1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 111

      Edit: meo chan

      Beta: yunafr

      Ảm Đạm hạ mắt xuống, nhìn Nhược Khả Phi ôn nhu rúc vào trong lòng ngực của mình , trong lòng khỏi trận phiền chán. Trong đầu đột nhiên nhớ lại nàng trước kia ánh mắt lạnh như băng, trong lúc giết chết Hách Tam Nguyên bộ dáng bình tĩnh . Đây là cùng người sao? Ở trước mặt người khác lúc nào cũng lạnh như băng, mà ở trước mặt người kia lại vĩnh viễn ôn nhu như thế !

      Ảm Đạm bỗng nhiên cầm bả vai Nhược Khả Phi , đem Nhược Khả Phi dời xa ngực của mình. Nhược Khả Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ảm Đạm , có chút cảm thấy quen, giọng hỏi: " Vân?"

      Ảm Đạm nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi , trong lòng chợt cảm thấy tức giận. Vì sao? Vì sao trước mặt người kia nàng ánh mắt là ôn nhu như vậy.

      " Vân, ngươi làm sao vậy?" Nhược Khả Phi vươn tay nhàng ở Ảm Đạm trước mắt quơ quơ.

      "Nga, có gì, ha ha." Ảm Đạm cố nặn ra nụ cười.

      "Nàng ở nơi này đợi nên chạy loạn, ta ra ngoài mua đồ, mau trở lại?"

      "Nga?" Nhược Khả Phi nhìn Ảm Đạm có chút bất an , gật gật đầu, nhưng vẫn là có chút yên lòng, " Vân, ngươi có việc gì?"

      " có việc gì, ." Ảm đạm phen ôm lấy Nhược Khả Phi vào bên trong, đem nàng nhàng đặt ở giường, ở trán ấn xuống nụ hôn ,thế này mới giọng , "Ta nhanh quay về."

      "Hảo." Nhược Khả Phi gật gật đầu, thuận theo bò lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi nhưng vẫn là rất lo lắng. Vân đây là độc vừa được giải nên còn vài ảnh hưởng, phải nghỉ ngơi nhiều mới được.

      Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi nằm xuống mới ra phòng ngoài. ra khỏi nhà gỗ nháy mắt, mặt mỉm cười lập tức biến mất, mặt có chính là làm cho người ta sợ hãi tàn khốc lãnh ý, ngay cả khí chung quanh giống nhau đều bị đóng băng. Cùng vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau!!!!

      từ từ vào rừng cây, thấy khoảng cách nhà gổ xa, Ảm Đạm nhướng nhướng mày;"Các ngươi canh chừng cẩn thận, cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận."

      "Dạ, Chủ Nhân." mảnh thanh thấp vang lên, gió thổi qua liền toàn bộ biến mất thấy gì nữa, giống nhau vừa rồi này mảnh cúi đầu thanh của chính là ảo giác.

      ai có thể nghĩ đến, trong rừng cây phía sau ngôi phủ đệ to lớn nguy nga lại xuất ngôi nhà gổ , lại càng có người nghĩ đến lảnh khốc Ảm Đạm hỉ nộ vô thường , lại có thể ở nơi đó lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy.

      Ảm Đạm mặt trầm ra khỏi cánh rừng. Trong lòng có chút phiền chán, tại đây vài ngày, chính mình cố gắng nhập vai Hiên Viên Vân. Hơn nữa, chính mình diễn phi thường thành công, này vốn là lưu loát như những người diển tuồng chuyên nghiệp, chỉ cần diễn tập thôi, phải sao?

      Vô Hồn tiểu tử đó trở về. Như vậy Hiên Viên Vân cùng Diễm Diễm đâu? Ở dưới vách núi, có phát thi thể hai người này .

      Ý là có chết? Ảm Đạm khóe miệng lộ ra tàn khốc ý cười.

      chết rất tốt, vậy đến đây , làm cho trò chơi trở nên hơn thú vị chút.

      ở nơi này chờ, tiếp tục chờ!

      Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm ở giường, mấy ngày qua, đầu của nàng vẫn đau , chỉ cần nghĩ tới ngày ấy chuyện xảy ra ở vách núi đen đầu liền đau đến chịu nổi, nhớ tới Bạch Hạnh cũng đau. Đây rốt cuộc là sao lại thế này? Vân rất đúng Ly Tâm độc chỉ mới giải, thân thể của nàng còn rất yếu,cho nên từ lúc trở về đến bây giờ cũng có chạm qua nàng. Ở ban đêm cũng chỉ là ôm nàng an ổn ngủ. Trong lòng nghi hoặc , kia ngọc cùng thủy lộ tiên hoa dùng cùng nhau làm cho tinh thần lâu hồi phục như vậy sao? Từ ngày đó tới giờ chính nàng vẫn ở chỗ gian nhà gỗ này, cùng ngôi nhà gổ ở Hứa Thành trước kia cùng Vân thành thân bố trí có phần giống nhau .Đầu luôn choáng váng chỉ muốn ngủ, đây cũng là tác dụng phụ của giải dược sao? Trong đầu tràn ngập nghi vấn, Nhược Khả Phi nặng nề vào giấc ngủ.

      Ảm Đạm khi trở về còn mang theo lão già mặt đầy nếp nhăn . Là vì muốn kiểm tra chút thân thể của mình và của Nhược Khả Phi tại như thế nào. Vì mấy ngày nay bọn họ có hấp thụ nhiều hương hoa màu đen.

      Ảm Đạm nhìn giường Nhược Khả Phi khuôn mặt bình tĩnh , chính là đứng ở trước giường hề động, nhìn chằm chằm vào nàng. Bỗng mi mắt nàng khẽ động, dường như tỉnh lại. Ảm đạm vội vươn tay ra điểm trúng huyệt ngủ của Nhược Khả Phi , phòng ngừa nàng tỉnh lại.

      "Chủ Nhân?" Lão già mặt đầy nếp nhăn lên tiếng kêu.

      " bắt mạch cho nàng." Ảm đạm thanh lạnh lùng .

      "Dạ chủ nhân" Lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn cẩn thận vì Nhược Khả Phi bắt mạch. Sau khi bắt mạch xong lão quay lại cung kính trả lời "Chủ Nhân, có gì đáng ngại, xin yên tâm."

      Ảm Đạm suy nghĩ, thản nhiên : "Vậy là tốt rồi, ở đây hết chuyện của ngươi, xuống ."

      "Chính là. . . . . ." Lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn do dự , được nữa câu dám tiếp nữa.

      "Chỉ là cái gì?" Ảm đạm khẩu khí lạnh lùng làm cho lão già vẻ mặt đầy nếp nhăn trong lòng run lên.

      "Chính là, vị nương này có thai." Lão già mặt đầy nếp nhăn cảm thấy rất tò mò biết nữ tử giường rốt cuộc cùng Chủ Nhân hình thức quan hệ là như thế nào, đứa đến cùng có phải là của Chủ Nhân hay . Cho nên dám tùy tiện chúc mừng hoặc cái khác.

      Ảm Đạm sắc mặt đại biến.

      Nàng mang thai!!!

      Có phải là của Hiên Viên Vân ????

      Lão già nhìn Ảm Đạm kia khuôn mặt tình bất định , khó khăn nuốt ngụm nước bọt. Xem ra, này đứa trong bụng phải của Chủ Nhân , hoàn hảo chính mình có tùy tiện mở miệng chúc mừng. này rốt cuộc cùng Chủ Nhân là quan hệ thế nào? Chủ Nhân tại sao muốn đem nàng ở tại chỗ này? Tại sao muốn làm cho mình đối với nàng hạ vu thuật ,đem người quan trọng nhất trong nội tâm nàng thay bằng Chủ Nhân? Nhưng chỉ là trong lòng ngẫm lại cũng dám hỏi ra.

      "Xoá sạch." Ảm Đạm ngay cả nghĩ cũng nghĩ, trực tiếp lạnh lùng ra hai chử.

      "Vâng thưa chủ nhân" lão già trong lòng cả kinh, cũng động thanh sắc thản nhiên đáp ứng , "Thuộc hạ gọi người đưa tới phiên hoa hồng của nam đảo . Chỉ nửa bát là được rồi."

      " làm nhanh ." Ảm Đạm mặt lạnh nhìn bụng bằng phẳng của Nhược Khả Phi. Mang thai? Khi nào mang thai ?

      Lão già mặt đầy nếp nhăn muốn ra ngoài, Ảm Đạm nhíu mày hỏi "Nàng mang thai bao lâu rồi?"

      " đến hai tháng." Lão già mặt đầy nếp nhăn đưa ra hai cái ngón tay.

      " đến hai tháng nên có thể bỏ ?" Ảm đạm quay đầu hí mắt nhìn lão già, trong mắt lộ vẻ hoài nghi .

      " , Chủ Nhân, ta đâu dám lừa ngài. Chẳng lẽ Chủ Nhân quên chúng ta tổ tiên nhiều thế hệ là làm cái gì sao?" lão già mặt đầy nếp nhăn có chút nóng nảy, cố gắng phân trần .

      Ảm Đạm xoay người, lạnh lùng : "Lui ra , đem thuốc đưa tới."

      "Vâng thưa chủ nhân" lão già lúc này mới yên lòng ra ngoài.

      Ảm Đạm vuốt cằm của mình nhìn nử nhân giường , nếu là nàng mang thai có sai. Nhan Thanh gia tộc nhiều thế hệ đều nghiên cứu về vưu thuật ,cùng y lý,đối với thân thể con người người hẳn là phi thường hiểu biết, mười chín được chọn làm đại tộc trường thứ mười chín của Nhan Thanh gia , cho tới bây giờ khám cho rất nhiều người. Tuyệt đối phán đoán sai lầm.

      tại cần phải làm như thế nào xoá sạch đứa bé trong bụng của nàng. Cho dù nàng đem mình làm Hiên Viên Vân, nhưng là có nghĩa là nàng rất mù quáng nghe theo mà ngoan ngoãn đem thuốc uống vào.

      Ảm Đạm bỗng nhiên xoay người ra cửa, ra ngoài. hiểu được tại thể thuận lợi xóa đứa bé này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 112
      Edit: hathai
      Beta: yanafr

      Ngay lúc Nhan Thanh Thập Cửu chuẩn bị thuốc hoa hồng phia sau đột nhiên truyền đến thanh lạnh lùng của Ảm Đạm: “ cần nóng nảy”. Thập cửu, có loại thuốc muốn ngươi tìm trước xem.
      Nhan thanh thập cửu khiếp sợ, chủ nhân vào lúc nào? Vô thanh vô tức xuất trước mặt mình, doạ chết người.
      “Chủ nhân muốn thuốc gì?” nhan thanh thập cửu buông thuốc trong tay xuống, xoay người nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ảm Đạm cung kính hỏi.
      “Có loại thuốc nào vô sắc vô vị, ăn vào làm cho người ta suy yếu, nhưng lại đối với thân thể có thương tổn ?” Ảm Đạm trầm tư lát ra thuốc mình muốn.
      Nam thanh thập cửu đảo tròng mắt, hít hơi, cẩn thận :” Chủ nhân muốn thuốc loại này có, nhưng đối thân thể có thương hại thể, khó tránh khỏi có chút thương tổn”.
      “Cho ngươi thời gian ba ngày, làm cho nó đối than thể vô hại”. Ảm Đạm hề mất thời gian vô nghĩa, thản nhiên bỏ lại câu rồi ra ngoài.
      Nhan thanh thập cửu mày chau lại. Chủ nhân ra lệnh đúng là nan đề. Điều này sao có thể? vật khắc vật,đây là quy luật a. Trong long nghĩ như vậy, nhưng dám ra ý nghĩ, chỉ có thể thở dài bắt đầu nghĩ biện pháp.
      Ảm Đạm bước chậm bên cạnh hồ. Trong hồ, cá cho là có người đến cho ăn liền vây quanh lại. Ảm Đạm nhìn với ánh mắt lạnh lẽo lấy ra con cá chép, thai nhi trong bụng nàng phải xoá sạch. Lí do duy nhất chính là than thể nàng quá yếu, thể sinh hạ đứa . Nếu sinh ra, mẫu tử đều bảo vệ được, chỉ có như vậy mới có thể làm nàng ngoan ngoãn uống thuốc.
      lâu về sau, Vô Hồn chất vấn Ảm Đạm, vì sao muốn xoá sạch đứa của Nhược Khả Phi, tại sao muốn xoá sạch? Ảm Đạm thuỷ chung trả lời được. Bởi vì sâu trong tâm hồn , đó là đáp án muốn thừa nhận.
      Trong nhà gỗ.
      Nhược Khả Phi chậm rãi tỉnh lại, mở mắt liền thấy Ảm Đạm lộ ra nụ cười nhợt nhạt khẽ :” Vân”.
      “ Nàng tỉnh”. Ảm Đạm mỉm cười đỡ Nhược Khả Phi lên, “Theo thói quen” hôn lên trán nàng,” Cảm giác thấy khá hơn chút nào ?”
      “Đầu vẫn choáng váng. Còn có chút khó chịu. “Nhược Khả Phi sờ trán của mình, chau mày, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao luôn buồn ngủ? Dường như có điều gì thích hợp.
      Ảm Đạm nhìn tia nghi hoặc của Khả Phi, khoé miệng co rúm, trong mắt lạnh xuống, ôn nhu đưa tay gắt gao ôm Nhược Khả Phi, cúi đầu bên tai nàng :” Bởi vì, nàng phải làm mẫu thân rồi”.
      “Cái gì?!” Nhược Khả Phi chấn động, theo bản năng vươn tay sờ bụng mình. Trong bụng bằng phẳng có tiểu sinh mạng rồi? Nhược Khả Phi ngơ ngác sững sờ ở trong lòng Ảm Đạm đầu óc trống rỗng. Làm mẫu thân? Bản thân mình nên làm gì bây giờ? Thậm chí mặt nên có biểu tình gì cũng biết.
      “Phi nhi?” Ảm Đạm cúi đầu nhìn Nhược Khả Phi, lại thấy mặt nàng mảnh mờ mịt. Tại sao lại phản ứng như vậy? Nữ nhân biết được mình mang thai phải đều cao hứng sao? Vì sao người trong lòng cho mình cảm giác biết làm sao?!!
      “Phi nhi, nàng làm sao vậy?” Ảm Đạm cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, dường như có chút run rẩy, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái chưa từng có, thầm nghĩ giờ này chỉ muốn gắt gao ôm lấy thiên hạ trong lòng, nàng mới run. Ảm Đạm phát dị thường trong lòng mình.
      “Ta, ta biết”. Nhược Khả Phi đờ đẫn ra ý nghĩ trong lòng, trong mắt mảnh mê man. Mình biết nên làm thế nào đối chuyện này đến quá đột ngột. Trong bụng mình có hài tử? Cùng Vân có hài tử?! Điều này đại biểu điều gì? kì quái, cảm giác kì quái.
      biết đừng suy nghĩ”. Ảm Đạm ôm thiên hạ trong lòng, bỗng nhiên hiểu được hành động của nàng bây giờ. Trước kia bản thân mình cho rằng nàng hoàn toàn bất luận kẻ nào. Ở chợ đêm lần đầu tiên thấy nàng bản thân mình biết, trong mắt nữ nhân này có độ ấm, trong mắt của nàng chỉ có khí trước mắt, để người nào vào mắt, sau đó lại thay đổi. Trong lòng nàng có người nam nhân kia, trong mắt lại có độ ấm. Thậm chí còn mỉm cười ôn nhu. Rốt cục hiểu được nàng , cho nên còn chưa hiểu được làm thế nào đối mặt, tiếp nhận tiểu sinh mạng này.
      có ý tứ. Ảm Đạm khoe môi có ý cười. Xoá sạch đứa dường như cần phải gấp. Bản thân mình muốn xem, rất muốn xem nữ nhân trong lòng làm thế nào hiểu được đối mặt đứa trong bụng nàng, làm sao để tiếp nhận đứa của nàng.
      Nhược Khả Phi còn mờ mịt vuốt bụng mình. Nơi này có tiểu sinh mạng? Có hài tử?
      Vân….” Nhược Khả Phi nhành thốt ra tiếng, đem mặt vùi vào trong lòng Ảm Đạm, đột nhiên cảm giác được mùi người Vân thay đổi. Trong lòng Nhược Khả Phi dâng lên cảm giác chán ghét, định vươn tay đẩy Ảm Đạm ra, trong đầu bỗng nhiên truyền đến cảm giác nhàng kích thích. Cảm giác chán ghét vô ảnh vô tung biến mất, thay thế là cỗ cảm giác ấm áp ngọt ngào.
      “Ân? Muốn hỏi cái gì?” Ảm Đạm ôn nhu nhàng mà .
      “ Chàng, trong lòng chàng nghĩ thế nào?” Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm, mờ mịt, tại rất muốn biết ý nghĩ của Vân.
      “Ta muốn làm cha, đương nhiên cao hứng”. Ảm Đạm cười ôn nhu, ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, chỉ có chính mới biết, mình phải cười.
      “ Còn nàng, mấy ngày này phải ngoan ngoãn ở nhà hảo chiếu cố bản thân mình. Ta ở bên chiếu cố nàng”. Ảm Đạm như thể đương nhiên rất chân tình, suy diễn ý nghĩ của Vân vô cùng nhuần nhuyễn.
      Trong phòng, hai người lẳng lặng ôm nhau, mảnh nhu tình.
      Còn Hiên Viên Vân chân chính giờ này gian phòng tráng lệ bị ngâm mình trong vò đầy thảo dược, bên cạnh cái vò là Diễm Diễm cùng cảnh ngộ.
      Mùi vị thảo dược phiêu khắp phòng.
      Hai người mặt tái nhợt, gắt gao nhắm mắt, có…chút tri giác.
      Phòng to như vậy, tràn ngập mùi vị thảo dược.
      “Còn phải chờ bao lâu a. vô dụng”. thanh từ tính dễ nghe vang lên bên cạnh.
      “Ta cá cược, cá tiểu tử này khôi phục nhanh hơn”. Thanh dễ nghe của nam tử khác vang lên, ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào Diêm Diễm ngâm mình bên.
      “Thúi lắm! Đương nhiên chính phu khôi phục mau! Nam nhân nữ nhi của ta coi trọng mới khôi phục nhanh nhất”. Thanh từ tính dễ nghe bạo xuất tục, phẫn nộ phản bác lời nam tử còn lại.
      “ Cút! Cái gì chính phu! Nữ nhi của ta cần gì tiểu vương được nuông chiều từ bé!”. Vốn dĩ là thanh ôn thuận giờ lại nổi lên tục dữ dội.
      “Hai người các ngươi!!!Cút cho ta!”. Bỗng nhiên tiếng thét lên, hai vật thể xinh đẹp hoa lệ bay ra rơi xuống xa cánh cửa. nhưng chịu chút đả thương nào, hẳn là người xuất thủ khống chế lực đạo vừa vặn.
      “Nương tử!”
      “Lão bà!”
      Hai thanh uỷ khuất vô cùng.
      “Nếu phải hai ngươi phóng thuốc lung tung, hai người này sớm tỉnh. Đáng đời bị nương tử đánh”. thanh lạnh lùng vang lên.
      “Ngươi cũng cút! Ai là nương tử của ngươi!”. thanh lưu tình chút nào cắt đứt lời . Người chuyện có khuôn mặt giống y Nhược Khả Phi, chỉ là mặt ý nhị thành thục cùng lãnh diễm giống với Nhược Khả Phi, còn có ý cười trong mắt, giọng mỉa mai.
      Hai người nhanh chóng về tới cửa.
      Phiền chết! Trình Thiên Miểu hừ lạnh tiếng, nhìn người trong vò vẫn chưa tỉnh lại , thản nhiên : "Ngày mai vẫn chưa tỉnh bỏ lại núi cho chó ăn!"
      "A?" Mọi người kinh ngạc, nhưng trong vò này là tướng công của nữ nhi bảo bối a!
      "Tỉnh cũng bỏ lại núi cho ta." Trình Thiên Miểu bổ sung câu. để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người nghênh ngang rời . Nếu ngay cả nử nhân của mình cũng bảo vệ được, còn sống làm cái gì? Nếu có thực lực, nữ nhi mình sống cả đời như vậy có ý nghĩa gì. Cái gì là hạnh phúc, cái gì là , cái gì mới là giả dối, ai có thể ràng hết thảy?
      Bóng lưng Trình Thiên Miểu biến mất trước cửa, ba nam nhân mới tụ lại với nhau. Ba người hai mặt nhìn nhau, nâng khóe miệng. Cũng tốt, khôi phục võ công hai người là đủ rồi, còn lại bọn họ tự mình làm.
      "Ta cảm thấy chính phu hảo." Nam tử thanh từ tính dễ nghe chỉ Hiên Viên Vân.
      "Stop(dừng lại- mấy cha này biết Englíh à?)!" Nam tử thanh ôn nhuận tiếp tục dây dưa vấn đề này."Đừng thêm thuốc loạn, mặc kệ ngày mai tỉnh hay tỉnh đều đem bọn họ bỏ lại núi ."
      "Hảo cái gì, hai người kia nếu hảo bị ám toán bỏ xuống vách núi đen." Thanh lạnh lùng khinh thường.
      Hai người tiếng, nhún vai, theo nam tử thanh lạnh lẽo ra khỏi phòng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      #000000; font-family: Tahoma;']font-size: large;']Thất dạ sủng cơ 112

      #000000; font-family: Tahoma;']font-size: large;']Edit:font-size: large;']Quảng Hằng

      Beta: yunafr
      #000000;


      #000000; Tại nhà gỗ trong rừng cây.

      #000000; "Ăn cái này." Ảm đạm mỉm cười, gắp thức ăn vào chén Nhược Khả Phi.

      #000000; Nhược Khả Phi hướng Ảm Đạm cười , trong dạ dày đột nhiên trận dâng lên.

      #000000; "Nôn ~~" Nhược Khả Phi chau mày, cổ họng ngừng dâng lên cảm giác làm cho Nhược Khả Phi rất khó chịu. Đây là phản ứng có thai? Trước kia thời điểm mẫu thân mang thai cũng là khó chịu như vậy sao?

      #000000; "Phi nhi ~~" Ảm Đạm nhàng vỗ lưng Nhược Khả Phi , hơi nhíu mày, "Thế nào?"

      #000000; "Hoàn hảo. Bất quá muốn ăn, cảm thấy buồn nôn." Nhược Khả Phi cười khổ, buồn nôn tới khi nào đây?

      #000000; "Vậy ăn nữa." Ảm Đạm đỡ Nhược Khả Phi lên, "Nàng nghỉ ngơi trước, ta thu thập."

      #000000; "Ân." Nhược Khả Phi ôn nhu cười, vươn tay ôm cổ Ảm Đạm, kiễng chân hôn lên mặt Ảm Đạm rồi mới trở về phòng.

      #000000; Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng mưa rơi tích tí.

      #000000; "Trời mưa ." Ảm Đạm vuốt ve mái tóc Nhược Khả Phi, "Vừa vặn, nàng có giấc ngủ ngon ."

      #000000; Vào đầu thu, mưa hạ mát mẻ cực điểm.

      #000000; Nhược Khả Phi nhàng ngáp cái, nàng nhớ phụ nữ có thai có vẻ thích ngủ, đây chính là nguyên nhân nàng mệt rã rời sao?

      #000000; "Ngủ . Ta luôn ở đây ." Ảm Đạm mỉm cười theo "Thói quen" hôn lên trán Nhược Khả Phi. Đắp mền cho nàng, nhìn Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền rồi lẳng lặng ngồi bên, đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của Nhược Khả Phi mới đứng dậy ra khỏi phòng.

      #000000; Nhìn bàn đầy thức ăn, Ảm Đạm chậm rãi ngồi xuống.

      #000000; Tay chậm rãi sờ lên cổ mình, rồi nhàng sờ lên mặt. Vừa rồi, lần đầu tiên có nữ nhân đối với mình thân mật như vậy.Bắt đầu từ lúc nào, mình bài xích nàng thân mật với mình?

      #000000; "Có phải rất thích ?" thanh tràn ngập nguy hiểm đột nhiên truyền đến trong tai Ảm Đạm. Ảm Đạm quay đầu nhìn phía thanh truyền đến. Bởi vì biết, có thể an toàn tới đây chỉ có đệ đệ mình . Sớm phân phó thuộc hạ cần ngăn cản . Vừa rồi thấy được tất cả hay là thấy được ít?

      #000000; "Ngươi trở về nhanh a." Ảm Đạm cúi đầu , cố đè thấp thanh của mình làm cho Vô Hồn phẫn nộ. Muốn giấu diếm cho người trong phòng biết phải ?

      #000000; Ảm Đạm , ngăn trở Vô Hồn bạo phát: "Nàng mang thai."

      #000000; Vô Hồn sửng sốt, đứng ngây ngốc tại chỗ.

      #000000; ". ra ngoài ." Ảm Đạm nhàng rồi bay lên , biến mất ngay tại chỗ. Vô Hồn đuổi theo phía sau.

      #000000; Sâu trong cánh rừng hai huynh đệ đứng đối diện , khí nặng nề như có thể phun hoả .

      #000000; "Muốn làm phụ thân của đứa ?" Ảm Đạm khẽ cười, thanh châm chọc, nghiêm túc hỏi.

      #000000; "Đứa của Hiên Viên Vân?" Vô Hồn cắn răng ra từng chữ. Ngày ấy,mình ở dưới vách núi đen tìm hai người,làm thế nào cũng tìm thấy, ngay cả thi thể cũng thấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cả hai đều tìm được, tìm nhiều ngày như vậy, mà thu hoạch được gì. Về đây muốn nhìn xem nàng thế nào, lại có người báo cho biết nàng ở nhà gỗ trong rừng. Người mai phục chung quanh cũng phải bình thường. Điều khiến mình kinh ngạc là màn vừa thấy kia.

      #000000; Nàng ôm , hôn !

      #000000; Nàng đem thành Hiên Viên Vân ôm, hôn.

      #000000; Vô Hồn đối mặt vấn đề, Ảm Đạm yên lặng chính là chấp nhận.

      #000000; "Ta cần, thả nàng ." thanh Vô Hồn trầm thấp chứa phẫn nộ, "Tối hôm đó ta qua với ngươi rồi, ta cần nàng như vậy."

      #000000; "Nhưng ta cảm thấy như vậy có gì là tốt." Ảm Đạm nở nụ cười, "Nàng bây giờ có hài tử, nhưng lại biết đối đãi như thế nào. Có hứng thú dạy nàng"

      #000000; "Làm sao ngươi có thể như vậy? !" Vô Hồn lạnh lùng nhìn người trước mắt, "Ngươi làm gì nàng?"

      #000000; "Chậc chậc ~~" Ảm Đạm cười chút để ý tiếp tục ."Ta có thể làm gì nàng? Là nàng biết làm mẫu thân như thế nào. Ta chỉ muốn dạy nàng mà thôi."

      #000000; "Ngươi bậy bạ gì đó!" Vô Hồn phẫn nộ cắn chặt răng.

      #000000; "Ta quàng. Nếu ngươi lưu lại vài ngày nhìn xem." Ảm Đạm cười tự đắc, để ý tới phản ứng của Vô Hồn , xoay người rời .

      #000000; Vô Hồn nghĩ đuổi , lại thể nào nhấc cước bộ. Nàng mang thai! Nàng mang thai! Nếu nàng biết cho tới thời khắc này người cùng nàng ở chỗ phải Hiên Viên Vân thế nào? Nếu nàng biết Hiên Viên Vân bị đánh hạ vách núi đen thế nào?

      #000000; Vô Hồn tâm loạn đoàn, ràng. Mình bây giờ nên làm thế nào? Nhìn nàng cười hạnh phúc, đó vốn là nên cười với Hiên Viên Vân , giờ này cười với lão ca của mình. Nếu ngay từ đầu mình thay thế lão ca ..., có phải nàng cũng cười với mình như vậy. Đây là trộm ! Trộm hạnh phúc! Bản thân mình cần nàng như vậy !

      #000000; Trong rừng lá rụng bay tán loạn, mưa rơi lạnh lẽo bám vào mặt, người Vô Hồn. Vô Hồn nhìn bóng lưng Ảm Đạm xa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chậm rãi suy sút ngồi xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la. Bản thân mình, nên làm thế nào cho đúng?

      #000000; biết bao lâu, dường như chung quanh đều biến thành hư vô, cái gì cũng tồn tại. Vô Hồn lẳng lặng nghe tiếng tim đập của mình.

      #000000; "Thiếu chủ." thanh đột ngột truyền đến.

      #000000; Vô Hồn mờ mịt ngẩng đầu nhìn người quỳ trước mặt mình, là thuộc hạ của lão ca?

      #000000; "Thiếu chủ, nơi này rất lạnh, Chủ Nhân mời người vào nhà." Người quỳ mặt đất thấp giọng .

      #000000; Vô Hồn hạ mắt xuống, mặt biết biểu tình gì.

      #000000; "Thiếu chủ, thỉnh." Người quỳ mặt đất hề động, dường như chờ Vô Hồn mới đứng dậy .

      #000000; Vô Hồn thở dài, chậm rãi đứng dậy ra khỏi khu rừng .

      #000000; Vào nhà? Vào phòng ai? Gian nhà gỗ kia mình có cách nào vào .

      #000000; Loạn, tất cả đều loạn.

      #000000; Vô Hồn hít hơi dài, tạm thời áp chế phiền não trong lòng . Vu thuật làm thế nào giải được? Hiên Viên Vân rốt cuộc ở đâu? Bản thân mình làm thế nào mới tìm được ?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 113

      Edit:Quảng Hằng

      Beta: yunafr

      Bản thân muốn tại thay đổi tất cả

      Bởi vì nụ cười của nàng bây giờ phải chân !

      Mưa rơi tí tách, gió lạnh thổi qua.

      Vô hồn quay đầu, ra khỏi cánh rừng, thân ảnh biến mất .

      Ảm Đạm tựa vào cạnh cửa nhà gỗ, nhìn mưa phùn, ánh mắt trầm xuống. Bỗng nhiên căng thẳng, lưng đôi tay bé mềm mại. Ảm Đạm ngẩng đầu, thản nhiên cười. Xoay người ôm người đứng phía sau vào lòng, ôn nhu hỏi: "Dậy làm gì sao ngủ nữa?"

      Nhược Khả Phi cúi đầu gì, càng ôm chặt Ảm Đạm

      "Làm sao vậy?" Nụ cười mặt Ảm Đạm biến mất, có chút khẩn trương nhìn người trong long.

      " biết, trong lòng cảm thấy trống vắng, là lạ ." Nhược Khả Phi nhíu mày, . Rốt cuộc làm sao thế này? Vân bên cạnh mình, nhưng vì sao cảm thấy xa xôi. Càng cảm thấy xa xôi, càng ôm chặt , muốn cảm thấy tồn tại của .

      Đáy mắt Ảm Đạm lên tia hàn quang lạnh lẽo, thanh càng ôn nhu ;"Ta vẫn ở bên cạnh nàng, có phải trong bụng có đứa , trong lòng luôn yên?"

      Nhược Khả Phi nhàng tựa đầu vào ngực Ảm Đạm bất lực trả lời: "Có lẽ là có chút buồn ."

      Ít ngày nữa chúng ta ra ngoài du ngoạn được ?"Ảm Đạm vươn tay nhàng vuốt tóc Nhược Khả Phi.

      "Ân." Nhược Khả Phi nhiều, ôn thuần gật đầu.

      "Lạnh ?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi chỉ mặc quần áo đơn bạc liền hỏi:

      " lạnh." Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười, vươn tay ôm cổ Ảm Đạm liền hôn lên môi . Nhược Khả Phi lẳng lặng nhắm mắt lại, hôn người trước mắt. Môi Vân lúc nào có chút lạnh? Nhược Khả Phi hơi hơi nhíu mi, trong lòng vừa lên ý nghĩ, lập tức hoàn toàn biến mất.

      Ảm Đạm giật mình, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh phóng đại trước mắt, nàng hôn mình? Đôi môi mềm mại, hương vị ngọt ngào đầu lưỡi chậm rãi thăm dò tiến vào. Ảm Đạm hai mắt nhắm nghiền, đáp lại . Ôn nhu hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, tiếng thở càng ngày càng gấp. Ảm Đạm bỗng nhiên luyến tiếc buông thân mình mềm mại ấm áp trong lòng. ra, hôn là cảm giác như vậy sao? Làm cho người ta muốn dừng lại.

      Hai người thở hổn hển, rồi mới tách ra. Nhược Khả Phi như có ý buông tha, Khả Phi tinh tế hôn mặt, lên cằm Ảm Đạm ,kiễng chân hôn lên cổ .

      Ảm Đạm hoàn toàn cứng đờ, tùy ý Nhược Khả Phi hôn. Hạ thân bắt đầu khô nóng. Ảm Đạm cầm vai Nhược Khả Phi đem nàng dời ra.

      " Vân?" Nhược Khả Phi tròn mắt nhìn vẻ mặt quái dị của Ảm Đạm, trong mắt thản nhiên nghi hoặc, còn có ủy khuất. Vân chưa từng cự tuyệt khi mình hôn a.

      "Đứa ngốc,nàng bây giờ có đứa a, nàng muốn phạm sai lầm sao?" Ảm Đạm cười khổ, nhìn Khả Phi ủy khuất, trong lòng có chút đành lòng. Vì sao?

      "Nga ~~" Nhược Khả Phi giật mình, phục hồi tinh thần, thân thủ sờ bụng bằng phẳng .Nơi này có đứa bé rồi, chính bản thân mình đôi khi bất tri bất giác quên, cảm giác càng ngày càng lạ, ở đây, lại có thể có sinh mệnh . Mười tháng mới có thể sinh ra? Bản thân mình phải cách xa mười tháng?

      " suy nghĩ gì?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi biểu tình mờ mịt , biết nàng nghi hoặc trong bụng mình là tiểu sinh mạng . Vì sao bản thân mình cảm thấy trước mắt Nhược Khả Phi mờ mịt có chút đáng ?

      "Nghĩ về tiểu sinh mạng trong bụng ." Nhược Khả Phi ngây ngốc . Giờ phút này nàng còn là nữ nhân tàn khốc, lạnh lẽo trước kia, nàng bây giờ là ngây thơ biết gì.

      "Ha ha ~~" Ảm Đạm nghe Nhược Khả Phi nở nụ cười, đưa tay nhàng sờ bụng bằng phẳng , "Về sau ở đây lớn lên"

      "Ta cũng biết vậy." Nhược Khả Phi chép miệng thầm . Bản thân đương nhiên biết thai nhi trong bụng bình thường bốn tháng mới bắt đầu thấy, năm tháng là thời điểm thấy được ràng. Nhưng mà, vẫn cảm thấy rất quái dị a.

      "Về sau bụng lớn được." Ảm Đạm nhìn thần sắc phức tạp của Nhược Khả Phi.

      " bậy." Nhược Khả Phi trừng mắt nhìn Ảm Đạm, mặc dù mang thai cảm giác rất kỳ quái, nhưng đây là điều cơ bản mà mình biết đến. Vươn tay nhéo Ảm Đạm căm hận , " được chàng cõng ta."

      Ảm Đạm cảm thấy trong ngực hơi đau đớn mỉm cười, vươn tay cầm đôi tay bé của Nhược Khả Phi, chậm rãi đặt lên môi nhàng hôn, cười rộ lên:"Đương nhiên là ta cõng nàng ."

      "Hừ." Nhược Khả Phi cúi đầu hừ tiếng, dựa sát vào trong long Ảm Đạm.

      Ảm Đạm cúi đầu nhìn thiên hạ ở trong lòng , mỉm cười . Lúc này đây, ngay cả chính bản thân cũng phát , nụ cười kia thản nhiên ràng truyền thẳng đến đáy mắt.

      Ảm Đạm chậm rãi vươn tay, cực nhanh điểm huyệt ngủ của Nhược Khả Phi , Nhược Khả Phi phát thân mình muốn mềm tuột xuống. Ảm Đạm ôm Nhược Khả Phi vào trong phòng.

      Đặt Nhược Khả Phi lên giường, Ảm Đạm nhàng tháo giày cho Nhược Khả Phi, nhìn chằm chằm thiên hạ giường . Trong lòng có chút khủng hoảng, nghĩ cùng nàng tại đây ở chung. Nhưng trong lòng vì sao có cảm giác này, bản thân mình nghĩ thế nào cũng thông.

      Ảm Đạm cúi xuống cẩn thận vén tóc trán Nhược Khả Phi hôn rồi mới xoay người ra khỏi phòng. Mà chính cũng ý thức giờ Nhược Khả Phi ngủ say, hoàn toàn cần hôn theo thói quen.

      Ảm Đạm đứng trước cửa nhìn mưa bên ngoài trời, ánh mắt lạnh như băng. Lặng lẽ bước trong mưa.

      Rời xa nhà gỗ, Ảm Đạm chắp tay sau lưng đứng lặng trong rừng, thản nhiên hô: "Thiên vô."

      " Chủ Nhân có gì phân phó?" . Nam tử mạnh mẽ cả người ướt đẫm bỗng nhiên ra quỳ trước mặt Ảm Đạm.

      ", tăng người tìm Hiên Viên Vân cùng Diêm Vương." Chậm rãi, lời Ảm Đạm trầm :" cần sống."

      "Vâng" nam tử Thiên Vô trịnh trọng lên tiếng.

      "Có thể điều động toàn bộ người chữ thiên." Ảm Đạm lơ đãng để lại câu kinh nhưng lại khiến thiên vô cả kinh, như quăng cả tảng đá lớn vào long hồ yên ả vậy.

      "Vâng" mặt thiên vô cũng biểu tình, lạnh lùng , Chủ Nhân làm gì luôn luôn có ý nghĩ của mình!

      " thôi." Ảm Đạm chắp tay sau lưng ra ngoài cánh rừng. "Nơi này cần người canh giữ hạ chữ thiên cho lui xuống ( đem chữ lót cùng trung chữ lót nhân điều lại đây)"

      " Thuộc hạ cáo lui." Thiên vô thầm kinh hãi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 113
      Edit:Quảng Hằng
      Beta: yunafr

      Mưa, nhàng rơi vào mặt Ảm Đạm, Ảm Đạm thân thủ lột mặt nạ xuống, rảo bước tiến vào phủ đệ, Nhị Đương gia vội vàng cầm theo cây dù ra đón.
      "Chủ Nhân, người ướt đẫm." Nhị Đương gia kêu to, nhìn Ảm Đạm từ đầu đến chân quần áo đều ướt đẫm.
      "Chủ nhân!!!!." Ảm đạm để ý Nhị Đương gia kêu to, thản nhiên rời bước lên phía trước, vào trong đình viện.
      Nhị Đương gia ngẩn ra, theo sát phía sau.
      Hai người đứng trong đình, Ảm Đạm nhìn giọt mưa rơi trong hồ nổi lên sóng gợn, im lặng có lên tiếng. Nhị Đương gia cũng gì chỉ lẳng lặng đứng phía sau.
      " lâu trước đây, ngươi cũng ngươi có nương tử , đúng ?" Ảm Đạm bỗng nhiên lên tiếng . Nhị Đương gia ra trước đây gặp rất nhiều giai nhân, cũng gặp nhiều kĩ nữ thanh lâu, nhưng chưa có qua đêm với bất kỳ nữ nhân nào.
      "Chủ Nhân?" Nhị Đương gia nghi hoặc nhìn khuôn mặt Ảm Đạm chút thay đổi . Ảm Đạm gì chỉ nhìn mưa trong hố.
      "Vâng, thuộc hạ có nương tử”.Nhị Đương gia nở nụ cười. Chủ Nhân phải sớm biết tất cả sao, vì sao bây giờ đột nhiên hỏi như vậy?
      Bản thân mình vốn có nương tử tương thân tương ái , nhưng cha mẹ lại cố chấp nạp thêm tiểu thiếp cho mình, cái gì cũng nghe. Bản thân mình đối với tiểu thiếp kia quan tâm đến nàng, nàng nấu canh cho mình mình uống, nàng khâu quần áo mình cũng mặc, cho tới bây giờ chưa từng qua đêm ở chỗ nàng.Nàng lãnh đạm với tất cả, chỉ biết chịu khổ yên lặng và chấp nhận. Khi đó, bản thân mình cảm thấy có nương tử của mình là đủ rồi, nương tử của mình là Ôn Nhu xinh đẹp như vậy. Cho đến ngày đó gia có biển, mình bị giam cần số tiền lớn để chuộc mình ra ngoài. Trong ngục giam sặc mùi ẩm ướt tuỵệt nhiên sốt ruột, bởi vì chính bản thân mình biết, nương tử nhất định bán của cải trang sức của nàng lấy tiền tới cứu mình ra ngoài.
      Quả nhiên, qua mấy ngày mình được thả ra ngoài, mừng rỡ về nhà, nhìn thân ảnh tiều tuỵ của cha mẹ. thấy nương tử, cũng thấy có tiểu thiếp, cha mẹ mắng bản thân mình có lương tâm, khóc, đứt quãng đem ra, bản thân mình mới biết. Lúc mình vừa mới vào ngục ngày đầu tiên, nương tử liền mang theo trang sức đáng giá trong nhà cùng hạ nhân bỏ trốn. Còn tiểu thiếp có trang sức bán lấy tiền, chỉ có thể bán mình vào thanh lâu đổi lấy lượng lớn bạc cứu mình ra. Mà ngay khi mình ra tù nàng liền tự sát. Từ đó về sau, trong lòng mình chỉ có nàng là nương tử.Nàng vĩnh viễn ở trong lòng mình.
      Nhớ lại, Nhị Đương gia sắc mặt dần dần chùng xuống. Bản thân mình nợ nàng đời này cũng trả hết.
      "Ngươi thực nương tử của ngươi sao?" Ảm Đạm mông lung nhìn bầu trời bao la, thản nhiên .
      Nhị Đương gia cười rộ lên, trả lời vấn đề này, chỉ nhàng : "Trong lòng ta, từ nay về sau chỉ có thể chứa người là nàng."
      "Ha ha." Ảm Đạm thản nhiên cười rộ lên, gì thêm.
      Nhị Đương gia nhìn mặt Ảm Đạm, có chút khó hiểu. Bỗng nhiên, trong lòng kinh động, hay là, Chủ nhân đó có người trong lòng? ! !
      Mà ở dưới chân núi, Hiên Viên Vân cùng Diêm Diễm lườm nhau.
      Cảm giác duy nhất.
      Lạnh.
      Hai người trần như nhộng ngồi trong miếu, trong mắt khó hiểu. Kinh mạch người dường như sớm khôi phục, chân khí thông thuận. Đây là chuyện gì?
      Ở phía xa sơn đạo, vài thanh vang lên dường như tranh chấp cái gì.
      "Nương tử mặc kệ bọn họ là sao?"
      "Vô nghĩa, muốn xen vào ngươi mà coi."
      "Nhưng là, y phục cũng có, có phải có điểm rất. . . . ."
      Diêm Diễm cùng Hiên Viên Vân gì mắt nhìn về phía bốn phía. Võ công khôi phục, xem ra là được người cứu rồi, nhưng vì sao người bộ y phục cũng có? Là ai cứu mình đây?
      "Trước hết phải tìm y phục." lâu sau, Hiên Viên Vân .
      Diêm Diễm nhìn chung quanh miếu đổ nát, quần áo có, nhưng vải có.
      "Trước quấn tạm rồi tìm quần áo." Diêm Diễm bất đắc dĩ .
      "Sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì?" Hiên Viên mặt đổi sắc đem vải rách quấn lên người, lại kéo xuống đưa cho Diêm Diễm.
      Diêm Diễm nhận lấy, tự nhiên hiểu được hỏi cái gì. Diêm Diễm cúi đầu thở dài: "Chỉ sợ nàng giờ này bị trúng vu thuật biến Ảm Đạm trở thành ngươi. Vô Hồn cự tuyệt làm thế thân của ngươi.
      Sắc mặt Hiên Viên Vân trầm xuống.
      "Hừ." Hiên Viên Vân lạnh lùng hừ tiếng, giọng mỉa mai ý cười lên miệng, "Chúng ta xem."
      "Ân." Diêm Diễm cúi đầu nhìn Huyền Thiết Kiếm, nhặt lên,thầm nghĩ người cứu mình chu đáo, vũ khí cũng nhặt giúp mình. Nhưng lại đem quần áo lột sạch .
      Hai người bọc vải rách, đợi trời tối mới đến vùng phụ cận trộm hai bộ quần áo mặc rồi mới dám ra gặp người.
      Hiên Viên Vân kéo kéo góc áo, chau mày, bây giờ chỉ có thể liên hệ với lực lượng bọn họ trước, nhưng mình yên lòng Phi nhi, hay là tìm được nàng trước rồi sau. Ảm Đạm, quả nhiên là người đáng sợ, có thể ở thời khắc cuối cùng đánh lén mình. Đau đầu nhất là, võ công của phải bình thường , thực lực trong tay cũng thể khinh thường.
      Trầm mặc lát, Diêm Diễm bỗng lên tiếng : "Trước tiên liên hệ với Vô Hồn ."
      Hiên Viên Vân nhìn Diêm Diễm, có chút do dự :"Vô Hồn có thái độ gì "
      " là người ngu, cho nên, tuyệt đối đồng ý với ý kiến của Ảm Đạm, đây cũng là ưu điểm của ." Diêm Diễm biết khen hay chê .
      "Có biện pháp tìm được ?" Hiên Viên Vân trầm ngâm hỏi vấn đề suy nghĩ trong lòng. Nhớ lại lúc cùng tìm giải được cho Phi Nhi, Vô Hồn có vẻ thẳng thắn.
      "Có thể tìm ." Diêm Diễm khẳng định trả lời, " hẳn biết nàng bị đưa đâu . theo có thể tiết kiệm nhiều việc."
      "Tìm như thế nào?" Hiên Viên Vân nghi hoặc.
      " nhiệm vụ các. Thiên hạ sát thủ độc lai độc vãn cùng tổ chức sát thủ đều sinh ra từ đó." Diêm Diễm cau mày, "Thanh thánh quốc nhiệm vụ các hình như ở kinh thành tại sòng bạc dưới long đất mấy câu biết là ta."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :