Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 91: Chương 091

      Ads
      Thiên Lân lắc đầu, vẻ mặt cổ quái đáp:

      - phải chỉ là hư ảo, nhưng cũng phải là hoàn toàn, nay ta còn chưa hiểu ràng. Được rồi, xuất phát thôi, tầng kết giới thứ hai ở cửa cốc còn cứng rắng hơn nhiều.

      Tân Nguyệt liếc về cửa cốc, điềm nhiên :

      - Kết giới như vậy đối với chúng ta khác gì tầng thứ nhất.

      Thiên Lân cười cười, :

      - Đối với chuyện qua, có lẽ có gì khác biệt. Nhưng sau khi xuyên qua rồi cảnh tượng nhìn thấy được có khả năng thay đổi rất lớn.

      Tân Nguyệt trừng , nũng nịu :

      - Biết ngươi thông minh rồi, được chưa?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Chỉ biết thôi chưa đủ, tốt nhất …

      Tân Nguyệt chờ hết, lập tức phi thân lên, dường như sớm biết điều muốn .

      Thiên Lân cũng miễn cưỡng, hình bóng lóe lên xông đến, chỉ chớp mắt ngay sau lưng Tân Nguyệt, hai người trước sau bắn thẳng vào kết giới.

      Lúc này, trường kiếm trong tay Tân Nguyệt xuất khỏi vỏ, phát xuất làn kiếm sáng chói, dễ dàng tạo nên chỗ hở to chừng vài thước để hai người thuận lợi qua.

      Phi thân qua rồi, cảnh tượng biến hẳn.

      Thế giới vốn màu xanh lục nhạt chỉ chớp mắt chuyển thành xanh lam nhạt. Điều này khiến Tân Nguyệt và Thiên Lân đều vô cùng kinh ngạc.

      Quay đầu nhìn lại phía sau, Thiên Lân cau mày :

      - Kỳ quái, nơi này biến hóa dấu vết, ra hình thành nó như thế nào? Vốn phải khó mà được như vậy?

      Tân Nguyệt điềm nhiên trả lời:

      - Đời người có nhiều chuyện cần phải truy đến cùng, chúng ta chủ yếu xác định mục tiêu, sau đó nỗ lực tìm kiếm là đủ lắm rồi. nay, cái hồ này hơi kỳ diệu, dường như có ý tứ thế nào đó, ngươi có cảm ứng được chăng?

      Dời ánh mắt , Thiên Lân nhìn đến bia đá bên cạnh hồ, lẩm bẩm:

      - Kính hồ, thùy mộ chi niên hồi thủ tòng tiền, mộng đổng chi linh triển vọng vị lai. Mấy chữ này dường như hơi khoa trương chút.

      Tân Nguyệt hiểu nghi hoặc :

      - Ngươi hiểu ý tứ của mấy câu này?

      Thiên Lân chầm chậm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hồ nước biến hóa, giọng quái dị :

      - Hồi thủ tòng tiền, triển vọng vị lai lên chuyện trước đó có thể chứng giám, chuyện tương lai có thể biết được, dự báo nơi này có thể hiểu chuyện cổ kim, nhìn ra được tương lai.

      Tân Nguyệt vẻ mặt hơi biến, kinh ngạc :

      - Nơi này quả thần kỳ như vậy sao?

      Thiên Lân lắc đầu đáp:

      - Ta biết, có lẽ Kính Hồ này cho chúng ta đáp án. Chú ý nhìn , khi nàng quên hết mọi thứ tạp niệm, nàng liền tự mình phát được.

      Tân Nguyệt chần chừ lát, nhưng sau đó liền bình thản lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xuống mặt hồ, cả người trong lòng chút tạp niệm.

      Rất nhanh, mây khí mặt hồ phát sinh biến hóa trong mắt của Tân Nguyệt, hình ảnh kỳ diệu xuất trong mắt nàng, in sâu vào trong não nàng.

      Trong chớp mắt đó, Tân Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên, ràng cảnh tượng nhìn thấy khiến nàng kinh ngạc, nhưng đó có phải là chăng?

      Thiên Lân chăm chú nhìn mặt hồ, ánh mắt cổ quái, toàn thân ngũ sắc mờ liên tục ngừng hội tụ đầu , cuối cùng chảy vào trong mắt của .

      Trong chớp mắt đó, Thiên Lân dường như nhìn được tương lai, trong não xuất số hình ảnh nguyên vẹn, đáng tiếc liên tục dừng lại khiến nhìn được.

      Sau đó, những hình ảnh đó tan biến, ngưng kết thành dải sáng tự động bay lượn trong não của , cuối cùng ngưng tụ thành quầng sáng.

      Quầng sáng đó có chút kỳ quái, bề mặt có ngũ sắc rực rỡ, lúc ánh đỏ mạnh mẽ, khi lấp lánh ánh u tối, khi như biển xanh tan ra, lúc như mây tím xoay vần.

      Cảnh tượng này kéo dài trong thời gian rất dài, chờ khi ánh sáng ngũ sắc dần dần nhạt nhòa, quầng sáng đó bắt đầu thu , cuối cùng hóa thành điểm sáng màu lúc lúc trong não của .

      Mặt hồ vẫn biến hóa như cũ, chỉ có Thiên Lân và Tân Nguyệt đều thấy được, ở giữa hồ nước yên lặng sóng thầm dâng lên làn sáng bé khó thấy được, loáng lên liền biến mất thấy.

      Chốc lát sau, thân thể Thiên Lân run lên, người trầm mặc tỉnh táo lại, khuôn mặt xuất mấy phần ngạc nhiên.

      Đưa tay vào trong áo, tay trái Thiên Lân bất ngờ phát vật, vội vàng mang ra xem.

      Đó là mặt kính vô cùng kỳ quái.

      Mặt kính đen ngòm như mực, căn bản thấy được cái gì.

      Lưng kính có khắc số hoa văn quanh co uốn lượn, nhìn sơ qua hệt như hình vẻ con quái thú, nhìn cẩn thận lại dường như loại lộ tuyến vận hành tu luyện nào đó.

      Vật này từ đâu có, Thiên Lân có chút mơ mơ hồ hồ.

      Trước mặt, kết giới ba màu vô cùng chói mắt, ánh sáng xanh, xanh lam, tím luân phiên xuất , dính liền nhau thành khối tự nhiên.

      Thiên Lân trước hết phát xuất sóng thăm dò, phát kết giới này rất bền vững, ràng do ba loại sức mạnh cùng thuộc tính hỗn hợp thành, muốn xuyên qua khó khăn hề .

      Vì thế, Thiên Lân trong lòng đổi ý nghĩ, vội vàng suy tư phương pháp ứng phó.

      Ai ngờ Tân Nguyệt thèm để ý, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, trong lúc cổ tay chuyển động, trăm ba mươi kiếm bắn ra, khi đến gần kết giới ba màu nhanh chóng dung hợp, cuối cùng hóa thành thanh kiếm sáng màu đỏ nhạt, trực tiếp đâm vào kết giới.

      Lúc này, chỉ thấy thanh kiếm sáng nhạt màu , bao lâu dung hóa vào trong kết giới, để lại vết kiếm đường kính tấc, từ từ dung hợp lại.

      Quát tiếng, Tân Nguyệt toàn thân hào quang lóe lên, cả người hóa thành tia sáng đỏ dễ dàng xuyên qua từ vết kiếm.

      Thiên Lân thấy vậy dám chậm trễ, thân thể hóa thành chùm sáng ngũ sắc, nhanh nhẹn xuyên qua được trước khi vết kiếm hợp lại.

      Trong chốc lát đó, trong lòng Thiên Lân xuất tia cảm giác kỳ dị, phảng phất như tầng kết giới này ngăn cách thời gian vài ngàn năm, chứa chân tướng rất nhiều thứ.

      Nhưng quả như suy nghĩ chăng?

      và Tân Nguyệt sau khi xuyên qua được kết giới gặp phải những điều như thế nào đây?

      Lâm Phàm và Linh Hoa, bọn họ đâu rồi?

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 92: Chương 092

      Ads
      Thời gian chờ đợi có vẻ đặc biệt dài dằng dặc.

      Khi hoa tuyết từ trung băng cốc rơi xuống, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc và Phi Hiệp vẻ mặt đều xuất nét kinh ngạc bởi vì hoa tuyết rơi xuống rất quái lạ.

      Quan sát tình hình bống phía, Phi Hiệp :

      - Hai vị sư bá, xem ra tình hình có điều ổn.

      Tiễn Vân Hạc cau chặt mày trả lời:

      - Hoa tuyết này ràng do người làm, nhưng có ý nghĩa thế nào đây?

      Trương Trọng Quang trầm giọng :

      - cần phải đoán, lát nữa biết thôi.

      rồi quanh người lóe hào quang, bố trí ngay phòng ngự kết giới bọc lấy cả ba người lại.

      Băng cốc yên tĩnh tiếng động, chút khác thường.

      Hoa tuyết bầu trời càng rơi càng nhiều, nhưng người núp lại hề xuất .

      Lẽ nào ba người đoán sai rồi?

      Còn suy tư, luồng khí tức đột nhiên tới cùng với cơn bão tuyết trong tiếng nổ cuồn cuộn từ ngoài cốc truyền vào.

      Chớp mắt, quả cầu tuyết to chừng vài trượng bay đến với tốc độ kinh người, hệt như đá tảng rơi xuống, mỗi lần chạm đất đều truyền đến sức mạnh rất lớn, phảng phất như động đất.

      Thân thể bay lên, Phi Hiệp kinh hãi :

      - Chuyện này là thứ gì đây, sao lại như vậy?

      Trương Trọng Quang vẻ mặt biến sắc, trầm trọng :

      - Đây là Tuyết Nhân, ngờ cũng đến đây rồi?

      Phi Hiệp nghi hoặc :

      - Tuyết Nhân? Là thứ gì vậy?

      Trương Trọng Quang đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm quả cầu tuyết đến, đồng tử thu lại.

      Tiễn Vân hạc giải thích:

      - Tuyết Nhân là cách xưng hô, cũng là người thường. Theo như lời của tổ sư con, tám trăm năm trước Băng Nguyên xuất đứa trẻ toàn thân mọc đầy lông trắng, được Tuyết Vực Điên Quái thu lấy nuôi dưỡng. Năm mươi năm sau, tuyết nhân toàn thân trắng toát mặc quần áo, cả người đao thương gây thương tích, thủy hỏa xâm nhập được, luyện được Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công, hơn nữa còn học được toàn bộ công pháp của Tuyết Vực Điên Quái, trở thành người tồn tại đặc biệt kỳ dị Băng Nguyên. Vài trăm năm nay, tuyết nhân luôn cư ngụ cách nơi này ngoài bảy trăm dặm, ở Băng Hà cốc là nơi núi non hẻo lánh, rất ít khi xuất . Tuyết nhân tính tình cổ quái, quan hệ tốt với Băng Nguyên tam phái, nhưng tu vi đáng sợ, ba phái cũng làm gì được .

      Phi Hiệp nghe xong, lo lắng :

      - Theo như lời của sư bá, nếu như Tuyết Nhân gây bất lợi cho chúng ta, chúng ta cũng rất ít cơ hội đánh bại được ?

      Tiễn Vân Hạc cười khổ đáp:

      - phải rất khó khăn mà căn bản là có cơ hội. Được rồi, nếu Tuyết Nhân xuất , cẩn thận chút.

      Còn , chỉ thấy quả cầu tuyết to lớn dừng cách ba người vài trượng, chuyển động cực nhanh tại chỗ, hình thành cơn gió lốc cực mạnh, thiếu chút nữa hút lấy ba người vào trong rồi.

      Cảnh tượng đó duy trì lát, cuối cùng quả cầu tuyết dừng lại.

      Lúc này, chỉ nghe tiếng băng tuyết tan vỡ trầm đục, từ trong quả cầu tuyết xông ra bóng người lông lá búng mình lên lơ lửng giữa trung.

      Trương Trọng Quang thân thể run lên, ngay khi Tuyết Nhân phá băng xuất , băng tuyết tung bay va chạm vào kết giới phòng ngự do ông lập ra, khiến ông bị chấn động rất mạnh mẽ.

      Tiễn Vân Hạc phát được tình hình của ông, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy, quan tâm hỏi:

      - Sư huynh có sao ?

      Lắc đầu , Trương Trọng Quang trả lời:

      - sao, ta chỉ khiếp hãi trước mạnh mẽ của .

      Phi Hiệp nhìn về phía trước, chỉ thấy Tuyết Nhân đó quả toàn thân đầy lông lá, những sợi long tơ dài cả tấc che phủ da thịt toàn thân, chỉ thoáng lộ ra bộ mặt nhưng có thể thấy được mắt miệng và tai, cảm giác hệt như con gấu Bắc Cực.

      Còn về hình thể, Tuyết Nhân tỏ ra hết sức to lớn, ít ra cũng cao hơn người thường cả cái đầu, tứ chi thô tháp dài ngoằng, cả người khôi ngô, nếu lưu ý dễ dàng cho con gấu Bắc Cực.

      Ngạo nghễ giữa trung, Tuyết Nhân toàn thân toát ra vài phần bá đạo.

      Lạnh lùng nhìn ba người dưới mặt đất, giọng cứng ngắc lên tiếng:

      - Các ngươi là môn hạ Đằng Long cốc?

      Trương Trọng Quang thu hồi lưới sáng phòng ngự, cung kính đáp:

      - Bẩm tiền bối, hậu bối là Trương Trọng Quang, đây là sư đệ Tiễn Vân Hạc, sư điệt Phi Hiệp, chúng ta đều xuất thân từ Đằng Long cốc, gia sư chính là đương nhiệm cốc chủ Triệu Ngọc Thanh.

      Tuyết Nhân ánh mắt hơi biến, hừ :

      - ra là ! Đáng tiếc thiên phú các ngươi quá kém, ngay cả ba phần của cũng học được.

      Trương Trọng Quang tiện phản bác, đành thuận theo lời của trả lời:

      - Tiền bối giáo huấn đúng, hậu bối thiên phú ngu độn khiến người thấy phải cười. Lần này tiền bối quang lâm nơi này biết vì sao?

      Tuyết Nhân lạnh lẽo đáp:

      - Ta vì sao đến đây ngươi biết chăng?

      Trương Trọng Quang bật cười xấu hổ, muốn lại phát Tuyết Nhân quay đầu nhìn ra xa, vội vàng hỏi:

      - Tiền bối, có phải vì …

      Tuyết Nhân hừ lạnh :

      - Xem ra người đến giúp vui quả ít.

      rồi, bầu trời xa xa xuất vài tia sáng, bao lâu thấy sáu bóng người bay thẳng về phía này.

      Chăm chú nhìn người đến, Trương Trọng Quang thầm nghĩ: “Cao thủ Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông đến rồi, nhưng bọn họ vì sao khí tức thông, đều bị thụ thương rồi chăng?”

      Bên cạnh, Tiễn Vân Hạc :

      - Sư huynh, xem ra bọn họ cũng gặp phải phiền phức rồi.

      Trương Trọng Quang gật đầu nhè , còn chưa kịp , sáu người kia xuất trung băng cốc, lập tức có năm người hạ xuống, người lơ lửng giữa trung.

      Mỉm cười gật đầu, Trương Trọng Quang nhìn năm người mới hạ xuống, khách khí lên tiếng:

      - Té ra là Mạc đại hiệp của Ly Hận thiên cung và Phùng đại hiệp của Thiên Tà tông đến, quả kịp nghênh tiếp. Còn có vị này chưa quen, chắc hẳn là đến từ trung thổ?

      Nguyên lai, năm người hạ xuống chính là Mạc Ngữ, Tiết Phong, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc cùng với Ngọc Kiếm thư sinh, tất cả đều bị thương. Còn người lơ lửng giữa trung kia tự nhiên là Tây Bắc Cuồng Đao.

      Gật đầu lạnh lùng, Mạc Ngữ tính trả lời. Phùng Vân tính cách sảng khoái, đáp lễ:

      - Quả trùng hợp, ngờ lại gặp nhau ở nơi này. biết Tân Nguyệt của quý phái và Thiên Lân kia thế nào rồi?

      Ngọc Kiếm thư sinh giọng :

      - Vãn bối Ngọc Kiếm thư sinh, đến từ Trừ Ma liên minh.

      Trương Trọng Quang nghe vậy hơi bất ngờ, kinh ngạc :

      - Té ra là Ngọc Kiếm thư sinh, ta là Đại đệ tử của Đằng Long cốc Trương Trọng Quang, tiểu đồ Từ Tĩnh sáng nay trở về cũng có nhắc qua ngươi.

      Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:

      - Té ra là Trương tiền bối, thất kính.

      Trương Trọng Quang cười cười, nhìn sang Phùng Vân, trả lời:

      - Tân Nguyệt và Thiên Lân đều tốt cả, nay làm việc. Các vị hỏi bọn họ biết …

      Phùng Vân nghi hoặc :

      - Bọn họ đều tốt? Chuyện này kỳ quái quá. Trước đây chúng ta gặp Tân Nguyệt và Thiên Lân bị trọng thương dưới chân Thiên Dực phong liền ra tay cứu giúp, địch nhân ngờ quá lợi hại, chúng ta toàn bộ đều bị thương. Sao chỉ lát mà bọn họ đều tốt cả được?

      Trương Trọng Quang sửng người, liếc mọi người, ánh mắt nhìn Tiễn Vân Hạc cau mày :

      - Đệ có phát Tân Nguyệt và Thiên Lân bị thương chăng?

      Tiễn Vân Hạc lắc đầu đáp:

      - hề có, hai người bọn chúng xem ra tinh thần đầy đủ, khí tức mạnh mẽ, giống như có bị thương.

      Phi Hiệp mơ hồ :

      - Sư muội sao lại chạy đến Thiên Dực phong, chuyện này thích hợp.

      Thiên Tà tông Hạ Kiến Quốc :

      - Mọi chuyện phát sinh trước đó chúng ta đều lắm, khi chúng ta đến Thiên Dực phong vừa hay gặp Ma Vu của Xà Thần địa muốn đưa Tân Nguyệt nương vào chỗ chết… Chúng ta ngăn được Ma Vu lại, Tân Nguyệt nương mang theo Thiên Lân bỏ … Ông lão trọc đầu truy đuổi theo, sau đó biết như thế nào.

      Nghe qua Hạ Kiến Quốc thuật lại, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Phi Hiệp ba người đều ngẩn ra, bọn họ căn bản biết tình hình trong đó phát sinh thế nào.

      Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, trầm ngâm :

      - Chuyện này ta biết chút, nhưng ta có nghi vấn, Thiên Lân phải là môn hạ của Đằng Long cốc ?

      Phi Hiệp buột miệng đáp:

      - phải, từ ở cùng cha mẹ Thiên Nữ phong xa Đằng Long cốc, có quan hệ mật thiết với chúng ta.

      Hơi bất ngờ, Ngọc Kiếm thư sinh than khẽ:

      - Té ra là vậy, khó trách … Ồ, chuyện này nữa. Chỗ Thiên Lân xuất đầu tiên phải là Thiên Dực phong, mà là … vì cứu thiếu niên tên Dực Thiên Tường nên phải trả giá rất lớn. Sau đó đến được Thiên Dực phong, Thiên Lân mình cuốn lấy với Ma Vu và Ngốc Thiên Ông, để cho Dực Thiên Tường tiến vào Thiên Dực phong, hóa thành con chim ưng khổng lồ bay lên trời mà . Vì thế Ma Vu và Ngốc Thiên Ông ôm hận trong lòng, cùng nhau muốn đưa vào đất chết.

      Ta tuy ra tay hỗ trợ, nhưng hai người này đúng là cao thủ cấp bậc Quy Tiên hiếm thấy, cuối cùng Thiên Lân rơi vào tuyệt cảnh, vào lúc nguy hiểm nhất Tân Nguyệt xuất , tiếp sau đó là những chuyện vừa rồi. Còn làm thế nào mà Tân Nguyệt và Thiên Lân tránh được truy sát của Ngốc Thiên Ông, chuyện này chỉ có thể hỏi bọn họ mà thôi.

      Nghe vậy, những người ở đó ngoại trừ Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt lạnh nhạt, cho dù là Tuyết Nhân im lặng, khi nghe thấy chim ưng khổng lồ cũng hơi hơi bất ngờ.

      Tiễn Vân Hạc kinh khiếp :

      - Dực Thiên Tường? Chim ưng khổng lồ? Chuyện này ra là như thế nào?

      Ngọc Kiếm thư sinh cười khổ đáp:

      - Ta cũng biết lắm, bất quá có thể khẳng định chuyện, số cao thủ thần bí xuất Băng Nguyên đều hướng về Thiên Dực phong. Còn về dấu chân khổng lồ nơi này lại là chuyện khác nữa.

      Trương Trọng Quang vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, ánh mắt liếc về Tây Bắc Cuồng Đao, cuối cùng nhìn lại Tuyết Nhân, khẽ :

      - Tiền bối lần này đến cũng vì chuyện dấu chân, biết người muốn làm sao đây?

      Tuyết Nhân nhìn về phía kết giới vô hình, lạnh lùng hỏi:

      - Nơi này có bao nhiêu người qua rồi?

      Trương Trọng Quang thản nhiên đáp:

      - nay biết có bảy người, chia ra là Tuyết Vực Tam , Đằng Long cốc môn hạ có ba đệ tử cùng với Thiên Lân. Còn có thêm người khác hay , bọn ta biết được.

      Tuyết Nhân lạnh lẽo :

      - Chưa có người nào ra?

      Trương Trọng Quang đáp:

      - Đúng thế, chưa thấy người nào ra. Nhưng trước đây có nghe Tân Nguyệt nhắc qua, là Thiên Tàn tông chủ cũng mình quanh đây, nhưng ở nơi nào bọn ta biết lắm.

      Tuyết Nhân hừ khẽ :

      - Thiên Tàn tông chủ, phải là Nhị đệ tử của Thiên Tàn lão tổ, so với lão quỷ chết rồi còn kém xa lắm.

      Trương Trọng Quang tiện trả lời, quay đầu với Mạc Ngữ và Phùng Vân:

      - Lần này được hai phái ra tay tương trợ cứu Tân Nguyệt khỏi nguy nan, Đằng Long cốc ta cảm kích vô cùng. Còn về chuyện dấu chân nơi này, ra chứa thế nào, tốt hay xấu cho Băng Nguyên, nay ai cũng biết được. Hy vọng ba phái chúng ta đồng tâm hiệp lực tìm ra chân tướng sau lưng.

      Mạc Ngữ lạnh lẽo :

      - Chuyện trong đó theo lẽ thường phải làm.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 93: Chương 093

      Ads
      Phùng Vân :

      - Chuyện liên quan đến an nguy của Băng Nguyên, chúng ta tự nhiên tận sức. Bây giờ tình hình trong đó ràng, chúng ta tạm thời chờ đợi hay nghĩ biện pháp khác?

      Trương Trọng Quang liếc Tuyết Nhân, trầm ngâm :

      - Chuyện này quan hệ đến Băng Nguyên, phải chỉ là chuyện của ba phái, mọi người phải bỏ hết thành kiến, các vị nghĩ sao?

      Phùng Vân đảo tròn mắt lập tức hiểu được ý tứ của Trương Trọng Quang, tán đồng suy nghĩ của ông :

      - đúng, chuyện này chia trong ngoài, ai cũng đều có thể tiến vào điều tra.

      Hạ Kiến Quốc lên tiếng:

      - Như vậy chúng ta còn chờ gì nữa, cùng nhau tiến vào là được.

      Phùng Vân , khóe miệng xuất nụ cười kỳ dị.

      Trương Trọng Quang cũng khiến mọi người hiểu trong lòng ông nghĩ gì.

      Hạ Kiến Quốc thấy vậy, lập tức phi thân lên hướng thẳng về phía dấu chân trước mắt.

      Lúc này, Phi Hiệp mở miệng muốn kêu liền bị Tiễn Vân Hạc truyền ngăn lại.

      Tiết Phong của Ly Hận thiên cung thấy vậy, cũng chịu kém khẩn trương đuổi theo.

      Ai ngờ Tuyết Nhân gầm tiếng, hai tay phất lên phát ra hai luồng sức mạnh vô hình dễ dàng kéo vội hai người Hạ Kiến Quốc và Tiết Phong lại.

      Thân thể loáng lên, Tuyết Nhân xuất trước dấu chân, lạnh lùng nhìn mọi người :

      - Tất cả ở nguyên tại đây cho ta, ai dám tự tiện xông vào cẩn thận cái đầu của mình.

      Trương Trọng Quang ánh mắt lóe lên, khó xử :

      - Tiền bối, người như vậy phải là làm khó chúng ta sao?

      Tuyết Nhân hừ lạnh đáp:

      - Muốn gạt ta vào các ngươi còn non lắm, bây giờ chúng ta chờ ở đây, cho dù ai ra đầu tiên đều phải vượt qua ta mới được.

      Trương Trọng Quang trong lòng sửng sốt, cố làm vẻ mơ hồ :

      - Tiền bối, người đến đây phải để truy tìm huyền bí bên trong sao?

      Tuyết Nhân đáp:

      - Bây giờ nếu có người vào rồi, ta hà tất phải lãng phí tinh lực?

      Ngọc Kiếm thư sinh phản bác:

      - Nếu tất cả người vào trong đó đều gặp nạn rồi, người ra được, chúng ta chẳng lẽ chờ đợi cả chục năm, cả trăm năm sao?

      Tuyết Nhân sửng người, điều này lão quả chưa từng nghĩ đến.

      Suy tư lúc, Tuyết Nhân :

      - Ngươi , còn có biện pháp nào tốt hơn chăng?

      Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên đáp:

      - Biện pháp rất nhiều, còn loại nào thích hợp nhất tiền bối bản thân phải chọn lựa. Thứ nhất, bản thân tiền bố tiến vào truy xét. Thứ hai, ở đây lại phái thêm người vào truy xét. Thứ ba, mọi người cùng nhau tiến vào truy xét.

      Tuyết Nhân suy nghĩ những lời này, lúc sau mới có quyết định, chỉ Ngọc Kiếm thư sinh, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc ba người :

      - Ba người các ngươi tiến vào truy xét, còn những người khác ở lại đây.

      Ngọc Kiếm thư sinh cười cười, đưa mắt cho Trương, Tiễn hai người, đồng ý:

      - Được, chuyện này giao cho chúng ta là được.

      rồi kêu hai người, nhanh chậm gần đến kết giới.

      Phùng Vân thấy vậy, chất vấn:

      - Nếu ba người bọn họ sau khi tiến vào rồi trở ra, chúng ta phải chờ đợi ở đây bao lâu nữa?

      Tuyết Nhân sửng ra, câu hỏi này khiến lão nhất thời biết phải làm thế nào mới được.

      Hạ Kiến Quốc :

      - Tiền bối đến đây vì điều gì vậy? chơi hay còn có mục đích khác? Nếu tiền bối chỉ đến chơi có thể tùy ý phái người tiến vào xem xét, sau đó ra chỉ cần lung tung là được, bản thân tiền bối cũng biết giả. Nếu tiền bối quả truy xét chuyện dấu chân, vãn bối kiến nghị hay bản thân tiền bối chuyến càng tốt, cho dù môn hạ Đằng Long cốc tiến vào bốn người, tin tưởng bọn họ cũng đem tính mạng ra giỡn.

      Tuyết Nhân liếc , hơi bất ngờ :

      - Tiểu tử, sai. Nếu ngươi vậy rồi, ta chọn ý kiến của ngươi, để ngươi cùng với ta tiến vào truy xét.

      Phùng Vân nghe vậy biến sắc, phủ quyết:

      - được, mình vào ta an tâm.

      Hạ Kiến Quốc điềm tĩnh đáp:

      - Sư huynh cần lo cho đệ, tin tưởng Tuyết Nhân tiền bối còn chưa đến mức làm khó hạng hậu bối như đệ.

      Tuyết Nhân lạnh lẽo :

      - Chỉ cần ngươi đừng giở trò, ta tự nhiên làm khó ngươi. Được rồi, thôi.

      Tay phải ra chiêu, hư kéo được Hạ Kiến Quốc đến bên cạnh, dẫn xoay người , chớp mắt biến mất.

      Giữa trung, Tây Bắc Cuồng Đao lúc này cất tiếng:

      - Quanh vòng, cuối cùng gạt vào trong, các vị hẳn phải cao hứng lắm.

      Câu châm chọc ràng rất chói tai, khiến cao thủ ba phái sắc mặt khó coi.

      Ngọc Kiếm thư sinh cười lạnh :

      - Cuồng Đao, ngươi cũng cần phải cười bọn ta, ngươi nào dám trêu chọc phải ?

      Cuồng Đao hừ lạnh :

      - Ta chỉ cười các ngươi quá ngu xuẩn, lừa người đầu óc đơn giản phải nhảm quá nhiều, quả là mất mặt.

      Ngọc Kiếm thư sinh cho như vậy, phản bác lại:

      - Phép có ngàn vạn, mỗi cái đều có chỗ xảo diệu. Người khác nhau có suy nghĩ khác nhau, ngươi hà tất phải để ý quá vậy?

      Cuồng Đao hừ tiếng trả lời, ánh mắt nhìn về phía kết giới.

      Trong băng cốc, bốn người bị thương lợi dụng thời cơ trị thương, ba người Đằng Long cốc lại quan sát tình hình quanh đó.

      tầng kết giới sơ sài chớp mắt xuyên qua được.

      Nhưng Tân Nguyệt và Thiên Lân lại gặp phải tình hình quái dị.

      Thời khắc, khi xuyên qua kết giới, hai người ràng cảm thấy thời gian bị kéo dài, tốc độ chậm lại, cảm thấy bản thân như xuyên loại đường hầm.

      Lúc này, cảm giác của Tân Nguyệt chỉ là bất ngờ.

      Thiên Lân lại mơ hồ cảm thấy loại biến hóa biết tên, dường như có dấu hiệu nào đó cứ luôn nhắc nhở , đáng tiếc lại xa quá thể bắt được, khiến thấy được nhưng cảm giác được.

      Thời gian vặn vẹo rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

      Khi Tân Nguyệt và Thiên Lân cảm ứng được biến hóa này, thân thể và linh hồn đều xuất nơi khác rồi.

      Thu lại tinh thần, hai người nhìn nhau, sau đó nhìn quanh, phát vị trí nơi này vừa hay ở giữa trung, phía trước có sơn cốc, cửa cốc ngoài vùng rừng rậm nguyên thủy dày đặc lúc này còn có người khổng lồ vô cùng giao chiến với con chim ưng, con cáo tuyết và con rắn to.

      Tình hình này và những gì Thiên Lân từng thấy hoàn toàn giống nhau, chỉ có điểm khác biệt là sơn cốc đó Thiên Lân chưa từng thấy.

      Tân Nguyệt rất kinh ngạc, nàng bản tính trầm tĩnh lần đầu thấy được người khổng lồ khỏi buột miệng kinh hãi la lên.

      Thiên Lân lại hay hơn, sau khi quan sát được tình hình của người khổng lồ, nhanh chóng nhìn quanh, lập tức cảm ứng được luồng khí tức quen thuộc, ngờ đó là của Lâm Phàm.

      Tìm kiếm cẩn thận, trong não Thiên Lân mờ cảnh tượng, chỉ thấy trong vùng rừng cây u, Lâm Phàm và Linh Hoa lúc này bay ra, cùng nhau đối phó với con quái thú ba sừng, tình hình vô cùng kịch liệt.

      Phát rồi, Thiên Lân tâm thầm gợn sóng, khi kinh ngạc trong não lại mờ cảnh tượng khác.

      Chỉ thấy ở vùng cây mây dày đặc, con hổ khổng lồ cỡ chừng hai trượng lúc này qua, cây mây kia đột nhiên bay đến hệt như có linh tính, vây chặt lấy con hổ khổng lồ.

      Chịu chiêu này, con hổ khổng lồ mở miệng gào giận, bốn trảo ngừng múa lên ý đồ thoát khỏi quấn quít của cây mây, đáng tiếc chỉ duy trì lúc liền bị cây mây cuộn thành vùng đẩy lên cao khoảng chừng bảy tám trượng, ở đó cây xuất vết nứt, thoáng cái nuốt hết con hổ lớn.

      Ngoại trừ ra, theo suy nghĩ diễn biến của Thiên Lân, các cảnh tượng người nghe rùng mình trong rừng rậm nguyên thủy tràn vào não , khiến khuôn mặt vốn tuấn của toát ra vẻ sợ hãi.

      Thời khắc đó, thời gian biết kéo dài bao lâu.

      Nhưng mọi thứ Thiên Lân thấy được, trước giờ chưa từng nghĩ ra, cũng ngờ được các cảnh tượng đáng sợ, bao gồm các loại các dạng ma quỷ quái săn mồi và đạo sinh tồn tàn khốc.

      Tân Nguyệt nhìn lúc tâm tình mới dần bình tĩnh trở lại.

      Nghiêng đầu muốn điều gì với Thiên Lân, nàng lại phát sửng sờ ngây ngồ, khỏi vỗ vai hỏi:

      - Thế nào rồi, ngươi phải bị dọa đến ngu muội sao?

      Thiên Lân thân thể run lên, đột nhiên tỉnh lại, hơi hiểu :

      - Ồ, thế nào? , có, ta sao lại …

      Thấy như vậy, Tân Nguyệt hơi lo lắng êm ái :

      - ra ngươi làm sao vậy?

      Bật cười khổ sở, Thiên Lân hơi tự nhiên đáp:

      - Ta chỉ thấy số thứ nàng thấy được. chuyện đó nữa, chúng ta hãy bàn qua tình hình trước mắt.

      Tân Nguyệt nghi hoặc nhìn , thấy cơ bản khôi phục lại bình thường rồi mới :

      - Người khổng lồ trước mắt hẳn là chủ nhân của dấu chân. Nhưng vì sao thế gian từ trước đến giờ chưa từng đến tộc người to lớn như vậy tồn tại?

      Thiên Lân trầm ngâm lúc, đáp mà hỏi ngược:

      - Tân Nguyệt, nàng thấy nơi này và thế giới chúng ta có khác nhau hay ?

      Tân Nguyệt chần chừ đáp:

      - Chúng ta từ lớn lên ở Băng Nguyên, chưa từng thấy vùng rừng rậm nguyên thủy như vậy, căn bản cách gì so sánh, làm sao có thể phán đoán được.

      Thiên Lân bật cười, chuyển sang chuyện khác:

      - Nàng thấy khí tức nơi này và Băng Nguyên chúng ta có chỗ nào khác biệt chăng?

      Tân Nguyệt phân tích lúc, mày xinh cau lại :

      - Cảm giác nơi này chứa khá nhiều khí tức hỗn tạp, mạnh mẽ, đáng sợ, hung tàn, tàn khốc, khiến người ta cảm thấy run trong lòng.

      Thiên Lân gật đầu :

      - Đúng thế, vùng rừng rậm nguyên thủy này ma vô số, hoàn toàn là khu vực tử vong tuyệt địa, khiến người ta dám đến gần. Nàng nhìn người khổng lồ đó, trong tay cầm cây búa bằng đá, nhưng khi đối mặt với công kích của chim ưng, cáo tuyết, rắn to đều tỏ ra vô cùng cẩn thận. Điều này lên chuyện gì đây?

      Tân Nguyệt đáp, trầm ngâm nhìn người khổng lồ, phát thân thể to lớn, động tác lại vô cùng mạnh mẽ, cây búa đá to lớn biết chế tạo bằng cách nào trong lúc múa lên khiến mây gió biến động, còn có thanh vù vù rất to, khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

      Cổ người khổng lồ mang Thoán Cốt châu vô cùng kỳ quái, tất cả đều do đầu của dã thú kết với nhau, hệt như chuỗi đầu lâu, mang theo mấy phần khí nặng nề.

      Ngoài ra, Tân Nguyệt còn phát , người khổng lồ này chỉ quấn tấm bệnh quanh eo lưng, toàn thân da thịt lộ hết ra ngoài có màu đồng, cánh tay phải có ở bả vai có hình vẽ mặt trời tròn trịa hệt như cái bớt.

      Đồng thời, trán của cũng có hình ảnh, bất quá nhìn cẩn thận ngờ đó là viên bảo thạch màu đỏ khảm vào trong da thịt, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng.

      Phát như vậy, Tân Nguyệt đột nhiên ý thức được, mục tiêu của chim ưng, cáo tuyết và con rắn lớn chính là khối bảo thạch đỏ kia, điều này khiến nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện buột miệng kêu lên:

      - Bọn họ chính là Tuyết Vực Tam .

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 94: Chương 094

      Ads
      Thiên Lân hoàn toàn kinh ngạc, điềm nhiên trả lời:

      - Chuyện này ta sớm biết rồi, hơn nữa ta còn biết được, người khổng lồ đó sở dĩ cẩn thận như vậy bởi vì ảnh hưởng của hoàn cảnh.

      Tân Nguyệt cau mày :

      - Hoàn cảnh? Câu này nghĩa là sao?

      Thiên Lân giải thích:

      - Trong vùng rừng rậm nguyên thủy này ngầm chứa sát cơ, cẩn thận chút chết ở đó. Người khổng lồ sống ở nơi này, cả ngày cả đêm tranh đấu mãi với những ma quỷ quái kia, có thể sống đến bây giờ cho thấy ngoài thực lực mạnh mẽ còn có tập quán cẩn thận, chưa hề khinh địch. Theo quan sát của ta, thực lực của người khổng lồ chỉ có chút đó thôi, nhưng biết giấu, cố ý làm ra trạng thái miễn cưỡng chống địch để mê hoặc Tam .

      Tân Nguyệt nghĩ lát, đồng ý với , :

      - Cho là như vậy cũng thể ra điều gì. Địa phương này chúng ta hoàn toàn xa lạ, lai lịch của người khổng lồ này cùng với vì sao xuất ở Băng Nguyên mới là mục đích chúng ta phải truy xét. Ngoài ra, Tam ở đây nhưng Lâm Phàm và Linh Hoa ở chỗ nào?

      Thiên Lân bình tĩnh đáp:

      - Tung tích của Lâm Phàm và Linh Hoa ta biết , bọn họ tạm thời nguy hiểm, có thể sau này mới quản đến bọn họ. Còn về lai lịch của người khổng lồ này, sợ là chúng ta phải xuất hỏi mới có kết …

      Chữ quả còn chưa ra khỏi miệng, tình hình giao chiến đột nhiên phát sinh biến hóa.

      Chỉ thấy người khổng lồ gầm tiếng, thân thể cao lớn linh hoạt tung lên, lập tức bay cao cả trăm mười trượng, cây búa đá trong tay quét khắp bốn bề, trong khi quét ra chứa uy thế chấn động trời đất, nó quét đến nơi nào cuồng phong gào thét, để lại vết sâu đẹp mắt.

      búa đơn giản ràng nhưng lưu lại vết rách cả thời , khiến cho Phi Ưng ở lân cận kịp né tránh, rống to tiếng liền bị cuốn vào bên trong, lập tức hai cánh gẫy rời, kêu thảm rơi xuống.

      mặt đất, Tuyết Hồ thấy tình trạng la hoảng tiếng, vội vàng phi thân lên trung đỡ lấy , con rắn lớn lại gào thét tiếng, cái đuôi điểm xuống mặt đất, thân thể liền bốc thẳng lên, mở miệng phun ra màn sương độc màu đen bắn thẳng đến chỗ người khổng lồ.

      Hét lớn tiếng như sấm đánh ra. Người khổng lồ mắt giận trợn lên, cây búa đá trong tay thuận thế đảo chuyển từ quét ngang biến thành chém thẳng xuống, đánh thẳng vào đầu rắn lớn chút sai biệt.

      chiêu này vô cùng bất ngờ bởi vì thế búa quét ngang của người khổng lồ khí thế mạnh mẽ, người thường căn bản thể nào quét lại chuyển được phương hướng.

      Nhưng người khổng lồ làm được, dường như có thần lực vô biên, dễ dàng hoàn thành những chuyện này khiến cho con rắn lớn bị thương tổn trí mạng.

      Lúc này, chỉ nghe tiếng kêu thảm, con rắn lớn né tránh kịp, đầu lâu vỡ tung tóe trong tiếng kêu thảm chết tại chỗ.

      Tuyết Hồ thấy vậy, miệng rên rỉ, ôm Phi Ưng bắn mình lên hoảng sợ bỏ chạy.

      Nhưng người khổng lồ sớm có dự tính, sau khi giải quyết xong con rắn lớn, cây búa đá trong tay lại múa lên lần nữa, liên tiếp quét bảy lần để lại tiếng kêu kỳ lạ chói tai trong trung, chớp mắt chấn động gian vài trăm trượng phía trước đến vặn vẹo biến hình, từ đó sinh ra luồng sức mạnh dao động, lập tức cuốn lấy thân thể Tuyết Hồ và Phi Ưng quay trở lại.

      Hình bóng hạ xuống, người khổng lồ ánh mắt như đuốc tập trung vào Tuyết Hồ và Phi Ưng, trong mắt đầy vẻ thù địch.

      Tuyết Hồ hơi đau thương, lẩm bẩm than:

      - Đại sư huynh, chúng ta có sai lầm hay .

      Phi Ưng yếu ớt :

      - Sai lầm, sai ở chỗ chúng ta xem thường . Bây giờ Tuyết Xà chết rồi, ta cũng xong, hay là muội đừng lo cho ta nữa, xem thử có chạy thoát được .

      Tuyết Hồ khổ sở :

      - Lần này sợ là kiếp nạn định, trở về được …

      Người khổng lồ lắng nghe bọn họ , ánh mắt hơi kinh ngạc, vừa cuốn lấy thân thể rắn khổng lồ lên lưng, vừa ngúc ngắc :

      - Bọn ngươi phải đến từ rừng rậm Hắc Ngục?

      Tuyết Hồ ngửng đầu liếc người khổng lồ, lắc đầu nhè :

      - Chúng ta đến từ nơi xa xôi, theo như lời ngươi , ở đó thuộc về thời tương lai.

      Người khổng lồ hiểu, búa đá trong tay múa lên quát to:

      - Cho dù các ngươi đến từ đâu, xâm phạm ta các ngươi phải để mạng lại.

      Phi Ưng thấy vậy, rống to:

      - Đừng lo cho ta, chạy nhanh !

      Tuyết Hồ than thở nho , đau thương :

      - Cần gì phải vậy? Huynh tỷ đều chết, ta mình ở lại sống đơn có ý nghĩa gì đây chứ?

      Phi Ưng giận dữ :

      - Ngươi và chúng ta giống nhau, ta bản tính hung tàn, Tuyết Xà bản tính độc, chỉ có ngươi là lương thiện nhất, ngươi phải còn sống.

      Tuyết Hồ ánh mắt đau thương, ngửng đầu nhìn lên trời, đau khổ :

      - Nếu ta lương thiện, làm sao có kiếp nạn này đây chứ?

      Phi Ưng giọng đau thương thảm thiết la lên:

      - Nghe lời ta, xem như đây là thỉnh cầu duy nhất trước khi chết của ta, có thể được chăng?

      Tuyết Hồ thân thể run rẩy, chần chừ lúc nhưng cuối cùng gật đầu, ngay sát na trước khi búa đá của người khổng lồ chém xuống dời ngang vài trượng né được chiêu.

      Lúc này, Phi Ưng kêu lên thê thảm chưa dứt, đầu Phi Ưng bị búa đá đập vỡ rồi.

      Tuyết Hồ thấy vậy thê lương trong lòng, miệng than nho , thân thể lớn nhanh chóng lay động dùng thân pháp linh hoạt để chơi trò trốn tìm với người khổng lồ.

      Tân Nguyệt và Thiên Lân nhìn từ xa xa, vẻ mặt phức tạm, cảm xúc cho Phi Ưng mà sợ hãi vì mạnh mẽ của người khổng lồ.

      Rất lâu sau, Tân Nguyệt giọng :

      - Thiên Lân, ngươi có phát tình hình quái dị ?

      Vẻ mặt ngưng trọng, Thiên Lân chậm rãi :

      - Tình hình quái dị nàng có phải là ngay khi Phi Ưng và con rắn lớn chết đều có nguyên thần xuất ra?

      Tân Nguyệt gật đầu :

      - Đúng thế, lẽ nào chuyện này kỳ quái? Với tu vi của bọn họ nay, khi đối mặt với nguy hiểm, thể nghĩ đến điểm này.

      Thiên Lân khổ sở lên tiếng:

      - Bọn họ tự nhiên phải nghĩ được, nhưng nơi này với nơi ở trước kia của chúng ta cùng thời gian gian.

      Tân Nguyệt nghi hoặc :

      - Câu này của ngươi nghĩa là sao?

      Thiên Lân trầm ngâm đáp:

      - Nàng còn nhớ những lời Tuyết Hồ vừa chăng? Bọn họ đến từ nơi xa xôi, đối với người khổng lồ có thể xem là đến từ thời tương lai. Nếu như câu này là , thế thời đại chúng ta nay rất có khả năng là chỗ nào đó vài vạn năm trước. Người khổng lồ trước mắt cũng là loại chủng tộc vài vạn năm trước, bọn họ bây giờ còn ở đây nữa hoặc là bị tiêu diệt hết rồi.

      Tân Nguyệt vẻ mặt biến hẳn, thất kinh :

      - Ngươi chúng ta qua tầng kết giới đó rồi quay lại vài ngàn năm trước?

      Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc dám khẳng định đáp:

      - Đúng hay còn chưa xác định được chắc chắn, bất quá khả năng xảy ra như vậy là rất lớn.

      Tân Nguyệt biến hẳn sắc mặt, lo lắng :

      - Nếu quả như vậy, người khổng lồ ở đây và thời đại chúng ta sống liên thông biết có khiến cho thiên hạ đại loạn hay nữa?

      Thiên Lân lời nào, ánh mắt nhìn người khổng lồ, lúc sau mới :

      - Biện pháp có, nhưng chúng ta có được sức mạnh như vậy hay khó lắm. Ngoài ra, dấu chân người khổng lồ vì sao lại xuất vùng Băng Nguyên, làm sao xuyên qua được tầng kết giới này, lại vì sao quay lại nơi này? Chuyện này chúng ta đều phải làm cho , nếu chuyến này mất công vô ích.

      Tân Nguyệt hỏi:

      - Ngươi có tính toán thế nào?

      Thiên Lân trầm ngâm lúc rồi chần chừ :

      - Ta dự tính cứu Tuyết Hồ kia để hỏi nó cho tình hình. Đồng thời cũng trực tiếp chuyện với người khổng lồ xem thử có thể cung cấp thêm ít tình hình .

      Tân Nguyệt lập tức phản đối:

      - được, người khổng lồ thực lực kinh người, ngươi làm như vậy quá nguy hiểm.

      Nghe ra được quan tâm bên trong, Thiên Lân hơi cao hứng cười :

      - Đừng lo lắng, ta từng qua sau này muốn kết hôn với tân nương là nàng, làm sao lại mạo hiểm đây? Yên tâm , ta nắm chắc lắm, hãy chờ xem.

      Tân Nguyệt tình nguyện hoàn toàn, chần chừ :

      - Chúng ta bây giờ rời còn chưa muộn, khi chọc giận người khổng lồ kia rồi, tình hình sợ là có biến hóa.

      Thiên Lân tự tin cười cười an ủi:

      - Đừng lo lắng, ta quan sát người khổng lồ kia rất lâu, phát thần lực kinh người nhưng đối với việc bay lượn cao dường như còn có chút khuyết điểm, khi chọc giận , ta bay lên trời cao, thế có cách nào làm gì được. Thôi, tình hình Tuyết Hồ ổn rồi, ta trước hết cứu nàng ta rồi hãy .

      Dứt lời, Thiên Lân thân thể nhoáng lên, chỉ thấy ánh xanh lóe qua, chớp mắt xuất mặt đất cách chừng vài trăm trượng, đưa tay ôm lấy Tuyết Hồ vào trong lòng, sau đó đảo mình trung, bay ra khỏi tay của người lồ quay về bên cạnh Tân Nguyệt.

      Bất ngờ xuất , Tuyết Hồ cố gắng giãy dụa, bên tai lại vang lên giọng của Thiên Lân:

      - cần phải lộn xộn, ta cứu ngươi đây.

      Chớp mắt, Tuyết Hồ được Thiên Lân chuyển cho Tân Nguyệt.

      Xoay người quay lại, Thiên Lân đến trước người khổng lồ gọi to:

      - Người to con, chúng ta làm bằng hữu được chăng?

      Lần thứ nhất trao đổi với người khổng lồ, Thiên Lân biết thế nào cho hay, vì thế chọn phương án thân thiện xem có thể làm được .

      Người khổng lồ dường như thích như vậy, kinh ngạc nhìn lúc, giận dữ :

      - Ngươi là ai, vì sao xâm chiếm địa bàn của chúng ta?

      Thiên Lân hơi bất ngờ, hiểu vì sao người khổng lồ nổi giận, vừa giãn cự ly vừa thử thăm dò:

      - Ta tên Thiên Lân, hề có ý định xâm chiếm địa bàn của các ngươi, ngươi đừng cho là như vậy.

      Người khổng lồ rống lên:

      - nhăng cuội, bọn ngươi hiểm tiểu nhân như vậy, chiếm đoạt địa bàn chúng ta lần nữa, cuối cùng ép chúng ta vào trong rừng rậm Hắc Ngục đáng sợ này, các ngươi còn cho là chưa đủ, muốn đuổi tận giết tuyệt nữa sao?

      Thiên Lân thấy vẻ mặt phẫn nộ như vậy, ngầm : “Theo như , dường như phát sinh giao tranh kịch liệt với loại chủng tộc con người nên mới có thể hận thù ta như vậy. Đó là chuyện bao nhiêu năm trước đây sao?

      Đối với điểm này, Thiên Lân tuy từ độc ít sách, nhưng chút cũng hề biết được.

      Vẫn giữ nguyên nụ cười, Thiên Lân đưa hai tay lên, lớn giọng :

      - nên hiểu lầm, ta quả hề có ác ý, ta chỉ muốn với ngươi vài câu thôi.

      Người khổng lồ hoài nghi nhìn , cất tiếng hỏi:

      - chỉ vài câu, phải đến đây dò xét tình hình của chúng ta chăng?

      Thiên Lân đáp:

      - Ngươi an tâm, ta dám thề với trời đất, quả chút ác ý, chỉ chuyện vài lời với ngươi.

      Thấy Thiên Lân thề như vậy, người khổng lồ tâm tình tốt hơn, quay đầu liếc Tân Nguyệt lạnh lùng :

      - Ngươi muốn chuyện gì?

      Thiên Lân thấy bình tĩnh rồi, lớn gan tiến lại gần, ngừng trung cách người khổng lồ ngoài mười trượng, cao độ ngang bằng với đầu của người khổng lồ mỉm cười :

      - ra chúng ta đến từ nơi rất xa xôi, từ trước đến nay chưa từng biết có các ngươi tồn ại. Hôm qua, trong lúc vô ý phát dấu chân khổng lồ, to khoảng bằng hai chân của ngươi, vì thế mới tìm hiểu, ngờ gặp được ngươi.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 95: Chương 095

      Ads
      Người khổng lồ vẻ mặt lạnh lùng điềm nhiên hỏi:

      - Chuyện này thế nào?

      Thiên Lân sửng sốt chút, trong nhất thời biết phải đáp lời thế nào.

      Cũng may Thiên Lân tâm tư linh hoạt, lập tức sang chuyện khác:

      - Chuyện này ra quan trọng, điểm quan trọng chính là dấu chân đó hướng thẳng về phía của các ngươi, chỉ cần thuận theo dấu chân liền có thể tìm được các ngươi.

      Lần này, vẻ mặt người khổng lồ có biến đổi, nhưng thần sắc vô cùng quái dị, Thiên Lân ra cũng nhìn được.

      Nhưng trong sát na đó, cảm ứng tâm linh kì dị xuất trong lòng Thiên Lân, khiến chớp mắt hiểu được điều người khổng lồ trước mắt suy nghĩ.

      Cảm giác đó kỳ diệu vô cùng, Thiên Lân căn bản hiểu vì sao lại như vậy.

      Nhưng sau đó còn quái dị hơn, chỉ thấy ánh mắt người khổng lồ phóng tới nhìn tập trung vào hai mắt Thiên Lân, viên bảo thạch đỏ trán lúc này phát xuất luồng hào quang bé vừa hay chiếu thẳng vào trán Thiên Lân, khiến tâm thần Thiên Lân rung động, trong não xuất chút trống vắng.

      Chỉ như ý nghĩ lướt qua, Thiên Lân tỉnh táo lại, chỉ thấy viên bảo thạch đỏ trán người khổng lồ khôi phục lại nguyên dạng nhưng ánh mắt của lại có biến hóa kinh người, lúc này thân thiện nhìn Thiên Lân, cảm giác như gặp được người thân.

      Thấy vậy, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng.

      hiểu sát na vừa rồi ra phát sinh chuyện gì, cũng biết được khi viên bảo thạch đỏ trán người khổng lồ phát ra ánh sáng kỳ diệu, trán của cũng xuất hình ảnh thần bí.

      Hình vẻ đó là thế nào?

      chút ấn tượng, ngay cả Tân Nguyệt ở xa xăm cũng hề lưu ý được.

      Bỏ hết tạp niệm, Thiên Lân hỏi:

      - Ngươi dường như có biến đổi, vì sao lại như vậy?

      Người khổng lồ cười cười, thà đáp:

      - Bởi vì ngươi.

      Thiên Lân hiểu hỏi tiếp:

      - Ta thế nào?

      Người khổng lồ cười đáp, hơi thần bí :

      - Ngươi là tồn tại kỳ dị đặc biệt, bây giờ ta nhìn ra được thân phận của ngươi, nên hỏi đến chuyện của con hồ ly nữa, ngươi theo ta tiến vào trong cốc chuyến.

      Thiên Lân cảm nhận được biến hóa của , lập tức chút chần chừ gật đầu đồng ý, còn thêm:

      - Người kia (Tân Nguyệt) cũng là bạn của ta, nàng có thể cùng ta vào trong được chăng?

      Người khổng lồ lắc đầu đáp:

      - ta được, chỉ mình ngươi có thể tiến vào thôi.

      Thiên Lân hơi thất vọng, dùng mắt ra dấu cho Tân Nguyệt ở xa xa, truyền :

      - Đừng lo lắng, người khổng lồ này có ác ý với ta, nàng trước hết hãy hỏi qua Tuyết Hồ, ta sớm quay ra.

      Tân Nguyệt hơi lo lắng dặn dò:

      - Cẩn thận, có chuyện gì lên tiếng kêu, ta đến cứu ngươi.

      Thiên Lân gật đầu mỉm cười, sau đó liền bay đến vai người khổng lồ, cười :

      - ngại ta đứng người ngươi chứ?

      Người khổng lồ lắc đầu bật cười, sau đó cất bước nhanh vào trong cốc, chỉ chốc lát biến mất.

      Đưa mắt nhìn theo người khổng lồ và Thiên Lân rời , Tân Nguyệt vẻ mặt toát ra mấy phần nghi ngờ, hiểu vì sao người khổng lồ kia chỉ trong chớp mắt thay đổi thái độ như vậy.

      Tuyết Hồ cứ ở mãi trong lòng nàng, cặp mắt cáo quan sát vẻ mặt nàng, lúc này giọng :

      - Ngươi lo lắng cho ?

      Tân Nguyệt cúi đầu nhìn nó, thản nhiên :

      - Vì sao lại hỏi như vậy?

      Tuyết Hồ như cười đáp:

      - Bởi vì hồ tộc mẫn cảm nhất là tình cảm.

      Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, :

      - Thế nhân vô số, tình cảm đủ loại, ai có thể nhìn thấu suốt được?

      Tuyết Hồ hỏi ngược lại:

      - Như vậy sao ngươi còn phải để ý đến?

      Tân Nguyệt phản bác:

      - Ta có để ý chăng?

      Tuyết Hồ đáp:

      - có chăng?

      Tân Nguyệt cười cười, tranh cãi với nó nữa, thẳng vào vấn đề:

      - Ngươi dường như hiểu được tình hình ở đây, có thể qua chăng?

      Tuyết Hồ lẩm bẩm khe khẽ:

      - Ngươi tin tưởng lời ta chăng?

      Tân Nguyệt cười đáp:

      - Nếu ta tin, hà tất phải hỏi ngươi làm gì?

      Tuyết Hồ sửng người, than :

      - Tân Nguyệt, ngươi quả giống người bình thường, hy vọng ông trời chiếu cố ngươi.

      Tân Nguyệt nghe được vài ý trong lời nó, giọng :

      - Ngươi ra cũng lương thiện.

      Tuyết Hồ cay đắng :

      - Lương thiện? Có lẽ vậy. Được rồi, vào chuyện chính. Theo ta biết được, thời đại chúng ta ở đây hẳn cách thời đại chúng ta sống khoảng năm ngàn đến vạn năm, bởi vì Bác Phụ bộ tộc sinh sống vào thời này. Người khổng lồ kia chính là thành viên của Bác Phụ tộc, ngoài ra có khả năng rất lớn là tộc trưởng.

      Tân Nguyệt mơ hồ :

      - Bác Phụ tộc, cái tên này dường như còn chưa nghe qua, ngươi làm sao lại biết được đây?

      Tuyết Hồ :

      - Theo hồ tộc cổ xưa truyền lại, vài ngàn năm trước, mảnh đất Thần Châu có tộc người khổng lồ sinh sống, bọn chúng kiêu dũng thiện chiến, sức mạnh vô cùng, từng uy chấn thiên hạ trong cuộc chiến giữa Hoàng Đế với Xi Vưu. Chủng tộc này tên là Bác Phụ tộc, nhân số bọn chúng nhiều, làm bạn với núi rừng, sau do bởi cách gì thích ứng với phương thức sinh sống của người thường, dần dần vào sống sâu trong rừng núi, cuối cùng biết đâu. Còn vì sao lại đến nơi này, có liên quan đến mấy tầng kết giới, nguyên do cụ thể ta cũng biết nữa.

      Tân Nguyệt nghe rồi có ấn tượng đại khái, tiếp tục hỏi han:

      - Ba người các ngươi vì sao gây chuyện với người khổng lồ vậy?

      Tuyết Hồ đau khổ :

      - Bản tính của thú vốn là tham lam, Phi Ưng và Tuyết Xà khi nhìn thấy viên bảo thạch đỏ trán của người khổng lồ kia mới sinh lòng muốn chiếm đoạt, kết quả chết nơi đất khách.

      Tân Nguyệt hơi cảm xúc, nhưng lại tiện phát biểu ý kiến, :

      - Có vấn đề ta luôn muốn biết, đó là khi Phi Ưng và Tuyết Xà bị nguy hiểm, bọn chúng vì sao chọn phương án xuất nguyên thần ra để tránh né tai kiếp?

      Tuyết Hồ khổ sở đáp:

      - Chúng ta sao lại muốn? Nhưng thời đại này quái dị vô cùng, phảng phất có loại hạn chế, khi chúng ta mới xuất liền tự động khôi phục thân thể thú, cách nào hóa thành người, sức mạnh cũng bị ảnh hưởng rất lớn, căn bản cách gì xuất được nguyên thần.

      Tân Nguyệt kinh ngạc :

      - Kỳ quái, sao chúng ta bị chút ảnh hưởng nào hết.

      Tuyết Hồ đáp:

      - Các ngươi là người phải là ma, tự nhiên chịu ảnh hưởng. Theo suy đoán cá nhân ta, nơi này do bởi thời gian và gian thác loạn, ma quỷ quái đến nơi này bị ảnh hưởng giống nhau. Trong đó thú bị ràng nhất, phải khôi phục lại hình dáng nguyên thủy ở nơi này.

      Hơi kinh ngạc, Tân Nguyệt trầm ngâm.

      Giây lát sau, Tân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện, vội vàng hỏi:

      - Các vị sau khi tiến vào rồi, có thấy qua hai vị sư đệ sư muội của ta ?

      Tuyết Hồ nghĩ lại rồi gật đầu :

      - Có, bọn họ đến sau chúng ta, dường như tiến vào vùng rừng rậm rồi.

      Tân Nguyệt biến sắc, thất kinh la lên:

      - ổn, rừng rậm này khí tức hỗn độn, ngập đầy khí cực mạnh, bọn họ phần lớn là bị nguy hiểm, ta phải cứu bọn họ.

      Tuyết Hồ khuyên:

      - được lỗ mãng, rừng rậm này đáng sợ hơn hẳn trong tưởng tượng, ngươi xông vào lung tung như vậy chỉ là tự chịu chết thôi.

      Tân Nguyệt kiên định đáp:

      - Cho dù thế nào, ta đều phải mang bọn họ quay trở về.

      rồi buông tay Tuyết Hồ, mình phóng thẳng vào trong rừng rậm.

      Tuyết Hồ hình bóng lóe lên, ngăn Tân Nguyệt lại, quát khẽ:

      - được kích động, ngươi cứ mù quáng tìm như vậy phải là biện pháp, hồ tộc chúng ta có thuật truy tung đặc biệt, ta có thể giúp ngươi tìm được bọn họ, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Thiên Lân.

      Tân Nguyệt nhìn nó, vẻ mặt khác thường lên tiếng:

      - Nghe người tu đạo trung thổ thấy ma là phải tru diệt, xem ra cũng quá nghiêm khắc rồi.

      Tuyết Hồ hiểu được câu của nàng, thâm thúy đáp lại:

      - Vật tà ác nhất của thế gian cũng hơn được con người, ma chỉ thể bản tính ra bên ngoài thôi …

      Còn , ánh mắt Tuyết Hồ nhìn quanh bốn phía, luồng sóng thăm dò từ người nó phát ra nhanh chóng khuếch tán.

      Rất nhanh, Tuyết Hồ dò được chỗ khí tức của Lâm Phàm và Linh Hoa, lập tức với Tân Nguyệt:

      - Tìm được rồi, bọn họ giao chiến với bầy thú, tạm thời hề nguy hiểm.

      Tân Nguyệt nghĩ lát, trầm giọng :

      - Để an toàn, cần nhanh chóng mang bọn họ về. Ngươi nhanh chóng dẫn đường .

      Tuyết Hồ dường như lần này ngăn trở, dẫn Tân Nguyệt ngự khí bay thẳng về phía hai người Lâm Phàm.

      Đứng vai của người khổng lồ, Thiên Lân quan sát tình hình bốn phía, phát sơn cốc này rất lớn, ba mặt còn có núi vây quanh, gần như chỉ có lối vào thuận lợi cho phòng thủ.

      Trong cốc đá lạ rất nhiều, trong đó thấy nhất có bảy chỗ, theo địa thế của sơn cốc để phân bố phương vị thất tinh, ngờ là loại trận pháp thiên nhiên.

      Xa hơn chút, mặt vách đá lớn có động lớn khiến Thiên Lân hơi nghi hoặc, buột miệng hỏi:

      - Đó là nơi các ngươi cư ngụ?

      Người khổng lồ đáp:

      - Đúng thế, chúng ta cư ngụ trong động đó.

      Thiên Lân kinh ngạc hỏi:

      - Các ngươi sống thành bầy chỗ?

      Người khổng lồ lắc đầu trả lời:

      - Trong đó có ít huyệt động, chúng ta chia ra cư ngụ. Nhưng để đề phòng dã thú xâm phạm, cho nên chỉ mở cửa động để giám bớt tỉ lệ bị tập kích.

      Thiên Lân nghe vậy sửng sốt, bất quá lập tức phản ứng lại, gật đầu :

      - Đúng thế, sinh sống ở nơi như vậy đúng là phải cần cẩn thận. Bây giờ các ngươi còn có nhiều ít nhân khẩu, tất cả dùng phương thức sinh tồn thế nào?

      Người khổng lồ thân cao chân dài, mỗi bước vài trượng, chớp mắt đến vách đá có Thất Tinh trận pháp.

      Cả người dời ngang lóe lên, quanh co vòng vèo, bao lâu xuyên qua được loại trận pháp thiên nhiên này, vào giữa sơn cốc.

      - Chúng ta nhân số nhiều, dùng phương thức săn bắn thú để sinh sống, lúc nào cũng bên bờ sống chết.

      Thiên Lân nhạy bén cảm ứng được điểm này, thử thăm dò hỏi:

      - Các ngươi đến đây được bao năm rồi? Chỉ nhánh này thôi chăng?

      Người khổng lồ dừng bước lại, sau đó tiếp tục tiến lên, vẻ mặt đau thương đáp:

      - Chúng ta đến đây gần ngàn năm, người trong tộc cứ luôn giảm mạnh. Trước đây, Bác Phụ tộc chúng ta cũng từng hưng vượng phồn vinh, nhân khẩu vạn. Nhưng do trời sinh chúng ta to lớn, thần lực vô biên, bị những chủng tộc khác coi là đinh trong mắt, bọn chúng liên hợp cùng nhau đối phó chúng ta, thế cho nên chúng ta phải quay lưng rời bỏ quê hương, đến nơi rừng sâu núi độc này, nay nhân khẩu giảm mạnh, gần như đến được mười người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :