Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 5: Tâm trí tảo thục ( sớm đào luyện tâm trí quen thuộc)
      Điệp Mộng thầm đến, trầm ngâm chăm chú bên cạnh, vẻ mặt vui mừng lại khổ sở, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xăm, trong mắt toát lên tình ý nhớ nhung.

      Đầu giờ sáng, Thiên Lân hoàn thành pháp quyết phải tu luyện mỗi ngày theo quy định của Điệp Mộng, phóng mình lên, cười :

      - Mẹ, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, bây giờ con tìm sư phụ của Lâm Phàm, thăm dò bí của Ngưng Tuyết động phủ.

      Điệp Mộng mỉm cười gật đầu, dặn dò:

      - Đằng Long cốc là nơi thần kỳ, trong đó ít chỗ bí , con phải cẩn thận tránh hơn.

      Thiên Lân vẻ mặt tự tin, cười :

      - Mẹ yên tâm, có được kinh nghiệm lần Tuyết Ảnh động phủ rồi, lần này tuyệt đối thành vấn đề.

      rồi búng người chuyển động như quả cầu tuyết, vút lên trung bay khỏi.

      Điệp Mộng thấy vậy lắc đầu cười, tự : “Quả là bản tính trẻ con, giáo dục mãi nghe.”

      Bay đến chỗ hôm qua chơi đùa với Linh Hoa, Lâm Phàm, Bàn Tử, Hắc Tiểu Hầu, Thảo Nhân Hiềm, Thiên Lân từ xa nhìn thấy được Đinh Vân Nham đợi, vẻ mặt khỏi nở nụ cười.

      Tiến đến, Thiên Lân thân thiết gọi:

      - Đinh thúc thúc, sớm quá vậy.

      Người đàn ông trung niên Đinh Vân Nham bật cười bình thản đáp:

      - sớm đâu, bọn Lâm Phàm tu luyện được lúc rồi.

      Thiên Lân vừa nghe cố ra vẻ kinh ngạc, hỏi lại:

      - ? Bọn nó lại cần mẫn hơn con nhiều rồi.

      Đinh Vân Nham hơi thất vọng đáp:

      - Đáng tiếc bọn chúng có được thiên phú như con.

      Thiên Lân cười :

      - Cần cù bù thông minh, người tu đạo cần tâm trí kiên định. Chỉ cần bọn nó nỗ lực, so với con luyện phép lại phân tâm, thế phải mạnh hơn gấp trăm lần.

      Đinh Vân Nham cười cười , sau đó lên tiếng:

      - Được rồi, những chuyện đó nữa, chúng ta thôi.

      Thiên Lân tiếng được, tung mình song song với Đinh Vân Nham.

      đường , Đinh Vân Nham vô tình cố ý tăng tốc độ, hơn nữa còn hỏi:

      - Thiên Lân, lần trước con đến Tuyết Ảnh động phủ, học được phiêu tuyết thân pháp, bây giờ luyện được đến loại cảnh giới nào rồi?

      Thiên Lân giữ khoảng cách nhất định, vẻ mặt bình tĩnh :

      - Hôm qua thúc phải thấy rồi sao? Cảnh giới nào thúc hẳn phải biết hơn con mới đúng chứ.

      Đinh Vân Nham lặng , thầm mắng tiểu quỷ lợi hại, miệng lại :

      - Theo ta biết được, Phiêu Tuyết thân pháp chia thành chín tầng, luyện được cảnh giới tối cao nhất có thể Cửu Cửu Quy Nguyên, chỉ trong sát na ảo hóa thành tám mươi mốt phân thân. Hôm qua con phân thành năm, luyện được đến cảnh giới tầng thứ năm, với tuổi này của con, như vậy trước nay chưa từng có.

      Thiên Lân hơi kinh ngạc, :

      - Tám mươi mốt phân thân, đây mới là cảnh giới cao nhất?

      Đinh Vân Nham cười :

      - Pháp quyết đời có cảnh giới cao nhất, chỉ có cảnh giới cao hơn. Nếu như con bền chí, đừng tám mươi mốt phân thân, ngay cả ngàn tám trăm phân thân cũng phải là có khả năng.

      Thiên Lân khẽ hỏi:

      - Phải vậy , thế bây giờ thúc có thể ảo hóa được nhiều ít phân thân?

      Đinh Vân Nham bật cười điềm nhiên, khẽ lẩm bẩm:

      - Vài trăm hình bóng thành vấn đề.

      Thiên Lân vẻ mặt thất kinh, hô lên ngạc nhiên:

      - lợi hại, vài trăm phân thân.

      Đinh Vân Nham nụ cười đông cứng lại, nhìn vẻ mặt cười cười của Thiên Lân, ngầm : “Nó kinh ngạc hay là châm chọc? Vì sao đứa bé chỉ chừng sáu tuổi ta lại nhìn thấu được tâm tư của nó?”

      Thời khắc này, Đinh Vân Nham rất kinh hãi, vừa thích tài năng, cũng ít nhiều có chút đố kỵ.

      Có lẽ, đó chính là bản tính bình thường của con người.

      Thôi suy tư riêng nữa, Đinh Vân Nham bình tĩnh :

      - Chuyện này có tính là gì, trong Đằng Long cốc, có số cao thủ kiệt xuất có thể chớp mắt ảo hóa ngàn phân thân.

      Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt chăm chú, tự :

      - Sau này ta phải nỗ lực nhiều hơn nữa, nếu bị người ta bỏ xa mất.

      Đinh Vân Nham :

      - cần phải sợ hãi, với thân phận và thiên phú của con, ở hạng tuổi của con trong Đằng Long cốc, rất khó có người khả năng vượt qua được con.

      Thiên Lân cười cười, vẻ mặt có vài phần đắc ý, khóe miệng lại ra vẻ khiêm tốn:

      - Đinh thúc thúc quá khen rồi. ra trong Đằng Long cốc, rất nhiều đệ tử có phẩm chất phi thường, nhưng bọn họ muốn làm ra vẻ huyền bí giống như con mà thôi.

      Đinh Vân Nham nghe vậy kinh hãi, nhìn Thiên Lân hiểu lắm, đoán được ý trong lời của nó.

      Từ phân tích vẻ mặt và lời của Thiên Lân, cả hai có mâu thuẫn rệt, ra nó muốn biểu đạt hàm nghĩa như thế nào?

      Thiên Lân ngầm lưu ý vẻ mặt của Đinh Vân Nham, thấy ông ta cau mày, khỏi cười trộm, ngầm : “Tự tìm lấy chuyện mâu thuẫn, ra rất nhiều lúc đều là nhầm, nhưng lại thường làm rất nhiều người thông minh phải hoang mang.”

      Đinh Vân Nham suy tư lúc, tìm được giải thích nào hợp lý, đành đặt qua bên, đáp lời:

      - Thiên phú của con cần làm ra vẻ huyền diệu, người gặp qua liền có thể phân biệt được. nay, Đằng Long cốc sắp đến rồi, lát sau con nhớ theo lời dặn dò của ta để tránh tự nhiên sinh chuyện.

      Thiên Lân vâng tiếng, hai mắt nhìn về phía trước, điều đầu tiên đập vào mắt chính là ngọn núi băng nguy nga, khiến cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn.

      Đối với ngọn núi này, Thiên Lân hiểu ít, biết nó là trong bốn ngọn núi tạo nên Đằng Long cốc, có tên là Tây Thiên Trụ phong, cùng với ba ngọn núi băng kia hợp xưng thành Đông Nam Tây Bắc Tứ Thiên Trụ.

      Về bốn ngọn núi băng này, có ít truyền thuyết cổ xưa, nhưng Thiên Lân cũng chưa từng cho là , dù sao nó chỉ có sáu tuổi.

      Đến ngọn Tây Thiên Trụ, Đinh Vân Nham dừng lại, dò xét vùng lân cận lượt, với Thiên Lân:

      - Nơi này con cũng qua vài lần, biết quy định bên trong. Lần này ta đáp ứng dẫn con Ngưng Tuyết động phủ, hoàn toàn là hành vi của cá nhân ta, vì thế con nhất định được ra, nếu bị người chặn lại.

      Thiên Lân gật đầu :

      - Thúc yên tâm, con biết rồi, nhất định để thúc phải chịu liên lụy.

      Thấy nó hứa, Đinh Vân Nham chần chừ nữa, nắm lấy tay nó liền phi thân hạ xuống, từ đỉnh núi hạ thẳng xuống dưới.

      Hành động như vậy khiến người ta chấn động kinh ngạc, may mà Thiên Lân từng trải qua vài lần, vì thế tuy kinh ngạc lại hoàn toàn lo lắng.

      Trong quá trình hạ xuống, tốc độ ra nhanh lắm.

      Thiên Lân chăm chú nhìn lên vách đá, chỉ thấy băng tuyết tầng tầng từ xuống dưới, cứ kéo dài mãi đến cự ly ba trăm trượng.

      Sau đó, theo việc hai người tiếp tục hạ xuống, tầng băng vách đá dần dần mất , để lộ ra nham thạch đen ngòm, cùng với số huyệt động to khác nhau, thỉnh thoảng có gió mát từ trong huyệt động thổi ra.

      Đoạn thẳng đứng này cao chừng trăm trượng, tiếp tục hạ xuống nữa chính là đáy cốc, ở đó có hồ nước tuyệt đẹp, mơ hồ có thể thấy được số rong thưa thớt cùng với số hoa dại sinh trưởng ở vùng phụ cận.

      Đinh Vân Nham vẫn chưa xuống đáy cốc, mà lại dừng lại trước huyệt động, sau đó loáng lên liền mang theo Thiên Lân tiến vào bên trong động.

      theo đường hầm tiến vào, Thiên Lân hiếu kỳ nhìn bốn phía, hỏi:

      - Đinh thúc thúc, huyệt động ở đây tổng cộng có bao nhiêu?

      Đinh Vân Nham đáp:

      - Theo thống kê trước đây, các huyệt động tổng cộng có hơn tám ngàn sáu trăm, trong đó có ba phần thích hợp để ở.

      Thiên Lân ồ lên tiếng, tiếp tục hỏi:

      - Ngày hôm qua thúc có nhắc đến tám mươi mốt huyệt động trong Đằng Long cốc, những huyệt động này có điều gì khác biệt?

      Đinh Vân Nham nhìn nó, hỏi:

      - Sao con lại muốn hỏi đến chuyện này?

      Thiên Lân cười :

      - Trẻ con thấy cái gì, hỏi cái đó, hề có nguyên nhân gì cả.

      Đinh Vân Nham nghe vậy, than thở :

      - Con à, sao trông ra được đứa bé sáu tuổi, sớm quen thuộc đến mức khiến người ta khó mà chấp nhận được.

      Thiên Lân cười cười, tinh nghịch :

      - Phải vậy chăng? Đây là con học từ Bàn Tử, đánh vỡ nồi đất để tìm câu trả lời, đó mới là hình tượng của trẻ con.

      Đinh Vân Nham vẻ mặt thất kinh, vội :

      - Được rồi, con như vậy là tốt rồi.

      Thiên Lân cười hi hi :

      - Thế thúc trả lời vấn đề vừa rồi của con .

      Đinh Vân Nham cười khổ lắc đầu, đáp lại:

      - Ngày hôm qua ta có nhắc đến tám mươi mốt huyệt động, chính là những nơi phái Đằng Long chuyên chọn lựa, phân bố trong vài ngàn huyệt động.

      Hơi hơi gật đầu, Thiên Lân vừa vừa hỏi:

      - Nghe tiểu Bàn Tử , nơi này có ít dân thường sinh sống, bọn họ phân ra cư ngụ, hay ở chung với nhau vậy?

      Đinh Vân Nham đáp:

      - Bọn họ ở phía Nam, còn lại ba phía thuộc về Đằng Long cốc.

      Còn , hai người đến ngã rẻ.

      Dừng lại, Thiên Lân hỏi:

      - thế nào nữa, còn xa gần?

      Đinh Vân Nham cười :

      - Đừng gấp, con chỉ cần theo ta là được rồi.

      rồi dẫn nó về phía phải, bao lâu liền biến mất trong đường hầm.

      Uốn lượn quanh co, chạy tới chạy lui.

      Đây chính là hình dung tốt nhất của huyệt động lưng chừng Đằng Long cốc.

      Thiên Lân được Đinh Vân Nham dẫn, đường xuyên qua bảy ngã rẻ, trải qua vài chục huyệt động, thời gian hết nén nhang cuối cùng mới đến trước Ngưng Tuyết động phủ.

      Đứng trước cửa động, Thiên Lân hề lập tức tiến vào mà đứng yên lúc mới chầm chậm bước vào trong động.

      Lúc này, thanh của Thiên Lân vang vọng ở cửa động.

      - Vì sao hỏi con, lại đứng ngoài động cả nửa ngày làm gì?

      Đinh Vân Nham sau bước chấn động, kinh ngạc nhìn theo hình bóng xinh xắn của Thiên Lân, trầm giọng :

      - Con thấy được ta nghĩ thế nào?

      Thiên Lân hề quay đầu, giọng bình tĩnh đáp:

      - Nhìn thấu được, nhưng con có thể đoán được.

      Đinh Vân Nham nghe vậy, khuôn mặt xuất vẻ hơi cay đắng, hơi thất vọng khó mô tả trong lòng.

      đứa trẻ sáu tuổi dễ dàng đoán được những điều suy tưởng trong lòng của mình.

      Vậy đứa trẻ quá thông minh, hay bản thân tu dưỡng đủ?

      lúc suy nghĩ, Đinh Vân Nham vào trong động, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó nhìn lại Thiên Lân, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.

      Thời khắc này, ông hề mở miệng, ông muốn nhìn thử xem Thiên Lân chỉ mới gần sáu tuổi, thông minh hơn người, phát được điều gì ở bên trong đây.

      Nhìn sơn động trước mặt, Thiên Lân vẻ mặt trầm ngâm, ước lượng đại khái tình hình trong Ngưng Tuyết động phủ, phát động này to chừng vài trượng, vách đá hai bên có màu đen ngòm, hoàn toàn khác gì những huyệt động khác.

      Chỉ duy nhất vách đá đối diện với cửa động có ngưng tụ băng lạnh dày vài thước, từ xa nhìn lại hệt như cái gương, phản chiếu ánh sáng rọi chiếu trong động.

      Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên đỉnh động, cũng có chỗ nào kỳ dị đặc biệt, vì vậy thôi nhìn, giọng hỏi:

      - Đây lại là Ngưng Tuyết động phủ?

      Đinh Vân Nham đứng sau nó, nhàng đáp:

      - Đúng thế, đây chính là trong chín đại động phủ của Đằng Long cốc tên là Ngưng Tuyết động.
      ANYU_lna thích bài này.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 6: Ngưng Tuyết động phủ
      Thiên Lân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn băng tuyết đóng dày, cất giọng hỏi:

      - Ở đây chút tuyết cũng có, toàn là khối băng, vì sao lại có tên là Ngưng Băng động?

      Đinh Vân Nham cười cười, hơi tự đắc :

      - Tên này là có nguyên nhân, nhưng ta lại tiện nhiều.

      Quay người lại, Thiên Lân nhìn Đinh Vân Nham, khuôn mặt nhắn xinh đẹp nghiêm trang hỏi:

      - Thúc muốn thử con?

      Đinh Vân Nham cười đáp:

      - Sao, con muốn thử qua năng lực bản thân sao?

      Thiên Lân đứng yên nhìn ông giây lát, sau đó bật cười thần bí, ha hả :

      - Được, thúc có muốn theo học với con thêm vài chiêu thức ?

      Đinh Vân Nham vẻ mặt hơi giận, muốn nổi nóng nhưng khi nghĩ lại dù sao Thiên Lân chỉ là đứa bé, bản thân có đáng nổi giận ?

      Vì thế, ông nhịn cơn giận lại, khẽ hừ giọng :

      - cần, mọi thứ ở đây ta đều biết hiểu hết, có gì phải học cả.

      Thiên Lân trợn tròn mắt, làm ra vẻ kỳ quái, hỏi lại lần nữa:

      - Quả học? Vậy lúc nữa thúc đừng hối hận.

      Đinh Vân Nham hừ lạnh đáp:

      - học.

      Thiên Lân nghe vậy bật cười thông minh, lắc đầu :

      - Đáng tiếc

      Đinh Vân Nham hơi nghi ngờ, hỏi lại:

      - Đáng tiếc chuyện gì vậy?

      Thiên Lân liếc xéo ông, sau đó quay lưng lại, lẩm bẩm nho :

      - Thiên cơ bất khả lộ.

      Đinh Vân Nham lập tức có cảm giác bị đùa bỡn, muốn nổi giận lại thể giận, chỉ đành hậm hực :

      - Nếu như vậy, để ta xem thử con có bản lĩnh nhiều ít thế nào, có thể hiểu được huyền cơ trong Ngưng Tuyết động này .

      Thiên Lân nghe vậy hề phản bác, vừa chăm chú nhìn vào vách đá bề mặt đóng băng, vừa suy nghĩ câu của Đinh Vân Nham, bí trong động này là điều gì đây?

      Thời gian, thầm trôi qua.

      Thiên Lân khảo sát rất lâu có kết quả, lập tức bỏ hết ý nghĩ lung tung, tập trung tinh lực vào vách đá kia, chăm chú dò xét nó.

      Đối với Thiên Lân chỉ mới sáu tuổi, trí tuệ của nó vượt quá người thường, cũng có được thực lực hơn hẳn những đứa bé cùng tuổi, nhưng kinh nghiệm của nó dù sao cũng nhiều.

      Vì thế là dò xét, cũng chỉ là loại tập trung tinh thần bằng ý thức, xem xét cẩn thận mà thôi.

      Phương pháp này cũng thông thông thường thường, làm sao có thể dễ dàng tìm được huyền cơ của Ngưng Tuyết động đây?

      Lúc này, Đinh Vân Nham hoàn toàn hiểu , nhưng Thiên Lân bản thân hiểu .

      Trước đây Thiên Lân liên tục dùng lời khích tướng Đinh Vân Nham, hy vọng có thể thu được chút tin tức từ miệng ông để tiện tìm được điểm mấu chốt.

      Đáng tiếc Đinh Vân Nham hoàn toàn ngu dốt, hề để lộ ra chút nào cả.

      Đến lúc này, Thiên Lân còn cách nào khác, đành phải dùng hết trí tuệ của chính mình.

      Bỏ thất vọng, Thiên Lân chăm chú nhìn vào vách đá đóng băng, phát khối băng lạnh này chút biến hóa, khỏi cau mày.

      Giây lát, đôi mắt Thiên Lân chuyển động, đột nhiên nghĩ đến loại khả năng, khuôn mặt khỏi lộ ra nụ cười.

      Xoay người, Thiên Lân nhìn Đinh Vân Nham, vẻ mặt cười hỉ hả, toát ra đầy đắc ý.

      Đinh Vân Nham trong mắt nghi hoặc, ngầm : “Tiểu quỷ này quả phát được thế nào rồi? thể nào, chỉ mới có lúc tìm hiểu, nó …”

      Nghĩ đến đây, Đinh Vân Nham vẻ mặt kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Thiên Lân, chần chừ :

      - Con …

      Thiên Lân bật cười tinh nghịch, trong mắt lóe lên chút tinh nghịch, cười :

      - Vì sao hỏi tiếp, có phải thúc sợ điều nghe được khiến thúc cách gì tin nổi phải ?

      Đinh Vân Nham nghe vậy chấn động trong lòng, cảm giác bị người nhìn thấu khiến ông rất khó chịu.

      Dù sao ông cũng là cao thủ Đằng Long cốc, ít nhiều cũng phải nghĩ đến mặt mũi của mình, vì thế cố gắng cười hai tiếng, phủ nhận:

      - có, ta chỉ rất bất ngờ, ta nghĩ con chỉ trong khoảng thời gian ngắn phát được bí của Ngưng Tuyết động từ khối băng, con quả thực là thiên tài.

      Thiên Lân nghe vậy vui mừng , cười :

      - Đa tạ khích lệ, ra rất nhiều lúc, ảo diệu nằm ở bên ngoài chứ phải bên trong.

      Đinh Vân Nham sửng mình, tự : “Ảo diệu nằm ở bên ngoài mà phải bên trong. Điều này ám chỉ gì? Lẽ nào … Tiểu quỷ, ngươi lại lừa ta!”

      Hô lên tiếng thất thanh, Đinh Vân Nham đột nhiên tỉnh ngộ, khỏi giận dữ nhìn Thiên Lân.

      Bật cười ha hả, Thiên Lân :

      - Người lớn nên giận dữ trẻ con, nếu mất hết phong độ.

      Đinh Vân Nham giận dữ :

      - Cái thứ tiểu quỷ như con bản thân tìm được chỗ quan trọng lại gạt ta, thế có bản lĩnh gì?

      Thiên Lân cười hỉ hả :

      - Nghe Linh Hoa , thúc hơn hai trăm năm tuổi. Con là đứa bé sáu tuổi, làm sao là đối thủ của thúc được? Cho dù hôm nay con có chiếm được chút thượng phong, nhưng câu này ra ngoài, thúc nghĩ người khác tin chăng? Nếu như quả có người tin, bọn họ làm sao đối xử thúc và con?

      Đinh Vân Nham rất giận, trừng Thiên Lân lúc, cuối cùng bỏ giận dữ, cười :

      - Tiểu quỷ muốn khích nộ ta, sau đó nhìn ta chê cười, ta để cho con được như ý đâu.

      Thiên Lân trong lòng ngầm cười, vẻ mặt lại cố ra vẻ thất vọng, than thở:

      - Ồ, bị người nhìn thấu suốt rồi, quả vui, thú gì.

      rồi xoay người, cố nén nụ cười bộc lộ ra lúc này.

      Nhìn theo bóng Thiên Lân lắc đầu thảm não, Đinh Vân Nham cảm khái với nó, lại biết được Thiên Lân cố nén tiếng cười.

      Thấy vậy, Đinh Vân Nham vẻ mặt xấu hổ, trong mắt lóe lên thần sắc vừa thương vừa hận.

      Thời khắc này, càng tiếp xúc nhiều với Thiên Lân, Đinh Vân Nham lại có cảm giác thất vọng biết tên.

      Bởi vì chưa từng nắm được hay bởi vì ganh ghét?

      Có lẽ, cả hai đều có …

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Trong Ngưng Tuyết động, Thiên Lân sau khi cười rồi, chầm chậm bước đến trước vách đá đóng băng, giữ cự li đứng yên xem xét.

      Trước đây, Thiên Lân ra nghĩ đến chuyện quan trọng nên đến đây, nhưng để xác định chút, vì thế mới thi triển kế mọn, tìm lời từ miệng của Đinh Vân Nham.

      Bây giờ, mục tiêu nếu ràng, Thiên Lân liền bắt tay hành động, trước hết phân tích nguyên nhân hình thành tầng băng lạnh này.

      Theo cảm nhận bản thân của Thiên Lân, lớp băng dày vài thước này chứa khí lạnh cực mạnh, chỉ cần đến gần trong phạm vi sáu thước, liền có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương này.

      Nhưng vì sao tầng băng lại hề tiếp tục tạo thêm, mà lại duy trì ổn định, bên trong chứa bí gì đây.

      Trong lúc suy nghĩ, Thiên Lân nhìn xuyên qua tầng băng chăm chú vào vách đá, mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại hề phát được gì. Điều này khiến nó phải nhíu mày nhíu mặt.

      Giây lát, Thiên Lân chuyển động thân thể, di động qua lại trước vách đá, ánh mắt lại chăm chú bất động.

      lúc sau, Thiên Lân quay lại chỗ cũ, giọng :

      - Đinh thúc thúc, khối băng nơi này có phải do những lổ vách đá kia phát ra khí lạnh ngưng đọng mà thành chăng?

      Đinh Vân Nham nghe vậy chấn động, trầm tư tỉnh lại, than thở:

      - Con sai, khí lạnh đúng là từ những lổ hổng vách đá phát ra. Nhưng con làm sao phát ra được?

      Thiên Lân đáp:

      - Đứng ở chỗ quan sát, tự nhiên khó mà phát được.

      đến giữa chừng, Thiên Lân liền thêm nhiều, nó tin chắc Đinh Vân Nham hiểu được.

      - Con rất thông minh, nhưng đứa trẻ quá thông minh cũng mất những khoái lạc mà rất nhiều trẻ tầm thường có được.

      Thiên Lân đứng yên, lúc sau mới :

      - Con biết, tựa như đệ tử chân truyền Đằng Long, cũng hẳn đơn hơn so với những người bình thường sinh sống ở động huyệt phía Nam.

      Đinh Vân Nham vẻ mặt chấn động, câu này mà do đứa trẻ mới lên sáu tuổi ra chăng?

      Trong lúc suy nghĩ, Đinh Vân Nham phát Thiên Lân tiến tới bước, đặt bàn tay phải trắng nõn của nó lên khối băng, hề có bất cứ run rẩy nào.

      - Con sợ lạnh chăng?

      Đinh Vân Nham nhàng hỏi.

      Thiên Lân điềm nhiên đáp:

      - Khí lạnh như vậy con còn có thể chịu đựng được.

      Khe khẽ gật đầu, Đinh Vân Nham gì thêm, tập trung chú ý từng cử động của Thiên Lân.

      Đối mặt với khối băng, Thiên Lân hơi mỉm cười, cảm giác thân thiết bất chợt nổi lên trong lòng.

      Đối với Thiên Lân, Huyền Băng pháp quyết nó lĩnh ngộ được hoàn toàn phải là pháp quyết chính thống, có phần khác biệt rất nhiều so với pháp quyết thông dụng của ba đại phái ở Băng Nguyên.

      Tìm hiểu có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là tuổi Thiên Lân còn , trong tiềm thức việc khống chế khí lạnh là loại trò chơi, có vẻ ngây ngô thuần khiết của trẻ con, mưu cầu, hoàn toàn là loại tiêu khiển.

      Thứ hai, pháp quyết Hàn Băng thông dụng Băng Nguyên mục đích nhắm hấp thu khí lạnh càng nhanh càng tốt, rồi chuyển thành sức mạnh bản thân, lại tăng gia tu vi.

      Pháp quyết như vậy mục đích ràng, đường hướng vận hành chân nguyên của nó sớm định hình, kết quả đạt được cũng có chỗ hạn chế.

      So sánh hai loại pháp quyết, mỗi thứ đều có chỗ tốt. Hàn Băng pháp quyết đường lối ràng, người mới học tiến triển rất nhanh, nhưng khi đạt đến trình độ nhất định liền ngừng lại tiến, hạn mức tối đa hết sức ràng.

      Huyền Băng pháp quyết do Thiên Lân lĩnh hội được có hình thức định sẵn, lúc ban đầu nắm vững được, nhưng sau đó lại biến hóa khó dò, có tiềm lực vô cùng vô tận, thành tựu của pháp quyết này phải trông vào thiên phú và tiến độ tu hành của người tu luyện.

      Lúc này, Thiên Lân tay phải đặt lên khối băng, khí lạnh trong lành thầm truyền vào, hóa thành tầng sương bạc nhàn nhạt bao phủ lấy tay phải của nó.

      Thiên Lân thấy vậy vẻ mặt lạnh nhạt, nụ cười trong ánh mắt thản nhiên, trong lòng khẽ lẩm bẩm: “Băng nhi à, tốc độ ngươi quá chậm rồi, ta muốn chờ đợi quá lâu. Được, nhanh lên chút, lại nhanh hơn nữa, thêm nữa.”

      Tiếng kêu gọi trong nội tâm vốn là loại hành động bằng ý thức để chiến đấu của Thiên Lân tác động lên thời gian, nhưng ai ngờ theo chuyển biến trong lòng của nó, thúc giục trong lòng ngờ có thể điều khiển khí lạnh trong khối băng, khiến nó tăng tốc truyền vào trong thân thể của nó.

      Trước kia, mỗi sáng sớm đứng Thiên Nữ phong hấp thu khí lạnh, Thiên Lân chỉ thuận theo tự nhiên, nghiêm khắc theo lời mẫu thân để làm, thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác, vì thế từ đó đến giờ chưa từng phát , có thể dùng loại phương pháp này để giao tiếp với khí lạnh.

      nay, hành động vô tình của nó lại giúp nó bất ngờ tiến thêm bước lớn.

      Nó trong lúc vô tâm lĩnh ngộ được pháp môn sơ cấp của loại pháp quyết cao cấp nhất thuộc Đạo gia “Dĩ Thần Ngự Vật.”

      Đương nhiên, tình hình nó nay cũng chỉ là trùng hợp.

      Bởi vì nó từ tu luyện Huyền Băng pháp quyết, trình độ nhạy cảm đối với khí lạnh của thân thể vượt hẳn người thường, vì thế mới có thể dễ dàng giao tiếp với khí lạnh.

      Ở trong động, Đinh Vân Nham nhìn Thiên Lân, ngầm : “Nó muốn hấp thu tầng băng này, quả dã tâm . Nhưng tuổi và thực lực của nó, sợ là … Ồ …”

      Trong lúc suy nghĩ, Đinh Vân Nham chỉ thấy khối băng trước mặt Thiên Lân nhanh chóng mỏng , tầng sương trắng nồng đậm chớp mắt bao phủ khắp cơ thể Thiên Lân, nhấp nhô kịch liệt.

      Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Vân Nham sợ ngây cả người, thào lẩm bẩm:

      - Sao có thể như vậy? Cho dù là ta cũng thể đạt đến tốc độ này. Quả là quá kỳ dị.
      ANYU_lna thích bài này.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 7: Thần kỳ biến hóa
      Cảnh tượng kinh người này chỉ kéo dài trong giây lát. Khi Đinh Vân Nham tỉnh táo trở lại, Thiên Lân hấp thu hết luồng khí lạnh kia, để lộ ra vách đá đen ngòm, cùng với mười bảy lỗ hổng vách.

      Những lổ hổng này phân bố trong phạm vi lớn, chỉ chừng vài thước, lúc này phun ra mười bảy vầng sương lạnh đường kính khoảng tấc hệt như những cột nước, khí lạnh thấu xương.

      Thiên Lân hơi nghi hoặc, vừa lùi lại vài thước vừa lưu ý đến sương lạnh, tự : “Ngưng Tuyết động, tuyết từ đâu … ồ … có rồi.”

      Trong lúc , chỉ thấy sương lạnh ngưng tụ thành tuyết, hóa thành từng bông tuyết tràn ngập trong động.

      Cảnh tượng đó mê người vô cùng, Thiên Lân nhìn thấy vỗ tay cười lớn, khuôn mặt đầy vẻ sung sướng.

      Nhưng cảnh đẹp lâu, chỉ giây lát hoa tuyết hóa thành băng lạnh dần dần chặn lại cả mười bảy lổ hổng.

      Thấy vậy, Thiên Lân hơi vui, lập tức tiến đến đưa tay phải ra dự tính hấp thu lấy khối băng để tái cảnh đẹp trong động nữa.

      Đinh Vân Nham hề mở miệng, chỉ lắc đầu bật cười, ngầm : “Nó cũng có tính trẻ con như những đứa bé bình thường khác, chỉ có điều nó ít say mê mà thôi.”

      Chớp mắt, khối băng tan biến, sương lạnh bắn ra, hoa tuyết từng bông, Thiên Lân nhảy múa.

      Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của Đinh Vân Nham càng , niềm vui từ trong nội tậm khỏi lộ ra.

      trong Ngưng Tuyết động Thiên Lân nắm vững, tuy giống thuật tu chân chứa trong Tuyết Ảnh động lần trước, nhưng loại quá trình này cũng đáng nhớ, nếu Đinh Vân Nham sao lại dễ dàng đáp ứng dẫn nó đến đây?

      xuyên qua vùng hoa tuyết, Thiên Lân vẻ mặt tươi cười ngây thơ, hai tay múa lên nhanh chóng, chỉ lúc ngưng kết khí lạnh thành mười bảy đó hoa băng, sau đó vung tay giữa trung, những đóa hoa băng này liền cắm ngập vào trong vách đá cứng rắn bên trái động, phương vị của nó ngờ lại hệt như mười bảy lổ hổng kia.

      Hoàn thành rồi, Thiên Lân chuyển động thân thể, lúc triển khai thân pháp nhanh nhẹn né tránh những sương lạnh kia, lúc lại tinh nghịch dùng cơ thể để ngăn chặn. Cứ như vậy, vài lần liên tục làm chậm tốc độ kết băng của khí lạnh.

      Đột nhiên, Thiên Lân bay lượn phát ra tiếng hô , thân thể di động đột nhiên dừng lại rồi từ độ cao vài thước rơi xuống.

      Hô lên tiếng đau đớn, Thiên Lân lật người đứng lên, đôi mắt nhìn lên vách đá kia, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

      Đinh Vân Nham thấy nó bất ngờ rơi xuống, cất tiếng hỏi:

      - Thiên Lân, con sao vậy, vì sao đột nhiên rơi xuống?

      Thiên Lân quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc mất , đổi lại là vẻ tinh nghịch, cười hi ha :

      - có gì, con chỉ muốn thử con luồng khí lạnh mạnh thế nào, có thể đỡ được con . Ai ngờ … ha ha ha …

      Đinh Vân Nham mắng:

      - Tinh nghịch, có gì vui mà thử đâu.

      Thiên Lân , bật cười thông minh, tiến lên hấp thu lấy khối băng vừa ngưng kết.

      Sau đó, Thiên Lân tiếp tục trò chơi, lúc để cho mười bảy làn khí lạnh xuyên qua các lổ hổng, lúc lại dùng người để bịt kín các lổ.

      Trong lúc này, Thiên Lân chơi đùa mãi thôi, lúc từ trung rơi xuống, nhưng nó lại hề để ý, xoay người bắn lên truy đuổi tiếp.

      Nhìn thấy tình hình này, Đinh Vân Nham ban đầu cũng để ý, chỉ cho là Thiên Lân ham chơi mà thôi. Nhưng thời gian trôi qua, Đinh Vân Nham cảm thấy kỳ quái.

      Với hiểu biết của ông về Thiên Lân, đứa trẻ sáu tuổi này hoàn toàn phải là đứa mê chơi, chỉ với cảnh tượng hoa tuyết trước mắt ràng còn chưa đến mức khiến nó si mê.

      Nghĩ đến đây, Đinh Vân Nham lập tức chăm chú lại. Nhưng nhìn rất lâu, ngoại trừ thỉnh thoảng thấy Thiên Lân rơi xuống, hoàn toàn có bất kỳ phát nào. Điều này khiến Đinh Vân Nham nghi hoặc, bản thân suy nghĩ quá nhiều, hay là còn chưa hiểu được tâm tư của Thiên Lân?

      Thân là đệ tử thân cận của Đằng Long cốc chủ, trong sáu sư huynh đệ, Đinh Vân Nham thiên bẩm tồi, lại trải qua hơn hai trăm tuổi, cùng với thân học thuật, làm thế nào cũng thể kém đứa bé sáu tuổi được.

      Nhưng có những thứ chỉ có thể bản thân tự cảm nhận, vì thế ông đoán được mục đích của Thiên Lân cũng là chuyện bình thường mà thôi.

      Thời gian thầm trôi qua.

      Khi Thiên Lân lại rơi từ xuống lần nữa, khuôn mặt bé xinh xắn của nó đột nhiên bộc phát thần thái chói mắt, phảng phất lúc này nó nắm vững được điều gì đó.

      Đinh Vân Nham nhìn bằng mắt, nghi ngờ trong lòng, ra Thiên Lân vì sao lại như vậy?

      lúc suy nghĩ, thân thể Thiên Lân rơi xuống đột ngột đứng lên, rồi bay lên lơ lửng cách vách đá vài thước.

      vách đá, mười bảy lổ hổng bắn ra khí lạnh rất nhanh, vừa hay trúng vào mười bảy huyệt vị người Thiên Lân, khiến toàn thân nó lóe lên ánh bạc, khí Huyền Băng trong cơ thể tự động vận chuyển qua mười bảy huyệt đạo, hình thành loại vận hành pháp quyết độc đáo.

      Thế rồi, toàn thân Thiên Lân hào quang lấp lánh, tự động hấp thu khí lạnh phát ra từ mười bảy lổ hổng, khiến nó chuyển hóa thành sức mạnh bản thân.

      Đinh Vân Nham nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng chấn động, biết Thiên Lân nắm vững số loại bí mà mình chưa hiểu, thân thể phát sinh biến đổi.

      Thấy vậy, trong lòng ông rất phức tạp, nhưng lại hề ngăn cản, bởi vì ông hoàn toàn phải là người tâm địa hẹp hòi.

      Trong Ngưng Tuyết động, Thiên Lân lúc này bị biến hóa thần bí kia hấp dẫn sâu sắc.

      bề mặt, nó hệt như trở thành tượng, bị động tiếp thu tất cả, nhưng thực tế, nội tâm của nó biến hóa lại vô cùng phong phú.

      Từ lần rơi xuống đầu tiên trước đây, Thiên Lân phát , khí lạnh phát ra từ những lổ hổng kia có ảnh hưởng nhất định với thân thể nó.

      Nhưng lúc đó nó ngây thơ biết, hiểu cụ thể ảnh hưởng đó như thế nào, vì thế chỉ biết dò xét lung tung, cố gắng tìm vận may của mình.

      Sau đó, khi phép thử của Thiên Lân có tác dụng, lần rơi xuống thứ hai, thứ ba …, từng lần từng lần thêm thuần thục, cũng dần dần hiểu được mười bảy lổ hổng vách đá kia ra tương ứng với mười bảy huyệt vị cơ thể người.

      Nhưng Thiên Lân tuổi hãy còn , thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành, mười bảy huyệt vị cơ thể và mười bảy lổ vách đá có khác biệt rất lớn, vì thế hoàn toàn dễ dàng định được chính xác. Điều này mới khiến nó tiếp tục bước khảo sát thứ nhất rất lâu.

      Bây giờ, mười bảy huyệt vị người Thiên Lân được khí lạnh phát ra từ vách đá đả thông, hình thành đường lưu thông chân khí khép kính, liên tục ngừng hấp thu khí lạnh bên ngoài, vừa đè nén vừa chuyển hóa bổ sung năng lượng cần thiết.

      Quá trình đơn giản này lại cần lượng lớn khí lạnh, may mà khí lạnh nơi này đầy đủ, điều cần thiết chỉ là thời gian.

      Lúc này, Thiên Lân vừa mới bắt đầu nên còn chưa , nhưng theo thời gian trôi qua, nó chầm chậm suy tư, nhanh chóng hiểu được mấu chốt quan trọng bên trong, trong lòng khỏi la lên: “Băng nhi, nhanh lên, thêm nhanh nữa, ta chờ kịp.”

      Theo kêu gọi trong lòng, thân thể Thiên Lân tự động phối hợp, khí lạnh bên ngoài đột nhiên tăng tốc, chỉ trong sát na, bên ngoài cơ thể nó hình thành vùng sương băng vận chuyện rất nhanh.

      Thời khắc đó, tốc độ truyền vào của khí lạnh tiếp tục tăng lên, mãi đến giới hạn chịu đựng của nó mới thôi tăng nữa.

      Như vậy, chỉ lát, trong cơ thể Thiên Lân mười bảy huyệt vị liên tiếp trong kinh mạch liền đầy khí cực lạnh, tốc độ hấp thu bắt đầu giảm yếu.

      Lúc này, toàn thân Thiên Lân ánh trắng chói mắt, luồng khí cực lạnh như sóng ánh sáng khuếch tán, ép cho Đinh Vân Nham lắc lư, liên tiếp lùi lại ba bước, mặt xuất vẻ kinh hãi.

      vách đá, khí lạnh từ mười bảy lổ hổng lúc này dần yếu , đầy khắc liền dừng lại hoàn toàn, Đinh Vân Nham nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi, thiếu chút nữa nhịn được phải la lên.

      Giữa trung, Thiên Lân hề nhúc nhích, hào quang toàn thân chói mắt dần dần bình thường lại, chậm rãi lộ ra vẻ mặt xinh xắn của nó.

      Nhưng khi làn sáng quanh thân Thiên Lân vừa tan hết, số lổ hổng vách đá đột nhiên bắn ra chùm sáng trắng, vừa hay đánh trúng thân thể Thiên Lân, khiến cho thân thể nó chuyển động, lưng quay về phía vách đá.

      Lúc này, lổ hổng khác lại bắn ra chùm hào quang đánh trúng vào lưng nó, khiến thân thể nó xoay nghiêng.

      Cứ vậy, chùm hào quang thứ ba bắn ra lập tức, khiến thân thể Thiên Lân chuyển động giữa trung. Tiếp theo, chùm hào quang thứ bốn, thứ năm, … thứ mười bảy lần lượt xuất , khiến thân thể Thiên Lân càng lúc chuyển động càng nhanh, hệt như con quay bị người điều khiển.

      Trong lúc này, Thiên Lân hồn nhiên thấy đau khổ, tâm tư đều tập trung vào biến hóa của khí cực lạnh trong cơ thể, phân tích và ghi nhớ biến hóa và kết quả sau mỗi lần thân thể bị chùm sáng đánh trúng.

      Ban đầu, nó có phần mơ hồ, nhưng nhanh chóng liền lĩnh hội được ảo diệu bên trong, ghi nhớ rất thứ tự mỗi lần huyệt vị chấn động trước sau, cảm giác cơ thể, tất cả ghi lại trong não của nó.

      Ở cửa động, Đinh Vân Nham hoàn toàn ngây người, ông chỉ lẳng lặng nhìn, quên hết mọi thứ.

      Trong động, biến hóa cơ thể Thiên Lân hoàn toàn chưa kết thúc, ngược lại vừa mới tiến vào bước thứ hai.

      Trước đây, mười bảy lổ hổng chỉ chiếu theo phương vị nhất định lần lượt phát quang, tương ứng cơ thể Thiên Lân hình thành loại hình dạng vận hành, đó là tổng quát của loại pháp quyết thần kỳ, cơ sở nhưng biến hóa vô cùng.

      Bây giờ, mười bảy lổ hổng lại bắt đầu đợt tiến công thứ hai, mỗi lần đều có hai lổ hổng đồng thời phát sáng đánh trúng vào hai huyệt người Thiên Lân, có khác biệt rất lớn so với lần trước.

      Lần này so với trước phức tạp hơn nhiều, bởi vì tổ hợp của hai lổ hổng có thể hơn trăm, thời gian tương đối lâu, hình thái chuyển động giữa trung của thân thể Thiên Lân đột nhiên tăng lên nhiều.

      Thời gian theo biến hóa người của Thiên Lân dần dần trôi qua.

      Sau khoảng hai giờ, mười bảy lổ hổng vách đá phát động vòng tiến công thứ ba, thứ tư, thứ năm … thứ mười sáu, khiến cho Thiên Lân liên tục thử qua mười sáu loại biến hóa cơ bản, gần vạn lần biến hóa quy tắc, từ đó học được rất nhiều, cũng quên rất nhiều.

      Dù sao Thiên Lân chỉ là đứa trẻ lên sáu, trong lòng nó tuy có tạp niệm, cũng thể nhớ được tất cả mọi biến hóa trong thời gian ngắn.

      Khi các lổ hổng vách đá đồng thời phát sáng, Thiên Lân khôi phục lại hình dạng đầu tiên, đối mặt với vách đá, lơ lửng giữa trung, trầm ngâm bất động.

      Bốn bề, hoa tuyết mảnh băng phân tán các nơi, đó toàn bộ là kiệt tác của Thiên Lân, loạt biến hóa của nó lưu lại kết quả khác thường như vậy.

      Đinh Vân Nham lúc này tương đối bình tĩnh lại, yên lặng nhìn Thiên Lân, đầy vẻ tập trung.

      Yên lặng nhúc nhích, vẻ mặt Thiên Lân tươi cười, suy tư tiến vào thế giới kỳ diệu, mê chìm trong đó
      ANYU_lna thích bài này.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 8: Băng hồn nguyên giới
      Ban đầu, ngay thời khắc lổ hổng vách đá vừa mới phát xuất chùm sáng đánh trúng làm cho thân thể Thiên Lân run lên, khiến nó trong lúc bất ngờ xuất nguyên thần ra, bắn vào trong lổ hổng .

      Đó là loại cảm giác rất kỳ quái, nó phảng phất như tiến vào khoảng gian thời gian vô hạn, bốn bề chỉ màu trắng như tuyết, yên lặng trống rỗng, hệt như thiên cung.

      Nghiêng đầu, Thiên Lân hiếu kỳ chuyển động khắp bốn phía.

      Nhưng tới lui vẫn có vật gì để tham chiếu do gian vô hạn, nó phảng phất như hề di động, trong lòng cảm thấy được tự nhiên.

      Ngừng lại, Thiên Lân ngửng đầu rống to:

      - Đây là nơi đâu, vì sao trống rỗng có gì?

      Thanh hề vang vọng, hệt như bị thôn tính, lại giống như cách nào truyền được.

      Thiên Lân hơi vui, nhưng có đối tượng để phát tiết, đành mình tự tìm niềm vui, cứ ở đó chuyển động quay cuồng.

      Ban đầu, mọi điều Thiên Lân làm chỉ là hành động vô ý.

      Nhưng sau đó chơi bắt đầu cao hứng, nó cũng thèm quan tâm ở đâu, lần lượt thi triển những biến hóa lĩnh hội được từ mười bảy lổ hổng vách.

      Ai ngờ, thế giới thần kỳ này lưu lại số những hình bóng nhàn nhạt, lặp lại những động tác của nó.

      Phát được cảnh tượng này, Thiên Lân thấy vui vẻ vô cùng, vội vàng chuyển sang vài loại thân pháp khác.

      Nhưng kết quả bất ngờ, mọi thứ nó thi triển sau này ngờ lại chẳng còn chút dấu tích nào.

      Thấy vậy, Thiên Lâm trong lòng lóe lên ý nghĩ, lại thi triển pháp quyết vừa thu được từ mười bảy lổ hổng, quả nhiên lại có bóng lưu lại.

      Nắm vững được những đặc điểm này, Thiên Lân cao hứng vô cùng, dần dần thi triển toàn bộ biến hóa còn nhớ được trước đây, nhanh chóng để lại vài ngàn bóng ảnh trong gian thần bí.

      Khi Thiên Lân thi triển xong, vẻ mặt nó lộ ra nụ cười đắc ý lên tiếng:

      - Biến hóa này còn lâu mới làm khó được ta.

      rồi quay đầu nhìn bốn phía, ai ngờ lại thấy cảnh tượng kinh hãi.

      Những biến hóa nó vừa thi triển vừa rồi vốn là những bóng hình hỗn độn, ai ngờ tự động phân chia, sau đó với phương thức tổ chức mới xảo diệu vô cùng, hình thành loại biến hóa trước giờ chưa từng thấy ra trước mắt nó.

      Nhìn thấy điều này, Thiên Lân trong lòng thoáng động, vội vàng học tập chăm chú, thân thể theo đúng phương thức vận chuyển của những bóng hình đó tập trung học tập.

      Rất nhanh, Thiên Lân học được, nhưng những bóng hình đó lại bắt đầu phân giải, dùng những phương thức khác nhau bắt đầu biến hóa mới.

      Như vậy, Thiên Lân vội vàng học tiếp thôi.

      Hai bên dạy học, cứ say mê mãi trong đó.

      Cũng biết bao lâu, vài ngàn bóng hình biến thành .

      Lúc đó, Thiên Lân tỉnh ngộ, hiểu được những điều học trước đó đều là hư ảo, biết cho dù biến đổi thế nào nữa cũng thể rời khỏi nguồn gốc.

      Lúc này, bóng hình duy nhất đó bắt đầu chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh, chớp mắt lại dừng yên bất động, đạt đến đến cảnh giới động quá hóa tĩnh, tĩnh quá thành động.

      Thấy vậy, Thiên Lân hiểu lắm, nó chỉ ngây ngô nhìn những bóng hình kia, vẻ mặt ra nụ cười thân thiết.

      Giây lát, hình bóng đó hơi hơi rung động, xuất đầu của nó trong ánh mắt kinh ngạc. Trong lúc nó còn chưa kịp phản ứng, hình bóng đó liền hóa thành chùm sáng chui vào trong đầu của nó.

      Lúc này, thân thể Thiên Lân run lên, trong não liền có số ý thức kỳ diệu giao tiếp với nó.

      - Hoan nghênh ngươi đến Băng Hồn nguyên giới, ta chính là người canh giữ nơi này.

      Thiên Lân nghe vậy thất kinh la lên:

      - Băng Hồn nguyên giới? Người canh giữ? Vậy cái nào theo với cái nào vậy.

      Trong não, thanh đó vang lên:

      - cần phải kinh ngạc, ngươi phá được phong ấn Băng Hồn nguyên giới trong Ngưng Tuyết động, vì thế linh hồn mới tiến vào nơi này.

      Thiên Lân kinh hãi vô cùng, hỏi lại:

      - Ngươi nơi ta ở chính là Băng Hồn nguyên giới, mà ở đây chỉ có linh hồn của ta?

      Thanh đó đáp lại:

      - Đúng thế, gian ngươi ở bây giờ là gian khác thường, rộng rãi vô biên mà lại bé khó thấy. Còn về hình thể của ngươi, tuy cũng độc nhất vô nhị như thân thể ngươi, nhưng chỉ là theo những ký ức thâm sâu nhất trong hồn ngươi, ở trong gian này như lại hình bóng mà thôi.

      Thiên Lân hiểu được lời này, trong lòng kích động vô cùng, cao hứng :

      - ? Thế ta có phải mình nơi này, mình vui chơi thế nào cũng được phải ? Được rồi, ngươi canh giữ nơi này có tên , ta phải xưng hô với ngươi thế nào, ngươi có nhiệm vụ gì?

      Tiếng kia đáp trả:

      - Ngươi có thể ở đây chơi, nhưng thể ở quá lâu, nếu thân thể thực của ngươi tượng chết giả, khiến những người thân thuộc của ngươi lo lắng. Còn về ta, hề có tên, nhiệm vụ là chờ đợi ở đây, mà ngươi chính là ông chủ ta phải chờ đợi.

      Thiên Linh kinh ngạc :

      - Ta chính là ông chủ ngươi chờ đợi, câu này có ý gì đây?

      Thanh đó lại vang lên:

      - cách đơn giản, từ nay về sau ta theo ngươi rời khỏi Băng Hồn nguyên giới, chuyển thành loại hình thức khác dung hòa trong cơ thể của ngươi. Chỉ khi quay về Băng Hồn nguyên giới ta mới có thể khôi phục lại hình thức tại để chuyện với ngươi.

      Thiên Lân vui mừng :

      - vật quá tốt. Được, ngươi theo ta là có giúp đỡ ta chuyện gì lớn hay vậy?

      Tiếng đó đáp lại:

      - Hễ là sức mạnh thuộc về vùng băng giá ta đều có thể vận dụng được. Khi ta và ngươi dung hợp, ngoại trừ thực lực ngươi tăng mạnh, còn có thể nắm vững những đặc tính của ta, đây chính là kết quả dung hợp của hai chúng ta.

      Thiên Lân trong lòng ngầm mừng, vẻ mặt lại hoàn toàn lộ ra, tiếp tục hỏi:

      - Tốt chỗ nào, xấu chỗ nào?

      Thanh kia trả lời:

      - Ta là người canh giữ thế giới băng tuyết, trời phú lạnh lùng nhạt nhẽo. khi kết hợp với ngươi rồi, ngoại trừ tính cách người lạnh lẽo ra, hề có chỗ nào tốt.

      Thiên Lân cười :

      - Như vậy, chúng ta chính là ông trời tác hợp. Nhưng ta phải làm thế nào mới dung hợp với ngươi được, cần nhiều ít thời gian đây? Ngoài ra, pháp quyết ta vừa mới học được trong Ngưng Tuyết động là thế nào vậy?

      Tiếng đó trả lời:

      - Với thực lực của ngươi nay tạm thời còn cách nào dung hợp hoàn toàn với ta. Đợi sau khi ngươi rời khỏi rồi, phần sức mạnh của ta dung nhập vào trong linh hồn của ngươi, còn phần lớn tiềm trong kinh mạch của ngươi, cho đến ngày ngươi có thực lực đủ, lúc đó chúng ta liền có thể tự động kết hợp. Còn về “Băng Thần quyết” ngươi vừa học vừa rồi, chính là pháp quyết mạnh nhất của Băng Hồn nguyên giới. Khi tu luyện phải chú ý điểm, đó là từ đơn giản trở thành phức tạp, lại từ phức tạp hóa thành đơn giản, cuối cùng mới có thể thành công được.

      - Băng Thần quyết? Tên nghe uy vũ, ta thích lắm.

      Thiên Lân nghe rồi, vừa lòng gật đầu, sau đó mới :

      - Bây giờ, để cho ngươi cái tên. Ngươi chính là người canh giữ Băng Hồn nguyên giới, tính cách lạnh nhạt, thế ta cho ngươi cái tên là Băng Mị, ngươi thấy thế nào?

      Tiếng kia đáp lời:

      - Cái tên này tồi, từ nay về sau ngươi có thể kêu ta là Băng Mị.

      Thiên Lân vui mừng :

      - Thế tốt rồi, bây giờ chúng ta hãy quay về thôi.

      Băng Mị :

      - Được, chúng ta quay về thôi …

      Còn , trước mắt Thiên Lân chỉ thấy hơi hơi lay động, đợi đến lúc tỉnh lại ý thức quay về lại trong thân thể.

      - Băng Mị, ngươi còn đó chăng, có thể nghe ta chăng?

      Để chứng thực những kinh nghiệm vừa trải qua trước đó, Thiên Lân trong trong lòng lẩm bẩm nho .

      Bốn bề chỉ yên lặng mà thôi, hề có chút khác thường. Điều này khiến Thiên Lân hơi thất vọng.

      Sau đó, Thiên Lân dò xét lại tình hình bản thân, bất ngờ phát tu vi tăng mạnh. Điều này khiến nó rất vui mừng, cũng hiểu được chuyện trong Băng Hồn nguyên giới hoàn toàn phải là hư ảo.

      Lắng đọng lại tâm tình, Thiên Lân quay đầu nhìn xung quanh, phát Đinh Vân Nham đứng gần cửa động, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

      Thấy vậy, Thiên Lân nhe răng cười, phi thân đến cửa động, nghiêng đầu hỏi:

      - Đinh thúc thúc, vừa rồi người con phát sinh ra chuyện gì vậy?

      Đinh Vân Nham nghi hoặc hỏi lại:

      - Con hoàn toàn biết?

      Thiên Lân hơi giật mình trả lời:

      - Đúng thế, con vừa rồi hệt như nằm mộng, tỉnh lại thấy đầu hơi choáng váng, ngoài ra những chuyện khác cũng nhớ được. Đinh thúc thúc, người con có phát sinh chuyện gì , thúc cho con biết .

      đến hết câu, vẻ mặt hiếu kỳ vô cùng y như .

      Đinh Vân Nham hơi chần chừ chút, ông biết câu của Thiên Lân là hay giả, nhất thời biết phải như thế nào.

      Theo tình hình trước mắt, nếu việc Thiên Lân nhớ được chuyện gì trước đó là , ông là người duy nhất chứng kiến, Đinh Vân Nham theo lý phải kể lại mọi chuyện ràng cho nó.

      Nhưng nếu như Thiên Lân cố ý ra vẻ hồ đồ, muốn giấu thế nào, thế cần phải nhiều, dù sao cảm giác bị đứa bé đùa giỡn cũng thể nào vui được.

      Nhưng câu của Thiên Lân ra là hay giả? Điểm này ông khó mà nắm vững được.

      Thấy ông , Thiên Lân ngầm cười trong lòng, miệng lại cố làm ra vẻ tự nhiên :

      - Thế nào rồi, Đinh thúc thúc, thúc vì sao gì cả?

      Đinh Vân Nham bật cười khổ sở, né tránh ánh mắt của Thiên Lân, giọng trả lời:

      - có gì, vừa rồi con mới bị khí lạnh xâm nhập, dường như bị hôn mê lúc, những biến hóa phát sinh trong lúc đó ta cũng lắm.

      Thiên Lân thất vọng :

      - Như vậy, con phải về nhớ lại, xem có nhớ được gì .

      Đinh Vân Nham phụ họa theo:

      - Đúng thế, con về nhớ lại cẩn thận, có lẽ nhớ ra được chuyện gì. Bây giờ còn sớm nữa, chúng ta phải thôi.

      Thiên Lân hề phản ứng, chỉ nghiêng đầu liếc lên vách đá, phát chỉ sau vài câu , đó kết lại lớp băng dày.

      Thôi nhìn, Thiên Lân :

      - thôi, lần sau nếu có cơ hội dẫn mấy đứa Linh Hoa đến đây chơi.

      Đinh Vân Nham gì, trong lòng lại tự : “Lần sau, ta dẫn ngươi …”

      Rời khỏi động, Đinh Vân Nham hỏi:

      - Bây giờ giữa trưa, con muốn về nhà ăn cơm hay muốn ở lại đây ăn cơm?

      Thiên Lân nghĩ lát, cau mày :

      - Con muốn về nhà nhớ lại, ra vừa rồi phát sinh những chuyện như thế nào?

      Đinh Vân Nham cũng giữ lại, gật đầu :

      - Thế cũng tốt, ta đưa con rời khỏi cốc.

      rồi tay trái phát xuất luồng khí êm ái ôn hòa đỡ lấy thân thể Thiên Lân, lâu sau rời khỏi Đằng Long cốc.

      Phất tay, Đinh Vân Nham tiễn bước Thiên Lân, sau đó nhàng bỏ về phía lưng chừng ngọn Bắc Thiên Trụ phong.

      Ở đó có động phủ rất lớn, chính là khu vực trung tâm của Đằng Long cốc, là động phủ thiên nhiên duy nhất to lớn ở trong cả sơn cốc.

      Động này có tên là Đằng Long Động Thiên, lối vào có tượng đá thần long to lớn đến vài trượng, nghe tồn tại từ thời xa xưa, do thiên nhiên tạo ra, chưa hề có bất cứ người nào chạm tay điêu khắc vào.

      Bức tượng thần long đó gần như chỉ vẽ nên đầu con rồng, nhưng lại sống động vô cùng, cái miệng mở giữa chừng với răng rồng sắc bén, bên trong chứa khối ngọc lạnh, hệt như là long châu.

      Cặp mắt lấp lánh có thần, tuy động nhưng lại phát ra khí phách uy nghiêm
      ANYU_lna thích bài này.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 9: Lương khổ dụng tâm (Khổ sở dùng tâm sức)
      đầu, sừng rồng cong ngược ra sau, trái phải dài chừng sáu thước, vẻ tinh tế mà ôn hòa.

      Ngoài ra còn có hai chòm râu rồng uốn lượn giữa trung, hệt như phất phơ theo gió, phong cách khác thường.

      Liếc nhìn bức tượng đá thần long, Đinh Vân Nham từ trái vòng qua, bước thêm năm trượng liền đến cầu thang.

      Ngửng đầu, Đinh Vân Nham nhìn lên trung, chỉ thấy cầu thang tầng tầng nấc nấc chỉnh tề, ước chừng cao hơn mười trượng, cả trăm bậc thang.

      Cụp mắt xuống, Đinh Vân Nham vội vàng bước lên, bước chân nhàng lại vang vọng bốn bề, hơi có phần chói tai.

      Giây lát, Đinh Vân Nham liền leo hết cầu thang, xuất trước động lớn, rộng chừng vài trăm trượng, có thể chứa ngàn người, đây chính là Đằng Long phủ, tượng trưng cho quyền lực của Đằng Long cốc.

      Chỉnh lại y phục, Đinh Vân Nham vẻ mặt nghiêm túc, chầm chậm bước vào trong động, ánh mắt nhìn khắp bốn phía.

      Thân là môn hạ Đằng Long cốc, Đinh Vân Nham biết nơi này ngoại trừ cốc chủ, bình thường có người nào vào, trừ phi có chuyện xảy ra.

      Mặt khác, nơi này chính là nơi thương nghị đại của Đằng Long cốc, còn có tiếp khách, thu nhận đồ đệ, thưởng phạt, cúng tế, do đó nghiêm cấm vui đùa chửi mắng, bất cứ đồ đệ nào trước khi đến, đều phải có thái độ cung kính, nghiêm túc.

      được chừng hai mươi trượng, Đinh Vân Nham dừng lại, cúi mình làm lễ sâu đối với tượng đá tổ sư ở trước chừng năm trượng, mở miệng :

      - Đệ tử Đinh Vân Nham cầu kiến sư phụ.

      thanh vang dội truyền khắp các nơi trong động.

      Giây lát, tiếng ôn hòa truyền ra.

      - Vân Nham à, con có chuyện gì chăng?

      Ánh sáng lóe lên, người đàn ông tuổi chừng ba sáu ba bảy, toàn thân mang áo trắng tuấn xuất trước mặt Đinh Vân Nham.

      Người này vẻ mặt hơi cười, ánh mắt nhu hòa, tầm vóc trung bình hoàn toàn khôi ngô, nhưng lại toát ra khí phách bình tĩnh và uy nghiêm, quả hổ là Đằng Long cốc chủ.

      Đinh Vân Nham cúi đầu, giọng :

      - Đệ tử có lầm lỗi, đặc biệt đến đây xin thỉnh tội với sư phụ.

      Triệu Ngọc Thanh bật cười điềm đạm, đến ngồi giữa, phất tay :

      - Ngồi , có gì sai lầm từ từ cũng được.

      Đinh Vân Nham chần chừ lúc, len lén liếc Triệu Ngọc Thanh, thấy sư phụ hoàn toàn nổi giận, lúc đó mới nghe lời tiến đến ngồi xuống vị trí ở mé trái ngoài cùng.

      - Khải bẩm sư phụ, hôm nay đệ tử tự động dẫn Thiên Lân xem Ngưng Tuyết động chuyến.

      Triệu Ngọc Thanh nghe rồi, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ, hỏi tiếp:

      - Thế sao?

      Đinh Vân Nham dám dấu, cẩn thận thuật hết lượt tất cả những gì thấy, cuối cùng :

      - Tất cả đều do đệ tử quá tự tin, cho là Thiên Lân thấy được gì. Ai ngờ kết quả lại như vậy, xin sư phụ trách phạt.

      Triệu Ngọc Thanh nghe Đinh Vân Nham xong, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng mất , độ lượng :

      - Chuyện này là cơ duyên của Thiên Lân, con cũng cần phải tự trách nhiều quá.

      Đinh Vân Nham ngây ngô hỏi lại:

      - Sư phụ, lẽ nào đệ tử làm sai?

      Triệu Ngọc Thanh cười trả lời:

      - Vi sư nghiêm khắc cầu các con chỉ vì muốn các con thăng tiến, hoàn toàn phải để trừng phạt. Còn về chuyện Thiên Lân, con chớ can thiệp quá nhiều, nó thích đến đến, thích , muốn đâu đó, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, cần phải mong cầu nhiều.

      Đinh Vân Nham chần chừ :

      - Thiên Lân phải môn hạ Đằng Long cốc, cứ để nó ra vô tự do dường như được tốt lắm.

      Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trả lời:

      - Thiên Lân và Đằng Long cốc chúng ta có liên quan sâu xa, con cần phải hỏi nhiều, nhớ những lời thầy là được rồi. Bây giờ, năm sư huynh của con đều gia tăng tiến độ bồi dưỡng cho lớp kế tiếp, con được khiến ta phải thất vọng.

      Đinh Vân Nham vẻ mặt hơi đỏ, giọng :

      - Đệ tử nào dám so sánh với năm vị sư huynh.

      Triệu Ngọc Thanh :

      - Năm môn hạ của con tư chất tồi, chỉ cần dụng tâm bồi dưỡng, tương lai cũng có thành tựu tầm thường. nay, chỉ còn ba năm nữa đến Băng Tuyết thịnh hội, con chỉ cần lợi dụng hợp lý, giáo dục cẩn thận, tin chắc có thu hoạch nhất định.

      Đinh Vân Nham dám phản bác, cung kính đáp:

      - Đệ tử nhớ kỹ những lời dạy của sư phụ, nhất định nhanh chóng đốc thúc bọn chúng luyện công.

      Mỉm cười gật đầu, Triệu Ngọc Thanh :

      - Vậy con .

      Đinh Vân Nham nghe vậy đứng lên, hành lễ với Triệu Ngọc Thanh, xoay người liền.

      Nhưng mới được vài trượng, Đinh Vân Nham lại đột nhiên ngừng lại, dường như muốn điều gì đó.

      Phát hành động của ông, Triệu Ngọc Thanh :

      - Vân Nham, con còn có chuyện gì muốn chăng?

      Đinh Vân Nham xoay người, hơi do dự :

      - Lần này do Băng Tuyết thịnh hội, đệ tử từng muốn thu Thiên Lân làm đồ đệ. Nhưng hôm qua, nó với con …. biết chuyện này giả thế nào?

      Triệu Ngọc Thanh cười trả lời:

      - Con à, sống đến hơn hai trăm tuổi mà cũng hơn được đứa bé, là đáng .

      Đinh Vân Nham xấu hổ :

      - Đệ tử bất tài, khiến sư phụ chê cười. Nhưng lời của nó …

      Triệu Ngọc Thanh cười mắng:

      - Câu này dĩ nhiên là hù con, ngốc à.

      Đinh Vân Nham ngây ra, trước giờ ông vẫn nghĩ câu của Thiên Lân rất có khả năng, ngờ bản thân lại rơi vào bẫy.

      Bật cười xấu hổ, Đinh Vân Nham khổ sở :

      - Sư phụ mắng rất đúng, con quả quá ngốc, phải trở về suy nghĩ cho tốt.

      rồi vội vàng rời , hiển nhiên là còn mặt mũi nào.

      Triệu Ngọc Thanh ngồi yên bất động, tự :

      - Theo như lời Vân Nham vừa rồi, Thiên Lân đó thông minh tuyệt đỉnh, còn quỷ quái hơn người, chính là kỳ tài hiếm có, đáng tiếc ta lại ưng thuận hứa hẹn …

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân lập tức bộc lộ bản sắc, vừa cười to, vừa quay cuồng giữa gian, bay thẳng về Thiên Nữ phong.

      đường , Thiên Lân thi triển “Băng Thần quyết” vừa mới học, phát pháp quyết này kỳ diệu vô cùng, trong gió tuyết đơn giản như cá trong nước, những tốc độ nhanh hơn lúc trước, còn có thể tự động hấp thu khí băng tuyết chuyển hóa thành sức mạnh bản thân để bổ sung chân nguyên tiêu hao, đạt đến mức thăng bằng.

      lúc sau, Thiên Lân liền bay về lại Thiên Nữ phong, thấy Điệp Mộng đứng ngoài cửa động từ xa la lên:

      - Mẹ, con về rồi.

      Điệp Mộng trong mắt đầy vẻ thương, êm ái :

      - cần phải la lớn như vậy, mẹ sớm thấy con rồi.

      Bắn mình vào trong cửa động, Thiên Lân ôm lấy hai chân của Điệp Mộng, ngửng đầu hưng phấn :

      - Mẹ, mẹ biết đâu, hôm nay con thấy Ngưng Tuyết động vui lắm, đặc sắc lắm.

      Vuốt ve đầu của nó, Điệp Mộng cười :

      - Đừng gấp, chúng ta từ từ vào rồi .

      Dứt lời, lắc mình liền biến mất còn tung tích.

      Trong động, Thiên Lân kéo tay Điệp Mộng kích động :

      - Ban đầu, Lân nhi chỉ thấy nơi đó thích thú … Sau đó, con phát đúng … Trải qua khoảng thời gian dài tìm kiếm, cuối cùng tìm được mấu chốt bên trong …

      Thấy con hưng phấn quá, Điệp Mộng cắt lời, nghiêm túc :

      - Gặp chuyện được kinh hãi, lẽ nào con quên rồi?

      Thiên Lân vội :

      - Mẹ, con hề quên, chỉ quá sức bất ngờ. Sau đó con ngờ tiến vào Băng Hồn nguyên giới, còn có người canh giữ gì đó với con.

      Điệp Mộng cau mày, nghi ngờ :

      - Băng Hồn nguyên giới? Người canh giữ? Con chậm lại, đừng kích động như vậy.

      Thiên Lân nghe vậy chầm chậm lại, cẩn thận qua lượt những gì gặp phải, cuối cùng :

      - Sau cùng, con giả ngây giả ngô với sư phụ của bọn Linh Hoa, khiến ông ấy bị hù đến ngây ngốc, là vui.

      Điệp Mộng hề mở miệng, nàng suy nghĩ đến đoạn trải qua trong Băng Hồn nguyên giới.

      Theo những hiểu biết của nàng, thế gian từ đó đến giờ chưa từng nghe người nào nhắc đến Băng Hồn nguyên giới, ra vừa rồi Thiên Lân gặp phải là hay giả đây?

      Nếu như là ảo tượng, mọi chuyện liền đáng .

      Nhưng nếu như có chuyện này, đối với Thiên Lân điều này biểu thị cho điều gì đây?

      Ngửng đầu, Điệp Mộng nhìn khuôn mặt hưng phấn của con yếu, thấy nó có chút khác với ngày trước.

      Toàn thân chứa tầng ánh sáng, toát ra khí chất kỳ dị đặc biệt, tu vi ngờ vượt lên rất nhiều.

      Thấy vậy, Điệp Mộng vui mừng mà cũng tránh khỏi lo lắng, ngầm : “Lân nhi tuổi hãy còn có tu vi kinh người, ta sau này đối với nó phải càng nghiêm khắc hơn, nếu tương lai khó mà kiềm chế được.”

      nghe Điệp Mộng gì, Thiên Lân lập tức quay đầu, nhìn thấy mẹ nhìn mình, khỏi cười :

      - Mẹ, vì sao mẹ lại nhìn con như vậy?

      Điệp Mộng lẩm bẩm khe khẽ:

      - Mẹ nghĩ, bây giờ thực lực của con tăng mạnh, sau này rất dễ dàng có thể vượt qua mẹ, đến lúc đó con còn nghe lời của mẹ hay đây?

      Thiên Lân thôi cười, nghiêm chỉnh :

      - Mẹ cần phải lo lắng, cho dù tương lai Lân nhi bản lĩnh to lớn thế nào, con đều vĩnh viễn nghe lời của mẹ.

      Thấy nó nghiêm trang như vậy, Điệp Mộng rất vui mừng, cười :

      - Thế mẹ yên tâm rồi. Bây giờ, mẹ phải chuyện về Băng Hồn nguyên giới với con, con phải nhớ kỹ những lời mẹ ngày hôm nay.

      Thiên Lân gật đầu đáp:

      - Lân nhi biết, mẹ cần phải lo lắng.

      Điệp Mộng thôi cười trầm giọng :

      - Theo mẹ biết được, thế gian chưa từng có người nào nhắc đến Băng Hồn nguyên giới. Chuyện này hay giả, mẹ cũng được. Bất quá, nếu con gặp phải, chúng ta hãy tạm cho là . Những năm tháng sau này, trừ phi bắt buộc, con nên dễ dàng nhắc đến, cũng thể bộc lộ tài học của mình. Ngoài ra, từ bây giờ trở , mẹ đặt ra cầu cho con càng nghiêm khắc hơn. Trong lúc con chưa đạt đến cảnh giới mẹ mong ước, lúc nào được bỏ phí, con có hiểu chưa?

      Thiên Lân lớn tiếng :

      - Con hiểu , nhưng sau này con còn có thể tìm bọn Linh Hoa chơi đùa ?

      Điệp Mộng đáp:

      - Có thể chơi đùa, nhưng thời gian phải giảm tương đối, bởi vì mẹ muốn trước khi con hai mươi tuổi, tu luyện đến cảnh giới đại thành tất cả những pháp quyết mẹ truyền thụ cho con.

      Thiên Lân nghe thấy có thế vui chơi, lập tức bật cười.

      - Mẹ cứ yên tâm, Lân nhi đảm bảo để mẹ phải thất vọng.

      Điệp Mộng quát to:

      - Bớt mạnh miệng , bây giờ con mới chỉ tu luyện số pháp quyết đơn giản, tuyệt học chân chính thâm sâu mẹ còn chưa truyền thụ. Những pháp quyết này vô số người phí hết cả đời cũng khó mà tu luyện đến mức thần kỳ cực hạn, con nếu dụng tâm khổ luyện, cho dù thiên phú tốt hơn cũng chỉ là vô dụng mà thôi.

      Le lưỡi rụt đầu, Thiên Lân thất kinh la lên:

      - Thâm sâu đến như vậy nhất định rất lợi hại, mẹ thi triển chút liền cho con coi thử.
      ANYU_lna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :