Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 60: Chương 060

      Ads
      Hai mắt Lang Vương hơi khép lại, nhìn Tân Nguyệt lúc rồi hừ giọng :

      - Ngươi tốt nhất phải giữ lời, nếu khiến ngươi phải hối hận.

      Tân Nguyệt lạnh lùng cao ngạo đáp:

      - Ta luôn hai lời, Lang Vương cứ yên tâm . Bây giờ, ta có mấy vấn đề muốn hỏi, hy vọng Lang Vương có thể giải đáp câu hỏi trong lòng ta.

      Lang Vương lạnh đáp:

      - Bổn vương còn chưa truy cứu tội tự tiện xông vào của các ngươi là quá sức từ bi rồi, các ngươi chớ có được voi đòi tiên.

      Tân Nguyệt , nàng trong lòng cũng hiểu , với lập trường của hai bên, Lang Vương đúng là có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của bản thân mình.

      Thiên Lân nhìn ra được tâm tư của nàng, cười :

      - Lang Vương, hay là chúng ta làm cuộc giao dịch, ngươi trả lời vấn đề của chúng ta, chúng ta giúp ngươi giải mở kết giới lối vào, như vậy ai cũng có kết quả theo nhu cầu, có thể là lưỡng toàn kỳ mỹ.

      Lang Vương hoài nghi nhìn Thiên Lân, hỏi lại:

      - Các ngươi quả có năng lực khai mở được kết giới lối vào này?

      Thiên Lân lên tiếng thề chém đinh chặt sắt:

      - Lang Vương yên tâm, nếu chúng ta dám giao dịch với ngươi, tự nhiên tuyệt đối nắm vững, nếu ai lại muốn dây phiền phức vào thân lừa Lang Vương đây?

      Nghĩ lát, Lang Vương thấy có lý, hơn nữa cũng sợ hai người này chơi trò gì cả, liền đồng ý đáp;

      - Được, bổn vương đồng ý với các ngươi, nhưng tối đa chỉ có thể hỏi năm câu. Hơn nữa, nếu vấn đề bổn vương biết, ta cũng cách gì trả lời các ngươi.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Được, năm vấn đề cũng đủ rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.

      rồi đánh mắt với Tân Nguyệt.

      Đánh mắt trả lời Thiên Lân, Tân Nguyệt giọng hỏi:

      - Trước hết, ta hỏi chuyện, gấu Bắc Cực ngoài việc đến đây báo thù ra còn có mục đích gì khác nữa?

      Lang Vương cười lạnh đáp:

      - Chuyện này ngươi hỏi sai người rồi, ngươi phải hỏi Hùng Liệt mới được.

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Lang Vương ra cũng biết, phải vậy chăng?

      Hừ lạnh tiếng , Lang Vương vui trả lời:

      - Bổn vương tự nhiên biết, đến đây vì muốn bá chiếm nơi này.

      Tân Nguyệt sửng sốt, liếc Thiên Lân, hai người đầy vẻ bất ngờ.

      Thiên Lân hơi kỳ quái, nhìn gấu Bắc Cực :

      - Nghe ban đầu các vị kết oán hoàn toàn phải ở Tuyết Lang cốc này. Vì sao ngươi lại muốn chiếm lấy nơi này vậy?

      Hùng Liệt trừng cái, hừ giọng :

      - Ta dùng việc này để báo thù, lẽ nào được chăng?

      Thiên Lân đáp, suy nghĩ câu của Hùng Liệt, nhưng lại căn bản tin .

      Tân Nguyệt dời mắt nhìn sang Lang Vương :

      - Vấn đề thứ hai, Cửu Trọng Thiên bên có sáu tầng, trận pháp vốn có do người nào phá vậy?

      Lang Vương trừng nàng, giọng lạnh lùng đáp:

      - Chuyện này dường như liên quan đến chuyện ngươi muốn truy xét.

      Tân Nguyệt :

      - Ta phụng mệnh truy xét, cũng dường như bắt buộc phải vì người nào giải mở kết giới ở lối vào.

      Hừ tiếng vui, Lang Vương đáp:

      - Tiểu nha đầu, cần phải quá tự phụ. Cốc chủ các ngươi thấy ta cũng phải giữ lễ ba phần.

      Tân Nguyệt đáp, hoài nghi nhìn Lang Vương, hiển nhiên tin lời của .

      Thiên Lân ngửng đầu nhìn Lang Vương, giọng hỏi:

      - Lang Vương sống đến bây giờ tính ra cũng được chừng ngàn trăm năm rồi phải ?

      Lang Vương ánh mắt thất kinh, giận dữ nhìn Thiên Lân, quát lên:

      - Tiểu tử, ngươi vì sao biết được chuyện này?

      Thiên Lân hoàn toàn e sợ, thản nhiên nhìn , cười :

      - Nghe Hùng Liệt ban đầu kết oán với ngươi được khoảng sáu trăm năm trước, lúc đó ngươi sống được hơn năm trăm năm rồi, tính như vậy, ngươi ít nhất cũng sống được ngàn trăm năm.

      Lang Vương bật cười khinh bỉ, khẽ :

      - Tiểu tử, ngươi sai rồi. Bổn Lang Vương đến nay sống được ngàn sáu trăm năm hơn rồi, ngày đó chỉ vì nhân tài mới dưỡng hổ thành họa.

      Thiên Lân cau mày :

      - Hơn ngàn sáu trăm năm rồi? như vậy người tu đạo của trung thổ năm đó chính là người chỉ dạy cho ngươi rồi?

      Lang Vương kinh hãi giận dữ :

      - Tiểu tử, chuyện này ngươi làm sao biết được vậy?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Đừng gấp, ngươi hãy đáp vấn đề của Tân Nguyệt trước .

      Hừ lạnh tiếng, Lang Vương bất mãn :

      - Được, bổn vương cho các ngươi.

      Động này năm xưa tàng trong lòng núi, vốn người biết được. Nhưng ngờ huyết sâm đột nhiên xuất , bị Trường Phong chân nhân chủ ta phát , vì thế truy đuổi ngừng, cuối cùng phát được nơi này.

      Năm xưa, chủ ta vì bắt lấy huyết sâm, đặc biệt cố ý khai ân truyền thụ phép tu luyện cho ta.

      Chuyện cách nay năm trăm năm, ta cuối cùng phụ mong đợi, tìm ra được nơi huyết sâm thân.

      Kết quả, chủ ta lực chiến với huyết sâm, hai bên lưỡng bại câu thương, huyết sâm bỏ chạy, chủ ta rời xa.

      Sau đó, chủ ta lại đến, dẫn thêm hai vị huynh đệ, ba người cùng nhau tìm kiếm huyết sâm, cuối cùng được gì phải bỏ .

      Tân Nguyệt nghe vậy cứ mơ mơ hồ hồ, Thiên Lân lại nghe thấy hứng thú, hỏi tiếp:

      - Sau đó rồi sao? tiếp .

      Lang Vương liếc mọi người, tiếp tục :

      - tìm được huyết sâm, nhưng chủ ta bất ngờ phát được trận pháp trong Cửu Trọng Thiên.

      Để giải mở bí bên trong, chủ ta trải qua vài trăm năm, phá giải được tầng hai, ba, bốn, năm của trận pháp, hao hết tâm huyết mà chết.

      Chuyện này vốn luôn luôn bảo mật, nhưng ai ngờ sau đó Hùng Liệt tìm đến ta báo thù, ba lần bốn lượt xông vào, cuối cùng phát chút đầu mối.

      Để phân tán chú ý của , hai trăm năm trước ta rời khỏi nơi này, đặc biệt tiến nhập trung thổ, ngầm học tập đạo trận pháp, hai mươi năm trước mới bí mật quay về.

      Ai ngờ, lại nhanh chóng thu hoạch được tung tích của ta, vội đến nơi này.

      Nghe xong những câu này, Thiên Lân cười :

      - như vậy, Tứ Tượng trận pháp ở tầng thứ sáu là do ngươi phá giải được chăng?

      Lang Vương tự kiêu đáp:

      - Tự nhiên là bổn vương phá giải, hơn nữa chỉ tốn chưa đến ba năm.

      Tân Nguyệt :

      - Lang Vương lòng muốn phá giải câu đố của Cửu Trọng Thiên, biết bên trong ra chứa huyền cơ thế nào?

      Lời này vừa ra, Hùng Liệt, Diêu Vân đều tập trung chú ý, ràng bọn chúng muốn biết chuyện này.

      Bật cười lạnh, Lang Vương :

      - Vấn đề này ta thể nào đáp lời, bởi vì ta cũng biết bên dưới ra chứa điều gì nữa.

      Tân Nguyệt nghi vấn hỏi:

      - Lang Vương biết, hay là muốn ?

      Lang Vương phản bác:

      - Điều này có gì khác biệt?

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Có, hơn nữa khác biệt rất lớn. lúc nữa đây, ta muốn phá mở kết giới lối vào, hay là có sức phá mở kết giới, thế phải xem trả lời của Lang Vương có làm ta vừa lòng hay .

      - Ngươi uy hiếp bổn vương!

      Giận dữ trừng Tân Nguyệt, Lang Vương ràng vô cùng tức giận.

      Tân Nguyệt hừ lạnh :

      - Đến bước này rồi, Lang Vương nếu như bỏ phải đáng tiếc lắm sao?

      Thời khắc này, Tân Nguyệt thể tâm trí hơn người của mình, vừa cứng lại vừa mềm, dùng lời đoạt lấy tiên cơ, chủ đạo để tình thế phát triển.

      Lang Vương hơi do dự, tầng trận pháp này vây khốn hơn mười năm rồi.

      Bây giờ có người có khả năng mở nó ra, thế đối với là cơ hội hiếm có.

      Tuy nhiên, bên cạnh còn có Hùng Liệt và Diêu Vân như hổ rình mồi, nhưng Lang Vương tự tin có thể ứng phó được.

      Nếu như bỏ cơ hội này, bản thân đến lúc nào mới có thể tiếng xuống tầng bên dưới đây?

      Nghĩ đến đây, Lang Vương thôi do dự, trầm đáp:

      - Nhớ kỹ lời của ngươi, sau này nếu ngươi giải mở được phong ấn này, cho dù cốc chủ Đằng Long cốc đến ta cũng tha cho ngươi.

      Tân Nguyệt nghiêm mặt đáp:

      - Lang Vương yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi, ta nhất định hoàn thành.

      Hậm hực liếc nàng cái, Lang Vương cam lòng :

      - Theo ta biết được, tầng thứ tám và tầng thứ chín của Cửu Trọng Thiên chứa loại huyền cơ, chỉ cần giải mở được ảo diệu bên trong liền có thể đạt được lợi ích cực lớn. Còn tình hình cụ thể thế nào, ta cũng biết ràng, chỉ nghe trong tầng thứ tám chứa đựng vật gì đó mà người tu đạo cả đời cầu mong.

      Thiên Lân liếc đường vào, đột nhiên :

      - như vậy, Hùng Liệt muốn bá chiếm nơi này cũng vì vật đó mà thôi. Mà vị cao thủ Ma môn đến đây cũng ôm mục đích tương tự như vậy.

      Lang Vương cười lạnh :

      - Điều đó cần gì hỏi, bọn họ đương nhiên vì vật bên dưới đó rồi. Bây giờ, các ngươi còn có vấn đề nào , lập tức thực lời hứa của mình, giải mở kết giới ở đường vào.

      Tân Nguyệt liếc ba người, trầm giọng :

      - Lang Vương nghĩ kỹ, ngươi quả hy vọng ta giải mở kết giới trước mặt mọi người chăng?

      Chần chừ lúc, Lang Vương :

      - Lát nữa cũng được, nhưng ta làm thế nào tin được các ngươi?

      Tân Nguyệt lãnh đạm :

      - Lang Vương có tin được bọn họ ?

      Lang Vương nghẹn lời, Diêu Vân bên cạnh gây hấn:

      - Người ở đây, ai có thể tin được ai đây? Ngươi ngầm ra hiệu cho Lang Vương đối phó chúng ta, đơn giản là muốn chúng ta lưỡng bại câu thương, sau đó các ngươi chiếm lấy tiện nghi, ngươi cho Lang Vương ngu dốt vậy sao?

      Thiên Lân phản bác lại:

      - Ngươi câu này, cũng ngoài việc muốn chúng ta giải mở kết giới, ngươi lợi dụng thời cơ tiến vào.

      Diêu Vân thản nhiên đáp:

      - Ta có lòng này, các ngươi lẽ nào có chăng?

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Chúng ta còn đến mức như ngươi.

      Lang Vương quát lên:

      - Đủ rồi, là phúc hay họa mọi thứ để cho ông trời định sẵn. Các ngươi cứ trước mặt mọi người giải mở tầng kết giới này .

      Nghe vậy, Tân Nguyệt liếc Thiên Lân hỏi:

      - Ngươi còn muốn gì nữa ?

      Thiên Lân trầm tư lúc, cười :

      - Nếu như bọn họ đều quan tâm, chúng ta hà tất phải lo ngại.

      Tân Nguyệt điềm nhiên gật đầu, đến lối vào, ánh mắt quét qua Hùng Liệt và Diêu Vân, lạnh nhạt :

      - Đứng xa ra chút, nếu đến lúc kết giới vỡ ra gây thương tích cho các ngươi chớ trách ta nhắc trước đó.

      Diêu Vân thầm lùi lại, Hùng Liệt lại hừ lạnh tiếng, lùi lại vài thước.

      Thiên Lân thấy vậy, bước đến bên Tân Nguyệt, ánh mắt nhìn vào lối vào, giọng hỏi:

      - Nàng có nắm chắc ?

      Tân Nguyệt lắc đầu :

      - Kết giới này rất mạnh, kiếm trong tay ta nhất định có thể làm được.

      Thiên Lân :

      - Hay là để ta thử xem?

      Tân Nguyệt lắc đầu :

      - Hay là để ta đến, chuyện này ngươi bằng ta được.

      Thiên Lân hơi phục, nhưng nhiều, ngoan ngoãn đứng bên, ngầm bảo hộ Tân Nguyệt.

      Lang Vương quan sát tình hình trong động, ý thức theo dõi chặt chẽ Hùng Liệt và Diêu Vân, mắt lại nhìn Tân Nguyệt chờ đợi thời cơ kết giới mở ra.

      nhàng bay lên, Tân Nguyệt đến lối vào, trường kiếm trong tay ra khỏi bao, tiếng kiếm ngâm thánh thót cùng với luồng sáng lạnh, như tia chớp đánh thẳng vào tầng kết giới.

      Lúc này, chỉ thấy ánh sáng huyền hoặc lóe lên, kết giới hơi hơi chấn động, kiếm sắc bén của Tân Nguyệt bị kết giới chống cự đẩy sang bên.

      Thấy vậy, Tân Nguyệt hoàn toàn để ý, thân thể bay lơ lửng đột nhiên đảo ngược, trường kiếm trong tay múa lên, năm trăm sáu mươi kiếm chớp mắt tản ra, lại đột nhiên hợp lại, khi đến gần kết giới trong chớp mắt liền hợp thành lưỡi đao sáng màu đỏ hồng mang theo sức mạnh gì chống nổi, hung hăng đánh thẳng vào kết giới đó.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 61: Chương 061

      Ads
      Lần này, làn kiếm Tân Nguyệt phát ra hề bị kết giới dời , mà từ từ dung hợp vào trong kết giới giống như đao thái rau cắt vào dưa hấu, chậm rãi mà để lại dấu tích.

      Cả quá trình này kéo dài giây lát, khi làn đao sáng đỏ rực hoàn toàn dung nhập vào rồi, lối vào đột nhiên có sét đánh rung trời, luồng sức mạnh hủy diệt điên cuồng thổi tung khắp nơi, dễ dàng hất bắn Tân Nguyệt bay như diều đứt dây, lại đẩy lùi Lang Vương, Hùng Liệt, Diêu Vân và Thiên Lân.

      Sau đó, sức nổ đáng sợ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là luồng sức hút đáng sợ phát ra từ lối vào, hình thành cơn lốc xoáy, rít lên liền hút lấy Tân Nguyệt, Diêu Vân, Thiên Lân, Lang Vương, Hùng Liệt trước sau vào trong đó.

      Biến cố xảy ra bất ngờ, khi năm người ở đó phát được kịp phòng ngự, vì thế toàn bộ bị hút vào trong tầng thứ tám của Cửu Trọng Thiên.

      Ở trong đó, bọn họ gặp điều gì đây?

      Vật trong truyền thuyết khiến người ta phải cầu mong có tồn tại ?

      Nếu có, ai đoạt được?

      ******

      Ly Hận phong, còn có tên là Thiên phong, chính là trong những đại danh sơn vùng Băng Nguyên, cách nay ngàn năm trăm năm trước tiến hành thành lập Ly Hận thiên cung, cùng tề danh với Đằng Long cốc, Thiên Tà tông, Thiên Sơn Dao Trì, Trụ Tuyết phong Kim Phật động.

      Theo truyền thuyết, năm đó, người sáng lập Ly Hận thiên cung là người trong lòng đau thương phẫn nhân hận thế, cả đời người đó bị tình vây khốn lại bị tình đùa giỡn, cuối cùng lòng nguội lạnh, đến vùng Băng Nguyên, tới dưới chân ngọn Thiên phong khai sáng ra môn phái Ly Hận.

      Ly Hận thiên cung có ý nghĩa là nỗi oán hờn rất sâu sắc.

      Năm xưa khi mới sáng lập, người khai sáng lưu lại quy củ vô cùng đáng sợ, phàm là đệ tử môn hạ của Ly Hận môn, cả đời được có chút tình cảm, cũng được lập gia đình, người trái lệnh bị tuyên phán cực hình.

      Quy định như vậy vi phạm nhân tính, nhưng lại luôn được chấp hành.

      Mãi đến năm trăm năm trước, nữ đệ tử của Ly Hận thiên cung tên là Như Thiến, vô tình thương môn hạ nam đệ tử của Thiên Tà tông tên là Nguyên Bảo.

      Hai người thương nhau, nhưng bởi giới hạn của môn quy Ly Hận thiên cung, gây nên náo nhiệt đến mức hai phái đại chiến, cuối cùng Triệu Ngọc Thanh của Đằng Long cốc ra mặt mới hóa giải được chuyện này.

      Khi ấy, đôi tình nhân nhau ở cùng với nhau, tiếc dùng cái chết để bức bách, nhưng Ly Hận thiên tôn đệ tam giới hạn trong môn quy hề lay động, cuối cùng ép cho hai người nhau đồng thời tự tận, tạo nên cơn giận của Thiên Tà tông, hai phái từ đó trở thành cừu địch.

      Sau đó, Ly Hận thiên tôn đời thứ tư Công Dương Thiên Tung lên ngôi, phát quy định đó có vi phạm luân thường đạo lý, vì thế triệu tập người toàn phái thương nghị, cuối cùng sửa đổi điều môn quy phải chấp hành đến ngàn năm thành có thể kết hôn, nhưng giữa đồng môn được có tư tình.

      Từ đó, đệ tử Ly Hận thiên cung tăng mạnh, đến nay nhân số tăng lên gấp đôi.

      Ly Hận phong dốc đứng vô cùng, duy chỉ có ở vùng sườn núi hơi thoai thoải, Ly Hận thiên cung được xây dựng ở nơi đó.

      Do liên quan đến hoàn cảnh, Ly Hận thiên cung hoàn toàn hoa lệ, chỉ đơn giản là phủ bằng đá đơn giản, tổng cộng ba gian, dựa vào núi để xây dựng, cửa lớn khắc ba chữ “Ly Hận Cung”.

      Bình thương, môn hạ đệ tử đều ở trong động băng, chỉ có khi hội nghị hoặc đãi khách, cao thủ Ly Hận thiên cung mới hội họp ở nơi đó.

      Lúc này, Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung ở trong Ly Hận cung gặp gỡ môn hạ Đằng Long cốc Vương Chí Bằng, lắng nghe thuật lại những chuyện mới phát sinh gần đây vùng Băng Nguyên.

      Đồng thời, nơi đó còn có bốn cao thủ của Ly Hận cung, thứ nhất chính là phụ nữ trung niên xinh đẹp, chính là Cơ Tuyết Ny từng theo Công Dương Thiên Tung đến Đằng Long cốc trong lần Băng Tuyết thịnh hội vừa đây.

      Thứ hai là lão già y phục trắng toát lạnh lùng, chính là Ly Hận cung cao thủ Mạc Bắc Thiên Tinh khách.

      Thứ ba chính là lão già đầu tóc trắng xóa, người cao lớn uy mãnh, chính là người thứ ba trong Ly Hận cung tứ đại trưởng lão, tên là Lộc Di Phong.

      Người thứ tư là nam tử tuấn tuổi chừng ba mươi, toàn thân y phục trắng toát, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lẽo, là người có danh vọng nhất của Ly Hận thiên cung, Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ.

      cao, Công Dương Thiên Tung nghe những lời Vương Chí Bằng thuật lại xong, mày rậm nhíu chặt, quát lên:

      - Dám đến Băng Nguyên gây náo loạn, bọn chúng quả lớn gan. Hiền chất cứ yên tâm, quay về báo cho sư phụ, Ly Hận thiên cung của ta toàn lực hỗ trợ, lập tức phát xuất cao thủ truy xét chuyện này, khi có tin tức liên hệ với các vị.

      Vương Chí Bằng vẻ mặt vui mừng, cảm kích :

      - Có được Thiên Tôn tiền bối đứng lên ủng hộ, thế những cao thủ dị tộc tất nhiên chiếm được tiện nghi. Vãn bối ở đây xin đại biểu Đằng Long cốc cảm tạ trước.

      Công Dương Thiên Tung bật cười ha hả, được lời nịnh nọt của khiến trong lòng vui mừng, khẳng khái :

      - Đây là chuyện phải làm, hiền chất cần phải khách khí. Bây giờ ta phái Mạc Ngữ bắt tay truy xét, tận sức hỗ trợ các vị.

      Vương Chí Bằng trong lòng ngầm mừng, Nhất Tiếu Đoạn Hồn Mạc Ngữ có thể trong bốn đại cao thủ của Ly Hận thiên cung, cũng là cao thủ khó gặp khắp cả vùng Băng Nguyên, phải là người sáu đệ tử của Đằng Long cốc chủ có thể so được.

      Đứng lên, Vương Chí Băng :

      - Có được Mạc đại hiệp ra tay, chắc chắn mọi thứ bình yên. Vãn bối xin phép quay về bẩm báo với sư tôn để toàn lực phối hợp.

      Công Dương Thiên Tung cười đáp:

      - Cũng được, đại quan trọng hơn, lần tới hiền chất đến đây ta mới khoản đãi tốt.

      Vương Chí Bằng khách sáo cám ơn tiếng, sau đó liền rời .

      Lát sau, Công Dương Thiên Tung :

      - Mạc Ngữ, lần này nếu Đằng Long cốc đặc biệt phái người đến chuyển lời, hẳn tất nhiên có nguyên nhân của nó. Thiên Tà tông bên đó cũng nhất định thu được tin tức này, phái cao thủ truy xét chuyện này. Vì thế lần này ta phái ngươi ra tay, dụng ý ngươi hẳn hiểu trong lòng rồi.

      Mạc Ngữ lạnh lùng đáp:

      - Đúng thế, thuộc hạ biết rồi.

      Mỉm cười gật đầu, Công Dương Thiên Tung liếc ba người còn lại, hỏi:

      - Các vị còn có ý kiến hay suy nghĩ nào chăng?

      Cơ Tuyết Ny vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản như mặt hồ :

      - Lần này có thể dùng để rèn luyện năng lực ứng biến của môn hạ đệ tử, ta thấy Tiết Phong hẳn cũng nên ra ngoài cho thêm phần kiến thức.

      Tam trưởng lão Lộc Di Phong tán thành:

      - Kiến nghị này tồi, Tiết Phong giờ tu vi tồi, chỉ còn thiếu chút kinh nghiệm mà thôi.

      Mạc Bắc Thiên Tinh khách trầm tư lúc, lo lắng :

      - Băng Nguyên trước nay luôn thanh tịnh, ta lo lần này sợ là có hạo kiếp.

      Công Dương Thiên Tung vẻ mặt trầm xuống, hỏi lại:

      - Vì sao lại kết luận như vậy?

      Mạc Bắc Thiên Tinh khách đáp:

      - Mười chín năm trước, Thất giới đối mặt với trường hạo kiếp, khiến cho thiên hạ rụng rời khiếp đảm. nay, chuyện này cách mười chín năm, Tu Chân giới cơ bản an bình lại, trung thở bị Trừ Ma liên minh và Dịch viên hai đại môn phái thống trị, loại tôm tép nhãi ranh thông thường dám sinh . Cứ như vậy, Băng Nguyên an bình lại trở thành có khả năng khởi nguyên của trường hạo kiếp. Đương nhiên, đây chỉ là điều ta suy đoán, hy vọng là ta quá lo rồi.

      Công Dương Thiên Tung trong lòng chấn động, trầm giọng :

      - Suy đoán của ngươi tuy có chút hoang đường, nhưng lại hoàn toàn phải có khả năng. Vì sớm phòng ngự, ta dự tính chuyện này giao cho ngươi xử lý. Cho dù có hay khả năng phát sinh, đều thành vấn đề, ngươi cứ coi như để an tâm, cũng thuận tiện quên những chuyện thoải mái trước kia.

      Mạc Bắc Thiên Tinh khách vẻ mặt hơi biến, có vẻ kích động đáp:

      - Đa tạ người, Thiên Tôn.

      ******

      Bình nguyên Thiên Hà nhờ có Thiên Tà tông mà nổi danh. Địa thế nơi này bằng phẳng, thích hợp để xây dựng kiến trúc từng khối.

      Vì thế, phủ đệ của Thiên Tà tông khí thế huy hoàng, sử dụng thiết kế theo mẫu tứ hợp viện của trung thổ.

      Trong ba đại môn phái của Băng Nguyên, Thiên Tà tông do bởi thời gian lập phái tương đối ngắn nên đứng hàng thứ ba, nhưng số lượng môn nhân đệ tử của phái này lại đứng hàng đầu.

      Nguyên nhân của việc này, thứ nhất bởi vì môn quy của Thiên Tà tông nghiêm khắc, hành nửa chính nửa tà, thứ hai là Thiên Tà tông thu nhận môn đồ rộng rãi, tiêu chuẩn thu nhận tương đối thấp.

      Lúc này, trong Thiên Tà tông, Đinh Vân Nham cũng kể lại chuyện cao thủ thần bí cho tông chủ Mã Vũ Đào.

      Cùng nghe còn có ba vị cao thủ, thứ nhất chính là Hạ Kiến Quốc chín năm trước tham gia Băng Tuyết thịnh hội, nay được hai mươi tám tuổi.

      Thứ hai là văn sĩ khoảng năm mươi tuổi, vẻ ngoài hơi tà mị, chính là Thủ tịch hộ pháp Thiên Tà tông Ngôn Long Vũ.

      Thứ ba là người đàn ông tuấn mặc áo đen tuổi chừng ba mươi ba ba mươi tư, chính là đệ tử đắc ý của Mã Vũ Đào, Phùng Vân, hơn ba trăm tuổi mà tu vi có thành tựu, hề thấy chút dấu hiệu già lão nào.

      Giây lát sau, Đinh Vân Nham kể chuyện xong. Mã Vũ Đào nhìn mấy người, hỏi:

      - Chuyện này các ngươi thấy thế nào?

      Hộ pháp Ngôn Long Vũ lạnh lùng đáp:

      - Người đến thân phận , tạm thời còn chưa biết được lai lịch, ta kiến nghị trước hết quan sát, sau đó mới ra quyết định.

      Phùng Vân trầm ngâm :

      - Chuyện này tương đối mờ mịt, ngang nhiên ra tay sợ là sinh đa đoan, nhưng nếu ngoảnh mặt làm ngơ cũng dễ sinh ra họa ngầm, vì thế đệ tử thấy rằng chúng ta phải phái người ngầm lưu ý, trước hết xung đột chính diện, đợi tra ra ý đồ đến rồi mới tiến hành thương nghị.

      Mỉm cười gật đầu, Mã Vũ Đào :

      - Suy nghĩ này tồi. Kiến Quốc, còn con, nghĩ thế nào?

      Hạ Kiến Quốc điềm nhiên đáp:

      - Đệ tử suy nghĩ, chuyện này nếu khiến Đằng Long cốc chú ý, thế Ly Hận thiên cung cũng hẳn thu được tin tức rồi. Nếu Thiên Tà tông chúng ta tỏ ra điều gì, sợ là có người lời ra tiếng vào.

      Mã Vũ Đào cười lạnh, hừ giọng :

      - Ly Hận thiên cung có thể làm được chuyện này, Thiên Tà tông chúng ta cũng có thể làm được giống vậy. Bây giờ ta quyết định, để hai sư huynh đệ các con bắt tay vào điều tra chuyện này, cần phải chứng tỏ cho Ly Hận thiên cung chúng ta hề xuống, có biết ?

      - Sư phụ yên tâm, đệ tử biết rồi!

      Đồng thanh trả lời, Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc giọng đầy tự tin và kiên định.

      Mã Vũ Đào thấy vậy rất vui mừng, ánh mắt nhìn Đinh Vân Nham, cười hỏi:

      - Trả lời như vậy biết có vừa lòng hay chưa?

      Đinh Vân Nham hừ khẽ trong lòng, miệng lại cười đáp:

      - Có được cao thủ quý phái ra mặt, chính là phúc của Băng Nguyên, tin tưởng nhanh chóng lấy lại hòa bình an lành cho Băng Nguyên.

      Gật đầu nhè , Mã Vũ Đào đáp:

      - Vừa ý là được rồi. Chúng ta khó mà gặp, hay là về các môn hạ đệ tử của ngươi, bây giờ tình hình như thế nào rồi?

      Đinh Vân Nham khiêm tốn đáp:

      - Làm phiền tông chủ phải quan tâm, tiểu đồ thiên phú bình thường, miễn cưỡng có thể lấy được.

      Mã Vũ Đào cười đáp:

      - Ngươi cần phải khiêm tốn như vậy, đồ đệ đó của ngươi có tiềm lực rất lớn, ngươi phải bồi dưỡng cho tốt…

      thêm vài câu, Đinh Vân Nham đứng lên từ biệt:

      - Chuyện trong cốc rất nhiều, vãn bối trước hết cáo từ, lần sau đến nghe tông chủ dạy bảo thêm.

      Mã Vũ Đào khách sáo vài câu, cũng giữ lại, dặn Phùng Vân đưa tiễn .

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 62: Chương 062

      Ads
      Tuyết Lang cốc, trong sơn động.

      Sau khi Tân Nguyệt phá vỡ kết giới ở lối vào của tầng thứ tám, ba người hai thú ở tại chỗ may mắn tránh thoát, tất cả đều bị luồng sức hút gì chống nổi cuốn vào trong huyệt động tầng thứ tám.

      Lúc này, Tân Nguyệt tiến vào đầu tiên, vì nàng bị ảnh hưởng của dòng khí, khi rơi xuống đất hoàn toàn ổn định được thân thể.

      Diêu Vân và Thiên Lân nhanh chóng đến liền, tình hình cũng khác biệt gì lắm.

      Chỉ có Lang Vương và gấu Bắc Cực đều biểu được ưu thế trời cho của thú, ổn định dừng lại trong động.

      Xoay người đứng lên, Tân Nguyệt trước hết quan sát tình hình trong tầng huyệt động thứ tám, phát nơi này hoàn toàn khác hẳn với tầng thứ bảy ở , đúng là huyệt động thiên nhiên rất lớn, đến khoảng vài trăm trượng, ở giữa có kén tằm vĩ đại màu xanh lục, cơ hồ chiếm hết hai phần ba của toàn huyệt động.

      Ở vùng lân cận của kén tằm, có rất nhiều sợi tơ tằm màu xanh lục, cuốn dày đặc thành vòng, hình thành phòng ngự nghiêm mật, hề để lộ khe hở nào.

      Kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt Tân Nguyệt, nàng quay đầu liếc Thiên Lân, Diêu Vân, Lang Vương và Hùng Liệt, phát mắt Thiên Lân lóa sáng, Diêu Vân mắt lóe ánh đen quỷ dị, Lang Vương trong mắt lộ vẻ kinh ngạc khiếp sợ, Hùng Liệt lại đầy vẻ cảnh giác.

      đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt hỏi:

      - Kén tằm to lớn này là thứ gì vậy?

      Thiên Lân hơi hưng phấn đáp:

      - Đây chính là Thiên Tàm trong truyền thuyết, nghe có năng lực quỷ thần khó lường.

      Tân Nguyệt sửng người, hô :

      - Thiên Tàm! Đây chính là vật cốc chủ nhắc đến?

      Thiên Lân kích động gật đầu, mắt nhìn vào con tằm đó, trong não lại phát ra tín hiệu thăm dò.

      Lang Vương lạnh lẽo trừng Thiên Lân, hừ giọng :

      - Tiểu tử, ngươi biết ít chuyện.

      Thiên Lân cười cười, hơi tà dị trả lời:

      - So với Lang Vương còn ít hơn chút.

      Lang Vương lạnh lùng tàn khốc đáp:

      - Sai li, dặm. Cẩn thận kẻo sau này ngươi phải hối hận.

      Thiên Lân phản bác lại:

      - Người có cái nhìn của người, kẻ trí có cái nhìn của kẻ trí, mắt của Lang Vương nhất định chính xác.

      Bên cạnh, gấu Bắc Cực và Diêu Vân căn bản thèm để ý đến hai người tranh luận, toàn thần đều tập trung vào kén tằm kia, nhưng ai dám ngang nhiên đến gần.

      Thân là gấu Bắc Cực, tiềm thức nó cảm ứng được, vật trước mắt có uy hiếp rất lớn đối với bản thân, vì thế vô cùng cảnh giác.

      Đối với Diêu Vân, xuất thân từ Ma môn, mà pháp quyết Ma môn tu luyện lại thiện nghệ về phương diện tinh thần dị lực để thăm dò và công kích.

      Sau khi phân tích được vật rồi, thường thường có được nhạy cảm với sức mạnh giết chóc.

      Nhưng bọn họ tuy biết Thiên Tàm có uy hiếp vô cùng, nhưng nghĩ đến thần dị của Thiên Tàm, ai có thể bỏ chạy được?

      Tân Nguyệt từ lúc biết được thân phận của Thiên Tàm, cả người liền chìm vào trầm tư.

      Điều nàng suy xét phải thần dị của Thiên Tàm, mà Lang Vương, Hùng Liệt, Diêu Vân ba người, cuối cùng có kết cục như thế nào.

      Ngoài ra, khi Thiên Tàm xuất , có ảnh hưởng như thế nào đối với Băng Nguyên?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Tân Nguyệt tìm được kết luận, đành bỏ hết tạp niệm, trong lòng hiếu kỳ quan sát động tĩnh của Thiên Tàm.

      Lang Vương sau khi đấu khẩu vài câu với Thiên Lân, dường như có ý gì nữa, lập tức bỏ qua Thiên Lân để ý nữa, bước lên vài bước hướng thẳng về phía Thiên Tàm.

      Lối vào vốn cách Thiên Tàm khoảng chừng năm trượng, lại thêm ít tơ tằm, cự ly thực chỉ còn chừng ba trượng.

      Lang Vương lúc này đến gần, tuy có lòng ra tay, nhưng Diêu Vân và Hùng Liệt vốn có lòng nghi ngờ rất nặng, lập tức cảnh giác lại, đồng thời tiến lên giữa nguyên cự ly tương đồng.

      Thiên Lân thấy vậy mỉm cười , vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt quan sát biến hóa của kén tằm, hơn nữa còn truyền cho Tân Nguyệt:

      - Con Thiên Tàm trước mắt to lớn vô cùng, theo như lời của cốc chủ phân tích, con này ít ra cũng được hai ba ngàn năm. khi suy đoán là , thế con quỷ quái này phải là thùng gạo, bọn họ ngang nhiên tiến gần, đa phần là phải nếm trái đắng.

      Tân Nguyệt lo lắng :

      - Ba phe ta đều để ý, điều ta lo lắng nay chính là khi Thiên Tàm xuất , mang lại những tai kiếp nào cho Băng Nguyên. nay, chúng ta có biện pháp ngăn cản nào ?

      Thiên Lân liếc nàng, thấy vẻ mặt nàng cố chấp, khỏi trầm ngâm đáp:

      - Chuyện này sợ là dễ ngăn cản. Con Thiên Tàm này ở đây vài ngàn năm, khi chúng ta lại đến phá vỡ kết giới lối vào, điều này dường như có ám chỉ đây là thiên ý, sức mạnh con người thể ngăn cản được.

      Thở dài u oán, Tân Nguyệt :

      - như vậy, mọi thứ đều do ta khởi động, cũng tất nhiên phải do ta kết thúc mới được.

      Thiên Lân an ủi:

      - Đừng quá để ý, đời người thường phải gặp rất nhiều chuyện. Được rồi, quan sát cẩn thận, ta thấy con Thiên Tàm này chứa huyền cơ nào đó.

      rồi thêm, tập trung quan sát.

      Trầm ngâm lan ra trong tầng huyệt động thứ tám. Mọi người đều im lặng quan sát, ai cũng hề gì.

      Dù sao đây là Thiên Tàm trong truyền thuyết, năm người đều lần đầu gặp phải, cho dù Thiên Tàm thần dị thế nào, ai cũng nắm chuẩn được.

      Thêm nữa, Lang Vương, Hùng Liệt, Diêu Vân ba người cảnh giác lẫn nhau, ai cũng dám ngang nhiên hành động, đây cũng là nguyên nhân giằng co lẫn nhau giữa bọn họ.

      Trong yên lặng, Thiên Lân quan sát động tĩnh bốn phía, thấy Tân Nguyệt tập trung toàn bộ tinh thần lên con Thiên Tàm, lập tức tâm thần chấn động, trong mắt bắn ra hào quang ngũ sắc, hóa thành luồng sóng thăm dò vô hình, dùng những tần suất khác nhau để tiến hành thăm dò và phân tích toàn bộ phương vị của kén tằm to lớn kia.

      Ban đầu, Thiên Lân chỉ thu thập được số tin tức đơn giản.

      Nhưng theo thời gian xâm nhập sâu hơn, tần suất sóng thăm dò nâng cao, dần dần cảm ứng được loại dao động yếu ớt, hệt như là trống ngực, vô cùng có quy củ.

      Có được phát này rồi, Thiên Lân tăng hẳn hứng thú, ngầm nâng cao tần suất thăm dò, khiến tần suất ban đầu khoảng tám ngàn đến vạn vòng chớp mắt, gia tăng lên từ ba vạn đến mười vạn mỗi chớp mắt.

      Thế rồi, dao động đó ràng vô cùng, nhưng phải là tiếng tim đập, mà loại thanh cơ thịt thu .

      Ngoài ra, Thiên Lân còn thăm dò được số tin tức mơ hồ, dường như chứ bí gì đó, nhưng trong nhất thời thăm dò được huyền cơ bên trong.

      Trong gian tĩnh lặng, thời gian trôi qua. Khi chờ đợi lâu thu được gì, Hùng Liệt vốn kích động bắt đầu nhẫn nhịn được, miệng hống lên tiếng hệt như tiếng sấm khiến những người còn lại trầm ngâm chợt tỉnh lại.

      Mắt gấu đánh lên, Hùng Liệt trừng trừng nhìn kén tằm há miệng rít lên, thanh điếc tai cùng với sức mạnh phá hoại đáng sợ hình thành cột gió hữu hình nhắm thẳng vào giữa kén tằm.

      Lang Vương và Diêu Vân thấy vậy liền kinh hãi giận dữ thôi, nhưng hai người ai cũng hề ngăn cản, ràng bọn họ cũng chờ đến mức nhẫn nại được, muốn nhờ tay Hùng Liệt thử thăm dò động tĩnh của kén tằm.

      thanh mạnh mẽ phá xông đến, chớp mắt va chạm vào tơ tằm dày đặc, hung hăng đẩy nó lùi lại.

      Nhưng mọi người tại chỗ đều bất ngờ, tiếng kêu dài này của Hùng Liệt với thanh đủ sức phá gãy đá, nhưng gặp phải tơ tằm mềm mại vô cùng lại hề biểu lộ được chút uy lực nào.

      Ngoài ra, tơ tằm này rất quái dị, tuy gió thổi qua được nhưng lọc phần lớn sức mạnh, khiến cho ít kình khí may mắn xuyên qua được phòng tuyến thứ nhất, khi va chạm lên bề mặt kén tằm nó chỉ hơi hơi run lên, cơ hồ như có chút động tĩnh nào.

      Hùng Liệt cảm thấy rất kinh ngạc, sau khi kêu lên tiếng liền dám vọng động, quan sát cẩn thận lại thấy bất kỳ biến hóa nào.

      Lang Vương và Diêu Vân cảnh giác cao độ, lúc sau đều trở nên thất vọng.

      Thiên Lân chút thay đổi, sóng thăm dò ngay khi Hùng Liệt kêu dài, cảm ứng được ràng bên trong kén tằm xuất dao động dị thường, phảng phất loại sức mạnh tỉnh thức lại.

      Thời khắc đó, khí tức bên trong kén tằm biến hóa phức tạp vô cùng.

      Thiên Lân nhờ vào pháp quyết kỳ diệu của bản thân, may mắn thu hoạch được mọi thứ, hơn nữa còn xảo diệu liên kết mọi thứ, trong não phóng ra dòng suy nghĩ, hình thành loại pháp quyết tu luyện đặc biệt.

      Pháp quyết đó vô cùng quái dị, với thực lực tinh thông rất nhiều pháp quyết của Thiên Lân, thử thăm dò ngờ lại cách gì tu luyện, điều này sao lại khiến cho kinh ngạc được đây?

      Nhưng kinh ngạc kinh ngạc, Thiên Lân sau khi thử qua bị thất bại, nhanh chóng nhớ lấy pháp quyết đó, sau đó mới chú ý trở lại người kén tằm.

      Giây lát, trong huyệt động yên tĩnh truyền đến tiếng sấm khe khẽ, tiếp theo mặt đất bắt đầu run lên, kén tằm bắt đầu lay động, luồng khí thế mạnh mẽ gây mơ hồ bốn phương, ép cho khí tức năm người tại chỗ dồn dập, cảm thấy nặng nề như mang cả ngọn núi lớn.

      Hùng Liệt gào thét tiếng, quát to:

      - Đến đây, để ta xem thử ngươi ra là thứ gì đây.

      rồi ngửa cổ kêu dài, thanh vang dội như tiếng sấm giáng xuống, dùng phương thức sát để đối chọi với luồng áp lực kia.

      Lang Vương thấy vậy bật cười lạnh, thân thể mềm mại bắn lên trung, há miệng phun ra luồng hào quang màu vàng chanh, vừa ra khỏi miệng hóa thành mũi tên bén bắn thẳng vào vị trị nhô lên cao nhất của kén tằm.

      Mũi tên này chói mắt vô cùng, dễ dàng xuyên qua được những sợi tơ tằm, bắn trúng vào lớp vỏ của kén tằm.

      Lúc này, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, tiếng sấm kinh người.

      Mũi tên mạnh mẽ đó tạo nên sức mạnh chấn động cực to, nhưng hoàn toàn thể phá vỡ được vỏ của kén tằm.

      Diêu Vân bình tĩnh hơn, liếc Thiên Lân và Tân Nguyệt, thầm lùi lại bên, ràng chờ đợi thời cơ.

      Tân Nguyệt phát động tĩnh của , nhưng hề để ý đến, chỉ yên lặng chăm chú nhìn biến hóa của kén tằm, miệng khe khẽ lẩm bẩm:

      - Thiên Lân, ngươi xem Thiên Tàm sau khi phá kén chui ra có hình dạng như thế nào?

      Thiên Lân hai mắt khép hờ, dường như suy xét vấn đề, giọng an lòng đáp:

      - chính xác được, dù sao ta từ trước đến giờ cũng chưa từng được thấy qua chuyện này.

      Phát khác lạ của , Tân Nguyệt quay đầu nhìn , mềm mại :

      - Nghĩ điều gì đến thất thần vậy?

      Thiên Lân sửng sốt chút, sau đó đột nhiên tỉnh lại, cười ngượng nghịu đáp:

      - có gì, ta chỉ suy nghĩ, tầng thứ tám này có con Thiên Tàm to lớn như vậy, thế tầng thứ chín chứa vật gì đây?

      Tân Nguyệt nghe vậy xao động, ánh mắt liếc vào trong động, cau mày hỏi:

      - Nơi đây thấy có lối vào?

      Thiên Lân cười đáp:

      - cần phải hao phí tâm lực, lối vào kia hẳn ở dưới thân hình của Thiên Tàm.

      Trong động, kén tằm xoay động càng lúc càng ràng, khí thế mạnh mẽ cũng theo đó mà tăng lên, ép cho Hùng Liệt điên cuồng gào thét, Lang Vương cũng bị ép rơi xuống đất, Diêu Vân toàn lực phòng ngự, Thiên Lân và Tân Nguyệt nhanh chóng lùi lại.

      Trong năm người, tình hình của Tân Nguyệt có chút kỳ dị đặc biệt, nàng căn bản hề phòng ngự, lại thản nhiên đứng ở đó, nhưng dường như chịu ảnh hưởng của luồng khí thế đó.

      Thiên Lân hơi hiếu kỳ, nhưng hề hỏi gì cả mà quan tâm chặt chẽ tình hình của Thiên Tàm, chờ đợi thời khắc sắp đến.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 63: Chương 063

      Ads
      Thời gian vội vã trôi qua trong phong ba điên cuồng hoang dã.

      Khi luồng khí thế trong động gia tăng đến cực hạn, thân hình to lớn của Hùng Liệt bắt đầu xuất dấu vết run rẩy, Thiên Lân và Diêu Vân vẻ mặt cũng kinh hãi biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.

      Lang Vương tu vi tinh thâm, về phương diện phòng ngự có chỗ độc đáo, tình hình tốt hơn.

      Tân Nguyệt vẻ mặt trầm, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển rất nhanh, trong lòng lại suy nghĩ sâu xa.

      nay Thiên Tàm còn chưa từng thân, chỉ bằng khí thế mà kinh người như vậy.

      Chốc nữa khi Thiên Tàm xuất , mấy người ở đây đoạt được bảo vật hay là tìm cái chết?

      - Ri …

      thanh tơ tằm bị xé rách hệt như ngọn đao vô hình, khắc sâu vào trong lòng những người ở tại chỗ, khiến bọn họ khỏi cảnh giác cao độ.

      Trong động, kén tằm màu xanh lục to lớn lúc này phá ra huyệt động cả chục trượng, cái đầu màu xanh lục bóng mỡ chầm chậm xuất , vừa ăn lấy vỏ của kén, vừa quan sát động tĩnh bốn phía.

      Rất nhanh, Thiên Tàm phát được năm người Tân Nguyệt, Thiên Lân, cặp mắt bé đó những , mà còn lấp lánh ánh sáng xanh bích, khiến cho những người ở đó cảm thấy lòng lạnh như băng giá.

      lúc sau, Thiên Tàm liền ăn hết vỏ kén ở quanh đầu, để lộ ra thân thể .

      Chỉ thấy hình dáng nó kinh người, dài cỡ vài trăm trượng, to cỡ chục trượng, toàn thân phát ra ánh sáng xanh bích, thân thể từng đốt nối nhau, bề mặt mọc đầy những gai nhọn sắc bén, hơi giống như con nhím.

      Thiên Tàm tiến ra chậm rãi vô cùng, lại có thanh ri ri rất chói tai.

      Miệng ngừng nuốt lấy tơ tằm, dễ dàng nuốt sạch tất cả mọi vật quanh đó vào trong bụng.

      Lúc này, nó nhàn nhã ăn lớp vỏ của chính mình, hấp thu tất cả tơ Thiên Tàm xung quanh vào trong người, hề để ý đến năm kẻ khác loại quanh đó.

      Lang Vương thấy vậy, ngầm chuẩn bị, dự tính khi những tơ Thiên Tàm bên ngoài kia bị hấp thu hết, Lang Vương liền phát động công kích. Hùng Liệt cũng cùng suy nghĩ với Lang Vương, điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị xuất kích khi phù hợp.

      Diêu Vân giữ im lặng, quan sát tập tính của Thiên Tàm.

      Khi Thiên Tàm nuốt trọng toàn bộ tơ tằm, cả người Diêu Vân đột biên bắn ra hệt như mũi tên vào thẳng vị trí ở giữa cặp mắt của Thiên Tàm.

      Thời khắc đó, Lang Vương và Hùng Liệt đồng thời phát , cả hai gầm lên tức tối, chờ thêm gì nữa, trước sau phóng thẳng về phía Thiên Tàm.

      Ngửng đầu, Thiên Tàm trừng mắt nhìn ba người xông đến, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối, luồng sát khí vô hình đón gió bay ra hóa thành tấm võng lớn, ngăn cả ba người lại ngoài ba trượng.

      Lúc này, thân thể Diêu Vân lóe lên biến mất, xảo diệu xuyên qua được lớp lưới, tiếp tục bắn thẳng về phía Thiên Tàm.

      Lang Vương và Hùng Liệt hiểu pháp quyết Ma môn này, đồng thời bị bắn ngược lại, lập tức bị thương .

      Thiên Tàm hơi kinh ngạc với tiến công của Diêu Vân, nhưng thèm để ý, chỉ chớp mắt, liền thấy hai luồng sáng xanh lục từ rèm mắt bắn ra, hình thành kết giới toàn màu xanh lục ngăn Diêu Vân lại.

      Cũng đúng lúc đó, Thiên Tàm bắn ra tơ tằm từ trong miệng nhanh như mưa gió, dễ dàng bao phủ phía trước, ý đồ muốn bắt lấy Diêu Vân.

      Nhưng Diêu Vân chính là cao thủ Ma môn, khi phát ổn, trong mắt ánh Ma lóe lên, công kích mật độ dày đặc cao độ chớp mắt đánh trúng đại não của Thiên Tàm, tạo nên uy hiếp rất lớn với nó.

      Gầm tiếng, Thiên Tàm đột nhiên lùi lại, cái đầu to lớn ngừng lắc lư, ý đồ muốn thoát khỏi loại công kích này.

      Diêu Vân lợi dụng thời cơ này, thoát khỏi quấy rầy của tơ tằm, thân thể xoay chuyển xảo diệu giữa trung, tiếp tục bắn thẳng về điểm giữa hai mắt của Thiên Tàm.

      Theo phân tích của Diêu Vân, Thiên Tàm trước mắt hình dáng kinh người, những chỗ khác tất yếu cứng rắn khó gây thương tích, muốn chế phục nó chỉ duy có thể bắt đầu từ chỗ yếu ớt của não bộ.

      Suy đoán như vậy ra có gì căn cứ, bất quá đầu của Thiên Tàm đúng là chỗ yếu ớt của nó, vì thế Thiên Tàm tương đối quan tâm.

      Bên này, Lang Vương và Hùng Liệt nhanh chóng bật dậy, điều tức qua loa rồi liền bay đến lần nữa nhằm tấn công Thiên Tàm.

      Trong lúc tiến lên, Lang Vương ngửa mặt tru dài, tiếng sói tru điếc tai chứa thanh đáng sợ, tạo thành sức phá hoại cực mạnh trong sơn động, dễ dàng biến tầng đá cứng vách động trở thành bụi đá.

      Lợi dụng lúc này, hai trảo của Lang Vương múa lên, vài trăm bóng vuốt sói chớp mắt đan nhau, hóa thành cái vuốt bằng ánh sáng sắc xanh to chừng chục trượng hung hăng chụp thẳng xuống lưng của Thiên Tàm.

      Hùng Liệt chọn phương thức tương đối gần với Lang Vương, cũng trước hết phát ra tiếng kêu dài, sau đó múa hai tay lên, vô số bóng chưởng trùng trùng điệp điệp cuối cùng hình thành Cự Linh thần chưởng lấp lánh ánh trắng óng ánh vỗ thẳng vào thân thể của Thiên Tàm.

      Ba lượt công kích trước sau nối tiếp, Thiên Tàm đối mặt với uy hiếp to lớn.

      Nhưng biết do thiên tính của nó, hay còn do nguyên nhân khác, Thiên Tàm tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng nóng nảy, chỉ co rụt đầu lại lại nghe thấy.

      Chỉ trong chốc lát, công kích của Lang Vương và Hùng Liệt đánh trúng thân thể của Thiên Tàm, nó chỉ run lên chút nhưng có phản ứng gì.

      Còn về Diêu Vân, khi đến gần đầu của Thiên Tàm liền bị lồng khí vô hình ngăn cách lại, hoàn toàn tiếp cận được.

      Thấy vậy, Diêu Vân vừa kinh vừa tức, trong lúc cấp thiết tay phải giơ cao lên, sau đó đánh xuống, làn đao sáng đen ngòm đột nhiên xuất chém thẳng vào lồng khí đó, lập tức chấn vỡ nó.

      Lúc này, mắt Thiên Tàm trừng lên, luồng ý thức mật độ rất cao mang theo ý niệm phải giết, trong sát na khi tâm thần của Diêu Vân lỏng ra, đánh trúng trung khu thần kinh của .

      Đó là luồng sức mạnh to lớn mênh mông như biển lớn, khi xâm nhập vào đại não của Diêu Vân, liền bắt đầu phá hủy tổ chức thần kinh của , khiến khó có thể tổ chức phòng ngự hữu hiệu, từ đó từng bước vào tuyệt địa.

      Diêu Vân chịu chiêu nặng nề này, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể hết sức giãy dụa, dựa vào ý chí kiên cường hung hăng phản kháng, muốn xua đuổi được ý thức đáng sợ của Thiên Tàm.

      Nhưng Diêu Vân cũng hề biết rằng, Thiên Tàm xem có vẻ ngu xuẩn, thực tế lại vô cùng thông minh, nó có tu vi hơn ba ngàn năm, thực lực kinh người.

      Thêm nữa, Thiên Tàm trong truyền thuyết có sức mạnh biến ảo khó lường, nó lúc này chỉ dùng hình dạng ban đầu để đánh lừa địch nhân mà thôi.

      Đáng tiếc Diêu Vân tự cho là thông minh, ai ngờ ngược lại rơi vào cảnh sống bằng chết như vậy.

      Giãy dụa yếu dần theo thời gian, khi đại não của Diêu Vân bị chiếm rồi, nhanh chóng trở thành thức ăn của Thiên Tàm, bị nó nuốt sống vào trong bụng.

      Cảnh tượng đó khiến cả Tân Nguyệt và Thiên Lân đều kinh hãi vô cùng, bọn họ thể nào nghĩ được, cao thủ Ma môn như vậy, sau ba lượt chết trong tay của Thiên Tàm.

      Lang Vương nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức cảnh giác, thân thể nhanh chóng lùi lại, giận dữ nhìn địch nhân to lớn chia thành từng đoạn.

      Hùng Liệt bản tính cương nghị, hai lần tiến công đều uổng phí khí lực. Điều này khiến giận dữ vô cùng, hoàn toàn quên hết những lo lắng.

      Lùi lại vài thước, Hùng Liệt nhìn thân hình to lớn khổng lồ của Thiên Tàm, quát to:

      - Lần này ta xem thử ngươi phòng ngự như thế nào!

      rồi sức mạnh toàn thân tập trung vào hai tay, làn sáng trắng ảo như rồng uốn lượn vòng quanh, theo khống chế của đột nhiên đánh xuống mặt đất, lập tức khiến cả mặt đất run rẩy, núi non run rẩy, cả hang động bắt đầu xuất dấu vết suy sụp.

      Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, giọng hận thù :

      - Hùng Liệt đáng ghét, ngươi ngờ dám hủy động phủ của ta, bao giờ ta tha cho ngươi.

      Hùng Liệt căn bản thèm để ý đến, miệng điên cuồng hét lên:

      - Hôm nay ta mà chế phục được con trùng dài này, ta rời khỏi nơi này.

      Tân Nguyệt thân thể lắc lư, kéo tay Thiên Lân :

      - Bây giờ làm thế nào, chúng ta tiếp tục quan sát hay là rời khỏi trước?

      Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng đáp:

      - vội, trước hết xem phản ứng của Thiên Tàm . Ta phát con quỷ này rất thông minh, thấy nó có chút gì kinh hoảng.

      Trong động, Thiên Tàm cảm nhận được tình trạng trước mắt, thân thể to lớn đột nhiên vung lên mang theo sức mạnh gì chống được đánh thẳng về phía gấu Bắc Cực.

      Hùng Liệt thấy vậy, thân thể phủ phục xoay chuyển giữa trung, vừa mượn cơ hội quay cuồng lùi lại, vừa lợi dụng mỗi lần chạm xuống đất, hai chưởng truyền vào lượng lớn chân nguyên để đẩy nhanh tiến trình hủy diệt sơn động.

      Lang Vương thấy vậy giận dữ vô cùng, vốn muốn ra tay ngăn cản, nhưng mắt thấy sơn động sắp sửa bị hủy diệt, chỉ đành mang hận trong lòng, suy nghĩ phải ứng phó tiếp theo thế nào.

      Cái đuôi quét qua, cả sơn động lập tức sụp đổ, từng khối từng khối đá to lớn đua nhau sụp xuống ép cho Lang Vương điên cuồng gào thét, vừa hận lại vừa giận nhưng chịu rời .

      Thiên Lân và Tân Nguyệt né tránh nhanh chóng, vừa phát xuất lưới khí phòng ngự, vừa quan sát đá lớn bên , tình hình có phần chật vật.

      Hùng Liệt né tránh được công kích của Thiên Tàm, nhưng lại bị khối đá lớn đánh trúng, lập tức thổ huyết trọng thương tại chỗ, bất quá cũng lập tức xoay người đứng lên.

      Thiên Tàm kêu trầm trầm nho , dường như lưu luyến, lại dường như đắc ý, cả sơn động sắp sửa hoàn toàn đổ sụp xuống, thân thể to lớn đột nhiên cuốn ngược lên , hơn nữa còn duỗi thẳng ra, lập tức phá vỡ tầng huyệt động thứ bảy, trực tiếp đả thông đường nối với phía , thân thể đằng bay lên.

      Thời khắc đó, Thiên Lân nhìn theo bóng hình của Thiên Tàm, kinh hãi la lên:

      - là tà môn, thân thể to lớn như vậy mà nó có thể dễ dàng bay …, quả thể tin tưởng nổi.

      Tân Nguyệt bất chấp chuyện đó, thúc giục:

      - nhanh thôi, chậm chạp bị chôn tại nơi này.

      rồi bay lên, theo sát ngay sau Lang Vương và Hùng Liệt vọt qua lổ hổng ở đầu.

      Thiên Lân hề rời , mà lại đến vị trí trước đó của Thiên Tàm, tìm kiếm lối vào tầng huyệt động thứ chín.

      Rất nhanh, cả ngọn núi băng bị Thiên Tàm phá thông, lại thêm sức phá hoại trước đó của Hùng Liệt, liền bị sụp đổ hoàn toàn.

      Vô số khối đá hạ xuống như mưa, căn bản còn chỗ trống để Thiên Lân né tránh.

      Đối với chuyện này, Thiên Lân sớm tính toán, toàn thân ánh trắng lóe lên, Băng Thần quyết chớp mắt tạo thành khối băng kín mít, dùng cứng rắn của hàn băng để chống lại những khối đá vỡ, ngăn cách hẳn với bên ngoài đủ để giữa khu vực hoạt động được.

      Biện pháp này của Thiên Lân ra vô cùng nguy hiểm, may mà Băng Thần quyết của thần diệu vô cùng, nên mới an toàn tránh được trận kiếp này.

      Rời khỏi huyệt động rồi, Tân Nguyệt còn chưa kịp lo lắng tìm xem tình hình của Thiên Lân bị Thiên Tàm hấp dẫn.

      Thiên Tàm sau khi phá vỡ ngọn núi băng rồi, liền khiến bọn Lâm Phàm và Linh Hoa kinh động.

      Hai người bọn họ vừa thấy thân thể to lớn, còn chưa biết là quái vật thế nào, trong lòng chấn động vô cùng.

      Nhưng sau đó suy nghĩ lại chút thấy đúng, con quỷ to lớn này từ trong núi băng phá lổ chui ra, thế chẳng phải Thiên Lân và Tân Nguyệt bị nguy hiểm?

      Nghĩ đến đây, hai người vô cùng nóng nảy, lập tức bật lên tầng mây, vừa đánh giá quái vật to lớn kia, vừa phát xuất sóng thăm dò, tìm kiếm tung tích của Tân Nguyệt và Thiên Lân.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      THẤT GIỚI HẬU TRUYỆN
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 64: Chương 064

      Ads
      Lát sau, Thiên Tàm liền xông thẳng lên cao, để lộ ra toàn bộ thân hình, khiến Lâm Phàm nhìn thấy biến hẳn sắc mặt còn Linh Hoa rú lên sợ hãi ngừng.

      Ngay sau đó, Lang Vương và Hùng Liệt cũng phi thân lên, cả hai đồng thời gào thét giận dữ phóng thẳng tới tấn công Thiên Tàm.

      Linh Hoa thấy vậy kinh hãi la lên:

      - Sư huynh, chúng ta có cần phải xuất thủ ?

      Lâm Phàm nhìn theo thân hình vụng về của Thiên Tàm, lắc đầu :

      - Con quỷ này tuy to lớn nhưng dường như linh hoạt lắm, cần chúng ta phải ra …

      Chữ tay còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, mở to con mắt kinh hãi nhìn tình hình trước mặt.

      Thời khắc đó, chỉ thấy Thiên Tàm dài vài trăm trượng tự động thu , chớp mắt biến thành con tằm chừng ba trượng, hệt như con rắn thông minh, né tránh công kích của Lang Vương và Hùng Liệt.

      Đồng thời, Thiên Tàm thu lại toàn thân mờ ánh xanh lục, mỗi lần lóe lên liền bắn ra hàng ngàn tơ tằm bé phản kích lại Lang Vương và Hùng Liệt.

      Theo những gì Lâm Phàm và Linh Hoa thấy được, Lang Vương và Hùng Liệt đều vô cùng e ngại tơ tằm màu xanh lục của Thiên Tàm phát ra, mỗi khi tơ tằm nhiều phóng đến, cả hai đều hết sức né tránh dám chống thẳng.

      Đồng thời, để đối phó hữu hiệu Thiên Tàm, Lang Vương và Hùng Liệt ngờ bỏ ân oán trước kia, cả hai liên tay tấn công.

      Lúc này, Lang Vương gào thét giận dữ tiếng, thân thể mạnh mẽ lắc lên biến mất, chớp mắt xuất đầu của Thiên Tàm, cặp vuốt đột nhiên run lên, lập tức biến thành màu đỏ như máu khiến người ta có cảm giác máu huyết kinh hoàng.

      Chăm chú nhìn Thiên Tàm, Lang Vương trong mắt toát ra vẻ độc, cặp trảo đỏ như máu hơi hơi nhoáng lên liền phát ra ba trăm hai mươi bốn trảo ánh sáng, tất cả đan xen với nhau, theo điều khiển của liền mang theo ngọn lửa cực nóng bao phủ toàn bộ khu vực của Thiên Tàm.

      Cũng đúng lúc này, Hùng Liệt cũng phát động kích cực mạnh.

      Chỉ thấy nhanh chóng bay đến phía dưới Thiên Tàm, song chưởng đầy đặn đẩy thẳng lên trời mang theo khí hàn băng có tu vi vài trăm năm, cùng với sức mạnh tinh hoa của nhân sâm ngàn năm, ý đồ muốn ngưng đọng Thiên Tàm giữa trung.

      Đối mặt với công kích nặng nề kiêm hai tính băng và hỏa của Lang Vương và Hùng Liệt, Thiên Tàm tỏ ra có hơi co mình lại.

      Dù sao nó mới xuất ở nhân gian, thực lực tuy mạnh mẽ nhưng về phương diện kinh nghiệm tác chiến còn xa mới sánh được với Lang Vương và Hùng Liệt, vì thế trong lòng khỏi nóng nảy.

      Ngoài ra, ngọn lửa công kích của Lang Vương cũng là nguyên nhân chính bởi vì trời sinh Thiên Tàm có chút sợ hãi với lửa đỏ.

      Cứ như vậy, dưới áp lực nặng nề hai phía, nó lại biến hóa lần nữa, thân thể dài cuộn lại thành vùng, sau khi lóe lên ánh xanh lục, ngờ đột nhiên biến thành người đàn ông trung niên tuổi hơn ba mươi, chính là Diêu Vân trước đây bị Thiên Tàm nuốt mất.

      Sau khi biến hình, người đàn ông trung niên hai mắt khép hờ, luồng dị lực tinh thâm đáng sợ chớp mắt bắn trúng Lang Vương và Hùng Liệt, hất lùi hai người lại.

      Đồng thời, thân thể linh hoạt như quỷ mị, chớp mắt né tránh được công kích của lửa đỏ và băng lạnh, xuất đầu của Lâm Phàm và Linh Hoa.

      Ngạo nghễ nhìn quanh, người đàn ông trung niên toàn thân ngập tràn bá khí bức nhân, hai mắt đen thui thỉnh thoảng lấp lánh ánh xanh lục trầm, lạnh lùng tàn khốc nhìn Lang Vương, Hùng Liệt, Lâm Phàm, Linh Hoa và Tân Nguyệt.

      - Ngươi ra là ai?

      Quát tiếng, Tân Nguyệt kinh ngạc tỉnh lại, nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Phàm và Linh Hoa.

      Người đàn ông trung niên liếc Tân Nguyệt, cười hơi tà dị đáp:

      - Trước đây ngươi khai mở kết giới của huyệt động tầng thứ tám, nhờ thế ta mới có thể thấy được ánh mặt trời, đoạn ân tình này trong tương lai nhất định hoàn trả cho ngươi. Còn ta là ai, ngươi thích gọi ta là Thiên Tàm, thích cứ gọi là Diêu Vân, dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi.

      rồi bật cười tà mị, cả người chớp mắt biến mất tung tích.

      Tân Nguyệt vội vàng la lên:

      - Thiên Tàm, ngươi đứng lại …

      thanh lo lắng hề lưu giữ được bóng người xa, Thiên Tàm cứ thế đến đều thần bí.

      Ai cũng đoán được, ra có thực lực đến bao nhiêu, mang đến kết quả như thế nào cho nhân gian đây?

      Thấy Tân Nguyệt vẻ mặt thất vọng, Lâm Phàm hỏi:

      - Sư tỷ, Thiên Lân đâu, vì sao ở cùng với tỷ?

      Tân Nguyệt nghe vậy thất kinh, đột nhiên tỉnh lại đáp:

      - hay rồi, bị đè dưới ngọn núi băng.

      Linh Hoa hét lớn:

      - Cái gì, Thiên Lân bị đè bên dưới rồi? Chúng ta nhanh cứu , thể để bị chuyện gì!

      Lòng quá lo lắng ưu sầu trở thành khóc lóc, Linh Hoa vừa khốc vừa đánh tới ngọn núi băng sụp đổ.

      Lâm Phàm và Tân Nguyệt mặt cũng đầy lo lắng, bất chấp những chuyện khác, nóng nảy bay thẳng về phía Thiên Lân bị đè.

      mặt đất, Lang Vương và Hùng Liệt cùng bị thương , cả hai điều tức chút liền bay lên, hận thù nhìn nhau.

      Lang Vương vẻ mặt đầy hận thù, gằn giọng :

      - Hùng Liệt, bổn vương từ trước tới nay luôn luôn từ bi, nhượng bộ với ngươi. ngờ bây giờ ngươi lại hại ta đến mức cốc bị hủy, sói chạy hết, món nợ này ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi.

      Hùng Liệt hừ lạnh đáp:

      - Ngươi cần đem tất cả mọi thứ đổ lên đầu của ta, chuyện hôm nay truy đến cùng ngươi chỉ có thể tự oán trách mình. Nếu ngươi tham lấy bảo vật trong Cửu Trọng Thiên, lòng muốn mở kết giới ở tầng huyệt động thứ tám, làm sao có thể thả được Thiên Tàm, náo nhiệt đến kết quả như vậy?

      Lang Vương quát lớn:

      - Câm miệng, mọi thứ này đều bởi vì ngươi mà ra. Nơi này vốn dĩ yên lặng hòa bình, bị ngươi phá vỡ yên ổn, giằng co đến vài trăm năm, hại cho bổn vương phải đến bước nay, ngươi còn dám trốn tránh trách nhiệm nữa chăng?

      Hùng Liệt rống lên:

      - Ta hề né tránh trách nhiệm, nếu ngươi phục cứ đến đây, dù sao chúng ta cũng quan tâm nhiều đến món nợ này.

      Lang Vương cả giận :

      - Đến đến, hôm nay thế nào bổn vương cũng phải thanh toán cho ràng món nợ này với ngươi.

      Hùng Liệt bật cười lạnh lùng, châm chọc:

      - Được, lúc nào ta cũng sẵn sàng bồi tiếp. Nhưng Thanh Lang trong lòng ngươi, sợ bây giờ tốt chút nào rồi.

      Lang Vương nghe vậy sửng người, sau đó giận dữ mắng:

      - Hùng Liệt, món nợ này chúng ta trước hết hãy ghi lại , sớm muộn cũng có ngày ta tìm ngươi đòi lại, hừ!

      Dứt lời liền bay , Lang Vương bay thẳng về phía ngọn núi bị sụp đổ kia.

      Hùng Liệt bật cười lạnh lùng, xoay người đến bên năm con gấu Bắc Cực, dẫn bọn chúng nghênh ngang bỏ .

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Gió, thổi lên vù vù cùng với khí tiêu diệt ngập tràn vùng phụ cận của Thiên Dực phong.

      Giữa trung, Từ Tĩnh giận dữ trừng trừng nhìn Thanh Trúc cư sĩ, khuôn mặt tuấn đầy khí lạnh.

      Thân là người phụ trách hành động lần này, Từ Tĩnh thể né tránh trách nhiệm trước cái chết của Nạp Tây Mộc.

      Bây giờ kẻ thủ ác ở nơi này, làm sao báo cừu cho sư đệ chính là việc quan trọng nhất của kẻ làm sư huynh là .

      đỉnh đầu, trường kiếm xoay tròn, kiếm khí như mưa, tầng tầng làn kiếm đỏ hồng từ tuần hoàn lưu động xuống dưới, những tạo nên tác dụng bảo vệ, mà còn tỏ lộ được cơn giận trong lòng của Từ Tĩnh.

      Thanh Trúc cư sĩ ở trong trận bật cười thôi.

      Với kinh nghiệm và tu vi lâu năm, sớm thấy được Từ Tĩnh chỉ là đứa trẻ mới lớn. Đối mặt với dạng địch nhân như vậy, tự tin dễ dàng đấu ngang tay, vì thế hề lo lắng chút nào.

      Bên ngoài, Cuồng Đao và U Vô Thường ra vẻ xem náo nhiệt, Tuyết Xuân và Huyền Vũ mặt đầy lo lắng.

      Thời gian cứ thầm trôi qua. Khi Từ Tĩnh giận dữ thể nhịn được, gã bắt đầu công kích.

      Lúc này, chỉ thấy Từ Tĩnh quát to tiếng, tay phải bắt kiếm quyết, trường kiếm đỉnh đầu theo khống chế của gã rít lên bay cùng với chân khí Liệt Dương đỏ rực bắn thẳng về phía Thanh Trúc cư sĩ.

      Hừ lạnh tiếng, Thanh Trúc cư sĩ múa cánh tay phải lên, ngọn trúc xanh bên ngoài thân thể di động nhanh chóng, hội tụ thành tấm thuẫn bằng ngọn trúc xanh trước mặt để đón lấy chiêu tấn công của Từ Tĩnh.

      Vừa mới giao chiến, hai người chỉ dùng tấn công dò xét. Khi làn kiếm đỏ rực va chạm vào tấm thuẫn trúc xanh, phát ra loạt hoa lửa, còn truyền ra vài thanh như sắt thép va nhau.

      chiêu thành công, Từ Tĩnh có hiểu biết sơ bộ về tu vi của Thanh Trúc cư sĩ, lập tức tay phải thu lại trường kiếm, thân thể vút lên trung.

      Khi bay cao đến mức năm trượng, trường kiếm trong tay Từ Tĩnh múa lên, trăm bảy mươi sáu kiếm chấn động gian rít lên bay ra, tạo nên tiếng kiếm rít kinh hồn, hệt như sét chín tầng trời đánh xuống thẳng vào đầu của Thanh Trúc cư sĩ.

      Bật cười khinh miệt, Thanh Trúc cư sĩ mỉa mai :

      - Tiểu tử, trò trẻ con này ngươi sớm thu lại thôi, đừng ở đây tự mất mặt nữa.

      rồi tay phải đẩy lên, làn sáng xanh đột nhiên xuất , đám mây màu xanh ngưng kết thành vách sáng đỡ thẳng lấy chiêu của Từ Tĩnh.

      Lập tức, hai luồng sức mạnh giao nhau khiến ánh sáng chói mắt, cuồng phong nổi lên, tiếng sấm sét điếc tai khiến người ta chấn động.

      kiếm này của Từ Tĩnh đánh trúng, phản lực truyền lại cánh tay phải lớn khiến trong lòng gã hiểu , Thanh Trúc cư sĩ hề yếu hơn thực lực của gã.

      Vì thế, kiếm thức của Từ Tĩnh biến chuyển, cả người đầu xuống dưới chân lên , hai tay cầm kiếm di động rất nhanh, dùng thế xoay tròn hạ xuống để phát động chiêu tấn công thứ ba.

      Lần này, Từ Tĩnh thi triển đến chín phần thực lực, thân thể chuyển động hệt như con quay hạ xuống, giữa trung hình thành cơn gió xoáy, phối hợp với cột kiếm đỏ rực trong tay đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Thanh Trúc cư sĩ.

      Cảm nhật được chiêu mạnh mẽ, Thanh Trúc cư sĩ lập tức dám khinh thường, thân thể di chuyển giữa trung, dùng phương xoay tròn ngược hướng để hội tụ làn sáng trúc xanh bên ngoài cơ thể, hình thành cột sáng màu xanh biếc để đón lấy bóng kiếm đỏ rực của Từ Tĩnh.

      Ba lần giao chiến, thực lực tăng lên. Phối hợp chuyển động tốc độ cao sinh ra lực ly tâm, giữa Từ Tĩnh và Thanh Trúc cư sĩ trước hết làn kiếm và bóng trúc giao nhau, tiếp sau đó là sấm sét rung trời, hoa lửa tung tóe.

      quầng sáng khuếch tán chớp mắt tan tác, cùng với tiếng rên và tiếng kêu thảm truyền vào tai của những người đứng nhìn.

      chiêu này, Từ Tĩnh từ hạ xuống chiếm được ưu thế, lại phối hợp với thực lực bản thân yếu, dùng chênh lệch bé mãnh mẽ áp chế được phản kích của Thanh Trúc cư sĩ, đánh rơi vào trong đất.

      Đương nhiên, Từ Tĩnh củng bị phản lực gây thương tích .

      Nhưng gã hề để ý đến, nhanh chóng ổn định thân thể, hừ lạnh tiếng liền triển khai lượt tấn công thứ tư.

      Lúc này, Thanh Trúc cư sĩ mới vừa đứng vững, còn chưa kịp lấy hơi làn kiếm tràn ngập trời đất liền đến như mưa to gió lớn, muốn tiêu diệt cho kịp trở tay.

      Gầm lên giận dữ, Thanh Trúc cư sĩ thân thể nhanh chóng giãn ra, tay phải nắm trúc xanh múa lên, bóng trúc dày đặc như kiếm bắn ra, trong lúc vội vàng đỡ lấy chiêu công kích của Từ Tĩnh.

      Lúc này, phản kích của Thanh Trúc cư sĩ nhanh chóng tan vỡ, lợi dụng khe hở chật vật lùi lại, cả người bay lên , tạm thời né được tập kích.

      Từ Tĩnh thấy vậy, thế công ngừng, miệng châm chọc:

      - Mùi vị thế nào? Rất sung sướng phải .

      Thanh Trúc cư sĩ hận thù đáp:

      - Tiểu tử, đừng vội đắc ý, vừa rồi lão phu coi ngươi thôi. Bây giờ để lão phu cho ngươi biết được, thế nào mới là bản lĩnh !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :