Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 111

      Ads
      Ngô mẫu dám nhiều lời, vội vàng vâng lời làm theo cõng con đến trước đá thiêng.

      Liếc đá thiêng cái, Ngô mẫu hơi kỳ quái, khối đá này cao chừng sáu thước, rộng dài chừng ba thước màu xám trắng, nhìn rất bình thường, có phải là tảng đá thiêng ?

      Câu này bà dám nhiều, vội để con xuống, cẩn thận vô cùng nhích thân thể con dựa vào đá thiêng, sau đó lùi lại hai bước, trầm ngâm quan sát.

      Ban đầu, đá thiêng hoàn toàn chút thay đổi. Nhưng khắc sau, đá thiêng dần dần phát sáng, trước hết phát ra ánh sáng trắng, sau đó lại chuyển thành màu đỏ, cuối cùng thành màu trắng, điều này khiến bà mẹ họ Ngô vô cùng kinh ngạc, biết màu đỏ, màu trắng đại biểu cho chuyện gì.

      Lúc này, thanh trong trung vang lên:

      - Con ngươi tình hình kỳ quái, bất quá màu đỏ lên cho thấy ta và nàng ấy có duyên, bây giờ ngươi hãy qua tình hình của nàng ấy .

      Bà mẹ họ Ngô nghe vậy rất mừng, vội vàng :

      - Con tôi năm nay được mười chín tuổi, ba tháng nữa mới đầy hai mươi tuổi. Nó tên là Ngô Viện Viện, từ tính tình lương thiện, xinh đẹp hiền hậu, cũng là đứa con ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng bốn ngày trước, nó đột nhiên té xỉu, từ đó liền tỉnh lại được. Chúng tôi tìm ít thầy thuốc, ai cũng tìm được tại sao nó hôn mê. Mà chúng tôi gia cảnh bần hàn, căn bản có khả năng tiếp tục tìm thầy chữa trị, vì thế xin đại tiên thế nào nữa cũng phải cứu cho được nó.

      Trong trung, thanh đó vang lên:

      - Tình trạng con ngươi rất phức tạp, ta cần ít thời gian. Bây giờ ngươi hãy quay về, nửa tháng sau quay lại, ta trả lại cho ngươi đứa con sống động.

      Bà mẹ họ Ngô rất mừng, cảm kích :

      - Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên, chúng tôi sau này

      - Được rồi, cần phải cám ơn. Ta phải là đại tiên, cứu người chỉ vì duyên để tích công đức dùng tu hành trong tương lai. Ngươi .

      Trong khí, thanh đó có mấy phần thương mến.

      Bà mẹ họ Ngô vừa nghe dám nhiều lời, nhìn con lúc rồi nỡ vẫn phải bỏ .

      Giây lát, trước đá thiêng lóe lên bóng hình, bóng người xuất trước mặt Ngô Viện Viện, dường như đánh giá nàng.

      lúc sau, hình bóng đó quay lưng lại than :

      - Sinh mạng như hoa, duyên phận bị nguyền rủa, ta có nên cứu ngươi hay ? Ánh đỏ đại biểu cho có duyên, ánh trắng đại biểu cho nghiệt. Giữa ta và nàng ấy cùng xuất duyên và nghiệt, chuyện này ra dự báo cho điều gì? Sư phụ, người cho ta phải làm thế nào đây?

      Mơ hồ ý liệu, người thần bí đó dường như chìm vào lưỡng lự.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, khi bóng đêm phủ xuống, người đó dường như có quyết định, khom lưng ôm lấy Ngô Viện Viện mặt đất, chầm chậm bước về cốc, thân thể chỉ từng bước có biến hóa nhạt dần dần, cuối cùng biến mất vào hư .

      Người này là ai, vì sao lại xuất ở Thất Hồn cốc, sư phụ của là ai?

      Ngoài ra, lập bia ở lối vào hẻm núi là để làm việc thiện hay còn có tình nào khác?

      ******

      Ngọn núi đơn trong bóng chiều, ráng mây đầy màu trong ánh hoàng hôn. bóng người toàn thân trắng như tuyết đứng ngạo nghễ đỉnh núi, nhìn về phía cực Bắc.

      Cao rất lạnh, hoa tuyết bay bay, khí hơi lạnh nhanh chóng đông kết tầng băng trắng quanh người đó, khiến hệt như bức tượng băng.

      Mặt trời chiều ngã về phía tây, trong gió lạnh người đó kêu , giọng đầy thâm ý:

      - mãi ngàn năm nhớ cố hương, tóc mai bạc trắng sầu đứt ruột, hôm nay hoàn thành giấc mơ quay về nơi cũ, đáng tiếc nhân thế tang thương.

      Thất vọng nhàn nhạt, lại có mấy phần bi thương, có lẽ sau ngàn năm quay lại mộng cũ, lại còn tấm lòng như xưa.

      Tiếng cuồng phong gào thét, hoa tuyết lớn dần.

      Dưới màn đêm, bóng trắng như tuyết đó quay đầu nhìn lại, để lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông ra tuổi cổ lai hi (Lấy ý từ thất thập cổ lai hi: bảy mươi tuổi xưa nay hiếm).

      Lão già này đầu tóc trắng bạc, má trái có hình vẽ con nhện to chừng đầu ngón tay màu đỏ sậm, rất dễ nhìn, phảng phất là loại dấu hiệu nào đó khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

      Ngoài ra, lão già này trong mắt thường lóe lên tia sáng màu xanh lục sẫm, hệt như ánh mắt sói hoang toát ra hung tàn và hiểm.

      Bật cười lạnh như băng, lão già tóc bạc trắng toàn thân lóe lên ánh sáng nhạt, băng đóng quanh thân chớp mắt vỡ vụn phát ra những tiếng vang ào ào rất .

      Loáng cái, lão già tóc bạc lướt ngang trăm trượng thẳng tiến về phía Tây Bắc, chớp mắt vượt qua vài ngọn núi, đến chỗ tương đối thấp trũng.

      Ở nơi đó có ngọn núi nhô lên thu hút, nhìn qua phảng phất như bị băng tuyết trùm kín, toàn thân trắng như tuyết.

      Nhưng thực tế, ngọn núi này bề mặt hề có chút băng tuyết, vật chất tạo màu trắng toàn là những khối đá sắc trắng, nhìn từ xa hệt như băng tuyết.

      ngọn núi màu trắng, ở lưng chừng núi khắc ba chữ to – Bạch Đầu sơn.

      Ở nơi cách đỉnh núi chừng mười trượng, có huyệt động to vài thước, cửa động khắc chữ bốn chữ triện “Bạch Phát Thiên Thương”.

      Giữa trung, lão già tóc trắng nhìn vào huyệt động, trong mắt toát ra tia nhìn phức tạp, mơ hồ chứa vài phần hoài niệm, nhưng càng nhiều bi thương hơn hẳn.

      Đêm chầm chậm trôi vào sâu lắm, lão già tóc trắng vẫn cứ yên lặng ngóng nhìn, phảng phất như u hồn, biết đến mệt mỏi.

      đêm chớp mắt trôi qua.

      Khi vầng Thái Dương vươn lên bầu trời, lão già tóc trắng vẫn lơ lửng bất động giữa trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa động đó.

      Mãi đến giờ Thìn, cửa động đó mới xuất biến hóa.

      Lúc đó, luồng ánh trắng từ trong động bay ra, chớp mắt ra ngoài động hóa thành người toàn thân trắng như tuyết, ngờ là thiếu niên chỉ mới chừng mười tám mười chín tuổi nhưng tóc đầu bạc trắng xóa.

      Thiếu niên đó đứng ở cửa động vặn lưng, chuẩn bị cất tiếng , đột nhiên phát lão già tóc bạc, lập tức biến sắc chất vấn:

      - Ngươi là ai? Dám xâm phạm Bạch Đầu sơn của ta, còn mau mau ra?

      Giữa trung, lão già tóc bạc nhìn bộ dáng của người thiếu niên, trong mắt hơi kỳ quái, :

      - Ngươi là môn hạ đời thứ mấy của Bạch Đầu sơn? giờ ông chủ của Bạch Đầu sơn là đời thứ mấy tiếp quản?

      Thiếu niên tóc bạc nghi hoặc :

      - Ngươi hỏi làm gì? ra ngươi đến đây có ý đồ gì, ra nhanh.

      Lão già tóc bạc lắc đầu nhè , dùng ánh mắt thiếu niên hiểu để nhìn , giọng nghiêm túc trả lời:

      - cần phải hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần trả lời là đủ rồi.

      Thiếu niên tóc trắng bị ánh mắt kỳ quái của lão già trừng, trong lòng lập tức chấn động, khỏi mất tự chủ trả lời:

      - Ta là đệ tử đời thứ mười hai của Bạch Đầu sơn, bây giờ sơn chủ là đời thứ chín được truyền lại.

      Lão già tóc bạc thở dài nhè nhạ, đầy cảm xúc tự :

      - Thời gian, quả là quá nhanh … gọi sơn chủ các ngươi đến đây, là ta muốn gặp .

      Thiếu niên tóc trắng đó vâng tiếng, rồi hệt như con rối quay vào trong động.

      lúc sau, cửa động lóe ánh trắng, đứa bé tóc bạc trông qua chừng năm sáu tuổi chăm chú nhìn lão già tóc trắng ở ngoài động.

      - Các hạ là ai? Vì sao xâm phạm Tây vực Bạch Đầu sơn ta?

      Thanh có mấy phần uy nghiêm, khác biệt rất lớn với tướng mạo bên ngoài của .

      Giữa trung, lão già tóc bạc nhìn đứa bé đó, lắc đầu than thở:

      - Sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi.

      Đứa bé tóc bạc nghi hoặc :

      - Cái gì sai lầm?

      Lão già tóc trắng quay sang chỗ khác, nhìn lên bầu trời, hơi bi phẫn lên tiếng:

      - Quả ngờ được, môn phái Bạch Đầu sơn ngày trước dương danh thiên hạ, vài ngàn năm qua , ngờ đều lầm đường lạc lối, càng luyện càng lùi lại.

      Đứa bé tóc bạc nghe vậy quát to:

      - Câm miệng, ngươi là người thế nào, dám trước mặt bổn sơn chủ để những chuyện như vậy?

      Lão già tóc bạc thôi nhìn nữa, nhìn chằm chằm vào mắt , lạnh lùng cao ngạo :

      - Bạch phát thiên thương, cửu địa huyền hoàng, thủ ác nhật nguyệt, thiên hạ xưng vương!(1)

      Đứa bé tóc bạc biến hẳn sắc mặt, đột nhiên lùi lại hai bước, kinh hãi :

      - Ngươi ra là ai, vì sao biết được câu này?

      Lão già tóc bạc trầm giọng :

      - Phép nghịch thiên, trường sinh bất lão, thông linh hiển thánh, tóc bạc quay lại. Ngươi chỉ luyện thân mà luyện pháp, đây chính là đảo ngược mạt vận, sai hoàn toàn rồi a!

      Đứa bé tóc bạc đầy kinh ngạc, ánh mắt toát ra vẻ khó mà tin được, lắc lắc đầu :

      - thể nào được, thể nào. Ngươi làm sao biết được những điều này, chuyện này thể nào có khả năng được.

      Lão già tóc bạc hừ giọng :

      - cầu phát triển, uổng cho ngươi sống được mấy trăm tuổi, quả là làm Bạch Đầu sơn mất mặt.

      Còn , lão già tóc bạc đưa tay phải ra, lòng bàn tay lóe lên hào quang phát ra hai luồng sáng đỏ vàng, khi rời khỏi bàn tay đến vị trí chừng ba tấc hình thành mặt trời đỏ mặt trăng vàng hòa lẫn vào nhau.

      Nhìn thấy cảnh này, đứa bé tóc bạc miệng phát ra tiếng kêu kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ :

      - Ông … là … tổ … sư.

      Năm ngón tay thu lại, lão già tóc bạc trả lời mà :

      - Cái gì qua quan trọng nữa, ngươi phải để ý đến tương lai. thôi, để ta xem thử thành tích bao nhiêu năm nay của ngươi thế nào?

      Đứa bé tóc bạc vội vàng gật đầu, cung kính mời lão già tóc bạc tiến vào trong động.

      Trong động lớn rộng rãi, lão già tóc bạc ngồi vị trí chủ tọa, đứa bé tóc bạc cung kính ngồi ở phía dưới.

      Ngoài ra còn có bốn đứa bé tuổi từ tám đến mười đứng trong động, cả đám cúi đầu buông tay ai dám câu nào.

      Liếc nhìn những người này, lão già tóc bạc hừ khẽ :

      - Ngu si, cả đám luyện đến trở thành trẻ con, làm sao muốn xưng vương thiên hạ? Các ngươi có thấy bá chủ trời đất nào chỉ vài tuổi ? đám hỗn đãn.

      Nghe vậy, năm đứa bé tóc bạc trong động mặt mày biến sắc, tất cả đều cúi đầu , trong lòng vô cùng oan uổng nhưng dám phản bác lão già tóc bạc.

      Thấy vậy, lão già tóc bạc tâm tình tốt hơn, ánh mắt nhìn đến đứa bé tóc bạc bên cạnh quát to:

      - Trước hết giới thiệu qua cho ta chút.

      Đứa bé tóc bạc vâng vội rồi đứng lên :

      - Khải bẩm tổ sư, đệ tử là Vi Minh Dương đại đệ tử đời thứ chín của bổn môn, xưng hiệu là Bạch Phát Tiên Đồng. Bọn họ là bốn người kiệt xuất nhất của Bạch Đầu sơn, có là sư đệ con Bạch Phát Thánh Đồng (Người tướng mạo chừng tám tuổi), ba người còn lại có hai là đệ tử đời thứ mười đệ tử của sư đệ đích thân truyền thụ, Bạch Phát Huyết Đồng (tướng như chín tuổi), Bạch Phát Ngân Đồng (tướng như chín tuổi), còn lại là đại đệ tử đời thứ mười , Bạch Phát Đồng (tướng như mười tuổi).

      Ghi chú:

      (1) Bạch phát thiên thương, cửu địa huyền hoàng, thủ ác nhật nguyệt, thiên hạ xưng vương! = Trời cao tóc bạc, mặt đất vàng đen, nắm chắc mặt trời và mặt trăng, xưng vương thiên hạ!

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 112

      Ads
      Bật cười khinh thường, lão già tóc bạc : - Những đệ tử khác tu vi thế nào? Môn hạ nay tổng cộng được bao nhiêu? Bạch Phát Tiên Đồng đáp: - Bẩm tổ sư, nay Bạch Đầu sơn tổng cộng có hai mươi ba đệ tử, trong đó có hai người đời thứ chín, bốn người đời thứ mười, bảy người đời thứ mười , mười người đời thứ mười hai. Phần lớn đệ tử tu vi bình thường. Lão già tóc bạc : - Từ trước tới nay bọn ngươi đều ở đây khổ tâm tu luyện, có chuyện gì khác thường xảy ra chăng? Bạch Phát Tiên Đồng đáp: - Phần lớn thời gian đều như vậy. Nhưng hơn năm trước đây, đệ tử Bạch Phát Kim Đồng vì truy xét chuyện chết ở Băng Nguyên. nay bọn con thương nghị làm sao để báo thù cho , giữ gìn tôn nghiêm của Bạch Đầu sơn chúng ta. Lão già tóc bạc chân mày giãn ra, trầm ngâm : - Tình hình Băng Nguyên thế nào, có tìm được chết trong tay ai ? Bạch Phát Tiên Đồng đáp: - Thực lực ba phái Băng Nguyên rất mạnh, nhất là Đằng Long cốc. Còn chuyện Bạch Phát Kim Đồng bị người nào giết chết có chút cổ quái. Lão già tóc bạch giọng hỏi: - Cổ quái? Nghĩa là sao? Bạch Phát Tiên Đồng đáp: - Theo chúng con biết được, khi Bạch Phát Kim Đồng ở Băng Nguyên thân thể huyết nhục bị hủy diệt, nguyên thần bị trọng thương nhưng vẫn chạy thoát được. Sau đó nguyên thần của đột nhiên bị tiêu tan, biết gặp phải tình hình thế nào. Lão già tóc bạc gật đầu : - Nếu vậy hãy bắt đầu từ Băng Nguyên. Bạch Phát Tiên Đồng giọng : - Ý của tổ sư chính là ủng hộ quyết định của chúng con. Lão già tóc bạc ngạo nghễ : - Tây vực Bạch Đầu sơn làm sao có thể để cho người ta khi dễ được. Bạch Phát Tiên Đồng nghe được mấy phần thâm ý, mừng rỡ : - Có tổ sư làm chỗ dựa, chúng con nhất định quét sạch Băng Nguyên, khiến bọn chúng biết được Bạch Đầu sơn chúng ta dễ khinh thường. nay, nghe phần lớn nhân sĩ tu đạo đều tề tụ ở Băng Nguyên, dường như có quan hệ đến lưu truyền nào đó. Chúng ta lần này cũng có thể quản cả hai bề, thuận tiện làm mục mục đích của những người đó. Nếu có bảo vật xuất , chúng ta cho chạy qua tay người khác. Lão già tóc bạc thấy đầy vẻ tự phụ, ánh mắt hơi cười, lẩm bẩm khe khẽ: - Được, chỉ cần có quyết tâm thành công hơn nữa. Hãy để chúng ta bắt đầu tư Băng Nguyên, thổi lên trường phong ba quét qua thiên hạ. Bạch Phát Tiên Đồng sửng sốt, hiểu lắm lời lão già, nhưng bởi vì thân phận dám hỏi quá nhiều, ngoan ngoãn gật đầu theo lão. Như vậy, quyết định phát sinh lúc này. Nó mang đến ảnh hưởng lên Băng Nguyên, lên thiên hạ thế nào đây? Lão già tóc bạc đó là ai vậy? Lão vì sao muốn cuốn trôi thiên hạ? Gió Bắc gào thét, hoa tuyết đầy trời. Thế giới trắng mờ mịt, vùng băng lạnh. Đứng đỉnh núi đơn độc, Thiên Lân nhìn về chân trời, khóe miệng hơi cười, phảng phất cả thế giới đều ở dưới chân . Cảm giác đó đến bất ngờ, bản thân cũng ràng lắm. Nhưng mơ hồ phát loại sức mạnh réo gọi . Nhắm hai mắt lại, Thiên Lân quên hết mọi thứ, suy nghĩ tiến vào ảnh giới kỳ diệu, bốn bề vùng mờ mịt trắng toát, ngoại trừ ra chỉ còn có băng tuyết, còn gì khác. Thế giới như vậy chỉ thuộc về , hề có chút tạp chất, hệt như sứ giả của Băng Tuyết, du lịch trong thế giới Băng Tuyết, mình lãnh hội kỳ diệu của đất trời rộng lớn kia. Đó là loại phát triển tâm linh, là loại tượng người ngoài cách gì tưởng tượng được, cũng cách gì lý giả được. Thời gian có lẽ trôi qua rất dài lâu, cũng có thể chỉ là sát na, điều này đều quyết định bởi ngộ tính và cơ duyên của . Thế giới thầm người quấy nhiễu, Thiên Lân lại say mê trong đó, lĩnh ngộ được những điều gì đây? Thời gian, biết thế nào trôi qua rồi. Khi bông tuyết bầu trời càng lúc càng lớn, từ xa xăm đột nhiên có bốn bóng người bay lại, chớp mắt đến bên ngọn núi đơn. - Thiên Lân, con ở đây làm gì? Trong bốn người, Lý Phong có vẻ bất ngờ cất tiếng hỏi. đỉnh núi, Thiên Lân dường như sửng người chút, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nhìn bốn người Lý Phong, Chu Kiệt, Tân Nguyệt, Phi Hiệp trước mắt cười đáp: - Con ở đây chờ mọi người, có tin tức gì rồi chăng? Phi Hiệp : - Tình hình rất ổn, hãy về trước rồi mới , ở đây gió tuyết lớn quá. Thiên Lân gật , liếc Tân Nguyệt, thấy nàng vẻ mặt bình thản, khỏi đưa mắt cho nàng rồi theo bốn người rời . đường, Lý Phong cười hỏi: - Thiên Lân, bốn ngày nữa là Băng Tuyết thịnh hội, con có nghĩ đến việc tham gia hay ? Thiên Lân cười : - Con à, chỉ xem thôi là được rồi. Phi Hiệp : - Đúng thế, ngươi bây giờ là thần của Băng Nguyên, cần phải tranh hơn thua với bọn Từ Tĩnh nữa rồi. Thiên Lân lắc đầu trả lời: - Hư danh mệt người, ta môn phái, tranh đấu để làm gì? Còn việc Từ Tĩnh và Lâm Phàm, lần so tài này đối với bọn họ có ý nghĩa nặng đủ điều. Chu Kiệt cảm xúc : - Đúng thế, lần so tài này đối với bọn chúng có ảnh hưởng quyết định đến địa vị của Đằng Long cốc sau này. Đáng tiếc … ồ … rồi khỏi liếc Tân Nguyệt, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng. Lý Phong điềm nhiên : - Sư đệ, đệ quá cố chấp rồi. ra người sư phụ coi trọng nhất phải là Từ Tĩnh mà là Tân Nguyệt, chỉ có điều đệ hề phát được thôi. Chu Kiệt sửng sốt, thở dài : - Phải vậy chăng? Có lẽ đúng thế. Tân Nguyệt câu nào, nàng biết sư phụ luôn kỳ vọng ở nàng rất cao, nhưng nàng nay còn cần phải tham gia trận thi đấu kia nữa chăng? Thiên Lân thấy khí hơi nặng nề, chuyển sang chuyện khác: - Mọi người lần này ra , chưa đến nửa ngày quay về, có phải có biến hóa gì mới ? Lý Phong gật thở dài: - Đúng thế, tình hình hơi biến đổi, giống như chúng ta nghĩ. Được rồi, tới nơi rồi, chúng ta trở về rồi hãy tiếp. Còn , thân thể Lý Phong hạ xuống dẫn bốn người vào trong cốc. Giây lát, năm người đến Đằng Long phủ, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh ngồi mình ở đó, chào hỏi mấy câu, Lý Phong cất tiếng thưa: - Khải bẩm sư phụ, lần này chúng con tiến đến đó thu thập được những tình hình mới nhất, đại khái hiểu được ít nhiều ý đồ của những nhân sĩ tu đạo đó. Cốc chủ Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình thản, nhàng : - Hẳn có chút khác biệt so với suy tưởng ban đầu phải ? Lý Phong vẻ mặt trầm trọng trả lời: - Đúng thế, có rất nhiều khác biệt, những người đó đều đến đây theo lời đồn đoán. Như tình hình chúng con hiểu được, biết ai truyền tin tức ra, Phi Long đỉnh truyền từ thời thượng cổ giấu ở nơi nào đó Băng Nguyên, gần đây có dấu vết xuất . Thậm chí, còn Phi Long đỉnh giấu trong Đằng Long cốc chúng ta, Đằng Long giả, Phi Long cũng vậy. Vì thế, mọi người đều chạy về phía của chúng ta. Triệu Ngọc Thanh nghe rồi cau mày, chìm vào trầm tư. Thiên Lân hiếu kỳ hỏi: - Phi Long đỉnh? Nó là thứ gì vậy, con từ trước đến giờ chưa từng nghe đến? Lý Phong đáp: - Nó căn bản là vật của Tử Hư Ô Hữu, con đương nhiên chưa từng nghe đến rồi. Chu Kiệt lo lắng : - Sư phụ, chúng ta tại phải làm như thế nào? Những người đó khoảng chừng hai trăm, thực lực thế nào tạm thời cách gì nắm vững, chúng ta phải hết sức nhanh chóng đề phòng. Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt nhìn Tân Nguyệt hỏi: - Tân Nguyệt, con suy nghĩ thế nào? Tân Nguyệt bình tĩnh trả lời: - Bẩm tổ sư, theo phân tích tình hình nay, người đến số lượng khá nhiều, chúng ta thể nào đề phòng từng người, phương pháp tốt nhất chính là rung cây nhát khỉ, dùng hình ảnh giết chó dạy chồng, khiến bọn người tu đạo tầm thường dám dính đến nữa. Triệu Ngọc Thanh cho ý kiến, đưa mắt rồi : - Thiên Lân, con sao, suy nghĩ thế nào? Nghĩ lát, Thiên Lân trả lời: - Biện pháp của Tân Nguyệt tồi, nhưng những người đó dám đến đây chưa được chưa dừng. Nếu thủ đoạn của chúng ta quá kịch liệt, sợ là khiến bọn họ liên thủ, như vậy càng ổn. nay, chúng ta ra có hai phương pháp có thể ứng phó được. Thứ nhất, nhờ cơ hội Băng Tuyết thịnh hội, liên hợp với Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông, dùng sức mạnh có ưu thế tuyệt đối để chấn nhiếp những người đến. Thứ hai, bọn họ nếu muốn Phi Long đỉnh, thế chúng ta cho bọn họ cái. Nhưng phương pháp này dường như tàn nhẫn chút, nhưng lại có hữu hiệu tuyệt đối. Nhìn Thiên Lân với ánh mắt kỳ dị lúc, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng tán thưởng: - Phương pháp người này giống người khác, mà người cũng có lúc khác nhau, hề có giới hạn xấu tốt, chỉ cần có hiệu quả hay thôi. Bây giờ, những người từ xa đến là khách, tạm thời chúng ta vội vàng tỏ thái độ đối địch, đợi bọn họ có hành động chúng ta mới phản kích cũng muộn. Chuyện này hãy để Lý Phong và Chu Kiệt làm, Phi Hiệp phụ trách tiếp tục quan sát động tĩnh của bọn họ. Tân Nguyệt thâm nhập sâu vào nội bộ bọn họ, để ý tìm kiếm xem có cao thủ nào đáng để cảnh giác , tiện cho việc ứng phó sau này. Bốn người nghe vậy, ai nấy vâng dạ rồi liền bỏ . Thiên Lân thấy Tân Nguyệt bước , vội vàng chuẩn bị theo, bên tai liền vang lên câu của cốc chủ Triệu Ngọc Thanh. - Thiên Lân, có hứng thú cùng với ta hay ? Thấy cốc chủ mở miệng, Thiên Lân dám trì hoãn, cười đáp: - Được a, rất lâu theo cốc chủ chuyện phiếm. Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh chầm chậm bước , dẫn Thiên Lân rời khỏi Đằng Long phủ, đến bên hồ nước ở đáy cốc. - Thiên Lân, đây có thể là nơi con chơi từ đến lớn, con nhất định rất quen thuộc phải ? Thiên lân nhìn mặt hồ yên bình, mỉm cười đáp: - Đúng thế, cả vùng Băng Nguyên, có vài nơi khiến Đằng Long cốc nổi tiếng, nơi này con có thể là quen thuộc nhất. Triệu Ngọc Thanh cười ha hả: - Nhớ lại con lúc tinh nghịch, vẫn nhảy vào trong hồ bắt cá, đáng tiếc bắt được. Thiên Lân vẻ mặt cả kinh, ngạc nhiên hỏi: - Chuyện này cốc chủ cũng biết à? Triệu Ngọc Thanh cười trả lời: - Con cho là ta biết chăng? Thiên Lân cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ trả lời: - Lúc đó chỉ lo chơi đùa, bây giờ nghĩ lại thấy đáng cười. Triệu Ngọc Thanh cười đáp, chỉ vào con cá màu vàng kim duy nhất trong hồ : - Nhìn cẩn thận xem, năm gặp nó có biến hóa nào ? Thiên Lân nhìn theo phương hướng ngón tay chỉ của ông, chỉ thấy con cá đó hình dáng vẫn hệt như ngày trước, nhưng màu sắc lại từ màu trắng bạc đến màu vàng nhạt năm trước, nay lại chuyển thành vàng kim, cảm thấy thay đổi rất lớn. - Nhớ lại năm trước, nó còn màu vàng nhạt, ngờ được năm nay biến hóa rất lớn. ra đây là cá gì vậy, mà thần kỳ như vậy?

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 113

      Ads
      Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt cổ quái, lẩm bẩm khe khẽ:

      - Đây phải là con cá, mà là thứ mang theo hy vọng của đau thương.

      Thiên Lân hiểu :

      - Câu này nghĩa là sao?

      Triệu Ngọc Thanh cười cười, chớp mắt bình thường trở lại, điềm nhiên đáp:

      - cần phải hỏi nhiều, sau này con tự biết. Bây giờ, hay là chúng ta chuyện khác .

      Thiên Lân hiểu, cốc chủ đến nửa, đột nhiên lại chuyển sang chuyện khác, ra ông muốn thể chuyện nào đây?

      Nghĩ ra được câu trả lời, Thiên Lân hỏi:

      - chuyện nào khác đây?

      Triệu Ngọc Thanh liếc , giọng :

      - Con có biết vùng Băng Nguyên có môn phái thần bí chăng?

      Thiên Lân kỳ quái hỏi lại:

      - Môn phái thần bí? Rất nổi danh phải ?

      Triệu Ngọc Thanh đáp:

      - Mẹ con đề cập qua với con số môn phái thần bí của Tu Chân giới chăng?

      Thiên Lân trả lời:

      - Dạ có, nhưng mẹ con trước giờ chưa từng nhắc đến bất kỳ môn phái thần bí nào Băng Nguyên. Theo con biết được, Băng Nguyên là vùng tương đối độc lập, người ở nơi này thưa thớt, thích hợp cho việc phát triển của Tu Chân giới, vì thế môn phái rất ít.

      Khẽ gật đầu, Triệu Ngọc Thanh :

      - Con tương đối đúng, Băng Nguyên lạnh lẽo vô cùng, thích hợp cho người thường cư ngụ, nơi này rộng rãi thoải mái nhưng môn phái nhiều. Cho dù là vậy, Băng Nguyên vẫn tồn tại tiên phái thần bí. Môn phái này lưu truyền từ thời thượng cổ, đến nay được vài ngàn năm rồi.

      Thiên Lân hiếu kỳ :

      - Môn phái như vậy nhất định rất có danh tiếng, vì sao chưa từng nghe người nào đề cập đến vậy?

      Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm :

      - Bởi vì môn phái này quá sức thần bí, cho nên rất ít người biết được. Trong ba đại môn phái ở Băng Nguyên, Đằng Long cốc được xem là lâu đời nhất, mà chúng ta cũng chỉ biết được chút bề ngoài, huống gì những người khác đây?

      Thiên Lân hỏi tới:

      - Nếu như cốc chủ biết, vậy hãy nhanh cho con biết những truyền thuyết có liên quan đến môn phái thần bí đó.

      Triệu Ngọc Thanh lẩm bẩm nho :

      - ra chuyện này ở Đằng Long cốc cũng chỉ có cốc chủ đời trước mới biết được. Theo ta hiểu, trong trời đất có ít môn phái thần bí, trong đó nổi danh nhất phải kể đến Thiên Địa huyền môn ở trong Hải vực, chiếm được linh mạch hàng đầu trong chín đại linh mạch của thế gian – Thiên Địa linh mạch. Còn Thiên Tinh linh mạch đứng hàng thứ hai lại bị tiên phái thần bí – Thiên Ngoại động thiên chiếm cứ lấy. Đời xa xưa truyền lại, Thiên Ngoại Động Thiên ở đỉnh cực Bắc. Đây là tiên phái thần bí nhất của Băng Nguyên.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - Thiên Ngoại Động Thiên? Cái tên này hơi kỳ quái, con mới lần đầu được nghe. Nhưng con có điểm chưa , bí mật này nếu chỉ có các cốc chủ đời trước mới biết được, vì sao lại cho con biết vậy? Con đâu phải môn hạ Đằng Long cốc?

      Triệu Ngọc Thanh vẻ phức tạp nhìn , giọng:

      - Con tuy phải môn hạ Đằng Long cốc, nhưng đời con biến hóa rất nhiều, định sẵn có duyên với rất nhiều chuyện. Đợi đến ngày nào đó trong tương lai, con nhớ lại ngày hôm nay, con biết được vì sao ta lại cho con biết những chuyện này. Được rồi, còn sớm nữa, quay về thôi.

      Ánh sáng nhạt lóe lên, thân thể Triệu Ngọc Thanh chớp mắt còn thấy nữa.

      Thiên Lân lẩm bẩm:

      - Kỳ quái, cốc chủ vì sao lại luôn thích với ta số chuyện kỳ quái. Lẽ nào ông ấy quả có khả năng nhìn thấu được tương lai của ta.

      Còn , quanh người Thiên Lân lóe lên ánh xanh, thoáng cái liền biến mất.

      khắc sau, Thiên Lân xuất trước Thiên Nữ phong, nhìn Điệp Mộng đứng ở cửa Chức động, kêu lên:

      - Mẹ, người đứng ở cửa động làm gì vậy?

      Điệp Mộng lẩm bẩm nho :

      - Mẹ nhớ lại những chuyện trước kia.

      Thiên Lân đến trước cửa động, cười hỏi:

      - Mẹ phải nhớ cha đó chớ, cha cũng rất lâu thấy quay về đây.

      Điệp Mộng trừng con cái, ánh mắt phức tạp :

      - Đúng thế, thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt hai mươi năm rồi.

      Thiên Lân cười cười để ý lời mẹ chút nào, ngược lại còn hưng phấn lên tiếng:

      - Mẹ, vừa rồi cốc chủ mới cho con biết chuyện, có tiên phái thần bí ở Băng Nguyên tên là Thiên Ngoại Động Thiên. Mẹ sao từ trước đến giờ chưa từng đề cập đến chuyện này với con?

      Điệp Mộng nghe vậy hơi cau mày lại, trầm ngâm :

      - Thiên Ngoại Động Ngoại? Đây chỉ là môn phái trong truyền thuyết, ra có tồn tại hay mẹ biết được, sao lại đề cập đến nó với con?

      Thiên Lân thư thái :

      - Như vậy cũng khó trách được. Bất quá theo con thấy, cốc chủ dường như hiểu rất môn phái này, như vậy tính ra phải tồn tại.

      Điệp Mộng điềm nhiên :

      - Cái này quan hệ lớn lắm, con hiểu là được rồi. Còn phía Đằng Long cốc có tin tức nào chăng?

      Thiên Lân :

      - Nghe có gần hai trăm nhân sĩ tu đạo tiến vào Băng Nguyên, mọi người đều đến vì Phi Long đỉnh gì đó, mục tiêu cùng hướng về Đằng Long cốc. Còn đối với chuyện Băng Tuyết thịnh hội, cũng có bắt đầu chuẩn bị rồi. Lần này hẳn phải đặc sắc hơn mười năm trước nhiều.

      Điệp Mộng trầm tư lúc, giọng :

      - Thiên Lân, thế biến đổi nhanh rồi, lần này con phải cẩn thận đối phó.

      Hiểu câu của Điệp Mộng, Thiên Lân nghiêm mặt đáp:

      - Mẹ yên tâm, con tuyệt đối khiến mẹ thất vọng!

      Điệp Mộng gật , ánh mắt nhìn về xa xăm, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.

      Thời khắc này, nàng tựa như kêu gọi, lại như cầu khẩn, đáng tiếc Thiên Lân lại hề phát giác được.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Băng Nguyên rộng lớn khí mỏng manh, gió mạnh hùng hổ kêu gào thét gọi, hoàn cảnh như vậy vô cùng ác liệt, đừng người dân bình thường, cho dù người tu đạo tu vi bất phàm cũng khó khăn tiến lên, chịu ảnh hưởng rất lớn.

      Nhưng dưới tình hình khí trời như vậy, phần lớn người tu đạo đều nép mình bay sát đất, đầu cuồng phong gió tuyết, tất cả đều hướng về Đằng Long cốc.

      Những người này tụm năm tụm ba, hoặc mình, mọi người đồng hành với nhau lại dường như có cảnh giác, giữ mối quan hệ vô cùng phức tạp.

      Lúc này, trong gió tuyết đột nhiên có người mắng to, chỉ nghe thanh thô kệch vang lên:

      - Quả là gặp tà, hết lần này đến lần khác gặp phải khí quỷ quái như vậy!

      thanh khác cười nhạo:

      - Băng Niên quanh năm đều thế, ngươi bản thân biết đừng ở đây làm mất mặt.

      thanh thô kệch quát to:

      - Tiểu tử nhà ngươi tìm cái chết? Có can đảm báo danh .

      Thanh cười nhạo trước đó trả lời:

      - Cửu Khúc Nhất Kiếm, Hồn Đoạn Thiên Nhai. Ngươi đợi thế nào đây?

      Thanh thô kệch hừ giọng :

      - Có gì đặc biệt hơn người đâu, bất quá chỉ là môn hạ bé của Cửu Khúc môn, lão tử thèm chấp nhất với ngươi.

      Cửu Khúc Nhất Kiếm cười lạnh :

      - có khẩu khí cuồng vọng, có ngon đến đây so tài chuyến.

      Thanh thô kệch :

      - Ngươi còn chưa đủa tàm, lão tử cao hứng lắm.

      Cửu Khúc Nhất Kiếm mỉa mai :

      - Sợ là khiếp đến chết, dám ứng chiến thôi.

      Trong gió tuyết, tràng tiếng cười lớn truyền đến, ràng ít người tu đạo đều muốn xem náo nhiệt.

      - Câm miệng! Ai lão tử sợ ngươi đây.

      Trong tiếng quát to, chỉ thấy hoa tuyết đầy trời đột nhiên tản ra để lộ hình bóng to cap, ngờ là hòa thượng ngoài bốn mươi tuổi.

      Hòa thượng này tay cầm cây Hàng Ma Xử dài cả trượng, toàn thân toát ra vẻ hung hãn, giận dữ nhìn về người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng ngoài bốn trượng, trong mắt bắn ra ánh sáng như mắt dã thú.

      Người đàn ông bốn mươi tuổi đó toàn thân áo xanh, trong tay cầm thanh trường kiếm, hề sợ hãi nhìn hòa thượng, hừ lạnh :

      - ngờ ngươi tai to mặt lớn, còn có vài phân cân lượng. Đến đây, báo danh mau, sau đó mới tranh cao thấp.

      Hòa thượng cao to quát lớn:

      - Phật gia Thiên Nộ, ngươi đây là tự mình làm ra!

      Còn , Hàng Ma xử trong tay múa lên, chớp mắt phát ra vài trăm bóng ảnh cùng với ánh sáng vàng kim chói mắt, rồi lập tức xuất trước ngực của Cửu Khúc Nhất Kiếm hệt như con báo ánh sáng.

      Gầm giận tiếng, Cửu Khúc Nhất Kiếm quát to:

      - ra là ngươi! Đáng ghét!

      Cổ tay động liền, trường kiếm ra khỏi vỏ, chuỗi bóng kiếm liên tục nhảy múa nhanh chóng, tạo thành màn kiếm trước người, đón lấy Hàng Ma xử của hòa thượng Thiên Nộ.

      Lúc này, giữa trung hào quang lấp lánh. Công kích của hai người chớp mắt gặp nhau, bộc phát sấm sét chói tai và hoa lửa đầy trời, càng trở nên sáng tỏ hơn vùng Băng Nguyên.

      chiêu của Thiên Nộ thẳng thắn, nhìn có vẻ tầm thường nhưng lại có uy lực kinh người, dễ dàng phá hủy được phòng ngự của Cửu Khúc Nhất Kiếm, sức hủy diệt của nó hung hăng đánh vào người .

      Như vậy, chỉ nghe tiếng rên, cùng với máu tươi từ trung chảy xuống, thân thể Cửu Khúc Nhất Kiếm thu thành vùng hệt như lá khô lay động rợi xuống trong gió tuyết.

      Bốn bề, vài chục người quan sát vẻ mặt khác nhau, phần lớn đều lộ vẻ kinh ngạc, khiếp đảm nhìn hòa thượng Thiên Nộ giữa trung.

      - Hôm nay chỉ cho ngươi giáo huấn, lần tới dám cười nhạo Phật gia ngươi cẩn thận cho mạng chó của mình!

      Trong tiếng quát to, hòa thượng Thiên Nộ thu Hàng Ma xử lại, hề quay đầu bay thẳng về phía trước.

      Sau đó, những người quan sát tỉnh lại, phần lớn tiếp tục tiến lên, nhưng có ba người lại đứng yên nhìn theo bóng của hòa thượng Thiên Nộ, trong mắt toát ra ánh sáng kỳ lạ.

      Ba người này chia thành ba phương, người thứ nhất tuổi hơn sáu mươi, tướng mạo bình thường toàn thân mặc áo vải, trong tay cầm ống tẩu, khóe miệng mờ nụ cười tà dị.

      Người thứ hai khoảng ba mươi tám ba mươi chín tuổi, tướng mạo cao lớn đường đường, toàn thân mặt áo lụa, cùng với cây quạt xương bằng ngọc, khiến người ta cảm thấy phiêu dật.

      Người thứ ba hai mươi hai hai mươi ba tuổi, cặp mắt ưng lấp lánh có thần khiến người ta rất khó mà quên được.

      Thanh niên này toàn thân áo đen, mang thanh đao , vầng trán tự tin, ràng rất là kiêu ngạo.

      Đưa mắt nhìn hòa thượng Thiên Nộ xa, ba người nhìn nhau làm hiệu. Người trung niên áo gấm :

      - Sát Phật Thiên Nộ gần mười năm nay có thể bàn đến việc thiên hạ, ở vùng Thiên Nam người nào biết.

      Lão già sáu mươi hút vào hơi, cười tà dị :

      - Thiên Nộ tuy mạnh mẽ, đáng tiếc tâm tư đơn giản đủ để thành được.

      Người thanh niên áo đen cười lạnh :

      - Có Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân và Vân Yên cư sĩ ở đây làm sao đến phiên được.

      Người trung niên áo gấm Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân cười :

      - Có Hắc Ưng ngươi ở đây, ta bất quá chỉ đến tụ tập cho thêm phần náo nhiệt.

      Người thanh niên áo đen lạnh lùng cao ngạo :

      - cần phải khiêm tốn, mọi người đến đây đều biết được, cần phải lừa gạt nhau như vậy.

      Cầm ống điếu trong tay, Vân Yên cư sĩ cười ha hả :

      - rất hay, chân nhân trước mặt đốt hương khói. Lần này đến Băng Nguyên, mọi người đều vì Phi Long đỉnh, cuối cùng hươu chết về tay ai phải bằng vào bản lãnh.

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân :

      - Chuyện Phi Long đỉnh theo lý phải vô cùng bí mật, nhưng hôm nay lại có nhiều người biết như vậy, hai vị thấy kỳ quái sao?

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 114

      Ads
      Hắc Ưng lạnh lùng :

      - Chuyện này tự nhiên có người thao túng sau lưng, nếu sao lại như vậy được?

      Vân Yên cư sĩ cau mày tiếp:

      - Suy nghĩ cẩn thận chuyện này đúng là có chút kỳ quái, dường như Dịch viên và Trừ Ma liên minh đều biết cả, đây là tượng bình thường.

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân :

      - Đúng thế, môn phái Tu Chân giới ngàn vạn, nhưng trước mắt hai bọn họ là to lớn nhất.

      Còn số những môn phái khác, hai mươi năm nay đều bị bọn họ áp chế mạnh mẽ, thỉnh thoảng nổi lên cũng quá bốn năm môn phái, chia ra phân bố ở trời Nam đất Bắc cùng số chỗ khỉ ho cò gáy, căn bản có sức để chống lại.

      nay, những hạng vô danh đều biết chuyện này, vì sao Dịch viên và Trừ Ma liên minh lại biết chuyện này được?

      Bóng đen lạnh lẽo :

      - Hà tất phải suy nghĩ, tới lúc đó tự nhiên minh bạch mọi chuyện.

      rồi lóe lên liền thẳng theo hướng mọi người tiến lên.

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân bất mãn :

      - Có gì hơn người đâu, quả là cuồng vọng.

      Vân Yên cư sĩ cười hiểm :

      - chỉ cuồng vọng mà còn có xuất thân rất mạnh mẽ.

      Dứt lời bay liền.

      Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân vẻ mặt ra dạng khinh thường, liếc Cửu Khúc Nhất Kiếm trọng thương nằm mặt tuyết, chần chừ lát cuối cùng cũng rời .

      hồi lâu sau, bầu trời lóe lên bóng người, Tân Nguyệt xuất ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn Cửu Khúc Nhất Kiếm mặt đất, hơi suy nghĩ chút rồi hạ xuống mặt tuyết.

      Quan sát thương thế của Cửu Khúc Nhất Kiếm, Tân Nguyệt cau mày :

      - Các hạ bị thương rất nặng đó.

      mặt đất, Cửu Khúc Nhất Kiếm thân thể run rẩy, thu lại dần dần giãn ra, chậm rãi ngước khuôn mặt tái nhợt nhìn Tân Nguyệt hỏi:

      - Ngươi là ai?

      Tân Nguyệt lạnh lùng :

      - Tân Nguyệt. Còn ngươi?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm chăm chú nhìn tuyệt thế giai nhân trước mắt, hơi kinh ngạc tán thưởng:

      - Tân Nguyệt? Quả người như tên. Ta là đại đệ tử của Cửu Khúc môn, xưng là Cửu Khúc Nhất Kiếm, vừa mới bị Sát Phật Thiên Nộ đánh bị thương.

      Tân Nguyệt giọng :

      - Thiên Nộ là ai, Cửu Khúc môn là chỉ cái gì?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm sửng sốt, sau đó yếu ớt hỏi lại:

      - Ngươi là đệ tử của trong ba phái của Băng Nguyên phải ?

      Thiên Nộ là hòa thượng, xưng là Sát Phật, mười năm trước nổi danh thiên ạh, có uy danh rất lớn dải Thiên Nam.

      tính khí nóng nảy nhưng tu vi cực mạnh, Kim Cương pháp quyết bản thân tu luyện đến cảnh giới Kim Cương Bất Diệt, trước đó ta biết mới bị thành thế này.

      Còn Cửu Khúc môn là phái Tu Chân ở thượng du Hoàng Hà, nhiều năm nay nhân số vượng, chỉ có thể tính là phái .

      Tân Nguyệt :

      - Ta là môn hạ Đằng Long cốc, các ngươi bươn bả Băng Nguyên vì cái gọi là Phi Long đỉnh, cảm thấy vậy có chút kích động sao?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm cười cay đắng :

      - Theo như ngươi , hành vi của chúng ta là kích động. Nhưng theo thiên hạ, hành vi của chúng ta lại hết sức bình thường.

      Tân Nguyệt nghi hoặc hỏi:

      - Vì sao lại như vậy?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm giải thích:

      - Hai mươi trước, Lục Vân sáng tạo thần thoại, đả phá kiếp nạn Thái Tế Nhật, khiến thiên hạ được thái bình.

      nay, Tu Chân giới bị Trừ Ma liên minh và Dịch viên chia đôi thiên hạ, vẫn bình an như cũ.

      Nhưng thân là những môn phái Tu Chân khác, ai lại muốn khiến môn phái mình trở nên vinh dự, phát triển lớn mạnh?

      Lần này, truyền thuyết Phi Long đỉnh tuy đến bất ngờ, nhưng đối với những môn phái bé chúng ta, chuyện này là cơ hội .

      Chỉ cần đoạt được Phi Long đỉnh, đạt được pháp quyết tu chân cao vời, chúng ta liền có hy vọng nổi tiếng, từ đó đoạt được chỗ trong Tu Chân giới.

      Nghe qua những chuyện này, Tân Nguyệt trầm ngâm hẳn.

      Đối với Cửu Khúc Nhất Kiếm, hành động của bọn họ kỳ cũng thể trách nặng được.

      Đương nhiên, đoạt vật người khác là đúng, nhưng bản tính con người vốn là thế, ai có thể gì khác đây?

      Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt phát cần phải tiếp tục chuyện này nữa, chuyển chủ đề:

      - Các ngươi Băng Nguyên đều có mưu đồ, trong lòng ngầm canh chừng lẫn nhau, có nghĩ đến xác suất thành công hay ? Còn nữa, nguồn gốc của tin tức này là hay giả, có tồn tại mưu nào , người chung có đối thủ tuyệt mạnh nào , những chuyện này ngươi đều nghi qua chưa?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm trả lời:

      - Chuyện này ai có thể suy tính cẩn thận được đây? Chúng ta đến đây chỉ vì hy vọng, mà hy vọng đó rất xa với, nhưng chỉ cần tồn tại tia hy vọng, chúng ta hề bỏ qua. đường , ta từng quan sát tình hình những người khác đại khái, phát tuyệt đại đa số người bằng cả ta, lợi hại chỉ có vài người. Dù sao cao thủ Tu Chân giới đều tập trung ở Dịch viên và Trừ Ma liên minh rồi.

      Tân Nguyệt kinh ngạc :

      - Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ minh phái đó lại tìm được cao thủ nào khác chăng?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm lắc đầu :

      - Cũng phải là như vậy nhưng bọn họ hai chỗ chiếm tuyệt đại đa số cao thủ, chuyện này thể tranh luận được.

      Còn đối với những môn phái khác, theo hiểu biết cá nhân ta, ngoại trừ số môn phái thần bí khó gặp ra, trong những môn phái tầm thường còn lại, ta biết được chỉ có mấy người, Thiên Nộ là trong số đó.

      Ngoài ra, Nhất Hiệp Phiêu Hương của Tàn Hoa môn, Tuyệt Đao Địch Lượng của Thần Đao đường, Hiệp Y Thánh Tâm của Bách Thảo lư, Văn Thanh Đoạn Tràng của Thiên Phong lâu, những người này đều là cao thủ nổi tiếng tương đối.

      Ngoài ra còn số người môn phái sinh hoạt tự do giống như Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân, Vân Yên cư sĩ, Tiếu Tam Sát, Chiếu Thế Đăng, Điên Si Đạo, Phật Kiếm Nhu Tràng.

      Nhóm này có ít nhưng thực lực đến thế nào ta cũng biết , dù sao danh tiếng của bọn họ cũng gọi là cao.

      Tân Nguyệt yên lặng ghi nhớ những cái tên vừa nhắc đến, giọng lạnh nhạt :

      - nay ngươi bị thương nặng, còn dự tính cướp đoạt cái gọi là Phi Long đỉnh chăng?

      Cửu Khúc Nhất Kiếm chần chừ lúc, hiểu ý của Tân Nguyệt thế nào, hơi bất an :

      - Ta như vậy còn mong chiếm đoạt Phi Long đỉnh gì nữa, có thể còn sống trở về hay còn khó được.

      Tân Nguyệt lịch :

      - Lúc này quay đầu còn chưa muộn, nếu như lại cố chấp tính mạng khó mà giữ được.

      Dứt lời, thân thể Tân Nguyệt đột nhiên nhạt , chớp mắt biến mất.

      Cửu Khúc Nhất Kiếm thấy vậy, trong lòng chấn động, than :

      - Tu vi như vậy thiên hạ khó gặp, Đằng Long cốc có cao thủ như vậy ta còn có hy vọng nào nữa đây? Chi bằng quay về thôi.

      rồi cố gắng đứng lên, nhìn về phía Đằng Long cốc, sau đó thở dài nỡ lúc, cuối cùng quay người về lại lối cũ.

      Thời khắc này, trong lòng Cửu Khúc Nhất Kiếm đầy tiếc nuối.

      Nhưng tương lai lâu sau, mới biết quyết định của bản thân lúc này chính xác đến bao nhiêu.

      Giữa trung, Tân Nguyệt mình trong mưa tuyết bay, nhìn theo Cửu Khúc Nhất Kiếm dần dần xa, vẻ mặt toát ra chút tươi cười.

      Lơ đãng hướng thiện, chỉ nhấc tay hoàn thành.

      Nhưng kết quả tạo ra như vậy lại có thể cứu người khỏi nguy nan chăng.

      Tân Nguyệt xoay người thôi cười, đuổi theo những người tu đạo trước kia, tiếp tục truy xét.

      Tiếp theo đây, xuất của nhóm người này tạo nên sóng nhiệt náo Băng Nguyên, nhưng cuối cùng kết thúc thế nào đây?

      Theo tiến vào Băng Nguyên của rất nhiều nhân sĩ tu chân, môn hạ Đằng Long cốc ai nấy bắt đầu khua chiêng đánh trống chuẩn bị.

      Đối ngoại do Lý Phong, Chu Kiệt toàn quyền xử lý, liên tục theo dõi động tĩnh của những nhân sĩ tu chân đó, ngoài ra còn có Tân Nguyệt và Phi Hiệp hỗ trợ, tạm thời mọi việc đều trong tầm khống chế.

      Đối nội, Trương Trọng Quang bắt tay chuẩn bị cho Băng Tuyết thịnh hội, bốn ngày trước sớm đắp đài cao ở cửa vào cốc, chuẩn bị đầy đủ tốt cho đại hội lần này.

      Còn lại Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng, Đinh Vân Nham bọn họ lại đốc thúc môn hạ chuyên cần tu luyện để tranh lấy mặt mũi cho Đằng Long cốc, cho bản thân mình trong lần Băng Tuyết thịnh hội này.

      nay, trong bốn người tham gia thi đấu, Từ Tĩnh là người có khả năng đoạt được vị trí đứng đầu là nghi ngờ gì.

      có điều kiện tuyệt hảo, theo Hàn Hạc và Điền Lỗi hai vị sư thúc tổ tu luyện vài năm, thu được lợi ích ích trong Băng Hỏa động thiên, lại thêm trận chiến năm trước khiến hai khí hàn băng trong cơ thể dung hợp lẫn nhau, từ đó tu vi tăng mạnh, lập tức đạt đến mức trung thượng của cảnh giới Bất Diệt.

      nay, lại trải qua năm khổ luyện, tu vi tiến sát mức thượng kỳ của Bất Diệt, đạt đến điểm giới hạn rồi.

      nay, Từ Tĩnh vẫn tu luyện trong Băng Hỏa động thiên như cũ, hy vọng có thể đột phá cảnh giới Bất Diệt, tiến vào cảnh giới Quy Tiên.

      Nhưng cảnh giới cuối cùng trong mười cảnh giới tu chân là quan trọng nhất, rất nhiều người cuối cùng cả đời đều thể nào đột phá được.

      Từ Tĩnh mặc dù thiên phú tồi, nhưng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, muốn thuận lợi đột phá được cũng phải có cơ duyên.

      Thở dài u oán, Từ Tĩnh thiền định tỉnh lại, nhìn về phía Hàn Hạc và Điền Lỗi xa, hơi thất vọng :

      - Hai vị sư thúc tổ, Tĩnh nhi là quá vô dụng phải ?

      Điền Lỗi :

      - cần nóng nảy, chúng ta lúc ở tuổi của con tu vi còn xa mới được như con. Con nay có được tu vi như vậy cũng rất đáng để kiêu ngạo.

      Hàn Hạc lên tiếng:

      - Đạo tu luyện, thoải mái tự nhiên. Nếu con lòng muốn tiến lên, ý niệm cố chấp trong lòng quá sâu, ngược lại bị trói buộc tiến lên được. Rất nhiều lúc, tiến bộ của tu vi lại xảy ra trong chớp mắt. Chỉ cần con nắm vững lãnh ngộ trong chớp mắt này liền có khả năng vượt qua được khởi điểm khác. Theo kinh nghiệm của ta, cảnh giới Quy Tiên ra là khái niệm ràng lắm. Nó phân chia thành hai khu vực, cái trước chú trọng ở tu luyện, cái sau chú trọng ở lĩnh ngộ, mà thành tựu cũng được phân chia ít nhất thành mười tầng thứ.

      Từ Tĩnh kinh ngạc :

      - Theo như lời của sư thúc tổ, cao thủ tiến vào cảnh giới Quy Tiên thực lực chênh lệch cũng rất lớn?

      Hàn Hạc gật đầu :

      - Đúng thế, chênh lệch rất lớn, hơn nữa người khác cách gì tưởng tượng được. Ta từng suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, từ đó rút ra được kết luận của bản thân. đơn giản, cảnh giới Quy Tiên là khởi điểm mới của người tu đạo. Do bởi tu luyện là chuyện rất lâu dài và khó khăn gian khổ, đại đa số người tu đạo đều tu luyện đến giai đoạn nhất định, sau khi đạt được loại mức độ sức mạnh rồi, liền còn lòng muốn tiếp tục khổ luyện. Như vậy, từ xưa đến nay, cao thủ có thể tiến nhập vào cảnh giới Quy Tiên ít đến đáng thương. Kết quả là, lúc đầu Tu Chân giới còn phân chia tu vi cao thấp, đến cảnh giới Quy Tiên còn phân nữa, mà từ đó khiến người tu đạo có hiểu lầm, cho là chỉ cần đạt đến cảnh giới Quy Tiên có thể xem là đạt đến cảnh giới cao nhất rồi. Nhưng thực tế, khi thực tiến vào cảnh giới đó rồi mới phát , càng vào sâu càng thâm ảo, càng thần kỳ khiến người cách gì tưởng tượng được.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 115

      Ads
      Nghe hết những lời này, Từ Tĩnh cảm xúc :

      - Nếu được nghe những lời này của sư thúc tổ, con quả cũng chỉ muốn đạt đến cảnh giới Quy Tiên cho là tu vi đại thành. Xem ra như vậy, con sau này còn phải kiên trì ngừng tu luyện liên tục.

      Hàn Hạc nghe vậy vui mừng gật đầu, Điền Lỗi lại :

      - Từ từ cũng đến, đời người năm tháng rất dài, chuyện này gấp được. Tu vi con nay đạt đến chướng ngại, có thể ung dung thoải mái chút, khổ luyện nhiều hơn phương pháp vận dụng, đặt hết tâm tư ở kiếm quyết và thân pháp.

      Từ Tĩnh :

      - Sư thúc tổ yên tâm, Tĩnh nhi hiểu . Lần thi đấu này, Tĩnh nhi nhất định lấy được quán quân, phụ kỳ vọng của của các vị.

      Hàn Hạc cười :

      - Tự tin tiến lên rất đáng biểu dương. Nhưng con cũng được khinh địch. Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông đều là nhân tài có thể đào tạo, nhiều năm nay bọn họ nhất định khắc khổ tu luyện, tu vi bọn họ hơn kém con. Ngoài ra, Lâm Phàm từng dùng nhân sâm bảy trăm năm, tu vi tăng lên con giáp, con cũng phải lưu ý đến .

      Từ Tĩnh hơi bất ngờ, kinh ngạc :

      - Lâm Phàm dùng nhân sâm? Chuyện này sao con biết gì.

      Hàn Hạc cười đáp:

      - Vân Nhâm luôn giấu kín tin tức này, ta cũng biết được từ sư tổ của con thôi.

      Điền Lỗi :

      - Ta ra lại lo lắng Lâm Phàm, ngược lại thấy Tân Nguyệt có chút kỳ quái. Trước đây ta có thể nhìn được tu vi của nó như thế nào, nhưng nay lại phát nó càng lúc càng thần bí, mà sư huynh cũng biết cố tình hay vô ý che chở nó, khiến ta tiện hỏi tới nữa.

      Hàn Hạc trầm ngâm lúc, than :

      - Sư đệ à, ngươi ra phát được, sư huynh coi trọng nhất là Tân Nguyệt, dường như huynh ấy nhìn ra được tương lai của Tân Nguyệt, từ đó quyết định hành động mà chúng ta biết.

      Điền Lỗi lắc đầu :

      - Sư huynh luôn luôn thăm thẳm khó dò, ai có thể đoán được tâm tư của huynh ấy đây? Thôi, những chuyện đó nữa. Từ Tĩnh à, con nhờ sư phụ chuyện cầu hôn, bên đó đáp lại thế nào rồi?

      Từ Tĩnh đáp:

      - Ngũ sư thúc hề cự tuyệt, nhưng lại phải do sư tổ quyết định. Chuyện này còn phải nhờ hai vị sư thúc tổ giúp cho.

      Điền Lỗi :

      - Chuyện này con yên tâm, ta giúp con trước mặt sư huynh, hẳn thành vấn đề gì.

      Từ Tĩnh vẻ mặt rất mừng, cảm kích ;

      - Tĩnh nhi xin tạ ơn hai vị sư thúc tổ trước.

      Hàn Hạc nhìn bộ dáng cao hứng của , trong mắt toát ra ánh phức tạp, dường như muốn gì đó, nhưng cuối cùng đành bỏ qua.

      Đồng thời vào lúc đó, ở trong động Băng Tuyết lão nhân sống, Lâm Phàm tăng cường tu luyện.

      Hình bóng tung bay, thân pháp nhanh nhẹn, phối hợp với làn kiếm liên tục ngừng như quả cầu ánh sáng bay nhảy trong động.

      Bên cạnh, Linh Hoa và Băng Tuyết lão nhân yên lặng quan sát, hai người vẻ mặt khác nhau, biến đổi cũng rất ràng.

      mặt Linh Hoa là nụ cười hưng phấn, ràng cảm thấy vui mừng và kinh ngạc trước biểu của Lâm Phàm.

      mặt Băng Tuyết lão nhân, ngoại trừ nụ cười thương cảm nhiều hơn, và càng hoài niệm nhàn nhạt hơn.

      Dường như từ người Lâm Phàm, ông thấy được bản thân mình trước kia.

      Giây lát, Lâm Phàm luyện công hoàn tất, đến bên hai người hỏi:

      - Thế nào rồi, ta tu luyện được ?

      Linh Hoa cười :

      - Được, quá được , đến lúc đủ để tranh cao thấp với sư huynh Từ Tĩnh.

      Băng Tuyết lão nhân điềm nhiên :

      - Miễn cưỡng tồi, nhưng muốn thắng còn thiếu chút.

      Lâm Phàm vẻ mặt nặng xuống, hỏi lại:

      - Băng Tuyết lão nhân, ta còn chỗ nào tu luyện chưa đến mức chăng?

      Băng Tuyết lão nhân chần chừ lúc, thở dài nhè :

      - Ngươi tâm trí cứng rắn, nhiều năm nay tiến bộ thần tốc, nhưng pháp quyết ngươi biết Từ Tĩnh cũng biết. Hơn nữa cái biết ngươi lại chắc biết, ngươi lấy gì để thắng được đây?

      Lâm Phàm phản bác:

      - Sư phụ qua, thực lực mạnh yếu phải lấy tu vi mà luận, chỉ cần tu vi con đủ mạnh, cho dù cùng dạng kiếm quyết cũng có thể thủ thắng được.

      Băng Tuyết lão nhân hỏi lại:

      - Ngươi khẳng định tu vi bản thân mạnh hơn Từ Tĩnh kia chăng?

      Lâm Phàm hơi giật mình lại:

      - Dù sao bản thân con cũng dám nhận hơn huynh ấy.

      Lắc đầu bật cười, Băng Tuyết lão nhân mắng:

      - Ngu xuẩn, hai người bọn ngươi tu vi tương đương, pháp quyết lại mạnh hơn ngươi, thế ngươi còn so sánh thế nào đây?

      Lâm Phàm bất phục :

      - Mười năm nay, con theo lão học ít pháp quyết, thế cũng nhất định biết được những pháp quyết này.

      Linh Hoa bên cạnh giúp lời:

      - Đúng thế, đúng thế, pháp quyết bọn con theo lão học, ngay cả sư phụ cũng chưa từng dạy qua, thế Từ sư huynh nhất định cũng biết.

      Băng Tuyết lão nhân giọng :

      - Những thứ ta dạy các ngươi chỉ là số tiểu pháp môn vận dụng sức mạnh, trong số trường hợp có thể phát huy tác dụng. Nhưng trong thi đấu , nếu chỉ bằng số đồ chơi đó, ngươi rất khó mà thủ thắng được. Nếu Từ Tĩnh chỉ theo sư phụ tu luyện ngươi muốn thắng cũng khó lắm. Nhưng nay theo hai vị sư thúc tổ tu luyện chín năm, tập được hai môn pháp quyết Huyền Hàn Sát và Liệt Dương Chân Hỏa, khi thông suốt được, đến lúc đó uy lực tất nhiên tăng gấp bội, làm sao mà Huyền Băng pháp quyết và Tam Dương thần công có thể chống cự nổi đây?

      Lâm Phàm trầm mặc lúc, tình hình Từ Tĩnh có hiểu biết nhất định, biết những điều Băng Tuyết lão nhân đều là , bản thân có thể bằng vào gì để thắng được Từ Tĩnh đây?

      Linh Hoa phát Lâm Phàm thất vọng, nắm lấy vạt áo của Băng Tuyết lão nhân, cầu khẩn:

      - Băng Tuyết lão nhân, người hãy mau giúp Lâm Phàm nhanh . Bọn ta biết người có biện pháp, người hãy dạy cho huynh ấy .

      Băng Tuyết lão nhân gì, trầm ngâm lâu, than :

      - ra trong mười năm, ta truyền thụ cho các ngươi ít thứ. Chỉ có điều ta chia pháp quyết thành nhiều phần, lần lượt truyền thụ cho các ngươi, mà các ngươi hoàn toàn cảm nhận được. Bây giờ chỉ còn bốn ngày nữa là đến kỳ đại hội, muốn dung hợp thông suốt các pháp quyết truyền thụ trước kia ít nhất phải cần ngày. Còn lại ba ngày, ta sợ con học thành những thứ ta muốn truyền thụ lại cho ngươi.

      Lâm Phàm nghiêm mặt :

      - Lão yên tâm, con tuyệt đối để người phải thất vọng.

      Thấy tự tin như vậy, Băng Tuyết lão nhân cảm giác hơi mừng, giọng :

      - Đằng Long cốc làm nơi rất kỳ dị đặc biệt, có được chín đại động phủ và tám đại tuyệt học, đây chính là chỗ khiến Đằng Long cốc dương danh thiên hạ.

      Linh Hoa hiếu kỳ :

      - Tám đại tuyệt học? Chúng con sao lại biết gì cả?

      Băng Tuyết lão nhân giải thích:

      - Trong chín đại động phủ, Đằng Long phủ là tượng trưng cho Đằng Long cốc, chính là chỗ tập trung quyền lực. Huyền Long động thiên là thần bí nhất, chứa pháp quyết vô địch Đằng Long cửu biến của Đằng Long cốc. Thiên Hoa động phủ là uy nghiêm nhất, chính là nơi các đời cốc chủ an nghĩ, có trưởng lão giữ cửa. Băng Ngọc Cửu Huyền động thiên biến hóa rất nhiều, chính là cấm địa của Đằng Long cốc, sinh dưỡng ra Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, chính là pháp môn thần hay quỷ biết. Còn lại Lục Tuyệt, chia thành Nội Tam Tuyệt và Ngoại Tam Tuyệt. Nội Tam Tuyệt là chỉ ra Băng Hỏa quyết (Huyền Hàn Sát và Liệt Dương Chân Hỏa), Phi Long quyết, Huyền Dương quyết (Huyền Băng quyết và Tam Dương thần công). Ngoại Tam Tuyệt là thân pháp (Phiêu Tuyết thân pháp và Phi Long thân pháp), kiếm quyết (Phi Tuyết kiếm quyết và Phi Long kiếm quyết), Ngự Băng quyết.

      Linh Hoa sợ hãi than:

      - Theo như lão , Huyền Băng quyết và Tam Dương thần công bọn con tu luyện cùng với Phiêu Tuyết thân pháp, Phi Tuyết kiếm quyết đều chỉ chiếm Tam Tuyệt trong Bát Tuyệt?

      Băng Tuyết lão nhân điềm nhiên :

      - Đúng thế, đệ tử Đằng Long cốc bình thường đều bắt đầu học từ Huyền Băng quyết và Tam Dương thần công, sau đó là Phiêu Tuyết thân pháp, Phi Tuyết kiếm quyết. Chỉ cần tu luyện tốt những thứ này là có thể xuất sư được rồi. Còn lại Đằng Long Cửu Biến, chỉ truyền cho các đời cốc chủ, đệ tử tầm thường căn bản có cơ hội. Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết nếu có cơ duyên đừng mong học được. Băng Hỏa quyết cần phải có thân phận địa vị nhất định cùng với thực lực mới có thể học được.

      Lâm Phàm xen vào:

      - Thế còn Phi Long quyết sao? Vì sao từ trước đến giờ chưa từng nghe có vị sư bá nào học được?

      Băng Tuyết lão nhân cười cười, hơi có chút cay đắng lẩm bẩm nho :

      - Phi Long quyết rất kỳ dị đặc biệt, phải là ngươi thân thể có tiềm lực phi long mới có cơ hội học thành được. Thời đại sư phụ các ngươi, người nào thiên phú cũng ngu xuẩn, làm sao có thể tu luyện được Phi Long quyết?

      Linh Hoa hiểu :

      - Băng Tuyết lão nhân, chuyện này chúng con đều biết được, người làm sao lại biết được? Hơn nữa, người những chuyện nay là muốn cho chúng con biết chuyện gì? Đối với tu vi của Lâm Phàm có hỗ trợ thế nào đây?

      Băng Tuyết lão nhân lý gì đến, ánh mắt nhìn Lâm Phàm, hỏi:

      - Ngươi có thể trả lời câu hỏi của nó chăng?

      Lâm Phàm trầm ngâm lúc rồi mới ngửng đầu nhìn Băng Tuyết lão nhân, dám khẳng định :

      - Con mơ hồ đoán được ít nhưng thể khẳng định được.

      Linh Hoa hỏi:

      - Sư huynh, huynh suy đoán được thế nào, cho muội biết .

      Lâm Phàm trầm giọng :

      - ra chúng ta phải sớm nghĩ ra mới được, nhưng mọi người đều vẫn có ý né tránh đề tài này thôi. Băng Tuyết lão nhân vì sao lại ở nơi này, ông ấy ra có thân phận thế nào, đến lúc này có thể khai mở được rồi.

      Linh Hoa sửng sờ lúc, sau đó la :

      - Sư huynh lão cũng xuất thân từ Đằng Long cốc?

      Lâm Phàm nhìn Băng Tuyết lão nhân gật đầu trả lời:

      - Đúng thế, ông ấy cũng từ Đằng Longcốc, hơn nữa còn cùng hàng với sư tổ. Nếu ông ấy biết nhiều chuyện của Đằng Long cốc như vậy. ra mười năm trước, Thiên Lân suy đoán được chuyện này mới bảo chúng ta đến đây tu luyện.

      Linh Hoa vẻ mặt kinh ngạc, miệng mở mắt giương sửng sốt, yên lặng nhúc nhích nhìn Băng Tuyết lão nhân.

      Thờ dài u oán, Băng Tuyết lão nhân than :

      - nhiều năm rồi, nhiều năm rồi, ta mình ở tại nơi này, cả ngày bạn cùng đơn, sinh hoạt trong hồi ức, loại trừng phạt. Các ngươi đến đây khiến ta tăng thêm ít tiếng cười vui, khiến ta tìm được ký thác khác. Ta biết ý đồ của Thiên Lân, lại cũng hề cự tuyệt, muốn từ các ngươi tìm được thời đoạn trong ký ức. nay, các ngươi dần dần lớn lên, có số chuyện cũng thể che giấu được, vì thế ta mới chìm vào mâu thuẫn.

      Lâm Phàm dường như hiểu được tâm tình của ông, giọng :

      - Lão muốn người khác biết được lão còn sống, vì thế khi lão truyền thụ pháp quyết cho chúng con, sớm có tính toán rồi, sợ người khác từ bọn con mà phát được tình hình của người.

      Băng Tuyết lão nhân than :

      - Đúng thế, ta là người nên tồn tại, hà tất phải khiến người khác thêm phiền phức làm gì.

      Linh Hoa tỉnh táo lại hỏi:

      - Băng Tuyết lão nhân, đây là nguyên nhân từ trước đến giờ lão vẫn luôn ở nơi này? Nếu là như vậy, coi như con gì cả, lão cần phải để ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :