1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên ngoại Vô Hồn

      Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên thực cảm tạ cái lý do huyết tế này. Ta lặng yên chú ý nàng, sợ nàng gặp nguy hiểm. Nàng bị hoàng đế mang , ta gấp, trong lòng ta thực vội. Cho nên, ta tìm lão ca, ta muốn cứu nàng.
      Nàng ở bên người tiểu vương gia rất vui vẻ, ta liền nghĩ, chờ cứu nàng, ta đem nàng đưa trở về bên cạnh người nam nhân kia, để nàng được vui vẻ. Nhưng là, ta chậm. Nàng bị người khác mang . Sau đó, ta biết đó là hòa thượng mà hoàng đế tín nhiệm nhất.
      Hòa thượng mang nàng làm cái gì? Sau đó ta tìm được nàng, nàng hoảng sợ. Thối Hoa hòa thượng! lại có thể có chủ ý làm hại nàng, có cửa đâu! ! ! Ta cõng nàng , nàng lặng yên ghé vào lưng ta, ta cảm thấy người lưng mềm mại, là ấm áp. Ta thích cảm giác như thế. Rất nhanh đến đỉnh núi, trong lòng ta bỗng nhiên có ý tưởng kì quái. Vì sao tới đỉnh núi nhanh như vậy? Nhưng ta lại thể đưa nàng trở về bên cạnh , Nhị Đương gia phụng lệnh lão ca đánh lén ta, mang nàng .
      Lão ca muốn làm cái gì? Sau khi trở về, ta hiểu được, lão ca đối với nàng nổi lên hứng thú. Bởi vì lão ca thực nhàm chán. Bắt đầu cảm thấy là như thế, nhưng sau dường như phải là như vậy. Ta mỗi ngày lặng yên canh giữ ở chung quanh nàng, ta lo lắng cho nàng, quan tâm nàng. Nhưng ta ra, ta chỉ từ nơi bí mật gần đó nhìn nàng. Ta thường gặp nàng thất thần nhìn ngoài cửa sổ, ta biết, nàng lại nhớ . Nàng cho tới nay đều hoàn mỹ, dường như có chuyện khó khăn nào làm ngã được nàng. Nhưng, lão ca dường như muốn làm khó nàng. Hoàn thành nhiệm vụ xong, nàng rốt cục cùng gặp mặt. tới đón nàng. đến thân hắc y, trong gió tung bay. Cùng nàng ôm hôn dưới trời chiều, chú ý ánh mắt kinh ngạc người chung quanh. Lòng ta có chút đau đớn, nhưng lại cảm thấy hình ảnh như vậy rất đẹp. Bởi vì, nàng cười với ta như vậy, cũng như vậy ôm ta, hôn ta.
      Vĩnh viễn . Nàng muốn, cho nên ta ở bên nhìn là tốt rồi. Nhưng là, lão ca lại muốn đem Hiên Viên Vân giết ,đem nàng cho ta. từ khi nào biết tâm của ta ?
      Vì sao ta biết? ! Khi nàng ăn giải dược huyết tến của ta và nàng cũng đực giải. Ta cảm thấy vui. Ta cùng nàng còn có gì liên hệ rồi sao?
      Ta cũng thể giống như trước dùng cach kia che giấu trước mặt nàng, đây là vì sinh mệnh chính ta. Ha ha, ta thể . Ta và nàng còn liên hệ nữa. Lão ca trong ánh mắt có lo lắng, ta lại cười lắc đầu, ý bảo cần lo lắng. Tuy rằng tìm thuốc giải gặp chút phiền toái, nhưng vẫn hoàn thành . buổi tối, lão ca hỏi ta muốn nàng hay , ta từ chối vô cùng ràng. cần. Bởi vì ta muốn nàng sống vui vẻ, ta thể đem lại nụ cười cho nàng.
      Nhưng là, vì sao lão ca còn muốn làm như vậy, đem Diêm Vương cùng Hiên Viên Vân đẩy xuống vách núi, mang nàng . Để cho ta nghĩ thông suốt tìm . Ta cũng tưởng có thể nghĩ thông suốt, nhưng là ta nghĩ thế nào cũng nghĩ thông. Ta thích nàng, ta nàng, nhưng muốn nàng người khác.
      Ta muốn nàng ta, nhưng là ta biết là thể. Cho nên, ta lại tìm lão ca, hi vọng thả nàng. Lão ca lần nữa cự tuyệt ta, chính là lại lần nữa hỏi ta muốn hay muốn nàng. Ta cự tuyệt, bởi vì đối với ta, phải là chiếm hữu. Mà nàng mang bầu, lão ca lại muốn phá bỏ con của nàng. Ta từng chất vấn , vì sao?
      Vì sao muốn bỏ con của nàng, lại trả lời được. Tâm lý của ta yên tĩnh. Ta tìm được Hiên Viên Vân cùng Diêm Vương, bọn họ quả nhiên chết. Kế tiếp, việc bọn họ muốn làm là đem nàng về .
      Lòng ta thực mâu thuẫn, rất khó chịu. Bởi vì hai bên đành nhau . Ta lại tìm lão ca, muốn mang nàng , ít nhất trước tiên có thể đem nàng mang ra, phá giải vu thuật. Như vậy tiếp theo có thể tránh cho hai bên xung đột. Khiến ta khiếp sợ chính là, lão ca cự tuyệt. Nhìn lão ca trong mắt có chấp nhất, ta bỗng nhiên muốn khóc. Lão ca của ta cường đại hoàn mỹ , lại có thể rơi vào lưới tình. So với ta cùng Diêm Vương còn muốn lún sâu hơn. Ta nên cái gì? Ta có thể cái gì? Ta nên làm cái gì? Ta có năng lực làm cái gì? Nước mắt ta chảy ra, là ngốc mà!!!. Chúng ta đều là những đứa ngốc. Ta đau thương nhìn lão ca, xoay người rời . tình này làm sao khác được.
      Bởi vì nguyên nhân như vậy, ta chỉ có thể đứng ngoài xem kết quả. Chính là, ta hy vọng bất cứ người nào bị thương. Nhìn lão ca cùng nàng cười vui vẻ, lòng ta lại càng đau. Trong nháy mắt, ta muốn giết Hiên Viên Vân cùng Diêm Vương, muốn cho lão ca cùng nàng vĩnh viễn như vậy. Nhưng là, nàng gặp lão ca, lại kêu tên , mà là kêu Vân. Ta ở trong lòng cười chua xót. Cho tới bây giờ, ta muốn cái gì, lão ca đều cho ta.
      tại, thứ duy nhất lão ca muốn, ta lại thể vì mà làm. Có đôi khi, nghĩ, vì sao chúng ta lại gặp nàng? Vì sao? Sau đó ta hiểu được, đây tất cả đều là nhân duyên. Ở vách núi lão ca uy hiếp nàng cùng nhau nhảy xuống, ta nhìn Hiên Viên Vân cùng Diêm Vương dáng vẻ khẩn trương, ta bỗng nhiên rất muốn cười.
      Bởi vì, bọn họ biết lão ca. , đổi lại ta, ta cũng . Cho dù ta chết vạn lần, nhận hết tất cả cực khổ, ta cũng để cho nàng chịu chút khổ. Lão ca nhảy xuống, ta sửng sốt.
      Ta điên rồi, liều mạng tìm , có thi thể. Ta biết, có chết.
      Ở dưới vách, ta nở nụ cười. Thực , lão ca, lại có thể ác như vậy. Có lẽ, ngươi nên cùng nàng gặp nhau sớm chút, có thể cùng Hiên Viên Vân tranh giành cao thấp.
      Ta thực chút hâm mộ ngươi. Ngươi có thể dùng tánh mạng của mình vì nàng. Ta có, ta từ đầu đến cuối đều có. là có điểm hối hận. Nếu lại cho ta cơ hội nữa. Ta nghĩ, ta làm như vậy lần. Cho dù là mình đầy thương tích, thương tổn cũng sao.
      Nhưng là, như vậy hối hận, bởi vì chí ít ta có cố gắng. Mà bây giờ, ta cùng nàng. Chưa từng có bắt đầu, cũng có kết quả. Lão ca chết tiệt, ngươi nhớ kỹ cho ta. Nếu, thực có kiếp sau, ta tuyệt thua ngươi! Ta cho ngươi thấy quyết tâm của ta. Nàng cùng rời , ta đưa bọn họ . Lòng ta trống rổng, thống khổ vô cùng. Nhưng là, mặt của ta lại cười. Có thể : tất cả đều là số phận, chúng ta ai cũng thể làm gì. có kết quả, nhưng là ta từng được ở bên nàng,cùng qua hoạn nạn. Ở trong đó, chúng ta cười, khóc, đau. Ta nghĩ, vậy là quá đủ rồi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mừng sinh nhật nàng Quảng Hằng thân iu, chúc nàng ngày sinh nhật thât vui vẻ và hạnh phúc!!!


      Bonne anniversaire!!!!




      <img class="alignnone size-medium wp-image-23054" title="2006_0518_happybirthday" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/2006_0518_happybirthday.jpg?w=300" width="300" height="241" />




      Phiên Ngoại Diêm Diễm

      darkEdit: Tiểu Đông Tà

      ']Beta: yunafr




      Ta mang danh là sát thủ. Là Nguyệt các bài danh tối mạt sát thủ (tên tuổi thấp kém).

      Nguyệt các là tổ chức thứ sát thủ đứng thứ hai thiên hạ. Ta tên tuổi thấp kém phải vì ta võ công kém cỏi nhất, cũng phải bởi vì ta ... nhất đủ bình tĩnh, lại càng bởi vì ta giết được ít nhất. Bởi vì ta thích nhấm nháp cảm giác sợ hải của con mồi trước, tiếp theo mới là cảm giác giết chóc.

      Ta giết người rất nhiều Nguyệt các phải biết đến. Bởi vì, cần thiết cho bọn họ biết. Ta đối với bài danh có điểm hứng thú. Cho nên ta xếp hạng cuối cùng, đứng thứ bốn mươi chín.

      Khi ta mỗi lần nhìn đến bốn mươi tám cá nhân phía trước vì tranh đoạt bài danh mà sau lưng ra tay độc ác ta ôm thái độ chế giễu.

      Vị trí hạng nhất kia hàng năm đều thay đổi người , người thứ nhất kia hoặc là chết hoặc là tàn phế. Lại có sát thủ mới gia nhập, ta như trước vẫn duy trì để cho người khác biểu giỏi. Vĩnh viễn có người mơ ước đến vị trí ta đây. Ta thực khoái hoạt .

      Khi đó, người giang hồ còn biết ta. Khi đó, tên ta cũng kêu Diêm Vương. Chính là, có ngày như vậy, ta đứng ở gốc cây rất cao, ở cây nhìn lên kia trạm lam là bầu trời bao la, trong lòng thực thoải mái.

      Bỗng nhiên trong nháy mắt đó, ta ngán cuộc sống bây giờ. nghĩ tiếp qua như vậy thú vị. Ta muốn thoát ly tổ chức này, ta muốn khắp thiên hạ, ăn tất cả mỹ thực.

      Muốn thoát ly tổ chức, trừ phi chết. Nhưng là, ta muốn chết. Cho nên, bọn họ nhất định phải toàn bộ chết.

      Khi ta kiếm tiếng động đâm vào trong ngực bọn họ mỗi người ve đều phi thường ngờ tới.

      Hình dung như thế nào đây? Bốn mươi tám cá nhân còn có bốn mươi tám cái biểu tình, nhưng là, duy nhất có điểm giống nhau chính là đều có khiếp sợ.

      Những người phụ trách cũng bị ta kiếm chấm dứt. Trong vòng đêm, Nguyệt các biến mất . Sau này, mọi người bảo ta Diêm Vương

      Tên này, ta tuyệt thích. Ta trở thành sát thủ độc lai độc vãng. Làm sát thủ thể có tình bạn. Bởi vì chuyện đó là thực buồn cười, đó là nhược điểm trí mạng của sát thủ. Sát thủ có vướng bận, đó mới gọi là sát thủ. Cho nên, ta giết những người khác, nhưng là có người đối với ta trả thù.

      Thực thoải mái. Ta biết được vài người, sau khi nghe chuyện này chỉ cười, cười ta làm sao có thể trong vòng đêm giết người nhiều như vậy, họ nghĩ ta là nhất thời bộc phát.

      Nhất thời bộc phát!!! Bọn họ biết cái gì! Đây phải là nhất bộc phát, đó là của ta suy nghĩ lâu. Bởi vì thế gian này đối với ta  mà tất cả đều là giả dối, chỉ có mỹ thực mới là ,cảm giác được ăn uống ngon, làm ta cảm thấy thực khoái trá, thực thoải mái, cũng rất hưởng thụ. Lúc giết chóc cảm giác là hoàn toàn giống như vậy.

      Những ngày tiếp theo của ta trôi qua thực lười nhác, thực thoải mái.

      "Diêm Vương, ngươi ở đây làm sao?"

      Ta nằm ở cây híp mắt hồi tưởng đến hương vị vừa rồi gà nướng, gà quay, cái thanh lạnh như băng đột ngột cắt đứt suy nghĩ của ta.

      Ta khó chịu nhìn dưới tán cây, thanh này ta nhớ được. Là Ảm Đạm. Đối với Ảm Đạm, ta chỉ có định nghĩa. chính là cái đồ biến thái.

      "Mắc mớ gì tới ngươi."

      Ta kiên nhẫn đáp trả. Người trước mắt lại bày ra cái mặt, bộ dạng sống bằng chết.

      " Đánh cuộc lần, ta bắt mặt ngửa ." Ảm Đạm vui cười với ta.

      Nhưng là, ta với đối đánh bạc có hứng thú, cho nên ta lùi đầu về, trở thân mình tiếp tục ngủ.

      "Ta trong phòng vừa mua con gà quay, còn có hai bình đàn Túy sinh mộng tử ." Ảm Đạm thanh bay bay truyền đến lỗ tai của ta .

      Tiếp theo trong nháy mắt, ta đứng ở trước mặt của , nghiêm túc với :

      "Kia thôi."

      Sau, ta nghĩ tới lúc ấy trong mắt có chút giảo hoạt ý cười. Ta dù được ăn và uống. Nhưng tiền toàn bộ đều thua. Này người vô sỉ, lại có thể Xuất Thiên (chơi bẩn)!

      Càng vô sỉ là, người này lại có thể cậy thế võ công cao hơn so với ta, đem ta lột sạch ném ra ngoài. là xui xẻo. Ta nhếch khóe miệng, tên vương bát đản này, chính là thích trêu cợt người như vậy.

      Kỳ , ta biết chút, so với ta đáng thương. Ít nhất ta có lý tưởng của chính mình, ăn tẫn tất cả mỹ thực. Mà , có gì cả. Cho nên mới phải làm ra trò nhàm chán.

      có tiền . Nhưng là ta đói bụng rồi. ở Hứa Thành đứng ở ngã tư đường, ta trước cho tới bây giờ ngửi qua mùi thơm như vậy.

      Tửu lầu này bán là cái gì? Mới mở, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua. Thơm quá, rất muốn ăn a. Nhưng là, ta có tiền. Ta mặc dù là sát thủ, nhưng là, ta phải cái loại có liêm sĩ, dù đói, nhưng là ta cướp. Cho nên, ta lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn vào tửu lâu.

      lúc ta sững sờ thời điểm, cái thanh ôn nhu truyền đến.

      "Muốn ăn?"

      " có tiền, " Ta thành trả lời.

      " theo ta, ăn miễn phí."

      Nữ tử này bỏ lại câu bước trước mặt của ta. Miễn phí, vì sao ăn? Cho nên ta theo.

      Bữa tiệc này, ta ăn  thực thoải mái. Bởi vì quả ăn ngon. Nhưng là, ta biết, ai cho ai cái gì. Cũng biết cái này là giao dịch. Cho nên, ta dựa vào ghế lẳng lặng hỏi nàng:

      " , muốn cho ta làm những thứ gì?"

      "Ăn ngon sao?" Nàng lại hỏi ta vấn đề như vậy.

      "Ăn ngon." Ta nở nụ cười, ta , bởi vì ăn rất ngon. Cho nên ta ăn nhiều như vậy.

      "Làm cận vệ của ta, tùy thời đến ăn, miễn phí." Lời của nàng ta trọng điểm đặt ở hai chữ phía sau. Bởi vì ta tại có tiền.

      "Được." Ta đáp ứng

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phiên Ngoại Diêm Diễm
      Edit: Tiểu Đông Tà
      Beta: yunafr

      "Từ giờ khắc này, ta còn là sát thủ. Chỉ là, phải bởi vì ta có vướng bận, mà là bởi vì ta tìm được thân phận mới rồi, giống như thân phận sát thủ. Cảm giác đó hoàn toàn khác với việc làm sát thủ chút vướng bận nào.
      Nữ nhân này thân phận hẳn là   bình thường. Bởi vì, ta cảm giác được chung quanh có mấy người có thân thủ cũng kém nấp, dường như cũng bảo vệ an toàn của nàng. Y phục nàng mặc để cho ta hiểu được nàng có rất nhiều tiền, tại có chút có thể khẳng định, ít nhất ăn sung mặc sướng, ta cần vì tiền phiền não rồi. Ngày đó, nàng muốn tùy tiện ra ngoài chút. Cho nên ta cùng theo bên cạnh nàng. đến cửa thành, khách điếm vằn thắn hấp dẫn ta.
      Gian khách điếm đó rất , chỉ là quán ăn vặt ven đường mà thôi. Nhưng lại rất thơm. Ta thể cử động nữa, chỉ quầy hàng kia. Hướng nàng tiếng động đưa mắt truyền tin tức. Ta muốn ăn vằn thắn. tháng vẫn chưa tới, tiền tiêu vặt hàng tháng vẫn chưa chia cho ta, ta có tiền, cho nên chỉ có chờ nàng mời ta. Nàng xem bộ dáng của ta, nở nụ cười, cười thực ôn nhu . Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Nhưng ta che dấu vô cùng tốt, nàng nhìn ra. Cho dù ta biết nàng mời ta, nhưng ta vẫn cẩn thận mà vô sỉ trước: "Ta có tiền." Ta như nguyện nghe được lời của nàng:
      " cần ngươi trả, ta mời ngươi được ?"
      Ông chủ quán ăn đó dùng cái loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta, thực để ta thoải mái . Cảm giác này, đáng ghét. Nhưng ta biết ánh mắt kia là có ý gì. Chỉ là đơn thuần cảm thấy để cho ta thoải mái mà thôi.
      Lão bản vừa đem vằn thắn làm xong bưng tới, nhưng có thích khách chết tiệt lãng phí thức ăn. Ta hận a! Cho nên ta nhanh chóng giải quyết bọn họ. Lại trở lại trước bàn ta lại hết chỗ rồi, vằn thắn hấp dẫn kia nhanh chóng đen. thể ăn.
      Ngay khi ta tiếc hận nhìn vằn thắn nghĩ đến rốt cuộc ăn được nàng lại kéo, tay áo, bọc lại vằn thắn. Ta thực kinh ngạc, thân phận nàng như vậy lại có thể gói vằn thắn lại sao? ! Nhưng ta hỏi, chỉ lẳng lặng chờ bên. Khi ta ăn vằn thắn nàng bao lại kinh ngạc. Ăn ngon, ăn ngon.
      Nếu theo cạnh nàng vẫn luôn có thức ăn ngon để làm giao dịch..., ta đây liền tạm thời vẫn theo nàng. Ta mắt lạnh nhìn tất cả Vương Phủ. Nàng là tiểu thiếp, Vương gia cũng đem nàng làm thiếp. Đối với nàng sủng ái, dường như quan hệ hề bình thường. Vì thế, ta đối với vị Cửu vương gia kia cũng có định nghĩa. tên biến thái.
      Ảm Đạm là biến thái, người này cũng biến thái. Ngay trong nháy mắt, ta bỗng nhiên đem hai người so sánh lại. Hai người, ai biến thái hơn ai nhỉ? Khi nàng để cho ta lưu lại ở sân sau Vương phủ, ta nhìn nàng tự tung tự tác, lại giật mình. Nàng rốt cuộc là người như thế nào? Ta lần đầu tiên đối với người nổi lên hứng thú. Đây chính là rất kỳ quái, bởi vì ta bình thường chỉ cảm thấy hứng thú đối với thức ăn ngon, nhưng bây giờ lại cảm thấy hứng thú đối với người. Lần săn bắn, nàng bị thương. Bởi vì ta bị đám người cản lại.
      Ta rất tức giận, phi thường tức giận. Ta cảm thấy nàng bị thương đều là lỗi của ta, là ta chạy đến kịp lúc. Nàng lại muộn, ít nhất bọn họ còn chưa chết. Càng như vậy, lòng lại càng phiền chán. Cho nên, ta xuống tay độc ác, chưa từng có dùng qua thủ đoạn độc ác như thế. Nhưng thiếu chút nữa để cho ta điên cuồng , nàng bị trọng thương, nàng vì cản mũi tên trí mạng cho Cửu vương gia. Ta lần đầu tiên biết phẫn nộ là loại cảm giác gì, ra là như vậy.
      Nàng vẫn hôn mê, bốn ngày ba đêm! Cửu vương gia vẫn chờ đợi ở trước giường của nàng, ta vẫn chờ đợi ở ngoài cửa. Rốt cục, nàng tỉnh lại, ta yên lòng. tại, có thể ngủ ngon giấc. Ta thường xuyên nhìn nàng cùng Cửu vương gia cùng chỗ, cảm thấy rất đẹp mắt, thực thoải mái. Bởi vì ta đột nhiên phát , hai người kia cùng chỗ, làm cho người ta lại có cảm giác ấm áp. Ngày đó nàng hỏi Tiểu Vũ nha hoàn, nếu nàng mất, Tiểu Vũ như thế nào, Tiểu Vũ cùng nàng. hỏi ta, có lẽ nàng biết, hỏi cũng có đáp án. Khi nàng đem mảnh sắt đen của Thất vương gia đưa cho ta ta có chút kinh ngạc. Ta lấy mảnh sắt nặng trịch gì đó tìm thiên hạ đệ nhất Kiếm Sư. Ta cầu muốn ở chuôi kiếm đánh cho ta hình dạng mỳ vằn thắn. Chỉ là bởi vì, bắt đầu từ lúc đó, chén mì vằn thắn đó dường như ở lại trong lòng ta. Hoặc là, chính xác mà kiện kia, hay là nàng? Ta mang theo nàng đến chợ đêm. Rất lâu sau, ta luôn luôn thấy hối hận. Hối hận mang nàng , hối hận để cho nàng gặp người đó. Gặp được tên biến thái đó. Ta biết nàng suy nghĩ gì, nàng cùng Vô Hồn định ra huyết tế. Sau này, ta biết. Trong mắt của nàng hoàn toàn để ý đến hậu quả sau này, có thể sử dụng liền nhất định phải lợi dụng triệt để.
      Đêm đó, Vô Hồn đến đây. ra là nhận tiền cọc muốn giết nàng, tự nhiên, cuộc trao đổi này là có biện pháp làm tiếp tục. Cái kia ta coi thường, chúng ta liên thủ. biết vì sao, ta nghĩ đây là ta nên làm. Ta cho nàng biết, nhưng nàng lại biết. Buổi tối, trở lại trong phòng, bàn tất cả đều là thánh phẩm chữa thương. Còn có thức ăn!
      Ta ăn, vừa ăn vừa nở nụ cười, bởi vì có mùi của nàng. Ăn ngon. Vô Hồn tên khốn kia tiến vào tuy nhiên cũng gõ cửa, đoạt khối đậu đỏ to của ta. Khi đó, ta vẫn chưa phát tâm tư có chuyển biến lạ thường. Cũng hề phát tâm tư mình biến thành lạ thường. Nên khi tên khốn kiếp Vô Hồn mắng ta là trai bao ta nổi giận, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc.
      Bởi vì, ta phát , chính mình lại có thể phải thực phản cảm những lời này. Ta, đây là làm sao vậy? Cùng Vô Hồn, còn có nàng cùng nhau ăn lẩu ta trả thù mắng Vô Hồn là trai bao. Nhìn giận dử, trong lòng ta thực thích. phục, thể lặp lại lời mắng ta. Nàng vào thời khắc này lại nở nụ cười. Ta sửng sốt, bởi vì, ta cảm giác được. tại nàng cười, là chân . ra, khi gặp nụ cười phát ra từ nội tâm của nàng tâm lý của ta vẫn là thực thoải mái. Ngày đó, cùng hội hoa xuân.
      Hạ Bích Linh đến đây, nàng ta muốn đến ám sát nàng. Ta muốn ở trước mặt nàng giết người ta quen biết, ta sợ, sợ nàng cảm thấy ta tốt. Cho nên, sau đó, ta lặng lẽ giết Hạ Bích Linh. Đối với nàng có uy hiếp, cho dù là chỉ chút, ta cũng triệt bỏ. Nhưng vào lúc ta vừa hiểu được tâm tư của ta, nàng lại bị người mang . Ta thể ngăn cản. Cho nên, ta đáp ứng lời của nàng, ta quyết định vẫn ở bên cạnh Cửu vương gia, cùng Cửu vương gia đón nàng trở về. Chỉ là, sau này ta ngờ tình cuối cùng lại phức tạp như vậy. Nàng lại bị người mang .
      Cuối cùng, cũng là rơi vào trong tay Ảm Đạm. Ta biết, vào thời khắc đó, ở tận sâu trong đáy tâm hồn ta vẫn cảm thấy bất an. Nhưng rốt cuộc vì sao bất an, ta lại được.
      Ly Tâm độc. đường tìm thuốc giải. Ta mỗi lần nhìn nàng cùng Cửu vương gia cùng chỗ ôn nhu tươi cười, cảm thấy thực thư thái. Phần cảm giác thoải mái này sớm vượt qua cảm giác thư thái hưởng thụ mỹ thực. Ta bỗng nhiên hiểu được, ta thích nụ cười của nàng, thích nàng. Nhưng, ta chỉ muốn nhìn của nàng cười.
      Bởi vì, ta biết, ta phải là người có thể làm cho nàng nở nụ cười chân . Cho nên ta chỉ có thể đứng ở chỗ xa nhìn nụ cười của nàng là đủ rồi. Ở trong cấm địa nước Bắc Lăng đứng chiếc cầu treo đó, ta biết đó là mộng. Nhưng giấc mộng đó, đẹp, làm cho ta nở nụ cười. Giấc mộng đẹp như thế thực tồi.
      Rốt cuộc, bất an trong lòng ta là . Ảm Đạm là tên biến thái, ta sớm biết. Nhưng đột nhiên ra tay làm cho ta bất ngờ phòng ngự. Bất quá, ta chết, Cửu vương gia cũng chết . Chúng ta trở về tìm nàng .
      Khi ta nhìn thấy nụ cười mà Ảm Đạm dành cho nàng ta có chút vui sướng khi người gặp họa. tên biến thái cuồng dã hung mãnh như thế, lại có thể đem mình mất .
      Vào thời khắc mà rớt xuống vách núi đen kia, lòng ta có chút đau đớn. Tên giảo hoạt vô sỉ đó, lại có thể dùng phương thức như thế để lại vị trí ở trong lòng của nàng. muốn dùng ngàn đao băm chết !
      Bởi vì ta ghen tỵ! ! !
      Ta cũng muốn lưu lại vị trí ở trong lòng của nàng, cho dù là chút, chỉ chút mà thôi!!!!
      Nàng cùng Cửu vương gia rồi, ta đến tiễn. Bởi vì, ta nhất thời vẫn thể tiếp nhận được việc nàng rời khỏi ta. Ta rốt cuộc thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa. Kỳ , như vậy cũng tốt, ít nhất lòng tạm thời đau đớn.
      Ở lại nơi này nghỉ ngơi chút cũng tốt, ta nhàng xoa ngực. Ở lại giúp Vô Hồn thời gian ta liền chuẩn bị rời . Tiếp tục thôi, mỹ thực trong thiên hạ ta vẫn chưa ăn hết. Bất quá, vào lúc đêm dài nhân tĩnh. Ta vẫn nhớ nàng, sâu tưởng nhớ nàng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu (mẹ Khả Phi)

      ']Edit: Phạm Trang

      Beta:yunafr


      <img class="alignnone size-full wp-image-23433" title="512abc9faba0ca460cf47753" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/512abc9faba0ca460cf47753.jpg" alt="" width="333" height="356" />




      "Tiểu tổ tông, ngươi mau xuống đây , nếu bị thương làm sao bây giờ? người ngươi thể có vết thương nào nha." lão nhân đứng dưới gốc cây đại thụ lo lắng hướng lên chỗ cây cao, kiễng chân ngửa cổ gọi. cây là nữ tiểu tử, tuổi tầm khoảng bảy tám tuổi, nhưng gan tò bằng trời, gọi thế nào cũng chịu xuống.

      "Nhanh xuống dưới nào, lát nữa Thượng Quan Thanh Vân công tử đến đây đó." Dưới gốc cây tổng quản nghĩ, đứa này tại sao tính khí lại bất thường thế. thế nào cũng xuống, lại còn đòi sửa tên của mình thành Trình Thiên Miểu, đây chuyện kinh thiên động địa, cốc chủ lại kinh ngạc mà còn cười. Cốc chủ là người mà ai dám trêu chọc, chỉ có mỗi tiểu tử cây là dám chọc ngài thôi.

      "Cái gì?" Giọng trong trẻo cây vọng xuống, thanh khó chịu, “ Đó là do lão già kia quyết định, liên quan tới ta! Muốn lão tự thành thân .”

      Dưới gốc cây tổng quản nhất thời há hốc miệng, đứa này gọi phụ thân là lão già. Trời ạ! Điên mất thôi. Còn kêu phụ thân thành thân.

      "Tiểu thư, ngươi nhanh xuống dưới nào. Lát cốc chủ nhìn thấy lại trách phạt ta." Tổng quản cầu xin.

      "Hừ." Trình Thiên Miểu hừ lạnh tiếng gì. Ngẩng đầu nhìn sơn cốc, nhớ lúc mình xuyên qua đến đây nơi này, biến thành trẻ mới sinh khiến tức chết, lại còn vừa chín tuổi gặp mặt tiểu hài tử kia bồi dưỡng tình cảm! Đùa gì vậy? Cái lão già kia, vậy mà cũng nghĩ ra được. Lão già này quả làm mình phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

      cốc chủ oai hùng. Người bên trong cốc, có người có thể cải tử hoàn sinh, có người lại là độc vương, cũng có người võ nghệ tinh sâu, thậm chí có mỹ nhân diện mạo mê hoặc. Nhưng mặc kệ những người này trước kia tuấn kiệt, tài giỏi thế nào, bước chân vào sơn cốc này, đều ngoan ngoãn lời nghe cốc chủ. Cũng chính là cha của Trình Thiên Miểu.

      Đây đương phải tên , ai biết tên của . Tất cả những người biết đều phải chết nên sợ rằng ai có gan muốn biết cả. Chỉ có người mà muốn cho biết lại có hứng thú biết, đó đương nhiên là nàng. Bởi lẽ đầu nàng còn có tảng đá lớn, hóa thành trẻ con.

      "Thiên Miểu!" Thanh hùng hậu từ đàng xa truyền đến, khiến lão nhân ở dưỡi gốc cây khỏi chấn động, lỗ tai ong ong. cần nghĩ cũng biết, tất cả mọi việc đều xuất phát từ bên này.

      "Tiểu thư, ngươi mau xuống đây , lát nữa cốc chủ tức giận làm sao bây giờ?" Tổng quản co rúm thân mình, cẩn thận trốn phía sau cây.

      "Lăn tăn cái gì ?" Trình Thiên Miểu càng khách khí, thanh khiến tổng quản dưới gốc cây phát run. Tổng quản tim đập nhanh, tiểu thư mới tám tuổi, nội lực thâm hậu như thế, sơn cốc có người nào có thể là đối thủ của nàng .

      "Ngoan, mau xuống đây xem mặt phu quân của ngươi." Cốc chủ cười cười, kéo thân hình mập mạp đến dưới gốc cây, dẫn theo thiếu niên tuấn mĩ.

      Trình Thiên Miểu thèm liếc mắt cái, thản nhiên : "Phu quân có thể mạnh hơn ta sao?" Trong lời tràn đầy châm chọc, trong lòng người nghe lập tức nổi giận.

      "Ngươi xuống đây!" Thiếu niên dưới gốc cây nổi giận, ngửa mặt nhìn cây, mặt tức giận đỏ bừng. Lần đầu tiên gặp mặt bị nương tử tương khinh thường, về sau làm sao có thể gặp người khác!

      "Ngươi lên đây!" Trình Thiên Miểu cười rộ lên, "Nếu đánh thắng được ta mới có tư cách bảo ta xuống gặp ngươi, biết ?"

      Thượng Quan Thanh Vân nhìn nụ cười của , cắn chặt răng, dậm chân bay lên.

      Cốc chủ cười tủm tỉm, giọng thầm : " Cảm tình hai người tốt, mới gặp mặt mà . . . . . ." Hai chữ thân mật còn chưa ra, chỉ nghe ầm tiếng, Thượng Quan Thanh Vân ngã xuống gốc cây, mặt in dấu chân.

      Cốc chủ run rẩy khóe miệng, nhìn Thượng Quan Thanh Vân dưới gốc cây, bước đến đỡ lên, ân cần hỏi han: "Thanh Vân, sao chứ?"

      " sao." Thượng Quan Thanh Vân tức giận xoa xoa máu dưới mũi, ngẩng đầu căm giận nhìn cây. cam lòng, quyết tâm trả thù, cam lòng! cam lòng!

      "Hừ! Ngươi vẫn chưa có tư cách bảo ta xuống gặp ngươi!" Thanh cây truyền đến càng làm cho người nghe tức giận.

      Cốc chủ nuốt nước bọt nhìn sắc càng ngày càng khó coi của Thượng Quan Thanh Vân, cảm giác thấy ổn. Nha đầu này đức hạnh, nhận thức vĩnh viễn thay đổi. Bây giờ cảm thấy Thượng Quan Thanh Vân vô dụng, ý nghĩ này theo mãi cho đến về sau. Về sau làm sao bây giờ? Nam nhân có người nào chấp nhận nữ nhân như vậy chứ, lúc này bỗng thấy hối hận vì chiều nữ nhân này quá đáng, dạy dỗ ngay từ đầu.

      "Đáng giận!" Vẻ mặt Thượng Quan Thanh Vân sớm tức giận đỏ bừng, mà dấu chân mặt lại càng ràng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Phiên Ngoại Trình Thiên Miễu (mẹ Khả Phi)

      darkEdit: Phạm Trang

      Beta: yunafr


      <img class="alignnone size-full wp-image-23623" title="504448f0h99ca7b877b82690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/09/504448f0h99ca7b877b82690.jpeg" alt="" width="337" height="351" />




      Năm nay, Trình Thiên Miểu tám tuổi, Thượng Quan Thanh Vân chín tuổi, nhân duyên hai người liệu có ổn đây?!

      "Thiên Miểu, ngươi, ngươi quá đáng rồi! Sao lại có thể đánh Thanh Vân thành như vậy!" Cốc chủ nuốt nước bọt đau khổ, đoán đây là lần đầu tiên Thượng Quan Thanh Vân bị chịu nhục như vậy. Thế này có thể tốt sao?

      "Hừ!" Người cây kiên nhẫn đáp, "Ngươi cũng cần , đêm qua ai lẻn vào nhà Độc quả phụ?"

      Cốc chủ mặt lập tức trướng giống gan heo, nửa ngày ra được câu. Trốn ở phía sau cây, lão nhân cũng thầm lau mồ hôi, nghĩ mình còn muốn sống thêm vài năm nữa!

      "Độc quả phụ buổi trưa mời ta ăn cơm, ngươi a?" Trình Thiên Miểu khiêu khích, quay đầu lại nhìn mặt cốc chủ.

      "Ngươi ngươi ~~ nha đầu chết tiệt kia, mang Thanh Vân dạo trong cốc , nếu , ngày mai đừng nghĩ ta dạy cho ngươi khẩu quyết hạ bán bộ ." Cốc chủ nghiến răng nghiến lợi, đối với bảo bối vừa vừa hận.

      Trình Thiên Miểu dừng bước lại, mặt lộ vẻ cam lòng nhìn Thượng Quan Thanh Vân, ngoắc ngón tay: "Ngươi, lại đây." Mặc dù là đứa bé, nhưng là dù sao cũng là nam nhi! Trình Thiên Miểu coi thường. Nam nhân mà cũng chịu xem mặt sao?

      Thượng Quan Thanh Vân nhíu nhíu mày, theo phía sau Trình Thiên Miểu. Muốn đòi lại công bằng cho mình!

      Cốc chủ nhìn hai đứa trước sau xa, cũng lau mồ hôi. Nha đầu chết tiệt kia dám làm sợ hãi vậy.

      "Tổng quản, ra ." Cốc chủ hướng gốc cây quát lên, tổng quản nơm nớp lo sợ từ phía sau cây ra, trong lòng oán trách Trình Thiên Miểu. Lúc này hại chết mình, tại sao trước mặt mình vạch trần cốc chủ?

      "Lão gia, ngài tìm ta?" Tổng quản trong lòng ngừng lau mồ hôi.

      "Ngươi vừa rồi nghe được cái gì?" mặt cốc chủ cười tủm tỉm, vẻ mặt vô hại.

      Tổng quản lệ rơi đầy mặt, đừng nhìn bộ dáng cốc chủ cười, nhưng người này qua đây giống như đến Địa Ngục, chỉ có giết chết. Cho dù thành lập thế lực sơn cốc này cũng thấy cười. Chỉ sau khi nhặt được tiểu thư, mặt của mới thường xuyên cười tủm tỉm .

      "Ta nghe được gì, azzz, người già, lỗ tai còn tốt nữa." Tổng quản ngây ngô cười trả lời.

      "Vậy là tốt rồi, thôi." Cốc chủ cười tủm tỉm xoay người, tiếp tục , "Ngươi , tình cảm hai hài tử tốt, mới lần đầu tiên gặp mặt liền cùng ăn cơm."

      Tổng quản nhớ là Trình Thiên Miểu có lựa chọn nào khác, sau đầu bốc lên mồ hôi lạnh, vậy là tình cảm sao? Ngoài miệng lại phụ họa : "Đúng vậy, lão gia ngài rất đúng, tiểu thư cùng gia tương lai tình cảm là tốt a."

      "Đúng vậy a, Đúng vậy a." Cốc chủ vừa lòng gật đầu, dạo, tản bộ lên phía trước.

      Mà giờ khắc này Trình Thiên Miểu dẫn theo Thượng Quan Thanh Vân dạo trong cốc. Thượng Quan Thanh Vân tò mò nhìn chung quanh, nơi này chính là Vạn Tướng Cốc, ở đây người nào cũng có. Họ tới đây để cư, tránh né tai họa. Mặc dù những người này võ nghệ cao cường, trước kia thanh danh ở giang hồ lớn như thế nào, tiến vào cốc định cư liền an phận thủ thường.

      "Thiên Miểu ~~~ cho ngươi này." thanh từ phòng truyền ra, chỉ nghe tiếng thấy người. quả táo ném ra ngoài cửa sổ. Quả táo trung phát ra tiếng xé gió làm Quan Thanh Vân kinh hãi, Người quăng quả táo dùng nội lực hùng hậu, sợ làm thương người khác sao?

      "Cảm ơn, dì Ba." Trình Thiên Miểu thoải mái tiếp nhận quả táo, nhìn nhìn lại tiếp, "Sao rửa? Lần sau rửa sạch rồi đưa ta!" Giọng oán giận.

      "A, quên, lần sau nhất định rửa." Trong phòng lại truyền đến giọng áy náy.

      ", lần sau cho ngươi trúng." Trình Thiên Miểu đem quả táo thuận tay quăng sau, ném cho Thượng Quan Thanh Vân. Thượng Quan Thanh Vân vội tiếp, khó hiểu nhìn bóng lưng Trình Thiên Miểu.

      Trình Thiên Miểu lên tiếng, tiếp tục lên phía trước.

      "A, Thiên Miểu, người phía sau ngươi là ai?" thanh kì quái trong phòng cao truyền đến.

      Thượng Quan Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, nhìn đến thiếu niên ăn mặc quái dị nhìn mình khiêu khích.

      " là Thượng Quan Thanh Vân." Trình Thiên Miểu nhìn nhìn thiếu niên kia, thản nhiên trả lời, " Cá ngày hôm qua ngươi đưa tới đều bị thúi, ngươi cho ai ăn?"

      "A? Ha ha, quên mất, dùng độc hơi nhiều." Thiếu niên quái dị ngượng ngùng. Khóe mắt lại liếc quả táo của Thượng Quan Thanh Vân. Người này chính là Thượng Quan Thanh Vân? Vốn định hạ độc trêu cợt người phía sau, nhưng nghĩ là người khó giải quyết như vậy, vẫn là quên hơn.

      Trình Thiên Miểu cũng để ý tới người nóc nhà, tiếp tục lên phía trước. Dẫn Thượng Quan Thanh Vân đến bên dòng suối .

      " Này ~~" Trình Thiên Miểu nhìn Thượng Quan Thanh Vân gần máp nước gọi.

      "A?" Thượng Quan Thanh Vân giật mình nhìn Trình Thiên Miểu.

      "Rửa táo ." Trình Thiên Miểu ra lệnh.

      Thượng Quan Thanh Vân kéo khóe miệng, nhưng vẫn ngồi xuống đem táo rửa. Đứng dậy đưa cho Trình Thiên Miểu, Trình Thiên Miểu nhận lấy, nhàng dùng sức, bẻ thành hai nửa, đưa cho Thượng Quan Thanh Vân nửa.

      Thượng Quan Thanh Vân có chút kinh ngạc nhận lấy.

      "Tiểu tử, ngươi trở về tập luyện, chờ ngươi mạnh hơn ta mới có tư cách đứng trước mặt ta ngươi là vị hôn phu của ta, biết ?" Trình Thiên Miểu cắn quả táo, tùy ý .

      Thượng Quan Thanh Vân nhăn lông mày, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, thầm hạ quyết tâm! Nhất định, nhất định phải mạnh hơn nàng.

      Trình Thiên Miểu cởi giày ngâm chân trong nước, thản nhiên ăn táo. Thượng Quan Thanh Vân nhìn chân của nàng trong nước, nhìn thấp xuống dưới thấy, có người rửa rau. . . . . .

      "Tiểu tử, ta muốn ngủ, ngươi quay về chỗ lão già kia ." Trình Thiên Miểu nằm tảng đá lớn, lười biếng nhắm mắt.

      "Lão già kia?" Thượng Quan Thanh Vân giọng lặp lại, đột nhiên nghĩ ra người mà Trình Thiên Miểu nói là ai, Thượng Quan Thanh Vân nhìn Trình Thiên Miểu, nàng sao có thể gọi phụ thân là lão già? Tuy rằng Vạn bá bá là người rất quái dị, câu nệ tiểu tiết, nhưng bị nữ nhân của mình kêu như vậy, cũng phải có phản ứng chứ.

      "Ngươi trở về ." Trình Thiên Miểu thầm, trở mình nằm ngủ.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :