1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Hà Đoàn & Quảng Hằng

      Chương 11: Ngươi, vậy muốn cái gì?



      Nhược Khả Phi ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen , ngã vào trong lòng Hiên Viên Vân. Miễn cưỡng : "Ngươi, vậy muốn cái gì?"

      Ngươi muốn cái gì? Nếu Ngươi muốn ta đều có khả năng mang đến cho ngươi. Nhược Khả Phi ở trong lòng cúi đầu cười. tiểu nam nhân của ta, ngươi nghĩ muốn cái gì đây?

      Hiên Viên Vân sửng sốt, nhìn đôi mắt trong sáng của Nhược Khả Phi, cảm thụ được thân mình mềm mại của nàng. muốn gì? Rốt cuộc muốn gì?

      "Ta, ta nghĩ muốn nàng luôn luôn bên cạnh ta.ở cùng ta,đến đến lúc chết, có thể ko?" Hiên Viên bên tai nàng.

      "Điều kiện này có vẻ hà khắc nha." Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười, "Ta cũng dám cam đoan ta có thể sống lâu dài như vậy ."

      "Đáp ứng ta, ở cùng ta cho đến khi ta chết..." Hiên Viên Vân trong thanh chút cầu xin.

      "Ta cố hết sức, hết sức. Được ?" Nhược Khả Phi đành lòng, cuối cùng chính nàng lớn miệng hứa hẹn. Tiếp theo nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Vân. nụ hôn dừng ở mi tâm của Hiên Viên Vân rồi đến môi.

      Hiên Viên Vân nhu nhược đầu tựa vào vai Nhược Khả Phi, tiếng nào...

      Hôm sau, sáng sớm.

      Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhàng .

      "Vương gia, là nô tài." Ngoài cửa vang vang lên tiếng của " Lâm Trung quản gia. Lâm trung nhìn tiểu vương gia lớn lên từ , nghe được phong đất liền theo đến Hứa Thành tiện phục vụ.

      "Tiến vào." Hiên Viên Vân thản nhiên .

      Lâm Trung tiến vào, Nhược Khả Phi cẩn thận chải tóc cho Hiên Viên Vân. tóc đen mềm mại, Nhược Khả Phi niết trong tay, cảm giác rất thích. nhàng kéo kéo tóc đen trong tay, Hiên Viên Vân hơi nhíu mày, gì.

      "Chuẩn bị hai bộ y phục, bổn vương cùng Phi nhi ra ngoài. Thị vệ toàn đổi thành ám vệ. Những người khác cần theo." Hiên Viên Vân khẩu khí thản nhiên.

      "Vương gia, như vậy sao được. Ngài, ngài như vậy được. Vạn nhất có biến..." Lâm Trung vẫn là lo lắng.

      "Lâm quản gia ý tứ là Hứa Thành là nơi thể ?" Nhược Khả Phi cúi đầu cười ra tiếng, tùy ý .

      " phải, phu nhân hiểu lầm. Nô tài phải ý tứ này." Lâm Trung vội vàng xua tay.

      "Như vậy mà làm, xuống ." Hiên Viên Vân kiên nhẫn nhíu mày.

      Lâm trung ko thêm nữa, chỉ lo lắng lui xuống. nhưng cũng buông tha Khả Phi, trong ánh mắt nhìn nàng có vài tia tức giận. quản gia này đối với tiểu hài tử này là tâm.

      Lúc sau, nha hoàn đem y phục tới. nam nữ,còn có Tiểu Vũ. Tiểu Vũ nhanh nhẹn mang quần áo cho Nhược Khả Phi thay, sau đó hầu Hiên Viên Vân thay. Hiên Viên Vân đẩy tay, chỉ vào Nhược Khả Phi: "Nàng thay giúp ta, ngươi ra ngoài."

      "Dạ, nô tỳ cáo lui." Tiểu Vũ thanh khàn khàn có gợn sóng, chậm rãi rời khỏi phòng.

      Nhược Khả Phi cầm lấy y phục, cẩn thận giúp Hiên Viên Vân mặc vào.

      "Chúng ta ra ngoài chút, thuận tiện nhìn xem khai trương quán lẩu ở nơi nào là tốt." Hiên Viên Vân mỉm cười nhìn Khả Phi mặc quần áo giúp .

      "Tốt." Nhược Khả Phi bình tĩnh trả lời.

      Hai người chậm rãi ra cửa, Nhược Khả Phi nhìn mặt Hiên Viên Vân lại nhịn được nở nụ cười. bộ dáng như vậy cho dù mặc quần áo như thế nào vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, thần thái, khí chất của phải người bình thường có thể toát ra. quần áo mặc ở người , chẳng có gì đặc biệt. ngang cửa tiền viện, làm cho tất cả người hầu nhìn đến ngây dại hỏi: " đôi nam nữ xuất sắc đứng ở đây có việc gì?".

      "Xin hỏi, các ngươi tìm ai?" Người hầu khách khí hỏi, cũng phải nhìn hai người đến thất thần mà chậm trễ.

      "Xin hỏi Trương Dư đại nhân là ở nơi nào?" Hiên Viên Vân khách khí ra tiếng hỏi.

      "Đại nhân ..." người hầu chưa dứt lời, chỉ nghe được phía sau có thanh tràn đầy kích động.

      "Vương gia, sao ngươi lại tới đây?" Người vừa đến đỡ Hiên Viên Vân tiến lên vào cửa lớn.

      " cần đa lễ, hôm nay bổn vương là cải trang tuần." Hiên Viên Vân mang chút khí chất vương giả.

      "Dạ. Xin hỏi Vương gia vì sao đến đây?" Trương đại nhân dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh. thấy Khả Phi, tiểu nữ này chính là Thất Dạ Sủng Cơ của vương gia sao?

      "Là như thế này, Phi nhi, nàng muốn mở gian tửu lâu." Hiên Viên Vân thản nhiên .

      "Dạ, vi thần hiểu được. Xin hỏi Vương gia muốn mở tại nơi nào?" Trương đại nhân liền hiểu được, nguyên lai là Cửu Vương gia muốn cho tiểu thiếp của mình niềm vui.

      "Chưa có. đến khi tìm được bổn vương liền báo cho ngươi, đến lúc đó ngươi ghi lại làm cho tốt ." Hiên Viên Vân .

      "Dạ, dạ." Trương đại nhân đáp ứng.

      "Như thế, rất tốt." Hiên Viên Vân gật đầu, lôi Nhược Khả Phi rời .

      "Vương gia, bằng vi thần phái xe đưa ngài..." Trương đại nhân thanh ở phía sau nịnh nọt vang lên.

      " cần, bổn vương muốn cùng Phi nhi chút." Hiên Viên Vân quay lại, nhanh ra ngoài.

      ra sân, hai người chậm rãi hướng chợ đến. Buổi sáng, có chút gió lạnh thổi qua. Gió thổi qua, Nhược Khả Phi rụt cổ, khí hôm nay thực lạnh. Hiên Viên Vân đem tay Nhược Khả Phi nắm càng nhanh, muốn dùng tay sưởi ấm cho nàng.

      đường cái dạo lâu, Nhược Khả Phi xem qua ba nơi. Nhất nhất chọn nơi cuối cùng. Quyết định ngày khác sai người đến mua.

      rồi hồi lâu, hai người cuối cùng mệt mỏi.

      "Tìm chỗ nghỉ?" Hiên Viên Vân hỏi.

      Nhược Khả Phi gật đầu.

      Hai người tìm 1 gian trà lầu sạch ngồi xuống.

      "Tiểu nhị, cho hai chén trà." Nhược Khả Phi vẫy tay.

      Tiểu nhị vội chạy tới, nhìn hai người, ánh mắt nhất thời dại , thưa dạ : "Hai vị khách quan phải người ở nơi này?"

      Nhược Khả Phi nhìn chung quanh, phát người chung quanh đều có ánh mắt khác thường nhìn nàng và Vân. Trong lòng thầm thở dài, quả nhiên, như vậy, ăn mặc quái dị, rất xuất trần, đẹp giống nam tử.

      Đột nhiên, trận hỗn độn có tiếng bước chân vang to, cùng với tiếng quát to thô lỗ : "Chưởng quầy, thu phí bảo hộ..." thanh đột nhiên ngừng.

      Tiếng bước chân hướng Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi vang lên.

      Hình như có nụ cười giống như ko cười lên khóe miệng Khả Phi
      Ngọc Ngố242 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit:Tiểu Túc

      BeTa: Hà Đoàn & Quảng Hằng

      Chương 12: Nếu ngươi muốn, nếu ngươi muốn

      Đám du côn kia mạch tới, mọi người đều sợ thoái lui, tiểu nhị cũng lặng lẽ như thấy. Người chung quanh dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai người Nhược Khả Phi, vui sướng khi người khác gặp họa, đc xem kịch vui.

      Nhược Khả Phi bưng chén trà nhấp miệng, lập tức nhăn mày lại. Khó uống, rất khó uống, phi thường khó uống, biết dùng nước gì pha, đây là trà gì?

      "A, tiểu mỹ nhân, chậc chậc chậc..." Du côn lão đại có cái đầu bóng lưỡng, tới nhìn Nhược Khả Phi cười dâm đãng, lại nhìn Hiên Viên Vân, cười càng cuồng hơn. Đem nam nhân này đưa cho vị gia kia để làm ấm giường, còn nương này cho mình dùng trước, sau bán cho tú bà. Xem bộ dáng này, có thể bán với cái giá tốt. lâu thấy được mặt hàng tốt như vậy.

      "Đầu bóng lưỡng" đưa tay nắm cằm Nhược Khả Phi. Khả Phi cũng giãy dụa, chỉ cười nhạt nhìn "đầu bóng lưỡng" trước mắt. "Đầu bóng lưỡng" bị lạc trong đôi mắt trong trẻo của Khả Phi.

      Hiên Viên Vân bỗng nhiên giận dữ, đưa tay lấy chén trà ném xuống: "Còn nhìn động thủ, các ngươi đều chết hết rồi à? !"

      Nhược Khả Phi gì chỉ cười, nàng biết tiểu hài tử mắng ám vệ đến phát giận.

      "A a, vị này, ta đây tính tình rộng lượng..." Vừa dứt lời, mi gian đột nhiên xuất lỗ máu, tia hồng huyết theo mũi uốn lượn chảy xuống, người thẳng tắp ngã xuống. làm mọi người ngẩn ra, ko ai gì chỉ có nhịp tim của bọn họ đập liên hồi đúng nhịp giống nhau

      "A! ! !" quản lý trà lầu hét lên sợ hãi, hướng tới cửa chạy thoát thân.

      Chỉ thấy vài tên hắc y nhân che mặt, lại như ám dạ u linh đột nhiên xuất . Đao trong tay biết khi nào đem ra, cũng biết khi nào thu hồi.

      Du côn phía sau "Đầu bóng lưỡng" ngây ngẩn cả người, nhìn xác lão đại nằm ngay đơ mặt đất, tất cả đều choáng váng. Đây là chuyện gì? Tiếp theo, đều cảm giác được cổ mình rất ngứa,có cái gì nóng nóng hồng hồng phun ra, sau đó "Tre già măng mọc" ngã xuống. ( ý của tác giả là lần lượt lớp này đến lớp khác ngã xuống)

      Nhược Khả Phi nhìn xuống 1 đám thi thể dưới đất, mặt chút thay đổi.

      "Đem tay chặt bỏ." Hiên Viên Vân chỉ vào "đầu bóng lưỡng" niết cằm Nhược Khả Phi, hung ác .

      "Ngươi nha, bụng đầy tính trẻ con." Nhược Khả Phi bất đắc dĩ, cười .

      "Nam nhân khác đụng đến nàng thế nào, ta liền chặt bỏ thế đó." Hiên Viên Vân hung ác .

      "Ha ha, tốt." Nhược Khả Phi cười nhạt.

      Ko lâu sau, quan binh lập tức vây quanh trà lầu. Lý đại nhân cưỡi ngựa tới, trong lòng mừng thầm, Cửu Vương gia vừa tới Hứa thành liền xảy ra án mạng lớn, này phải cấp cho cơ hội lập công sao?

      Xa xa nhìn hai người mặc y phục bình thường bị đám quân binh vây quanh , lại cao ngạo, ngồi ở kia ko nhúc nhích. Lý đại nhân trong lòng sinh khí. Sao lại có hai người ngu xuẩn vậy giết người mà vẫn chấn tĩnh, hai người còn như vậy sao giết được " đầu bóng lưỡng" lấy mất công lao của . Tuy rằng " đầu bóng lưỡng" chết, mất 1 cơ hội nhưng ko sao du côn ác bá này chết có kẻ khác lên thay đến lúc đó lập công cũng ko muộn ( trời! có ôg quan nào mong muốn nơi mình quản càng nhiều du côn ác bá như ông này ko??. truyện này nhiều kẻ bị ngộ độc dưa bở nhỉ, QH tỷ thấy đúng ko?) QH: Truyện của muội tỷ thấy thèng cha nào cũng BT *giương cờ trắng đầu hàng*

      "Điêu dân to gan, còn mau mau chịu tội..." Lý đại nhân tiến vào trà lâu liền thét to, dọa cả đám phái đoàn đằng sau thất kinh.

      "Nga, lý đại nhân có trách nghiệm, còn tự mình đến đây." thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên Vân giờ phút này lại giống ma vang ở bên tai Lý đại nhân .

      "Cửu, cửu Vương gia! ..." thanh run run, tiếp theo bùm tiếng quỳ gối xuống. Nhìn thấy thi thể "đầu bóng lưỡng" ở dưới đất cùng thủ hạ của , trong lòng nguyền rủa mấy tên này vạn lần! ko biết sống chết giám đụng phải Cửu Vương gia, ko cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra

      "Lý đại nhân quản lý sai a. Bổn vương tại đây uống trà có người đến thu bảo hộ phí, còn coi trọng thiếp của ta ." Hiên Viên Vân thanh vội hoãn, nhưg lại làm cho người khác vô hình có áp lực

      Quỳ mặt đất, lý đại nhân quay đầu hướng về phía đám thị vệ đằng sau,: "Quỳ xuống, mau quỳ xuống, đây là cửu Vương gia cải trang tuần." Phía sau vang lên thanh bái lạy: "Vương gia thứ tội . tiểu nhân biết Vương gia đột nhiên cải trang tuần."

      "Đại nhân có ý tứ là Vương gia cải trang tuần trước phải thông qua đại nhân ngài để chào hỏi sao?" Nhược Khả Phi thản nhiên .

      Lý đại nhân miệng mở lớn, tiểu thiếp này quá kiêu ngạo, nơi này thế nào lại đến lân 1 nữ nhân mở miệng

      ngờ, Hiên Viên Vân lại kéo tay Nhược Khả Phi, cười rộ lên: "Vẫn là tiểu Phi nhi thông minh." Quay đầu, con ngươi bắn ra ánh mắt bạo ngược, "Lý đại nhân, ngươi cảm thấy thiếp của bổn vương đúng ?"

      Lý đại nhân lúc này dập đầu như đập tỏi (^,^!) trong miệng run run : "Cửu Vương gia minh giám, vi thần tuyệt đối phải có ý tứ này." Trong lòng lại kinh hãi, cửu Vương gia đối với nữ tử này quá sủng ái, trong lòng có chút so đo, sau này nếu có nhờ việc lời của nàng trước mặt Vương gia cũng có vài phần trọng lượng.

      "Ai nha, Vương gia, người xem Lý đại nhân dập đầu đến choáng rồi, mau gọi đứng lên ." Nhược Khả Phi quyệt miệng.

      "Đứng lên . Đem cái này xử lý ." Hiên Viên Vân thản nhiên , kéo Nhược Khả Phi ra khỏi trà lâu.

      "Cung tiễn Vương gia." Lý đại nhân lau mồ hôi, trong lòng đối với Nhược Khả Phi có chút cảm kích.

      Dọc theo đường , hai người chậm rãi bước, Hiên Viên Vân cũng , rầu rĩ tiêu sái .

      "Sao thế, còn tức giận người khác nhéo cằm ta?" Nhược Khả Phi cười .

      "Đúng vậy." Hiên Viên Vân chút nào ra vẻ, thẳng thắn .

      " kéo, ngươi phải đem tay chặt bỏ đấy thôi." Nhược Khả Phi nhớ tới tiểu hài tử này mới mười lăm tuổi, có thể xử lý như vậy. Trong lòng có trách cứ, mà rất vui mừng. tiểu hài tử này có tố chất, có tư bản! (tư cách và bản lĩnh)

      Nhược Khả Phi thanh ôn nhu vang lên ở bên tai Hiên Viên Vân, dần dần mềm hoá . sắc mặt chậm rãi giãn ra, nắm tay Nhược Khả Phi đến phía trước, trong miệng lẩm bẩm : "Nàng muốn, ta đều cho nàng. Nàng muốn, ta đều hủy diệt."

      "Tốt, nhớ nga. Nhất định phải nhớ lời ngươi đấy." Nhược Khả Phi quay đầu, còn nhìn Hiên Viên Vân.

      "Ta nhớ , ta vĩnh viễn nhớ . Ta càng phải nhớ nàng ở cùng với ta." Hiên Viên Vân giống như ở đáp lại Nhược Khả Phi , càng giống như tự với mình.

      Hai người dưới tuyết, nắm tay nhau, từng bước hướng đến Vương phủ.

      Phía sau, hai hàng dấu chân.

      Kéo dài...

      Trở lại Vương phủ, hai người nhìn nhau cười. Hiên Viên Vân lập tức sai người chuẩn bị nước ấm, cùng với Nhược Khả Phi tắm rửa.

      Trong bồn tắm, hơi nước lượn lờ, hương thơm tràn ngập toàn bộ căn phòng.

      Nhược Khả Phi ôn nhu giúp Hiên Viên Vân sát lưng.

      Hiên Viên Vân từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ bàn tay bé ôn nhu phía sau. đột nhiên mở mắt ra, xoay người, hôn Nhược Khả Phi.

      Cảnh xuân tràn ngập.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:Tiểu Túc

      BeTa: Hà Đoàn & Quảng Hằng

      Chương 13: Rất nặng

      Lựa chọn được nơi phù hợp, liền mua ngay , bởi vì bỏ tiền ra mua là người của Cửu Vương gia, huống chi giá thấp.

      Nhược Khả Phi vừa lòng chỗ này lâu, ở giữa ngã tư đường phồn hoa. Chung quanh là trà lâu cùng tửu lâu. nếu mua đúng là phí.

      Khi quán lẩu được khai trương, Trương đại nhân cố ý mời vũ sư tốt nhất thành đến ăn mừng. Rất nhiều quan to, quý nhân đều tới cổ động, dù sao đây cũng là Cửu Vương gia khai điểm. Mỹ quan trang hoàng, hào phóng làm cho ai nấy đều lóa mắt, vốn là do Cửu Vương gia mở mà đến nhưng lại bị loại đồ ăn lạ kì này chinh phục.

      Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Vân lẳng lặng ngồi ở lầu ba trong phòng. Nhược Khả Phi im lặng ngồi đùi Hiên Viên Vân, Hiên Viên Vân chút để ý, ngồi xem sổ sách, càng xem càng kinh ngạc.

      Chậm rãi khép quyển sách lại, tựa đầu chôn ở ngực Nhược Khả Phi ngửi hương thơm người nàng, lẩm bẩm : "Nàng làm như thế nào?"

      "Cái gì làm như thế nào?" Nhược Khả Phi quay đầu, tưởng tránh được Hiên Viên Vân quấy rầy. nhưng lại tựa đầu càng sâu, Nhược Khả Phi bất mãn đưa tay đẩy đầu của ra, "Ngươi là con chó à?, nghe thấy ko là cái gì?"

      "Bởi vì người nàng thơm quá a." Hiên Viên Vân cười .

      Nhược Khả Phi cũng tùy tiện lật qua quyển sách, khóe miệng lộ ta tựa tiếu phi tiếu.

      "Tốt lắm, chúng ta cũng trở về ." Nhược Khả Phi khép lại quyển sách, đứng dậy.

      "Ân, hảo." Hiên Viên Vân nắm tay Nhược Khả Phi muốn buông ra.

      Hai người nắm tay, chậm rãi xuống lầu. Lầu hai là ghế lô, đại đường tách ra làm những tiểu gian ( gian phòng ), cũng coi như u tĩnh. Hai người xuống lầu, lại hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Tuy rằng thể bốn phía nhìn xem, nhưng ánh mắt mọi người chăm chú qua khe hở đánh giá Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi cảm giác được rất nhiều ánh mắt soi mói nàng, nhưng Khả Phi ko thèm để ý,chỉ thản nhiên cười bên cạnh Hiên Viên Vân.

      Đợi hai người biến mất ở cửa lớn, mọi người mới thanh nghị luận. Dù sao đều là người có chút thân phận địa vị, thanh đều chỉ để người ngồi cạnh nghe.

      "Tiểu nương kia nghe đồn chính là Thất dạ sủng cơ của Cửu vương gia? Thoạt nhìn rất nha."

      "Vương gia dường như rất sủng nàng, ngươi xem, vẫn nắm tay có buông ra."

      "Cũng nghe đâu, điếm này cũng là nàng câu muốn ăn lẩu lúc nào ăn lúc đó nên Vương gia lập tức cho mở điếm này."

      "Nghe lầu hai có cái ghế lô là chỉ vì nàng mà mở ra đấy. Những người khác ai tới cũng tiếp đãi ."

      "Oaaa! a?"

      "Thiên chân vạn xác." ...

      Nhược Khả Phi như có nghe đến mấy cái lời đồn đại này, muốn cùng Hiên Viên Vân lên xe ngựa.

      Nhấc lên rèm cửa sổ, Nhược Khả Phi nhìn bên ngoài trắng xoá màu, nở nụ cười. xinh đẹp, thực thuần khiết.

      "Cười cái gì vậy?" Hiên Viên Vân tò mò nhìn Nhược Khả Phi mỉm cười, cũng theo Nhược Khả Phi ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lại chỉ nhìn đến ven đường treo đầy tuyết đại thụ. có gì đẹp mắt a? Vì sao nàng muốn cười?

      Nhược Khả Phi đáp lời, vẫn như cũ nhìn bên ngoài.

      "Rốt cuộc cười cái gì a?" Hiên Viên Vân thuận theo, đem toàn bộ thân mình dựa vào người Khả Phi.

      "Rất nặng." Nhược Khả Phi thôi đẩy, nhưng có thôi động.

      "Buổi tối, vào lúc đó... Nàng chưa từng qua ta nặng?" Hiên Viên Vân cười xấu xa toát ra câu. ( ui, ko ngượng ak :-Oops:

      Câu chọc làm Nhược Khả Phi dở khóc dở cười. Lời này là đứa mười lăm tuổi ra sao, đúng là quái dị, Có chút ái muội, lại có chút ấm áp, còn có chút gì nữa đây...

      "A, tuyết rơi." Nhược Khả Phi nhìn ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi lả tả, bắt đầu từng mảnh , mảnh . Tiếp theo càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.

      " đẹp." Nhược Khả Phi thào .

      "Nàng cũng rất xinh đẹp." Hiên Viên Vân tình .

      Nhược Khả Phi phản bác, nàng biết, tâm.

      Xe ngựa ở đường, chậm rãi chạy .

      Trong xe, Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên Vân, nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, nhớ về trước đây.

      Trước đây, chính nàng lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, lòng tràn đầy vui mừng. Đem tuyết xếp thành hình người, cao hứng phấn chấn tìm đến mẫu thân, cho nàng xem. mẫu thân mỉm cười vuốt ve đầu nàng, khen ngợi nàng làm rất đẹp. đội nhiên đôi chân to mãnh lực đá đến. đá mẫu thân nàng ngã lăn, còn đá ngã lăn đôi người tuyết của nàng. Phụ thân cuồng nộ, thanh lạnh băng gào thét: Nhược gia cần phế vật!

      Khi đó, phụ thân mắng phế vật rốt cuộc là mắng mẫu thân hay là mắng đôi người tuyết của nàng đây?

      ràng lắm, cũng nguyện nhớ lại.

      Cuộn mình, đem thân mình chôn sâu vào trong lòng Hiên Viên Vân.

      Trở lại vương phủ, Hiên Viên Vân ôm Nhược Khả Phi xuống xe. Lập tức có hạ nhân tiến đến đem ô che tuyết cho 2 người vào Vương phủ. Tới Vương phủ, mùi hoa mai bay tới.

      Trong vườn mai vàng ở nở rộ.

      "Thực thơm." Nhược Khả Phi nhìn hoa mai vàng, nở nụ cười.

      "Đến đây." Hiên Viên Vân lôi kéo tay Nhược Khả Phi, tới vườn mai vàng. Hạ nhân miễn cưỡng ngừng theo phía sau. Điểm mũi chân, cho chút tuyết rơi ở người hai người.

      Hiên Viên Vân cẩn thận hái xuống cành mai, đưa cho Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi nhìn càng mai xinh đẹp, nhìn lại vẻ mặt mỉm cười của Hiên Viên Vân, nở nụ cười. Kéo qua tay , hai người hướng vào trong phòng.

      Vào phòng, Nhược Khả Phi cầm trong tay hoa mai đến bên cạnh nha hoàn: "Tìm bình hoa cho ta."

      "Dạ, phu nhân." Nha hoàn cung kính lĩnh mệnh mà .

      Hiên Viên Vân kéo qua Nhược Khả Phi, hai người ngồi xuống lò sưởi.

      " Hai ngày nữa ta Hoa thành, cùng ta ko?" Hiên Viên Vân hi vọng hỏi.

      "Vậy ngươi muốn ta cùng sao?" Nhược Khả Phi đáp, hỏi lại.

      "Muốn, nhưng sợ nàng mệt, sợ nàng lạnh ." Hiên Viên Vân trả lời ánh mắt trong trẻo cầu xin, nhưng lại ko đành lòng.

      " mấy ngày?" Nhược Khả Phi mở miệng.

      Hiên Viên Vân nhất thời nở nụ cười, biết, Nhược Khả Phi nguyện cùng .

      "Bốn ngày, có thể lưu lại hai ngày."

      "Ân, hảo." Nhược Khả Phi bưng trà nóng, lên uống.



      “Ta cũng muốn uống." Hiên Viên Vân nỏi giọng.

      "Hoa thành là nơi nào?" Nhược Khả Phi đưa tay lấy trà nóng đút cho Hiên Viên Vân, chút để ý, hỏi.

      "Nơi đó rất giàu hương liệu." Hiên Viên Vân vừa lòng uống trà nóng, hồi đáp.

      Hương liệu? Nhược Khả Phi mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại thắc mắc. Hứa thành rất giàu dược liệu, mà còn Hoa thành rất nhiều hương liệu. Hoàng đế đem này hai tòa thành phong cho Hiên Viên Vân, là có ý gì? Còn tòa thành nữa có gì đây? Gương mặt trắng bạch dần dần sáng lên đến.

      Có lẽ, việc ko giống nàng tưởng tượng, chính nàng tiêu phí thời gian.

      Hôm nay muốn rời khỏi nhà, trước hết phải chuẩn bị.
      Ngọc Ngố242 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 14: Đây gọi là cái gì?



      Hoa thành hết sức phồn hoa, vậy mà Nhược Khả Phi nghĩ tới

      Hai ngày gần đây đường xóc nảy mỏi mệt, nhìn đến ngã tư đường phồn hoa kia ko bằng.

      Ngã tư đường tuyết được quét sạch . Nhược Khả Phi nhìn người đến, người ngã tư đường, còn có thị vệ tuần ngay ngắn.

      Cửu Vương gia đến, Hoa thành sớm nhận được tin tức, liền phái quan viên đều đứng ở ngoài thành đón chào, lại bị Cửu Vương gia cự tuyệt.

      Đến biệt viện, cửa đứng đầy quan viên lớn . Hiên Viên Vân xuống xe ngựa, xoay người theo thói quen định ôm Nhược Khả Phi xuống xe, Nhược Khả Phi tự mở cửa xe. tiểu hài tử này cũng nhìn xem đây trường hợp nào, tự trong lòng, nàng đưa tay cho Tiểu Vũ bên cạnh, Tiểu Vũ giúp đỡ nàng xuống xe.

      "Tham kiến Vương gia."

      loạt thanh đồng vang lên.

      "Được rồi, đều đứng lên ." Hiên Viên Vân thản nhiên , "Bổn vương cũng cho các ngươi tới đón tiếp. tại nên làm gì liền làm gì . Có việc bổn vương tìm tới phủ."

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết Cửu Vương gia muốn làm gì, nhưng đều cung kính thối lui.

      Mọi người sau khi rời , Hiên Viên Vân mới nắm tay Nhược Khả Phi chuẩn bị vào nhà. Chân còn chưa bước vào cửa đại môn, thanh tê tâm liệt phế truyền đến.

      "Các ngươi là đồ cầm thú, buông." Tiếp theo là tiếng quần áo bị xé rách và tiếng hỗn loạn của nữ nhân khóc nức nở, "Phụ thân, phụ thân, ngươi tỉnh lại..."

      Hiên Viên Vân nhíu mày. Nhược Khả Phi xoay người, nhìn thấy cách đó xa vài lưu manh du côn đối với lão nhân quyền đấm, cước đá, mà bên cạnh nữ tử bị chộp vào trong tay nam nhân, liều mạng giãy dụa . Quần áo đúng là giãy dụa nhất thời bị xé rách, lão nhân ở dưới miệng phun máu tươi. Máu tươi phun vào màu trắng của tuyết hết sức nổi bật .

      Đây là gọi là cái gì? Nhược Khả Phi khóe miệng lên ý cười.

      "Ở đó làm cái gì?, còn ko đuổi bọn họ ." Hiên Viên Vân hướng thị vệ phất tay.

      Thị vệ lĩnh mệnh, chạy đến .

      "Chúng ta vào." Hiên Viên Vân nắm tay Khả Phi chậm rãi vào phòng, thèm liếc mắt xuống dưới lấy cái.

      Hai người ngồi ở trong phòng ấm áp, uống trà nóng. Hiên Viên Vân bảo hạ nhân lui, chậm rãi ngồi xuống bên người Nhược Khả Phi, đem môi nhàng in gương mặt lạnh của Nhược Khả Phi. tay chậm rãi đặt lên ở thắt lưng nàng.

      Nhược Khả Phi nở nụ cười, cũng nghiêng đầu đem dấu son môi hôn lên.

      "Phi nhi, tiểu Phi nhi của ta, nàng là của ta..." Như là lời vô nghĩa bình thường, Hiên Viên Vân thào ...

      "Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến!"

      Giết ! Hiên Viên Vân tại chỉ có ý niệm này trong đầu. Muốn giết chết người bên ngoài.

      "Vương gia..." Nhược Khả Phi sắc mặt biến hồng, đẩy Hiên Viên Vân ra, Vân lại lần nữa trườn lên người nàng.

      "Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến!"

      Là quản gia của biệt viện. quản gia lớn mật này hô to lần rồi lại lần nữa.

      " có người..." Nhược Khả Phi có chút kiên nhẫn, dùng sức đẩy Vân ra.

      "Mặc kệ !" Hiên Viên Vân lại tiến lên.



      Ngoài cửa thanh đột nhiên được lên đẩy cao: "Vương gia, nương ngài cứu mạng đến cầu kiến!"

      Những lời này coi như kinh lôi đem tạc lên Hiên Viên Vân. Càng làm cho tỉnh táo lại là đùi truyền đến trận đau nhức. cần nghĩ cũng biết là Nhược Khả Phi dùng sức nhéo .

      Hiên Viên Vân đau nhe, răng trợn mắt, cũng khẳng định rời , vẫn như trước lại " tiếp tục chiến đấu" ( bùn cười chết mất :mrgreen: ).

      "Còn ở đây làm cái gì? Bên ngoài, có nương tìm ngươi đấy." Nhược Khả Phi cười duyên, ghen tuông mười phần. Đáy mắt ở chỗ sâu tia dao động. lạnh lùng như trước.

      Hiên Viên Vân nở nụ cười, cười thực vui vẻ.

      Phi nhi của ghen, đúng vậy, nàng ăn dấm chua.

      Đứng dậy, liền sửa sang lại quần áo ra cửa.

      tới cửa quay đầu lại : "Cùng nhìn xem ?"

      "Ngươi trước, ta chốc đến." Nhược Khả Phi cười , sửa sang lại quần áo của nàng.

      "Ân, nhanh chút giải quyết việc này cho xong, trở về còn làm chuyện của chúng ta." Hiên Viên Vân lầm bầm, lầu bầu về phía trước. ( này có đáng ko mọi người??)

      Nhược Khả Phi chậm rãi sửa sang lại quần áo, vừa sửa sang vừa suy nghĩ.

      Vẫn là mau chút xem, nếu chậm sợ cản ko nổi cố đột biến. Nhược Khả Phi khóe miệng gợi lên tia cười tàn nhẫn , mặc quần áo, cũng ra cửa.

      Cửa, Tiểu Vũ đứng hầu, nhìn thấy Khả Phi ra, bước lên phía trước giúp đỡ.

      Nhược Khả Phi có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, thân thể này khi nào mới khỏe được, vẫn suy nhược như vậy ko có biện pháp. Có rất nhiều việc ko thể tự mình làm.

      Hai người chậm rãi tới đại sảnh của biệt viện. Dọc theo đường , hạ nhân đều cung kính cúi lễ, nhưng đáy mắt kia lại có tia miệt thị, Nhược Khả Phi nhìn ra rất ràng.

      Hai người tới đại sảnh, nhìn trong gian phòng có hai người quỳ. già trẻ. xấu, đẹp.

      Lão là nam nhân, trẻ là nữ nhân. Hẳn là chính cha và con mà thị vệ vừa cứu.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 15: cầu Vương gia thành toàn cho tiểu nữ.

      Quỳ mặt đất, hai người nhìn Hiên Viên Vân vào đại sảnh, đợi quản gia mở miệng bẩm báo, nằm úp xuống đất, trong miệng bắt đầu hô to: "Tạ Vương gia đại ân."

      Hiên Viên Vân nhăn mi, kiên nhẫn : "Chính là việc ." tại thầm nghĩ đem việc này giải quyết cho nhanh chóng, sau đó trở về cùng tiểu Phi nhi đem chuyện vừa rồi làm tiếp.

      "Khởi bẩm Vương gia, hai vị này là..." Quản gia chuẩn bị giải thích.

      "Vương gia." Cha của nữ tử ngẩng đầu, "Thảo dân cha và con hôm nay được Vương gia giải cứu, đại ân đại đức nghĩ đến muốn báo đáp, sau tiểu lão nhân nghe được Vương gia ở tại phủ vốn định ngày sau hồi báo, nhưng tiểu nữ lại nàng nguyện ý lấy thân báo đại ân của Vương gia! Vừa lúc tiểu nữ cũng đến tuổi kết hôn, dám trèo cao, là nô tỳ hay thị thiếp tùy vương gia định đoạt. mong Vương gia thành toàn!"

      Lời vừa dứt, Nhược Khả Phi được Tiểu Vũ giúp đỡ chậm rãi vào đại sảnh, đứng phía sau vân.

      Hiên Viên Vân nghe xong lời này, nhìn đến Nhược Khả Phi tiến vào, sắc mặt liền thay đổi.

      Nhược Khả Phi từ đầu đến giờ vẫn thản nhiên mỉm cười, lời, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh. tay khinh khoát lên vai Hiên Viên Vân, giống như tiểu con dâu thảo hiền.

      "Vương gia, tiểu nữ tên gọi là Hồng Vân, năm nay vừa mới mười sáu, mặc dù theo tiểu lão phiêu bạc bên ngoài nhiều năm nhưng tiểu lão thề nàng tuyệt đối là nữ nhân vẹn toàn, giỏi nữ công gia chánh! Vương gia, Hồng Vân khéo tay giỏi thêu thùa, biết luật có thể chơi đàn tỳ bà, Vương gia đem nàng giữ ở bên người cũng có thể giải buồn, Vân Nhi nhu thuận, tuyệt đối chọc Vương gia mất hứng. Vân Nhi, mau, mau dập đầu tạ Vương gia, cầu Vương gia thu lưu ngươi!" cha nữ tử liên tục thúc giục nữ nhi.

      "Vương gia, Vân Nhi cầu Vương gia giúp bảo trong sạch, cuộc đời này thề nguyện theo Vương gia, ở bên người trải giường đắp chiếu bưng trà hầu hạ Vương gia, cầu Vương gia thu lưu."

      nương Hồng Vân ngẩng đầu, nhìn Vương gia nhìn nàng, mặt ửng hồng liền cúi đầu .

      "Cầu Vương gia thành toàn cho tiểu nữ." Càng càng tế nhị, có vẻ thẹn thùng.

      Nhược Khả Phi vẫn là lời, chỉ mỉm cười. Đáy mắt tia gợn sóng.

      "Khụ..." ràng Nhược Khả Phi chưa lên tiếng, nhưng Hiên Viên Vân lại cảm thấy bàn tay bé đặt vai mình giống như bàn ủi nóng bỏng, làm cho bất an: "Bổn vương cần các ngươi báo ân, hôm nay việc này đối bổn vương mà cũng là cái nhấc tay. tâm ý của ngươi và con ngươi bổn vương tâm lĩnh, quản gia, chuẩn bị chút tiền đưa..."

      "Vương gia, Vương gia! Ngài nghe tiểu lão , ngài nghe tiểu lão ." Cha của nữ tử nóng nảy, bước lên, "Vương gia, tiểu lão tuổi tác cao lại phiêu bạc bên ngoài vô cư, vô định, tiểu nữ theo tiểu lão... việc hôm nay kinh khủng, Vương gia, tiểu lão cầu ngài, cầu ngài thu lưu tiểu nữ! Tiểu lão muốn Vân Nhi theo tội nghiệp. phải tiểu lão khoe khoang, Vân Nhi trẻ tuổi lại mạo mỹ, dọc đường có rất nhiều người chú ý nàng, Vương gia, cầu ngài thu lưu tiểu nữ, cũng cho tiểu nữ nơi tốt để an thân..."

      Hiên Viên Vân mặt lạnh nhìn xuống dưới, nhẫn nại ko gì.

      Hồng Vân trẻ tuổi mỹ mạo, nàng ngờ Vương gia lại cự tuyệt nàng, đôi mắt lập tức liền đỏ.

      "Vương gia, tiểu nữ tự biết thể trèo cao, chỉ cầu Vương gia đem tiểu nữ giữ ở bên người. hầu hạ phu nhân. Phu nhân nếu là ghét bỏ, chỉ là nha đầu nhóm lửa, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện." Hồng Vân mắt đẫm lệ nhìn Khả Phi.

      Bộ dáng điềm đạm đáng , nam nhân nhìn đến tâm đều hòa tan.

      Trong đại sảnh ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nhược Khả Phi, tựa hồ đều suy nghĩ chờ đợi nàng trả lời.

      Nhược Khả Phi ha ha khẽ cười : "Cái này ta làm chủ được, hết thảy mặc cho Vương gia phân phó."

      Hiên Viên Vân sắc mặt bất động, trong lòng thầm, lời này đúng là tốt, vậy sao tay lưng liên tục hạ thủ, da thịt đau nhức, việc này là chuyện gì?

      Hiên Viên Vân tận lực giữ vẻ mặt ôn hoà nhìn hai người quỳ đất : "chuyện của cha con ngươi bổn vương hiểu, tâm ý các ngươi bổn vương cũng lĩnh, nếu các ngươi lo lắng chuyện tình phiêu bạc, như vậy , bổn vương dặn quản gia tìm cho các người nghề ở trong thành để làm, thế nào? Cứ quyết định như vậy, quản gia, theo bổn vương phân phó mà làm việc!"

      Dứt lời, đứng dậy lôi kéo Khả Phi khỏi .

      Người quỳ thấy Vương gia nóng nảy muốn dời .

      Quản gia cung kính trả lời : "Dạ." ...

      (Này văn vốn là tưởng buổi tối 8 điểm tả hữu phát, bất quá quên , cùng nữ chống lại tà nam văn giống nhau, buổi sáng 8 điểm tả hữu đổi mới. Hôm nay quyết định thêm càng. Buổi chiều còn có canh . Cám ơn mọi người duy trì.) ( lời của tác giả) - tác giả của bộ này cũng là tác giả của bộ " nữ đối thượng lại tà ma" bên: Lãnh gia bảo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :