1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu (mẹ Khả Phi)

      ']Edit: Tiểu Đông Tà

      darkBeta: yunafr


      <img class="alignnone size-full wp-image-24300" title="504448f0h743fb37522f9690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/504448f0h743fb37522f9690.jpeg" alt="" width="343" height="268" />

      Thượng Quan Thanh Vân cuối cùng cũng tìm tới , phá cửa vào lại chỉ thấy Trình Thiên Miểu uống rượu, ăn thức ăn.

      "Thiên Miểu?" Thượng Quan Thanh Vân nghi hoặc thử kêu tiếng. Trong phòng có thân ảnh Liễu Thúy Nhi. Khi biết Liễu Thúy Nhi đem nàng tới địa phương này, lòng mình liền dâng lên cảm giác bất an. Gấp gáp tìm, tới rồi lại nhìn đến thiên hạ mà mình lo lắng ở trước mắt nhàn nhã ăn cơm.

      "Di, ngươi cũng tới, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm ." Trình Thiên Miểu ha ha cười rộ lên, chỉ chỉ chỗ bên cạnh, ý bảo Thượng Quan Thanh Vân ngồi xuống ăn cơm.

      Thượng Quan Thanh Vân sắc mặt nháy mắt khó nhìn, đây là nới có thể dùng để ăn cơm sao?

      "Chúng ta trở về. Đây phải nới để ăn uống." Thượng Quan Thanh Vân mặt đen nghẹn ra câu.

      "Ngươi lần trước nơi này là nơi uống rượu, vì sao thể tại đây ăn?" Trình Thiên Miểu bất động, ngược lại vì chính mình rót rượu. Thượng Quan Thanh Vân là chết vì miệng của mình, nhất thời sửng sốt biết nên cái gì cho phải.

      Trình Thiên Miểu cũng mỉm cười để ý tới , tiếp tục ăn.

      "Thúy nhi đâu?" Thượng Quan Thanh Vân lúc này mới nhớ tới người khác.

      "Ta sao biết được." Trình Thiên Miểu thú vị lắc đầu. tại chuyện cách vách cũng vẫn chưa làm xong, cho biết để cứu người a. Nếu đổi lại là Liễu Thúy nhi, nàng cho Thượng Quan Thanh Vân mình bị hại ở cách vách sao? bao giờ. Cho nên mình cũng cần .

      "Chúng ta về ." Thượng Quan Thanh Vân nhíu mày, bất kể như thế nào, nàng tại có việc gì là tốt rồi. Nhưng là chỗ như thế thể ở lâu.

      "Trở về? Vẫn chưa ăn xong a?" Trình Thiên Miểu mở to mắt xấu hổ nhìn người ở cửa đứng cũng được ngồi cũng xong. Thượng Quan Thanh Vân, trong lòng rối. Tiểu tử này đúng là ngây thơ. Bỗng nhiên, cách vách thanh tiếng rên rỉ cao vút truyền tới.

      Thượng Quan Thanh Vân nhìn Trình Thiên Miểu vẻ mặt nghi hoặc, sắc mặt lại lúng túng, nghĩ tới cách vách lại có người tầm hoan! Này có thể thế nào là may như vậy!

      "Thiên Miểu, thôi, về trước, chổ này đồ ăn khôgn ngon. Ngày mai ta dẫn ngươi tửu lâu, nơi đó là tửu quán ngon nhất Tế thành được ? Trước cùng ta về nhà." Thượng Quan Thanh Vân đầu đầy mồ hôi.

      "Cách vách giống như rất hài lòng về thức ăn a, ăn được còn kêu rất to ." Trình Thiên Miểu sốt ruột nhìn Thượng Quan Thanh Vân, khóe miệng để cho phát nàng cười.

      "Có người kỳ quái , tóm lại chúng ta về trước ." Thượng Quan Thanh Vân còn thiếu nước là mạnh mẽ lôi Trình Thiên Miểu .

      "Được rồi." Trình Thiên Miểu nhìn Thượng Quan Thanh Vân sốt ruột , quyết định trêu nữa, đứng dậy, duỗi lưng cái, theo phía sau Thượng Quan Thanh Vân, ra từ cửa sau Bách Hoa Các. đường, vẫn chưa vào đêm, người đường còn rất nhiều. Bỗng nhiên Thượng Quan Thanh Vân đứng lại, xoay người qua.

      "Về sau, đâu nhất định phải cho ta biết." Thượng Quan Thanh Vân nghiêm túc nhìn phía sau Trình Thiên Miểu trịnh trọng .

      "Tại sao phải cho ngươi biết?" Trình Thiên Miểu miễn cưỡng hỏi.

      "Bởi vì ta quan tâm nàng." Thượng Quan Thanh Vân mặt tuấn mỹ có chút dữ tợn nhìn nàng, quay đầu lên phía trước. Trình Thiên Miểu ngẩn ra, lập tức nở nụ cười. Dường như cảm giác này cũng tệ lắm.

      Tối hôm đó về sau, Liễu Thúy Nhi còn xuất ở Thượng Quan gia, như vậy mai danh tích. Mà Thượng Quan Trường Phong cùng Liễu Tiếu Tiếu lại chút cũng tìm hiểu, đối với chuyện của Thanh Vân cũng xen vào nữa. Chỉ có khả năng, mọi người sau cũng biết ngọn nguồn chuyện này. Mọi người hỏi, Trình Thiên Miểu cũng vui vẻ như có chuyện gì.

      Mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan Thanh Vân mang theo Trình Thiên Miểu dạo Tế thành vài lần , đem nàng ăn hết những quán ăn ngon trong thành. Mỗi lần Thượng Quan Thanh Vân nhìn Trình Thiên Miểu ăn ngon biểu tình vô cùng thỏa mãn và trong lòng liền dị thường thoải mái. Mà mỗi lần TrìnhThiên Miểu ăn cơm xong, Thượng Quan Thanh Vân đều lấy quả táo đưa cho nàng. Trình Thiên Miểu có chút sửng sốt.

      "Ngươi thích ăn, ta liền chuẩn bị." Thượng Quan Thanh Vân có chút ngượng ngùng .

      "Ha ha, cám ơn." Trình Thiên Miểu nhận lấy, phân thành hai nửa, đưa cho Thượng Quan Thanh Vân nửa. Thượng Quan Thanh Vân giật mình, đờ đẫn nhận lấy quả táo. Này trong nháy mắt, lại nhớ tới tám năm trước bên dòng suối cũng y như vậy, nàng sai sử mình rửa táo sạch , lại chia nửa cho mình. Giống nhau tất cả đều như ngày hôm qua.

      "Tiểu tử, ngươi ngây ngốc cái gì?" Trình Thiên Miểu sững sờ nhìn Thượng Quan Thanh Vân, cắt đứt suy nghĩ của .

      "Ngươi cần luôn gọi ta là tiểu tử, ta so với ngươi lớn hơn, còn nữa ngươi lại là quá môn nương tử của ta! cần kêu loạn như vậy." Thượng Quan Thanh Vân nhíu mày.

      "Hừ." Trình Thiên Miểu cắn quả táo

      "Ngươi mạnh hơn ta hả lời này."

      Thượng Quan Thanh Vân cũng hung hăng cắn quả táo:

      "Ta cho ngươi thấy ."

      Trình Thiên Miểu nhìn Thượng Quan Thanh Vân bộ dạng nghiêm túc, khỏi nở nụ cười. Ngày hôm nay, trong đại sảnh củavThượng Quan gia là trận náo loạn.

      "Cái gì? Thiên Miểu con phải , con muốn đâu? nên nên, tuyệt đối được." Thượng Quan Trường Phong lên tiếng phản đối.

      " Thiên Miểu, con muốn bỏ rơi hai người già chúng ta sao? Làm sao con có thể nhẫn tâm như vậy?" Liễu Tiếu Tiếu lại ai oán còn giống như vợ bị vứt bỏ.

      Trình Thiên Miểu nhìn trước mắt hai lão nhân gia lại cư xử y như hai đứa con nít, có chút đổ mồ hôi lạnh. Hai lão nhân này? Chính mình cũng thể ngờ họ lai như vậy,làm nàng khó xử mà. . . . . . Chính mình đương nhiên nghĩ ở lại nơi này , mới từ vạn tướng cốc ra, còn muốn rất nhiều nơi.

      " Thượng Quan bá bá và bá mẫu hãy nghe con , con nghĩ vài nơi du lịch chút ." Trình thiên miêu cẩn thận giải thích .

      Hai người đối mắt nhìn, quay đầu nhìn lại Trình Thiên Miểu trăm miệng lời : " Thanh Vân cùng với con chúng ta ý kiến."

      Trình Thiên Miểu trừng mắt nhìn vừa định từ chối, Liễu Tiếu Tiếu cắt đứt lời của nàng: "Con suy nghĩ xem, dẫn theo Thanh Vân có rất nhiều lợi. Muốn cưỡi ngựa có người đỡ cho con, ngồi xe ngựa có người đánh xe cho con, ăn cơm có người trả tiền, có người xấu quấy rầy che ở phía trước. . . . . ." Thượng Quan Thanh Vân ở bên cạnh nghe được đau cả đầu, đây là mẫu thân sao, lại có thể nhi tử mình như vậy?

      Trình Thiên Miểu bất đắc dĩ liếc Thượng Quan Thanh Vân đứng ở bên, nhớ lại nhiều ngày có bên cạnh quả rất là tiện, khóe miệng lộ ra cười xấu xa: "Có thể a."

      Liễu Tiếu Tiếu trong mắt lộ ra nụ cười xấu xa: "Tốt lắm, ta đây kêu người chuẩn bị hành lý cho các con."

      Hôm sau, Thượng Quan Trường Phong cùng Liễu Tiếu Tiếu tự mình tiển hai người ra cửa.

      "Tiểu tử, phải bảo vệ tốt con dâu ta biết ?" Thượng Quan Trường Phong trừng mắt nhìn Thượng Quan Thanh Vân. Thượng Quan Thanh Vân khóe miệng hừ tiếng: "Biết."

      Liễu Tiếu Tiếu cười cười kéo tay Trình Thiên Miểu : "Ở bên ngoài có thể sai sử liền sai sứ ,để phải nghe lời con. Bọn chúng ta đợi các con trở về a." Vẫn chưa ra, chờ các ngươi trở về thành thân. Nếu lời này ra, chừng nha đầu liền phản đối Thanh Vân theo.

      Vòng tay khuyên mãi mới có lấy xuống, làm đồ trang sức mang tay chứ có ý nghĩa gì thế này mới có lấy xuống. Xem ra, con của mình đây dọc theo đường còn vất vả vô cùng. Đương nhiên, tuyệt đối thể để cho Thiên Miểu gặp chuyện may, nếu cha nàng trở mặt mới là lạ. Về sau còn muốn chổ kia cư nữa.

      Cáo biệt Thượng Quan Trường Phong cùng Liễu Tiếu Tiếu , Trình Thiên Miểu cùng Thượng Quan Thanh Vân cưỡi ngựa rời . Hai người ra khỏi thành, rất chậm. Chậm rãi tìm đường vắng người để . đường có nhiều bóng nên cũng nóng. Hai người giục ngựa dưới bóng cây. Trình Thiên Miểu ngẩng đầu nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Thanh Vân.

      "Tiểu tử, có người khi dễ ta, ngươi có thể hay đánh ?" Trình Thiên Miểu chăm chú hỏi. " được gọi ta là tiểu tử, ngươi nên gọi ta là Thanh Vân." Thượng Quan Thanh Vân nghiêm túc sửa.

      "Nhìn phía trước ." Trình Thiên Miểu cười thoải mái. Thượng Quan Thanh Vân ngẩng đầu nhìn phía trước, khóe miệng khẻ cong lên.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu
      Edit: Phạm Trang
      beta:yunafr

      Thượng Quan Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước nhiều nam nhân cầm vũ khí nhìn chằm chằm mình và Trình Thiên Miểu. Thượng Quan Thanh Vân nhíu mày, nơi này làm sao lại có cướp? Nhớ gần đây có doanh trại binh lính, trước quân doanh lại có thể hung hăng ngang ngược, dường như có gì ổn.
      "Tiền lưu lại, nữ nhân lưu lại, ngươi có thể biến." Tên đứng đầu tiên vung đại đao chỉ vào Thượng Quan Thanh Vân.
      " thôi, có người xấu , ngươi lùi về phía sau ." Trình Thiên Miểu ngồi xe ngựa, có chút thú vị hai tay nâng cằm nhìn nhìn Thượng Quan Thanh Vân lại nhìn người phía trước.
      Thượng Quan Thanh Vân lạnh mặt, bỗng nhiên bay lên, nhàng bay tới trước mặt bọn cướp. Bọn cướp kinh hãi, theo bản năng lui về sau vài bước. sai, công phu tiến bộ rất nhiều. Trình Thiên Miểu tán thưởng trong lòng.
      "Cướp tiền? Chính mình tới lấy thử xem." Thượng Quan Thanh Vân trong mắt toát ra tia nhìn lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm bọn cướp."Muốn nữ nhân của ta, đó chính là các ngươi muốn chết!"
      Thượng Quan Thanh Vân ngay cả vũ khí đều có rút ra, liền nhanh chóng đánh tới. Oa! Trình Thiên Miểu trừng lớn mắt, tiểu tử này võ công lại có thể cao như vậy rồi! Nhìn Thượng Quan Thanh Vân động tác nhanh nhẹn, Trình Thiên Miểu kinh hãi, khi nào vượt qua mình? ! Mà mới vừa gì, muốn nữ nhân của chính là muốn chết. Ha ha, lời này tại sao cảm thấy rất xuôi tai ?
      lát sau, đám người kia nằm la liệt đất, run run nhìn Thượng Quan Thanh Vân. Trình Thiên Miểu mở to mắt, phải chứ, tiểu tử này mặt mũi có bị thương gì, mà đám người kia mặt mũi bầm dập. Trình Thiên Miểu nhìn kỹ lại, đều bị đánh cho tới tả gảy hết răng!
      "Đại gia, tha cho chúng ta, chúng ta dám nữa, chúng ta chưa từng giết người, chỉ cướp người. ." Tên cầm đầu run run quỳ mặt đất van xin, phía sau đám người cũng quỳ cầu xin tha thứ.
      đám nam nhân khóc chật vật như vậy quả cũng đủ khó nhìn. " khó nhìn." Trình Thiên Miểu thầm. "Cút ."
      Thượng Quan Thanh Vân động thủ, vẫy tay ý bảo bọn cướp biến.Bọn cướp nghe xong, mừng rỡ, bổ nhào chạy.
      "Đợi chút!" Bỗng nhiên, Thượng Quan Thanh Vân quát lại, tất cả bọn chúng hóa đá ngay tại chỗ, mặt hộ lộ ra vẻ sợ hãi, chẳng lẽ nam tử này lại thay đổi chủ ý?
      "Đại gia, ngài còn có chuyện gì?" Đồng loạt xoay người, biểu tình mặt lo lắng.
      "Thân thể là được cha mẹ cho, các ngươi làm sao có thể thương tiếc?" Thượng Quan Thanh Vân nghiêm túc , chỉ vào chổ răng bị mình bẻ"Tìm hết lại, mang về ."
      Sắc mặt bọn họ lo lắng vạn phần, nhưng nhìn Thượng Quan Thanh Vân biểu tình nghiêm túc dám theo, đều nghiêm túc tìm. Trình Thiên Miểu kéo khóe miệng nhìn tất cả, gì.
      Đợi bọn đại hán tìmđược răng rồi kích động đào tẩu, Thượng Quan Thanh Vân lập tức mỉm cười, nhìn Trình Thiên Miểu : "Như thế nào, việc ngươi phân phó ta hoàn thành?"
      "Phải" Trình Thiên Miểu kinh ngạc gật đầu.
      "Vậy thưởng cho ta cái gì nào?" Thượng Quan Thanh Vân nhíu mày, mỉm cười nhìn Trình Thiên Miểu.
      "Ngươi muốn thưởng cái gì?" Ánh mắt Trình Thiên Miểu nhìn về phía bọn người kia bỏ trốn.
      "Về sau được gọi ta là tiểu tử, phải gọi ta là Thanh Vân." Thượng Quan Thanh Vân trừng mắt Trình Thiên Miểu, nghiêm túc điều kiện của mình.
      "Được. Thanh Vân." Trình Thiên Miểu cười đáp, trong tám năm rốt cuộc luyện tập như thế nào? Lại có thể đột nhiên tăng mạnh. Còn có đánh người nha.
      Thượng Quan Thanh Vân nghe cách Trình Thiên Miểu xưng hô, trong mắt lộ ra ý cười. Mà trong mắt Trình Thiên Miểu cũng nụ cười thản nhiên. Có cái gì ấm áp ở hai người chậm rãi nảy sinh.
      Ánh mắt Trình Thiên Miểu nhìn vào chỗ vũ khí của bọn người kia, trong mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Thanh Vân, ngươi xem đao khắc cái gì?"
      Thượng Quan Thanh Vân theo ánh mắt Trình Thiên Miểu nhìn lại, cũng nhíu mày. đuôi đao có khắc là đức tự! Nhìn kỹ lại, tất cả các đao đều chữ này. Thượng Quan Thanh Vân kinh hãi. Đơn giản vì quân doanh gần đây là Vũ Đức doanh! ! ! Trong quân doanh tất cả vũ khí đều khắc đức tự. cách khác, đám người vừa rồi cũng phải giặc cướp, mà là quân nhân trong quân doanh! ! ! Sắc mặt Thượng Quan Thanh Vân trầm xuống, từ khi nào quân doanh lại sa đọa lớn như thế? Thời gian lại có thể tự tiện rời quân doanh làm chuyện như vậy! Xem ra nên dùng bồ câu đưa tin cho Nhị bá chuyện này.
      "Là binh khí của Vũ Đức doanh. Mặc kệ, Thiên Miểu ngươi đói bụng ?" Thượng Quan Thanh Vân săn sóc hỏi.
      "Có chút." Trình Thiên Miểu sờ sờ bụng mình.
      "Tìm chỗ ăn cái gì , còn cho ngựa uống nước." Thượng Quan Thanh Vân giục ngựa rẽ trái, "Bên này."
      Trình Thiên Miểu theo phía sau, nhìn bóng lưng Thượng Quan Thanh Vân cao ngất, Trình Thiên Miểu cúi đầu nhìn vòng tay tay mình, trong mắt bỗng nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên. đoạn xa, quả nhiên nghe róc rách tiếng nước.
      "Oa, nơi này còn có sông." Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn dòng nước trước mắt chảy xiết.
      "Ân, sông này là sông đoạn trường." Thượng Quan Thanh Vân xuống ngựa, xoay người đến trước mặt Trình Thiên Miểu, cầm lấy dây cương trong tay Trình Thiên Miểu, "Xuống , nghỉ ngơi trước."
      Trình Thiên Miểu xuống ngựa, nhìn Thượng Quan Thanh Vân đem ngựa buộc bên cây cạnh bờ sông, xoay người hướng cây đại thụ đến. Thượng Quan Thanh Vân buộc ngựa xong, lấy tay nải lại chỗ Trình Thiên Miểu. Nhìn Trình Thiên Miểu ngồi dưới gốc cây, nhíu mày. Phía sau cây có người!
      "Làm sao vậy?" Trình Thiên Miểu nghi hoặc nhìn Thượng Quan Thanh Vân dừng bước.
      " có gì." Thượng Quan Thanh Vân gì, tới ngồi bên cạnh, lấy đồ ăn ở trong tay nải ra. Có bánh bao nhân thịt bò, còn có chân gà. Bỗng nhiên nhớ Trình Thiên Miểu thích táo.
      "Ngươi trước ăn, ta rửa táo cho ngươi."
      Thượng Quan Thanh Vân đem nước cùng thức ăn đưa cho Trình Thiên Miểu, hướng phía mép nước rửa táo. Yên tâm để Trình Thiên Miểu mình ở kia, vì Thượng Quan Thanh Vân cảm giác được người phía sau cây có sát khí. Chỉ là hơi thở rất là dồn dập, có thể đây cũng gặp phải cao thủ.
      Trình Thiên Miểu nhìn bóng lưng Thượng Quan Thanh Vân, khóe miệng lên ý cười.
      "Oa, có chân gà." Bỗng nhiên thanh lạnh lung truyền đến tai Trình Thiên Miểu, cả kinh Trình Thiên Miểu quay đầu. Phía sau cây lộ ra người, là nam nhân, mặt mang mặt nạ, có thể cảm giác được ánh mắt của sáng quắc nhìn chân gà trong tay Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu kinh hãi, mình vừa rồi lại phát có người phía sau cây!
      " nương, có bán cái chân gà cho ta ?" Nam nhân lại mở miệng, dường như rất muốn ăn chân gà trong tay Trình Thiên Miểu.
      "Vô giá, bán." Trình Thiên Miểu khó chịu, người này đột nhiên dọa mình nhảy dựng, trực tiếp cự tuyệt.
      "Vô giá? Ta đây cũng lấy cái vô giá đổi với nương được ?" Nam tử dường như buông tha, tiếp tục dụ dỗ.
      "Ngươi xem." Trình Thiên Miểu nhìn Thượng Quan Thanh Vân về tới, chút để ý trả lời.
      " nương cùng vị công tử này bói quẻ . Hai ngươi hữu duyên vô phận, hơn nữa hôm nay đại hung. Nếu vượt qua kiếp nạn này, tất cả hóa thành hư vô." Thanh lạnh như băng, khẩu khí thản nhiên khiến Trình Thiên Miểu nhíu mày.
      "Ngươi là người nào?" Trình Thiên Miểu mắng người này ăn lung tung, đưa chân gà trong tay cho .
      "Chỉ là người ngang qua." Người kia nhận lấy chân gà trong tay Trình Thiên Miểu, cũng cám ơn. Bởi vì cảm thấy đây là trao đổi, cần lời cảm tạ.
      "Người qua đường sao? Ha ha, ta cũng là người qua đường đến thế giới này." Trình Thiên Miểu tự giễu cười cười, vừa quay đầu, tiếp tục tìm đồ ăn trong bọc, để ý tới người kia nữa.
      Người kia nghe lời của Trình Thiên Miểu có chút giật mình. Ta cũng là người qua đường đến thế giới này Thượng Quan Thanh Vân trở lại bên cạnh Trình Thiên Miểu, thấy nam tử kia giật mình, cũng để ý tới, ngồi xuống, đem quả táo đưa cho Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu quay đầu nhìn Thượng Quan Thanh Vân, mỉm cười. Hữu duyên vô phận? Đại hung? Hội sao? Ăn xong rồi này nọ, Trình Thiên Miểu cầm lấy quả táo, gần như thành thói quen, đem quả táo chia thành hai nửa, đưa nửa cho Thượng Quan Thanh Vân. Thượng Quan Thanh Vân mỉm cười nhận lấy. Người kia lặng yên nhìn tất cả, gì thêm, trèo lên cây, tìm chỗ lá cây rậm rạp chuẩn bị ngủ.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu
      Edit: Phạm Trang
      beta:yunafr

      Bỗng nhiên, dồn dập tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân truyền đến, mặt đất có chút lay động. Xem ra, người tới ít. Thượng Quan Thanh Vân cùng Trình Thiên Miểu nhìn nhau, đứng dậy nhìn ra chỗ phát thanh .
      bọn người đông nghìn nghịt mặc khôi giáp giống nhau hướng bên này chạy tới, vũ khí chói lọi dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt. Phía trước là kỵ binh, phía sau là bộ binh, phía sau cùng là cung tiến thủ! Trình Thiên Miểu trong lòng dâng lên cảm giác bất an, đơn giản là chợt nhớ tới vừa rồi có đám có vũ khí có khắc đức tự. Thượng Quan Thanh Vân đó là vũ khí Vũ Đức doanh, như vậy những quân nhân này chính là người của Vũ Đức doanh? !
      "Tướng quân, là bọn họ." Nghe giọng quen, hai người nhìn lại đúng là người cầm đầu bọn mới vừa rồi bị Thượng Quan Thanh Vân xoá sạch răng nanh.
      "Đúng, tướng quân, chúng ta muốn đem con nhóc kia tặng cho ngài, người xem." người khác lại nịnh nọt .
      "Ân, sai, là Thủy Linh." Người đứng ở phía cùng mặc thân khôi giáp màu vàng, đem ánh mắt nhìn Trình Thiên Miểu, tiếp theo ánh mắt lại khó chịu, "Việc mà làm xong, còn đánh mất vũ khí, bị người phát làm sao bây giờ? Còn hại Lão Tử mang nhiều người như vậy đến." Vài người mặt mũi bầm dập cam lòng lại dám biện bác, chỉ oán hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thượng Quan Thanh Vân.
      Hoa rơi, Trình Thiên Miểu cùng Thượng Quan Thanh Vân hiểu ra, ra là dẫn người tới giết người diệt khẩu!
      "Nam giết, nữ cẩn thận chút cho ta." Đứng ở phía cùng, tướng quân liếc mắt cái nhìn Thượng Quan Thanh Vân, vẫn mải mê nhìn Trình Thiên Miểu.
      "Lý Thiện, Lý tướng quân, lá gan ngươi cũng lớn." Thượng Quan Thanh Vân nhìn vẻ mặt đắc ý của tướng quân, thản nhiên làm người đối diện hồn phi phách. Biết tên tục của mình! Còn dám gọi thẳng, có nhiều người! Lý Thiện mới đem ánh mắt hướng phía bên cạnh Trình Thiên Miểu, vừa thấy mặt Thượng Quan Thanh Vân , Lý Thiện thiếu chút nữa quỳ xuống. Là Thượng Quan thiếu gia, Thượng Quan Thanh Vân!
      "Thượng Quan thiếu gia, ngài, ngài sao lại ở đây?" Mồ hôi Lý Thiện lạnh buốt, trán cũng ngừng giọt. vừa làm cái gì? Ngắm nữ nhân của Thượng Quan gia. Xong rồi, xong rồi, sợ hãi nhất là điều này, mà là lúc trước vài người rời quân doanh cướp, người nào tốt cướp đến Thượng Quan Thanh Vân. Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu biết, đừng chức tướng quân bảo đảm, chỉ sợ đầu cũng bay . Làm sao bây giờ?
      Trình Thiên Miểu nhìn mặt người đối diện trắng bệch ra, lập tức hiểu người trước mắt chẳng những nhận ra Thượng Quan Thanh Vân, còn sợ hãi . Nhưng trong lòng lại vẫn bất an . Mình và Thanh Vân biết hành động sau lưng bọn họ, đó là , nếu là. . . . . . Đột nhiên nhớ tới lời bói quẻ, mắt Trình Thiên Miểu mở to.
      Lập tức lén lút kéo tay Thượng Quan Thanh Vân, thấp giọng : "Mau nghĩ biện pháp thoát thân. Giờ phút này nên ở lâu."
      Thượng Quan Thanh Vân cảm nhận được bàn tay kia nho mềm mại trong lòng, nhìn Lý Thiện vẫn đổi nét mặt, lập tức hiểu được ý tứ của Trình Thiên Miểu. Chó cùng rứt giậu! tại chung quanh người, sớm rời xa thành, nếu ở nơi này giết mình cùng Thiên Miểu, như vậy những chuyện làm có ai khác biết.
      "Người đâu, giết cho ta. Giả mạo thiếu gia Thượng Quan gia, đây là tội thể tha." Lý Thiện suy nghĩ nhanh, thả bọn họ là giết chính mình, bằng làm thôi, làm làm đến cùng, giết chết bọn họ. Về sau chính mình làm những tình kia, thần biết quỷ hay.
      Lý Thiện mặt dữ tợn vạn phần, trong mắt vươn tia độc, hai người nhất định phải chết, phải chết!
      "Giết a!" Tiếng la rung trời truyền đến. Nếu giờ phút này có người qua đường chỉ nghĩ là đám binh sĩ tập luyện, làm sao nghĩ đến là muốn giết người. Thượng Quan Thanh Vân sắc mặt đại biến, theo bản năng đem Trình Thiên Miểu che phía sau. Trình Thiên Miểu lấy ra từ trong ngực phen uy có kịch độc tận xương đinh, vận công hất lên. Những người xông lên đầu tiên ngã rạp xuống, sắc mặt lập tức biến đen, hơi hơi run rẩy hai cái liền tắt thở. Mọi người đột nhiên dừng bước, do dự nhìn phía trước.
      " mau." Trình Thiên Miểu kéo Thượng Quan Thanh Vân, thi triển khinh công thừa dịp mọi người ngây người hướng hai con ngựa bên bờ sông nhảy tới.
      "Cung tiến thủ! Cung tiến thủ! Bắn cho ta, mau! Bắn cho ta!" Thanh Lý Thiện vang lên.
      Thượng Quan Thanh Vân quay đầu, sắc mặt đen lại, đầy trời tên cấp tốc phóng tới. Dày đặc giống mưa hướng hai người phóng tới. Thượng Quan Thanh Vân vung kiếm chém đứt tên bắn về phía hai người. Trình Thiên Miểu cũng sốt ruột, người võ công cao tới đâu, đối mặt với tên bay cũng có kẽ hở, nhỡ lộ ra sơ hở.
      Người nam tử cây kia, nhàng nhấc mặt nạ lên lộ ra gương mặt khiến người khác giật mình. lãnh đạm nhìn màn náo loạn trước mắt. người nào biết, thiên hạ đệ nhất tính toán tài tình —— Thẩm Mục Bạch. Bởi vì bình thường cho ai biết gương mặt của . Nên cứu hay là cứu?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu (mẹ Khả Phi)
      Edit: nhok phù thuỷ
      Beta: yunafr


      <img class="alignnone size-full wp-image-24595" title="512abc9faba0ca460cf47753" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/512abc9faba0ca460cf477531.jpg" alt="" width="333" height="356" />




      “Lên ngựa!” Thượng Quan Thanh Vân ở phía sau Trình Thiên Miểu khẽ quát lên, ở trước mặt Trình Thiên Miểu dùng kiếm ngăn bọn chúng lại để cho nàng lên ngựa.
      Sau đó nhảy lên ngựa ngồi sau nàng, dùng kiếm đánh chưởng vào mông ngựa, ngựa đau quá, phóng như điên về phía trước.
      Mà phía sau hàng vạn mũi tên hướng họ phóng tới. Cánh tay Trình Thirn Miểu bỗng nhiên bị mũi tên sượt qua, chảy máu. Ngay sau đó bắp chân cũng trúng mũi tên.
      Phía sau, Thượng Quan Thanh Vân ôm chặt lấy Trình Thiên Miểu, trong lòng rất sốt ruột. Ngựa chở hai người càng chạy xa khỏi tấm mắt mọi người.
      Tên bại hoại Lý Thiện thét ra lệnh cho bọn kỵ binh nhanh chóng truy đuổi bọn họ.
      Mọi người tim đập có chút nhanh, ngại ám khí của Trình Thiên Miểu, có cũng tiễn mà tới gấn nàng chính là tìm tới cái chết, nhưng đó là mệnh lệnh của Lí Thiện, mọi người đành phải giục ngựa tiến lên, mà động tác cũng lưu loát.
      chết ở chiến trường mà lại chết ở chỗ như thế này thoả đáng.
      Việc này khiến mọi người muốn sinh nghi, đợt luyện tập lần này rất là kì quái.
      Tại sao lại ra tay độc ác như vậy đối với hai người họ.
      Xa xa, Thượng Quan Thanh Vân ở ngựa ôm lấy Trình Thiên Miểu, ngựa càng chạy xa thanh phía sau càng đến mức nghe được nữa.
      Ngựa chạy lâu sau cũng chậm lại, đơn giản là vì thân ngựa cũng bị trúng tên, máu chảy nhiểu lắm, ngựa cũng dần dần mất khí lực.
      “Thiên Miểu, nàng biết ? Đây là lần đầu tiên ta ôm nàng.” Thượng Quan Thanh Vân cúi đầu vai Trình Thiên Miểu, hơi thở ấm áp phun ở bên tai Trình Thiên Miểu.
      Giọng kia khiến Trình Thiên Miểu cảm thấy sợ hãi, trong lòng thấy bất an.
      Nhanh chóng quay đầu, chợt thấy khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Thanh Vân. Thượng Quan Thanh Vân thản nhiên hôn nhàng lên môi của Trình Thiên Miểu.
      Nhưng là! ! Nhưng là! ! Trong đôi môi kia tràn ngập mùi máu tươi, như vậy có nghĩa là ____!
      “Thanh Vân!!” Trình Thiên Miểu nhịn được, kêu to lên, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tái nhợt của người trước mặt.
      Chỉ là Thượng Quan Thanh Vân vẫn cười dịu dàng nhìn Trình Thiên Miểu, rồi từ từ thả lỏng cơ thể.
      Trình Thiên Miểu đưa tay ôm lấy Thượng Quan Thanh Vân, cùng nhau xuống ngựa, Thượng Quan Thanh Vân ngã ở trong lòng Trình Thiên Miểu.
      Trình Thiên Miểu cảm thấy trong đôi tay kia có dính chất lỏng, liền mở mắt nhìn. Máu, tất cả đều là máu, người Thượng Quan Thanh Vân toàn là máu!
      Rất nhiều tên cắm ở lưng Thượng Quan Thanh Vân!
      , chàng được cử động!” Trình Thiên Miểu hốt hoảng, rối loạn, lấy từ trong người ra rất nhiều thuốc, tìm những thuốc cần cho . Tất cả những thuốc bổ có thể cầm được máu đều cho Thượng Quan Thanh Vân ăn.
      Thượng Quan Thanh Vân vẫn mỉm cười dịu dàng, biết những thuốc này chỉ kéo dài sinh mạng thêm thời gian mà thôi.
      “Thiên Miểu, nàng biết , có lẽ nàng tin. Nhưng là~~~ . Tám năm trước, nàng~~~nàng vào trái tim của ta.” Thượng Quang Thanh Vân nhàng từng lời đứt quãng, khoé miệng máu vẫn ngừng chảy ra.
      Trình Thiên Miểu, nước mắt ngừng trào ra, bàn tay ngừng lau máu cho Thượng Quan Thanh Vân. Nhưng vết thương vẫn cứ chảy ra.
      , chàng cần . Ta chữa thương cho chàng, chàng sao cả.” Trong tâm Trình Thiên Miểu tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng.
      thể như vậy! Trong lòng của nàng giờ phút này chỉ có ý niệm trong đầu, chính mình thể khiến cho trong lòng nhân.
      “Khi có kẻ bắt nạt ~~~nàng~~~, ta che ở trước mặt nàng~~~nhưng mà~~~thực xin lỗi~~~về sau ta thể làm như vậy nữa.” Thượng Quan Thanh Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt khóc ngừng, liền cố hết sức đưa bàn tay lau nước mắt khuôn mặt Trình Thiên Miểu, “Thực xin lỗi a, Thiên Miểu~~~ta thể ở bên nàng được nữa. Về sau, nàng phải tìm nam nhân mạnh mẽ thay ta~~~bảo vệ~~~nàng, được chứ?”
      Còn có nhiều điều muốn với Thiên Miểu, nhưng là còn thời gian.
      ! ! !” Trình Thiên Miểu lắc đầu mạnh, nước mắt tựa như hạt châu cắt đứt quan hệ ngừng rơi xuống tay của Thượng Quan Thanh Vân, rồi chảy xuống mặt đất thấy gì nữa.
      “Chàng sao cả. Thanh Vân, chàng sao cả. Ta cho phép chàng có chuyện. Ta, ta còn rất nhiều lời muốn với chàng. Rất nhiều nơi ta chưa cùng chàng tới.” Trình Thiên Miểu vội vàng những lời này, mặt tràn ngập sợ hãi.
      “Đừng khóc~~~nàng cười trông rất đẹp.” Thượng Quan Thanh Vân chậm rãi buông tay xuống, khó khăn lấy ra vật rất trong lòng bàn tay, mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, “Đây là chìa khóa đển tháo vòng, ta nàng~~~rất nàng~~~Thiên~~~Thiên~~~” thanh dần dần rồi biến mất, bàn tay cũng trở nên vô lực mà buông xuống.
      Thanh kia rốt cuộc đời này cũng thể vang lên được nữa, đôi tay kia rốt cuộc đời này cũng thể nắm tay nàng được nữa.
      Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn người trong lòng chậm rãi nhắm mắt lại, mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
      Thân thể người trong lòng cũng từ từ trở nên lạnh, mà tay vẫn còn cầm chiếc chìa khoá .

      “Không___!!!” Trình Thiên Miểu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, kêu lên cách đau đớn.
      Trong thanh tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ khiến cho lòng người kinh ngạc.
      Cũng biết qua bao lâu, Trình Thiên Miểu vẫn hề cử động, vẫn kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong lòng mất huyết sắc. Bàn tay chậm rãi cấm lấy chiếc chìa khoá trong tay Thượng Quan Thanh Vân, dùng toàn bộ sức lực ném nó xa. Trình Thiên Miểu ôm lấy cơ thể còn hơi ấm của Thượng Quan Thanh Vân, nở nụ cười, cười ra tiếng. Chính mình biến thành đứa . Nhưng biết vào thời điểm nào, trở thành người đàn ông. Nam nhân có thể bảo vệ mình. Vì mình ngay cả tính mạng cũng cần.
      “Thiên Miểu, nàng biết ? Đây là lần đầu tiên ta ôm nàng.” Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên ôm nàng, nhưng cũng là lần cuối cùng.
      Nước mắt Trình Thiên Miểu vẫn ngừng chảy xuống.
      Xa xa, Thẩm Mục Bạch nhìn thấy tất cả, vừa rồi dẫn đám quan binh kia chỗ khác, bản thân rất tò mò, nam nhân kia bị trọng thương còn nữ nhân kia làm sao. Mình bói quẻ chưa từng bói sai, lần này cũng vậy. Trình Thiên Miểu vươn tay, chậm rãi rút tên lưng Thượng Quan Thanh Vân ra, máu biến thành màu đỏ sậm.
      Rút cái, Trình Thiên Miểu cảm thấy rất đau lòng. Những tên này đáng lẽ ra là phải cắm người mình! dùng cơ thể để bảo vệ mình. Rút xong hết tên, Trình Thiên Miểu nhìn chằm chằm vào mũi tên cuối cùng, kinh ngạc lên lời.
      Con người sống vì cái gì?
      Bỗng nhiên, trong đầu Trình Thiên Miểu xuất ý nghĩ kì quái. Bởi vì mình quyến luyến cuộc đời, có chuyện muốn làm, nên còn sống sao?
      Vậy bây giờ mình có chuyện muốn làm sao? có. Có gì quyến luyến?
      Muốn vạn tướng cốc tìm cha, chính mình còn giống như là quyến luyến. Nhưng mà, lòng mình theo Thanh Vân rồi. Có lẽ, nhân sinh liền ngắn ngủi như vậy. Đối với mọi việc ra sao cũng được, thể có lỗi với lòng mình được, mình muốn theo Thanh Vân. Trình Thiên Miểu nhìn mũi tên còn dính máu Thượng Quan Thanh Vân trong tay, nở nụ cười.
      “Thanh Vân, chàng chờ ta chút, chậm chậm thôi, ta tới ngay.”
      Trình Thiên Miểu giơ tên cao lên, chút do dự, mắt nhìn khắp mặt đất trước mắt, tiếp theo chút đắn đo đâm thẳng vào ngực mình.
      Bỗng nhiên, bàn tay tê rần, tên rơi mặt đất. Trình Thiên Miểu nhìn hòn đá, liền quay đầu nhìn vào lùm cây. Có người, có người ném đá vào tay nàng cách chính xác, làm mũi tên rơi xuống.
      nương, cứ như vậy theo sao?”
      Thẩm Mục Bạch từ sau lùm cây ra, thản nhiên hỏi.
      liên quan đến ngươi.”
      Trình Thiên Miểu lạnh lùng quay , lại cầm lấy mũi tên giơ cao lên.
      báo thù, cứ như vậy theo sao?”
      Thẩm Mục Bạch có chút nghi hoặc, muốn tìm hiểu kĩ. Trình Thiên Miểu cười lạnh:
      “Báo thù có thể sống lại sao? Giống như ngươi , tất cả trở thành hư vô.”
      Thẩm Mục Bạch nhìn chằm chằm trước mắt, kinh ngạc phát trong mắt của nàng còn cái gì nữa.
      muốn chết. Nếu bây giờ tìm , vậy cái chết của còn có ý nghĩa gì nữa.”
      Thẩm Mục Bạch thấp giọng , cũng chẳng biết tại sao, mình luôn quan tâm tới chuyện của người khác, nhưng mình lại muốn trước mắt cứ như vậy mà chết .
      “Vậy ngươi , sống đời này có ý nghĩa gì?”
      Tâm Trình Thiên Miếu chấn động, nhìn thiên hạ trong lòng mình nắm bất động, kỳ trong lòng dao động, nhưng vẫn là thản nhiên hỏi ra lời.
      “Thế giới này, có rất nhiều điều có ý nghĩa, nên từ từ phát , chứ nhất thời cũng biết gì cho phải.”
      Bởi vì, ngay chính bản thân cũng cảm thấy thế gian này tất cả đều vô nghĩa. Nhưng là mình vẫn đồng ý sống, chẳng lẽ mình còn mong nảy sinh chút chuyện có ý nghĩa sao. Trình Thiên Miểu cười ha ha, gì thêm, chỉ nhắm mắt cúi đầu hôn sâu lên đôi môi lạnh như băng của Thượng Quan Thanh Vân.
      Từ nay về sau thế giới này còn cái gì nữa. Chỉ có chính mình, còn có tay thất xảo linh trạc. Thẩm Mục Bạch nhìn cảnh trước mắt đến mức xuất thần, giờ phút này, vì sao mình cảm thấy cảnh trước mắt là màn đẹp như vậy, trước mắt tại sao lại khiến cho người ta đành lòng làm nàng đau lòng. Dường như, vừa chạm vào vỡ tan. Trình Thiên Miểu mạnh mẽ rút ra mũi tên cánh tay cùng bắp chân, rồi vứt bỏ. Giờ phút này, người còn cảm giác đau đớn. Mà trái tim, cũng còn cảm giác. Bởi vì, mọi thứ đều vô ích.
      Thanh Vân, chàng rồi thế giới này với ta là vô nghĩa. Trình Thiên Miểu ở trong lòng nhàng , cố hết sức đưa lên lưng ngựa, dắt ngựa . Mà vì cũng hết sức, nên được rất chậm. Thẩm mục Bạch lặng yên phía sau nàng.
      Thẩm Mục Bạch kinh ngạc nhìn, thấy Trình Thiên Miểu nhàng chất củi đất trống. Mà từ đầu đến cuối Trình Thiên Miểu cũng mở miệng nhờ giúp tay. Thẩm Mục Bạch tiếng nào, chỉ yên lặng giúp Trình Thiên Miểu nhặt củi, gác đất trống.
      Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ tử bên cạnh, giờ phút này lại im lặng khiến người ta có cảm giác đau lòng. Chưa từng có nữ tử nào khiến mình có cảm giác này.
      càng kinh ngạc hơn, khi thấy nàng đem Thượng Quan Thanh Vân lên đống củi, rồi đốt. Cuối cùng chỉ còn lại tro cốt, Trình Thiên Miểu bỏ số tro đó vào cái bình sứ trắng, nhàng hôn bình sứ, rồi giống như bảo bối bỏ vào trong ngực mình.
      Thẩm mục trắng nhìn đến kinh ngạc, sửng sốt, sững sờ.
      “Cảm tạ.”
      Trình Thiên Miểu xoay người rời , lời cảm tạ nhàng bay vào tai Thẩm mục trắng. Thẩm mục trắng hiểu là vì vừa rồi mình giúp nàng nhặt củi nên nàng lời cảm tạ.
      “Vết thương của , xử lí sao?”
      Thanh của Thẩm Mục Bạch lạnh lùng chuyển tới tai Trình Thiên Miểu.
      Trình Thiên Miểu rằng, chính là ngồi xổm bôi lung tung lên vết thương, rồi đứng dậy rời . Thẩm mục Mục Bạch nhìn bóng lưng chưa xa, nhíu mày.
      Bỗng nhiên muốn cùng với nữ tử này. Muôn biết cuộc sống sau này của nàng như thế nào. Ngựa vẫn đứng yên ở đấy, Trình Thiên Miểu bỏ quên ngựa, mình về phía trước. Thẩm Mục Bạch ở đằng xa theo sát, thấy Trình Thiên Miểu khập khiễng bước , có bước lên.
      biết, giờ phút này nữ tử này cần yên tỉnh. Trình Thiên Miểu dừng lại tựa vào cây đại thụ, chậm rãi ngồi xuống.
      Kinh ngạc nhìn cổ tay thất xảo linh trạc. Tất cả lên đều là khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Thanh Vân. Thiên Miểu~~~nhưng là, ngươi là ta chưa quá môn nương tử a. Thiên Miểu, nàng biết ? Đây là lần đầu tiên ta ôm nàng.
      ! !
      Nước mắt Trình Thiên Miểu từ từ chảy xuống. cứ như vậy mà bỏ mình, cứ như vậy bỏ mình mà . Chính mình vẫn chưa cho biết, mình có hảo cảm với . Cảm giác khi mình và ở cùng chỗ rất vui vẻ.
      Mình còn chưa cho biết, dường như rất có tư cách để trở thành tướng công của mình. Những lời này còn chưa với .
      Trình Thiên Miểu đem đầu của mình vùi sâu vào cánh tay, rốt cuộc nhịn được mà khóc to lên. Chàng ngốc! Chàng ngốc! Cứ như vậy mà .
      ra nàng chưa làm gì vì cả, vậy mà lại có thể đơn giản vì nàng mà từ bỏ sinh mệnh.
      Đứa ngốc! Đứa ngốc! Thiên hạ đệ nhất đại ngốc! ! !
      Khóc mệt khóc đến mức nước mắt cũng chảy được nữa, Trình Thiên Miểu cứ ngồi dưới gốc cây mà khóc như vậy. Trời dần dần tối, nhưng Trình Thiên Miếu cứ thẫn thờ ngồi vậy.
      nương, mệt mỏi sao?”
      Thẩm Mục Bạch giống như U Linh xuất bên người Trình Thiên Miểu, đưa cho nàng túi nước. Trình Thiên Miểu để ý tới, đột nhiên đứng dậy, chợt cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, mất tri giác.
      “Chậc chậc ~~~”
      Thẩm Mục Bạch cảm thán. Liền vươn tay ôm lấy Trình Thiên Miểu. Bắp chân và cánh tay bị tên bắn trúng, vốn dĩ máu ngừng chảy nay lại bắt đầu chảy ra, chẳng lẽ chút cảm giác cũng có?
      Chảy nhiều như vậy choáng váng mới là lạ. Trong gian phòng sạch đơn sơ, Thẩm Mục Bạch cẩn thận xử lí miệng vết thương của Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu vì hôn mê mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, khoé mắt vẫn còn vết nước mắt đọng lại. Nằm im giường, làm cho Thẩm Mục Bạch khỏi cảm thấy đau lòng. Giờ phút này, mình lại thể nhìn ra tương lai của nữ tử này, hoàn toàn thấy được. Việc này chưa từng xảy ra.
      Sau này, Thẩm Mục Bạch mới hiểu được vì sao mình thể tính ra tương lai của Trình Thiên Miểu. Người xem bói dĩ nhiên thể tính ra tương lai của chính mình. Mà tương lai của Trình Thiên Miểu lại liên quan tới , cho nên, vĩnh viễn cũng có biện pháp để tính. Thẩm Mục Bạch vẫn ngồi ở bên giường, nhưng mà Trình Thiên Miểu vẩn có tỉnh lại. Nàng dường như muốn tỉnh lại.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu

      Trình Thiên Miểu sau khi tỉnh lại, là ba ngày sau . Vừa tỉnh dậy, liền nhìn người ngồi ở bên cạnh mình Thẩm Mục Bạch. Trình Thiên Miểu gì, chính là lẳng lặng đứng dậy, ngồi ở bên giường. Thẩm Mục Bạch xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Trình Thiên Miểu, nhàng mở miệng :
      "Ngươi tỉnh, có đói bụng ?"
      "Đói." Trình Thiên Miểu có khách khí thản nhiên phun ra chữ,.
      "Vậy ngươi đợi chút." Thẩm Mục Bạch quay người ra ngoài, tất cả đều là tự nhiên như vậy .
      Trình Thiên Miểu nhìn chung quanh lần, đây là gian phòng ở đơn sơ mà sạch sáng sủa . Góc bên là chậu rửa cùng khăn mặt. Đứng dậy rửa mặt xong, Trình Thiên Miểu ngồi ở trước bàn. Là người này cứu mình.
      "Tại sao muốn cứu ta?" Trình Thiên Miểu nhìn yên lặng vì chính mình hỏi.
      "Nghĩ cứu liền cứu." Thẩm Mục Bạch tùy ý đáp trả, đem cháo cùng chiếc đũa đưa cho Trình Thiên Miểu. Tại sao mình lại muốn cứu trước mắt ?
      Bởi vì nhìn nàng đau thương bộ dạng chính mình rất yên lòng ? Vẫn là vì nguyên nhân khác? tại càng làm cho chính mình cảm thấy hứng thú cùng nghi hoặc , chính là mình tại sao lại thể tính ra tương lai của nàng . Điều này rất kỳ quái. Lúc trước chính mình còn có thể tính ra .
      "Đây là đâu?" Trình Thiên Miểu nhận lấy bát, bắt đầu ăn cháo.
      " gian khách điếm." Thẩm Mục Bạch nhìn Trình Thiên Miểu ăn cháo, thản nhiên trả lời.
      "Nha." Trình Thiên Miểu thèm nhắc lại, chính là tiếp tục ăn.
      "Kế tiếp, ngươi đâu?" Thẩm Mụch Bạch có chút tò mò hỏi.
      "Cùng ngươi có quan hệ sao?" Trình Thiên Miểu khách khí nói.
      "Là ta cứu ngươi, mạng của ngươi là của ta ." Thẩm Mục Bạch có chút mặt dày .
      "Ta cầu ngươi cứu ta." Trình Thiên Miểu lạnh lùng đáp trả, tiếp theo "Bất quá, cám ơn cháo của ngươi ."
      Thẩm Mục Bạch có chút ngòai ý muốn, phải cảm ơn chính mình cứu nàng, mà là cảm ơn cháo của mình , người này đúng là làm cho mình biết nên cái gì cho phải.
      "Ngươi ở nơi này trước tiên đem vết thương dưỡng tốt ."
      Thẩm Mục Bạch lâu sau nghẹn ra câu.
      "Cám ơn." Thần kỳ lần này Trình Thiên Miểu có lại chỉnh , mà là sâu kín khẽ thở dài, nói ra hai chữ.
      "Quần áo ta mua mới cho ngươi , lát nữa tiểu nhị đưa nước ấm cho ngươi ." Thẩm Mục Bạch quay người , "Lát nữa ngươi tắm rửa trước ."
      Trình Thiên Miểu khẻ cúi đầu ngủi, lông mày nhăn lại . Chính mình hôn mê bao lâu? người cũng có mùi.
      "Ba ngày, ta còn tưởng rằng ngươi bao giờ tỉnh lại , thời điểm tắm rửa chú ý đừng đụng đến miệng vết thương."
      Thẩm Mục Bạch dường như nhìn ra Trình Thiên Miểu nghi hoặc, ra tiếng giải thích . Trình Thiên Miểu lại hạ mắt xuống , gì thêm. Sâu trong mắt đau thương như vậy làm cho người ta đau lòng.
      "Ta ra ngoài trước." Thẩm Mục quay mặt nhìn Trình Thiên Miểu, trong lòng có chút run rẩy.
      Trong lòng của nàng, có phải hay giờ phút này đều nghĩ đến nam tử kia?
      Nàng dùng tới tính mạng để bảo vệ nam tử kia ?
      Như vậy nàng, làm cho người ta sinh ra tình ý thương , muốn dựa vào gần nàng, muốn bảo hộ nàng. Quả nhiên, vừa ăn cơm xong, tiểu nhị đưa tới nước ấm.Tắm rửa sảng khoái , Trình Thiên Miểu đổi lại y phục Thẩm Mục Bạch mới mua cho nàng , thực vừa người.
      Điều này làm cho Trình Thiên Miểu khỏi nhíu mày, hỗn đản này, chẳng lẽ là thừa dịp chính mình lúc hôn mê ăn đậu hũ ?
      Cánh tay và bắp chân bị đả thương vẫn còn chưa lành làm nàng đau, nhưng càng đau hơn là lòng mình. Ánh mắt nhìn tới vòng ngọc tinh xảo cổ tay mình , nghĩ tới Thanh Vân, cảm thấy lòng đau . Trình Thiên Miểu nhắm mắt lại, sâu hít vào hơi, nắm chặc chiếc vòng tay .
      Ngày tiếp theo , Trình Thiên Miểu cả ngày ở trong phòng, lời, ăn cơm rồi ngủ. Làm cho Thẩm Mục Bạch rất là bất an, người trước mắt, im lặng là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái cùng bất an .
      Kế tiếp, Thẩm Mục Bạch rốt cục hiểu được là thế nào. Hơn mười ngày sau, nàng rời . bàn để lại ngân phiếu ngàn lượng , người biến mất thấy gì nữa. Thẩm Mục Bạch cầm ngân phiếu tung lên như mưa, tưởng cứ như vậy bỏ từ biệt sao?
      Thẩm Mục Bạch khóe miệng lên ý cười, cần chính mình bói toán cũng biết nàng đâu. Thanh toán tiền thuê trọ, Thẩm Mục Bạch lập tức rời khách điếm.Nhằm Vũ Đức doanh phương hướng mà tới. Ban đêm, Thẩm Mục Bạch vụng trộm tới gần quân doanh phụ cận,tìm hiểu xung quanh , quả nhiên phát Trình Thiên Miểu vẻ mặt lạnh như băng ẩn mình tại chỗ tối.
      "Như làm như vậy rất nguy hiểm biết ?"
      Thẩm Mục Bạch bỗng nhiên xuất phía sau Trình Thiên Miểu thấp giọng . Trình Thiên Miểu nghe ra là thanh của , chưa có quay đầu lại, cũng chuyện, chính là trong mắt thời khắc đó chỉ có thù hận nhìn ra ràng.
      "Ai ~~"
      Thẩm Mục Bạch khẩu khí nhàng thở dài , cúi đầu , " theo ta."
      Trình Thiên Miểu ngẩn người, quay đầu nhìn Thẩm Mục Bạch kia biểu tình nghiêm túc , do dự vẫn là theo phía sau Thẩm Mục Bạch .Thẩm Mục Bạch đưa Trình Thiên vượt qua khắp ngõ ngách quanh quân doanh , đứng ở chỗ tối.
      "Ở chỗ này chờ có binh lính Lạc Đan ,tráo lấy quần áo bọn họ ." Thẩm Mục Bạch ngắn gọn ra kế hoạch của mình.
      Trình Thiên Miểu giật mình, chính mình vừa rồi quả bị cừu hận làm cho u mê đầu óc. Quả nhiên có hai binh lính qua , Thẩm Mục Bạch nhặt tảng đá lên đánh vào huyệt đạo phía của binh lính , rồi giấu chúng , lột quần áo đưa cho Trình Thiên Miểu.
      "Hôi hám, chấp nhận ." Thẩm Mục Bạch cũng chính mình thay đổi y phục.
      "Nhưng là, người kia ở chỗ lều trại nào?" Trình Thiên Miểu nhìn khắp nơi đều là lều trại, nhíu mày.
      " tìm , theo lều lớn nhất là đúng." Thẩm Mục Bạch cùng Trình Thiên Miểu Thẩm tiêu sái ở tại trong doanh địa. Gặp binh lính, Thẩm Mục Bạch đều bình tĩnh ứng đối, ứng đối được thản nhiên đánh cho choáng váng giấu vào chỗ tối. Trình độ thuần thục kia làm cho Trình Thiên Miểu có chút nghi hoặc nam tử trước mắt rốt cuộc là làm cái gì. Lều lớn nhất trong doanh trại , truyền đến dâm thanh đùa giỡn .
      Thẩm Mục Bạch quay đầu hướng Trình Thiên Miểu cúi đầu cười : "Nơi đó là tổng sai chứ."
      Trình Thiên Miểu trong mắt phát ra tia nhìn ngoan độc, cắn chặt răng liền theo hướng đó phóng . Trong lều, Lý Thiện bên mình ôm dâm đảng nử nhân cùng uống rượu, đem rượu rót vào bộ ngực nữ nhân , lung tung liếm, nữ nhân cười phóng túng , giả ý tránh khắp nới.
      "Bản tướng quân có gọi người tiến vào hầu hạ, tiến vào làm cái gì?" Lý Thiện Mới nhìn hai người ở cửa giận dữ, răn dạy .
      "Tới lấy mạng của ngươi."
      Trình Thiên Miểu nghiến răng nghiến lợi ́ kiềm nói , phi thân tiến lên điểm trúng hai cái huyệt đạo. Lý Thiện Mới lúc này mới thấy ràng bộ dáng hai người , kinh hãi há to miệng vừa định kêu, lại bị Trình Thiên Miểu quyền đánh vào cằm của , trực tiếp đem xương cằm đánh nát, rốt cuộc ra lời. quyền này Trình Thiên Miểu gần như dùng hết khí lực toàn thân, thẳng đánh làm đau nắm tay.
      Bên cạnh nữ nhân sợ hãi kêu to, Trình Thiên Miểu lấy ra chủy thủ, mắt cũng nhìn đến mặt nàng, trực tiếp cắm vào bộ ngực của nàng. Máu tươi phung cao, Trình Thiên Miểu có né tránh, hứng máu nóng bỏng phun ra chủy thủ , phun lên tay của mình.
      Nữ nhân mềm nhũn , ngã xuống dưới chân Lý Thiện. Quần Lý Thiện mới chậm rãi ướt. Vốn là tựa vào trong nhà quan hệ cùng tiền tài ngồi vị trí này, trải qua chiến trường, càng gặp được chuyện quá đáng sợ như thế phát sinh ở người của mình. Từng trận khó nghe mùi khai truyền đến, Trình Thiên Miểu chán ghét mà khinh bỉ nhìn kẻ trước mắt .
      Thẩm Mục nhìn tất cả, hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn là cũng gì. Lều trại dường như có người nghe được động tĩnh, cao giọng hỏi đến:
      "Tướng quân? Tướng quân có chuyện gì?" Lý Thiện mới sợ hải nhìn người trước mắt nhân, muốn há mồm gọi người, nhưng thanh gì cũng phát ra.
      Đúng lúc này, thanh giống Lý Thiện mới vang lên:
      "Vô liêm sỉ, bản tướng quân còn có thể có chuyện gì?"
       
       

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :