1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31: Có phải lo lắng cho ta hay ?

      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng



      Xoay người, Hiên Viên Phong ly khai vương phủ.

      Nhược Khả Phi cũng xoay người chuẩn bị vào. Cửa, Diêm Diễm lẳng lặng đứng ở nơi đó.

      "Bốn loại điểm tâm." Nhược Khả Phi vào cửa bỏ lại câu.

      "Lại thêm loại." Phía sau khinh phiêu phiêu truyền đến thanh của Diêm Diễm, Nhược Khả Phi cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Tiểu Vũ chạy nhanh đỡ Nhược Khả Phi. Khả Phi trong lòng có điểm gì, phong phạm cao thủ ở đâu? Cao thủ trước mắt cư nhiên cùng nàng cò kè mặc cả! Vật phẩm trả giá cư nhiên là điểm tâm!

      "Hảo." Nhược Khả Phi khóe môi run rẩy, nhưng là này phải trao đổi, mà là đối vừa rồi tưởng thưởng.

      Trong lòng khỏi có chút cười trộm, nam nhân kia tại phỏng chừng tới lúc gấp rút phát hỏa tiết.

      "Tiểu Vũ." Tựa vào ghế, Nhược Khả Phi gọi, nhìn nho tay Tiểu Vũ, miễn cưỡng hỏi, "Ngươi hầu hạ Thất vương gia lâu như vậy, ngươi cho rằng là dạng người gì?"

      Tiểu Vũ trầm mặc hội, thế này mới chậm rãi : " có tâm, là người điên. Thích mỹ nhân chân bó. ngừng tìm kiếm chân bó mới xinh đẹp. Tìm được đẹp hơn lập tức xử tử, sau đó đem chân chặt bỏ dùng thủy ngân cùng khối băng trấn trụ, gửi ở trong mật thất." Tuy rằng khi cách mấy ngày nay, lên điều đó, Tiểu Vũ vẫn như cũ run run.

      "Nga? như vậy vẫn có tìm được nữ tử chân đẹp hơn so với chân của ngươi?" Nhược Khả Phi sửng sốt, thể tưởng được này Thất Vương Gia là người biến thái như thế. Bất quá, ngẫm lại, rất nhiều kẻ có tiền có thứ ham mê rất biến thái. Nhớ trước kia chính nàng vô tình gặp được vị bà con xa thân thích. Người kia ham mê biến thái đó là tìm tiểu nữ sinh phát dục cùng tiểu nam sinh giao hoan, chính mình ở bên cạnh thưởng thức. Mà tiểu nữ sinh nếu là mang thai liền sai người dưỡng. Sinh hạ đến tiểu trẻ con là xử lý như thế nào chính nàng liền được biết. Vốn chuyện liên quan mình, nàng cũng quan tâm, đáng tiếc lần đó bắt sai nhầm người. Bắt nhầm là vị cháu bạn của Nhược Gia. Bất đắc dĩ, chính nàng đành phải động thủ phế . Thuận tiện cứu ra mấy chục tiểu hài tử cư nhiên còn có tiểu nữ sinh mang thai chiếm hơn nửa. là ham mê ghê tởm, dị dạng, biến thái .

      "Dạ. Cho nên, chủ tử phải cẩn thận chút. Trước kia ánh mắt của Thất Vương Gia nhìn người rất kì lạ." Tiểu Vũ cắn môi, cuối cùng đem lời trong lòng ra.

      "Ha ha, ta biết." Nhược Khả Phi thản nhiên . Bộ dáng chút để ý kia, làm cho Tiểu Vũ giật giật môi, tựa hồ còn muốn cái gì.

      Nhược Khả Phi cười : "Ngươi là sợ người nọ lại đột nhiên xuất đối với ta bất lợi?"

      Tiểu Vũ gật đầu.

      " cần lo lắng." Nhược Khả Phi đem quay đầu , lấy tay chống đỡ nhàng cười, "Người kia, ko để ta bị tổn thương."

      Tiểu Vũ ngây dại, bị tự tin mặt Nhược Khả Phi trong nháy mắt cường đại chấn trụ. Đây là nhận thức của chủ tử nàng sao? Như thế nào trong cái nháy mắt này, người nàng cảm giác được bá vương khí, ngạo khí sinh ra chỉ trong các chớp mắt. Ảo giác sao, hoàn toàn ko thấy vậy.

      "Ưm? Ngươi trở lại?" Nhược Khả Phi đột nhiên nhìn tới cửa thân ảnh quen thuộc lẳng lặng đứng. Đứa này nhanh như vậy liền trở về gấp, nghe được " gió gì đó" nên đến sao?

      "Ừm, ta trở về." Hiên Viên Vân khẩu khí có gợn sóng, hướng Tiểu Vũ , "Ngươi xuống trước."

      Tiểu Vũ khẩn trương nhìn Nhược Khả Phi, nghe rời khỏi phòng. Hiên Viên Vân phản thủ đóng cửa lại , chậm rãi hướng tới Nhược Khả Phi.

      "Ta rất nhớ ngươi đấy, suy nghĩ về ngươi, ngươi trở lại ." Nhược Khả Phi cười, vô tâm phế xong.

      " sao? sao?" Hiên Viên Vân mặt lên nụ cười sáng lạn mà thỏa mãn.

      "Đương nhiên là a." Nhược Khả Phi đứng lên, ôm cổ Hiên Viên Vân, nhàng cắn vành tai của Hiên Viên Vân, khiến cho cả người trận run rẩy.

      "Ta cũng nhớ nàng, vừa ra khỏi cửa, ta nhớ nàng. đường đều suy nghĩ về nàng, phụ hoàng cùng ta chuyện ta đều chỉ nghĩ đến nàng." Hiên Viên Vân dồn dập , cúi đầu nhiệt liệt hôn lên môi Nhược Khả Phi. Hôn đến khi Nhược Khả Phi ko thể thở nổi mới buông ra. Ở trong cung, "Người kia" có tới, trận hoảng hốt mà biết lí do, trực giác cho "Nam nhân kia" nhất định tìm đến nữ nhân của . Quả nhiên, vừa ra khỏi cung ám vệ liền lập tức cho . May mắn, có cận vệ của nàng bảo hộ nàng. Thực sợ, nội tâm của rất sợ.

      "Tiểu tử ngốc, có phải lo lắng cho ta hay ? Cho nên nhanh như vậy trở lại?" Nhược Khả Phi phất lên mũi Hiên Viên Vân, cười yếu ớt .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32: Vĩnh viễn bên nhau!

      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng



      "Lo lắng, thực lo lắng, sợ nàng cùng người ta chạy." Hiên Viên Vân gắt gao ôm Nhược Khả Phi.

      "Đứa ngốc, ta rồi ngươi buông ta ra, ta rời ngươi ." Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt.

      "Ta vẫn cầm tay nàng, nàng đừng hòng mong chạy trốn, Vĩnh viễn bên nhau!” Hiên Viên Vân nhanh chóng nhắm mắt lại, ôm Nhược Khả Phi, cảm thụ được tồn tại của nàng.

      "Tốt." Nhược Khả Phi tùy ý trả lời , "Nhưng tại ta đói bụng."

      "Lại ăn? Như thế nào có thể ăn như vậy?" Hiên Viên Vân kỳ quái hỏi.

      "Bởi vì ta còn giai đoạn phát dục à." Nhược Khả Phi mân miệng nở nụ cười.

      "Giai đoạn Phát dục?" Hiên Viên Vân vẻ mặt nghi hoặc, mở to hai mắt khó hiểu nhìn nàng.

      Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn người trước mắt, này đứa mặc kệ về sau là đế vương vĩ đại chói mắt cỡ nào, ở trước mặt nàng vĩnh viễn chỉ là đứa hiểu biết. Vĩnh viễn chỉ thuộc loại thơ ngây.

      Hai người nắm tay ra cửa, Diêm Diễm như trước lẳng lặng đứng ở kia.

      Hiên Viên Vân quay đầu nhìn Diêm Diễm, nhếch môi nở nụ cười, chưa từng cảm thấy bảo tiêu này rất thuận mắt giống như bây giờ.

      "Phi nhi, muốn ăn cái gì? Chúng ta Duyên Khánh Lâu ăn ." Hiên Viên Vân lôi kéo Nhược Khả Phi hướng cửa vương phủ đến. Tiểu Vũ cúi đầu theo sát ở phía sau. Diêm Diễm ôm kiếm yên lặng theo.

      Tửu lâu ghế lô lý, bố trí thanh lịch. bàn gỗ sạch , bình phong tinh xảo, mùi thơm của hoa lan. Hai người nhập tọa, ánh mắt của Hiên Viên Vân vốn có rời Nhược Khả Phi. Đợi đến khi thức ăn đem lên đầy cả bàn, Hiên Viên Vân ngừng gắp những món ưa thích cho Nhược Khả Phi, chính cũng ăn, chính là lấy khuỷu tay chống cằm, cười nhìn Phi nhi ăn.

      Nhược Khả Phi chậm rãi ăn, trong hoàn cảnh nàng dùng cơm, động tác thập phần tao nhã.

      "Nhìn ta làm cái gì? Vì sao ăn?" Nhược Khả Phi cũng mỉm cười nhìn Hiên Viên Vân.

      "Nhìn nàng đủ no rồi." Hiên Viên Vân hắc hắc cười cười.

      Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười lắc đầu, đứa này tại liền hiểu được những lời này. Xem ra đúng là chính nàng khéo dạy dỗ mà.

      "Uy ta ~~" Hiên Viên Vân giống đứa làm nũng, để sát vào Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi để ý tới, chỉ đưa tay lấy chiếc đũa thượng gắp thức ăn đưa vào miệng mình.

      "Ta muốn ăn." Hiên Viên Vân thấy Nhược Khả Phi để ý tới , nổi lên tính ương nghạnh, cầm tay Nhược Khả Phi, liền hướng miệng mình đưa thức ăn. ngụm cắn chiếc đũa của Nhược Khả Phi, đem thức ăn nuốt xuống.

      "Lần này Hoàng Thượng gọi các ngươi tiến cung làm cái gì?" Nhược Khả Phi thản nhiên hỏi.

      "Ngày mai săn bắn." Hiên Viên Vân miệng ăn thức ăn thèm để ý , tay chỉ chỉ vào thức ăn bàn, ý bảo Nhược Khả Phi lại gắp đến đút cho .

      "Săn bắn?" Nhược Khả Phi nhìn động tác của Hiên Viên Vân, nàng tiếp tục ăn, hơi cau đôi mày thanh tú lại. Là khảo hạch bọn họ sao? Cứ như vậy cấp lập Thái Tử? Nhìn Hiên Viên Vân trước mặt, Nhược Khả Phi trong lòng khe khẽ thở dài, đối với đứa này mà , ngôi vị Thái tử tại quá sớm. Ngồi lên quá sớm tự nhiên ngồi xong. Có lẽ, nên hoãn lại chậm rãi đến.

      "Đúng, ngày mai mang theo nàng cùng , ta phân phó người chuẩn bị cho nàng." Hiên Viên Vân nở nụ cười, "Đều mang nữ quyến . Ta đương nhiên chỉ mang nàng."

      Khả Phi liếc mắt lên tia tinh quang. Ngày mai, ha ha, phỏng chừng hấp dẫn. Vẫn là thực náo nhiệt.

      Quý phủ Thất vương gia, Hiên Viên Phong ngâm mình trong hồ nước ấm, nhắm mắt lại, để mặc nha hoàn giúp lau rửa thân mình.

      Miệng vết thương ở trước ngực cơ bản sâu lắm, sớm cầm máu, cũng đau đớn. người dục hỏa cũng tiêu xuống, nhưng ngọn lửa ham muốn trong lòng càng ngày càng tăng. Nữ nhân kia, ha ha, rất muốn. Hiên Viên Phong mạnh mẽ mở mắt ra, bắn ra mâu quang như sói .

      Ngày mai săn bắn, chính tương đương chờ mong a.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33: Phục kích


      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi săn bắn ở khu vực hoàng gia. Dọc theo đường , Nhược Khả Phi cũng nỏi, tại là đầu mùa hạ, săn thú tựa hồ cũng thích hợp. Rất nhiều động vật đều là vừa sinh sản, tại liền săn thú? Tựa hồ có chút bình thường.

      Đến khu vực hoàng gia săn bắn, quả nhiên là thanh thế lớn. Lần này chỉ có là hoàng thất, còn có bách quan đồng hành.

      Hiên Viên Phong từ xa nhìn đến đoàn người Nhược Khả Phi, nhìn đến Nhược Khả Phi, trong mắt mảnh kinh diễm. Giờ phút này nàng, cưỡi tuấn mã màu nâu xinh đẹp, thân mặc bộ quần áo săn bắn làm cho dung mạo càng tăng thêm vẻ kiều mị, sáng sủa tinh khiết. Toàn thân càng thêm minh diễm tuyệt luân .

      Nàng cười, phải đối với chính , mà là đối với người bên cạnh Hiên Viên Vân. Hiên Viên Phong nheo ánh mắt, mặt trầm xuống. Nụ cười của nàng, nên đối với đứa kia ...

      Những tờ quốc kì màu vàng rực tung bay phất phới, chó săn tranh nhau chạy, bụi cuốn lên mù mịt, những tiếng hét hò hòa lẫn trong tiếng vó ngựa tung bay trong giớ cũng đủ để dọa những chú nai tơ nhởn nhơ gặm cỏ giật mình chạy vội.

      Thanh thế, là mênh mông cuồn cuộn.

      Nhược Khả Phi nhìn hết thảy trước mắt, khỏi nhớ tới Lưu Vũ Tích <<ngay cả châu mồng tám tháng chạp; xem đừng dao săn tây sơn>>.

      Hải thiên sát khí bạc, rất quân bộ ngũ rầm rĩ.

      Lâm lá đỏ tẫn biến, nguyên hắc thảo như thiêu.

      Vây hợp phồn chinh tức, cầm hưng đại bái diêu.

      Thu xếp y đầu đường, thốc khuyển lên núi thắt lưng.

      Liệp ưng lo phấn tấn, kinh 麏 thời cuộc khiêu.

      Chướng vân tứ phía khởi, tịch tuyết giữa trung tiêu.

      Mũi tên dư hộc huyết, an bàng gặp trĩ kiều.

      Ngày mộ còn thành thị, kim già phát lệ tiếu.

      (nguyên văn)

      phen nghi thức xong. Hoàng Thượng cuối cùng lên tiếng. Ba vị hoàng tử tỷ thí, xem cuối cùng ai săn bắn được nhiều. Ba người dùng là tên khác nhau, rất là dễ dàng nhận ra. Con mồi nếu có miệng vết thương khác cũng tính. Tuyên bố xong, kèn thổi lên, chia làm mấy đội, hàng loạt những con tuấn mã bắt đầu xuất phát.

      Trong bụi cỏ, con thỏ vừa mới cẩn thận nhô đầu ra, mũi tên nhọn xé khí bay tới. Con thỏ còn chưa phản ứng, liền bị kình tiễn lấy mất mạng, ngã ra mấy bước xa.

      "Vương gia thần tiễn!" Lập tức có trận tiếng hoan hô vang lên, có người giục ngựa tiến lên đem con thỏ nhặt lên mang đến bên cạnh Hiên Viên Vân.

      "Được rồi, bắn con thỏ liền là thần tiễn." Hiên Viên Vân bất mãn .

      Nhược Khả Phi lại mỉm cười nhìn người trước mắt, vốn dĩ nàng cũng biết bắn tên rất giỏi, tại xem ra, cũng là vượt xa tưởng tượng của nàng a. tại rất đẹp mắt. Hiên Viên Vân nhìn con thỏ trong tay thị vệ lộ ra thần sắc bất mãn, con mồi như vậy có ý nghĩa gì.

      Bỗng nhiên, trong rừng bầy lộc (hươu) thoát hiểm chạy vào rừng cây. Hiên Viên Vân tươi cười, quay đầu với Nhược Khả Phi : ", bắn lộc ."

      Dẫn đầu giục ngựa đuổi theo. Nhược Khả Phi cũng thúcb giục ngựa dưới thân đuổi theo.

      Lộc vẫn phi nước đại phía trước, Hiên Viên Vân khẽ cắn môi, vung chiếc roi ngựa trong tay đuổi theo. Nhược Khả Phi cũng nhwnh chóng đuổi theo.

      Hai con ngựa của hai người cưỡi đương nhiên khác biệt với các gia nhân, nhanh chòng bỏ đoàn người rần rộ ở phía sau lại khoảng cách khá xa.

      Nhược Khả Phi chú ý tới chung quanh càng ngày càng im lặng, phát phía sau có ai đuổi theo. Diêm Diễm đâu? Như thế nào cũng theo kịp?

      Điềm bất an, cảm giác xấu nảy lên trong lòng Nhược Khả Phi.

      Nhìn Hiên Viên Vân phía trước vẫn giục ngựa trước, Nhược Khả Phi lên tiếng quát bảo ngưng lại: "Đợi chút! Vân!"

      Hiên Viên Vân mạnh mẽ kéo lấy dây cương, thể tin nổi quay đầu, vừa rồi tiểu Phi nhi kêu là cái gì? Nàng kêu tên , mà phải kêu Vương gia. Trong lòng vui sướng điên cuồng, nàng phải kêu Vương gia, kêu tên có ý gì đây?

      "Làm sao vậy? Phi nhi?" Hiên Viên Vân quay đầu ngựa, hướng Nhược Khả Phi đến.

      Nhược Khả Phi nhăn mi, chung quanh hết thảy rất im lặng . có thanh , ai. Ngẫu nhiên chỉ có tiếng kình phong. (tiếng vút của gió)

      Đột nhiên, trận sắc bén tiếng xé gió từ xa xa vươn hướng về phía hai người đánh úp.

      Hiên Viên Vân đồng tử nháy mắt phóng đại. Tên! loạt kình tiễn gào thét hướng hai người đánh úp...

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng



      Chương 34:Tắm máu



      Đồng tử Hiên Viên Vân nháy mắt phóng đại. Tên! loạt kình tiễn gào thét đánh úp về hướng hai người .

      Nhược Khả Phi cũng nhận ra phía sau khác thường.

      Hiên Viên Vân phi thân cái về phía Nhược Khả Phi, ôm Nhược Khả Phi ngay tại chỗ lăn vòng, tránh thoát công kích trí mạng. Mà vận khí hai con ngựa tốt như vậy, bị hoàn toàn bắn thành tổ ong.

      Hiên Viên Vân lập tức đứng dậy, lôi kéo tay Nhược Khả Phi, khẽ quát tiếng: "!"

      Tùy ý Hiên Viên Vân ấm áp nắm tay nàng ở trong rừng đường phi nước đại, Nhược Khả Phi mặt lộ ra nét cười nhợt nhạt. Này chỉ sợ là lần đầu tiên có nam nhân là vì để ý nàng mà cứu nàng .

      Chạy như điên, đồng thời Nhược Khả Phi suy nghĩ, phía sau có thích khách, tựa hồ tất cả đều có tính toán. Con hươu cũng là dụ dỗ Hiên Viên Vân tiến đến mồi sao? Biết nàng đuổi theo . Thích khách này là hướng đứa này đến, hay là hướng nàng đến ? Nếu là hướng đến nàng, tại đây bãi săn bắn, lưu tên ngộ thương quả là lấy cớ tốt. Nếu là hướng đứa này đến? Lập tức Nhược Khả Phi bình tĩnh phân tích .

      Những mũi tên vừa rồi kia sắp xếp có lưu tình, tầm bắn là hướng về nàng và . Như vậy bài trừ khả năng là hướng đến nàng. Là muốn giết đứa này? Nhược Khả Phi bị lôi kéo chạy thực vội, nhưng cũng may theo Diêm Diễm kia học nội pháp điều tức , cũng là biết mệt.

      Nhanh chóng ngắm liếc mắt cái, phía sau đám hắc y nhân đuổi theo bọn họ. Trong rừng cây xanh um, đen tuyền mảnh, xuất đặc biệt đột ngột.

      Chợt, cước bộ Hiên Viên Vân ngừng lại. Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn về phía trước, tối sầm mặt. Phía trước cũng là đám hắc y nhân, trong tay đều mang theo kiếm, như hổ rình mồi nhìn nàng cùng Hiên Viên Vân.

      Phía sau hắc y nhân cũng đuổi theo.

      Trước sau đề có địch, hai người bị vây quanh ở trung gian.

      "Hừ!" Hiên Viên Vân hừ lạnh tiếng, đem phối kiếm lưng rút ra, nhưng tay kia buông Nhược Khả Phi ra, cúi đầu , " phải rời khỏi ta."

      Nhược Khả Phi nở nụ cười, nhìn người trước mắt ko hoảng sợ ko rối loạn, gật gật đầu: "Vâng." Tay nàng lại sờ hướng bên hông, lấy ra chủy thủ.

      có bao nhiêu lời thừa , hơi thở xơ xác tiêu điều lập tức tràn ngập ở chung quanh. Hắc y xông tới triển khai công kích sắc bén . Hiên Viên Vân bình tĩnh đón tiến lên.

      Hiên Viên Vân kiếm khí sắc bén cùng sát ý đáng sợ làm cho hắc y nhân có chút dao động, lại thể thượng.

      Máu, tuôn rơi.

      Hiên Viên Vân che chở Nhược Khả Phi, chậm rãi lại kinh ngạc phát , tiểu Phi nhi tựa hồ đều phải nhu nhược như tưởng. chưa xử lý sạch , Nhược Khả Phi hội lập tức bổ thượng đao, lại nhanh chóng lui về, hai người dựa lưng vào nhau, huyết lễ rửa tội tàn khốc.

      Giờ phút này, hai người có phẫn nộ, có buồn bực, có ưu cấp, sợ tai hại.

      Chỉ có bình tĩnh cùng nhau phối hợp có chút sơ hở nào.

      Tiếp theo đó, Hắc y nhân ngừng ngã xuống, vết thương thân thể hai người cũng ngừng gia tăng. Hiên Viên Vân cả người nhuộm đầy máu, phân đâu là máu của mình đâu là của thích khách. Mà bởi vì cố ý bảo hộ Nhược Khả Phi, vết thương người so với Nhược Khả Phi nhiều hơn.

      Nhược Khả Phi nghe Hiên Viên Vân thở dốc, trong lòng hiểu được cứ tình thế như vậy đối với ta càng ngày càng bất lợi. Nhưng là, vẫn còn cách nào khác. chết sao? Nhược Khả Phi cũng cúi đầu thở, chết đối với nàng ko có cảm giác. Nhưng đứa bên người này thể chết, tuyệt đối thể!

      Đột nhiên, Hiên Viên Vân nhất tiếng kêu đau đớn, kiếm của hắc y nhân đâm thẳng vào bụng . Hiên Viên Vân giương kiếm lên, đầu hắc y nhân bay lên giữa trung, máu tươi phun cao, đáng sợ .

      Hiên Viên Vân hai mắt đỏ bừng, lại thủy chung hề buông tay Nhược Khả Phi. Nếu là mình , đương nhiên có khả năng giải quyết được chuyện này, nhưng lại thế nào cũng buông tay Khả Phi.

      Vĩnh viễn bên nhau, tiểu Phi nhi của ta. Có chết cũng buông tay ngươi ra. mặt Hiên Viên Vân đột nhiên nhộn nhạo nổi lên tia cười ấm áp, hắc y nhân trước mắt nhìn thấy ý cười trở nên kinh hãi.

      Đột nhiên, mọi người có báo động trước tình huống, hắc y nhân trước mắt Hiên Viên Vân dừng lại.

      Giữa mi tâm có mảnh tiểu Diệp tử ( loại lá cây nào đó, mà tớ ko biết) , toàn bộ phiến lá nhập vào trán , chỉ lộ ra cuống lá.

      thanh trầm ổn truyền đến: "Chủ tử, có lỗi, tới chậm."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng



      Chương 35: ngươi tỉnh

      Là Diêm Diễm!

      Đôi mắt của Nhược Khả Phi mở to, rốt cục đến rồi!

      " muộn, ít nhất chúng ta còn chưa có chết." Nhược Khả Phi nhàng thở ra, tuy rằng đại bộ phận hắc y nhân ngã xuống đất, nhưng chính thể lực nàng cùng Hiên Viên Vân đến cực hạn.

      Diêm Diễm quần áo có chút hỗn độn, người có vài vết thương . Nhược Khả Phi nhănmi lại, xem ra điều tra nàng rất ràng, sớm phái người ngăn cản Diêm Diễm, cho nên mới khoan thai đến chậm.

      Có Diêm Diễm, vốn dĩ hắc y nhân còn thừa lại nhiều lắm nhanh chóng ngã xuống.

      Diêm Diễm giờ phút này tựa như từ địa ngục trở về, cả người đều là phệ giết huyết tinh. Hắc y nhân còn lại ko nhiều lắm đứng khẩn trương chuyển sang tư thế nằm bất nhã dưới đất.

      "Chủ tử..." Diêm Diễm vốn là lạnh như băng nhìn Nhược Khả Phi thân bị thương lại lên tia lo lắng.

      "Ta sao." Nhược Khả Phi cười cười, "Ngươi tới vừa vặn." Đúng vậy, chỉ cần nàng trước khi chết đến cũng tính trễ.

      "Phốc" Hiên Viên Vân hộc ra ngụm đỏ tươi, giống như là tổn thương sâu đến lục phủ ngủ tạng.

      "Vương gia!" Nhược Khả Phi tiếng thét kinh hãi.

      "Nàng bảo ta là cái gì? Ta thích nàng gọi ta như vậy." Hiên Viên Vân cả người đau nhức, lại vẫn là tử vị chết mạnh miệng, quật cường để ý Nhược Khả Phi xưng hô.

      " Vân, Vân, được chưa? thế nào?" Nhược Khả Phi cười khổ, là vừa tức vừa cười, thế nào rồi còn so đo này. Đứa này cần phải moi cả ruột gan ra để ở bên ngoài như thế chứ.

      "Tiểu Phi nhi của ta." Hiên Viên Vân nhếch môi nở nụ cười, cười sáng lạn như vậy , thỏa mãn như vậy .

      Nhược Khả Phi tức giận nở nụ cười, đứa này trước mắt luôn mang đến cho nàng biết bao cảm giác tốt đẹp, tiến lên đỡ lấy chuẩn bị rời nơi tràn đầy máu này. Khóe mắt đột nhiên phiêu đến có bàn tay ở dưới đột nhiên động, cầm tay gì đó? Phi tiêu?! Nhược Khả Phi thậm chí có lo lắng, liền chắn phía sau Hiên Viên Vân, còn Hiên Viên Vân trong lúc đó hét vang, Nhược Khả Phi chậm rãi mất tri giác. Đứa này thể chết được, nàng còn muốn thấy đứng địa vị cao nhất...

      Hiên Viên Vân nhìn Nhược Khả Phi trước mắt ngã xuống, điên lên rống giận, kinh hoàng. thể, chính thể mất nàng. Ôm chầm nàng, chạy như điên. Ngự y đâu? Lần nào săn bắn cũng dẫn theo ngự y!

      Diêm Diễm mâu sắc nháy mắt sẳng giọng, huy kiếm đem tay người nọ chặt bỏ, lại kiếm đâm vào tim. Huyết phun rất cao, có chút phun lên mặt Diêm Diễm. Diêm Diễm mặt ở giờ khắc này vặn vẹo đáng sợ. Lúc này đây, là thất trách.

      Mơ hồ, Nhược Khả Phi cảm giác chính mình tay vẫn bị nắm chặt, còn mơ hồ có thanh nổi giận quát, có thanh khuyên giải. Im lặng, có cái gì nóng giọt xuống mặt nàng, lại chậm rãi biến lạnh.

      Làm nàng tỉnh lại khi, vừa mở mắt liền thấy được vẻ mặt tiều tụy của Hiên Viên Vân.

      "Nàng tỉnh, nàng tỉnh." Hiên Viên Vân nhìn Nhược Khả Phi mở mắt, mừng quá mà khóc. Ông trời rốt cục nhẫn tâm đem tiểu Phi nhi của mang .

      "Ta ngủ mấy ngày?" Nhược Khả Phi cố hết sức hỏi.

      "Bốn ngày ba đêm rồi." Hiên Viên Vân ánh mắt đỏ bừng, tràn đầy tơ máu.

      "Ngươi vẫn cầm tay ta?" Nhược Khả Phi lộ ra ý cười thản nhiên.

      "Ừm, ta sợ, sợ nàng bao giờ tỉnh lại nữa , sợ nàng bỏ lại ta." Hiên Viên Vân cắn môi.

      "Mở mắt ra liền nhìn thấy ngươi, tốt." Nhược Khả Phi vươn tay, vuốt mặt tiều tụy của Hiên Viên Vân, "Mệt mỏi ? Muốn cùng nhau ngủ hay ?"

      Hiên Viên Vân há miệng thở dốc, lập tức nở nụ cười, dùng sức gật đầu: "Muốn, muốn chứ."

      "Vậy lên." Nhược Khả Phi ôn nhu cười.

      Hiên Viên Vân đem giầy cùng quần áo thoát, liền lên giường.

      Hai người đầu dựa vào đầu, mặt mang theo ý cười nhợt nhạt ngủ.

      Tất cả mọi chuyện đều ko còn quan trọng. Thiên địa trong lúc đó, giống nhau chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Ngoài cửa, hai mắt đỏ bừng của Diêm Diễm nghe động tĩnh trong phòng, nhàng phun xả giận, mặt lại nở nụ cười thản nhiên cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :