1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: gặp chuyện

      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      Nhược Khả Phi lẳng lặng ngồi giường, chậm rãi nắm giữ nội lực của khối cơ thể này. Quả nhiên, Nhược Khả Phi giận tái mặt, đối với cái cơ thể nhu nhược này mà , khẩu quyết của Nhược gia quá bá đạo, chỉ sợ chịu ko nổi. Xem ra thân thể này phải rèn luyện mới được.

      nhàng thở dài, Nhược Khả Phi chậm rãi đứng dậy, đứng cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc. ko biết Vương gia và tiểu tử kia đàm phán ra sao rồi.

      Chậm rãi đến cạnh cửa, mở cửa.

      "Diêm Diễm, cùng ta ra ngoài chút." Nhược Khả Phi phủ thêm áo choàng bước ra cửa phòng.

      "Dạ." Diêm Diễm ôm kiếm yên lặng theo phía sau Nhược Khả Phi.

      Trong vương phủ ai dám ngăn trở, Nhược Khả Phi mang theo Diêm Diễm ra của lớn. Cửa Vương phủ tuyết được quét sạch. Nhược Khả Phi biết nàg muốn đâu, chỉ tùy mục tiêu mà tới. Khi hồi phục tinh thần, Khả Phi đến cửa thành.

      "Chủ tử muốn đâu?" Diêm Diễm nhìn Nhược Khả Phi mờ mịt dừng trước cửa thành, có chút buồn bực.

      " biết, tùy tiện ." Nhược Khả Phi quay người, "Trở về thôi."

      Đột nhiên, Diêm Diễm dừng lại , gắt gao nhìn bên đường. Nhược Khả Phi theo ánh mắt Diêm Diễm nhìn lại, ko khỏi ngạc nhiên. Đơn giản là thứ làm cho Diêm Diễm dừng bước ko quán ăn vặt ven đường. Lão bản nấu món thập cẩm, hỗn độn nóng hầm hập hấp dẫn Diêm Diễm.

      Nhược Khả Phi cảm thấy buồn cười, cao thủ như vậy, cư nhiên lại thích ăn. Cười cười, Nhược Khả Phi sờ sờ trong lòng, hoàn hảo, lấy túi tiền ra.

      "Cho hai chén." Nhược Khả Phi chậm rãi lên, ngồi xuống, quay đầu nhìn Diêm Diễm , "Ngồi , ăn xong rồi trở về."

      "Ta có tiền nga." Diêm Diễm biểu tình mặt mang vẻ mong chờ, đối lập với lời . ( này hay hẹn hò mà để con trả tiền ăn, thế bị đá sớm)

      "Ngươi ko cần trả, ta mời ngươi được rồi?" Nhược Khả Phi buồn cười lắc đầu, trước mặt nam nhân này đúng là ko có biện pháp.

      Tiểu quán lão bản khinh bỉ nhìn Diêm Diễm, nam nhân gì thế, cư nhiên để nữ nhân mời khách. Nhưng nữ nhân trước mặt là cao quý, đẹp đẽ, chắc là thiên kim tiểu thư nhà ai vụng trộm cùng tình lang chơi? Lão bản giờ phút này nhìn đến diện mạo nam tử kia: lạnh lùng, sắc mặt sắc như đao, tóc đen dài phiêu tán. Ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào " thập cẩm" tay . Quả là mỹ nam tử. Nhìn lại nữ tử này, quần áo hoa lệ, thản nhiên mỉm cười nhìn nam tử trước mắt. Trong mắt lão bản biến thành ý đưa tình nhìn nam tử. Quả nhiên là chơi cùng tình lang.

      "Khách quan, mời dùng." Lão bản có chút khinh bỉ nhìn Diêm Diễm, đưa tay đặt " thập cẩm " lên bàn.

      Diêm Diễm để ý đến lão bản thái độ khách khí, đưa tay để kiếm đặt ở dưới đầu gối, lấy chiếc đũa, chuẩn bị ăn.

      Bỗng nhiên, Diêm Diễm ngẩng đầu, phen ôm chầm Nhược Khả Phi bay ra xa. đợi Nhược Khả Phi phản ứng lại, từng tiếng sắc bén như gió xé vang lên. Phi tiêu giống như mưa dừng lại chỗ hai người vừa ngồi. Trong nháy mắt, bàn ghế dính đầy phi tiêu, nhìn qua là biết có kịch độc.

      Lão bản ở bên cạnh hỏa lò sợ hãi đến ko thể nhúc nhích, há hốc mồm, muốn kêu nhưng ko ra tiếg, mở to mắt nhìn.

      Diêm Diễm nhìn "thập cẩm" bàn tiếc, dĩa thập cẩm vung vãi rơi đầy bàn, biến thành màu đen sậm Buông Nhược Khả Phi, Diêm Diễm lạnh lùng nhìn về phía đầu hướng của phi tiêu, trong nháy mắt,ĩung quanh giống như bị đóng băng. Làm cho người thể hô hấp cảm giác áp bách thổi quét tới. Thích khách có cảm giác như bị mãnh thú dồn ép, ko thể nhúc nhích. Muốn chạy nhưng chân ko còn cảm giác.

      "Hừ!" Diêm Diễm hừ lạnh tiếng, rút ra kiếm nháy mắt thấy bóng người. Chỉ để lại trứoc mặt khả Phi tàn ảnh.

      Thậm chí có nghe tiếng kêu thảm thiết của "kẻ ám sát", Diêm Diễm lại xuất ở tại trước mặt Nhược Khả Phi. Chỉ là chưa thu hồi kiếm còn dính đầy máu. Diêm Diễm có thói quen kiếm chưa lau khô ko cất vào vỏ .

      Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn hết thảy. Động tác của thích khách đúng là mau. Nàng vừa ra khỏi cửa liền có người theo. Điểm ấy cũng rất trùng khớp. Càng đúng dịp cấp thánh chỉ cho Hiên Viên Vân nạp thiếp vừa xong, chính nàng gặp phải thích khách. những điều này quá khéo.

      Kế tiếp màn lại làm cho Nhược Khả Phi nổi.



      ( sắp có kịch hay rùi các ty, mọi người đoán xem Vân ca xử lý Đỗ Vũ là sao?, ko đoán đc chương sau . He he. tạm biệt)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Đỗ Vũ

      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      quả là đệ nhất cao thủ, Diêm Diễm dùng thái độ ai oán nhìn "thập cẩm" bàn. Sớm biến đen, mà lão bản há hốc mồm, lui ở bên lạnh run. Xem ra thể trông cậy vào lão bản làm lại món ăn này được rồi .

      Ai... Nhược Khả Phi nhàng thở dài. Đệ nhất cao thủ này như thế nào được ăn liền chút phẩm tướng cũng ko còn. Ánh mắt ai oán kia, khóe miệng nước miếng chảy ra ko ngừng, Ăn quan trọng đến như vậy sao? (Tiểu túc: ha ha chết cười vs nỳ)

      Nhược Khả Phi xắn tay áo, đến trước lò, lấy da "món thập cẩm" bao phủ lên (tiểu túc: hay đây là sủi cảo nhỉ)

      Diêm Diễm đầu tiên cả kinh, sau bình tĩnh trở lại. Yên lặng tiêu sái đến bên cạnh bàn sạch khác chờ. lại thường nhìn xung quanh Nhược Khả Phi, lấy chiếc đũa sạch cắn ở miệng, chờ đợi nhìn Nhược Khả Phi .

      Nhược Khả Phi bao "thập cẩm", trong lòng lại nhớ tới lời dạy của Trương Thẩm khi làm "thập cẩm". Nhắm mắt lại, đem cảm giác kia nuốt xuống. Nước mắt sao?, tại chính nàng muốn cần có loại cảm giác nhàm chán đó. Nếu nàng mở miệng nước mắt trào ra.

      Làm chén thập cẩm thơm ngào ngạt đến trước mặt Diêm Diễm, Diêm Diễm mở lớn miệng, nhìn Nhược Khả Phi. Tựa hồ tin đây là nàng làm.

      "Ăn ." Nhược Khả Phi thản nhiên bỏ lại câu.

      "Có phải ta cứu ngươi, ngươi về sau đều làm cho ta ăn hay ?" Diêm Diễm hỏi, cầm lấy chiếc đũa gắp "thập cẩm" lên.

      "Ừm, có thể. Tâm tình tốt làm cho ngươi." Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.

      "Ta đây hy vọng ngươi bị nhiều lần ám sát, tâm tình vẫn tốt lắm." Diêm Diễm khấu khí dị thường .

      "Ha ha..." Nếu đổi thành người khác nhất định là giận tím mặt, Nhược Khả Phi giận mà chỉ cười. Bỗng nhiên cảm thấy nam tử trước mắt thực đáng . Ý tưởng đơn thuần mà như vậy trực tiếp ra. Đương nhiên, trong lòng nàng hiểu được, nam nhân này đối với việc bảo hộ nàng có nắm chắc mới có thể như vậy.

      Hai người thèm nhắc lại. Đãi Diêm Diễm ăn xong món thập cẩm, Nhược Khả Phi bỏ lại đĩnh bạc nặng chịch và trạng thái si ngốc của lão bản, nhanh chóng rời .

      Nhược Khả Phi chậm rãi bước về phía trước ko biết rằng phía sau có người mưu tính với nàng. Diêm Diễm hôm nay ngẫu nhiên triển lãm được trù nghệ của nàng, trong lòng hạ quyết tâm, vĩnh viễn theo bên người Khả Phi. Chỉ là lí do sau này, vì sao có thay đổi.... tất nhiên cái này để sau

      "Diêm Diễm ." Nhược Khả Phi bước chân trở nên hơi khẩn trương, thấp giọng , "Có bao nhiêu người theo chúng ta?"

      "Ba. Nhưng mà bọn họ nhanh tay." Diêm Diễm có chút tranh công .

      Ha ha, tiểu tử ngốc này, quả nhiên phái người ở nơi bí mật bảo hộ nàng. Bất quá, nàng nhặt được Diêm Diễm này tựa hồ như nhặt được bảo bối. Ngày ấy, nàng theo hơi thở phát ra người là biết. Người trước mặt cố ý điều hòa hơi thở người, nhưng ko che dấu được cái hơi thở chết chóc kinh khủng kia (Tiểu túc: ý cứ như quản ngục của nhà tù Azkaban ý nhỉ), chỉ có trải qua giết người rất nhiều, sinh tử hợp lại mới có hơi thở như vậy.

      Xem ra kiện ám sát hôm nay " " biết, tất nhiên biết. Về sau nàng mình ra ngoài gặp chút khó khăn. Đứa kia biết được chuyện này, phỏng chừng hội giống gà mái hận thể đem nàng kẹp vào nách mang . Thôi, cũng bởi vì thích nàng.

      Còn máy ngày nữa là tân nạp thiếp kia đến đây. Tiểu hài tử kia đối đãi thế nào đây?

      Nhược Khả Phi khóe miệng lên ý cười, chậm rãi hướng vương phủ đến.

      Trở lại cửa vương phủ, Hiên Viên Vân tiễn Vệ Lượng ra về, quay đầu lại liền thấy Khả Phi từ từ tới.

      "Phi nhi, nàng vừa đâu?" Hiên Viên Vân lên đón, đưa tay cầm đôi tay lạnh của Khả Phi, có chút lo lắng , "Nàng sợ lạnh sao lại ra ngoài ko có xe ngựa?"

      " có việc gì, ta lanh quanh chút thôi mà." Nhược Khả Phi mỉm cười, nhìn Hiên Viên Vân .

      "Mau vào phòng. Bên ngoài lạnh." Hiên Viên Vân thay Nhược Khả Phi kéo chặt áo choàng, lôi kéo nàng vào cửa lớn.

      Kế tiếp mấy ngày, trong vương phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa. Vốn dĩ, việc nạp thiếp cần phô trương như vậy, nhưng lần này vị thiếp kia ko phải người thường, cho nên sớm bắt đầu chuẩn bị nghênh đón. ( Tiểu túc: lại 1 kẻ ko phải người nữa, truyện này sao nhiều biến thái thể, chưa hết đâu các tình còn nhiều kẻ BT chưa xuất hãy chờ xem...)

      đường, Đỗ Vũ sớm nghe người nàng được gả: vô cùng sủng ái vị thiếp đầu tiên kia. Trong lòng có chút yên, ko ngừng hồi tưởng lời Hoàng Hậu và Mẫu thân : nữ nhân kia bất quá chỉ là nha hoàn hạ lưu mà thôi. Vương gia cũng chỉ là ham đồ mới mẻ mà giữ nàng bên người, khi nàng lấy lòng tự nhiên ko quan tâm đến nha hoàn hạ lưu kia nữa.

      Nhìn người nàng mặc bộ phấn hồng gả y, Đỗ Vũ trong lòng có chút toan tính. Chỉ có chính thất mới có thể mặc hỉ phục đỏ sẫm. Khi nào chính nàng được mặc hỉ phục đây? Mẫu thân cam đoan với nàng: có cơ hội mặc, nhưng còn phải dựa vào cố gắng của nàg.

      Nhắm mắt lại, Đỗ Vũ nhàng sờ mặt mình. Đối với dung mạo của mình, nàng hoàn toàn tin tưởng. Lấy lòng nam nhân sao, mẫu thân tìm nữ tử có kinh nghiệm cao đến dạy. Tuy rằng cùng nữ tử đê tiện đó học những thứ ấy là chịu chút ủy khất, nhưng nàng cũng phải học.

      Hết thảy chờ gặp được Cửu Vương gia tùy hoàn cảnh mà hành động.

      Còn nha hoàn hạ lưu kia, chính nàng sớm muộn gì cũng đem nàng dẫm nát dưới chân!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Dâng trà

      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      Nhược Khả Phi nhìn vương người trong phủ tất bật việc lớn , miệng ăn đồ ăn vặt mà Tiểu Vũ đem tới. Hiên Viên Vân quả nhiên biết Nhược Khả Phi gặp chuyện, sau cái gì cũng cho nàng xuât môn. Ngay cả lẩu điếm cũng bắt chưởng quầy tự mình đem sổ sách tới, ko cho nàng tới điếm..

      Cho nên, tại Nhược Khả Phi chán đến chết ngồi ở đình nhìn người chung quanh bận rộn.

      "Diêm Diễm ..." Nhược Khả Phi rốt cục nhịn được mở miệng, bất đắc dĩ hô.

      "Có." Diêm Diễm trả lời ràng lưu loát.

      "Xem ngươi này, ngươi muốn ăn tới lấy , nước miếng hết xuống điểm tâm rồi ." Nhược Khả Phi tức giận . Đệ nhât cao thủ này, võ công cao cường, dung mạo tuấn mỹ, như thế nào gặp được ăn liền hoàn toàn đổi tính. Như bị hút hồn. mắt ko rời điểm tâm, tròng mắt mở trừng trừng.

      "Tạ chủ tử." Diêm Diễm khách khí đoạt lấy điểm tẩm, nhanh chóng dùng.

      Nhược Khả Phi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn người trước mặt ăn điểm tâm.

      "Rất ngọt." Diêm Diễm ăn điểm tâm mơ hồ .

      "Tiểu Vũ, lần sau kêu đầu bết làm điểm tâm đừng làm ngọt như vậy." Nhược Khả Phi thản nhiên với Tiểu Vũ.

      "Dạ, chủ tử." Tiểu Vũ khàn khàn trả lời, tựa hồ lại muốn cái gì đó, nhưng ra.

      "Ngươi muốn cái gì?" Khả Phi hơi nở nụ cười, há mồm ăn điểm tâm Tiểu Vũ truyền đến.

      "Chủ tử, ngày mai Vương gia ..." Tiểu Vũ tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, "Chủ tử người, người như thế dường như ko quan tâm."

      "Ha ha." Nhược Khả Phi cười ra tiếng, "Ta có thế nào? Ngăn cản nữ tử kia đến? Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng. Quân mệnh thể trái." Nhược Khả Phi nhìn khoảng . Ha ha, Hoàng Đế lão nhân hiểm, lấy chuyện này để thử chính con mình sao?

      "Tuyết rơi, chủ tử, vào nhà , bên ngoài lạnh." Tiểu Vũ nhìn trời những bông tuyết chận rãi rơi xuống.

      " cần, ta muốn ngồi ở đây." Nhược Khả Phi nhàng tựa vào ghế, nhìn bông tuyết đầy trời hề động.

      " Nô tỳ lấy áo choàng cho chủ tử." Tiểu vũ có chút lo lắng nhìn nhìn Nhược Khả Phi thân mình đơn bạc.

      " ." Nhược Khả Phi phất phất tay.

      lát sau, áo choàng tơ ngỗng ấm áp nhàng quàng lên vai Nhược Khả Phi. Tay cầm áo choàng ở phía sau ko có rời , ngược lại chậm rãi ôm lấy nàng từ phía sau

      "Hôm nay sao trở về sớm như vậy?" Nhược Khả Phi cảm giác được bàn tay quen thuộc của Vân, ko quay đầu, ôn nhu hỏi.

      "Lo lắng cho nàng, nên trở lại." Hiên Viên Vân hôn lên má Nhược Khả Phi.

      "Ta có gì cần lo lắng? Tiểu đứa ngốc, sợ ta luẩn quẩn trong lòng sao?" Nhược Khả Phi chậm rãi quay đầu, đón nhận đôi măt hoa đào tràn ngập hơi nước. Nhìn trong ánh mắt đầy lo lắng, Nhược Khả Phi trong lòng căng thẳng, tiểu hài tử này nghĩ đến cảm nhận của nàng sao?

      "Buổi tối muốn ăn gì?" Hiên Viên Vân khỏi phân trần, ôm lấy Khả Phi hướng vào phòng , "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà ."

      "Ân." Nhược Khả Phi nhu thuận ôm chầm cổ Hiên Viên Vân, tựa vào trong ngực .

      Đêm, hai người ôm nhau ngủ thẳng đến khi bình minh, ngủ rất là an lành.

      Sáng sớm hôm sau, ngoài vương phủ rất náo nhiệt, Hiên Viên Vân nghênh đón Đỗ Vũ, chỉ phái người ra cửa thành nghênh đón. Vào vương phủ, Đỗ Vũ mặc bộ gả y màu phấn hồng, được bà mối dìu vào vương phủ. Đỗ Vũ tuy rằng sớm chuẩn bị tâm lý Vương gia ra nghênh đón, nhưng vẫn nhịn được trong lòng đầy thất vọng.

      Đại sảnh, Hiên Viên Vân ngồi ở , bên cạnh là vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhìn bà mối giúp Đỗ Vũ bước vào, thở dài, tiểu hài tử này cố chấp nhất định bắt nàng phải nhận trà từ Đỗ Vũ dâng.

      Hiên Viên Vân lạnh lùng nhìn nữ tử mặc hỉ phục phấn hồng, thản nhiên đối nha hoàn bên cạnh : "Đem trà cấp cho nàng."

      "Dạ." Hạ nhân thấp giọng đáp, cẩn thận đem trà đưa cho Đỗ Vũ.

      Đỗ Vũ tiếp nhận trà, cái gì?. bắt nàng vì nữ nhân kia phụng trà? Đùa giỡn cái gì! Nàng ta bất quá chỉ là nha hoàn hèn hạ. Làm sao có thể như vậy?

      "Mau dâng trà cho Phi Nhi." Hiên Viên Vân thanh lạnh lùng ở đại đường vang lên.

      "Dạ" Đỗ Vũ cắn chặt môi, ở trong lòng ngừng an ủi chính mình. có vấn đề gì, quan hệ. tại Vương gia đối nàng ta là sủng ái, nhưng là về sau, về sau tuyệt đối như bây giờ. Nhớ tới lời mẫu thân dặn nàng, nhất định phải nhẫn, nhẫn nhịn cho đến ngày đó.

      Nghĩ đến điều này, ko cam lòng được Đỗ Vũ đè nén nhanh xuống, xuyên thấu khăn chùm đầu nhìn về phái Khả Phi.

      Tiểu nữ tử kia nghe đồn là Thất dạ sủng cơ? Trong lòng nàng cười thầm cũng nhàng thở ra. Luận tướng mạo nàng tuyệt đối ko thua nàng ta. Hoàn toàn có tin tưởng đem nàng lấy được chú ý của Vương gia.

      "Tỷ tỷ, mời uống trà." Đỗ Vũ cung kính cầm trong tay trà nóng đưa tới trước mặt Nhược Khả Phi .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng



      Chương 24: Tuyệt cho phép



      Nhược Khả Phi lại nhàng thở dài, đưa tay tiếp trà. Thôi, coi như nàng thuận ý tiểu hài tử này , ngẫu nhiên sủng chút.

      Tay vừa tiếp xúc với chén trà, chén trà đột nhiên hướng Đỗ Vũ đổ lên người nàng ta. Nhất thời, trà nóng làm Đỗ Vũ ngã xuống. Đỗ Vũ ngây ngẩn cả người, ánh mắt lộ ra vẻ thể tin, thân mình run nhè đứng lên. Cúi đầu ủy khuất : "Tỷ tỷ, ngươi muốn tiếp chén trà của ta thôi, vì sao còn muốn..."

      Nhược Khả Phi thu hồi tay ở giữ ko trung, thản nhiên tiếng động nở nụ cười.

      Hiên Viên Vân hề động, cũng gì. Chỉ lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Đỗ Vũ .

      "Vương gia, tỷ tỷ nàng..." Đỗ Vũ tựa hồ bụng đầy ủy khuất dám .

      " xuống, giúp nàng xuống thay quần áo." Hiên Viên Vân đứng dậy lạnh lùng , xoay người nhìn Nhược Khả Phi hề động.

      Đỗ Vũ trong lòng vui vẻ, xem ra Vương gia trừng phạt nữ tiện nhân kia. Lập tức lòng vui rạo rực, được hạ nhân giúp xuống thay quần áo.

      Bọn hạ nhân trừng mắt nhìn nhau, đều dám lời nào.

      "Đều xuống, hay để Bổn Vương làm cho các ngươi lăn xuống!" Hiên Viên Vân đột nhiên bạo ngược hét lớn.

      Mọi người kinh hãi, biến sắc, đều nơm nớp lo sợ lui xuống. Xem ra, Vương gia là muốn trừng phạt phu nhân sao? Cũng là, ở trước mặt nhiều người nên ko làm khó phu nhân.

      Đợi tất cả mọi người lui xuống, Hiên Viên Vân mặt đột nhiên trào tia đau xót, cầm tay Nhược Khả Phi, nhàng hỏi: "Nóng nàng sao?"

      " có." Nhược Khả Phi lắc đầu, ôn nhu đáp.

      "Ta thực vô dụng, ngay cả cự tuyệt đều làm được." Hiên Viên Vân mặt sầu khổ sở, cùng đau thương. Thầm oán chính mình vô dụng, vì sao ngay cả quyền lợi cự tuyệt đều có. Chính hoàn toàn là nghĩ muốn tiểu thiếp kia.

      "Đây là lễ vật của phụ hoàng ngươi nên tự nhiên thể cự tuyệt. Chẳng những thể cự tuyệt, còn phải đối đãi nàng ấy tốt." Nhược Khả Phi đứng lên, nhàng ôm cổ Hiên Viên Vân. Tiểu hài tử này nhìn ra. Đó là loại thủ đoạn là sao có thể lừa được . ly trà nghĩ lừa được ? là ngây thơ.

      "Hôm nay chúng ta ra ngoài thưởng mai, được ko?" Hiên Viên Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhược Khả Phi, nhịn được muốn hung hăng hôn môi.

      "Ha ha, được." Nhược Khả Phi cười nhợt nhạt , điềm nhiên trả lời.

      Bọn hạ nhân thể tin vào mắt mình khi thấy Hiên Viên Vân ôm Nhược Khả Phi ra cửa, lên xe ngựa, ra ngoài thưởng mai. Lưu lại tiểu thiếp mới nạp thay quần áo ở trong phòng.

      Tự nhiên, điều này trở thành đề tài cho mọi người . Tân nạp tiểu thiếp của Cửu Vương gia, bỏ lại thiếp mới nạp có để ý, cùng Thất dạ sủng cơ ra ngoài thưởng mai, chơi. Có thể thấy được sủng cơ được sủng hạnh đến độ nào?.

      “Bảo kiếm trong gió thấy bóng

      Hương mai trong tuyết thêm lạnh lùng.”

      Nhược Khả Phi nhàng bẻ cành mai đưa cho Hiên Viên Vân .

      Hiên Viên Vân tiếp nhận hoa mai, nhìn Nhược Khả Phi nở nụ cười, : "Nàng có mùi."

      " bậy." Nhược Khả Phi vươn tay khách khí nhéo má Hiên Viên Vân, "Ngươi ba hoa."

      "Ai nha, đau a." Hiên Viên Vân nhe răng trợn mắt .

      Nhược Khả Phi lại biết cố ý kêu đau, bởi vì nàng hoàn toàn ko dùng lực.

      "Cái đó, ngay cả tư cách cự tuyệt đều có." Nhược Khả Phi xoay người, nhìn khoảng thiên , thanh phiêu phiêu, chậm rãi .

      Phía sau Hiên Viên Vân xiết chặt cành hoa mai, cúi đầu,sắc mặt trở nên ảm đạm.

      "Ngươi nghĩ tranh." Nhược Khả Phi chậm rãi xoay người lại, nhìn Hiên Viên Vân nhàng , "Ngươi nghĩ mình tranh, nhưng nếu có người muốn cướp gì đó của ngươi? Ngươi hạ thủ chứ?"

      Hiên Viên Vân mạnh mẽ ngẩng đầu, sáng quắc nhìn Nhược Khả Phi, trong mắt ánh lên vẻ ko hiểu .

      "Nếu là người khác muốn cướp ta ? Ngươi còn có thể tránh né sao?" Nhược Khả Phi chậm rãi đến gần mặt Hiên Viên Vân rồi từng chữ ràng.

      "Tuyệt cho phép." Hiên Viên Vân mạnh , hoa mai trong tay bị dùng sức bẻ gẫy. Thân thủ mạnh mẽ ôm lấy Nhược Khả Phi, "Nàng là của ta! là của ta!"

      "Ừm, ta là của ngươi." Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên Vân nở nụ cười, cười thực ngọt.

      lâu sau, sắc trời dần tối, hai người mới nhớ tới nên trở về phủ .

      Trở lại vương phủ, tân phòng còn đăng đèn. Đỗ Vũ còn chờ Hiên Viên Vân trở về.

      "Ha ha, nàng đợi ngươi đấy. Mau xem chút ." Nhược Khả Phi tay khẽ đẩy Hiên Viên Vân .

      Hiên Viên Vân sắc mặt tối đen, vừa định phản bác, lại đột nhiên nhớn mày nở nụ cười. Dùng sức kéo tay Nhược Khả Phi, ghé bên tai Khả Phi nhàng : "Chúng ta cùng chơi trò chơi ."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Vương gia, đây là cái gì?

      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng

      "A?" Nhược Khả Phi còn chưa phản ứng lại đây, Hiên Viên Vân vẫy tay quản gia gọi tới, cho quản gia chuẩn bị vài thứ đưa đến phòng Đỗ Vũ. Cũng cho quản gia cho Đỗ Vũ rằng, chốc chính mình liền qua.

      Đỗ Vũ chính ở trong phòng phát hỏa. Nàng nghe được từ miệng bọn người dưới,Vương gia bỏ nàng lại, cùng tiện nhân kia ra ngoài thưởng mai. Sỉ nhục! Vô cùng nhục nhã!

      tức giận nàng bị trận tiếng đập cửa đánh gãy. Là quản gia đến tặng lễ vật. Đưa tới là cái khay trùm vải đỏ cùng với trà, quản gia cho nàng biết Vương gia muốn gặp nàng lát nữa đến, Đỗ Vũ quả thực mừng như điên. Quả nhiên, tiện nhân kia thỏa mãn được vương gia, Vương gia lại muốn đến đây.

      Mừng như điên Đỗ Vũ có chú ý tới ánh mắt Quản gia trước cửa phức tạp. Ngồi ở trước gương đồng, Đỗ Vũ trầm tư suy nghĩ: Quần áo, đúng rồi quần áo nên xinh đẹp chút. Hay mình mặc mỏng manh đơn giản chút, tuy rằng có cảm giác khá lạnh, nhưng nhanh chóng ấm lên thôi.

      Đỗ Vũ chạy nhanh đem quần áo nặng người cởi ra, thay sa y mỏng manh. Trợ giúp thêm dáng vẻ quyến rũ của nàng, lạnh, nhưng đáng. Nàng lại biết rằng hành động này lát nữa làm cho nàng hối hận muốn chết.

      Chuẩn bị xong, Đỗ Vũ im lặng ngồi ở bên giường chờ Vương gia đến.

      Cửa nhàng bị đẩy ra, cơn gió lạnh thổi vào. Đỗ Vũ sợ run cả người, lại rụt rè vẫn như cũ lẳng lặng ngồi ở trước giường chờ đợi Vương gia.

      Tiếng bước nhàng chân vang lên, Đỗ Vũ áp chế nội tâm hưng phấn.



      "Ha ha, xem ra, ngươi chờ kịp." Bên tai vang lên thanh của Hiên Viên Vân, Đỗ Vũ cao hứng muốn xốc mũ phượng của mình nên, lại biết thế là ko hợp lí, đành nhịn xuống hề động.

      "Chậc chậc ~~" Hiên Viên Vân chậm rãi tiêu sái tiến đến, nhàng kéo mũ phượng hoàng đầu Đỗ Vũ xuống, lộ ra hé ra dung nhan nhu mì xinh đẹp."Mặc như vậy lạnh sao?"

      Đỗ Vũ có nghe được Hiên Viên Vân ý trêu tức, lắc đầu : " lạnh. Thiếp thân chờ Vương gia, nghĩ tới Vương gia liền biết lạnh." (sak.)

      Nhược Khả Phi nghe lời này nhịn ko được ý cười, chỉ lẳng lặng đứng ở cạnh cửa hề động.

      "Nhưng bổn vương sợ ngươi lạnh. Cho nên, cố ý cho ngươi chuẩn bị cái này." Hiên Viên Vân giờ phút này cười giống như ác ma, tay chỉ vào khay đỏ bàn cùng ấm trà.

      "Vẫn là Vương gia quan tâm thiếp thân." Đỗ Vũ giờ phút tâm như nở hoa. Đây mới là ngày đầu tiên nàng đến vương phủ, Vương gia cư nhiên cứ như vậy quan tâm nàng. (Tiểu túc: mật ngọt chết ruồi!!)

      "Kia, bổn vương quan tâm ngươi như thế, ngươi nên báo đáp thế nào?" Hiên Viên Vân cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ làm cho Đỗ Vũ thất thần.

      "Vương gia muốn thiếp làm cái gì, thiếp câu oán hận." Đỗ Vũ thào .

      "Tốt, ha ha." Hiên Viên Vân nở nụ cười, cười sáng lạn. Hiên Viên Vân đưa tay, lấy bên vạt áo, nhàng quấn chặt hai tay của Đỗ Vũ, mỉm cười , "Chúng ta trước tiên chơi trò chơi , được ?"

      Đỗ Vũ nhìn Hiên Viên Vân cười làm mất hồn khỏi gật gật đầu, đột nhiên bị cảm giác đau tay kéo suy nghĩ về. ra là Hiên Viên Vân dùng sức đem hai tay của nàng cột chặt chẽ với nhau.

      "Vương gia, thiếp đau, chút." Đỗ Vũ thở , nhưng trong thanh có nửa phần trách cứ, đó chính là làm nũng.

      "Ha ha." Hiên Viên Vân lật tấm vải đỏ khay để lộ ra ngọn nến cùng với roi.

      Đỗ Vũ sắc mặt khẽ biến, nhìn Hiên Viên Vân, khó hiểu hỏi: "Vương gia, đây là cái gì?"

      "Roi và ngọn nến a." Hiên Viên Vân trả lời điềm nhiên.

      Chính nàng đương nhiên biết đây là roi và ngọn nến, chỉ là, Vương gia đem tới đây làm gì? Đỗ Vũ sắc mặt đại biến, đơn giản là Hiên Viên Vân lấy khăn đỏ bàn bịt kín miệng nàng.

      Đỗ Vũ mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn phía sau Hiên Viên Vân, bởi vì nàng giờ phút này mới nhìn đến Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi mặt chút thay đổi lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, cho nên chính nàng vẫn có phát ra nàng ta.

      Đây là muốn làm cái gì? Đỗ Vũ hoảng sợ nhìn Hiên Viên Vân cầm lấy roi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :