Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 116

      Ads
      Bật cười nho , Băng Tuyết lão nhân :

      - Nếu ta cho các ngươi biết, cũng chứng minh ta nghĩ thông rồi. nhiều năm trôi qua rồi, ta còn sợ cái gì đây? Bây giờ, trước hết để ta kết nối hoàn chỉnh những phần Phi Long thân pháp và Phi Long kiếm quyết ta truyền dạy trước đây cho các con, các con phải cố gắng tập trung tu luyện. Còn về Lâm Phàm, bắt đầu từ ngày mai, phải theo ta tu luyện Phi Long quyết. Thời gian ba ngày có được thành tựu thế nào phải trong vào cơ duyên của con mà thôi.

      Lâm Phàm và Linh Hoa nghe vậy rất mừng, đưa mắt cho nhau rồi đồng thanh :

      - Người yên tâm, chúng con toàn lực ứng phó.

      Băng Tuyết lão nhân bật cười mừng rỡ, lập tức tự mình chỉ điểm cho hai người luyện công.

      Sáu trăm năm sau, Phi Long lại ra.

      Băng Tuyết thịnh hội lần này, Lâm Phàm có thể nổi tiếng được hay ?

      Phía Nam Đằng Long cốc trăm dặm, Lý Phong và Chu Kiệt đứng ngọn núi băng, nhìn về phía xa xa.

      Dưới chân núi, mười hai đệ tử Đằng Long cốc chia nhau tản ra, chờ đợi nhận lệnh, bản thân đều phủ kín hoa tuyết.

      Cụp mắt lại, Chu Kiệt :

      - Sư huynh, nhóm nhân sĩ tu chân này tiến vào phạm vi hai trăm dặm của Đằng Long cốc, đến lúc chúng ta xuất ra mặt.

      Lý Phong suy nghĩ lúc, :

      - nay Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông còn chưa có tin tức, chúng ta tốt nhất nên đợi thêm lúc.

      Chu Kiệt lo lắng :

      - Với tình hình chúng ta nắm được nay, nhóm nhân sĩ tu đạo chia thành ba phương hướng khác nhau cùng đến, khi bọn bọ đều đến rồi, chúng ta có thể đáp ứng xuể được.

      Lý Phong sắc mặt nặng nề lên tiếng:

      - Chuyện này ta suy tính qua rồi. Nhưng trước mắt nếu có thể được hỗ trợ của hai phái kia, đối với chuyện phát sinh sau này có lợi ích to lớn vô cùng. Theo phân tích phán đoán của ta, những người tu đạo xâm phạm Băng Nguyên này bất quá chỉ là mới khởi đầu mà thôi. Những nhân vật lợi hại còn lục tục xuất sau này. Đến lúc đó, nếu chúng ta đơn độc tác chiến tiến thối lưỡng nan.

      Nghĩ lại những điều ông ta , Chu Kiệt phát cũng có đạo lý, khỏi than :

      - như vậy, lần này nếu xử lý cho tốt, rất có khả năng tạo nên cơn bão lớn.

      Lý Phong cười khổ, hề đáp lời.

      Lúc này, bóng hình xuất xa xa lọt vào tầm nhìn, chớp mắt đến được ngọn núi băng.

      - Khải bẩm hai vị sư thúc, Ly Hận thiên cung phái cao thủ tiến đến hỗ trợ, lập tức đến nơi này.

      Chu Kiệt vẻ mặt vui mừng, hỏi đệ tử truyền tin liền:

      - Biết được ai thống lĩnh chăng?

      Đệ tử đó trả lời:

      - Nghe trong bốn đại cao thủ của Ly Hận thiên cung, Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn tiền bối.

      Phát tay cho đệ tử truyền tin lùi , Chu Kiệt :

      - Sư huynh, Ly Hận thiên cung có Mạc Ngôn ra mặt, xem ra bọn họ rất coi trọng chuyện này, điều này cũng tính là tin tức tốt cho chúng ta.

      Lý Phong khổ sở :

      - Coi trọng còn có ý nghĩa khác, đó là tình hình ổn.

      Chu Kiệt sửng sốt lúc, tỉnh ngộ :

      - Cũng đúng, bọn họ phần lớn thấy được điều gì đó đúng đắn.

      Lý Phong :

      - Thôi, đừng nghĩ quá nhiều, Mạc Ngôn sắp đến rồi, chúng ta cùng nhau nghênh đón thôi.

      xong bay liền, được vài dặm nghênh đón Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn và chín vị môn hạ Ly Hận thiên cung đến nơi.

      Bởi hai bên đều là người quen, mọi người chào hỏi vài câu liền vào vấn đề chính.

      Trước hết, Mạc Ngôn hỏi:

      - Tình hình nay thế nào rồi?

      Lý Phong trả lời:

      - Tình hình hơi phức tạp, nhưng trước mắt những người đó còn chưa có hành động, vì thế mọi thứ đều còn trong giai đoạn suy đoán mà thôi.

      Chu Kiệt bổ sung thêm:

      - Theo tin tức mới nhất, phía Nam có số nhân sĩ tu đạo lên phía trước, nay cách đây tới trăm dặm, còn hai nhóm nhân mã kia đường đến, phương hướng và tuyến đường tiến lên đều có chút khác biệt nhưng lâu cũng đến.

      Mạc Ngôn nghĩ lúc rồi hỏi:

      - Trước mắt các vị có tính toán thế nào?

      Lý Phong trả lời;

      - Những người từ xa đến là khách, trước khi bộc lộ ý đồ chúng ta còn chưa tiện biểu quá nhạy cảm. Vì thế ta dự tính đến thăm dò trước, tiên lễ hậu binh, xem thử bọn họ có thái độ thế nào.

      Mạc Ngôn điềm nhiên đáp:

      - Suy nghĩ này cũng tồi, nếu có thể sớm dẹp được náo loạn, ảnh hưởng đến việc cử hành Băng Tuyết thịnh hội là tốt nhất. thôi, chúng ta xem thử những nhân sĩ tu đạo ở trung thổ đó có nhân vật nào đặc sắc .

      Gật đầu, Lý Phong dẫn mấy người Mạc Ngôn chạy thẳng về phía Nam, Chu Kiệt lại gọi mười hai cao thủ theo, gấp rút theo sát phía sau.

      đường , người hai phái nhanh chóng phát được mục tiêu, chỉ thấy vài chục cao thủ tu đạo, người ngự kiếm phi hành, người ngự khí lăng , tất cả bay thẳng về hướng này.

      Dừng lại, Lý Phong và Mạc Ngôn, Chu Kiệt giọng trao đổi chút, dặn dò đệ tử theo ở nguyên tại chỗ chờ lệnh, ba người họ lại tiếp tục tiến lên mãi đến khi gặp những nhân sĩ tu đạo đó mới dừng lại.

      Liếc những người mới đến, Lý Phong vẻ mặt mỉm cười lên tiếng:

      - Hoan nghênh các vị đồng đạo tu chân đến Băng Nguyên, ta đại biểu cho ba phái Băng Nguyên hoan nghênh mọi người. Trước hết, ta tự giới thiệu về mình, ta là Lý Phong môn hạ của Đằng Long cốc, hai người phía sau người là Chu Kiệt sư đệ của ta, người kia là Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn Mạc đại hiệp của Ly Hận thiên cung. Lần này các vị đồng đạo đến Băng Nguyên biết là chỉ ngang qua hay là đặc biệt đến đây?

      Bị ba người ngăn lại giữa đường, rất nhiều nhân sĩ tu đạo ào ào tản ra, ánh mắt khác nhau nhìn ba người, cùng suy tính tình hình trước mắt.

      lúc sau, hòa thượng to lớn từ trong đám người bay ra, chính là Sát Phật Thiên Nộ.

      liếc ba người, hỏi thẳng mặt:

      - Nghe Đằng Long cốc có cái Phi Long đỉnh, bề mặt đỉnh này có khắc kỳ học thời thượng cổ, chuyện này có hay ?

      Lý Phong đánh giá rồi mỉm cười trả lời:

      - Vị đại sư này xưng hô thế nào? Từ đâu mà biết chuyện Đằng Long cốc ta có Phi Long đỉnh vậy?

      Thiên Nộ đĩnh đạc trả lời:

      - Phật gia là Thiên Nộ, còn về chuyện Phi Long đỉnh cũng là nghe người ta lại, vì thế muốn tới nhìn cho biết chuyến.

      Lý Phong hơi kinh ngạc, la :

      - Té ra là Sát Phật đỉnh đỉnh đại danh đến đây, quả là thất lễ. Nhưng ta muốn hỏi đại sư chút, đại sư có thể khẳng định lời truyền miệng đó là chăng?

      Thiên Nộ hỏi ngược lại:

      - Nếu như những người này chạy đến đây làm gì?

      Lý Phong nghe vậy chút kinh hoàng, trấn định đáp:

      - Đại sư hỏi như vậy rất đúng, mọi người nếu chạy đến đây, nhất định có chứng cứ, nhưng ta muốn hỏi lần, chư vị có mặt ở đây có ai từng qua Băng Nguyên chăng?

      Nhân sĩ tu đạo ở quanh đó kể cả Thiên Nộ tổng cộng có sáu mươi ba người, sau khi nghe Lý Phong hỏi chuyện này, ai nấy nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu, ra dấu chưa từng bước chân đến Băng Nguyên.

      Thấy vậy, Lý Phong cười :

      - Nếu như mọi người đều chưa từng qua Băng Nguyên, thế ta cho các vị biết, hoa mẫu đơn vùng Băng Nguyên nở ra hết sức xinh đẹp, mọi người cho là như thế nào?

      Thiên Nộ trả lời:

      - năng lung tung, Băng Nguyên lạnh lẽo vô cùng, căn bản thích hợp cho mẫu đơn sinh trưởng, thế hoa mẫu đơn từ đâu có được?

      Lý Phong cười :

      - Các vị chưa từng qua Băng Nguyên, lại nghe theo người khác đồn, từ đó nhận định Đằng Long cốc có Phi Long đỉnh, chuyện này phải đạo lý cũng giống như Băng Nguyên có hoa mẫu đơn sao?

      Thiên Nộ bị ông hỏi đến á khẩu cứng miệng, vẻ mặt lộ ra giận dữ, lại biết trả lời thế nào.

      Vừa đúng lúc đó, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân từ trong đám người bay ra, vừa phe phẩy cây quạt ngọc ra vẻ tiêu sái, vừa lên tiếng:

      - Lý đại hiệp đưa ra ví dụ này thỏa đáng lắm. Hoa mẫu đơn chịu được lạnh người đời ai cũng biết, nhưng Phi Long đỉnh lại phải là sinh vật, nó dung thân chỗ nào được? Đương nhiên, ta vậy chỉ Phi Long đỉnh nhất định ở Đằng Long cốc, mà chỉ muốn , trước khi có bằng chứng , chỉ bằng câu của Lý đại hiệp cũng rất khó khiến người ta tin phục được.

      Lý Phong nhìn , cau mày :

      - Vị đạo hữu này xem ra tu vi bất phàm, biết xưng hô thế nào đây?

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân cười đáp:

      - Tại hạ Cao Vân, ngoại hiệu là Ngọc Phiến Đoạt Hồn, xin được chỉ giáo nhiều hơn.

      Lý Phong ánh mắt hơi biến, khẽ liếc qua mọi người, rất nhanh phát được Vân Yên cư sĩ và Hắc Ưng, cùng với hai nhân vật đáng chú ý khác.

      Hai người đó phía Đông, phía Tây. Người phía Đông toàn thân thô xấu, xem ra vô cùng phổ thông lại mang nón cỏ đầu vừa hay che dấu khuôn mặt, chỉ có thể thấy được cái cằm mà thôi.

      Người phía Tây chưa đến ba mươi tuổi, vẻ mặt hơi tuấn có chút hiểm, hai tay ôm thanh đoản kiếm vào lòng, khiến người ta cảm thấy lạnh.

      Người này toàn thân mặc áo dài màu xanh lam, ngang eo mang chuỗi xương là do mười hai cái đầu lâu to chừng ngón tay cái tạo thành, lưu ý rất khó mà phát giác được.

      Quay trở lại, Lý Phong nhìn Cao Vân bình tĩnh :

      - thế gian rất nhiều chuyện đều khó mà làm chứng được. Đặc biệt là số lời đồn đại tồn tại, bất luận là phía nào cũng đều rất khó đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục được chứng minh là nó có tồn tại hay .

      nay theo lời truyền về Phi Long đỉnh, các vị trong lòng cho rằng nó có tồn tại. Nhưng trong lòng bọn ta lại cho đây là chuyện hư vô ảo vọng. Đương nhiên, câu này chỉ từ phía ta mà thôi, đủ để khiến mọi người tin tưởng được. Nhưng ta tới đây là muốn với mọi người câu, các vị tin có Phi Long đỉnh hay còn quan trọng, quan trọng chính là các vị phải kiềm chế hành vi bản thân mình như thế nào. Băng Nguyên phải là nhà mà mọi người muốn đến chúng ta cũng can thiệp. Nhưng Băng Nguyên ba phái cũng hoàn toàn phải nhà của vị, ở đây cho phép người ngoài tùy ý làm gì, hy vọng mọi người nhớ kỹ lời của ta.

      Cao Vân hừ :

      - Ý của Lý đại hiệp là cảnh cáo chúng ta phải ?

      Lý Phong điềm nhiên đáp:

      - Đây là cảnh báo, hoàn toàn phải cảnh cáo. Mọi người nếu thấy chói tai, có thể coi như gió thổi qua tai các vị. Còn về hậu quả như thế nào, thế mời mọi người tự mình cân nhắc lại. Ngoài ra, Băng Nguyên trời rét đông lạnh, thích hợp ở lại dã ngoại, hy vọng các vị tự thu xếp cho mình. Cáo từ.

      rồi xoay người gọi Chu Kiệt và Mạc Ngôn về theo lối cũ bay .

      Thấy ba người rời , trong đám người vang lên thanh :

      - Lý đại hiệp chậm , chúng ta có số lời biết có hỏi được hay .

      Lý Phong nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn người cất tiếng, chỉ thấy người này hơn bốn mươi tuổi, toàn thân mang đạo bào, lưng đeo cây trường kiếm, xem ra hẳn là môn hạ Đạo giáo.

      - Đạo hữu có gì cứ thẳng ra đừng ngại, chúng ta có thể trao đổi chút.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 117

      Ads
      Người mang áo đạo sĩ :

      - ra sợ Lý đại hiệp chê cười, chúng ta những người này đều xuất thân từ môn phái bé, đến đây cũng là xem có hy vọng thu hoạch được cái gì để có thể đề cao tu vi bản thân. Cho nên ta ở đây muốn hỏi chút, giả sử như chuyện Phi Long đỉnh là giả, thế dự báo hậu quả như thế nào đây?

      Lý Phong trầm ngâm lúc, trả lời:

      - Vấn đề này dễ trả lời, bởi vì có quá nhiều nhân tố xác định được trong đó. Bất quá theo như bản thân trả lời câu này, chuyện Phi Long đỉnh là có người dự mưu, mục đích ngoài khơi mào gây . khi có chuyện rồi có tranh đấu, có tranh đấu có thương vong, vì thế chuyện này đến lúc cuối cùng tất nhiên là có bộ phận người chôn thây ở Băng Nguyên. Đươgn nhiên, tu vi mạnh yếu quyết định năng lực sinh tồn của con người, người nào nguy hiểm nhất, hẳn mọi người đều biết được, cũng cần ta phải nhiều lời.

      Người mang đạo bào trầm giọng hỏi:

      - Theo như Lý đại hiệp , chúng ta lần này chẳng khác bị cuốn vào vòng thị phi phải ?

      Lý Phong hỏi ngược lại:

      - Vấn đề này các vị trước đây có hiểu trong lòng hay còn phải hỏi đến?

      Người đó cười ngượng ngùng chuyển sang chuyện khác:

      - Con người đều rất kỳ quái, chưa đến lúc cuối cùng tình nguyện thừa nhận bản thân bị sai.

      Lý Phong lạnh lùng :

      - Bởi vì như vậy mới có rất nhiều người vốn đáng chết cuối cùng lại phải chết. Lúc này quay đầu còn chưa muộn, mọi người ai nấy tự cân nhắc .

      rồi thèm để ý đến mọi người, cùng Chu Kiệt, Mạc Ngôn rời khỏi.

      Đưa mắt tiễn ba người rồi, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân hừ lạnh :

      - Cho bọn ta là lũ ngốc chăng, chỉ mấy câu muốn đánh bại.

      Trong nhóm người, Vân Yên cư sĩ tiếp:

      - Nghe Đằng Long cốc đứng đầu trong ba phái Băng Nguyên, nhưng tu vi của Lý Phong đó còn xa mới mạnh mẽ được như Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn của Ly Hận thiên cung, phải chỉ có hư danh thôi sao? Thêm nữa, Lý Phong lần này đến giọng bình tĩnh đúng mực, hoàn toàn có ý đối địch, ra có ý đồ như thế nào?

      Nghe vậy, mọi người suy tư câu của lão, nhất thời chìm vào trầm lặng.

      Giây lát sau, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân :

      - Có phải chỉ là hư danh hay bây giờ còn khó mà đoán định được, bất quá ý đồ của Lý Phong ta lại thấy có mấy điểm. Thứ nhất, chính là tiên lễ hậu binh, hy vọng xử lý hòa bình. Thứ hai, muốn quan sát lượt thực lực của những người chúng ta để tính toán đối sách. Thứ ba, đến đây cũng có mấy phần cảnh cáo, ám chỉ chúng ta thể làm loạn, nếu kết quả rất tồi tệ.

      Hắc Ưng hừ lạnh :

      - Thủ đoạn nho , chỉ có thể dọa mấy con chuột nhắt, người đoạt bảo vật quan tâm đến những điều này.

      Bốn phía, ít người phụ họa theo:

      - đúng đó, nếu như chúng ta đến rồi, thấy được Phi Long đỉnh rời khỏi nơi này.

      Trong đám người có người chất vấn:

      - Nếu chuyện đúng như lời Lý Phong , Phi Long đỉnh chỉ là lời đồn, lúc đó phải chúng ta bị rơi vào bẫy sao?

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân lạnh lùng :

      - Đời người là đánh cuộc liên tục, nếu muốn dương danh thiên hạ nên sợ thua.

      Mọi người nghe vậy, có bộ phận đồng ý, bộ phận lại giữ nguyên thái độ trầm lặng.

      Sau đó, có người khác dường như cảm giác được có tiền đồ, chọn phương án thầm bỏ , còn đại bộ phận mọi người lại tiếp tục tiến lên, hướng vẫn nhằm vào Đằng Long cốc.

      Rời khỏi những người đó rồi, Lý Phong, Chu Kiệt, Mạc Ngôn hội tụ với môn hạ quay lại ngọn núi băng trước đó.

      đường , Lý Phong hỏi:

      - Theo tình hình vừa rồi, các vị có suy nghĩ như thế nào?

      Chu Kiệt hơi tức giận :

      - Nhìn bộ dạng những người đó chỉ là đám chỉ biết mình đúng, căn bản coi ba phái Băng Nguyên chúng ta vào đâu, bọn họ cho bản thân mình là ai đây?

      Mạc Ngôn lạnh lẽo :

      - Ta quan sát qua, sáu mươi ba người đáng chú ý có sáu người, trong đó bao gồm cả Thiên Nộ và Cao Vân.

      Lý Phong :

      - Điểm này ta cũng quan sát được, phải sớm tra lai lịch bọn họ mới được. nay, bọn họ có ấn tượng ban đầu về Phi Long đỉnh, cho là thứ đó có tồn tại, hơn nữa là ở Đằng Long cốc chúng ta, chuyện này chúng ta phải nghĩ ra biện pháp đối phó.

      Chu Kiệt :

      - Những người này ngoan cố chỉ bảo được, chỉ bằng miệng xuông bọn họ tin tưởng. Ta thấy sử dụng kiến nghị của Tân Nguyệt là giết gà dọa khỉ, khiến bọn họ biết được Băng Nguyên phải nơi bọn họ giương oai được.

      Mạc Ngôn :

      - Hành động này có thể được, nhưng cần phải tìm được đối tượng thích hợp, thời cơ thích hợp mới tốt.

      Dứt lời, hàng người quay về đến ngọn núi băng trước kia, liền phát Phi Hiệp ở đó chờ đợi.

      Phất gọi Phi Hiệp đến, Lý Phong hỏi;

      - Có tình hình gì chăng?

      Phi Hiệp đáp:

      - Con vừa mới tra ra được tin tức kinh người, những cao thủ tu chân hướng Đông Nam có tốc độ kinh người, khoảng cách đến Đằng Long cốc còn chưa tới hai trăm dặm. Bọn họ vốn tổng cộng có sáu mươi bảy người, nhưng khoảng canh giờ trước đột nhiên gặp bão tuyết, ít người tản ra. Đợi khi bão tuyết qua rồi, chỉ còn lại bốn mươi chín người, hơn nữa còn phát mười ba thi thể, sáu người biến mất còn thấy.

      Lý Phong biến sắc, đưa mắt trao đổi với Chu Kiệt và Mạc Ngôn, hỏi tiếp:

      - Có tra ra chuyện gì ?

      Phi Hiệp lắc đầu :

      - Lúc đó đệ tử cách bọn họ xa, nhưng khi bão tuyết lại hoàn toàn cảm ứng được khí tức nào cả, hiểu mười ba người đó chết như thế nào.

      Mạc Ngôn hỏi:

      - Thi thể bọn họ có điểm gì khác thường?

      Phi Hiệp nhớ lại, trả lời:

      - Con ở xa xa nhìn lại vài lần, nhìn lắm. Bất quá nghe số người , mỗi thi thể đều có dấu răng máu cổ, phảng phất như bị loại thú gây thương tích.

      Mạc Ngôn cau mày, trong lòng suy nghĩ những lời của Phi Hiệp, vậy vật gì hành hung đây?

      Bên cạnh, Chu Kiệt sang chuyện khác:

      - Ngoại trừ những chuyện này, nhóm cao thủ tu chân giới còn lại thế nào rồi?

      Phi Hiệp đáp:

      - Nhóm đó khoảng cách khá xa, hẳn còn ngoài ba trăm dặm. Bọn họ tổng cộng có năm mươi lăm người, dường như hiểu lắm tình hình của Băng Nguyên, hẳn phải đến sớm mai mới có thể đến được nơi này.

      Lý Phong :

      - Được rồi, chuyện này chúng ta biết rồi. Con hãy quay về tiếp tục quan sát, có tin tức lập tức báo lại. Ngoài ra, nhớ phải cẩn thận chút.

      Phi Hiệp gật đầu trả lời:

      - Sư phụ yên tâm, con chú ý đến an toàn. Tân Nguyệt sư muội có tin tức nào chăng?

      Lý Phong liếc Chu Kiệt, điềm nhiên :

      - có, nhưng chắc có việc gì. thôi.

      Phi Hiệp ồ tiếng, sau đó liền xoay người rời .

      Đợi Phi Hiệp bay xa rồi, Lý Phong dặn dò mười hai đệ tử theo mấy câu, sau đó mới với Mạc Ngôn:

      - Chúng ta tạm thời quay về cốc nghỉ ngơi trước , đợi những người đó đến gần rồi mới trở lại cũng muộn.

      Mạc Ngôn gật , có ý kiến, Chu Kiệt lại lo lắng :

      - Sư huynh, chúng ta lúc này quay về, huynh sợ những người đó lợi dụng cơ hội xâm nhập Đằng Long cốc sao?

      Lý Phong mỉm cười :

      - Sư đệ, đệ từ lớn lên ở Đằng Long cốc, tính cách tương đối đơn giản, biết chuyện thế gian ra rất phức tạp. Theo tình hình trước mắt, những người này tiến đến đây đoạt bảo vật, đệ nhận định là bọn họ tiếc gì cả để xâm phạm. Nhưng thực tế bọn họ ngu xuẩn, đều biết cân nhắc nặng , trước khi biết được thực lực của Đằng Long cốc, bọn họ dám vọng động.

      Chu Kiệt nghi hoặc :

      - Vậy bọn họ làm thế nào đây?

      Lý Phong cười khẽ đáp lời:

      - Bọn họ dừng lại ở quanh Đằng Long cốc, trước hết phân tích tình hình, thử làm số động tác để thăm dò, hoàn toàn xông thẳng vào ngay lập tức.

      Chu Kiệt ngượng ngùng đáp:

      - Như vậy à, thế đệ quá lo lắng rồi.

      Lý Phong vỗ vỗ vai Chu Kiệt, cười :

      - Sau này trải qua nhiều chuyện rồi đệ hiểu được xảo diệu bên trong liền. thôi.

      rồi gọi Mạc Ngôn, đoàn người thẳng về phía Đằng Long cốc.

      Gió Bắc buổi sớm mang theo hoa tuyết thổi qua vùng Băng Nguyên, có mấy phần lạnh lẽo che dấu thời gian trôi qua.

      ngọn Thiên Nữ, Điệp Mộng nhìn bức tượng Thần Nữ điêu khắc bằng băng, cả người yên lặng bất động, ánh mắt toát ra vẻ phức tạp.

      Trước đây, khi lần đầu nghe được truyền thuyết U Mộng Lan, nàng còn cảm giác có mấy phần hoang đường.

      Nhưng nay tình hình xảy ra trước mắt, nàng khỏi nghĩ lại cẩn thận, nhớ lại mọi thứ dĩ vãng có liên quan đến Thần Nữ.

      Nghe vị Thần Nữ này năm đó tưởng niệm người , ở đây trông ngóng cả ngàn năm, đến chết cũng hề rời , ra đoạn tình cảm đó như thế nào, có đáng để nàng cố chấp như vậy, lại vì sao hề tìm người thương vậy?

      Về điểm này, Điệp Mộng lý giải được, nhưng có thể cảm nhận được vài phần tâm tình của vị thần nữ vào lúc đó.

      là gì đây?

      Là hy vọng chờ đợi mãi hay là gửi gắm tình cảm đến chân trời?

      Là chết cũng thay đổi hay là yên lặng chờ đợi?

      Gió lạnh thổi tới, thân thể Điệp Mộng hơi run rẩy, đột nhiên dường như nghĩ ra được gì đó, trong mắt chợt toát ra nhung nhớ.

      Nhìn về chân trời xa xa, tình tại sao khổ cực, giấc mộng hai mươi năm có tính là quá ngắn chăng?

      Có lẽ, chọn lựa trước đây sai lầm, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng phải hết.

      Bởi vì thế gian có loại tình hình gọi là bất đắc dĩ.

      Thở dài u oán, Điệp Mộng dứt bỏ nhung nhớ, điềm nhiên :

      - Nếu đến rồi, sao lời nào cả?

      đỉnh núi, ánh xanh lóe lên, Thiên Lân xuất , nhìn ngắm bức tượng băng, khuôn mặt có vẻ thản nhiên.

      - ra trong lòng con có rất nhiều câu , nhưng con biết mẹ trả lời, vì thế con muốn đề cập đến những câu đó.

      Điệp Mộng bình tĩnh vô cùng, nhàng :

      - Khi rời khỏi Băng Nguyên, mẹ hết những chuyện cần cho con biết, bây giờ thời cơ còn chưa đến.

      Thiên Lân nhìn nàng, hỏi lại:

      - Mẹ, mẹ có theo con rời khỏi Băng Nguyên ?

      Điệp Mộng lắc đầu trả lời:

      - , con có con đường con phải , mẹ thể vĩnh viễn ở bên cạnh con được.

      Thiên Lân hơi thất vọng, than :

      - Mẹ, mẹ mình giữ kín bí mật hai mươi năm, lẽ nào cảm thấy khổ cực sao?

      Điệp Mộng khóe miệng hơi nhếch lên, mơ hồ như cười, giọng kỳ lạ đáp:

      - Khổ sở? Đúng thế. Nhưng mẹ phải như vậy. Đợi tương lai khi con trưởng thành rồi biết mẹ vì sao phải làm như vậy. Được rồi, những chuyện đó. Con đến có chuyện gì muốn hỏi phải ?

      Thiên Lân thấy chuyển chủ đề, cũng muốn giằng co nữa, tiếp lời của nàng:

      - Đúng thế, con muốn hỏi mẹ, thái độ của mẹ đối với U Mộng Lan là bàng quan quan tâm hay ra mặt can thiệp vậy?

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 118

      Ads
      Điệp Mộng hề nghĩ ngợi trả lời liền:

      - Tự nhiên là bàng quan quan tâm, nghe biết.

      Thiên Lân hỏi tiếp:

      - Hoa này sinh trưởng ở đỉnh Thiên Nữ phong, người khác muốn lấy tất phải đến gần Chức Mộng động, chuyện này mẹ cũng quản đến?

      Điệp Mộng điềm nhiên trả lời:

      - Động này bất quá là chỗ nghỉ chân mà thôi, hà tất phải quá coi trọng nó. Hơn nữa, với năng lực của con muốn phong ấn động này cũng là chuyện hết sức đơn giản.

      Thiên Lân nghe vậy sửng sốt hô :

      - Phong ấn? Đúng thế, sao con lại hề nghĩ đến. Vẫn là mẹ thông minh hơn.

      Điệp Mộng mỉm cười :

      - Chuyện này phải là thông minh mà là kinh nghiệm. Con tuy thiên phú tuyệt vời nhưng trải nghiệm còn quá ít, còn cần phải rèn luyện nhiều hơn.

      Bật cười ha hả, Thiên Lân chuyện khác:

      - Mẹ, ba ngày nữa là Băng Tuyết thịnh hội, lần này mẹ có xem náo nhiệt ?

      Điệp Mộng hiền từ cười :

      - Mẹ độc quen rồi, thích quá náo nhiệt, con tự mình là được rồi. nay, tu vi của con miễn cưỡng cũng tính là tồi, có cơ hội tiện tay tìm binh khí thích hợp, như vậy sau này hỗ trợ cho con rất lớn.

      Thiên Lân cười :

      - Mẹ cần phải lo lắng, binh khí sớm muộn cũng có. Bây giờ con trước hết đến Đằng Long cốc chơi, thuận tiện quan sát chi tiết những người đó, xem thử có người nào đặc biệt , rồi học hỏi thêm kinh nghiệm từ họ.

      Điệp Mộng cười mắng:

      - Học kinh nghiệm là giả, thăm Tân Nguyệt là .

      Thiên Lân vẻ mặt ửng hồng, ngượng ngùng :

      - Mẹ nên ép oan cho con, con quả nghiêm chỉnh mà.

      Điệp Mộng biết còn chưa dày mặt, cũng muốn chọc nhiều quá, dặn dò:

      - Lần này khác với trước đây, con nhớ phải cẩn thận. Gặp nguy hiểm mẹ cũng tới cứu con, mọi thứ phải tự mình làm, hiểu chưa?

      Thiên Lân gật đầu :

      - Mẹ an tâm, Lân nhi biết rồi. Lần này là loại khảo nghiệm, nếu Băng Nguyên con cũng cách gì tự bảo vệ đừng đề cập đến việc vào trung thổ.

      Điệp Mộng vui mừng :

      - Con biết là được rồi. Đừng để mẹ phải thất vọng.

      Thiên Lân nghiêm mặt :

      - Mẹ hãy chờ xem, Lân nhi để người phải thất vọng.

      rồi ngửa mặt nhìn trời, toàn thân toát ra tự tin phảng phất cả trời đất dưới chân .

      Cảnh tượng này kéo dài lúc, sau đó quanh người Thiên Lân lóe lên, cả người liền biến mất còn thấy.

      Điệp Mộng vẻ hơi kỳ quái, tự : “Hai mươi năm sau, Long Đằng Bắc Quốc, Lân nhi có thể viết tiếp đoạn thần thoại ?”

      Thiên Lân đến Đằng Long cốc trời hãy còn sớm, vòng ngoài, phát ít khí tức người lạ, cảm thấy hiếu kỳ liền tìm hiểu lượt, kết quả phát ở phía Nam của Đằng Long cốc ngoài ba mươi dặm có tụ tập nhóm nhân sĩ tu đạo.

      Biết những người này đều đến từ Trung Thổ, Thiên Lân quan sát từ xa lúc, phát ít người tu vi thâm hậu, liền đến gần, ở lại lúc rồi rời .

      Tiến vào Đằng Long cốc, Thiên Lân đến chỗ Lâm Phàm ở, dự tính xem thử tình hình tu luyện thế nào.

      Kết quả Lâm Phàm ở đó, từ Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền lại biết khổ luyện, Thiên Lân liền xoay người quay .

      Đến bên ngoài Đằng Long phủ, Thiên Lân vừa hay gặp được Phi Hiệp quay lại, buột miệng hỏi:

      - Xem ngươi có vẻ vội vã, có phải có chuyện gì rồi ?

      Phi Hiệp vừa vào trong vừa trả lời:

      - Tình hình đơn giản mà rất phức tạp, vào rồi hãy .

      Thiên Lân mỉm cười gật đầu, theo Phi Hiệp vào trong, nhanh chóng gặp được cốc chủ Triệu Ngọc Thanh cùng với Lý Phong, Chu Kiệt, Mạc Ngôn, Phùng Vân và Tân Nguyệt.

      Vốn đêm qua, Thiên Tà tông phái Phùng Vân dẫn mười đệ tử đến hỗ trợ Đằng Long cốc, cùng nhau thương nghị phải ứng phó thế nào.

      Thiên Lân chào hỏi mọi người, sau đó đến ngồi bên Tân Nguyệt, vừa mỉm cười nhìn nàng, vừa quan sát tình hình của Phi Hiệp.

      Tân Nguyệt hề nhìn , ngồi yên bất động thanh thanh cao cao, khiến người ta cảm thấy thánh khiết như tiên, cao vời vợi với tới.

      Triệu Ngọc Thanh liếc hai người, mơ hồ có hơi cười cười, miệng lại :

      - Phi Hiệp, tình hình bên ngoài thế nào rồi?

      Phi Hiệp trầm giọng :

      - Khởi bẩm sư tổ, phía Nam ngoài ba mươi dặm, có sáu mươi ba người tu đạo từ trung thổ đến tụ tập, bọn họ kết thành đội, vừa thương nghị chuyện Phi Long đỉnh, vừa phái bộ phận cao thủ thử tiến gần đến Đằng Long cốc, muốn thám thính tình hình của chúng ta.

      Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, dò hỏi:

      - Còn về chuyện ngày hôm qua, có tiến triển gì ?

      Phi Hiệp trả lời:

      - Trải qua đêm điều tra, bọn con có được số kết luận sơ bộ. Người lợi dụng bão tuyết để tập kích rất có khả năng liên quan đến Thanh Lang của Tuyết Lang cốc. Còn mức xác thực của kết luận tạm thời còn phải chờ kiểm chứng.

      Triệu Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, :

      - Lang vương xuất , gấu Bắc Cực tất nhiên đến. Như vậy, bão tố lần này là kiếp nạn của người tu đạo trung thổ hay của Băng Nguyên đây?

      Mạc Ngôn đáp:

      - Cốc chủ hà tất phải lo lắng, chuyện phải đến đến, ai cũng cách gì thay đổi được.

      Phùng Vân :

      - nay những người đó vượt qua được ranh giới cảnh cáo của chúng ta, tiền bối hay là hạ lệnh đuổi khách, trước hết cho bọn chúng thấy được chút để tránh để bọn chúng xem thường ba phái Băng Nguyên.

      Triệu Ngọc Thanh liếc hai người, suy tư lúc, ánh mắt nhìn Lý Phong hỏi:

      - Con có suy nghĩ thế nào?

      Lý Phong :

      - Ngày đại hội đến gần rồi, để đảm bảo cử hành đại hội thuận lợi, hôm nay có thể ra mặt cho bọn những người đó thấy được chút thích hợp, tiện thể thăm dò phản ứng của họ, rồi tùy lúc mà thay đổi phương pháp ứng đối.

      Gật , Triệu Ngọc Thanh đồng ý với ông, nhưng lập tức biểu lộ thái độ mà nhìn lại Thiên Lân.

      - Thiên Lân, con có biện pháp nào hay , có thể đá bắn hai chim, vừa khiến bọn họ cảnh cáo lại vừa thăm dò được thái độ của bọn họ đối với chuyện này?

      Thiên Lân trầm tư lúc, cười đáp:

      - Muốn cảnh cáo đối phương rất đơn giản, trực tiếp chiêu giết gà dọa khỉ là được. Nhưng muốn thăm dò tâm ý của đối phương hơi phiền phức. Dù sao chuyện này có người ở sau giở trò, tình hình tương đối phức tạp. Trước mắt, ý của cốc chủ muốn động can qua mạnh quá, có thể khiến bọn họ thấy khó mà thối lui là được rồi. Điểm này khó làm. Nhưng sợ là những người đó cố chấp tỉnh ngộ, cứ dây dưa . Như vậy chúng ta phải xuất thủ đoạn như sét đánh, nếu càng hỗn loạn hơn.

      Chu Kiệt :

      - là vậy, nhưng cụ thể phải làm thế nào, con còn chưa ràng.

      Thiên Lân đáp:

      - Tình hình cụ thể như vậy, phái cao thủ ra mặt đặc biệt tìm kiếm trong đó nhân vật có tính đại biểu làm đối thủ. Làm như vậy có hai chỗ tốt, thứ nhất, có thể tạo nên hiệu quả uy hiếp lòng người, thứ hai, thuận tiện tìm kiếm người đứng sau màn thao túng có trong đó hay .

      Lý Phong nghe vậy, trầm ngâm :

      - Nghe ra tồi, nhưng làm có phần khó khăn.

      Thiên Lân cười :

      - Cho nên chọn người rất quan trọng.

      Triệu Ngọc Thanh hỏi:

      - Thiên Lân, con thấy ai phù hợp để nhận trọng trách này đây?

      Quét mắt qua những người ngồi, Thiên Lân trầm ngâm :

      - Mạc tiền bối của Ly Hận thiên cung tu vi kinh người, có đại danh lâu năm Băng Nguyên, chính là người thích hợp nhất.

      Triệu Ngọc Thanh chần chừ lúc, nhàng :

      - Cháu Mạc, cháu xem …

      Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngôn điềm nhiên :

      - Chuyện này quan hệ đến an nguy của Băng Nguyên, con tự nhiên hết sức cố gắng.

      Mỉm cười gật đầu, Triệu Ngọc Thanh :

      - Như vậy phải làm phiền đến cháu Mạc.

      Chuyện xong, Mạc Ngôn quyết định lập tức làm.

      Nhưng đúng lúc đó, Phi Hiệp đột nhiên :

      - Khải bẩm sư tổ, đệ tử còn có chuyện muốn bẩm báo.

      Triệu Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn lúc, hỏi tiếp:

      - Chuyện gì?

      Phi Hiệp trả lời:

      - Sớm hôm nay, trong lúc đường quay về, con vô tình phát núi băng xuất tia ánh sáng trắng, mơ hồ như đóa hoa sen trắng.

      Triệu Ngọc Thanh hơi biến sắc, hỏi liền:

      - Con khẳng định bị hoa mắt chứ?

      Phi Hiệp lúc lắc đầu, khẳng định được:

      - Lúc đó con sửng sốt lúc, đợi tỉnh lại nhìn lần nữa phát hoa sen trắng đó chỉ lúc gần rất nhiều, hệt như chỉ vài chục dặm. Nhưng cảm giác chỉ vẻn vẹn chút sau đó liền biến mất thần bí, ngay cả hoa sen trắng đó cũng còn thấy nữa.

      Triệu Ngọc Thanh , trầm ngâm suy tư. Lý Phong kinh ngạc :

      - Sư phụ, đây có phải là Tuyết Liên trong truyền thuyết chăng?

      Phùng Vân phản bác:

      - Tuyết Liên sống ở Băng Nguyên, nhưng chỉ duy nhất ở Thiên Sơn mới có, tuyệt đối xuất ở đây.

      Mạc Ngôn hừ lạnh :

      - Thiên hạ rộng lớn có, ai Tuyết Liên Thiên Sơn lại thể tự mình chạy được đến đây?

      Phùng Vân trừng ông cái, miệng hừ lý gì đến Mạc Ngôn.

      Chu Kiệt giảng hòa:

      - Được rồi, tranh luận chuyện đó nữa. Phi Hiệp chừng chỉ là hoa mắt mà thôi. Bây giờ chúng ta hãy ứng phó với những người ngoài cốc trước , sau đó mới đến chuyện khác.

      Lý Phong nghe vậy tỉnh táo lại, mỉm cười :

      - còn sớm nữa, chúng ta trước hết làm công việc .

      Mạc Ngôn gật , đứng dậy rời liền.

      Phùng Vân hừ tiếng, cố ý chậm lại bước phía sau.

      Rời khỏi Đằng Long cốc, Lý Phong với Mạc Ngôn:

      - Cẩn thận, bọn ta ở phía sau quan sát tình hình của huynh, có biến hóa gì chúng ta tiến đến tiếp ứng liền.

      Mạc Ngôn gật :

      - Ta biết rồi.

      Chỉ ba từ đơn đơn giản giản, sau đó ông liền rời .

      Thiên Lân đưa mắt nhìn theo, với Tân Nguyệt bên cạnh:

      - , chúng ta thầm theo.

      Tân Nguyệt trả lời, đưa mắt nhìn sư phụ Chu Kiệt hỏi ý của ông thế nào.

      Chu Kiệt nghĩ lúc, gật đầu :

      - , cẩn thận chút. Nếu như tình hình có biến đổi, cự ly các con gần nhớ tùy lúc mà tiếp ứng ông ấy.

      Tân Nguyệt vâng tiếng, sau đó liền rời theo thúc giục của Thiên Lân.

      Phùng Vân nhìn theo hai người xa, cười :

      - Chu lão đệ, quả rất hâm mộ lão đệ có đồ đệ ngoan.

      Chu Kiệt nghe vậy khỏi đắc ý trong lòng, miệng lại :

      - Để cho huynh phải chê cười rồi.

      Phùng Vân nhìn ra xa xa, ý tứ thâm sâu lên tiếng:

      - Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, cầu lai cầu khứ giai thị sầu. ( nhà có phụ nữ trăm nhà cầu mong, cầu tới cầu lui chỉ là được sầu).

      Chu Kiệt sửng người, kinh ngạc hỏi:

      - Câu này nghĩa là sao?

      Phùng Vân cười khổ đáp:

      - sợ lão đệ cười, tiểu sư đệ của ta ái mộ đồ nhi của đệ lắm.

      Chu Kiệt la :

      - Sư đệ của huynh, Hạ Kiến Quốc?

      Phùng Vân gật đầu:

      - Đúng thế. Từ năm trước sau khi gặp được Tân Nguyệt, tiểu sư đệ đó của ta cứ nhớ mãi quên được. Đệ thấy sư đệ đó của ta nhân phẩm thế nào đây?

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 119

      Ads
      Chu Kiệt vẻ mặt sượng lại, ngượng ngùng :

      - , sư đệ huynh nhân phẩm bất phàm nhưng chuyện tình cảm đại của Tân Nguyệt, người làm sư phụ như đệ cũng dám miễn cưỡng, mọi thứ đều phải trông vào Tân Nguyệt. Trước đây, đại sư huynh của đệ cũng vì đồ nhi Từ Tĩnh đề cập chuyện này với đệ, lúc đó đệ cũng thối thác được, chỉ mọi thứ tùy duyên …

      Phùng Vân hơi thất vọng, cười khổ :

      - Tùy duyên? Cũng tốt. Xem thử nhân duyên bọn chúng thế nào.

      Chu Kiệt , im lặng né tránh ánh mắt của Phùng Vân.

      về phía Nam được ba mươi dặm, Mạc Ngôn đến bên ngoài khe núi tuyết, thấy số nhân sĩ tu đạo từ trung thổ đến.

      Phía sau, Thiên Lân và Tân Nguyệt mình tầng mây, cả hai đều che giấu khí tức, quan sát tình hình dưới mặt đất.

      Lạnh lùng nhìn mọi người, Mạc Ngôn chầm chậm vào khe núi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

      - Các vị nghe khuyến cáo vượt qua cảnh giới, xem ra nhất định tính trước rồi.

      Giọng cứng rắn cùng với vẻ mặt lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy bị hưng binh hỏi tội.

      Trong khe núi, sáu mươi vị nhân sĩ tu đạo nghe vậy, ai nấy vẻ mặt nặng nề, nhưng phần lớn đều trầm ngâm .

      Chỉ còn lại vài người tu vi mạnh mẽ, cho là mình bất phàm, đều giận dữ nhìn Mạc Ngôn, khuôn mặt toát ra vẻ thân thiện.

      Trong đó, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân hừ khẽ :

      - Địa giới của Đằng Long cốc lại xuất ra môn hạ Ly Hận thiên cung, quả là súc vật muốn chết xen vào việc của người khác.

      Vân Yên cư sĩ cười ha hả :

      - Băng Nguyên vắng lặng, người nơi này no cơm biết là gì, hay là đơn đến muốn chết ?

      Hắc Ưng cười khẩy :

      - Như vậy, ngươi sao an ủi, cũng để người ta khỏi đơn.

      Vân Yên cư sĩ ánh mắt lạnh trừng Hắc Ưng, tự chế giễu:

      - Ta mình an nhàn rong chơi, người khác cho ta vào đâu cả. Ngược lại vị thiếu chủ nhân của Ma Ưng môn thân phận cũng là môn đăng hộ đối.

      Câu này vừa phát ra, quanh đó liền vang lên tiếng hô thất thanh, ít người tại đó kinh ngạc nhìn Hắc Ưng, ràng chưa từng nghĩ được lại là thiếu chủ nhân của Ma Ưng môn.

      Hắc Ưng vẻ mặt trầm, trong mắt lóe lên sát cơ, hiểm nhìn Vân Yên cư sĩ, lạnh như băng :

      - Họa đều từ miệng mà ra, nếu ngươi sợ là mạng mình quá dài cứ việc lên thử lần.

      Vân Yên cư sĩ hừ lạnh :

      - gấp, sớm muộn cũng có lúc gặp nhau. Ma Ưng môn của ngươi tuy quỷ dị nhưng ta đây nào có sợ áo ngươi dài mang vừa được?

      Cách vài trượng, Sát Phật Thiên Nộ lên tiếng:

      - Nghe ba năm trước Ma Ưng môn đột nhiên nổi dậy, lập tức tiêu diệt liền mười tám người sói của Kỳ Liên sơn, từ đó uy chấn Tây Bắc, biết chuyện này là hay giả?

      Hắc Ưng lạnh lẽo đáp:

      - , thử là biết ngay hà tất phải hỏi nhiều.

      Thiên Nộ thấy vẻ mặt hiểm, muốn phản bác lại vài câu, nhưng suy nghĩ lúc, cuối cùng chọn lựa im lặng.

      Mạc Ngôn nhìn thấy mọi thứ, trong lòng hơi nghi hoặc nhưng lại hề lộ ra ngoài, lạnh lẽo :

      - Băng Nguyên phải nơi các vị dương oai, ta bất kể các ngươi đến với mục đích thế nào, bây giờ tốt nhất các ngươi lập tức lùi ra ngoài đường cảnh giới, nếu chớ trách ta khách khí.

      Trong hẻm núi, mọi người vẻ mặt khác nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ít người vẻ mặt khó xử và chần chừ.

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân chăm chú nhìn vào mắt Mạc Ngôn, nhàng :

      - Chỉ bằng câu ngươi lại muốn chúng ta rời , đúng là coi thường người quá.

      Bốn bề, ít người tu đạo cùng nhau phụ họa, ràng muốn bỏ .

      Mạc Ngôn quét mắt qua mọi người, lạnh lùng tàn khốc :

      - Băng Nguyên luôn luôn yên lặng, cũng hề xâm phạm người ngoài, cũng cho người ngoài xâm nhập. Bây giờ, các vị nếu muốn , thế hãy lưu lại vật quý giá nhất của mình, để nó được vĩnh viễn mai táng ở trong băng tuyết.

      Còn , Mạc Ngôn toàn thân phát ra ý lạnh, luồng sát khí sắc bén cùng với cuồng phong bạo tuyết tràn ngập khắp trung hẻm núi đầy tuyết, khiến cho người ở đó cảm thấy áp lực vô hình.

      Cảm nhận được sát khí người Mạc Ngôn, mọi người do dự bất định dần dần có được chọn lựa ràng, đại bộ phận người tu đạo biết tu vi mạnh, chia nhau phóng ra ngoài.

      Thấy vậy, Mạc Ngôn cũng hề làm khó bọn họ, mà tập trung ý thức nhắm vào năm người.

      Bọn họ chính là Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân, Vân Yên cư sĩ, Hắc Ưng, người thần bí mang nón cỏ, thanh niên áo lam ôm đoản kiếm, quanh eo quấn dây lưng bằng xương cốt.

      Phát được tinh thần Mạc Ngôn khóa chặt, năm người đó đều đứng yên bất động, ai nấy dùng phương thức khác nhau để chống cự lại.

      Như vậy, người trong hẻm núi thừa dịp rời , chỉ còn lại Sát Phật Thiên Nộ ở xa quan sát động tĩnh của bọn họ.

      Ngoài hẻm núi, năm mươi bảy người tu đạo vây thành nửa vòng tròn, hiếu kỳ nhìn vào trong, ai nấy trong lòng ngầm suy đoán, ra Nhất Tiếu Đoạn Hồn này của Ly Hận thiên cung có đối phó được với sáu người trong hẻm núi hay .

      Thu lại sát khí, Mạc Ngôn khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị, sau khi nhìn quanh sáu người, với Sát Phật Thiên Nộ:

      - Muốn coi náo nhiệt tốt nhất là lùi ra ngoài hẻm núi, để tránh lúc đó lại rước lấy họa vào thân.

      Thiên Nộ nghe vậy mắt híp lại, sau khi chần chừ lúc liền chấp nhận đề nghị, lùi ra ngoài hẻm núi lơ lửng giữa trung.

      Thấy vậy, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân :

      - Ta từ trước nay cũng thích xem náo nhiệt, hay là để ta cũng cảm nhận loại tình hình này?

      Mạc Ngôn lạnh lùng :

      - Lùi lại có thể, nhưng chớ quên lời cảnh cáo lúc trước.

      Bật cười ha hả, Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân đáp lời nào, lóe lên liền lùi lại trăm trượng.

      Thấy Cao Vân bỏ , Vân Yên cư sĩ :

      - Mạc Ngôn, ngươi song quyền khó địch bốn tay, hà tất phải bày trò như vậy?

      Mạc Ngôn chăm chú nhìn lão, cười tà dị :

      - Ngươi trong lòng ổn định được nhẫn nhịn, có phải muốn bộc lộ thực lúc này ?

      Vân Yên cư sĩ thản nhiên trả lời:

      - Người tu đạo từ trước giờ làm chuyện công. Bây giờ Phi Long đỉnh còn chưa thấy được, lão phu tự nhiên muốn lãng phí tinh lực.

      Mạc Ngôn lạnh lẽo cười :

      - Nếu như vậy, ta càng muốn chọn ngươi.

      rồi quanh người lóe lên ánh trắng, vùng sương băng từ đầu hạ xuống vừa hay xuất đầu Vân Yên cư sĩ, người mang nón cỏ, thanh niên áo lam.

      Hắc Ưng thấy vậy hơi kinh ngạc, bật lên:

      - Ngươi đây là …

      Mạc Ngôn đáp:

      - Để ngươi nhìn trò hay, lẽ ngươi còn muốn làm diễn viên?

      Hắc Ưng sửng sốt, sau đó hừ lạnh tiếgn xoay người bỏ ra khỏi hẻm núi.

      Thôi nhìn, Mạc Ngôn nhìn người thanh niên áo lam và người mang giày cỏ, lạnh lẽo :

      - Ta lưu hai vị lại vì sao, chắc hai vị cũng trong lòng. Bây giờ chỉ còn lại bốn người chúng ta, sao chân thành thẳng thắn vài câu.

      Thanh niên áo lam cười lạnh :

      - Muốn hỏi lai lịch có thể trực tiếp thẳng thắn, cần phải hao tâm tổn huyết như vậy.

      Mạc Ngôn trả lời:

      - Có lúc phương thức uyển chuyển lại càng thích hợp hơn. Đương nhiên, nếu ngươi thấy thích, có thể tự mình chủ động hơn.

      Thanh niên áo lam khinh miệt :

      - Nếu ta muốn cho ngươi biết sao?

      Mạc Ngôn cười lạnh đáp:

      - Đó là chứng tỏ ngươi dự tính sống sót rời khỏi đây.

      Thanh niên áo lam cười lớn :

      - cuồng vọng, ngươi cho là chỉ bằng ngươi có thể lưu ta lại được chăng?

      Mạc Ngôn mơ hồ phát thanh niên này có lai lịch bất phàm, lập tức trả lời:

      - Ta chỉ là hạng môn hạ bình thường của Ly Hận thiên cung, cao thủ lợi hại hơn ta Băng Nguyên chỗ nào cũng có.

      Thanh nhiên áo lam hừ giọng :

      - Câu trả lời này rất có tính uy hiếp, nhưng đối với ta mà hơi buồn cười.

      Mạc Ngôn lạnh lẽo :

      - như vậy, ngươi muốn ra? quan hệ, ngươi muốn , có nghĩa vị kia muốn. Phải vậy chăng?

      Chăm chú nhìn người mang giày cỏ, Mạc Ngôn vẻ mặt cười càng lúc càng trầm.

      Dường như phát được Mạc Ngôn cười, người đội nón cỏ đột nhiên tháo nón xuống, để lộ ra khuôn mặt hung ác.

      - Làm như vậy, Mạc đại hiệp có vừa ý hay chưa?

      Mạc Ngôn đáp, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt bị lửa thiêu đốt, lúc sau mới cất tiếng:

      - Tu vi các hạ kinh người, hà tất phải rơi vào hoàn cảnh như vậy?

      Người bị phá tướng thản nhiên :

      - Tu vi cần có thời gian tích lũy. Song trong quá trình tích lũy này, lại thường phát sinh khá nhiều chuyện tưởng được.

      Gật đầu, Mạc Ngôn :

      - Câu này có lý, đời người thường biến động chừng. Các hạ đến đây, nghĩ chắc phải vì Phi Long đỉnh hư vô mờ mịt chăng?

      Người bị phá tướng cười cười, mơ hồ có ý tự giễu, hừ giọng :

      - Phật tứ đại giai , dung mạo chỉ là hư ảo, ngươi hà tất phải kết luận ta vì Phi Long đỉnh mà đến hay ?

      Mạc Ngôn hơi biến sắc, lạnh lẽo :

      - Như vậy, các hạ hãy xưng tên ra .

      Người phá tướng cười lớn :

      - Tên bất quá chỉ là danh xưng, ngươi cứ trực tiếp gọi ta là Vô Tướng khách được rồi.

      Mạc Ngôn giọng :

      - Vô Tướng khách? Tên này tồi, nhưng ngươi nên đến Băng Nguyên.

      Vô Tướng khách :

      - Đáng tiếc ta đến rồi.

      Mạc Ngôn :

      - Lúc này quay đầu còn chưa muộn.

      Vô Tướng khách đáp:

      - Ta cả đời chưa từng quay đầu.

      Mạc Ngôn , lạnh lẽo nhìn , trong mắt toát ra luồng sát cơ.

      Bên cạnh, Vân Yên cư sĩ nghe ba người chuyện, với Mạc Ngôn:

      - lung tung cả nửa ngày, ra ngươi có để yên hay ?

      Mạc Ngôn trừng lão cái, mặt hề tức giận mà càng cười nhiều hơn, vẻ mặt hơi khác thường :

      - Cầu chết cũng cần nóng nảy, Băng Nguyên từ xưa đến nay là nơi chôn cất tốt, ta đảm bảo tìm cho ngươi nơi phong thủy tốt.

      Vân Yên cư sĩ hừ giọng :

      - Ai sống ai chết phải thử mới có thể xác định được, đừng vội câu tự mãn.

      Mạc Ngôn cười tà dị, :

      - Có số chuyện sớm định sẵn rồi, thử hay thử cũng đều thay đổi được kết quả.

      rồi, Mạc Ngôn liếc Vô Tướng khách và thanh nhiên áo lam, điềm nhiên hỏi:

      - Hai vị có hưng thú cùng lão ta chơi đùa ?

      Thanh niên áo lam cười lạnh ngạo nghễ, miệt thị:

      - Bổn công tử từ trước đến giờ chưa từng chơi chung với người.

      Còn , thanh niên áo lam thân thể lóe lên liền xuất cao cách đất cả chục trượng huyền diệu.

      Vô Tướng khách liếc thanh niên áo lam, lạnh lẽo với Mạc Ngôn:

      - Ngươi hỏi như vậy rất mạo hiểm, may mà ta còn chưa muốn so đo với ngươi.

      Dứt lời, chỉ thấy quanh người lóe lên ánh u, cả người liền rời khỏi hẻm núi nhanh như chớp.

      Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mạc Ngôn hơi chấn động, ra Vô Tướng khách này lai lịch thế nào, vì sao có được thực lực kinh người vậy.

      Thôi nghĩ ngợi nữa, Mạc Ngôn đưa mắt nhìn Vân Yên cư sĩ, cười :

      - Bọn họ rồi, chỉ còn hai chúng ta, hãy thân cận với nhau chút cho tốt

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 120

      Ads
      Vân Yên cư sĩ vẻ mặt trầm, ống điếu trong tay phủ đầy khói xanh, vừa vô tình cố ý lắc lư, vừa :

      - Mạc đại hiệp ngoại hiệu là Nhất Tiếu Đoạt Hồn, nụ cười này hẳn cũng rất có ý tứ phải ?

      Mạc Ngôn vẻ mặt cười cao thâm khó lường, giọng đáp:

      - Các hạ xưng là Vân Yên cư sĩ, ống điếu trong tay cũng chắc chắn có huyền cơ thế nào.

      Vân Yên cư sĩ ánh mắt lạnh lại, muốn phản bác, lại phát trong mắt Mạc Ngôn lóe lên ánh lạnh, luồng sát cơ sắc bén hóa thành loại sức mạnh biết tên, thoáng cái xuyên qua được phòng tuyến tinh thần của lão, hung hăng đâm thẳng vào tâm linh lão.

      Gầm tiếng, Vân Yên cư sĩ nhanh chóng né tránh. Nhưng Mạc Ngôn sớm chuẩn bị, bên dưới nụ cười say người của ông chứa luồng tinh thần dị lực có tần suất rất cao, dùng phương thức nhìn thấy được để xâm nhập vào thế giới tinh thần và đại não của Vân Yên cư sĩ.

      - Hay cho Nhất Tiếu Đoạn Hồn, ngươi cũng chỉ đánh lén thôi sao?

      Trong tiếng rống giận dữ, Vân Yên cư sĩ bắn người lên, sau khi né được ánh mắt của Mạc Ngôn rồi, ống điếu trong tay múa lên, kình phong gào thét cùng với ánh sáng lấp lánh tạo thành cột sáng xoay tròn đan xen hệt như mũi tên ánh sáng từ trời bắn xuống.

      Thấy được công kích của Vân Yên cư sĩ, Mạc Ngôn cười tà dị :

      - Binh giả vờ, ngụy biến cũng bình thường. Ngươi sống nhiều năm như vậy, lẽ nào đạo lý này cũng biết được?

      Dứt lời, thân thể Mạc Ngôn lóe lên ánh trắng, bóng người hoàn chỉnh phân hóa thành vô số đạo ánh sáng, dùng phương thức nhanh vô cùng phân bố cả trong hẻm núi, hình thành lưới công kích trùm cả đất trời.

      Đồng thời, theo phân tán hình bóng của Mạc Ngôn, khí lạnh trong hẻm núi phủ đầy tuyết trỗi dậy, sức mạnh rất lạnh nhanh chóng hội tụ tạo thành kết giới đóng băng, nhanh chóng ngưng đóng mọi hoạt động quỷ kế ở bên trong.

      Phát tình hình quanh người, Vân Yên cư sĩ dám chần chừ, lập tức quát to giận dữ, thân thể quay cuồng lập tức ngưng lại, thúc động chân nguyên toàn thân mở kết giới phóng ra ngoài.

      Như vậy, sức mạnh áp lực trong ngoài gặp nhau, lập tức sinh ra va chạm cọ xát, vô số hoa lửa tung tóe dần dần lũy kế lại, cuối cùng khi đến điểm giới hạn liền tạo nên vụ nổ kịch liệt, hất tung cả hai bên giao chiến.

      Đảo người lùi lại, Mạc Ngôn trong mắt ánh trắng như bạc, tuyệt kỹ quỷ bí của Ly Hận thiên cung Tiếu Ly Hồn thầm bộc phát sức mạnh đáng sợ.

      Đây là tuyệt kỹ thành danh của Mạc Ngôn, cả Ly Hận thiên cung chỉ mình ông luyện thành, nó vô cùng thâm ảo huyền bí, có chỗ tương tự như “Tâm Dục Vô Ngân” của Ma môn nhưng cũng có chỗ khác hẳn.

      Vân Yên cư sĩ hoàn toàn hiểu , sau khi lão bị trọng thương bay rồi, trước hết cố gắng ổn định thân thể.

      Sau đó, lão quăng ống tẩu trong tay ra, hai tay nhanh chóng bắt quyết trước ngực, miệng niệm vài tiếng, quanh người chợt quầng sáng màu nâu bụi.

      Theo thúc động pháp quyết của lão, ống tẩu bay ra bắt đầu xuất biến đổi.

      Ban đầu, ống tẩu lượn tròn giữa truung theo quỹ tích nhất định.

      Sau đó, ống tẩu bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, hình thành vùng xoáy mãnh liệt điên cuồng hấp thu vạn vật bốn bề.

      Cuối cùng, theo khống chế của Vân Yên cư sĩ, ống tẩu há miệng thẳng về Mạc Ngôn, vùng xoáy nuốt lấy vạn vật của nó hệt như con rồng giận dữ hung hăng nối liền với thân thể Mạc Ngôn.

      Phát thấy nguy hiểm đến gần, Mạc Ngôn chút chần chừ, lợi dụng lúc Vân Yên cư sĩ phát động, thân thể nhìn như hơi lắc lư nhưng thực tế di động với tốc độ rất nhanh, chớp mắt di chuyển vị trí đến hơn ngàn lần, hình thành ảo ảnh ràng khó phân biệt giữa hư và , chân thân lại thầm xuất dưới chân của Vân Yên cư sĩ.

      Công kích của hai bên nhanh đến kinh người khiến những người ở quanh quan sát khiếp hãi.

      Khi mấy người tu vi hơi mạnh phát được tình hình ổn, công kích của Mạc Ngôn và Vân Yên cư sĩ chạm vào nhau, ở vùng trung tâm giao chiến tạo thành cảnh tượng rực rỡ.

      Lúc đó, tay phải Mạc Ngôn giơ cao, lòng bàn tay có khí lạnh thành cột, khí huyền hàn chớp mắt đóng băng thân thể Vân Yên cư sĩ.

      Đồng thời, tay trái Mạc Ngôn nắm thành quyền múa nhanh hội tụ tám phần chân nguyên của bản thân, quyền đánh nát thân thể huyết nhục của Vân Yên cư sĩ trong tiếng rống kinh ngạc của lão.

      Hoàn thành mọi thứ, Mạc Ngôn cười lạnh hai tiếng, thân thể đảo tròn bốc lên, hai mắt nét cười thản nhiên, pháp quyết huyền bí Tiếu Ly Hồn thầm xông đến vừa hay khóa chặt được nguyên thần của Vân Yên cư sĩ, khiến lão kịp bỏ chạy.

      Cố gắng giãy dụa, nguyên thần Vân Yên cư sĩ gào thét thôi, rống to:

      - Mạc Ngôn, có ngon chúng ta quang minh chính đại giao tranh, nếu ta chết cũng phục.

      Mạc Ngôn trong mắt lóe lên chút hiểm, vừa luyện hóa nguyên thần của lão, vừa nhìn quanh, giọng lạnh nhạt :

      - Phán đoán sai lầm thường khiến cái chết ập đến. người nếu quá tham lam mà lại lượng sức mình, cuối cùng kết quả chỉ có thể như vậy!

      Dứt lời, Vân Yên cư sĩ kêu thảm tiếng, sau đó liền còn thấy động tĩnh gì cả.

      Bên ngoài hẻm núi, mọi người sắc mặt nặng nề, biểu lần này của Mạc Ngôn tuy đến mức kinh thiên động địa, nhưng Mạc Ngôn dễ dàng giết chết Vân Yên cư sĩ cũng có tính uy hiếp rất lớn với đại đa số mọi người.

      Chăm chú nhìn vẻ mặt mọi người, Mạc Ngôn thôi cười, lúc giết người, ông đều thích được vắng lặng.

      Xoay người, Mạc Ngôn chầm chậm bước , thanh lạnh lẽo tàn khốc vang lên trong gió.

      - Nhớ kỹ cảnh cáo của ta, Băng Nguyên chào đón mọi người đến chơi nhưng chào đón những người trong lòng có ý xấu. Nếu ai còn dám ngang nhiên vượt qua ranh giới cảnh cáo, Vân Yên cư sĩ chính là ví dụ tốt nhất!

      Đưa mắt nhìn theo Mạc Ngôn rời , mọi người đều lộ ra vẻ nặng nề, ràng suy tính tiếp tình hình sau này.

      Giữa trung, Sát Phật Thiên Nộ tự : “Tên này lạnh lẽo như băng, ngờ thủ đoạn lại ngoan độc.”

      Hắc Ưng nghe vậy, hừ lạnh :

      - Thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng chỉ bằng thực lực của cũng đủ uy hiếp mọi người.

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân :

      - Hôm nay chỉ là ra uy xuống ngựa, đợi khi mọi người cướp đoạt đến đông đủ, cho dù lợi hại cũng chỉ hai quyền khó chống bốn tay, so sánh được.

      Nghe vậy, mọi người bên ngoài hẻm núi trầm ngâm , những người vốn tính bỏ cũng lập tức thôi ngay ý định.

      Hiễn nhiên, hy vọng vẫn còn, nhưng thời cơ tốt nhất vào lúc nào còn phải phân tích …

      tầng mây, Thiên Lân và Tân Nguyệt luôn quan sát tình hình trong hẻm băng, cả hai đều vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của Vô Tướng khách và thanh niên áo lam.

      - Thiên Lân, ngươi thấy hai người này tu vi thế nào?

      Tân Nguyệt nhàng hỏi.

      Thiên Lân liếc nàng, giọng :

      - Theo như cá nhân ta thấy, tu vi hai người này Mạc Ngôn khó mà so sánh được.

      Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, điềm nhiên :

      - Mạc Ngôn có thể là cao thủ có danh của Ly Hận thiên cung, khắp Băng Nguyên người có thực lực ngang bằng với ông ấy cũng nhiều.

      Hiểu ý trong lời của Tân Nguyệt, Thiên Lân điềm nhiên :

      - Chuyện này chỉ có thể lên vấn đề, cơn phong ba bão táp này hơn hẳn bất cứ lần nào trong quá khứ.

      Tân Nguyệt gật đầu nhè , có ý ngăn lại:

      - Băng Nguyên an tĩnh quá mức vắng lặng, lúc này náo nhiệt trận.

      Thiên Lân nhìn những người mặt đất, cười :

      - Náo nhiệt lần này chỉ là khởi đầu của Băng Nguyên. Cuối cùng có bao nhiêu người thấy được kết cục còn là chuyện chưa đoán ra được.

      Tân Nguyệt cười cười, kết thúc đề tài :

      - thôi, nơi này tạm thời có gì …

      chợt dừng lại, vẻ mặt Tân Nguyệt biến hẳn, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía cách đó vài chục dặm.

      - Xem mau, đó là gì kìa!

      Thiên Lân thất kinh, nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy ngọn núi băng xa xa, luồng ánh trắng đẹp mắt lấp lánh ngừng.

      Ngưng thần thăm dò, Thiên Lân kinh ngạc :

      - Đó dường như là đóa Tuyết Liên hoa, nhưng vì sao nó lại xuất ở đó?

      Tân Nguyệt đáp, thân thể hơi lắc lư chút, cả người liền xuất cách đó vài dặm phóng thẳng về phía có ánh trắng.

      Thiên Lân thấy vậy, vừa truy đuổi nhanh chóng, vừa suy đoán trong lòng. Đóa Tuyết Liên hoa này đột nhiên xuất có phải là đóa Phi Hiệp nhìn thấy trước kia hay ?

      Ngự khí bay lượn, phi hành dấu vết. Tân Nguyệt và Thiên Lân trước sau nhanh chóng đến gần ngọn núi băng xuất Tuyết Liên hoa.

      Lúc này, đóa Tuyết Liên hoa thầm biệt tích, Tân Nguyệt và Thiên Lân dò xét bốn phía hồi lâu, cuối cùng Thiên Lân thu được chút khí tức yếu ớt, nhưng lại thấy bất kỳ bóng người nào.

      Cau mày, Thiên Lân trầm ngâm :

      - Kỳ quái, thời gian ngắn như thế, nó ngờ lại biến mất coi chúng ta vào đâu, ra là cái thứ gì vậy? Còn nữa, nó hệt như đóa phù dung sớm nở tối tàn, ra là muốn điều gì đây?

      Tân Nguyệt giọng :

      - Xuất tất nhiên có nguyên nhân, chỉ đáng tiếc tin tức chúng ta nắm được còn quá ít. Theo trước mắt thấy được, Tuyết Liên hoa chỉ ở Thiên Sơn mới có được, nó sao lại chạy đến nơi này?

      Thiên Lân :

      - Chỉ theo trước mắt, chúng ta còn chưa thể xác định vật đó là Tuyết Liên hoa, vì thế thể kết luận quá sớm. Bây giờ, chúng ta phải làm hai chuyện, thứ nhất là xác định lai lịch của vật đó, thứ hai là tìm ra nơi nó núp.

      Tân Nguyệt cau mày khẽ :

      - Chuyện này ra dễ dàng nhưng muốn làm lại rất khó khăn.

      Thiên Lân điềm nhiên đáp:

      - Khó khăn mới có sức hấp dẫn. Trước mắt, ta tra ra được khí tức nó lưu lại, chỉ cần quan tâm nhiều hơn, tin chắc có thể đoạt được.

      Tân Nguyệt đáp, nhìn lúc sau đó theo tìm kiếm loanh quanh.

      Rất lâu, Thiên Lân kêu Tân Nguyệt dừng lại, vẻ mặt mơ hồ :

      - Kỳ quái, thứ đồ chơi này ràng ở quanh đây, vì sao ta lại chút cảm ứng được?

      Tân Nguyệt thấy như vậy, an ủi:

      - Thế giới to lớn, ngàn vạn điều kỳ quái. Chúng ta có thể nắm vững chỉ bộ phận rất mà thôi. thôi, cần phải cố chấp, thời cơ đến gặp được.

      rồi bốc mình bay lên hệt như tiên tử lên tầng mây, là phiêu dật.

      Thiên Lân hơi chần chừ, dường như muốn phản bác vài câu, nhưng cuối cùng gì, rời khỏi nơi đó.

      Giây lát, mặt đất lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, đóa Tuyết Liên từ dưới băng tuyết xuất , toàn thân lấp lánh hào quang thánh khiết chói lọi.

      Đó Tuyết Liên đó rất thần kỳ, những hình dáng to lớn đến cả trượng, mà cánh hoa rất nhiều, lúc này dần dần nở ra, ở nhụy hoa ánh sáng chiếu bốn phía, cánh hoa còn chưa hoàn toàn nở rộ ngờ lại để lộ nữ nhân tóc dài khoảng tấc toàn thân trắng như tuyết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :