1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 115

      Edit: hathai

      beta:Quảng Hằng



      Người vốn là vẫn gục mặt thấp xuống dường như cảm nhận được tầm mắt Nhược Khả Phi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi khách khí hỏi. Vừa mới xong, trong mắt Ảm Đạm liền lên tia lạnh như băng, nhưng lên tiếng. Thật ra, mình muốn nhìn thử xem muốn làm cái gì!

      "Ngươi nên gọi phu nhân." Nhược Khả Phi thản nhiên ,

      "Đương nhiên, " Trong mắt thầy bói lên tia đau thương, lại lập tức thấy cười ha ha: "Phu nhân, xem chút . Có lợi kiếp trước, lại thấy kiếp sau. đúng lấy tiền."

      "Nha" Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc, "Tính kiếp trước?"

      " sai, phu nhân mời ngồi, đúng lấy tiền."

      Ảm Đạm mắt lạnh nhìn tất cả trước mắt, gì. Vừa rồi đau thương trong mắt thầy bói cũng qua được hai mắt của mình, ha ha, Hiên Viên Vân, ta muốn xem cuối cùng ngươi muốn làm gì, có thể làm được gì!

      "Phu nhân kiếp trước ở thế giới này." Thầy bói câu kinh người, Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn người trước mắt hề động.

      Ảm Đạm nhìn thân mình Nhược Khả Phi cứng đờ nhíu mày, đây là chuyện gì? Lời này là có ý gì?

      "Phu nhân kiếp sau, có một nam nhân cùng ngài ở một chỗ, vĩnh viễn rời xa." Thầy bói nhìn đến sắc mặt Ảm Đạm càng ngày càng khó coi, khóe miệng lên tia nhạo báng.

      Nhược Khả Phi rũ mắt xuống, thủy chung gì.

      "Phi nhi, thôi." Ảm Đạm mặt lạnh, ôm chầm bả vai Nhược Khả Phi, xa.

      Mà thầy bói mắt sáng quắc nhìn bóng lưng hai người hề động, nhìn tay ôm bả vai Nhược Khả Phi, tay giấu ở trong tay áo muốn nắm chặt.

      " cần suy nghĩ, lời người nọ cần tin."

      "Vâng." Nhược Khả Phi gật gật đầu, tay lại đem thảo trùng kia nắm chặt hơn.

      Ánh mắt thầy bói vẫn dừng ở người hai người xa, bỗng nhiên, đồng tử bỗng dưng phóng đại, Nhược Khả Phi hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, hơi nghiêng mắt nhìn về phía sau. Giống như nhìn đường, cũng giống như nhìn .

      "Phi nhi, nàng xem, bước qua đoạn thang đá này là có thể nhìn đến cửa chánh điện, ta cõng nàng."

      Nhược Khả Phi mỉm cười nằm úp sấp lưng Ảm Đạm, nhàng tựa vào đầu vai .

      "Ta muốn cái gì ngươi đều cho ta sao?"

      "Đúng vậy, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng." Ảm Đạm cười thản nhiên .

      "Ta nếu muốn mạng của ngươi, ngươi cũng cho sao?" Nhược Khả Phi cười ha ha, vươn tay điểm điểm mặt Ảm Đạm.

      "Được, chỉ cần nàng muốn, ta đều cho nàng."

      "Ha ha ~~~" Nhược Khả Phi cười thoải mái, dựa vào vai hắn, gì.

      Ảm Đạm cẩn thận đưa Nhược Khả Phi thẳng đến trước đại điện mới dừng lại bước chân, cẩn thận thả Nhược Khả Phi xuống .

      "Muốn vào lạy ?"

      Nhược Khả Phi kéo kéo khóe miệng nhìn đại điện to lớn trước mắt kia.

      "Nàng muốn đừng , đến hậu sơn chính là quán trà, trà nơi đó nhất định làm nàng vừa lòng."

      xong, kéo Nhược Khả Phi vòng qua đại điện đến phía sau. Nhược Khả Phi để Ảm Đạm kéo , thảo trùng trong tay thủy chung có vứt bỏ.

      Quán trà núi Thiên Tú, nơi đây là dãy đình mái ngói nối tiếp nhau mà thành, bây giờ vẫn là buổi sáng, người đến cũng phải nhiều. Người pha trà là tăng nhân có lông mi dài, Ảm Đạm cùng Nhược Khả Phi đứng ở bên cạnh cẩn thận nhìn động tác tăng nhân tao nhã.

      "Hai vị xin mời ngồi, sẽ có trà ngay thôi."

      "Nàng ngồi , ta muốn xem qua một chút." Nhược Khả Phi đẩy Ảm Đạm, ánh mắt lại nhớ tới trà cụ trong tay tăng nhân, trong mắt lộ vẻ ý tán thưởng.

      Ảm Đạm ngồi xuống bên trong đình, mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi ở bên kia cẩn thận nhìn tăng nhân pha trà. Tuy rằng người kia xuất giống như mình đoán trước , nhưng là, thực đáng tiếc, nàng dường như cái gì cũng còn nhớ tới. Bất quá, thủ đoạn của chỉ thế thôi sao? Giả thầy bói làm gì? Rốt cuộc muốn làm cái gì?

      "Trà đến đây." Nhược Khả Phi bưng khay, cười dài đứng ở trước mặt Ảm Đạm, cẩn thận đem trà mang lên bàn, mà thảo trùng trong tay biến mất thấy gì nữa.

      "Uống ." Ảm Đạm cười nhận lấy, xốc lên nắp trà, nhàng nghe hương trà. Mạnh mẽ, ý cười trong mắt Ảm Đạm dừng lại, động tác tay cũng ngừng lại.

      "Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi lộn đầu nghi hoặc nhìn Ảm Đạm.

      " có gì." Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi như cũ là sủng nịch cười cười, do dự, đem trà cầm trong tay uống xong.



      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn núi non phương xa , loáng thoáng chùa miếu, lầu các ở trong sương mù càng lộ vẻ thần bí vạn phần.

      "Nhiều chùa miếu như vậy, chúng ta bao ngày mới nhìn cho hết?" Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn phương xa, nghi hoặc hỏi.

      "Nửa tháng, " Ảm Đạm, mỉm cười cũng nhìn về phía phương xa, "Phía trước có con trai làm thức ăn rất ngon, nước suối quanh miếu kia cũng có thể uống được, ngươi nhìn ngọn núi cao nhất kia xem, có thể ở đó xem mặt trời mọc."

      Nhược Khả Phi nhìn ngọn núi cao nhất , sườn núi mây mù lượn lờ, thể nhìn thấy chân núi - hình dáng chân thực chính xác, địa phương cao như vậy, là nơi tốt để xem mặt trời mọc. "Ngày kia, chúng ta xem mặt trời mọc, được ?"

      Ảm Đạm đặt chén trà xuống cười dài nhìn Nhược Khả Phi, "Chùa miếu núi kia bất kể cái gì đều có thể thuê, lều trại, chăn bông, đèn lồng."

      "Tốt." Nhược Khả Phi xoay qua ngáp cái, buông chén trà trong tay xuống. Nhược Khả Phi giương mắt nhìn gốc cây lớn trước đại điện, cây khô buộc đầy tơ hồng rậm rạp , là tò mò, từ từ tiến lên.

      Ảm Đạm mỉm cười cũng đứng dậy, khóe mắt nghiêng mắt nhìn đến Nhược Khả Phi buông trà, ở nháy mắt Nhược Khả Phi nhìn tới, cúi đầu nhàng ngửi ngửi, ngửi qua sau sắc mặt thay đổi. Cùng trà mình có bất kỳ khác nhau. Ảm Đạm đột nhiên quay đầu nhìn về phía tăng nhân vừa rồi pha trà kia, có ai! Vốn dĩ hẳn là tăng nhân đứng ở nơi đó, giờ phút này biến mất ngay tại chỗ.

      Nhược Khả Phi tò mò nhìn tơ hồng rậm rạp tràn đầy cây khô kia, làm vậy để làm gì?

      "Nơi đây nhiều gia thế có trẻ ốm đau yếu nhược nên phải buộc tơ hồng lên cây, cầu phúc để chúng có thể khỏe mạnh trưởng thành. Mỗi điều tuyến (dây hồng) đều là đại biểu cho một đứa ." Ảm Đạm giải thích, nhớ tới hai chén trà kia, mỉm cười trong ánh mắt có tia phức tạp.

      "Như vậy a, " Nhược Khả Phi giật mình,

      "Vậy bây giờ đâu?"

      "Qua bên kia." Ảm Đạm chỉ ngọn núi cao nhất phía xa kia, "Ngày mai có thể đến kia rồi, ngày kia ,buổi sáng chúng ta kia xem mặt trời mọc."
      SiAm thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ']magenta;font-family:Tahoma;']Chúc mừng sinh nhật Uyên Nhi nha!!!!!Bonne Anniversaire!!!!!Happy birthday to Uyển Nhi!!!!!



      <img class="alignnone size-full wp-image-32678" alt="7078_27_mafg" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/7078_27_mafg1.gif" height="178" width="92" />



      Thất dạ sủng cơ 115
      Edit: hathai
      Beta: Hằng Quảng



      "Được." Nhược Khả Phi nghiêng đầu nhìn nhìn tiền phương nhìn thấy đầu bàn đá xanh đường, "Nhưng, ngươi phải cõng ta."
      "Được." Ảm Đạm trả lời như lẽ đương nhiên, nụ cười khóe miệng lại tràn đầy hạnh phúc, đương nhiên có thể cõng ngươi, cõng ngươi cho đến sông cạn đá mòn.
      Dọc theo con đường này, Ảm Đạm mang theo Nhược Khả Phi đoạn đường này qua chùa miếu trai thức ăn đều nếm mấy lần, đem đường cảnh đẹp đều nhìn mấy lần. Ban đêm, phân phòng mà ngủ.
      "Có việc kêu ta, ta liền ở bên cạnh nàng." Ảm Đạm cúi đầu ở cái trán Nhược Khả Phi nhàng hôn.
      "Ừm, " Nhược Khả Phi vươn tay ôm lấy ̉ Ảm Đạm, khiến phải khom người xuống, hôn hôn mặt của , giọng : "Chùa miếu có gì tốt, còn phải phân phòng mà ngủ."
      Ảm Đạm cười cười, bất đắc dĩ : "Đây là quy củ a."
      "Hừ." Nhược Khả Phi hừ lạnh ra tiếng.
      "Bất quá, quy củ là quy tắc chết , " Ảm Đạm thần bí trừng mắt nhìn, " lát nàng biết."
      "Nga?" Nhược Khả Phi nghi hoặc nhìn Ảm Đạm, Ảm Đạm lại cười đáp, chỉ dặn Nhược Khả Phi đóng cửa sổ cẩn thận liền xoay người trở về phòng của mình.
      Đêm dài, người yên lặng. Nhược Khả Phi thổi tắt ngọn nến, uốn tại giường, tay lại sờ hướng về phía dưới gối đầu, nơi đó, ràng là có con sâu bằng tre lá mua ban ngày.
      Nhược Khả Phi lấy ở dưới mũi ngửi sâu , thâm trầm trong mắt càng phát ra ràng. Ở thời điểm Nhược Khả Phi cũng sắp muốn ngủ, cửa sổ cũng giờ phút này nhàng vang lên, Nhược Khả Phi mở mắt ra, trong lòng kỳ hiểu được đến người là ai, nhưng vẫn là trầm thấp mở miệng: "Ai?"
      "Nàng đoán xem?." Ảm Đạm cố ý giảm thấp xuống thanh .
      "Lưu manh, hái hoa tặc chùa chiền." Nhược Khả Phi cười rộ lên.
      "Đúng, cố ý đến hái của nàng." Ảm Đạm cười gian , lời gì chen lên giường, bỏ giầy.
      "Người xấu." Nhược Khả Phi vuốt ngực Ảm Đạm, vẫn là dịch chuyển đến bên trong, nhường ra vị trí.
      "Đều là tại nàng." Nụ cười Ảm Đạm phát ra từ nội tâm , phen ôm sát thiên hạ mềm mại giường.
      Nhược Khả Phi thèm nhắc lại, chỉ dựa sát vào trong lòng Ảm Đạm, lẳng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của .
      "Thân thể, có thoải mái hay ?" Ảm Đạm ôm Nhược Khả Phi giọng hỏi, mà ý tứ trong lời cũng chỉ có chính mới hiểu được.
      " có a." Nhược Khả Phi có chút khó hiểu rồi, hỏi cái này làm gì?
      "Vậy là tốt rồi, ngủ ." Ảm ĐẠm hôn hôn cái trán Nhược Khả Phi.
      "Vâng." Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm hai mắt nhắm nghiền.
      Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền, nghe nàng vững vàng hít thở, mình lại có ngủ, chỉ lẳng lặng cảm nhận được thiên hạ trong lòng. Luyến tiếc buông tay ra, thể bỏ ấm áp trong lòng.
      Ảm Đạm chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng vẫn ngủ . Chỉ ở bên tai Nhược Khả Phi cúi đầu lẩm bẩm: "Ta nàng, Phi nhi, ta – Ảm Đạm nàng, rất nàng."
      Nhưng, Nhược Khả Phi nghe được, cảm nhận đến. Mà bây giờ, Ảm Đạm cũng dám cho nàng biết.
      Ảm Đạm lẳng lặng nằm, nhớ lại lời Nhị Đương gia hỏi mình. Chủ Nhân, trong lòng người đã có người tiến vào sao? Hay phải chăng lòng của người chỉ có thể dung nạp một mình nàng? Ngay lúc đó chính mình nói. Bây giờ trở về đáp cho mình nghe. Đúng vậy a, trong lòng của ta chỉ có một nữ nhân có thể tiến vào, trong lòng của ta chỉ có thể cất chứa người.
      Buổi sáng, khi Nhược Khả Phi khi tỉnh lại bên gối có người. Ảm Đạm rời giường quay về phòng của mình . Nhược Khả Phi dụi dụi mắt, ngồi dậy. Trong dạ dày lại trận bốc lên, đứng dậy mặc giầy đến ống góc phòng ói ra. Máu, máu màu đen, theo trong miệng Nhược Khả Phi phun ra. Nhược Khả Phi cau mày, cẩn thận lau sạch sẻ vết máu ở khóe miệng. nhàng vỗ vỗ mặt mình, mặc quần áo rửa mặt. muốn xuất môn, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đến dưới gối đầu, lấy ra hàng mây tre lá chế sâu kia, đặt ở trong ngực của mình.
      Nhược Khả Phi vừa mở cửa, liền nhìn đến Ảm Đạm mỉm cười, nhìn chằm chằm chính mình. Nhược Khả Phi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười,
      "Ta còn ̣nh gọi nàng rời giường ."
      "Ta có lười như ngươi vậy, ta sớm chờ ở bên ngoài rồi, "
      Ảm Đạm cúi đầu ở trán Nhược Khả Phi dùng sức hôn, thế này mới kéo tay Nhược Khả Phi qua , trong phòng bay tới thản nhiên mùi máu tươi, trong mắt Ảm Đạm lên tia thâm trầm, nhưng hỏi thành lời, chỉ kéo tay Nhược Khả Phi hướng trai đường đến.
      Ăn cơm xong, Ảm Đạm đỡ Nhược Khả Phi cẩn thận lên đường. Dọc theo đường , người qua đường đều ghé mắt nhìn thấy được đôi kim đồng ngọc nữ, Ảm Đạm cuối cùng là hoàn toàn cõng Nhược Khả Phi . Rất nhiều ánh mắt nữ tử cực kỳ hâm mộ đặt ở người Nhược Khả Phi.
      "Lưng của ta chắc có vấn đề ." Nhược Khả Phi ghé vào bình yên lưng, bỗng nhiên câu kì lạ.
      "A?" Ảm Đạm khó hiểu, cũng có chút lo lắng, hỏi vội: "Làm sao vậy, thoải mái sao?"
      "Ngươi xem những ánh mắt nữ nhân kia, phải là muốn xuyên thủng lưng ta sao?" Nhược Khả Phi vểnh lên miệng bất mãn .
      Nhìn người đường, những nữ nhân kia đều là sáng quắc nhìn Nhược Khả Phi. Hâm mộ có, ghen tị có, ánh mắt nhiệt liệt kia quả thực ràng quá đáng.
      "Ha ha. . . ." Ảm Đạm nhịn được cười lên, ra là chuyện này. Kỳ , phải là có nam nhân qua đường nhìn nhân nhi lưng mình. Mình cũng muốn nam nhân khác xem đâu.
      "Ngươi còn cười." Nhược Khả Phi vươn tay nhéo ở lỗ tai Ảm Đạm.
      "Được, được, ta cười, nương tử, đau a, đừng nhéo." Ảm Đạm cười, ngoài miệng lại bỗng nhiên hô lên hai chữ nương tử.
      Trong mắt Nhược Khả Phi lộ ra chút khác thường, tức khắc khôi phục bình thản, đưa cánh tay khác ra, cùng nhau nhéo lỗ tai Ảm Đạm , nở nụ cười. Trong mắt Ảm Đạm lộ ra ý cười ấm áp, cúi đầu tiếp tục chạy . Người chung quanh cũng đều lộ ra nụ cười, lây nhiễm khí ở giữa hai người này bọn họ. Ấm áp, phi thường ấm áp.
      Dọc theo đường , hai người cứ ấm áp vội vàng như vậy. Ban đêm, chạy tới ngọn núi cao nhất kia, tại chùa chiền thuê lều trại chăn. Ảm Đạm đem đèn lồng bắt tại cây bên cạnh, chính mình đắp lều trại, Nhược Khả Phi ngồi đống trong chăn bông nhàn nhã nhìn. Quay đầu lại nhìn chút vách núi đen hơn chục thước phía trước, dưới vách gió vù vù thổi lên , quả có chút lạnh, khó trách phải mang nhiều chăn như vậy.
      Nhược Khả Phi vây quanh lều trại sau lửa trại, nhàng đem thảo trùng trong lòng móc ra, đập vỡ vụn mở, đem thảo trùng ném vào lửa trại lý. Quay đầu ôn nhu nhìn Ảm Đạm vội vàng bận rộn : "Có mệt hay ?"
      " mệt." Ảm Đạm cũng ngẩng đầu nhìn Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười.
      "Ừm, nhìn ngươi ngoan như vậy, đến đây, thưởng cho nào." Nhược Khả Phi tiến lên, vươn tay vây quanh cổ Ảm Đạm, hôn lên môi Ảm Đạm.
      Ảm Đạm khép hờ mắt, ôm lấy Nhược Khả Phi cũng đáp trả lại nụ hôn của nàng. Hôn mạnh , hôn nóng bỏng, dường như muốn Nhược Khả Phi hòa tan, càng như muốn đem nàng ăn hết.
      Ban đêm, hai người có ngủ, chỉ lẳng lặng ôm nhau, bọc chăn nhìn vách núi đen. Đèn lồng treo ở cây, lửa trại cũng thêm cũng đủ củi lửa.
      "Phi nhi. ." Ảm Đạm bỗng nhiên mở miệng.
      "Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi xoay đầu nghi hoặc nhìn Ảm Đạm.
      "Nàng nhớ ta sao? Nhớ ta đến vĩnh viễn?" Ảm Đạm đem mặt mình dán tại mặt Nhược Khả Phi.
      "Ngươi nói điều ngốc nghếch gì đây?" Nhược Khả Phi cười rộ lên, "Đương nhiên nhớ."
      "Kiếp sau, kiếp sau nguyện ý cùng ta ở chỗ sao?" Ảm Đạm quay đầu, cùng Nhược Khả Phi chóp mũi đối chóp mũi, nhìn nhau chăm chú hỏi.
      Mà Nhược Khả Phi có chú ý tới, Ảm Đạm phải hỏi kiếp sau cũng nguyện ý cùng ta cùng chỗ sao. hỏi là kiếp sau cùng ta cùng chỗ sao. Chỉ thiếu chữ, nhưng ý tứ khác biệt rất xa.
      "Kiếp sau? Người có kiếp sau sao?" Nhược Khả Phi thèm để ý thuận miệng .
      "Nếu có sao? Nàng cùng ta ở chỗ sao?" Ảm Đạm thuận theo buông tha còn hỏi.
      "Vấn đề này a, ha ha, suy nghĩ sau , nếu kiếp sau ngươi là người nam nhân đầu tiên làm cho ta xem thuận mắt , ta cùng ngươi cùng nhau." Nhược Khả Phi cười trả lời.
      "Được, đây là ngươi ." Ảm Đạm vùi đầu vào trong cổ Nhược Khả Phi, dùng sức hôn xuống, lưu lại dấu vết thấy được, vừa lòng nhắm nghiền hai mắt. Ảm Đạm nhìn thấy nét thâm trầm cùng tia gợn sóng kia của Nhược Khả Phi.
      Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm ngủ say sưa, mà Ảm Đạm có ngủ, chỉ ôm người trong lòng nhìn thẳng phía trước. Cũng biết qua bao lâu, Nhược Khả Phi bị dao động tỉnh lại.
      "Phi nhi, mau thức dậy , xem mặt trời mọc này." Ảm Đạm nhàng phe phẩy thiên hạ trong lòng .
      "A?" Nhược Khả Phi mắt buồn ngủ xoã tung đưa tay ra, nhìn về phía mặt trời trước kia lên, mở to mắt.
      "Mặt trời sắp lên rồi ." Ảm Đạm cười, "Ở trong này nghe còn có thể nhìn đến Phật quang."
      Nhược Khả Phi gì thêm, chỉ kinh ngạc đứng lên, ra lều trại, về hướng vách đá. Ảm Đạm cầm qua áo choàng đuổi theo, cẩn thận đem áo choàng choàng tại vai Nhược Khả Phi. Kia mặt trời là bầu trời bao la, mang theo mặt trời đỏ thản nhiên mờ nhạt dàn dần ửng hồng, nhất thời lại biến thành đỏ, rồi đỏ thẩm, rồi lấp lánh ánh vàng chói lọi, tiếp theo kim quang bắn ra bốn phía, lộ ra một vầng triêu dương đỏ au.
      " đẹp a." Nhược Khả Phi thào .
      "Ừm, rất đẹp." Ảm Đạm cười cúi đầu ở mặt Nhược Khả Phi hôn , như thế nào cũng hôn đủ người trước mắt.
      "Xinh đẹp, nhưng ngươi từ nay về sau rốt cuộc thể nhìn thấy được nữa ." thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột chen vào.
      Nhược Khả Phi giật mình, xoay người qua. mặt Ảm Đạm lộ ra nụ cười có chút trào phúng cũng có chút thoải mái, cũng chầm chậm xoay người qua.
      Hiên Viên Vân lạnh lùng nhìn Ảm Đạm, ánh mắt dời về phía Nhược Khả Phi tất cả đều là đau lòng cùng ảo não, đứng phía sau mặt chút thay đổi là Diêm Diễm, còn có Vô Hồn cúi đầu biểu cảm.
      "Các ngươi tới." Ảm Đạm mỉm cười, trong miệng thản nhiên : "Cũng tốt, cho ngươi xuống ̣a Ngục một thể, lúc này đây, ta sẽ cho đầu các ngươi rơi xuống trước."
      "Ngươi, thể làm như vậy." Bên cạnh , Nhược Khả Phi bỗng nhiên nhàng mở miệng.
      "Phi nhi?" Ảm Đạm có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Nhược Khả Phi mặt lạnh như băng.
      "Ảm Đạm." Nhược Khả Phi tự mình hô lên tên người bên cạnh, mặt sớm còn ôn nhu trong dĩ vãng,nếu có chỉ là lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo .
      "Ngươi, quả nhiên nàng nhớ ra."
      Ảm Đạm có chút tự giễu cười khổ, hề bất ngờ. Trong lòng biết là cảm giác gì.

      ps:Đọc tới chap này ta đau lòng quá,ko biết có nàng nào giống ta ,ta thương Ảm Đạm quá di!!!!
      SiAm thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 115

      Edit: hathai

      Beta: Hằng Quảng

      Nàng biết tất cả còn cùng ta thân thiết như vậy. muốn suy nghĩ nàng là vì trầm mê nên mới làm như vậy . tại nàng muốn làm gì, liệu có đáp ứng câu hỏi của ta hay ? Kiếp sau nếu ta là nam nhân đầu tiên nàng thấy thuận mắt, nàng cùng ta ở một chỗ. Nàng có nhớ lời ta nói ?

      "Đúng vậy, ác mộng này dài." Nhược Khả Phi nhàng thở hắt ra.

      Ảm Đạm nghe được hai chữ ác mộng, trong mắt lên đau thương, trong nháy mắt rồi lập tức biến mất thấy gì nữa.

      "Phi nhi! ! !" Hiên Viên Vân vội vàng hô, hướng Nhược Khả Phi đưa tay ra, "Lại đây! Thực xin lỗi, đều là ta quá sơ xuất, để cho nàng rời bên cạnh ta lâu như vậy."

      Vô Hồn ngẩng đầu phức tạp nhìn màn trước mắt, lời.

      "Khó mà làm được, ha ha." Ảm Đạm cười lạnh, vươn tay ôm chầm bả vai của Nhược Khả Phi, "Hiên Viên, ngươi muốn qua sao? Ta cùng nàng cùng nhau xuống. Cùng nàng chết cũng là chọn lựa tồi."

      "Ảm Đạm! ! !"

      "Ảm Đạm! ! !"

      "Lão ca! !"

      Ba thanh vội vàng cùng vang lên dữ dội, tuy nhiên cũng dám tiến lên.

      "Ha ha, nhưng ngược lại, ta muốn cùng chết với ngươi." Nhược Khả Phi mỉm cười, tay muốn động.

      Ảm Đạm mở to hai mắt nhìn chủy thủ tay Nhược Khả Phi, kia đoạn nửa trước cắm vào lồng ngực của mình.

      Vì sao? Vì sao người của nàng lại có chủy thủ? Vì sao mình lại có thể thể phản ứng? Chẳng lẽ là nụ hôn tối hôm qua sao? Nhược Khả Phi cụp mắt xuống,

      " môi của ta có độc, có phải ngươi nghĩ đến uống trà ở trong quán có độc hay ?"

      Ảm Đạm vẫn thể tin nhìn chủy thủ tay Nhược Khả Phi, máu tươi theo chủy thủ thấm ướt tay nàng, nhiễm đỏ ống tay áo của nàng, Ảm Đạm có chú ý Nhược Khả Phi cái gì nữa, chỉ sáng quắc nhìn mặt Nhược Khả Phi, cũng gì, trong mắt lộ vẻ ngập trời đau thương cùng đau đớn.

      "Trà kia có độc." Hiên Viên Vân tiếp theo, "Là thức ăn các ngươi sở dụng trong trai đàn, ở mỗi nơi đều giống nhau, tách ra ăn có vấn đề gì, tích lũy ở trong cơ thể ngươi sau cũng có vấn đề, dụ phát những độc chất kia là cái con trùng thảo tay Phi nhi kia, Phi nhi có việc gì, bởi vì nàng biết võ. Mà ngươi, bây giờ là võ nghệ toàn thân tạm thời biến mất, thân thể phản ứng lại giảm bớt."

      Người kia ra tay thật đáng sợ, làm cho cao thủ hề có lực hoàn thủ, cho nên mới làm cho Phi nhi đắc thủ.

      Ảm ĐẠm giống hề nghe được lời của Hiên Viên Vân, chỉ sáng quắc nhìn người trước mắt, chậm rãi ôn nhu vươn tay, sờ về phía mặt Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi muốn nghiêng mặt, trong mắt Ảm Đạm lên sâu cầu xin. Nhược Khả Phi híp híp mắt, cuối cùng có nghiêng mặt, Ảm Đạm tràn đầy đau thương nhàng vuốt ve mặt người trước mắt.

      Hiên Viên Vân cau chặt lông mày, định xông lên trước, góc áo lại bị sức mạnh giữ chặt, quay đầu đón nhận ánh mắt bi thương cầu xin của Vô Hồn, Vô Hồn cúi đầu thốt ra hai chữ: "Cầu ngươi."

      Hiên Viên Vân sống chết cắn chặt môi, cắn gần như muốn xuất huyết, cuối cùng di chuyển bước chân, gắt gao nhìn hai người trước mắt .

      "Ta nàng."

      Ảm Đạm cười khổ rốt cục dùng thân phận của mình để ra lời sâu nhất ở trong lòng với Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi gì, chủy thủ trong tay cũng có rút ra.

      Hiên Viên Vân nắm tay muốn nắm ra máu, muốn xông lên trước, Vô Hồn lại gắt gao ôm lấy , cho ra phía trước.

      "Ta rồi, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng." Ảm Đạm ôn nhu nhìn thiên hạ trước mắt, chậm rãi thốt ra câu, "Cho dù, mạng của ta."

      Đồng tử của Nhược Khả Phi phóng đại, Ảm Đạm cầm tay Nhược Khả Phi, dùng sức đem chủy thủ cắm vào lồng ngực của mình. Chủy thủ lưu tình chút nào toàn bộ đâm vào trong ngực Ảm Đạm. Toàn bộ người phía sau Nhược Khả Phi giật mình, Nhược Khả Phi cũng ngây ngẩn cả người, chỉ nhìn chằm chằm vào Ảm Đạm trước mắt cười đến thỏa mãn.

      Nhược Khả Phi chậm rãi buông lỏng tay của mình ra, Ảm Đạm mỉm cười ôn nhu nhìn Nhược Khả Phi, mở ra song chưởng ngã xuống vách núi đen. Nhược Khả Phi vươn tay, muốn nắm lấy gì đó, nhưng chỉ có thể chụp vào khoảng . Chỉ thấy Ảm Đạm cuối cùng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

      "! ! !"

      Vô Hồn hét thảm tiếng vọt lên, nhìn xuống , lại thể nhìn thấy gì hết, chỉ là tấm mây mù.

      Nhược Khả Phi cũng kinh ngạc nhìn một đám mây mù mờ sương phía dưới, thể nhìn thấy được gì cả. Ngay sau đó, Nhược Khả Phi xuống rơi vào ôm ấp quen thuộc ấm áp. Ánh mắt cũng bị bịt kín.

      "Phi nhi. . Phi nhi. ." Hiên Viên Vân thào đem người trước mắt kéo vào trong lòng, lại che mắt của nàng cho nàng xem phía dưới. Rốt cục, người trước mắt nhận được mình, rốt cục có năng lực đem nàng ôm vào trong lòng.

      Thân mình của Nhược Khả Phi có chút cứng ngắc, trong đầu còn lên hình ảnh vừa rồi. Ta nàng. Ta rồi, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng. Cho dù, mạng của ta. Nhược Khả Phi tựa vào trong vòng tay quen thuộc kia, thân mình lại có chút run run, lẳng lặng nắm tay Hiên Viên Vân bịt mắt mình, Nhược Khả Phi thất thần nhìn mặt đất. Vẫn là thể tin được hai mắt của mình, thể tin được chính mình vừa rồi nhìn qua tất cả. Ảm Đạm, nam nhân cường đại tự tin kia, lại có thể ngay tại trước mắt của mình chết . Lại là thỏa mãn như vậy .

      "Chủ Nhân! ! !"

      Lúc này chỉ là thanh của mình Vô Hồn, có rất nhiều thanh bừng lên. Đại đương gia cùng Nhị Đương gia đều xuất , còn có đàn màu đen quần áo đều chỉnh tề đứng ở vách đá.

      "Mau xuống tìm."

      Nhị Đương gia bình tĩnh . Đại đương gia quay đầu gắt gao giận dữ oán độc nhìn Nhược Khả Phi thất thần trong lòng Hiên Viên Vân, đều là do nữ nhân này!

      Đều là bởi vì nàng ta!

      Hiên Viên Vân cau chặt mày, những người này đến đây lúc nào?

      "Ngươi cho là Chủ Nhân biết trong thức ăn có độc sao? Đám người ngu xuẩn các ngươi, Chủ Nhân cái gì cũng biết, cái gì cũng biết! !" Đại đương gia phẫn nộ rút kiếm ra chỉ vào Nhược Khả Phi trong lòng Hiên Viên Vân, "Đều là tại ngươi, giết ngươi! Ta phải báo thù!"

      Hiên Viên Vân lạnh lùng xụ mặt, cũng rút kiếm ra, Diêm Diễm cũng lời, rút ra kiếm đứng ở phía sau Hiên Viên Vân.

      Vô Hồn đứng ở vách đá, thân mình cương cứng, vẫn hề động, cũng lên tiếng. Hiên Viên Vân cùng Diêm Diễm trong lòng khiếp sợ, Ảm Đạm cái gì cũng biết, vậy tại sao còn muốn ăn mấy thứ kia, tại sao phải làm cho tình diễn biến đến bây giờ như vậy?

      "Dừng tay." Nhị Đương gia thản nhiên mở miệng, "Nhanh chóng xuống tìm Chủ Nhân, Chủ Nhân nếu biết ngươi ra tay với nàng ấy, như thế nào?" Lời thản nhiên của Nhị Đương gia làm cho mọi người gì, cam lòng thu hồi vũ khí. Xoay người đều vội vàng xuống núi.

      "Thiếu chủ. . ." Nhị đương gia có chút đành lòng mở miệng kêu gọi dang quỳ gối bên vách đá, trong mắt có tiêu cự -Vô Hồn.

      "! !"

      Vô Hồn bỗng nhiên quát lên tiếng lớn, đột nhiên đứng dậy hướng dưới chân núi tiến đến.

      "Các vị, cáo từ." Nhị Đương gia phức tạp nhìn mọi người liếc mắt cái, cũng xoay người xuống núi.

      "Đợi , " Hiên Viên Vân ra tiếng gọi lại Nhị Đương gia, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nhị Đương gia đem mục đích của chính mình ra, "Ngươi, vừa rồi có ý là biết tất cả?"

      "Đúng vậy, ngài ấy biết tất cả, thậm chí cũng biết nàng ấy dần khôi phục trí nhớ, cũng biết các ngươi bí mật liên hệ." Nhị Đương gia cau chặt lông mày.

      "Vậy, vì sao. . . ." Diêm Diễm có chút nghi hoặc chậm rãi hỏi.

      "Vì sao? Kỳ các ngươi hẳn là ràng hơn!" Nhị Đương gia hừ mạnh, xoay người xuống núi. Chủ Nhân, trong lòng ngài vẫn có nữ nhân kia, rốt cuộc cất chứa được người khác. Nhưng, kết cục nên là như vậy! ! !

      Hiên Viên Vân mặt phức tạp. tay càng chặt ôm chầm Nhược Khả Phi. hiểu được! hẳn là so với ai khác đều biết tâm của Ảm Đạm. Phi nhi, rất nàng. Nàng muốn cái gì cũng cho! Cho dù là tánh mạng của ! Trong lòng rất cam, rất thoải mái! Tình của người kia đối với Phi nhi, tuyệt đối hề thua kém mình.

      " Vân, " Nhược Khả Phi nhàng gọi, tựa vào trong lòng Vân, mạnh mẽ, máu đen trong miệng cũng ngừng trào ra, làm ướt vạt áo trước ngực Hiên Viên Vân. Thân mình chậm rãi quỵ xuống, miệng lầm bầm, "Trở lại cạnh ngươi, tốt."

      "Phi nhi! ! !" Hiên Viên Vân mở to mắt nhìn người trong lòng mình chậm rãi trợt xuống, vươn tay ôm, mà trước ngực của mình, bên môi Phi nhi, là từng ngụm máu đen nhìn thấy ghê người .

      "A! ! ! Con bảo bối của cha a!"

      Bỗng nhiên từ chỗ tối truyền đến tiếng kêu thê thảm của ba nam nhân, kèm theo tiếng gọi thê thảm ầm ĩ, Hiên Viên Vân trực tiếp bị đánh bay. Nhược Khả Phi hôn mê rơi vào vòng tay của người đàn ông khác, mấy nam nhân thoạt nhìn cũng hơn ba mươi tuổi , tất cả đều vô cùng khẩn trương nhìn Nhược Khả Phi trong lòng nam nhân ở giữa kia.

      “Cho con bé uống thứ này trước " mấy nam nhân ba chân bốn cẳng bận rộn chiếu cố, cũng là coi ai ra gì tán gẫu nhặng xị cả lên.

      “Nam nhân mới ngã xuống ta cảm thấy tồi, rất hợp với con của chúng ta.”

      "Ngươi cút! Chẳng lẽ ngươi nhìn ra trong mắt con chúng ta chỉ có tên tiểu tử tên Hiên Viên này sao?"

      "Vậy là đáng tiếc, để phải chết như vậy.”

      “Được rồi, nhanh thu xếp nơi này rồi quay về, nếu nương tử sẽ ồn ào, biết chúng ta nhúng tay liền thảm." . . . . . . .

      Hiên Viên Vân quỳ rạp mặt đất gì nhìn ba nam nhân phong hoa tuyệt đại này, ba nam nhân này đều là cha củaPhi nhi, nhưng rốt cuộc là ai, tại chuyện đó cũng quan trọng, quan trọng là mau đưa Phi nhi của mình trả lại cho mình.

      Diêm Diễm cũng trán toát mồ hôi lạnh gì nhìn tất cả trước mắt, cùng chính những người này từng đem thân thể mình trần truồng ném ra ngoài.

      "Tiểu tử, đối xử với con ta cho tốt đó, nếu ngươi vì sao chết cũng biết." Nam nhân ôm Nhược Khả Phi cẩn thận đem Nhược Khả Phi giao cho Hiên Viên Vân.

      "Vâng, biết." Hiên Viên Vân biết ba người này lợi hại, ngoan ngoãn đáp ứng.

      Ba người đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

      Nửa tháng sau.

      Trong lầu các cao nhất của Quần Phương các.

      "Ngươi cùng chúng ta?" Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Hạnh, cũng chính là Lưu Vân tại .

      "Vâng, " Bạch Hạnh mỉm cười thản nhiên gật gật đầu.

      "Chuẩn bị đâu?" Nhược Khả Phi nhìn quanh bốn phía, quả đây phải là địa phương Bạch Hạnh có thể ở.

      " biết, nơi nơi đều chút, " Bạch Hạnh mỉm cười, tiếp tục : " toàn bộ các nơi thế giới, tìm người hữu duyên của mình."

      Nhược Khả Phi nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nở nụ cười.

      "Chúc phúc ngươi, Khả Phi, ngươi rất hạnh phúc."

      Bạch Hạnh có chút đơn, " , ta thực hâm mộ ngươi, có hai nam nhân đều ngươi như vậy ."

      Chuyện Ảm đạm Bạch Hạnh biết được toàn bộ, sau khi biết trong lòng rung động cách nào dùng lời mà hình dung được. Nam tử lãnh khốc cường đại kia, lại có thể mất như vậy, chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng của Nhược Khả Phi mà thôi sao? Nam nhân lãnh khốc kia Khả Phi như vậy, cuối cùng cũng là như vậy. . . . .

      "Ngươi cũng tìm được hạnh phúc của mình."

      Nhược Khả Phi vươn tay cầm tay Bạch Hạnh.

      "Đúng vậy, ta cũng hi vọng tìm được nam nhân rồi cư tại nơi giống như ở vòng xoay Nam đảo kia."

      Bạch Hạnh vẫn muốn giống đôi vợ chồng ở nam đảo kia, nam tử tuấn mỹ cùng nữ tử xấu xí đó. phải bởi vì bề ngoài, mà là nàng chính là nàng, hai người sinh hoạt hạnh phúc như vậy, hy vọng mình cũng có nam tử đối với chính mình như thế.

      "Biết rồi." Nhược Khả Phi nắm chặt tay Bạch Hạnh, "Tìm được rồi đừng quên mang về ."

      "Được, " Bạch Hạnh quay về cầm tay Nhược Khả Phi, cười, "Ta nhất định đến thăm ngươi."

      "Bảo trọng."

      "Ngươi cũng bảo trọng." . . . . .

      Bạch Hạnh đứng ở bên cửa sổ, đưa mắt nhìn Nhược Khả Phi dưới lầu được Hiên Viên Vân cẩn thận nâng lên xe, mặt lộ ra ý cười.

      Có đôi khi, ngay cả ánh mắt đều lừa gạt chúng ta, khi đó, chúng ta dùng lòng mình đến cảm thụ. Bạch Hạnh nhìn xe ngựa xa , nở nụ cười, chính mình, cũng nhất định có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

      Hai ngày sau.

      Ở trước phủ đệ xa hoa nhất. Vô Hồn đứng ở ven đường, nhìn Hiên Viên Vân cẩn thận giúp đỡ Nhược Khả Phi lên xe ngựa.

      "Bảo trọng."
      SiAm thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 116:

      Bản thân mình muốn tại thay đổi tất cả

      Bởi vì nụ cười của nàng bây giờ phải chân !

      Mưa rơi tí tách, gió lạnh thổi qua.

      Vô Hồn quay đầu, ra khỏi cánh rừng, thân ảnh biến mất .

      Ảm Đạm tựa vào cạnh cửa nhà gỗ, nhìn mưa phùn, ánh mắt trầm xuống. Bỗng nhiên, căng thẳng, lưng đôi tay bé mềm mại. Ảm Đạm ngẩng đầu, thản nhiên cười. Xoay người ôm người đứng phía sau vào lòng, ôn nhu hỏi: "Dậy làm gì, sao ngủ nữa?"

      Nhược Khả Phi cúi đầu gì, càng ôm chặt Ảm Đạm

      "Làm sao vậy?" Nụ cười mặt Ảm Đạm biến mất, có chút khẩn trương nhìn người trong long.

      " biết, trong lòng cảm thấy trống vắng, là lạ ." Nhược Khả Phi nhíu mày, . Rốt cuộc làm sao thế này? Vân bên cạnh mình, nhưng vì sao cảm thấy xa xôi. Càng cảm thấy xa xôi, càng ôm chặt , muốn cảm tồn tại của .

      Đáy mắt Ảm Đạm lên tia hàn quang lạnh lẽo, thanh càng ôn nhu: "Ta vẫn ở bên cạnh này, có phải vì trong bụng có đứa , trong lòng luôn yên?"

      Nhược Khả Phi nhàng tựa đầu vào ngực Ảm Đạm bất lực trả lời: "Có lẽ là có chút buồn ."

      Ít ngày nữa chúng ta ra ngoài du ngoạn được ?"Ảm Đạm vươn tay nhàng vuốt tóc Nhược Khả Phi.

      "Ân." Nhược Khả Phi nhiều, ôn thuần gật đầu.

      "Lạnh ?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi chỉ mặc quần áo đơn bạc liền hỏi:

      " lạnh." Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười, vươn tay ôm cổ Ảm Đạm liền hôn lên môi . Nhược Khả Phi lẳng lặng nhắm mắt lại, hôn người trước mắt. Môi Vân lúc nào có chút lạnh? Nhược Khả Phi hơi hơi nhíu mi, trong lòng vừa lên ý nghĩ, lập tức hoàn toàn biến mất.

      Ảm Đạm giật mình, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh phóng đại trước mắt, nàng hôn mình? Đôi môi mềm mại, hương vị ngọt ngào đầu lưỡi chậm rãi thăm dò tiến vào. Ảm Đạm hai mắt nhắm nghiền, đáp lại. Ôn nhu hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, tiếng thở càng ngày càng gấp. Ảm Đạm bỗng nhiên luyến tiếc buông thân mình mềm mại ấm áp trong lòng. ra, hôn là cảm giác như vậy sao? Làm cho người ta muốn dừng lại.

      Hai người thở hổn hển, rồi mới tách ra. Nhược Khả Phi như có ý buông tha, hôn mặt Ảm Đạm. kiễng chân hôn lên cổ .

      Ảm Đạm hoàn toàn cứng đờ, tùy ý Nhược Khả Phi hôn. Hạ thân bắt đầu khô nóng. Ảm Đạm cầm vai Nhược Khả Phi đem nàng dời ra.

      " Vân?" Nhược Khả Phi tròn mắt nhìn vẻ mặt quái dị của Ảm Đạm, trong mắt thản nhiên nghi hoặc, còn có ủy khuất. Vân chưa từng cự tuyệt khi mình hôn a.

      "Đứa ngốc, nàng bây giờ có đứa a, nàng muốn phạm sai lầm sao?" Ảm Đạm cười khổ, nhìn Khả Phi ủy khuất, trong lòng có chút đành lòng. Vì sao?
      "Nga ~~" Nhược Khả Phi giật mình, phục hồi tinh thần, thân thủ sờ bụng bằng phẳng. Nơi này có đứa bé rồi, chính bản thân mình đôi khi bất tri bất giác quên, cảm giác càng ngày càng lạ, ở đây, lại có thể có sinh mệnh . Mười tháng mới có thể sinh ra? Bản thân mình phải cách xa mười tháng?

      " suy nghĩ gì?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi biểu tình mờ mịt, biết nàng nghi hoặc trong bụng mình là tiểu sinh mạng . Vì sao bản thân mình cảm thấy trước mắt Nhược Khả Phi mờ mịt có chút đáng ?

      "Suy nghĩ tiểu sinh mạng trong bụng ." Nhược Khả Phi ngây ngốc . Giờ phút này nàng còn là nữ nhân tàn khốc, lạnh lẽo trước kia, nàng bây giờ là ngây thơ biết gì.

      "Ha ha ~~" Ảm Đạm nghe Nhược Khả Phi nở nụ cười, đưa tay nhàng sờ bụng bằng phẳng , "Về sau ở đây lớn lên"

      "Ta cũng biết vậy." Nhược Khả Phi chép miệng thầm. Bản thân đương nhiên biết thai nhi trong bụng bình thường bốn tháng mới bắt đầu thấy, năm tháng là thời điểm thấy được ràng. Nhưng mà, vẫn cảm thấy rất quái dị a.

      "Về sau bụng lớn được." Ảm Đạm nhìn thần sắc phức tạp của Nhược Khả Phi.

      " bậy." Nhược Khả Phi trừng mắt nhìn Ảm Đạm, mặc dù mang thai cảm giác rất kỳ quái, nhưng đây là điều cơ bản mà mình biết đến. Vươn tay nhéo Ảm Đạm căm hận , " được chàng cõng ta."

      Ảm Đạm cảm thấy trong ngực hơi đau đớn mỉm cười, vươn tay cầm đôi tay bé của Nhược Khả Phi, chậm rãi đặt lên môi nhàng hôn, cười rộ lên:"Đương nhiên là ta cõng nàng ."

      "Hừ." Nhược Khả Phi cúi đầu hừ tiếng, dựa sát vào trong lòng Ảm Đạm.

      Ảm Đạm cúi đầu nhìn thiên hạ ở trong lòng , mỉm cười . Lúc này đây, ngay cả chính bản thân cũng phát , nụ cười kia thản nhiên ràng truyền thẳng đến đáy mắt.

      Ảm Đạm chậm rãi vươn tay, cực nhanh điểm huyệt ngủ của Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi phát thân mình muốn mềm tuột xuống. Ảm Đạm ôm Nhược Khả Phi vào trong phòng.

      Đặt Nhược Khả Phi lên giường nhàng , Ảm Đạm tháo giày cho Nhược Khả Phi, nhìn chằm chằm thiên hạ giường . Trong lòng có chút khủng hoảng, nghĩ cùng nàng tại đây ở chung. Nhưng trong lòng vì sao có cảm giác này, bản thân mình nghĩ thế nào cũng thông.

      Ảm Đạm cúi xuống cẩn thận vén tóc trán Nhược Khả Phi hôn rồi mới xoay người ra khỏi phòng. Mà chính cũng ý thức giờ Nhược Khả Phi ngủ say, hoàn toàn cần hôn theo thói quen.
      Ảm Đạm đứng trước cửa nhìn mưa bên ngoài trời, ánh mắt lạnh như băng. Lặng lẽ bước trong mưa.

      Rời xa nhà gỗ, Ảm Đạm chắp tay sau lưng đứng lặng trong rừng, thản nhiên hô: "Thiên Vô."

      "Chủ nhân có gì phân phó?" . Nam tử mạnh mẽ cả người ướt đẫm bỗng nhiên ra quỳ trước mặt Ảm Đạm.
      ", tăng người tìm Hiên Viên Vân cùng Diêm Vương." Chậm rãi, lời Ảm Đạm trầm :" cần sống."

      "Vâng" nam tử Thiên Vô trịnh trọng lên tiếng.

      "Có thể điều động toàn bộ người chữ Thiên." Ảm Đạm lơ đãng để lại câu nhưng lại khiến Thiên Vô cả kinh, như quăng cả tảng đá lớn vào lòng hồ yên ả vậy.

      "Vâng" mặt Thiên Vô cũng biểu tình, lạnh lùng , chủ nhân làm như vậy luôn luôn có ý nghĩ của mình!

      " thôi." Ảm Đạm chắp tay sau lưng ra ngoài cánh rừng. "Nơi này cần người canh giữ, cho chữ thiên lui xuống"

      " Thuộc hạ cáo lui." Thiên Vô thầm kinh hãi.

      Mưa, nhàng rơi vào mặt Ảm Đạm, Ảm Đạm thân thủ lột mặt nạ xuống, rảo bước tiến vào phủ đệ, Nhị Đương vội vàng cầm theo cây dù ra đón.

      "Chủ nhân, người ướt đẫm." Nhị Đương gia kêu to, nhìn Ảm Đạm từ đầu đến chân quần áo đều ướt đẫm.

      "Nhị Đương gia, ." Ảm Đạm để ý Nhị Đương gia kêu to, thản nhiên rời bước lên phía trước, vào trong đình viện.

      Nhị Đương gia ngẩn ra, theo sát phía sau.

      Hai người đứng trong đình, Ảm Đạm nhìn giọt mưa rơi trong hồ nổi lên sóng gợn, im lặng có lên tiếng. Nhị Đương gia cũng gì chỉ lẳng lặng đứng phía sau.

      " lâu trước đây, ngươi cũng ngươi có nương tử , đúng ?" Ảm Đạm bỗng nhiên lên tiếng . Nhị Đương gia ra trước đây gặp rất nhiều giai nhân, cũng gặp nhiều kĩ nữ thanh lâu, nhưng chưa có qua đêm với bất kỳ nữ nhân nào.

      "Chủ nhân?" Nhị Đương gia nghi hoặc nhìn khuôn mặt Ảm Đạm chút thay đổi . Ảm Đạm gì chỉ nhìn mưa trong hồ.

      "Vâng, thuộc hạ có nương tử”. Nhị Đương gia nở nụ cười.
      Chủ nhân phải sớm biết tất cả sao, vì sao bây giờ đột nhiên hỏi như vậy? Bản thân mình vốn là nương tử tương thân tương ái , nhưng cha mẹ lại cố chấp nạp thêm tiểu thiếp cho mình, cái gì cũng nghe. Bản thân mình đối với tiểu thiếp kia quan tâm đến nàng, nàng nấu canh cho mình mình uống, nàng khâu quần áo mình cũng mặc, cho tới bây giờ chưa từng qua đêm ở chỗ nàng.
      Nàng lãnh đạm với tất cả, chỉ biết chịu lấy yên lặng và chấp nhận. Khi đó, bản thân mình cảm thấy có nương tử của mình là đủ rồi, nương tử của mình là ôn nhu xinh đẹp như vậy. Cho đến ngày đó gia có biến, mình bị giam cầm số tiền lớn để chuộc mình ra ngoài. Trong ngục giam sặc mùi ẩm ướt tuyệt nhiên sốt ruột, bởi vì chính bản thân mình biết, nương tử nhất định bán của cải trang sức của nàng lấy tiền tới cứu mình ra ngoài.

      Quả nhiên, qua mấy ngày mình được thả ra ngoài, mừng rỡ về nhà, nhìn thân ảnh tiều tuỵ của cha mẹ. thấy nương tử, cũng thấy có tiểu thiếp, cha mẹ mắng bản thân mình có lương tâm, khóc, đứt quãng đem ra, bản thân mình mới biết. Lúc mình vừa mới vào ngục ngày đầu tiên, nương tử liền mang theo trang sức đáng giá trong nhà cùng hạ nhân bỏ trốn. Còn tiểu thiếp có trang sức bán lấy tiền, chỉ có thể bán mình vào thanh lâu đổi lấy lượng lớn bạc cứu mình ra. Mà ngay khi mình ra tù nàng liền tự sát. Từ đó về sau, trong lòng mình chỉ có mình nương tử. Vĩnh viễn trong lòng mình.

      Nhớ lại, Nhị Đương gia sắc mặt dần dần chùng xuống. Bản thân mình nợ nàng đời này cũng trả hết.

      "Ngươi thực nương tử của ngươi sao?" Ảm Đạm mông lung nhìn bầu trời bao la, thản nhiên .

      Nhị Đương gia cười rộ lên, trả lời vấn đề này, chỉ nhàng : "Trong lòng ta, từ nay về sau chỉ có thể cất chứa người là nàng."

      "Ha ha." Ảm Đạm thản nhiên cười rộ lên, gì thêm.

      Nhị Đương gia nhìn mặt Ảm Đạm, có chút khó hiểu. Bỗng nhiên, trong lòng kinh động, hay là, chủ nhân có người trong lòng? ! !

      Mà ở dưới chân núi, Hiên Viên Vân cùng Diêm Diễm lườm nhau.

      Cảm giác duy nhất.

      Lạnh.

      Hai người trần như nhộng ngồi trong miếu, trong mắt khó hiểu. Kinh mạch người dường như sớm khôi phục, chân khí thông thuận. Đây là chuyện gì?

      Ở phía xa sơn đạo, vài thanh vang lên dường như tranh chấp cái gì.

      "Nương tử mặc kệ bọn họ là sao?"

      "Vô nghĩa, muốn xen vào ngươi mà coi."

      "Nhưng là, y phục cũng có, có phải có điểm rất. . . . ."

      Diêm Diễm cùng Hiên Viên Vân gì mắt nhìn, về phía bốn phía. Võ công khôi phục, xem ra là được người cứu rồi, nhưng vì sao người bộ y phục cũng có? Là ai cứu mình đây?

      "Trước hết phải tìm y phục." lâu sau, Hiên Viên Vân .

      Diêm Diễm nhìn chung quanh miếu đổ nát, quần áo có, nhưng vải có.

      "Trước quấn tạm rồi tìm quần áo." Diêm Diễm bất đắc dĩ .

      "Sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì?" Hiên Viên mặt đổi sắc đem vải rách quấn lên người, lại kéo xuống đưa cho Diêm Diễm.

      Diêm Diễm nhận lấy, tự nhiên hiểu được hỏi cái gì. Diêm Diễm cúi đầu thở dài: "Chỉ sợ nàng giờ này bị trúng vu thuật biến Ảm Đạm trở thành ngươi. Vô Hồn cự tuyệt làm thế nhân của ngươi.

      Sắc mặt Hiên Viên Vân trầm xuống.

      "Hừ." Hiên Viên Vân lạnh lùng hừ tiếng, giọng mỉa mai ý cười lên miệng, "Chúng ta xem."

      "Ân." Diêm Diễm cúi đầu nhìn Thiết Huyền Kiếm, nhặt lên. Người này cứu mình còn rất chu đáo, vũ khí cũng nhặt giúp mình. Nhưng lại đem quần áo lột sạch .

      Hai người bọc vải rách, đợi trời tối mới đến vùng phụ cận trộm hai bộ quần áo mặc rồi mới dám ra gặp người.

      Hiên Viên Vân kéo kéo góc áo, chau mày, bây giờ chỉ có thể liên hệ với lực lượng bọn họ trước, nhưng mình yên lòng về Phi nhi, hay là tìm được nàng trước rồi sau. Ảm Đạm, quả nhiên là người đáng sợ, có thể ở thời khắc cuối cùng đánh lén mình. Đau đầu nhất là, võ công của phải bình thường , thực lực trong tay cũng thể khinh thường.

      Trầm mặc lát, Diêm Diễm bỗng lên tiếng : "Trước tiên liên hệ với Vô Hồn ."

      Hiên Viên Vân nhìn Diêm Diễm, có chút do dự :"Vô Hồn có thái độ gì "

      " là người ngu, cho nên, tuyệt đối đồng ý với ý kiến Ảm Đạm, đây cũng là ưu điểm của ." Diêm Diễm biết khen hay chê .

      "Có biện pháp tìm được ?" Hiên Viên Vân trầm ngâm hỏi vấn đề suy nghĩ trong lòng. Nhớ lại lúc cùng tìm giải được cho Phi Nhi, Vô Hồn có vẻ thẳng thắn.

      "Có thể tìm ." Diêm Diễm khẳng định trả lời, " hẳn biết nàng bị đưa đâu . theo có thể tiết kiệm nhiều việc."

      "Tìm như thế nào?" Hiên Viên Vân nghi hoặc.

      " Nhiệm vụ các. Thiên hạ sát thủ độc lai độc vãng cùng tổ chức sát thủ đều sinh ra từ đó." Diêm Diễm cau mày, " Nhiệm vụ các hình như ở kinh thành Thanh thánh quốc, tại sòng bạc dưới lòng đất, mấy câu biết là ta."

      Hiên Viên Vân híp mắt, thản nhiên gật đầu.

      Vài ngày sau, Vô Hồn cùng hai người gặp lại.

      Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vô Hồn, hai người trong lòng trầm xuống.

      "Nàng mang thai." Vô Hồn nhìn thấy hai người dư lời vô nghĩa, trực tiếp đem tình cảnh Nhược Khả Phi bây giờ ra.

      "Cái gì? !" Hiên Viên Vân kinh hô, mặt thần sắc biến đổi ngừng. Diêm Diễm cũng cả kinh trừng lớn mắt. Nàng mang thai được bao lâu. Chẳng lẽ Ảm Đạm làm gì nàng? đúng, thời gian đúng .

      "Nghi ngờ gì, ngươi khẩn trương cái cọng lông." Vô Hồn tức giận , " ta chưa chạm qua nàng!"

      Hiên Viên Vân trầm mặc, mặt biểu tình phấn khích.

      "Đem nữ nhân của ngươi về, nàng cười tại đều là giả dối." Vô Hồn trắng ra.

      "Vì sao giúp ta?" Hiên Viên Vân nhìn Vô Hồn nghiêm túc hỏi, phải hoài nghi , mà là khẳng định hỏi.

      "Cần lý do?" Vô Hồn nâng khóe miệng, ánh mắt chấp nhất của Hiên Viên Vân, là thở dài rồi mới cười khó coi, "Ta thích nàng là được rồi? Nhưng phải thích nàng. Thầm nghĩ gặp được nàng là cao hứng rồi. Nhưng người có thể làm cho nàng cao hứng phải ta, chỉ có ngươi. Cho nên, có biện pháp đành phải giúp ngươi ." Ngữ khí lộ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai, bộ bộ dạng giống như sao cả.

      chút để ý lại làm cho hai người đều ngơ ngẩn,cả kinh.

      Sau lúc lâu, ba người trầm mặc gì, trong khí mảnh tĩnh mịch.

      "Cám ơn." lâu sau, Hiên Viên Vân mới nghẹn ra hai chữ, ngữ khí ý vị phức tạp cần cũng biết.

      "Đừng sốt ruột như vậy, bây giờ nàng trúng vu thuật, hoàn toàn đem đại ca ta trở thành ngươi." Vô Hồn chau mày, "Vậy vu thuật ngươi hạ lên nàng đối đại ca trung thành, giống như trước." Bản thân mình lúc đến còn giết chết hai người theo dõi , biết còn có những người khác theo dõi .

      "Vậy làm như thế nào mới tốt?" Diêm Diễm phát tình dường như dễ dàng có thể giải quyết như vậy.

      " biết." Vô Hồn ra đáp án, ràng mình quả biết nên làm sao bây giờ. Chưa từng nghe qua tà môn vu thuật, có thể đem người hoàn toàn thay thành người khác. Bản thân mình chỉ biết người biết vu thuật kia là người Nam đảo, còn lại mực biết.

      "Ta muốn thấy nàng." Hiên Viên Vân chậm rãi ra ý nghĩ của mình.

      "Có thể. Bọn họ ngụ trong nhà gỗ trong rừng cây , bất quá chung quanh nhiều cao thủ gác, muốn thuận lợi núp vào có khả năng." Vô Hồn cắn môi, cúi đầu , "Chỉ là đại ca hình như muốn nàng ra ngoài du ngoạn, lúc này nghĩ biện pháp tìm cơ hội cùng nàng gặp mặt ra có thể."

      Hiên Viên Vân nghe xong gì thêm, lâm vào trầm tư. Bản thân mình nhớ , trước kia bên người Phi nhi là nha hoàn Tiểu Vũ! Là nàng mang Phi nhi, khi đó người nàng xảy ra chuyện tầm thường Sau đành hỏi qua phụ hoàng, phụ hoàng muốn mình cùng đánh nhiều ván cờ rồi mới cho mình hồi . đời trừ bỏ cổ có thể làm cho nhân quên mất mình là ai ngoài ra còn có vu thuật? ! thể tin được. dùng đưa vào trong cơ thể bất kỳ vật gì cũng có thể khống chế tư duy người đó. Như vậy, Phi nhi bây giờ cũng là tình huống như vậy?

      "Hiên Viên?" Hai người sửng sốt kêu Hiên Viên Vân.

      "Ân, ta suy nghĩ làm giải vu thuật người Phi nhi." Hiên Viên Vân ngẩng đầu, chau mày. Dường như có manh mối mình nắm bắt được ?

      . . . . . . .

      " Vân, Vân ~~~" Thanh êm ái trong phòng im ắng vang lên. Thanh Nhược Khả Phi làm Ảm Đạm đột nhiên bừng tỉnh. Thắp sáng ngọn nến, nhìn thấy khuôn mặt Nhược Khả Phi đau đớn, miệng ngừng gọi tên Hiên Viên Vân.

      "Ta ở đây, ta ở đây." Ảm Đạm cúi đầu bên tai Nhược Khả Phi lẩm bẩm, nhàng cầm bàn tay mềm mại, bé của Nhược Khả Phi.

      ", , phải Vân ~~" Nhược Khả Phi đứt quãng , Ảm Đạm cả kinh chau mày, nhìn chăm chú mới thấy Nhược Khả Phi gắt gao nhắm mắt có tỉnh, rồi mới thoáng yên lòng. ra nằm mơ sao? Bàn tay Nhược Khả Phi muốn rút ra khỏi bàn tay bị Ảm Đạm giữ lại.
      SiAm thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Phiên Ngoại Ảm Đạm

      darkEdit: Tiểu Đông Tà

      Beta:QH



      Ta nghĩ, thế giới này tất cả đều là dối trá . Năm ấy ta năm tuổi, cha cùng nương , đâu?

      Tất cả thân thích đều bận rộn trong phòng tiến tiến xuất xuất khuân đồ, ta ôm đệ đệ chỉ có hai tuổi, ngồi ghế lạnh lùng nhìn tất cả.

      "Ghế dựa khắc hoa này rất đẹp."

      thầm, chưởng đem ta ném xuống dưới, liếc ta lấy cái, ta đứng lên, ghế dựa vừa ngồi bị đem . Cũng biết qua bao lâu, chung quanh yên tĩnh trở lại. Phòng ở rống rỗng, cái sân trống rỗng. Còn có lòng người trống rỗng.

      Nơi này, ngày mai có người đến lấy , đại bá vừa rồi đem khế ước mua nhà bán mất. Thất Nguyệt, nóng bức dị thường, đối với lại cảm thấy năm Hạ Thiên dị thường lạnh như băng.

      Ta ôm Vô Hồn, từng bước bước ra đại môn. có quay đầu. Đây tất cả, ta đều đòi lại. Khi ta chân đất bị đâm trúng, chảy máu, nhiễm đỏ cả đất, ta ở trong lòng thầm thề. Vô Hồn trong lòng đói bụng, khóc, chính là mở to ánh mắt sáng trong nhìn ta. nhàng lôi kéo quần áo trước ngực ta.

      Ta mỉm cười nhàng sờ sờ đầu . Thế giới này, chỉ còn lại ta cùng . Trong lòng còn suy đoán xem cha lưu lại chủy thủ sắc bén, đây là đồ duy nhất của cha lưu lại cho chúng ta. Bởi vì vẫn tùy thân mang theo, có bị người khác lấy. Chuyển quá góc ngõ u, trước mắt tối sầm, tiếp theo là oi bức hít thở thông.

      Thân mình bị trói buộc, hé ra bao tải đem ta cùng Vô Hồn bắt vào, tiếp theo dưới chân xuất bóng người. Nga, tới rồi sao? Thanh ngoài bao tải hết sức ràng.

      "Như thế nào?

      Hai tiểu quỷ trưởng thành đây chính là nghiệt, mặt hàng tốt như vậy đâu tìm. ngàn lượng? Quá ít ?"

      " ít, chúng ta còn muốn đem bọn họ nuôi lớn, ít nhất năm sau mới có thể tiếp khách ."

      "Này, này trướng thể như vậy tính a. . . . . ."

      "Được rồi. . . . . ."

      Cái thanh kia, ta biết, ta quen thuộc đến thể lại quen thuộc. Là đại bá. Còn có người bắt chúng ta. Cuối cùng yên tĩnh trở lại, tiếng bước chân đại bá xa. Bỗng nhiên gói to để xuống, miệng túi mở ra, bừng sáng. Trước mắt là nam nhân tráng kiện, nhìn ta trong nháy mắt, trong mắt phóng ra tinh quang. Ha ha, là sợ buồn chết chúng ta sao.

      "Đại thúc."

      Ta nhếch môi nở nụ cười. Nam nhân trước mắt dường như có chút thất thần, trong mắt hơn nữa là tham lam.

      "Đại thúc, cổ của ngươi nơi đó có vết bẩn."

      Ta chỉ vào cổ của mỉm cười.

      " ?"

      Nam nhân nghi hoặc sờ sờ cổ của mình, nhìn nhìn lại ta. Nhưng vẫn là cười đáng khinh.

      "Nơi này a."

      Ta hạ mắt, vươn tay trái sờ cổ của , nở nụ cười. Mà tay phải của ta lại nắm chủy thủ sắc bén kia. Cấp tốc xoa cổ . Khoảng cách, máu phun vô cùng cao. Bắn tung tóe đầy đất khắp tường. Nụ cười của cứng lại mặt, trong mắt là kinh ngạc. Thân thể chậm rãi ngã xuống. Ta lạnh lùng nhìn thân thể dần dần trở nên lạnh, đem chủy thủ người xoa xoa, lau vết máu lên thân thể , đem tất cả tiền lấy , thế này mới xoay người ôm lấy Vô Hồn.

      Tiểu tử này lại có thể sợ, chính là trừng mắt nhìn ta . Đối với ta đưa tay ra:

      "Oa oa ( ca ca ), ôm ~~" ta lộ ra ý cười, ôm lấy tiểu tử này, lên phía trước . Ta trở về, khi đó, tất cả đều đòi lại mười năm dục huyết.

      Ta rốt cục còn là ta trước kia. Ta thường xuyên nghi hoặc, máu của ta còn có độ ấm sao?

      Chỉ khi nhìn đến Vô Hồn tiểu tử vui vẻ kia ta mới cảm giác được, chính mình còn là con người, là người sinh động. những người có lỗi với chúng ta, ta đều thu hồi đến đây. Hơn nữa, là gấp đôi, gấp trăm lần! Ngày ấy, đem đầu đại bá cẩn thận cắt đứt, ta dùng y phục của lau kiếm, chậm rãi trở về. đường, trước mặt có ngôi mộ, nam nhân tuấn tú quỳ trước Mộ Bia, khóc, hề động. Chính là ôm.

      Trong mắt , chỉ có tử khí .

      "Uy."

      Ta thản nhiên mở miệng. chậm rãi quay đầu, mờ mịt nhìn ta . Ta nở nụ cười, chỉ vào Bia mộ kia như trước chậm rãi mở miệng:

      " theo ta . Ở trong đó người nghĩ đến người chết. Như vậy, ngươi đem tâm chết, tạm thời chỉ còn lại thể xác của ngươi."

      Nam nhân tuấn tú theo sau ta, vì thế, lần này làm xong việc còn thu thêm được người. Chính là, nghĩ tới quái nhân đúng là sai, sau lại thành Thiên Cơ cục Nhị Đương gia. Lại sau lại, ta dường thứ gì cũng có, nghĩ muốn cũng đều tới tay.Cuộc sống trở nên thú vị. Vì thế, trêu cợt đệ trở thành lạc thú lớn nhất. dường như thích hưởng thụ cảm giác giết chóc. trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, bình thường bạo phát giống tiểu sư tử, nhưng khi giết người lại bình tĩnh còn giống đồng băng. Có đôi khi ta suy nghĩ, đứa này tính cách rốt cuộc thừa hưởng từ ai?

      Chỗ ở của ta thường xuyên mơ hồ có cố định. Có lẽ hôm nay tại... thành này, vài ngày sau ngay tại nước khác. Bởi vì ta có nhà, ta cũng vậy cần nhà.

      Thời gian yên tĩnh, ta thích mình nằm nóc nhà uống rượu. Chính mình ủ Túy sinh mộng tử, nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, uống say cái gì đều cần nhớ. Mà ngày, tiểu tử thúi kia lại có thể đem rượu của ta trộm hai bình! Ta thèm gì ,chỉ đem bỏ vào trong lồng tre chuyên chở người, làm hàng hóa bán .

      Chợ đêm quen thuộc, vẫn như cũ cái gì đều có bán , vòng vo phát mình muốn thuê cái quầy hàng nào,cầm tiểu côn chờ đợi người mua. Đệ nhất sát thủ, đúng là ai dám mua.

      thú vị a ~ bất quá quên , như vậy cũng đủ cho bài học. Ngồi trong rương gỗ hét lớn, là nhàm chán. Bỗng nhiên bóng người quen trước mặt lọt vào mắt ta. Di? Diêm Vương, tiểu tử đó, lần trước đều bại bởi ta, tưởng nhìn thấy nữa.

      tại xuất , bên người còn nữ nhân theo? ! Người như bên người lại có thể có nữ nhân?

      "A, Diêm Vương, khi nào có nữ nhân?"

      Ta vui cười, lại làm càn đánh giá nữ nhân trước mắt. Đắc ý, đó là mỹ nhân. Nhưng là, trong mắt nàng có gì cả. Tựa hồ chỉ xem tới được khí, tất cả đều là hư vô. Bỗng nhiên, có cổ tò mò, muốn nữ nhân này đem da thịt mở ra, xem máu của nàng có phải là ... hay nóng.

      Bỗng nhiên, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác chán ghét. muốn cùng nữ nhân trước mắt có liên quan, chỉ là vì cảm thấy tình trở nên phiền toái. Ta làm cho hai người cút ngay đừng ảnh hưởng đến đương việc buôn bán của ta, việc ta hiểu , chuyện này là thể làm được, có người đến mua tiểu tử thúi này.

      "Bao nhiêu tiền?"

      thanh lại cắt đứt ý nghĩ của ta. Thanh của nàng thực nhu hòa, nghe qua thực thoải mái.

      " đắt, chỉ cần trăm lượng bạc."

      Ta khoát tay áo tay bỏ gậy, cười xem nàng. Nữ nhân này có ý tứ , ta rất muốn nhìn xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.

      "Mắc quá. Năm lượng bạc?"

      Nàng trong lời kế tiếp lại thiếu chút nữa để cho ta hơi lên. Nàng mua Vô Hồn rồi, còn dùng huyết tế. Thời điểm huyết tế, ta phát máu của nàng ra là nóng a. Ta biết đây là trò chơi nguy hiểm, chính là về sau, ngờ chẳng những Vô Hồn thua, ngay cả ta cũng thua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :