Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 106

      Ads
      Hai mươi năm nhân thế đau thương, quần hùng Thất giới từng đuổi hươu, nay sớm biến đổi hình dáng, chỉ còn lại vực và Tu Chân giới, trước giờ chưa hề quan hệ với nhau.

      Năm giới kia, Thiên Chi tam giới hào nhoáng là niềm mơ ước của người tu đạo sớm còn hai mươi năm trước. Chỉ còn lại Quỷ vực và Ma vực, tuy còn lưu lại ít lệ quỷ, tà ma, nhưng trải qua hai mươi năm bị cao thủ Tu Chân giới toàn lực tiêu diệt, cũng chỉ còn hư danh mà thôi. Đến lúc này, mọi thứ phồn hoa trước kia đều bình tĩnh trở lại.

      Gần hai mươi năm qua, Tu Chân giới nhờ tồn tại của Trừ Ma liên minh và Dịch viên mà an bình ít.

      Năm xưa, Thái Tế Nhật gợi nên Địa Thiên Sát khiến cho Thất giới gặp tai ương, Hải vực rung chuyển.

      Cuối cùng Lục Vân dùng sức mình tiêu diệt Địa lẫn Thiên Sát, hủy diệt Cửu Thiên Hư Vô giới tối cao, khiến cho thiên hạ bình định được hạo kiếp, hóa giải trường kiếp nạn ngàn đời.

      Vì thế, Lục Vân trở thành thần thoại của Thất giới, được xưng tụng là thần trong Thất giới, tồn tại cùng trời đất.

      Nhưng đúng lúc đó, chàng lại đột nhiên mang phụ mẫu, đồ nhi và người mất, khiến thiên hạ vì thế mà kinh ngạc và mơ hồ.

      nay, hai mươi năm qua rồi, Lục Vân dần dần bị người quên , thay thế chính là Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan, bọn họ trở thành chủ tể của Tu Chân giới.

      Đối với Lâm Vân Phong, gã bằng Dương pháp quyết siêu phàm nhập thánh lên làm chưởng giáo của Dịch viên, hai mươi năm qua mang hết sức phát triển lớn mạnh, nay Dịch viên trở thành đại phái đệ nhất thiên hạ.

      Trần Ngọc Loan tình hình còn tốt hơn Lâm Vân Phong, nàng được mọi người ủng hộ, có vô số cao thủ phụ tá, những trụ cột này, nàng khuếch đại Trừ Ma liên minh lên gấp mười, khiến nó trở thành liên minh đệ nhất của Tu Chân giới, thực lực còn cả Dịch viên.

      Đương nhiên, thành công của hai bên ngoại trừ nỗ lực bản thân ra còn nhờ vào ảnh hưởng rất lớn của hoàn cảnh.

      Nếu , bọn họ sao có thể chỉ trong thời gian hai mươi năm ngắn ngủi mà đạt được thành tựu vốn phải mất cả ngàn năm đây?

      Hai mươi năm trước, Tu Chân giới có năm phái sáu viện, trăm hoa đua nở.

      Nhưng vì trận hạo kiếp năm xưa, Tiên Kiếm môn vốn được xưng tụng là Thần Châu đệ nhất môn phái đột nhiên quy , cao thủ Vạn Phật tông ít ỏi, Vô Vi đạo phái thế ra, Thiên Ma giáo biết về đâu, Ma Thần tông bí lộ, bây giờ còn thấy được tung tích nữa rồi.

      Trong sáu việc ngoại trừ Dịch viên, còn lại đều bị tiêu diệt còn, cũng qua mất những ngày đẹp đẽ.

      Lại thêm tan biến của Quỷ vực, Ma vực.

      vực đời ra, cả thiên hạ có thể còn ai có khả năng tranh cao thấp với Dịch viên và Trừ Ma liên minh?

      nay, hai mươi năm qua rồi, Tu Chân giới sớm phát sinh biến đổi.

      Phần lớn những nhân vật phong vân danh chấn thiên hạ năm đó đều có kết cục khác nhau theo kiểu riêng của mình.

      Mười chín năm trước, Lâm Vân Phong sau khi tiếp nhận chức chưởng giáo của Dịch viên, liền thành thân với Hứa Khiết. Lúc đó Lục Vân dẫn Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt mấy người đến chúc mừng.

      Nửa năm sau, Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong cũng kết hợp, Lục Vân lại xuất chúc mừng.

      năm sau, Đông hải Long nữ Lục Doanh tiếp nhận Đông hải, kết duyên với Phần Thiên, Lục Vân xuất lần cuối, từ đó còn thấy tung tích.

      Ba hôn lễ đều tập trung trong vòng hai năm, mỗi lần Lục Vân đều tham gia, cho nên giai thoại truyền miệng rộng rãi.

      Ngoại trừ việc này ra, Dao Quang và Hoàng Thiên đều trưởng thành.

      Người trước có được thần thú hỗ trợ, lại bái được danh sư, thêm bản thân kỳ ngộ ngừng, thanh danh theo sát Lục Vân, thẳng thắn là đóa kỳ hoa trong Tu Chân giới.

      Tình hình Hoàng Thiên kém hơn, nhưng thực lực kinh người, lòng cũng hướng thiện, nhiều năm nay trảm trừ ma, cống hiến ít cho nhân gian, cũng được nhiều người kính trọng.

      Còn về tình hình những người khác, Lưu Tinh sau hạo kiếp của Thái Tế Nhật liền dẫn Dạ Vũ thầm bỏ , Phật Thánh Đạo Tiên lại vân du tứ hải, Thiên Mục Phong cũng loanh quanh, Dương Thiên quay lại Thương Sơn, Bắc Phong mình xông thẳng vào Nam Hoang, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ kết duyên nhưng sau khi thiên hạ bình an liền rời .

      Về phương diện vực, Hoàng Liệt Thiên luôn luôn tuân thủ với lời hứa được Lục Vân ưng thuận, cùng với Bạch Như Sương sinh sống ở vực, giao hết mọi việc cho Huyền Dạ cai quản.

      Đối với Quỷ vực, duy nhất có U Linh gian có thể xem là hoàn chỉnh, do U Linh Quỷ vương lòng hướng đạo gây nên phiền phức.

      Còn về Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên và Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên của Ma môn, bọn họ cùng nhau biệt tích cả hai mươi năm, sớm ra khỏi tầm mắt của mọi người.

      Như vậy, hạo kiếp qua rồi, thiên hạ an bình, Dịch viên và Trừ Ma liên minh trở thành liên minh và phái lớn nhất.

      Thời gian thầm qua .

      Khi thời gian trôi qua quay trở lại, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến mơ hồ, có bao nhiêu người nhàn hạ quay lại chuyện cũ đây?

      Trước đây, Lục Vân sáng tạo thần thoại, ánh sáng của chàng hệt như ngôi sao chổi áp chế tất cả ánh sáng khác.

      nay Lục Vân sớm rời , chuyện xưa chàng còn lưu để lại, ai là người lại tiếp tục viết nên vần thơ mới đây?

      Buối sáng xanh biếc cây xanh rợp trời, hoa lạ đầy núi mảng xanh đỏ, hệt như sao trời tràn đầy theo gió nhấp nháy.

      Trong sơn cốc yên tĩnh, có lăng mộ hương hoa tràn đầy chiếm vị trí rất rộng.

      Lăng mộ ba mặt núi vây quanh, lối vào có bia đá viết hai chữ “Cố Viên” với đầy hoài niệm.

      Trong sân, hoa lạ đan nhau khắp cùng mặt đất, sắp xếp theo thứ tự nhất định, vừa đẹp mắt lại vừa có quy luật nhất định, tạo thành kỳ trận trăm hoa vờn quanh vô số lăng mộ.

      Giữa sân lăng, ba gian nhà tranh tản ra, cửa vào có tảng đá, cứ kéo dài mãi đến chỗ bia đá tưởng niệm ở lối vào, hình thành đường uốn lượn, mặt đường sạch chỉnh trang, ràng thường xuyên có người trông coi.

      Ngoài ra, cả khu mộ lăng chia thành năm khối mộ, dùng hoa cỏ màu sắc bất đồng làm ranh giới, trong đó lớn bốn , vừa xem hiểu ngay. Hơn nữa, ở trước mỗi khu mộ đều có bia đá khắc hàng chú giải.

      Buổi sáng sớm, gió còn chút lạnh lẽo. Trăm hoa ở eo núi đón sương mai từ từ kéo dài.

      Khi mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ chiếu rọi lên vùng đất mỹ lệ, biển hoa thành vùng lấp lánh các loại ánh sáng màu sắc, hệt như vô số đứa con ngửa khuôn mặt cười tươi rạng rỡ, khiến người ta cảm thấy tuyệt đẹp đến động lòng.

      Cảnh tượng này kéo dài trong chốc lát, hiệu quả rung động liền dần dần nhạt .

      Khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, cửa phòng nhà tranh biết vì sao mở ra, ông già áo đạo sĩ khoảng sáu mươi tuổi chầm chậm bước ra.

      xuyên qua biển hoa, lão già sáu mươi tuổi thần sắc bình thản, bao lâu đến khu mộ lớn nhất, dừng lại trước bia đá.

      Dưới ánh sáng, những hàng chữ bia đá ràng dễ thấy, hai chữ Dịch viên cho thấy bình thường của nó.

      Ngửng đầu, lão già sáu mươi dời mắt nhìn ra xa, chỉ thấy ở xa phía sau bia đá, từng hàng từng hàng phần mộ cấp độ ràng, rất dễ thấy.

      Thở dài nhè , lão già sáu mươi vừa tiến bước, vừa lẩm bẩm:

      - Sư huynh, sư muội, sư đệ, ta lại đến thăm các người. Tuy hai mươi năm qua mỗi ngày trời mưa gió ngừng, nhưng cảm giác này lại là hoài niệm.

      Đứng trước nhóm mộ, lão giá sáu mươi nhìn từng khối từng khối bia mộ, vẻ mặt toát ra tưởng niệm vô cùng.

      Những cố nhân trước kia, nay toàn bộ đều an nghỉ dưới lòng đất, chỉ còn ông mình đơn lẻ loi sống sót, điều này ra là may mắn hay là bất hạnh đây?

      Dưới ánh nắng, lão già sáu mươi tiến lên ba thước, bia mộ thứ nhất có khắc “Cố Dịch viên chưởng giáo Huyền Ngọc chân nhân chi mộ”, trước bia có để hoa tươi quả ngọt.

      Bốn bia mộ được xếp hàng thứ hai, từ trái qua phải bia có khắc tên Tĩnh Nguyệt đại sư, Tử Dương chân nhân, Huyền chân nhân, Huyền Quỷ chân nhân.

      Hàng thứ ba có năm ngôi mộ thành hàng, mộ bia có khắc tên của Lý Hoành Phi, còn lại đều là những đệ tử bình thường.

      Từ bên ngoài nhìn vào nhóm mộ, những ngôi mộ này trải qua ít thời gian, ràng chỉ mới được xây dựng mấy năm, mà được xây dựng từ rất sớm.

      Từ những cái tên này, có thể thấy lão già sáu mươi có thân phận cũng phải bình thường, ông tự nhiên chính là chiếc lá trưởng bối cuối cùng của Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân.

      Năm đó sau khi Lục Vân quét sạch Thất giới, phá được kiếp nạn Thái Tế Nhật, liền dẫn Trương Ngạo Tuyết , chức vụ Dịch viên chưởng giáo liền rơi vào tay Lâm Vân Phong.

      Lúc đó thiên hạ còn mới an định, cả vùng an bình, Càn Nguyên chân nhân còn lòng làm chuyện khác, liền chọn nơi phong cảnh xinh đẹp để xây dựng Cố Viên.

      Ban đầu, bản ý của Càn Nguyên chân nhân chỉ muốn an táng mộ phần của đồng môn sư huynh muội cùng nhau, để ông có thể mỗi ngày bầu bạn bên cạnh, an hòa sống nốt quảng đời còn lại.

      Sau đó, khi Cố Viên thành, ông liền nhanh chóng mang phần mộ của Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền chân nhân, Lý Hoành Phi mấy người cùng hài cốt đem về, rồi xây dựng thành thế ngoại đào nguyên xa hoa lộng lẫy.

      Đến lúc này, thời gian dài lâu bầu bạn đơn, ông vì giết thời gian, trong lúc nhàn hạ liền đem hết những Dịch viên đệ tử hy sinh lập bia xây mộ ở Cố Viên nhằm hoài niệm họ.

      Còn đem cả khu lăng mộ phân thành năm khu vực cho sáu viện lúc xưa, ngoại trừ Thiên Kiếm viện ra, tất cả những đồng đạo chết của bốn viện còn lại đều chia ra an táng tại đây, hình thành nghĩa trang khổng lồ.

      Cố Viên ở trong khu vực núi bao quanh, khoảng cách với Dịch viên tới năm chục dặm.

      Mỗi năm, Dịch viên môn hạ đệ tử đều định thời gian đến tế bái vài lần, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết càng hay tới đây. Nhưng ngoại trừ bọn họ ra, chỉ có người của Trừ Ma liên minh thỉnh thoảng đến chút, người kế thừa của bốn phái lại chưa từng thấy xuất .

      Nhiều năm như vậy, Càn Nguyên chân nhân sớm thành thói quen, mỗi ngày ông đều đến khu mộ của Dịch viên ở lại lúc, sau đó thường qua khu mộ của bốn viện còn lại, xem qua nhớ lại những ký ức năm xưa.

      Cuối giớ sáng, mặt trời rất nóng. Càn Nguyên chân nhân rời khỏi khu mộ Dịch viên, dự tính khắp nơi, trước mắt đột nhiên lóe lên hào quang, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đột ngột xuất .

      Hai mươi năm, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đều chút thay đổi.

      Năm xưa, Lâm Vân Phong tinh nghịch khôi hài cách tinh quái, nhưng nay gã thân là chưởng giáo, khuôn mặt tuy hề thay đổi, nhưng bớt thần tình lúc trước, toàn thân toát ra mấy phần uy nghiêm.

      Hứa Khiết sung mạo vẫn vậy, khuôn mặt xinh đẹp thêm vài phần quyến rũ, cười giận đều toát ra mấy phần mùi vị thành thục, khiến người ta cảm thấy tao nhã quý phái.

      - Sư bá, tháng rồi gặp, người gần đây khỏe ?

      Mỉm cười nhìn Càn Nguyên chân nhân, Lâm Vân Phong chào hỏi.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 107

      Ads
      Bật cười nhàng, Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt lộ ra vài phần vui vẻ, :

      - Cố Viên bình an, ta vẫn hệt như trước. Còn mấy năm gần đây, con lại thay đổi rất lớn, hao tâm tổn sức cho Dịch viên ít.

      Hứa Khiết kêu tiếng sư bá, đứng yên lặng bên Lâm Vân Phong, lắng nghe hai người chuyện.

      Càn Nguyên chân nhân mỉm cười gật đầu như trả lời nàng.

      - Người luôn phải trưởng thành. Con lúc thiếu niên từng ham chơi, chỉ cầu được vui vẻ ngày. nay vai gánh vác trọng trách, tự nhiên phải suy nghĩ cho tiền đồ của Dịch viên.

      Hơi cảm khái, Lâm Vân Phong vẻ mặt hoài niệm.

      Càn Nguyên chân nhân vỗ vỗ vai , khích lệ:

      - cần phải ép mình quá, con đưa Dịch viên lên đỉnh cao rồi. Dịch viên trải qua hơn ngàn năm, lúc trước Lục Vân khiến Dịch viên nổi danh thiên hạ, nay con lại phát dương quang đại Dịch viên, đây là phương diện huy hoàng nhất của Dịch viên.

      Lâm Vân Phong cười cười, trong mắt xuất chút hoài niệm, khẽ lẩm bẩm:

      - Hai mươi năm rồi, thời gia trôi qua nhanh quá.

      Càn Nguyên chân nhân lắc đầu :

      - Thời gian nhanh chậm đối với những người khác nhau có những khái niệm khác nhau. Đối với các con, loáng cái hai mươi năm. Đối với ta, mọi thứ cứ phảng phất là ngày hôm qua.

      Hứa Khiết nghe vậy, tránh chuyện khác:

      - Chủ đề này cũng được hai mươi năm rồi, hay chúng ta đổi sang chuyện vui vẻ khác .

      Càn Nguyên chân nhân sửng sốt, sau đó :

      - Hứa Khiết đúng, ta có thể đắm chìm trong ký ức cả đời, nhưng các con lại thể dừng lại ở trước kia. Gần đây thiên hạ thế nào rồi, có đại nào chăng?

      Lâm Vân Phong thôi hoài niệm, điềm nhiên đáp:

      - Tu Chân giới vẫn luôn bình an, cũng có biến hóa nào rệt. Chỉ có Thiên Mục Phong dường như phát được điều gì đó, toàn lực truy xét.

      Càn Nguyên chân nhân :

      - có gì là tốt rồi, khó được bình an chút, cũng có lợi cho phát triển của Tu Chân giới. Còn những người khác, bọn họ tình hình thế nào rồi?

      Lâm Vân Phong trả lời:

      - Về phía Trừ Ma liên minh, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng mấy người khỏe mạnh. Trong đám đệ tử trẻ tuổi, đệ tử Cổ Dịch Thiên của Văn đại hiệp, đệ tử Đàm Thanh Ngưu của Quy Vô đạo trưởng, sư đệ Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân của Tư Đồ Thần Phong, ba người sánh vai cùng có danh có tiếng. Đối với Dao Quang, có thể là thần long thấy đầu thấy đuôi, gần đây biết làm gì.

      Càn Nguyên chân nhân gật gật đầu, tiếp tục :

      - Môn hạ Dịch viên tình hình thế nào? Còn có Y Tuyết, nó lâu rồi đến thăm ta, tu vi thế nào rồi?

      Lâm Vân Phong cười :

      - Dịch viên môn hạ nay đệ tử hơn ngàn, phân bố cả vùng Hoa Hạ, nhưng hạng chân chính kiệt xuất lại khó thấy. Giang Thanh Tuyết thiên phú cực tốt, những năm này tu vi tiến mạnh, làm vẻ vang Dịch viên ít. Mã Ngọ, Trần Phong, Quách Kiến hiệu xưng là Dịch viên tam kiệt, chỉ vài năm có biểu bất phàm. Còn về Y Tuyết, nó bản tính ngang ngạnh tinh nghịch, tu vi tuy tồi nhưng còn cách mục tiêu mong đợi của chúng ta rất xa.

      Càn Nguyên chân nhân dặn dò:

      - Đừng ép Y Tuyết quá đáng, dù sao nó mới mười tám tuổi, còn chưa biết chuyện, ham chơi là bình thường.

      Hứa Khiết :

      - Sư bá yên tâm, chúng con tạo áp lực cho nó thái quá. Trước mắt, bản thân nó cũng biết tính trọng yếu của tu luyện, ở nhà khắc khổ tu luyện.

      Càn Nguyên chân nhân nghi hoặc :

      - Nó nhận thức được tính trọng yếu của tu luyện chăng?

      Hứa Khiết cười trả lời:

      - Nó tự nhiên phải tự mình nhận thức được, bất quá lâu trước đây có người khách thần bí đến Dịch viên, người này khiến Y Tuyết thay đổi ít.

      Càn Nguyên chân nhân hiếu kỳ :

      - Khách thần bí? Ai vậy?

      Lâm Vân Phong cười đáp:

      - Sư bá cũng biết đó, ta chính là đồ đệ Hải Nữ của Lục Vân, bây giờ có tên là Hải Mộng Dao.

      Càn Nguyên chân nhân kinh ngạc la lên:

      - ra là ta! Quả có chút bất ngờ. Ngẫm lại cũng bình thường, ta đến hai mươi bốn tuổi rồi, theo Lục Vân cũng được hai mươi năm rồi, hẳn xuất sư. Thế nào, tu vi ta bây giờ thế nào rồi?

      Lâm Vân Phong đáp:

      - Chỉ có bốn chữ, sâu dò được. Hơn nữa còn xinh đẹp tuyệt thế, dưới sư tỷ Ngạo Tuyết. Quan trọng nhất, ta dường như ảnh hưởng rất lớn của sư tỷ Ngạo Tuyết, có được khí chất lạnh lẽo cao ngạo của sư tỷ Ngạo Tuyết rất ràng, khiến cho người ta gặp liền cảm thấy rung động khó quên.

      Hứa Khiết phản bác:

      - Con lại thấy Hải Nữ dung hợp rất nhiều đặc điểm của nhiều người, ngoại trừ Ngạo Tuyết ra, khí chất khác nhau của sư tỷ Thương Nguyệt, Bách Linh công chúa cũng có thể nhìn thấy người của Hải Nữ.

      Càn Nguyên chân nhân cười :

      - Hải Nữ đệ tử Lục Vân, chịu ảnh hưởng của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt là rất bình thường, có gì kỳ quái. Chỉ có điểm ta suy nghĩ, tương lai người thế nào có thể cảm phục được kiều nữ của trời Hải Nữ này đây?

      Lâm Vân Phong lắc đầu :

      - Chuyện này thể được, Lục Vân chỉ có , muốn xuất thêm nhân vật truyền kỳ như huynh ấy sợ là rất khó.

      Hứa Khiết :

      - Nhân duyên trời định, chúng ta hà tất phải quan tâm.

      Càn Nguyên chân nhân cười cười, sang chuyện khác:

      - Hải Nữ này có nhắc đến tình trạng của Lục Vân và Ngạo Tuyết ?

      Lâm Vân Phong :

      - Hải Nữ chỉ đơn giản, Lục Vân và Ngạo Tuyết bọn họ sinh hoạt bình thản, cũng rất khỏe.

      Càn Nguyên chân nhân gật đầu, lại hỏi:

      - Thế Hải Nữ đó nay ở đâu rồi?

      Lâm Vân Phong trả lời:

      - ta ở Dịch viên được hai ngày, rồi sau đó đến Trừ Ma liên minh. Nghe còn Đông hải chuyến, dự tính thăm hỏi cố nhân của Lục Vân.

      Trầm ngâm hồi, Càn Nguyên chân nhân :

      - Được rồi, chuyện đó nữa, các con đến rồi, hay là bái tế lúc .

      Lâm Vân Phong và Hứa Khiết vâng tiếng, theo sau Càn Nguyên chân nhân, đến khu mộ của Dịch viên, bái tế từng người từng người.

      Sau đó, Hứa Khiết kéo Lâm Vân Phong đến khu mộ Phượng Hoàng thư viện, bái tế những đồng môn sư tỷ muội, cùng với sư phụ, sư thúc, sư bá chết .

      Sau khi tế rồi, Lâm Vân Phong :

      - Sư bá, có nên ra ngồi ở Dịch viên lúc, người cũng lâu chưa từng trở về thăm mọi người rồi.

      Càn Nguyên chân nhân suy xét lúc, gật đầu :

      - Cũng tốt, ta cũng nhớ Y Tuyết, thuận đường thăm nó thế nào rồi.

      Hứa Khiết cười :

      - Nó nếu biết người thăm nó, nhất định rất vui.

      Càn Nguyên chân nhân cười cười, sau đó ba người lóe lên liền biến mất.

      ******

      Dịch viên, vẫn có hình dáng của năm xưa, bất quá ở bên ngoài lại có ít phòng ốc, cũng dung nạp nhiều đệ tử mới.

      Tu Chân giới nay, Dịch viên cùng với Trừ Ma liên minh chia hai thiên hạ, Dịch viên thu nhận môn hạ đệ tử, Trừ Ma liên minh chiêu nạp nhân sĩ chính trực tu vi bất phàm, hình thành khác biệt rất ràng.

      Như vậy, người tu đạo có khát vọng, có hùng tâm đều cống hiến sức lực cho Trừ Ma liên minh, người có lý tưởng, cầu trường sinh đều đến bái làm môn hạ Dịch viên.

      Hai mươi năm rồi, quy mô Dịch viên lại mở rộng, ngoại trừ Càn Khôn Dương bốn viện vốn có ra, Hứa Khiết còn khai sáng Phượng Hoàng biệt viện đơn độc trong Dịch viên, cũng xem như kế tục môn phái Phượng Hoàng thư viện.

      Nhưng do lúc trước Lục Vân, Ngạo Tuyết rời khỏi, Dịch viên tuy phân thành năm viện, nhưng ngoại trừ Càn viện vẫn do Càn Nguyên chân nhân phụ trách danh nghĩa, Dương hai viện đều do Lâm Vân Phong chưởng quản, Hứa Khiết lại phụ trách Khôn viện và Phượng Hoàng biệt viện.

      nay, môn hạ đệ tử Dịch viên vài ngàn, tỷ lệ nam nữ khoảng giữa hai tám, nhưng người có danh nhất Ngọc Nữ Thanh Loan Giang Thanh Tuyết lại xuất thân ở Phượng Hoàng biệt viện.

      Thân phận của nàng vô cùng kỳ quái, vốn phải được coi là đệ tử đích truyền của Lâm Vân Phong, nhưng bởi vì nàng xuất thân từ Phi Yến môn, Lâm Vân Phong từng có lời thề, cho nên xưng thầy trò với nhau, mà là ngang hàng, Giang Thanh Tuyết gọi hai người là Lâm đại ca và Hứa tỷ tỷ.

      Năm viện của Dịchviên, Giang Thanh Tuyết có danh đứng đầu.

      Còn trong bốn viện, các đệ tử năm xưa Huyền Ngọc chân nhân sai phân tán , sau đó đều chia nhau quay lại, nay tính toán bối phận ngang hàng với Lâm Vân Phong, chia bộ phận phụ trách thu nhận đệ tử truyền đạo, bộ phận lại tiếp tục tu luyện.

      Lúc này, Càn viện xuất đệ tử kiệt xuất là Mã Ngọ, năm nay mới được hai mươi tuổi, là do Lâm Vân Phong có ý tài bồi, chủ yếu để an ủi Càn Nguyên chân nhân.

      viện cũng có Trần Phong, năm nay hai mươi ba tuổi, tinh thông kiếm pháp chém trừ ma.

      Dương viện Quách Kiến hai mươi mốt tuổi, tu luyện Liệt Hỏa Thiên Cương kiếm quyết, nổi tiếng trong đám cùng lứa. Chỉ còn Khôn viện tạm thời chưa có được nhân tài kiệt xuất nào cả.

      Trừ những thứ đó ra, Dịch viên còn có nhân vật thể nhắc đến, đó chính là con bảo bối của Lâm Vân Phong và Hứa Khiết, Lâm Y Tuyết, năm nay mười tám tuổi, tướng mạo kiều nhưng lại tinh quái, là thanh niên hay gây .

      Nàng từ lúc sinh ra đến nay, do bởi ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình, lại thêm được Càn Nguyên chân nhân thương, trở thành kiều nữ đáng , mọi việc đều ngang ngạnh tùy ý, thường xuyên làm chuyện náo nhiệt khiến Lâm Vân Phong và Hứa Khiết dở khóc dở cười.

      May mà Lâm Vân Phong rất nghiêm khắc với nàng, sau mười lăm năm giáo huấn nghiêm chỉnh, mấy năm nay mới có chuyển biến tốt đẹp.

      Trong tiểu viện thanh nhã u tĩnh, bóng hình màu đỏ đảo chuyển cấp tốc.

      Tiếng kiếm ngâm chói tai cùng với làn kiếm chói mắt nở rộ như hoa trong viện.

      Đột nhiên, bóng đỏ đảo chuyển giữa trung, thanh trường kiếm linh động phát ra vài trăm làn kiếm, hình thành đóa hoa sen màu xanh, dừng lại giữa trung giây lát, sau đó bóng kiếm tiêu tán, bóng đỏ hạ xuống.

      - Ha ha, thích thú.

      thanh thánh thót động lòng cùng với vài phần gây tinh nghịch.

      - Chỉ biết ham chơi, lớn người như vậy cũng biết tiến thủ chút nào.

      Lời giáo huấn vang lên, chỉ thấy Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân cũng biết lúc nào xuất trung tiểu viện.

      Trong viện, bóng đỏ la lên thất thanh, sau đó nũng nịu la lên:

      - ghét, lén dòm người ta luyện công còn ba hoa. là xấu.

      Trề cái miệng nhắn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt hơi giận dữ, vẻ mặt hờn dỗi kết hợp với nhau thành dung nhan kiều vừa mừng vừa hờn.

      Phối hợp với thân hình đỏ rực, vóc người thanh mảnh động lòng người, quả thực là vô cùng khiến người ta chỉ liếc qua cái liền khó mà dời mắt được.

      Cười ha hả, Càn Nguyên chân nhân :

      - Y Tuyết à, con ngay cả ta cũng mắng luôn.

      Thiếu nữa áo đỏ Lâm Y Tuyết đảo tròn mắt, tươi cười lập tức, dịu dàng :

      - Thái sư bá, người ta biết người cũng đến rồi. Lão nhân gia người gần đây có khỏe , có nhớ đến con đây?

      Càn Nguyên chân nhân cười đáp:

      - Ta phải nhớ con mới đặc biệt đến đây thăm con.

      Lâm Y Tuyết vui cười hớn hở :

      - Đúng thế, quá tốt, con dẫn người chơi nhé.

      rồi lóe lên xông đến kéo áo đạo bào của Càn Nguyên chân nhân lủi ra bên ngoài.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 108

      Ads
      Lâm Vân Phong trừng nàng cái, quát lớn:

      - Đứng lại. Con lại muốn chạy tới chỗ nào nữa?

      Lâm Y Tuyết nụ cười sượng hẳn, ậm ừ :

      - Con mang thái sư bá du ngoạn chung quanh, có gì đâu mà.

      Hứa Khiết êm ái :

      - Y Tuyết, Thái sư bá con khó mà đến đây, con trước tiên phải để người nghỉ ngơi chút, đợi ăn cơm trưa rồi mới tính chuyện chơi.

      Lâm Y Tuyết vâng tiếng, đáp:

      - Mẹ, con biết rồi. Chúng ta vào nhà ngồi nghỉ trước .

      rồi kéo Càn Nguyên chân nhân hạ xuống đất, thẳng ra đại sảnh.

      Ngồi trong đại sảnh, Càn Nguyên chân nhân nhìn Lâm Y Tuyết, cười từ ái :

      - Y Tuyết à, con càng lúc càng xinh đẹp đó.

      Lâm Y Tuyết cười xấu hổ :

      - Thái sư bá, người lại giễu cợt người ta rồi. Con chỉ là nha đầu xấu, Hải Nữ tỷ tỷ mới quả xinh đẹp.

      Càn Nguyên chân nhân sửng người, kinh ngạc hỏi:

      - Con biết khiêm tốn rồi hả? Trước kia …

      Lâm Y Tuyết ngược lại:

      - Trước kia là trước kia, Thái sư ba bêu xấu người ta rồi.

      Cười ha hả, Càn Nguyên chân nhân :

      - Được, nữa, nữa. Chúng ta chuyện khác . Con bây giờ tu vi đến giai đoạn nào rồi?

      Lâm Y Tuyết đáp:

      - Mẹ tu vi con đến cảnh giới Bất Diệt, nhưng còn xa mới đến được cảnh giới Quy Tiên.

      Càn Nguyên chân nhân an ủi:

      - Đừng gấp, Thái sư bá tu luyện vài trăm năm cũng còn dừng lại ở cảnh giới Bất Diệt, chuyện này còn phải chú ý đến cơ duyên. Con còn tuổi mà có được thành tựu này, trong cùng lứa cũng khó mà có được.

      Lâm Vân Phong :

      - Sư bá chớ cưng chiều nó quá, với điều kiện và ưu thế của nó, chỉ cần nỗ lực, gian tiến bộ vẫn còn rất lớn.

      Lâm Y Tuyết vui :

      - Cha luôn người ta như vậy, có công bằng chút nào. Dương pháp quyết của cha thích hợp cho phụ nữ tu luyện, Phượng Hoàng pháp quyết của mẹ con luyện rất tốt rồi.

      Lâm Vân Phong phản bác lại:

      - thân sở học của con là tinh hoa của Dịch viên và Phượng Hoàng thư viện, so với Giang Thanh Tuyết chỉ có hơn chứ kém. Nhưng tu vi của con có thể so với Thanh Tuyết được chăng?

      Lâm Y Tuyết đỏ mặt :

      - Trong Dịch viên, ngoại trừ Tuyết tỷ tỷ ra, ai cũng phải là đối thủ của con.

      Lâm Vân Phong :

      - Nhưng trong thiên hạ người mạnh hơn Thanh Tuyết chỗ nào cũng có. Như vậy, con làm sao có thể hành tẩu thiên hạ được?

      Lâm Y Tuyết đáp, vẻ mặt đầy bất mãn.

      Hứa Khiết an ủi:

      - Được rồi, chuyện đó nữa. Y Tuyết dù sao còn , lại thêm Tu Chân giới trước giờ vẫn thái bình vô , nó chưa hề trải qua đau khổ cần thiết, cũng thể nào hiểu được lời của huynh. Đợi sau này nó lớn lên chút, lúc đó …

      Còn , Hứa Khiết đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy trong sân lóe lên ánh sáng, ngay sau đó hình bóng màu xanh lóe lên đến, xuất trước mặt bốn người.

      - Sư bá cũng ở đây, Thanh Tuyết thi lễ.

      Do thân phận đặc thù, Giang Thanh Tuyết bình thường có thể tùy ý ra vào, ai ngờ hôm nay vừa hay gặp được lúc Càn Nguyên chân nhân đến.

      - cần đa lễ, ngồi .

      Cười điềm nhiên, Càn Nguyên chân nhân bảo Giang Thanh Tuyết ngồi xuống.

      Mỉm cười gật đầu, Giang Thanh Tuyết liếc Lâm Vân Phong và Hứa Khiết, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Y Tuyết.

      Loáng cái mười năm, Giang Thanh Tuyết cơ hồ chút thay đổi, vẫn còn xinh đẹp thanh xuân ngày nào.

      Nắm lấy tay nàng, Lâm Y Tuyết dịu dàng :

      - Tuyết tỷ, tỷ lâu rồi về lại, lần này ở lại nhiều ngày chơi với muội nhe.

      Giang Thanh Tuyết cười đáp:

      - Chỉ cần rảnh rỗi, tỷ tỷ nhất định chơi với muội.

      Lâm Vân Phong lên tiếng:

      - Thanh Tuyết, lần này quay về có chuyện gì chăng?

      Giang Thanh Tuyết nhìn gã, gật đầu :

      - Lần này muội quay về là có chuyện muốn bẩm báo. Gần đây muội có quan sát phát được, Tu Chân giới an bình nổi sóng trở lại.

      Lâm Vân Phong ánh mắt hơi biến, nhìn thấy Càn Nguyên chân nhân cũng kinh ngạc như vậy, hỏi liền:

      - Có phát gì, chi tiết ra .

      Giang Thanh Tuyết :

      - Gần hai mươi năm nau, do Dịch viên và Trừ Ma liên minh kết hợp nỗ lực, Tu Chân giới luôn gió êm sóng lặng, Ma môn mình biệt tích, số môn phái cũng vào quy củ, hề có biến hóa nào lớn cả. Nhưng mấy ngày gần đây, Tu Chân giới đột nhiên tích cực trở lại, số người tu vi bất phàm biết vì cớ gì, chia nhau xuất ở nhân gian, thẳng về phía Băng Nguyên ở cực Bắc, dường như có mưu đồ gì đó.

      Lâm Vân Phong trầm ngâm :

      - Băng Nguyên có ba đại môn phái, những tu đạo nhân sĩ tu vi bình thường tiến vào nơi đó sợ là chiếm được chút tiện nghi nào.

      Giang Thanh Tuyết đáp:

      - Muội cũng nghĩ như vậy, nhưng những người cùng nhau về phía Bắc, ràng có điểm đáng để chúng ta phải quan tâm. Ngoài ra, sắp có Băng Tuyết thịnh hội mười năm lần ở Băng Nguyên, muội nghĩ những người này có phải đến vì thịnh hội này .

      Lâm Vân Phong trầm tư lúc, giọng :

      - Mười năm trước muội từng Đằng Long cốc, theo cá nhân muội thấy, Băng Tuyết thịnh hội đó có gì giá trị đáng chú ý đây?

      Giang Thanh Tuyết nghĩ lại lúc, lẩm bẩm khe khẽ:

      - Theo những gì muội thấy năm đó, tu vi của Đằng Long cốc chủ sâu dò được, quan hệ với Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông tồi, nhưng Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông lại có ngăn cách, tranh giành lẫn nhau rất kịch liệt. Ngoài ra, trong mấy đệ tử đồng lứa trẻ tuổi, Thiên Lân là rực rỡ nhất, thiên phí của nó thế gian khó thấy. Tuyết Sơn thánh tăng đồ đệ Thiện Từ cũng bình thường.

      Lâm Y Tuyết nghe vậy, hiếu kỳ hỏi:

      - Tuyết tỷ, tỷ hay nhắc đến Thiên Lân, ra có giỏi như vậy ?

      Giang Thanh Tuyết cười đáp:

      - Sau này nếu muội gặp được biết ngay thôi.

      Lâm Y Tuyết dịu dàng :

      - Có cơ hội nhất định gặp , xem mạnh cỡ nào.

      Giang Thanh Tuyết nghe vậy hai môi mấp máy, dường như muốn điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

      Hứa Khiết cất tiếng:

      - Thanh Tuyết, ngoại trừ những chuyện đó ra, còn có chuyện gì khác nữa?

      Giang Thanh Tuyết đáp:

      - Còn có hai chuyện cũng rất kỳ quái.

      Thứ nhất, đường muội trở về gặp được người toàn thân bao phủ ánh đen, khí tức tà ác, muội vốn bắt lấy , nhưng sau khi giao chiến mới phát , người này tu vi quỷ dị vô cùng, dễ dàng thoát khỏi tay của muội.

      Thứ hai, Tu Chân giới dường như có lực lượng thần bí thầm lan truyền. Nghe môn phái thần bí tự xưng là Cửu Hư, hành dấu vết, muội tạm thời chỉ mới nghe còn chưa tra cứu ra được.

      Lâm Vân Phong trầm giọng :

      - Toàn thân ánh đen bao phủ, tình hình này cũng ngoài ba loại, thứ nhất là quỷ khí vây phủ, thứ hai là ma khí hộ thể, thứ ba là loại pháp quyết tà ác.

      Với tình hình trước mắt, hai loại trước cơ hồ có thể phủ định, chỉ còn tình hình thứ ba dường như phức tạp cần phải điều tra chầm chậm.

      Còn về môn phái Cửu Hư, cái tên này có chút kỳ quái, trước hết ghi nhớ lại , có cơ hội phải quan tâm nhiều chút.

      Giang Thanh Tuyết :

      - Yên tâm, chuyện này muội hiểu . Nhưng Băng Nguyên thịnh hội và những tu đạo nhân sĩ đó, chúng ta phải áp dụng thái độ thế nào đây?

      Lâm Vân Phong :

      - Băng Nguyên muội qua lần, lần này lại xem chút cũng sao. Nhưng để cho an toàn, ta dự tính để muội mang theo vài người cùng , cũng để gặp mặt cho quen.

      Giang Thanh Tuyết :

      - Chuyện này thành vấn đề, bất quá Băng Tuyết đại hội cận kề, để tiện điều tra mục đích của phần lớn nhân sĩ tu đạo, phải nhanh chóng động thân mới được.

      Lâm Y Tuyết vừa nghe Giang Thanh Tuyết muốn Băng Nguyên, lập tức :

      - Cha, con còn chưa từng qua Băng Nguyên, để cho con chung với Tuyết tỷ tỷ chuyến cho quen thuộc.

      Lâm Vân Phong liếc con cái, lắc đầu trả lời:

      - Tu vi của con còn thấp, lại thêm Băng Nguyên phải là địa bàn của chúng ta, tạm thời nên đến đó.

      Lâm Y Tuyết vui :

      - Mẹ, con muốn mà.

      Hứa Khiết trả lời:

      - Lần này Thanh Tuyết làm việc, phải chơi. Đợi sau khi mọi chuyện tra ra rồi, mẹ mới để Thanh Tuyết dẫn con đến đó.

      Lâm Y Tuyết nghe vậy, lập tức rầu rĩ vui, quay đầu qua bên.

      Lâm Vân Phong lý đến Y Tuyết, với Giang Thanh Tuyết:

      - Nếu thời gian gấp rút, hay là muội … Ồ … Có quý khách đến.

      Lâm Vân Phong đứng lên ra ngoài phòng, ngửng đầu nhìn lên trung.

      Hứa Khiết hơi kinh ngạc, dẫn ba người còn lại theo ra ngoài, cất tiếng hỏi:

      - Vân Phong, huynh phát gì rồi?

      Lâm Vân Phong cười trả lời:

      - Đó là Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong của Trừ Ma liên minh, theo còn có Văn Bất Danh và Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân.

      Hứa Khiết kinh ngạc hỏi:

      - Bọn họ sao lại đến rồi?

      Giang Thanh Tuyết suy đoán:

      - Muội nghĩ, bọn họ biết có phát tình hình thế nào rồi, chắc đến đây để thương lượng với chúng ta.

      Lâm Vân Phong điềm nhiên trả lời:

      - Chút nữa biết thôi, hà tất phải suy đoán. Y Tuyết, con dặn đệ tử chuẩn bị rượu và thức ăn để khoản đãi mọi người giữa trưa cho tốt.

      Lâm Y Tuyết vâng tiếng, loáng lên biến mất rồi.

      Giây lát, bầu trời xa xa xuất bốn luồng hào quang, chớp mắt đến trung Dịch viên.

      Lâm Vân Phong bay lên, dẫn theo Hứa Khiết cùng Giang Thanh Tuyết mỉm cười nghênh đón.

      Giữa trung, Trần Ngọc Loan quần áo xanh lục, xinh đẹp toàn thân lấp lánh hào quang thánh khiết, cười mỉm :

      - Vài tháng gặp, phong thái vẫn vậy a.

      Lâm Vân Phong cười trả lời:

      - Câu này phải ta mới đúng. Nhanh vào phòng ngồi.

      rồi hai bên ai nấy chào hỏi khách sáo, tươi cười rạng rỡ.

      Càn Nguyên chân nhân thấy bốn người đến, chủ động chào hỏi mấy câu, cuối cùng nắm tay Văn Bất Danh cùng nhau vào phòng.

      Chào hỏi Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong bốn người rồi mời ngồi, Lâm Vân Phong cười :

      - Lần này đến đây chắc có chuyện gì rồi.

      Trần Ngọc Loan tiếp lời:

      - Mấy ngày gần đây thu được số tin tức, đều có quan hệ đến Băng Nguyên, vì thế đến đây thương nghị với huynh.

      Lâm Vân Phong :

      - Thanh Tuyết vừa đến những chuyện đó, nhưng tình hình còn chưa ràng, bên các vị có tin tức nào mới ?

      Trần Ngọc Loan trả lời:

      - Theo tình hình nay chúng ta nắm được, có gần hai trăm vị nhân sĩ tu đạo Băng Nguyên, trong đó đại bộ phận là tương đối phổ thông, nhưng lại có số ít cao thủ thần bí mình bên trong, mục đích dường như có liên quan đến loại truyền thuyết Băng Nguyên. Còn tình hình cụ thể phải đợi quan sát.

      Lâm Vân Phong :

      - Chuyện này ta tính để Thanh Tuyết điều tra, thuận tiện chúc mừng Băng Tuyết thịnh hội của ba phái Băng Nguyên. Phía các vị sao?

      Tư Đồ Thần Phong trả lời:

      - Chúng ta cũng quyết định phái người , vì thế mới đến đây thương nghị với các vị, dự tính hỗ trợ lẫn nhau, phân chia hai đường để nhanh chóng tìm hiểu ràng.

      Hứa Khiết lo lắng :

      - Băng Nguyên là nơi tương đối độc lập, chúng ta nếu cử nhiều người đến dường như được tốt lắm.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 109

      Ads
      Tư Đồ Thần Phong :

      - Chuyện này chúng ta cũng có suy tính qua rồi, chỉ phái vài người thôi, để sư đệ của ta Ngọc Kiếm thư sinh thống lãnh, năm trước đệ ấy từng qua Băng Nguyên, còn gặp được cao thủ ba phái Băng Nguyên, có chút ân tình ở đó.

      Lâm Vân Phong liếc Ngọc Kiếm thư sinh nho nhã điềm đạm, mỉm cười hỏi:

      - Tình hình Băng Nguyên nay thế nào rồi?

      Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:

      - Bẩm Lâm chương môn, năm trước khi ta qua, Băng Nguyên phát sinh số biến cố.

      Lâm Vân Phong điềm nhiên tiếp:

      - Chuyện này ta cũng nghe rồi, chính là chuyện chim ưng khổng lồ và dấu chân khổng lồ. Còn những chuyện khác?

      Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:

      - Đối với những phương diện khác, đáng nhắc đến chỉ là Thiên Lân thôi.

      Lâm Vân Phong trả lời, trong lòng có chút hiếu kỳ, sao lại nhắc đến Thiên Lân?

      Lúc này, Lâm Y Tuyết từ bên ngoài vào, vừa thấy Trần Ngọc Loan liến thân thiết chạy thẳng đến, nũng nịu :

      - Dì Ngọc Loan à, Y Tuyết nhớ dì lắm đó, dì lâu rồi đến thăm con, biết con bị cha con quản lý rất nghiêm khắc.

      Trần Ngọc Loan cười :

      - Vừa gặp mặt méc tội với ta. Yên tâm, ta làm chỗ dựa cho con, cha con dám làm gì con đâu.

      Lâm Y Tuyết dịu dàng :

      - Dì Ngọc Loan là tốt nhất.

      xong cố ý liếc về Lâm Vân Phong với mấy phần đắc ý.

      Hứa Khiết mắng:

      - Y Tuyết, con lại tinh quái nữa rồi. Nhanh ngồi xuống , chúng ta bàn chuyện chính.

      Lâm Y Tuyết bĩu môi, hậm hực quay lại chỗ ngồi xuống.

      Giang Thanh Tuyết sang chuyện khác:

      - Sở huynh, huynh gặp qua Thiên Lân à, như thế nào rồi? Ta năm đó gặp được mới có chín tuổi, nhưng khá là nghịch ngợm.

      Ngọc Kiếm thư sinh liếc Giang Thanh Tuyết, mơ hồ lóe lên chút ái mộ, :

      - Khi ta gặp Thiên Lân, được mười tám tuổi rồi, kỳ tài tuấn mỹ vô cùng khó gặp trong thiên hạ. Tu vi cực mạnh, mình chống được hai cao thủ cảnh giới Quy Tiên, tuy cuối cùng bị trọng thương nhưng biểu được thiên phú kinh người. Lúc đó, ta còn cho là môn hạ Đằng Long cốc, nhưng sau lại mới biết phải. Hơn nữa …

      Thấy đột nhiên ngừng lại, mọi người ở đó đều nhìn . Lâm Y Tuyết nhịn được tò mò, hỏi dồn:

      - Hơn nữa thế nào, nhanh .

      Ngọc Kiếm thư sinh trầm giọng :

      - Hơn nữa, Thiên Lân mình có vài loại pháp quyết, trong đó có cái giống như thuật độn thổ của Đạo gia, cùng với Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia.

      Lâm Y Tuyết nghi hoặc :

      - Điều này có chút kỳ quái à?

      Hứa Khiết giải thích:

      - Thuật độn thổ của Đạo gia rất phổ thông, hoàn toàn ly kỳ. Nhưng Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia lại là pháp quyết vô cùng chí cao của Nho gia, khắp cả thiên hạ ra ngoại trừ Văn đại hiệp, dường như rất ít người tinh thông đạo này.

      Văn Bất Danh cau mày :

      - Nho gia có hai chi nhánh, thứ nhất chính là Nho viên dùng Hạo Nhiên Chính Khí làm căn bản. Thứ hai chính là Hạo Thiên phủ của ta, dùng Hạo Nhiên Thiên Cương làm chủ. Thiên hạ ngoại trừ ta ra, chỉ có hai người biết được phép này, người thứ nhất là Lục Vân, người thứ hai hẳn là sư phụ Lục Vân. Thiên Lân kia biết được phép này, quả là khá cổ quái.

      Càn Nguyên chân nhân trầm ngâm :

      - nay theo chúng ta biết được, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải còn sống, có phải Hạo Nhiên Thiên Cương đó từ lưu truyền ra ngoài chăng?

      Văn Bất Danh chần chừ trả lời:

      - Cái này được. Hạo Nhiên Chính Khí và Hạo Nhiên Thiên Cương cùng mạch, tuy có khác biệt nhưng đại khái tương đồng. Suy đoán này của chân nhân cũng phải có khả năng.

      Giang Thanh Tuyết :

      - Ngoại trừ chuyện này ra, còn có điều gì đáng quan tâm ?

      Ngọc Kiếm thư sinh nghĩ chút, trả lời:

      - Còn có Tân Nguyệt của Đằng Long cốc, khiến cho người ta cảm thấy rung động vì xinh đẹp.

      Giang Thanh Tuyết cau mày :

      - Tân Nguyệt? Ồ, ta nhớ ra rồi, năm đó ta mới mười lăm tuổi dùng thân pháp độc chiếm hàng đầu, đạt được hai hạng nhất, lúc đó ta xinh đẹp cuốn hút rồi. Giờ đây nhiều năm trôi qua, ta có biến hóa gì chăng?

      Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:

      - Theo ta chứng kiến ngày đó, ta và Thiên Lân quan hệ rất tốt, mà tu vi cũng rất mạnh. Còn về phương diện khác, ta cũng lắm.

      Nghe đến đây, Lâm Vân Phong :

      - Liên quan đến chuyện này, Thanh Tuyết lần này tiện thể điều tra luôn. Bây giờ trời còn sớm nữa, chúng ta trước hết hãy dùng cơm , sau đó mới bàn luận đến chi tiết an bài, minh chủ thấy như thế nào?

      Trần Ngọc Loan cười đáp:

      - Ta có ý kiến gì, chu yếu là Văn Tân và Thanh Tuyết, bọn họ lần này là người phụ trách, cần phải giao tiếp với nhau lúc, đến lúc cần mới có thể chiếu cố lẫn nhau.

      Lâm Vân Phong đứng lên :

      - Như vậy, chúng ta trước hết hãy ăn cơm .

      Trần Ngọc Loan cười cười, đứng lên sóng vai cùng gã, dẫn những người khác rời .

      Dịch viên và Trừ Ma liên minh gặp gỡ, cả hai cùng hướng mắt về Băng Nguyên.

      Lần này, bọn họ cùng phái xuất cao thủ truy xét, cuối cùng tra được cái gì đây?

      Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu khắp mặt đất, mang đến cho thế gian vạn vật ấm áp và ánh sáng.

      Nhưng đời cũng có rất nhiều nơi ánh mặt trời cách gì chiếu đến được, nơi đó hiểm quỷ bí, ngàn năm vạn năm nay chưa từng thấy ban ngày, ngập tràn khí tức tử vong.

      Nơi như vậy đều hết sức bí , người thường biết được.

      Nhưng biết có nghĩa là tồn tại, ngược lại có khả năng sinh ra số chuyện thần kỳ người nào cũng biết.

      Hắc Phong động, cái tên phổ thông, nhưng trong đó lại là Hắc Ám địa vực thế gian hiếm thấy, ngàn năm trăm năm nay chưa từng thấy ánh mặt trời, tạo thành hoàn cảnh đen ngòm, cơ hồ thấy bất cứ vật gì.

      Nơi như vậy tồn tại ngoài tầm mắt mọi người, bởi vì nó quang minh.

      Nhưng thế gian hàng ngàn chuyện kỳ quái, ngoại trừ ánh dương quang có thể sinh ra tính mạng, ai hắc ám thể sinh ra sinh mạng được đây?

      Vùng đất đen ngòm, yên tĩnh vĩnh hằng, nhìn thấy bất kỳ biến hóa nào lại hệt như trời đất hỗn độn.

      Nhưng tại vùng đất hắc ám như vậy, lúc này lại truyền ra tiếng sấm rất , tiếp theo đó là tia sáng nhàn nhạt rọi chiếu trong đêm đen.

      Đó là chùm lửa đỏ, màu nâu sậm cũng chói mắt, nhưng lại luôn biến hóa thôi.

      Ban đầu, ngọn lửa rất bé, nhưng theo thời gian trôi qua dần dần lớn lên, cuối cùng biến thành đóa hoa lạ lấp lánh ánh u, nó vừa xoay tròn vừa hấp thu sức mạnh đêm đen bốn phía.

      Quá trình này rất dài, biết kéo dài bao lâu thời gian. Đợi đóa hoa lạ đó hấp thu đủ sức mạnh rồi, đột nhiên hóa thành con quái thú nhảy múa tới lui trong gian đêm đen vô tận, để lại vệt bóng hình, đan nhau hỗn độn thành khối.

      Theo thời gian trôi qua, con quái thú đó tốc độ di động càng lúc càng nhanh, mãi cho đến khi nhìn bóng hình mới có biến hóa mới.

      Lúc này, trong bóng đêm lóe lên chùm sáng màu xanh xám, lập tức bóng hình mờ giữa trung, toàn thân bị tầng ánh sáng mông lung như bụi bao trùm.

      - Ha ha ha… lâu sau… Thiên hạ lại sắp sửa chìm vào kiếp nạn, đến lúc đó … Ha ha ha …Phong U ta lại có thể hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân…

      Tiếng cười quái dị chói tai có vài phần đắc ý vang vọng giữa gian đêm đen.

      Sau đó, chỉ thấy ánh sáng u lóa lên, người thần bí tự xưng là Phong U liền biến mất còn thấy nữa.

      Phong U này là ai, là người hay là ma?

      Chủ nhân của nó là ai, có tâm nguyện thế nào?

      ******

      Mặt trời hoàng hôn lặn xuống dải Tây sơn, hàng chim nhạn lớn từ Bắc bay về Nam vượt qua biển mây, bay lượn đến trời cao xanh lam lóe ánh nắng chiều nhàn nhạt, vẽ nên bức tranh tuyệt mĩ.

      Đứng đỉnh núi, nhìn về chân trời xa xa, vạn dặm sông núi thu vào hết đáy mắt, đó là loại trạng thái tình cảm thế nào?

      Gió chiều thổi đến hơi lạnh lẽo, khí trong lành thức tỉnh người thanh niên say mê, khiến khỏi thu lại tầm mắt.

      Quay đầu, người thanh niên để lộ khuôn mặt tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tươi cười.

      Nhân phẩm như vậy thiên hạ khó thấy, lại thêm bộ y phục dài màu xanh lam, càng tỏ ra ngọc thụ lâm phong, tuấn bất phàm.

      Người này là ai đây?

      chính là nhân vật truyền kỳ thời đại gần nhất có danh tiếng vang lừng trong Tu Chân giới – Dao Quang.

      Hai mươi năm trôi qua, trưởng thành, ba mươi tuổi nhìn cứ như mới hai mươi hai hai mươi ba tuổi, tướng mạo cơ hồ có thể so cao thấp với Lục Vân.

      Ngày đó, sau khi bình định được Thất giới, Dao Quang liền theo Phật Thánh Đạo Tiên học tập Phật pháp, Đạo pháp, loáng cái mười năm.

      Đợi khi được hai mươi tuổi, học hết chân truyền của Phật Thánh Đạo Tiên, liền mình hành tẩu thiên hạ, chuyên quản đến chuyện bất bình trong thiên hạ, vài năm sau liền có uy danh vang trời.

      nay, có thói quen độc lai độc vãng, chỉ có Bát Bảo làm bạn bên cạnh, trong mười năm chưa từng gặp gỡ nữ nhân nào. Điều này khiến rất nhiều người hiểu được.

      Đối với điểm này, Dao Quang chưa từng phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng , theo đuổi đạo xử thế đặc biệt của mình.

      Phật Thánh Đạo Tiên thân là sư phụ, vốn cũng rất nhạt nhẽo với chuyện này, chỉ là nhân duyên chưa đến, cần phải nóng lòng. ra thế hệ này của Dao Quang thuộc về giai đoạn quá độ.

      Đời trước người kiệt xuất rất nhiều, tỉ như Lục Vân, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Thiên Mục Phong mấy người, bọn họ áp chế ánh sáng của những người khác hết.

      Đợi khi Dao Quang trưởng thành, những người đó sớm thoái về tuyến sau.

      Trong đời mới này, đại bộ phận những người có thiên phú đều còn tuổi, thời gian tu luyện chưa đủ, còn chưa đủ sức so với Dao Quang.

      Như vậy, trở thành tồn tại đặc biệt kỳ dị.

      Đương nhiên, Tu Chân giới hai mươi năm nay cũng phải chỉ có Dao Quang là kỳ tài.

      Hoàng Thiên nửa người nửa kia, lớn hơn Dao Quang bốn tuổi, sở học pháp quyết hỗn tạp còn hơn cả Dao Quang, nhưng có thể học rộng tài cao, tu vi kinh người.

      Ngoài ra, Giang Thanh Tuyết của Dịch viên, Ngọc Kiếm thư sinh của Trừ Ma liên minh, Tả Quân Vũ của Hải vực, cùng với Nam Cung Nhất Kiếm mới quật khởi trong Tu Chân giới đều có thể tính là nhân tài kiệt xuất.

      Trời tối dần, Dao Quang cười cười đơn với bầu trời, sau đó thân thể loáng lên xuất ở sườn núi.

      Ở đó, Bát Nhãn thần thú Bát Bảo nằm bình an giữa cái ao nước, bộ dáng rất hưởng thụ.

      Đợi khi phát được Dao Quang đến rồi, Bát Bảo than khẽ tiếng, toàn thân lóe lên hào quang lấp lánh, sáng tỏ trong màn đêm, rồi chậm rãi bay đến với .

      nhàng hạ xuống lưng Bát Bảo, Dao Quang bình tĩnh :

      - thôi, chúng ta ở đây vài ngày rồi, cũng phải đổi sang chỗ khác.

      Bát Bảo kêu lên nho như đáp lại lời của Dao Quang, sau đó gào thét bay lên trung như quầng sáng phóng thẳng ra xa.

      Trong màn đêm, Dao Quang thưởgn thức cảnh tượng mọi nơi, cảm nhận được gió đêm hơi lạnh, vẻ mặt toát ra nụ cười mê người.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 110

      Ads
      Nhưng cảnh này dài, giây lát sau, khuôn mặt Dao Quang ánh lên kinh ngạc, kêu lên:

      - Bát Bảo dừng lại, ngươi có cảm ứng được luồng khí tức kia ?

      Rống lên nhè , Bát Bảo toàn thân hào quang chớp động, giây lát sau liền truyền tin tức vào trong đầu của Dao Quang.

      Hơi kinh ngạc, Dao Quang :

      - , xem xem, ra là thần thánh phương nào mà thần bí như vậy.

      Bát Bảo lên tiếng, sau đó ánh sáng lóe lên liền mang theo Dao Quang biến mất.

      khắc sau, Bát Bảo xuất hẻm núi u ám, phía trước ngoài năm mươi trượng có gò núi nổi lên, ở nhân vật thần bí đứng.

      Đó là cao thủ tu đạo toàn thân lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, khí tức cả người biến đổi liên tục, chút tà khí nhưng lại uy nghiêm thần thánh, khiến cho người ta cảm thấy loại chính khí bẩm sinh.

      Nhân vật như vậy nếu phải tà ác vì sao phải che kín khuôn mặt?

      Bởi tự phụ quá mức muốn khiến người chú ý hay còn bởi nguyên nhân sâu xa khác?

      Chăm chú nhìn người này, Dao Quang vẻ mặt hơi mơ hồ, đây là nhân vật như thế nào đây?

      Vì sao khí tức lại thần thánh như vậy, nhưng pháp quyết bản thân nhận ra được?

      Đối với Dao Quang, từng trải qua kiếp nạn Thái Tế Nhật, đối với cao thủ chính tà khắp thiên hạ đều có hiểu biết tương đối.

      Lại thêm mười năm theo học nghệ với Phật Thánh Đạo Tiên, tri thức càng thêm uyên bác, thế gian còn có môn nào phái nào mà hiểu biết đây?

      Dao Quang nghi hoặc đến trước người đó, nhìn ánh sáng chớp động, hỏi dò:

      - Các hạ tu vi bất phàm, biết sư phụ ở nơi nào?

      Người thần bí hờ hững :

      - Ngươi là ai, ta vì sao phải trả lời ngươi?

      Dao Quang hơi bất mãn với lạnh lùng của người thần bí, nhưng lại hề phát tác, chỉ bình tĩnh đáp:

      - Ta tên Dao Quang, biết ngươi từng nghe thấy chưa?

      Người thần bí giọng đổi khác, kinh ngạc :

      - ra là ngươi, quả là hân hạnh.

      Dao Quang trong lòng ngầm kỳ quái, người trước mắt ràng biết thân phận mình, nhưng vì sao ngữ điệu thân thiện vậy.

      Bởi vì quá tự phụ hay bởi ghen ghét bất mãn?

      Trong lòng có suy nghĩ này, Dao Quang lộ ra mặt, điềm nhiên :

      - Quá khen, thỉnh giáo cao danh quý tánh.

      Người thần bí bình thản đáp:

      - Ta tên Trương Phàm, vô danh tiểu tốt đáng nhắc đến.

      Dao Quang trong lòng nghi ngờ, vẻ mặt lại tươi cười chút :

      - Quá khiêm tốn rồi. Với tu vi của ngươi đủ dương danh thiên hạ. biết lệnh sư là cao nhân nào đây?

      Người thần bí Trương Phàm lạnh lùng đáp:

      - Mới gặp lần đầu, có số thứ tiện nhiều, xin thứ lỗi. Bây giờ trời tối rồi, nếu ngươi có chuyện gì xin mời rời .

      Dao Quang nhếch cao mày, người cao ngạo như vậy mới thấy lần đầu, trong lòng khỏi nổi nóng, hừ khẽ đáp:

      - Ngày thưởng thức hoa cỏ, đem xem trăng sao, nơi này dường như thuộc về ngươi rồi.

      Người thần bí lạnh lùng đáp:

      - Dao Quang, người từ xa đến đây, làm sao khẳng định được nơi này thuộc về ta vậy?

      Dao Quang lạnh lùng :

      - Hẻm núi này ở trung nguyên, chính là phạm vi quản lý của Trừ Ma liên minh, ta làm sao lại biết?

      Hừ lạnh tiếng, người thần bí trả lời:

      - Đêm nay ta đứng ở đây, khe núi này chính là địa bàn của ta. Nếu như ngươi cố ý , chớ trách ta ra tay mời ngươi rời .

      Dao Quang cười lớn :

      - Được, cuồng vọng. nhiều năm nay còn chưa từng gặp loại như ngươi. Đêm nay ta phụng bồi đến cùng, xem thử ngươi làm sao để thỉnh ta rời khỏi nơi này.

      Người thần bí cười lạnh đáp trả:

      - cần tự phụ, muốn thỉnh ngươi rời khỏi cũng hoàn toàn khó.

      Dao Quang ngạo nghễ :

      - Phải vậy chăng? Thế ta ở đây để rửa mắt đợi ngươi.

      rồi hai tay chắp sau lưng, bộ dáng ra vẻ hoàn toàn phòng bị gì cả, hiển nhiên hoàn toàn tin tưởng câu của người thần bí.

      Bật cười khinh miệt, người thần bí trào phúng:

      - Cuồng vọng biết, quả là ếch ngồi đáy giếng. Xem ta tiễn ngươi thế nào.

      Còn , người thần bí hai tay múa lên vài lượt trước ngực, liền thấy vầng sáng màu trắng ảo xuất quanh người Dao Quang.

      Thấy vậy, Dao Quang rất kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn phải kích bởi vì có Nại Hà châu hộ thể, hoàn toàn lo lắng người thần bí có thể gây tổn thương cho .

      Nhưng Dao Quang biết được, vầng sáng trắng người thần bí phát xuất xem ra chói mắt nhưng lại như mộng như ảo, phải là sức mạnh công kích, ra đối phương muốn làm gì đây?

      Đây là điểm Dao Quang nhanh chóng có được đáp án, nhưng kết quả khiến vô cùng kinh ngạc.

      Té ra, vào đúng lúc đó, Dao Quang ở trong vùng sáng trắng xem ra hề chịu bất kỳ công kích nào cả, nhưng chờ sau khi vùng sáng trắng tiêu tan rồi, cả người ngờ thần hay quỷ biết dời đến nơi biết tên.

      Loại tình hình này thế gian hiếm thấy, Dao Quang có thể là chưa từng thấy, chưa từng nghe, bản thân mơ hồ.

      ra người thần bí đó là ai, chiêu nhàng êm ái của vì sao lại có thể thầm chuyển đổi thời gian gian dễ dàng?

      Đây là pháp quyết gì đây?

      Nghĩ hồi, Dao Quang vẫn tìm được đáp án, lập tức kêu tên Bát Bảo, dùng tâm linh cảm ứng liên hệ với nó, giây lát Bát Bảo liền xuyên qua thời gian gian, xuất bên cạnh .

      Đứng lưng Bát Bảo, Dao Quang cam lòng :

      - , chúng ta quay lại gặp , ta tin đấu lại .

      Bát Bảo rống tiếng, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng, chớp mắt mang theo Dao Quang xuyên qua gian quay lại chỗ trước đó.

      rồi về, bất quá chỉ giây lát.

      Bầu trời cơ hồ phát sinh biến hóa nào, nhưng người thần bí lại biến mất thấy.

      Thấy vậy, Dao Quang rất thất vọng, nhưng càng chấn động hơn. Hai mươi năm qua, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải đối thủ quỷ dị như vậy. Điều này khiến loại cảm giác quay về hai mươi năm trước, dường như thiên hạ lại trở thành bất an rung chuyển.

      Tìm kiếm quanh quẩn hồi, Dao Quang phí công quay lại, mang theo nghi hoặc và mơ hồ, thầm rời .

      Nhưng sau khi Dao Quang rời rồi, gò núi đó bóng sáng đột nhiên xuất , người thần bí bỗng ra, nhìn theo hướng Dao Quang xa, miệng phát ra từng hồi cười lạnh vang vọng trong bóng đêm.

      - Tương lai lâu, môn phái Cửu Hư dương danh thiên hạ, trở thành chủ tể của thế gian. Đến lúc đó, những cừu hận trước đây hẳn phải bắt bọn chúng bồi thường gấp trăm lần… Ha … Ha …

      Tiếng cười điên cuồng cùng với cừu hận nồng đậm truyền khắp bốn phía.

      ra môn phái Cửu Hư từ ở nơi nào, cừu hận theo lời là ám chỉ điều gì đây?

      Dao Trì của Trường Bạch sơn từng nổi danh thời.

      Nhưng từ hai mươi năm trước, sau khi bị Kiếm Vô Trần môn hạ của Thiên Kiếm viện hủy diệt, nơi này trở thành ao nước bình thường còn người chú ý đến nữa.

      Mà cách xa Dao Trì về phía Tây Bắc từng có hẻm núi cụt ít người lui tới, được mọi người gọi là Thất Hồn cốc, trăm ngàn năm qua bất kỳ sinh linh nào tiến vào đều ra, bị người gọi là vùng đất bị nguyền rủa, người dân trong phương viên trăm dặm đề né tránh khỏi chỗ này.

      nay, theo hủy diệt của Dao Trì, nơi này càng thêm hoang vu, trong phương viên ba trăm dặm đều tìm được bất cứ hộ dân nào cư ngụ.

      Nhưng ba năm trước đây, tấm bia đá biết được ai dựng ở lối vào nơi bị người gọi là Thất Hồn cốc tuyệt địa, viết bốn chữ lớn “Linh Thạch Thiên Duyên”, điều này khiến người dân lân cận qua nơi này rất hiếu kỳ.

      Lúc đó, tuổi gần năm chưa biết thế , do bởi thân mang tuyệt chứng, cha mẹ nghĩ hết biện pháp cũng điều trị tốt được, liền đem vứt bỏ.

      đó vô ý đến nơi này, do biết truyền thuyết Thất Hồn cốc liền vào bên trong.

      Ai ngờ ba ngày sau, bé từ trong hẻm núi ra, tuyệt chứng người thuốc mà khỏi, quay về đến nhà kể chuyện cho cha mẹ nghe về những điều gặp ở trong hẻm núi.

      Té ra, trong Thất Hồn cốc có khối đá linh thiêng, bình thường xem khác gì tảng đá bình thường.

      Nhưng chỉ cần thân thể tiếp xúc được khối đá linh thiêng đó, nó liền phát ra ánh sáng diễn tả loại hàm nghĩa nào đó.

      Mà người khác nhau nghe có phản ứng khác nhau, chỉ cần lòng lương thiện, lại là người có duyên liền có thể khiếng đá thiêng xúc động, nhờ đó đạt được cơ duyên có thể hoàn thành tâm nguyện.

      đó được tiếng thần bí chỉ dẫn, dùng hai tay ép lên đá thiêng, cuối cùng khiến đá thiêng phát ra ánh sáng đỏ, vì thế được người thần bí cứu chữa hết tuyệt chứng người.

      Chuyện này vừa truyền ra, người dân lân cận đều vô cùng kinh ngạc, mọi người đều hoài nghi và phỏng đoán, nửa tin nửa ngờ lại dám vào.

      Như vậy, chuyện này cứ thế mà bình thường trở lại.

      Nhưng cách đây ba năm, nhà họ Ngô làm nông ở quanh đó lại gặp tai nạn, con mười chín tuổi Ngô Viện Viện đột nhiên hôn mê biết vì sao, sau khi tìm ít thầy thuốc xin chữa lành, cha mẹ họ Ngô gia cảnh bần hàn chỉ đành tuyệt vọng chịu thua.

      Nhưng đúng lúc đó, cha mẹ Ngô Viện Viện đột nhiên nghĩ đến lời của bé ba năm trước, sau khi suy xét khá lâu, liền lòng muốn thử qua, lại có mấy phần sợ hãi bất an, cùng nữ nhân tiến vào Thất Hồn cốc tìm thử cơ duyên.

      cũng kỳ quái, Ngô Viện Viện của Ngô gia tuy xuất thân bé , nhưng lại vô cùng xinh đẹp, nàng ta mới mười chín tuổi mà hệt như đóa hoa phù dung, có dung mại hiếm thấy, quả khiến người bất ngờ.

      Nhưng thiên lý tuần hoàn, nàng có dung mạo hơn người cũng bị kiếp nạn gặp phải ông trời đố kỵ, vài ngày trước đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tìm được bất kỳ bệnh trạng nào.

      Đứng ngoài Thất Hồn cốc, Ngô mẫu mang theo con , ánh mắt dừng lại bia đá ở cửa cốc, bốn chữ Linh Thạch Thiên Duyên bà hoàn toàn biết được, nhưng trong lòng lại hiểu .

      Chần chừ lúc, Ngô mẫu chầm chậm bước tới, chầm chậm tiến vào Thất Hồn cốc từng khiến người ta sợ hãi, phát trong cốc đá lạ san sát, ba mặt là núi vây bọc, ánh sáng rất là u ám.

      Bên tai vang lên tiếng gió lạnh gào thét với khí lạnh u khiến bà toàn thân run rẩy, vài lần muốn xoay người thoát , nhưng khi nghĩ đến đứa con xinh đẹp hơn người, cuối cùng lại nhẫn nhịn.

      lúc, Ngô mẫu vào trong cốc, thấy xung quanh người liền khỏi thất vọng.

      Nhưng đúng lúc đó, thanh bình thản dao động từ trung truyền đến.

      - Muốn cầu cơ duyên, tìm ở đá thiêng.

      Ngô mẫu trong lòng an, hoảng loạn :

      - Đại tiên, cầu người cứu giúp con của tôi, nó mới mười chín tuổi, ta nguyện đem mạng mình đổi lấy.

      Trong trung, thanh đó vang lên:

      - Trước đá thiêng, thử cơ duyên. Con ngươi nếu mạng còn chưa tuyệt, đá thiêng tự nhiên chỉ dẫn. Bây giờ ngươi hãy mang nó đến cách tảng đá khoảng ba trượng, để thân thể nó tựa vào khối đá, còn lại mọi chuyện khác cần phải hỏi đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :