1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu
      Edit: Trang Lê
      beta: yunafr

      Mặt nhăn lại , lúc trước mình và Vô Ngọc cả nhà bị gian nhân làm hại, nếu phải Trương di ra tay cứu giúp, thế giới này làm sao còn có Phiêu Miểu sơn trang, hai người làm sao còn có hôm nay ! Sau này nghe Lưu gia biến cố, hai người cố gắng tìm Trương di, nhưng thế nào cũng tìm được người. Mà bây giờ xuất ở trước mặt hai người là nữ tử duy nhất biết tung tích của Trương di.
      "Đại ca, ngươi xem làm sao bây giờ?"Vô Ngọc nhìn vẻ mặt ngưng trọng hỏi .
      "Trực tiếp hỏi nàng Trương di ở nơi nào."
      "Tính cách của nàng, ." Vô Ngọc khẳng định trả lời, "Nghe nói Trương di Vạn tướng cốc, nhưng là người giang hồ cũng thể bước vào nơi đó. Khi bước vào bên trong cũng trở ra , cho nên chúng ta thể biết Trương di lúc này ra sao. Nàng khỏi hay vẫb ở đó"
      "A, tiểu tử, ngươi cùng nàng ở chung chỉ vài ngày a? Cứ như vậy hiểu biết thân thế của nàng?" Ánh mắt quái dị nhìn Vô Ngọc, trong mắt thập phần trêu ghẹo .
      Ai ngờ, vừa ra, mặt Vô Ngọc ửng đỏ , đơn giản là nhớ lại ngày kia khi bị tập kích , xe ngựa đột nhiên phanh lại khiến hai người tiếp xúc thân mật, còn có Trình Thiên Miểu kia kêu gào mình là nam nhân của nàng. Tuy rằng hiểu được nàng lúc ấy là muốn kích thích cái kia Hồng Y phụ nhân mới như vậy, nhưng là những lời này vừa ra, ở trong lòng của muốn khơi dậy gợn sóng.
      Vô Diện nghẹn họng trân trối nhìn biểu quái dị của Vô ngọc, phải chứ, băng sơn tiểu tử này lần đầu tiên nhắc tới nữ nhân lại đỏ mặt?
      "Ngươi thích nàng?" Vô Diện cười toe toét hỏi
      ", nào có như vậy ~~" Vô ngọc đều có chút thuận rồi, " tính là thích, chính là đối với nàng có chút hứng thú, còn có chuyện của Trương di ." Vô ngọc đánh trống lảng sang chuyện Trương di.
      "Cái này dạng. . . . . ." Vô Diện nghe Vô ngọc nói y đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai ,sau đó vào tai Vô Ngọc
      "Ngươi quá đáng? Ngươi có phải người , đối xử với đệ đệ như vậy! ?" Vô ngọc liền giống bị dẫm vào đuôi mèo, nhảy dựng lên kháng nghị.
      "Ta làm sao vậy ta, ta còn biết thế nào cho tốt. Chính ngươi tính cách của nàng thuận theo , chỉ có biện pháp này a!" Vô Diện là vô tội.
      Vô ngọc nhếch khóe miệng, thèm nhắc lại.
      "Tiểu tử, ngoan, cứ làm như thế, nghe ta ." Vô Diện cười giả dối.Hé ra " mưu" lặng lẽ tiếp cận Trình Thiên Miểu.
      Giờ phút này Trình Thiên Miểu cũng nóc nhà ngủ say sưa.
      Thẩm mục Bạch bưng khay trà tới trước phòng Trình Thiên Miểu , nhàng gõ cửa , có tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn đến cửa sổ mở . Thẩm Mục Bạch nghi hoặc nhìn theo cửa sổ vào bên trong có ai!
      Người đâu? Thẩm Mục Bạch nhíu mày. Bỗng nhiên đầu truyền đến tiếng vang rất . Thẩm Mục Bạch khó hiểu thối lui đến trong viện, nhìn nóc nhà , thiên hạ lại gì. Bưng trà. Thẩm Mục Bạch nhàng bay lên trời, tới bên người Trình Thiên Miểu.
      "Thiên Miểu ~~ đứng lên uống chút trà giải rượu, trở về phòng ngủ, ở ngoài này muốn bị cảm lạnh a ." Thẩm Mục Bạch đem trà đặt ở bên cạnh, nhàng lắc lắc Trình Thiên Miểu ngủ say , Trình Thiên Miểu lại chút phản ứng cũng có.
      "Thiên Miểu!" Thẩm Mục Bạch vừa bực mình vừa buồn cười nhìn thiên hạ trước mắt , xem ra say rượu kết quả chính là như vậy. Trình Thiên Miểu vẫn ngủ , hương vị ngọt ngào, dưới ánh trăng, khuôn mặt kia trắng nõn gần như trong suốt lộ ra phấn hồng mê người . Ngay cả trắng nõn cổ cũng lộ ra . Thoạt nhìn thập phần mê người, làm cho người ta nhịn được muốn cắn ngụm.
      Nghĩ vậy Thẩm Mục Bạch nhịn được chậm rãi cúi đầu, ở mặt Trình Thiên nhàng hôn xuống, Trình Thiên Miểu bị làm phiền kiên nhẫn vươn tay gãi gãi mặt. Ưm thanh , trở mình lai tiếp tục ngủ.
      Thẩm Mục Bạch giật mình vừa thấy Trình Thiên Miểu xoa mặt, thấy nàng lại lật người ngủ, nhịn được lộ ra vẻ mặt thản nhiên ôn nhu mỉm cười. Vươn tay ôn nhu đem Trình Thiên Miểu nhàng ôm vào trong lòng, lấy qua trà giải rượu muốn uy nàng uống . Trình Thiên Miểu lại thủy chung nhắm môi thể uy xuống. Thẩm Mục nhìn trà trong tay, lại nhìn môi Trình Thiên Miểu kia tiên diễm ướt át , bỗng nhiên quyết định. Uống ngụm trà,sau đó chụp lên đôi môi mềm mại của Trình Thiên Miểu, đem trà chậm rãi toàn bộ đút vào miệng Trình Thiên Miểu .
      "Ân ~~" Trình Thiên Miểu trong ánh trăng mờ phát ra tiếng cúi đầu kháng nghị, nhưng mí mắt vẫn có mở .
      Thẩm Mục Bạch cảm thụ được đôi môi Trình Thiên Miểu thật mềm mại , trong lòng có cái gì xúc động như lang ra. Chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, ôn nhu hôn lên môi Trình Thiên Miểu
      lâu sau, Thẩm Mục Bạch mới ngẩng đầu lên, nhìn vào thiên hạ trong lòng vẫn ngủ say như cũ , mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu.
      Thẩm Mục Bạch cứ như vậy làm cái gối đầu cho Trình Thiên Miểu cùng nàng ở nóc nhà trải qua một đêm gió thổi.
      Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mục Bạch đem Trình Thiên Miểu ôn nhu ôm chặt, nhu nhu chính mình bủn rủn bả vai, trước trở về phòng , lúc quên mất đem chén trà trở xuống dưới.
      Trình Thiên Miểu sau khi tỉnh lại, nhìn chén trà bên cạnh trận sững sờ.
      Chẳng lẽ đêm qua là mộng? Trong mộng Thanh Vân như vậy cẩn thận chiếu cố nàng, chẳng lẽ phải mộng? phải Thanh Vân! Là ai?
      Mà phía dưới có nha hoàn phụng mệnh đến thỉnh Trình Thiên Miểu .
      "Trình nương, sớm a." Trình Thiên Miểu bước vào sảnh lớn, Vô Diện cùng Vô ngọc liền đứng lên cùng nàng chào hỏi.
      "Sớm." Trình Thiên Miểu mỉm cười chào hỏi.
      "Thiên Miểu, đầu còn choáng váng ?" Thẩm Mục Bạch hỏi.
      "A?" Trình Thiên Miểu ngẩn người, "Hoàn hảo, tại say ."
      "Trước dùng cơm ." Vô Diện cười cười.
      "ừhm." Trình Thiên Miểu có chút ngượng ngùng, hiểu được bọn họ cười chính mình đêm qua say rượu. Nhưng loại rượu kia hương vị tồi, lần đầu tiên nếm loại rượu có hương vị ngon đến như vậy .
      Dùng qua cơm, Trình Thiên Miểu cảm thấy thỏa mãn , nhận lấy khăn ướt nha hoàn đưa đến lau tay
      "Trình nương." Vô Diện bỗng nhiên mở miệng chuyện, lại nhìn xem Thẩm Mục Bạch, "Trầm công tử. Các ngươi có muốn cái gì sao?"
      " có, có. Vô trang chủ nếu là có việc gì rồi, chúng ta liền cáo từ ." Trình Thiên Miểu thản nhiên hỏi.
      "Này ~~" Vô Diện bỗng nhiên trước mặt lộ ngượng nghịu, "Trình nương, tại hạ có chuyện muốn nhờ." Chính là ngắn ngủn tiếp xúc Vô Diện muốn hiểu được hai người này trong lúc này lời nói ai chiếm trọng lượng hơn.
      "Trang chủ chuyện gì?" Trình Thiên Miểu nghi hoặc nhìn Vô Diện .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu

      edit: Phạm Trang

      darkolivebeta: yunafr



      <img class="alignnone size-full wp-image-25518" title="e7cd7b899e510fb32a2b83d7d933c895d1430cbb" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/e7cd7b899e510fb32a2b83d7d933c895d1430cbb1.jpg" alt="" width="236" height="343" />


      "Gần đây trong trang có việc bận rộn, ta được, định đưa Vô Ngọc đến chỗ sư phó trị liệu. Nhưng các vị cũng biết Vô Ngọc có võ công, khiến ta sợ lại xảy ra chuyện hay. Mà bây giờ các vị có thể đưa an toàn đưa đến nơi đó." Vô Diện Nhân khẩn thiết, "Tại hạ hi vọng Trình nương có thể giúp. Thù lao Trình nương muốn gì cứ việc ."

      " Thân thể Vô công tử có vấn đề?" Trình Thiên Miểu nghi hoặc nhìn Vô Ngọc, Vô Ngọc nhàng ho hai tiếng. Trình Thiên Miểu nghi hoặc, ngày hôm qua vẫn tốt, hôm nay tại sao lại như vậy? Trình Thiên Miểu đứng dậy đến gần Vô Ngọc, để ý ánh mắt mọi người, trực tiếp xem mạch Vô Ngọc. Vô Diện trong lòng căng thẳng, tối hôm qua hạ thủ, nghĩ tới nàng lại hiểu y thuật.

      "Làm sao có thể đả thương lợi hại như vậy?" Trình Thiên Miểu nhăn lông mày, "Toàn thân kinh mạch dường như cũng bị đống kết giống nhau, ngày hôm qua vẫn tốt!"

      "Tối hôm qua phát tác, đây chính là bệnh cũ và mới cùng phát tác." Vô Diện Nhân giọng có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng, nhìn Vô Ngọc, "Ta cùng đệ đệ, hi vọng Trình nương giúp này việc." Ánh mắt đau lòng nhìn Vô Ngọc ở trong lòng hơi khó hiểu, đại ca là thế nào. Đêm qua xuống tay lại ác như vậy.

      "Thực phiền toái." Trình Thiên Miểu thu hồi tay, có chút khó xử, nghiêm trang .

      "Nhưng, những gì còn thiếu người, ta đem chuẩn bị tốt. Ngàn Mật Hoa chuẩn bị xong và bỏ vào xe ngựa ở phía sau.” Vô Diện hiểu ý, cười , "Trình nương còn thiếu bao nhiêu."

      "Sư phó các ngươi ở đâu?" Trình Thiên Miểu mắt nhìn sắc mặt Vô Ngọc có chút tái nhợt, lập tức hỏi, giờ phút này Vô Ngọc có vẻ nhu nhược, khiến người ta nhịn được muốn hung hăng tàn bạo , họa thủy bên ngoài quả rất nguy hiểm.

      "Ở Thiên Tuyệt Cốc." Vô Diện Nhân trả lời, liếc mắt nhìn Vô Ngọc, đáy mắt chợt lóe lên.

      " biết đường, Tiểu Bạch ngươi dẫn đường." Trình Thiên Miểu nghe địa danh, đường quả biết.

      "A? Nga, được." Thẩm Mục Bạch trừng mắt nhìn, nhưng trong lòng cảm thấy muốn. Cụ thể lại ra, nhưng Thiên Miểu đáp ứng, vậy . Vốn dĩ hai người cũng du ngoạn .

      Ở cửa sơn trang, Vô Diện tiễn bọn họ , nhìn xe ngựa dần xa, Vô Diện nhíu mày, Thiên Tuyệt Cốc, sư phó sớm rời , bọn họ có thể tìm thấy người mới là lạ. Kinh mạch đông lại có sao, thân thể chỉ suy yếu thời gian mà thôi, tự động khôi phục. Ha ha, lúc này bọn họ chú ý. Lần đầu tiên phát đệ đệ mình có hứng thú với nữ nhân, là thú vị.

      Vô Diện chuẩn bị xe ngựa rất lớn, ngồi ba người còn có vẻ rất rộng. Vô Ngọc cùng Thẩm Mục Bạch ngồi đối diện Trình Thiên Miểu, Trình Thiên Miểu chiếm lấy bên làm phương tiện nghỉ ngơi.

      "Thiên Miểu, nàng đừng đem mật ngàn hoa làm nước uống, uống ít thôi." Thẩm Mục nhìn Trình Thiên Miểu uống, mắt tràn đầy lo lắng.

      "Vô Ngọc, ngươi có biết ủ mật ngàn hoa hay ?" Trình Thiên Miểu thỏa mãn đem tiểu bầu rượu tay buông, hỏi Vô Ngọc.

      "Đúng. Ngàn mật hoa trong trang đều là ta tự mình ủ , người khác biết." Vô Ngọc thành trả lời.

      Dứt lời, Vô Ngọc cảm thấy người lạnh, nhìn Trình Thiên Miểu, đột nhiên cảm giác được ánh mắt Trình Thiên Miểu là sáng lạ thường ."Là ngươi ủ?" Khóe miệng Trình Thiên Miểu hất lên.

      "Ân, phải" Vô Ngọc gật đầu.

      "Ngươi ?" Trình Thiên Miểu bỗng nhiên ngạc nhiên.

      "Ta ." Mà Vô Ngọc trả lời ràng , Trình Thiên Miểu bĩu môi truy vấn.

      qua cái trấn , mọi người quyết định xuống xe ngựa ăn cơm, Trình Thiên Miểu đoạt lấy mặt nạ của Thẩm Mục Bạch đưa cho Vô Ngọc, chỉ chữ: "Đội."

      Vô ngọc nhận lấy, đội vào mới theo Trình Thiên Miểu xuống xe ngựa, Trình Thiên Miểu ngẩng đầu xem bảng hiệu cao cao .

      "Ăn cơm trước." Trình Thiên Miểu đưa tay ra chỉ về phía trước.

      "Thiên sát , ngươi đừng đánh bạc nữa, đây là tiền mua gạo." thanh thê lương phía sau Trình Thiên Miểu vang lên, khiến Trình Thiên Miểu cả kinh bất mãn quay đầu nhìn.

      nam tử vẻ mặt tiều tụy bước nhanh về phía trước, gạt tay phụ nhân kéo tay . Phụ nhân nhìn nam nhân xa , ngồi dưới đất khóc lên, trong thanh tràn đầy tuyệt vọng.

      "Nơi này có sòng bạc?" Trình Thiên Miểu tò mò ngồi xổm xuống hỏi phụ nhân.

      "Thập đổ cửu lừa! Cá cược, sòng bạc chết tiệt ! Lần này là lấy tiền mua gạo cược, lần sau chẳng lẻ muốn bán nữ nhi sao?" Phụ nhân khóc thê thảm, Thẩm Mục Bạch thở dài, lấy ra đĩnh bạc nhét vào tay phụ nhân. Sòng bạc thiên hạ có rất nhiều chi nhánh, nghĩ rằng trấn này cũng có. Xem ra đánh bạc hại ít người cửa nát nhà tan.

      "Cầm mua gạo trước." Thẩm Mục trầm giọng .

      "Cám ơn, cám ơn vị công tử này." Phụ nhân ngẩn người, liên tục ngừng cảm tạ. Cảm kích rối tinh rối mù.

      "Cụ thể sòng bạc kia ở đâu?" Trình Thiên Miểu trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ quái .

      " nương, hỏi cái này làm cái gì? Cám ơn các ngươi, nhưng nương, nơi đó phải là nơi các ngươi có thể trêu chọc." Phụ nhân có chút bận tâm nhìn mấy người trước mắt , mang theo vũ khí, mặt nạ, ràng là người bên ngoài trấn. Thoạt nhìn là có võ công, nhưng sao có thể địch nổi người nơi đó.

      "Hỏi ngươi, ngươi đáp, nên nghĩ nhiều như vậy!" Thanh của Trình Thiên Miểu ràng là nhịn.

      "Dạ dạ! Ở phía trước quẹo trái là đến." Phụ nhân bị khẩu khí Trình Thiên Miểu hung ác dọa, đáp trả.

      "Ngươi có thể rồi." Trình Thiên Miểu thản nhiên .

      Đợi phụ nhân rồi, Thẩm Mục Bạch có chút khó hiểu nhìn Trình Thiên Miểu: "Thiên Miểu, nàng muốn sòng bạc?"

      "Trình nương, hay là hỏi chi tiết đối phương , bàn bạc kỹ hơn." Vô Ngọc có chút bận tâm, dù sao nhiều khi cường long áp bất quá địa đầu xà.

      "Dừng!" Trình Thiên Miểu khinh thường cắt thanh , "Ta là có thiện tâm sao?"

      "Ý nàng là?" Hai nam nhân kinh ngạc, khó hiểu.

      "Ta thắng tiền cơm trưa của chúng ta." Trình Thiên Miểu nhíu mày, dẫn đầu phía trước.

      "A! ! !" Phía sau hai nam nhân há to miệng, lâu khép lại.

      Cuối cùng, sòng bạc đem tất cả tài chính đều điều động, đem người thay đổi lần lượt, vụng trộm thay đổi lại, nhưng vẫn bị Trình Thiên Miểu thắng. Lúc này lão đại sòng bạc mới biết gặp được cao nhân rồi.

      "Người đâu?" Trình Thiên Miểu khinh thường vỗ bàn, thét lên. Phía sau chúng dân cờ bạc cũng theo. Trình Thiên Miểu mua cái gì bọn họ mua cái đó, đương nhiên thắng.

      " nương, xin chờ chút." Nam tử lấm la lấm lét cẩn thận ứng phó. Đứng bên cạnh Trình Thiên Miểu, Vô Ngọc cùng Thẩm Mục sắc mặt khác nhau, nhìn ra hai người suy nghĩ cái gì. Thẩm Mục nhìn bàn kia, thời gian rất lâu mới miễn cưỡng nghe ra phương hướng thanh , vì sao Trình Thiên Miểu cái gì cũng biết. Nàng rốt cuộc còn biết cái gì? Mà Thẩm Mục biết Trình Thiên Miểu ở Vạn Tướng Cốc cùng thần bạc đánh cược nhiều lần. Cuối cùng, đem ngọc bội người, cái tẩu, tiền, cái gì đều thắng, cái này tính là sư .

      "Vị nương này, hôm nay sòng bạc dừng hoạt động tài chính, thỉnh nương ngày khác lại đến?" lão đại từ trong đám người ra, khách khí thương lượng.

      "Nga, coi như vậy , thôi." Trình Thiên Miểu cũng lười cùng những người này so đo, cũng hiểu được sòng bạc trong trấn cũng có nhiều tiền, thắng đến hơn , hai vạn. Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu đối diện lão đại , "Về sau, đừng chới lớn như vậy, vừa đủ là được." Đồng tử lão phóng đại, trong lòng căng thẳng, hiểu được Trình Thiên Miểu có ý gì.

      Lão đại ngượng ngùng cười gật đầu, nụ cười cứng ngắc.

      Chúng dân cờ bạc nghe hiểu ý tứ, thất vọng tản ra. Nhất thời trong sòng bạc còn ai.

      "Lão đại! Cứ như vậy thả bọn họ !" Nam tử lấm la lấm lét cam lòng thầm vào tai lão đại.

      "Câm miệng." Lão đại nhíu mày, hiểu được đối phương là cao nhân, mà mới vừa rồi vạch trần mình rất tốt.

      "Lão đại?" Nam tử khó hiểu nhìn phản ứng bình thường của lão đại nghi ngờ hỏi.

      "Cái gì đều cần hỏi, thu thập . Về sau nhìn thấy nữ nhân kia liền đóng cửa." Lão đại phân phó , "Còn có, tìm người vẽ lại dung nhan nàng, đưa các sòng bạc khác, nhìn thấy nàng đến liền đóng cửa."

      "A?"

      "A cái rắm, nhanh làm." Lão đại xoa xoa cái trán toát mồ hôi lạnh, ngay từ đầu khi bọn định sau đấy tìm bọn họ đem tiền cầm trở về, nhưng vừa rồi bỗng nhiên nhìn đến hoa văn quần áo nam tử mang mặt nạ, nhìn lầm, là người của Phiêu Miểu sơn trang.Cho nên biết nên xúc động làm chuyện ngu xuẩn. nên trêu vào, chỉ có thể né.

      Cuối cùng, cảm giác của Trình Thiên Miểu là buồn bực, đến mỗi chỗ, sòng bạc liền lập tức đóng cửa , có chổ nào mở cửa.

      "Ăn cơm, muốn ăn cái gì ta mời." Trình Thiên Miểu vừa lòng sờ sờ ngân phiếu trong lòng, tiền, nàng chưa bao giờ ngại nhiều, đặc biệt dựa vào ‘ lao động ’ của chính mình kiếm tiền.

      Hai nam nhân theo ở phía sau.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu
      Edit:phạm Trang
      Beta: yunafr


      <img class="alignnone size-full wp-image-25500" title="chibi89" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/chibi891.jpg" alt="" width="197" height="226" />


      " Thiên Miểu, ta nhìn thấy hôm nay nàng rất đào hoa." Thẩm Mục Bạch cắn quả táo nhìn Trình Thiên Miểu nghiêm túc , nhìn lầm, Trình Thiên Miểu có đào hoa. Nhưng là, cũng rất mơ hồ, như thế nào cũng được.
      "Đào hoa đầu ngươi." Trình Thiên Miểu khó chịu cắn quả táo, "Ta thấy hôm nay ấn đường đường biến thành màu đen, có tai vạ đến nơi! Còn có, cần tùy tiện ăn táo của ta."
      "Đó là của Vô Ngọc mua, nhưng ta lấy ăn." Thẩm Mục có chút vô tội. biết bắt đầu từ lúc nào, cũng thích ăn táo. Thực ra thường là mua, nhưng bây giờ lại thành Vô Ngọc mua. Nhưng là Vô Ngọc chỉ mua, chưa bao giờ ăn.
      "Của chính là của ta, chẳng nhẽ ngươi biết?" Trình Thiên Miểu bừa.
      "Nàng bậy bạ gì đây" Thẩm Mục Bạch kéo khóe miệng, mắt liếc nhìn Vô Ngọc. mặt Vô Ngọc hề có gợn sóng, nhưng tay áo hơi run lên, tố cáo nội tâm rung động.
      "Oh ~~ Tiểu Bạch, lần đầu tiên ta phát màn xin chào đặc sắc như vậy." Khẩu khí Trình Thiên Miểu tràn ngập trêu tức. Mà trán Thẩm Mục Bạch có chút đổ mồ hôi, Vô Ngọc mở to hai mắt nhìn trước mắt, thể gì.
      Hai nam nhân, khóe miệng khẻ rung nhìn tình huống trước mắt, đây là giỡn sao? Sao lại cảm thấy lạnh như thế? đám nam tử cầm binh khí vây quanh ba người, những nam tử phía sau cầm là cung tiễn. Đều là hỏa tiễn, đem rừng cây yên tĩnh u ám chiếu sáng. Thẩm Mục Bạch nhớ lại lời buổi sáng Trình Thiên Miểu ..., ngươi hôm nay ấn đường biến thành màu đen, có tai vạ đến nơi. Này mỏ quạ đen ~~~ tính toán tài tình có thể tính cho người khác, lại thể tính chính mình.
      "Thẩm Mục Bạch, trại chủ nhà ta mời ngươi đến trại chơi." người nam tử trung niên cầm đầu hướng ba người bị vây bên trong gào thét.
      "Lời mời lễ phép." Trình Thiên Miểu nhìn người chung quanh đều cầm binh khí như hổ rình mồi thầm . Ở thôn trấn vừa qua, Trình Thiên Miểu đuổi xe phu rồi bảo Thẩm Mục Bạch cho xe ngựa tiếp tục chạy. Chạng vạng tới rừng cây, vốn định xuyên qua, tìm chỗ nghĩ ngơi, nghĩ lại bị những người này mai phục .
      " Nếu ta ?" Thanh Thẩm Mục Bạch trầm thấp lạnh lùng hỏi. Ghét nhất bị người khác uy hiếp!
      "Ý của Thẩm công tử là thà làm ngọc vỡ!" Tên cầm đầu , trại chủ sớm phân phó, tìm được thiên hạ đệ nhất tính toán tài tình cần phải đưa về, nếu phải giết , thể để cho những người khác có được . Nghĩ đến đây, khẩu khí lạnh băng xuống, "Vậy Hưu Quái chúng ta khách khí!"
      "Chậc, trại chủ nhà cường xxoo ngươi giống nhau." Trình Thiên Miểu thầm, mà hai nam nhân bên nàng hiển nhiên hiểu xxoo là gì, đều nghi hoặc trừng mắt nhìn.
      "Ai, ta là nếu." Thẩm Mục Bạch ngăn động tác hạ lệnh bắn tên của tên cầm đầu.
      "Thẩm công tử, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Thẩm công tử, mời."
      Trung niên nam tử mặt lộ ra cười đắc ý. Cái gì mà thiên hạ đệ nhất tính toán tài tình, dù thế nào cũng sợ chết như người thường thôi!
      Thẩm Mục Bạch cùng Trình Thiên Miểu cùng nhau trao đổi ánh mắt, trong mắt Trình Thiên Miểu lộ ra thần sắc kềm chế được, hơi gật đầu, đến gần Vô Ngọc.
      Ba người chậm rãi đến gần trung niên nam tử, trung niên nam tử cười sáng lạn, nghĩ tình thuận lợi đơn giản vậy. cười thoải mái, cổ bổng cảm thấy lạnh như băng, bị chủy thủ sắc bén kề ngay cổ , mà người nắm chủy thủ chính là Thẩm Mục Bạch, tốc độ nhanh, kịp phát , xuất thủ! phải chỉ biết xem bói sao? Trung niên nam tử trong lòng hoảng sợ hỏi chính mình.
      "Lui ra phía sau ." Thẩm Mục Bạch cười lạnh, "Nếu các ngươi đều thể ngói lành mà còn lಠngọc nát."
      Đồ nam nhân keo kiệt, đây là trả thù m à!
      Trình Thiên Miểu liếc nhìn bóng lưng Thẩm Mục Bạch cái, người này chú ý lời vừa rồi của trung niên nam tử.
      Phía sau trung niên nam tử, bọn thuộc hạ của nhìn nhau, cũng nghĩ tới tình biến thành như bây giờ. Bọn chúng do dự, biết làm sao bây giờ.
      "A, bộ hạ của ngươi dường như có ý định cứu ngươi. Kêu nhóm cung tiến thủ đem tên buông xuống." Thẩm Mục vẻ bất đắc dĩ, đưa trong tay chủy thủ áp thấp xuống, chủy thủ sắc bén lập tức cứa lên da cổ trung niên nam tử, kèm theo đau đớn là máu tươi theo chủy thủ chảy xuống.
      "Đều buông, các ngươi nghe hiểu sao?" Trung niên nam tử phát ra mình cũng là người tham sống sợ chết, lại an ủi mình, mọi người đều là như vậy mà.
      Bọn thuộc hạ do dự bắt đầu chậm rãi buông vũ khí xuống trong tay. Hỏa tiễn đều tắt ngỏm, chỉ còn lại cây đuốc trong rừng.
      "Lui ra phía sau ." Thẩm Mục Bạch ra lệnh. Bọn chúng nhanh chóng nhường đường, khẩn trương nhìn tất cả.
      " sai, rất ngoan." Trình Thiên Miểu cười trêu tức . theo phía sau Thẩm Mục Bạch, nhưng vẫn bảo hộ Vô Ngọc. là người duy nhất có võ công, xảy ra chuyện gì còn có thể bảo hộ . Xem ra, hộ tống Vô Ngọc là quyết định đúng.
      Ngay khi đoàn người Trình Thiên Miểu vừa lướt qua mọi người chuẩn bị lên ngựa, người đứng phía sau bỗng nhiên phát ra thanh : "Giết bọn họ, trại chủ thể mời về phải giết! để ai sống!"
      Dứt lời, liền thấy xôn xao, có người bắt đầu nhặt vũ khí.
      "Vô liêm sỉ, các ngươi muốn làm gì? Bỏ vũ khí xuống!" Trung niên nam tử hoảng hốt, ngờ xuất tình huống như vậy.
      "Ai nha, ngươi có giá trị." Thẩm Mục Bạch rất nhanh , tay động tác lưu loát, máu tươi chảy ra.
      "!" Trình Thiên Miểu kéo tay Vô Ngọc, "Lên ngựa!" Trình Thiên Miểu cùng Vô Ngọc lên cùng con ngựa, từ trong ngực lấy ra ngân châm, ném về phía sau. Thẩm Mục Bạch cũng lên con ngựa, theo sát phía sau.
      Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tức giận mắng.
      " nữ! Ám khí đả thương người!"
      "Giết bọn họ!"
      "Mau đuổi theo!"
      "Tiểu Bạch, ngươi đúng là! Mang tai vạ đến nơi!" Trình Thiên Miểu ngoài miệng thoải mái, nhưng trong lòng lại lo lắng. Phía sau tiếng vó ngựa ngày càng gần. Những người đó đuổi sát buông. Phía sau Vô Ngọc ôm eo Trình Thiên Miểu, ngửi mùi hương người Trình Thiên Miểu, có chút ngây ngốc, thậm chí quên bây giờ là chạy trối chết.
      "Ta nghĩ vậy." Thẩm Mục vô tội .
      "Nếu ta tại đây mà chết, thành quỷ cũng bỏ qua ngươi!" Trình Thiên Miểu hừ lạnh, thanh phiêu tán trong gió.
      "Yên tâm, nếu nàng chết , ta báo thù cho nàng, sau đó cùng nàng." Thẩm Mục Bạch thấp giọng , mà thâm ý của Trình Thiên Miểu có nghe được.
      "Dừng!" Trình Thiên Miểu nghe phía sau dồn dập tiếng vó ngựa khó chịu cắt thanh.
      "Bắn tên! Mau thả tên!" Phía sau thanh ầm ĩ rống giận. Tâm Trình Thiên Miểu cả kinh, chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh. Thanh Vân! ! ! nghĩ! nghĩ chuyện như vậy phát sinh lần nữa! Trình Thiên Miểu bỗng nhiên xoay người ôm Vô Ngọc nhảy xuống ngựa, vọt đến ven đường. Thẩm Mục Bạch cũng phi xuống ngựa, bay tới bên người Trình Thiên Miểu. Ngựa trúng rất nhiều tên, tru lên thê lương, ngã mặt đất.
      Trình Thiên Miểu trong lòng đại hận, bạo ngược trong mắt dân lên. Người trước mắt dường như biến thành lũ người hại chết Thanh Vân!
      " tìm chết! Toàn bộ đều tìm chết!" Trình Thiên Miểu đem toàn bộ ám khí bắn ra, móc ra chủy thủ oán hận nhìn những người này. Vô Ngọc nhìn Trình Thiên Miểu hành động khác thường, ngây ngẩn cả người. Đây là nàng sao? Cái vẻ mặt để ý chuyện gì, bây giờ lại thành vẻ mặt bạo ngược cùng tàn .
      "Thiên Miểu!" Thẩm Mục Bạch nhích lại gần, khẩn trương đem Trình Thiên Miểu cùng Vô Ngọc che ở phía sau.
      "Giết! Giết nữ!" Mọi người xuống ngựa lao đến.
      "Hừ, các ngươi có năng lực hay !" Trình Thiên Miểu lãnh , trong mắt là tia lành lạnh.
      Trình Thiên Miểu nắm chủy thủ độc ác lấy tính mạng bọn , Thẩm Mục Bạch cũng dốc hết toàn lực. Đối phương chết rất nhiều người, Trình Thiên Miểu cùng Thẩm Mục Bạch mệt mỏi quá mức rồi, dù sao đối phương quá đông người. Rất nhanh, có người phát Vô Ngọc phía sau hai người la nhúc nhích.
      "Kẻ đứng mình! Giết !" Lập tức có người phát người kia biết võ công!
      Trình Thiên Miểu giờ phút này mặt có vết máu, nghe lời của đối phương mắt lạnh xuống, theo bản năng nhích lại gần, đem Vô Ngọc chắn phía sau. Vô Ngọc có chút phức tạp nhìn hành động Trình Thiên Miểu. Đây là lần đầu tiên bị nữ nhân bảo hộ. Cho tới bây giờ, nữ nhân nhìn , ánh mắt chính là kinh diễm cùng tham lam. Mà nàng lại hề như vậy.
      Người của đối phương đều đánh về phía Vô Ngọc, Trình Thiên Miểu cùng Thẩm Mục Bạch cố hết sức chống tra. Trình Thiên Miểu đá rớt kiếm trong tay người, hung mãnh đem chủy thủ đâm vào ngực đối phương. Nhưng ngờ, phía sau có khe hở. Nam tử khác khóe miệng lên nụ cười tàn nhẫn, đâm kiếm về phía sau lưng Trình Thiên Miểu.
      "Thiên Miểu!" Thẩm Mục Bạch gấp đến độ rống to, lại bất đắc dĩ bị bốn người cuốn lấy thể phân thân.
      "Thiên Miểu!" thanh vội vàng, là Vô Ngọc! Vô Ngọc đột nhiên chắn sau lưng Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu kinh ngạc xoay người, chỉ thấy kiếm chói lọi cùng bóng lưng Vô Ngọc.
      ——! ! ! Ánh mắt Trình Thiên Miểu trừng lớn, phát sinh chuyện như vậy sao? Có người vì cứu mình mà chết sao? cần, bao giờ được phát sinh chuyện như vậy nữa!
      "Thương!" thanh thanh thúy vang dội bên tai Trình Thiên Miểu, vốn là bổ về phía Vô Ngọc lại bị kiếm chói lọi ngăn trở. Tiếp theo, đao sáng như tuyết, máu vẩy cao. Chung quanh binh khí giao đấu càng ác liệt. Dường như có nhóm người đến đây, vừa rồi những người này tiếp viện.
      Ai? Là ai cứu mình?
      Trình Thiên Miểu trợn to mắt nhìn người xuất trước mắt.
      Mặt nạ bạc trước mặt, ánh mắt sâu nhìn Trình Thiên Miểu.
      Ánh mắt rất quen thuộc .
      "Thanh Vân?" Trình Thiên Miểu quên mất tất cả chung quanh , kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, bật lên hai chữ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu

      Trình Thiên Miểu nhìn nam tử trước mắt, lời gì đưa tay cầm mặt nạ của .
      " nương, ngươi nhận lầm người." Nam tử nhanh nhẹn lui về sau, tránh né tay Trình Thiên Miểu. Thanh là xa lạ, lại mang theo tha.
      "Ta nhận sai, ngươi là Thanh Vân, ngươi chính là Thanh Vân! ! !" Trình Thiên Miểu thuận theo buông tha đuổi theo nam tử, muốn vạch trần mặt nạ của .
      " nương, ngươi thực nhận lầm người." Nam tử như trước nhanh nhẹn tránh thoát.
      "Ngươi phải Thanh Vân, vì sao cứu ta?" Trình Thiên Miểu trừng mắt nhìn nam tử hỏi.
      "Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ mà thôi." Nam tử trả lời lạnh nhạt.
      " bậy! Ngươi có hảo tâm như vậy sao, còn dẫn theo nhiều người như vậy!" Trình Thiên Miểu bay lên, lao thẳng tới.
      Nam tử thấy thế, xoay người thi triển khinh công bỏ chạy, Trình Thiên Miểu đuổi sát phía: "Ngươi chạy cái gì? Nếu phải Thanh Vân vậy ngươi sợ cái gì? Vì sao cho ta nhìn thấy mặt của ngươi?"
      "Tại hạ có lí do riêng." Nam tử cấp tốc bay về phía trước, Trình Thiên Miểu đuổi sát theo sau, thân ảnh của hai người càng ngày càng xa, để lại mọi người đánh nhau kịch liệt, còn có Thẩm Mục Bạch cùng Vô Ngọc thất thần nhìn theo.
      "Thanh Vân là ai?" Vô Ngọc nhìn phương hướng hai người biến mất, giọng hỏi.
      " người nàng dốc hết sinh mệnh ." Thẩm Mục Bạch , nhìn thế cục trước mắt nghiêng về phía. Trong lòng nghi hoặc, người nam nhân kia chết. Chính mình còn giúp nàng hoả táng , làm sao có thể xuất ? Mà người trước mắt đến giúp bọn họ chính là người của nam tử mang mặt nạ bạc, thân thủ bất phàm. Thân phận của họ là gì?
      Vô ngọc có chút thất thần nhìn phía trước. Cúi đầu tái diễn Thẩm mục trắng trong lời : " người nàng dốc hết sinh mệnh . . . . ."
      Trình Thiên Miểu truy mãnh nam tử mặt nạ màu bạc, khinh công nam tử phía trước ràng nàng, khoảng cách càng kéo càng xa, Trình Thiên Miểu nóng nảy, biết người phía trước có phải là người mình nhớ thương - Thanh Vân hay . Thanh thay đổi, nhưng ánh mắt tuyệt đối sai! Là Thanh Vân chính là Thanh Vân!
      "Ngươi đứng lại! Đứng lại!" Trình Thiên Miểu sốt ruột hướng người phía trước gọi, mà người phía trước mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cấp tốc bay về phía trước.
      Trình Thiên Miểu cắn chặt môi, thể cứ như vậy để biến mất. Nếu là Thanh Vân, như vậy!
      Trình Thiên Miểu bỗng nhiên hét thảm tiếng, ngừng lại, bưng kín mặt mình thê thảm kêu to: "Đôi mắt của ta, mắt ta~~ nhìn thấy ~~! ! !" Che mắt nhìn giữa kẽ tay thân ảnh phía trước, nếu là Thanh Vân, tuyệt đối vứt bỏ mình mà chú ý! Quả nhiên, dưới ánh trăng thân ảnh kia cấp tốc xoay người hướng Trình Thiên Miểu chạy tới.
      "Làm sao vậy, mắt của nàng làm sao vậy? Thiên Thiên, mắt làm sao vậy?" Nam tử mặt nạ màu bạc ngồi xuống vội vàng lo lắng nhìn Trình Thiên Miểu, "Mau, cho ta xem."
      Trình Thiên Miểu đầu óc hổn loạn, vừa rồi gọi là gì? Gọi mình là Thiên Thiên! phải Thanh Vân còn có thể là ai! Trình Thiên Miểu động tác cứng đờ, bất động, chậm rãi nhìn nam tử trước mắt. Dưới ánh trăng màu bạc làm nổi bật ngân quang, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.
      "Thanh Vân! Ta rất nhớ chàng!" Trình Thiên Miểu mạnh mẽ ôm lấy nam tử mặt nạ màu bạc, "Chàng chính là Thanh Vân! chàng còn gạt ta!Chàng vừa rồi gọi ta gì?"
      Nam tử dừng lại, hoàn toàn hóa đá, để Trình Thiên Miểu ôm chặt.
      "Ta, ta vừa rồi gọi gì." Nam tử lâu sau mới yếu ớt , "Ta là Phong Phách, nương, ngươi nhận lầm người."
      "Chàng còn bậy!" Trình Thiên Miểu tức giận vươn tay lật mặt nạ, lộ ra gương mặt tuấn mỹ mà xa lạ, "Chàng chính là Thanh Vân, tuy rằng tướng mạo của chàng đúng, nhưng ánh mắt của chàng lại lừa được ta!"
      "Ta, ta ~~là Phong Phách" chuyện có chút cà lăm, biết nên gì cho phải, khó xử nhìn Trình Thiên Miểu trong lòng, " nương, mới là gạt ta, ánh mắt của có sao, đúng ?"
      "Ta lừa chàng, chàng dừng lại để ý ta sao?" Trình Thiên Miểu vẫn ôm sát chịu buông tay.
      " nhận lầm người, ta là Phong Phách, phải là Thanh Vân." Phong Phách trong mắt toát ra tia đành lòng nhưng vẫn dùng sức đẩy ra người trong lòng đứng lên.
      "Ta nhận sai!" Trình Thiên Miểu quật cường .
      "Ngươi nhận lầm người, nương, cáo từ." Phong Phách xoay người, trong mắt sâu là đành, đột nhiên nhắm mắt lại, mở mắt ra rời .
      "Thượng Quan Thanh Vân, hôm nay nếu chàng rời ta, ta cam đoan chàng hối hận, chàng còn được gặp lại ta, ta hận chàng đời đời kiếp kiếp." Phía sau Trình Thiên Miểu bỗng nhiên , thanh nức nở.
      Phong Phách dừng bước.
      "Ta bất kể chàng có nỗi khổ gì, tại ở đây có ngươi ,vậy mà cũng chịu nhìn ta. Ta tuyệt đối tha thứ cho chàng!" Trình Thiên Miểu giờ phút này khóc thành tiếng.
      "Chết tiệt Thanh Vân, làm sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy, chàng đứng trước mặt lại nhìn ta. Chàng có biết mấy ngày nay ta nghĩ đến chàng nhiều thế nào ?"
      Phong Phách chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt Trình Thiên Miểu đầy nước mắt, khẽ thở dài, từ từ tiến lên, bỗng nhiên đem Trình Thiên Miểu kéo vào lòng: "Nàng là, tại sao lại để người ta bớt lo, lại còn ác như vậy. Nàng khiến ta như thế nào rời được?"
      "Thanh Vân, Thanh Vân!" Trình Thiên Miểu khóc lớn hơn, ôm lấy Phong Phách khóc, " Chàng quả nhiên là Thanh Vân! Chàng chính là Thanh Vân."
      "Vâng, ta chính là Thanh Vân, nàng tại sao có thể đem ta bức đến mức này." Phong Phách thở dài nhìn người trong lòng khóc, "Tuy rằng thực thể tưởng tượng, nhưng là ta chính là Thanh Vân."
      "Ta hiểu được, ta biết được." Trình Thiên Miểu khóc, tay lại gắt gao nắm chặt quần áo Phong Phách. Tại sao có thể , chính mình phải là từ thế giới khác đến đây sao? Thanh Vân rất ràng là nhập vào trong thân thể nam tử khác.
      "Tốt lắm, cần khóc ." Phong Phách nhàng vuốt đầu Trình Thiên Miểu ôn nhu an ủi, "Thân thể này bây giờ là Phong Phách. Là thân vương nước Bạch Thủy. dài dòng, tại thể nhất thời ràng, nàng phải ngoan, giữ gìn thân thể. Ta còn có việc phải xử lý. Đợi xử lý xong, ta lập tức tìm nàng."
      " Chàng làm chuyện gì? thể mang ta cùng sao?" Trình Thiên Miểu giương lên mặt, nhìn vẻ mặt thâm tình Phong Phách lên tiếng hỏi.
      "Nàng thể theo, việc này quá nguy hiểm." Phong Phách ôm lấy Trình Thiên Miểu, "Tin tưởng ta, Thiên Thiên, ta rất nhanh xử lý tốt." Phải xử lý tốt. Bởi vì đây là làm cho "Dụ thân vương" rút lui đại giới. Chỉ khi còn là Dụ thân vương, mới có thể cùng Thiên Thiên ở chỗ!
      "Ta ở nơi nào chờ Chàng?" Hai mắt Trình Thiên Miểu vẫn mông lung, nước mắt vẫn chưa lau .
      "Nàngđi nơi nào cũng được, ta nhất định tìm được nàng." Phong Phách vươn tay nhàng lau nước mắt Trình Thiên Miểu.
      " Chàng bây giờ tên là Phong Phách? Nhưng chàng là Thanh Vân mà." Trình Thiên Miểu có chút bất mãn.
      "Cái này thể được, bọn thuộc hạ nếu nghe được hỏng. Đương kim Bạch Thủy hoàng thượng cũng phải là người đơn giản." Phong Phách mỉm cười, "Nàng phải biết rằng, Thượng Quan Thanh Vân chết, chết trước mặt nàng ."
      Trình Thiên Miểu lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Phong Phách, có chút mềm lòng, chỉ : "Được rồi, khi có ai có thể gọi ta là Thanh Vân."
      "Ân." Trình Thiên Miểu gật đầu mạnh.
      "Có người tới, ta phải , nàng phải tự chiếu cố bản thân cho tốt biết ?" Phong Phách nhìn Trình Thiên Miểu nghiêm túc .
      "Ân, ta ." Trình Thiên Miểu cam đoan , "Vậy chàng cũng muốn chiếu cố tốt chính mình, phải nhớ kỹ ta đợi chàng!"
      Ấy phong phách thản nhiên nở nụ cười, bỗng nhiên cúi đầu, mạnh hôn lên môi Trình Thiên Miểu. Tham lam đòi lấy sau tức khắc tách ra, trong bóng đêm kia xa xa tiếng bước chân càng ngày càng gần .
      Trình Thiên Miểu giật mình, nhìn mắt người trước mặt cười tà mị, tâm thần có chút lạc. Thanh Vân ôn nhu cũng có mặt bá đạo? Tiếp theo, Phong Phách lại mang mặt nạ lên, bay lên trời, biến mất trước mắt Trình Thiên Miểu.
      Trình Thiên Miểu đứng tại chỗ, chậm rãi vươn tay sờ môi mình. Có chút đau, Thanh Vân dùng sức hôn mình, bá đạo mà cuồng nhiệt. Cảm giác rất kỳ quái, quen thuộc mà xa lạ. . . . . .
      "Thiên Miểu!" Sau đó, Thẩm Mục Bạch cùng Vô Ngọc cũng chạy tới. Thân thiết nhìn Trình Thiên Miểu, "Nàng sao chứ?"
      " có việc gì, chúng ta thôi." Trình Thiên Miểu thu hồi kinh ngạc mặt, thản nhiên xoay người, " thôi, tìm chỗ nghĩ trọ, ta mệt mỏi rồi."
      "Cái kia ~~" Thẩm Mục Bạch rất muốn mở miệng hỏi Trình Thiên Miểu nam tử vừa rồi là ai, nhưng là đến bên miệng lại hỏi ra.
      "Người kia là Vương gia nước Bạch Thủy." Trình Thiên Miểu quay đầu lại, thản nhiên , " ngang qua, cho nên cứu chúng ta." Dứt lời, tiếp tục lên phía trước, để ý ánh mắt dò xét phía sau.
      Thẩm Mục nhìn bóng lưng Trình Thiên Miểu, ánh mắt dần tối xuống, tình tuyệt đối đơn giản như vậy. Vì sao Thiên Miểu gọi là Thanh Vân, mà bây giờ lại nhàng bâng quơ bỏ qua. Thẩm Mục Bạch quay đầu nhìn bóng đêm, người nam nhân kia, là Vương gia nước Bạch Thủy sao?
      Vô Ngọc nhìn hai người như có suy nghĩ gì. Cái lão ca gọi là " mưu" chính là đem đả thương chính mình, để mình theo nàng hỏi ra tin tức xác thực. Kỳ , chính mình có hứng thú với nàng. tại xem ra, chuyện xưa của nàng rất phức tạp. Thẩm Mục Bạch câu kia là có ý gì, người nàng dốc hết sinh mệnh . Nam nhân vừa rồi xuất cứu mọi người là ai? Trong lòng có nhiều nghi vấn .
      " thôi, Vô Ngọc." Thẩm Mục Bạch lên tiếng kêu Vô Ngọc, kéo suy nghĩ lại.
      "Ân." Vô Ngọc theo. Rất nhiều chuyện ràng, có vấn đề gì, chỉ cần theo bên người nàng tất cả đều sao.
      Trình Thiên Miểu nhàng tiêu sái phía trước, trong lòng cũng mặc niệm: Phong Phách, Thanh Vân, Thanh Vân, Phong Phách ~~~~

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu
      Edit: Tiểu Đông Tà
      beta: yunafr


      <img class="alignnone size-full wp-image-25755" title="anhso-114721_9d7cabd3d87e1b71960a166c" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/anhso-114721_9d7cabd3d87e1b71960a166c.jpg" alt="" width="590" height="441" />


      Trình Thiên Miểu hai mắt trong suốt, nhìn về phía trước, trong mắt có ý cười. Thanh Vân trở lại, Thanh Vân có biến mất, tốt a. Thẩm Mục như có suy nghĩ gì theo phía sau, Vô Ngọc vẻ mặt cũng là suy tư.
      "Thiên Miểu, nàng ở đây cười cái gì?" Trong hành lang của Khách điếm Thẩm mục hỏi .
      "Cái gì? Có sao?" Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn Thẩm mục.
      "Chính nàng cảm giác?" Thẩm mục lông mày nhăn lại, "Ánh mắt của nàng dấu được nàng rất vui mừng ."
      "Cắt, bậy bạ gì đó, tốt lắm, nghỉ ngơi chút, ngủ ngon." Trình Thiên Miểu xoay người vào đóng cửa lại.
      Thẩm mục nhìn cửa đóng lại kia, chau mày. Cảm giác thấy tình đơn giản như vậy. Người nam nhân kia rốt cuộc là ai? Chính là Vương gia nước Bạch Thủy đơn giản như vậy sao?
      " Thẩm Mục Bạch, ngủ ngon." Vô Ngọc hướng Thẩm Mục ngẩn người chúc ngủ ngon rồi cũng xoay người vào phòng.
      "Nga, ngủ ngon." Thẩm Mục cúi đầu, nhưng trở về phòng. Chính là xuất thần nhìn phòng Trình Thiên Miểu cửa đóng chặt. Trong lòng dần dần dâng lên cảm giác thể giải thích.Lại là cảm giác mất mát, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Từ lúc nào, trong lòng có bóng dáng Thiên Miểu, hơn nữa lờ cũng được. tại, lại có cảm giác mãnh liệt mất mát, giống như ngay sau đó mất Thiên Miểu. thành thói quen ở cạnh nàng, thói quen bị nàng sai sử. Nhưng hôm nay nam nhân kia xuất , lại phá vỡ tất cả.
      "Thiên Miểu ~~~" Thẩm Mục giọng kêu lên, cúi đầu, xoay người xuống lầu.
      Giờ phút này Trình Thiên Miểu có ngủ, chính là lẳng lặng đứng bên cửa sổ, xem bóng đêm bên ngoài, chậm rãi nở nụ cười, đến tìm mình sao? có biện pháp biết mình ở đâu sao? Ngẫm lại, hẳn vẫn phái người theo mình, nếu như thế nào lại đúng đêm nay xuất như vậy?
      "Nàng ở đây nghĩ cái gì?" Đột nhiên, đột ngột thanh bên tai Trình Thiên Miểu vang lên, trước mắt lập tức xuất Thẩm mục mặt phóng đại.
      "Wow, ngươi làm gì a?" Trình Thiên Miểu lui về sau, vỗ vỗ ngực, "Dọa chết người, làm sao ngươi đột nhiên xuất ở đây?" Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn Thẩm Mục Bạch đột nhiên xuất ở cửa sổ.
      "Ngủ được, ta nghĩ nàng cũng ngủ được, cho nên mới tới nhìn nàng." Bạch Thẩm mục xoay người vào cửa sổ.
      "Phát thần kinh, mau ra ngoài cho ta, nên nghỉ ngơi." Trình Thiên Miểu vẫy tay vội vàng đẩy Thẩm mục Bạch. Mà Thẩm mục Bạch lại động, chính là nhìn chằm chằm Trình Thiên Miểu.
      "Làm sao? Nửa đêm xông vào phòng nữ tử, ngươi nghĩ làm gì?" Trình Thiên Miểu hừ hừ, dù biết Thẩm mục Bạch làm gì nàng.
      "Thiên Miểu, ta có chuyện hỏi nàng." Thẩm mục Bạch nhìn Trình Thiên Miểu, chăm chú hỏi.
      "Làm sao? Có chuyện mau, xong nhanh mau cút ra ngoài." Trình Thiên Miểu tâm tình ràng tốt lắm, cười nhìn ngoài cửa sổ.
      "Nam nhân kia, là Vương gia nước Bạch Thủy?" Thẩm mục trong mắt tản ra hàn quang, chuyển đến trước mặt Trình Thiên Miểu, nhìn vào mắt Trình Thiên Miểu .
      "Đúng vậy a, là Vương gia nước Bạch Thủy." Trình Thiên Miểu gật đầu cười.
      "Chính là Vương gia nước Bạch Thủy?" Thẩm mục bỗng nhiên nắm bả vai Trình Thiên Miểu, nhìn mặt Trình Thiên Miểu, quát khẽ , "Nàng nhìn vào mắt ta! Nàng nhìn vào mắt ta mà trả lời."
      Trình Thiên Miểu giật mình, nhìn Thẩm mục trước mắt thất thố, người trước mắt rốt cuộc là bị làm sao vậy. Vì sao bỗng nhiên kích động như vậy.
      "Trả lời ta!" Thẩm mục xiết chặt bả vai Trình Thiên Miểu.
      Trình Thiên Miểu lông mày nhăn lại, lâu sau gì. Mà Thẩm mục cũng buông nàng ra, chính là sáng quắc nhìn mắt nàng.
      ", là Thanh Vân." Hồi lâu, Trình Thiên Miểu chậm rãi , nhìn ánh mắt Thẩm mục Bạch từng chữ từng chữ ràng . Mỉm cười chậm rãi lên mặt.
      Thẩm mục Bạch trừng lớn mắt, giật mình nhìn vẻ mặt mỉm cười của Trình Thiên Miểu. Thanh Vân chết ! Nam nhân kia thế nào lại là Thanh Vân? Vẫn là người kia dùng gì mê hoặc Thiên Miểu?
      "Thiên Miểu! Thanh Vân chết! Đây phải là Thanh Vân." Thẩm mục quát khẽ, mày muốn cau chặt , trong mắt lo lắng, "Nàng thanh tỉnh chút!"
      " chính là Thanh Vân! Ngươi hiểu được." Trình Thiên Miểu sắc mặt lạnh xuống, nhìn Thẩm mục, " ra ngoài. Nên nghỉ ngơi."
      "Thiên Miểu!" Thẩm mục sốt ruột nhìn Trình Thiên Miểu."Người kia thế nào lại là Thanh Vân! Người kia rốt cuộc làm gì mà nàng thần trí như vậy!"
      " có làm gì cả. chính là Thanh Vân của ta!" Trình Thiên Miểu có chút tức giận. Chỉ vào cửa quát khẽ, "Ngươi ra ngoài."
      "Thiên Miểu!" Mạnh mẽ, Bạch Thẩm mục ôm lấy Trình Thiên Miểu, "Thanh Vân chết, nàng vẫn sao?"
      "Buông!" Trình Thiên Miểu kinh hãi, muốn tránh thoát mở tay Bạch Thẩm mục, tuy nhiên như thế nào cũng giãy ra, " Thẩm mục Bạch, ngươi làm gì vậy? Buông!"
      "Thiên Miểu, cái gì cho nàng được! Ta cho, ta vẫn bồi bên cạnh nàng, ta nhất định có thể cho nàng hạnh phúc." Thẩm mục ôm chặt Trình Thiên Miểu vội vàng , "Tin tưởng ta, ta làm được!"
      "Ngươi biến thái này, buông tay!" Trình Thiên Miểu tránh, "Ngươi bây giờ buông tay, có gì phát sinh, ta tha thứ ngươi."
      " tha, cả đời này ta cũng buông." Thẩm mục Bạch rốt cục đem lời trong lòng ra, càng ôm chặt Trình Thiên Miểu, dường như muốn nàng tan biến trong thân thể mình.
      "Ngươi!" Trình Thiên Miểu phẫn nộ mãnh lực giãy ra khỏi Thẩm mục Bạch.
      "Thiên Miểu, ta vẫn canh giữ bên cạnh nàng, cho dù nàng chán ghét ta." Thẩm mục Bạch vừa liền mạnh mẽ hôn lên môi Trình Thiên Miểu. Vội vàng mà mãnh liệt, như gió táp mưa rào cắn nuốt Trình Thiên Miểu.
      Trình Thiên Miểu đồng tử nháy mắt phóng đại, chính là si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt. Nụ hôn này, là quen thuộc ! Chẳng lẽ, đêm hôm đó, uống rượu cái kia đêm, là chiếu cố mình, là hôn mình!
      lâu sau, Thẩm mục muốn chưa đủ chỗ đó hôn nồng nhiệt, tay chậm rãi xoa nắn mềm mại trước ngực Trình Thiên Miểu, ở bên tai Trình Thiên Miểu cúi đầu lẩm bẩm: "Thiên Miểu, ta là thiệt tình, ta tốt với nàng."
      Trình Thiên Miểu đột nhiên bừng tỉnh, mình làm gì thế? Lại có thể quên mất phản kháng! Dùng hết khí lực toàn thân đem Thẩm mục Bạch đẩy ra, tay dùng sức tát Thẩm mục Bạch bạt tai, phẫn nộ quát: "Ngươi cút cho ta! Ta bao giờ muốn nhìn ngươi nữa!"
      Thẩm mục dừng lại, mặt đau nóng bỏng đưa kéo về thực tế. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Trình Thiên Miểu, Thẩm mục Bạch sửng sốt, mình làm gì ? Lại đối với Thiên Miểu dùng cưỡng ép !
      "Thiên Miểu, ta ~~" Bạch Thẩm mục trong mắt sâu là hối hận cùng áy náy, xin lỗi ."Ta, ta phải cố ý , ta chỉ là ~~~"
      "Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta bao giờ muốn nhìn ngươi nữa." Trình Thiên Miểu cắn môi nhìn vẻ mặt nam nhân hối hận trước mắt.
      "Ta ra ngoài, nhưng là, Thiên Miểu, ta rồi, ta vẫn theo cạnh nàng." Thẩm mục Bạch hạ mắt xuống, chua sót , "Hôm nay xin lỗi, ta cũng biết mình rốt cuộc là làm sao vậy."
      Trình Thiên Miểu lời nào, quay đầu hề nhìn Thẩm mục Bạch.
      " xin lỗi, nhưng là, lời ta đều là lời trong lòng ta, ta là thiệt tình ." Dứt lời, Thẩm mục Bạch chờ Trình Thiên Miểu trả lời, biến mất ngay tại chỗ.
      Trình Thiên Miểu nhìn lá cây ngoài cửa sổ lay động, nhíu mày.
      Vì cái gì tình biến thành như vậy? !
      đêm này, Trình Thiên Miểu ngủ. Mà Thẩm mục Bạch cũng vậy là đêm chưa ngủ.
      Hôm sau sáng sớm, Vô Ngọc nhìn hai người, cảm giác, cảm thấy khí rất là quái dị. Thẩm mục Bạch lên xe vội vàng, mà Trình Thiên Miểu ngồi trong xe lời, nhắm mắt lại. Muốn ngủ, lại như thế nào ngủ được. Trong đầu lên tình cảnh đêm qua. Trong chốc lát là mặt Thanh Vân, hồi là mặt Thẩm mục Bạch, tiếp theo lại biến thành mặt Phong Phách. Loạn, trong lòng loạn thành khối. Thẩm mục rốt cuộc là khi nào có cái loại tâm tư này, vì sao chính mình chút cũng có phát ?
      "Thiên Miểu, muốn ăn táo ?" Vô Ngọc nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Trình Thiên Miểu, ra tiếng làm dịu khí.
      " ăn!" Trình Thiên Miểu hừ tiếng, hai mắt lại nhắm nghiền.
      "Nha." Vô Ngọc thanh thản nhiên, ngượng ngùng nữa.
      Thẩm mục nghe trong xe ngựa , ánh mắt dần dần Ảm đạm xuống. Thương tổn Thiên Miểu vốn phải ý của , nhưng là, tại quả làm Thiên Miểu thương tổn. tại, nên như thế nào bù lại?
      Đến lúc nghỉ ngơi, Trình Thiên Miểu liếc mắt cái cũng có nhìn qua Thẩm mục Bạch, chính là lẳng lặng tựa vào cây vừa nhìn trời ăn cái gì.
      "Thiên Miểu ~~" Thẩm mục chậm rãi hướng Trình Thiên Miểu, giọng gọi nàng.
      Trình Thiên Miểu hừ lạnh tiếng, quay đầu để ý đến.
      "Nước." Thẩm mục đưa Tương Thủy cho Trình Thiên Miểu, Trình Thiên Miểu có tiếp, mà là qua Thẩm mục đến ngồi bên cạnh Vô Ngọc. Thẩm mục tay chậm rãi buông xuống, cúi đầu thở dài tiếng, tiếng động đứng ở bên.
      "Thiên Miểu?" Vô Ngọc nhìn tình huống hai người, hiểu được giữa hai người quả nhiên xảy ra chuyện, nhưng cũng trực tiếp hỏi. Chính là đưa nước trong tay cho Trình Thiên Miểu.
      Trình Thiên Miểu lời nào, nhận nước uống. Thẩm mục chết tiệt, lại có thể đối với mình làm loại chuyện đó! tha thứ !
      Kế tiếp dọc theo đường , hai người cũng vẫn gì. Xác thực mà là Trình Thiên Miểu để ý đến Thẩm mục Bạch. Mà Trình Thiên Miểu thường thường trầm mặc, chính là theo hai người chẳng có mục đích tới. Khi nào , khi nào Thanh Vân mới có thể tìm đến mình.
      Ăn xong, Trình Thiên Miểu lập tức lên xe.
      Vô Ngọc tới bên người Thẩm mục Bạch, nhàng vỗ vỗ bả vai . Thẩm mục Bạch quay đầu, nhìn Vô Ngọc có chút lo lắng, cười cười, cười nhưng lại có chua sót.
      " Mục Bạch, ngươi ~~ thích Thiên Miểu?" Vô Ngọc nhàng hỏi.
      Thẩm mục kinh ngạc nhìn Vô Ngọc, tiếp theo nở nụ cười khổ: "Có ràng như vậy?"
      Vô Ngọc gì, chính là vỗ vỗ bả vai Thẩm mục, thèm nhắc lại cũng hướng xe lập tức .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :