên, hơi bất an :

      - Tiếu Tam Sát, ngươi nếu phục có thể xông thẳng về phía ngọn đèn đơn độc Chiếu Thế Đăng, cần phải châm chọc khiêu khích ở chỗ này.

      Tiếu Tam Sát là ma đầu giết người như ngóe trong Tu Chân giới, ra đời chưa quá mười năm mà thủ đoạn tàn nhẫn.

      Nghe mỗi khi cười lớn, người chết , điều này chính là nguyên nhân bất an của lão già.

      hiểm trừng mắt lão già, Tiếu Tam Sát :

      - Những người ta xem thuận mắt sớm muộn có thu thập, nhưng nay còn chưa đến lúc thời cơ thích hợp. Ngươi cũng cần ra vẻ sợ hãi như vậy, bây giờ lão từ có tâm tình, cũng muốn giết người.

      rồi thèm để ý đến lão già, tiếp tục tiến lên trong gió tuyết.

      Đêm, chầm chậm trôi qua, gió tuyết cứ mãi theo.

      Khi bầu trời dần dần ràng, gió tuyết lớn trời xuất dấu vết giảm yếu.

      Trải qua đêm lặn lội đường xa, hàng người mặt tuyết vượt qua được vài chục dặm, theo chỉ đường của Chiếu Thế Đăng đến hẻm núi tuyết cách Đằng Long cốc đủ tám mươi dặm.

      Lúc này, Chiếu Thế Đăng biến mất thần bí, nhóm người theo sát mà đến ước chừng hơn năm mươi người tự mình thăm dò tình hình lân cận.

      Ước chừng lát sau, trong nhóm người có người bắt đầu rời , lập tức khiến những người còn lại chú ý, mọi người tiền hô hậu ủng cũng quan tâm có chính xác hay , rời khỏi nơi đó như ong vỡ tổ.

      Lúc này, chỉ thấy hàng người ngự khí bay , phương hướng tiến lên hoàn toàn nhằm thẳng Đằng Long cốc mà chuyển hướng về phía Bắc.

      Sáng sớm, Thiên Lân từ trong Chức Mộng động ra, liền cảm ứng được khí tức hỗn độn.

      Thiên Lân chỉ thoáng để ý hiểu được tình hình đại khái, quay người vào trong động để với mẫu thân.

      Điệp Mộng vừa nghe, trầm tư lát, :

      - Phong ấn động này, mấy ngày sau này con cứ ở Đằng Long cốc, cần phải quay lại nơi này.

      Thiên Lân hỏi:

      - Mẹ, mẹ đâu?

      Điệp Mộng cười cười, điềm nhiên :

      - Mẹ ở nơi này nhiều năm, cũng muốn ra ngoài chuyến coi như du ngoạn thoải mái. Con mình ở đây, nhớ kỹ phải cẩn thận, đừng để mẹ phải lo lắng cho con.

      Thiên Lân hơi kinh dị, hiếu kỳ hỏi:

      - Mẹ muốn du ngoạn thoải mái? biết mẹ tính đâu chưa?

      Điệp Mộng cười :

      - Tùy tiện , có nơi nào xác định. Được rồi, thôi, cần phải hỏi nhiều chuyện này, mẹ nhiều lắm là vài ngày trở về.

      Thiên Lân hơi chần chừ, muốn hỏi thêm nhưng Điệp Mộng lại để cho có cơ hội, bản thân bà thầm bỏ biến mất giữa trung.

      Thấy vậy, Thiên Lân đành phải thôi suy nghĩ, thi triển Băng Thần quyết để phong ấn Chức Mộng động, sau đó rời .

      lát sau, Thiên Lân gặp phải đoàn người Tiếu Tam Sát.

      Hai bên gặp nhau, sau khi đánh giá qua, Tiếu Tam Sát cất tiếng hỏi:

      - Tiểu tử, xem ra ngươi tu vi bất phàm, hẳn phải xuất thân danh môn, biết sư phụ người là ai?

      Thiên Lân nhìn qua mọi người, phát những người này tổng cộng có năm mươi bốn người, trong lòng biết đây chính là nhóm người tu đạo đoạt bảo vật thứ ba.

      Trong những người này, có ba người khiến Thiên Lân chú ý, bao gồm cả Tiếu Tam Sát.

      Còn hai người kia tướng mạo nổi bật, nhưng Thiên Lân cảm ứng được khí tức tầm thường từ người bọn họ.

      Hai người đó, người tuổi chừng năm mươi, trà trộn trong đám người kia, mới nhìn thấy có đặc điểm nổi bật, nhưng quan sát cẩn thận liền phát được, người này trong mắt thỉnh thoảng đảo ngược ánh sáng thành màu xanh lục quỷ dị.

      Người kia chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, khuôn mặt cứng ngắc cười, toàn thân mơ hồ toát ra khí tức tử vong hệt như Thi nhân.

      Thu lại tinh thần, Thiên Lân nhìn Tiếu Tam Sát, khóe miệng xuất nụ cười kỳ dị, giọng :

      - Băng Tuyết là sư phụ, mặt đất là mẹ, mười năm thành công, dương danh ngàn đời. Ta là đồ đệ của Băng Tuyết, hoàn cảnh nhơi này nuôi dưỡng ta.

      Tiếu Tam Sát ánh mắt hơi lay động, cười hơi tà mị :

      - Đáp hay, nhưng hơi tự phụ. Tiểu tử, ngươi tên là gì, có biết Đằng Long cốc ?

      Thiên Lân quét mắt qua mọi người, thấy tất cả đều quan tâm, lập tức trả lời:

      - Ta tên là Thiên … Lân, là khách quen của Đằng Long cốc. Cácvị nếu muốn Đằng Long cốc, chỉ cần tiến về phía Đông chừng sáu mươi dặm là có thể đến Đằng Long cốc.

      Tiếu Tam Sát nghe Thiên Lân là khách quen của Đằng Long cốc, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cười hỏi:

      - Thiên Lân, ngươi là khách quen ở đó, hẳn nhất định từng nghe qua Phi Long đỉnh rồi.

      Bật cười thần bí, Thiên Lân đáp:

      - Phi Long đỉnh à, cái này ta có nghe qua, nay nghe có rất nhiều người chạy đến để cướp đoạt.

      Tiếu Tam Sát vẻ mặt vui mừng, hỏi tới:

      - Kết quả thế nào?

      Thiên Lân chầm chậm trả lời:

      - Kết quả tạm thời còn chưa có. Bất quá …

      Cố ý dừng lại , Thiên Lân nhìn mọi người chung quanh, trong lòng khỏi ngầm cười, cảm giác trêu cợt người khác quả tồi.

      - Bất quá cái gì, ?

      Bốn bề, những người nóng tính bất chấp lên tiếng hỏi tới.

      Thiên Lân thôi cười, ra vẻ tiếc nuối :

      - Theo ta biết được, hôm qua có tên gọi là Vân Yên cư sĩ, lớn tuổi rồi mà vẫn còn háo thắng tranh đấu, kết quả ngay cả mạng cũng còn.

      - Vân Yên cư sĩ! chết rồi? Chết trong tay của ai?

      Trong tiếng la thất thanh, ít người biến sắc.

      Thiên Lân trong lòng ngầm mừng, vẻ mặt lộ ra lắc đầu than :

      - ra vận khí của lão cũng tốt, ngờ gặp phải Nhất Tiếu Đoạn Hồn của Ly Hận thiên cung, người già cứng cỏi này chính là đối thủ của Vân Yên cư sĩ.

      Mọi người nghe vậy trầm ngâm, đại danh của Mạc Ngôn đa số đều chưa từng nghe qua, biết thực lực của ông ấy như thế nào.

      Tiếu Tam Sát chuyển sang chuyện khác:

      - Ngoại trừ chuyện này, còn có tình huống khác biệt nữa chăng?

      Thiên Lân chần chừ lúc, hỏi:

      - Ngươi là ai, ta sao phải cho ngươi biết?

      Tiếu Tam Sát thấy vẻ mặt Thiên Lân liền biết là đứa trẻ mới lớn, cho là Thiên Lân cố ý làm ra vậy.

      - Bằng hữu Tu Chân giới đều gọi ta là Tiếu Tam Sát, ta thích nhất là kết giao với bằng hữu thiếu niên.

      Thiên Lân nghi hoặc nhìn , hỏi lại:

      - Phải vậy chăng? Sau ta lại thấy ngươi giống người tốt vậy. Thôi, ta nhiều với ngươi nữa, các ngươi muốn hỏi điều gì, tự mình Đằng Long cốc mà hỏi.

      rồi hình bóng loáng lên bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 125

      Ads
      Tiếu Tam Sát vui, hừ giọng :

      - Tiểu tử thúi, ở trước mặt ta sao có thể để ngươi .

      Dứt lời người bay , Tiếu Tam Sát dùng tốc độ cực nhanh để đuổi theo.

      Bốn phía, mọi người thêm câu nào, vội vàng đuổi theo, hàng người cứ như vậy truy theo Thiên Lân, hướng về phía vùng đất mục tiêu của bọn họ.

      Trong lúc tiến lên, Thiên Lân thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy mọi người đuổi sát ngừng, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngầm :

      - lâu rồi chơi trốn tìm, hôm nay cùng bọn chúng chơi.

      Có quyết định rồi, Thiên Lân đổi hướng chếch nho , trong lúc bất ngờ dẫn cả đoàn người đó đến ngã ba.

      Khoảng chừng khắc sau, Thiên Lân đến ngọn núi tuyết, hình bóng bất ngờ biến mất còn thấy.

      Tiếu Tam Sát hơi tức giận, đuổi theo mạch ngờ lại đuổi kịp Thiên Lân, điều này khiến ngoài khó chịu còn tránh khỏi kinh ngạc.

      Dừng lại trung ngọn núi tuyết, Tiếu Tam Sát nhìn khắp xung quanh, phát được chút tung tích nào của Thiên Lân, thế Thiên Lân núp ở nơi nào?

      Những người còn lại chậm hơn bước, khi đến gần nhìn khắp chung quanh, sau đó đều dừng lại ngọn núi tuyết để tìm kiếm tung tích của Thiên Lân.

      Tiếu Tam Sát nhìn lúc, quá thất vọng cũng hạ mình xuống, trong lòng tính toán Thiên Lân biến mất thế nào.

      Thiên Lân đột nhiên thấy khiến mọi người rất hoang mang.

      Nhưng sau khi mọi người tìm kiếm và suy tư, ngọn núi tuyết vốn an bình đột nhiên lở tuyết, với khí thế sét đánh kịp bưng tai lập tức chôn tất cả mọi người vào trong băng tuyết.

      Giữa trung, Thiên Lân thầm ra, nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng thầm ra nụ cười.

      Thiên Lân sở dĩ làm như thế này, chỉ nhằm trêu đùa, mà còn muốn thử thăm dò chút xem trong những người này có bao nhiêu cao thủ.

      Thiên Lân nhanh chóng có được kết quả.

      Chỉ thấy dưới vùng tuyết phủ, trước tiên bay ra hai người, chính là hai người mà trước đó Thiên Lân lưu ý.

      Bọn họ vừa thấy Thiên Lân giữa trung, lập tức ánh mắt biến đổi, dường như ý thức được gì đó.

      - Tốc độ rất nhanh. Hai vị quả giấu rất tốt.

      Vẻ mặt cười tà dị, Thiên Lân dùng ánh mắt biết nhìn bọn họ.

      Người khoảng năm mươi thản nhiên :

      - Lúc nguy cơ bỏ chạy tự nhiên nhanh hơn bình thường.

      Người trung niên ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi lạnh như băng :

      - Nhanh và nhanh, chỉ phải trông vào tình hình lúc đó, đủ để đoán định được thực lực của cá nhân thế nào.

      Thiên Lân điềm nhiên :

      - Phải vậy chăng? Nếu như vậy, hai vị hà tất phải vội vàng giải thích?

      Người đàn ông trung niên nhìn , hỏi ngược lại:

      - Chúng ta , ngươi hỏi chăng?

      Thiên Lân cười :

      - Khó lắm, có lẽ ta nhất thời sơ ý quên hỏi cũng nhất định. Ta thấy rồi.

      Chỉ trong thời gian mấy câu , Tiếu Tam Sát cũng từ trong tuyết xuất , vừa thấy Thiên Lân lửa giận bừng bừng quát to:

      - Hay cho tiểu tử, vừa rồi là ngươi tác tác quái phải ?

      Thiên Lân cười :

      - Đừng kích động, ngươi thấy ở đây có hai vị cao thủ nhàn đàm với ta sao? Tốc độ bọn họ nhanh hơn ngươi, ngươi thấy kinh ngạc sao?

      Tiếu Tam Sát liếc hai người, hai mắt khép hờ lại cười hiểm :

      - Ha ha, quả nhìn người nên nhìn bề ngoài, hai vị giữ vững được bình thản rất tốt.

      Người năm mươi tuổi vẻ mặt điềm nhiên, gần xa :

      - Lão phu dạo chơi thiên hạ tùy lúc mà dừng chân, thích dương danh, lẽ nào chuyện này cũng được chăng?

      Tiếu Tam Sát cười hiểm :

      - Có thể được, nhưng thông báo tính danh hẳn cũng phải khó xử chứ?

      Lão già năm mươi tuổi liếc , hờ hững :

      - Người nguồn gốc, ngươi gọi ta là Phiêu Linh khách là được rồi.

      Tiếu Tam Sát gật , hỏi nhiều, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên hỏi:

      - Các hạ sao?

      Người đàn ông trung niên lạnh như băng đáp:

      - Hoàng Kiệt.

      Ngắn gọn có lực, từng chữ như vàng.

      Lẩm bẩm khe khẽ hai tiếng, Tiếu Tam Sát :

      - Hai vị ai biết đến lại có thực lực kinh người, hẳn nhất định phải có lai lịch bất phàm.

      Phiêu Linh khách cười lạnh :

      - nên quan tâm quá nhiều chuyện, các hạ tốt nhất nên tính toán kỹ để tránh việc sống đoản thọ.

      Tiếu Tam Sát nghe vậy vẻ mặt vui, nhưng có chút lo lắng, hừ khẽ :

      - Thần bí chỉ trong nhất thời, thể cả đời được.

      Phiêu Linh khách :

      - Nhất thời là đủ rồi, cần cả đời.

      rồi vút người lên, bay thẳng về phía xa xa.

      Người đàn ông trung niên Hoàng Kiệt thấy vậy, nhìn Thiên Lân kỳ dị, sau đó cũng thầm bỏ .

      - Tất cả rồi, ta cũng phải thôi.

      Cười thần bí với Tiếu Tam Sát, Thiên Lân để cho có cơ hội mở miệng, loáng lên liền biến mất.

      lúc sau, phần lớn những người tu đạo phủ dưới tuyết đồng thời bay ra, ít người còn mắng tai nạn tuyết bất ngờ xảy ra như vậy.

      Tiếu Tam Sát vẻ mặt lo lắng, nhìn theo hướng Thiên Lân biến mất, trong lòng biết vì sao cảm thấy bất an mãnh liệt.

      Bản thân mình quá lo hay có chuyện xảy ra?

      Thiên Lân khi đến Đằng Long cốc còn buổi sớm mai.

      Bên ngoài cốc, vài chục bá tính và đệ tử Đằng Long cốc được Trương Trọng Quang chỉ huy nhanh chóng xây dựng đài cao.

      Dừng lại nhìn lát, Thiên Lân thấy đài cao đó còn phải mất hai ngày mới có thể xây dựng xong, hẳn vừa kịp trước lúc đại hội.

      Xoay người vào trong cốc, Thiên Lân nhanh chóng đến Đằng Long phủ, chỉ thấy Mạc Ngôn, Phùng Vân, Lý Phong, Chu Kiệt, Tân Nguyệt, Phi Hiệp sáu người đều ngồi hai bên, Triệu Ngọc Thanh chuyện với bọn họ.

      đến bên Tân Nguyệt, Thiên Lân cười với nàng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, trong mắt toát ra vài thần thái.

      Tân Nguyệt bình tĩnh tự nhiên, chút khác biệt vì xuất của Thiên Lân, ngược lại Chu Kiệt hữu ý vô ý nhìn Thiên Lân lúc.

      Thân là sư phụ Tân Nguyệt, Chu Kiệt hoàn toàn ngu dốt, tuy biết ràng đồ nhi của mình và Thiên Lân quan hệ thế nào, nhưng với góc độ người ngoài, ông cũng ít nhiều có thể cảm giác được vài phần khác thường.

      Đương nhiên, đối với người như Thiên Lân, Chu Kiệt cũng rất thích, nhưng với thân phận của Chu Kiệt, nếu cho ông chọn lựa, có lẽ ông chọn Từ Tĩnh, bởi vì chuyện này quan hệ đến phát triển trong tương lai của Đằng Long cốc.

      - … Đài cao ngoài cốc ngày mai có thể hoàn thành, mọi chuyện còn lại mọi người phải ra sức nhiều hơn.

      hết đoạn, Triệu Ngọc Thanh dừng lại, ánh mắt nhìn Thiên Lân, hỏi lại:

      - Con từ Thiên Nữ phong đến đây, đường có thấy gì ?

      Thiên Lân hơi cảm thấy kinh ngạc, hiểu câu này của Triệu Ngọc Thanh là tùy tiện hỏi hay ông quả có thể nhìn thấu được tương lai.

      - đường trước khi đến đây, con vừa hay gặp được nhóm người tu đạo cướp bảo vật đến, tổng cộng bọn họ có năm mươi bốn người, trong đó có ba nhân vật đáng chú ý, chính là Tiếu Tam Sát, Phiêu Linh khách và Hoàng Kiệt.

      Phi Hiệp nghi hoặc :

      - đúng, nhóm thứ ba phải là năm mươi lăm người mới đúng.

      Thiên Lân đáp:

      - Ta chỉ gặp được có năm mươi tư người.

      Tân Nguyệt :

      - Khác biệt người cũng là bình thường, cần phải quá chú ý. Tiếu Tam Sát đó ta từng nghe thấy, nghe có uy danh trong Tu Chân giới.

      Thiên Lân cười :

      - Tiếu Tam Sát người này rất tà dị, phải là hạng lương thiện, tu vi hẳn ở cảnh giới Bất Diệt, cũng coi là nhân vật đáng chú ý. Ngược lại Phiêu Linh khách và Hoàng Kiệt khiến cho người ta cảm thấy cao thâm khó lường.

      Lý Phong trầm ngâm :

      - Trước mắt ba nhóm cao thủ toàn bộ đều đến, hẳn nhanh chóng có động tĩnh. Với tình trạng bọn ta nay, trong tình hình muốn động can qua, muốn khống chế cục diện hẳn phải mất ít nhiều sức lực.

      Phùng Vân :

      - Việc cấp bách là chúng ta phải tìm cho ra người đứng sau lưng lời đồn này, thăm dò ràng dụng ý thực của sau đó mới có thể phòng ngự tốt được. Chỉ với những người ở ngoài cốc, tuy nhân số ít nhưng còn chưa đủ tạo thành uy hiếp.

      Chu Kiệt lo lắng :

      - Ba ngày sau là Băng Tuyết thịnh hội, đến lúc đó còn có ít những người khác tham gia vào. Nếu chúng ta thể biết được lai lịch của đối phương trước đó, khi phát sinh bất ngờ sợ là khiến kịp trở tay.

      Triệu Ngọc Thanh :

      - Chuyện đến mức này, lo lắng cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Hay là nắm lấy thời gian, tận hết sức nỗ lực cuối cùng. Hai vị hiền chất, phía các vị người tham gia đến vào ngày đó hay là đến sớm hơn?

      Mạc Ngôn trả lời:

      - Trước khi đến đây, Thiên Tôn từng nếu biến cố quá lớn ngày đó mới đến, nếu như chuyện quá nghiêm trọng có lẽ đến sớm.

      Phùng Vân :

      - Gia sư cũng có ý này, mọi thứ tùy theo tình hình mà định.

      Triệu Ngọc Thanh cân nhắc chút, chầm chậm :

      - Nếu là như vậy, chúng ta tạm thời cần bàn luận, ngày mai tiếp tục quan sát động tĩnh những người đến đây, khi cần thiết các con có thể tự mình làm chủ để duy trì danh dự của Băng Nguyên và Đằng Long cốc.

      Những người ngồi đó đồng thanh vâng dạ, sau đó liền cùng nhau rời .

      Ra khỏi Đằng Long cốc, Lý Phong dò hỏi:

      - nay nhân số chúng ta đông, mọi người thấy cùng nhau hành động hay là chia thành từng nhóm?

      Chu Kiệt liếc Mạc Ngôn và Phùng Vân, kiến nghị:

      - tại người đến thành ba nhóm, ta thấy chi bằng chúng ta cũng chia thành ba tổ, sư huynh và Mạc đại hiệp tổ, ta và Phùng lão huynh tổ, còn lại ba đứa tiểu bối thành tổ, mọi người cùng nhau tiến lên.

      Lý Phong lập tức trả lời, mà nhìn Mạc Ngôn và Phùng Vân, thấy hai người cũng có ý kiến mới gật đầu :

      - Sư đệ suy nghĩ giống ta, chúng ta quyết định như vậy. Bây giờ, ta và Mạc đại hiệp về phía Nam, tập trung vào nhóm đoạt bảo thứ nhất, sư đệ và Phùng đại hiệp tiến về Đông Nam quan sát nhóm thứ hai, bọn Tân Nguyệt chú ý đến nhóm tu đạo thứ ba.

      Thấy vậy, mọi người hề bàn luận thêm, bảy người liền phân làm ba tổ tự bỏ .

      đường về phía Tây, Thiên Lân vừa chuyện với Tân Nguyệt, Phi Hiệp, vừa sưu tầm tin tức ở lân cận.

      Bởi vì có Băng Thần quyết, rất nhạy cảm với nhiều chuyện băng tuyết, chỉ cần lòng có tạp niệm, rất nhiều tin tức đều tự động hội tụ vào trong não của .

      Như vậy, Thiên Lân nhanh chóng nắm vững được hành tung của những người tu đạo đó, phát bọn họ tiến thẳng về phía này.

      Báo cho hai người cùng tình hình biết được, Thiên Lân cười hỏi:

      - Phi Hiệp, ngươi có thể tìm được nơi núp của Lang Vương và gấu Bắc Cực ?

      Phi Hiệp lắc đầu :

      - Ta nào có thời gian quan tâm đến chuyện đó.

      Thiên Lân hơi thất vọng, thở dài nhè :

      - Đáng tiếc, nếu biết chỗ bọn họ dừng chân, có thể mang đến chút kinh ngạc vui mừng cho bọn họ, thế tất nhiên là chuyện vô cùng thích thú.

      Tân Nguyệt liếc , mắng:

      - Quỷ đầu, chỉ biết chơi đùa làm xiếc, ngươi thể dùng phương thức quang minh chính đại để đối phó sao?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Tận dụng hết công năng của vật, nghỉ khỏe đấu mệt sức, chuyện này là thượng sách đó.

      Tân Nguyệt trừng hai cái, cũng tranh luận với , lập tức gia tăng tốc độ, thoáng cái bỏ lại Thiên Lân và Phi Hiệp xa xa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :