Thất giới hậu truyện - Tâm Mộng Vô Ngân

Thảo luận trong 'Kiếm Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      [​IMG]
      Dịch: Diamondismail; Biên tập: Humanity
      Nguồn: TTV
      Giới thiệu truyện:
      Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt ngàn năm, vạn năm. ai hay biết, nhân loại bắt đầu, thời đại chuyển biến, chớp mắt che phủ thời gian kéo dài của lịch sử. Biển cả trước đây thành ruộng dâu, thung lũng ngày trước nhô cao thành núi. Những điều này chuyển biến trong lúc lơ đãng, từ cổ chí kim, có được bao nhiêu người từng chứng kiến thay đổi của năm tháng?

      Núi cao khe sâu, thung lũng bình nguyên, sông lớn hồ rộng, vùng đất băng tuyết cực địa, tất cả đều biến đổi, nhưng từ trước đến nay, có vật gì tồn tại mãi biến đổi? Vận động chính là thay đổi, vạn vật thế gian đều vận động, có tồn tại vĩnh hằng bất biến hay đây?

      Có người tình chính là vĩnh cửu thay đổi, nó có vĩnh cửu chăng? Có người niềm tin vĩnh hằng bất biến, điều này có là chân lý ? Có người sinh lão bệnh tử là vĩnh hằng bất biến, ai có thể khẳng định thế gian có người bất tử?

      Truyền thuyết khiến người ta say đắm, nhưng đằng sau truyền thuyết lại chứa ít đau thương người ta biết phải ?

      Đây chính là gian thần bí, rộng rãi bờ bến, hệt như tồn tại từ xa xưa, nhưng lại trải qua ít biến đổi.
      ANYU_lna thích bài này.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Thất Giới Hậu Truyện
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 1: Tân đích khai thủy ( khởi đầu mới)
      TỰ CHƯƠNG

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt ngàn năm, vạn năm. ai hay biết, nhân loại bắt đầu, thời đại chuyển biến, chớp mắt che phủ thời gian kéo dài của lịch sử.

      Biển cả trước đây thành ruộng dâu, thung lũng ngày trước nhô cao thành núi. Những điều này chuyển biến trong lúc lơ đãng, từ cổ chí kim, có được bao nhiêu người từng chứng kiến thay đổi của năm tháng?

      Núi cao khe sâu, thung lũng bình nguyên, sông lớn hồ rộng, vùng đất băng tuyết cực địa, tất cả đều biến đổi, nhưng từ trước đến nay, có vật gì tồn tại mãi biến đổi?

      Vận động chính là thay đổi, vạn vật thế gian đều vận động, có tồn tại vĩnh hằng bất biến hay đây?

      Có người tình chính là vĩnh cửu thay đổi, nó có vĩnh cửu chăng?

      Có người niềm tin vĩnh hằng bất biến, điều này có là chân lý ?

      Có người sinh lão bệnh tử là vĩnh hằng bất biến, ai có thể khẳng định thế gian có người bất tử?

      Truyền thuyết khiến người ta say đắm, nhưng đằng sau truyền thuyết lại chứa ít đau thương người ta biết phải ?

      Đây chính là gian thần bí, rộng rãi bờ bến, hệt như tồn tại từ xa xưa, nhưng lại trải qua ít biến đổi.

      biết bao nhiêu năm, biết bao nhiêu thời gian, thanh đột nhiên vang lên vọng mãi giữa gian yên lặng như băng tuyết.

      - Giấc mộng vạn năm, ngờ được chỉ mới ngủ thời gian gian thay đổi, còn giống như trước nữa.

      Thanh rất lại toát ra mấy phần cảm thán, cùng với mấy phần tiếc nuối mơ hồ.

      - Giấc mộng vạn năm, dứt đoạn duyên trần, lòng thổn thức, hà tất phải tiếc nuối?

      Thanh hoàn toàn khác hẳn mang theo mấy phần chất vấn, lại có mấy phần thân thiện.

      Bốn bề, gian thoáng đãng, hề thấy bất kỳ vật thể nào, ở đó hoàn toàn như vùng hư ảo. Cứ vậy, hai thanh từ đâu mà đến, điểm này khiến người ta thấy kỳ quái.

      - Tĩnh vô cùng thành động, phá vỡ định mệnh, lòng ta dâng trào, lại đoạt thiên hạ.

      - Ý nghĩ tục lụy phàm trần chỉ khiến ngươi suy nghĩ hỗn tạp, thêm phần duyên nghiệt, sao phải khổ vậy?

      - Yên tĩnh vĩnh viễn, chút thay đổi, cả đời như vậy có ý nghĩa gì đây?

      - Như vậy, ngươi định thay đổi chăng?

      Sinh mệnh vĩnh hằng, trừng phạt đơn, lẽ nào ngươi chút oán giận?

      - tồn tại vĩnh hằng cần phải đổi lấy thứ tương ứng. Đây chính là định mệnh, thể thay đổi. Nếu ngươi cố ý muốn thay đổi nó, ngươi phải trả giá đắt tương xứng, ngươi tốt nhất hãy suy xét cẩn thận.

      - Ha ha ha … Giá đắt? Nếu ngày đó ngươi với ta những điều này, ta còn suy xét. Bây giời thời gian gian biến đổi rồi, ai có thể làm gì được ta đây?

      - Nếu như lòng ngươi nghĩ vậy, ngày sau tất nhiên hối hận.

      - Từ xưa đến nay, ngoại trừ ngươi ra, ai có thể giao chiến trận với ta? Cho dù là ngươi, cũng chỉ có thể khiến ta mê ngủ , ta có gì phải sợ đây? Hơn nữa, bây giờ là thời cơ khó tìm, ta chỉ cần thúc đẩy trợ giúp, liền có thể hủy tâm huyết cả đời của ngươi. Đến lúc đó, ha ha ha …

      - Ba lần nhiễm bụi trần, lòng tà thay đổi, ngươi quả thể cứu chữa được nữa. Nếu là như vậy, ta cũng muốn khuyên bảo nhiều, định mệnh nhân duyên phải trong vào vận mệnh của ngươi.

      - Vận mệnh? Ha ha ha … Ông trời ban tài cho ta, cần gì phải cầu nhiều? Ngươi còn lo lắng tâm huyết cả đời của ngươi bị hủy sao?

      Bật cười lạnh nhạt, thanh đó đáp lại:

      - Phép tắc thế giới do ta định ra, nhưng tồn tại hay hủy diệt lại phải do khả năng của ta làm được, ngươi cũng có khả năng đó!

      - Đừng quá tự tin, quá khứ ngươi chiếm được thiên thời địa lợi, nhưng lần này, ha ha ha … Thế giới do ta ra lệnh!

      - Phải vậy chăng? Nếu như ngươi tự tin như vậy, chúng ta hãy đánh cuộc, xem thử lần này ai thắng ai thua?

      - Đánh cuộc đánh cuộc, ta sợ ngươi đâu. Hơn nữa lần này ta muốn khiến ngươi phải nếm mùi vị thất bại, khiến ngươi biết ta phải như ngươi, chẳng qua trước đây ta thiếu chút may mắn mà thôi!

      Giọng sắc bén có vài phần oán hận và bất cam, dường như từ cổ xưa vọng lại, chứa chỉ du nhất hận thù sâu sắc mà thôi…

      - Trong lòng ngươi ngoại trừ hận thù, lẽ nào còn điều nào khác? bao nhiêu năm, ngươi chút đổi thay sao?

      - Đổi thay? Sinh mạng vĩnh hằng, vì sao phải thay đổi, điểm này ngươi phải hiểu rất mà.

      - Ba đời sau, mọi thứ quay về nguồn cội. Ta lòng tuy hướng thiện, nhưng làm gì được duyên trời. Đáng thương, đáng tiếc, chỉ có …

      Hiểu được ý trong lời của đối phương, giọng oán hận kia hừ lạnh tiếng, gằn giọng :

      - Vài đời sau, luân hồi xoay chuyển trăm lần, hết cuộc tươi sáng chính là đêm đen. Ngươi nhìn , thế giới lần này vì ta mà thay đổi!

      - Hậu quả của dục vọng chính là hủy diệt, cho dù sinh mạng vĩnh hằng cũng phải đến hồi kết thúc …

      thanh dần , đến rất nhanh, cũng rất bất ngờ, chỉ chớp mắt biến mất thấy.

      gian rộng lớn vẫn vô biên như cũ, chút gió làm nên chút rung động khẽ khàng, chỉ sau khoảnh khắc liền bình thường trở lại.

      gian vĩnh hằng, chưa từng thay đổi?

      Mấy câu đối thoại ngắn gọn chỉ là phút tiêu khiển hay còn dự báo trước tai nạn nào đây?

      , Băng Nguyên Tam Kỳ.

      Gió nhè thổi cùng hơi lạnh thấu xương, cuốn theo những bông hoa tuyết phất phới trong thế giới Bắc Quốc.

      Bầu trời, hoa tuyết dày đặc hệt như vô số lời chúc phúc liên tục ngừng, tầng tầng tuôn đến rơi xuống mặt đất trong suốt hóa thành từng khối băng, ngưng đọng như tình ý của bầu trời đối với đất.

      Tuyết, sạch , bận rộn, cao sang. Băng, trong suốt, trong sáng, cứng rắn.

      Hai điều này tính chất khác nhau, lại sinh ra nhau, cùng nhau cấu tạo thành thế giới băng tuyết trắng tinh.

      Bắc Quốc, vùng vô cùng lạnh lẽo.

      Nơi này nhiều năm băng tuyết ngừng, hình thành khu vực tương đối lạnh lẽo, yên tĩnh.

      Ở nơi này, cho dù là núi cao, khe sâu, thung lũng, đồng bằng đều bị băng tuyết che phủ, cả năm trời phần lớn khu đất đều thấy được mấy lần tuyết tan khi xuân đến.

      Như vậy, băng tuyết trở thành phong cảnh chủ yếu nơi này, lạnh lẽo chiếm phần lớn thời gian trong năm.

      Đằng Long cốc, khu vực đặc biệt kỳ dị trong vùng Băng Nguyên Bắc Cực, hội tụ ít sinh vật.

      Trong thế giới băng tuyết, do khí hậu lạnh lẽo giá rét, sinh mạng tương đối ít, ngoại trừ số ít động thực vật có khả năng chống lạnh và số bộ tộc cổ xưa, nơi này cơ hồ rất khó thấy được nhóm người nào.

      Hoàn cảnh như vậy, Đằng Long cốc tự nhiên trở thành ngoại lệ, nổi tiếng rất nhiều thế giới Băng Nguyên.

      Băng Nguyên, định nghĩa hình tượng bao gồm khu vực vô cùng rộng lớn.

      Nó kéo dài từ Tây Bắc, qua liên tục mấy ngàn dặm, bao gồm vô số núi non, khe sâu, đồng bằng, thung lũng, có giới hạn ràng, tạo thành thế giới tương đối độc lập.

      Thế giới này nhiệt độ khác biệt, nhưng có ba cấp độ khác nhau.

      Thứ nhất chính là vùng biên giới, khí lạnh lẽo nhưng kéo dài, thời gian băng tuyết bao trùm trong năm chỉ chiếm phần tư. Khu vực này có diện tích chiếm đến nửa của vùng Băng Nguyên.

      Thứ hai chính là vùng Băng Hàn, ở ngay bên trong vùng biên giới, thời gian băng tuyết bao trùm khoảng hơn nửa năm, dưới ba phần tư năm. Khu vực này chiếm diện tích khoảng bốn mươi phần trăm của vùng Băng Nguyên.

      Thứ ba chính là vùng Huyền Hàn, chính là khu vực trung tâm của Băng Nguyên, năm thời gian băng tuyết bao trùm chiếm hơn ba phần tư năm, thậm chí cả năm băng tuyết có khi đóng đầy. Những khu vực như vậy nhiều, mà Đằng Long cốc chính là trong số đó.

      đến Đằng Long cốc thể nhắc đến Ly Hận Thiên cung và Thiên Tà tông, bởi vì bọn họ được xưng tụng Băng Nguyên tam đại phái.

      Ở trong thế giới Băng Nguyên Bắc Cực, Đằng Long cốc được xưng tụng là đệ nhất trong ba kỳ quan, có lịch sử vài ngàn năm, khởi đầu từ thời kỳ thượng cổ xa xưa.

      Ly Hận Thiên cung và Thiên Tà tông đều khởi đầu muộn hơn, cái trước được sáng lập khoảng ngàn năm trăm năm trước, cái sau được sáng lập khoảng ngàn trăm năm trước, đều nhờ vào sức người mà dương danh Băng Nguyên.

      Ba phái này, Đằng Long cốc ở vùng trung gian, bên trái chính là Ly Hận Thiên cung ở ngọn núi Ly Hận, có khoảng cách chừng bốn trăm dặm. Bên phải chính là Thiên Tà tông, nằm ở vùng đồng bằng Thiên Hà, ngăn cách với Đằng Long cốc qua ba ngọn núi băng.

      Giữa ba phái, Đằng Long cốc quan hệ với hai bên kia tương đối thân thiện, nhưng Ly Hận Thiên cung và Thiên Tà tông lại có chút hận thù, chủ yếu cách nay chừng năm trăm năm trước, môn hạ hai bên có chuyện oan nghiệt.

      Do nằm trong vùng Huyền Hàn, Đằng Long cốc năm băng tuyết phủ kín đạt đến mười tháng, chỉ duy nhất mùa hè tháng bảy, nơi này mới có tượng tuyết tan ngắn ngủi.

      Lúc đó, trong Đằng Long cốc náo nhiệt vô cùng, mọi người thường xuyên cư trú trong nhà ra ngoài cùng nhau chúc mừng thời tiết hiếm có này.

      đến nơi này, thể nhắc đến địa hình Đằng Long cốc, cùng với khí quái dị của nó.

      Những sơn cốc bình thường địa hình thường hơi thấp, nằm bên trong những dãy núi.

      Nhưng Đằng Long cốc lại khác hẳn, nó vốn là cái hố lớn, nằm bên trong bốn ngọn núi băng, hình thành vực sâu đến vài trăm trượng.

      Địa hình như vậy đúng ra phải nhiệt độ ít thay đổi, mặt trời lại ít rọi chiếu đến nên là vùng rất lạnh.

      Nhưng Đằng Long cốc khí hậu hết sức quỷ dị, bề mặt tiếp xúc với những ngọn núi băng lạnh lẽo vô cùng, mặt dưới gần đáy cốc lại ôn hòa ấm áp như trong mùa xuân.

      Hơn nữa, mỗi năm tháng bảy mùa hè, khi băng tuyết tan , đáy cốc liền lạnh lẽo dị thường, băng ngưng kết ở đó dày đến vài thước, khiến con người rất khó thích ứng, chỉ còn cách dời cao lên ngọn núi băng để ở tạm.

      Đợi khi tháng bảy qua rồi, băng lạnh ở đáy cốc bắt đầu tan ra, nước tuyết hội tụ tan hình thành hồ nước, khiến Đằng Long cốc có được cảnh tượng hồ nước sinh thái đầy băng.

      Đằng Long cốc là địa danh, cũng là tên của môn phái Tu Chân thần kỳ cổ xưa nhất.

      Môn phái này có cung điện hoa lệ, chỉ có số huyệt động đóng băng quanh năm rải rác lưng chừng vách núi của Đằng Long cốc.

      Ở nơi đó, có hơn ngàn người bộ tộc bình thường và vài chục môn nhân của Đằng Long cốc. Bọn họ chung sống hòa bình, thân thiện vô cùng, hình thành quần thể sinh hoạt tương đối độc lập, hạnh phúc.

      Trong Đằng Long cốc, do ảnh hưởng của khí hậu và hoàn cảnh, công cuộc tu chân luyện đạo rất hưng thịnh.

      Những người ở đó chia thành hai tầng nấc, thứ nhất chính là người dân tộc bình thường, bọn họ tu luyện số công pháp dương cương để chống lại giá lạnh, dùng tăng cường năng lực chống lạnh.

      Thứ hai là đệ tử đích truyền của Đằng Long cốc, bọn họ tu luyện pháp quyết mức độ cao cấp, phải để trảm trừ ma, mà chỉ tìm kiếm loại cảnh giới, kéo dài cuộc sống.

      Muốn trở thành đệ tử chính thức của Đằng Long cốc hoàn toàn dễ, phải có được ý chí kiên định và những tính chất thiên bẩm.

      Ngoài ra, phạm vi Đằng Long cốc thu nạp đệ tử có hạn chế rất lớn, vì thế vài ngàn năm qua rồi, nhân tài Đằng Long cốc rất ít.

      Nhưng cho dù là như vậy, Đằng Long cốc vẫn tiếp tục chiếm giữ vinh dự hàng đầu của Băng Nguyên, bởi vì ngàn năm nay, Đằng Long cốc xuất ít nhân tài kiệt xuất, phần lớn đều còn sống, chỉ có điều hiếm khi xuất mà thôi.
      ANYU_lna thích bài này.

    3. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Thất Giới Hậu Truyện
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 2: Chủ giác xuất trường (Nhân vật chính xuất )
      nay, dân cư trong Đằng Long cốc gia tăng mạnh mẽ. Với quyết sách minh cách đây vài trăm năm là hấp dẫn người ngoài vào cốc, Đằng Long cốc liền tiến triển con đường phồn thịnh.

      Cứ như vậy, cho tới bây giờ, Đằng Long cốc ở vào thời kỳ nhân khẩu đông đúc nhất.

      Việc này thêm vào ít những điều tuyệt vời được được trời ban, khiến sức sống rất có tiềm lực trở thành tác dụng vô cùng trọng yếu để Đằng Long cốc trường tồn.

      Đằng Long cốc chủ thời đại này tên là Triệu Ngọc Thanh, chính là người kiệt xuất nhất của Đằng Long cốc trong ngàn năm nay. Bề ngoài của ông xem chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, tuấn mà cơ trí.

      đến Triệu Ngọc Thanh, điều duy nhất đáng để nhắc đến chính là việc xảy ra chừng năm trăm năm trước. Ông mình chiến đấu với Ly Hận Thiên Tôn và Thiên Tà tông chủ, hóa giải được mâu thuẫn.

      Trong thế giới Băng Nguyên Bắc Quốc, khó có chuyện gì trọng đại đến như vậy.

      Nếu phải có chuyện này, ai ngờ được Triệu Ngọc Thanh lại có thực lực kinh người đến vậy, có thể mình chống hai, thu phục được chưởng môn hai phái.

      Ngàn năm nay, Triệu Ngọc Thanh dồn tâm trí sức lực phát triển Đằng Long cốc, tuy khuếch trương địa bàn xâm phạm người khác, nhưng thành tựu ràng như ban ngày, khiến Đằng Long cốc như mặt trời lên cao đạt đến thời kì cường thịnh nhất.

      nay, môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc gia tăng mạnh mẽ, phần lớn thiên phú tồi, những đứa bé chỉ chừng vài tuổi được huấn luyện nghiêm khắc nhất bắt đầu tiến trong tầng thứ nhất cuộc đời bọn chúng, thẳng tiến đến mục tiêu cao xa ở phía trước.

      Đằng Long cốc, rồng bay lên, truyền thuyết cổ xưa, luân hồi trăm đời.

      Nơi thần kỳ như vậy sắp mô tả truyền kỳ như thế nào cho chúng ta xem đây?

      Đằng Long cốc hiệu xưng đệ nhất trong Băng Nguyên, sau khi trải qua vài ngàn năm yên tĩnh, tiếp tục bình yên, hay nổi lên phong ba bão táp?

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Hoa tuyết tung bay, khí lạnh theo sát.

      vùng tuyết bằng phẳng, vài hình bóng gầy đuổi bắt nhau, chơi rất hứng thú.

      Lúc này, đứa bé đuổi theo cả nửa ngày cũng bắt được chéo áo của chúng bạn, hơi nóng nảy nũng nịu :

      - Các ngươi khi dễ ta, ta chơi nữa.

      Năm đứa trẻ trai tuổi từ bốn đến bảy dừng lại nhìn nhau, sau đó bật cười lớn, hét lên:

      - Linh Hoa là đứa hẹp hòi, đuổi được người lại lui về nhà để khóc đến sổ mũi, sau đó lại chịu thừa nhận.

      Đứa bé tên Linh Hoa chừng năm tuổi, mặc áo chống rét da điêu trắng tinh, khuôn mặt hồng hào nhắn rất dễ khiến người ta ưa thích.

      Lúc này, nó thấy năm đứa bạn cười nhạo mình, trong lòng càng thêm nóng nảy, khóc òa tiếng, mắng:

      - Lâm Phàm chết bầm, Thiên Lân hư hỏng, Bàn Tử xấu xí, Hắc Tiểu Hầu, Thảo Nhân Hiềm, ta hận các ngươi, hu … hu …hu.

      Thấy bé khóc lóc, bốn đứa bé trai lập tức vây quanh, rống lên:

      - Linh Hoa ngoan, đừng khóc lóc nữa, chúng ta đùa với ngươi thôi.

      Cách đó vài trượng, chỉ còn lại đứa bé trai chưa tiến tới cỡ chừng bảy tuổi, người mang áo rét da gấu, vẻ ngoài như ngọc như ngà, xem ra còn xinh đẹp hơn bé .

      Đứa bé trai này cặp mắt trong suốt, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng thông thái, vừa nhìn thấy biết là đứa bé thông minh tinh nghịch. Lúc này nó quan sát tình hình của Linh Hoa, khóe miệng nhếch lên nụ cười thần bí thể có ở độ tuổi này.

      Thấy những đứa bạn đến nhận lỗi, ánh mắt mờ lệ của Linh Hoa ánh lên tia đắc ý.

      Nhưng sau đó bé phát đứa bé trai đứng ngoài vài trượng kia, khỏi lớn tiếng khóc lóc, khiến bốn đứa bé trai đồng thanh ân cần hỏi han.

      đứa bé cao nhất, tuổi chừng lên bảy an ủi:

      - Linh Hoa đừng khóc, sau này chúng ta dám nữa, xin muội hãy tha thứ cho chúng ta.

      Bên cạnh, đứa bé chừng năm tuổi, thân hình mập mạp cũng :

      - Đúng thế, sau này chúng ta dám trêu chọc muội nữa.

      Linh Hoa đồng ý, cứ khóc lóc như cũ, hệt như chịu khổ sở rất lớn.

      - Lâm Phàm, ngươi xem có phải Linh Hoa cứ mãi khóc lóc là vì Thiên Lân đến xin lỗi đúng ?

      đứa bé gầy ốm lên tiếng chính là Hắc Tiểu Hầu, tuổi chừng vừa được sáu.

      Lâm Phàm cao nhất vừa nghe vậy, liếc đứa bé xinh xắn đứng cách vài trượng, sau đó cúi đầu hỏi:

      - Linh Hoa, có phải là như vậy ?

      Linh Hoa đáp, nhưng lại đột nhiên cao giọng khóc, ràng là muốn mấy đứa bé bên cạnh chú ý.

      Bàn Tử Tiết Quân thấy vậy, khẳng định:

      - Đúng là như vậy, mỗi lần Linh Hoa bị Thiên Lân chọc cho phát khóc, đều phải do Thiên Lân đến xin lỗi.

      Hắc Tiểu Hầu thấy khó xử :

      - Như vậy làm sao mới được đây?

      Bên cạnh, Thảo Nhân Hiềm (vốn tên là Đào Nhâm Hiền) trước giờ hề lên tiếng đột nhiên cất lời:

      - Thiên Lân thông minh nhất, lần nào chúng ta đều bị trêu đùa, lại sao đấu lại , đây …

      - Câm miệng, Thảo Nhân Hiềm ngươi được câu nào cho hay chăng?

      Lâm Phàm hơi phục cắt ngang lời của Đào Nhâm Hiền.

      Trong sáu đứa bé, Lâm Phàm là lớn tuổi nhất, năm nay được bảy tuổi. Kế đến là Thiên Lân sáu tuổi, Hắc Tiểu Hầu sáu tuổi, Linh Hoa năm tuổi, Bàn Tử Tiết Quân năm tuổi, Đào Nhâm Hiền bốn tuổi.

      Lâm Phàm lớn tuổi nhất trong đám bạn, nên lúc nào cũng cho mình là lão đại, Hắc Tiểu Hầu, Bàn Tử, Thảo Nhân Hiềm đều đối xử với như thủ lĩnh, bốn người vẫn thương Linh Hoa vô cùng.

      Ai ngờ Thiên Lân phục thân phận lão đại của Lâm Phàm, trêu đùa bọn chúng khắp nơi, còn khiến Linh Hoa cứ tự theo nó như hình với bóng, khiến bốn người Lâm Phàm vừa hận vừa tức.

      Vì thế, bọn bốn đứa Lâm Phàm từng liên kết đối phó Thiên Lân, nhưng kết quả lại bất ngờ, bốn đứa trẻ địch lại, còn bị Thiên Lân trêu đùa quay như dế.

      Do vậy, Lâm Phàm tự nhiên phục, còn ba đứa kia lại có niềm kính phục thầm kín với Thiên Lân, bởi vì từ đến lớn, bọn chúng lần nào thắng được Thiên Lân.

      Lúc này, Linh Hoa khóc càng to tiếng, Lâm Phàm nghe thấy nóng nảy trong lòng, với ba đứa còn lại:

      - Hôm nay tất cả bởi vì Thiên Lân mới khiến Linh Hoa giận mà khóc, chúng ta nhất định phải khiến nó xin lỗi, nếu sau này để nó cưỡi đầu cưỡi cổ chúng ta.

      Bàn Tử Tiết Quân đáp, Hắc Tiểu Hầu vẻ mặt chần chờ, chỉ có Đào Nhâm Hiền tuổi còn , còn chưa sâu sắc, buột miệng :

      - Nó sớm cưỡi đầu cưỡi cổ chúng ta rồi, vậy để sau này …

      Lâm Phàm nổi nóng, mắng:

      - có biết tiến thủ, ngươi biết phản kháng lại chăng?

      Đào Nhâm Hiền bản tính sợ sệt, trầm ngâm cúi đầu dám câu nào.

      Hắc Tiểu Hầu thấy Lâm Phàm nổi nóng, vội vàng vuốt đuôi theo:

      - Nếu như vậy, vì Linh Hoa, chúng ta hãy bắt lấy Thiên Lân, khiến phải xin lỗi chịu tội mới được.

      Lâm Phàn nghe vậy bớt giận, lớn giọng :

      - Cứ quyết định như vậy. Nếu như Thiên Lân chủ động xin lỗi, chuyện này cũng tính làm gì. Nếu , hôm nay nhất định phải khiến biết chúng ta phải dễ chọc vào.

      Linh Hoa nghe vậy, dần dần nín khóc, mở to đôi mắt như hoa nhìn đám bạn, rồi lại nhìn Thiên Lân, dường như muốn điều gì, nhưng cuối cùng bởi vì nụ cười ngông nghênh của Thiên Thiên Lân nên lại nuốt xuống, vẻ mặt nó toát ra tức giận.

      Thấy bốn đứa trẻ Lâm Phàm đến gần, Thiên Lân thèm nhìn, lắc đầu trêu chọc:

      - Đáng buồn đáng thương càng đáng tiếc, vì tình vì danh có gì vui. Kích động tất nhiên phải chịu trừng phạt, sau này hối hận cũng kịp.

      Giọng bình thản, có phần mang phong thái trầm tĩnh ổn định, quả khiến người ta phải kinh ngạc.

      Lâm Phàm hừ giọng khinh bỉ, thở hổn hển :

      - Thiên Lân, chớ có ở đây bày trò làm xấu nữa. Lần này ngươi chọc Linh Hoa phát khóc, còn đến xin lỗi phải ?

      Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười đáp:

      - Trò này chúng ta chơi từ đến giờ, mọi người đều quen thuộc với quy định, ngươi làm sao có thể trách mắng ta được.

      Lâm Phàm hừ giọng :

      - Chơi đùa là chơi đùa, nhưng vừa rồi khi Linh Hoa khóc lóc, nếu như ngươi tiến đến vài câu, hẳn chuyện đến mức như nay, vậy trách ngươi phải trách ai?

      Liếc Linh Hoa ngừng khóc, Thiên Lân cười :

      - Nó khóc bởi vì bắt được người, hoàn toàn do ta làm ra. Lúc đó nếu như các ngươi phân cao thấp với ta, giảm bớt tốc độ, làm sao có chuyện xảy ra sau đó?

      Lâm Phàm nghẹn họng, xảo biện:

      - Cho dù ban đầu chúng ta có trách nhiệm, nhưng sau đó chúng ta đều đến xin lỗi, chỉ còn mình ngươi xin lỗi, đây chính là ngươi đúng.

      Thiên Lân quét mắt qua năm người, ngạo nghễ đáp:

      - Ta có trách nhiệm, vì cớ gì phải xin lỗi nó. Nó khóc bởi vì nó chơi được, phải vì ta cố ý chọc ghẹo hoặc khi dễ người.

      Linh Hoa nghe vậy bật khóc trở lại, Lâm Phàm lại mắng:

      - Câm miệng, ngươi làm sai còn thừa nhận, vẫn cứ dùng lý lẽ. Bây giờ chúng ta muốn bắt ngươi, trừ phi ngươi xin lỗi mới được.

      rồi quát to tiếng, dẫn đầu lao ra, kéo theo ba đứa bé kia phóng thẳng đến Thiên Lân.

      Mất vẻ ngông cuồng, Thiên Lân lộ ra nét tinh nghịch, làm mặt quỷ với Linh Hoa ở xa xa, sau đó thân thể lắc trái nghiêng phải, hệt như gió tây thổi qua hoa tuyết tung bay mặt đất.

      Bốn đứa Lâm Phàm thân pháp nhanh chóng, tuy mới vài tuổi, nhưng từ bọn chúng tu luyện đạo pháp, hệt như những con linh báo chó săn, vụt qua vụt lại mặt đất đầy tuyết.

      Vây công và né tránh nhanh chậm theo nhau, Thiên Lân xem ra chậm chạp nhưng nhìn chung lại có thể xuyên qua lại giữa những hình bóng nhanh nhẹn của chúng bạn, khiến người ta rất khó lý giải được.

      Nhìn thấy tình hình như vậy, khuôn mặt nhắn của Linh Hoa lên chút lo lắng, vài lần nó muốn mở miệng hô dừng lại, nhưng lời đến môi biết vì sao lại bị nuốt xuống.

      Giữa sân, Lâm Phàm tiến công càng lúc càng nhanh nhẹn.

      Nhưng cho dù nó có tốc độ nhanh đến thế nào, Thiên Lân vẫn giữ được tư thế ban đầu, lượn qua lượn lại nhanh chậm, khiến người ta cảm thấy vẻ phiêu hốt siêu nhiên.

      Bàn Tử và Đào Nhâm Hiền tu vi tương đối yếu hơn. Hai đứa sau hồi truy đuổi liền mệt thở hồng hộc, dần dần dừng lại.

      Hắc Tiểu Hầu thân pháp xuất sắc, toàn lực phối hợp với công kích của Lâm Phàm, nhưng chạm được chéo áo của Thiên Lân, hoàn toàn lãng phí sức lực.

      Thời gian chầm chậm trôi qua.

      Khi Hắc Tiểu Hầu cũng bất lực lùi lại, chỉ còn mình Lâm Phàm lại càng tỏ ra kém cỏi.

      Lúc này, tròng mắt Thiên Lân đảo tròn, dường như biết chắc là tiếp tục lại nữa, vì vậy triển khai thân pháp, thân hình bé xinh xắn phân thành năm, đồng thời xuất trung cao chừng mười trượng, phân bố theo phương vị của ngũ hành, hai tay chụp vào hư , dường như muốn bắt lấy vật gì đó, đáng tiếc vì tốc độ quá nhanh nên nhìn được.

      Giây lát sau, hình bóng Thiên Lân hợp nhất, nháy mắt xuất bên cạnh Linh Hoa, lòng bàn tay có vài đóa hoa sen bằng tuyết, dễ dàng đặt vào tay Linh Hoa trong ánh mắt kinh ngạc của nó.

      Bên kia, Lâm Phàm thấy Thiên Lân phân thành năm phóng lên trung, lập tức biến sắc, quát to phi thân đuổi theo.

      Đáng tiếc nó nay tu vi chỉ mới có thể ảo hóa thành ba phân thân, còn có khoảng cách rất lớn với Thiên Lân.

      Khi Lâm Phàm xông lên đến trung, Thiên Lân còn ở đó.

      Lâm Phàm nhìn quanh bốn phía, phát Thiên Lân ở bên cạnh Linh Hoa, khỏi nổi giận hạ xuống, kết quả lại chậm hơn bước, Thiên Lân lắc mình rồi, chỉ để lại tràng cười vang vọng mặt tuyết.
      ANYU_lna thích bài này.

    4. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Thất Giới Hậu Truyện
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 3: Trí đồng Thiên Lân (Thiên Lân nhân tài trí tuệ)
      Hơi giật mình nắm lấy hoa tuyết trong tay, Linh Hoa bật cười trong màn nước mắt, mọi đau lòng trước đây lập tức bay , cười duyên đuổi theo Thiên Lân.

      Thấy vậy, Lâm Phàm hơi nổi giận, trong tâm bé con mơ hồ có chút thất vọng.

      Thiên Lân thấy vậy lập tức dừng lại, đợi Linh Hoa đến gần liền giọng cười hỏi:

      - Thế nào rồi, khóc chảy cả nước mũi chớ?

      Linh Hoa khuôn mặt hơi đỏ, nũng nịu:

      - Thiên Lân phá phách, thèm đến ngươi nữa.

      rồi xoay người, vẻ mặt lại có mấy phần cười cười.

      thầm tiếng động, Thiên Lân đến bên cạnh Lâm Phàm, giọng :

      - đóa hoa tuyết liền có thể lừa nó vui vẻ, sau này các ngươi phải tốn nhiều tâm tư nữa.

      Lâm Phàm nổi nóng, giận dữ :

      - Ngươi …

      Thiên Lân cười :

      - Đừng nổi nóng, nó bây giờ tâm tình tốt, các ngươi còn khích lệ vài câu ?

      Lâm Phàm sửng sốt, trừng nó cái, sau đó làm theo lời, dẫn ba đứa Bàn Tử đến bên Linh Hoa, lớn tiếng ca ngợi.

      Nhìn thấy tình hình của năm đứa bạn, Thiên Lân lắc đầu bật cười, ngầm : “ là ấu trĩ, quá ưa thích trò chơi như vậy, có gì thú vị.”

      Thiên Lân mới sáu tuổi, dường như có trí tuệ vượt quá tuổi tác, lẽ nào nó có huyền bí khi vui đùa vỗ tay với những đứa bạn?

      Thôi cười nữa, Thiên Lân lập tức đến bên cạnh Linh Hoa, chủ động chào hỏi năm đứa bạn, lúc sau cả sáu đứa liền hòa hợp như ban đầu, cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.

      Lúc hoàng hôn, từ xa vọng lại tiếng kêu nho cắt đứt trò chơi đùa của những đứa bé.

      Nhìn lên bầu trời, Lâm Phàm :

      - còn sớm nữa, chúng ta phải quay về thôi.

      Linh Hoa nỡ, nhìn Thiên Lân :

      - Ngày mai lại đến đây chơi, được chăng?

      Thiên Lân cười đáp:

      - Chơi có thể được, nhưng đừng quên chuyện tu hành của các ngươi.

      Linh Hoa có chút vui đáp:

      - Cả ngày tu hành, buồn khổ đến chết, ta muốn.

      Thiên Lân khuyên bảo:

      - tu hành, làm sao còn có niềm vui? Đợi sau này khi thực lực ngươi tăng mạnh rồi, còn chạy ở phía sau bắt được người, còn bị người ta cười nhạo nữa.

      Linh Hoa chịu :

      - Thôi , ta chán chuyện cả ngày ở trong động đối mặt với vách đá.

      Lâm Phàm an ủi:

      - Đừng sợ, chúng ta luôn ở cùng ngươi, đảm bảo ngươi buồn phiền.

      Linh Hoa nhìn nó, rồi lại nhìn Thiên Lân, hỏi:

      - Còn ngươi, cũng ở cùng với ta chăng?

      Thiên Lân né tránh ánh mắt của nó, chuyện lập lờ nước đôi:

      - Từ đến giờ, chúng ta phải ở cùng với nhau sao? Được, nghe đây, nhanh về . Chúng ta vừa tu hành vừa chơi đùa, như vậy sau này mới càng có ý nghĩa hơn.

      Linh Hoa nghe vậy mỉm cười, được mấy đứa Lâm Phàm thúc giục, liền xoay người bay về.

      Bầu trời, tuyết nặng hạt ngừng.

      Thiên Lân đợi năm đứa rời rồi, sau khi quan sát cẩn thận tình hình bốn phía vòng, thấy có chút gì khác thường, mới phóng mình lên, sau khi xoay chuyển mười tám lần giữa trung, để lại loạt dấu vết nhàn nhạt hình rồng, loáng lên biến mất vào trong vùng tuyết trắng mênh mông.

      Lúc này, giữa trung chỗ đó lóe lên ánh trắng, trung niên tuấn mang áo trắng chừng bốn mươi tuổi phiêu hốt ra, nhìn theo hướng biến mất của Thiên Lân, cười mắng:

      - Tiểu tử quỷ quái này thông minh cơ trí, khiến người khác vui …

      Chữ thích còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông trung niên đó biến sắc mặt, ngầm : “ được rồi, lầm mưu rồi …”

      Ánh sáng lóe lên, Thiên Lân đột nhiên xuất , cặp mắt bé nhìn người đàn ông trung niên, cười có chút thích :

      - Thúc lại giám thị con, bây giờ bị con bắt gặp. Làm thế nào, thúc tự mình ra ?

      Người đàn ông trung niên vẻ mặt cười cười, phản bác lại:

      - Ta chỉ đến xem thử bọn Linh Hoa có ở đây , hề có ý theo dõi con.

      Thiên Lân cười hi hi :

      - Phải vậy chăng? Nếu vậy thúc vì sao lại cười miễn cưỡng vậy, có phải …

      - Miễn cưỡng? hề có.

      Người đàn ông trung niên vội vàng thu lại nụ cười.

      Thiên Lân :

      - có gì, thúc hà tất phải vội vàng phủ nhận? Đây phải có tật giật mình rồi còn gì?

      Người đàn ông trung niên cười khan :

      - Con hiểu lầm rồi, ta sao lại làm chuyện như vậy được.

      Thiên Lân cũng để ý, điềm nhiên hỏi:

      - Phải vậy chăng? Thế mai con Đằng Long cốc hỏi, xem …

      Người đàn ông trung niên vẻ mặt thất kinh, vội vàng :

      - Được, xem như ta sợ con, muốn làm thế nào đây?

      Thiên Lân chút hoang mang, hỏi ngược lại:

      - Thúc vài lần theo dõi hành tung con, thúc muốn thế nào đây?

      Người đàn ông trung niên đáp:

      - Tâm tư của ta con biết sao? Ta chỉ muốn thu con làm đồ đệ.

      Thiên Lân nghe xông chút kinh ngạc, điềm nhiên đáp:

      - Lần trước con Đằng Long cốc, thúc đoán xem cốc chủ với con thế nào?

      Người đàn ông trung niên hai mắt khép hờ, ngằm nhìn Thiên Lân rất lâu, nghi ngờ hỏi:

      - Con gặp cốc chủ rồi?

      Thiên Lân đáp:

      - Con tự nhiên gặp qua, nếu làm sao với thúc những chuyện đó.

      Người đàn ông trung niên nửa tin nửa ngờ, hỏi lại:

      - Thế ông ta với con thế nào?

      Thiên Lân bật cười thần bí, nhìn quanh nhìn quất, thấy xung quanh có người, liền tiến gần lại giọng :

      - Cốc chủ , Thiên Lân, ngày sau có môn hạ Đằng Long cốc muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi nhất định được đồng ý.

      Người đàn ông trung niên sửng sốt, hỏi dồn:

      - Vì sao vậy?

      Thiên Lân mắt lóe qua tia sáng trí tuệ, lặng lẽ :

      - Bởi vì cốc chủ , ông ấy muốn thu con làm đồ đệ.

      - Ồ, con lừa ta chứ?

      Người đàn ông trung niên mở to mắt kinh ngạc nhìn Thiên Lân.

      Ngẩng đầu ưỡn ngực, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc đáp:

      - Chuyện này làm sao có thể giả dối được? tin thúc quay về hỏi cốc chủ .

      Người đàn ông trung niên cười khan hai tiếng, vội vàng đáp:

      - Ta tin, ta tin. Nhưng con đáp thế nào vậy?

      Thiên Lân mất vẻ nghiêm túc, cười cười hỏi ngược lại:

      - Thúc thấy con phải trả lời như thế nào mới được?

      Người đàn ông trung niên hề nghĩ ngợi, buột miệng liền :

      - Cơ hội như vậy con tự nhiên thể bỏ qua, lập tức đáp ứng liền.

      Thiên Lân từ chối ý kiến, chỉ cười cười thần bí khen:

      - Thông minh, hổ là cao thủ của Đằng Long cốc.

      Người đàn ông trung niên ngượng ngùng đáp:

      - Quá khen rồi.

      Thiên Lân thấy vậy, trong lòng ngầm cười, ngoài mặt lại lộ chút gì, cố ý lôi kéo làm quen:

      - vậy chúng ta cũng phải là người ngoài, lần này chuyện thúc theo dõi con, thúc xem …

      Người đàn ông trung niên bật cười xấu hổ, thấp giọng :

      - Con muốn ta làm chuyện gì đây?

      Thiên Lân cố ý hào phóng :

      - Mọi người đều là người quen cả, hay là cứ theo hiệp định ban đầu của chúng ta, thúc thấy như thế nào?

      Người đàn ông trung niên nghi hoặc :

      - Hiệp định? Con

      Thiên Lân gật đầu đáp:

      - Đúng là vậy, chuyện theo dõi của thúc nếu bị con bắt được, thúc phải đáp ứng điều kiện, như vậy cũng tính là quá đáng rồi.

      Người đàn ông trung niên nghe vậy dở khóc dở cười, gật đầu :

      - quá đáng, con có điều kiện gì cứ thẳng ra .

      Thiên Lân thấy bộ dạng ông ta như vậy, trong lòng ngầm cười, khóe miệng lại :

      - Ngày mai con vừa hay rảnh rỗi, dự tính đây đó. Nghe trong Đằng Long cốc có Ngưng Tuyết động phủ rất tuyệt vời, thúc dẫn con xem cho biết.

      Người đàn ông trung niên thất kinh, buột miệng :

      - Đó là trong chín đại động phủ thần bí nhất của tám mươi mốt huyệt động thuộc Đằng Long cốc, người ngoài thể nào dễ dàng tiến vào.

      Thiên Lân :

      - Con cũng phải là người ngoài, khó khăn mới phải nhờ đến thúc chứ?

      Người đàn ông trung niên khó xử đáp:

      - Ta phải có ý gì cả, nhưng lần trước dẫn con vào Tuyết Ảnh động phủ, trong chín đại động phủ, sư thúc sau này biết được trách mắng ta. Lần này nếu như lại bị sư thúc biết được, ta sợ …

      Thiên Lân vui lên tiếng:

      - Uổng cho thúc là đệ tử chính truyền của cốc chủ, ngay cả chuyện xíu vậy cũng làm được, khó trách cốc chủ muốn thu con làm đồ đệ.

      hừ khẽ tiếng, xoay người muốn bỏ .

      Người đàn ông trung niên rất xấu hổ, thấy Thiên Lân dễ dàng bỏ như vậy, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ngầm : “Nó chỉ là đứa bé sáu tuổi, dù có được vài phần thông minh, cũng thể chỉ nhìn mà có được thu hoạch gì, dẫn nó chuyến có làm sao chứ?”

      Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên mở miệng :

      - Thiên Lân chớ vội, ta đồng ý với điều kiện của con.

      Thiên Lân dừng lại, vẻ mặt lộ ra nụ cười thông minh, trong khi xoay người liền mất nụ cười lộ chút gì.

      - hổ là sư phụ của bọn Lâm Phàm, quả nhiên có vài phần khí phách. Ngày mai sáng sớm, thúc nhớ đến đây tiếp con.

      rồi nhàng bay lên, hệt như áng mây biến mất về phía xa xa.

      Nhìn theo hình bóng Thiên Lân chìm vào vùng hoa tuyết xa xôi, người đàn ông trung niên đột nhiên tỉnh lại, cười khổ :

      - Ta lại rơi vào bẫy của thằng bé quỷ quái, căn bản cố ý khích tướng ta. Thằng bé quỷ này quá sức thông minh, chỉ đáng tiếc thể thu nó làm đồ đệ. Ồ …

      tiếng thở dài nhè vang vọng giữa gian, trong chớp mắt, người đàn ông trung niên liền biến mất còn hình bóng.

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Ngọn Thiên Nữ nằm ngoài tám mươi dặm về phía Tây của Đằng Long cốc, là ngọn núi băng cao ngất, nhìn xa xa hệt như người phụ nữ múa lượn mặt tuyết.

      Theo truyền thuyết, ở đó từng xuất tiên nữ, U Mộng Lan, loại hoa thần của Băng Nguyên cứ mỗi mười vòng giáp tử lại xuất lần.

      Đương nhiên, truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, đúng sai cũng cách gì kiểm chứng, chỉ có thể xem như đoạn cố nghe qua mà thôi.

      Từ Đằng Long cốc đến Thiên Nữ phong, cưỡi kiếm bay cũng mất nhiều thời gian.

      Nhưng đây là Băng Nguyên, khí mỏng manh khiến người ta thể di động nhanh chóng trong thời gian dài, vì thế cho dù là người tu đạo cũng dám tùy tiện xông xáo.

      Nhưng lúc này, hoàng hôn buông xuống, hình bóng trắng nhàn nhạt lại bay lượn giữa gió tuyết, dường như chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, lúc xoay chuyển, lúc bay lên, chớp mắt loáng lên bay mất.

      - Mẹ, con về rồi.

      thanh sung sướng từ xa đến gần, chỉ sát na đến Thiên Nữ phong.

      Ở lưng chừng Thiên Nữ phong có hang tuyết, bên có khắc bốn chữ nhoi “Thiên Nữ Chức Mộng”, cửa động có thân hình trắng như tuyết đứng, sau khi nghe tiếng hô hoán đó, loáng lên liền dời ngang trăm trượng đỡ lấy người bay đến.

      - Con tinh nghịch lắm, hôm nay có phải lại trêu cợt được người nào nên mới vui vẻ như vậy ?

      Thiên Lân cười hì hì, ôm lấy cổ mẹ, đắc ý :

      - Hôm nay Đinh Vân Nham sư phụ của bọn Lâm Phàm lại theo dõi con, bị con dùng diệu kế bé bắt được, còn trêu đùa hồi lâu.

      Nhìn con nằm trong lòng, Điệp Mộng Thanh Lệ khuôn mặt toát lên nụ cười từ ái, khẽ quát:

      - Chỉ biết dương dương tự đắc, hề nghe lời của mẹ chút nào cả.

      Thiên Lân nũng nịu đáp:

      - Mẹ, Lân nhi sau này từ từ bớt . Người chớ nổi giận, nêu đến sau này bị già lão đó.

      - Con là con quỷ bướng bỉnh, chuyện tốt học lại học toàn chuyện xấu xa. Xem ra ta quản lý giáo dục con chưa đủ nghiêm khắc rồi.

      Còn , Điệp Mộng dẫn Thiên Lân quay về cửa động.
      ANYU_lna thích bài này.

    5. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Thất Giới Hậu Truyện
      Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
      Chương 4: Thiên Lân chi mẫu (Mẹ của Thiên Lân)
      Buông tay ra, Thiên Lân rơi xuống đất liền xoay chuyển vòng giữa trung, chớp mắt xoay tròn được vài trăm vòng, tốc độ rất nhanh quả thực khiến người khác phải lác mắt.

      - Mẹ, người xem con luyện được Huyền Phiên như thế nào nè.

      Điệp Mộng hơi cười, miệng lại :

      - Miễn cưỡng xem được, đợi khi nào con có thể hơi xoay tròn ba ngàn vòng, lúc đó mới tạm tính được.

      Bóng sáng dừng lại, Thiên Lân lập tức ngừng xoay, nhìn Điệp Mộng :

      - Mẹ, trước đây người ngàn hai trăm vòng cũng coi như thành công hoàn toàn, sau bây giờ lại chuyển thành ba ngàn vòng vậy.

      Điệp Mộng nhịn cười, nghiêm túc :

      - Bởi vì mẹ đột nhiên phát con của mẹ thiên phú tuyệt vời, ngàn hai trăm vòng quá dễ dàng, ba ngàn vòng cũng có thể dễ dàng vượt qua được.

      Thiên Lân khuôn mặt nhắn hơi cau mày, giọng hỏi:

      - Mẹ, người cố ý phạt con đó chứ?

      Điệp Mộng cười đáp:

      - Lân nhi thông minh như vậy, mẹ làm sao nỡ lòng phạt con đây?

      Thiên Lân nghi ngờ :

      - Phải vậy chăng? Con sao có cảm giác bị lừa rất ràng.

      Điệp Mộng trừng nó cái, sau đó kéo tay nó, vừa vào trong động, vừa :

      - Con à, thông minh quá rồi, cả ngày cứ lo làm sao trêu chọc người khác, cũng biết được lại giấu dốt.

      Bật cười hềnh hệch, Thiên Lân :

      - phải biết, chỉ có điều mãi theo bọn Lâm Phàm, Linh Hoa, che giấu hay che giấu bọn chúng căn bản đều phát được.

      Còn , hai người đến ngã rẻ.

      Điệp Mộng kéo Thiên Lân về phía trái, bao lâu đến cái động lớn rộng rãi, bên trong có cái giường đá và số đồ dùng sinh hoạt đơn giản được sắp xếp tương đối chỉnh tề.

      đỉnh động có khảm hạt minh châu đường kính tấc, phát ra ánh sáng êm ái chiếu rọi bốn vách tường. Đây chính là nơi cư ngụ của Thiên Lân.

      Ngồi lên giường đá, Điệp Mộng buông tay con ra, điềm nhiên :

      - Con , hôm nay có trải qua chuyện gì đặc sắc vậy?

      Thiên Lân bật cười sáng sủa, thuật qua lượt đơn giản, cuối cùng :

      - Sáng sớm mau, con nhìn Ngưng Tuyết động phủ, xem thử bên trong có chứa bí mật gì đây.

      Điệp Mộng cau đôi mày đẹp, giọng :

      - Lân nhi, con lo Đinh Vân Nham hỏi sư phụ của sao?

      Thiên Lân mỉm cười:

      - Ông ta vốn ngu dốt, cho dù có hoài nghi cũng dám hỏi.

      Điệp Mộng tán thành:

      - Góc nhìn của con sai, nhưng con phải nhớ kỹ, tính người biến đổi, thể lâu dài được.

      Thiên Lân cười :

      - Mẹ yên tâm, mỗi lời người dạy, Lân nhi đều ghi nhớ trong lòng.

      Điệp Mộng cười :

      - Nhớ được là tốt rồi, mẹ cũng suy nghĩ cho con mà thôi. nay tuổi con còn , rất nhiều chuyện đều biết ràng. Đợi tương lai sau này con lớn rồi, con biết khổ tâm của mẹ.

      Thiên Lân mất nụ cười, gật đầu vẻ biết chuyện :

      - Mẹ, đối với kỳ vọng về Lân nhi, trong lòng Lân nhi hiểu , con nhất định để mẹ phải thất vọng.

      Điệp Mộng vui mừng :

      - Con được vậy, mẹ cảm thấy đủ rồi. Bây giờ chúng ta còn phải đến chuyện của Đằng Long cốc.

      Thiên Lân hơi sửng sốt, nghi hoặc :

      - Chuyện Đằng Long cốc? Nơi này có gì đáng để đâu. Lẽ nào mẹ biết được bí mật chứa trong chín đại động phủ?

      Điệp Mộng lắc đầu đáp:

      - Những chuyện đó mẹ hề biết, mẹ chỉ biết được, Đằng Long cốc được xưng tụng là thủ lãnh trong Băng Nguyên tam kỳ, có lịch sử vài ngàn năm, lưu truyền ít truyền thuyết.

      Thiên Lân :

      - Chuyện này Lân nhi biết, nhưng vậy như thế nào?

      Điệp Mộng :

      - Trước đây tuổi con còn , có số câu mẹ tiện với con. Bây giờ con sáu tuổi rồi, biết được nhiều thứ hơn những đứa trẻ còn chưa biết đạo lý khác, cũng đến lúc chuyện với con ràng.

      Thiên Lân nghe vậy, hiếu kỳ hỏi:

      - Mẹ muốn chuyện gì với Lân nhi, có phải liên quan đến tích huy hoàng của người và cha con ngày trước ?

      Điệp Mộng lườm nó cái, sau đó dời mắt , hơi u oán nhìn lên vách đá, vẻ mặt rất là phức tạp.

      Thiên Lân phát được vẻ khác thường của nàng, giọng hỏi:

      - Mẹ, người sao vậy, có phải nhớ đến cha con hay ?

      Điệp Mộng thân thể run lên, trong lòng tự hỏi: “Ta nhớ đến chăng?”

      hề đáp lại, có lẽ nàng cũng biết được.

      Bỏ ý nghĩ lộn xộn, Điệp Mộng giọng :

      - Đừng suy tưởng lung tung, cha con mới ra khỏi cửa lâu, chuyện mẹ muốn với con phải về ông ấy.

      Thiên Lân hơi thất vọng, tâm tình sa sút :

      - Con còn cho là mẹ muốn cho con biết, chuyện ngày trước của hai người.

      Điệp Mộng nhìn nó, cau mày :

      - Con vì sao lại nghĩ như vậy?

      Thiên Lân giọng :

      - Mỗi lần chơi chung với mấy đứa Linh Hoa, nghe tụi nó cha mẹ chúng nó từng thế này thế kia, con liền cảm thấy khó chịu, bởi vì con biết ngày trước cha mẹ trải qua những gì, vì thế con cứ muốn hỏi cho .

      Vuốt mái tóc con, Điệp Mộng êm ái :

      - cần phải khó chịu, cũng cần phải hâm mộ bọn chúng. Chuyện xưa giữa cha và mẹ, đợi khi con lớn rồi, mẹ cho con biết được. Bây giờ, chuyện con phải làm là chăm chú tu luyện pháp quyết chúng ta truyền thụ cho con, hơn nữa được thi triển trước mặt người nào, được truyền thụ cho người khác, cho đến khi pháp quyết của con thành công hoàn toàn mới có thể bỏ cấm kỵ này.

      Thiên Lân hiểu lắm, hỏi lại:

      - Vì sao phải giấu , vì sao phải đợi sau khi thành công rồi mới có thể tỏ lộ vậy?

      Điệp Mộng trả lời:

      - Đó là suy nghĩ cho an toàn của con, muốn con bộc lộ tài năng, khiến người khác đố kỵ. Hơn nữa, người tu đạo đại trí giả ngu, giấu bản lĩnh của bản thân, như vậy có thể giúp con hóa giải rất nhiều nguy cơ vào lúc tất yếu.

      Hiểu đạo lý bên trong rồi, Thiên Lân cười :

      - Mẹ yên tâm, sau này Lân nhi nghe lời mẹ, làm dáng trước mặt bọn Linh Hoa để tranh hơn thua nữa.

      Điệp Mộng điềm nhiên đáp:

      - được, con phải làm được mẹ mới yên tâm. Hơn nữa, con phải đáp ứng mẹ chuyện, nếu chưa có đồng ý của mẹ, bất cứ người nào muốn thu con làm đồ đệ, con được đồng ý.

      Thiên Lân hỏi:

      - Đằng Long cốc chủ cũng được?

      Điệp Mộng giọng quả quyết :

      - được!

      Thiên Lân :

      - Được, Lân nhi biết rồi, mẹ yên tâm.

      Thôi vẻ nghiêm túc, Điệp Mộng từ ái :

      - cần phải truy vấn nguyên nhân bên trong, tương lai khi con lớn rồi liền biết được dụng ý của mẹ.

      Thiên Lân gật đầu đáp:

      - Được, Lân nhi hỏi nữa, nhưng Lân nhi rất muốn biết, sau này con còn có phải Đằng Long cốc, có phải học tuyệt kỹ của Đằng Long cốc ?

      Điệp Mộng điềm nhiên cười :

      - Con muốn , mọi thứ đều tùy vào duyên, nên cố gắng cưỡng cầu. Ngày trước mẹ bảo con , là đến đó người nhiều, con có thể tìm được bạn chơi chung, tránh được việc quá độc. Hai là hy vọng con học được chút tuyệt kỹ ở đó, để che dấu pháp quyết mẹ truyền cho con, để bảo vệ bản thân rất tốt.

      Hiểu được thâm ý của mẹ, Thiên Lân :

      - Mẹ yên tâm, chỉ cần có cơ hội, Lân nhi học tập nhiều. Nếu như đối phương muốn con bái sư rồi mới truyền tuyệt kỹ cho con, Lân nhi học.

      Cười điềm đạm thanh nhã, Điệp Mộng ánh mắt toát ra khí thánh khiết, êm ái nhàng :

      - Con mẹ hiểu được những chuyện này, người làm mẹ này cũng yên tâm. Được rồi, con hãy nghỉ ngơi trước lúc, lát nữa mẹ làm xong cơm tới rồi gọi con.

      Dứt lời đứng lên nhàng lướt .

      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      Sáng sớm, ngày vừa mới bừng sáng, Thiên Lân thức dậy, mình rời khỏi động, đương đầu với gió mạnh bay thẳng lên đỉnh núi Thiên Nữ trong gió tuyết giá lạnh.

      Bắt đầu từ , Thiên Lân được Điệp Mộng đốc thúc, mỗi ngày hề gián đoạn lên đỉnh ngọn Thiên Nữ, cảm nhận khí lạnh lẽo đáng sợ nhất trong thế giới Băng Nguyên thần kỳ nhất.

      Khi mới bắt đầu, Thiên Lân còn chưa cách gì thích ứng được, Điệp Mộng phải dùng chân nguyên để hộ thể cho Thiên Lân.

      Nhưng khi Thiên Lân được ba tuổi, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể nó có cơ sở nhất định, dần dần thích ứng được với xâm nhập của khí cực lạnh ngọn Thiên Nữ, đủ sức mình được, mà lại hề phí chút sức lực.

      nay, Thiên Lân sớm để cái lạnh xâm nhập, những Hạo Nhiên chính khí tiến triển thần tốc, còn tự mình lĩnh ngộ được pháp quyết Huyền Băng dù được dạy.

      Điểm này ra khiến người ta khó mà tin được, đứa trẻ chỉ chừng vài tuổi, lại có thể thầy mà tự hiểu được. Điều này quả quá sức huyền hoặc.

      Nhưng, khi phân tích cẩn thận, những chuyện này hoàn toàn phải thần kỳ, Thiên Lân có được thành tựu như vậy, là vì thiên phú hơn người, hai là nhờ mối quan hệ với Điệp Mộng.

      Làm thân mẫu của Thiên Lân, Điệp Mộng từ huấn luyện nghiêm khắc, chuyện này vượt quá khả năng lý giải của người thường.

      Điều này khiến cho Thiên Lân từ lúc nhận biết vật, vừa tiếp xúc với thiên nhiên, bản thân hiểu được mọi thứ của thế giới Băng Nguyên.

      Như vậy, là sinh vật, khi nhu cầu muốn sống thúc giục, Thiên Lân liền chủ động thích ứng được hoàn cảnh.

      Đến lúc này, Điệp Mộng thêm chút chỉ dẫn, Thiên Lân liền rất dễ dàng hiểu biết, từ đó lĩnh ngộ được pháp quyết Huyền Băng.

      Hơn nữa, Điệp Mộng chỉ truyền thụ loại pháp quyết cho Thiên Lân. Điều này cũng tạo nên hiệu ứng lề nhất định, khiến nó tuổi còn nhưng chẳng những có hiểu biết nhiều hơn những đứa trẻ bằng tuổi, mà còn chịu đựng được áp lực hơn người.

      Như vậy, Thiên Lân thiên phú tuyệt vời, được áp lực thúc ép, chỉ trong ba năm ngắn ngủi tiến triển phi thường, đạt được thành tựu như nay.

      Đứng đỉnh núi, Thiên Lân ngửng đầu nhìn bầu trời, gió mạnh mẽ như sóng dữ muốn cuốn nó bay .

      Thấy vậy, Thiên Lân chút để ý, khuôn mặt non nớt của nó cương nghị, toàn thân ánh trắng lấp lánh, lượng lớn khí lạnh theo hai chân truyền vào trong cơ thể của nó.

      Thời khắc này, Thiên Lân nghiêm túc mà tỉnh táo, nó chỉ được sáu tuổi mà hệt như người lớn, so với vẻ tinh nghịch thông minh trước đó cứ như hai người khác nhau.

      Điệp Mộng bay lên trung đứng lại cách vài trượng, thần sắc phức tạp nhìn Thiên Lân.

      biết đến lúc nào, Điệp Mộng bắt đầu ưa thích vẻ nghiêm túc mà lạnh lùng kia của Thiên Lân.

      Phảng phất thời khắc này, nàng từ người của Thiên Lân nhìn được hình ảnh lớn lên sau này của nó.

      Loại cảm giác đó rất kỳ quái, hệt như vượt qua khỏi thời gian gian, lại phảng phất loại ảo ảnh lập lại, khiến người ta thể nào nắm chắc được.

      Tâm tình như vậy, Điệp Mộng trải qua mấy tháng rồi.

      Lý ra như vậy nàng phải bình tĩnh, nhưng biết vì sao, mỗi lần thấy vẻ mặt chăm chú đó của Thiên Lân, nàng lại bị kích động thôi.

      Đây là lo lắng cho con , hay vì nguyên nhân khác?

      Điểm này ngoại trừ nàng ra, sợ rằng ai được.

      Thời gian, thầm trôi qua.

      Khi Điệp Mộng tỉnh lại, Thiên Lân hoàn thành việc tu luyện Huyền Băng pháp quyết, từ đỉnh trượt xuống dưới, bao lâu đến chân núi.

      Ngồi mặt tuyết, Thiên Lân hai mắt hơi nhắm, hai tay đặt đùi bắt pháp quyết, toàn thân lên ánh sáng nhàn nhạt.
      ANYU_lna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :