1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Đây chính là nguyên nhân vì sao người đàn bà kia cung kính gọi nàng thiếu chủ như vậy." Ảm đạm vuốt cằm của mình, nhưng trong lòng vẫn luôn ‘nhớ thương’ Hàn Băng chưởng mà Cố Tích Vân vừa thi triển]. Xích Diễm chưởng cùng Hàn Băng chưởng mình cũng chỉ nghe qua, nghĩ tới có công phu như vậy. người khi chuẩn bị phát công, chưởng lực đánh ra đóng thành băng, hàn vô cùng. Người trúng chưởng toàn thân rét run, quanh thân máu đọng lại mà chết. Mà Xích Diễm chưởng cũng từ lòng bàn tay phun ra ngọn lửa đỏ, người trúng chưởng giống như đặt mình trong biển lửa, cuối cùng nóng rực thống khổ chết . Vốn cho là những điều này là do truyền thuyết hư vô mờ mịt, chưa từng nghĩ đây tất cả đều là .

      "Nhưng là, người đàn bà kia là cung chủ nơi này, mà mẫu thân của Phi nhi hề xuất ." Hiên Viên Vân trầm tư. như vậy mẫu thân Phi nhi hoặc là qua đời hoặc rồi.

      "Nàng trước kia phải người trong Vương Phủ sao của ngươi? Nàng rốt cuộc là ai?" Ảm đạm hỏi vấn đề sớm muốn hỏi.

      Câu hỏi vừa được đặt ra, tất cả mọi người nhìn về phía Hiên Viên Vân, chờ đợi đáp án đầy toan tính cấp ra.

      Sắc mặt Hiên Viên Vân nhất thời suy sụp, mất tự nhiên : "Ta cũng biết. Nàng lúc trước chỉ là nha hoàn trong vương phủ ta. Chuyện khác ta cũng biết."

      Ánh mắt thiêu đốt của mọi người hồ nghi thêm khinh bỉ, làm cho sắc mặt Hiên Viên Vân càng thêm mất tự nhiên , sao có thể cho bọn biết, mình ban đầu là tại sao cùng Phi nhi gặp gỡ bất ngờ . Sao có thể cho bọn biết, Phi nhi vốn là nha hoàn bao dưỡng của mình!

      "Thôi, chờ khi lấy được tinh hoa của thủy, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này." Ảm đạm tuy rằng rất muốn biết bí quyết của Hàn Băng chưởng , nhưng giờ phút này phải thời điểm để nghiên cứu.

      "Vậy ngủ , ngủ ." Vô Hồn duỗi lưng cái, dẫn đầu nằm xuống.

      đêm này, tất cả mọi người đều ngủ được ngon giấc, đều là nghĩ đến chuyện của Nhược Khả Phi cùng Bách Hoa cung.

      Mà người ngủ ngon duy nhất chỉ có Nhược Khả Phi. Vừa cảm giác nằm ngủ, ngủ rất say. Trong mộng có nữ tử dáng vẻ giống mình như đúc nhìn mình cười lớn, vỗ bả vai của mình cười sang sảng). Dường như còn gì đó. gì đấy? Nhược Khả Phi muốn nghe ràng, lại dung cách nào cũng thể nghe được, chỉ nhớ nụ cười ngạo mạn cũng với ánh mắt hài lòng.

      Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi tỉnh dậy trong tiếng chim hót véo von. Đứng dậy, đến bên cửa sổ, Nhược Khả Phi kinh hoảng ngơ ngẩn ngày hôm qua lẻn vào lúc ban đêm, nên thấy hoàn cảnh chung quanh lắm, bây giờ nhìn ràng.

      Cảnh xuân diễm lệ, cảnh xuân tươi đẹp, Chim Yên quay về tổ, ríu rít hát ca, vạn vật bắt đầu sinh, đột nhiên phồn thịnh dạt dào. Ngọn gió xuân mềm mại mơn man, khí tươi mát, ánh mặt trời ấm áp thô ráp, có màu trắng trong thuần khiết của mùa đông đột phá nhân gian.

      Đỏ, cam, vàng, lục, nâu, lam. Tím, trắng, đen, đưa mắt nhìn lại đều là trăm hoa màu sắc rực rỡ.

      là thiên đường của nhân gian.

      "Thiếu chủ, người tỉnh." Phía sau truyền đến thanh ôn nhu của Cố Tích Vân.

      "Ừm." Nhược Khả Phi quay đầu lại nhìn nữ tử xinh đẹp này, trong lòng có chút phức tạp. Nàng chính là nữ tử gặp qua mẫu thân ."Có thể hỏi vấn đề ?"

      "Thiếu chủ xin cứ hỏi." Cố Tích Vân mỉm cười.

      "Bà ấy tên gọi là gì?" Nhược Khả Phi sâu kín hỏi, mình vẫn biết Chủ Nhân trong miệng nàng ấy, cũng chính là mẫu thân đời này của mình rốt cuộc tên gọi là gì.

      Cố Tích Vân sửng sốt, tiếp theo mới kịp phản ứng Nhược Khả Phi hỏi là ai.

      "Kêu Trình Thiên Miểu." Dáng vóc Cố Tích Vân gần như tiều tụy khi ra tên này, "Chủ Nhân tên gọi Trình Thiên Miểu."

      Nhược Khả Phi giật mình, nhàng lặp lại tên này: "Trình Thiên Miểu. . . . . ." Là cười thiên hạ quá bé sao? Hảo một cái Thiên Miểu!

      "Thiếu chủ, thỉnh rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, mọi người thần điện. Người lấy xong vật đó, hẳn là còn có chuyện quan trọng muốn làm." Ngữ khí của Cố Tích Vân phiền muộn sâu kín.

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn Cố Tích Vân có chút giật mình, hay là người trước mắt cũng biết mình trúng Ly Tâm độc?

      "Chủ nhân có qua, khi người đến lấy được vật kia. Bảo rằng người còn có chuyện quan trọng cần làm. Ta tiện lưu người lại." Cố Tích Vân nở nụ cười tiếc nuối.

      Buổi chuyện làm cho Nhược Khả Phi hiểu được, người trước mắt cũng biết mình trúng Ly Tâm độc. Người hiểu chuyện này chỉ sợ là Trình Thiên Miểu . Bà ấy sớm biết mình đến nơi này tìm kiếm? Có rất nhiều nghi vấn có đáp án.

      Bỗng nhiên, trong đầu Nhược Khả Phi vừa . Thủy tinh hoa trong Hàn đàm (hồ băng) của Thần điện, vẫn luôn luôn nằm ở nơi đó, hay có người cố ý muốn bỏ vào? Nếu là vế sau, . . . . . . Đồng tử của Nhược Khả Phi càng phát ra phóng đại. Nếu là có người bỏ vào trong đó! ! !

      "Thiếu chủ? Thiếu chủ?" Thanh ôn nhu của Cố Tích Vân kéo suy nghĩ Nhược Khả Phi trở lại. "À?" Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt có chút lo lắng , thản nhiên , "Làm sao vậy?"

      "Thiếu chủ, vật bên trong hàn đàm, dường như có ít vật gì đó sinh sống, để cho ai có thể lặn xuống." Cố Tích Vân nhíu mày, "Mỗi lần có ai đó may mắn lên bờ được, hôn mê bất tỉnh, nặng đánh mất tánh mạng. Nhưng người cũng có vết thương nào."

      Nhược Khả Phi trầm tư , có vết thương? Vừa mới nghe lời này còn tưởng rằng phía dưới thực có loại gì đó giống như người cá, tại xem ra đều phải là như thế. Cũng chỉ có thể nhìn thấy mới biết được.

      Dùng xong cơm, Cung chủ mang theo Nhược Khả Phi đến thần điện, mà tả sứ cũng mang theo đoàn người Hiên Viên Vân tới cửa thần điện chờ .

      Cố Tích Vân che ở phía trước Nhược Khả Phi, cho mấy nam nhân nhìn đến mặt Nhược Khả Phi, chỉ lạnh lùng : "Đều mang vào ." Làm như quyết định của nàng ta là, lát nữa, ném những nam nhân này vào trong nước trước, dò xét đáy hồ chút.

      Mọi người đứng ở đó, nhìn xuống mặt nước hồ xanh biếc.

      "Đem , ném xuống nước." Cố Tích Vân dùng ngón tay chỉ vào Hiên Viên Vân lạnh lùng quát. Hôm qua, thiếu chủ tướng công của nàng chính là nam nhân này, trước tiên đem xuống đó trước. Nếu chết tốt nhất, nam nhân dơ bẩn như thế này làm sao có thể xứng đôi với Thiếu chủ chứ!

      Mặt Hiên Viên Vân chút thay đổi, lẳng lặng tiêu sái bước đến, vì Nhược Khả Phi lấy thủy tinh túy, đây là chuyện thuộc bổn phận , cần người khác uy hiếp.

      Nhược Khả Phi nhìn dưới nước, bỗng nhiên thấy bóng đen hẹp kỳ quái giãy dụa nhanh chóng.

      "Đợi chút." Nhược Khả Phi vươn tay ngăn lại.

      "Thiếu chủ?" Cố Tích Vân bất mãn nghi vấn .

      Phía dưới, dường như có gì đó thú vị, Nhược Khả Phi nở nụ cười, quay đầu nhìn Cố Tích Vân hỏi: " Người xuống đó phải có cảm giác choáng váng sao?"

      Cố Tích Vân giật mình, lập tức gật gật đầu: "Vâng, mọi người còn sống lên đều như vậy."

      ra là thế, Nhược Khả Phi nhìn trong nước, nhưng trong lòng nghi vấn . Loại này vốn là động vật nên sinh sống ở vùng nhiệt đới, làm sao có thể xuất ở nơi này? Có loại động vật này tồn tại, đương nhiên cũng thể tùy tiện xuống nước được.

      thể cho mọi người biết loài động vật này là loại cá Chình điện (*),biết phóng điện đánh người vì thời đại vẫn chưa có điện. Chẳng lẽ, đây cũng là do Trình Thiên Miểu nuôi ?



      Cá chình điện (tên khoa học: Electrophorus electricus) là loài cá. Nó có thể phát ra điện để giật kẻ thù và để săn mồi.

      Sống ở vùng sông Amazon (Nam Mỹ), tại những nơi có ít có khí ôxy. Ở hai bên sóng lưng của cá chình điện, có 2 "nhà máy điện", mỗi "nhà máy" gồm 70 "cột điện" đấu song song, mỗi "cột" là chồng gồm 6.000 tế bào phát điện đấu nối tiếp.

      Lúc gặp mồi hoặc kẻ thù, cá chình điện có thể phóng loạt từ 10 đến 30 "cú điện" với điện thế lên tới 900 vôn, mạnh có thể 1000 vôn, để quật ngã và làm tê liệt đối thủ.

      Ngoài ra, cá chình điện còn có thể phát liên tục những xung động điện với điện thế thấp để định hướng và thăm dò môi trường trong những vùng nước đục hoặc tối tăm. Thực ra cơ quan phát điện chính của cá nằm ở phần thân, điện ở đuôi tạo ra yếu hơn và giữ vai trò định vị, định hướng bơi của cá. Ngoài ra 550 V là điện áp phát ra từ con cá chình Nam Mỹ trung bình, với con trưởng thành điện áp lên tới 750V. Cá chình điện Nam Mỹ (Electrophorus electricus) hay còn gọi là Lươn điện (The Electric Eel) sống ở phía Bắc Nam Mỹ chủ yếu ở lưu vực sông Amazon và sông Orinoco Peru, con trưởng thành có thể dài 2,5m nặng 20kg. (Theo Wikipedia)

      Xem thêm chi tiết ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1_ch%C3%ACnh_%C4%91i%E1%BB%87n

      "Cung chủ, ta có biện pháp hề làm thương tổn bất cứ ai cũng có thể lấy được vật dưới nước.” Nhược Khả Phi cười khẽ tiếng, "Còn nữa, lúc lên thỉnh cung chủ cho ăn bữa thịnh soạn nhé."

      Cố Tích Vân nhìn nụ cười tự tin mặt Nhược Khả Phi, sửng sốt, trong nháy mắt này, giống như gặp được Chủ Nhân của mình, nữ tử thần bí kì lạ kia, đứng ở trước mặt của mình, nhàng vuốt đầu của mình, cũng là ngập trời tự tin. Đoàn người Hiên Viên Vân cũng hiểu nhìn Nhược Khả Phi, trong hồ lô của nàng rốt cuộc muốn làm cái gì. Mà trong lòng Ảm Đạm lại nghi hoặc. Trước đây, biết được trong đầm nước dường như có loại sinh vật thần bí nào đó, làm cho ai có thể bình an xuống nước để lấy vật trong đó. Mà nàng lại có thể liếc mắt cái có thể nhìn ra phía dưới là cái gì, càng có thể lập tức nghĩ đến biện pháp?

      "Đuổi đám dê bò hoặc là ngựa cũng được, đuổi xuống đó ." Nhược Khả Phi thản nhiên phân phó , chỉ có thể tiêu hao toàn bộ điện năng của cá Trình điện này mới có thể xuống nước.

      "Này. . . . . ." Tả, Hữu nhị sứ đứng ở bên mặt xuất vẻ mặt khó xử, nơi này là thần điện a, sao có thể để cho bọn súc sinh đó bước vào.

      "Theo lời của thiếu chủ làm ngay !" Cố Tích Vân quát khẽ tiếng. Những người này hoàn toàn là biết giá trị tồn tại của thần điện, đây tất cả cũng là vì nghênh đón thiếu chủ mới chuẩn bị, nhưng, Chủ Nhân cảnh cáo mình, thể ra, tuyệt đối hơn nữa chính là thể cho chính thiếu chủ!

      lát sau, đám dê bò bị lùa vào đây, bị vội vàng xuống nước. Nước lạnh như băng làm cho bọn chúng giằng co, nhưng mép nước bị nữ nhân Bách Hoa cung gác , thể lên.

      Cũng biết trải qua bao lâu, đám dê bò đều bị chết, choáng váng, bị mọi người kéo lên. Mà những con cuối cùng khi bị lùa xuongs lại tung tăng thoải mái.

      Đến lúc này, Nhược Khả Phi nhìn thấy thế hiểu rằng cà Chình điện trong nước tiêu hao hết điện năng.

      "Đưa xuống nước." Cố Tích Vân lại chỉ vào Hiên Viên Vân kiên quyết . Nếu như có thể, tại rất muốn đem người đàn ông này bầm thây vạn đoạn!

      Sắc mặt Nhược Khả Phi trầm xuống, vừa định lên tiếng, Hiên Viên Vân lại hướng về phía Nhược Khả Phi mỉm cười lắc lắc đầu, hỏi Ảm Đạm: "Ảm Đạm, hình dáng của thủy tinh túy kia như thế nào?"

      "Trắng , phát sáng ." Ảm Đạm nhún vai, tiếp theo cười xấu xa, "Đừng chết ngạt ở bên trong . Bất quá, nếu ngươi chết ở bên trong, chúng ta rất vui giúp ngươi chăm sóc cho nàng."

      "Nằm mơ ! !" Hiên Viên Vân lạnh lùng hừ tiếng, "Ngươi chết ta cũng chết." Ánh mắt lại ôn nhu nhìn Nhược Khả Phi, ý bảo nàng cần phải lo lắng.

      Nhược Khả Phi nhếch môi muốn gì, lại bị Cố Tích Vân chen ngang đứng chắn ở giữa ngăn chặn tầm mắt của hai người. Gương mặt Cố Tích Vân khinh thường: "Ngươi phải tướng công của thiếu chủ sao? Muốn lấy vật đó, nên phải tự ngươi lấy mới đúng, cho dù chết đó cũng là quang vinh của ngươi!"

      Hiên Viên Vân cười , hề phản bác lời của Cố Tích Vân..., bỏ quần áo bên ngoài, tùy tay ném cho Diêm Diễm. Khuôn mặt tự tin, chậm rãi tiêu sái đến mép nước, cởi giày ra.

      Cố Tích Vân nhìn thấy ánh mắt bất mãn lạnh như băng của Nhược Khả Phi, chỉ che ở phía trước Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm động tác của Hiên Viên Vân . Nhược Khả Phi chỉ nghe tiếng nước rất , Hiên Viên Vân xuống nước. Nhưng tiếng nước rất kia lại giống như tảng đá to quăng vào trong tim của Nhược Khả Phi, khơi dậy ngàn ngàn lớp lớp gợn sóng. Dưới nước, tại có lẽ còn gì nguy hiểm nữa đúng ? Nhược Khả Phi cắn môi, lướt qua Cố Tích Vân, tới bên cạnh hồ, nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ xao động.

      Vân, ngươi thể có việc gì.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 97

      Edit: Quảng Hằng


      Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm vào mặt nước yên tĩnh gợn sóng. Cố Tích Vân lại khẽ nhếch miệng miệt thị mấy nam nhân trước mắt. kẻ so với kẻ lại càng khó coi, biết thiếu chủ suy nghĩ như thế nào.Năm đó theo bên người chủ nhân cũng có vài nam tử, nhưng là người so với người lại đẹp mặt, người so với người lại càng vĩ đại hơn. Còn mấy tên nam tử trước mắt mình muốn đem chúng chôn ở hoa viên làm phân bón!

      Ảm Đạm yên lòng đánh giá xung quanh, Vô Hồn và Diêm Diễm thủy chung cùng bất động nhìn mặt nước. lâu sau, mày Nhược Khả Phi càng lúc càng nhíu lại. Vì sao vẫn chưa lên, vừa nghĩ đến từ mặt nước cái đầu mạnh mẽ nhô lên. Hiên Viên Vân há miệng cố hô hấp, xông về phía bờ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khả Phi khẽ cười ôn nhu. Nhược Khả Phi chợt sửng sốt nhưng lại rất nhanh chóng thả lỏng, mặt là nụ cười đưa tay về phía Hiên Viên Vân. Hiên Viên Vân mệt mỏi cả thân mình ướt đẫm lên, nhiều lời đưa vật nắm trong tay ra. tay vật nho trắng như tuyết lại lập lòe phát sang sốt ruột hỏi: “ Đây có phải hay ?”

      Ảm Đạm liền ngừng giọng : “ Đúng rồi! mau đưa nàng nuốt vào”

      Hiên Viên Vân liền đem thủy tinh túy đặt vào trong tay Nhược Khả Phi, khẽ : “ Nàng mau ăn vào ” . Nhược Khả Phi cảm nhận được vật lạnh lẽo trong tay, chút do dự đưa lên miệng ngụm nuốt vào. nhàng nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận được toàn thân luồng khí tươi mát, cảm giác thoải mái nhàng nên lời.

      Nàng lại mạnh mẽ mở to đôi mắt nhìn cả người ướt đẫm của Hiên Viên Vân, nhàng bước lại đau lòng vuốt bớt nước đọng người , ở đây nước lạnh như băng, nếu mau thay đồ khô bị nhiễm lạnh. Nghĩ đến đây nàng quay qua phía Cố Tích Vân muốn , nhưng lại phát nàng ta chằm chằm nhìn vào Vân, trong mắt lên tia kinh diễm!!

      Nhược Khả Phi quay đầu nhìn lại Vân phát mặt nạ da người biết từ lúc nào bị nước lột mất, tại Cố Tích Vân nhìn thấy bộ dạng chân chính của Hiên Viên Vân. Cố Tích Vân kinh ngạc nhìn thẳng mặt Hiên Viên Vân, gương mặt người này tuyệt mỹ so với các nam tử khác của nàng đều tuấn mỹ hơn. ra vẫn luôn mang mặt nạ bên ngoài, vậy còn những người khác sao? Cố Tích Vân nhìn về phía mấy người Ảm Đạm, vậy mấy người này cũng là mang mặt nạ bên ngoài rồi!!!?

      “ Cung chủ” Nhược Khả Phi khẽ lên tiếng gọi, đem hồn của Cố Tích Vân quay về. “ Có thể có bộ quần áo nam nhân ?”

      “ Có” Cố Tích Vân cố lấy lại tinh thần, mặt biến lạnh thản nhiên : “ Trong cung này có nam nhân, tất nhiên có quần áo cho nam nhân”. “ Hãy dẫn thay quần áo” Cố Tích Vân hướng Tả sứ phân phó.

      “ À đúng rồi Cung chủ, ngươi có thể sai người vớt Tương Thủy ở dưới này lên mà dùng!!!” Nhược Khả Phi trong lòng thấy vui, sớm ngày rời khỏi nơi này tốt!!! Nơi này khí như thế nào cũng là làm người ta cảm thấy thoải mái.

      “ Vâng, Thiếu chủ” Cố Tích Vân gật gật đầu lập tức phân phó người vớt. Nhược Khả Phi nhìn Cố Tích Vân lạnh lùng : “ cung chủ, chúng ta………”

      Lời chưa kịp dứt, Cố Tích Vân giơ tay ngăn lại, cười sáng lạn :

      “Thiếu chủ, người cần phải . Ta là hiểu được. chờ người kia thay quần áo xong,các người mau tiếp tục lên đường ” .

      Khả Phi nhìn nữ nhân xinh đẹp bất phàm trước mắt, bỗng cảm thấy biết gì cho phải. rút cuộc lúc trước Trình Thiên Miễu dạy dỗ nàng những gì, Trình Thiên Miễu rốt cục là người như thế nào??? Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tò mò về người khác.

      Tại cửa Bách Hoa Cung, xe ngựa chuẩn bị sẵn sàng, Cố Tích Vân còn có chuẩn bị thêm cho nàng ít đồ dùng hàng ngày cùng lễ vật. Đoàn người của Nhược Khả Phi lẳng lặng đứng ở cửa vào, nhìn nơi này đẹp như tiên cảnh, kỳ hoa dị thảo, có hoa thậm chí nàng chưa bao giờ thấy qua!

      Trong lòng Nhược Khả Phi bỗng thấy nghi vấn, trước mắt đây là do con người hay thiên nhiên tạo ra? Nếu là do con người….. Đôi mắt Nhược Khả Phi lạnh lùng nhìn, nghiêm túc thẩm định sơn cốc thần kỳ! Lại càng muốn biết Trình Thiên Miễu rốt cục là loại người như thế nào???

      Cố Tích Vân thân quần áo trắng như tuyết, đám nữ tử đứng phía sau cũng là áo trắng, cùng nhau chỉnh tề cung kính hướng Nhược Khả Phi hành đại lễ:

      “ Thiếu chủ cẩn thận”!!!

      Khóe miệng Nhược Khả Phi khẽ cười nụ cười ý tứ hàm xúc, khẽ gật đầu. Cố Tích Vân bỗng nhiên tiến lên bước chỉ vào mũi của Hiên Viên Vân : “Tiểu tử, Bách Hoa Cung chúng ta vẫn chưa thừa nhận ngươi là tướng công của chủ nhân”.

      Hiên Viên Vân cười khổ vẻ mặt bất đắc dĩ , các người thừa nhận hay thừa nhận có quan hệ gì đến ta đâu!?

      “ Ngươi nhớ kỹ, khi thiếu chủ gặp nguy hiểm ngươi nhất định phải che ở phía trước, vì thiếu chủ chết ngươi cũng phải chết theo” Cố Tích Vân vênh váo tự đắc .

      Ảm Đạm nhàng run rẩy khóe miệng, nữ nhân như vậy, dù rất xinh đẹp cũng rất khó làm người ta thích. Vẻ mặt Nhược Khả Phi bất đắc dĩ, muốn lên tiếng Hiên Viên Vân lại cười ra tiếng, thản nhiên lại kiên định trả lời:

      “ Đó là vô nghĩa, cần ngươi ”.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 97

      Edit: Quảng Hằng

      Cố Tích Vân nhất thời nghẹn lời, ngượng ngùng thu hồi lại ngón tay của mình: “ Biết là tốt rồi”.

      Trong lòng Nhược Khả Phi mảnh rất ấp áp, mỉm cười nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, nhàng : “ Cung chủ, cần đưa tiễn nữa, tóm lại, cảm ơn ngươi”.

      “ Thiếu chủ….” Cố Tích Vân tiến lên mạnh mẽ cầm tay Khả Phi, thanh bỗng có chút nghẹn ngào: “ Thiếu chủ, ta có thỉnh cầu..” Mà mọi người phía sau Cố Tích Vân cũng ngạc nhiên trừng lớn mắt, Cung chủ khi nào lại nhu nhược như vậy a??

      “ Nga” Nhược Khả Phi nghi hoặc nhìn Cố Tích Vân, “ Cung chủ mời

      “ Nếu thiếu chủ gặp lại chủ nhân, xin cho bà biết, ta rất muốn gặp lại bà”. Cố Tích Vân đè nén tâm tình của mình. Rất muốn với chủ nhân, mình rất muốn gặp bà, rất muốn bà lại mỉm cười vuốt đầu mình chuyện, rất muốn bà lại lần nữa dùng Hàn Băng Chưởng cho mình xem. Cho dù, Chủ Nhân là dùng Hàn Băng Chưởng để ướp lạnh hoa quả ăn. Nhược Khả Phi nhìn Cố Tích Vân trong mắt thâm thúy chờ đợi, cuối cùng gật gật đầu. Thực , mình cũng biết có thể gặp Trình Thiên Miễu kia hay .

      “ Thiếu chủ, đường cẩn thận” Cố Tích Vân được nàng cam đoan, lộ ra nụ cười cao hứng.

      Xe ngựa chậm rãi nhanh chóng rời khỏi Bách Hoa cốc, thân ảnh của những bạch y nữ tử phía sau càng lúc càng , cho đến lúc còn thấy nữa.

      “ Bách Hoa cung là do mẫu thân ngươi lập?” Trong xe ngựa tĩnh lặng, Ảm Đạm bỗng nhiên lên tiếng.

      “ Dường như thế.” Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời. “ ta càng ngày càng hiếu kỳ người đó rốt cục là người như thế nào.” Ảm Đạm vuốt cằm gắt gao nhìn Nhược Khả Phi.

      “ Ta cũng muốn biết” Nhược Khả Phi lại đạm mạc .

      Ảm Đạm chợt giật mình, những người khác cũng chợt giật mình. Mà Hiên Viên Vân lại ôn nhu cười, nhàng ôm Nhược Khả Phi vào lòng.

      “ Nàng chính là nàng” Hiên Viên Vân ôn nhu , nhìn thấy, Ảm Đạm muốn đánh người. Càng lúc càng xem những người xe này như người chết.

      “ Ngươi có muốn ói hay ?” Ảm Đạm khinh thường lên tiếng châm chọc.

      “ Nương tử của ta, ta muốn làm sao, hay như thế nào, mắc mớ gì đến ngươi” Hiên Viên Vân nhìn Ảm Đạm phát biểu tâm tình rất khó chịu. Lời với mình trước kia tại Hàn đàm vẫn còn như mới. Hai người bắt đầu đấu khẩu, Diêm Diễm mắt nhắm nghiền dưỡng thần làm như thấy, Vô Hồn lại im lặng gì nhìn xem phong cảnh bên ngoài xe.

      Đến trấn đón Bạch Hạnh, mọi người lại tiếp tục ra .

      “ Trước tìm mộc tinh túy. Lướt qua nước Bắc Lăng, ở bên phải nước Bắc Lăng là nước Thánh Viễn. Tìm mộc tinh túy xong rồi lại quay về Bắc Lăng tìm hỏa tinh túy.”

      Ảm Đạm gãi gãi đầu cẩn thận .

      “ Vì sao ở nước này tìm Hỏa tinh túy trước” Vô Hồn lên tiếng hỏi.

      “ Ngu xuẩn!” Ảm Đạm duỗi ngón tay mạnh mẽ gõ vào trán Vô Hồn, quá đau Vô hồn muốn nổi điên.

      “ Xe tan nát” Diêm Diễm trước đem hậu quả nếu Vô Hồn nổi điên thản nhiên ra, quả nhiên Vô Hồn liền hạ hỏa xuống.

      “ Bởi vì thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy. Chúng ta dựa theo trình tự này tìm, cuối cùng là tìm Kim tinh túy, đúng hay ?” Hiên Viên Vân trầm ngâm chậm rãi ra lý do.

      “ Thông minh, hổ là người từng làm qua hoàng đế.” Ảm Đạm cười ha hả, lời khen ngợi nhưng mang chút tán thưởng.

      “ Mộc tinh túy là hình dạng gì?” Hiên Viên Vân nhìn miệng cười châm chọc của mọi người, kéo kéo khóe miệng thản nhiên hỏi.

      “ Là màu xám, cũng sang lấp lánh” Ảm Đạm trừng mắt “ nghe là như vậy ,sinh trưởng ở cùng của cây cổ thụ Xích Huyết cự mộc, ở đỉnh cây dường như có vật ở”.

      “ Vật , vậy đơn giản chứ sao?” Vô Hồn khinh thường , trong xe ngựa mấy võ công của nam nhân cần nhắc đến, đối phó với vật , có lẽ chỉ cần mình là đủ rồi .

      Ảm Đạm thèm nhắc lại, chỉ cười gian trá.

      Sau đó, chờ mọi người đến nhìn được cùng của Xích Huyết cự mộc, mới hiểu được Ảm Đạm cười là có ý gì.

      Trong thời gian ngắn như thế lấy được Thủy tinh túy làm mọi người thêm tin tưởng sáu loại tinh túy còn lại cũng có thể thuận lợi lấy được.

      Còn đến 4 năm, trong 4 năm này nhất định có thể tập hợp đủ 6 loại giải dược.

      Xuyên qua Bắc Lăng quốc, đoạn đường này mặc dù có chút sóng gió , nhưng mà tóm lại là thuận lợi.

      Muốn sóng gió ,cũng chính là khi mọi người ở trà quán bên đường lớn tại nơi hẻo lánh, vừa uống trà vừa nghỉ ngơi chuyện.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngày ấy, Hiên Viên Vân cùng Ảm Đạm được Nhược Khả Phi dạy bọn họ chơi cờ 5 quân đơn giản, chính là bất phân thắng bại. Mà Vô Hồn ở bên cạnh lớn tiếng châm chọc lão ca của mình là đầu heo, nên trực tiếp bị đánh bay . Diêm Diễm nhấm nháp trà cùng ít điểm tâm lão bản mang lên.

      Nhược Khả Phi cùng Bạch Hạnh thản nhiên nhấp trà. “ Phanh” tiếng vang lên, thanh kiếm mạnh mẽ rút ra đánh vào giữa bàn mọi người ngồi, đem các quân cờ của Hiên Viên Vân cùng Ảm Đạm toàn bộ đánh bay, còn Diêm Diễm nhanh chân nhanh tay đem điểm tâm của mình nhanh chóng cứu thoát.

      “ Tiền lưu lại, hai tiểu nương này lưu lại, còn các ngươi có thể biến”

      Người chuyện đem kiếm đâm vào bàn ở giữa mọi người. Mọi người ngẩng đầu, lúc này mới thấy đám hung thần ác sát cưỡi ngựa đứng ở phía sau người vừa chuyện, mà cái người vừa cùng mọi người chuyện vẻ mặt hung dữ, mặt có vài vết sẹo dữ tợn đứng nhìn xuống mọi người.

      Thầm nghĩ trong lòng hôm nay đúng gặp vận may, lại có thể ở quán trà hẻo lánh tìm được hai nữ nhân như hoa như ngọc. so sánh với hai nữ nhân này, mấy nữ nhân trong sơn trại của mình… đúng chính là phân!!! Hai người mang về làm vợ cả, làm tiểu lão bà!!!

      Lão bản trà quán sớm rúc đầu trốn vào dưới mặt bàn. Sơn tặc nay ra đánh cướp, các khách nhân hãy ráng cầu nhiều phúc . Ảm Đạm gì nhìn những quân cờ bị đánh bay ra xa nằm mặt đất, chỉ thiếu chút nữa là mình có thể thắng. Cái tên khốn kiếp này!!!.

      “ Uy, các ngươi điếc rồi phải ? Ta gọi các người đem hết tiền giao ra đây!” Đầu lĩnh sơn tặc tham lam nhìn mọi người ăn mặc bất phàm trước mắt.

      Còn chưa chờ tên đầu lĩnh xong, bị Ảm Đạm tiêu sái xinh đẹp phát đánh bay. Máu tươi từ miệng phun ra họa thành những đường cong hấp dẫn , run rẩy hai cái rồi nằm bất động.

      “ Cho tới bây giờ…” Ảm Đạm hừ lạnh tiếng, bắt đầu nhặt các quân cờ lên.

      “ Tiếp tục” Hiên Viên Vân cũng cúi xuống nhặt các quân cờ của mình.

      Mấy sơn tặc đứng bất động phía sau nhìn hai người im lặng nhặt các quân cờ, lại nhìn đến đầu lĩnh nằm bất động, bỗng nhiên hoảng sợ lập tức giải tán.

      Đến nhanh cũng rất mau, chỉ để lại cuồn cuộn tro bụi phía xa xa. Giống như tất cả đều chưa có phát sinh chuyện gì.

      Lão bản từ dưới đáy bàn chui ra, lẵng lặng nhìn tất cả việc trước mắt, bộ dáng như thể tin được. Lại choáng váng nhìn thấy thi thể trước mắt, người này chết ở nơi này rồi về sau sơn tặc lại tìm mình để trút giận sao!!?

      Nghĩ đến đây, khổ sở cúi mặt, ngay cả Diêm Diễm lên tiếng gọi mang cho thêm bàn điểm tâm cũng nghe thấy.

      “ Chủ quán”! Diêm Diễm cẩm chiếc dĩa rỗng ở trước mặt lão bản lắc lư.

      Lão Bản lại đứng đó si ngốc, nước mắt theo khóe mắt rớt xuống thào tự : “ Sống được rồi, các người vừa , bọn họ trở về giết ta, ta nên làm gì bây giờ? Trước kia chỉ cần đưa tiền cho bọn là được, bây giờ đầu lĩnh của họ bị các người giết chết a!!!”

      Diêm Diễm cố chấp giơ dĩa trước mắt, chịu chuyển bước. Hiên Viên Vân quay đầu, lấy mấy tấm ngân phiếu trong người ra, dùng nội lực ném cho Diêm Diễm, lại quay đầu nhìn quân cờ bàn, lơ đãng :

      “ Đem tiền đưa chủ quán” Diêm Diễm nhìn trong tay là hơn ngàn lượng ngân phiếu, đưa cho chủ quán còn sửng sờ. Đờ đẫn phun ra vài câu: Chủ quán, điểm tâm”.

      Chủ quán thể tin nhận lấy ngân phiếu, nhiều tiền như vậy mua mười quán trà đều đủ. Mình có thể đến địa phương khác mưu sinh.

      Diêm Diễm bất mãn nhìn chủ quán đứng đó si ngốc cười, đem đĩa mạnh mẽ tiến đến trước mắt , lạnh như băng phun ra hai chữ: “ Điểm tâm”!

      Trong nháy mắt tỏa ra hàn khí khủng bố làm cho lão bản rét mà run. Lão bản vội vã nhận lấy đĩa , vội vàng vào trong nhà chuẩn bị.

      Bạch Hạnh mở to mắt nhìn hai người chơi cờ năm quân, mặc dù chỉ vô cùng đơn giản mỗi người năm quân, nhưng lại có thể chứa chấp hạ pháp kỳ diệu như vậy! Mà cái nhìn như đơn giản, kỳ thực đối với nàng rất khó có thể nghĩ ra được!

      Bạch Hạnh quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh uống trà của Nhược Khả Phi, trong lòng lại sợ hãi than. Mình trước kia liền cảm thấy theo bên cạnh nàng có thể thấy rất nhiều chuyện kì lạ. Đối với con đường về sau, trong lòng Bạch Hạnh lại tràn ngập cảm giác hiếu kỳ cùng chờ mong.

      Ở quán trà, sau khi lão bản tặng cho Diêm Diễm 4 bàn điểm tâm, mới cảm thấy mỹ mãn theo mọi người lên đường. Dọc theo đường , sóng gió nho đương nhiên là rất nhiều, đều bị mọi người thoải mái mà hóa giải.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 97

      Edit: Quảng Hằng

      Làm văn thư nhập quan xong, mọi người bước vào biên cảnh Thánh Viễn quốc. Ảm Đạm cẩn thận nghiên cứu bản đồ, chừng nhiều nhất cần 9 ngày mới có thể tới.

      Nhắc tới Thánh Viễn quốc, Ảm Đạm là vẻ mặt khinh thường. Nhược Khả Phi hỏi tất cả những gì liên quan đến quốc gia này, Ảm Đạm liền ngậm miệng chuyện.

      Rất nhanh, Nhược Khả Phi liền chú ý đến quốc gia này là dị thường. đường cái, đều là nữ nhân tiêu sái bước , rất ít nhìn thấy nam nhân. Ngẫu nhiên nhìn thấy nam nhân, đều là nhu che mặt cẩn thận theo bên người nữ nhân.

      Buôn bán là nữ nhân, xuất đầu lộ diện bên ngoài cũng là nữ nhân, thậm chí ngay cả binh lính tuần tra cũng đều là nữ nhân. Thánh Viễn quốc là đất nước Nữ tôn. Khó trách Ảm Đạm là vẻ mặt thích.

      Quốc gia này địa vị của nam nhân bằng nữ nhân. Mà phu xe của bọn họ bởi vì là nam nhân nên đường luôn khiến cho mọi người quay đầu nhìn lại.

      ra là Nữ tôn quốc, cách khác nơi này nữ nhân có thể Ba chồng bốn thiếp, mà nữ hoàng là nam sủng ba ngàn?” Nhược Khả Phi trêu tức nhìn sắc mặt khó coi của các nam nhân xe ngựa.

      Vừa biết được quốc gia này là nữ tôn, trong xe ngựa các nam nhân đều là sắc mặt đen xạm lại.

      “ Thực hâm mộ, thực hâm mộ a” Bạch Hạnh nhìn qua cửa sổ đánh giá tất cả xung quanh, cười tủm tỉm .

      “ Hay là, Hạnh nhi ngươi lưu lại cưới năm phu quân, tám thị thiếp ?” Nhược Khả Phi hiểu được ý trong lời Bạch Hạnh,mà cách tự nhiên . Thậm chí muốn trêu ghẹo mọi người, bằng tư sắc của bọn họ, tại quốc gia này tuyệt đối coi trọng bọn họ, cho bọn họ làm nam sủng.

      Hiên Viên Vân run run trận, mạnh mẽ ôm chặt Nhược Khả Phi, bụm miệng nàng lại, sợ nàng lại ra những lời hùng hồn.

      hàng nam nhân trong xe ngựa, bao gồm cả Diêm Diễm đều u tiếng.

      thẳng tới ngoại ô bóng người, mọi người lại mới tiếp tục chuyện. Mọi người vẫn tiếp tục hướng về phía tiến vào đại thụ Xích Huyết.

      Đến phụ cận hỏi thăm những người ở gần đó, biết được ở sơn cốc xa phía trước, là khe sâu hàng năm sương mù dày đặc rất dễ lạc đường.

      Có người chính là vào khe sâu kia hề trở ra, sau khi phân phó cho xa phu ở ngoài hẻm núi làm lều trại chờ đợi, hàng sáu người cùng nhau vào khe sâu.

      Lúc này là giữa trưa, sương mù dày đặc trong hạp cốc muốn tan . Người ở lân cận sớm cảnh báo, nếu tiến vào sớm muộn gì sương mù cũng lại lên dày đặc, muốn mọi người trăm ngàn lần nên lưu lại trong hạp cốc.

      Trong hạp cốc, hoa quả cây cối hình dáng kỳ quái, có lá to như đấu, có lá như kim châm,có lửa đỏ như ánh đuốc, lại có trong suốt màu sắc.

      Thế giới sâu bọ bay qua, mới đầu là lơ đãng sau lại thấy ràng là dọa người.

      Kia dường như là ong mật, to lớn như sâu lại là con kiến! Từng con bướm xinh đẹp nhưng lại quá to lớn, như cây quạt lớn , lên xuống trong bụi hoa nhất thời làm mọi người ngây dại.

      “ Cái này xinh đẹp!” Bạch Hạnh khẽ kêu lên, chỉ vào lá Ba Tiêu diệp (chuối tây) có lá màu đỏ như ngọn lửa

      Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn, đột nhiên cảm giác loại thực vật này có chút quen mắt. Rốt cục là thấy qua ở đâu? Bạch Hạnh nhịn được vươn tay ra chạm đến, vừa mới chạm đến, lá Ba Tiêu Diệp đỏ như lửa kia liền thẹn thùng cụp xuống.

      Bạch Hạnh kinh ngạc nhìn màn trước mắt, Nhược Khả Phi lại bỗng nhiên quát khẽ: “ Mau tránh ra!!”

      Gần Bạch Hạnh nhất là Diêm Diễm chần chờ chút nào liền đem Bạch Hạnh cách xa ra. Chỉ nghe phù tiếng, Ba Tiêu Diệp kia phun ra luồng chất lỏng, ngay tại vị trí Bạch Hạnh vừa đứng, đất kia liền biến thành khô cằn.

      Nhược Khả Phi bỗng nhiên ngẫm lại, loại thực vật kia mình từng gặp hòn đảo hẻo lánh, bị người đụng chạm đến liền ngay lập tức phun ra chất lỏng ăn mòn cực độ!

      Mọi người lặng lẽ nhìn xem mảnh đất khô cằn, trong lòng vang lên cảnh báo, xem ra địa phương này hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

      nên tùy tiện chạm vào hoa cỏ động vật ở nơi này” Ảm Đạm nhíu mày, rất nhiều loại thực vật mà mình cũng chưa từng nhìn thấy, hay biết đến.

      Hiên Viên Vân hoang mang nhìn về phía trước sửng sốt lẩm bẩm : “ Đó chính là cây đại thụ Xích Huyết sao?”

      Mọi người theo ánh mắt nhìn lại, khắc sâu vào trong mắt là gốc cây đại thụ to lớn che trời. Thân cây đỏ đậm như máu, cùng lá cây rực rỡ rạng ngời dưới ánh mặt trời!!!

      Mà làm cho người giật mình phải là màu sắc của cây, mà là nó rất to lớn. Liếc mắt nhìn lại lần nữa, mơ hồ nhìn thấy được, có thể tính được đường kính cũng hơn mười thước, cao vút trong mây.

      Mọi người cẩn thận để ý chậm rãi tới gần, càng giật mình hơn ở phía sau. Ở dưới tàng cây lớn kia, dường như có cửa lớn, lại còn có cửa sổ.!?

      Ở bên dưới tàng cây này lại có người đào ra gian, làm nhà ở! lúc mọi người quay mặt nhìn nhau ngạc nhiên hết sức, cửa gỗ bỗng nhiên mở ra, lão nhân đầu tóc lộn xộn vặn vẹo bẻ cổ bước ra.

      “ A…………” Tóc của lão nhân trông như cái ổ gà vừa ngáp vừa vặn vẹo bẻ cổ ra, lại nhìn thấy trước cửa đột nhiên có nhiều người như vậy, đứng ngây ngẩn cả người.

      “ Tiền bối, xin chào!” Ảm Đạm cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi. Nhưng trong lòng thầm hô ổn chút nào, lão nhân trước mắt mình cũng nhìn ra tu vi của !

      Lão nhân đầu tóc như cái ổ gà ràng thoải mái, mắt lạnh lùng đảo qua nhìn mọi người. Ánh mắt lạnh lùng như băng kia lại như độc xà làm cho người ta phi thường thoải mái.

      Ánh mắt bỗng nhiên nhìn đến người Nhược Khả Phi, lão nhân liền há to mồm, bỗng nhiên rớt nước mắt liền lao đến, vừa chạy vừa hô to: “ Tiểu Thiên Thiên của ta, người tới thăm ta nữa à!!” Tiểu Thiên Thiên?! Miệng mọi người đều nghiêng về bên, xưng hô như thế này cũng quá mắc ói ? ràng là nhận nhầm người, đem Nhược Khả Phi trước mắt nhận thức thành Trình Thiên Miểu! Nhược Khả Phi đem chuyện ở Bách Hoa cung ra tường tận, mọi người đều biết mẫu thân của Khả Phi là Trình Thiên Miểu. Trong lòng mọi người lại càng nghi ngờ, tại Mộc tinh túy này lại có thể cũng có người quen biết Trình Thiên Miểu! “ “Ông nhận nhầm người!” Nhược Khả Phi lạnh lùng tránh qua, né vòng tay ôm của lão nhân tóc ổ gà.

      “A?” Lão nhân tóc ổ gà đứng lại, cẩn thận nhìn bộ dáng Nhược Khả Phi. Nghiêng đầu nhìn lại, rốt cục giật mình,đưa tay nắm thành quả đấm đánh vào mặt chính mình, rồi cười : “ Quả nhiên phải Tiểu Thiên Thiên của ta, Tiểu Thiên Thiên của ta lạnh lùng như thế, nếu như là Tiểu Thiên thiên của ta sớm vung quyền đem ta đánh bay. Nha… Tiểu Thiên Thiên của ta, nàng rốt cục ở nơi nào đâu?”

      xong, hề để ý đến mọi người, vẻ mặt say đắm chìm vào hồi ức của chính mình. Mọi người im lặng gì, nhìn vẻ mặt say mê của lão nhân tóc ổ gà, quyền đánh bay? Vậy gọi là Lãnh đạm rồi?

      Mà Ảm Đạm lại vừa sợ vừa nghi ngờ khép hờ đôi mắt . Vừa rồi nếu lão nhân kia láo, tu vi của mình nhìn, vậy còn mẫu thân của Khả Phi Trình Thiên Miểu kia tu vi rốt cục như thế nào?

      “ Cái kia, tiền bối à….” Ảm Đạm cười tủm tỉm mở miệng: “ Ngài luôn phải đợi cơ hội để nhớ lại? Chúng ta là …..”

      “ Im miệng!!!” Lão nhân tóc ổ gà đột nhiên sống lại, duỗi ngón tay ra chỉ vào Ảm Đạm, tiếp theo đem ánh mắt hướng về phía Nhược Khả Phi: “ Ngươi, chính là nữ nhi đoản mệnh của Tiểu Thiên Thiên?”

      Nhược Khả Phi lạnh nhạt gật đầu, nhìn lão nhân tóc ổ gà có tố chất thần kinh trước mắt, nhanh chậm .

      “ Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi muốn cái gì đó ở ngọn cây, nếu muốn lên đó phải qua được cửa ải của ta.”

      Lão nhân đầu ổ gà gãi gãi đầu tóc của mình, bỗng nhiên nhánh cây đầu rớt xuống khiến cho mọi người nhìn thấy kinh hãi trận.

      Tiếp theo càng kỳ quái hơn là lại lấy xuống cái hạt giống cây muốn nảy mầm. Mọi người hoàn toàn hỏng mất, đầu kia của bao nhiêu năm được gội sạch?

      “ Lão nhân, điều kiện của ông ” Mặt Nhược Khả Phi đổi sắc nhìn cái đầu phong phú tài nguyên của lão nhân đầu ổ gà lạnh lùng hỏi.

      “ Ha ha, tiểu nha đầu ngươi thất giống với nương ngươi, ngay từ đầu đều cuồng vọng như vậy, làm cho người ta chán ghét.” Lão nhân đầu ổ gà cười lành lạnh: “ Điều kiện của ta nha, rất là đơn giản. Tiểu Thiên Thiên lúc trước đánh cược với ta, ta thua, làm hại ta đây sau nhiều năm cũng thể gội đầu. Lần này cược nữa, ngươi chọc cho ta nở nụ cười ta liền tha cho các người qua.” Lão nhân đầu ổ gà nhìn thấy Nhược Khả Phi kỳ thực cũng rất cao hứng, nhiều năm như vậy, rốt cục mình cũng có thể gội đầu rồi!

      Ông trời đất ơi, rốt cục đánh bạc chấm dứt hôm nay. Nhược Khả Phi nhìn cái đầu lộn xộn như ổ gà, trong lòng thấy lạnh run. Trình Thiên Miểu rốt cục là loại người như thế nào? Lại có thể ác tính trêu cợt người khác như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :