Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 45: Chương 045
      nay, nàng càng thêm phầm trầm lặng, hệt như đóa hoa sen băng tuyết, thánh khiết mỹ lệ mà lại bao trùm trong khí lạnh, dễ dàng cho người khác đến gần được.

      Ngắm nhìn xa xa, trong lòng Tân Nguyệt hơi có chút mơ hồ. Cuộc đời của nàng vì sao mà sống đây? Để tu luyện thành tiên hay là truy đuổi theo lý tưởng của chính mình?

      Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt trầm ngâm.

      Lý tưởng, mỗi cá nhân đều có, nhưng lý tưởng của bản thân là gì đây?

      Có lẽ là Đằng Long cốc quá bình yên khiến người ta quên hết phiền não, sớm còn nhớ được điều mình theo đuổi là gì.

      Nhưng bản thân quả có gì để theo đuổi chăng?

      Trong lúc suy tư, trước mắt Tân Nguyệt lóe lên luồng sáng khiến nàng chú ý.

      Quan sát cẩn thận, luồng sáng đó đến từ ngọn núi băng ở hướng Tây Bắc, nhìn ra rất xa xăm.

      Tân Nguyệt thấy hơi kỳ quái, tự : “Hoàng hôn mặt trời lặn, vì sao còn có ánh sáng truyền đến?”

      rồi cau đôi mày, hơi chần chừ chút rồi lập tức ngự kiếm bay lên, thét lên tiếng liền bay thẳng về phía Tây Bắc.

      Lúc này, bóng hình lóe lên ở cửa cốc, Triệu Ngọc Thanh thầm ra, nhìn theo bóng Tân Nguyệt xa xăm, trầm ngâm : “Định mệnh định sẵn, ai cũng thể cải biến được. Nỗ lực lên, Tân Nguyệt …”

      Tiếp theo dường như còn những từ chưa , nhưng Triệu Ngọc Thanh lại hề thêm, ra ông phát được điều gì đây?

      Ngự kiếm bay , Tân Nguyệt hệt như tiên nữ hạ phàm, hình dáng tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời hoàng hôn hồng nhạt mờ ánh vàng kim.

      Rất lâu sau, Tân Nguyệt bay vượt qua hai trăm dặm đường, đến trước ngọn núi băng, ánh mắt bị hấp dẫn bởi hình bóng đứng đỉnh núi đón gió.

      Dừng lại, Tân Nguyệt ngạo nghễ giữa trung, ánh mắt lưu ý đến hình bóng đó, phát đó là người đàn ông trung niên, quay lưng về mình nhìn về phía xa xa.

      Người ông đó nắm chắc thanh kiếm kỳ quái chống thẳng xuống đất, thân kiếm thỉnh thoảng có ánh sáng nhạt lóe qua, ràng hề tầm thường.

      Tân Nguyệt đưa mắt nhìn lại ngọn núi băng, trong lòng lập tức thất kinh, ngầm : “Đây là Thiên Đao phong, người đó biết có phải là cao thủ đến đây ba năm trước ?”

      Đối với chuyện Thiên Đao phong, Tân Nguyệt vẫn thường nghe thấy, lập tức xoay người bỏ , muốn chọc đến người này.

      Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông đỉnh Thiên Đao phong đột nhiên lên tiếng:

      - Nếu như đến, hà tất phải .

      Tân Nguyệt thân thể dừng lại, nàng vốn cao ngạo thanh cao, tuy biết người này dễ dây vào, nhưng lại hoàn toàn hề sợ hãi, xoay người lạnh lùng nhìn người đó.

      đỉnh núi, người đàn ông đó quay đầu lại, chỉ thấy người đó chừng bốn mươi tuổi, thể tuấn, nhưng lại có sức mạnh tà dị.

      Nhìn Tân Nguyệt, người đàn ông đó cất tiếng:

      - Ồ, tu vi cũng kém, thiên phú rất tốt, ngươi đến từ Đằng Long cốc rồi.

      Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:

      - Đúng thế, ta là Tân Nguyệt môn hạ của Đằng Long cốc. Ngươi là ai?

      Người đàn ông lẩm bẩm khe khẽ tên nàng hai lần, gật đầu nhè rồi :

      - Tên này tệ, “thiên biên đích nhất loan tân nguyệt” ( vầng trăng non cong cong ở chân trời), lạnh lùng, cao quý, hơi có mấy phần kiêu ngạo. Còn về ta, bất quá là người muốn quên quá khứ thôi.

      Tân Nguyệt lên tiếng:

      - Nghe ngươi đến đây được ba năm, ngươi có phải cả ngày đứng ở đó để nhìn về phương xa ?

      Người đàn ông vẻ mặt phức tạp cười cười, lắc đầu trả lời:

      - phải mỗi ngày, mà mỗi khi ta nhớ đến chuyện cũ, ta liền đứng ở đây nhìn lại quá khứ ta từng trải qua.

      Tân Nguyệt kinh ngạc :

      - Quá khứ trải qua sớm chìm vào trong thời gian ký ức, có thể nhìn được chăng?

      Người đàn ông đó đáp:

      - Chỉ cần ngươi muốn thấy liền có thể thấy được liền.

      Tân Nguyệt hiểu lắm, nhưng cũng hề hỏi tiếp, bình thản :

      - Ngươi kêu ta dừng lại chỉ để những chuyện này chăng?

      Người đàn ông cau mày, giọng đột nhiên lạnh lẽo, quát lên:

      - Kêu ngươi dừng lại là muốn cho ngươi biết, lần sau tốt nhất được đến quá gần, nếu để lướt vào lãnh địa của ta, ngươi bị trừng phạt.

      Tân Nguyệt hơi bất phục, lạnh lùng :

      - Nơi này phải chỗ của ngươi, ngươi dựa vào gì để hoành hành bá đạo vậy? Hơn nữa, lãnh địa của ngươi to thế nào, ở đây căn bản có cảnh cáo ràng.

      đỉnh núi, người đàn ông đó hừ tiếng, hóa thành luồng kình khí sắc bén, chớp mắt xuất trước mặt Tân Nguyệt, khiến thân thể nàng run lên mãnh liệt, vẻ mặt xinh đẹp lộ ra sợ hãi.

      - Trong vòng dặm quanh ngọn núi này đều thuộc về lãnh địa của ta. Ngươi chỉ cần cúi đầu nhìn xuống liền phát được kí hiệu của ta lưu lại.

      Tân Nguyệt y lời cúi đầu quan sát, quả nhiên thấy mặt đất có vết rất sâu hình cong, bọc quanh hết cả ngọn Thiên Đao phong vào trong, mà bản thân lúc này ở bên trong rồi.

      Thôi quan sát, Tân Nguyệt lãnh đạm :

      - Cho dù là như vậy, người đến cũng nhất định có cùng suy nghĩ với người, nghe theo cảnh cáo của ngươi.

      Người đàn ông lạnh lẽo kiêu ngạo :

      - Tốt nhất là nghe lời, nếu chuyện của Ly Hận thiên cung ba năm trước chính là tấm gương.

      Nghe vậy, Tân Nguyệt lạnh lẽo hừ giọng :

      - Đây là Băng Nguyên, phải nhà của ngươi.

      Người đàn ông đó nhìn nàng, cười hơi cuồng vọng đáp:

      - Tiểu nha đầu, ngươi rất cứng đầu đó.

      Tân Nguyệt hơi giận dữ, phản bác lại:

      - Thế nào, được sao?

      Người đàn ông hề giận dữ, cười ha hả :

      - Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chút quật cường ra cũng tốt. Nhưng ngươi có bản lĩnh chăng?

      Tân Nguyệt hừ giọng đáp:

      - Ngươi sao thử qua biết.

      Người đàn ông quỷ quái :

      - Được, để ta thử qua xem. Nếu như ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta mà bị bức ra ngoài lãnh địa của ta, từ nay về sau ta để cho ngươi đến Thiên Đao phong tự do. Thế nào, tiểu nha đầu, có dám đánh cuộc ?

      Tân Nguyệt cau mày quát lên:

      - Đánh cuộc đánh, đến lúc đó ngươi đừng rồi lại nuốt lời.

      Người đàn ông cười :

      - Yên tâm, ta còn chưa đến mức thất tín với tiểu nha đầu như ngươi. Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị .

      Tân Nguyệt thấy chuyện tự phụ như vậy, trong lòng khỏi cảnh giác, vừa ra sức chuẩn bị, vừa cất tiếng:

      - Ta chuẩn bị xong rồi, ngươi đến đây .

      Người đàn ông cười khẽ đáp:

      - cần phải đến, ta ở đây xuất chiêu được rồi, ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.

      Tân Nguyệt nghe vậy sửng người, các cả dặm ra chiêu, người đàn ông này cũng tránh khỏi quá sức cuồng vọng.

      Nhưng hề như Tân Nguyệt nghĩ, người đàn ông đó tuy cuồng vọng, nhưng sau khi múa lên thanh kiếm cổ quái trong tay, lập tức liền thấy bầu trời mây gió biến ảo, cuồng phong điên cuồng từ trời thổi xuống, chỉ chiêu hất bắn Tân Nguyệt văng hằng mấy trăm trượng.

      - Tiểu nha đầu, thói quen coi thường địch nhân phải là điều tốt gì đâu.

      Câu có mấy phần giáo huấn, người đàn ông cười phát ra.

      Tân Nguyệt vẻ mặt khó coi, nàng hề tưởng được, bản thân có tu vi như vậy, ngờ dễ dàng bị người hất bay .

      Nghiêng mình quay lại, Tân Nguyệt chăm chú nhìn người đàn ông, trầm giọng :

      - Mới giao đấu lần đầu, hiểu được tình hình, chúng ta hãy thử lại lần nữa.

      Người đàn ông cười :

      - Được, vừa rồi coi như tính, lần này ngươi phải lưu tâm cẩn thận.

      Tân Nguyệt gật đầu nhè , toàn thân ánh trắng xuất , khí cực lạnh hội tụ thành băng bố trí trước thân mình kết giới hàn băng chờ đợi người đàn ông phát chiêu.

      Ngoài ra, để ổn định thân thể, Tân Nguyệt tay phải ngầm thu chân lực, ngay tại thời điểm kiếm vút lên của người đàn ông, nàng đột nhiên chém ra sau lưng.

      Đến lúc này, sức mạnh của hai người va chạm giữa trung, lúc đó hàn băng dày đến vài thước chớp mắt vỡ nát như phấn, thân thể Tân Nguyệt sau khi toàn lực duy trì lúc, cuối cùng bị hất vài chục trượng, rơi ra ngoài vết cắt sâu làm dấu kia.

      Chiêu thức nhất vừa mới giao đấu, Tân Nguyệt thất bại, hơn nữa toàn thân bị trọng thương, vẻ mặt tái nhợt.

      Nhưng Tân Nguyệt hề bỏ , mà lại đứng lên quay lại vị trí cũ, lạnh giọng :

      - Còn hai chiêu nữa, tiếp tục .

      Người đàn ông toát ra vẻ mặt thích thú, nhưng miệng lại :

      - Nha đầu, ngươi thua rồi.

      Tân Nguyệt thản nhiên :

      - Ta biết rồi, nhưng ta còn có cơ hội.

      rồi tàn thân hào quang lóe lên, luồng khí thế to lớn đột nhiên bộc phát hóa thành cơn cuồng phong thổi tung hoa tuyết mặt đất bay xung quanh người nàng.

      Thấy dũng khí của nàng như vậy, người đàn ông cũng nhiều, thanh kiếm cổ quái trong tay đột nhiên run lên, vài trăm làn kiếm điên cuồng tuôn tới, hội tụ giữa trung thành con tuyết ưng bắn thẳng đến.

      Tân Nguyệt thấy vậy, trường kiếm trong tay múa lên chém xuống, làn kiếm dày đặc rít gào chuyển động, dùng tốc độ nhanh nhất hóa thành con thần long va chạm thẳng thắn vào con tuyết ưng cách đó khoảng ba trượng.

      Lúc này, ưng và rồng chạm nhau, mỗi con tự mình thi triển sở trường, tiếng kiếm điếc tai rít lên từng tràng từng tràng bay lượn giữa trung.

      Cảnh tượng này kéo dài giây lát, rồi tuyết ưng nhanh chóng xé nát thân thể thần long, bao trùm lấy Tân Nguyệt, lập tức hất nàng văng .

      Tiếng kêu thảm vang lên từ miệng Tân Nguyệt, kiếm khí sắc bén đó hoàn toàn đả thương đến da thịt nàng, nhưng trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể nàng, khiến nàng căn bản cách gì phản kháng.

      Thời khắc đó, thân thể Tân Nguyệt như lá khô rơi rụng trong ánh chiều vàng vọt của hoàng hôn.

      Lắc lư rồi lại lắc lư, thầm hạ xuống.

      Thất vọng dâng trào trong lòng Tân Nguyệt, phải vì trọng thương của thân thể, mà vì tuyệt vọng cách gì đối địch được.

      Trước đây, nàng vẫn tự hào về tu vi của mình, nhưng tại nàng mới biết được, bản thân bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

      Kích động mạnh mẽ khiến Tân Nguyệt nhanh chóng rơi xuống.

      Với tình hình nàng lúc này, chịu xâm nhập của kiếm khí người đàn ông, căn bản cách gì ổn định cơ thể, kết quả duy nhất chính là rơi thẳng xuống mặt tuyết.

      Nhưng kết quả lại hề như vậy, thân thể bị thương của Tân Nguyệt cuối cùng đột nhiên được người xuất đỡ lấy.

      Hơi bất ngờ, Tân Nguyệt quay đầu nhìn lại người đó, kinh ngạc :

      - Ồ, té ra là ngươi!

      Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân đáp:

      - Đúng là ta, rất kỳ quái phải .

      Té ra, khi Tân Nguyệt tiến đến Thiên Đao phong, đường qua Thiên Nữ phong liền bị Thiên Lân phát , nó thầm theo sau, nhưng Tân Nguyệt hề phát .

      Đến khi Tân Nguyệt thất bại lần thứ hai, Thiên Lân đành lòng, liền xuất đỡ lấy thân thể nàng.

      Vẻ mặt hơi đỏ lên, Tân Nguyệt giọng :

      - Đa tạ ngươi, ta sao.

      rồi giãy dụa nhè , ý muốn thoát khỏi lòng của .

      Thiên Lân nay tuy mới mười hai tuổi, nhưng nó trông như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đây chính là nguyên nhân khiến Tân Nguyệt phải cố gắng giãy dụa.

      - Đừng khua động, bị thương rất nặng, ta trị thương cho .

      Thiên Lân vẻ mặt mang nụ cười điềm tĩnh, nó mới mười hai tuổi còn chưa hiểu nhiều chuyện nam nữ, chỉ thấy Tân Nguyệt rất xinh đẹp, có cảm giác muốn thân cận với nàng, rất thích tư vị người nàng.

      Thấy Thiên Lân ôm mình buông, Tân Nguyệt hơi có thẹn thùng, nhưng nàng luôn tỏ ra lạnh lùng, vẻ mặt hề lộ ra, chỉ né tránh ánh mắt của nó.

      Thiên Lân nhìn người đàn ông ngọn Thiên Đao xa xa, ánh mắt xuất ánh sáng kỳ lạ, người đàn ông này nó nhìn hiểu được, nhưng nó mơ hồ cảm thấy người đàn ông đó nhìn nó hơi kinh ngạc.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 46: Chương 046
      Điểm này Thiên Lân hề đoán sai, người đàn ông đỉnh núi đó khi nhìn thấy Thiên Lân, cả người hơi hơi ngẩn ra, thầm nghĩ: “Đứa bé này lớn lên giống người kia vậy, nó có phải là con của người kia ? Nếu đúng như vậy, vì sao Tu Chân giới trước giờ chưa từng lưu truyền chuyện này?”

      Dời mắt , Thiên Lân nhanh chóng trục hết kiếm khí quỷ dị trong người Tân Nguyệt, cười :

      - Tốt rồi, thương thế ngươi còn nhiều.

      Tân Nguyệt thân thể đứng thẳng lên, tránh khỏi người của nó, ánh mắt phức tạp nhìn nó chút, sau đó rời giọng :

      - Đa tạ ngươi, Thiên Lân.

      Cười lắc đầu, Thiên Lân :

      - Chuyện này cần phải để trong lòng. Bây giờ ngươi dự tính làm thế nào, tiếp tục so tài chiêu thứ ba, hay là bỏ cho rồi.

      Tân Nguyệt nhìn người đỉnh núi, kiên định đáp:

      - Ba chiêu qua hai, còn chiêu cuối cùng, cho dù như thế nào ta cũng muốn thử lại lần.

      Thấy nàng cố chấp như vậy, Thiên Lân cũng hề ngăn cản, chỉ nhắc nhở:

      - Thẳng thắn đón đỡ chịu nỗi chiêu thứ ba được, chi bằng ngươi và đổi lại phương thức đánh cuộc, xem thử có dám đánh cuộc cuối cùng với ngươi .

      Tân Nguyệt nhìn nó, nghi ngờ :

      - Đổi đánh cuộc? Nghĩa là gì?

      Thiên Lân thấy nàng hiểu, cười :

      - Nếu ngươi muốn chiến thắng, hãy nghe lời ta, đảm bảo ngươi được toại nguyện.

      Tân Nguyệt chần chừ lúc, hỏi lại:

      - phải là dùng quỷ kế khiến người nhận ra chứ? Nếu là như vậy, ta thà rằng dùng đến.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Chúng ta dùng sách lược, phải quỷ kế, ngươi yên tâm .

      Tân Nguyệt vẻ mặt giãn ra, :

      - Được, ngươi , sách lược thế nào?

      Thiên Lân liếc người đỉnh núi, cười :

      - Trước hết vội, đợi hỏi qua người kia rồi mới tiếp.

      rồi thân hình loáng lên, người như ngọn gió thổi qua, trong lúc huyền diệu nắm lấy tay Tân Nguyệt, lóe lên kéo nàng quay lại vị trí trước kia.

      Tân Nguyệt rất kinh ngạc, ngờ được thân pháp Thiên Lân lại tuyệt diệu như vậy.

      Giây lát, Tân Nguyệt tỉnh táo lại, thấy Thiên Lân nắm chặt tay mình, vội vàng giằng ra lùi lại bước, trong mắt nét xấu hổ như có như .

      Thiên Lân hiểu lắm vì sao nàng lại như vậy, mơ hồ nhìn nàng lúc, sau đó quay lại kêu to với người đàn ông đỉnh núi:

      - Này, có dám đánh cuộc với ta ?

      Người đàn ông vẻ mặt như cười như , hỏi lại:

      - Đánh cuộc thế nào? Với ngươi hay với ta?

      Thiên Lân thấy người đàn ông mắc bẫy, cười đáp:

      - Tự nhiên là đánh cuộc với ta, bất quá là đổi lại phương thức thôi. Thế nào? Có hứng thú ?

      Người đàn ông cười tà đạo :

      - Được, đổi cách thức thế nào, ngươi .

      Thiên Lân trả lời:

      - Cứ như lời ngươi trước đây, đổi thành chiêu phân thắng bại. Nếu như ta bị ngươi ép phải ra ngoài tính là ngươi thắng. Nếu như ta hề lùi ra bên ngoài, tính là ngươi thua. Đến lúc đó, nếu như ta thắng, ngươi phải đáp ứng trao thanh binh khí trong tay cho ta, thế nào, có dám đánh cuộc ?

      Người đàn ông đỉnh núi hề trả lời, mà đánh giá hai người lúc mới gật đầu :

      - Được, nhưng nếu như ta thua thế nào?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Rất đơn giản, nếu ta thua ta phải bái làm môn hạ ngươi, trở thành đồ đệ tốt của ngươi. Điều kiện như vậy hẳn tồi phải ?

      Người đàn ông nghe vậy cười ha hả :

      - Tiểu quỷ, dã tâm của ngươi cũng . Mất cả nửa ngày để mong muốn đánh tan chủ ý của ta.

      Tân Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, quát lạnh:

      - Thiên Lân chớ có lung tung, ta là môn hạ Đằng Long cốc, làm sao có thể bái ông ta làm sư phụ được?

      Thiên Lân an ủi:

      - Đừng gấp, ta vừa lại bắt ngươi phải bái sư, bất quá là xả giận cho ngươi, đoạt lấy binh khí của , như vậy phải rất tốt sao? Thanh binh khí đó xem ra là bảo bối, giúp ngươi càng mạnh mẽ hơn.

      Tân Nguyệt đồng ý, hỏi lại:

      - Vạn nhất nếu thua làm thế nào?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Yên tâm, bảo đảm thua. Cho dù thua, cốc chủ ở kia vì ta giúp ngươi giải quyết công bằng.

      đỉnh núi, người đàn ông hỏi lại:

      - Thế nào rồi, thương nghị xong chưa?

      Thiên Lân đáp:

      - Chúng ta thành vấn đề, chủ yếu là xem ngươi đánh cuộc hay .

      Người đàn ông cười đáp:

      - Chuyện thú vị như vậy, tự nhiên ta muốn đánh cuộc. Nhưng ta còn muốn hỏi điểm, nếu như thắng thua làm như thế nào?

      Thiên Lân sửng sốt, hỏi lại:

      - Sao lại thắng thua?

      Người đàn ông trung niên cười tà đạo :

      - Ta chỉ ép ta đến đường ranh giới, thân thể ta nửa trong nửa ngoài tính là thắng thua.

      Thiên Lân hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh lại, cười đáp:

      - Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh như vậy cũng tính được. Còn về đánh cuộc, đến lúc đó ngươi có thể cần phải trao binh khí cho ta, nhưng lại phải truyền cho ta tuyệt học tối lợi hại nhất trong đời mình, mà ta có thể cần phải bái sư.

      Người đàn ông trung niên mắng:

      - như vậy ta chịu thua thiệt hết, chiếm được chút tiện nghi nào.

      Thiên Lân phản bác lại:

      - Thua thiệt hết mọi chuyện cần phải hơn thua, có ý nghĩa thế nào đây?

      Người đàn ông gật đầu :

      - hay lắm, ta chơi với các ngươi. Bất quá trước khi bắt đầu, ngươi hãy cho ta biết ngươi là ai, cha mẹ ngươi là ai?

      Thiên Lân hơi kinh ngạc, ngờ người đàn ông này lại dám đánh cuộc, quả là ngạc nhiên vui mừng xen lẫn tò mò, hiểu ta ra nghĩ thế nào.

      - Ta tên là Thiên Lân, mẹ ta tên Điệp Mộng, cha ta tên Thiên Viễn. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?

      Người đàn ông trung niên sửng sớt, sau đó trả lời:

      - có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Được rồi, chuẩn bị .

      Thiên Lân hơi hơi gật đầu, đến bên Tân Nguyệt, giọng rỉ tai nàng mấy câu, sau đó :

      - Thắng bại phải trông vào việc ngươi tự mình nắm chắc lấy.

      Tân Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn nó, bội phục đáp:

      - Ngươi quả là quá thông minh, nhưng vì sao ngươi lại muốn làm như vậy?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Có những thứ phải từ từ thưởng thức, thẳng ra còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, nỗ lực lên, lần này có thể thua được.

      rồi nhàng lùi lại.

      Tân Nguyệt vẻ mặt kì dị, ngầm : “ quả mới mười hai tuổi sao? Vì sao cảm giác như người hai mươi rồi.”

      Trong lúc suy tư, Tân Nguyệt hướng về Thiên Lân gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn lên người đàn ông đỉnh núi, cất tiếng:

      - Được rồi, ta chuẩn bị xong.

      Người đàn ông trung niên đỉnh núi ánh mắt thoáng nghi hoặc, sau đó lại cười cười hiểu :

      - Như vậy ngươi hãy chú ý.

      rồi tay phải múa lên, thanh kiếm cổ quái thay đổi liên tục, ngàn vạn làn kiếm như sao đầy trời lúc này lấp lánh lại tạo nên chút thanh.

      Công kích như vậy kỳ quái vô cùng, so với hai lần công kích trước ngược hẳn, cảm giác thấy chút sức lực, khiến Tân Nguyệt thể nào phòng ngự được.

      xa, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi nhìn người đàn ông đỉnh núi, tự : “ nhìn ra được trò xiếc của ta chăng?”

      Còn nghĩ vậy, luồng sức hút mãnh liệt từ phía sau Tân Nguyệt và Thiên Lân ập đến, lập tức làm loạn kế hoạch của hai người, khiến Tân Nguyệt còn kịp phản kháng, thân thể liền bị kéo thẳng đến đường phân giới.

      Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng xoay chuyển, thân thể hóa thành ngàn vạn hình thành mặt phẳng cứng, thẳng thắn ngăn cách luồng sức hút to lớn đó, hỗ trợ Tân Nguyệt đối chọi.

      Vốn chuyện Thiên Lân ra tay cũng tính là phạm quy. Nhưng ở bên ngoài hoạt động, hoàn toàn tiến vào trong nhiễu loạn hai người thi tài, vì thế ở mức độ nào đó cũng là dựa vào kẻ hở.

      Nhưng cho dù là như vậy, nỗ lực của Thiên Lân cũng hề có tác dụng quá to lớn, cuối cùng Tân Nguyệt miễn cưỡng ổn định ở đường ranh, còn Thiên Lân lại bị luồn sức hút đó kéo xa.

      đỉnh, người đàn ông trung niên cũng vẫn cười tà đạo, hoàn toàn thất vọng với kết quả như thế này, ngược lại còn hứng thú nhìn hai người, cười rất thần bí :

      - thắng thua, kết quả như vậy có hài lòng chăng?

      Tân Nguyệt gì, bởi vì nàng biết phải thế nào.

      Thiên Lân quay người lại, cười ha ha :

      - sai, kết quả này ta rất thích thú. Nhưng chuyện ngươi hứa, lúc nào mới thực ?

      Người đàn ông trung niên cười đáp:

      - Từ ngày mai bắt đầu, chỉ cần ta rảnh rỗi có thể đến đây học, cho đến khi ta học thành mới thôi. Bất quá có điều kiện, chuyện này được để người khác biết được.

      Thiên Lân rất mừng, cười :

      - Yên tâm, chuyện này chỉ giới hạn ba chúng ta biết thôi. Bây giờ ngươi phải cho chúng ta biết, tên của ngươi là gì.

      Người đàn ông trung niên thôi cười, hơi cảm xúc đáp:

      - Tên bất quá là chìa khóa thức tỉnh trí nhớ, mà ta lại là người muốn quên hết mọi chuyện trong ký ức. Vì thế ta là ai quan trọng, các ngươi nếu như thấy tiện xưng hô, thế gọi ta là Thiên Đao khách .

      Thiên Lân lẩm bẩm hai lần, thấy cũng tồi, cười :

      - Thế cũng tốt, sau này chúng ta gọi ngươi là Thiên Đao khách. Bây giờ cũng còn sớm nữa, chúng ta hãy về trước , sáng mai Tân Nguyệt đến.

      rồi lắc mình đến bên Tân Nguyệt, bảo nàng cùng nhau rời .

      Đưa mắt tiễn hai người rồi, Thiên Đao khách giọng :

      - ngờ được ở Băng Nguyên này, lại còn có thể thấy được người giống như ….

      đường , Tân Nguyệt tỏ ra rất lãnh đạm, giọng lạnh lùng :

      - Thiên Lân, ngươi có hỏi qua ta có đồng ý hay chăng?

      Thiên Lân hiểu ý của nàng, cười đáp:

      - Tính cách lạnh lùng như băng như tuyết này của ngươi khiến cơ duyên cho dù có ở trước mặt, ngươi cũng nhất định nắm chắc được. Ta làm như vậy là tốt cho ngươi, sau này ngươi cảm kích ta.

      Tân Nguyệt trầm ngâm, bản thân có phải như nó chăng?

      Thiên Lân thấy nàng , lên tiếng:

      - Tân Nguyệt, ngươi tức giận chăng?

      Tân Nguyệt lắc đầu, trả lời:

      - hề, nhưng ta còn chưa thích ứng với phương thức của ngươi.

      Thiên Lân cười :

      - Chuyện này sao, sau này ngươi thích hợp thôi.

      Sau này phải vậy chăng? Tân Nguyệt trong lòng suy tưởng.

      lâu sau, hai người đến chỗ chia tay, Thiên Lân dặn dò:

      - Ngày mai nhớ kỹ phải đến, nên phụ lòng tốt của ta.

      Tân Nguyệt điềm nhiên gật đầu, hỏi lại:

      - Ngươi sao?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Ta phải tăng cường tu luyện, rảnh rỗi đến thăm ngươi, rảnh chờ đợi sau này thôi.

      Tân Nguyệt ừ tiếng, nhìn nó, sau đó xoay người rời .

      Chờ cho Tân Nguyệt xa rồi, Thiên Lân quay lại Thiên Nữ phong.

      Cửa động, Điệp Mộng đứng chờ nó.

      - theo vòng, có thu hoạch thế nào đây?

      Thiên Lân mặt đỏ lên, xấu hổ :

      - Mẹ, mẹ biết rồi mà.

      Điệp Mộng cười mắng:

      - Con quỷ quái như vậy, con cho là mẹ biết chăng?

      Cười ha hả, Thiên Lân đáp:

      - Vừa rồi con theo Tân Nguyệt đến Thiên Đao phong, ở nơi đó, ta … sau đó con cùng với ta rời .

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 47: Chương 047
      Điệp Mộng nghe vậy biến hẳn sắc mặt, hỏi tới;

      - Con Thiên Đao khách kia hỏi đến tính danh lai lịch của con, có tỏ ra rất dị thường ?

      Thiên Lân nghĩ lại lúc, gật đầu :

      - Đúng thế, khi biết con là ai rồi, dường như sửng sốt lúc. Mẹ, chuyện này có gì kỳ quái ?

      Điệp Mộng trầm ngâm trả lời:

      - Chuyện này được, sau này con bớt đến đó là được rồi.

      Thiên Lân suy nghĩ nhiều, nghe vậy liền :

      - Lân nhi biết rồi ạ, chúng ta vào trong thôi.

      rồi nắm tay Điệp Mộng biến vào trong động.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Thời gian trôi qua cực nhanh, xuân thu đến, biết bao lâu sau, Thiên Lân lớn lên rồi.

      Băng Nguyên vẫn nguyên hình dạng như trước, hề có chút biến hóa, nhưng Thiên Lân và đám bạn lại còn như ngày trước nữa.

      nay, Thiên Lân mười tám tuổi, lớn lên như ngọc như ngà, khí độ hiên ngang, cặp mắt trong suốt mà sáng ngời chứa ánh sáng trí tuệ và bình tĩnh.

      mặt Thiên Lân vẫn luôn giữ nụ cười kỳ dị, có được khí chất tao nhã lịch , lại huyền diệu thần bí khó lường khiến người ta nhìn được diện mạo chân đằng sau nụ cười của .

      Thiên Lân mười tám tuổi thân thể thon thả, cao hơn Điệp Mộng nửa cái đầu, bất kể là tướng mạo vóc người đều phối hợp hết sức hoàn mỹ. Thấy vậy Điệp Mộng thường xuyên lắc đầu, khỏi lo lắng cho tình cảm của sau này.

      Thiên Lân lại hề để ý đến, dù sao mỗi ngày đều tu luyện, cũng nghĩ quá nhiều đến chuyện khác.

      tại, Thiên Lân mười tám tuổi tu vi rất cao siêu, tuy khoảng cách còn kém Điệp Mộng khoảng, nhưng đạt đến mức cao nhất của cảnh giới “Bất Diệt”, khoảng cách đến cảnh giới “Quy Tiên” cũng chỉ còn bước nữa thôi.

      Ngoài ra, Thiên Lân thân sở học cũng cơ bản thông suốt, chuyện này khiến Điệp Mộng rất vui mừng.

      Thiên Nữ phong trong cơn gió, Điệp Mộng nhìn con luyện kiếm, vẻ mặt xinh đẹp thản nhiên nở nụ cười.

      Nhiều năm như vậy trôi qua, Điệp Mộng vẫn hệt như xưa, xinh đẹp xuất trần, thần thái ưu nhã.

      Năm tháng vô tình dường như có ý né tránh nàng ra.

      mặt tuyết, Thiên Lân toàn thân áo trắng tung bay xoay tròn, làn kiếm dày đặc tung hoành ngang dọc, hình thành lưới kiếm đường kính mười trượng, phát ra năm màu xanh, đỏ, tím, vàng kim, xanh lam.

      Bốn bề, hoa tuyết tung bay, gió kiếm gào thét, khí thể lưu động tốc độ cao lúc thu lại, lúc lại bành trướng to lên, hoàn toàn tùy theo ý nghĩ của Thiên Lân mà diễn biến.

      Cảnh tượng này kéo dài lúc.

      Sau đó bóng kiếm thu lại, lộ ra thân thể Thiên Lân. Chỉ thấy ngồi xếp bằng giữa trung, toàn thân rực rỡ ánh vàng kim, tám tượng Phật vàng chia ra bốn phía, thần thái uy nghiêm mà đoan trang.

      Giây lát, ánh vàng kim người Thiên Lân biến , trở thành màu xanh chói mắt, tám bức tượng Phật vàng cũng tự động biến mất chuyển thành làn sáng xanh đỏ, ảo hóa bên dưới người thành Tiên Thiên Bát trận đồ, đỡ lấy giống như kim tiên vậy.

      Tình hình như vậy khiến người ta kinh ngạc, nhưng những điều khiến người ta khiếp sợ còn ở sau đó.

      lúc sau, ánh xanh người Thiên Lân lại biến hóa thành ngọn lửa hừng hực, hình thành bên dưới người nó đài sen rực lửa, hình dáng thần thánh mà uy vũ.

      Sau khi lửa đỏ, làn đen đột nhiên xuất , Thiên Lân từ chí thánh chuyển thành cực ám muội, cả người bao trùm trong vùng mây đen biến ảo khó lường, vô số oan hồn lệ quỷ kêu réo điên cuồng, tình hình này quả thực khiến người ta khiếp sợ.

      Pháp quyết biến đổi ảnh hưởng đến tình hình bên ngoài thân thể.

      Khi toàn thân Thiên Lân phát ra làn sáng ngũ sắc, thời khắc đó hệt như thiên thần, uy nghiêm thần thánh lại chứa đựng bá khí ngạo nghễ thiên hạ, khiến người chứng kiến có suy nghĩ muốn thần phục.

      Ngoài ra, người Thiên Lân lửa băng xuất , Băng Thần quyết được tu luyện đến cảnh giới cực cao, Hạo Nhiên Chính Khí cũng tiến sang Hạo Nhiên Thiên Cương.

      Từ đầu đến đuôi, Điệp Mộng thấy loạt biến hóa người con của mình.

      Đợi khi Thiên Lân luyện công hoàn tất, Điệp Mộng hài lòng gật đầu :

      - Mười tám năm khổ cực, con có được thành tựu như vậy, mẹ cũng thấy là đáng vui. Nhưng con phải nhớ cho kỹ, tu vi nay của con ở trong Tu Chân giới vẫn chỉ là bình thường, trước khi tiến được vào cảnh giới Quy Tiên, nhớ kỹ phải cẩn thận vô cùng, chớ tự phụ tùy tiện để tránh họa sát thân, con hiểu chưa?

      Thiên Lân vâng đáp:

      - Mẹ yên tâm, câu này của mẹ từ đến lớn Lân nhi sớm nhớ kỹ trong lòng. Bây giờ, tu vi của Lân nhi đạt đến mức ngang, nếu trong thời gian ngắn có kỳ ngộ rất khó đột phá được, hay là mẹ cho Lân nhi vài ngày, để con chơi cho tốt, tiện thể thăm mấy đứa Lâm Phàm thế nào rồi.

      Điệp Mộng điềm nhiên đáp:

      - Chơi có thể được, mẹ còn có câu, được thể bản lĩnh của con trước mặt người, cũng như được tự tiện thi triển những pháp quyết mẹ chỉ định.

      Thiên Lân hiểu hỏi lại:

      - Mẹ khiến Lân nhi che giấu bản thân, mục đích này Lân nhi biết được. Nhưng vì sao mẹ phải hạn chế số pháp quyết đó, cho Lân nhi sử dụng vậy?

      Điệp Mộng né tránh ánh mắt của nó, đáp:

      - Sau này mẹ cho con biết nguyên nhân, bây giờ con chỉ cần nhớ kỹ là được. Trước mắt, trong những pháp quyết con học, có Phiêu Tuyết thân pháp của Đằng Long cốc, có Băng Thần quyết, có Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia, những pháp quyết này chỉ cần vận dụng hợp lý, người bình thường làm khó con được. Còn những pháp quyết khác, trừ phi vào lúc sinh tử, được dễ dàng thi triển nếu con bị tai nạn xảy đến.

      Nghe vậy, Thiên Lân hơi bất ngờ, nghi hoặc hỏi:

      - Chuyện này là lo lắng của mẹ?

      Điệp Mộng nhìn , ánh mắt rất phức tạp, giọng đáp:

      - cần hỏi nhiều, con chơi .

      Thấy Điệp Mộng , Thiên Lân cũng dám hỏi nhiều, vâng tiếng, sau đó hình bóng mờ dần, chớp mắt biến mất.

      Điệp Mộng đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt lại toát ra vẻ u oán, tự với mình: “Mười tám năm rồi, mẹ còn có thể tiếp tục bầu bạn với con còn lâu nữa chăng?” Ngữ khí chứa nỡ, nỡ rời xa con trai hay còn có ám chỉ nào khác đây?

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Bên ngoài Đằng Long cốc, băng tuyết bao rtùm, nhìn thấy có biến hóa nào cả, nhưng trong cốc lại khác với năm xưa.

      Còn về nguyên nhân, ngoài vài phương diện.

      Thứ nhất, Từ Tĩnh năm nay hai mươi sáu tuổi, lớn lên tuấn bất phàm, lại thêm việc theo Hàn Hạc, Điền Lỗi tu luyện tám năm, thực lực sớm vượt qua khỏi sáu đệ tử của Triệu Ngọc Thanh, trở thành người kiệt xuất nhất, có tiền đồ nhất trong những người trẻ tuổi.

      năm trước, Từ Tĩnh ra từ Băng Hỏa động thiên, lực của nhanh chóng được toàn bộ mọi người trong cốc thấy được, trở thành niềm kiêu hãnh trong mắt mọi người.

      Thứ hai, Tân Nguyệt trong những năm này chuyển biến rất lớn, nàng hai mươi bốn tuổi, dung mạo vẫn như mới mười tám tuổi, nhưng lại có uy nghiêm khiến người ta dám nhìn thẳng nàng.

      Ngoài ra, chuyến hành trình đến Thiên Đao phong, toàn cốc ngoại trừ cốc chủ Triệu Ngọc Thanh biết ra, hề có người thứ hai biết được.

      Vì thế, trong mấy năm này Tân Nguyệt xem ra còn thấp kém, nhưng thực tế tu vi nàng thế nào ai cũng nhìn được.

      Đồng thời, bởi Tân Nguyệt xinh đẹp mà cao ngạo, vô số đệ tử ngang vai đều thầm mến nàng, trong đó có cả Từ Tĩnh, Huyền Vũ, Tuyết Xuân.

      Nhưng trong những người này, Tân Nguyệt ngoại trừ quan hệ có chút tốt đẹp với Từ Tĩnh ra, những người khác nhạt như nước ốc, rất ít khi chuyện.

      Thứ ba, Lâm Phàm, Linh Hoa năm đứa cũng đều lớn. Trong năm người, Lâm Phàm tu vi mạnh mẽ nhất, người cũng cao to, cũng tuấn tương đương.

      Linh Hoa tu vi hàng thứ hai, do bởi tướng mạo như hoa, nàng mười bảy tuổi sớm giống bé thích khóc lóc năm nào, trở thành thiếu nữ xinh đẹp thon thả duyên dáng khiến người ta động lòng.

      Tiết Quân vẫn còn mập mạp, khuôn mặt có nụ cười thà chất phác, Hắc Tiểu Hầu cũng đen, người cao gầy, tướng mạo bình thường. Chỉ còn Đào Nhâm Hiền khi lớn lên khiến người ta thích, thân thể cao, khuôn mặt lại có mấy phần nhu nhược, khuôn mặt trắng bệch bé.

      Thời gian chín năm trôi qua, bọn họ biến đổi ít, trong đó ràng nhất chính là tu vi. Điểm này khiến Đinh Vân Nham kinh ngạc tán thán thôi.

      Đương nhiên, đây là công lao của Băng Tuyết lão nhân, kiến nghị năm trước của Thiên Lân là sáng suốt.

      Con nít lớn lên, tâm tư cũng phức tạp hơn. Cả đám trẻ con ngày trước lúc nào cũng thích chơi đùa, đột nhiên biến thành người lớn, đều hiểu chuyện, loại biến hóa ràng như vậy tự nhiên khiến cho Đằng Long cốc diện mạo mới mẻ.

      Bây giờ, trong cốc khí náo nhiệt. Những thanh thiếu niên từ mười sáu mười bảy đến hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đều trong giai đoạn tốt đẹp nhất của cuộc đời, suy nghĩ thế nào, hành vi thế nào đều mang theo sinh khí và bốc đồng, trong sơn cốc tự nhiên lại dâng lên bốc khởi.

      Đến Đằng Long cốc, Thiên Lân vẻ mặt đổi thành nụ cười thân thiết, thi triển Phiêu Tuyết thân pháp từ cửa cốc vào, rất nhanh chóng gặp được Phi Hiệp.

      Gặp nhau, Phi Hiệp sửng sốt kinh ngạc :

      - Vài năm gặp, ngươi lại cao đến như vậy rồi? Quả đẹp trai, ngờ còn đẹp hơn cả Từ sư huynh nữa.

      Thiên Lân nhìn Phi Hiệp lúc, thà chất phác biến hóa lớn, ngoại trừ thành thục hơn nhiều, tu vi cũng đề cao rất nhiều.

      - Quá khen, ngươi cũng thành thục hơn trước kia nhiều.

      Phi Hiệp cười ha hả, vẫy tay tạm biệt.

      Đến bên ngoài động Lâm Phàm ở, Thiên Lân lập tức tiến vào mà trầm ngâm chờ đợi.

      Giây lát, Lâm Phàm từ trong động bay ra, ánh mắt ngạc nhiên vui mừng nhìn Thiên Lân, khuôn mặt nở nụ cười.

      Linh Hoa theo ngay sau, nhìn Thiên Lân tuấn tuyệt luân, vẻ mặt có vài phần thẹn thùng vui vẻ, khẽ lẩm bẩm:

      - Thiên Lân, ngươi thay đổi rồi.

      Trước đây khi còn , Linh Hoa luôn kêu Thiên Lân ca, nhưng bây giờ nàng lại gọi như vậy, bởi vì nàng lớn lên rồi.

      Bất ngờ nhìn Linh Hoa lúc, Thiên Lân hơi kinh ngạc, cười :

      - Vài năm gặp, Linh Hoa cũng xinh đẹp hơn nhiều, trở thành đại mỹ nữ rồi.

      Linh Hoa vẻ mặt đỏ lên, từ trong tiềm thức liền trốn sau lưng Lâm Phàm, có chút hờn dỗi:

      - Thiên Lân lại thích giễu cợt người ta, bại hoại.

      Lâm Phàm cười ha hả cắt lời hai người:

      - Thiên Lân, bây giờ ngươi khá tuấn hơn cả đại nương, chúng ta đều vì vậy nhanh chóng chạy ra liền.

      Thiên Lân cười mắng:

      - Ngươi , vừa gặp cười nhạo ta rồi. Bọn Tiểu Bàn đâu thấy?

      Lâm Phàm cười đáp:

      - Mấy đứa bọn nó tu vi đủ, ta bắt bọn chúng khổ luyện. thôi, chúng ta rồi chuyện.

      rồi kéo tay , lúc sau đến trong động, gặp ngay Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 48: Chương 048
      Người quen gặp nhau, thể thiếu phen thăm hỏi. Đợi sau khi bắt chuyện rồi, Thiên Lân :

      - Mấy năm nay sư phụ các ngươi hỏi han gì sao?

      Biết ý của , Lâm Phàm cười đáp:

      - Sư phụ có phát , nhưng chúng ta đều hề nhắc đến nên ông cũng cách nào ra tay được.

      Thiên Lân cười cười, hứng thú nhìn Lâm Phàm hỏi:

      - Tu vi sáu mươi năm hỗ trợ cho ngươi ít. Vài năm nay ngươi có tìm ra được bộ đồ chơi nào ?

      Lâm Phàm gật đầu:

      - Có, hơn nữa ít. Băng Tuyết lão nhân thần bí vô cùng, sở học của bọn ta gì ông ta biết, nhưng những thứ ông ta truyền cho, chúng ta lại chưa từng thấy qua, đều là những thứ huyền diệu vô cùng.

      Linh Hoa xen vào:

      - Ngoài ra, phương pháp dạy của ông ta cũng rất đặc biệt, căn cứ vào đặc điểm khác nhau của từng người bọn ta, ông ta truyền pháp quyết khác nhau, chín năm nay chúng ta biến đổi .

      Hắc Tiểu Hầu quát lên:

      - Đúng thế, biến hóa lớn nhất chính là Linh Hoa. Băng Tuyết lão nhân dường như ưu ái Linh Hoa hơn, bởi vì trừ Lâm Phàm ra, Linh Hoa mạnh hơn chúng ta nhiều.

      Thiên Lân cười đáp:

      - Linh Hoa là con , tự nhiên phải học nhiều bản lĩnh để phòng thân, nếu bị các ngươi khi dễ.

      Tiết Quân phản bác lại:

      - Chúng ta có khi nào khi dễ Linh Hoa đâu, bây giờ Linh Hoa thường xuyên khi dễ chúng ta.

      Linh Hoa vội la lên:

      - Tên mập kia, ngươi cái gì.

      Tiết Quân thu đầu lại, làm mặt quỷ với Thiên Lân, ý là ngươi thấy rồi đó.

      Thiên Lân mỉm cười đáp:

      - Linh Hoa cần phải quát mắng mọi người, phụ nữ phải ôn nhu hiền hòa chút.

      Linh Hoa cúi đầu :

      - Ta biết rồi.

      Lâm Phàm thấy Linh Hoa hơi xấu hổ, đổi sang chuyện khác:

      - Thiên Lân, mấy năm nay ngươi thế nào rồi? Hay bọn ta tỉ thí, có được ?

      Điềm nhiên lắc đầu, Thiên Lân trả lời:

      - Mẹ ta cho ta động thủ với người khác, ngoài ra chúng ta là bằng hữu, cần phải như vậy. Đúng rồi, mấy năm nay những người khác thế nào rồi?

      Lâm Phàm hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười :

      - Mấy năm nay trong cốc biến hóa rất lớn, trong đó Từ Tĩnh là có danh nhất, dĩ nhiên chiếm được vị trí đệ nhất nhân trong đám trẻ tuổi.

      Thiên Lân ánh mắt hơi biến, hỏi lại:

      - Còn ngươi, có gặp qua Từ Tĩnh rồi chăng? Cảm thấy bản thân ngươi so sánh với có thắng được ?

      Lâm Phàm chần chừ chút, trầm ngâm đáp:

      - Ta cách đây thời gian có gặp qua, cảm thấy khí thế của sắc bén kinh người, hệt như thanh kiếm sắc bén, dễ dàng đối phó. Còn tu vi mạnh yếu thế nào, cần phải so tài mới biết được. Trước mắt ta chỉ nắm được nửa phần.

      Thiên Lân gật đầu nhè , lại :

      - Tân Nguyệt sao, tu vi của ta thế nào rồi?

      Linh Hoa cướp lời:

      - Tu vi của Tân Nguyệt sư tỉ nhìn ra được, hệt như là hoa trong sương mù. Nhưng tỷ ấy xinh đẹp, đẹp, nhiều đệ tử trong cốc đều thích tỷ ấy. Nghe trước mắt chỉ có Từ sư huynh là còn thân cận với tỷ ấy, những đệ tử khác tỷ ấy đều lý đến.

      Đào Nhâm Hiền phụ họa:

      - Đúng thế, trong nhóm đệ tử trẻ tuổi, đến tám phần thích tỷ ấy. Nhưng dường như chỉ có Từ sư huynh có cơ hội lớn nhất.

      Thiên Lân cau mày, khẽ lẩm bẩm:

      - Từ Tĩnh? năm nay hẳn phải đến hai mươi sáu tuổi rồi.

      Lâm Phàm đáp:

      - Đúng thế, huynh ấy hai mươi sáu tuổi rồi, Tân Nguyệt sư tỷ cũng hai mươi bốn tuổi rồi.

      Thiên Lân nghe ra chút hàm ý trong đó, hỏi lại:

      - Tân Nguyệt bình thường ở nơi nào?

      Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:

      - Hỏi chuyện này làm gì, lẽ nào ngươi muốn làm tỷ ấy chú ý đến mình?

      Hắc Tiểu Hầu nghe vậy, đảo tròn mắt, cười :

      - Đúng thế, Thiên Lân tuấn tú như vậy, chừng có thể chặn ngang nhát, thu lấy Tân Nguyệt sư tỷ vào trong tay, chọc tức cái tên Từ sư huynh kia.

      Thiên Lân cười mắng:

      - chết , ngươi cho ta là người thế nào.

      Hắc Tiểu Hầu vội vàng :

      - Ta , Tân Nguyệt sư tỷ xinh đẹp như tiên nữ như vậy, ngươi nếu đuổi tới, sau này hối hận.

      Thiên Lân hơi kinh ngạc hỏi:

      - có sức hút to lớn như vậy sao?

      Nhớ lại dĩ vãng, Tân Nguyệt cố nhiên xinh đẹp, nhưng Thiên Lân lúc đó còn chưa hiểu chuyện tình cảm, cho nên chưa từng nghĩ đến nhiều.

      Hắc Tiểu Hầu vỗ ngực đảm bảo:

      - Nếu ngươi tin, có thể hỏi bọn Bàn Tử đó.

      Thiên Lân đưa mắt nhìn Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền, thấy bọn chúng gật đầu mạnh.

      Linh Hoa để ý đến thần sắc của Thiên Lân, có chút nặng nề hỏi:

      - Ngươi muốn học theo các sư huynh đệ kia, cũng

      Thiên Lân sửng sốt chút, nhạy bén cảm nhận được tâm tư của Linh Hoa, cười đáp:

      - hề, ta chỉ thuận miệng hỏi han thôi. Được rôi, những chuyện đó nữa, chúng ta ra ngoài thôi, lâu rồi chơi với nhau.

      rồi đứng lên, cười cười với mọi người rồi cùng nhau bỏ .

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Ngồi bên bờ hồ đáy cốc, Thiên Lân nhìn hồ nước xanh biếc, nhớ lại:

      - Nhớ lại lúc còn , chúng ta cũng thường ngồi chơi ở đây. Bây giờ nhớ lại tránh khỏi cảm giác buồn cười.

      Lâm Phàm :

      - Đúng thế, lúc đó ngươi luôn phục ta, đối nghịch suốt với ta. Nhưng bọn ta đấu lại ngươi, trong lòng kỳ rất tức giận.

      Cười ha hả, Thiên Lân tiếp:

      - Lúc đó chúng ta còn chưa hiểu chuyện gì, ai cũng hiếu thắng mới có cuộc tranh đấu như vậy. Bây giờ, muốn làm những chuyện như trước kia cũng có khả năng nữa rồi.

      Tiết Quân :

      - Đúng thế, lớn rồi, quay lại được.

      Hắc Tiểu Hầu hét lên:

      - Đủ rồi, cần phải chuyện cũ nữa. Chúng ta chuyện tương lai . Thiên Lân, sau này ngươi có tính toán thế nào chưa?

      Thiên Lân liếc năm đứa bạn, cười đáp:

      - Chuyện sau này ta còn chưa nghĩ cẩn thận, bất quá đại khái hẳn phải các nơi thiên hạ chuyện. Còn các ngươi sao, có lý tưởng gì ?

      Lâm Phàm đáp:

      - Suy nghĩ của ta rất đơn giản, trở nên nổi bật, làm đại hùng.

      Linh Hoa phụ họa:

      - Lý tưởng của ta cũng giống như sư huynh, làm người nữ hiệp trừ gian diệt ác được người người kính phục.

      Tiết Quân :

      - Lý tưởng của ta lớn, yên yên tĩnh tĩnh, khoái khoái lạc lạc là được rồi.

      Hắc Tiểu Hầu tiếp:

      - Ta giống các ngươi, ta muốn theo đuổi điều đặc sắc, phát huy mức cao nhất tài năng của bản thân, muốn cả đời sống tầm thường.

      Đào Nhâm Hiền cũng :

      - Ta hy vọng có được tu vi, trở thành người được mọi người tôn trọng và tán thưởng.

      - Ha ha, ếch ngồi đáy giếng, chuyện thiên hạ say sưa, quả là biết cách tự an ủi mình.

      Đột nhiên giọng có mấy phần trào lộng từ vọng xuống tai của sáu đức Thiên Lân, khiến bọn chúng thấy bất mãn.

      Ngửng đầu, Thiên Lân liếc nhìn người , thấy chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, toàn thân vận áo dài màu trắng, to lớn tồi lắm, nhưng vẻ mặt lại khinh thường, khiến người ta thấy thích.

      Người này Thiên Lân nhận ra chính là Tuyết Xuân vênh vang tự đắc năm đó ở Long trì, loáng cái nhiều năm gặp.

      Trừng Tuyết Xuân, Hắc Tiểu Hầu hừ giọng :

      - Chúng ta ngồi đáy giếng dòm trời, còn ngươi cho mình phải ở đáy giếng làm ếch dòm trời sao?

      Tuyết Xuân vẻ mặt biến hẳn, quát lên:

      - Tiểu tử ngươi chuyện chú ý chút, dù sao ta cũng là sư huynh các ngươi, các ngươi hai câu cũng bình thường, lúc nào đến lượt các ngươi giáo huấn ta đây.

      Hắc Tiểu Hầu giọng mắng:

      - Động chút là giơ cái này ra, nếu phải cùng môn phái, chúng ta sớm đá đít ngươi sang bên rồi.

      Thiên Lân vỗ vai Hắc Tiểu Hầu, ra ý đừng nhiều lời, bản thân lại đứng lên nhìn Tuyết Xuân, điềm nhiên lên tiếng:

      - nhiều năm gặp, ngươi dường như hề có tiến bộ gì, vẫn thức thời như xưa.

      Tuyết Xuân trừng Thiên Lân, hừ lạnh :

      - Tiểu tử, đừng ỷ vào quan hệ của cha mẹ ngươi mà làm càn trong Đằng Long cốc ta. Nơi này đến lượt của ngươi lên tiếng đâu.

      Thiên Lân vẻ mặt điềm nhiên, chút giận dữ, cười :

      - Xem ra ngươi hãy còn nhớ mối hận năm xưa, nếu như vậy, ta cho ngươi cơ hội có thể tìm những người năm xưa, chúng ta quay lại Long trì so tài lần, xem thử sau nhiều năm rồi, các ngươi tiến bộ được nhiều ít.

      Tuyết Xuân vẻ mặt trầm, thấy Thiên Lân bình thản, trong lòng khỏi do dự, sau khi suy tính lượt, hừ giọng :

      - Tiểu tử thối, chúng ta thèm chấp nhất với các ngươi. Đợi sau này có cơ hội so tài cao thấp với ngươi.

      rồi xoay người bay vào trong huyệt động phía Bắc.

      Ngồi nguyên tại chỗ, Thiên Lân cười :

      - Rất nhiều khi, ra chỉ cần , cần phải động thủ cũng dễ dàng có thể hù đối phương bỏ chạy.

      Tiết Quân nghi hoặc :

      - Thiên Lân, ngươi cái gì, ta nghe hiểu gì cả.

      Thiên Lân giải thích:

      - Ý của ta rất đơn giản, giống như vừa rồi đối với Tuyết Xuân, nếu các ngươi dùng phương thức thẳng thắn giao đấu cho dù cuối cùng thắng nữa, khi về cũng khó trách bị sư phụ các ngươi trách mắng. Nhưng nếu như thẳng thắn tranh đấu chỉ có cách nhẫn nại, thế cũng phải nén giận. Như vậy phải làm thế nào mới tốt nhất đây? Binh pháp có , hai quân giao chiến đánh vào lòng là thượng sách, đánh thành là hạ sách. Ý nghĩa này rất chính xác, đấm đá tay chân là hạ sách, biện pháp tốt nhất chính là giao chiến mà khiến người ta chịu khuất phục. Với tình hình hai bên của chúng ta, ta mời giao đấu, ra khiến cho cơ hội suy xét. Với thân phận của bọn họ, bên trong vẫn phải kiêng dè đến Từ Tĩnh, khi đáp ứng giao chiến với chúng ta, cho dù thắng bại thế nào đều bất lợi cho bọn . Thắng, bọn chúng là lấy lớn hiếp , bại bọn chúng còn mặt mũi nào nữa. Vì thế suy xét cẩn thận, dám đáp ứng cầu của ta.

      Hiểu được ý của Thiên Lân rồi, Tiết Quân than thở:

      - Ngươi quả quá thông minh, dễ dàng đuổi rồi.

      Đào Nhâm Hiền gật đầu :

      - Đúng thế, chúng ta sau này nên theo ngươi học hỏi để tránh mỗi lần đều bị bọn chúng khinh dễ.

      Bên cạnh, Lâm Phàm, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu đều tỏ ra than thở.

      Thiên Lân thấy vậy lắc đầu cười :

      - Chuyện này ra rất đơn giản, chỉ cần hiểu được tùy cơ ứng biến, cần phải học cũng được.

      Trong hồ, hoa nước đột nhiên bắn lên phát ra thanh ào ào khiến sáu người chú ý. Quan sát cẩn thận, con cá màu vàng kim bơi lội trong nước.

      Linh Hoa thấy vậy, mừng khấp khởi :

      - Ta nhớ nó rồi, ngày đó chúng ta vốn muốn bắt lấy nó, nhưng kết quả ai cũng bắt được hết.

      Lâm Phàm nhớ lại:

      - Đúng thế, chúng ta lúc đó thầm lén lút, may mà bị sư phụ phát , nếu chắc bị phạt.

      Thiên Lân vẻ mặt hơi biến, quan sát con cá màu vàng kim, trầm giọng :

      - Nó thay đổi rồi, các ngươi có phát ?

      Năm người vừa nghe vội vàng quan sát cẩn thận.

      Sau đó, Hắc Tiểu Hầu kinh hãi la lên:

      - Đúng, nó biến thành màu vàng kim, ta nhớ trước kia là màu trắng bạc.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 49: Chương 049
      Tiết Quân nghi hoặc :

      - Đúng thế, kỳ quái.

      Lâm Phàm nhìn Thiên Lân, hỏi:

      - Ngươi thấy loại biến hóa này có chứa huyền cơ chăng?

      Thiên Lân lắc đầu đáp:

      - Ta ra được, bất quá cảm thấy có điểm kỳ quái. Được rồi, có người tới, đừng chuyện này nữa.

      Năm đứa Lâm Phàm vừa nghe có người đến, khỏi ngẩng đầu tìm kiếm, nhưng nhìn lúc thấy bóng người, trong lòng liền thấy nghi hoặc.

      muốn mở miệng hỏi, ba bóng người rít lên xông đến, chính là Tuyết Xuân, Huyền Vũ và Phi Hiệp.

      Bật cười kỳ dị, Thiên Lân chút kinh ngạc, giọng :

      - Thỉnh thoảng đến cốc lần, lại có nhiều người trông mong vậy, quả khiến ta rất vui mừng.

      Tuyết Xuân lạnh lùng :

      - Thiên Lân, chớ có ở đây ra vẻ bất phàm. Chúng ta đến đây là muốn hẹn với ngươi ra ngoài cốc giao chiến trận.

      Nghe vậy, Thiên Lân vẻ mặt nụ cười càng tươi, hỏi lại:

      - Các ngươi là những ai, với ba người các ngươi hay bao gồm cả những người khác?

      Phi Hiệp vội vàng làm :

      - Ta chỉ đến đây xem, hề có ý so tài với ngươi.

      Huyền Vũ hơi bất mãn, mắng tiếng, hướng về Thiên Lân :

      - Đối phó với ngươi, chúng ta hai người là đủ rồi.

      Huyền Vũ lúc này hai mươi sáu tuổi, nhân phẩm xuất chúng, hai mắt có thần, xem ra tu vi cũng tầm thường.

      Gật đầu hiểu , Thiên Lân cười :

      - Chúng ta bên này có sáu người, các ngươi chỉ hai người, như vậy dường như đủ à.

      Huyền Vũ hơi giận dữ, quát lên:

      - Ngươi có phải chột dạ sợ thua , muốn tìm bọn chúng làm bia đỡ đạn?

      Thiên Lân lắc đầu :

      - Sai rồi, ta chỉ sợ các ngươi thua, đến lúc đó chúng ta đông người hiếp ít người.

      Tuyết Xuân giận dữ :

      - Tiểu tử ngươi ghê tởm, chúng ta chính là tìm ngươi, phải tìm mấy đứa đó.

      Cố làm ra vẻ kinh ngạc, Thiên Lân :

      - Ồ, té ra ta bị lầm, các ngươi là sợ bọn chúng.

      Tuyết Xuân và Huyền Vũ tức giận, năm đứa Lâm Phàm lại nhịn được bật cười ha hả.

      Phi Hiệp bên cạnh khuyên bảo:

      - Thôi, tất cả mọi người đều biết nhau nhiều năm, hà tất phải chia phe chia phái. Nếu như để cho các trưởng bối biết được lại bị mắng trận.

      Tuyết Xuân quật cường :

      - được, cơn tức này ta giữ trong lòng nhiều năm, hôm nay nhất định phải tính cho xong.

      Huyền Vũ tán thành:

      - tính được, nếu biết được lợi hại của chúng ta.

      Phi Hiệp bất đắc dĩ, cười cay đắng thêm được.

      Thiên Lân thấy hai người Tuyết Xuân cố chấp như vậy, trong lòng biết từ chối xong, vì vậy gật đầu đồng ý.

      - Nếu như vậy, hoạt động cho giãn gân giãn cốt cũng tốt. Nhưng để cho công bằng, chúng ta hai bên ai nấy tìm người làm chứng để tránh đến lúc đó có người dở trò.

      Tuyết Xuân nghĩ qua, đáp:

      - Được, cứ như lời của ngươi, sau ngọ ba khắc, gặp nhau ở Long trì.

      Thiên Lân cười điềm đạm :

      - Được, thời gian và địa điểm đều tốt, bây giờ hãy đến người chứng kiến . Các ngươi dự tính mời ai?

      Tuyết Xuân và Huyền Vũ ra dấu bằng mắt cho nhau, sau đó đáp:

      - Chúng ta mời Từ Tĩnh sư huynh, còn ngươi?

      Thiên Lân vỗ đầu, cố làm ra vẻ trầm tư :

      - Người này là khó chọn lựa đây. Nếu ta mời cốc chủ làm người chứng, các ngươi hơn nữa ta tốt. Nhưng ngoài cốc chủ ra, còn có ai thích hợp hơn đây?

      tiếng tự hỏi, Tuyết Xuân và Huyền Vũ vừa nghe biến hẳn sắc mặt, bọn chúng ngờ Thiên Lân lại độc ác như vậy, dám đem chuyện này đổ lên đầu cốc chủ.

      Nếu như chuyện này quả cốc chủ ra mặt, hai đứa bọn quay về chắc chắn bị sư phụ mắng cho chết.

      Phi Hiệp nghe ra thấy có mấy phần ổn, lên tiếng giảng hòa:

      - Được rồi, mọi người bất quá là bàn luận chút, cần phải chăm chú như vậy. Ta thấy hay là đổi sang lần khác, đợi sau này định lại thời gian cho tốt.

      Tuyết Xuất và Huyền Vũ lời nào, nước đổ ra khỏi cốc, bọn chúng làm sao thích thú thu về đây.

      Thiên Lân nhìn ra được suy nghĩ của bọn chúng, cũng muốn làm khó nữa, lập tức chuyển giọng cười :

      - Được rồi, ta nghĩ đến người, chính là mời Tân Nguyệt làm người chứng. Người này mọi người đều rất quen thuộc, hẳn có vấn đề chứ?

      - Tân Nguyệt? Ngươi mời được nàng chăng?

      Hoài nghi nhìn Thiên Lân, Tuyết Xuân và Huyền Vũ ánh mắt đều có chút ghen tỵ.

      Thiên Lân cười thần bí :

      - Buổi chiều phải biết thôi mà?

      rồi gọi bọn Lâm Phàm bay , chỉ còn lại Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp ngây ra ở đó.

      Đứng ở ngọn Đông Thiên Trụ phong của Đằng Long cốc, Thiên Lân nhìn về xa xăm, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.

      Lâm Phàm hiếu kỳ nhìn , hỏi:

      - Ngươi quả dự tính động thủ với bọn ?

      Thiên Lân hỏi ngược lại:

      - Ngươi lo lắng gì đây?

      Lâm Phàm đáp:

      - Ta chỉ muốn ngươi cương cường náo nhiệt quá với bọn chúng. lòng, tu vi của hai tên đó tuy được như Từ Tĩnh, nhưng cũng tính là mạnh tương đương. Nếu như ngươi muốn lộ ra, cần gì phải …

      Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:

      - Đời người có cái nên làm có cái nên. Rất nhiều chuyện ta thấy nếu có thể nhẫn nhịn, thế ta chọn phương án nhẫn nhịn. Nhưng nếu như ta ta thấy thể nhẫn được, thế ta phải kiên trì với suy nghĩ của mình. Đây là nguyên tắc làm người.

      Linh Hoa tán đồng:

      - Ta tán thành suy nghĩ của Thiên Lân, phải nhịn nhịn, dám làm dám chịu.

      Tiết Quân cười khổ :

      - tuy là vậy, nhưng Thiên Lân ngang nhiên tùy tiện hứa thỉnh Tân Nguyệt sư tỷ làm người chứng, đây phải là tự mình tìm chuyện phiền chăng?

      Linh Hoa :

      - Tân Nguyệt sư tỷ ta gặp vài lần, hay là để ta cầu khẩn tỷ ấy, biết đâu tỷ ấy đồng ý.

      Thiên Lân cười :

      - Đa tạ ý tốt của các ngươi, muốn thỉnh Tân Nguyệt ta tự có biện pháp. Bây giờ các ngươi ở đây chờ tin của ta, lúc nữa ta quay về.

      Lâm Phàm kéo lại, nghiêm túc lên tiếng:

      - Ngươi quả có biện pháp chăng? phải ngươi lại làm trò gì đó chăng?

      Thiên Lân hỏi lại:

      - Ngươi xem ta còn bé như vậy ?

      rồi hình bóng loáng lên, chờ Lâm Phàm tỉnh lại, Thiên Lân biến mất còn thấy.

      Sửng sờ nhìn vào tay mình, Lâm Phàm tự : “ là tà môn, làm sao rời được, vì sao ta hề có chút cảm giác nào vậy?”

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Huyệt động Tân Nguyệt bình thương tu luyện, Thiên Lân lúc từng đến, nhưng thời gian lâu, còn chút ấn tượng nào cả.

      Như vậy, muốn tìm người có chút phiền toái.

      Nhưng Thiên Lân vẻ mặt bình thản, trong mắt lóe lên ánh lạnh, loại phương pháp tìm kiếm kỳ dị đặc biệt, với trung tâm là , chớp mắt tản rộng, hệt như tấm võng vô hình, chớp mắt thu hết tình hình vài trăm huyệt động vùng lân cận thành khối.

      Như vậy, Thiên Lân dễ dàng nắm bắt được khí tức của nhiều người, sau đó mới phân tích qua, liền tìm được chỗ của Tân Nguyệt.

      Phát được vị trí của Tân Nguyệt, Thiên Lân hề vào động tìm kiếm, mà tinh nghịch phát ra sóng công kích yếu ớt với nàng, khiến nàng bị kinh động, lại nhanh chóng bỏ , ra khỏi cửa cốc hướng thẳng về phía Tây Bắc.

      Năm đứa Lâm Phàm vừa thấy Thiên Lân xuất , đều muốn đến gặp .

      May mà Thiên Lân sớm có tính toán, khi rời khỏi cốc liền truyền dặn dò năm người được vọng động. Như vậy mới trấn an được bọn họ.

      Trong cốc, bóng màu vàng tươi bắn lên tầng mây với tốc độ cực nhanh, năm người Lâm Phàm còn chưa nhìn , bóng đó bắn thẳng về phía Tây Bắc.

      Thấy vậy, Linh Hoa kinh hãi la lên:

      - Chính là Tân Nguyệt sư tỷ chăng? Nếu quả là tỷ ấy, thân pháp này quả là quá nhanh chóng.

      Hắc Tiểu Hầu lắc đầu :

      - Ta hề nhìn được, biết Lâm sư huynh nhìn có ?

      Lâm Phàm vẻ mặt trầm mặc, thần sắc phức tạp đáp:

      - Chính là Tân Nguyệt sư tỷ, nhưng tu vi tỷ ấy có khả năng vượt hẳn dự liệu của chúng ta.

      Di chuyển tiến lên được chục dặm, Thiên Lân đột nhiên dừng lại, quay lưng về phía Đằng Long cốc, mình yên lặng nhìn về xa xăm.

      Giữa trung, bóng màu vàng chanh từ xa đến gần, dừng lại sau lưng Thiên Lân chừng ba trượng, trầm ngâm nhìn về phía .

      Hai người ai cũng câu nào, tựa như cùng nhìn về hướng vậy.

      Hệt như chờ đợi, lại như trông ngóng.

      thầm, yên lặng, nhưng lại tạo nên biến hóa.

      Gió, thấu xương lạnh như băng thổi tung áo quần Thiên Lân, thổi tung mái tóc người mới đến.

      Thời khắc này, khoảng yên lặng giữa hai người hệt như bức tranh, hài hòa, tốt đẹp, hình ảnh dừng lại trong tích tắc. Xoay người, Thiên Lân khuôn mặt hơi cười, sức hấp dẫn tả được ập thẳng vào trong lòng Tân Nguyệt khi nàng vừa thấy.

      Vì sao như vậy, nàng biết được, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn khuôn mặt tuấn đó, muốn trông xem người trước mặt phải hay .

      Sáu năm gặp, Thiên Lân thay đổi rất nhiều.

      toàn thân áo trắng như tuyết, hệt như Kim Đồng ở bên Quan Đại Sĩ, chỉ tuấn tú xuất trần mà khí chất ôn văn nho nhã, thần thái bình tĩnh tự nhiên càng khiến người ta vừa thấy khó mà quên được, có cảm giác rất muốn thân thiết.

      Thiên Lân ngóng nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt đầy kinh ngạc.

      Nàng hai mươi bốn tuổi vẫn như sáu năm về trước, vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ vầng trán cao ngạo lạnh lùng càng thêm phần cao quý tao nhã.

      Ngoài ra, Tân Nguyệt dường như cao lớn hơn.

      Nàng toàn thân áo quần vàng chanh, dây lưng tinh tế tạo thành dáng người thướt tha động nhân, cùng với trường kiếm tay trái hệt như gốc hoa hồng giữa vùng băng tuyết, chói lọi, sáng láng khiến người ta vừa thấy nỡ rời .

      Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân :

      - Sáu năm gặp, nàng thay đổi nhiều, vẫn xinh đẹp như thế.

      Tân Nguyệt khóe miệng máy động, lộ ra nụ cười , mềm mỏng :

      - Sáu năm trôi qua, ngươi thay đổi rất nhiều. Bất quá càng thêm tinh nghịch, lòng quỷ quái ít .

      Thấy nàng cười, Thiên Lân ngẩn ngơ, than thở:

      - Quả đẹp. Ngày trước vì sao ta lại chưa từng phát vậy?

      Tân Nguyệt né tránh ánh mắt của , trong lòng suy nghĩ câu này.

      Ngày trước mới mười hai tuổi, hiểu chuyện gì, làm sao có thể để ý chuyện này?

      Bây giờ, mười tám tuổi rồi, vậy nghĩ đến chăng?

      Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt trong lòng chấn động, lập tức bỏ hết tạp niệm, cả người bình tĩnh lạnh lùng.

      Thiên Lân lúc này cũng tỉnh táo lại, thấy Tân Nguyệt vẻ mặt biểu tình, cũng hiểu nàng suy nghĩ chuyện gì, chỉ đành hỏi dò:

      - Những năm qua nàng có khỏe ?

      Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

      - Vẫn khỏe, liên tục tu luyện. Thiên Đao khách kia thực lực vượt ngoài mong đợi, ta học được từ ít chuyện. Còn ngươi?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Ta cũng như nàng, cũng cả ngày tu luyện, hôm nay mới rảnh thăm nàng đây.

      rồi chuyển người đến bên cạnh Tân Nguyệt.

      Ngẩng đầu liếc , Tân Nguyệt hề né tránh, giọng :

      - Ngươi đến đây thăm ta?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :