1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 107

      Edit: Meochan

      Beta : Quảng Hằng

      là cuối hạ, Nhược Khả Phi nhìn ao cá chép xanh biếc trong viện, lấy điểm tâm trong tay phân thành khối vụn ném vào trong nước. Cá chép tranh nhau lại ăn. "Khả Phi ~~" Bạch Hạnh đứng bên cạnh nhìn cá chép màu đỏ kia, bỗng nhiên nhàng ra tiếng. "Làm sao vậy?"

      Nhược Khả Phi tiếp tục ném điểm tâm trong tay. "Ngươi , rốt cuộc là cái gì?"

      Bạch Hạnh cũng cầm lấy điểm tâm vứt xuống nước. "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?" Nhược Khả Phi ngả đầu nhìn nhìn Bạch Hạnh, thấy trong mắt nàng mảnh mê mang. "Đôi phu thê ở vòng xoay nam đảo. . . . . ." Bạch Hạnh từ từ mở miệng, trong đầu ra tuấn mỹ nam tử cùng xấu xí nữ tử. Người như vậy lại là đôi phu thê ân ái, khiến mình kinh ngạc.

      "Ngươi muốn , hai người kia xứng đúng hay ?" Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, ra ý nghĩ trong lòng Bạch Hạnh. "Ân."Bạch Hạnh gật gật đầu. "Kỳ , giống lời ngươi trước kia,nếu là người ngươi thích cho dù là hoàng đế quyền quý ngươi cũng gả, nếu là người ngươi thích cho dù là tên khất cái ngươi cũng gả.

      Chính là cái đạo lý này." Nhược Khả Phi nhìn Bạch Hạnh mê mang ôn nhu . Nữ tử thông minh này khi gặp chuyện như vậy lại trở nên mê mang, khiến người ta chấn động.

      "Ta, đó là lời của ta trước kia. Cũng cảm nhận được ý nghĩa thực của lời kia " Bạch Hạnh cúi đầu, đột nhiên cảm giác được bản thân ở trước mặt phu thê mỹ nam xấu nữ vợ là nông cạn cùng bé như vậy. " tại sao?" Nhược Khả Phi nhìn Bạch Hạnh mỉm cười hỏi. " tại, dường như hiểu được chút. cùng ngươi quả nhiên có thể thấy rất nhiều thứ.

      Trước kia chỉ là nghe , lại thấy tận mắt." Bạch Hạnh nhớ lại khách nhân trước kia với mình chút chuyện, lúc ấy mình cứ tưởng cái gì cũng nhìn thấu rồi, nhưng lại biết lúc tận mắt nhìn thấy lại là cảm xúc khác.

      "Ha ha, kỳ , có đôi khi ánh mắt cũng lừa gạt chúng ta." Nhược Khả Phi nhìn cá chép trong nước. " phải tai nghe là giả, mắt thấy mới là sao?"

      Bạch Hạnh có chút khó hiểu , "Nếu có thời điểm ánh mắt đều lừa gạt chúng ta, chúng ta lại nên dựa vào cái gì để cảm giác đây?"

      "Dựa vào tâm chúng ta a." Nhược Khả Phi khẽ cười tiếng, xoay người vào phòng. Nên nhìn xem Vân thế nào.

      "Dựa vào tâm của chính mình~" Bạch Hạnh đứng cúi đầu tại chỗ lặp lại lời của Nhược Khả Phi, nội tâm chợt có chút ràng. Hiên Viên Vân nhắm mắt ngồi bên cạnh bàn dưỡng thần, nghe được thanh trước cửa, mở mắt. Cửa Nhược Khả Phi đứng trước cửa mỉm cười."Phi nhi ~~" Hiên Viên Vân đứng dậy cười nghênh đón Nhược Khả Phi, cầm lấy bàn tay bé của nàng.

      "Ngày mai phải thanh thánh quốc. Ảm Đạm ngay tại hộ quốc tự xa còn có gốc cây thủy lộ tiên hoa, vậy lấy được liền có thể về nhà rồi." Hiên Viên Vân cao hứng . "Ân." Nhược Khả Phi gật gật đầu, nhìn thiên hạ trước mặt cười giống như tiểu hài tử, bỗng nhiên vươn tay ôm cổ . Hiên Viên Vân ngẩn ra, lập tức nhắm mắt lại mỉm cười đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.

      "Phi nhi. . . . . ."

      Hiên Viên Vân bỗng nhiên cúi đầu gọi tên Nhược Khả Phi, thanh nặng nề , dường như nghĩ thấu được cái gì. "Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi nghe tiếng tim Hiên Viên Vân đập an ổn, khó hiểu hỏi.

      "Ngươi cảm thấy Ảm Nhiên là người nhiệt tình sao?" Hiên Viên Vân bỗng nhiên cúi đầu khẽ cắn bên tai Nhược Khả Phi, nếu ở ngoài cửa sổ nhìn vào giống như thân mật.

      " biết." Nhược Khả Phi thản nhiên , "Người kia, nhìn thấu ." "Ân, ta cũng nhìn thấu ." Hiên Viên Vân hơi nhăn hạ mi, ", là người đáng sợ." Hiên Viên Vân ánh mắt thâm trầm, người kia lòng dạ phải bình thường,bản thân mình nhìn thấu người nọ rốt cuộc muốn cái gì, thích gì chán ghét cái gì,bản thân mính chút cũng nhìn thấu. Nhược Khả Phi trầm mặc, gì thêm. "Đừng lo lắng, bất kể là ai, ta cũng để người ta thương tổn ngươi, bất kì kẻ nào cướp ngươi . Tuyệt đối !" Hiên Viên Vân cúi đầu bên tai Nhược Khả Phi lẩm bẩm,dùng tánh mạng của mình thề . "Ân, ta rời ngươi ." Nhược Khả Phi rúc vào trong lòng Hiên Viên Vân hai mắt nhắm nghiền. Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường. Mười lăm ngày sau.

      Thanh thánh quốc, hộ quốc tự. Tiếng chuông gõ vang, chúng tăng đến giờ tụng kinh buổi sáng. Trong thiện phòng, tuấn mỹ nam tử ngồi ở phía dưới, đầu tóc ngắn phiêu dật.

      Ngồi là vị tăng nhân mặc áo cà sa . "Sư phó, thỉnh người cho đệ tử quy y." Ngồi dưới chính là tuấn mỹ nam tử kia cúi đầu, chậm rãi . "Minh Nguyệt a,trần duyên của ngươi còn chưa tận, tại cho ngươi quy y còn hơi sớm." Tăng nhân , nhưng vẫn nhắm chặt ánh mắt. "Sư phó. . . . . ." Minh Nguyệt mặt có chút đau đớn, dùng sức nhắm mắt lại. Nghiệp chướng, nghiệp chướng của mình , ở trong lòng vẫn chưa bỏ sao? "Ngươi, ra ngoài trước ." Tăng nhân thản nhiên ra những lời này có mở miệng nữa. Từ ngày trở về hộ quốc tự nhìn ánh mắt đầu tiên của hiểu,đệ tử đắc ý nhất của mình rốt cục gặp nghiệp chướng của . Hơn nữa, (tâm kết) của cũng có bỏ.

      Như vậy , là Minh Nguyệt, mà phải là đệ tử Mộc Cách của mình. Bây giờ bản thân mình thể đem y bát truyền cho , truyền cho người thế tục. "Sư phó, đệ tử ~~~" Minh Nguyệt mặt sầu khổ. Bản thân mình nên làm thế nào cho phải?Muốn quên nhưng thế nào quên được.Thân ảnh của nàng thường xuất ở trong đầu mình. Bản thân mình mỗi ngày dốc lòng tu phật chỉ muốn thoát khỏi oan nghiệt này, nhưng có cách nào quên . "Minh Nguyệt." Chủ trì bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe ra tia sáng, "Ngươi chỉ có tự mình tự tay chặt đứt tâm niệm kia, mới có thể xuất gia, tâm vật, khi đó, vi sư cho ngươi quy y."

      "Nhưng là, sư phó, đệ tử biết nên như thế nào mới có thể . . . . . ." Minh Nguyệt trong mắt nặng nề mảnh sầu khổ. Ngày ấy, bản thân mình quay lại nhà gỗ vách núi đen người phòng trống. Vẫn có người tìm được nàng, mang nàng .Đúng như lời nàng , nếu giết chết đại thẩm kia,sớm hay muộn có người tìm được nơi đó. Nhưng là, biết có kết quả như vậy nhưng thể xuống tay giết chết vị đại thẩm kia. " nên gấp, mọi có nguyên nhân ắt có quả." Chủ trì nhắm mắt lại, "Nên đến tất đến." Minh Nguyệt hạ ánh mắt xuống , khẽ mấp máy: "Đệ tử cáo lui." Đứng dậy, lẳng lặng lui ra ngoài. Có nguyên nhân ắt có quả sao? Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la,thở dài.

      Lời sư phó có ý gì? Chẳng lẽ bản thân mình còn gặp lại nàng, gặp lại nàng nên đối mặt như thế nào? Khẽ bước chân, Minh Nguyệt chậm rãi đường, mặt đường được quét sạch , hai bên hoa cỏ cũng được chăm chút kĩ lưỡng.

      Ánh mắt theo mặt đường chuyển qua hai bên hoa cỏ, lại nhìn về phương xa. Bỗng nhiên ,đồng tử Mính Nguyệt dần dần phóng đại. Trong mắt xuất thân ảnh người kia. Ảo giác sao? Lại xuất ảo giác? Xuất trong đầu mình , bây giờ có thể xuất trong mắt sao? Minh Nguyệt cười khổ. Nghiệp chướng, nghiệp chướng duy nhất của mình trong cuộc đời này, làm cho mình đau lòng như thế .

      Minh Nguyệt nhìn về phía trước hề động, nếu như là ảo giác, đẻ mình đắm chìm trong chốc lát . lâu sau, thân ảnh người kia vẫn biến mất. Mà bên người nàng người càng đến càng nhiều. Cửu vương gia? ! Còn có vài người là ai? Ảo giác của mình chắc chắn thể xuất nhiều người xa lạ như vậy. như vậy, phải ảo giác của mình! ! ! Nàng đến đây, nàng xuất trước mặt mình! Minh Nguyệt nhìn chằm chằm kia thân ảnh người kia biến mất trong tầm mắt, hướng đại điện đến. Minh Nguyệt cắn cắn môi, quay đầu hướng thiện phòng chủ trì bước nhanh đến.

      Trong lời sư phó có nguyên nhân ắt có quả chính là nguyên nhân này sao? Sư phó làm thế nào biết được nàng nhất định đến? Minh Nguyệt cước bộ càng nhanh hơn. Trong lòng loạn thành đoàn, đột nhiên như thế, cứ như vậy đột nhiên gặp được nàng,bản thân mình nên như thế nào?

      Bản thân mình nên làm gì bây giờ? Dồn dập gõ cửa phòng Liễu chủ trì , bên trong truyền đến thanh thản nhiên của chủ trì: "Minh Nguyệt, vào ." cần Minh Nguyệt lên tiếng, người bên trong biết người ở phía ngoài là ai. "Sư phó." Minh Nguyệt vào sau đó nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt phức tạp nhìn chủ trì.

      Chủ trì mở mắt , nhìn vẻ mặt phức tạp của Minh Nguyệt. "Nàng, đến đây." Minh Nguyệt thấp giọng . "Ngươi phải làm như thế nào?" Thanh của chủ trì lẳng lặng . "Đệ tử biết, biết." Minh Nguyệt sắc mặt càng phức tạp , ngữ khí có chút cấp bách. "Nghiệp chướng của ngươi muốn từ bỏ nên đối mặt." Chủ trì nhắm mắt lại.

      Minh Nguyệt thở dốc, muốn cái nhưng được. Lúc này, cửa lại lần nữa bị gõ . "Chủ trì phương trượng, có các vị thí chủ cầu kiến." Cửa truyền đến thanh tăng nhân bẩm báo. "Nên đến tổng hội ." Chủ trì đứng dậy, , xuyên qua Minh Nguyệt kinh ngạc, "Ngươi, cũng gặp lần ." "Phải" Minh Nguyệt trong lòng yên bất an, loạn thành đoàn.

      Bản thân mình lần nữa đối mặt nàng nên làm thế nào? Mấy ngày nay Cửu vương gia vẫn chăm sóc bên người nàng sao? Chân của nàng khỏi chưa? Trong đại điện, mọi người lẳng lặng đứng, chờ phương trượng chủ trì triệu kiến. "Thỉnh các vị theo tiểu tăng ." tiểu sa di đến trước mặt mọi người, khách khí hành lễ, "Chủ trì phương trượng ở tại hậu điện chờ." "Cám ơn tiểu sư phó." Hiên Viên Vân mỉm cười gật gật đầu.

      Mọi người theo tiểu sa di đến hậu điện. Người xuất gia từ bi vì nghi ngờ, quang đem tình huống cho chủ trì phương trượng, xem thái độ của chủ trì phương trượng. Nếu chủ trì phương trượng đồng ý đem vật này tặng, nếu đồng ý phải nghĩ biện pháp. ra đại điện, mọi người ngửa đầu nhìn thấy tầng cao nhất của Phật tháp, kim tinh túy ở tầng cùng sao?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 108
      Edit: meochan
      Beta : Quảng Hằng

      Lúc mọi người tiến vào điện, phương trượng trong bộ áo cà sa đứng đợi được lúc rồi, nghe tiếng bước chân của cả đoàn, phương trượng quay đầu lại.
      “Tham kiến phương trượng chủ trì!”
      Cả nhóm cùng hành lễ. Nhìn lại trước mắt thấy phương trượng dáng vẻ thong dong, mi dài râu dài, đôi mắt sắc sảo.
      “Các vị thí chủ cần gì?”
      Chủ trì phương trượng nhàng hỏi. Sau điện, Minh Nguyệt cẩn thận lắng nghe thanh trong điện. Nàng ở chỗ này, nàng ở rất gần mình. Rất muốn ra ngoài nhìn nàng, nhưng bản thân mình lại làm được. Tiếp tục nghe, lại nghe được tin tức khiến mình kinh ngạc và đau đớn. Ly Tâm độc? Nàng lại trúng loại độc khủng bố như vậy. Thời gian của nàng chỉ còn hai năm sao? Kim chi tinh, ở chỗ cao nhất Phật tháp, cũng là vật rất trân quý của hộ quốc tự, sư phó cho sao?
      "Vật là vật chết, người là người sống. Vật chết so với người sống, tự nhiên người sống quan trọng hơn."
      Chủ trì phương trượng lẳng lặng nghe mục đích của mấy người Hiên Viên Vân, thản nhiên ra như vậy .
      "Ý chủ trì phương trượng là có thể đem kim tinh túy cho chúng tôi?"
      Hiên Viên Vân hưng phấn . Chủ trì phương trượng gật gật đầu:
      "Thỉnh các vị thí chủ ở lại đây đợi vài ngày, vật đó dù sao cũng là bảo vật trấn tự của chúng ta, đợi chúng ta cúng bái hành lễ xong mời vị nữ thí chủ này đến nhận."
      Mọi người nhìn nhau cái, khuôn mặt bất giác thả lỏng. nghĩ tới Kim chi tinh lại dễ dàng lấy được như thế, xem ra vị phương trượng trước mắt này phải là người hiểu lí lẽ.
      "Như vậy, thực cám ơn phương trượng, chúng tôi rất muốn gửi đến quý tự chút tiền dầu vừng."
      Hiên Viên Vân nhàng thở ra, trong thanh tràn đầy vui sướng.
      "Thời gian tiến hành cúng bái hành lễ ta cho người thông tri đến các vị thí chủ. Các vị thí chủ đường xa đến đây, chắc cũng mệt mỏi rồi, xin mời dùng chút cơm thanh đạm rồi nghỉ ngơi." - Chủ trì phương trượng khẽ gật đầu, tiếp tục - "Bần tăng cáo từ trước."
      Mọi người nhìn theo phương trượng rời , sau đó, tiểu hòa thượng liền dẫn mọi người hướng tới trà phòng dành cho khách nhân. Sau điện, Minh Nguyệt theo chủ trì, muốn lại thôi.
      "Minh Nguyệt a ~~" bỗng nhiên chủ trì mở miệng, thanh hư vô mờ mịt.
      "Có đệ tử, sư phó." Minh Nguyệt trong lòng căng thẳng, đáp lại.
      "Con có nghĩ vi sư giao Kim chi tinh ra bởi cho rằng nàng là nghiệp chướng của con?" Chủ trì phương trượng đứng, xoay người nhìn Minh Nguyệt có chút co quắp.
      Minh Nguyệt có chút mờ mịt nhìn chủ trì phương trượng, vốn dĩ đúng là nghĩ như thế, nhưng tại cảm thấy đúng.
      "Vi sư ở trước điện rất ràng. Vật dù sao cũng là là vật chết, người là người sống. Vật chết sao có thể so sánh được với người sống?"
      Chủ trì phương trượng thản nhiên , ngụ ý rất ràng, phải vì người cần Kim chi tinh là Nhược Khả Phi nên mới đưa ra, mà bất cứ người nào cần vật kia cứu mạng cũng đều đưa ra cả.
      "Sư phó, là đệ tử ngu độn." Minh Nguyệt cúi đầu .
      "Ngày mai, ngươi tới chỗ cao nhất Phật tháp đợi nàng. Có thể cởi bỏ tâm kết của ngươi hay phải xem lần này ." Chủ trì phương trượng thở dài, việc người có thể làm cho đồ nhi bảo bối của mình cũng chỉ vậy thôi.
      "Sư phó!" Minh Nguyệt thông suốt ngẩng đầu, mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn chủ trì phương trượng, trong lòng cảm động vô cùng.
      " thôi." Chủ trì phương trượng xoay người, chậm rãi rời .
      Giữa trưa, trong phòng ăn.
      "Hương vị thực tệ." Hiên Viên Vân sau khi nhấm nháp xong cũng than thở. "Mặc dù là đồ chay, nhưng lại ngon hơn đồ ăn mặn."
      Ảm Đạm gắp rau xanh cũng mở miệng tán thưởng. Diêm Diễm miệng rảnh chuyện, gắp liên tiếp. Vô Hồn cùng Bạch Hạnh cũng lẳng lặng ăn lời, Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn màn trước mắt. bữa cơm mà mất tới gần năm mươi lượng, tuy có vẻ đắt nhưng đó là chỉ nhìn bề ngoài, chứ thực ra nếu biết gia tài Ảm Đạm giàu có cỡ nào, vậy giá cả khỏi cần .
      "Nhưng vì sao chủ trì phương trượng muốn Khả Phi tự mình lấy kim chi tinh? Mà phải kêu người lấy xuống?" Bạch Hạnh có chút hiểu. Mọi người cũng có chút khó hiểu, vì sao nàng phải tự mình lên đỉnh tháp để lấy?
      "Có lẽ là để tỏ ra tôn trọng đối với trấn tự chi bảo?" Bạch Hạnh thử đoán.
      "Có lẽ ." Hiên Viên Vân nghĩ cũng chỉ có lý do này.
      "Đỉnh tháp có cơ quan gì đó sao, phải lại có cái Huyễn trận gì đó ?" Vô Hồn nhớ lại đại vụ kỳ quái lúc lấy Hỏa chi tinh.
      "Có cần , nếu chủ trì phương trượng đáp ứng đem vật kia đưa ra hẳn là cũng làm khó dễ ." Ảm Đạm trầm tư ra ý nghĩ của mình.
      "Bất kể thế nào, chờ bọn họ cúng bái hành lễ xong rồi ." Hiên Viên Vân cũng đồng ý cách của Ảm Đạm, thanh danh Hộ Quốc tự ở Thanh Thánh quốc rất tốt, chắc chắn làm việc gì xấu xa.
      Ban đêm, ở trong chùa, Hiên Viên Vân tất nhiên cùng Nhược Khả Phi phân phòng nằm ngủ. Hậu viện tự, đại thụ che trời, mát mẻ vô cùng. Ban đêm, gió lạnh thổi qua, làm cho người ta sảng khoái. Nhược Khả Phi tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng đứng, để gió lạnh tùy ý lướt qua khuôn mặt. Trình Thiên Miểu trúng Ly Tâm độc khi mang thai, nàng là người mạnh mẽ như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng cách nào tránh được việc như vậy phát sinh sao? Mười sáu năm trước rốt cục xảy ra chuyện gì, vốn dĩ Trình Thiên Miểu chỉ là người bình thường. ngờ mình cũng có thể sống như người bình thường, điều mà trước kia vẫn nghĩ chỉ là hy vọng xa vời. Xa xa, đôi mắt trong suốt nhìn sang bên này, lâu lâu. Cuối cùng mới đóng cửa sổ nhàng rồi chậm rãi rời .
      Buổi chiều hôm sau, có tiểu hòa thượng đến thông tri Nhược Khả Phi tới Phật tháp, dặn dò những người khác nhất định phải chờ bên dưới.
      "Nữ thí chủ, xin mời." Tiểu hòa thương đưa Nhược Khả Phi tới cửa tháp liền xoay người đứng bên cửa canh gác.
      Nhược Khả Phi quay đầu nhìn mọi người liếc mắt cái, gật gật đầu, quay đầu vào Phật tháp. Phật tháp tổng cộng có chín tầng, Nhược Khả Phi chậm rãi bước từng bước lên . khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, bích hoạ vách tường rất sống động, trong mỗi tầng đều có rất nhiều tượng Phật.
      Lên tới tầng cao nhất, nàng cũng có chút thở ra hơi. Bên dưới tháp tiểu sư phó có là ở ngay giữa tầng cao nhất, Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn lại chợt giật mình. Lúc này người đứng ở đó lại có bóng dáng quen thuộc như thế, giống như từng gặp. Là ai? Minh Nguyệt sớm nghe được thanh , cố gắng kìm nén tiến lên nghênh đón. Phía sau yên tĩnh trở lại, Minh Nguyệt chậm rãi xoay người lại đối diện đôi mắt kinh ngạc của Nhược Khả Phi.
      "Là ngươi." Nhược Khả Phi bình tĩnh trở lại,thản nhiên .
      "Là ta." Minh Nguyệt trả lời, "Ngươi đến rồi."
      Nhược Khẻ Phi chợt nhớ tới chủ trì phương trượng cầu chỉ mình nàng được lên, là bởi vì ở đây sao?
      "Chủ trì phương trượng là gì của ngươi. . . . . . ?" Nhược Khả Phi nhíu mày.
      "Là sư phó của ta." Minh Nguyệt cười khổ, gặp nàng, lại biết cái gì cho phải. Nhược Khả Phi lộ ra vẻ hiểu được.
      "Ta. . . . . ."
      Minh Nguyệt muốn lại thôi. Đối diện ánh mắt lạnh như băng của Nhược Khả Phi, lời gì cũng được. Nhược Khả Phi cũng lẳng lặng đứng, gì.
      "Kim chi tinh ở chỗ này." Minh Nguyệt xoay người lấy án thờ cách đó mấy thước vật ánh sắc vàng đưa cho Nhược Khả Phi.
      "Cám ơn." Nhược Khả Phi nhận lấy, thản nhiên cảm tạ, xoay người xuống lầu.
      "Đợi chút!" Minh Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn Nhược Khả Phi lại.
      "Chuyện gì?" Nhược Khả Phi xoay người, lạnh lùng hỏi.
      "Nàng, chân của nàng khỏi hẳn chưa?" Minh Nguyệt biết nên gì cho phải, khó khăn vội vã thốt ra mấy lời.
      "Rất tốt, cám ơn ngươi, cũng nhờ thuốc của ngươi, cũng cám ơn ngươi cứu ta ra khỏi hoàng cung." Nhược Khả Phi khẩu khí lạnh như băng giống trước, nhưng vẫn thản nhiên.
      "Nàng sống tốt chứ?" Minh Nguyệt do dự sau lúc lâu tiếp tục hỏi - ", có tốt với nàng ?" kế tiếp lại chìm vào yên lặng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 108

      Edit: meochan

      Beta : Quảng Hằng

      Minh Nguyệt muốn lại thôi. Đối diện ánh mắt lạnh như băng của Nhược Khả Phi, lời gì cũng được. Nhược Khả Phi cũng lẳng lặng đứng, gì.

      "Kim chi tinh ở chỗ này." Minh Nguyệt xoay người lấy án thờ cách đó mấy thước vật ánh sắc vàng đưa cho Nhược Khả Phi.

      "Cám ơn." Nhược Khả Phi nhận lấy, thản nhiên cảm tạ, xoay người xuống lầu.

      "Đợi chút!" Minh Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn Nhược Khả Phi lại.

      "Chuyện gì?" Nhược Khả Phi xoay người, lạnh lùng hỏi.

      "Nàng, chân của nàng khỏi hẳn chưa?" Minh Nguyệt biết nên gì cho phải, khó khăn vội vã thốt ra mấy lời.

      "Rất tốt, cám ơn ngươi, cũng nhờ thuốc của ngươi, cũng cám ơn ngươi cứu ta ra khỏi hoàng cung." Nhược Khả Phi khẩu khí lạnh như băng giống trước, nhưng vẫn thản nhiên.

      "Nàng sống tốt chứ?" Minh Nguyệt do dự sau lúc lâu tiếp tục hỏi - ", có tốt với nàng ?" kế tiếp lại chìm vào yên lặng.

      Nhược Khả Phi chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt phức tạp của Minh Nguyệt, bỗng nhiên khẽ thở dài:

      "Ngươi vẫn còn băn khoăn điều gì? Ngươi còn nhớ lúc đầu ta những gì ?"

      Minh Nguyệt đối diện đôi mắt trong suốt của Nhược Khả Phi, giật mình, Khả Phi định gì.

      "Ngày ấy, ta với ngươi, ngươi để cho vị đại thẩm kia chạy thoát, nhất định có người tìm được ta." Nhược Khả Phi mỉm cười - "Ngươi làm được ."

      Đôi mắt Minh Nguyệt tràn ngập phiền muộn, đúng vậy, mính xuống tay được.

      "Mà Vân có thể, nếu như là huynh ấy, huynh ấy nhất định làm được." Nhược Khả Phi lộ ra ý cười, " cách khác, ngươi biết bản thân mình thua ở chỗ nào ?"

      Minh Nguyệt yên lặng nhìn Nhược Khả Phi đưa ra đáp án của nàng.

      "Ngươi, có chấp niệm sâu như ." Khuôn mặt Nhược Khả nụ cười ôn nhu, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, dường như hồi tưởng chuyện gì vui vẻ.

      " có chấp niệm sâu như . . . . . ."

      Minh Nguyệt lầm bầm, như mê muội lặp lại lời Nhược Khả Phi. Bởi vì bản thân mình có chấp niệm sâu như , cho nên bại?

      "Cám ơn."

      Nhược Khả Phi có để ý tới Minh Nguyệt kinh ngạc, xoay người chậm rãi xuống lầu. Minh Nguyệt nhíu mày, muốn gọi lại, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất tới.

      "Sư phó." Minh Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn chủ trì phương trượng xuất ở phía sau mình từ lúc nào.

      "Ngồi xuống , nghe vi sư kể chuyện xưa." Phương trượng nhàng .

      Minh Nguyệt theo lời ngồi xuống, cẩn thận nghe tiếng bước chân xuống lầu dần dần xa.

      " ngàn năm trước, nàng vốn là thần nữ trời, lại cùng ngươi thân là ma thần có liên lụy. Thiên Đình giận dữ, đem nàng nhốt xuống Địa Ngục, đánh cho nàng hồn phi phách tán, thần thức tan nát, cách nào siêu sinh. Tại thời khắc cuối cùng, ngươi vội vàng tiến đến, dùng pháp bảo ngươi dụng tâm (nghĩa là quan tâm chú ý luyện chế) cứu được nàng. Có điều linh hồn nàng dù được bảo tồn, nhưng thân thể bị phá hủy. Ngươi vì muốn gặp lại nàng, liền đầu thai phàm giới. Nhưng mà, pháp bảo ngươi quăng ra có thần trí của mình, nàng, lại đem hết toàn lực bảo vệ nàng. Cùng nàng chuyển thế."

      Chủ trì phương trượng sâu sa , kinh ngạc trong mắt Minh Nguyệt càng phát ra nồng đậm. Pháp bảo chính là Cửu vương gia sao?

      "Cuối cùng người cứu nàng là pháp bảo có thần thức kia, mà phải là ngươi." Chủ trì phương trượng cuối cùng ra tất cả mọi chuyện.

      "Đây là sao? !" Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch. Mọi chuyện là như thế này, cho nên mình cùng nàng hữu duyên vô phận sao?

      "Mọi có nhân ắt có quả." Chủ trì phương trượng thanh hư vô mờ mịt, "Mọi chuyện có hay quan trọng như thế sao? Đây có thể là cũng có thể là chuyện xưa. Quan trọng là ngươi từ trong chuyện xưa ngộ ra cái gì ?"

      Chủ trì mệt mỏi cúi đầu, lẳng lặng ngồi nhìn cảm xúc lướt qua mặt

      "Cẩn thận suy nghĩ , nếu hiểu tất cả rồi đến tìm vi sư." Chủ trì phương trượng khẽ thở dài.

      Minh Nguyệt mình tĩnh tọa, tất cả trở nên sáng sủa. Bên dưới tháp mọi người mỉm cười nghênh đón Nhược Khả Phi vừa xuống.

      "Lấy được ?" Hiên Viên Vân vội vàng tiến lên, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      "Ở đây." Nhược Khả Phi mở tay ra, trong tay cầm vật lấp lóa ánh vàng dưới nắng mặt trời .

      " đó có việc gì chứ?" Hiên Viên Vân có chút bận tâm.

      " có việc gì, chỉ là cao chút." Nhược Khả Phi cười , cho mọi người chuyện nàng gặp ai, bởi vì cần như vậy.

      "Mau ăn vào ." Ảm Đạm ở bên chen lời.

      Nhược Khả Phi đưa kim chi tinh đưa vào miệng, cảm giác mát lành lan tỏa toàn thân. Nhược Khả Phi thoải mái nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu.

      "Như thế nào?" mặt Ảm Đạm bỗng nhiên nhiên xuất tia lo lắng, có điều ai phát ra.

      "Hoàn hảo." Nhược Khả Phi nhàng thở tiếng, vừa mới xong, trước mắt tối sầm, thân mình mềm mại tuột xuống.

      "Phi Nhi! ! !" Hiên Viên Vân ôm lấy thân mình Nhược Khả Phi, sốt ruột, sắc mặt đại biến. Mọi người cũng biến sắc.

      Đây là chuyện gì?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 109

      Edit: Quảng Hằng

      beta:yunafr

      "Ảm đạm! Sao lại thế này? Vì sao Phi nhi ăn kim tinh túy vào bị như vậy?" Hiên Viên Vân cấp bách nhìn vẻ mặt suy tư của Ảm Đạm. Gấp gáp hỏi.

      "Đừng lo lắng, có việc gì. Chính là Ngũ Hành tinh túy tụ hợp lại với nhau. Vốn Ngũ Hành tinh túy là tương sinh, nhưng là cũng là tương khắc. Cho nên chúng ta mới từ tương sinh trình tự để nàng ăn vào. tại Ngũ Hành tinh túy ở trong cơ thể nàng dung hợp. Như vậy, ngủ vài ngày tỉnh lại ." Ảm đạm sờ sờ cằm , .

      Mọi người nghe xong cảm thấy an tâm hơn, nhưng Hiên Viên Vân vẫn có chút bất an nhìn thiên hạ trong lòng hôn mê bất tỉnh.

      "Đừng lo lắng, có việc gì. Trước biệt viện của ta nghỉ ngơi vài ngày . Đợi nàng tỉnh lại chúng ta tìm thủy lộ tiên hoa." Ảm đạm liếc qua ánh mắt lo lằng của hai nam nhân khác, trong lòng thở dài.

      Bạch Hạnh nhìn Ảm Đạm trong lòng kinh ngạc. Ở thanh thánh quốc, Ảm Đạm lại có cơ sở của mình. Người này, rốt cuộc là người như thế nào? !

      Mọi người quyên tiền dầu vừng, hướng chủ trì phương trượng cáo từ rồi .

      Chủ trì phương trượng lẳng lặng ngồi trong đại điện, nhắm mắt lại. Tất cả , có nhân ắt có quả.

      Cửa vang lên tiếng bước chân rất .

      "Sư phó." Thanh thản nhiên của Minh Nguyệt vang lên .Chủ trì phương trượng mở mắt , chậm rãi xoay người,nhìn đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt. Giờ phút này trong đôi mắt trong suốt mảnh sáng sáng , lẩn phiền muộn.

      "Mộc Cách, ngươi đến rồi." Chủ trì phương trượng đứng lên , hướng đến người trước cửa,Ngộ rồi sao? Rốt cục cũng ngộ .

      "Dạ, sư phó, đệ tử đến đây, thỉnh sư phụ giúp đệ tử quy y." Mộc Cách hai tay chắp trước ngực, chậm rãi tới trước tượng Phật, lẳng lặng quỳ xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Tóc ngắn Phiêu dật , chậm rãi rơi xuống.

      Trần duyên hết, hề có vướng bận.

      Nàng tại rất hạnh phúc, mà hạnh phúc của nàng phải là mình có thể cho , cũng phải thuộc về mình .

      Tất cả đều được định trước

      Mộc Cách lại mở mắt ra, nhìn Phật tổ trước điện , tất cả biến thành hư vô.(QH ơi sao ta thấy tội Mộc Cách quá!!!!)

      Buông xuống, hoàn toàn buông xuống.

      ---------------------------------------------------------------------------

      "Nàng còn chưa tỉnh sao?"

      Ảm đạm tiếng động xuất bên người Hiên Viên Vân, liếc qua cửa sổ,người ngồi xổm dưới cửa rốt cuộc ngồi bao lâu?

      " có. Vì sao còn chưa tỉnh lại?" Hiên Viên Vân nắm bàn tay bé của Nhược Khả Phi, ánh mắt lo lắng.

      "Nhanh thôi, vượt qua ba ngày ." Ảm đạm tràn đầy tự tin, "Còn thủy lộ tiên hoa cách nơi này bốn mươi dặm núi non, tám ngày nữa nở hoa rồi."

      "Ân." Hiên Viên Vân yên lòng trả lời , liền gì thêm.

      "Ngươi nghỉ tạm , ngươi ở đây hai ngày rồi ." Ảm đạm bỏ lại câu xoay người, rời .

      "Ta, chỉ là muốn khi nàng tỉnh lại người đầu tiên nàng thấy là ta." Hiên Viên Vân nhàng mà , sâu kín vào trong lổ tai Ảm Đạm . Ảm Đạm cúi đầu, ánh mắt trầm xuống, nhìn thấy, yên lặng ra khỏi phòng ở.

      Đêm dài, Hiên Viên Vân tựa vào bên giường, bắt đầu buồn ngủ, trong tay vẫn như cũ nắm chặt bàn tay bé của Nhược Khả Phi .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 109

      Edit : Quảng Hằng

      Beta : yunafr

      biết khi nào, trong bàn tay bé hơi giật giật, Hiên Viên Vân giật mình, ngẩng đầu lên,nhìn đôi mắt mông lung của Nhược Khả Phi.

      "Nàng, tỉnh!" Hiên Viên Vân kích động ngồi thẳng người, cười hưng phấn hỏi, nhìn Nhược Khả Phi gì, lo lắng sờ sờ trán của Nhược Khả Phi, vội vàng : ’ làm sao vậy, có phải còn thoải mái?"

      "Ngươi, vẫn luôn ở đây?" thanh Nhược Khả Phi có chút khàn khàn, mang theo đau lòng.

      "Có hay còn thoải mái?" Hiên Viên Vân quan tâm nhất điều này.

      "Có a." Nhược Khả Phi ôn nhu trả lời.

      "Làm sao? Làm sao?" Hiên Viên Vân nóng nảy, xem xét.

      " Bụng của ta." Khả Phi liếc mắt đưa tình mang ý cười, nhìn người trước mắt có chút tiều tụy sốt ruột còn kém thượng thoan hạ khiêu .

      "A? !" Hiên Viên Vân nóng nảy, nhàng sờ sờ bụng Nhược Khả Phi, "Ta lập tức tìm đại phu. Lập tức tìm."

      "Ta bụng rất đói bụng." Nhược Khả Phi cười rộ lên, cười thoải mái.

      Hiên Viên Vân sửng sốt, giờ mới kịp phản ứng Nhược Khả Phi trêu cợt , tức giận cúi đầu hung hăng hôn Nhược Khả Phi

      "Ta gọi người làm đồ ăn, đợi lát nữa. Lập tức có, nàng nghỉ ngơi trước " Hiên Viên Vân cảm thấy yên tâm hơn , tươi cười dặn dò.

      Mấy ngày qua , Khả Phi rốt cục cũng tỉnh, tất cả mọi người tụ tập trong phòng, nhìn Nhược Khả Phi ăn cháo.

      "Tỉnh là tốt rồi." Ảm đạm gật gật đầu, "Mấy ngày nữa nên tìm thủy lộ tiên hoa ."

      "Cái này hạ liền đủ, Ly Tâm độc khó hiểu có phải hay ?" Vô Hồn cũng gật đầu hài lòng , bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, "Lão ca, Pearl (viên ngọc)đâu? Ngươi giử phải , ở chỗ nào?"

      "Ở chỗ này đây." Ảm đạm từ trong ngực móc ra gói to, nhân tiện gõ đầu Vô Hồn , "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao? Thứ này ta mang theo tuỳ thân , yên tâm, lạc được."

      "Vậy là tốt rồi." Vô Hồn yên lòng.

      "Pearl(viên ngọc) cũng có thể ăn, Diêm Vương muốn hay thường thức thử, Pearl (viên ngọc) ăn vào có thể dưỡng nhan ." Ảm Đạm nâng khóe miệng, cười xấu xa .

      Diêm Diễm lên tiếng kháng nghị lời của Ảm Đạm . Bản thân mình phải cái gì cũng ăn, là!

      Nghỉ ngơi mấy ngày, Ảm Đạm cầu xuất phát ngay , tuy rằng lộ trình ngày có thể đến, nhưng sớm phòng bất trắc.

      Mọi người ngồi xe ngựa tìm thủy lộ tiên hoa .

      "Nhìn kìa,ngay cùng." Ảm đạm ngẩng đầu nhìn nơi cao nhất ngọn núi, mặt mây mù lượn lờ, thấy hình.

      "Cái gì đều nhìn thấy sao." Vô Hồn bĩu môi. Lưng chừng núi cao cũng bị mây mù che phủ, mặt lại vụ mênh mông mảnh( núi mây mù mảnh).Núi này cao quá.

      "Hi vọng tối hôm nay có thể đến đỉnh núi." Ảm đạm nhìn khí trời thổi qua Đóa Bạch Vân cúi đầu thuyết câu.

      " thôi." Hiên Viên Vân mở miệng .

      Mấy nam nhân mang các loại vật phẩm bắt đầu leo núi. Buổi tối muốn ở chân núi dựng lều trại, xe ngựa thể lên , chỉ có thể tự mình bộ.

      Mọi người càng leo càng cao, đến lưng chừng núi sắc trời dần dần tối . Hiên Viên Vân chiếu cố Nhược Khả Phi, Diêm Diễm nhìn Bạch Hạnh thở hổn hển , thân thủ đỡ nàng. nhìn ánh mắt Bạch Hạnh kinh ngạc có phần cảm kích.

      " nghỉ tạm đêm, ngày mai tiếp tục ." Ảm đạm nhìn trời, tự mình lên tiếng quyết định. Mọi người đều đồng ý, ai gì bắt đầu dựng lều trại.

      Đêm này, cực lạnh.

      Bóng đêm tối đen đưa tay thấy được năm ngón. Hiên Viên Vân cùng Diêm Diễm ở cái lều trại, Ảm Đạm cùng Vô Hồn cái lều trại, hai cái lều trại Nhược Khả Phi cùng Bạch Hạnh ở ngay trung gian.

      Trong lều, Vô Hồn cùng Ảm Đạm ngủ quay lưng vào nhau.

      Ảm Đạm bỗng nhiên mở miệng:"Lão đệ ngủ chưa?"

      "Chưa, làm gì vậy lão ca?" Vô Hồn quay người, Ảm Đạm cũng quay người lại , hai người trong bóng đêm đối diện . Cho dù cái gì cũng nhìn thấy.

      "Cha mẹ sau khi qua đời, ta đối với ngươi quá mức nghiêm khắc. Nếu cha mẹ còn, chừng mắng ta?" Ảm Đạm ha ha nở nụ cười.

      "Tại sao đột nhiên như vậy?" Vô Hồn nghi ngờ trừng mắt nhìn , trong bóng đêm thấy được nét mặt của Ảm Đạm, vì thế gắn giọng , "Ngươi phát xuân a?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :