Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 86: Chương 086

      Ads
      Bà lão xấu xí giận dữ :

      - Tàn độc? Ha ha ha … Lão bà ta trước giờ luôn vậy. Hôm nay chỉ có , ngay cả ngươi cũng để mạng lại cho ta.

      Còn , cây trượng trong tay múa lên, ảo hóa thành bóng trượng vô số bắn thẳng ra, lập tức bao phủ lấy Tân Nguyệt.

      Quát tiếng, Tân Nguyệt múa tít trường kiếm, tiếng kiếm ngâm điếc tai phối hợp với vài trăm làn kiếm hình thành màn kiếm quanh người, va chạm kịch liệt với cây trượng của bà lão xấu xí, bộc phát vô số hoa lửa.

      Thân thể nhoáng lên, Tân Nguyệt sắc mặt hơi thay đổi, vừa mới giao chiến nàng phát được bà lão xấu xí đáng sợ, tự biết tu vi bằng đối phương.

      Nhưng Tân Nguyệt tính tình kiên cường, phải người dễ khom lưng cúi đầu.

      Lập tức quát lạnh tiếng, kiếm pháp biến hẳn như rồng bay trời, thân hình xinh đẹp cuốn hút di động nhanh chóng phối hợp với làn kiếm sắc bén, bố trí kiếm trận hoàn chỉnh quanh người bà lão xấu xí, bắt đầu triển khai đợt công kích mãnh liệt liên miên.

      Quan sát tình hình của Tân Nguyệt, bà lão xấu xí ánh mắt sát cơ.

      Thân là cao thủ cảnh giới Quy Tiên, lão bà vừa nhìn liền biết ngay được nhược điểm của Tân Nguyệt, biến nàng sở trường kiếm thuật nhưng tu vi đủ, vì thế chọn lựa phương án trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, dùng thực lực áp đảo của bản thân để khống chế gian bốn phía, hình thành khu vực ngưng đọng to chừng chục trượng, lập tức đóng cứng Tân Nguyệt giữa trung.

      Loại công kích này vô cùng thông thường, chỉ cần người thi triển đủ thực lực liền có thể đem chân nguyên bản thân khuếch tán ra ngoài, hình thành khu vực tương đối yên lặng, có tác dụng ngưng đọng vạn vật trong gian khoảng thời gian ngắn.

      Biến cố bất ngờ khiến thân thể Tân Nguyệt bị hạn chế, khi phát được tình hình ổn, Tân Nguyệt trong mắt lóe sáng, tay phải nắm chặt kiếm hơi run lên, truyền luồng chân nguyên vào trong trường kiếm, khiến thân kiếm sáng lên màu đỏ, lập tức đánh tan khóa khí bốn phía, thoát khỏi hạn chế của bà lão xấu xí.

      Biện pháp ứng phó của Tân Nguyệt hơi kỳ quái, dường như chứa loại huyền bí, khiến bà lão tấn công cảm thấy hoang mang.

      Ồ lên kinh ngạc tiếng , bà lão xấu xí thế công ngừng, cây trượng trong tay lóe lên xông đến, ngay sát na Tân Nguyệt thoát khỏi hạn chế, liền xuất trước ngực nàng với tám phần tu vi.

      kịp né tránh, Tân Nguyệt vội múa tay phải lên, trường kiếm dùng tốc độ nhanh nhất liên tục chớp động bảy lần, cuối cùng gặp phải cây trượng của bà lão xấu xí.

      Lần này, lóe lên ánh sáng cực mạnh, tiếng ầm to lớn từ điểm gặp nhau vang lên.

      Ngay say đó là tiếng rên, Tân Nguyệt bị luồng sức mạnh đáng sợ đó hất bay tại chỗ, trong lúc người lùi lại giữa trung liền phun ra ngụm máu tươi, trọng thương tại chỗ.

      Bật cười hiểm, bà lão xấu xí truy sát theo sau, cây trượng đầu rắn tự nhiên bắn ra, vài trăm vài ngàn bóng trượng tầng tầng trùng điệp nhanh chóng thu bao trùm lấy thân thể Tân Nguyệt.

      - chết , nha đầu thúi!

      Bầu trời, bốn bóng người lúc này xuất , mỗi tổ hai người từ hai hướng bay đến, loáng lên tới nơi.

      Đột nhiên, hai thanh kinh hãi la lên.

      - Dừng tay, ngươi dám!

      Mỗi tổ có người kêu lên, hơn nữa còn bay đến rất nhanh phát động tiến công bà lão xấu xí.

      Rơi xuống đất rồi, Tân Nguyệt thân thể nhoáng lên, người chưa đứng vững sát chiêu của bà lão xấu xí đến.

      Thấy vậy, Tân Nguyệt bất chấp tình trạng thân thể, mạnh mẽ đề thăng chân nguyên, vừa múa kiếm phòng ngự, vừa nhanh chóng lùi lại né tránh.

      Tu vi cách biệt lớn khiến Tân Nguyệt bị hạn chế khắp nơi. Nàng tuy phản kháng đến cùng, nhưng hiệu quả tốt, trường kiếm và cây trượng vừa gặp nhau, nàng liền bị hất mạnh mẽ lần nữa.

      Kêu khẽ tiếng, bà lão xấu xí sau chiêu thân thể xoay tròn, cây trượng trong tay múa lên lập tức đánh văng hai người đánh lén.

      - Các ngươi là ai, mau báo tên ra!

      Lắc lư lùi lại, người ra tay vẻ mặt hơi biến.

      Chỉ thấy người bên trái là thanh niên cao lớn lạnh giọng :

      - Tiết Phong, môn hạ Ly Hận thiên cung!

      Người đàn ông bên phải tuấn tú nghiêm túc :

      - Đệ tử Thiên Tà tông Hạ Kiến Quốc, ngươi là người nào, dám sinh tại vùng Băng Nguyên, còn ra tay công kích môn hạ Đằng Long cốc.

      Té ra người mới đến là Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ và Tiết Phong của Ly Hận thiên cung, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc môn hạ Thiên Tà tông.

      Bọn họ sau khi nhận được thông báo của Đằng Long cốc, lập tức bắt tay điều tra các cao thủ thần bí xuất vùng Băng Nguyên.

      Đúng lúc cảm ứng được khí tức của chim ưng khổng lồ bay lên trời, họ liền đồng thời đến đây.

      Còn đối với Tân Nguyệt, nàng ban đầu cảm nhận được khí tức của Thiên Lân, rời khỏi băng cốc liền tìm kiếm, kết quả Thiên Lân lại mang Dực Thiên Tường rời .

      Cứ thế, Tân Nguyệt gặp ai, mãi đến khi chim ưng khổng lồ bay lên trời, nàng mới cảm thấy trong lòng ổn cấp tốc bay đến, vừa hay cứu được Thiên Lân bị nguy hiểm.

      Bà lão xấu xí nghe vậy sắc mặt hơi đổi, quét mắt qua Mạc Ngữ và Phùng Vân, hiểm :

      - ngờ cao thủ ba đại môn phái của Băng Nguyên lại đến nơi này, quả hân hạnh. Chỉ đáng tiếc ba đại tông chủ chưa đến đây, nếu bà lão ta còn phải suy nghĩ chút xem nên hay . nay chỉ có mấy người bọn ngươi còn thiếu phân lượng chút, muốn chết cút ngay cho ta, nếu chớ trách ta ra tay lưu tình.

      Tiết Phong nghe vậy vẻ mặt giận dữ, muốn mở miệng bị Mạc Ngữ ngăn lại.

      - Đừng kích động, bà lão này tu vi thiên hạ khó thấy.

      Tiết Phong bất mãn :

      - Chỉ dựa vào điều này, bà ta dám coi thường chúng ta?

      Mạc Ngữ lạnh lùng lắc đầu, ánh mắt nhìn bà lão xấu xí, trầm giọng :

      - Băng Nguyên phải nơi bất kỳ ai cũng giương oai được, ngươi tốt nhất thức thời .

      Bà lão xấu xí cười lạnh :

      - Nếu ta thức thời, bọn ngươi có thể ăn được bà lão ta chăng?

      Thiên Tà tông Phùng Vân quát to:

      - Đắc tội với ba đại phái của Băng Nguyên, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi Băng Nguyên an toàn?

      Bà lão xấu xí khinh bỉ :

      - Mạnh miệng ai cũng được, có cũng chỉ vô dụng mà thôi. Bây giờ cho các ngươi hai chọn lựa, thứ nhất lập tức rời , thứ hai là ra tay ứng chiến. Ngoài ra, tiện đây cho các ngươi câu, hôm nay ta tâm tình nóng nảy, các ngươi tốt nhất suy xét cho kỹ, đừng để sau này hối hận.

      Vẻ mặt khinh thường cùng với lời cuồng vọng. Mạc Ngữ, Phùng Vân vừa nghe trong lòng nổi giận, đồng thời bắn mình bay ra.

      Bên cạnh, Hạ Kiến Quốc lắc mình đến bên Tân Nguyệt, quan tâm hỏi:

      - thế nào rồi, xem ra bị thương đó.

      Tân Nguyệt nhìn , điềm nhiên trả lời:

      - Đa tạ, ta đáng lo.

      Hạ Kiến Quốc hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Lân hôn mê, chuyển sang chuyện khác:

      - thế nào rồi, có cần ta giúp chăm sóc ?

      Tân Nguyệt vẻ lạnh lùng, lắc đầu, giọng :

      - Đa tạ ý tốt, ta chiếu cố được rồi. Bây giờ dường như sắp tỉnh lại.

      Còn , Thiên Lân quả tỉnh dậy rồi.

      Mở mắt ra, Thiên Lân thấy trước hết là Tân Nguyệt, điều này khiến kinh ngạc.

      Quay đầu liếc xung quanh, Thiên Lân dường như hiểu được chuyện gì, giọng :

      - Nàng đến kịp lúc, ta còn chưa chết .

      Tân Nguyệt trừng , hơi nóng nảy :

      - Chớ có lung tung. Ngươi hành động cũng cho ta tiếng, nếu lần này ngươi quả có chuyện gì, ta làm sao chuyện với mẹ ngươi?

      Bật cười khổ sở, Thiên Lân ánh mắt né tránh, dường như dám đối mặt với nàng.

      - Chuyện trước đây chút nữa ta cho nàng, bây giờ nghe ta , bà lão quỷ quái và ông lão trọc kia vô cùng lợi hại, trong bọn ta ở đây sợ là có người nào là đối thủ bọn họ, hay là sớm rời . Ngoài ra, người quan sát cuộc chiến kia là Tây Bắc Cuồng Đao, người giao chiến là Ngọc Kiếm thư sinh, trước đây từng cứu ta lần, bất qua xem ra tình hình cũng được ổn lắm.

      Tân Nguyệt liếc qua Ngọc Kiếm thư sinh giao chiến, cau mày :

      - dường như bị thương rồi, bất quá kiếm thuật kỳ diệu, còn có thể chống đỡ lát. Ta phải

      chuẩn bị giúp đỡ, Ngọc Kiếm thư sinh giao chiến đột nhiên rút lui bay về phía này.

      Ông lão trọc đầu lần này hề gây khó dễ , nhưng cũng truy theo, ánh mắt nhìn về phía Thiên Lân.

      Thấy vậy, Thiên Lân vội la lên:

      - Tân Nguyệt né nhanh, ông lão trọc đó muốn giết ta.

      Hạ Kiến Quốc nghe vậy nghiêm mặt :

      - Tân Nguyệt nương chớ lo lắng, người này để ta đối phó.

      rồi phi thân nghênh đón, ngăn trước mặt ông lão trọc đầu.

      Ngọc Kiếm thư sinh nhanh chóng đến bên Tân Nguyệt, liếc qua Thiên Lân rồi dặn dò:

      - Nhanh chạy về Đằng Long cốc, chậm sợ là kịp.

      Tân Nguyệt hỏi:

      - Vì sao vậy?

      Ngọc Kiếm thư sinh :

      - Ông lão trọc đầu này thực lực vô cùng đáng sợ, khi lão hạ quyết tâm muốn giết Thiên Lân, chúng ta ở đây ai cũng ngăn cản được. Còn thêm Ma Vu của Xà Thần địa kia, cao thủ ba phái các ngươi liên hợp cũng đối phó nổi.

      Tân Nguyệt chần chừ :

      - Chuyện này bởi Thiên Lân mà ra, chúng ta nếu bỏ chạy, sợ là hay đối với Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông …

      Ngọc Kiếm thư sinh phân tích:

      - Chuyện này cần lo, chỉ cần Thiên Lân bỏ , bọn họ tối đa phát tiết chút rồi bỏ , muốn làm gì.

      Tân Nguyệt trầm mặc, ánh mắt nhìn Thiên Lân chờ đợi ý kiến của .

      Thiên Lân suy nghĩ lát, muốn , lại đột nhiên nghe tiếng rên lên của Hạ Kiến Quốc, cùng với tiếng rống lên giận dữ của Mạc Ngữ, Phùng Vân.

      Té ra, trong lúc mấy người còn , Mạc Ngữ và Phùng Vân đều vì mặt mũi mình, đồng thời ra tay phát động công kích bà lão xấu xí.

      Theo lý thuyết, bọn họ hẳn muốn liên thủ.

      Thân là cừu địch vài trăm năm, bọn họ tranh cường háo thắng lẫn nhau, ai cũng muốn đánh ngã bà lão xấu xí cho nên cùng thời ra tay muốn tranh cao thấp.

      Ai ngờ bà lão xấu xí quả là rồng già trong thiên hạ, thực lực của mạnh ngoài ý nghĩ, hai người tình hình của địch nhân, chỉ chốc lát cùng bị hất lùi lại.

      Bên này, Hạ Kiến Quốc ngăn cản ông lão trọc đầu tình hình càn ổn hơn.

      Tu vi của tuy rất mạnh, nhưng còn chưa bằng Thiên Lân, sao có thể là đối thủ của ông lão trọc đầu được đây?

      Vì thế, chỉ trong vài chiêu, Hạ Kiến Quốc liền bị thương , rồi bị trường thương của ông lão trọc đầu hất bay .

      - Tiểu tử, vừa rồi lão lấy được mạng ngươi phải vì ngươi may mắn, mà định sẵn ngươi phải chết trong tay của lão phu. Bây giờ, ngươi hãy ngoan ngoãn mà chịu mạng .

      Trường thương múa lên, bá khí rợp trời, khí trong phương viên vài chục trượng theo khống chế của lão tự động hình thành kết giới vây phủ Tân Nguyệt vào giữa.

      Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, lớn tiếng :

      - Ta trước hết ngăn lão lại, các ngươi chạy nhanh .

      Múa kiếm xông lên, Ngọc Kiếm thư sinh thi triển thân pháp thần kỳ, cả người chớp mắt ảo hóa thành vài trăm phân thân vây phủ quanh người ông lão trọc đầu.

      Tân Nguyệt trầm ngâm lúc, sau đó theo như dặn dò của Ngọc Kiếm thư sinh, mang Thiên Lân bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

      Nàng trong lòng biết được chỉ cần quay về đến Đằng Long cốc, có cốc chủ ở đó người nào dám động đến Thiên Lân.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 87: Chương 087

      Ads
      mặt tuyết, Tiết Phong thấy Tân Nguyệt bỏ rồi, hơi lặng người chút, sau đó liền thôi nhìn theo, tập trung sức chú ý lên bà lão xấu xí.

      Thân là cao thủ, Tiết Phong cảm ứng ràng được khí tức mạnh mẽ người của bà lão xấu xí, trong mắt toát ra vẻ chờ mong biết tên.

      Bên này, Hạ Kiến Quốc bị thương rơi xuống mặt đất, vẻ mặt hơi tái .

      thấy Tân Nguyệt bỏ , muốn kêu gọi nhưng cuối cùng buông bỏ, chọn phương án quay lại nơi Phùng Vân giao chiến, vừa quan sát vừa trị thương.

      Ông lão trọc đầu thấy Tân Nguyệt bỏ chạy, lập tức vẻ mặt giận dữ, độc trừng Ngọc Kiếm thư sinh cái, trường thương trong tay nhoáng lên, làn sáng nhạt thể nhận ra lóe lên xông đến, chỉ lát tới trước ngực Ngọc Kiếm thư sinh, lập tức hất bắn .

      Lợi dụng khoảng trống này, ông lão trọc miệng kêu dài tiếng, thân thể chớp mắt kéo dài ra hệt như vệt ảnh thời , khi bóng hình tiêu tán theo gió, người vượt khoảng vài dặm, đuổi theo Tân Nguyệt.

      Ôm Thiên Lân trong lòng, Tân Nguyệt cố gắng hết sức bay lượn.

      Thân pháp mau lẹ vốn là thiện nghệ của nàng.

      Nhưng tốc độ của ông lão trọc đầu khiến nàng kinh ngạc, trong khi nàng phát được, ông lão trọc đầu ngờ truy theo chỉ còn khoảng trăm trượng, đây có thể tín hiệu nguy hiểm.

      Liếc nhìn về phía trước, Tân Nguyệt khổ sở bật cười, với Thiên Lân:

      - Nơi này cách Đằng Long cốc khá xa, chúng ta sợ là chống đỡ được đến lúc đó, chỉ lát bị lão trọc đầu đuổi kịp.

      Thiên Lân liếc về phía sau, suy tư lát, giọng :

      - Cố gắng hết sức chạy về phía Tây.

      Tân Nguyệt hiểu, nhưng cũng hỏi tiếp, gia tăng chân nguyên toàn tốc tiến lên, người hệt như mũi tên ánh sáng lóe lên liền biến mất.

      Phía sau, ông lão trọc đầu đuổi theo thấy cảnh này, hơi bất ngờ :

      - ngờ được thân pháp nó quả rất nhanh. Đáng tiếc nó muốn chạy về kịp đến Đằng Long cốc có khả năng rồi.

      rồi thẳng tới trước, tạo thành đường ngăn hẳn hướng Tân Nguyệt chạy và hướng về phía Đằng Long cốc.

      lúc sau, ông lão trọc đầu vượt qua khỏi Tân Nguyệt, ngăn đường về phía Đằng Long cốc phải qua.

      Nhưng Tân Nguyệt hoàn toàn chạy về phía Đằng Long cốc, điều này khiến ông lão trọc đầu hơi bất ngờ, khi cảm thấy ổn cự ly hai bên kéo dài ra vài dặm rồi.

      Lúc này, ông lão trọc đầu giữ nguyên vị trí nữa, lập tức bỏ phương án ngăn chặn mà bắn thẳng về phía Tân Nguyệt.

      Cứ như thế, hai bên truy cản bao lâu bay hơn trăm dặm, cự ly cũng thu ngắn lại trong vòng trăm trượng.

      Lúc này, Tân Nguyệt chân nguyên hao tổn rất lớn, lại thêm bản thân bị thương , tốc độ bắt đầu giảm chậm lại.

      Mà tu vi của ông lão trọc đầu đến cảnh giới Quy Tiên, chân nguyên hề hao hết, tốc độ vẫn luôn giữ nguyên ở trạng thái cực hạn, chưa quá năm chục dặm thu ngắn cự ly lại trong vòng hai chục trượng.

      Thấy vậy, Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, liếc Thiên Lân trong lòng gì cả.

      Thiên Lân cảm nhận nhu tình trong ánh mắt nàng, liếc nàng rồi :

      - Biết vì sao ta bảo nàng bay về phía này chăng?

      Tân Nguyệt trả lời:

      - Ban đầu còn chưa biết, nhưng bây giờ biết rồi.

      Thiên Lân cười cười, lẩm bẩm nho :

      - Còn có ba chục dặm, đây là vấn đề quan trọng đối với sinh tử của chúng ta, mọi thứ phải trông vào vận khí của chúng ta vậy.

      Tân Nguyệt than :

      - Đường ba chục dặm, sinh tử bên nhau, đây cũng là chuyện đáng để nhớ mãi.

      Ông lão trọc đầu truy đuổi cả nửa ngày trời, hoàn toàn hiểu được vì sao hai người lại chạy về phía này, nhưng cũng còn nhẫn nại nữa.

      Lão vốn do bởi việc Thiên Lân nhúng tay vào mà canh cánh quyết tâm giết người bên lòng.

      Lúc này sau phen truy đuổi tâm tình vui vẻ, lập tức vung tay phải lên, trường thương bay ra hóa thành con rồng ánh sáng, chớp mắt xuất sau lưng của Tân Nguyệt.

      Phát được nguy hiểm, Tân Nguyệt vội vàng né tránh.

      Nàng rất thuận lợi né tránh được chiêu đó nhưng lại bị ông lão trọc đầu từ sau vượt lên ngăn ngay phía trước.

      Lắc mình vòng quanh, Tân Nguyệt muốn giằng co với lão. Nhưng lão trọc đầu sớm còn nhẫn nại, muốn sớm giải quyết hai người này để xả hận trong lòng.

      Lúc đó, ngay sát na khi lão ngăn cản Tân Nguyệt, lão liền thi triển thực lực kinh người, bố trí kết giới kín mít xung quanh, vây khốn Tân Nguyệt và Thiên Lân trong gian đường kính chỉ chứng năm mươi trượng.

      Kết giới này vô hình vô sắc, Tân Nguyệt vội vàng xông đến liền va đầu vào, lập tức bị hất bắn lại, thân bị nội thương.

      Lắc lư rơi xuống, Tân Nguyệt dám chần chờ, vừa phi thân lên, vừa múa trường kiếm trong tay.

      Ông lão trọc đầu thấy vậy, khinh thường :

      - Nha đầu ngu si, ngươi cho là kết giới này của ta có thể dễ dàng phá … ồ …

      Còn , chỉ thấy Tân Nguyệt kiếm chém ra, nhìn thấy có bất cứ chỗ nào kỳ dị nhưng lại phá vỡ được kết giới mạnh mẽ do ông lão trọc đầu tạo ra, nàng mang Thiên Lân cấp tốc bỏ chạy.

      Tỉnh táo lại, ông lão trọc đầu bật tiếng kêu giận dữ, thân thể đột nhiên hóa thành ánh sáng, để lại bóng hình nhàn nhạt, lóe lên liền xuất ngoài năm dặm.

      Lúc này, Tân Nguyệt vội vàng xông đến, ai ngờ ông lão trọc đầu đột nhiên xuất , trong lúc né tránh kịp, nàng hung hăng phi thẳng tới đụng vào lão.

      Bật cười hiểm, ông lão trọc đầu tay trái nắm thành quyền từ ngực đấm ra, chỉ thấy luồng hào quang đỏ rực phá xông đến với uy thế chấn động trời đất, vừa hay đánh trúng vào thân thể Tân Nguyệt.

      Tân Nguyệt bật lên kêu thảm, chỉ thấy thân thể nàng đảo xhuyển, trong lúc tiến lên rất nhanh, cố gắng thay đổi thân thể, dùng lưng đón đỡ quyền này.

      Như thế, Tân Nguyệt lập tức trọng thương tại chỗ, người như lá rụng lơ lửng giữa trung, máu tươi tuôn ra như mưa.

      Thiên Lân do có quan hệt, giảm mức độ bị thương rất nhiều, chỉ bị quyền phong đánh bay .

      Trong tiếng rống “Tân Nguyệt!”, Thiên Lân trong lúc rơi xuống sắc mặt kinh biến, nhìn theo mưa máu đầy trời tuôn xuống, nỗi thống khổ như bị trùy đánh vào ngực và cừu hận đồng thời xuất trong lòng của .

      Thịch tiếng, Thiên Lân rơi xuống đất, cơ thể đau đớn làm cho sắc mặt nhăn nhó, nhưng cố nghiến răng chịu đựng.

      Quay đầu lại, chăm chú nhìn theo phương hướng Tân Nguyệt rơi xuống, chỉ thấy hình bóng màu vàng của Tân Nguyệt lơ lửng rơi xuống đất, hơi hơi chấn động vài cái rồi trầm mặc.

      Giữa trung, ông lão trọc đầu bật cười đắc ý, lạnh lùng tàn khốc :

      - Tiểu tử, bây giờ ta đưa bọn ngươi Tây Thiên. Xem chiêu.

      Trường thương múa lên, khí động bốn phía.

      mặt tuyết gió lốc đột nhiên xuất , chớp mắt hóa thành cơn trốt nhanh chóng xông thẳng đến Thiên Lân.

      Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân ánh mắt xạ ra ánh cừu hận, hờ hững liếc về phía sau cái, thân thể đột nhiên bắn lên rơi xuống cỗ Tân Nguyệt nằm.

      Lắc lư rơi xuống, Thiên Lân vẻ mặt trắng bệch, vừa ôm lấy Tân Nguyệt trọng thương, giọng kêu:

      - Tân Nguyệt, đừng sợ, ta bảo hộ nàng.

      rồi thân thể hai người chuyển ngang vài trượng, vừa hay né được cơn trốt mạnh mẽ.

      Ông lão trọc đầu hơi bất ngờ, lập tức nghĩ đến cổ quái của Thiên Lân trước kia, liền múa trường thương đánh xuống, ngay khi vừa ngập vào trong mặt tuyết, lập tức đánh nát toàn bộ băng tuyết trong vòng ba dặm, nhanh chóng cách ly khiến Băng Thần quyết của Thiên Lân phát huy được thần diệu.

      Bật cười đơn, Thiên Lân cố gắng đứgn lên, kéo tay Tân Nguyệt, :

      - Nàng đoán chúng ta lần đầu gặp địch nhân có chết trong tay của họ ?

      Tân Nguyệt vẻ mặt trắng nhợt hơi mỉm cười, nhàng nhìn Thiên Lân giọng :

      - Ngươi lúc này xem ra vẫn hệt như trước kia, tự phụ mà cao ngạo.

      Thiên Lân cười cười, yếu ớt :

      - Hỏi đằng trả lời nẻo dường như phải là chuyện nàng thích làm.

      Tân Nguyệt cười yếu ớt :

      - Con người luôn luôn biến đổi, rất nhiều tính cách bình thường muốn biểu lộ, chỉ lúc sinh tử quan đầu mới thể ra được.

      Thiên Lân gật đầu nhè :

      - chuyện như vậy, cả đời chúng ta có được bao nhiêu cơ hội đây. Chỉ biết lão trọc đầu kia cho chúng ta được bao nhiêu thời gian?

      Tân Nguyệt ngửng đầu nhìn nhìn, cười có chút thâm thúy :

      - Có lẽ, chuyện đó phải do lão quyết định.

      Thiên Lân đáp, dường như có chút minh bạch.

      Nhưng ông lão trọc đầu giữa trung lại hiểu bọn họ điều gì, lập tức quát to tiếng, rống lên:

      - Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy thoát thế nào được đây.

      Trường thương rời tay bắn ra cùng với ý chí phải giết của ông lão trọc đầu, kèm theo là sức mạnh kinh người, trong lúc hạ xuống dần dần hóa thành ánh sáng, cuối cùng hóa thành cột sáng đường kính ba trượng, trong khoảnh khắc liền xuất đầu của Thiên Lân và Tân Nguyệt.

      chiêu như vậy uy lực đáng sợ.

      Thiên Lân và Tân Nguyệt đừng là thân bị trọng thương, cho dù bị thương cũng khó mà đỡ được.

      Như vậy, cái chết bao trùm nơi tránh thoát.

      Nhưng quả bọn họ chết ở đây chăng?

      Thời gian thời khắc đó như dài ra, cột sáng càng lúc càng giống như ma trảo của tử thần khóa chặt Thiên Lân và Tân Nguyệt, tùy lúc có thể nuốt lấy bọn họ.

      Nhưng vào sát na tối nguy hiểm đó, làn đao phá rít lên xông đến hệt như rồng thét gào giận dữ, lại mang theo bá khí rung chuyển sông núi, lập tức đánh nát cột sáng của ông lão trọc đầu, hất trường thương bắn vài trăm trượng.

      Lúc này, Thiên Lân và Tân Nguyệt bình an vô , tại thời điểm quan trọng nhất lại xuất kỳ tích.

      Đồng thời, thanh lạnh lùng từ hư vang đến, mang theo bá khí cao ngạo khiến người ta cảm thấy như vua xuất trước thiên hạ.

      - Trước Thiên Đao phong, người nào dám càn rỡ như thế!

      Còn , giữa trung xuất bóng người, chính là Thiên Đao khách mang áo đen tuyền, tay cầm quái kiếm, hiểm nhìn ông lão trọc đầu.

      Cổ quái bất ngờ khiến ông lão trọc đầu giận chỗ tiết ra.

      Nhưng khi lão đón nhận ánh mắt hiểm của Thiên Đao khách, trong lòng ngờ nảy lên, trong lòng dâng lên dấu hiệu bất an mạnh mẽ.

      Liếc thanh kiếm quái lạ trong tay Thiên Đao khách, ông lão trọc đầu vẻ mặt lạnh, giọng lạnh băng cất lên:

      - Các hạ là ai, vì sao nhúng tay vào chuyện này?

      Thiên Đao khách bá khí uy nghiêm, toàn thân vây phủ ngọn lửa đỏ rực như ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, làn sáng rọi cả vài dặm.

      - Ta hiệu là Thiên Đao khách, hai người mặt đất đều có chút liên hệ sâu xa với ta.

      Ông lão trọc đầu khép hờ mắt, kinh ngạc :

      - Thiên Đao khách? Cái tên này rất xa lạ, hẳn phải là tên của ngươi rồi. Với tu vi của ngươi, hẳn là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh, vì sao dám dùng thân phận để gặp nhau. Còn nữa, hai tên đó có liên hệ sâu xa gì với ngươi?

      Thiên Đao khách lạnh lùng đáp:

      - Ta là ai quan trọng, quan trọng là ngươi đánh hai người bọn họ bị thương, hôm nay nếu trả giá đắt đừng mong được. Vòn về quan hệ của bọn chúng với ta, nha đầu kia cũng xem là nửa đồ đệ của ta. Ta là sư phụ làm sao có thể để cho người khác khi dễ nó được. Bây giờ ngươi hãy báo danh , ta suy xét trừng phạt ngươi thế nào mới tốt.

      Ông lão trọc đầu nghe vậy ánh mắt hơi biến, dường như ngờ được Tân Nguyệt lại là đồ đệ của Thiên Đao khách, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

      Đồng thời, lão cũng cảm thấy bất mãn với ngữ khí cuồng vọng của Thiên Đao khách, cười giận trả lời:

      - Lão phu Ngốc Thiên Ông, bình sinh mới lần đầu gặp người dám với lão phu những lời như vậy.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 88: Chương 088

      Ads
      Thiên Đao khách kinh thường :

      - Cho nên ngươi còn sống đến nay cũng tính là ngươi may mắn rồi!

      Ông lão trọc đầu thẹn quá hóa giận :

      - Câm miệng, lão phu có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là nhớ thực lực, phải nhờ may mắn.

      Thiên Đao khách lạnh lùng :

      - Phải vậy chăng? Thế ta hôm nay phải xem cho , ngươi ra có được bao nhiêu thực lực mà dám náo loạn đầu ta!

      rồi quái kiếm trong tay múa lên, làn kiếm đỏ rực bắn ra tám phía, hơn nữa tự động phân hóa, chỉ chớp mắt hình thành vầng mây bao trùm trong phương viên vài dặm.

      Trong khí ngập tràn tiếng kiếm ngâm chói tai, hệt như từng làn sóng liên tục, trong lúc nhấp nhô lại chấn động hồn người, khiến người ta cảm thấy dấu hiệu bất an.

      Ông lão trọc đầu toàn thân hơi chấn động, nhìn khí thế Thiên Đao khách xuất thủ và tình hình xung quanh tâm lý liền hơi mơ hồ.

      Theo ông lão trọc đầu suy nghĩ, mọi cảnh tượng do Thiên Đao khách ra tay tạo thành tuy xem ra vô cùng kinh người, nhưng với tu vi bản thân của ông lão trọc đầu, còn chưa đến mứa cảm thấy bất an.

      Nhưng vì sao trong lòng có cảm giác mất tự tin, lại có cảm giác run sợ vậy?

      Trong lúc suy tư, ông lão trọc đầu quên trả lời, vừa múa trường thương phòng ngự, vừa :

      - có ba phần thực lực sao dám bắt cọp. Lão phu nếu dám đến đây sợ gì rồi.

      Bốn phía, bóng thương dày đặc như bọt sóng nước, từng lớp nối tiếp từng lớp, hình thành kết giới phòng ngự bịt kín trong phương viên vài chục trượng chống cự lại công kích của Thiên Đao khách.

      Bật cười lạnh lùng, Thiên Đao khách toát ra mùi vị tà mị, chất vấn:

      - sợ? Rất tốt. Ta xem thử ngươi có dáng vẻ như thế nào đây?

      Dứt lời, Thiên Đao khách phảng phất như cả người đổi khác, toàn thân bá khí đầy đủ, lạnh lùng tàn khốc mà cuồng ngạo, cả người toát ra khí thế ngạo thị thiên hạ, khống chế vầng mây giữa trung, khiến nó chấn động kịch liệt, hàng ngàn làn kiếm hóa thành ngọn lửa muốn đốt cháy bầu trời.

      Cảnh tượng biến hóa vô cùng lớn, chỉ thấy bầu trời chỉ lúc trở thành màu đỏ như máu, trong vầng mây lửa đỏ bốc hừng hực, hệt như con quỷ lửa ngàn năm gào thét và ngừng biến hóa.

      lúc sau, con quỷ lửa thân thể kéo dài ra ảo hóa thành làn đao sáng dài đến cả trăm trượng, hệt như cột sáng đỏ rực từ trung đánh xuống thẳng vào vị trí của ông lão trọc đầu.

      Thực tế chưa quen thuộc với Thiên Đao khách, ông lão trọc đầu từ lúc bắt đầu vô cùng cẩn thận, chọn lựa phương án vừa phòng ngự vừa quan sát.

      Nhưng lão sao tưởng tượng được, Thiên Đao khách ngạo khí tới trời, vừa ra tay khiến sông núi biến hình, cả mặt đất kêu lên thảm thiết, cho lão bất kỳ cơ hội và quá trình tìm hiểu, khiến lão rơi vào trong tình cảnh bất ổn.

      Nhìn thấy làn đao chém xuống đầu, ông lão trọc đầu nhịn được gào thét giận dữ, trong thời gian ngắn nhất liền gia tăng tu vi bản thân lên đến cực hạn, hơn nữa hai tay còn nắm chắc trường thương, dùng tốc độ nhanh nhất múa lên.

      Lúc này, chỉ thấy vài trăm bóng thương đỏ rực chớp mắt phát ra cùng với khí cực dương cực cương, vừa bay thẳng lên bầu trời, vừa xoay tròn cả tổng thể.

      Hai bên tranh hơn với nhau, trong lúc tiến lên dần dần dung hợp, cuối cùng hình thành cột sáng giống như rồng đỏ bay lên trời, đón lấy đao của Thiên Đao khách.

      Lân cận, gian bị ảnh hưởng của nó, liền có tượng vặn vẹo ràng, như vậy có thể thấy rằng chiêu toàn lực của ông lão trọc đầu đáng sợ đến thế nào.

      Chớp mắt, đao kinh thiên và cột sáng chạm vào nhau, tại điểm giao nhau xuất tượng ngừng lại trong chốc lát.

      Lúc này, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, luồng hào quang rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phía.

      Sau đó, tiếng sấm rung trời, cuồng phong gào thét.

      Vô số làn sáng như pháo hoa từ điểm giao nhau rơi xuống bốn phía.

      Bầu trời, mây đen xuất , chớp điện nhảy múa.

      Thời lân cận vào lúc đó liền có tượng vặn vẹo mãnh liệt, bất quá chỉ trong chớp mắt liền còn.

      Mọi thứ chỉ chớp mắt qua rồi, biến hóa vô cùng.

      Khi hai luồng sức mạnh ngưng còn phát sinh biến hóa, Thiên Đao khách đó xem ra chỉ phát chiêu tùy ý lại dễ dàng áp chế được cột sáng do ông lão trọc đầu phát ra.

      Lúc này, ông lão trọc đầu cảm thấy ổn, do bởi phải duy trì trạng thái của cột sáng, lão căn bản cách gì tách ra, chỉ đành rống lên tiếng điên cuồng rồi lại gia tăng chân nguyên, ý đồ muốn xoay chuyển cục diện.

      Nhưng khoảng cách của tu vi lúc này ràng vô vùng, ông lão trọc đầu vốn là cảnh giới Quy Tiên, khi gặp phải Thiên Đao khách ngờ lại chịu nổi chiêu, điều này khiến Tân Nguyệt và Thiên Lân quan sát kinh hãi vô cùng.

      Chăm chú nhìn tình hình giao chiến, Thiên Lân kinh ngạc :

      - Quả ngờ được, ông ta lại lợi hại như vậy, quả là ngoài ý nghĩ.

      Tân Nguyệt vẻ mặt phức tạp, nhìn theo đao chém xuống, lẩm bẩm nho :

      - Đúng …Ồ, ta theo ông ta học nghề sáu năm, hôm nay mới biết được, té ra trận chiến năm đó, ông ta căn bản có ý muốn đả thương ta. Chỉ là …

      Thấy nàng đột nhiên ngừng lại, Thiên Lân hiếu kỳ :

      - Chỉ là thế nào? Vì sao thêm?

      Tân Nguyệt khẽ lắc đầu giọng :

      - Chỉ là sáu năm rồi, ta ngay cả bảy chiêu kiếm pháp ông ta dạy cũng chưa từng học cho tốt. Nếu , lần này sao phải cần ông ta ra tay?

      Thiên Lân thấy này thương cảm, an ủi:

      - Đừng suy nghĩ nhiều, người tu đạo thiên phú cố nhiên là quan trọng, nhưng tu vi càng quan trọng hơn nữa. Người thông minh nhất định phải mạnh mẽ, có số pháp quyết lại cần có người ngu xuẩn mới có thể luyện thành, đây chính là kỳ diệu của thế gian. Gặp được ông ta, đây là định mệnh khiến vậy, nàng chỉ cần tận sức thẹn với lòng, mọi thứ tùy duyên mà thành.

      Trong vài câu , tình hình giao chiến lại phát sinh biến hóa.

      Chỉ thấy đao đó của Thiên Đao khách áp chế được cột sáng do ông lão trọc đầu phát xuất, cuồng phong gào thét xung quanh, ngọn lửa đỏ hồng nuốt lấy lượng lớn linh khí trong khí, hội tụ thành cơn lốc hủy diệt giữ chặt ông lão trọc tại chỗ, nhanh chóng xâm chiếm lồng phòng ngự của lão.

      Bị ép rơi xuống đất, ông lão trọc đầu ngửa mặt thét lên giận dữ, khuôn mặt già lão đỏ bừng, hai tay nắm chặt thương ngừng run rẩy, sau khi duy trì cảnh tượng được chốc, trường thương trong tay liền nhanh chóng vỡ nát.

      Lúc này, luồng sức mạnh gì chống nổi phủ chụp xuống, gây trọng thương cho ông lão trọc đầu, đồng thời cả thân thể lão bị ép mạnh xuống lòng đất, lưu lại huyệt động lớn sâu thấy đáy. Mọi thứ mô tả ràng hiệu quả của trận chiến này.

      Ngạo nghễ đứng giữa trời, Thiên Đao khách vẻ mặt hơi mỉm cười, nhìn thấy chút nào chống địch, cứ hệt như hoạt động cho giãn gân cốt.

      Trong tay , quái kiếm lấp lánh ánh sáng xanh đỏ kỳ dị, hệt như có linh tính, dần dần thu lại.

      Đáng tiếc Thiên Lân và Tân Nguyệt bị trọng thương, lại thêm khoảng cách khá xa, hoàn toàn để ý quá nhiều đến cảnh tượng này.

      Giữa trung, ngọn lửa chói mắt theo gió phiêu diêu, tượng trời đất biến hóa kinh người từ từ bớt .

      Khi mọi thứ đều bình thường trở lại, Thiên Lân mở miệng muốn kêu lên.

      Nhưng lúc này, từ trong động sâu đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ đến nát tim, bóng đỏ bay nhanh ra, chính là ông lão trọc đầu bị thương kia.

      Chỉ thấy toàn thân lão đỏ nhạt, bị ngọn lửa máu bao trùm thân thể, khiến người ta nhìn ra được dung mạo.

      - Thiên Đao khách, có ngày ta phải bằm ngươi ra ngàn vạn mảnh!

      Lơ lửng giữa trung, bóng sáng màu máu sát khí bốc ra ngoài, tỏ oán hận và bất cam mạnh mẽ.

      Quái kiếm múa lên, tiếng kiếm ngâm thấu trời.

      Thiên Đao khách lạnh lùng tàn khốc đáp:

      - Chỉ bằng như ngươi, muốn sống cũng khó, còn dám lên tiếng ngông cuồng.

      Ánh đỏ lóe lên, bóng sáng màu máu run rẩy nhè , dường như biết được tình hình trước mắt, lập tức gầm giận tiếng rồi bắn mình bay .

      - Ngươi nhớ lấy, ta quay lại!

      Thiên Đao khách hề làm khó lão, chỉ cười lạnh đáp:

      - Lần này chỉ cho ngươi bài học, chờ lần tới đồ nhi của ta tự mình thu lấy mạng già của ngươi.

      mặt đất, Thiên Lân thấy vậy hơi thất vọng, Tân Nguyệt khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn về phía ông lão trọc đầu bay xa, trong mắt toát ra ánh kiên định.

      ràng, Tân Nguyệt hiểu dụng ý của Thiên Đao khách, những chút lo lắng, ngượi lại còn có chút bốc đồng, ngầm quyết định chính tay đâm chết ông lão trọc để báo đáp kỳ vọng của Thiên Đao khách.

      nhàng hạ xuống, Thiên Đao khách đến trước hai người, vẻ mặt như cười như , lại có mấy phần thất vọng.

      - Chật vật đến vậy, quả là mất mặt quá.

      Thiên Lân bật cười ngượng nghịu, có ý xấu hổ :

      - Có khổ sở chút, bất quá chỉ cần còn sống là còn có hy vọng. Đời người, ai có thể hề thất bại?

      Thiên Đao khách nhìn , trong mắt ánh lên mấy phần phức tạp Thiên Lân nhìn hiểu, lắc đầu :

      - Trước đây có người, cả đời đều chưa từng thất bại.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - Có dạng người như vậy, thể nào? Người đó là ai vậy?

      Thiên Đao khách nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt vô tình đáp:

      - Lục Vân, thần thoại trong truyền thuyết. Tương lai ngươi gặp được .

      Thiên Lân nghi hoặc :

      - Ta gặp được ? Vì sao vậy?

      Thiên Đao khách trả lời, ánh mắt nhìn Tân Nguyệt, điềm nhiên :

      - Các ngươi bị thương , trước hết để ta trị thương cho các ngươi .

      rồi chờ hai người đáp lời, liền đưa tay trái ra lòng bàn tay hướng lên trời, phát xuất chùm ánh sáng đỏ rực, hình thành lồng sáng màu đỏ nhạt giữa trung, chầm chậm hạ xuống vây phủ lấy bản thân cùng với Thiên Lân và Tân Nguyệt.

      Sau đó, lồng sáng màu đỏ nhạt này bề mặt lên số hình vẻ, chủ yếu dùng lưỡng nghi, tứ tượng, bát quái làm chủ.

      Những hình vẽ đan xen lẫn nhau, tạo thành các hình các dạng hình ảnh phức hợp, hấp thu nhanh chóng linh khí trong gian bốn phía, lại chuyển thành loại sức mạnh thuần khiết, từ những góc độ khác nhau bắn vào trong thân thể của Thiên Lân và Tân Nguyệt để trị thương cho cả hai.

      Loại hình trị thương này chói lòa mà thần diệu, thêm lần nữa thể khác thường của Thiên Đao khách.

      Thời gian, trong quá trình trị thương trôi qua rất nhanh, bao lâu Thiên Lân và Tân Nguyệt khỏi hẳn thương thế, điều này khiến hai người cảm thấy bất ngờ.

      Theo suy nghĩ bình thường của bọn họ, thương thế nghiêm trọng như vậy ít ra cần phải mấy ngày mới có cơ hội bình phục hoàn toàn, ai ngờ trong tay của Thiên Đao khách, chưa đến lúc lành rồi.

      Thu lại chân nguyên, Thiên Đao khách cười :

      - Hy vọng lần tới cần ta phải ra tay giúp các ngươi thu thập tàn cục nữa.

      Thiên Lân cảm kích cười :

      - Tiền bối yên tâm, chỉ có lần này thôi, tuyệt đối có lần thứ hai.

      Tân Nguyệt nhìn Thiên Đao khách, ánh mắt rất phức tạp, chần chừ lúc mới :

      - Sư … phụ …

      Sau sáu năm, Tân Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng, chuyện này đối với nàng có bao nhiêu khó khăn.

      Thiên Đao khách thôi cười, ánh mắt hơi lay động, dường như hơi kinh ngạc, lúc sau mới bình tĩnh trở lại, điềm nhiên :

      - Trời còn sớm nữa, con hẳn còn có chuyện phải làm, .

      Tân Nguyệt thân thể run rẩy, dường như thời gian chờ đợi ngắn ngủi này hao phí tâm lực của nàng rất nhiều, mãi đến lúc Thiên Đao khách mở miệng, nàng mới đột nhiên thư giãn khỏi trạng thái khẩn trương bất an.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 89: Chương 089

      Ads
      Cười cười, thời khắc này cả người Tân Nguyệt có biến hóa ràng, dường như ngăn cách giữa nàng và Thiên Đao khách trong quá khứ lúc này biến mất với nụ cười này.

      Như vậy, lòng nàng bình thản, có phần vui mừng :

      - Sư phụ mời quay về, đồ nhi làm xong quay lại.

      Thiên Đao khách cười cười, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lẽo toát ra vẻ hài lòng lên tiếng:

      - Được, vi sư chờ con quay lại.

      Trong lời có thâm ý, nhưng ra là thế nào đây?

      Tân Nguyệt suy nghĩ nhiều, thoáng gật đầu sau đó kêu Thiên Lân quay người bỏ , loáng cái biến mất về phía xa xa.

      Bật cười mỉm, Thiên Đao khách nhìn theo bóng hai người xa, tự :

      - Rất nhanh thôi, thanh thần binh yên lặng gần hai mươi năm lại gây nên trận phong ba trong Tu Chân giới… Nỗ lực lên.

      Gió lao xao thổi từng lời nho , từng mảnh hoa tuyết rơi xuống, lại còn thấy tung tích của Thiên Đao khách rồi.

      Thế giới xanh nhạt cảnh trí ưu nhã, các loại thực vật bố trí lộn xộn phân bố khắp bốn phía sơn cốc khiến người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng.

      Trong cốc, quái thạch san sát, hoa cỏ đưa hương, tấm sáng méo mó hệt như bức rèm lay động vắt ngang cửa cốc, khiến cảnh tượng phát sinh bên trong cốc mất tính biến hóa chân rất nghiêm trọng.

      trời, thái dương treo cao, ánh nhật quang chói mắt tán mà tụ, phảng phất bị vật gì thấy được cách ly hoàn toàn.

      Nhưng ra là vật gì đây?

      Thế giới xinh đẹp gió lao xao, nhìn thấy bất kỳ động vật nào, nhưng lạo có bụi đất cuốn lên.

      Nơi đây có chút kỳ diệu, nơi này cũng có chút khác lạ, nhưng kỳ diệu ở chỗ nào, khác lạ ở chỗ nào?

      Đứng bên ngoài cửa cốc, Lâm Phàm và Linh Hoa vẻ mặt kinh ngạc, thỉnh thoảng nhìn bốn phía, rồi lại quay đầu lại chờ xem.

      Nhưng sau lưng chỉ là vùng thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh biêng biếc màu lay động trong gió, hệt như đại dương màu xanh biếc.

      Thôi nhìn nữa, Lâm Phàm vẻ mặt nặng nề, thấp giọng :

      - Địa phương này cổ quái, xem ra rất nhiều bí mật giấu nơi này.

      Linh Hoa vẻ mặt ngạc nhiên, thất kinh la lên:

      - Sư huynh, chúng ta vừa mới ràng xuyên qua cốc, vì sao sau khi xuyên qua được tầng kết giới quá mãnh liệt này, mọi thứ trong đây liền biến đổi. ra chuyện này là thế nào, vì sao lại như vậy?

      Lâm Phàm lắc đầu đáp:

      - Tình hình này ta cũng mới lần đầu gặp phải, đoán được ảo diệu bên trong. Bây giờ, chúng ta trước hết cần phải bình tĩnh , sau đó mới tra xét tình hình trong này, rồi mới tính toán phải làm thế nào.

      Linh Hoa tâmn thần hơi ổn định, liếc nhìn cảnh sắc bốn phía xung quanh, cất tiếng hỏi:

      - Nơi này thấy biên giới, chúng ta phải từ đâu mới ra tay được?

      Lâm Phàm chỉ vào cửa cốc, điềm nhiên đáp:

      - Từ phương hướng chúng ta tiến vào để phân tích, trong sơn cốc này hẳn có chuyện chúng ta muốn hiểu .

      Linh Hoa suy nghĩ lúc, lo lắng :

      - Vừa rồi có Tuyết Vực Tam trước chúng ta bước, bọn họ có núp ở trong đó đánh lén đây.

      Lâm Phàm khẳng định:

      - có đâu. Bọn họ đến đây có mục đích riêng, lãnh phí tinh lực để đánh lén chúng ta. thôi.

      Kéo tay Linh Hoa, Lâm Phàm cẩn thận vô cùng tiến gần đến cửa cốc, tinh thần tập trung cao độ, chú ý quan sát tình hình xung quanh.

      Thông qua xem xét, Lâm Phàm phát nơi này yên tĩnh, cảnh tượng đó chân , lại phảng phất như hình chiếu hư ảo, khiến người ta cảm thấy chân .

      Ngoài ra, cửa cốc có tầng kết giới, vô hình nhưng lại vô cùng cứng chắc, mạnh hơn so với tầng kết giới đường vào thế giới này ít.

      Dừng lại, Lâm Phàm với Linh Hoa:

      - Sơn cốc có chút quỷ dị, ta mơ hồ cảm thấy an, muội phải nhớ kỹ theo bên cạnh ta, được lỗ mãng.

      Linh Hoa trừng cái, kiều đáp:

      - Ta khờ đâu, biết rồi. thôi.

      Lâm Phàm thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong mắt toát ra tia trìu mến, sau khi nhìn lúc mới nắm tay nàng đến trước kết giới.

      Lâm Phàm đưa tay thử thăm dò chút, phát kết giới vô cùng mạnh mẽ, hàm chứa sức mạnh phản chấn rất mạnh, thiếu chút nữa hất bắn .

      Linh Hoa thấy vậy, lo lắng hỏi:

      - Thế nào, có nắm chắc ?

      Lâm Phàm trầm tư lúc, gật đầu đáp:

      - Khó khăn , nhưng còn chưa ngăn được chúng ta. Bây giờ toàn thân muội buông lỏng, suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn theo ta.

      Linh Hoa dạ tiếng, lập tức dứt bỏ tạp niệm trong lòng, chầm chậm mở to hai mắt.

      Lâm Phàm quan sát tình hình của nàng, thấy nàng chuẩn bị thỏa đáng, lập tức thúc động chân nguyên trong cơ thể, bố trí quanh hai người kết giớ sắc trắng, bề mặt lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

      Chuẩn bị xong rồi, Lâm Phàm bắt đầu tiếp cận với kết giới ở cửa cốc, nhanh chóng bị kết giới ngăn lại.

      Thấy vậy, Lâm Phàm hoàn toàn kinh ngạc, chỉ liên tục chuyển biến tính chất và tần suất của chân nguyên trong cơ thể, thử thăm dò và phân tích tìm nhược điểm của tầng kết giới.

      Ban đầu, nỗ lực của Lâm Phàm hoàn toàn có kết quả. Nhưng hề tức giận, tiếp tục kiên trì, trả qua khoảng thời gian phân tích tử tế rồi, cuối cùng có được hiểu biết nhất định về tầng kết giới này, tìm được phương hướng chuẩn xác.

      Lúc này, Lâm Phàm miệng kêu tiếng , chân nguyên trong cơ thể vận chuyển tốc độ cao, hình thành kết giới trắng đỏ đan xen quanh người và Linh Hoa, kết giới này chứa khí huyền băng và liệt hỏa, lập tức xuyên qua được tầng kết giới.

      Sát na đó, Lâm Phàm và Linh Hoa chỉ thấy thân thể nhoáng lên, lập tức áp lực giảm mạnh, cả hai đến thế giới thần kỳ bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây người ra.

      Trước đây, hai người có thể thấy mọi thứ liên quan đến sơn cốc, nhưng ở đây toàn bộ đều còn thấy được.

      Phảng phất như loại ảo tượng dừng lại ở bên ngoài tầng kết giới khiến người ta lầm lẫn.

      Lúc này, Lâm Phàm và Linh Hoa ở trong thế giới màu xanh lam, hồ nước màu xanh biếc ra trước hai người.

      Hồ nước phải là lớn, nhưng lại yên lặng gợn sóng, bề mặt có mây khí lưu động, thỉnh thoảng còn xuất số ảo giác.

      Ngoài ra, bên bờ hồ có tấm bia đá, ở giữa có khắc hai chữ “Kính Hồ”, hai bên chia ra khắc hai hàng chữ , viết: “Thùy mộ chi niên hồi thủ tòng tiền, mộng đổng chi linh triển vọng vị lai.” (1) = Năm buông tay xuống mộ nhìn lại từ trước, tuổi ngây thơ tương lai có triển vọng.

      Chầm chậm bước lên, Linh Hoa đến trước tấm bia đá, nhìn hai hàng chữ viết, hiểu nên hỏi:

      - Sư huynh, người xem đây là có ý gì?

      Lâm Phàm chần chừ đáp:

      - Chuyện này lắm, nhưng hẳn có quan hệ với Kính Hồ.

      Linh Hoa tự :

      - Từ trước, tương lai, điều này dường như là khoảng thời gian rất lớn, ra muốn biểu lộ điểm thế nào đây?

      Lâm Phàm trả lời được, an ủi:

      - Đừng để trong lòng, rất nhiều chuyện, chúng ta đều thấy được mà biết giá trị của nó. Bây giờ, có thời gian hỏi đến những chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng tìm được Tuyết Vực Tam để hiểu được tình hình cụ thể.

      Linh Hoa liếc , mơ hồ muốn, khẽ :

      - Sư huynh, đây là lần gặp đầu tiên, rất có khả năng cả đời chúng ta mới thấy. Huynh lẽ nào thể để chút thời gian để đưa vào trí nhớ, tương lai cũng đáng để hoài niệm.

      Thấy vẻ mặt nàng u oán, Lâm Phàm sửng chút, êm ái :

      - Linh Hoa, tâm tư của sư huynh muội hiểu , nhưng chúng ta lúc này chấp hành nhiệm vụ, làm sao có thể cảm thụ duyên kỳ ngộ này cách cá nhân được?

      Linh Hoa thở dài u oán đáp:

      - lúc cũng được sao?

      Lâm Phàm do dự, bản thân làm sao muốn đây chứ?

      Thấy gì, Linh Hoa chầm chậm tựa vào vai , :

      - Trước đây, muội luôn cho là muội thích Thiên Lân, nhưng sau đó, muội phát , muội chỉ thích , nhưng thích và có giống nhau chăng?

      Lâm Phàm gì, lúc này đây, có thể thế nào được?

      Linh Hoa vẻ mặt hoang mang, chăm chú nhìn mặt hồ yên lặng, tiếp tục :

      - là thế nào đây? Muội lúc còn chưa biết được, hay là muội từ trước đến giờ chưa bao giờ ?

      Lâm Phàm thân thể lắc lư, :

      - là ở bên cạnh muội, lúc nào cũng quanh quẩn muội.

      Linh Hoa cười cười, thấp giọng :

      - Sư huynh, muội có quá ngu muội . Biết Thiên Lân thích muội, nhưng muội lại vẫn rất thích .

      Lâm Phàm khổ sở trả lời:

      - Thích người là rất bình thường, nhưng thích có nghĩa là , muội phải hiểu .

      Linh Hoa gật đầu nhè , lẩm bẩm khe khẽ:

      - Muội hiểu , nhưng tình của muội ở đâu?

      Lâm Phàm vẻ mặt phức tạp, :

      - Thế phải hỏi muội mới biết được?

      Linh Hoa đứng thẳng dậy nhìn , ánh mắt chờ đợi hỏi lại:

      - Sư huynh, huynh đối với muội là thích hay là ?

      Lâm Phàm vẻ mặt biến hẳn, quay đầu né tránh ánh mắt của nàng, hơi mất tự nhiên đáp:

      - Muội hẳn phải biết, hà tất còn hỏi huynh.

      Linh Hoa trả lời:

      - Thích và , rất dễ sai lầm, vì thế muội mới hỏi.

      Lâm Phàm chần chừ đứng lên, lúc sau mới khôi phục bình tĩnh, điềm nhiên :

      - Có lẽ tương lai lâu muội biết là thích hay là .

      Linh Hoa than :

      - Phải vậy chăng? Có lẽ đúng vậy.

      Quay đầu nhìn về hồ nước, Linh Hoa trong mắt có mấy phần xúc động.

      Lâm Phàm , cũng chăm chú nhìn hồ nước, cứ yên lặng thế cùng nàng.

      Thời gian lúc này như ngừng lại. Khi mây khí hồ nước bắt đầu biến hóa, hai người chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, cùng chăm chú nhìn xuống mặt hồ, bao lâu liền thấy đóa kỳ hoa xuất ở nơi đó.

      Đó là đóa hoa rất quái dị, đế mà hai hoa, cánh mở về hai phía, xinh đẹp cuốn hút, cùng phô diễn.

      Chăm chú nhìn hoa này, Linh Hoa than :

      - Hoa xinh đẹp quá, sư huynh thấy thế chăng?

      Lâm Phàm gật đầu đáp:

      - Nhìn thấy rồi, cùng đế mà hai hoa, thế gian quả hiếm thấy.

      Linh Hoa u oán :

      - Cùng đế mà hai hoa, đây phải có ý chỉ muội và sư huynh sao?

      Lâm Phàm sửng lúc, :

      - Có lẽ …

      Có lẽ?

      Quả là vậy chăng?

      Thời khắc này, Lâm Phàm và Linh Hoa nào biết.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 90: Chương 090

      Ads
      mặt hồ, mây khí cứ luôn biến hóa, nhưng phạm vi lớn.

      Song quan sát cẩn thận, Lâm Phàm và Linh Hoa phát , đóa hoa song sinh đế sau khi nở rộ lâu liền bắt đầu héo tàn, chỉ lúc tiến vào giai đoạn héo rũ.

      Lúc này, hai đóa hoa hướng về hai hướng khác nhau nở rộ phát sinh biến hóa rất lớn, bọn chúng cực lực giãy dụa cánh hoa, trong lúc rơi xuống giữa hai đóa hoa chỉ có lần hướng vào nhau mà thôi.

      Ngay sát na đó, giữa hai bông hoa như ngóng nhìn nhau, tựa hồ có quá nhiều chua chát, đáng tiếc chỉ trong chớp mắt làm sao có thể hết mọi chuyện được?

      Ánh xanh lam lóe lên, cảnh tượng biến mất hết. Mặt hồ khôi phục lại nguyên dạng, Lâm Phàm và Linh Hoa trong sát na xuất thần về phía bên kia hồ nước.

      Tỉnh táo lại, Lâm Phàm nhìn quanh, kinh hãi la lên:

      - Kỳ quái, sao lại như thế này?

      Té ra, chỉ lát sau hồ nước sau lưng biến mất thần bí, chỉ còn lại vùng trống rỗng, phía trước mặt có kết giới ba màu ra cảnh tượng kỳ dị.

      Linh Hoa bị tiếng của Lâm Phàm thức tỉnh, sau khi phát mọi việc liền cau mày :

      - Sư huynh, ra chúng ta ở nơi nào vậy, vì sao lại quỷ dị như vậy?

      Lâm Phàm trầm ngâm :

      - Nơi này hệt như vùng đất kỳ diệu chuyển đổi thời gian và gian, dung hợp rất nhiều thời lộn xộn bên trong, mỗi nơi đều có cảnh tượng khác nhau. Bây giờ muội nhìn xem, kết giới trước mặt có ba hình ảnh vặn vẹo, đó chính là Tuyết Vực Tam , nhưng vì sao hình bóng bọn họ lại vặn vẹo như vậy?

      Linh Hoa nhìn theo hướng chỉ, quả nhiên thấy được mặt kết giới xuất hình chiếu của Tam , cảm thấy có chút kỳ diệu.

      Suy nghĩ lát, Linh Hoa trả lời:

      - Nơi này kỳ kỳ quái quái, muội cũng tìm hiểu được ra, hay là chúng ta cẩn thận tiến đến thăm dò lượt, xem thử có thể tìm ra được manh mối nào .

      Lâm Phàm cũng đồng ý với nàng, cả hai cùng đề cao cảnh giác, sau khi bố trí lưới sáng phòng ngự, chầm chậm tiếp cận với kết giới kia.

      Kết giới lần này càng cứng rắn và quái dị hơn so với kết giới trước đó.

      Lâm Phàm và Linh Hoa sau khi quan sát phân tích lúc, lại nghĩ ra được biện pháp có thể xuyên qua kết giới.

      Ngưng quan sát, Linh Hoa hơi tức giận lên tiếng:

      - Đáng ghét, kết giới này quá mạnh mẽ, ra đằng sau chứa cái gì đây?

      Lâm Phàm thu tay quan sát, giọng trầm trọng :

      - Tuyết Vực Tam vì sao có thể xuyên qua được, lẽ nào bọn chúng quả mạnh mẽ hơn chúng ta?

      Linh Hoa vui đáp:

      - Bọn chúng là quái, chúng ta là người, tự nhiên có chỗ khác biệt.

      Lâm Phàm sửng người, nhưng sau đó liền tỉnh ngộ lại, bỗng hiểu ra:

      - Đúng thế, bọn chúng là quái, đây có phải là nguyên nhân bọn chúng có thể xuyên qua được tầng kết giới này ?

      Linh Hoa chần chừ đáp:

      - Chuyện này được, có khả năng là như vậy, cũng có khả năng do chúng ta chưa tìm được phương pháp.

      Lâm Phàm suy nghĩ trầm giọng :

      - Chỉ cần bền chí, chuyện bọn chúng có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được như vậy.

      Cảm nhận được tự tin của , Linh Hoa cười :

      - Sư huynh đúng, chúng ta nhất định thua bọn chúng.

      Nhìn nhau bật cười, cả hai bỏ hết tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm cố gắng suy nghĩ biện pháp.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh sau khi tiếp nhận được tin Phi Hiệp truyền về, vội vàng sai người gọi Đại đệ tử Trương Trọng Quang và Nhị đệ tử Tiễn Vân Ha đến, rồi bảo hai người:

      - Tình hình có biến hóa, Tuyết Vực Tam đột nhiên xuất ở băng cốc, xuyên qua được tầng kết giới thần bí, ta dự tính sai hai con đến đó hỗ trợ Tân Nguyệt.

      Trương Trọng Quang kinh ngạc :

      - Kết giới thần bí? Chuyện này là thế nào?

      Triệu Ngọc Thanh đáp:

      - Chuyện này đường hãy hỏi Phi Hiệp, bây giờ hai con nhớ kỹ điểm, chuyến này phải vô cùng cẩn thận được lỗ mãng. .

      Trương Trọng Quang và Tiễn Vân hạc vừa nghe tiện nhiều, cùng với Phi Hiệp rời .

      đường , Phi HIệp đem mọi chuyện kể qua lượt, hai người nghe rồi hơi mơ hồ, hiểu Tân Nguyệt vì sao lại khẩn trương như vậy.

      Hỏi Phi Hiệp, cũng biết, ba người đành gia tăng tốc độ chạy thẳng đến băng cốc.

      Ước chừng hết hai khắc thời gian, ba người đến trung băng cốc, sau khi quan sát tình hình bốn phía liền thầm hạ xuống mặt đất.

      quanh vòng, ba người quay lại đến bên dấu chân khổng lồ, Phi Hiệp chỉ về phía trước :

      - Hai vị sư bá, Lâm Phàm và Linh Hoa biến mất ở chỗ đó. Khi con muốn đuổi theo Tân Nguyệt lại hết sức ngăn cản. Bây giờ Tân Nguyệt biết nơi nào, chúng ta phải làm thế nào?

      Trương Trọng Quang trầm tư lát, giọng :

      - Tân Nguyệt ngăn cản hẳn có nguyên nhân, chúng ta trước hết quan sát cẩn thận lượt, nếu thấy khác thường mới tính làm chuyện khác.

      Tiễn Vân Hạc có ý kiến, ba người liền vòng quanh băng cốc, Trương Trọng Quang nhanh chóng tìm được chút khí tức lưu lại của Tân Nguyệt.

      Gọi hai người kia đến, Trương Trọng Quang vẻ mặt nghiêm túc :

      - Nơi này có hai luồng khí tức, là của Tân Nguyệt, lại quái dị hơn, ta nghĩ Tân Nguyệt phần lớn gặp chuyện rồi mới rời .

      Tiễn Vân Hạc trầm ngâm :

      - như vậy, tình hình nơi này phức tạp hơn chúng ta nghĩ, chúng ta phải thương lượng cho tốt để …

      Còn , Trương Trọng Quang đột nhiên ngửng đầu nhìn về xa xa, miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

      - Chính là khí tức của Tân Nguyệt, còn có Thiên Lân cũng ở đó, bọn họ …

      Còn chưa xong, trung băng cốc lóe lên bóng người, Tân Nguyệt và Thiên Lân liền đột nhiên xuất .

      Phi Hiệp thấy vậy, vội vàng hỏi:

      - Các ngươi chạy đâu? Sau khi ta rồi, nơi này có phát sinh thêm biến hóa nào ?

      Tân Nguyệt thi lễ với hai vị sư bá, rồi mở miệng đáp:

      - Trước đây, Thiên Lân phát giác trong băng cốc này có chứa cao thủ. Sau khi Phi Hiệp sư huynh rời rồi, người đó xuất gặp con. Từ miệng người đó, con biết được thân phận của lão ngờ chính là tông chủ của Thiên Tàn tông, cũng đến đây vì dấu chân khổng lồ.

      Tiễn Vân Hạc vẻ mặt kinh biến, bất ngờ :

      - Thiên Tàn tông chủ? Đó là cao thủ tà phái có danh.Tông chủ đời trước Thiên Tàn lão tổ từng hô mây gọi gió mấy trăm năm, mãi đến hai mươi năm trước mới chết trong tay của Lục Vân, kết thúc thần thoại vài trăm năm nay của lão. Bây giờ, tông chủ thế hệ mới lại xuất ở nhân gian, hơn nữa còn ở Băng Nguyên, điều này phải là chuyện thường được.

      Thiên Lân hơi kỳ quái, hỏi tới:

      - Thiên Tàn lão tổ rất lợi hại chăng?

      Tiễn Vân Hạc cười khổ đáp:

      - Nào chỉ lợi hại, lão bình sinh bản tính tàn bạo, giết người như ma, tu vi có thể là nhân vật số số hai thiên hạ, khiến cho người ta có cảm giác như ôn thần, vừa thấy đều thối lui ba bước.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - Lợi hại như vậy sao lão lại chết trong tay của Lục Vân?

      Tiễn Vân Hạc cười cười, chăm chú :

      - Theo truyền ngôn của Tu Chân giới, Lục Vân có thể là danh chấn thiên hạ, cả đời chưa từng thất bại, được xưng tụng là thần trong Thất giới, tung hoành nhân gian, Hải vực, Thất giới vô địch, là tồn tại thần thánh cùng với trời đất. Cuộc đời người này truyền kỳ đặc sắc, trong năm trải qua vài chục trận đại chiến, bao gồm cả đối thủ mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, nhưng lại chưa từng bị thất bại bao giờ. Truyền thuyết người này là Nghịch Thiên chi tử (kẻ nghịch trời), có sức mạnh hủy diệt trời đất, từng dùng sức ngăn cơn phong ba, tiêu diệt Quỷ vực, Ma vực, Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới, hiệu xưng là đệ nhất kỳ tài ngàn đời nay.

      Thiên Lân nghe vậy kinh ngạc vô cùng, nghi hoặc :

      - Quả có truyền kỳ như vậy chăng?

      Tiễn Vân Hạc thấy tin, nghiêm mặt :

      - Chuyện này truyền ra cả thiên hạ đều biết, sau này con biết thôi. Ngoài ra, minh phái nay đều có quan hệ với Lục Vân. Chủ nhân của thiên hạ đệ nhất đại pháp Dịch viên chính là sư đệ của Lục Vân, mà minh chủ của Trừ Ma liên minh là do Lục Vân chọn lựa.

      Sắc mặt tái hẳn, Thiên Lân kinh ngạc :

      - Nhân vật như vậy tương lai nhất định phải gặp, nếu nhất định tiếc nuối.

      Trương Trọng Quang chuyển sang chuyện khác:

      - Chuyện đó sau này mới tiếp, nay chúng ta phải thương lượng xem, trước mắt phải làm thế nào.

      Tân Nguyệt liếc về phía kết giới, :

      - Lâm Phàm và Linh Hoa tiến vào lúc rồi, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm kiếm bọn họ về lại.

      Phi Hiệp nghe vậy, tự đứng ra :

      - Chuyện này cứ giao cho ta làm .

      Tân Nguyệt , ánh mắt nhìn Thiên Lân, tỏ vẻ muốn biết ý kiến của .

      Phát ánh mắt của Tân Nguyệt, Thiên Lân kinh ngạc tỉnh táo lại, hơi suy tư lát liền trầm ngâm :

      - Nơi này vô cùng quỷ dị, chứa hung hiểm chưa từng biết. Để cho an toàn, ta dự tính cùng với Tân Nguyệt tiến vào trong, những người còn lại chờ đợi ở ngoài. Nếu lâu quá thấy bọn ta ra ngoài, thế tất nhiên phát sinh biến cố, đến lúc đó các vị mới suy nghĩ biện pháp.

      Phi Hiệp :

      - Ta cùng các ngươi, thêm người cũng có thêm phần sức mạnh.

      Thiên Lân lắc đầu trả lời:

      - Đây phải đất lành, người càng đông càng nguy hiểm.

      Tiễn Vân Hạc :

      - Thiên Lân sai, nơi này chưa từng có người qua, nên quá nhiều người tiến vào.

      Phi Hiệp hơi tình nguyện, chần chừ :

      - Nhưng là …

      Tân Nguyệt hiểu muốn gì, lạnh lùng cắt ngang:

      - cần phải lo lắng, nếu như cần ngươi có cơ hội. Bây giờ các vị trước hết canh giữ bên ngoài, Thiên Tàn tông chủ đó rất có khả năng còn núp quanh đây, các vị phải cẩn thận đề phòng.

      Trương Trọng Quang ba người vẻ mặt hơi biến, tiềm thức lưu ý bốn phía, nhưng lại hề có phát nào cả.

      Quay lại, Trương Trọng Quang :

      - Mọi chuyện cứ theo lời của các con, con phải nhớ cẩn thận chút.

      Tân Nguyệt và Thiên Lân vâng tiếng, sau đó từ biệt ba người, liền phi thân bay lên, loáng cái chạm vào tầng kết giới vô hình kia, chớp mắt liền biến mất còn thấy.

      Đưa mắt tiễn hai người rời , Phi Hiệp hỏi:

      - Nhị sư bá, người vì sao giúp bọn họ, để cho con cùng tiến vào?

      Tiễn Vẫn Hạc cười :

      - Cái đó ta vì tốt cho con thôi, luận tu vi con còn kém xa bọn chúng.

      Phi Hiệp , mơ hồ phục nhưng lại dám biểu ra ngoài.

      Cáo biệt ba người rồi, Tân Nguyệt và Thiên Lân bay thẳng về kết giới.

      Sau khi xuyên qua rồi, hai người đều có cảm nhận.

      Theo như Tân Nguyệt, kết giới này dường như phải để ngăn cản người tiến vào mà chỉ để che khuất.

      Theo Thiên Lân, khí tức của kết giới này rất cổ quái, dường như chứa gì đó, nhưng nhất thời cách nào hiểu được.

      Ngay khi xuyên qua rồi, hai người xuất trong thế giới màu xanh nhạt, đồng thời có tình cảm khác thường giống hệt nhau.

      Bọn họ từ sinh trưởng ở Băng Nguyên, chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, vừa thấy liền tránh khỏi có cảm giác mới lạ.

      Lẳng lặng quan sát, Thiên Lân giọng :

      - Cảnh tượng nơi này hư khó phân, khiến cho người ta cảm thấy mê hoặc.

      Tân Nguyệt hơi bất ngờ, kinh ngạc :

      - Hư khó phân? Lẽ nào ngươi cho rằng mọi thứ đều là ảo ảnh?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :