Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 96: Chương 096

      Ads
      - Mười người!

      La lên tiếng thất thanh, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, khỏi lắc đầu than .

      tộc người khổng lồ vạn nhân khẩu, nay gần như lâm vào cảnh chết hết, trong đó chứa nhiều ít chua chát đây?

      Người khổng lồ thở dài thườn thượt, giải thích:

      - Bác Phụ tộc sống lâu nhưng khả năng sinh sản cực kém, tỷ lệ sinh thành trẻ con cao. Lại thêm hoàn cảnh ác liệt, đồ ăn khó tìm, cho nên tới ngàn năm, số lượng nhân khẩu bảy trăm người năm đó biến thành tám người nay. Ngoài ra, phụ nữ Bác Phụ tộc thưa thớt càng làm khó khăn hơn khả năng sinh sản, vì thế mới dẫn đến tình hình nay.

      rồi, người khổng lồ vừa hay đến bên cạnh cửa động dưới vách đá, lập tức dừng lại.

      Thiên Lân hơi cảm thương, biết phải an ủi thế nào, chỉ đành câm nín , ánh mắt quan sát tình hình ở cửa động, phát cửa động này to chừng vài chục trượng.

      Người khổng lồ để ý động thái của Thiên Lân, mà lại gầm tiếng về phía trong động, lập tức truyền lại tiếng gào tương tự.

      Ngay sau đó, chỉ nghe loạt những tiếng bước chân nặng nề truyền đến, bao lâu thấy bảy hình bóng người khổng lồ hơn, tuổi tác khác nhau xuất .

      Bảy người này có điểm giống nhau, vai mỗi người đều có hai con rắn to màu xanh và vàng.

      Trong đó còn có hai người phụ nữ, bọn họ và đàn ông khổng lồ cũng trang phục giống nhau, gần như chỉ có mảnh quấn quanh eo che vùng hạ bộ, ngực để lộ bộ ngực như hai ngọn núi lớn, hơi có màu vàng vàng, có thể do bởi để trần lâu dài.

      Bảy người khổng lồ xuất rồi, ánh mắt cùng dừng lại ở người khổng lồ mang Thiên Lân tiến vào cốc, ánh mắt có phần nghi hoặc.

      Sau đó, bọn họ phát được tồn tại của Thiên Lân, lập tức biểu lộ vẻ thân thiện, hằm hè nhìn .

      Trong đó, người tuổi tác lớn nhất gầm :

      - Tộc trưởng, đây có thể là tử địch của chúng ta, ngươi vì sao mang tiến vào?

      Người khổng lồ liếc bảy người cái, miệng đột nhiên lên câu Thiên Lân nghe ra được, lập tức khiến bảy người vẻ mặt biến sắc, đầy phức tạp nhìn Thiên Lân, hận thù trong mắt dần dần tan biến.

      Thiên Lân hơi kỳ quái, ràng cảm giác được người khổng lồ che giấu chuyện gì đó, buột miệng hỏi:

      - Ngươi với bọn họ chuyện gì vậy, vì sao bọn họ thoáng cái thay đổi thái độ?

      Người khổng lồ tộc trưởng điềm nhiên đáp:

      - Chuyện này ngươi sau này hiểu được, bây giờ trước hết để ta giới thiệu ngươi lượt. Ta tên là Xích Viêm, chính là tộc trưởng thế hệ của Bác Phụ tộc, Hỏa Linh thạch trán ta chính là dấu hiệu kế thừa tộc trưởng. Bọn họ là tộc nhân của ta, tên là Xích Thạch, Xích Vân, Xích Quang, Xích Địa, Xích Kim, Xích Hà (nữ), Xích Thủy (nữ).

      Vừa điểm danh, Xích Viêm vừa giới thiệu Thiên Lân với tộc nhân.

      Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân cũng chào hỏi bảy người khổng lồ, sau đó hiếu kỳ hỏi:

      - Xích Viêm, vì sao tên của các ngươi đều dùng chữ Xích đứng đầu vậy?

      Xích Viêm giải thích:

      - Bác Phụ tộc vốn từ thời viễn cổ xa xưa, dùng Ngũ Hành của trời đất làm họ, chúng ta thuộc về dòng Hỏa, bốn phân chi kia đều còn nữa rồi.

      Bảy người khổng lồ quanh đó vẻ mặt thương cảm, ràng đây chính là nỗi đau khổ vĩnh viễn của bọn họ.

      Thiên Lân xấu hổ cười, chuyển sang chuyện khác:

      - Cả thế gian chỉ có tám người khổng lồ còn sống chăng?

      Xích Viêm chần chừ lúc, :

      - Vấn đề ngươi hỏi là muốn hiểu được chuyện dấu chân khổng lồ phải ?

      Thiên Lân thản nhiên trả lời:

      - Đúng thế, ta muốn biết dấu chân Băng Nguyên đó ra là do ai lưu lại, vì sao lại xuất ở đó?

      Xích Viêm cân nhắc lúc, trầm giọng :

      - Cả thế gian này ngoại trừ tám người bọn ta, ra còn có người khổng lồ tồn tại, tên là Xích Mị.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - Xích Mị? Nghe tên như vậy hẳn cùng dòng với các vị?

      Xích Viêm lập tức trả lời mà liếc bảy người trong tộc, sau khi được mọi người gật đầu đồng ý mới mở miệng kể lại chuyện có liên quan đến Xích Mị.

      - Xích Mị là người mạnh mẽ nhất, kiêu dũng thiện chiến nhất, to lớn nhất trong chúng ta. Hình dáng giống như ta nhưng lại lớn tuổi hơn, còn tinh thông thuật vật lộn, trong rừng rậm Hắc Ngục từng lưu lại danh hiệu Hắc Ngục Tử Thần. Năm đó, vốn được công nhận là người kế thừa tộc trưởng, nhưng kết quả ngày truyền ngôi tộc trưởng phát sinh bất ngờ, Hỏa Linh thạch lại chọn ta làm tộc trưởng. Điều này khiến Xích Mị thất vọng vô cùng, trong nhất thời khó mà tiếp nhận được, cuối cùng rời khỏi bọn ta, mình biết về đâu.

      Thiên Lân nghe vậy, có điểm hiểu lắm, hỏi lại:

      - Truyền ngôi tộc trưởng phải do đời trước chỉ định sao? Có liên quan gì đến Hỏa Linh thạch?

      Xích Viêm lắc đầu trả lời:

      - Phương thức truyền ngôi Bác Phụ tộc giống những cái khác. Chúng ta bắt nguồn từ trời đất, theo biến hóa của Ngũ Hành mà sinh ra, chia thành năm dạng thánh vật để truyền đời. Thân là nhánh Xích Hỏa, Hỏa Linh thạch là thánh vật truyền đời vạn năm nay của chúng ta, tích lũy sức mạnh của vài chục đời tộc trưởng, có sức mạnh vô cùng, ngoài ra có thể tự mình tuyển chọn đời sau. Năm đó, sau khi tộc trưởng đời trước chết rồi, di thể của ông được Thiên Táng bố trí trong Thất Tinh trận pháp, Hỏa Linh thạch sau đó bảy năm tự động rời khỏi thân thể, trôi lơ lửng Thất Tinh trận. Lúc đó, các thành viên của Bác Phụ tộc tập trung bên trong Thất Tinh trận, mọi người đều thành kính lễ bái, để Hỏa Linh thạch tự làm việc chọn lựa người kế thừa tộc trưởng, hơn nữa còn hợp thể lại, truyền cho sức mạnh vài chục đời kế thừa.

      Hiểu được nguyên do bên trong, Thiên Lân kinh hãi than:

      - Thiên hạ rộng lớn, quả có. Nhưng Xích Mị vì chuyện này mà rời biết có tự ái quá ? sau này có quay lại chăng?

      Xích Viêm vẻ mặt phức tạp cười cười, ngửng đầu nhìn trời nhớ lại:

      - Đúng thế, trời sinh thích cương mãnh, từng lập chí muốn phát dương quang đại cho Bác Phụ tộc. Nhưng bởi vì quá cương mãnh, nên sau này khó mà tiếp nhận được an bài của ý trời dẫn đến ngang nhiên bỏ , lại ba lần lộn trở lại khiêu chiến với ta, muốn tỏ mạnh mẽ của . Kết quả hai bên đều náo nhiệt đến vui, cuối cùng bị nhục rời . Nhớ lại lần sau cùng gặp , đó là chuyện ba mươi năm trước. Đến bây giờ cũng có tung tích của , cũng biết ở đâu.

      Nghe rồi, Thiên Lân trầm tư lát, hỏi tiếp:

      - Gần đây các ngươi có ai bỏ nữa ?

      Xích Viêm hiểu ý của , lắc đầu đáp:

      - hề. Chúng ta luôn cư ngụ ở đây, ngoại trừ lúc vào rừng rậm Hắc Ngục để săn, trước giờ chưa từng đến nơi nào khác.

      Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, trầm giọng :

      - Như vậy, dấu chân đó chính là do Xích Viêm lưu lại. vì sao muốn làm vậy, làm sao có thể đến thế giới của chúng ta?

      Xích Viêm điềm nhiên đáp:

      - Đây chính là nguyên nhân ta muốn ngươi vào trong cốc.

      Thiên Lân hiểu, mơ hồ :

      - Ngươi hơn chút .

      Xích Viêm trầm ngâm lát, cởi thân thể chim ưng và rắn lớn quanh eo, dặn dò Xích Hà và Xích Thủy mang vào trong động.

      Sau đó, Xích Viêm dẫn năm người khổng lồ đàn ông đến bên ngoài Thất Tinh trận pháp, chỉ vào trong cho Thiên Lân :

      - Trận này tự nhiên mà thành, chúng ta khi mới đến đây cũng thấy nó. Trải qua ngàn năm thăm dò và suy đoán, chúng ta từ đó nắm được số thứ, cũng phát được số tượng kỳ quái.

      Thiên Lân nhìn Thất Tinh trận khổng lồ trước mắt, trong não phát ra sóng thăm dò, sau khi phân tích lúc cũng cau mày :

      - Trận pháp này giống như trận pháp Thất Tinh bình thường, dường như có loại sức mạnh khống chế nó. Theo lý mà , do việc bố trí Thất Tinh trận pháp biến hóa nhiều dạng, nhưng chỉ cần nắm vững yếu quyết bị ảnh hưởng, mà uy lực có giới hạn. Nhưng Thất Tinh trận pháp trước mắt lại khác hẳn, nó chứa loại huyền bí thể dò ra được, phảng phất có ý thức, hệt như sinh mạng có linh tính.

      Xích Viêm nghe rồi rất kinh ngạc, nhìn lúc rồi mới dần dần bình tĩnh, gật đầu :

      - Ngươi sai, trận pháp này đúng là có sức sống, hơn nữa còn có thể chủ động phòng ngự khí tức tà ác đến gần. Trước đây, trong rừng rậm Hắc Ngục có ít dã thú định xuyên qua trận này đánh lén chúng ta. Kết quả toàn bộ bị vây bên trong đến chết, trở thành con mồi của chúng ta. Sau đó, trong trận này chúng ta còn phát được bí mật, từng đời tộc trưởng truyền lại cho đến nay. Bây giờ ta mang ngươi vào, để ngươi được biết qua.

      rồi đưa mắt ra hiệu cho năm người tộc nhân, sau đó khoa chân bước vào trong trận.

      Quan sát tuyến của Xích Viêm, Thiên Lân phát biến hóa cũng giống như Thất Tinh trận pháp thông thường, ngoài ra chút gì khác thường ràng.

      Như vậy, huyền bí ở nơi nào?

      còn suy tư, Xích Viêm dừng lại rồi.

      - Thiên Lân, đây chính là vị trí Thiên Quyền tinh trong Thất Tinh, ngươi đứng lên đó thúc động khí thuần dương truyền vào trong, sau đó liền thấy được.

      Nghe vậy bừng tỉnh, Thiên Lân vâng tiếng, phi thân đến ngọn núi đá nằm vị trí Thiên Quyền tinh, y lời truyền Liệt Hỏa chân nguyên vào.

      Người khổng lồ Xích Viêm thấy vậy, thân thể lập tức nhoáng lên xuất ở bên cạnh ngọn núi đá vị trí Thiên Cơ tinh, tay phải áp vào ngọn núi đá. Lập tức, Thất Tinh trận pháp yên lặng bắt đầu vận chuyển, bảy ngọn núi đá theo loại quy luật nào đó mặt đất di động rất nhanh, hơn nữa còn phát ra ánh sáng mạnh mẽ.

      Quan sát biến hóa này, Thiên Lân vội vàng thu lại tâm thần, chăm chú nhìn tình hình trong trận.

      Nhưng sau đó lâu, theo gia tăng nhanh của tốc độ trận pháp, những vết tích vốn ràng dần dần mơ hồ , hình thành vùng hỗn độn bên trong trận pháp, cảnh tượng giống như hỗn hợp ánh sáng kết hợp nhau, hình thành vùng sương sáng quay cuồng khiến người ta nhìn ràng được.

      Cảnh tượng này kéo dài lúc sau đó liền có biến hóa.

      Chỉ thấy sương sáng đục ngầu kia dần dần bình thường lại, ánh sáng hỗn tạp cũng dần, cuối cùng ngưng tụ thành tấm kính lấp lánh ánh sáng, bề mặt lộ ra bộ hình ảnh.

      Quan sát cẩn thận, mặt kính vùng hư giống như có vật gì, nhưng sau đó dần dần xuất bóng sáng nhàn nhạt.

      Đó là mặt cùng loại với kết giới tường khí trong xuốt, ở giữa thỉnh thoảng xuật tượng vặn sai vị trí, khiến người ta có cảm giác thời gian gian gập lại, gian biến dị.

      Nhìn thấy cảnh này, Thiên Lân ánh mắt sửng sốt, mặt kính đó ra vị trí của nơi nào đây?

      Dường như trong lòng có suy nghĩ, hình ảnh mặt kính đó lúc này đột nhiên kéo giãn ra, để lộ phương vị đại khái, hơn nữa còn lộ cảnh tượng khiến vô cùng kinh ngạc.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 97: Chương 097

      Ads


      Thất Giới Truyền Thuyết

      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân

      Có phát như vậy, Thiên Lân cảm thấy rất kinh ngạc, trận pháp này cũng tránh khỏi quá huyền bí, ngờ biết được quá khứ vị lai.

      Nhưng chỉ biết, trận pháp này có thể biểu được chủ nhân của dấu chân kia là ai ?

      Lần này, trận pháp vẫn như mong muốn, ngược lại bắt đầu giảm chậm, bao lâu liền dừng lại.

      Bỏ qua cảm giác thất vọng, Thiên Lân liếc chung quanh, phát Xích Viêm và năm tộc nhân ngờ mỗi người ở bên ngọn núi, tay đều áp ngọn núi.

      Cảnh tượng như vậy Thiên Lân trong lòng biết được, trận pháp thần kỳ cần phải có người thúc động mới có thể .

      Rời khỏi Thất Tinh trận, Thiên Lân vẫn lưng Xích Viêm, hỏi:

      - Đây là ngươi muốn cho ta đáp án?

      Xích Viêm đáp:

      - Chuyện này chỉ là điểm trong đó. Ta dẫn ngươi vào trong cốc, ra có tâm nguyện, hy vọng ngươi có thể thực cho chúng ta.

      Thiên Lân bất ngờ :

      - Tâm nguyện! Tâm nguyện thế nào? Chỉ cần ta có thể hỗ trợ được, ta nhất định làm giúp.

      Xích Viêm phất tay bảo năm người khổng lồ về trước, bản thân lại ra ngoài cửa cốc.

      - Huyền diệu của Thất Tinh trận ngươi chỉ gần như mới thấy được chút. Thân là tộc trưởng của Bác Phụ tộc, ta thừa kế sức mạnh của các bậc tiền bối, cũng thừa kế ký ức của bọn họ, biết được tộc ta cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn. nay, ta chỉ có thể làm chuyện là kéo dài thời gian hủy diệt, vì thế ta muốn thỉnh ngươi hỗ trợ, bằng cách phong kín lối vào liên thông thời gian gian chưa biết này. Đối với bọn ta, đây là tồn tại trí mạng.

      Thiên Lân lập tức trả lời mà suy tư lúc mới :

      - Với sức mạnh của ta cố nhiên có thể phong ấn kết giới này, nhưng có thể duy trì bao lâu ta dám đảm bảo được.

      Xích Viêm xem ra cởi mở, điềm nhiên trả lời:

      - Tận hết sức là được, mọi thứ tùy vào duyên, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi.

      Thiên Lân thấy vậy cũng tiện thoái thác, gật đầu :

      - Được, ta đáp ứng ngươi, cố hết sức hoàn thành tâm nguyện này của ngươi. Nhưng ta còn muốn hỏi ngươi chuyện, ngươi có thể suy đoán được ý đồ để lại dấu chân của Xích Mị chăng?

      Ngừng lại cửa cốc, Xích Viêm ngửng nhìn về chân trời, than :

      - Có lẽ ta có thể đoán được chút, cũng có lẽ ta suy đoán sai. Chuyện này quan hệ đến ngươi, hãy để cho nó theo gió bay .

      Thiên Lân cười khổ đáp:

      - là vậy, nhưng câu đố dấu chân đó giải được, đối với hoàn cảnh sinh hoạt của bọn ta có ảnh hưởng tương đối lớn.

      Xích Viêm cười cười, hơi đồng ý, chỉ vào rừng rậm nguyên thủy ở ngoài cốc :

      - Nhìn rừng rậm Hắc Ngục này, mỗi ngày đều có vô số sinh mạng xuất , sinh mạng già lão chết . Nhưng trăm ngàn năm nay, bọn chúng đối với chúng ta có biến hóa thế nào? Năm tháng vĩnh hằng, thay đổi ngắn ngủi, so sánh với nhau đủ phân nặng .

      Thiên Lân nhìn về phía trước, phản bác lại:

      - Đây bởi vì hoàn cảnh nơi này của các ngươi tương đối hỗn loạn, chỉ cần duy trì được bình ổn cả tổng thể. Hoàn cảnh sinh sống của chúng ta, cấp bậc ràng, hơi có khác thường liên lụy thiên hạ. Đây là hai khái niệm káhc nhau, thể so sánh với nhau.

      Xích Viêm khóe miệng nhếch lên, cười hơi thê lương :

      - Thế giới các ngươi đất đai phì nhiêu sản vật phong phú, trước giờ phải lo lắng cái ăn. Thế giới chúng ta nguy cơ bốn bề, vì sinh tồn lúc nào cũng phải tranh đấu. Chua xót trong đó làm sao các ngươi có thể hiểu được đây?

      Thiên Lân im lặng, hoàn cảnh khác nhau tạo nên nhân sinh quan khác nhau, có thể thế nào đây?

      Xích Viêm thấy , dường như cũng đoán được ít nhiều, lập tức đổi chuyện khác, giọng :

      - Thiên Lân, chúng ta gặp nhau lúc này có lẽ ngươi cảm thấy hoang đường. Cứ cho đây là giấc mộng dài, hư ảo mà lại khiến người ta kinh ngạc. Nhưng ngày nào đó trong tương lai ngươi phát , cuộc đời này của ngươi bởi vì giấc mộng hoang đường này mà biến đổi. Đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau, nhưng tình hình tuyệt đối khác hẳn.

      Thiên Lân nghe vậy trong lòng chấn động, vội vàng hỏi lại:

      - chút , ta còn rất mơ hồ.

      Xích Viêm lắc đầu, vẻ cổ quái đáp:

      - Có số bí mật cần phải có thời gian mới từ từ giải mở, ta thẳng với ngươi số chuyện định sẵn biến đổi. Được rồi, , ngươi đến nơi này cũng lâu rồi.

      Thiên Lân thấy , trong lòng hơi nuối tiếc, :

      - Gặp được ngươi là cao hứng, tuy ta biết vì sao ngươi thân thiện với ta như vậy, nhưng ta vĩnh viễn nhớ ngươi trong lòng. Tương lai nếu có duyên, ta nhất định vui mừng gặp lại ngươi, tiếp tục duyên chưa dứt.

      Gật , Xích Viêm :

      - , ngày như vậy. Bạn của ngươi ở trước đây xa, nhớ hoàn thành tâm nguyện của ta.

      Thiên Lân mỉm cười gật đầu, liếc về phía trước vừa hay mấy người Tân Nguyệt từ rừng rậm bay ra, liền phất tay cáo biệt Xích Viêm, sau đó rời nỡ.

      Xích Viêm nhìn , ánh mắt rất kỳ quái, dường như muốn điều gì, cuối cùng lại lắc đầu thở dài.

      Rời khỏi Xích Viêm, Thiên Lân tiến lên nghênh đón Tân Nguyệt, vừa thấy Lâm Phàm và Linh Hoa liền trêu ghẹo:

      - Thế nào rồi, dã thú trong đó cũng hiền lành phải ?

      Lâm Phàm trừng , Linh Hoa lại hổn hển đáp:

      - Còn cười nữa, chúng ta thiếu chút nữa ra được rồi, cũng biết quan tâm chút nào.

      Thiên Lân sửng người, ngờ được Linh Hoa luôn nhu thuận với mình trước giờ cũng nổi giận, nhất thời vẫn chưa thích ứng được.

      Tân Nguyệt liếc về người khổng lồ ở cửa cốc, giọng hỏi:

      - Thiên Lân, làm việc thế nào rồi?

      Né ánh mắt của Linh Hoa, Thiên Lân đáp lời:

      - Mọi chuyện cơ bản cũng khác lắm, chúng ta giờ về thôi.

      Tuyết Hồ lo lắng :

      - Kết giới đó vô cùng cứng rắn, khi chúng ta tiến vào mất khá nhiều công phu. Lần này muốn trở ra sợ cũng phải tốn ít thời gian.

      Lâm Phàm phụ họa theo:

      - Đúng vậy, ta và Linh Hoa cũng bị kết giới đó vây khốn rất lâu mới tiến vào được. Bây giờ chúng ta hao tổn ít chân nguyên, muốn ra sợ …

      Thiên Lân cười :

      - Đừng lo lắng, chuyện này hãy giao cho Tân Nguyệt, nàng thiện nghệ hơn.

      Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Tân Nguyệt rụt rè :

      - Sư tỷ tu vi bất phàm nhưng đối với phương diện này, pháp quyết của Đằng Long cốc dường như …

      - Chuyện này ta có biện pháp, ngươi cần phải lo lắng. tại hai vị sư bá còn ở bên ngoài chờ đợi, chúng ta nhanh thôi.

      Tân Nguyệt rồi gia tăng tốc độ, chỉ lát kéo dài cự ly.

      lúc sau, bốn người cáo đến chỗ kết giới lối vào.

      Tân Nguyệt chăm chú nhìn vị trí kết giới, điềm nhiên :

      - Mọi người quan sát hành động của ta, đợi sau khi ta xuất kiếm rồi liền theo ta rời .

      Lâm Phàm và Linh Hoa vâng tiếng, Thiên Lân lại :

      - Đợi chút, những chuyện trong đây chúng ta tốt nhất thương nghị trước để tránh sau này ra ngoài gặp phải phiền phức.

      Tân Nguyệt nhìn , trầm ngâm :

      - Ngươi dự tính thế nào?

      Thiên Lân liếc mấy người, nghiêm túc :

      - Suy nghĩ của ta rất đơn giản, sau khi ra ngoài nếu có người hỏi đến chuyện dấu chân, chúng ta cùng nhau bảo rằng biết. Còn tình hình thế nào, đợi sau khi về cốc bẩm báo cốc chủ rồi để người quyết định làm thế nào.

      Lâm Phàm hỏi:

      - Nếu những người đó hỏi chúng ta ở trong đây làm chuyện gì phải trả lời thế nào?

      Thiên Lân tự tinh đáp:

      - Cứ ở trong đây thấy biên giới, chúng ta thăm dò rất lâu, ít con đường lầm lạc nhưng cũng phát được gì. đơn giản, cứ chúng ta từng vượt qua hai tầng kết giới, tầng kết giới thứ ba căn bản thể tiến vào hoặc giải mở được.

      Linh Hoa nghi hoặc hỏi:

      - Có cần phải cẩn thận vậy chăng?

      Thiên Lân đáp:

      - Có! Bởi vì ta tin chắc trong cốc còn có những người khác nữa.

      Linh Hoa và Lâm Phàm biến sắc, Tân Nguyệt lại đồng ý:

      - Suy nghĩ của Thiên Lân rất hợp lý, cứ làm như . Còn về Tuyết Hồ, sau khi qua tầng kết giới này rồi chúng ta liền chia tay để tránh những phiền toái cần thiết.

      Tuyết Hồ ý kiến, những người khác cũng nhiều nữa.

      Vì vậy Tân Nguyệt bắt đầu chuẩn bị, trong lúc tay múa lên liền phát xuất vài trăm luồng kiếm, khi đến gần kết giới liền huyền diệu dung hợp thành kiếm rất nhanh chóng, hệt như chìa khóa của kết giới cắm vào mặt đó.

      Lúc này, kiếm sáng nhanh chóng tiêu tan, kết giới lưu lại vết kiếm dài chừng thốn liên thông gian giữa hai bên kết giới.

      - nhanh!

      Quát to tiếng, Tân Nguyệt toàn thân đỏ rực lóe lên chớp mắt còn thấy nữa.

      Lâm Phàm, Linh Hoa và Tuyết Hồ cũng dám chậm trễ, ai nấy toàn thân lóe lên ánh sáng màu sắc khác nhau hóa thành ba luồng hào quang bé bắn vào giữa vết kiếm thu nhanh chóng, dễ dàng quay về.

      Thiên Lân điềm nhiên mỉm cười, chút hoảng hốt, mãi đến khi vết kiếm biến mất mới quay đầu liếc Xích Viêm, phát đứng xa xa ngóng lại.

      Phất tay, Thiên Lân ra tín hiệu cho yên tâm, sau đó bình tâm tĩnh khí, toàn thân mờ ánh xanh đỏ, luồng khí thế to lớn nhanh chóng tràn ra bốn phía.

      Cảnh tượng này kéo dài lâu bởi vì Thiên Lân sợ Tân Nguyệt quay lại, vì thế cũng dám ở lại quá lâu, dùng tốc độ nhanh nhất để gia tăng chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn, hai tay lóe sáng trái xanh phải đỏ chói mắt, dùng loại tương tự pháp quyết của thuật Dương, dung hợp hai luồng sức mạnh có thuộc tính khác nhau thành , hình thành luồng sức mạnh mềm dẻo của khí chứa Dương, theo khống chế của tác dụng lên kết giới ở lối vào.

      Lúc này, chỉ thấy kết giới lối vào run rẩy kịch liệt, bề mặt vặn vẹo uốn lượn dần dần bình phục theo việc Thiên Lân thi triển pháp thuật, cuối cùng hóa thành điểm sáng bé, sau khi giãy dụa lát liền tan biến.

      Kể từ đó, lối vào hào quang lóe lên, hình vẽ Thái Cực Bát Quái thầm xuất .

      Đến lúc này, Thiên Lân quay đầu liếc Xích Viêm, vẻ mặt hơi cười cười, ánh mắt từ biệt vượt qua khoảng cách giữa hai bên ghi vào lòng của Xích Viêm.

      Gật đầu nhè , Xích Viêm dường như cười cười, ý định cảm kích quanh quẩn trong lòng của Thiên Lân.

      Thôi nhìn nữa, Thiên Lân toàn thân mờ ánh ngũ sắc, cả người hóa thành chùm ánh sáng lưu động chớp mắt bắn vào Thái Cực Bát Quái.

      Ngay sát na đó, Thái Cực Bát Quái lối vào đột nhiên lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, sau đó mờ ngũ sắc, hình ảnh Bát Quái lấp lánh từ giữa kết giới tách ra, sau khi xoay tròn biết bao vòng liền quay trở về in lên kết giới lối vào.

      Lúc này, gian chấn động, luồng sức mạnh thầm truyền khắp thiên hạ, lúc sau dần dần biến mất hệt như chưa từng phát sinh gì cả.

      Xích Viêm thấy vậy, bật cười phức tạp, mơ hồ vài câu nào đó rồi quay trở vào lại trong cốc.

      Thế giới xanh biếc lóe sáng kỳ lạ, Tân Nguyệt, Lâm Phàm bốn người lần lượt xuất nhưng thấy Thiên Lân quay lại.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 98: Chương 098

      Ads
      Linh Hoa hơi bất an, lo lắng :

      - Thiên Lân có bị sao , vì sao theo cùng với chúng ta vậy?

      Lâm Phàm an ủi đáp:

      - Thiên Lân thông minh hơn người, sao đâu, chúng ta chờ thêm lúc nữa là được.

      Linh Hoa hỏi lại:

      - Nếu mãi vẫn thấy sao đây?

      Lâm Phàm chần chừ trả lời, vấn đề này còn chưa trả lời được.

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Tính cách của Thiên Lân ta hiểu , phần lớn là muốn thử coi cường độ của kết giới này, lúc sau quay lại. Nếu đến khắc cũng thấy người, ta có thể quay lại tiếp .

      Linh Hoa nghe vậy tâm tình tốt hơn, cười :

      - Như vậy ta phải lo lắng nữa.

      Lâm Phàm hơi bất mãn :

      - Thiên Lân làm việc luôn tinh quái, có gì mà phải lo lắng?

      Linh Hoa bĩu môi đáp:

      - Muội thích, được sao?

      Tuyết Hồ thấy thế bật cười, khôi phục lại hình người, ánh mắt lóe lên tia cười cợt thần bí, nghiêng đầu với Tân Nguyệt:

      - Ba vị cứ từ từ mà chờ, ta trước bước, xin thay ta câu cảm tạ với Thiên Lân, đoạn ân tình này ta ghi nhớ trong lòng.

      Tân Nguyệt mỉm cười gật đầu, điềm đạm :

      - Được, ta làm vậy, ngươi đường bảo trọng.

      Tuyết Hồ gật đầu, cười thân thiện với ba người rồi bay lên, theo phương hướng còn nhớ để quay về lối cũ.

      Giây lát, Thiên Lân xuất trước mặt ba người như Tân Nguyệt liệu định.

      Vừa gặp mặt, Linh Hoa hiếu kỳ hỏi , Tân Nguyệt lại hung hăng trừng cái, tình cảm êm ái thầm lộ ra nét mặt.

      Lâm Phàm phát chút kỳ diệu, cười ha hả :

      - Quay lại là tốt rồi, chúng ta còn phải thôi, Tuyết Hồ kia cũng rời lúc rồi.

      Thiên Lân né ánh mắt của hai , liếc bốn phía, kinh ngạc :

      - đúng, đây phải là nơi trước kia chúng ta đến.

      Tân Nguyệt ba người thất kinh, bị hấp dẫn bởi câu của , ai nấy liền quan sát cẩn thận tình hình bốn phía.

      - hề, ta thấy hệt như trước kia.

      Mọi người hoang mang, Linh Hoa bật trước tiên.

      Lâm Phàm rụt rè :

      - cảm nhận được, dường như lúc đó quan tâm lắm.

      Tân Nguyệt cau mày, điềm nhiên :

      - Thiên Lân, ngươi khẳng định nhìn lầm chứ?

      Thiên Lân khẳng định:

      - thể sai, mỗi nơi ta qua đều lưu lại khí tức đặc thù, ta liếc qua liền có thể nhìn ra được. Bây giờ … ồ… Tuyết Hồ gặp nguy, nhanh xem thôi.

      rồi phất hai ống tay áo phát ra hai luồng hào quang màu trắng huyền ảo bao trùm ba người Tân Nguyệt.

      Lập tức, chỉ thấy ánh sáng huyền ảo lóe lên, bốn người liền thầm biến mát, trong lúc đó phảng phất như vượt qua được cự ly, khoảnh khắc liền xuất bên hồ nước.

      - Ồ, kỳ diệu, Thiên Lân ngươi làm cách nào được vậy?

      Trong tiếng la hoảng, Linh Hoa ánh mắt quái dị nhìn Thiên Lân, hiếu kỳ cất tiếng hỏi.

      Thiên Lân để ý đến nàng, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy bên hồ hai luồng bóng tuyết tung bay rất nhanh, trước sau, ngươi đuổi ta chạy.

      Cách đó vài trượng, người đàn ông tuổi trẻ quan sát, chính là môn hạ Thiên Tà tông Hạ Kiến Quốc.

      Tân Nguyệt nhìn tình hình giao chiến, vẻ mặt lạnh lùng cau mày thấp giọng :

      - Thiên Lân, bóng người đầy lông thân pháp nhanh, với tu vi của Tuyết Hồ chắc là trốn thoát được.

      Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng :

      - Người này tu vi so ra còn mạnh hơn lão trọc đầu, quả biết xuất thân từ địa phương nào.

      Lâm Phàm nhắc nhở:

      - Chúng ta biết, nhưng chừng Hạ Kiến Quốc biết, hỏi cho .

      Tân Nguyệt thấy có lý đồng ý:

      - thôi, chúng ta thôi.

      rồi tiến về phía đó, người như tiên tử giáng phàm, toàn thân toát ra khí chất tao nhã cao quý.

      Hạ Kiến Quốc đột nhiên có cảm giác kỳ diệu, trong lúc còn nghi hoặc tâm thần chấn động, lập tức phát được khí tức của bốn người Tân Nguyệt, vội vàng quay đầu nhìn lại miệng hô :

      - Tân Nguyệt … … nương, nương sao cả.

      Giọng ngạc nhiên vui mừng đầy khác thường, mơ hồ toát ra vài phần say đắm.

      Tân Nguyệt vẻ mặt thản nhiên giọng :

      - Đa tạ, ta sao. Chuyện này là thế nào?

      Thấy Tân Nguyệt hỏi, Hạ Kiến Quốc vẻ mặt nhiệt tình đáp:

      - Ngươi giao chiến là Băng Hà cốc Tuyết Nhân, tu vi mạnh đến ngay cả ba phái Băng Nguyên cũng thèm để ý. hôm nay đến đây vì truy xét dấu chân khổng lồ… Sau đó ta theo tiến vào, đứng ở hồ nước này khá lâu, dự tính tiếp tục tiến lên liền thấy người phụ nữ này xuất . Tuyết Nhân vì tính bá đạo, lập tức ngăn lại hỏi, cuối cùng trở thành đánh nhau.

      Nghe xong những lời của Hạ Kiến Quốc, Tân Nguyệt sắc mặt biến hẳn, liếc ba người Thiên Lân hỏi:

      - Làm thế nào đây? Phải ra tay chăng?

      Lâm Phàm và Linh Hoa đều , nhìn Thiên Lân, ràng muốn hỏi ý kiến của .

      Thiên Lân mãi quan sát giao chiến, phát tu vi Tuyết Nhân sâu thể dò, bản thân thể nào nhìn thấu được .

      Tình hình như vậy, nếu ngang nhiên ra tay hẳn là khôn ngoan, nhưng tiếp tục kéo dài Tuyết Hồ dường như khó mà thoát khỏi kiếp nạn.

      Đối với Tuyết Hồ, Thiên Lân thể là có hảo cảm, bất quá trước đây bản thân từng cứu ta, nếu lúc này còn chưa ra khỏi kết giới bị người giết cũng tránh khỏi đáng buồn cười chút.

      - thể đối địch phải dùng trí. Ta thử qua, các ngươi đều chớ nhúng tay vào.

      Thiên Lân rồi thân thể loáng lên dời ngang vài chục trượng xuất gần Tuyết Nhân, dùng giọng kỳ quái :

      - Ha ha ha, con gấu to xác đần độn lại linh hoạt như vậy quả là lần đầu thấy được. Nếu có cơ hội ta nhất định phải bắt về nuôi béo, chờ đến lúc yên tĩnh cũng có thể giết thời gian.

      Đối với xuất của Thiên Lân, Tuyết Nhân tự nhiên biết được.

      Nhưng nghe qua những lời của , Tuyết Nhân lập tức nổi giận, rống lên:

      - Câm miệng lại, tiểu tử thúi kia đến từ đâu, ngươi tìm chết phải sao dám châm chọc Tuyết Nhân ta.

      Thiên Lân tỏ ra thấy đúng, cố tỏ ý khinh thường :

      - Tuyết Nhân? Ta là Băng Thần đây! Có gì khác biệt hơn người.

      Lời vừa ra, trước mắt liền lóe lên ánh trắng, Tuyết Nhân đến trước mặt.

      Thiên Lân cố ý kêu lên kinh hãi, thân thể lắc lư qua lại, xem chừng vụng về lại xảo diệu dời ngang ba trượng.

      - Ồ, té ra còn là con gấu Bắc Cực, quả ghê gớm, chỉ bằng thân thể này cũng dùng được nửa năm.

      Tuyết Nhân nghe xong, cơ mặt run lên, cố nhịn giận dữ trong lòng, lạnh lùng tàn khốc :

      - Tiểu tử, ngươi thiên phú tồi, sao lại ở nơi này giả ngây giả dại?

      Thiên Lân tinh nghịch bật cười, chút sợ hãi, đưa mắt cho Tuyết Hồ bảo chạy , nhún hai vai làm ra vẻ sao cả, cười :

      - Đời người khổ sở ngắn ngủi, kịp thời là điều thiện. Chuyện ngày hôm qua, hôm nay nữa. Quên hết bụi đời, bỏ tục niệm, trời nếu trong tim, sao còn tiếc nuối?

      Tuyết Nhân nghe vậy vẻ mặt sửng sờ, dường như cũng có vài phần cảm xúc.

      Nhưng thấy Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, lập tức tỉnh lại, giận dữ rống lên:

      - Tiểu nhân lớn gan, dám bày trò trêu đùa đến ta, xem ta lột da ngươi thế nào.

      rồi tay phải phất lên, hoa tuyết đột nhiên xuất , luồng khí cực lạnh xuất quanh người Thiên Lân.

      Tay trái đẩy ra trước, Thiên Lân quát lên:

      - Chậm , muốn đánh cũng vội, trước hết hãy qua trước .

      Tuyết Nhân hừ giận đáp:

      - Có gì đáng , ngươi dám miệt thị Tuyết Nhân ta, như vậy là đủ rồi.

      Thiên Lân cười ha hả đáp:

      - Ngươi lớn đến như vậy, ta lần đầu gặp được cười cợt hai câu có gì đáng kỳ quái. Lẽ nào ngươi còn sợ người ta nhìn, còn muốn giết tất cả những người dám xem thường ngươi chăng?

      Tuyết Nhân hống hách :

      - Ta thích vậy, thế nào? Nếu ngươi phục cứ xuất bản lãnh ra.

      Thiên Lân khinh thường :

      - Bản lãnh? Ngươi ngoại trừ dùng lớn hiếp có bản lãnh thế nào? Có can đảm chúng ta thi đấu công bằng.

      Tuyết Nhân tự phụ hơn người, thèm coi Thiên Lân vào đâu, lập tức quát lên:

      - Được, ta cho ngươi cơ hội tỷ thí công bằng, để ngươi ra đề, cho ngươi trước, như vậy là công bằng rồi.

      Thiên Lân vui đáp:

      - Như vậy công bằng thế nào được, hoàn toàn là công bằng.

      Tuyết Nhân hơi bất ngờ kinh ngạc :

      - công bằng? Sao lại công bằng, ngươi ra xem!

      Bên bờ hồ, Lâm Phàm nhìn lại, giọng cười chuyện với những người bên cạnh:

      - Trò hay sắp diễn ra rồi.

      Linh Hoa hưng phấn :

      - Đúng thế, Tuyết Nhân kia so cân não sao là đối thủ của Thiên Lân được.

      Tân Nguyệt , chỉ hơi mỉm cười.

      Hạ Kiến Quốc hiểu được tình hình của Thiên Lân, chỉ yên lặng quan sát.

      Giữa trung, Thiên Lân thôi cười, vẻ mặt nghiêm trang :

      - Trước hết, ta xin tự giới thiệu, ta tên là Thiên Lân, năm nay mười tám tuổi, tu luyện đủ mười tám năm. Còn ngươi, cũng giới thiệu qua .

      Tuyết Nhân lạnh lùng đáp:

      - Ta sao phải nghe lời của ngươi.

      Thiên Lân đáp:

      - Để công bằng, ngươi nếu muốn so tài công bằng cứ thẳng thắn ra tay là được. Dù sao ngươi từ đến lớn luôn dùng lớn hiếp quen rồi.

      Tuyết Nhân bị khích tướng, giận dữ quát to:

      - Câm miệng, lần nữa ta lớn hiếp , ta lập tức giết ngươi ngay.

      Nhún vai, Thiên Lân làm ra dáng sao cả, vẻ mặt tươi cười hệt như thanh kiếm khiến Tuyết Nhân sao tự nhiên được.

      Gầm tiếng, Tuyết Nhân :

      - Tiểu tử nghe cho , được hươu vượn, lấy cái gì công bằng để làm cớ. Ta Tuyết Nhân năm nay tám trăm lẻ ba tuổi, tu luyện tám trăm năm, xuất đạo được bảy trăm năm mươi năm hơn rồi.

      - Lớn tuồi như thế, gấp bốn mươi lần đè ép ta.

      La lên tiếng thất thanh, Thiên Lân dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn lão.

      Tuyết Nhân rất giận, quát lên:

      - Tiểu tử ngươi kêu cái gì, chuyện muốn đều rồi, nếu tỉ thí tiếp đừng trách ta cho ngươi cơ hội.

      Thiên Lân thôi kinh ngạc, cười làm lành :

      - So, làm sao so bây giờ? Chỉ chuyện ngươi tu luyện tám trăm năm, ta mới tu luyện mười tám năm, điều này dường như khoảng cách quá lớn rồi. Bọn ta tỉ thí như vậy làm sao chuyện công bằng công chính được?

      Tuyết Nhân khép hờ hai mắt, hiểm :

      - Ngươi muốn so thế nào, ra .

      Thiên Lân vẻ mặt cười mỉm, bình tĩnh :

      - Người tu luyện tỉ thí muốn làm đến mức hoàn toàn công bằng công chính thể được. chung, có thể làm đến mức cơ bản công bằng cũng được rồi. Trước mắt, thời gian ngươi và ta tu luyện cách xa nhau hoàn toàn, nếu cứ tỉ thí điều kiện hạn chế thế ràng là công bằng. Nhưng thêm điều kiện hạn chế, ta lại sợ ngươi phục, thuân rồi nhận, chuyện này quả khó khăn.

      Tuyết Nhân hừ giọng :

      - Tiểu tử chớ vội phô trương thông minh, có điều kiện thế nào ngươi cứ cho , chỉ cần công bằng ta tuyệt đối thêm lời nào.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 99: Lực Bỉ Tái (Trận So Tài Thực Lực)

      Ads
      Thấy lão bị mắc lừa, Thiên Lân cố nén tiếng cười, nghiêm chỉnh vô cùng đáp:

      - Nếu như vậy, ta cũng quanh co nữa. Theo thời gian tu luyện, lão dài hơn ta bốn mươi lần. Ngoại trừ trong lúc đó có lãng phí ít nữa, tính ra cũng hơn hai mươi lần. Lại trừ thời gian hao phí trong ở bình cảnh (Cảnh giới ngang tăng lên được), tính ra cũng hơn ta gấp chục lần. Như vậy, ta thi triển toàn lực, lão gần như chỉ được thi triển phần mười tu vi, như vậy tính ra có thi đấu công bằng ? Ngoài ra, để biểu việc ta có đức tôn trọng người già kính người hiền, ta lại nhường lão điểm, để lão thi triển ba phần tu vi để so tài với ta, như vậy lão có phục ?

      Tuyết Nhân vẻ mặt nặng nề, tức giận :

      - Tiểu tử, ngươi tính tồi.

      Thiên Lân tùy tiện vô cùng đáp lại:

      - Nếu lão sợ coi như ta chưa hơn.

      Tuyết Nhân cả giận :

      - Ai ta sợ? Tuyết Nhân ta cả đời chưa sợ người nào. Đến đây, tiểu tử thúi, so tài thế nào?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Lão gọi là Tuyết Nhân, ta tự hiệu là Băng Thần, chúng ta dùng băng tuyết làm môi giới để so trình độ khống chế đối với băng tuyết, ngươi thấy được chăng?

      Tuyết Nhân cũng nghĩ ngợi, sảng khoái đáp:

      - Được, so vậy , bắt đầu.

      rồi thu thế chờ đợi, bắt đầu chuẩn bị.

      Thiên Lân lắc đầu :

      - gấp, nơi này có băng tuyết, chúng ta hãy quay về băng cốc mới tỉ thí .

      Tuyết Nhân trầm tư lúc, gật đầu :

      - Có thể được. Nhưng nếu ngươi thua, phải trả lời những chuyện liên quan đến dấu chân.

      Thiên Lân nghi vấn hỏi:

      - Ta ta biết chuyện đó, ngươi cho là hay giả?

      Tuyết Nhân cười lạnh trả lời:

      - Nếu ngươi trả lời thể khiến ta thỏa mãn, ta bắt ngươi trở về hành hạ chậm rãi, xem thử miệng ngươi cứng rắn đến lúc nào. Hừ.

      rồi chờ Thiên Lân trả lời, xoay người quay về lối cũ.

      Tân Nguyệt đến bên Thiên Lân, hỏi:

      - Ngươi có nắm chắc ?

      Thiên Lân cười hỏi:

      - Ngươi tin tưởng ta?

      Tân Nguyệt trừng , rồi thêm lời nào bỏ ngay.

      Hạ Kiến Quốc thấy vậy, theo sát Tân Nguyệt, Lâm Phàm và Linh Hoa lại bên cạnh Thiên Lân để cổ vũ và an ủi .

      Thiên Lân điềm nhiên bật cười, đưa mắt cho hai người ra dấu an tâm, sau đó cùng bọn họ rời .

      Tỉ thí dùng mưu, mạnh yếu đối đầu, lần này, Thiên Lân có thể thắng được chăng?

      Ánh sáng nhàn nhạt chợt lóe, bóng người ra.

      hình bóng trắng như tuyết vừa ra khỏi kết giới liền bắn mình xa, khiến tám người trong băng cốc ánh mắt thất kinh, muốn đuổi theo ngăn lại, trong lúc nhất thời chần chừ mất lúc.

      Chớp mắt, bóng trắng như tuyết đó liền biến mất thấy, muốn truy đuổi quá chậm.

      Phi Hiệp hơi kỳ quái, hỏi:

      - Hai vị sư bá, người đó là ai? Vừa xuất vội vã chạy ?

      Trương Trọng Quang trầm ngâm đáp:

      - Ta cũng nhìn được, nhưng mơ hồ là phụ nữ, rất khả năng là trong Tuyết Vực Tam .

      Giữa trung, Cuồng Đao điềm nhiên trả lời:

      - Chính là Tuyết Hồ, người nàng ta có thương tích.

      Tiễn Vân Hạc hiếu kỳ :

      - Tam cùng tới cùng lui, sao nàng ta lại mình bỏ ? Ngoài ra, còn bị thương nữa, chuyện này ra …

      Còn , chỗ kết giới liền lóe lên ánh trắng, tiếp theo Tuyết Nhân xuất . Chuyện này khiến những người ở đó thất kinh, ai cũng câm miệng gì chỉ nhìn lão.

      Tuyết Nhân khuôn mặt to lớn quét mắt qua mọi người, quát lên:

      - Nhìn cái gì? Có gì hay ho đâu mà nhìn.

      Mọi người sửng sốt, tuy hiểu nguyên do bên trong, nhưng lại thấy tâm tình lão vui, lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác để tránh khiến lão tức giận.

      Sau đó, mọi người suy đoán nguyên nhân khiến Tuyết Nhân tức giận Tân Nguyệt và Hạ Kiến Quốc trước sau xuất . Chuyện này khiến mọi người ở đó đều ý thức được, thời điểm quan trọng đến rồi.

      Quả nhiên, chỉ lát sau, Thiên Lân, Lâm Phàm, Linh Hoa cũng cùng nhau xuất .

      Đến lúc này, chỉ thấy Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Linh Hoa quay về bên cạnh ba người Đằng Long cốc, Hạ Kiến Quốc đến bên Phùng Vân, chỉ còn lại Thiên lân thẳng đến cách Tuyết Nhân trượng, điềm nhiên nhìn lão.

      Tình hình như vậy khiến mọi người mơ hồ.

      Phi Hiệp khỏi hỏi lại:

      - Sư muội, chuyện này là thế nào đây?

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Thiên Lân và Tuyết Nhân đánh cuộc, hai người muốn so tài cao thấp.

      - Cái gì! Thiên Lân và lão ta? được, chuyện này sao có thể được.

      Thất thanh la lên, Trương Trọng Quang lập tức phản đối.

      Lâm Phàm khuyên bảo:

      - Đại sư bá đừng gấp, Thiên Lân với Tuyết Nhân rồi, Tuyết Nhân chỉ được thi triển ba phần thực lực để so tài khống chế băng tuyết với Thiên Lân.

      Trương Trọng Quang vẻ mặt an tâm chút, lo lắng :

      - May quá, ba phần thực lực hẳn còn có cơ hội. Nếu như dùng toàn lực ứng phó, Thiên Lân chắc chắn thất bại nghi ngờ gì nữa.

      Bên cạnh, Ngọc Kiếm thư sinh hỏi:

      - Bọn họ đánh cuộc thế nào vậy?

      Lâm Phàm đáp:

      - Tuyết Nhân nếu thắng, Thiên Lân phải đưa ra giải pháp thỏa mãn liên quan đến dấu chân, nếu Tuyết Nhân bắt . Nếu Thiên Lân thắng, chuyện này lại chưa được trước.

      Phi Hiệp nghe rồi, cũng chút nghĩ ngợi buột miệng :

      - Thế các ngươi có truy ra việc dấu chân rồi chăng?

      Lâm Phàm nghe vậy, lắc đầu nhè , Trương Trọng Quang lại trừng mắt Phi Hiệp, khiến cúi đầu dám nhiều.

      ràng, thời điểm mấu chốt nay, câu hỏi của Phi Hiệp là hoàn toàn có lý trí.

      Bốn phía, mọi người đều lưu tâm đến cuộc chuyện giữa Tân Nguyệt và Lâm Phàm, đại khái hiểu tình hình, ánh mắt cùng nhìn về phía Thiên Lân và Tuyết Nhân.

      - Tiểu tử, chớ có lề mề. Bắt đầu thôi.

      Trừng Thiên Lân, Tuyết Nhân tự phụ cùng với vài phần khinh thường.

      Thiên Lân thôi cười tinh nghịch, bình tĩnh :

      - Chớ vội, tỉ thí chúng ta ít ra cần có trọng tài, như vậy mới có thể kết luận được thắng thua.

      Tuyết Nhân hề phản bác, ánh mắt quét khắp chung quanh, lạnh lùng :

      - Ngươi muốn tìm ai làm trọng tài?

      Thiên Lân chỉ vào Tây Bắc Cuồng Đao giữa trung, nghiêm mặt :

      - Người này đều quen ta và lão, hẳn là người thích hợp nhất.

      Tuyết Nhân kỳ quái nhìn Thiên Lân, hơi bất ngờ :

      - Tiểu tử, ngươi còn chưa đủ giảo hoạt.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Nếu như đây là loại tán dương, thế ta hẳn phải lên tiếng cám ơn mới phải.

      Tuyết Nhân hừ tiếp nhận :

      - Chớ nhảm, bắt đầu .

      Thiên Lân gật đầu, lơ đãng nhìn Cuồng Đao giữa trung, khóe miệng lên nét mỉm cười.

      Sau đó, thân thể Thiên Lân nhoáng lên, chỉ trong chớp mắt ảo hóa thành chín chín tám mươi mốt bóng hình, từ khắp mọi nơi cùng phát động công kích, chớp mắt hình thành quả cầu băng vài chục trượng bao phủ quanh người Tuyết Nhân.

      Đứng yên bất động, Tuyết Nhân hơi kinh ngạc chút, rồi ngay khi quả cầu băng xuất hai tay bắt chéo kết ấn, vừa đẩy thẳng lên vừa trầm người xuống, hơn nữa mũi chân còn dùng lực tự động xoay tròn.

      Đến lúc này, chỉ thấy toàn thân Tuyết Nhân phát sáng, khi thân thể chuyển động hai tay múa lên nhanh chóng phát ra ánh sáng màu trắng, dễ dàng dung hóa và hấp thu băng lạnh do Thiên Lân bố trí.

      Tấn công phòng thủ phát ra gần như trong sát na.

      Hai người bên đóng băng, bên làm tuyết tan tạo nên trận thi đấu sinh động mà thú vị.

      Xung quanh, những người quan sát ai nấy vẻ mặt khác nhau, mỗi người có cái nhìn khác nhau về tu vi của Thiên Lân.

      Trong lứa tuổi trẻ, Tân Nguyệt có thể tính là hiểu nhất tu vi của Thiên Lân, nàng biết về phương diện này Thiên Lân có sức mạnh quỷ thần khó dò, vì thế hoàn toàn lo lắng.

      Lâm Phàm và Linh Hoa từ chơi đùa với Thiên Lân cho đến lớn, ngầm biết trước giờ chỉ làm chuyện chắc chắn, vì thế lòng rất hy vọng về .

      Phi Hiệp, Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc hiểu biết rất ít về Thiên Lân, trong lúc kinh ngạc khỏi có chút so sánh, ai cũng phục .

      Còn lại những người khác, Ngọc Kiếm thư sinh ánh mắt kỳ quái, Cuồng Đao lạnh lùng cao ngạo, Trương Trọng Quang và Tiễn Vân Hạc vẻ mặt lo lắng, Mạc Ngữ, Phùng Vân lại quan sát cẩn thận.

      Giữa sân, Thiên Lân vừa tiến công vừa suy nghĩ, đối với tốc độc làm tuyết tan của Tuyết Nhân, quả ngờ được như vậy.

      Thiên Lân vốn hy vọng rất lớn vào Băng Thần quyết của bản thân, nhưng mới giao đấu, Thiên Lân mơ hồ phát giác có chút ổn.

      Vì sao lại như vậy?

      biết.

      chỉ suy đoán Tuyết Nhân tu luyện loại pháp quyết bản thân biết được. Pháp quyết này có khả năng chống được Băng Thần quyết cực mạnh.

      Ngoài ra, Thiên Lân trước mặt mọi người cũng dám hiển lộ thực lực bản thân, vì thế cứ luôn cân nhắc xem có biện pháp nào có thể dùng kỹ xảo.

      Trong lúc phản kích, tâm tình Tuyết Nhân ra cũng hệt như Thiên Lân, lão cảm thấy kinh ngạc vô cùng trước tốc độ đóng băng của Thiên Lân.

      Bởi vì theo nhận thức của , với tu vi của Thiên Lân căn bản thể hoàn thành được việc đóng băng nhanh đến như vậy, nhưng lại ngược hẳn dự đoán của lão.

      Nhưng cho dù là như vậy, Tuyết Nhân cũng hoàn toàn để ý.

      Ý nghĩ của lão chỉ hơi biến đổi, hình bóng trong sát na liền dời khỏi phạm vi đóng băng của Thiên Lân, xuất giữa trung.

      - Tiểu tử, tốc độ khá tốt đó. Bây giờ đổi lại ngươi hãy thử nếm thủ đoạn của ta.

      Còn , toàn thân Tuyết Nhân phát ra ánh trắng, cả người hóa thành ngàn vạn điểm sáng, ngưng đọng gian phương viên mười trượng trong ánh mắt kinh hãi của Thiên Lân, khiến Thiên Lân thân thể cách gì nhích động được.

      Chớp mắt, gian ngưng đọng kia xuất khối băng trong suốt, băng lạnh vô cùng xuất trong băng cốc khiến những người quan sát đều cảm thấy phát lạnh toàn thân.

      Trương Trọng Quang nhìn thấy cảnh này vẻ mặt kinh hãi, hơi bất phục đáp:

      - Công kích kinh người như vậy chỉ với ba phần thực lực sao có thể hoàn thành? Chuyện này công bằng.

      Ngọc Kiếm thư sinh đáp:

      - Tiền bối chớ lo lắng, ba phần thực lực chúng ta ai cũng phán đoán được ràng, hay là hãy xem tình hình trước .

      Tân Nguyệt ánh mắt hơi bất an, ngoài miệng lại :

      - Sư bá, con tin tưởng Thiên Lân còn đối phó được.

      Trương Trọng Quang liếc nàng, mơ hồ nghe ra vài phần bất ngờ liền thêm gì nữa.

      Xung quanh, những người còn lại vẻ mặt phức tạp, vừa hy vọng Thiên Lân thắng lợi, lại vừa hy vọng quá mạnh.

      Bị vây khốn trong băng, Thiên Lân vẻ mặt ngạc nhiên.

      phải ngạc nhiên vì băng lạnh mà vì khí thế to lớn của Tuyết Nhân, bởi vì gian ngưng đọng quá sức đột ngột.

      Theo phân tích của Thiên Lân, Tuyết Nhân thèm để ý đến ước định, thi triển tu vi vượt quá ba phần.

      Như vậy, bản thân nếu muốn thủ thắng sợ là càng khó khăn hơn.

      Trong lúc suy tư, Thiên Lân tâm niệm thay đổi, Băng Thần quyết tự động vận chuyển, chớp mắt hòa tan khối băng quanh người nhưng thân thể vẫn tiếp tục cách gì nhúc nhích.

      Thấy vậy, Thiên Lân hơi tức giận, nhưng lại hề tỏ lộ ra ngoài, mà chỉ hơi trầm tư suy tính, sau đó toàn thân lóe lên ánh xanh, người như bóng sáng hư ảo nhàng bay ra ngoài.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 100

      Ads
      Tuyết Nhân vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng thu lại gian ngưng đọng, chất vấn:

      - Tiểu tử, pháp quyết vừa rồi của ngươi là thế nào?

      Thiên Lân lạnh lùng đáp:

      - Ngươi vừa rồi thi triển mấy phần thực lực?

      Tuyết Nhân né tránh ánh mắt , hừ giọng :

      - Ba phần thực lực tương đương với hai trăm năm tu luyện, ta chỉ cần sử dụng pháp quyết tu luyện trước khi ta trăm tuổi cũng đủ để đấu với ngươi rồi.

      Thấy lão xảo biện, Thiên Lân cười lạnh đáp:

      - Tu vi mạnh yếu quan trọng, chúng ta so tài chỉ là sức khống chế đối với băng tuyết, ngươi quên mất rồi.

      Tuyết Nhân :

      - Chuyện này ta hề quên, nhưng theo tình hình vừa rồi, chúng ta còn chưa phân ra được cao thấp.

      Thiên Lân lãnh đạm đáp:

      - Tốc độ đóng băng và làm tuyết tan của chúng ta phân cao thấp, giờ chúng ta so tài trận cuối cùng, xem thử phạm vi khống chế của ai lớn hơn? Dùng việc này để phân thắng bại.

      Tuyết Nhân tự phụ :

      - Được, ngươi thua rồi đừng nghĩ đến chuyện bày trò.

      Thiên Lân phản bác lại:

      - Nếu ngươi thua sao đây?

      Tuyết Nhân cười đáp:

      - Ta thua? có khả năng.

      Thiên Lân lạnh lùng :

      - Mặc kệ thắng thua, trước cho .

      Tuyết Nhân thấy cố tình truy hỏi, lập tức thèm để ý :

      - Ta nếu như thua, mọi chuyện hôm nay cứ bỏ hết .

      Trầm tư lúc, Thiên Lân gật đầu :

      - Được, cứ như thế. Bây giờ chúng ta ra khỏi cốc so tài, như vậy mới phát huy tốt được.

      Tuyết Nhân ý kiến, lập tức phi thân bay thẳng ra ngoài cốc.

      Tân Nguyệt và Lâm Phàm đến bên Thiên Lân quan tâm hỏi:

      - Ngươi có nắm chắc ?

      Thiên Lân thôi lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc :

      - Ta khẳng định được, nhưng chắc thua lão đâu. thôi.

      Thiên Lân bay thẳng ra ngoài cốc, vào sát na ra khỏi cốc, trong não đột nhiên phát chút khí tức kỳ quái.

      Thời khắc đó, Thiên Lân từng ngóng lại phía sau nhưng băng cốc yên tĩnh, vì sao lại có dị thường?

      mặt tuyết bằng phẳng rộng rãi, Tuyết Nhân và Thiên Lân cách nhau ba trượng, mọi người lơ lửng giữa trung chung quanh, chăm chú quan sát tình hình hai người.

      Quay đầu nhìn chung quanh, Thiên Lân cười cười, vẻ mặt lạnh lùng có vài phần phức tạp, sau đó tùy tiện phất tay trái để lại mặt tuyết vết sâu dài đến chục trượng vừa hay tách hẳn Tuyết Nhân.

      - Chúng ta dùng dấu này để phân giới tuyến, mỗi người tự thi triển khả năng khống chế băng tuyết sau lưng để mọi người chứng kiến, xem thử phạm vi khống chế của người nào lớn hơn.

      Tuyết Nhân lạnh lùng ngạo nghễ :

      - Được, cứ như lời của ngươi, chúng ta cùng nhau thi triển. Bắt đầu thôi.

      rồi bay thẳng lên, khi đến cách mặt đất chừng năm trượng dừng lại, hai tay đong đưa, toàn thân phát ra khí thế to lớn cùng với làn sáng trắng như tuyết.

      Sát na đó, trong phương viên vài dặm nhiệt độ hạ xuống, bầu khí nặng nề áp bức bao trùm cả vùng tuyết của Băng Nguyên, khiến hơi thở của những người quan sát dồn dập, cảm giác cơ hồ thở nỗi.

      mặt đất, hoa tuyết tung bay như mưa, băng đọng tan ra, cơn gió lốc mạnh mẽ gào thét khắp nơi, kề với đường phân giới xuất vài chục đến hàng trăm cột gió mang theo mảnh băng nhanh chóng khuếch tán ra phía sau.

      Ngoại trừ việc này ra, mặt đất tuyết đóng dày vài thước, vô số mảnh băng bé hệt như bụi đất bị sức mạnh do Tuyết Nhân phát ra cuốn lên, hóa thành vùng băng tuyết hỗn hợp, lơ lửng cách mặt đất cả trượng, chớp mắt kéo dài đến ngoài chục dặm.

      Tình cảnh này xem ra nhanh, người quan sát kinh hãi trong lòng, ai bị tu vi của Tuyết Nhân làm cho rung động.

      Thiên Lân vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nhìn Tuyết Nhân, ngay khi đối phương thi triển cũng chậm hơn chút nào, hai tay chắp sau lưng, thân thể nhanh chậm chạy quanh co tới lui tại chỗ, để lại hàng dấu chân liên tục.

      Thời khắc này, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết nhưng lại dùng thân pháp đẹp mắt để che dấu thần diệu của Băng Thần quyết.

      Băng Thần quyết Thiên Lân tu luyện vốn chứa bộ thân pháp quỷ thần lường được. Theo Băng Mị trong Băng Hồn nguyên giới cho biết, nếu tu luyện Băng Thần quyết, trước hết phải từ đơn giản trở thành phức tạp, lại từ phức tạp thành đơn giản.

      nay, Thiên Lân tu luyện Băng Thần quyết đến giới hạn cùng cực, thiếu chút cũng chính là cơ duyên tối hậu.

      Lúc này, bộ thân pháp Thiên Lân đắc ý thi triển, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, khiến ai cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Đến lúc này, mặt tuyết sau lưng Thiên Lân có biến hóa, ban đầu hề có người lưu ý được.

      Mãi tới khi mặt tuyết bắt đầu rung động, vô số băng tuyết xông thẳng lên trời, người quan sát mới ý thức được, Thiên Lân thi pháp biết từ lúc nào.

      Cảnh tượng ấy kỳ diệu, nhưng tốc độ di động của Thiên Lân càng lúc càng nhanh, bao lâu còn thấy bóng người, chỉ có thể nhìn thấy luồng ánh trắng ngừng co rút hoặc bành trướng mặt tuyết hệt như quả cầu ánh sáng.

      Phía sau, băng tuyết từng mảnh hỗn hợp như sóng dâng trào, từng lớp từng lớp liên tục, theo điều khiển của sức mạnh nhìn vọt tới giữa.

      Giữa trung, hoa tuyết quanh quẩn, mưa đá rơi xuống, vài trăm cột gió từ đất dựng lên, phạm vi kéo dài mãi đến vài chục dặm, đến hết cả tầm mắt vẫn còn.

      Đồng thời, mỗi cột gió đường kính hơn năm trượng, cao độ hơn hai trăm trượng khiến những người quan sát cực kỳ kinh hãi khi nhìn thấy.

      Tuyết Nhân nhìn thấy cảnh này, lập tức rống lên giận dữ, cũng giấu thực lực, chớp mắt bộc phát khí thế đáng sợ, thúc động cột gió băng tuyết phía sau nhanh chóng khuếch tán.

      Đến lúc này, cảnh tượng băng tuyết kỳ lạ phạm vi chục dặm chớp mắt khuếch tán ba lần.

      Nhưng cho dù là vậy, phương pháp khống chế của Tuyết Nhân còn chưa hơn được Thiên Lân. Dù sao Băng Thần quyết thiên hạ vô song, chỉ cần chỗ nào có băng tuyết che phủ liền thuộc phạm vi quản lý của nó.

      Bật cười lạnh, Thiên Lân thân thể di động chợt dừng lại, ngay cả cột gió mang theo cả mảng băng tuyết sau lưng cũng nhanh chóng dừng lại.

      Nhìn về phía trước, Thiên Lân lạnh lùng ngạo mạn :

      - Còn muốn tiếp tục nữa chăng?

      Tuyết Nhân giận vô cùng, thể xuống đài trước mặt mọi người, lập tức giận dữ quát to:

      - Tiểu tử, lần này ngươi có dự mưu, trước đây ngươi cười nhạo ta có tính toán rồi. Nhưng ngươi giữa đường nhúng tay vào, chuyện Tuyết Hồ bỏ chạy ta còn phải tính toán với ngươi.

      dứt hạ mình xuống, băng tuyết sau lưng thiếu sức mạnh duy trì lập tức rơi xuống ầm ầm.

      Tân Nguyệt lắc mình đến bên Thiên Lân, nhìn Tuyết Nhân cười lạnh :

      - Uổng cho ngươi còn tự phụ bất phàm, sống ngu ngốc đến tám trăm tuổi. Bây giờ thua rồi ngờ dở trò, ngươi còn mặt mũi nào đâu.

      Tuyết Nhân giận dữ :

      - Câm miệng, các ngươi ai phục cứ tiến lên. Xem Tuyết Nhân ta thu thập các ngươi được .

      Lâm Phàm và Linh Hoa nghe vậy, cùng đến bên Thiên Lân, đồng thanh :

      - Đến đến, chúng ta cũng sợ ngươi.

      Trương Trọng Quang và Tiễn Vân Hạc đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lo lắng tiến lên ngăn mấy người Lâm Phàm kích động lại, giọng nhu hòa :

      - Tiền bối, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Người đức cao vọng trọng hà tất phải chấp nhất với mấy đứa . Ta xem như vậy , ta sai bọn chúng hết những chuyện bọn chúng truy xét được trong kết giới. Việc này coi như xong. Ngươi thấy thế nào?

      Tuyết Nhân cả giận đáp:

      - được, hôm nay ta giáo huấn tên tiểu tử này được.

      Trương Trọng Quang hơi khó xử :

      - Tiền bối, người vậy phải là …

      Ngọc Kiếm thư sinh tiến lên cắt lời ông:

      - Tình hình này lão quyết tâm, chúng ta cái gì cũng chỉ là uổng công, hay là nghĩ biện pháp khác.

      Trương Trọng Quang nghi hoặc :

      - Ngươi tính thế nào?

      Ngọc Kiếm thư sinh trầm ngâm đáp:

      - Đổi sang nơi khác các ngươi có nắm chắc ?

      Trương Trọng Quang trước hết hiểu, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại, hơi khó xử :

      - Chuyện này ta cũng chính xác được, nếu làm lớn chuyện, dường như …

      Thấy ông chần chừ, Ngọc Kiếm thư sinh thở dài nhè , ánh mắt nhìn Thiên Lân, giọng hỏi:

      - Trước đây ngươi làm sao thoát được truy sát của lão trọc đầu?

      Thiên Lân điềm nhiên trả lời:

      - Ta và Tân Nguyệt trong băng tuyết thoát được truy sát của lão.

      Ngọc Kiếm thư sinh nghi hoặc hỏi:

      - Thương thế các ngươi sao?

      Thiên Lân trả lời:

      - Chuyện chữa thương liên quan bí , ta tạm thời tiện ra. Đa tạ ý tốt của ngươi, chuyện này ta tự có biện pháp ứng phó.

      Thiên Lân đưa mắt nhìn mọi người bên cạnh cười cười, sau đó tiến lên bước, đến cách Tuyết Nhân trượng, vẻ mặt nghiêm túc :

      - Đây là ân oán giữa chúng ta, ta muốn dính dáng đến những người khác, hay là chúng ta vào trong băng cốc để giải quyết.

      Tuyết Nhân hừ lạnh :

      - Chỉ cần những người khác nhúng tay vào, ta có thể mặc kệ.

      Thiên Lân :

      - Cái này dễ làm, chúng ta sau khi tiến vào băng cốc rồi, ta bố trí kết giới huyền băng để ngăn cản toàn bộ bọn họ ở bên ngoài.

      Tuyết Nhân nghe vậy thấy dở, lập tức đồng ý.

      Tân Nguyệt nghe vậy phản đối:

      - được, chuyện này ta đồng ý.

      Thiên Lân nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm kỳ diệu dâng trào trong lòng mỗi người.

      Sát na đó, khi nguy hiểm sắp ụp xuống đầu Thiên Lân, Tân Nguyệt ngang nhiên dứt khoát ra mặt, muốn chia sẻ với .

      Cười cười, Thiên Lân trong lòng kích động vô cùng, vừa áp chế vui mừng lộ ra mặt, vừa truyền : “ cần lo lắng, ta tự có biện pháp.”

      rồi dời mắt , nở nụ cười bảo mọi người an tâm, sau đó thân thể nhoáng lên liền biến mất.

      Lâm Phàm và Linh Hoa yên lòng, cùng bay về băng cốc muốn hỗ trợ .

      Những người khác có tâm tình khác nhau, hoặc tò mò, hoặc quan tâm, cùng theo sát muốn xem thử cuối cùng thế nào.

      Nhưng khi mọi người đến ngoài băng cốc liền phát , cả băng cốc bị ngọn núi băng thay thế, hoàn toàn nhìn được Tuyết Nhân và Thiên Lân ở nơi nào.

      Thấy vậy, người ba phái Băng Nguyên vẻ mặt kinh ngạc, Ngọc Kiếm thư sinh lại than :

      - Thiên Lân quả là kỳ tài, chỉ chớp mắt làm thành ngọn núi băng, quả thực như thần vùng Băng Nguyên!

      Cảm xúc nhất thời lại tạo nên tên gọi Băng Nguyên Chi Thần cho Thiên Lân, chuyện này Ngọc Kiếm thư sinh chưa từng nghĩ đến.

      Trong gian rộng lớn của ngọn núi băng, địa thế của băng cốc chưa hề biến hóa chút nào, chỉ thêm cái xác núi băng bên ngoài mà thôi.

      Thiên Lân và Tuyết Nhân cách nhau hai trượng, đứng yên mặt tuyết, khí giữa hai người khẩn trương.

      Lần này có người ngoài, hai bên ai cũng còn cố kỵ gì nữa, trận so tài chân chính mới bắt đầu triển khai.

      Nhưng có điểm rất kỳ quái, Thiên Lân ràng biết tu vi của Tuyết Nhân còn mạnh hơn lão trọc đầu, vì sao còn muốn ứng chiến, hơn nữa còn cự tuyệt hỗ trợ của mọi người có mặt?

      Đây có phải là tìm cái chết ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :