Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 50: Chương 050
      Thiên Lân chăm chú nhìn vào mắt nàng, phát ánh mắt phát sáng xinh đẹp, khỏi gật đầu :

      - Đúng thế, ta đặc biệt đến thăm nàng, có hoan nghênh ?

      Lần thứ nhất chuyện với nữ nhân, Thiên Lân lại như rất thành thạo.

      Tân Nguyệt cười cười khẽ lẩm bẩm:

      - Ngươi lớn rồi.

      Vì sao lại lớn rồi đây?

      Điểm này cả Tân Nguyệt cũng hiểu .

      Bây giờ, tâm tình nàng rất phức tạp, khi đến gần Thiên Lân nàng cảm thấy hoảng hốt, những bình tĩnh lạnh lùng và tỉnh táo trước kia lúc này tuy còn nỗ lực duy trì, nhưng lại từ từ dao động.

      Thiên Lân đoán ra suy nghĩ trong lòng của nàng, nhưng với câu lớn rồi kia, lại mơ hồ phát giác ám chỉ điều gì, khỏi nổi lên suy tư.

      Rất nhanh, Thiên Lân có suy nghĩ, nhưng lại dám xác định, vì thế cười hỏi:

      - lớn rồi, còn có thể giống như trước kia ?

      Tân Nguyệt thôi cười, né tránh ánh mắt mê hoặc của , tỉnh táo :

      - Lớn rồi hẳn phải biết chuyện, thể ngang ngạnh và tinh nghịch như trước kia nữa.

      Thiên Lân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị, hỏi tiếp:

      - Tân Nguyệt, sáu năm gặp, nàng sao khẳng định ta vẫn muốn tinh nghịch như ngày trước vậy?

      Tân Nguyệt nhìn về xa xăm, điềm đạm :

      - Nếu ngươi tinh nghịch, vừa rồi sao lại dùng phương thức kia để dụ ta ra ngoài.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Như vậy, bây giờ ta đổi phương thức khác, biết nàng có chịu nhận hay ?

      Tân Nguyệt nhìn lại , nghi hoặc hỏi:

      - Đổi phương thức?

      Thiên Lân cười thần bí đáp:

      - Đúng, đổi phương thức.

      rồi thôi cười, ánh mắt sắc bén :

      - Bây giờ ta dùng thành ý và nhiệt tình, thỉnh cầu Tân Nguyệt xinh đẹp tản bộ với ta, biết Tân Nguyệt có hãnh diện nhận lời .

      Sửng ra chút, Tân Nguyệt hơi tức giận lại buồn cười mắng:

      - loạn, trò quỷ của ngươi bớt lại .

      Thiên Lân vẻ mặt thất vọng, lắc đầu than:

      - Xem ra phương pháp này thực được, ta phải nghĩ lại.

      Tân Nguyệt trừng , đáy mắt xuất chút tình ý, ngoài miệng lại :

      - Ý ngươi ta hiểu rất , dễ dàng mắc lừa của ngươi đâu.

      Thiên Lân kinh hãi la lên:

      - Như vậy, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường thôi.

      rồi thân thể đột nhiên đến gần, đưa tay muốn nắm lấy tay Tân Nguyệt, đáng tiếc Tân Nguyệt sớm có đề phòng, những né tránh còn hung hăng trừng .

      Thấy tình hình ổn, Thiên Lân dừng lại, cười :

      - Tân Nguyệt à, chúng ta đánh cuộc nhé?

      Tân Nguyệt biết nghĩ gì trong lòng, lên tiếng phủ định:

      - Bớt lại , ngươi lòng quỷ nhiều, đánh cuộc là sở trường của ngươi, ta đáp ứng đâu.

      Thiên Lân :

      - Đừng vội, nghe ta rồi hãy quyết định cũng chưa muộn. Đánh cuộc của ta rất đơn giản, chúng ta dùng tâm cơ, dùng chiêu thức hoa hòe, chỉ toàn bằng thực lực. Chỉ cần ta trong ba chiêu bắt được tay nàng xem như ta thắng, đến lúc đó nàng phải theo ta tản bộ. Nếu ta thua, chuyện này kết thúc. Thế nào, chuyện này thể vui đùa được sao?

      Tân Nguyệt hồ nghi nhìn , thấy ánh mắt chân chính, lại thêm bản thân cũng nghĩ ra dùng chiêu thức nào đùa giỡn, vì thế gật đầu đáp ứng:

      - Được, vậy ba chiêu. Nếu giữa chừng ngươi chơi trò quỷ quái, sau này ta thèm để ý ngươi nữa.

      Thiên Lân thấy nàng đáp ứng, cao hứng :

      - Yên tâm , ta những dở trò, trước khi ra tay còn cho nàng biết ta sử dụng chiêu thức thế nào, như vậy có được chăng?

      Tân Nguyệt nghi hoặc hỏi:

      - Ngươi lại tốt như vậy sao?

      Thiên Lân cười ha hả đáp:

      - Thử qua biết thôi mà. Được rồi, nàng chuẩn bị , ta sắp ra tay. Chiêu thứ nhất là so thân pháp, nàng phải cẩn thận nhiều đó.

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Thân pháp là sở trường của ta, ngươi chớ lãng phí cơ hội như vậy.

      rồi, toàn thân Tân Nguyệt gió mà động, muồng khí thế mạnh mẽ như ánh sáng tản ra bốn phía, chớp mắt thổi tung băng tuyết lên, hình thành khu vực đường kính mười trượng có tuyết, lộ ra cả mặt đất màu xám.

      Thiên Lân ánh mắt hơi kinh ngạc, thỏa mãn gật đầu :

      - Sáu năm gặp, tu vi nàng tăng mạnh, rất đáng tán thưởng. Được rồi, xem chiêu .

      rồi thân thể Thiên Lân nghiêng qua, lập tức bắn ra như tia điện đến trước mặt Tân Nguyệt chừng ba thước, cả người phân thành năm, ngăn chặn cả năm hướng bao quanh Tân Nguyệt.

      Ngoài ra, phân thân của Thiên Lân còn tự động phân tán, dùng những phương thức giống nhau, chớp mắt bố trí cả ngàn hình bóng trong khu vực vài chục trượng, cho Tân Nguyệt cơ hội né tránh nào cả.

      Đối mặt với tình hình này, Tân Nguyệt rất kinh ngạc, ngờ được thân pháp của Thiên Lân lại tuyệt diệu như vậy, khiến người ta cơ hồ thể né tránh được.

      Nhưng dù sao Tân Nguyệt cũng bất phàm, nàng nhiều năm chuyên cần tu luyện, về mặt thân pháp có thiên phú hơn người, bộ Phiêu Tuyết thân pháp nàng luyện đến xuất thần nhập hóa, cho nên mặc dù về hình thức ổn, nàng vẫn dùng thực lực bản thân, huyền diệu vô cùng né tránh được vòng công kích thứ nhất của Thiên Lân.

      Sau đó, hai người bắt đầu so tài tốc độ và mức biến hóa của thân pháp.

      Về phương diện này Tân Nguyệt tự nhận là bất phàm, nhưng thực tế nàng lại bị Thiên Lân áp chế khắp nơi. Điều này khiến nàng cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.

      Về điểm này, ra Tân Nguyệt cách gì so được với Thiên Lân, bởi vì hai người những có khoảng cách về tu vi, mà về phương diện vận dụng và kỹ xảo pháp quyết, Thiên Lân cũng áp dụng rất nhiều thứ vào, vì thế mà chiếm được ưu thế ràng.

      Nhưng Tân Nguyệt cũng có đặc điểm riêng của nàng, ngày trước nàng ở Huyền Long động thiên ba năm, học được thuật “Đằng Long Cửu Biến” trong đó. Đây chính là pháp quyết thần kỳ nhất trong toàn Đằng Long cốc, chứa ảo diệu vô cùng.

      Bình thường nàng mình tu luyện cũng thấy hiệu quả kỳ diệu nào hết. Nhưng khi bị Thiên Lân truy cản mãnh liệt, lập tức trong lòng kích động, bất tri bất giác phát huy ra thần hiệu.

      Thêm nữa, sáu năm nay Tân Nguyệt theo Thiên Đao khách học nghề, tu vi Tân Nguyệt thay đổi ra đến cảnh giới nào bản thân nàng cũng biết được.

      Cho nên tổng hợp lại, Thiên Lân muốn áp đảo Tân Nguyệt cũng phải là dễ dàng được.

      So tài chiêu liên miên kéo dài. Vô tận hình ảnh tụ lại rồi tan, tan rồi lại tụ.

      Như vậy, liên tiếp mấy lần, cuối cùng Thiên Lân phải dừng thân, mỉm cười nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt toát lên đầy màu sắc.

      Phát Thiên Lân đắc ý, Tân Nguyệt hơi phục nũng nịu :

      - Cười cái gì mà cười, chiêu thứ nhất ngươi hoàn toàn thắng được.

      Thiên Lân thôi cười, nho nhã đáp:

      - Chiêu thứ nhất chỉ là thử thăm dò, nàng có phản ứng nhanh đến vậy khiến ta rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, điều này chứng tỏ nàng những năm gần đây hề lười biếng. Chiêu thứ hai là so về tu vi, lần này nàng phải cẩn thận mới được.

      Thấy Thiên Lân ra vẻ người lớn, Tân Nguyệt hơi chịu, quát lên:

      - Chớ có tự phụ, tu vi của chúng ta ai cũng đoán được, ngươi thấy là chẳng có chút cơ hội sao.

      Thiên Lân lắc đầu nhè , cười hơi cổ quái đáp:

      - Chiêu thứ hai so tài tu vi rất đơn giản, nhưng lại có chỗ nào cho kỹ xảo. Bởi vì ta muốn đông cứng nàng tại chỗ, trước khi nàng thoát được nắm lấy tay nàng. Bây giờ, nàng hãy chuẩn bị trước .

      Tân Nguyệt vừa chuẩn bị vừa quan sát , phát Thiên Lân tùy ý tự nhiên, thấy có dấu hiệu nào ra tay, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

      Bởi vì nàng biết, Thiên Lân mặc dù có chút cuồng vọng, nhưng cho lấy có.

      nếu ra, hẳn nhất định làm được. Tính như vậy thực lực của chẳng phải đến mức thần bí khó dò rồi sao?

      Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt ngầm cảnh giác, miệng lại :

      - Nhớ lại lời năm xưa của ngươi, ta cần phải ngu ngốc đứng yên ở đây chờ đợi ngươi xuất chiêu.

      Thiên Lân cười khẽ đáp:

      - Xem ra nàng vẫn luôn nhớ đến những câu ta cách đây sáu năm, nhưng năm đó nàng cảm nhận được lần thất bại, bây giờ sợ dẫm lại vào vết xe đổ sao?

      Còn , Thiên Lân hai tay chắp sau lưng bước lên bước, luồng sáng trắng huyền diệu mà ngầm giấu đột nhiên xông đến quanh người Tân Nguyệt.

      Đó là kết giới Huyền Băng, bao trùm lấy Tân Nguyệt, cho nàng có cơ hội né tránh hay bỏ chạy.

      Thấy vậy, Tân Nguyệt vẻ mặt biến hẳn, trường kiếm rút ra khỏi vỏ, thanh đao sáng hình cong bổ thẳng xuống cùng với kiếm khí gì ngăn được, lập tức phá vỡ kết giới huyền băng.

      Thừa dịp này, thân thể Tân Nguyệt loáng lên lướt qua vài trượng, ai ngờ xuất khối băng cố định nàng ngay giữa trung.

      Thời khắc đó, Thiên Lân đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt hơi mỉm cười, hề thấy di động chút nào, nhưng khối băng lại huyền bí vô cùng, thần hay quỷ biết đóng băng Tân Nguyệt.

      Toàn lực giãy dụa, Tân Nguyệt vừa dùng Hàn Băng pháp quyết hấp thu khí lạnh, vừa phát xuất chấn động dự tính nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

      Nhưng thời khắc đó, Thiên Lân sao có thể để cho nàng có cơ hội tốt như vậy đây?

      Tiến lên phía trước, thân pháp Thiên Lân phiêu dật linh động, dễ dàng đến bên cạnh Tân Nguyệt, tay trái nhàng phóng ra về phía tay phải nàng bị đóng băng, cả khối băng chớp mắt bị hút sạch.

      Thân hình động lên, Thiên Lân bay lên nắm chặt bàn tay mềm mại của Tân Nguyệt, miệng khẽ lẩm bẩm:

      - Nắm lấy tay nàng, cùng nàng chơi.

      Tân Nguyệt ban đầu còn chìm đắm trong bàn tay vừa mới làm tan băng của Thiên Lân, hiểu vì sao lại như vậy.

      Nhưng rất nhanh, Tân Nguyệt tỉnh táo lại, giãy dụa :

      - Thiên Lân buông tay, được như vậy.

      Thiên Lân nhìn về xa xa, bình tĩnh đáp:

      - khi rơi vào tay ta, đời này của ta. Ta buông tay.

      Tân Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn , than :

      - Ngươi lớn rồi, lẽ nào biết nam nữ có khác biệt sao?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Sách thánh hiền ta đọc từ đến lớn, tự nhiên biết lễ tiết nam nữ. Nhưng trong sách ngoài những chuyện đó ra, còn có số khác biệt.

      Tân Nguyệt trong lòng rung động, ánh mắt hơi hoảng loạn, buồn bã :

      - ra ta sai rồi, ngươi còn chưa lớn.

      Thiên Lân nghiêm túc đáp:

      - Nàng hề sai, ta lớn rồi. Nhưng nàng cố che giấu suy nghĩ trong lòng mình. Băng Nguyên vốn lạnh lùng, người sinh sống Băng Nguyên lại nóng bỏng. Nàng hà tất phải ngụy trang mình lại, như vậy cuộc đời còn có ý nghĩa nữa chăng?

      Tân Nguyệt :

      - Tính cách là trời sinh, rất khó thay đổi lớn được. Thôi, những chuyện đó với ngươi cũng vô dụng, ngươi muốn đâu?

      Thiên Lân quay đầu mỉm cười, ánh mắt chứa tình nhìn nàng :

      - đâu cũng được, để lưu lại đoạn ký ức tốt đẹp cho khoảng đời mười tám tuổi của ta.

      Tân Nguyệt trả lời, chỉ im lặng nhìn , tự trong lòng: “ chỉ mười tám tuổi, vì sao khiến người ta nhìn được vậy?”

      Thấy nàng . Thiên Lân cũng hỏi gì thêm, cứ nắm chặt tay nàng như vậy, lúc bay lên tầng mây, lúc xuyên qua giữa những ngọn núi băng, phóng thẳng về phía Đằng Long cốc.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 51: Chương 051
      Lúc đầu, Tân Nguyệt tương đối rụt rè, lạnh lùng mà cười.

      Nhưng sau đó, Thiên Lân múa môi múa mép chọc cho Tân Nguyệt vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng bỏ đau lòng, kết hợp với Thiên Lân cười đùa vui vẻ trong lúc ở núi băng, ghi lại dấu ấn trong tâm linh.

      Thời bất tri bất giác trôi qua, Thiên Lân chìm đắm trong khoái lạc, quên hết bọn năm người Lâm Phàm chờ đợi.

      Tân Nguyệt tương đối tỉnh táo, thấy còn sớm, nhắc nhở:

      - Thôi, chơi nữa, phải quay về thôi.

      Thiên Lân chìm đắm tỉnh lại, nhìn địa hình vùng lân cận, cười :

      - Đúng, ta quên bọn Lâm Phàm còn chờ ta. Bây giờ … Ồ … Nàng nhìn kìa, đó là vật gì vậy?

      Trong tiếng hô thất thanh, Thiên Lân chỉ vào sườn núi ngoài vài dặm, chỉ thấy có dấu ấn to lớn đó.

      Tân Nguyệt nhìn theo hướng mắt , lập tức hô :

      - Cái này …cảm giác giống như dấu chân. Nhưng cái gì lưu lại dấu chân vĩ đại này đây?

      Té ra đó là vết lõm to vài trượng, hình dạng phảng phất như dấu chân người, ấn sau vào nền đất, vài thước băng dày bề mặt đều bị giẫm vỡ hoàn toàn.

      Thiên Lân vẻ mặt kinh dị, cau mày :

      - Chuyện quái lạ lần này, ta mới thấy được lần đầu, chúng ta hãy xem rồi tính.

      dứt liền kéo Tân Nguyệt bay , giây lát đến chỗ sườn núi thoai thoải kia.

      Ở đó, Thiên Lân còn thêm phần kinh ngạc nữa.

      Chỉ thấy hàng dấu chân kéo dài mãi về phía Bắc, cuối cùng biến mất ở cửa vào cốc băng tuyết cách đó vài dặm.

      Muốn biết đến chỗ nào cần phải tiếp tục quan sát. Tân Nguyệt nhìn kỹ dấu chân mặt đất, dài khoảng hai trượng, ngang tám thước, sâu hai thước.

      Như vậy người muốn tạo ra dấu chân này phải lớn hơn người bình thường khoảng hai mươi lần.

      Trao đổi vài câu rồi, Thiên Lân :

      - Bây giờ chỉ bằng dấu chân cũng nhìn ra được điều gì, chúng ta hay là cứ theo đuôi, tra xét xem ra quái vật nào lưu lại.

      Tân Nguyệt hề phản đối, chỉ nhắc nhở:

      - Lần này được sơ sót, phải cẩn thận vô cùng.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Yên tâm, có ta đây, quyết để nàng bị chút thương tổn nào.

      rồi kéo tay nàng, thầm theo dấu chân đó.

      Chỉ chốc lát vượt qua mười dặm.

      Thiên Lân và Tân Nguyệt đến lối vào băng cốc, dám ngang nhiên tiến vào mà triển khai thăm dò, thấy chút khác thường mới tiến vào trong cốc.

      Đó là băng cốc rất sâu, chỗ nào cũng thấy toàn là băng tuyết và khe băng, lại thấy bất kỳ tung tích nào của quái vật to lớn.

      Còn dấu chân kéo dài đến giữa băng cốc lại biến mất thần bí. Điều này khiến Thiên Lân và Tân Nguyệt rất khó hiểu.

      Ngừng lại gần dấu chân cuối cùng, Thiên Lân liếc nhìn cảnh tượng bốn phía, phát băng cốc này hơi quỷ dị, nhưng cụ thể là gì lại ra được.

      Tân Nguyệt bên cạnh xem xét tình hình mặt đất, sau khi thu lượm được gì liền đứng lên về phía dấu chân biến mất.

      Thời khắc đó, Thiên Lân đột nhiên nổi lên sợ hãi trong lòng, vội vàng la lên:

      - Dừng lại nhanh, được tiến tới nữa.

      Tân Nguyệt nghe vậy thất kinh, quay đầu nhìn Thiên Lân, muốn mở miệng hỏi.

      Ai ngờ Thiên Lân chợt xông đến, kéo tay nàng rồi quay ngược lại với tốc độ kinh người.

      Tân Nguyệt kinh ngạc vô cùng, hỏi tới:

      - Ngươi kéo đâu thế, có phải phát được điều gì hay ?

      Thiên Lân vẻ mặt khó coi, bay đến ngoài ba mươi dặm mới giảm tốc độ.

      - Ta cũng biết nữa, ngược lại có cảm giác rất hay. Phảng phất như trong băng cốc đó chứa cái gì đó đáng sợ, cẩn thận nuốt lấy chúng ta. Ngoài ra, trước đó dường như có giọng phát ra cảnh cáo cho ta, tình hình cụ thể ta lúc đó để ý, cũng quên mất. Sau này ngươi phải hứa với ta, nhất thiết được ngang nhiên quay lại nơi đó, muốn cần phải báo cho ta cùng.

      Cảm nhận được quan tâm của , Tân Nguyệt trong lòng hơi mừng, ôn nhu :

      - Được, ta hứa với ngươi. Bây giờ ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, coi như chưa có điều gì phát sinh.

      Quả có thể coi như chưa có điều gì phát sinh chăng? Thời khắc này, hai người bọn họ hoàn toàn biết, có số chuyện khi phát sinh rồi xua được.

      Thiên Lân nghe vậy tâm tình tốt hơn, liếc về phía Đằng Long cốc, :

      - Trưa nay, Tuyết Xuân và Huyền Vũ ước hẹn giao chiến với ta ở Long trì, bọn chúng thỉnh Từ Tĩnh làm người chứng. Ta muốn mời nàng làm người chứng.

      Tân Nguyệt hơi cảm thấy bất ngờ, giọng :

      - Ngươi muốn động thủ với bọn họ…? Chuyện này dường như được tốt lắm đâu. Ngoài ra, ngươi vì sao lại muốn mời ta làm người chứng vậy?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Bọn chúng vẫn hay xem thường ta và mấy đứa Lâm Phàm, năm đó từng khi dễ bọn ta, bất quá chiếm được chút tiện nghi nào nên mang hận trong lòng. Lần này, ta cũng chỉ vì mấy đứa Lâm Phàm mà lên tiếng, muốn giáo huấn sơ bọn chúng. Còn về việc mời nàng, là nàng thích hợp hơn, hai là khiến bọn chúng rung động, khiến bọn chúng đừng quá tự đề cao mình.

      Tân Nguyệt trừng cái, êm ái :

      - Người tự phụ nhất là ngươi, còn có ý người khác nữa.

      Bật cười ha ha, Thiên Lân đáp:

      - Ta chỉ hơi đủ khiêm tốn thôi, tính là tự phụ được.

      Tân Nguyệt trừng mắt cái, cười mà như cười :

      - Mạnh miệng, khó mà quản lý được ngươi.

      Thiên Lân ánh mắt ngẩn ngơ, nhìn bộ dáng xấu hổ muốn nổi giận của Tân Nguyệt, nhịn được than thở:

      - Ánh mắt đó của nàng khiến ta khó mà quên được. phải nàng xinh đẹp, mà ánh mắt nàng tràn đầy nhu tình.

      Tân Nguyệt trong lòng run lên, ngầm mắng:

      - Xấu xa, làm ra vẻ thông minh, sau này còn biết …

      Trong lúc suy tính, Tân Nguyệt đột nhiên phát còn xa Đằng Long cốc, vội vàng phát ra luồng chân nguyên hất tay Thiên Lân , :

      - Sau này phải nhớ kỹ quy củ, nếu ta nổi giận quan tâm đến ngươi.

      Thiên Lân biết nàng thẹn thùng, bản thân ra cũng như vậy, vì thế lên tiếng vâng lời:

      - Yên tâm, ta tự có chừng mực. Bây giờ, bọn Lâm Phàm đều ở cửa cốc chờ, nàng theo ta chuyến để tránh sau này bọn chúng chê cười ta.

      Tân Nguyệt ừ khẽ tiếng, sau đó lấy lại vẻ lạnh lùng, dời xa Thiên Lân, cùng với quay về. Giây lát, hai người đến cửa cốc, năm đứa Lâm Phàm vẻ mặt nóng nảy, vừa chào hỏi Tân Nguyệt, vừa đưa mắt hỏi han Thiên Lân.

      Cười tiếng, Thiên Lân đáp:

      - Tân Nguyệt đồng ý, trưa nay làm người chứng cho chúng ta.

      Lâm Phàm cười :

      - Như vậy tốt rồi, có Tân Nguyệt sư tỷ ra tay, khí thế chúng ta thua bọn chúng.

      Linh Hoa :

      - Đây chỉ là ban đầu, đợi đến chiều Thiên Lân mới thắng bọn chúng. Lúc đó xem thử bọn chúng còn dám coi thường người khác nữa .

      Tiết Quân ba đứa phụ họa:

      - Đúng thế, phá nát ngạo khí của bọn chúng.

      Tân Nguyệt thấy vậy tiện tỏ thái độ, lạnh lùng :

      - Thời gian còn sớm, ta trước bước, chiều nay gặp lại.

      rồi phi thân , chớp mắt còn thấy. Đợi Tân Nguyệt rời rồi, Hắc Tiểu Hầu lập tức kêu la:

      - Thiên Lân, hãy thành ra , ngươi làm sao khiến Tân Nguyệt sư tỷ đồng ý làm người chứng?

      Bật cười ha hả, Thiên Lân đáp:

      - Phật thể , còn linh.

      Tiết Quân nắm lấy tay , hỏi:

      - Bây giờ ngươi tin vào sức hấp dẫn của Tân Nguyệt sư tỷ chưa?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Cây này bọn ngươi tương đối đúng, nàng ta đúng là đẹp đến kinh người.

      Lâm Phàm thấy bọn chúng những chuyện này, quát :

      - Đủ rồi, nơi này hợp để những chuyện đó, chúng ta hay về cốc , ăn trưa xong mới chuẩn bị cho trận so tài.

      Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân hơi vui, nhưng lại dám lên tiếng, ngoan ngoãn theo sau Thiên Lân, cùng Lâm Phàm, Linh Hoa quay về trong cốc.

      Buổi chiều, Thiên Lân, Lâm Phàm hàng sáu người ở cửa cốc chờ Tân Nguyệt, sau đó cùng nhau Long trì.

      Lúc này, Tuyết Xuân, Huyền Vũ chờ đợi lâu rồi, Phi Hiệp cũng ở đó, còn có người là Từ Tĩnh.

      Ở xa xa, Thiên Lân đánh giá Từ Tĩnh, thấy so với năm xưa càng thêm nhiều phần tuấn, toàn thân lấp lánh tầng ánh sáng màu đỏ nhạt, vẻ mặt mang nụ cười tự tin, ánh mắt chứa bình tĩnh.

      Từ Tĩnh có thanh trường kiếm, mơ hồ toát ra khí lạnh, dường như có vài phần linh khí.

      Đến bên Long trì, hai bên vẻ mặt đều có nụ cười khách sáo.

      Thiên Lân và Từ Tĩnh cũng chào hỏi vài câu, ánh mắt nhìn đến Phi Hiệp, tán dóc câu được câu mất với .

      Từ Tĩnh nhìn Tân Nguyệt, trong mắt toát ra vẻ ái mộ ràng, mỉm cười :

      - Vẫn tưởng Thiên Lân chơi, ai ngờ muội đến đây.

      Tân Nguyệt hiểu cảm tình của với mình, điềm nhiên đáp:

      - Đúng thế, có số chuyện đột nhiên xảy ra khiến người ta trở tay kịp nữa.

      Từ Tĩnh nghe ra vài phần ý, hỏi:

      - Sư muội, muội muốn

      Lắc đầu, Tân Nguyệt đáp:

      - Ta chỉ tiện miệng ra, Từ sư huynh chớ nên để ý trong lòng.

      Lâm Phàm chăm chú nhìn Tuyết Xuân, hời hợt hỏi:

      - Lần trước gặp ở nơi này, đó là chuyện chín năm trước, biết Tuyết Xuân sư huynh còn nhớ trong lòng ?

      Tuyết Xuân cười lạnh đáp:

      - Ngươi còn quên, ta sao lại quên được. Bớt xàm , kêu Thiên Lân đến phân cao thấp.

      Lâm Phàm hừ tiếng, ánh mắt nhìn đến Thiên Lân bên cạnh, kêu lên:

      - Thiên Lân, đến lúc làm chuyện chính rồi.

      Chào từ biệt Phi Hiệp, Thiên Lân đến bên Lâm Phàm, nhìn Tuyết Xuân và Huyền Vũ, hỏi lại:

      - Mọi người cũng xem là quen biết, các ngươi muốn so tài thế nào đây?

      Tuyết Xuân hừ giọng đáp:

      - Tự nhiên là so tổng hợp thực lực, ai đánh ngã đối phương trước được tính là thắng.

      Thiên Lân gật gật đầu, ra vẻ hiểu, tiếp tục hỏi:

      - Còn có quy củ khác nữa ?

      Huyền Vũ đáp:

      - So tài hơn thắng thua, phải đấu sinh tử!

      Thiên Lân đáp:

      - Được, chuyện này thành vấn đề.

      Tuyết Xuân :

      - Bây giờ chúng ta bắt đầu, hãy để Từ sư huynh và Tân Nguyệt sư muội chứng kiến, bên thua thấy được bên thắng rồi hai bên đều phải thối lui ba bước.

      Thiên Lân ý kiến, bình thản :

      - Được, mọi thứ theo như ngươi . Bây giờ các ngươi từng người đấu với ta hay đấu cùng lúc.

      Huyền Vũ giận dữ :

      - Tự nhiên là đấu , ngươi cho chúng ta là người thế nào.

      Thiên Lân cười đáp:

      - võ đài tranh tài, ta tự nhiên cho các ngươi là địch nhân. Được rồi, vui đùa nữa, ai lên trước đây?

      Tuyết Xuân bước lên bước, trầm giọng :

      - Ta đến trước. Ngươi tốt nhân hãy tìm thanh binh khí trước, để tránh đến lúc thua lại phục.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 52: Chương 052
      Thiên Lân liếc thanh kiếm trong tay , tự phụ đáp:

      - So tài đơn giản cần gì phải dùng đến binh khí nào nữa, ngươi cứ thế ra tay cho tiện là được.

      Tuyết Xuân nổi giận, tức tối cười :

      - Được, cuồng vọng, để ta xem ngươi còn cuồng vọng đến lúc nào. Xem chiêu.

      Giữa tiếng quát giận dữ, Tuyết Xuân uốn mình tiến lên, khí thế nhanh như báo, mạnh như hổ, bóng kiếm liên miên chứa khí lạnh vô cùng, chớp mắt hình thành vùng băng tuyết trong phương viên vài chục trượng, hơn nữa còn nhanh chóng tụ về phía Thiên Lân.

      Lắc mình chuyển động, Thiên Lân hoàn toàn phản kích, chỉ lượn qua lượn lại trong bóng kiếm của Tuyết Xuân, phân tích thực lực của .

      Còn về những sương băng, Thiên Lân chút quan tâm, cứ để cho chúng càng lúc càng dày đặc, hơn nữa thỉnh thoảng còn có chút khí tức kỳ dị thêm vào.

      Kiếm ra phép theo, Tuyết Xuân hiển ràng, bản thân căn bản thể thương hại đến Thiên Lân.

      Vì thế, kiếm thức của Tuyết Xuân biến chuyển, cả người bắn lên trung, hệt như con quay lượn quanh bốn phía Thiên Lân, quát to:

      - Phi tuyết mạn thiên kiếm quang hàn, nhất thức thiên trọng quỷ nan triền. (Tuyết bay đầy trời lạnh buốt ánh kiếm, thức nặng nề quỷ cũng khó chịu nổi).

      Trong sát na, làn kiếm trắng lấp lánh tầng tầng, lớp lớp hệt như hoa tuyết, lại như sóng biển từ bốn phương tám hướng bay đến, vây chặt tất cả các hướng bỏ chạy được.

      Bên ngoài, người quan sát vẻ mặt biến hẳn, trước kinh ngạc tán thưởng “Phi Tuyết kiếm quyết” của Tuyết Xuân uy lực bất phàm, sau lo lắng cho Thiên Lân phải ứng phó thế nào, dù sao cũng chỉ hai tay trần.

      Từ Tĩnh vẻ mặt bình thản, liếc Tân Nguyệt và Lâm Phàm, thấy hai người bọn họ chút lo lắng, trong lòng khỏi nghi hoặc.

      Bọn họ quả nhận định Thiên Lân nhất định thắng chăng?

      Trong lúc suy nghĩ, Từ Tĩnh khỏi cẩn thận quan sát.

      Giây lát, hai bên giao chiến tiến vào giai đoạn kịch liệt.

      Tuyết Xuân kiếm như rồng rắn, Phi Tuyết kiếm phiêu dật linh động thần bí khó lường, lại có khí cực hàn, nhanh chóng ngưng đọng gian, bức cho Thiên Lân hành động bất tiện.

      Thấy vậy, Thiên Lân chân mày nhíu lại, sau khi nắm được đại khái thực lực của Tuyết Xuân, lập tức chuyển thủ thành công, thân thể nhanh nhẹn rít lên bay lượn theo những đường hướng quỷ dị khó lường, xuyên qua những khe hở giữa kiếm với kiếm, hơn nữa còn thi triển Băng Thần quyết, biến khí lạnh do Tuyết Xuân thi triển Phi Tuyết kiếm bộc phát ra trở thành vũ khí, lợi dụng lúc ý chí của phấn khích, chớp mắt ngưng đọng tại chỗ, khiến cách gì nhúch nhích.

      Bất ngờ đến đột ngột, những người quan sát cuộc chiến ngoại trừ Tân Nguyệt hiểu vài phần ra, Từ Tĩnh, Lâm Phàm và những người khác đều hiểu Thiên Lân làm sao chỉ chớp mắt đóng băng Tuyết Xuân.

      về điểm này phải nhờ vào việc Thiên Lân tu luyện Băng Thần quyết.

      Đó là loại pháp quyết bá đạo, có điều kiện thuận lợi vùng Băng Nguyên, phối hợp với tu vi thâm hậu của Thiên Lân, trở thành vị thần băng tuyết, có khả năng khống chế băng tuyết đến mức tùy tâm mà thành, chỉ cần trong ý nghĩ lóe lên, khí lạnh băng chớp mắt có thể hoàn thành nhiệm vụ đặt ra.

      Bật cười ha hả, Thiên Lân hề để ý đến Tuyết Xuân bị đông cứng, hướng về mọi người lên tiếng:

      - May mắn giành thắng lợi, mọi người chớ chê cười.

      Huyền Vũ sắc mặt u ám, liếc nhìn Tuyết Xuân bị phong ấn trong tầng băng dày vài thước, trầm giọng :

      - Thiên Lân, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi làm sao đạt đến mức băng dày như vậy?

      Thiên Lân khiêm tốn đáp:

      - May mắn mà thôi, chuyện này đều do Phi Tuyết kiếm quyết của , nếu ta còn có cơ hội.

      Huyền Vũ bán tín bán nghi :

      - Quả như vậy sao?

      Thiên Lân hỏi ngược:

      - Nếu phải như vậy, ngươi cho là như thế nào?

      Huyền Vũ hừ tiếng, quát lên:

      - Chớ đắc ý, cuộc thứ nhất ngươi bất quá may mắn mà thôi, ta cho ngươi có được may mắn lần hai.

      rồi hình bóng động đậy, xuất cách Thiên Lân sáu thước, lạnh lẽo tập trung nhìn .

      Chân mày cau lại, Thiên Lân lắc đầu đáp:

      - Dương cương pháp quyết ngươi tu luyện hỏa hầu được như Hàn Băng pháp quyết. Nếu như ngươi bỏ sở trường dùng sở đoản, thế kết quả càng được như ý, ngươi cân nhắc …

      Huyền Vũ quát lên:

      - Câm miệng, chớ có ra vẻ thông minh như vậy. Ngươi hãy tiếp chiêu .

      Bước lên bước, tay phải múa chưởng đánh xuống, luồng lửa đỏ màu đỏ rực từ lòng bàn tay bay ra, hóa thành con rắn lửa hướng thẳng vào ngực của Thiên Lân.

      Lắc đầu bật cười, Thiên Lân muốn , nhưng đột nhiên luồng khí tức truyền vào não , khiến khỏi nhíu mày, thân thể loáng lên biến mất, thối lui đến cột băng chứa Tuyết Xuân.

      Huyền Vũ thấy thối lui, cho là có chút kiêng kỵ, nhịn được châm chọc:

      - Thế nào, sợ rồi chăng? Ngươi phải hề sợ gì mà?

      Thiên Lân trừng cái, sau đó tay phải phóng thẳng về phía cột băng, chỉ thấy cột băng nhanh chóng tan ra, chớp mắt tiêu tan thấy, khiến cho Tuyết Xuân giữa trung ầm ầm rơi xuống mặt đất.

      Bật người đứng lên, Tuyết Xuân cả giận :

      - Hay cho Thiên Lân, ta muốn ngươi biết lợi hại của ta.

      rồi múa kiếm lên, hệt như con hổ hung hăng.

      Thấy xông đến, Thiên Lân vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, ánh mắt liếc về phía chân trời, điềm nhiên đáp:

      - Tôn trọng trưởng bối các ngươi, hôm nay ta coi như xong. Lần tới lại chọc giận ta, nhất định khiến các ngươi mất mặt thế nào.

      Huyền Vũ và Tuyết Xuân sửng sờ chút, hiểu chuyện này làm gì.

      Bên ngoài, Từ Tĩnh quan sát lại phát được, nhắc nhở:

      - Dừng tay, Tứ sư thúc đến rồi.

      Câu này vang lên, ngoại trừ Thiên Lân và Tân Nguyệt, những người ở đó ai ngạc, lần lượt nhìn lên đỉnh đầu.

      Tuyết Xuân và Huyền Vũ càng thêm hoang mang lùi lại, vẻ mặt khó coi.

      Hạ mình xuống mặt đất, Lý Phong liếc mọi người, dường như đoán được điều gì, hỏi lại:

      - Thế nào rồi, tụ hội ở đây chăng?

      Phi Hiệp ngượng ngùng :

      - hề có, chúng con chỉ tình cờ gặp ở đây, vì thế mọi người chuyện lúc.

      Lý Phong vừa thấy kiểu cách vậy, liền biết dối.

      Nhưng thấy mọi người đều lên tiếng, cũng cố làm ra vẻ biết, ánh mắt nhìn Thiên Lân, chào hỏi:

      - Vài năm gặp, ngươi những lớn lên mà còn tuấn tú hơn nhiều.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Lý thúc thúc quá khen, trong mắt của người, con vĩnh viễn là đứa trẻ.

      Lý Phong sửng sốt chút, cười :

      - Quả là miệng ngọt, còn hơn tụi kia mấy phần. Đến lúc nào vậy, sao vào trong cốc ngồi chút?

      Thiên Lân đáp:

      - Sáng nay con vào trong cốc, bây giờ cùng Lâm Phàm, Tân Nguyệt ra ngoài du ngoạn, vừa hay gặp bọn họ, thuận tiện chuyện, chuẩn bị so sánh chút.

      Lý Phong vừa nghe hiểu được mấy phần, lập tức trừng Tuyết Xuân, Huyền Vũ, với Từ Tĩnh:

      - Sau này có rảnh rỗi nhớ quản lý đến bọn chúng, chớ gây chuyện đâu. Bây giờ các con theo ta về cốc, vừa thu được tin tức kinh người, cốc chủ triệu tập mọi người quay về.

      rồi nhìn Thiên Lân :

      - Ngươi cũng cùng , có lẽ các ngươi cũng có chút quan hệ.

      Thiên Lân vâng tiếng, hàng người liền phi thân rời .

      Trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh ngồi ghế cốc chủ, vẻ mặt trầm ngâm.

      Hai bên, Hàn Hạc và Điền Lỗi vẻ mặt trầm, chăm chú nhìn năm người Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng, Chu Kiệt và Đinh Vân Nham.

      Lúc này, Lý Phong từ ngoài động vào, phía sau có Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp, Tân Nguyệt, Lâm Phàm và Thiên Lân.

      - Bẩm sư phụ, sáu người Từ Tĩnh đến rồi, Thiên Lân cũng đến.

      Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, giọng :

      - Mọi người đến rồi, bây giờ bắt đầu .

      Trương Trọng Quang mở miệng trước tiên:

      - Khải bẩm sư phụ, chúng con vừa mới thu được tin tức, Băng Nguyên xuất cao thủ thân phận, hành tung vô cùng quỷ bí. Những người ngày số lượng lớn, tổng cộng từ năm đến mười người, nhưng tu vi lại kinh người. Còn về mục đích những người này đến Băng Nguyên, nay tạm thời còn biết được, cần phải tìm hiểu từng bước.

      Thiên Lân, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt bảy người nghe vậy thất kinh, ràng rất kinh ngạc.

      Tiễn Vân Hạc tiếp lời:

      - Ngoại trừ những chuyện này ra, đêm qua trong Tuyết Lang cốc còn phát sinh bạo loạn, vài trăm con sói tuyết đột nhiên phát điên, cắn chết ít đồng loại, cuối cùng Thanh Lang phải ra mặt loại trừ. Hôm này, có đệ tử trong cốc phát tám con gấu Bắc Cực về phía Tuyết Lang cốc, đêm nay hẳn đến nơi.

      Những người có mặt đều biến sắc, hành động của sói tuyết và gấu Bắc Cực dự báo điều gì đây?

      Triệu Ngọc Thanh thấy mọi người , hỏi tiếp:

      - Nghe thấy những điều này, các vị có suy nghĩ như thế nào?

      Tam đồ đệ Vương Chí Bằng lên tiếng:

      - Theo đệ tử thấy, tin tức thứ nhất còn chưa thể xác định hay dở thế nào, nhưng xuất khác lạ ở Tuyết Lang cốc và gấu Bắc Cực dường như dự báo điều gì đó. Chúng ta phải toàn lực truy xét.

      Chu Kiệt đồng ý :

      - Tam sư huynh có đạo lý nhất định.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 53: Chương 053
      Lý Phong :

      - Chúng ta nay phát ra rất nhiều đệ tử truy xét, đợi sau khi có thêm số tin tức mới có thể bắt tay vào ứng phó được.

      Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

      - Chuyện này nguy hiểm rất lớn, đệ tử thông thường thích hợp lắm, vì thế ta dự tính sai bọn Từ Tĩnh ra tay.

      Trương Trọng Quang tán thành:

      - Sư phụ suy nghĩ rất đúng, bọn chúng cũng còn nữa, hẳn phải trải qua thời gian rèn luyện. Lần này có Từ Tĩnh dẫn đầu, đệ tử tin nhanh chóng có được tin tức mới.

      Triệu Ngọc Thanh gật đầu :

      - Từ Tĩnh hành trầm ổn, điểm này ta hoàn toàn yên tâm. Bất quá hành động lần này ta dự tính phân thành hai tổ , tổ thứ nhất do Từ Tĩnh thống lĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ theo, phụ trách truy tìm lai lịch của những cao thủ thần bí kia. Tổ thứ hai do Tân Nguyệt thống lĩnh, Phi Hiệp, Lâm Phàm theo, truy tìm nguyên nhân sói tuyết phát cuồng cùng với xuất của gấu Bắc Cực. Hai tổ đều có thể thêm hai người, chọn lựa thế nào để bọn chúng tự định đoạt.

      Từ Tĩnh và Tân Nguyệt đều cung kính :

      - Đồ tôn nghe lệnh, nhất định phụ kỳ vọng.

      Triệu Ngọc Thanh hài lòng cười cười, dặn dò:

      - Đạo ứng biến tồn tại trong lòng, hy vọng hành động lần này có thể đủ để khiến các con học được nhiều thứ từ đó. Bây giờ, các con hãy chuẩn bị, ngày mai chính thức bắt đầu.

      Từ Tĩnh và Tân Nguyệt vâng dạ tiếng, dẫn bốn người còn lại lui ra.

      Triệu Ngọc Thanh quay lại nhìn sáu đồ đệ, dặn dò:

      - Từ hôm nay trở , mọi chuyện trong cốc đều do Lý Phong xử lý. Trọng Quang và Vân Hạc chú ý đến tình hình vùng Băng Nguyện, Chí Bằng và Vân Nham chia ra đến Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông, báo cho bọn họ biết chuyện này, tiện thể hỏi xem bọn họ có được tình hình nào mới hơn .

      Năm đồ đệ có nêu tên đều đồng thanh vâng dạ, còn lại Chu Kiệt chưa nghe nhắc tên vội hỏi:

      - Sư phụ, còn con sao?

      Triệu Ngọc Thanh cười :

      - cần gấp, để phòng trường hợp có tình huống phát sinh cho nên con tạm thời chờ đợi được rồi. Thôi, các con trước , Thiên Lân ở lại đây.

      Các đệ tử vâng lệnh rời , sau đó Hàn Hạc và Điền Lỗi cũng rời , nơi đó chỉ còn lại hai người Triệu Ngọc Thanh và Thiên Lân.

      Điềm nhiên cười, Thiên Lân hỏi:

      - Cốc chủ lưu con lại là muốn điểm gì đây, hay là muốn hỏi chuyện gì?

      Triệu Ngọc Thanh bình tĩnh đáp:

      - Cả hai đều có. Trước hết ta nghĩ con tại sao trong lúc truy đuổi theo dấu chân đến băng cốc con đột nhiên bỏ ?

      Thiên Lân sửng sờ, kinh khiếp :

      - Cốc chủ lúc đó cũng ở đấy?

      Triệu Ngọc Thanh cười đáp, thúc giục:

      - Con cần phải biết quá nhiều, phúc đáp ta được rồi.

      Thiên Lân hơi hồ nghi, nhưng lại đùa nữa, thản nhiên đáp:

      - Lúc đó con cảm thấy có cảm giác bất an rất mạnh mẽ, dường như trong băng cốc có chứa bí mật gì đó, vì thế con kéo Tân Nguyệt bỏ chạy.

      Ồ lên tiếng, Triệu Ngọc Thanh chìm vào trầm tư, lúc sau mới mở miệng :

      - Chuyện này tương đối khó gặp, con quay về nhớ báo cho cha mẹ biết, bảo bọn họ tăng cường đề phòng. Ngoài ra, chuyện liên quan đến Thiên Tàm, có điểm ta còn vừa rồi chưa nhắc đến, con có muốn hiểu ?

      Thiên Lân hiếu kỳ đáp:

      - Dạ muốn, cốc chủ nhanh .

      Triệu Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu, khẽ :

      - Nhớ lại bí sử của Đằng Long cốc, Thiên Tàm là dạng bảo vật, nó vốn là do Thiên Tàm ti đao thương nhập, thủy hỏa bất xâm, vô cùng trân quý. Hơn nữa, Thiên Tàm sống lâu, nhưng nếu như sống được ngàn năm, bọn chúng liền có khả năng tự biến hóa. sống vạn năm liền trở thành sống mãi chết, có được khả năng dị biến sống lại.

      Thiên Lân kinh ngạc :

      - Nếu thần kỳ như vậy, làm sao có thể phân biệt bọn chúng sống lâu hay mau?

      Triệu Ngọc Thanh nhìn , cảm xúc :

      - Con đôi khi quá thông minh, ta chỉ nửa con lập tức biết phần còn lại, tài trí như vậy định sẵn cuộc đời này của con bình thường. Được rồi, lại chuyện chính, Thiên Tàm là loại sinh vật rất kỳ dị đặc biệt, Thiên Tàm sống ngàn năm hình dáng có lớn có , lớn có thể đến vài chục trượng, cũng như Thiên Tàm bình thường. Còn Thiên Tàm vạn năm lại tương phản hoàn toàn, bọn chúng rất bé, nhìn qua có gì nổi bật, nhưng chỉ có chỗ đặc biệt. Còn phải phân biệt thế nào ta cũng biết được.

      Thiên Lân nhớ hết những lời ông , nghi hoặc trả lời:

      - Cốc chủ cho con biết những chuyện này để làm gì vậy?

      Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ quái, giọng :

      - Có số chuyện có lý do cụ thể gì cả. đơn giản, ta mơ hồ thấy con còn có thể phát sinh chuyện gì đó. Nhưng cụ thể là gì, ta cũng được. Ngoài ra, con và bổn cốc có quan hệ thân mật, ta hy vọng trong tương lai, con có thể quan tâm chiếu cố nhiều hơn những đệ tử trong cốc.

      Thiên Lân chắc ông ta hay giả, bất quá xem ra có mấy phần là , vì thế sau khi nghĩ lướt qua, đáp lời:

      - Cốc chủ an tâm, Thiên Lân từ đến chơi ở Đằng Long cốc, nơi này cũng xem như nửa là nhà của con. Sau này nếu phát sinh biến cố, con tự nhiên toàn lực tương trợ.

      Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, cười đáp:

      - Có câu này của con là ta yên tâm rồi. Bây giờ cũng còn sớm, con .

      Thiên Lân vâng rồi ngay.

      lúc sau, Thiên Lân tìm được Tân Nguyệt và Lâm Phàm, bọn họ thương nghị để tăng thêm người, dự tính để Linh Hoa gia nhập, thêm Thiên Lân nữa vừa hay là năm người.

      Thiên Lân suy tính lúc, thấy cũng được, vì vậy quyết định theo lời.

      Sau đó, Tân Nguyệt và Lâm Phàm ai nấy về chuẩn bị, Thiên Lân cũng ở thêm nữa, trực tiếp quay về Thiên Nữ phong.

      Thấy con quay về sớm khác với thông thường, Điệp Mộng ngầm cảm thấy có chuyện phát sinh, hỏi liền:

      - Thế nào rồi, có chuyện gì bất ngờ phát sinh ?

      Thiên Lân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời:

      - Đúng thế, hôm nay phát tượng kỳ quái …

      Điệp Mộng nghe rồi vẻ mặt hơi biến, nghi hoặc :

      - Dấu chân khổng lồ như vậy trước giờ chưa từng nghe qua. Có phải là trò đùa của người nào ?

      Thiên Lân lắc đầu đáp:

      - Theo như con thấy lúc đó, nếu đúng là như vậy phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa khó mà lộ ra chút vết tích. Hơn nữa qua tra khán cẩn thận của Tân Nguyệt, cũng phát được chút nào khác thường, điều này cho thấy phải như vậy, mà tồn tại. Nhưng chúng con biết ra là quái vật nào lớn đến như vậy.

      Điệp Mộng nghĩ lát, cũng đồng ý với suy nghĩ của con trai, dặn dò:

      - Chuyện này quỷ dị, con nhớ phải chú ý an toàn.

      Thiên Lân đáp:

      - Mẹ yên tâm, Lân nhi biết rồi. Ngày mai con theo Tân Nguyệt, Lâm Phàm đến Tuyết Lang cốc thăm dò chuyến.

      Điệp Mộng ừ tiếng, sau đó :

      - Ngày mai con cầm kiếm theo để đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện gì.

      Thiên Lân chần chừ đáp:

      - thanh kiếm gãy, mang theo hay mang cũng giống nhau.

      Điệp Mộng quát lên:

      - bậy, kiếm tuy tầm thường lại là vật kim loại, băng kiếm nào có thể thay thế được.

      Thiên Lân dám nhiều, ngoan ngoãn :

      - Dạ, Lân nhi biết rồi ạ.

      Điệp Mộng biết nghĩ gì, nhàng :

      - Tuyết lạnh băng nguyên, phải là nơi để luyện kiếm, nơi này bình thường dễ dàng tìm được thần binh lợi khí. Đợi sau này con tiến vào trung thổ rồi, lúc đó mới tìm kiếm thanh thần kiếm là được.

      Thiên Lân nghe ra được ý an ủi của mẫu thân, biết bà lo cho mình, khỏi cười đáp:

      - Mẹ đừng quá quan tâm đến Lân nhi, Lân nhi cũng quan tâm đến vật ngoại thân. Chỉ cần tu vi đủ mạnh, Lân nhi tay cũng có thể ngạo thị thiên hạ.

      Cảm nhận được niềm tin và bá khí của , Điệp Mộng vui mừng :

      - rất hay, con của mẹ chỉ cần nỗ lực, chắc chắn có ngày có thể đứng giữa trời đất.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Sáng sớm, Thiên Lân mang theo thanh trường kiếm nó luyện công nhiều năm, vội vàng chạy đến Đằng Long cốc.

      Lúc này, Tân Nguyệt, Phi Hiệp, Lâm Phàm, Linh Hoa bốn người cũng chờ được lúc, vừa thấy Thiên Lân đến liền vài câu rồi lập tức xuất phát.

      trời, hoa tuyết tung bay như mưa lông ngỗng, năm người ngược gió tiến lên, tốc độ nhanh lắm.

      đường , Tân Nguyệt :

      - Sáng sớm nay, Nhị sư bá cho ta biết, gấu Bắc Cực tối qua đến bên ngoài Tuyết Lang cốc, nhưng lại hề tiến vào. Còn tình hình cụ thể thế nào, chúng ta phải điều tra mới biết được.

      Lâm Phàm cười cười, nhớ lại:

      - Năm xưa ta qua Tuyết Lang cốc, ở đó sói tuyết đầy mặt đất, dưới năm ngàn con.

      Phi Hiệp hơi bất ngờ, hỏi lại:

      - Ngươi đến đó lúc nào, sao hề nghe nhắc đến vậy?

      Lâm Phàm liếc Thiên Lân, hơi hoài niệm đáp:

      - Ngày đó ta mới bảy tuổi, Thiên Lân sáu tuổi. Lúc đó cõng ta chạy trối chết, Thanh Lang truy sát ở phía sau, chúng ta thiếu chút nữa chết rồi.

      Phi Hiệp thất kinh :

      - Bảy tuổi, thế mười hai năm rồi? Lúc đó Thiên Lân cõng ngươi chạy thoát khỏi tay của Thanh Lang?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Dù sao tình hình rất khó khăn, chạy được hai trăm dặm, cuối cùng sư phụ đến kịp, ngăn cản Thanh Lang. Nếu , ta sợ là chạy kịp đến Đằng Long cốc.

      Linh Hoa mắng:

      - Lúc đó đều do tên béo mơ hồ, nếu sớm chút, chúng ta hẳn có thể đến sớm hơn rồi.

      Lâm Phàm và Thiên Lân cùng nhìn nhau cười, ai cũng chưa từng chuyện này.

      Tân Nguyệt tránh sang chuyện khác:

      - Hành động lần này, mọi người có suy nghĩ thế nào?

      Phi Hiệp đáp:

      - Trước hết hiểu tình hình của sói tuyết và gấu Bắc Cực, sau đó mới điều tra thêm.

      Linh Hoa đáp:

      - cần phải phiền toái vậy, chúng ta chỉ cần nhìn kỹ Tuyết Lang cốc là được. Dù sao gấu Bắc Cực nếu đến rồi, cho thấy nơi đó có phần cổ quái.

      Lâm Phàm đồng ý đáp:

      - Linh Hoa suy tính rất có đạo lý, chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ.

      Tân Nguyệt gật đầu, ánh mắt nhìn lại Thiên Lân chờ đợi . Thiên Lân suy nghĩ lúc, trầm ngâm đáp:

      - Bây giờ tình hình , đợi đến quan sát Tuyết Lang cốc hồi, sau đó mới quyết định cũng chưa muộn. Trước mắt, đơn giản bốn chữ, tùy cơ ứng biến.

      Lâm Phàm nghe vậy :

      - Thiên Lân cũng có đạo lý, dù sao rất nhiều chuyện biến hóa , chúng ta thể quá cứng ngắc.

      Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, giọng :

      - Như vậy, mọi người phải thận trọng chút, thôi.

      rồi đột nhiên tăng tốc, người như phượng hoàng giỡn tuyết đón gió bay lên.

      lâu sau, Tuyết Lang cốc xuất trước mắt năm người.

      Tân Nguyệt lập tức giảm chậm tốc độ, dẫn bốn người dừng lại cách đó vài dặm.

      Linh Hoa hơi bất ngờ hỏi:

      - Tân Nguyệt sư tỷ, ở đây phải quá xa chăng?

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 54: Chương 054
      Tân Nguyệt liếc bốn người, điềm nhiên đáp:

      - Sói tuyết linh giác rất cao, hơn nữa còn có Thanh Lang, chúng ta thể cẩn thận chút.

      Linh Hoa vẻ mặt đỏ lên, xấu hổ cười :

      - Sư tỷ suy tính chu đáo, mơ hồ giống như ta.

      Phi Hiệp cười :

      - Được rồi, chuyện đó nữa, chúng ta xuất phát thôi.

      Tân Nguyệt gật đầu dặn dò:

      - Mọi người thu lại khí tức, chúng ta bộ tiến lên.

      Dứt lời liền xuất phát trước, hình bóng thon dài mang theo mấy phần lạnh lùng cao ngạo.

      Thiên Lân sau cùng, luồng ý thức dò xét lại phóng đến cửa Tuyết Lang cốc phía trước vài dặm, phát ở đó có hai luồng khí tức kỳ dị đặc biệt.

      Thiên Lân hơi kinh dị, dừng lại :

      - Mọi người dừng lại, tình hình có biến hóa.

      Tân Nguyệt xoay lại nhìn , gì.

      Phi Hiệp và Linh Hoa vẻ mặt mơ hồ, Lâm Phàm lại hỏi:

      - Có biến hóa, ngươi phát được gì rồi chăng?

      Phi Hiệp kinh ngạc:

      - Cao thủ tu chân? thể nào. Đệ tử trong cốc hề báo lại bất kỳ tin tức nào như vậy cả.

      Tân Nguyệt :

      - Ta nghĩ khả năng mới xuất tình hình này, đệ tử trong cốc còn chưa phát được.

      Linh Hoa hỏi:

      - Vậy chúng ta phải làm thế nào, núp xa xa để quan sát, hay thầm đến gần, thẳng ra được ?

      Lâm Phàm trầm ngâm :

      - Tốt nhất là quan sát trước , đợi hiểu được đại khái đối phương rồi mới suy tính có thân hay ?

      Thiên Lân :

      - Chuyện này cứ để ta, mọi người hãy lưu lại ở đây trước .

      Phi Hiệp tỏ vẻ dũng cảm :

      - Ta cùng ngươi, hai người hỗ trợ chiếu cố cho nhau.

      Thiên Lân từ chối khéo:

      - Chuyện này mình ta đủ rồi, nhiều ngược lại càng dễ bị lộ.

      rồi liếc bốn người, đợi bọn họ gì, Thiên Lân liền bắn mình lên, cả người như quả cầu tuyết bay vút về phía cửa Tuyết Lang cốc.

      Lúc này, bốn người Tân Nguyệt đều hơi kinh ngạc, cảm thấy phương thức của Thiên Lân quá ràng.

      Nhưng chỉ chớp mắt sau, bốn người liền kinh ngạc.

      Bởi vì thân thể Thiên Lânn càng tiến lên, càng thu , cuối cùng biến mất cách thần bí.

      Điểm này ra có quan hệ đến tu vi và pháp quyết của Thiên Lân.

      người có nhiều pháp quyết, trong đó có loại chuyên môn về phương diện thăm dò.

      nay, Thiên Lân xem ra biến mất thần bí, nhưng thực tế lại hóa thành hạt Tu Di Vi, cả người ngưng kết thành hạt bụi, thần hay quỷ biết đến bên ngoài Tuyết Lang cốc.

      Nơi này Thiên Lân qua cách đây mười hai năm, ít nhiều còn có chút ấn tượng.

      Lúc này chỉ thấy tám con gấu Bắc Cực chia ra nấp hai bên cửa cốc, đứng đầu cánh ngờ là con cao hơn hai trượng, lớn gấp đôi so với gấu Bắc Cực còn lại.

      Con gấu lớn này khí tức cổ quái, Thiên Lân liếc qua liền phát người nó có sức mạnh đáng sợ, mơ hồ có phong độ của cao thủ tu chân.

      Thu lại sóng thăm dò, Thiên Lân tập trung chú ý vào lưng chừng ngọn núi băng cao đến năm mươi trượng.

      Ở đó, nhìn sơ có gì dị thường, nhưng quan sát cẩn thận liền phát vùng tuyết hơi hơi nhô cao.

      Theo sóng thăm dò của Thiên Lân phát , ở đó có luồng khí tức cực kỳ yếu ớt, hẳn là có cao thủ tu đạo mai phục dưới tuyết, tùy lúc quan sát tình hình trong Tuyết Lang cốc.

      Thêm bước nữa để quan sát, Thiên Lân thông qua công hiệu thần diệu của Băng Thần quyết để nhìn được hình dáng của người đó, hơn nữa cũng hiểu được đại khái pháp quyết người đó tu luyện.

      Đó là trung niên tuổi chừng ba mươi hai ba mươi ba, toàn thân mang áo dài màu trắng bằng da điêu, tướng mạo bình thường nhưng khóe miệng lại có nốt ruồi đen hết sức ràng.

      Theo Thiên Lân thấy, chân nguyên trong người này có màu đen sẫm, quỷ dị và hay thay đổi.

      - Chính là cao thủ Ma tông! Bọn họ vì sao lại xuất ở Băng Nguyên?

      Từ thuộc tính pháp quyết, Thiên Lân phán đoán người trung niên đó là môn hạ của Ma tông, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.

      Giây lát sau, Thiên Lân bình tĩnh lại, tập trung chú ý vào trong Tuyết Lang cốc, chỉ thấy tình hình như năm xưa, vài ngàn con sói tuyết phân bố trong cốc, hề thấy có điểm gì khác thường.

      Bất quá có luồng khí tức rất yếu ớt, nhưng vô cùng tầm thường luôn khiến cho Thiên Lân tìm ra được nguyên do.

      Thay đổi pháp quyết, Thiên Lân thử dùng vài loại phép thăm dò, nhưng kết quả đều như vậy. Điều này khiến ngoài khiếp sợ còn cảm thấy kỳ quái, gấu Bắc Cực và cao thủ Ma tông kia có phải đến vì luồng khí tức thần bí đó ?

      Nghĩ đến đây, Thiên Lân trầm tư lúc, nhưng tìm được điểm mấu chốt, cuối cùng đành chọn phương án bỏ , thầm quay về điểm cách vài dặm.

      Vừa thấy Thiên Lân, Linh Hoa vội vàng :

      - Thế nào rồi, có phát được gì ?

      Liếc qua bốn người, cuối cùng Thiên Lân nhìn Tân Nguyệt, nghiêm túc đáp:

      - Ta quan sát qua tám con gấu Bắc Cực, con cầm đầu hề tầm thường, tinh thông phép tu luyện. Còn có khí tức núp của cao thủ Tu Chân giới, giấu mình lưng chừng ngọn núi băng ở phía trái của cốc, núp trong tuyết, lai lịch có phần kỳ quái, hệt như môn hạ của Ma tông của trung thổ.

      Tân Nguyệt ánh mắt thoáng nghi ngờ, hỏi lại:

      - Môn hạ Ma tông? Thiên ma giáo hay là Ma Thần tông?

      Thiên Lân đáp:

      - Chuyện này ta .

      Phi Hiệp lại :

      - Còn có thu hoạch khác nữa chăng?

      Thiên Lân chần chừ lúc, đáp:

      - Trong Tuyết Lang cốc có luồng khí tức rất thần bí, tim ra được nguồn gốc.

      Phi Hiệp sửng người, chìm vào suy tư.

      Lâm Phàm :

      - Những con sói tuyết kia có khác thường gì chăng?

      Thiên Lân đáp:

      - Ta quan sát qua, tạm thời chưa có biến hóa nào cả.

      Linh Hoa mơ hồ :

      - kỳ quái, nếu như trong cốc đều bình thường, thế những con gấu Bắc Cực kia vì sao tiến vào? Bọn chúng sợ sói tuyết quá chăng? Ngoài ra, cao thủ Ma tông kia đến đây làm gì?

      Phi Hiệp suy tư giật mình, lên tiếng suy đoán:

      - Có phải vì luồng khí tức thần bí kia, nên ba bên mới án binh bất động?

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Muốn biết chuyện này ra rất đơn giản, phá vỡ thăng bằng của bọn họ là được.

      Lâm Phàm tán đồng:

      - Sư tỷ rất đúng. Bọn họ nếu như muốn làm , thế chúng ta giúp bọn họ tay, xem thử bọn họ chơi trò gì đây.

      Linh Hoa :

      - Cho là chúng ta ra tay, thế có dẫn đến việc gây thù với ba bên ?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Điểm này cần phải quá lo lắng, chỉ cần thủ pháp xảo diệu bọn họ phát được tồn tại của chúng ta.

      Phi Hiệp nghi hoặc :

      - Thủ pháp xảo diệu ngươi cụ thể là như thế nào?

      Thiên Lân đáp:

      - Chuyện này ra dài dòng, hay cứ để ta trực tiếp đối phó là được.

      Tân Nguyệt :

      - Lần này ta theo ngươi.

      Thiên Lân cau mày, vốn ngờ nàng muốn chung, nhưng thấy ánh mắt nàng kiên định, đành phải đồng ý.

      Sau đó, Tân Nguyệt dặn dò ba người Lâm Phàm vài câu, liền theo Thiên Lân rời .

      Lần này, Thiên Lân đổi phương thức khác, dẫn Tân Nguyệt bắn thẳng lên trời, xuyên qua khỏi tầng mây đến vùng trời của Tuyết Lang cốc.

      Tân Nguyệt nhìn vẻ mặt bình thản của Thiên Lân, :

      - Đổi phương thức là vì che giấy bản thân mình chăng?

      Thiên Lân cười cười, dường như sớm đề phòng, trả lời:

      - Nàng muốn nghe lời , hay là muốn nghe giả vờ?

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Ngươi chuẩn bị , hay chỉ giả dối?

      Thiên Lân nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai nấy ngóng nhìn, cuối cùng Thiên Lân bật cười, Tân Nguyệt lại nhìn sang chỗ khác.

      Thời khắc đó, giữa bọn họ dường như xuất tia lửa, nhưng Tân Nguyệt lại chọn cách giấu .

      Thiên Lân mười tám tuổi ít tiếp xúc với nữ nhân, lúc này còn cách nào đoán được hoàn toàn tâm tư của nữ nhân, cho hoàn toàn hiểu vì sao Tân Nguyệt muốn né tránh ánh mắt .

      Tân Nguyệt trong lòng linh hoạt, biết suy đoán, vì thế sang chuyện khác:

      - Bây giờ, ngươi dự tính làm sao thần hay quỷ biết để phá vỡ cục diện cân bằng của bọn họ?

      Thiên Lân thôi nhìn, cười đáp:

      - Chuyện này rất đơn giản, đến như tượng tự nhiên là được rồi.

      Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi:

      - tượng tự nhiên?

      Thiên Lân tinh nghịch nháy mắt mấy cái, lém lỉnh đáp:

      - Đúng thế, là tượng tự nhiên.

      rồi hay tay múa lên, chân nguyên mạnh mẽ từ trong người , theo khống chế hóa thành gió lạnh vô cùng, từ tầng mây thổi xuống, hình thành trận gió mạnh thổi tung tuyết tích tụ ở trước cửa Tuyết Lang cốc.

      Tân Nguyệt nhìn thấy cảnh này, nhướng mày khẽ lẩm bẩm:

      - Ngươi

      Thiên Lân giọng thần bí cắt ngang:

      - cần phải vội, nàng nhanh chóng biết thôi.

      rồi tiếp tục múa chưởng.

      Giây lát, gió tuyết ở cửa Tuyết Lang cốc càng mạnh hơn, cuồng phong thổi lên vù vù, tác động vào ngọn núi hai bên khe hẹp của cốc khiến băng rơi xuống, bao lâu tượng băng tuyết đầy mặt đất.

      vùng Băng Nguyên, loại khí ác liệt này thường ít có, nhưng hoàn toàn phải chưa từng xuất , vì thế cho dù là sói tuyết hay gấu Bắc Cực đều hề sợ hãi, tập mãi thành thói quen.

      Bão tuyết đáng sợ kéo dài lúc liền dần dần yếu .

      Đợi sau khi băng tuyết ngừng lại, tám con gấu Bắc Cực ở cửa Tuyết Lang cốc sớm hoàn toàn che phủ dưới lớp tuyết.

      lưng chừng ngọn núi ở phía trái cửa cốc, cao thủ Ma môn núp trong tuyết cũng vì băng tuyết xuất liền nhảy vào giữa vùng đọng tuyết.

      tầng mây, Tân Nguyệt lúc này hiểu được dụng ý của Thiên Lân, khỏi cảm thấy kinh ngạc với thông minh của .

      Phát được nàng cười, Thiên Lân liền nhìn vào ánh mắt của nàng, hai người lần thứ hai nhìn nhau, lần này Tân Nguyệt hết sức bình thản còn né tránh nữa.

      - Nhìn ta như vậy làm gì?

      Tân Nguyệt điềm nhiên trả lời:

      - Trái tim ta lớn, nhưng phải chỉ bóng dáng người có thể chiếm cứ được.

      Thiên Lân sửng sốt lúc, sau đó bình tĩnh lại, cười hơi tự phụ đáp:

      - Thời gian khiến quên nhiều thứ, cũng biến đổi rất nhiều thứ. Tương lai lâu nàng phát , có hình bóng chiếm hết trái tim của nàng, khiến nàng cũng thể để điều gì vào đó được.

      Tân Nguyệt ánh mắt hơi lóng lánh, khẽ lẩm bẩm:

      - Ngươi rất bá đạo.

      Thiên Lân :

      - Cũng rất kiêu ngạo.

      Tân Nguyệt đáp, nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy tuyết đọng ở cửa Tuyết Lang cốc hơi động đậy, con gấu Bắc Cực phóng ra khỏi tuyết, ngờ lại đánh vào cao thủ Ma môn.

      Té ra, cao thủ Ma môn núp trong tuyết lại ở ngay đầu gấu Bắc Cực. Lúc này khi gấu Bắc Cực hất tuyết ra, hai bên liền tự nhiên hướng mặt vào nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :