Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 76: Chương 076

      Ads
      U Vô Thường trảo chụp hụt, lập tức thối lui, nhưng bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu thế công đến gần, hơn nữa phạm vi công kích to lớn ép né tránh kịp, chỉ có thể ra tay phản công.

      Bạch Phát Kim Đồng trong đầu ngây thơ, chiêu vừa rồi của Thiên Lân ác độc dị thường, cơ hồ phá hủy trung khu thần kinh của lão, khiến lão trong nhất thời cách gì khôi phục được.

      Như vậy, đối mặt với cây trượng của bà lão xấu xí cùng với trường thương của ông lão trọc đầu, lão lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể huyết nhục bị hơn trăm bóng ảnh đan xen đánh vào liền biến thành những mảnh vỡ, máu tươi ngưng đọng thành sương máu, gần như chỉ còn chút nguyên thần yếu ớt thầm bỏ chạy.

      Nhìn thấy cảnh này, Cuồng Đao trầm giọng :

      - Thiên Lân thông minh, cách mượn đao giết người như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

      Ngọc Kiếm thư sinh lo lắng:

      - Thông minh chỉ nhất thời, thể cả đời được. Tu vi của tuy tồi, nhưng so với những người tranh cướp kia vẫn còn có khoảng cách xa xôi.

      Cuồng Đao cười lạnh :

      - Như vậy, sao ngươi ra tay trợ giúp cho ?

      Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên bật cười, hỏi ngược lại:

      - Còn ngươi vì sao ra tay cướp đoạt?

      Cuồng Đao hừ tiếng, thèm đáp lời.

      Né tránh thế tiến công của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu rồi, Thiên Lân bật cười với Dực Thiên Tường, truyền :

      - Ngươi nhất định rất hiếu kỳ vì sao ta hề bỏ chạy?

      Dực Thiên Tường đáp, chỉ gật đầu nhè .

      Thiên Lân giải thích:

      - Lúc này đây, tình hình chúng ta muốn bỏ chạy cơ hồ thể làm được. Hơn nữa, ta phân tích qua rồi, những người này đều cố gắng giấu thực lực bản thân, bọn họ có điều lo ngại lẫn nhau, ơ đây bọn họ kiềm chế lẫn nhau, khiến bọn ta tương đối an toàn chút. khi đơn độc đối diên với người nào trong đó, chắc chắn tình hình lại khó khăn hơn nhiều.

      Dực Thiên Tường vẻ mặt khiếp sợ, giọng hỏi:

      - Ngươi khẳng định bọn họ có giấu thực lực?

      Thiên Lân trầm giọng :

      - Đúng thế, điểm này ta dám khẳng định. Nhưng ta muốn hỏi ngươi chuyện, ngươi vốn lớn lên ở Tu Di sơn, vì sao lại chạy về nơi này?

      Dực Thiên Tường hơi chần chừ, giọng đáp:

      - Bởi vì nơi ta muốn đến chính là Băng Nguyên.

      Thiên Lân bỗng nhiên :

      - như vậy, bọn họ đều vì truy đuổi theo ngươi mà tiến vào Băng Nguyên rồi?

      Dực Thiên Tường đáp:

      - Đúng thế, bọn họ đường truy đuổi, ngàn dặm ngừng, đáng tiếc ta lại chưa đạt được mục đích đành chết ở nơi này.

      Thiên Lân an ủi:

      - Đừng lo lắng, bây giờ thân thể ngươi ở trong giai đoạn phục hồi, chỉ cần đủ thời gian, ta chắc chắn có thể chữa lành cho ngươi.

      Dực Thiên Tường cảm kích đáp:

      - Đa tạ ngươi, Thiên Lân!

      Mỉm cười lắc đầu, Thiên Lân :

      - Gặp nhau là có duyên, giữa ta và ngươi có lẽ định sẵn trở thành bằng hữu, trở thành huynh đệ.

      Dực Thiên Tường trong lòng chấn động, từ độc, chưa từng có bạn hữu, huynh đệ gì cả.

      Giờ phút này những Thiên Lân cứu , còn cho tình bằng hữu quý giá vô cùng, vậy làm sao khiến kích động vô cùng.

      Nắm chặt tay Thiên Lân, Dực Thiên Tường trịnh trọng :

      - Chỉ cần ngươi chê, kiếp này đời này, Dực Thiên Tường ta đều luôn coi Thiên Lân ngươi là huynh đệ của ta!

      Cảm nhận được chân thành của , Thiên Lân nghiêm túc đáp:

      - Được, từ bây giờ trở , hãy để chúng ta làm huynh đệ tốt cả đời cả kiếp!

      Thời khắc này, hai thiếu niên mười tám tuổi bị định mệnh cuộc đời quấn chặt vào nhau.

      Đây là ngẫu nhiên hay là ý trời?

      ******

      mặt tuyết, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường, Thiên Lân bốn người lẫn lộn, ai cũng thi triển tuyệt kỹ vì Dực Thiên Tường.

      Ban đầu, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường ba người còn đối lập lẫn nhau.

      Nhưng theo thời gian trôi qua, ba người phát Thiên Lân giảo hoạt vô cùng, hơn nữa thân pháp lại quái dị, cho dù bọn họ chặn đường thế nào cũng làm khó được Thiên Lân.

      Cứ như thế, ba người liền nhanh chóng chuyển đổi sách lược, vừa tiếp tục vây lấy, vừa thiết lập kết giới phong bế bên ngoài, sau đó mới dần dần thu kết giới để vây chặt lấy Thiên Lân.

      Trong ba người, pháp quyết của U Vô Thường là quái dị nhất, luôn có thể nắm trước bước hành tung của Thiên Lân, dẫn đầu tiếp cận Thiên Lân, hơn nữa còn bố trí kết giới phong bế.

      Bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu có chút vui, đồng thời bố trí kết giới công kích đáng sợ ở bên ngoài, vây cả U Vô Thường như địch nhân, cùng nhau công kích.

      Như vậy, ba tầng kết giới đồng thời thu , Thiên Lân ở trong đó lập tức rơi vào tình hình nguy hiểm.

      Thôi Linh ở xa xa nhìn lại thấy cảnh này, vẻ mặt hơi vui vẻ.

      nay Thôi Linh nắm lấy thời gian trị thương, dự tính đợi sau khi ba người tranh đoạt bị lưỡng bại câu thương rồi mới tiến hành xuất kích.

      Cuồng Đao luôn giữ vẻ thần bí, ra tay cũng bỏ khiến người ta đoán ra được mục đích của .

      Ngọc Kiếm thư sinh vẻ mặt bình tĩnh, :

      - Cuồng Đao, ngươi chuyện hôm nay cuối cùng có kết cục như thế nào đây?

      Cuồng Đao lạnh lùng đáp:

      - Chuyện này phải do Thiên Lân quyết định, thần bí của trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

      Ngọc Kiếm thư sinh cười :

      - thần bí của ngươi cũng ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng như vậy.

      Cảm nhận được áp lực bên ngoài cơ thể đột nhiên tăng lên, Thiên Lân vẻ mặt xuất nụ cười thần bí, vừa phân tích kết giới do ba người bố trí, vừa cố gắng hết sức né tránh, xoay sở trong gian dần ngưng đọng.

      Dực Thiên Tường vẻ mặt hơi thất kinh, nhắc nhở:

      - Thiên Lân, xem ra lần này …

      Thiên Lân đáp:

      - cần phải lo lắng, chúng ta còn cơ hội. Bây giờ ngươi cho ta biết, điểm đến của ngươi.

      Dực Thiên Tường vẻ mặt âu lo, than khẽ:

      - Tình hình như vậy cho ngươi biết để làm gì?

      Thiên Lân nghiêm mặt đáp:

      - là huynh đệ, ngươi phải tín nhiệm ta.

      Dực Thiên Tường khổ sở :

      - Ta phải hoài nghi ngươi, nhưng muốn ngươi thêm mệt mỏi. Điểm đến của ta ở Thiên Dực phong, nơi đó ngươi có nghe qua rồi chăng?

      Thiên Lân sửng sốt, cau mày đáp:

      - Thiên Dực phong? Nơi đó ta biết, cách đây đến trăm dặm, ta nghĩ biện pháp đưa ngươi đến. Bây giờ, chúng ta trước hết hãy đùa với bọn họ chuyến, đợi thời cơ chín muồi mới rời .

      Dực Thiên Tường hiểu hỏi:

      - Đùa chơi? Có ý gì …

      Con , kết giới thu đột nhiên tăng tốc, ép cho Thiên Lân và Dực Thiên Tường run rẩy, cùng lộ vẻ kinh hãi.

      - Thiên Lân, tình hình ổn, nhanh …

      La lên tiếng thất thanh, Dực Thiên Tường lớn tiếng nhắc nhở.

      Thiên Lân ánh mắt như đuốc, nghiêm túc mà lạnh lùng :

      - Ta hiểu . Để cho bọn chúng biết được, thế nào gọi là tự chuốc lấy khổ sở.

      rồi toàn thân ánh trắng lóe lên, cùng với Dực Thiên Tường chớp mắt dời khỏi kết giới, xuất giữa trung.

      Buông tay Dực Thiên Tường, Thiên Lân hai tay bắt quyết, khí thế toàn thân phóng ra ngoài cùng với uy thế trùm cả trời đất, chớp mắt bao phủ phương viên vài chục dặm, tán phát bá khí uy hiếp trời đất.

      Thời khắc đó, khí tức Thiên lân nhanh chóng phát ra, đến nơi nào băng tuyết tan vỡ, khí băng lạnh cực địa theo lòng chuyển động cùng với câu băng ngưng của của , những người ở trường bao gồm cả Ngọc Kiếm thư sinh, Cuồng Đao và Thôi Linh trong lúc phòng bị bị đóng băng, bề dày tầng băng lên đến cả trượng.

      Hoàn thành chuyện này rồi, Thiên Lân ánh mắt phát ra ánh sáng khiến người khiếp sợ, tay phải đột nhiên giơ cao, lòng bàn tay ánh trắng lóe lên, thanh kiếm băng đột nhiên xuất , theo khống chế của hướng thẳng lên trời phát ra cột kiếm trăm trượng màu xanh đen thể uy thế rẻ trời, sức mạnh rạch mây nhanh chóng chém xuống bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường ba người.

      kiếm uy lực tuyệt luân cùng với lòng quyết giết cho được, lại thêm uy lực vô thượng của Băng Thần quyết, cuối cùng có tình trạng như thế nào?

      U Vô Thường trong lòng rất giận, Thiên Lân đột nhiên biến mất chẳng những khiến nỗ lực của uổng phí mà còn khiến rơi vào công kích của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu.

      Đương nhiên, công kích đóng băng sau đó của Thiên Lân cũng vô cùng kinh người, bất quá ở trong kết giới của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu khí băng lạnh cách gì đông kết được.

      Cứ như thế, U Vô Thường còn có thể di động thân thể, nhưng kiếm chém ngay tức khắc của Thiên Lân, cùng với áp lực do kết giới tạo ra khiến căn bản kịp né tránh.

      Bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu tình huống tốt hơn U Vô Thường, bọn họ chỉ đông kết cố định trong khu vực tương đối, chỉ phải đối diện với chiêu đáng sợ của Thiên Lân mà thôi.

      Nhưng kiếm đó của Thiên Lân có dễ dàng ứng phó được chăng?

      Kiếm sáng màu xanh phá vỡ bầu trời, cùng với tiếng kiếm ngâm, chớp mắt chém xuống ba người bà lão xấu xí.

      kiếm đó những mỹ lệ vô cùng, cũng chỉ bá đạo kinh người mà còn vô cùng quỷ dị bởi vì nó phá vỡ quy luật tự nhiên.

      Theo lý thuyết, kiếm cương mãnh như vậy khi chém xuống băng tuyết cứng rắn, hai bên hẳn phải phát nổ, sức mạnh cả hai bị tiêu trừ bớt, giảm sức gây thương tích cho ba người bên trong.

      Nhưng thực tế tình hình lại hoàn toàn như vậy, khi kiếm đó chém xuống lại hề bị tầng băng ảnh hưởng chút nào, huyền diệu vô cùng xuyên qua tầng bằng tác dụng trực tiếp lên người của cả ba.

      Ngoài ra, do tầng băng bên ngoài phong kín, kiếm kinh thế hãi tục đó uy lực nơi phát tiết, lập tức va chạm kịch liệt với kết giới phòng ngự của ba người, từ đó phát nổ.

      Lúc đó, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng vang như sấm nổ, tầng băng dày đạt vài trượng chớp mắt tan vỡ, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu và U Vô Thường bị sức mạnh hất bay, ai nấy đều kêu lên thảm thiết giận dữ, thương thế kinh người.

      kiếm đánh ra rồi, Thiên Lân bay lên , ngay khi tiếng nổ truyền đến, mang Dực Thiên Tường bay vài dặm hướng thẳng về phía Thiên Dực phong.

      Thấy vậy, Dực Thiên Tường kinh hãi than:

      - Thiên Lân, ngươi quả khiến người ta giật mình. những có tu vi cực mạnh mà còn có trí tuệ người thường khó mà so được.

      Lắc đầu nhè , Thiên Lân vẻ mặt quái dị :

      - Từ đến lớn, mãi đến lúc này ta mới hiểu được nguyên nhân nhắc nhở lúc trước của mẹ ta phải giấu thực lực.

      Dực Thiên Tường hiểu hỏi lại:

      - Vậy là ý gì?

      Thiên Lân giọng đáp:

      - Ý rất đơn giản, bản thân càng thần bí, càng có lợi đối với việc nắm chắc cơ hội. khi người khác hiểu được ngươi, trừ phi ngươi có thực lực áp đảo, nếu rất khó mà bắt lấy được cơ hội.

      Dực Thiên Tường tán thành:

      - Đúng thế, người thần bí khiến người ta nắm vững được, nhưng thế gian có bao nhiêu người có khả năng bảo trì được tâm cảnh như vậy, làm vẻ huyền diệu trước mặt người khác?

      Thiên Lân đáp, suy nghĩ về vấn đề này.

      - Tiểu tử đáng ghét, ngươi chạy đến đâu nữa, ta cũng tha cho ngươi!

      Trong tiếng rống điên cuồng, U Vô Thường sau khi bị trọng thương, lòng đầy phẫn nộ để ý gì cả truy đuổi về phía Thiên Lân.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 77: Chương 077

      Ads
      Bà lão xấu xí nghe vậy, gằn giọng :

      - Tiểu tử thúi, ta muốn lột da của ngươi.

      rồi lóe lên để tung tích, tốc độ nhanh vô cùng gấp vài lần trước đó, ràng bà ta tức giận lắm, còn cố che giấu thực lực nữa.

      Ông lão trọc đầu gì, nhưng vẻ mặt đầy cừu hận, tốc độ truy đuổi kinh khiếp cũng minh họa mọi thứ.

      Ngọc Kiếm thư sinh, Cuồng Đao, Thôi Linh sau khi phá vỡ lớp băng dày, vội vàng đuổi theo, gào lên tiếng liền còn thấy hình bóng.

      ******

      Trong băng cốc, Tân Nguyệt dẫn Phi Hiệp, Lâm Phàm, Linh Hoa xem xét dấu chân to lớn mặt đất, ai nấy vẻ mặt nặng nề.

      Đối với dấu chân này, bốn người đầy nghi hoặc, hiểu cái gì lưu lại, vì sao chỉ có đoạn thôi, vì sao lại biến mất trong băng cốc này?

      Giải thiết đây là động vật to lớn, nó đến từ đâu vậy?

      Dấu chân sao lại đột nhiên xuất mặt tuyết, rồi lại biến mất ở đây? Nó ra đến nơi nào?

      Trong lúc suy tư, Linh Hoa cất tiếng :

      - Sư tỷ, muội đột nhiên nghĩ ra, dấu chân này từ xa đến gần, vì sao lại biến mất ở đây mà tìm được nguồn gốc.

      Tân Nguyệt đáp:

      - Vấn đề này nếu có thể được còn gì thần bí nữa rồi. tại, những dấu chân này đột nhiên xuất che giấu nhiều huyền bí, chúng ta phải suy nghĩ cho thấu đáo.

      Lâm Phàm lại :

      - Xem những dấu chân như vậy phải của động vật, ngược lại hơi giống với dấu chân người, chỉ có điều lớn hơn rất nhiều.

      Phi Hiệp cũng đồng ý:

      - Suy nghĩ của Lâm Phàm cũng khác ta lắm, nhưng thế gian này từng nghe có người khổng lồ tồn tại chưa?

      Linh Hoa suy đoán:

      - Có phải là nhân vật viễn cổ trong truyền thuyết chăng?

      Phi Hiệp phủ nhận:

      - Truyền thuyết viễn cổ phần lớn đều là biểu của loại khoa trương, sùng bái sức mạnh, căn bản chỉ là lời chứ khó có khả năng thành thực.

      Linh Hoa phản bác lại:

      - như vậy, dấu chân này vì sao lại xuất đây?

      Phi Hiệp ngẩn ra, chìm vào suy tưởng.

      Tân Nguyệt quan sát băng cốc chút, trầm ngâm đáp:

      - Lúc này tranh luận chuyện đó cũng vô dụng, hay là chúng ta …

      Còn , Tân Nguyệt ngửng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

      Linh Hoa thấy nàng đột nhiên nữa, cất tiếng hỏi:

      - Sư tỷ, thế nào nữa?

      Tân Nguyệt cười cười, nụ cười xinh đẹp lại có phần thần bí giọng đáp:

      - Có người đến rồi.

      Ba người Linh Hoa nghe vậy thất kinh, cùng nhìn theo ánh mắt của nàng, quả nhiên thấy bầu trời xuất ba bóng hình bé xíu, nhanh chóng bay lại chốn này.

      Thôi cười, Tân Nguyệt lạnh lùng trở lại, điềm nhiên :

      - Những người này cũng đến vì dấu chân, mọi người phải hết sức cẩn thận.

      Lâm Phàm nhìn lên trời, cau mày :

      - Khí tức của ba bóng hình này rất quái dị, dường như … dường như …

      Linh Hoa nghi hoặc :

      - Lâm Phàm, huynh có phải phát được gì rồi chăng?

      Lắc đầu nhè , Lâm Phàm vẻ mặt mơ hồ, đáp:

      - Ta cũng được, ngược lại chỉ có cảm giác rất kỳ quái.

      Giây lát, ba người đó đến gần băng cốc, khi thấy bốn người Tân Nguyệt cũng chút kinh ngạc, thản nhiên đáp xuống.

      Đó là nam hai nữm tuổi có cách biệt nhau.

      Người nam tuổi chừng hơn bốn mươi, toàn thân mặc y phục màu xám đen, người cao lớn mặt sắc nhọn trán cao, cặp mắt trũng sâu khiến người ta có cảm giác lạnh lùng đáng sợ.

      Hai người nữ tuổi chừng hai mươi, cùng mặc áo trắng toát, vẻ mặt xinh đẹp động lòng, chỉ có thần tình hơi có chút khác biệt.

      Người nữ bên trái áo trắng, vẻ xinh đẹp còn có phần quyến rũ.

      Người nữ áo trắng bên phải vẻ kiều diễm lại có phần đẹp đẽ.

      Hai người khuôn mặt tròn, khuôn mặt trái xoan, đều có nhan sắc hơn người.

      - Người đến là ai vậy?

      Phi Hiệp giọng thân thiện nóng nảy hỏi.

      Người đàn ông mặt sắc nhìn qua bốn người, lạnh lùng đáp:

      - Tuyết Vực Tam Thánh.

      Nghe vậy, Lâm Phàm, Tân Nguyệt, Linh Hoa vẻ mặt đều sửng sờ, hiển nhiên chưa từng nghe qua.

      Phi Hiệp cau mày, lẩm bẩm:

      - Cái tên Tam Thánh ta chưa từng nghe qua, bất quá cái tên Tam lại từng biết.

      Lâm Phàm hiếu kỳ :

      - Sư huynh, Tam là thế nào?

      Phi Hiệp liếc những người mới đến, chậm rãi đáp:

      - Sư phụ từng nhắc cho ta biết, cách Ly Hận phong khoảng năm trăm dặm về phía Tây có Tuyết Phách cốc, ở đó có ba vật tu luyện có thành công, chính là Tuyết Ưng, Tuyết Hồ, Tuyết Xà. Bọn họ tuy luyện hàng năm, mình ra mặt, bị người ta gọi là Tuyết Vực Tam .

      Người phụ nữ quyến rũ cười đáp:

      - Trông ngươi ngây ngô mà ngờ biết nhiều chuyện. Ngươi là môn hạ Đằng Long cốc?

      Phi Hiệp gật đầu đáp:

      - Đúng thế, ta là đệ tử Đằng Long cốc Phi Hiệp, ba người kia là sư đệ sư muội của ta, Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Linh Hoa. Ngươi là Tuyết Hồ hay Tuyết Xà?

      Phụ nữ quyến rũ cười đáp:

      - Ta tự nhiên là Tuyết Hồ.

      Phi Hiệp cau mày, liếc Tân Nguyệt, trầm giọng hỏi:

      - Đây là địa giới của Đằng Long cốc, ba vị đến đây biết có ý đồ thế nào?

      Tuyết Hồ nhìn Tân Nguyệt, cười :

      - Tiểu nương xuất sắc, xem ra ngươi mới là người cầm đầu.

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Chuyện này quan trọng.

      Tuyết Hồ lắc đầu :

      - , rất quan trọng. Nhưng ngươi còn chưa ý thức được.

      Bên cạnh, Tuyết Xà xinh đẹp cười :

      - Tiểu nương, lạnh lùng quá tốt, như vậy khiến đàn ông chùn bước.

      Tân Nguyệt cười lạnh đáp:

      - Phụ nữ khiến đàn ông chạy đến cũng chưa chắc là tốt.

      Đáp trả gay gắt, chút kém thế, mùi vị thuốc súng nồng đậm tràn ngập.

      Tuyết Ưng thấy thế quát lên:

      - Đủ rồi, bớt xàm , chuyện chính.

      rồi hướng thẳng đến dấu chân cuối cùng nơi bọn Phi Hiệp đứng.

      Bước lên, Tân Nguyệt chăm chú nhìn Tuyết Ưng trầm giọng :

      - Ba vị tốt nhất là ra ý muốn, nếu xin mời rời . Nếu là xông thẳng vào, môn hạ Đằng Long cốc tuyệt đối lùi tránh!

      Tuyết Ưng ánh mắt lạnh, tàn khốc :

      - Tiểu nha đầu, có những chuyện ít biết tốt hơn biết nhiều. Hôm nay bọn ta đến đây rồi, tuyệt đối để cho các ngươi ngăn trở, ngươi tốt nhất là lùi lại.

      Cảm nhận được uy hiếp của lão, Tân Nguyệt nhướng mày, khí thế toàn thân phát ra, luồng khí sắc bén tràn ra bốn phía khiến cho cả băng cốc cuồng phong gào thét bao trùm lên làn sương lạnh lùng.

      - Rất nhiều chuyện làm trước cũng rất khó .

      Tuyết Ưng vẻ mặt hơi biến, đánh giá lại Tân Nguyệt.

      Tuyết Xà kêu la:

      - Khí thế kinh người, hệt như thanh kiếm bén vậy, khiến người ta trong lòng sợ hãi.

      Lâm Phàm nghe vậy, quát lên:

      - Câm miệng, đây phải là Tuyết Phách cốc, để các ngươi làm càn. nhanh, các ngươi đến đây ra vì cái gì?

      Tuyết Xà trừng Lâm Phàm, bĩu môi :

      - Chúng ta đến đây đương nhiên là du ngoạn ở chỗ này, nếu ai dư hơi mà chạy đến đây?

      Lâm Phàm nghi hoặc :

      - Chuyện này chưa từng tiết lộ ra ngoài, các ngươi làm sao biết được?

      Tuyết Xà tự phụ đáp:

      - Ngày hôm qua chúng ta biết rồi, bất quá có việc, rảnh đến đây.

      Lâm Phàm cau mày :

      - Ngày hôm qua các ngươi biết rồi?

      Tuyết Xà muốn mở miệng, Tuyết Hồ đột nhiên xen vào:

      - Thời gian còn nhiều, làm chuyện chính .

      Chữ vừa ra khỏi miệng, liền thấy Tuyết Hồ thân thể mờ , chớp mắt biến mất.

      Tuyết Ưng thấy vậy, kêu Tuyết Xà tiếng, hai người nhoáng lên liền biến mất còn hình bóng.

      Tân Nguyệt tâm thần rung động, trầm giọng :

      - Mọi người cẩn thận, bố …

      Còn , liền nghe Linh Hoa thất kinh la lên:

      - Nhìn nhanh, bọn họ ở kia!

      Nhìn theo hướng dấu chân biến mất, liền thấy Tuyết Hồ, Tuyết Ưng, Tuyết Xà ba người lúc này cách đó năm trượng, trước mặt có kết giới vô hình, khi ba người xuyên qua liền lóe lên ánh sáng nhàn nhạt nhờ nhờ.

      Chớp mắt, ba người tiến vào phía bên kia của kết giới.

      Linh Hoa thấy vậy theo sát trước nửa bước, cơ hồ đồng thời chạm vào kết giới cùng Lâm Phàm.

      - được, lùi lại nhanh.

      La lên thất thanh, Tân Nguyệt phóng nhanh đến, muốn kéo hai người lại, đáng tiếc quá trễ rồi.

      Phi Hiệp nghi hoặc :

      - Sư muội, vì sao muốn ngăn bọn họ lại?

      Tân Nguyệt hơi lo lắng đáp:

      - Chớ có hỏi nhiều, huynh mau quay về cốc báo cáo mọi cho cốc chủ.

      Phi Hiệp chần chừ :

      - Thế muội …

      Tân Nguyệt đáp:

      - Muội ở đây quan sát động tĩnh, thôi.

      Phi Hiệp cẩn thận rồi tung mình bay thẳng về phía Đằng Long cốc.

      Đứng nguyên tại chỗ, Tân Nguyệt ra vẻ lạnh như thép, miệng điềm nhiên cất tiếng:

      - Nếu muốn biết, vì sao ra hỏi.

      Câu này hơi kỳ quái, bất quá càng kỳ quái hơn, vừa dứt lời liền thấy bóng người phá đất bay ra lơ lửng giữa gian.

      Tân Nguyệt liếc người đó, chỉ thấy toàn thân lấp lánh ánh sáng màu xanh nhạt, tuổi chừng hơn bốn mươi, bị mất tay trái và chân phải, gần như chỉ còn mắt trái và tai phải, ngoại hình khiến người ta thương hại.

      Bật cười ha hả, người đó :

      - Tiểu nha đầu, ngươi rất thông minh, cũng rất hoàn mỹ, đáng tiếc cái gì quá hoàn mỹ đền có vận tốt.

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Đó chỉ là lý luận của ngươi, hoàn toàn phải là chân lý. Xem hình dáng ngươi như vậy trong lòng hẳn ghét đời, ngươi chắc đến từ Thiên Tàn môn.

      Người đó cũng che giấu, thản nhiên đáp:

      - Đoán sai, ta chính là Thiên Tàn môn chủ.

      Tân Nguyệt chút thay đổi, lạnh lùng :

      - Ngươi núp nơi này cũng vì chuyện dấu chân phải ?

      Thiên Tàn môn chủ cười hiểm đáp:

      - Tự nhiên là vì chuyện này. Nha đầu, ngươi vừa rồi ngăn cản đồng bọn vì nguyên nhân gì vậy?

      Tân Nguyệt trả lời:

      - Nguyên nhân rất đơn giản, ta muốn bọn họ mạo hiểm.

      Thiên Tàn môn chủ hỏi tiếp:

      - Ngươi sao biết được có nguy hiểm?

      Tân Nguyệt đáp:

      - Chuyện này hoàn toàn cần thông minh.

      Thiên Tàn môn chủ sửng người, sau đó hiểm :

      - Nha đầu, người thông minh qua thông thường đều được trời đất dung thứ.

      Tân Nguyệt phản bác lại:

      - Người quá ngu cũng khó mà sống lâu.

      Thiên Tàn môn chủ hừ tiếng, ánh mắt nhìn về phía kết giới, hỏi tiếp:

      - Nha đầu, nếu như ta muốn tiến vào, ngươi có muốn ngăn cản hay ?

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Nếu ngươi muốn tiến vào, hẳn núp ở đây, cũng hỏi ý của ta như vậy.

      Thiên Tàn môn chủ cười lạnh đáp:

      - Họa từ miệng mà ra, ngươi tốt nhất đừng làm ra vẻ thông minh.

      Tân Nguyệt thản nhiên :

      - Nếu ngươi xuất chỉ để hỏi chuyện này, thế thứ cho ta thể bồi tiếp được.

      nhàng bay lên, Tân Nguyệt dự tính rời .

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 78: Chương 078

      Ads
      Thiên Tàn môn chủ quát to:

      - Chậm , lẽ nào ngươi muốn biết bí mật chứa đằng sau kết giới.

      Tân Nguyệt quay người lại, bình thản như mặt nước đáp:

      - Bí mật của dấu chân ở trong kết giới, điểm này rất nhiều người hiểu rồi.

      Thiên Tàn môn chủ :

      - Ngoại trừ chuyện này ra, ngươi thấy còn bí mật nào khác nữa chăng?

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Nếu như ngươi biết thêm chuyện khác, ta sẵn sàng rửa tai lắng nghe.

      Thiên Tàn môn chủ đáp, chần chừ giây lát mới cất lời:

      - Kết giới này tồn tại biết bao nhiêu năm, ai cũng được. Nhưng suy đoán từ dấu chân, trước kia mặc dù tồn tại kết giới cũng thể tùy ý xuyên qua. nay, nó xuất ở đây, ngươi thấy đây là dự báo gì đó sao?

      Tân Nguyệt hỏi ngược lại:

      - Thế sao?

      Thiên Tàn môn chủ kinh ngạc hỏi:

      - Ngươi thấy điểm này đáng tò mò sao?

      Tân Nguyệt nhìn lão lúc, điềm nhiên trả lời:

      - Ta và ngươi những chuyện này đơn giản là muốn đưa ta vào, tìm tòi cho ngươi.

      Thiên Tàn môn chủ trong lòng chấn động, miệng lại đáp:

      - Ngươi khẳng định phỏng đoán của mình nhất định đúng?

      Tân Nguyệt cho ý kiến mà :

      - Ngươi cho vậy sao?

      Thiên Tàn môn chủ ngầm giận dữ, muốn phản bác lại, từ xa đột nhiên truyền đến luồng khí tức khiến lão và Tân Nguyệt chú ý.

      Quay đầu lại, Tân Nguyệt nhìn về phía xa, khuôn mặt bình tĩnh toát ra chút lo lắng.

      Thiên Tàn môn chủ nhìn vào mắt nàng, cười hỏi:

      - Xem ra chính là chuyện của đồng môn ngươi.

      Tân Nguyệt đáp, liếc lão rồi bay về phía xa xa.

      Thiên Tàn môn chủ ngăn lại, chỉ cười hăng hắc, sau đó lóe lên liền biến mất.

      ******

      tầng mây cao, Thiên Lân mang Dực Thiên Tường tức tốc bay . nay, thương thế của Dực Thiên Tường có chuyển biến lớn, tuy còn lâu lắm mới thuyên giảm hẳn, nhưng ít ra cũng khôi phục được vài phần thực lực, có thể ứng phó số chuyện khẩn cấp.

      Phía sau, U Vô Thường, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu ba người càng lúc càng đuổi gần đến, đặc biệt là bà lão xấu xí tốc độ rất nhanh, hệt như mũi tên xuyên thời gian, chớp mắt đến trong cự ly chục trượng.

      Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, đối với tình hình sau lưng hiểu rất , mơ hồ có cảm giác bất an.

      Từ đến lớn, chuyện làm bao giờ bất lợi, nhưng lúc này có bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu đạt cảnh giới Quy Tiên khiến cảm nhận được uy hiếp.

      Người tu đạo khi khác biệt cảnh giới có khoảng cách cực lớn. Đây là giới hạn rất khó vượt qua, lại quyết định tính thắng thua của giao chiến.

      Lúc này, bà lão xấu xí vì cố che giấu thực lực nữa, chắc chắn là đả kích trí mạng với Thiên Lân.

      Quá trình truy đuổi hoàn toàn kéo dài. Thiên Lân mang theo Dực Thiên Tường chỉ mới bay được chưa đến ba chục dặm liền bị bà lão xấu xí ngăn lại giữa trung.

      Đối mặt với nguy hiểm, Thiên Lân chọn giải pháp né tránh, dùng pháp quyết huyền diệu của bản thân, vận dụng thuật ảo hóa phân thân để chạy các phương hướng.

      Quyết định như vậy rất hợp lý, nhưng khoảng cách thực lực lúc này bắt đầu hiển tàn khốc.

      Ảo ảnh tan , chân thân ra. Thiên Lân bị khóa khí gian của bà lão xấu xí ngăn chặn lại, rồi rơi vào trong kết giới khoảng chừng năm trượng.

      Bên ngoài, U Vô Thường, ông lão trọc đầu cũng làm gì đó để ngăn cản Thiên Lân.

      Cuồng Đao, Thôi Linh , Ngọc Kiếm thư sinh từ xa nhìn lại động tĩnh phía này.

      Căm giận nhìn Thiên Lân, bà lão xấu xí hiểm :

      - Tiểu tử, ta vốn tính giết ngươi, nhưng ngươi quá đáng, điểm này đều do ngươi gieo gió mà gặt bão!

      Thiên Lân lặng lẽ mặt tuyết, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích kết giới, vừa lạnh lùng đáp:

      - Muốn giết ta, xem ra ngươi còn chưa đủ bản lĩnh.

      Dực Thiên Tường vẻ mặt trầm xuống, than :

      - Thiên Lân, được, ngươi mình bỏ , cần phải bồi táng tính mạng cho ta.

      Thiên Lân nghiêm túc :

      - Có ta có ngươi, chớ có những lời tiêu cực vậy. Bây giờ, bọn họ còn chưa nhất định chiếm được tiện nghi.

      Bà lão xấu xí :

      - Giết ngươi chỉ như giẫm chết con kiến.

      Còn , kết giới phong bế bề mặt có ánh đen lóe lên, hình bóng năm con rắn độc xuất đó, con nào cũng há mồm nhe răng, phóng thẳng về phía Thiên Lân và Dực Thiên Tường trong đó.

      Lúc này, năm làn sáng màu đen bên ngoài cơ thể Thiên Lân dung hợp thành , hóa thành kết giới màu đen ngòm nuốt lấy thân thể của hai người.

      Đối mặt với uy hiếp, Thiên Lân trấn tĩnh dị thường. Đợi cho kết giới đen tuyền bao phủ hoàn toàn rồi, mới quát tiếng, quanh người liền có ánh đen lưu động, luồng khí tức hung tàn mà quỷ dị nhanh chóng dao động trong phạm vi bé, chớp mắt nuốt lấy hoàn toàn kết giới sắc đen của bà lão xấu xí phát ra.

      Dực Thiên Tường hơi kinh ngạc, giọng :

      - Thiên Lân, ngươi vừa mới rồi …

      Lắc đầu nhè , Thiên Lân trả lời:

      - Điều đó quan trọng, tại phải làm sao thoát được mới quan trọng.

      Bà lão xấu xí thấy công kích của mình có được hiệu ứng mong muốn, khuôn mặt xấu xí toát ra vẻ phẫn nộ, cây trượng trong tay phải múa lên, bóng hình con rắn bay ra kích vào kết giới kia.

      Lập tức, ngàn vạn con rắn phân bố bề mặt kết giới, khiến nó chuyển sang màu xanh lục và thu rất nhanh.

      Vô số những đầu rắn há mồm nhe răng phung ra sương độc nồng đậm, hệt như ngàn vạn oán hồn muốn thôn tính lấy địch nhân.

      U Vô Thường thấy vậy, lên tiếng cười nỗi đau khổ của người khác:

      - Thiên Lân, cho dù ngươi xảo trá thế nào, lần này cũng đừng mong trốn được.

      Ông lão trọc đầu trầm trọng :

      - Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới của bà lão quái phải là thứ dễ chơi gì đâu. Lần này tiểu tử kia sợ là …

      Là thế nào lão còn chưa , bất quá giọng cũng minh họa ý hết sức ràng rồi.

      Ngọc Kiến thư sinh vẻ mặt nghiêm trọng, tự lẩm bẩm:

      - Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới, té ra bà ta xuất thân từ Xà Thần địa.

      Cuồng Đao trầm giọng :

      - Ngươi đoán sai, bà ta chính là Ma Vu của Xà Thần địa.

      Cảnh giác nhìn tình cảnh trước mắt, Thiên Lân trong lòng dâng lên bất an, với Dực Thiên Tường:

      - Cẩn thận, lão bà này chơi khó.

      Dực Thiên Tường vẻ mặt ưu tư, bất an lên tiếng:

      - Thiên Lân, biết vì sao ta đột nhiên có cảm giác rất xấu.

      Thiên Lân trầm giọng đáp:

      - Ta cũng có, bất quá ta hoàn toàn sợ gì.

      Còn , kết giới thu đến bên thân, cảm giác chán ghét khiến người ta tâm phiền ý loạn sớm nhiễu loạn tâm thần của hai người.

      Đẩy kết giới phòng ngự ra, Thiên Lân toàn lực kháng cự, hai kết giới thuộc tính khác biệt lập tức va chạm vào nhau.

      Lúc này, hoa lửa tung tóe, tiếng sấm điếc tai, kết giới nhấp nhô như sóng biển lúc bành trướng, lúc thu , nhất thời chìm vào cục diện bế tắc.

      Dực Thiên Tường chăm chú nhìn tình cảnh của Thiên Lân, chỉ thấy toàn thân ánh xanh lấp lánh, kết giới phóng ra ngoài chứa sức chấn động cực mạnh, lần lượt đẩy lui được kết giới thu của bà lão xấu xí.

      Cảm nhận được sức chống cự của Thiên Lân, bà lão xấu xí tay phải múa lên hệt như con rắn bay ra, đặt ngay lên kết giới, khiến Xà Hình kết giới vốn hiểm lạnh lẽo đáng sợ đột nhiên run lên, luồng sức mạnh gì chống được truyền vào trong, hóa thành sức mạnh gì ngăn được hung hăng đâm thẳng vào người của Thiên Lân.

      Lập tức, thân thể Thiên Lân chấn động, khuôn mặt tuấn lập tức ảm đạm, bụm máu tươi ngăn được thoát tràn ra ngoài.

      Dực Thiên Tường tình hình hơi tốt hơn, nhưng cũng hịu sức chấn động của kết giới, trong mắt toát ra vẻ bi lương đau khổ.

      Chấn động trong sát na gần như chỉ mới bắt đầu. Tiếp ngay theo đó là loạt công kích dần dần ép hai người vào con đường tuyệt vọng.

      Đối mặt với thế xấu, Thiên Lân lộ ra vẻ kiên nghị, sau khi hơi thích ứng được, bắt đầu tổ chức phản kích.

      Trước hết, Thiên Lân gia tăng sức phản kháng, đáng tiếc căn bản là có kết quả, sức mạnh của chỉ chớp mắt bị Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới thôn tính mất.

      Hiểu điều này rồi, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, dự tính phòng ngự vật lý để chống lại kết giới thu .

      Nhưng biện pháp này cũng vẫn có tác dụng như cũ, kết giới Xà Hình Nhiếp Hồn vô cùng quỷ dị, có thể vô hình xuyên qua được tầng băng do thiết lập, trực tiếp tác dụng lên thân thể .

      Hai lần phản kích đều được ích gì, Thiên Lân bắt đầu cân nhắc cẩn thận.

      Theo hiểu biết về Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới của , đây là tầng chứa kết giới quỷ dị có vài tính ăn mòn, có thể dễ dàng thôn tính được chân nguyên do người bị vây phát ra, đạt đến mục đích phá được.

      nay, phản kích tầm thường dĩ nhiên còn hiệu lực, làm như thế nào mới có thể chống cự hữu hiệu công kích của đối phương?

      Còn nữa, cho dù chống cự được công kích, bản thân có thể duy trì được bao lâu đây?

      Đối với tu vi của bà lão xấu xí, Thiên Lân trong lòng nắm vững, biết thể liều mạng được, vì thế quyết định bỏ chạy.

      Trước mắt, Thiên Lân trong lòng ngầm đề ra ba phương pháp có thể thử, nhưng cho dù chọn cách nào nữa cũng bộc lộ bí mật giấu lâu nay, điều này đẩy rơi vào tình cảnh khó xử.

      Bên ngoài, kết giới bà lão xấu xí phát ra nhanh chóng thu , chớp mắt ép gần thêm trong ba thước.

      Dực Thiên Tường thấy vậy, than :

      - Thiên Lân, nguy hiểm gần rồi, hay là ngươi mình rời …

      Đột nhiên ngửng đầu, Thiên Lân toàn thân ngập tràn loại tinh thần sợ sệt, nghiêm chỉnh đáp:

      - cần lo lắng, ta có thể mang ngươi được.

      rồi nắm chặt lấy cánh tay Dực Thiên Tường, thân thể xoay chuyển tại chỗ, lập tức vầng ánh xanh lóe lên, thân thể hai người chớp mắt biến mất còn thấy nữa.

      Biến cố xảy ra bất ngờ khiến mọi người ở đó rất là khiếp sợ. Bà lão xấu xí gầm lên tiếng, nhanh chóng tiến đến vị trí Thiên Lân đứng trước đó để truy xét, nhưng kết quả lại biết gì cả.

      U Vô Thường giận dữ thôi, hận thù :

      - Tiểu tử này xảo trá, ngờ biết được thuật độn thổ, nhất định chạy quá xa đâu.

      Ông lão trọc đầu kinh ngạc :

      - Thuật độn thổ? Đây là pháp môn của Đạo gia, Băng Nguyên cơ hồ có người biết được.

      Bà lão xấu xí :

      - Cho dù độn thổ hay , hôm nay bắt được tiểu tử này lột da, ta quyết nuốt trôi cơn tức này.

      rồi loáng cái biến mất, chớp mắt sau xuất trung tìm kiếm tung tích của Thiên Lân khắp bốn phương.

      U Vô Thường đáp, toàn thân ánh đen lấp lánh như điện, dùng pháp quyết độc môn truy xét tung tích của Thiên Lân.

      Rất nhanh, U Vô Thường phát được luồng khí tức, liền lời nào nhanh chóng đuổi theo.

      Những người còn lại thấy vậy, ai nấy đều ý thức được thế nào, vội vàng truy đuổi theo, loáng cái biến mất.

      Giây lát, hàng người truy đuổi vài chục dặm, cuối cùng phát được tung tích của Thiên Lân, chỉ thấy mang Dực Thiên Tường bay sát mặt đất khiến mọi người dễ dàng phát .

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 79: Chương 079

      Ads
      Bật cười lạnh, U Vô Thường thân thể như mũi tên phá chính là người đầu tiên xuất trong mắt Thiên Lân.

      Ngay tiếp đó là bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu cũng đồng thời đến gần, cả ba tạo thế chân vạc vây lấy Thiên Lân và Dực Thiên Tường mặt tuyết.

      Thở dài u oán, Dực Thiên Tường :

      - Thiên Lân, lợi dụng bọn họ còn chưa kịp xuất kích, ngươi mình bỏ .

      Thiên Lân ánh mắt kiên định, nghiêm túc :

      - cần thế, Băng Nguyên bọn họ còn chưa vây được ta đâu.

      rồi dưới chân ánh trắng lóe lên, thân thể hai người liền thần hay quỷ biết vọt qua ba dặm gian, thoát ra bên ngoài vòng vây của ba người.

      La lên tiếng kinh hãi, U Vô Thường :

      - Đây là loại pháp quyết gì, vì sao hề có chút dao động chân nguyên nào cả, khiến người ta cách gì phòng ngự được.

      Ông lão trọc đầu cau mày :

      - Cái này có điểm giống như súc thổ thành thốn của Đạo gia, nhưng lại có chút khác biệt.

      Bà lão xấu xí lạnh lùng tàn khốc :

      - Cho dù pháp quyết thế nào, trước mặt ta cũng cho phép còn sống rời được!

      Dứt lời, cây trượng trong tay quăng ra, lập tức hóa thành con rắn lớn to chừng vài trượng, bay xuyên qua mặt tuyết truy đuổi theo tung tích của Thiên Lân.

      U Vô Thường và ông lão trọc đầu thấy vậy, cùng bay lên trung, từ những phương vị khác nhau đánh tới Thiên Lân.

      Nhìn thấy tình hình như vậy, Cuồng Đao ánh mắt như đuốc, hỏi Ngọc Kiếm thư sinh:

      - Ngươi Thiên Lân đối mặt với Ảo Long của Ma Vu có cơ hội thoát được ?

      Ngọc Kiếm thư sinh trầm ngâm đáp:

      - được, Thiên Lân này vô cùng thần bí, dường như có khả năng thiên phú kinh người về mặt vận dụng pháp quyết.

      Cuồng Đao điềm nhiên :

      - Lần này Thiên Dực phong còn xa nữa, ngươi xem Thiên Lân có thể đến đó được ?

      Dứt lời đợi Ngọc Kiếm thư sinh đáp, Cuồng Đao lóe lên, biến mất còn thấy tung tích nữa.

      Cất bước tiến lên, Thiên Lân tỏ ra tiêu sái tùy ý, chút để ý đến bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu và U Vô Thường ngăn lại, hệt như coi ai ra gì cả.

      Dực Thiên Tường vô cùng lo lắng, nhưng lâu sau bất ngờ phát , Thiên Lân dường như sử dụng loại pháp quyết thần kỳ, xem ra tản bộ bình thường như có thể bước ba dặm, hơn nữa hề chịu bất kỳ hạn chế nào, muốn chỗ nào là chỗ đó, cho dù con rắn to của bà lão xấu xí đuổi theo ngừng cũng thể làm khó bước tiến của .

      Phát tình hình này, bà lão xấu xí trong lòng chấn động vô cùng, bà ta mới lần đầu gặp phải tình hình như vậy.

      Ông lão trọc đầu vẻ mặt nặng nề, lão quan sát cẩn thận hành động của Thiên Lân, phát được phương hướng muốn tiến lên của Thiên Lân, vội vàng sớm chặn lại, vào chớp mắt Thiên Lân bước vào, lão dùng thực lực cực mạnh bố trí kết giới phong bế vây chặt lấy Thiên Lân và Dực Thiên Tường ở nguyên tại chỗ.

      Cách làm như vậy vừa chính thống mà dường như hợp thường tình, nhưng kết quả lại khiến mọi người ở đó thất kinh, bởi vì kết giới mạnh bạo đó cuối cùng lại vây khốn được Thiên Lân, dễ dàng xuyên qua kết giới, bước thêm bước nữa.

      U Vô Thường hơi tin, sau khi ông lão trọc phí công lùi lại, cũng phát động lần công kích.

      Lúc này, chỉ thấy Thiên Lân và Dực Thiên Tường bị vùng sương đen quỷ dị vây phủ, gian lân cận vặn vẹo, sức phong tỏa mạnh mẽ cho dù là cao thủ như bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu cũng khó mà lập tức bỏ được.

      Nhưng Thiên Lân quái dị, pháp quyết thi triển huyền diệu vô cùng, dường như là xuyên qua gian khác, chỉ thấy trong gian này lưu lại hình chiếu của .

      Như vậy, công kích vô hiệu, mọi người ai cũng có cảm giác ngạc nhiên mơ hồ.

      Chân bước ngừng, Thiên Lân lướt , bao lâu thấy được Thiên Dực phong.

      Giữa trung, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường đuổi theo ngừng, Thôi Linh và Ngọc Kiếm thư sinh chậm sau bước, ai nấy quan sát động tĩnh mặt đất.

      Thiên Dực phong trong truyền thuyết càng lúc càng gần, tiếp theo sau đây, cái gì chờ đợi Dực Thiên Tường, chờ đợi mọi người đây?

      ******

      Gió thổi qua, hoa tuyết tung bay, loáng cái như trong mộng. Duyên ngàn thế hệ, hôm nay tiếp tục, lướt qua chấn khiếp chín tầng trời và cả mặt đất bao la!

      Chăm chú nhìn Thiên Dực phong, Dực Thiên Tường vẻ mặt phức tạp.

      Dường như chờ đợi, dường như nhớ mong, lại có mấy phần ý nghĩ thê lương thành lời được.

      Chạy trốn ngàn dặm chỉ vì tụ với duyên.

      Thắng thua thành bại, ai có thể được?

      Vui mừng lên trong lòng, bất an toát ra trong đáy mắt.

      Khẩn trương cứ bồi hồi mãi, chờ đợi cũng tới lui ngừng.

      Ngàn vạn cảm giác hội tụ lại, có thể trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Thiên Lân chăm chú nhìn Thiên Dực phong, vẻ mặt tuyệt đối khác thường với Dực Thiên Tường.

      Lúc này Cuồng Đao đứng đỉnh Thiên Dực phong, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường đứng thành hàng ngăn trước mặt Thiên Dực phong, ràng bọn họ đều mơ hồ suy đoán được chuyện gì đó.

      Ngọc Kiếm thư sinh lơ lửng giữa trung, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ, Thôi Linh ở bên trái cũng chầm chậm đến gần Thiên Dực phong.

      Ngừng lại, Thiên Lân nhàng với Dực Thiên Tường:

      - Đây là Thiên Dực phong rồi, ngươi còn cần ta giúp ngươi làm gì nữa ?

      Dực Thiên Tường cụp mắt xuống rồi cảm kích nhìn Thiên Lân, hơi kích động :

      - Cảm tạ ngươi, bây giờ ta chỉ cần làm điều duy nhất là đến được Thiên Dực phong. Chỉ cần đến nơi đó, những người này liền thể uy hiếp tiếp nữa.

      Thiên Lân cau mày :

      - Theo tình hình nay, những người kia ngoại trừ Ngọc Kiếm thư sinh ra, đều dường như biết được mục đích của ngươi.

      Dực Thiên Tường chần chừ lúc, gật đầu :

      - Đúng thế, bọn họ đều biết ít, nhưng hoàn chỉnh.

      Thiên Lân hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn , muốn biết nguyên nhân bên trong.

      Dực Thiên Tường biết ý , trầm tư lúc liền truyền :

      - Thiên Dực phong vốn chỉ là vị trí, nó chính là dấu hiệu của Thiên Dực tộc, cũng chính là nơi truyền lại sức mạnh của Thiên Dực tộc. Thiên Dực phong vốn dĩ giống như con thần ưng, còn có đôi cánh giang rộng bay lượn. Nhưng sau này, đôi cánh bị địch nhân hủy diệt, vì thế nó chưa từng bay về lại nơi vùng đất của mình, mà lưu lại ở nơi này.

      Thiên Lân vừa nghe, vô cùng hiếu kỳ, hỏi lại:

      - Ngươi vì sao biết được những chuyện này?

      Dực Thiên Tường đau buồn mà tang thương truyền lại:

      - Muốn khiến cho Thiên Dực phong quay lại lãnh địa của nó, cần phải có người Thiên Dực tộc cùng hợp thể. Nhưng từ khi Thiên Dực phong rơi xuống nơi này, vài ngàn năm trôi qua, tộc Thiên Dực bị địch nhân vài lần hủy diệt chém giết và công kích, nay chỉ còn lại mình ta. Lần này ta chết rồi, tộc Thiên Dực vĩnh viễn còn nhân thế.

      Thiên Lân vẻ mặt kinh ngạc, lên tiếng hỏi:

      - Ngươi chính là người Thiên Dực tộc? Ta sao chưa từng nghe người nào nhắc đến tộc này vậy? Còn nữa, bọn họ đuổi bắt ngươi, làm sao có thể đổi lấy được sức mạnh?

      Dực Thiên Tường hận thù :

      - Khi ta và Thiên Dực phong hợp thể, ta có thể thu được sức mạnh thừa kế vài ngàn năm nay của Thiên Dực tộc. Mà những người này muốn bắt ta, cũng là muốn thay thế, đoạt lấy sức mạnh thừa kế của Thiên Dực tộc ta.

      Hiểu được nguyên nhân đại khái, Thiên Lân phẫn hận :

      - Ngươi yên tâm, có ta ở đây, nhất định để cho những người kia thực được.

      Dực Thiên Tường lo lắng :

      - Bọn họ truy đuổi ngừng, ràng đều ôm lòng phải đoạt được. Với tu vi của ta, cho dù bị thương tích cũng phải là địch thủ của họ, huống gì ở tình trạng như thế này.

      Thiên Lân suy nghĩ lúc, an ủi:

      - cần lo lắng, mạnh yếu thực lực hoàn toàn phải mấu chốt quyết định thắng thua, chỉ cần chúng ta vận dụng xảo diệu mối quan hệ mâu thuẫn của bọn họ liền có hy vọng hoàn thành mục đích của ngươi.

      Quan sát động tĩnh của Thiên Lân và Dực Thiên Tường, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu và U Vô Thường ba người vô cùng cẩn trọng.

      Trước đây, bọn họ tuy phẫn nộ, nhưng dù sao hoàn cảnh khác nhau, cũng có thể phát tiết được.

      Bây giờ, đến vùng phụ cận của Thiên Dực phong, hơi thận trọng Dực Thiên Tường có khả năng bỏ chạy, lúc đó muốn truy theo sợ là còn khả năng nữa.

      Vì thế, ba người cũng hề lỗ mãng, ai nấy lợi dụng cơ hội suy nghĩ đối sách.

      Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng.

      Rất lâu sau, U Vô Thường mở miệng phá ta yên lặng.

      - Thiên Lân, lần cuối cùng nhắc cho ngươi biết. Buông bỏ thế nào ngươi còn con đường sống. Nếu như vậy, hôm nay ngươi đừng mong còn sống chạy thoát.

      Ngạo nghễ đứng thẳn, Thiên Lân đáp:

      - Ta đứng ở nơi này, ngươi nếu phục ta, sao đến gần thử coi?

      U Vô Thường hiểm trả lời:

      - Nếu như ngươi lòng mong chết, ta giúp ngươi.

      Dứt lời, khí tức toàn thân biến hẳn, cả người lộ ra vẻ hiểm quỷ dị, chầm chậm bước về phía Thiên Lân.

      Lúc này, chỉ thấy bước chân của U Vô Thường đặt xuống mặt tuyết liền lưu lại dấu ấn màu đen to chừng ba trượng, hơn nữa theo bước chân tăng lên, khu vực màu đen mặt đất dần dần tăng lên, chớp mắt hệt như sương mù khuếch tán trong phạm vi vài trăm trượng.

      Thiên Lân ánh mắt hơi kinh hãi, liền mang Dực Thiên Tường phóng lên để né tránh sương đen dưới chân.

      Nhưng U Vô Thường hoàn toàn ngừng nghỉ, ngược lại đến nhanh như điện, dẫn động vùng sương đen chớp mắt hình thành khu vực bao trùm ánh sáng đen ngòm, vây khốn lấy Thiên Lân và Dực Thiên Tường vào trong.

      Sương đen ngập tràn khí tà ác, khủng bố, hiểm và quỷ dị, khi đến gần thân thể Thiên Lân và Dực Thiên Tường liền hệt như ác quỷ, điên cuồng nuốt lấy chân nguyên, linh hồn và nhục thể của bọn họ.

      Thiên Lân trong lòng kinh khiếp, luôn đề phòng U Vô Thường, nhưng lần này đối mặt, mới ý thức được, trước đây bản thân còn xem thường địch thủ.

      Lần này toàn thân bị vây phủ trong ánh đen của địch nhân, giống như tên của , thần bí mà lại quỷ dị, thân pháp quyết tà ác độc, dường như hội tụ toàn bộ , tà, lệ, sát vào người, ác ma đầy đủ hoàn toàn chí chí tà!

      Dực Thiên Tường vẻ mặt ưu tư, nhắc nhở:

      - Thiên Lân, người này pháp quyết quỷ dị, người lại tà mị, dường như đến từ Cửu U Địa Ngục, ngươi phải vô cùng cẩn thận.

      Nghe vậy, Thiên Lân dường như nghĩ ra chuyện gì đó, cau mày :

      - Cửu U? Nhớ mẹ ta từng cho ta biết, trong năm đại động thiên của thế gian, đứng hàng thứ bốn có tên là Cửu U Huyền Minh động phủ, ở trong U Minh sơn. biết người này và động đó có quan hệ thế nào.

      Dực Thiên Tường lắc đầu trả lời:

      - Ta biết ràng lắm chuyện nhân gian, ngươi tóm lại cẩn thận là được.

      Thiên Lân ừ tiếng, toàn thân ngập tràn khí lạnh, bố trí hai mươi bảy tầng kết giới bên ngoài để ngăn cảnh sương đen đó.

      Sau đó, Thiên Lân dẫn Dực Thiên Tường bay vút lên trung, hai người tay phải nắm chặt, trái phải xoay chuyển nhanh chóng, hình thành vòng sáng xoay tròn, bộc phát ra ánh đỏ rực rỡ.

      Ban đầu, ánh sáng đó bị khí đen áp chế.

      Nhưng lâu sau, liền thấy cột sáng màu đỏ rực từ trong sương đen dâng lên, va chạm kịch liệt với lồng khí sương đen, từ đó sinh ra tiếng ầm ầm như sấm động, cứ kéo dài mãi.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 80: Chương 080

      Ads
      Cảm nhận được phản công của Thiên Lân, U Vô Thường lạnh lùng tàn khốc :

      - Muốn bỏ chạy, ngươi nằm mơ rồi!

      rồi hai tay bắt chéo thể tư thế cổ quái, toàn thân ánh đen chuyển động, chớp mắt hóa thành con báo ánh sáng bắn thẳng vào vùng sương đen bao trùm quanh Thiên Lân.

      Lúc này, chỉ thấy lưới khí sương đen đó chấn động, luồng sát khí tràn ngập bốn phương kèm với thanh kêu gào truyền ra theo gió, tất cả hệt như hồn giận dữ rống to.

      Trong lưới khí, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc nhờ vào sức mạnh xoay tròn cũng thể đột phá được tầng sương đen. Điều này khiến cảm thấy ổn.

      Quả nhiên, trong lúc Thiên Lân lo lắng trong lòng, vùng sương đen quanh người đột nhiên tăng áp lực lên gấp mười lần, lập tức cố định và Dực Thiên Tường giữa trung, cơ hồ khó mà di động được.

      chiêu đó đột nhiên mà là mãnh liệt, dễ dàng phá nát hai mươi bảy tầng kết giới phòng ngự do Thiên Lân lập ra, khiến và Dực Thiên Tường cùng bị thương, kinh mạch trong cơ thể bế tắc, thế phản kích chớp mắt yếu , cột sáng đỏ rực cũng biến mất trong vùng sương đen.

      Nguy hiểm đến gần, Thiên Lân rống lên giận dữ, ánh mắt kiên định sáng rực, lập tức buông tay Dực Thiên Tường, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân phát ra ánh đỏ chói mắt, vô số ngọn lửa xuất quanh người .

      Thời khắc đó, luồng khí tức hùng dũng thẳng tiến sợ gì cả xuyên qua vùng sương đen, che phủ bầu trời, khiến người ta cảm thấy sức mạnh hùng hậu.

      Trong khí, luồng chân nguyên cực nóng, nhiệt tình, sôi trào, sống động khuếch tán cực nhanh rồi lập tức gặp phải kết giới sương đen so U Vô Thường phát ra, hai bên tính chất ngược hẳn lập tức phát sinh giao chiến kịch liệt.

      Sương đen dao động như sóng biển, lúc dâng lên lúc lại lặn xuống, lúc hiểm quỷ dị, lúc lại nhạt nhòa .

      Bị vây khốn trong đó, Thiên Lân toàn thân lửa đỏ rừng rực, luồng bá khí cực dương cực cương theo thúc động của dâng lên gấp mười rồi gấp trăm lần, nhanh chóng phá vỡ kết giới sương đen của U Vô Thường, có ưu thế chuyển bại thành thắng rất lớn.

      xa, Dực Thiên Tường vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy vô cùng kinh dị với thần bí của Thiên Lân, nhưng cũng có mấy phần chờ đợi.

      Bên ngoài, những người quan sát vẻ mặt biến hẳn, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu ánh mắt lạnh, cùng toát ra sát ý ràng.

      Cuồng Đao trong mắt có ngọn lửa nóng bỏng, hệt như phát ra đối thủ, có chờ đợi nhiệt tình.

      Thôi Linh cười hiểm liên tục, lơ đãng liếc nhìn những người khác, khóe miệng nhếch nụ cười thâm ý.

      Ngọc Kiếm thư sinh ngạc nhiên, ngầm : “Kỳ quái, đây là Hạo Nhiên Thiên Cương pháp quyết, Thiên Lân sao lại biết được? thể nào vậy.”

      U Vô Thường luôn hiểu trạng thái của Thiên Lân, khi cảm nhận được biến hóa người Thiên Lân, trong lòng đột nhiên chấn động mạnh mẽ, thân thể chớp mắt thoát khỏi sương đen, dừng lại đầu Thiên Lân xa xa.

      Lúc này, thân thể U Vô Thường xoay tròn, hai tay múa lên nhanh chóng, bóng chưởng dày đặc gào lên phóng xuống cùng với luồng sét rung trời, từng luồng chớp điện đen ngòm đánh trúng vào kết giới sương đen, sau khi xuyên qua kết giới rồi liền đan xen hình thành lưới sáng màu đen dày đặc vây phủ bên ngoài Thiên Lân và Dực Thiên Tường.

      Lưới sáng sắc đen này vô cùng đáng sợ, hệt như lời nguyền của ác ma, mang theo khí tức hung tàn, tà ác, muốn hòa tan cả hai người.

      Thiên Lân hai chân bất động, ngạo nghễ ở giữa, trong mắt ánh đỏ lấp lánh, vùng lửa đỏ hệt như có linh tính tự động xoay tròn xung quanh .

      Bên ngoài, ngọn lửa cực nóng hình thành vùng biển lửa mang theo sức mạnh thiêu cháy vạn vật, phát ra thanh ri ri thiêu hủy sương đen hiểm tà ác kia, ngăn cản bọn chúng tiến về phía trước.

      Hạo Nhiên Chính Khí lửa đỏ rừng rực là khắc tinh của mọi sức mạnh tà, lúc này dần dần hiển thị uy nghiêm của nó, đối kháng với sức mạnh thôn tính của U Vô Thường, hai bên giằng co phân thắng bại.

      Chí chí tà đối trận với chí dương chí cương, cả hai có thể là đều cực đoan, tu vi ai thâm hậu hơn, người đó có thể áp đảo được đối phương.

      Điểm này, Thiên Lân và U Vô Thường so sánh được, tu vi hai người đều có sở trường, rất khó ganh đua đồng nhất với nhau.

      Đương nhiên, người giao chiến tổng hợp thực lực là chủ yếu nhất.

      Lúc này, Thiên Lân bất ngờ dùng pháp quyết Hạo Nhiên Thiên Cương đối kháng với pháp quyết quỷ bí của U Vô Thường, tính chất vừa hay tương khắc, nhanh chóng đột phá được giới hạn của địch nhân, hình thành quanh mình kết giới dùng lửa đỏ làm cơ sở, lập tức thiêu hủy lưới sáng màu đen vây quanh mình.

      Giận dữ gầm lên tiếng, U Vô Thường gằn giọng :

      - Thiên Lân đáng ghét, ta phải cho ngươi thưởng thức lợi hại của ta.

      Còn , thân thể U Vô Thường quay cuồng giữa trung, lúc bay vút múa may bầu trời, lúc lại nhanh chóng đảo thẳng xuống, khi qua trái, lúc qua phải, khi tiến khi lùi.

      Bốn phía của Thiên Lân và Dực Thiên Tường lưu lại vô số bóng hình tạo thành lưới sáng màu xám đen bao trùm phương viên vài dặm, bề mặt tràn đầy vô số oan hồn lệ quỷ, con nào cũng giương nanh múa vuốt, hội tụ vào trong từng đợt từng đợt.

      Lúc này, mặt đất rung lên, núi băng lắc lư, sức mạnh co rút đáng sợ hệt như long trời lở đất cùng với uy thế gì chống cự nổi, chớp mắt đến bên mình Thiên Lân, tạo nên sức mạnh hủy diệt.

      Đối mặt với nguy hiểm, Dực Thiên Tường kinh hoàng bất an, rống to lên:

      - Thiên Lân, cần lo cho ta, chạy nhanh !

      Quay lưng lại Dực Thiên Tường, Thiên Lân chầm chậm lắc đầu, giọng kiên cường mà cố chấp :

      - Ông trời nếu định sẵn chúng ta gặp nhau, ta đánh cuộc vận mệnh phen. Bây giờ ngươi toàn lực phòng ngự, ta phải đỡ chiêu này của .

      Bước lên bước, hai tay giơ cao, Thiên Lân toàn thân lửa đỏ từng vòng từ dưới chân dâng lên, tầng vòng sáng lũy kế trùng điệp, hội tụ vào hai cổ tay của , nhanh chóng hình thành hai vầng mây lửa, theo khống chế của liền xoay quanh tại chỗ vòng, vầng mây lửa thoát tay bay ra, khi lên đỉnh đầu dung hợp làm , biến thành quầng sáng màu đỏ tía, vừa chuyển động nhanh chóng vừa khuếch tán cực nhanh.

      Quầng sáng này thần dị phi phàm, khuếch tán những sóng ánh sáng hệt như đao bén phá cùng với kiếm khí gì ngăn được, gặp phải sức mạnh co rút hủy diệt của U Vô Thường, hai bên va chạm nhiều lần, bề mặt va chạm chớp mắt kích hóa, tạo thành lưỡi đao ánh sáng xuyên qua gian thời gian, lập tức chặt đứt kết giới ánh sáng hủy diệt thu .

      Lúc đó, khí lưu áp lực cao trong kết giới tuôn ra ngoài, chớp mắt bộc phát uy lực gấp trăm lần, hình thành khu vực phát nổ phương viên ba dặm với Thiên Lân làm trung tâm, lập tức hất bắn U Vô Thường trọng thương bay như đạn, những người quan sát xung quanh cũng bị hất lùi lại.

      Ở trung ương của cuộc chiến, Thiên Lân thân thể lắc lư kịch liệt, do phản lực, liên tục lùi ba bước, miệng tuôn trào máu tươi ngừng, toàn thân lửa đỏ nhạt .

      Dực Thiên Tường chịu tai ương ảnh hưởng, tuy trực tiếp chịu sức mạnh vụ nổ cũng bị hại cực mạnh, thân thể vốn có thương thế càng thêm phần suy yếu chịu đựng nổi.

      Ngực nhấp nhô mạnh, Thiên Lân ổn định thân hình, hai tay đột nhiên rủ xuống, thu hồi ngọn lửa ở vùng lân cận.

      Chăm chú nhìn về phía trước, Thiên Lân vẻ mặt tuấn trắng bệch thần sắc hờ hững, hai chân bao trùm sương trắng, liên tục ngừng hấp thu khí trong huyền băng mặt đất để bồi bổ lại chân nguyên vừa mới tiêu hao.

      Điên cuồng rống lên tiếng, U Vô Thường bị trọng thương rơi xuống ánh đen quanh thân tan biến, để lộ hình dáng , ngờ là trung niên bốn mươi tuổi khuôn mặt trắng bạch, toàn thân mang đồ đen.

      Xoay người đứng lên, U Vô Thường phẫn nộ nhìn Thiên Lân, chất vấn:

      - Tiểu tử, Hạo Nhiên Thiên Cương là pháp quyết cực cao của Nho gia, ngươi theo học với ai, nhanh!

      Trong lúc tức giận, U Vô Thường cũng cố che giấu, ánh mắt chớp động ánh sáng xanh lục thẫm.

      Thiên Lân yên lặng bất động, lạnh lùng tàn khốc :

      - Muốn biết rất đơn giản, tiếp tục đỡ ba chiêu với ta, ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi…

      Lời còn chưa dứt, trong mắt Thiên Lân ánh đen lóe lên, luồng công kích đáng sợ thầm xông đến, khiến U Vô Thường kịp đề phòng, lập tức kêu thảm tiếng, lùi lại phía sau.

      Nhìn thấy cảnh này, Ngọc Kiếm thư sinh ánh mắt thoáng nghi ngờ, trong lòng có chút kỳ quái.

      Những người khác lại kinh ngạc bất ngờ, có cách nhìn mới về Thiên Lân.

      Lợi dụng lúc mọi người xuất thần, Thiên Lân hệt như quỷ mị dời ngang chục trượng, dùng phương thức người ta hiểu, chớp mắt xuất bên cạnh U Vô Thường, tay phải múa lên chưởng, thầm hung hăng ấn vào trước ngực của U Vô Thường.

      Trong lúc sống chết, U Vô Thường biểu kinh nghiệm ứng biến của cao thủ, dùng tốc độ cực nhanh đan xen hai tay ngay trước ngực.

      Như vậy, chưởng xuất thần nhập hóa của Thiên Lân ấn vào hai tay của U Vô Thường, hai người lúc này tay kết liền tay.

      Tiếng kêu thảm thiết như đứt ruột từ miệng U Vô Thường vang lên, đợi khi những người quan sát tỉnh lại, chỉ thấy Thiên Lân lóe lên lùi lại, U Vô Thường thân thể bị hòa tan, tiếng kêu thê lương đầy bất cam nhanh chóng bay xa xa.

      Trong chớp mắt đó, giữa Thiên Lân và U Vô Thường xảy ra chuyện gì ai cũng thấy được. Ngoại trừ nguyên thần của U Vô Thường bỏ chạy , những người ở đó đều mơ mơ hồ hồ.

      Dực Thiên Tường kinh ngạc, bất ngờ hỏi:

      - Ngươi giết rồi?

      Thiên Lân vẻ mặt xám xịt, lắc đầu :

      - , ta chỉ hủy diệt được cơ thể của , khiến bị trọng thương bỏ chạy. Bây giờ chúng ta còn có từ ba địch nhân trở lên giương mắt trừng trừng. Cố gắng lên, ta nhất định giúp ngươi được như ý nguyện.

      Dực Thiên Tường rất cảm động, nhưng biểu lộ, biết lúc này gì cũng có ý nghĩa, chỉ có thể làm chính là dũng cảm tiến thẳng tới.

      Phi thân bay ra, bà lão xấu xí đến cách Thiên Lân ba trượng, hiểm :

      - Tiểu tử, thủ đoạn tàn độc.

      Thiên Lân cười lạnh :

      - Nếu ngươi biết rồi, thế tốt nhất là né . Nếu vết xe đổ kia khiến ngươi phải hối hận.

      Bà lão xấu xí quát to:

      - Câm miệng, trẻ con dám dùng lời càn rỡ trước mặt của lão bà, ngươi hôm nay phải để mệnh lại rồi.

      Cây trượng điểm xuống mặt đất, cuồng phong đột nhiên xuất , luồng sáng bắn thẳng vào ngực Thiên Lân.

      Ánh mắt lạnh lại, Thiên Lân tay phải xoay chuyển, lòng bàn tay ánh xanh bộc phát, hóa thành luồng kiếm khí va chạm thẳng vào luồng sáng kia.

      Tiếng sấm vang lên, kình lực tứ tán, chiêu đánh thẳng, ai nấy lùi lại.

      Lúc này, cây trượng đầu rắn của bà lão xấu xí hóa ra ngàn vạn, tạo thành ảo ảnh mê hoặc tầm nhìn, hội tụ sức mạnh trăm ngàn trượng thành , hóa thành luồng sáng lạnh xuất trước ngực của Thiên Lân.

      kịp né tránh, Thiên Lân tay phải ánh xanh lóe lên, dùng tay thay kiếm dựng thẳng bổ xuống, lần thứ hai đỡ thẳng vào cây trượng của bà lão xấu xí.

      So sánh thực lực, hề có chiêu thức hoa dạng đáng .

      Thiên Lân dùng tu vi cảnh giới Bất Diệt đối kháng với bà lão xấu xí tu vi cảnh giới Quy Tiên, kết quả tất nhiên là phải bại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :