1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 109
      Edit:  Quảng Hằng
      Thần kỳ , Ảm Đạm có ra tay đánh người, chính là mặt lộ ra nụ cười khổ: "Vẫn chưa từng hỏi quá ngươi muốn nhất cái gì, hôm nay lão ca hỏi ngươi, ngươi phải thành trả lời, ngươi muốn cái gì? Mặc kệ ngươi muốn cái gì, lão ca đều làm cho ngươi có được nó."
      "Lão ca, ngươi hôm nay có phải vậy hay phát xuân nữa à?" Vô Hồn đàn giận lại ra lời như vậy.
      "Đông" hạ xuống, Ảm Đạm vươn tay trong bóng đêm chuẩn xác đập vào trán Vô Hồn.
      "Đau quá a, lão ca đáng chết." Vô Hồn che trán của mình, tức giận khẽ gọi .
      "Ta ở nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi ở đây hươu vượn, cắt lấy đầu lưỡi ngươi cho chó ăn !" Ảm đạm lại có chút chán nản.
      "Muốn ?" Vô Hồn yên tĩnh trở lại, "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
      "Ngươi có phải hay muốn nữ nhân kia?" Ảm đạm thanh rất nhưng cũng rất lạnh lùng .
      "Lão ca! ! !" Vô Hồn kinh ngạc hô ra tiếng.
      "Đừng tưởng rằng ta cái gì cũng nhìn ra, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi hảo tâm như vậy theo sát giúp nàng tìm thuốc giải là vì cái gì?" Ảm đạm thanh lãnh khốc
      Vô Hồn há to miệng, lại biết nên cái gì cho phải.
      Đêm, bên ngoài lều tiếng gió từng cớn rít lên.
      Tối đen mảnh.
      Hắc ám, địa phương sinh ra tội ác .
      như thế sao?
      Trong lều, mọi người kéo chặt chăn.
      Ngày mai, còn muốn tiếp tục leo núi. Thủy lộ tiên hoa ở đó cùng.
      Hôm sau, tiếng chim hót thanh thúy làm mọi người thức giấc.
      Lại tiếp tục hướng lên núi .
      Vô Hồn sau cùng vẫn cúi đầu gì, Ảm Đạm hưng trí dường như cũng cao, chậm rãi tuốt ở đàng trước.
      mãi đến buổi trưa, mọi người mới thấy được đỉnh núi.
      "Cuối cùng tới." Bạch Hạnh sớm mệt mỏi thở hồng hộc, Diêm Diễm vẫn như cũ ở bên cạnh giúp đỡ nàng. tại rốt cục cũng đến được đỉnh núi ,mọi người tự nhiên là ai cũng mừng rỡ.
      "A" Bạch Hạnh nhìn phía trước dường như có bóng người, kinh ngạc kêu lên tiếng, "Phía trước giống như có người a, còn rất nhiều?"
      Mọi người nhìn về phía trước, quả nhiên có hơn hai mươi người canh giữ ở phía trước, thanh niên khí bừng bừng đứng đầu, mặt bất phàm, bên trái lão già mặt đầy nếp nhăn , bên phải là người che mặt , theo dáng người xem ra là nữ tử tuổi xuân xanh. Dưới vách gió thổi mấy người góc áo phiên bay, thanh niên cầm đầu khuôn mặt đầy nghiêm nghị. Trước mặt bọn gốc cây cực lớn nở đầy hoa, lửa kia hồng nụ hoa nụ hoa chớm nở. Giọt sương còn đọng ở phía lòe lòe sáng lên, là làm người thích. Thoạt nhìn cũng sắp mở ra rồi, mọi người liếc mắt nhìn, kết luận đó là thủy lộ tiên hoa sai.
      Còn chưa chờ bọn người Nhược Khả Phi lên tiếng, cầm đầu thanh niên thấy, quét mắt nhìn,lạnh lùng lạnh ngay vào điểm chính: "Các vị cũng là vì thủy lộ tiên hoa mà đến?"
      Mọi người ngẩn ra, lập tức Hiên Viên Vân gật gật đầu: " sai nương tử của ta trúng độc, cần thủy lộ tiên hoa này làm thuốc.
      "Vậy là xin lỗi, ta cũng vậy cần vị thuốc này, ở đây chờ đợi ba năm . Nương tử của ta cũng là trúng độc sắc mặt biến thành đen, cần vị thuốc này khôi phục dung mạo của nàng, ta để cho các ngươi lấy." Người trẻ tuổi giọng lạnh lùng tràn đầy kiên quyết. Dứt lời, quay đầu ánh mắt ấm áp nhìn che mặt.
      Mọi người nhìn về hướng che mặt nguyên nhân cũng là bởi vì trúng độc mà biến thành đen sao?
      "Xem thực lực chuyện ." Ảm Đạm cười khẽ tiếng, đem vác lưng gì đó nhét vào thượng, "Thủy lộ tiên hoa cũng phải của nhà ngươi , cũng phải ai tới trước là được ."
      "Các hạ có ý là cùng với chúng ta tranh ?" Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng, thản nhiên , "Ta hy vọng người khác chúng ta lượng kiếm sơn trang lấy đông ép ít. Nhưng là, hôm nay vì thủy lộ tiên hoa, ta tình thế bắt buộc."
      "Chậc chậc ~~ ra là lượng kiếm sơn trang trang chủ cát Kinh Phong a." Ảm đạm vuốt cằm của mình mỉm cười, cười tràn đầy nguy hiểm, " đáng tiếc, chúng ta hay là đánh tính buông tay. Ngươi đây chẳng qua là vì khôi phục dung mạo, chúng ta đây chính là dùng để cứu mạng ."
      Hiên Viên Vân gì, rút kiếm. Bất kể là cái gì sơn trang, muốn nhường lại, tuyệt đối có khả năng ! .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 110.
      Edit: Kim*Vĩnh lạc*

      “Hừ!” Cát Kinh Phong hừ lạnh tiếng, cũng rút kiếm ra, xung quanh người của Lượng Kiếm sơn trang cũng đều rút kiếm, trừng mắt đối với đoàn người Hiên Viên Vân.
      “Tướng công.” Nữ tử che mặt bỗng nhàng mở miệng, “ Chúng ta đem Tương thủy lộ tiên hoa này nhượng lại được ? Dù sao đối phương cũng cần tới thuốc này cứu mạng. Mà mặt của ta…….”
      được!” Cát Kinh Phong chờ che mặt cho hết lời liền ngụm ràng lạnh lùng cự tuyệt, “Vì hoa này chúng ta chờ ở đây ba năm rồi, vất vả mới chờ đợi tới lúc hoa này nở ra, chờ hoa nở để có thể chữa khỏi mặt của nàng. Trăm ngàn lần thể đem hoa này nhượng lại. Bởi vì hoa này muốn nở phải đợi hai mươi năm !”
      che mặt hơi phát ra tiếng thở dài, bất đắc dĩ cúi đầu, gì thêm. Bởi vì nàng biết mình có gì nữa cũng đều vô dụng. Tướng công của nàng dù có thế nào cũng đều thay đổi quyết định, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho tài cán của đối phương.
      cần nhiều lời vô ích.” Ảm Dạ nhún vai lại rút mạnh kiếm ra, hướng Cát Kinh Phong đánh tới.
      Cát Kính Phong nhìn thấy tốc độ của Ảm Dạ, biết người tới đều phải đơn giản. Lạnh lùng khẽ quát: “Lên!”, liền hướng tới Ảm Dạ nghênh chiến.
      Hiên Viên Vân đem Nhược Khả Phi nhàng đẩy ra sau, cũng hướng lên nghênh đón. Vô Hồn cùng Diễm Diễm cũng dài dòng, lập tức rút kiếm ứng chiến.
      Bạch Hạnh nhíu mày lôi kéo Nhược Khả Phi sang bên.
      Nhước Khả Phi lẳng lặng nhìn màn trước mắn, trường động chính là ông lão đầy nếp nhăn, nữ tử che mặt, còn có nàng và Bạch Hạnh. Lại đem ánh mắt chuyển đến trung tâm, ánh mắt lại chìm xuống. Người mà Cát Kính Phong kia mang đến thân thủ cũng tệ. Chia ra làm năm sáu đánh người bên ta, đánh thành ngang tay. Nhược Khả Phi nhíu mày, nếu như tiếp tục như thế, đối với bên này là rất bất lợi.
      Ảm Dạ kia đâu? Ảm Dạ tu vi cao nhất đây? Nhược Khả Phi nhìn về phía Ảm Dạ. thấy chống lại Cái Kinh Phòng còn phải đối phó với vài người khác.
      chơi.” Ảm Dạ Nhiên đột ngột lên tiếng, ngay sau đó, những người vây xung quanh đều bị đánh hộc máu bay ra ngoài, bao gồm Cát Kinh Phong mới vừa rồi còn hăng hái. ai thấy động tác của .
      “Tướng công!” Nữ tử che mặt thanh lo lắng vội vội vàng vàng ở giữa sân kêu lên, làm cho những người còn lại của Lượng Kiếm sơn trang lập tức yên.
      “Trang chủ!” lão nhân mặt đầy nếp nhăn kia cũng nhanh chóng chạy tới.
      Vây công của người Lượng Kiếm sơn trang lộ ra chút sơ hở. Chuyện so chiêu của cao thủ chỉ cần có điểm sơ hở nho cũng đủ quyết định thắng bại. lát sau, dưới người của Lượng Kiếm sơn trang chỉ bị đả thương chứ chết, nguyên nhân là ai muốn ra tay độc ác.
      che mặt cùng lão nhân mặt đầy nếp nhăn kia đỡ Cát Kinh Phong thối lui sang bên, trong mắt hai người tràn ngập lo lắng.
      “Ta tài nghệ bằng người, còn lời nào để .” Cát Kinh Phong cắn chặt môi, oán hận , “Hoa các ngươi mang .”
      Ảm Dạ lại vui cười nhún vai, thèm nhắc lại. Mọi người chậm rãi hướng thủy lộ tiên hoa kia, cẩn thận xem xét.
      “Cũng sắp nở rồi.” Hiên Viên Vân nhìn nụ hoa hồng rực rở kia, dường như ngay sau đó nở rộ.
      “Ân, hẳn là sắp rồi.” Ảm Dạ gật gật đầu, đồng ý với Hiên Viên Vân.
      Đám người Cát Kinh Phong kia hề rời , đều lẳng lặng ngồi xuống ở bên cạnh.
      “Nha, các ngươi như thế nào còn chưa cút?” Vô Hồn nghĩ liền mở miệng .
      “Hừ! Chúng ta nhìn xem thủy lộ tiên hoa nở rộ mắc mớ gì tới ngươi? Đợi lát nữa hai mươi năm liền thôi.” Cát Kinh Phong hung hăng , liền bắt đầu ngồi xuống. Nữ tử che mặt trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, gì thêm, chỉ là lẳng lặng ngồi bên người Cát Kính Phong. Tất cả mọi người ở Lượng Kiếm sơn trang đều ngồi xuống nhắm mắt.
      Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây chiếu xuống. Giọt sương thủy lộ tiên hoa lại càng lóe sáng.
      “Muốn nở!” Ảm Dạ kinh hô, đứng ở trước hoa nhìn cẩn thận. Hiên Viên Vân cũng ngồi xổm xuống, nhìn rời mắt khỏi thủy lộ tiên hoa sắp nở kia.
      Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hô hấp đều ngừng lại, thời gian như ngừng lại. Ánh mặt trời rực rở chiếu thủy lộ tiên hoa, nụ hoa đỏ rực chậm rãi nở ra, hồng như ánh lửa, giống như bừng cháy lên.
      Ảm Dạ đưa tay vào trong ngực, lấy ra túi ngọc, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nụ hoa chậm rãi nở rộ kia.
      Sau khi nụ hoa hoàn toàn nở rộ, đóa hoa đỏ rực đón gió phiêu diêu, to bằng cái bát, hồng rực như lửa. Bông hoa đua nở trong nháy mắt, hoa nở thất lớn, lá cây chậm rãi héo rũ, héo rũ cho đến khi thành tro tàn, gió thổi toan liền hoàn toàn tiêu thất. cành hoa thô to kia chỉ để lại đóa hoa lớn. Quả thực quái dị.
      “Chính là bây giờ.” Ảm Dạ khóe miệng lên nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên hướng Nhược Khả Phi, ngoắc tay, “Lại đây.”
      Nhược Khả Phi từ từ đến, cũng ngồi xuống.
      Ảm Dạ đưa tay về phía cành hoa, chậm rãi ôn nhu đem hoa ngắt xuống.
      “Bây giờ làm sao?” Hiên Viên Vân nhìn bông hoa lớn đỏ rực trong tay Ảm Dạ cất tiếng hỏi.
      “Cùng ngọc nghiền thành bụi phấn, ăn vào là được.” Ảm Dạ đem hoa cùng ngọc đặt ở trong lòng bàn tay, vỗ mạnh, hai vật lập tức biến thành bột phấn, hướng Nhược Khả Phi “ Đưa tay đây.”
      Nhược Khả Phi vươn tay nhận lấy bột phấn trong tay Ảm Dạ, cái này dùng như thế nào?
      “Nước đây.” Bạch Hạnh cúi lấy túi nước, tiến lên đưa cho Nhược Khả Phi.
      Nhược Khả Phi nhận lấy túi nước uống hớp, rồi lấy bột phấn trắng hồng trong tay mặt ăn vào, đầu lại trận mê muội, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
      “Khả Phi?” Bạch Hạnh nghi hoặc nhìn Nhược Khả Phi có chút bất thường.
      “Phi nhi? !” Hiên Viên Vân đứng dậy, lo lắng nhìn Nhược Khả Phi, tiến lên đỡ lấy thân hình lay động của Nhược Khả Phi. Lại giống Ngũ hành tinh túy dung hợp sao? Lần này lại muốn mê man vài ngày sao?
      “Hiên Viên.” Bỗng Nhiên Ảm Dạ ở bên người Hiên Viên Vân cúi đầu hô, “Có chuyện quên với ngươi.”
      “Cái gì?” Hiên Viên Vân xoay người ,nhưng thấy bóng dáng Ảm Dạ, chỉ thấy đối diện là vách đá đen, cùng nổi lên giữ trời mây trắng.
      “Chính là, ngươi chết .” Phía sau lại vang lên thanh của Ám Dạ, Hiên Viên Vân nháy mắt quay đầu lại, Ảm Dạ liền di động đến vách đen phía sau Vân.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 110

      Edit: Kim*Vĩnh lạc*

      Hiên Viên Vân kinh hãi, định xoay người , lưng lại truyền đến chưởng lực mãnh liệt đánh tới! Dường như kinh mạch toàn thân đều bị cắt đứt, lục phủ ngũ tạng dường như cũng bốc cháy, ý thức chậm rãi biến mất.

      Phi nhi ~~! ! ! Hiên Viên Vân trong lòng chỉ có thanh .

      Giờ khắc này, Ảm Đạm dùng hết khí lực toàn thân đánh ra chưởng này.

      Máu phun ra mãnh liệt.

      Hiên Viên Vân giống như diều đứt dây mà rơi xuống vách núi đen.

      "Lão ca! ! !"

      "Ảm Dạ! ! !"

      "A ——! ! !"

      Tiếng ba người kinh hô, lại chỉ duy nhất có thanh của Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi sớm mất tri giác, mở to mắt mềm mại dựa vào trong lòng Bạch Hạnh.

      Vốn dĩ mọi người của Lượng Kiếm sơn trang ngồi đều đồng loạt đứng dậy, Cát Kinh Phong nhanh hơn đứng lên. Nữ tử che mặt phen lột cái khăn mặt mình xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, tia màu đen, lão nhân mặt đầy nếp nhăn cũng chợt đứng lên.

      Bạch Hạnh trừng lớn mắt, trong mắt có chút tơ máu, sợ hãi nhìn tất cả trước mắt.

      Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì? !!

      Bạch hạnh ôm Nhược Khả Phi trong lòng, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử che mặt cùng lão nhân mặt đầy nếp nhăn.

      “Lão ca! Ngươi điên rồi sao! Ta rồi, ta cần, ta sớm qua là cần ! ! !” Vô Hồn gần như điên cuồng gào lên, lại phi thân đánh về phía Nhược Khả Phi trong lòng Bạch Hạnh. Hiên Viên Vân xảy ra chuyện, nàng thể xảy ra chuyện!

      Ảm Đạm mặt có biểu tình, chỉ là nhanh chóng chế trụ Vô Hồn, điểm huyệt ngay tại chỗ. Diêm Diễm vừa rút kiếm, Ảm Đạm ra câu: “Ngươi nếu cũng muốn giống như Hiên Viên………, vậy tự ra tay .”

      “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ảm Đạm, ngươi điên rồi có phải hay ?” Diêm Diễm phẫn nộ nhìn Ảm Đạm, trong mắt đều phát ra hỏa.

      “Ta vẫn bình thường phải sao?” Ảm Đạm buông tay nở nụ cười, cười châm chọc, nhìn Diêm Diễm tim đập nhanh trận. Mình tuyệt đối phải là đối thủ của Ảm Dạ, nếu như mình cũng chết, vậy nàng như thế nào? Diêm Diễm lo lắng nhìn người hôn mê trong lòng Bạch Hạnh.

      Vô Hồn được lời, chính là liều mạng giải huyệt đạo người mình.

      “Phụt” tiếng, ngụm máu phun ra, nhiễm đỏ đất dưới chân Vô Hồn. Huyệt đạo vẫn như cũ có giải khai, Vô Hồn hai mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào Ảm Đạm, từng chữ từng chữ theo kẽ răng thoát ra: “ Lão ca, đừng để ta hận ngươi!”

      Ảm Đạm hơi hơi híp mắt, trong mắt tràn đầy lãnh khốc. Quay đầu nhìn về phía Bạch Hạnh, từng bước tới gần nàng. Bạch Hạnh chống lại ánh mắt lạnh như băng của , lại ngăn được phát run. Người trước mắt đáng sợ! phải bằng hữu Khả Phi sao? Vì sao vừa rồi đem Hiên Viên Vân đánh xuống vách núi đen? Rối cuộc muốn làm cái gì?

      Ảm Đạm chậm rãi ngồi xuống trước mặt Bạch Hạnh, bỗng nhiên vươn tay miết cằm Bạch Hạnh, cười khẽ tiếng: “Hoa khôi Quan Nghệ lâu, Bạch Hạnh, ngươi ta kế tiếp nên an bài ngươi làm gì mới tốt đây?”

      Bạch Hạnh nhịn xuống sợ hãi trong lòng, vươn tay đánh bàn tay nắm cằm mình của Ảm Đạm.

      Ảm Đạm tay hơi đau, nhưng cũng giận, chính là vẫn như cũ khẽ cười nhìn Bạch Hạnh, ánh mắt sáng quắc dường như muốn đem nàng hòa tan. Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình: “Cũng thể lãng phí thân thể tốt này của ngươi a, vẫn cần dùng đến mà. Vậy đầu tiên dùng ngươi đổi lấy cái chức Thừa tướng .”

      Ảm Đạm lời vừa buông, mặt Bạch Hạnh hoàn toàn mất hết huyết sắc, trong mắt ngập tràn sợ hãi. Người này làm so có thể như vậy? ! Đem mình đối xử như kỹ nữ! ! ! phải người! Nam tử trước mắt này phải người!

      “Ngươi có phải người hay !” Diêm Diễm cau chặt mày, đưa tay đặt ở chuôi kiếm của mình, căm tức sao tả hết nhìn Ảm Đạm.

      “Lão ca, tên hỗn đản ngươi, thả các nàng ra!” Vô Hồn còn liều mạng phá giải huyệt đạo người mình.

      Ảm Đạm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thả các nàng? Điều này sao có thể. Chẳng lẽ trước kia ta dạy qua các ngươi tất các cái gì có thể sử dụng đều phải lợi dụng sao?”

      “Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?” Diêm Diễm nhìn nữ tử xinh đẹp cùng lão nhân mặt đầy nếp nhân lấy ra vật gì người. Bạch Hạnh cả người lạnh run, nhưng vẫn dùng sức ôm chặt Nhược Khả Phi.

      Ảm Đạm đáp, mỉm cười đứng dậy hướng Vô Hồn trong mắt đỏ rực, cười hỏi: “ Ngươi ở đây nhìn thấy cái gì vậy?”

      "Thấy cái gì cũng quan chuyện của ngươi!" Vô Hồn phẫn nộ cắn răng gầm lên.

      “Đứa ngốc, cho dù ngươi ta cũng biết” Ảm Đạm vươn tay điểm tới chỗ nào đó người Vô Hồn, cơn thực khí quẫy đảo bỗng từ từ ổn định, rồi từ từ : “Diêm Diễm hẳn là ngươi xem ra kém bao nhiêu đâu.”

      Diêm Diễm sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cau chặt lông mày, nhưng có lên tiếng.

      “Để ta cho các ngươi biết, rốt cuộc nhìn thấy cái gì.” Ảm Đạm nghiêng đầu cười rộ lên, “Ngươi nhìn thấy mình và nàng hạnh phúc sinh sống chung chỗ, trong mắt của nàng chỉ có mình ngươi. Nàng cùng ngươi thành thân rồi, mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua, trở thành nương tử của ngươi.” Ảm Đạm cười ha hả, nhìn thất sắc mặt Diêm Diễm thay đổi tiếp tục , “Ngươi, cũng là nhìn đến điều này, cần phủ nhận, đây là .”

      “Đạm, ta nghĩ tới, thế nào? ! Nhưng đây phải là ta muốn nghĩ, đây phải !” Vô Hồn giận trợn hai mắt, cả mắt đều là tia mãu, phẫn nộ gầm thét.

      Diêm Diễm nắm chặt quả đấm của mình, gì. Nhưng mà Vô Hồn đem những điều mình nghĩ tất cả ra.

      Bạch Hạnh ôm chặt Nhược Khả Phi, hoảng sợ nhìn tất cả trước mắt. ra, bọn họ đối với Khả Phi đều có tâm tư như thế sao? Cho nên Ảm Đạm đối với Hiên Viên Vân xuống tay? !

      “Nhưng ta đem cái ngươi nghĩ đến biến thành , ta đệ đệ.” Ảm Đạm cười quỷ sị, “Khiến nàng trong lòng chỉ có mình ngươi. Bất quá khiến ngươi chịu ủy khuất, nàng nhìn ngươi thành tên vừa rồi chết kia, Hiên Viên Vân.”

      “Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi! Ta rồi, ta nghĩ đến, tất cả chuyện này ta đều muốn!” Vô Hồn dường như dùng khí lực toàn thân điên cuồng hét lên.

      “Cho ngươi tự mình lựa chọn, là khiến nàng xem ta như Vân, hai là vẫn xem ngươi là Vân?” Ảm Đạm ý cười lạnh lẽo, ý cười nhìn thế nào cũng chạm đến đáy mắt.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 110
      Edit: Kim*Vĩnh lạc*

      “Ngươi biến thái!” Bạch Hạnh dường như hiểu được người trước mắt muốn làm gì. Nhớ Khả Phi đối với mình từng qua, có loại cổ thuật kỳ quái nào đó, lực thôi miên lớn. Ngươi điên trước mắt này là muốn cho Khả Phi nhìn nhận trong các nam nhân kia là Hiên Viên Vân sao?
      “Ha ha, cám ơn khích lệ.” Ảm Dạ mỉm cười, loại cổ thể thực được, như vậy còn có đảo phía nam trong truyền thuyết chính là vu thuật kia, có khả năng nam nhân kia có thể thay thế nam nhân trong tâm trí nàng.
      Vô Hồn trong mắt thể tin nổi, trong thanh ngoài phẫn nộ còn có run run: “Ngươi, thực ép ta sao?”
      “Ngươi, nàng?” Thanh của Diêm Diễm cũng lạnh như băng, chậm rãi phun ra mấy chữ này.
      Ảm Dạ nghe thấy thế, cười ha hả, cười càng ngày càng điên cuồng, mạnh mẽ nhìn về phía Diêm Diễm. Châm chọc : “? cái nhìn? Có thể đụng đến, có thể nhìn cũng có thể ăn?”
      Mọi người nghe thanh châm chọc của Ảm Dạ, trầm mặc xuống.
      Bạch Hạnh lại gắt gao nhìn về vẻ mặt của Ảm Dạ, giọng mỉa mai chậm rãi lên tiếng: “Ngươi đáng thương.”
      “Ngươi cũng tưởng chết cùng Hiên Viên sao? Nữ nhân?” Ảm Dạ nâng cằm của Bạch Hạnh lên, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn khuôn mặt tái nhợt lại phẫn nộ của Bạch Hạnh.
      Bạch Hạnh phát run nhưng vẫn cố lấy dũng khí tiếp: “Ngươi chính là đáng thương, dám thừa nhận. là cái gì? bất quá là muốn cho người mình hạnh phúc. Ngươi là biến thái, cho nên chỉ muốn phá hủy.”
      “Ha ha,” Ảm Dạ cúi đầu, cười tà mị, “Nữ nhân tự cho là đúng. ? là cái thứ bỏ này?”
      Bạch Hạnh cắn chặt môi, gì thêm. Nàng hiểu được, mình cái gì đều là vô nghĩa, người trước mắt nghe cái gì cũng lọt.
      “Trước cho nữ nhân này dùng cổ . Khiến nàng quên hết mọi thứ, chỉ cần nhớ mình là danh kỹ là được.” Ảm Dạ tàn nhẫn giọng ra lệnh. Luôn Luôn tại bên chờ mệnh lệnh Cát Kinh phong cùng hai người kia động thủ lôi Bạch Hạnh .
      "Dừng tay!" Diêm Diễm quát lên tiếng lớn, giơ kiếm nghênh chiến.
      "Tiểu Diêm Vương, ngươi ngoan." Ảm Dạ cái lắc mình, nháy mắt ra trước mặt Diêm Diễm trước mặt, tại chỗ chỉ để lại đạo tàn ảnh.
      Ảm Dạ ra tay điểm ở huyệt đạo Diêm Diễm mà có người có thể thấy ràng động tác của , Diêm Diễm cũng còn thấy ràng, chẳng qua là cảm thấy cả người tê rần, mất tri giác. Kiếm trong tay rơi mặt đất, phát ra thanh nặng nề.
      “Nếu ta giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi đối với ta ra tay sao?” Ảm Dạ nhìn ánh mắt phấn nộ của Diêm Diễm, nghiêm túc hỏi. chờ Diêm Diễm lên tiếng, Ảm Dạ chính mình cười ha hả, "Ta hỏi vấn đề đúng là ngốc."
      " sai, là ngu xuẩn!" Diêm Diễm khóe miệng cũng lên giọng mỉa mai cười lạnh.
      “Vậy còn biện pháp.” Ảm Dạ bất đắc dĩ nhún vai, Vô Hồn lại trận tim đập nhanh, hiểu được Ảm Dạ nếu như vậy phát sinh chuyện gì, Vô Hồn liều mạng hô to, “Lão ca, ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!”
      "Ngu xuẩn, cái gì là sai? Cái gì là đúng? Ai định đoạt?" Ảm Dạ chậm rãi xong, tay lại đưa về phía tứ chi đại mạch (Đại mạch hai tay hai chân) của Diêm Diễm
      “Các ngươi bên kia, cũng đừng nhàn rỗi.” Ảm Dạ xem thường hướng đám người Cát Kinh Phong ra lệnh.
      Cát Kinh Phong vươn tay điểm huyệt đạo Bạch Hạnh, đem Nhược Khả Phi trong ngực nàng ôm qua đặt bên. Nữ tử trẻ tuổi cùng lão nhân mặt đầy nếp nhăn đưa tay về phía Bạch Hạnh sợ hãi.
      “Tên súc sinh này!" Diêm Diễm phẫn nộ chửi ra tiếng, "Thả nàng!"
      “Tốt nhất là tự lo lắng cho ngươi .” Ảm Dạ cười ôn nhu, độc tác tay ngoan độc đến cực điểm. chút do dự đem cắt đứt kinh mạch hai tay Diêm Diễm.
      Diêm Diễm phát ra tiếng kêu rên, cái trán mồ hôi lạnh bắt đầu dần dần xông ra.
      “Dừng tay a!” Vô Hồn cuống lên, tình biến thành cái dạng gì thế này? !
      sai, thực có năng lực a.” Ảm Dạ để ý lời của Vô Hồn…., trực tiếp chưởng đánh lên người Diêm Diễm, Diễm diễm giống như ở giữa ngọn lửa bốc cháy bừng bừng, cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút , ngay cả hồn phách cũng muốn kéo ra khỏi thân thể. Trong miệng trận ngai ngái, máu giống như suối phun ra ngừng, kinh mạch toàn thân đều bị chặt đứt sao?
      “Ha ha, ngươi đoán đúng rồi, kinh mạch toàn thân ngươi đều bị chặt đứt. Hản là cả đời này thể luyện võ.” Ảm Dạ giống như đứa thích ăn kẹo hô lô, cười ngây thơ, “ đúng, ngươi thế nào còn có cả đời này a.”
      “Khụ ~~” Diêm Diễm vô lực nhìn Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm mặt đất kia, ho ra càng nhiều máu tươi. Chính mình thể bảo hộ cho nàng, ràng ngày tại trước mắt của mình, vì sao cảm giác lại xa xôi đến vậy. Phi nhi, chính mình kỳ cũng muốn gọi nàng câu Phi nhi.
      “Vĩnh biệt, tiểu Diêm Vương,” Ảm Dạ vui cười cái nhấc cổ áo Diêm Diễm lên, nhàng ném xuống, đem hơi thở mỏng manh của Diêm Diễm thoải mái thả xuống vách núi đen. Tiếp theo, vỗ vỗ tay mình, giống như vừa rồi là chớp mắt ném khối đá bình thường vậy.
      Kỳ lạ, Vô Hồn cúi đầu hề phát ra thanh. Ảm Dạ giật mình từ từ về phía Vô Hồn, vươn tay nắm cằm của , khiến cho ngẩng đầu lên. Nhìn tới mặt Vô Hồn, Ảm Dạ cả kinh, khóe mắt Vô hồn có hai giọt huyết lệ chói mát, môi sớm bị cắn nát, răng nanh cắm sâu vào trong môi. Máu ngừng chảy, trong mắt kia ngập tràn trời cừu hận cùng phẫn nộ, Ảm Dạ nhìn nhíu mày sâu.
      Ảm Dạ nhìn đôi tròng mắt của Vô Hồn, hơi hơi thở dài, buông cằm ra, thản nhiên buông câu: “Nếu ngươi nghĩ thông suốt tới tìm ta.”
      .” Ảm Dạ xoay ngươi hướng Nhược Khả Phi nằm mặt đất, nhàng ôm lấy nàng, rời đầu tiên.
      Cát Kinh Phong đem Bạch Hạnh hôn mê vác ở vai, cũng theo sau Ảm Dạ. Mọi người đều rời , để lại Vô Hôn cúi đầu đứng yên tại chỗ. Có thanh nhàng tích lạc của chất lỏng. Đó là máu tươi theo khóe mắt Vô Hồn, môi lẳng lặng tích lạc, lại bao phủ tại tiếng bước chân mọi người. Giọt máu mặt đất, tóe lên đóa huyết hoa diêm dúa lẳng lơ, dần dần rót vào đất, nhiễm đỏ đất dưới chân.
      Gió, tàn sát bừa bãi theo vách núi đen rủ xuống lên, thổi sợi tóc Vô Hồn tùy ý tung bay theo gió. Ngay cả gió dường như cũng cúi đầu gào thét, khi chứng kiến nơi này phát sinh tất cả đau thương.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất dạ sủng cơ 111

      Edit: meo chan

      Beta: yunafr

      Năm ngày sau.

      Nước Thanh thánh trong phủ đệ nguy nga,ở tại gian phòng lớn. khí trong phòng khẩn trương mà nặng nề, mọi người ai cũng bận rộn, ai dám chậm trể lo sắc thuốc.

      Ảm Đạm nhìn người nằm ở giường như trước có động tĩnh gì, có chút tức giận nhìn về lão già ngồi bên cạnh: " sao còn chưa tỉnh lại?"

      "Chủ Nhân đừng vội a. Vị nương này luôn luôn kháng cự, cho nên đên nay vẫn chưa thể tỉnh lại ." Lão già mặt đầy nếp nhăn lau mồ hôi, phân phó đệ tử của mình, cũng chính là nử tử trẻ tuổi xuất ở vách núi đen kia,nữ tử lấy ra ít hoa màu đen đem đến nghiền thành bụi phấn,đem đốt cháy ở phía trước cửa sổ phòng Nhược Khả Phi. Lại dùng quạt lông nhàng hướng Nhược Khả Phi quạt tới, muốn cho nàng có thể cảm nhận được mùi hương này.

      "Hoa này, dùng nhiều có phải hay đối thân thể tốt?" Ảm Đạm nhíu mày, nhìn kia khói đen hướng Nhược Khả Phi thổi tới.

      "Chủ Nhân, còn biện pháp nào khác." Lão già mặt đầy nếp nhăn bất đắc dĩ , "Nếu là người thường, hoàn toàn cần dùng đến lượng lớn thuốc như vây, nhưng là giường này ý thức quá mạnh mẽ, luôn luôn kháng cự."

      "Hừ." Ảm Đạm hừ lạnh tiếng, nhìn thiên hạ giường khuông mặt tái nhợt , cau chặt mày lại. Ba ngày rồi, luôn luôn bên cạnh nàng rót thức ăn nước uống. ngừng ở nàng hạ vu thuật, lại còn thành công. Còn muốn kháng cự tới khi nào? Còn như vậy , chỉ sợ nàng chết ?

      "Chủ Nhân, yên tâm, nhất định thành công." Lão già mặt đầy nếp nhăn cam đoan . cũng nhìn ra nữ tử giường này đối với Chủ Nhân dường như rất quan trọng, nếu xảy ra vấn đề, mình và đồ đệ mạng chỉ sợ cũng giữ được. Phải mau chóng đem cái người trong nội tâm nàng thay thành chủ nhân.

      "Vậy là tốt rồi, ta cho các ngươi ba ngày thời gian." Ảm Đạm trầm mặt ra phòng ngoài. Mấy ngày qua, Vô Hồn thấy thân ảnh, khi nghĩ thông suốt ròi tìm đến mình, nhất định trở lại bên cạnh mình .

      Mà ở lúc này, trong kinh thành nước thanh thánh mới mở thanh lâu, tên là Quần Phương các. Trong đó hoa khôi —— Lưu Vân vừa xuất liền thu hút được ánh mắt của nhiều người. Cầm kỳ thi họa đều làm cho trong kinh thành tất cả các tài tử khâm phục, ai ai cũng muốn gặp nàng,để cùng nàng làm thơ ngâm từ. Các tài tử gần như đem Quần Phương các cửa đạp đổ. Bao nhiêu người quyền quý trả giá cao chỉ muốn được thấy nàng. Sau lại có người tình cờ phát nàng cùng trước kia đệ nhất hoa khôi —— Bạch Hạnh là bộ dạng giống nhau như đúc. Nhưng mà Lưu Vân cũng nhận thức Bạch Hạnh là người nào . Mọi người cũng ai muốn truy cứu chuyện này, càng nhiều người bởi vì như vậy mà cáng muốn thấy nàng tiếc vung tiền như rác, Bạch Hạnh tên này bị thế nhân dần dần quên lãng, càng nhiều người bắt đầu nhận thức Lưu Vân. Tiển tài và kim ngân ngừng chảy vào túi của Quần Phương các lão bản.

      "Chủ Nhân." Ảm Đạm mới vừa ra phòng ngoài, ở cửa Cát Kinh Phong cũng chính là Thiên Cơ cục đại đương gia lên tiếng gọi lại Ảm Đạm.

      "Ân?" Ảm Đạm quay đầu, nhìn vẻ mặt lộ rỏ khó khăn của đại đương gia lên tiếng hỏi, "Tiểu tử đó, còn biết tung tích?"

      "Thuộc hạ bất tài, thiếu chủ đem toàn bộ người theo dõi loại bỏ." Đại đương gia có chút khó xử. Phải báo như thế nào với chủ nhân đây,vì tại thiếu chủ mà phát có người theo dõi nữa, ra tay độc ác lấy tính mệnh của bọn họ, mà bọn thuộc hạ lĩnh mệnh theo dõi cũng dám đánh trả. biết phải tính thế nào.

      "Thôi, vậy mặt kệ nó ,cũng chẳng phải đứa con nít." Ảm đạm phất phất tay, trong mắt lại tràn đầy tự tin.

      "Chủ Nhân phân phó chuẩn bị này nọ đều tốt ." Đại đương gia trong mắt lên tia khó hiểu, nhưng vẫn là có hỏi gì thêm. Tại đây phía sau gian phủ đệ trong rừng cây tại sao muốn xây thêm gian nhà gỗ?

      "Được rồi, biết. ’ Ảm Đạm khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ quái . Đối với nử nhân kia mà tất cả nếu là mộng, vậy phải làm cho giấc mơ kia chân chút.

      Bảy ngày sau.

      Ảm đạm ở giếng nước kế bên nhà gỗ lấy nước

      " Vân ~~" thanh iếng ôn nhu truyền đến, tiếp theo thắt lưng bị đôi mềm mại tay bé từ phía sau gắt gao ôm.

      Ảm Đạm thân mình cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt là khuông mặt cười như hoa của Nhược Khả Phi , lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, tự giác khuông mặt cũng lộ ra ý cười, cảm thấy kinh ngạc, mình tại sao lại như thế? Chưa bao giờ để cho bất cứ ai đến gần sau lưng như thế , tại lại để cho tiểu nử nhân này đến gần mà phát được. Từ lúc mới bắt đầu còn cảm thấy mất tự nhiên, đến bây giờ chính là tự động thích ứng. Đột nhiên kinh ngạc phát , người trước mắt cười, làm cho mình cảm thấy có điểm thư thái.

      "nàng ra làm cái gì? nàng bệnh còn chưa hết a." Ảm Đạm thả thùng gỗ xuống, xoay người nhàng sờ sờ đầu Nhược Khả Phi .

      "Ta muốn nhìn xem ngươi ở đây làm cái gì a." Nhược Khả Phi cười ngọt ngào, "Hơn nữa, chúng ta cư đến bây giờ mỗi ngày đều là ngươi nấu cơm, ta cũng vậy muốn giúp ngươi."

      "nàng biết làm thức ăn?" Ảm đạm kinh ngạc, mỉm cười nhìn trước mắt Nhược Khả Phi.

      "Đương nhiên." Nhược Khả Phi trầm tư , kỳ quái , "Chẳng lẽ ta chưa làm qua này nọ cho ngươi ăn sao?" Chính là theo bản năng mình tự hỏi, làm cho Ảm đạm trong lòng cả kinh, lập tức đem Nhược Khả Phi trở về trong phòng.

      "nàng bệnh còn chưa hết, đợi lát nữa ta làm cho nàng ăn, nàng trước ngồi nghỉ ngơi là được." Ảm đạm đem Nhược Khả Phi ấn trở về giườn.

      Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn Ảm Đạm xoay người lại ra, trong lòng mảnh yên tĩnh. Nhớ chính mình ăn vào kia ngọc cùng thủy lộ tiên hoa sau liền hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại chỉ có Vân bên cạnh, còn tự với mình Ảm Đạm có việc gấp rời , mà Vô Hồn cùng Diêm Diễm cũng theo hỗ trợ. Nhưng ra Bạch Hạnh cũng quá kỳ quái ,bọn họ quá vội vả , vì sao có chờ mình tỉnh lại cùng mình cáo biệt? Nàng cảm thấy buồn bả. Tựa như tại, vừa nghĩ đến việc này, đầu mà bắt đầu cảm thấy đau. Nhược Khả Phi nhịn được vươn tay đè xuống chính mình hai bên huyệt Thái Dương. Đây rốt cuộc tại sao lại thế này?

      "Phi nhi?" Ảm đạm mang theo siêu đến, nhìn đến Nhược Khả Phi vẻ mặt thống khổ, hiểu được nàng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện nên nghĩ . Thả siêu xuống, đem nàng ôm vào trong lòng, nhàng , " cần miên man suy nghĩ, nghỉ ngơi tốt."

      Nhược Khả Phi cau mày, cố hết sức hỏi: " Vân, rốt cuộc là sao lại thế này? Vì sao ta mỗi lần nghĩ tới Bạch Hạnh chuyện đầu ta lại đau như vật? Nàng vì sao đợi ta tỉnh lại ?"

      "Bởi vì nàng ta người nam nhân a. Ta sớm với nàng, làm sao ngươi lại quên mất. cái phương xa nam nhân, nên theo rồi . nàng nhớ nàng ta sao? Nếu là nàng ta vừa mắt người nào, tên khất cái cũng gả." Ảm đạm nhàng vuốt ve Nhược Khả Phi , giọng khuyên giải an ủi .

      "Chẳng lẽ nàng ta gả cho tên khất cái?" Nhược Khả Phi kinh ngạc hô ra tiếng.

      "Đứa ngốc, làm sao có thể. Đây phải so sánh sao? Là thương nhân." Ảm Đạm vươn tay nhàng chà cái mũi của Nhược Khả Phi, vui cười .

      "Nga, như vậy." Nhược Khả Phi dúi đầu vào trong lòng Ảm Đạm , cũng cười .

      ÁU

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :