1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 36: chân tướng là cái gì?



      Diêm Diễm ôm kiếm, chậm rãi về tới phòng của chính mình. Ngã vào giường, cũng ngủ.

      Nhược Khả Phi hôn mê vài ngày, Hiên Viên Vân ở trước giường đợi vài ngày, mà Diêm Diễm ở ngoài cửa cũng đợi vài ngày.

      Thời điểm Nhược Khả Phi lại tỉnh lại, rơi vào ánh mắt đầu tiên của nàng là đôi mắt trong trẻo của Hiên Viên Vân, trừng mắt nhìn nàng to. Ánh mắt hề chớp lấy cái,nhìn Nhược Khả Phi vừa cười .

      "Người bị thương thế nào rồi?" Nhược Khả Phi có chút lo lắng, dù sao biết cũng bị thương , vết kiếm ở bụng kia tuy rằng sâu, nhưng là bị thương ở bụng, xử lý tốt có tai hoạ ngầm.

      "Ngự y xử lý tốt rồi, phụ hoàng phái người đưa tới là thuốc trị thương tốt nhất." Hiên Viên Vân hôn cái trán Nhược Khả Phi, "Nhưng ra nàng, làm ta sợ muốn chết."

      "Ngươi là tính trẻ con, xử lý tốt như thế nào, ngươi vì sao nghỉ ngơi, chờ ta lâu như vậy." Nhược Khả Phi có chút giận dữ.

      "Bởi vì ta sợ a, sợ nàng rời khỏi ta." Hiên Viên Vân nghiêm túc, trong mắt có đau thương, "Nàng ta buông tay nàng rời ta, cho nên ta vẫn có buông tay nàng ra."

      Nhược Khả Phi giật mình , hơi rung động. Tiểu tử ngốc này, bởi vì câu của nàng mà hề quan tâm đến thương tích của chính mình vẫn canh giữ ở bên người nàng sao?

      "May mắn, nàng tuân thủ lời hứa, nàng rời khỏi ta." Hiên Viên Vân cười thỏa mãn.

      "Ngươi a, là, biết ngươi như thế là tốt hay tốt nữa." Nhược Khả Phi vươn tay sươh mặt Hiên Viên Vân, "Nếu đời ngươi nhận là quật cường đứng thứ hai, sợ là ai dám nhận là thứ nhất."

      "Nàng mới là thứ nhất." Hiên Viên Vân cầm tay bé của Nhược Khả Phi, thâm tình nhìn Khả Phi, "Nàng vì sao muốn thay ta đỡ? Dựa theo thể chất của ta ta chết, nhưng là nàng..."

      " có vì sao, ta muốn đỡ." Nhược Khả Phi đưa tay giãy ra, "Thương thế của ngươi có phải nên đổi dược hay ? Mau đứng lên . Ta đói bụng."

      "Ừm, chúng ta đều nên đổi dược. Ta lập tức phân phó người mang thức ăn đến cho nàng ." Hiên Viên Vân cẩn thận đứng lên, đến cạnh cửa, mở cửa hướng người bên ngoài phân phó, lát còn có ngự y tới.

      Cấp Nhược Khả Phi đổi dược xong liền chuyển cho Tiểu Vũ sắc thuốc.

      Tiểu Vũ cẩn thận giúp Nhược Khả Phi uống thuốc, đột nhiên cúi đầu hỏi: "Chủ tử..."

      "Ngươi muốn cái gì?" Nhược Khả Phi mỉm cười xoay người nhìn Tiểu Vũ muốn lại thôi.

      "Nô tỳ, nô tỳ có gì muốn , chính là muốn mời chủ tử về sau đối xử tử tế với chính mình." Tiểu Vũ ngập ngừng cúi đầu .

      "Ha ha." Nhược Khả Phi cười cười, nữa.

      Tiểu Vũ đem mọi thứ thu dọn xong, chậm rãi lui xuống.

      Đối xử tử tế với chính mình sao? Nhược Khả Phi trầm tư, muốn thế nào mới tính là đối xử tử tế với chính mình đây? Khái niệm này. Phụ thân qua, đối chính mình phải ngoan( ngoan cường), đối người khác phải ác hơn, đối người gây trở ngại cho mình chỉ là ngoan (ngoan độc), phải còn cả đuổi tận giết tuyệt! Như vậy mới có thể được xem là cao minh.

      như thế sao? lưng, miệng vết thương tuyệt đau , ngược lại có nhè thanh lương. Dùng dược tốt lắm? Nàng đối với đứa kia tựa hồ là thể nào dùng từ ‘ngoan’ kia được.

      Tiếp theo vài ngày, hai người quay về cuộc sống bình thường, ăn ăn ngủ ngủ, ngự y nghiêm trọng cảnh cáo Hiên Viên Vân, tuy rằng có vẻ uyển chuyển, nhưng kia là có chút tức giận trong thanh cao thấp đắn đo vừa vặn, có thể làm cho Nhược Khả Phi buồng trong nghe thấy.

      Nhược Khả Phi bất đắc dĩ nở nụ cười, ở trong mắt những người này, nàng đúng là thành Cơ mị hoặc Vương gia. Nhưng hai người cũng nghe lời, qua đoạn cuộc sống cấm dục.

      Những ngày này, Hiên Viên Vân bị Hoàng Thượng triệu vào cung, Nhược Khả Phi được Tiểu Vũ giúp đỡ đến hoa viên đình thay đổi khí. Diêm Diễm vẫn như trước lãnh khốc ôm thanh kiếm bảo vệ ở bên cạnh.

      " nhiều ngày, ngươi tra ra cái gì?" Nhược Khả Phi đột nhiên chút để ý nhìn Diêm Diễm .

      Diêm Diễm giật mình, ra nàng biết chuyện điều tra hai ngày nay ở khu vực săn bắn lần trước sao? Hơi hơi giật môi, nhưng ra miệng.

      "Tiểu Vũ, đổi chén trà cho ta." Nhược Khả Phi hiểu được Diêm Diễm lần này phát có chút quá mức, cho nên Tiểu Vũ ở đây cũng gì ra.

      Tiểu Vũ lập tức hiểu được, ngầm hiểu lấy ấm trà xoay người rời .

      "Được rồi, , ngươi phát cái gì?" Nhược Khả Phi nhìn nam tử lạnh lùng trước mắt, thản nhiên hỏi. Nam nhân trước mắt này, ngày đó bị người ngăn trở thể đến giúp nàng, sợ là vẫn tâm an, cho nên trong khoảng thời gian này buổi tối vẫn bôn tẩu điều tra chuyện này.

      Nàng là có chút tò mò, theo Hiên Viên Vân nghe , phát sinh việc này về sau Hoàng Thượng có hỏi nhiều, chỉ phái ngự y tốt nhất đến chẩn trị, dùng thuốc trị thương tốt nhất. Điều tra lâu nhưng vẫn có kết quả.

      "Lần này gặp chuyện chỉ chủ tử cùng Vương gia, còn có Thất vương gia cùng Ngũ Vương gia!" Diêm Diễm quăng ra câu.

      Nhược Khả Phi sửng sốt, việc này Hiên Viên Vân cũng cùng nàng đề cập qua. Ngẫm lại cũng đúng, đứa kia chán ghét như vậy Hiên Viên Phong, lại làm sao có thể chủ động nhắc tới việc này.

      "Chủ tử cùng Vương gia xem như giữ cái mạng, bị thương cũng phải rất nặng. Ngũ Vương gia bị thương nặng, đến nay còn nằm ở giường. Mà Thất vương gia lông tóc vô thương." Diêm Diễm chậm rãi .

      "Ý của ngươi là thích khách là Thất vương gia phái ra ?" Nhược Khả Phi như trước tùy ý khẩu khí.

      "Tin tưởng rất nhiều người đều là nghĩ như vậy, cho rằng là Thất vương gia phái người ám sát hai vị hoàng tử kia, lấy đạt lấy ngôi vị thái tử. Nhưng là ta biết chủ tử khẳng định cho rằng như vậy." Diêm Diễm nghiêm túc.

      Nhược Khả Phi nở nụ cười, có phủ nhận. Xác thực, chính nàng cũng có cho rằng Thất vương gia phái người đến ám sát nàng cùng Hiên Viên Vân. Bởi vì người kia dục vọng chinh phục cùng độc chiếm rất mạnh, đến cuối cùng khắc cũng giết nàng. Về phần Hiên Viên Vân càng có thể. Biến thái nam nhân kia tựa hồ lấy đả kích tra tấn Hiên Viên Vân làm vui, như vậy tiện nghi giết chết, hoàn toàn phải là tác phong người điên kia.

      " , chân tướng là cái gì?" Nhược Khả Phi chống cằm, nhìn nam nhân trước mắt . Nam nhân này, rất cường đại a, cư nhiên có thể tra chân tướng chuyện này.

      "Phái người ám sát ba vị Vương gia phải người khác." Diêm Diễm dừng chút, nghiêm mặt , "Chính là..."

      Tiểu túc: Là ai? Các ty có đoán được ko??

      QH: Hơ hơ tỷ cũng hok đoán được.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 37:



      "Phái người ám sát ba vị Vương gia phải người khác." Diêm Diễm dừng chút, nghiêm mặt , "Đó là Hoàng Thượng."

      Nhược Khả Phi có kinh ngạc, trong mơ hồ nàng đoán được.

      "Nhưng là, còn chỉ là Hoàng Thượng phái người, còn có mặt đám thích khách khác. Hoàng Thượng dù hiểm nhưng cũng đến mức lấy mạng Cửu Vương gia." Diêm Diễm như trước có biểu tình, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi .

      "Còn có nhóm người?" Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc, vốn dĩ tưởng rằng đương kim Hoàng Thượng là người lãnh huyết, vâng theo quy tắc là mạnh sống, lần này phái người ám sát ba vị Vương gia vì chọn lựa Thái tử. nghĩ tới còn là có chút nhân tính, chuẩn bị đối chính con mình hạ sát thủ.

      "Lần săn bắn này xem ra người này hiểu kế hoạch của Hoàng Thượng, cho nên đâm lao phải theo lao phái ra thích khách, tính mượn đao giết người." Diêm Diễm phân tích .

      "Thất thủ giết chết?" Nhược Khả Phi thoáng trầm tư. nên như thế, muốn lợi dụng kế hoạch này nên hiểu được kế hoạch của Hoàng Thượng tuyệt đối có sơ hở như vậy. Phái ra thích khách làm sao có thể có chừng mực. vậy Hoàng Thượng muốn có điều hoài nghi, chỉ là có lộ ra.

      "Là mẹ đẻ Ngũ Vương gia: Trang quý phi phái ra." Diêm Diễm thanh trầm thấp ra đáp án.

      "Ha ha." Nhược Khả Phi nở nụ cười, "Cho nên vết thương của Ngũ Vương gia phá lệ nặng hơn.”

      "Đúng." Diêm Diễm nhíu mày, tựa hồ còn muốn cái gì.



      "Tốt lắm, ra , ta đều biết, ngươi hai ngày nay cũng vất vả." Nhược Khả Phi thản nhiên cười, "Chờ miệng vết thương ta tốt lắm, chúng ta tửu lâu ăn chút."

      "Tạ chủ tử." Diêm Diễm cúi đầu thản nhiên ứng thanh, ai nhìn đến sâu trong đôi mắt lộ lên tia áy náy.Ngày ấy nếu phải tới trễ, trước mắt nàng lại làm sao có thể bị thương.

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn trời cao xanh thẳm, trong lòng cười lạnh. Chỉ sợ Hoàng Thượng sớm biết thích khách có hai nhóm người , phái người truy tra nhưng có tra ra kết quả. Hiển nhiên là Hoàng Thượng ngầm đồng ý hành vi như vậy mà truy cứu.

      từ thủ đoạn, xem ra Hoàng Thượng cũng thực thích phương thức như vậy.

      Ngũ Vương gia bị thương nặng, Thất vương gia lông tóc vô thương, Cửu Vương gia vết thương . Mà Hoàng Thượng trầm mặc .

      Xem ra, Thái tử chọn người có.

      Cũng tốt, tại vị trí kia đối đứa này mà là quá sớm, cho dù ngồi cũng ngồi xong.

      Trang quý phi kỳ là muốn lấy mạng Thất vương gia cùng Cửu Vương gia, lại làm cho chính con mình bị thương nặng, khiến cho Hoàng Thượng hoài nghi. là quá ngây thơ. Hoàng Thượng là người dễ dàng sắp xếp như vậy? Là truy cứu sao? tại Hoàng Thượng chạm đến nàng ta, có nghĩa là về sau .

      Trong hoàng cung, người đứng ở vị trí cao nhất kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây? Là khảo hạch, hay là đứng từ nơi bí mật gần đó lẳng lặng nhìn trò khôi hài cao minh này?

      Xem ra, nàng cùng đứa kia thời điểm trở đất phong quá xa .

      Điểm ấy, Nhược Khả Phi đoán sai. Đơn giản là, Hoàng Thượng cũng sắp đến ngày mừng thọ. Cách ngày sinh của Hoàng Thượng còn có hai tháng nhiều hơn, Hiên Viên Vân từ trong cung trở lại cho Nhược Khả Phi tin tức này.

      Nhược Khả Phi trầm ngâm, mừng thọ lần này tuyên bố Thái tử là ai đây. Mà lễ vật tặng cho Hoàng Thượng cũng là đại nạn vấn đề. thể quá mức khoa trương, cũng khả quá mức khó coi. Càng thể đoạt nổi bật của "người kia"-vị thái tử gia tương lai.

      "Suy nghĩ hay là cái gì đây?" Hiên Viên Vân nhìn Nhược Khả Phi trầm tư bất mãn nắm cằm Khả Phi, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn .

      Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt bất mãn của Hiên Viên Vân đáp, nở nụ cười.

      "Còn cười." Hiên viên Vân thèm để ý, bên cạnh còn có Diêm Diễm, cúi đầu cắn môi Nhược Khả Phi, lực đạo lớn, nhưng có chút vi đau.

      Này là mang ý trừng phạt nàng, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác tốt lắm. Chính nàng thực thích hôn, cần lí do

      Hai người môi lưỡi dây dưa, hôn cho đến khi thở nên hơi mới tách.

      "Được rồi, mau, nàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?" Hiên Viên Vân thở dài ra hơi lại hỏi.

      "Suy nghĩ ngày sinh Hoàng Thượng đưa lễ gì?." Nhược Khả Phi cười.

      " Nga, lần này Phụ Hoàng đại thọ, còn biết đưa cái gì cho tốt." Hiên Viên Vân hơi nhăn lại mi.

      Nhược Khả Phi mâu trung lại lên ý cười, lúc này đây, nhất định phải làm cho Thất vương gia nổi bật. Còn hai tháng, lúc này thời gian chắc đủ. Nhược Khả Phi trong lòng có tính toán...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 38: bởi vì sao?

      Ngày kế tiếp, Nhược Khả Phi bắt đầu làm việc chuyện của mình . Ở Hứa thành, quán Lẩu này lợi nhuận tùy ý nàng sử dụng. Nàng dùng tiền này thu mua đám vũ nữ, mỗi ngày liền ở sau vườn trong vương phủ huấn luyện, cho bất luận kẻ nào nhìn đến. Trong phủ người nghe từng tiếng trống, đều tò mò nhưng cũng dám tiến lên nhìn lén. Đơn giản là Nhược Khả Phi hạ tử lệnh được bất luận kẻ nào nhìn lén.

      Từng có nha hoàn sợ chết cứng rắn thích nổi bật nhìn lén, kết quả bị Tiểu Vũ bắt được, Tiểu Vũ chưa hai lời, trực tiếp làm mù mắt của nàng. Lý do hai điều, nhất là nhìn thứ ko nên nhìn, hai là đem chủ tử để vào mắt.

      Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt Tiểu Vũ mặt đổi sắc, thản nhiên nở nụ cười. Nữ nhân này, theo bên người nàng cuối cùng học được vài thứ. Hiểu được cái gì kêu giết người răn trăm người!

      Mỗi lần Hiên Viên Vân hồi phủ, Nhược Khả Phi liền để cho Tiểu Vũ giám sát đám vũ nữ luyện tập, còn nàng ở tiền viện bồi tiểu nam nhân của mình.

      "Mấy ngày nay nàng ở phía sau vườn làm cái gì?" Hiên Viên Vân tựa đầu tựa vào vai Nhược Khả Phi chút để ý hỏi.

      "Giải trí thôi, xem các nàng khiêu vũ." Nhược Khả Phi cũng tùy ý trả lời .

      "Nàng làm loạn chứ, thương thế của nàng tốt chưa?." Hiên Viên Vân nhàng vuốt ve phía sau lưng Nhược Khả Phi nơi vị trí của phi tiêu .



      "Đứa ngốc, tốt lắm rồi." Nhược Khả Phi cười, "Mấy ngày nay, ăn ăn ngủ ngủ đương nhiên khỏe hơn hẳn. Thương thế của ngươi mới đúng, tại tốt ?" Nhược Khả Phi cũng sờ xuống bụng Hiên Viên Vân.



      "Tốt hơn nhiều, có gì đáng lo. Ngày mai cần tiến cung, chúng ta ra ngoài giao du. thế nào?" Hiên viên Vân ánh mắt sáng lấp lánh, chờ đợi nhìn Nhược Khả Phi.

      "Được." Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt tràn đầy chờ đợi kia, đem lòng của nàng thu vào.

      Hiên Viên Vân lại cầm lấy tay Nhược Khả Phi. Đôi mắt trong trẻo kia tia tình dục hết sức ràng: "Phi nhi, chúng ta lâu có..."

      " được, ngươi bị thương chưa khỏi hẳn." Nhược Khả Phi rút tay mình về, nhìn Hiên Viên Vân thất vọng. Nhìn trong mắt Hiên Viên Vân thất vọng mãnh liệt, Nhược Khả Phi thấp giọng cười rộ lên, "Chờ vết thương của ngươi tốt hơn, ngươi muốn thế nào đều có thể, tại phải ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta."

      "Tốt thôi, tốt thôi." Hiên Viên Vân bất đắc dĩ đáp ứng.

      "Đúng rồi, cấp lễ vật cho Hoàng Thượng ta giúp ngươi chuẩn bị tốt." Nhược Khả Phi đứng lên, ở ngăn tủ lấy ra hộp gấm to. Đem đến bàn chậm rãi mở.

      Hiên Viên Vân tò mò, dài cổ vừa thấy, ngây ngẩn cả người. Bên trong là bộ trà cụ chưa thấy qua. Trong suốt trong sáng, ôn nhuận ngưng ngọc, thân thủ chạm đến thập phần bóng loáng.

      "Đây là cái gì?" Hiên Viên Vân khó hiểu hỏi, "Vì sao ta cho tới bây giờ chưa thấy qua vật như vậy?"

      "Là thủy tinh." Nhược Khả Phi cười, cẩn thận đem bên trong chén trà lấy ra ở trước mặt Hiên viên Vân .

      "Trong suốt !" Hiên viên Vân kinh ngạc.

      "Đúng." Nhược Khả Phi mỉm cười, cái này hiển nhiên là nơi này còn chưa bị phát minh ra. Vật lấy hi vì quý, (vật hiếm là vật quý) vậy Hoàng Thượng chắc chắn vừa lòng. Vừa đoạt nổi bật của Thất vương gia, cũng đến mức làm cho đứa này mặt ánh sáng.

      "Thực ngạc nhiên." Hiên Viên Vân phen kéo Nhược Khả Phi làm cho nàng ngồi đùi mình, "Làm sao có được?"

      "Lấy ." Nhược Khả Phi vui cười trả lời.

      " bừa." Hiên viên Vân đem cái chén trong tay Nhược Khả Phi đoạt , thả lại hộp gấm, liền ngụm cắn xuống cổ Nhược Khả Phi, " bừa, xem ta trừng trị nàng như thế nào ."

      "Buông tay a, rất ngứa." Nhược Khả Phi cười lớn, sống chết đẩy Hiên Viên Vân ra.

      "..." Hiên viên Vân mơ hồ ...

      Thủ ở ngoài cửa Diêm Diễm nghe trong phòng hai người cười đùa, biểu tình mặt nhu hòa, ý cười lên thản nhiên dễ phát . Có lẽ Diêm Diễm có phát , trong phòng hai người cũng phát , bọn họ cùng chỗ chính là làm ấm áp lòng người.

      Trước sinh thần của Hoàng Thượng mười ngày, Vũ nữ Nhược Khả Phi mua về tất cả đều thấy, trong vương phủ ai còn nghe được tiếng trống. ai biết vũ nữ đâu.

      Đương nhiên, trừ bỏ những vũ nữ ấy.

      Thất vương gia nhìn vũ đạo đám vũ nữ trước mắt, là hoàn toàn bị chấn động. Cầm bức thư trong tay nhìn lại, trong mắt mâu quang lạnh xuống. Trừ bỏ đàn vũ nữ này, nàng còn tặng ít thứ gì đó đến. Chưa lý do, cũng chưa dùng tới làm cái gì. vậy nàng ràng chính xem qua xong hiểu giá trị của những vật trước mắt.

      Trong tay, bức thư bị hung hăng vò thành nhàu nát. Nữ nhân kia, tại đúng là chỉ muốn nhìn thấy nàng.

      Hôm nay, Hiên Viên Vân Hộ bộ.

      Nhóm Vương gia đều phải là sâu gạo chuyện gì cũng làm, từng hoàng tử mặc kệ là được phong Vương trước hoặc sau, mười bốn tuổi là thời điểm Hoàng Thượng cũng bắt đầu cho bọn họ tham dự chính .

      Nhược Khả Phi nhàm chán tựa vào cái ao đình bên cạnh, đưa tay lấy điểm tâm bài thành khối rất , quăng vào cho cá trong ao. Diêm Diễm ánh mắt trừng lớn, nháy mắt nhìn điểm tâm trong tay Nhược Khả Phi .

      "Phần của ngươi ở bên kia, Tiểu Vũ lấy." Nhược Khả Phi quay đầu biết luồng tầm mắt nóng rực kia đến từ đâu, cũng biết ánh mắt nóng rực kia biểu đạt cái gì.

      xong, Diêm Diễm thu hồi kia ánh mắt nóng rực ấy.

      Nhược Khả Phi lắc đầu, đệ nhất cao thủ tại sao vừa thấy điểm tâm là biến đổi. Vạn nhất ngày nào đó người khác dùng mỹ thực đưa dụ dỗ rồi làm sao bây giờ?

      "Diêm Diễm~~~" Nhược Khả Phi đột nhiên mở miệng chút để ý hỏi, "Nếu có ngày người khác dùng vị gì đó ngon nhất đời đến mua ngươi, cho ngươi lấy tánh mạng của ta, ngươi làm như thế nào?"

      "Ăn luôn. lấy." Diêm Diễm thành trả lời. Biểu lộ vô cùng quyết tâm, đồ ăn muốn ăn, nhưng là ngưòi giết.

      "Ha ha..." Nhược Khả Phi cất tiếng cười to, nam nhân trước mắt trả lời đáng làm cho tâm tình nàng tốt lên.

      "Cười cái gì vui vẻ vậy? Hưh? xa nghe được thanh của nàng" thanh quen thuộc châu tròn ngọc sáng đột ngột vang lên, Hiên Viên Phong đột nhiên xuất ở trước mắt hai người.

      Diêm Diễm hề động, đơn giản là chủ tử cho ra tay.

      " cười Vương gia ngài a." Nhược Khả Phi đầu cũng chưa ngẩng, vẫn như cũ bắt tay vào lấy điểm tâm.

      "Vậy sao, cười bổn vương cái gì?" Hiên Viên Phong chậm rãi tiêu sái tới gần Nhược Khả Phi.

      "Cười miệng vết thương ngực Vương gia ngài chắc hết đau.”

      Nhược Khả Phi miệng phải bình thường, thực dễ dàng khiến cho Hiên Viên Phong nhớ tới khuất nhục lần trước.

      "Bổn vương tới là muốn hỏi ngươi việc, ngươi đưa tới mấy thứ kia tốt lắm." Hiên Viên Phong hoàn toàn để ý đến ý bên trong câu của nàng, ngược lại gần Nhược Khả Phi chút nữa, "Nhưng mà, ngươi tại sao muốn tặng cho bổn vương đây?"

      "Ngài đoán ." Nhược Khả Phi quay đầu, chống lại ánh mắt tà mị của Hiên viên Phong.

      "Bổn vương muốn nàng chính miệng ." Hiên viên Phong thổi khí ở bên tai Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi nhàng lắc mình, hé miệng cười : "Đó là bởi vì..."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 39: Đại thọ

      "Ngài đoán ." Nhược Khả Phi quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt tà mị của Hiên Viên Phong .

      "Bổn vương muốn nàng chính miệng ." Hiên Viên Phong thổi khí ở bên tai Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi nhàng lắc mình, hé miệng cười : "Đó là bởi vì bởi vì thiếp thân thầm mến Vương gia a." Mặt hồng, tim loạn tùy ý ra, trong mắt tất cả đều là trêu tức cùng cười nhạo.

      "Nàng khiêu khích tính nhẫn nại của bổn vương?" Hiên Viên Phong có chút tức giận, nhìn nữ tử trước mắt chút để ý khẩu khí cùng trong mắt sâu trêu tức, Hiên Viên Phong trong lòng dâng lên cảm giac thất bại cùng tức giận trước nay chưa có. Nàng đem xem thành đứa ngốc sao?

      "Vương gia lời này đúng là làm cho người ta thương tâm a." Nhược Khả Phi cười, ôm chính ngực mình đau kịch liệt xong, nhìn đến Hiên Viên Phong mặt dục bạo kia, thế này mới cười : "Vài thứ kia là vì để cho ngôi vị thái tử của ngài thêm ổn."

      "Vì sao giúp bổn vương?" Hiên viên Phong lạnh lùng nghiêm mặt, khắc chế cảm xúc của mình. Nữ nhân này vẫn là người đầu tiên đem cảm xúc của bức ra mau, ko thể khắc chế.

      " vì sao, chỉ thiếp thân muốn." Nhược Khả Phi cầm điểm tâm trong tay toàn ném vào ao.

      "Ngươi muốn cho bổn vương làm vật hi sinh?" Hiên Viên Phong phải đứa ngốc, lạnh lùng ra trọng điểm.

      "A, này đều bị ngài phát ?" Nhược Khả Phi sắc mặt kinh ngạc , "Vâng, thiếp thân chính là có ý tứ này."

      Hiên Viên Phong giận, ngược lại cười: "Nàng cho rằng nàng có thể bảo vệ đứa kia?"

      "Ta thể bảo vệ , tất cả đều phải dựa vào chính ." Nhược Khả Phi cười nữa, nhìn đến Tiểu Vũ bưng nước trà cùng điểm tâm tới, "Vương gia, thiếp thân đến buổi trà chiều, tiện lưu ngài." Nhược Khả Phi nhàng xoay người, như con bướm nhàng thoát khỏi bên người Hiên viên Phong .

      "Ha ha, ngày, nàng chủ động đến bên cạnh bổn vương. " Hiên Viên Phong cười bừa bãi, xoay người rời .

      Nhược Khả Phi bĩu môi, lơ đễnh ngồi ở lý đình. Tiểu Vũ đem trà cùng điểm tâm đưa lên.

      "Ngồi ." Nhược Khả Phi hướng hai người nhàng .

      Hai người chút nào chối từ, ngồi xuống

      "Theo giúp ta uống trà." Nhược Khả Phi thản nhiên .

      Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Vũ rót trà đặt ở trước mặt hai người, lại chính nàng đổ trà xuống.

      Ba người liền lẳng lặng ngồi ở đình lý, ngôn ngữ gì, vẫn trầm mặc .

      "Tiểu Vũ." Nhược Khả Phi bỗng nhiên sâu kín mở miệng, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn hướng Nhược Khả Phi."Nếu lúc ta chết, ngươi đâu?"

      "Theo chủ tử cùng ." Tiểu Vũ nở nụ cười, thanh khàn khàn lại để lộ ra vô cùng kiên định.

      "Ha ha." Nhược Khả Phi chỉ cười, thèm nhắc lại. Ngẩng đầu nhìn cá nhảy trong ao, đôi mắt Nhược Khả Phi trầm xuống. Nếu có lúc chính nàng đột nhiên biến mất, hoặc chết hoặc trở lại thế giới đại, đứa kia nhớ nàng sao? ?

      Nhược Khả Phi có chú ý tới thần sắc Diêm Diễm nhìn mình. Diêm Diễm kỳ rất muốn hỏi, vì sao hỏi . Nếu là có lúc ngươi biến mất, ta như thế nào? Nếu có lúc nữ tử trước mắt này biến mất, như thế nào đây? Tiếp tục lưu lạc giang hồ? Hay là học bộ dáng tại tìm người có tiền làm bảo tiêu? Dường như hai đáp án này chính đều hài lòng. cư nhiên biết đáp án. Hay là, nàng hiểu được tại thể cấp ra đáp án, cho nên mới hỏi?

      Buổi chiều ba người, yên tĩnh mà tĩnh mịch, lại là hòa hợp như vậy.

      Ngày sinh thần Hoàng Thượng ngày tới gần, Nhược Khả Phi hiểu được, lần này sau ngày sinh thần kia, cách ngày trở về Hứa thành xa.

      Là thiếp thất, nàng là có tư cách tham gia ngày sinh thần. Bởi vì ngày sinh thần của Hoàng Thượng, các Vương gia chỉ có thể mang chính thất , như thế, cũng chỉ có Hiên Viên Vân thể mang nữ quyến .

      Ngày Đại thọ Hoàng Thượng rốt cục cũng đến. Nhược Khả Phi cẩn thận mặc quần áo cho Hiên viên Vân, đưa đưa ra cửa. Hiên Viên Vân tuy rằng rất muốn mang theo Nhược Khả Phi , nhưng cũng hiểu được có luật pháp là thể phạm, duy có mang theo lễ vật Nhược Khả Phi chuẩn bị phẫn nộ vào cung.

      Trong cung sớm là giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

      Thậm chí cố ý mời gánh hát tốt nhất trong nước, đoàn xiếc ảo thuật đều tiến đến biểu diễn, vốn dĩ là muốn hoa trương, lại bị mẹ đẻ Ngũ Vương gia-Trang quý phi kiên trì muốn. Chắc là hy vọng dựa vào chút ngạc nhiên gì đó muốn cho Hoàng Thượng niềm vui.

      Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, khúc nhạc vang lên, đám vũ nữ bắt đầu chân thành vào giữa sân.

      Mọi người thấy là chán đến chết, chỉ vũ đạo ngày thường sớm nhìn chán. Đợi khi đám vũ nữ lui ra, đó là gánh hát cùng đoàn xiếc ảo thuật biểu diễn do Trang Quý Phi theo ngoài hoàng cung triệu đến. Đoàn xiếc ảo thuật biểu diễn quả làm cho mọi người hưng trí đề cao chút. Trang quý phi nhìn bộ dáng Hoàng Thượng nâng chén mỉm cười uống rượu, nhàng thở ra. Nam nhân này có truy cứu sai lầm của mình, sợ cũng là bởi vì có thương mạng của Vương Gia nào.

      Đến khi đoàn xiếc ảo thuật lui ra, Hoàng Hậu khẽ mở chu môi: "Cửu nhi phải vì Hoàng Thượng cố ý chuẩn bị lễ vật kỳ lạ sao? Còn dâng lên đến xem?"

      Trang quý phi nhíu lại mày, nhàng : "Tặng lễ cũng là có cái dài ấu trật tự (có trước có sau), đợi Thất vương gia đưa qua thọ lễ mới đến phiên Cửu Vương gia ." Ngụ ý cũng là đầu tiên là Ngũ Vương gia.

      Hoàng hậu mặt biến sắc, mỉm cười, rất có phong phạm quốc mẫu (phong thái của của bậc mẫu nghi thiên hạ ): " cũng đúng, bản cung nghe lễ vật Cửu nhi có vẻ đặc biệt, thế này mới quên dài ấu chi tự."

      Hoàng Thượng gì, chỉ mỉm cười gật đầu.

      Ngũ Vương gia mặt vẫn có chút tái nhợt, nhàng khụ khụ, xuất ra cái hộp gấm dài. Hai tay nâng hộp gấm chậm rãi tiêu sái tiến lên, trong miệng hô : "Nguyện phụ hoàng vạn thọ vô cương."

      Hoàng Thượng gật đầu mỉm cười: "Hảo hảo." Bên cạnh thái giám lập tức lên tiền tiếp nhận hộp gấm trình lên.

      Hoàng Thượng chậm rãi mở hộp gấm, phát ra tiếng cúi đầu kinh hô. Bên trong là hé ra đàn cổ, phải bình thường Thất huyền cầm, mà là Thập huyền Cầm. Cây Cầm này hình dáng khéo léo tinh xảo, từng phím dây đan xen rất hài hòa. Gỗ dùng để tạo thành đàn vân gỗ tinh xảo quý giá cân xứng. nhàng gảy điệu, vang trong xa. (Cầm= đàn)

      "Tốt!" Hoàng Thượng lộ ra tươi cười, khó có khi đứa này biết thích của chính mình.

      Trang quý phi đắc ý đầu hơi ngẩng cao. Phải biết rằng cây cầm này bà ta tốn ít công phu.

      "Phía dưới Thất vương gia trình lên thọ lễ ." Hoàng hậu vẫn như cũ mỉm cười, cười đoan trang thanh lịch.

      "Nhi thần tuân mệnh." Hiên Viên Phong đứng lên, vỗ tay, trận thanh thúy tiếng chuông truyền đến. Mọi người có chút kinh ngạc, đây là có chuyện gì?

      Hiên Viên Phong vẫn cười ngồi xuống. Lần này thọ lễ, nàng tặng nhân tình rất lớn. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, tóm lại làm cho ngôi vị Thái tử của như dệt hoa gấm! ý của câu này là vững vàng hơn.) Ngay cả chính đều thực chờ mong biểu diễn kế tiếp.

      Tiếng chuông càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.

      Hoàng Thượng nhìn Hiên Viên Phong khóe miệng kia tự tin ý cười, bất động thanh sắc...

      Trong vương phủ, Nhược Khả Phi nằm ở ghế, lay động nhoáng lên cái trước sau lắc lư .

      Trong cung giờ, phần trình diễn đặc sắc nhất sắp bắt đầu.

      Đưa vật phẩm này có ích lợi gì đây? Đó chỉ là vật chết, chỉ là vật phẩm dùng để trang sức hoặc là có thể sử dụng gì đó mà thôi.

      Trong cung, người đứng ở vị trí cao nhất kia, nguyện vọng từ nơi sâu nhất có mấy ai biết, lại có mấy ai dám ra? Khát vọng kia chôn dấu rất sâu, chính là cần phải có người đem nó châm ra mà thôi.

      Nhược Khả Phi giơ lên chén trà, nhấp miếng, giống như nhấm nháp rượu ngon, đối với thiên , nở nụ cười.

      Ở tương lai xa.

      Loạn, sắp bắt đầu.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40: cuồng vọng nữ tử?

      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Tiếng chuông càng lúc gần, đám nữ tử vô cùng xinh đẹp tới, sớm có người đem nhiều trống to chuyển tới giữa sân .

      Trung tâm, có nữ tử đáng chú ý. Từ đầu đến chân chỉ có màu đỏ, thân hoa lệ đến cực điểm, vẻ đẹp quyến rũ đều được bày ra nét. màu đỏ thẫm đồng nhất của trang phục các ca kĩ , cho dù cách xa như vậy đều có thể nhìn ra được tinh xảo. Quấn quanh là tơ vàng, chỉ bạc, tơ hồng trang trí xung quanh là những đóa mẫu đơn phú quý, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng lấp lánh.

      chỉ những trang phục bắt mắt, mà tùy theo từng cử động của cơ thể, những đóa hoa thêu thân áo sống động hẳn lên. chỉ màu sắc, mà những đóa hoa Mai, hoa Đào, hoa Hông đều thực sống động thay nhau khoe sắc.

      Mọi người đều trầm trồ thán phục, tiếng khen ngợi trầm trồ ngừng vang lên, trong mắt Hoàng Thượng cũng có chút ngạc nhiên. Trang quý phi mặt có chút tái nhợt, các phi tử còn lại đều trợn to mắt nhìn những bộ quần áo của các ca kĩ trước mắt kia. Hoàng hậu vẫn như cũ là chỉ mỉm cười hòa ái.

      Những mỹ nhân sắp xếp thành đóa hoa sen nở rộ, đầu những búi tóc được búi cao thanh nhã hoa lệ, dùng những hạt châu màu trắng ngà quấn quanh búi tóc, cố định, phơi bày cổ trắng nõn ngà ngọc thon dài duyên dáng.

      Bộ trang phục đỏ tươi ướt át xòe ra thành đóa hoa sen khoe sắc, bên trong lớp áo lót màu xanh phỉ thúy tạo thành hình lá cây, trán đeo xâu chuỗi bằng vàng tinh tế, quyến rũ. vai khoác dãy lụa mềm mại màu bạc, bay phất phới ở phía sau, tao thành cảnh tượng huyền ảo. Phục sức của nàng trông rất phiêu dật, thoạt nhìn vừa rộng rãi tung bay,bên trong lại bó sát để lộ những đường cong tuyệt mỹ, chân trần mang tất ngắn, giày màu đồng, được che dấu cách hời hợt dưới cái váy màu đỏ thẫm.

      "Ba, ba ba" Ba tiếng vỗ tay vang lên, tiếng vỗ tay cùng với tiếng chuông thanh thúy quanh quẩn tại gian đầy tĩnh lặng.

      Nữ tử cầm đầu nhàng nhảy lên mặt trống, nữ nhân theo sát sau "Ba, ba ba" đồng lọt vỗ tay theo, tiếng ngân vang của chiếc chuông bạc vang lên, tất cả cũng đều nhàng nhảy lên mặt trống. Đinh đinh, thanh tinh tế dừng ở bên tai nghe rất sảng khoái.

      Nữ tử cầm đầu hai chân tại chỗ nhảy lấy đà, mũi chân phải đưa về phía sau chút, ngay sau đó lại nhảy lên đem chân phải thu hồi, mũi chân trái về phía sau chút lại thu hồi gót chân lấy điểm, cuối cùng nhón hai gót chân xoay thành vòng nhịp nhànguẩn "Mũi chân, gót chân cùng nhảy" . chân, giày da ở phía sau được chế tạo đặc biệt, khi vừa nhảy lên mặt trống tạo thành tiếng vang .

      Nữ tử cầm đầu xinh đẹp nhảy xong, nữ nhân xung quanh cũng theo sát đến mũi chân, gót chân cùng nhảy, tiếng trống, tiếng chuông đồng loạt vang lên

      Tất cả mọi người bị rung động, chưa gặp qua tiết tấu vũ đạo nào mạnh mẽ như thế, Những nữ tử dáng người tuyệt vời nhàng chỉnh tề xoay tròn trong tiếng trống hữu lực, làm cho tận đáy lòng của mọi người chấn động.

      Mà lúc này, Nhược Khả Phi ở trong vương phủ nở nụ cười, thế giới này chỉ sợ chưa gặp qua người nào đem điệu nhảy clacket đứng mặt trống khiêu vũ. Điệu nhảy clacket (điệu nhảy dùng bàn chân gõ nhịp cầu kỳ)

      Nữ tử cầm đầu múa dẫn đầu vài mũi chân, gót chân nhảy xong, cước bộ bắt đầu di chuyển, các nữ nhân phía sau đồng loạt di chuyển theo nhịp điệu của nàng, tiếng trống từ trầm dần dần chuyển hướng gấp gáp, cuối cùng hoàn toàn dồn dập, nhịp trống hòa với tiếng chuông reo lách cách giống như thanh của những giọt mưa rơi mái ngói.

      Tiết tấu nhịp trống theo hạn định, có loại cảm giác mị lực dụ hoặc làm người ta bị đắm chìm say mê trong nhịp điệu. Hoàng Thượng trong mắt từ ngạc nhiên dần dần chuyển sang thưởng thức.

      Theo khúc nhạc lên cao dồn dập, mặt trống những thân ảnh màu đỏ bắt đầu xoay tròn. Thân ảnh sắc hồng càng xoay càng nhanh, cuối cùng tất cả nữ tử ngã ngồi phục xuống mặt trống, các nữ tữ dừng lại thanh cũng dừng. trung bay lả tả những cánh hoa mẫu đơn đỏ rực, những đóa hoa diễm lệ rất , người xem tin vào mắt mình.

      "Tốt! Tốt!" Hoàng Thượng mặt rồng đầy kích động, khỏi vỗ tay khen ngợi. Chúng văn võ, bá quan thấy thế mới bộc phát ra thanh trầm trồ khen ngợi. Tiếng khen ngợi vang liên tiếp, Trang quý phi mặt từ đỏ chuyển sang trắng, trắng chuyển xanh.

      Mưa hoa đầy trời, hai con chim sắc thái sặc sỡ kéo đôi cánh dài từ trống bay lên, bay về hướng của Hoàng Thượng, miệng lớn tiếng kêu : "Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Thượng cát tường!"

      Mọi người quá bất ngờ, nhất thời mở to hai mắt nhìn về phía hai kỳ điểu kia. Kỳ điểu chuẩn xác dừng ở bên cạnh Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng mặt mày hớn hở đứng lên, cầm hoa quả bàn tự tay đút cho hai kỳ điểu.

      Mà cảnh tượng như vậy, chỉ là Nhược Khả Phi tìm hai con vẹt màu sắc sặc sỡ, phía dưới cái đuôi gắn mấy cái lông của khổng tước. ( khổng tước = công)

      Hiên Viên Phong nhìn bộ dáng của Hoàng Thượng mặt mày hớn hở, khỏi tiêu sái tiến lên cất cao giọng : "Bẩm báo phụ hoàng, nhi thần còn có lễ dâng lên!"

      "Vậy sao?" Hoàng Thượng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hiên Viên Phong hăng hái trước mắt, còn có lễ?"Mau trình lên đây."

      Hiên Viên Phong xoay người vội, cũng kéo dài, vỗ tay ba cái về phía các thiếu nữ mặc hồng y nhảy vừa rồi, ra bốn vị, hai người trong tay nâng lên cái mộc dũng (Binh khí xưa dùng để đỡ mũi gươm, mũi giáo.), mộc dũng nằm dưới tấm vải đỏ.

      Bốn nghiêm trang cung kính tới trước mặt Hoàng Thượng, quỳ gối, đem mộc dũng dưới hồng trù kéo ra, ra gốc cây Gừng tươi ccùng gốc cây Vạn Niên thanh.

      Mọi người ngạc nhiên! Này, này xem đây là cái lễ gì?

      Chỉ nghe Hiên Viên Phong cất cao giọng : "Chúc mừng Ngô hoàng giang sơn nhất thống, giang sơn Vạn Niên thanh!" (Giang sơn bền vững muôn đời)

      Mà giờ phút này, Hiên Viên Phong chỉ dùng nội lực để hô lên lời này, thanh ở quảng trường tiếng vọng lâu tiêu tan.

      Hoàng Thượng trong mắt bắn ra tia sói. Đứa này, cư nhiên biết! cư nhiên biết tâm tư của mình !

      "Hảo! Hảo! Hảo! ! !" Hoàng Thượng kích động đứng lên, ba cái hảo.

      Lời vừa ra, thông minh đều tỉnh ngộ, nhất thời những lời khen ngợi ùn ùn kéo đến, nơi nơi mảnh ca công tụng đức.

      Hiên Viên Phong mỉm cười dã tâm của Hoàng Thượng, cư nhiên bị chính cùng nữ nhân kia đoán đúng rồi. nay tới gần bổn quốc chủ yếu dựa vào du mục mà sống ngay cả Xích Lung quốc phía đối diện tiến hành quấy rầy, ban đầu quấy rầy đến nay đánh cướp bốn phía. Tình thế muốn có chút ác liệt, chính là phong tỏa, nhưng lời đồn cũng chỉ là đánh đáng kể, có ai biết trình độ ác liệt như thế nào. cũng là có chút tò mò nữ nhân kia làm sao mà biết được tình huống này.

      Hoàng Thượng muốn phát động chiến tranh, muốn thâu tóm cả Xích Lung Quốc! Cái gì gọi là nhất thống giang sơn? Quốc gia kia thực sớm tách ra ngoài từ rất lâu! Tâm nguyện lớn nhất của Hoàng Thượng chính là cái này. Xem ra, lúc này đây, quả là dệt hoa gấm, cũng là làm cho quyết tâm của Hoàng Thượng càng kiên định.

      Hoàng Thượng mặt mày vô cùng hớn hở, sắc mặt mọi người lại khác nhau.

      Trang quý phi môi cắn gắt gao, lúc này đây, là thua hoàn toàn.

      Hoàng hậu vẫn như cũ mỉm cười, mà tay trong áo sớm nắm chặt quyền đầu hơi hơi run run .

      Ngũ Vương gia bộ dáng sao cả, Hiên Viên Vân tinh thần cũng là có gì, thầm nghĩ mau chút hoàn thành hạ lễ để hồi phủ. (về nhà vs vợ?! ^_^)

      Kế tiếp lễ vật của Cửu Vương gia tuy rằng ngạc nhiên lại hoàn toàn có khiến cho oanh động đại như Thất vương gia, , nên là phi thường kém cỏi. Tuy rằng Hoàng Thượng mặt vẫn như cũ lộ vẻ mỉm cười, Hiên Viên Phong lại chú ý tới khóe mắt Hoàng Thượng thường thường nhìn hai nhánh sinh gừng cùng Vạn niên thanh.

      Hạ lễ dài dòng sau khi kết thúc, ngoài ý, Hoàng Thượng tuyên bố thánh chỉ, lập Thất vương gia là Thái tử.

      "Thái Tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, ngàn thiên tuế ———— "

      Hiên Viên Phong nghe mảnh thanh này, mặt khiêm tốn, ánh mắt cũng lạnh như băng.

      Thái tử sao? Vị này trí mặc kệ như thế nào đều là của .

      dự đoán chính mình nhất định phải nhận được! ...

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm, nở nụ cười: "Quá mấy ngày nữa chúng ta hồi đất phong, mấy ngày nay chúng ta ra ngoài xem kinh thành có thức ăn ngon đem ra thưởng thức, được ?"

      Tiểu Vũ há miệng thở dốc, gì. Mà Diêm Diễm hai mắt sáng ngời, cũng gì.

      Trước khi hồi đất phong, cũng phải là có việc làm, còn có chuyện phải làm.

      "Tiểu Vũ, hoa khôi xinh đẹp nhất kinh thành gọi là Hạnh gì nhỉ?" Nhược Khả Phi có chút xác định hỏi.

      "Gọi là Bạch Hạnh." Tiểu Vũ bổ sung trả lời, trong lòng cũng rất nghi hoặc, chủ tử làm sao có thể biết được.

      "Nàng ta là người như thế nào?" Nhược Khả Phi tiếp tục hỏi. Bạch Hạnh sao? Tên này rất hay. Hoa quả hái dễ cất giữ sao?

      "Là người cực kì thanh cao, tài mạo song toàn. Nghe rất nhiều người quyền quý vì nàng tiếc vung tiền như rác, mà nàng ta lại hài lòng bất cứ chuyện gì. Rất nhiều người nguyện chuộc thân cho nàng,thậm chí Vương tôn quý tộc muốn cho nàng làm chính thất, nàng cũng ngó đến. ."

      Tiểu Vũ dừng chút, "Nàng từng : Nam nhân nàng coi trọng dù là hành khất nàng cũng gả. nhưng nếu nàng chướng mắt dù người quyền cao chức trọng đến đâu cũng gả".

      "Lời này là càn rỡ đến cực điểm, lại có càng nhiều nam nhân tiếc tiền muốn gặp mặt nàng lần." Tiểu Vũ khẩu khí có chút chua xót khó hiểu.

      Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, nàng làm sao biết Tiểu Vũ là ăn dấm chua vào năm đó chứ. Chắc là năm đó nàng từng thua bởi tay của hoa khôi kia.

      Tiểu Vũ tựa hồ nam nhân, vẫn luôn khăng khăng cho là thê bằng thiếp, thiếp bằng kỹ. (vợ ko bằng thiếp, thiếp ko bằng kỹ nữ mua vui)

      chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.

      Nàng rất muốn trông thấy nữ nhân kia đấy.

      Ha ha...

      * mọi người từng xem bộ phim "tế tướng lưng gù" thấy ngày đại thọ của vua Càn Long, Lưu Gù có đem 1 xô gừng đến tặng vua... mọi người muốn biết chi biết mời vào google.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :