1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      " Lão bà này xử lý như thế nào?" Vô Hồn bỗng nhiên xuất ở trước mặt mọi người, nghiêng mắt nhìn qua Nhược Khả Phi, nhưng khi nhìn thấy, bộ y phục chỉ mặc bên ngoài của nàng hơi hơi đỏ mặt, nhanh chóng ngoảnh mặt sang bên, Ảm Đạm nhìn thấy nhíu mày, khóe miệng cười trộm .

      Thái Hậu kinh hãi, nam nhân đột nhiên xuất này rốt cuộc là ai? Lại có thể đối với mình cung kính như thế! Diêm Diễm ngoài cửa bà biết, đó là người ở bên cạnh hoàng thượng , mà hai nam nhân là ai? Nghe lúc hoàng thượng mang con tiện nhân kia từ bên ngoài về còn dẫn theo hai người trở về, chẳng lẽ là bọn họ? "Lớn mật! Nhìn thấy Thái Hậu còn mau quỳ xuống!" Thái giám hét lớn, đối với Nhược Khả Phi ta dám động thủ, nhưng là đối với hai người kia có thể động thủ rồi.

      "Nếu chúng ta bây giờ liền độc chết lão bà này, hoàng thượng có thể trách tội chúng ta hay a?" Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình nghiêm túc lầm bầm lầu bầu .

      " biết." Diêm Diễm bỗng nhiên bình tĩnh chen lời vào .

      Mặt Thái Hậu lập tức biến thành màu gan heo. Muốn tạo phản sao? Những người này lại có thể lớn mật dám những lời bất kính này với mình như thế!

      "Ha ha, hiếm khi thấy được Diêm Vương lại tiếng người a." Ảm Đạm cười ngả ngớn, "Bất quá vẫn là giao cho hoàng thượng chính mình xử lý tốt hơn."

      Khóe môi Diêm Diễm khẽ co rúm, bắt đầu nữa.

      "Mặc kệ các ngươi xử lý như thế nào, đều cút ra ngoài cho ta!" Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt lỗ mãng kia của Ảm Đạm làm càn lướt dọc ngang người mình giận dữ, những thái giám này mình còn chịu nổi huống chi bây giờ là ba nam nhân tùy tiện xuất ở bên giường của mình!

      "Ai nha ~~ nữ nhân nổi giận." Ảm Đạm gãi gãi đầu, bỗng nhiên xuất ở phía sau Vô Hồn. Trừng mắt nhìn, cước đá vào mông Vô Hồn, "Còn đứng ngây đó làm gì, ngươi nên biểu , ta theo những người này ra bên ngoài."

      Vô Hồn phẫn nộ muốn xoay người phản kích, bất đắc dĩ Ảm Nhiên lại biến mất ngay tại chỗ, nháy mắt bay đến cửa.

      Cơn tức giận của Vô Hồn toàn bộ chuyển đến người những người khác trong phòng, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Vô Hồn ra tay là oán khí mười phần, đương nhiên xuống tay cũng , cũng có thái giám gảy nát xương cốt ngay tại chỗ.

      Động tĩnh bên này lớn như vậy, Hiên Viên Vân đương nhiên rất nhanh biết. Qua loa thối triều liền nhanh chóng chạy về hướng bên này.

      Khi Hiên Viên Vân gấp gáp trở về nhìn thấy ba nam nhân canh giữ ở cửa kia, mặt Ảm Đạm lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, Vô Hồn là xanh mặt, mà bộ dạng của Diêm Diễm là việc liên quan đến mình, trước mắt sớm thấy bóng dáng của Thái Hậu.

      Hiên Viên Vân vội vã đẩy cửa vào, khi nhìn đến cung nữ cẩn thận chải tóc giúp Nhược Khả Phi, nhìn thấy hoàng thượng tới, cung nữ hành lễ xong, lui xuống.

      Hiên Viên Vân từ phía sau lưng ôm lấy Nhược Khả Phi, thanh có chút run run mang theo phẫn nộ: " Ả ngu xuẩn kia, lại muốn thừa lúc ta có ở đây, ra tay với nàng."

      "Ta đây phải có việc gì sao? Cho dù Diêm Diễm bọn họ có tới, ảnh vệ môn của ngươi cũng ra tay mà." Nhược Khả Phi xoay người nhàng dùng trán đụng vào trán của Hiên Viên Vân.

      " thể giữ bà ta lại, vốn định giữ để mặc Thất ca xử lý, để cho huynh ấy làm người xấu ." Hiên Viên Vân lạnh lung cụp mắt, lạnh như băng , "Vẫn là nên sớm xử lí tốt hơn.”

      "Nhưng bà dù sao cũng là Thái Hậu." Nhược Khả Phi nhàng .

      Ta biết." Hiên Viên Vân ôm chặt Nhược Khả Phi, "Bất kể là ai, chỉ cần muốn thương tổn đến nàng, ta cũng buông tha." Trong mắt của Hiên Viên Vân bắn ra những tia sang lạnh lẽo, lần lại lần xúc phạm điểm mấu chốt của mình, là bà tự đáng giá cao bản thân, hay đánh giá thấp chính mình?

      Nhược Khả Phi nhàng thở dài, còn có vài ngày nữa là mình rời xa địa phương nặng nề này, nên khinh thường lại làm những chuyện vô vị, nhưng, nếu lần này dễ dàng buông tha, chỉ sợ chuyện dễ dàng chấm dứt như vậy? Sau khi lập hậu? Cũng biết có bao nhiêu người phản đối.

      "Đúng rồi, mấy người bọn họ chạy tới nơi này làm cái gì?" Hiên Viên Vân nhớ tới cửa vài người.

      "Bọn họ muốn xem mật đạo của hoàng cung, nhất là chổ giam giưa ta lần trước." Nhược Khả Phi thản nhiên nguyên nhân mấy người kia xuất ở cửa.

      Hiên Viên Vân bĩu môi, những điều này là bí mật của hoàng thất, bất quá, đối với những người này mà cũng chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi, thể nào tiết lộ ra ngoài là, mặc kệ bọn họ thôi.

      "Bên Liên Xích Quốc như thế nào?" Nhược Khả Phi vẫn tương đối quan tâm chuyện Hiên Viên Vân vẫn xử lý xong này.

      " có quốc gia này nữa rồi." Khóe miệng xinh đẹp của Hiên Viên Vân gợi lên ý cười, "Cho nên, đại điển phong hậu định ở ba ngày sau."

      Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, đem thiên hạ này đánh xuống, lại chỉ vì nụ cười của mình, trong thiên hạ, Hiên Viên Vân tùy hứng nhận thứ hai, có ai dám nhận thức thứ nhất.

      "Ta đem bản vẽ đưa cho Ảm Đạm, bảo bọn tự mình . Chúng ta ~~~~" Hiên Viên Vân cười xấu xa , thõa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhược Khả Phi hơi có chút sợ hãi, thế này mới đem câu kế tiếp ra, "Chúng ta đến ngự hoa viên chút."

      "Hừ." Nhược Khả Phi hừ lạnh tiếng, vươn tay lưu tình chút nào nhéo ở cánh tay của Hiên Viên Vân.

      Hiên Viên Vân vui cười , nhịn xuống đau nắm lấy bàn tay bé của Nhược Khả Phi, sau khi lấy tấm bản đồ bên trong hộp gấm đưa cho Nhược Khả Phi giao cho Ảm Đạm, Hiên Viên Vân nắm tay Nhược Khả Phi đến Ngự hoa viên.

      Ngăn lại cung nữ bọn thái giám theo, Hiên Viên Vân tâm tình tốt lôi kéo Nhược Khả Phi tản bộ trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở. Hương thơm say lòng người bay ngào ngạt đến, muôn hồng nghìn tía,khoe sắc tranh hương, cho người lưu luyến quên về.

      "Nghe , Nam đảo có rất nhiều kì hoa dị thảo, còn có rất nhiều động vật kỳ quái, về sau chúng ta đến đó xem, được ?" Hiên Viên Vân sớm hạ quyết tâm , nhất định phải mang Phi nhi xem hết những cảnh đẹp của thiên hạ, đem mỹ thực của thiên hạ thưởng thức hết.

      "Tốt, theo ngươi đến đâu cũng được được." Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Vân cười sáng lạn dưới ánh mặt trời , sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt tuyệt mỹ của .

      "Đúng rồi!" Nhược Khả Phi chợt nhớ tới kiện, "Bạch Hạnh! Ta tại sao thiếu chút nữa quên mất nàng, nàng ~~~"

      "Ta biết rồi." Hiên Viên Vân ngừng lại, cười, "Nàng chính là người mà nàng nhắc đến lần với ta, nhưng ta vẫn nhớ rất , ai kêu tướng công của nàng là ta đây rất lợi hại ." Nhược Khả Phi giật mình, ra cũng biết tất cả.

      "Ta sớm phái hơn người đón nàng, giúp nàng chuộc thân, nhưng nàng chịu, muốn chờ người, người kia sớm đáp ứng nàng, để nàng ở lại bên cạnh người ấy." Hiên Viên Vân khẽ cau mày, cũng nguyện ý cùng nữ nhân tranh nương tử của mình. Sát ý thể dằn được, chỉ là khi nghĩ đến nếu sau này Nhược Khả Phi biết được, nhất định tức giận , thế này mới từ bỏ.

      Nhược Khả Phi rũ mắt xuống, cúi đầu : "Ta, nên đón nàng ấy."

      Hiên Viên Vân thấy Nhược Khả Phi như vậy, tức giận : "Được rồi, được rồi, lần khác đón nàng ấy, được rồi chứ?"

      Nhược Khả Phi ngẩng đôi mắt thu hút nhìn , cười tươi đến rạng rỡ, Hiên Viên Vân nhìn thấy trận xao động, nhịn được liền cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi hồng thắm kiều diễm kia.

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng." thanh bỗng nhiên đột ngột vang lên hành vi của Hiên Viên Vân. Nhược Khả Phi nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt này tràn đầy tức giận, chợt cảm thấy buồn cười, người đột nhiên lên tiếng này sợ là cố ý a. Trong giọng mang theo oán khí cũng quá ràng, mặc dù mình nghe nạp vài phi tử, lại tin tưởng chưa từng chạm qua những nữ nhân kia.

      Hiên Viên Vân kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy nữ nhân khuynh thân hành lễ, khẽ cau mày Xa lạ! biết, chưa thấy qua. Nữ nhân này là ai? Vài cung nữ quỳ ở phía sau chứng tỏ nàng ta là phi tử của mình. Là vị phi tử nào? Bất quá bất kể là ai, nếu dám lên tiếng cắt ngang chuyện tốt của mình, nhất định là người chưa từng bị mình triệu kiến. Người bị mình triệu kiến qua khi gặp mình như gặp quỷ vậy.

      "Ngươi là ai?" Hiên Viên Vân lạnh lung hỏi.

      "Nô tì là Vân phi Thúy Nghênh cung ." Vân phi nũng nịu đáp trả, hoàng thượng kêu bình thân, mình cũng dám. Từ xa nhìn thấy thần thái tuấn dật phi phàm của hoàng thượng, trong lòng mừng như điên, hội cuối cùng đến, nhưng nữ nhân bên cạnh hoàng thượng là ai? Chưa thấy qua a, Là phi tử cung nào thế? Nhìn thấy cách ăn mặc của nàng lại giống như là phi tử, chẳng lẽ là? ! Trong lòng Vân phi đoán càng ngày càng ràng, sớm nghe hoàng thượng mang về nữ tử từ dân gian, hàng đêm sủng hạnh, chẳng lẽ chính là nàng ta? !

      "Nha." Hiên Viên Vân chỉ thản nhiên đáp, cũng cho phép nàng ta đứng dậy liền lôi kéo Nhược Khả Phi về phía trước . Lập tức xuyên qua bên người Vân phi.

      "Hoàng thượng dạo hoa ở Ngự hoa viên, biết nô tì có thể đồng hành hay ?" Vân phi sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế này.

      Hiên Viên Vân chán ghét dừng lại, cái gì? Nhược Khả Phi lôi kéo ống tay áo của , lắc lắc đầu, ý bảo nên vì chút ít tức giận này phá hư tâm tình của hai người, Hiên Viên Vân thấy thế mỉm cười, gật gật đầu, hai người coi ai ra gì rời .

      Nhưng mà trong mắt của Vân phi nhìn thấy là do Nhược Khả Phi ngăn cản nàng ta cùng hoàng thượng đồng hành . khỏi hận nghiến răng nghiến lợi , ở trong thâm cung này, cơ hội duy nhất để leo lên bậc cao đó chính là nắm chặt người nam nhân trước mắt này, tại, cơ hội tốt như vậy lại có thể bị người đàn bà kia ngăn cản, cam lòng, ngập trời là cam lòng.

      "Hoàng thượng." Vân phi cười khanh khách bước từng bước đuổi theo.

      Hiên Viên Vân nhíu mày, ngừng lại. "Hoàng thượng, nô tì vừa học được thủ khúc, muốn đàn cho hoàng thượng nghe." Vân phi cõi lòng đầy chờ mong .

      "Ngươi, muốn chết sao? Hay là muốn bản thân cho sói ăn?" Hiên Viên Vân chậm rãi xoay người qua, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt. Lại lần nữa quấy rầy mình và Phi nhi, biết chết sống, nữ nhân ngu xuẩn.

      Vân phi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo kia, thân thể thể nhúc nhích, trong lòng sợ hãi lan tràn ra, ánh mắt người trước mắt sao lại đáng sợ như thế , tia độ ấm, dường như có thể lập tức đem mình xé nát ra. Cho sói ăn? Nàng ta cũng sớm nghe nơi nào đó ở trong cung, hoàng thượng có nuôi đám sói. Nghe đồn thường hay đem phi tử đến đó cho sói ăn, chẳng lẽ đây đều là ? ! !

      Nhược Khả Phi bình thản lôi kéo tay của Hiên Viên Vân, lên phía trước, Hiên Viên Vân lạnh lùng thốt ra chữ: "Cút." Thế này mới xoay người cùng Nhược Khả Phi khỏi.

      Lưu lại Vân phi mình ở nguyên chỗ run run. Vừa rồi, cho là mình chết chắc rồi. Người đàn bà kia, rốt cuộc là ai? Vì sao trong mắt của nàng lại lạnh nhạt như vậy, giống như để bất cứ thứ gì vào trong mắt. ra vừa rồi hành vi của nàng phải ngăn cản mình tiếp cận hoàng thượng, mà là cứu mình. , có lẽ hoàn toàn phải là cứu, ánh mắt thản nhiên kia, làm cho Vân phi cảm thấy nàng thậm chí thèm liếc mắt nhìn mình cái.

      Những chuyện này đều rơi vào trong đôi mắt ở đằng xa, Trang thái phi lãnh lùng nhìn thấy tất cả. Con tiểu tiện kia có thể trở lại. Hơn nữa lại sủng nàng như vậy. Trang thái phi lại nghĩ tới khi mình sảng khoái đánh người đàn bà kia cái tát, kết quả tay của cung nữ kia bị chặt đứt thành những lát mỏng, tại, là quyền khuynh thiên hạ, nếu muốn trả thù tuyệt đối là chuyện dễ dàng, bản thân tuyệt đối thể ngồi chờ chết!

      Đêm nay, gió mát trăng thanh.

      Trong hoàng cung vẫn trầm mặc yên ả như cũ.

      Đột nhiên , tẩm cung của Thái Hậu ồn ào lên.

      Đơn giản là, giường của Thái Hậu xuất hai nam nhân, hai nam tử thân thể cường tráng mạnh mẽ, quan hệ bất chính của Thái Hậu cùng hai người đó bị phát giác.

      Gièm pha, thiên đại gièm pha.

      Thái Hậu bị đánh vào lãnh cung, chuyện này bị đàn áp xuống dưới. Tất cả những cung nữ thái giám có mặt trong lúc ấy toàn bộ xử tử, còn đối với người ngoài tuyên bố là Thái Hậu bị bệnh nặng, lòng dưỡng bệnh, nên gặp bất luận kẻ nào.

      Sau lại có người ngẫu nhiên nghe được từ hậu cung truyền đến tiếng kêu rên: Bổn cung oan uổng, Bổn cung cam lòng, tại sao. Đều nghe đồn nơi đó có nữ nhân điên, tự nhận là mình là Thái Hậu, còn mỗi ngày đều la hét ngừng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Hiên Viên Vân nằm ở đầu gối của Nhược Khả Phi, thích ý ăn những quả đào của Nhược Khả Phi đút cho .

      " Chuyện của Thái Hậu, ngươi phái người làm?" Nhược Khả Phi cầm lấy quả đào đút cho Hiên Viên Vân.

      "Nương tử bậy bạ gì đó? Thái Hậu tác phong bất chính, sao có thể liên quan đến ta?" Hiên Viên Vân lười biếng trả lời, lại há to miệng, chờ tiếp quả đào tiếp theo.

      Bỗng nhiên , mũi chợt bị cái gì đó lạnh lạnh ngăn chặn, ra là Nhược Khả Phi trực tiếp đem quả đào nhét vào trong lỗ mũi của .

      "A nha, Phi nhi, nàng làm gì vậy?" Hiên Viên Vân ủy khuất cố gắng lấy hạt đào trong lỗ mũi ra, ánh mắt dần dần nổi lên hơi nước, bộ dáng kia rất đáng thương, làm cho người đau lòng.

      "Hừ." Nhược Khả Phi hừ lạnh tiếng, để ý tới.

      "Được rồi, được rồi, là ta gọi người làm." Hiên Viên Vân đứng dậy, ôm Nhược Khả Phi, "Ai bảo bà già ấy muốn gây bất lợi với nàng."

      Nhược Khả Phi kéo khóe miệng ra, việc làm này đúng là xấu xa, so với giết bà ấy còn khủng bố hơn, nhưng nếu Hiên Viên Vân ngỗ nghịch bất hiếu giết Thái Hậu, chỉ sợ thể nào tránh nổi dị nghị, xem ra, như thế này là tốt nhất.

      "Ngày kia, sau khi sắc phong xong chúng ta ." Hiên Viên Vân thương hạ nụ hôn lên mặt của Nhược Khả Phi.

      "Vâng." Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên Vân ."Còn phải đón Bạch Hạnh."

      Hiên Viên Vân suy sụp xụ mặt, phẫn nộ : "Vậy cũng phải xem nàng ta có nguyện ý theo nàng , người ta muốn nàng cũng đừng có khuyên bảo ."

      Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Vân xịu mặt, hiểu tại sao lại nổi lên cơn ghen nữa rồi.

      Hai ngày, rất nhanh liền trôi qua.

      Đại điển phong Hậu rốt cuộc tới, quần thần phản đối, nhưng hề có bất kỳ tác dụng cùng ảnh hưởng nào, Hiên Viên Vân làm theo ý mình, đối với đề nghị cùng kháng nghị của bất kì ai đều để vào tai.

      Nhược Khả Phi đứng ở trước mặt chiếc gương đồng lớn, hơi nhún người kéo thân váy lên, Chiếc váy hoa đỏ thẫm viền vàng diễm lệ, làm tôn thêm nét xinh đẹp động lòng người của Nhược Khả Phi. Cung nữ cẩn thận búi tóc của Nhược Khả Phi thành những búi tròn với những sợi tóc mai vương hai bên má, thập phần cung kính giúp nàng đội chiếc mũ phượng bằng vàng ròng.

      Phong Hậu, tiếng cổ nhạc rung trời.

      từ từ chiếc nệm gấm đỏ thẫm, Nhược Khả Phi lẳng lặng về hướng người mặc chiếc áo hoàng bào đứng ở giữa đại điện.

      Hiên Viên Vân mắt mang ý cười, ôn nhu vươn tay, kéo lấy tay của Nhược Khả Phi.

      Tế Ti chủ trì đại điển mặt tái lại, việc này hợp a! Ngay cả nghi thức cũng hợp ! Hoàng Hậu nương nương nên quỳ xuống lễ bái trước, sau đó tiếp Ấn Ngọc củ Chính Cung! Sao có thể như vậy?

      Hiên Viên Vân lạnh lng nhìn Tế Ti, Tế Ti trong lòng ứa ra mồ hôi lạnh.

      "Nhất bái Thiên, Thiên Phượng Đế Long." Tế Ti nuốt nuốt nước miếng, lớn tiếng ngâm từ . Hiên Viên Vân lôi kéo Nhược Khả Phi, song song hướng về ngoài điện cúi đầu.

      "Nhị bái Địa, trời trao quyền uy."

      Hai người xoay người hướng trong đại điện cúi đầu.

      "Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      "Hoàng Hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Quần thần lễ bái, trống nhạc vang trời.

      . . . . . .

      Góc sáng sủa, Diêm Diễm nhìn hai người chói lọi đại điển , lộ ra ý cười ấm áp. Chỉ có khi hai người bọn họ ở bên nhau, mới có thể cảm thấy khí chung quanh đều là ấm áp như vậy.

      Vô Hồn lẳng lặng nhìn mọi thứ, gì.

      Ảm Đạm nhìn thấy vẻ đơn dễ dàng phát giác trong mắt của Vô Hồn, khẽ cau mày.

      Kế tiếp, hoàng thượng cùng Hoàng Hậu lên đài, vị trí cao nhất, cử hành nghi thức tế thiên.

      "Nhìn này, Phi nhi, thiên hạ này, chỉ vì nàng." Hiên Viên Vân tự tin cười, đưa tay chỉ vào dân chúng.

      Nhược Khả Phi chỉ cười, lời.

      Giờ phút này, tất cả ngôn ngữ đều trở nên vô vị, thể dùng lời gì để biểu đạt nổi tâm tình của Nhược Khả Phi bây giờ.

      Đại điển phong Hậu long trọng làm cho mọi người đời sau khắc sâu trong tâm khảm, là vị hoàng hậu thấp kém nhất và có thời gian ngắn nhất trong lịch sử.

      Đại điển hai ngày sau, tân hoàng chết bất đắc kỳ tử, Hoàng Hậu mới phong tuẫn táng.

      Thái tử điện hạ Hiên Viên Phong trước kia lên ngôi vị hoàng đế, xưng đế, hậu tang tiên hoàng cùng Hoàng Hậu. Trang thái phi cùng Ngũ vương gia bởi vì mưu phản bị đánh nhập Thiên Lao, nhốt chung thân.

      Lịch sử, lại lật sang trang mới.

      " muốn theo ta? Ta thể cho ngươi thứ gì." Trong xe ngựa, Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Hạnh có chút bất đắc dĩ .

      "Ta cái gì cũng cần, chỉ cần theo cạnh ngươi." Bạch Hạnh mỉm cười, nhìn Nhược Khả Phi. Khi nàng bỗng nhiên xuất ở trước mặt mình, trái tim của mình gần như ngừng đập, nàng tới đón mình. bên Hiên Viên Vân lạnh lung cụp mắt nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, vội vã ôm chầm Nhược Khả Phi, lạnh lùng : "Là theo ở bên cạnh chúng ta."

      Bạch Hạnh chỉ cười thèm nhắc lại. Nam nhân ở trước mắt suy nghĩ những gì, mình làm sao biết chứ. Chỉ là mình muốn nghĩ nhiều. Thầm chỉ muốn theo cạnh nàng. Tất cả cũng có vướng bận, giúp nha hoàn của mình tìm gia đình tốt, sau đó tự chuộc thân rồi theo nàng , lại biết được bọn họ đường tìm giải dược của độc Ly Tâm.

      Nhược Khả Phi cũng thản nhiên nở nụ cười, rời xa chốn phồn hoa hỗn loạn này, con đường phía trước nàng muốn cùng với Vân.

      Tùy tùng cùng với ảnh vệ của Vân đem theo khoảng hơn năm nươi người, đây là số người tình nguyện lưu lại sau khi Vân ra lệnh giải tán bọn họ. Mà Vệ Lượng như thế nao cũng muốn tháp tùng theo bọn họ. Bởi vì, những điều muốn, điều làm qua, tại chỉ muốn được theo để nghe Hiên Viên Vân phân phó, mang theo phần đông ảnh vệ môn tìm nơi dàn xếp xong xuôi.

      Ban đêm, đoàn người tìm nơi ngủ trọ ở tại khách điếm.

      Lúc ăn cơm, hàng sáu người ngồi xuống.

      " Giải dược của độc Ly Tâm." Hiên Viên Vân hề động đũa, trực tiếp hỏi. Mấy ngày nay , Ảm Đạm hề gì, chỉ là sau đại điển phong hậu cho mọi người biết. Mà bây giờ, sắp rời xa kinh thành.

      "Phải có bảy thứ." Ảm Đạm nghiêm túc , "Còn có bốn năm đúng , nếu vào mấy ngày tới, nếu ko tìm được giải được, như vậy, nàng mỗi ngày hộc máu, cho đến khi chết."

      "Bảy thứ gì?" Hiên Viên Vân lạnh lung hỏi.

      " Năm món tinh túy của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sau đó còn có thủy lộ tiên hoa cùng loại trân châu." Ảm Đạm nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, tiếp tục giải thích , "Tinh túy của Ngũ Hành phân bố ở những nơi khác nhau, có khi là vật chí bảo của người khác, canh chừng nghiêm ngặt, có khi là sinh trưởng ở những địa phương hiểm ác dễ lấy được, mà thủy lộ tiên hoa lại sinh trưởng vách núi cao, hai mươi năm mới nở hoa lần, vả lại, loại trân châu mà ta nhắc đến phải là loại trân châu bình thường, ai có thể lấy được, bởi vì khi vỏ ngọc trai này được cạy mở ra, vỏ ngọc trai này lập tức phân bố ra loại chất, hòa tan trân châu."

      Theo lời của Ảm Đạm..., sắc mặt mọi người càng lúc càng nghiêm trọng. Mấy thứ này, quả nhiên đều là có thể gặp nhưng thể cầu. Khó trách ngay cả Ảm Đạm cũng có cách nào. Phải cần nhiều lắm, hơn nữa quá khó khăn.

      "Có thể cụ thể chút ở địa phương nào ?" Hiên Viên Vân cũng vì thế mà thay đổi, thản nhiên hỏi.

      "Này a, " Ảm Đạm nở nụ cười, " trước, bởi vì ta cũng muốn theo các ngươi."

      Nhược Khả Phi giật mình: "Ngươi, cần phải cùng theo vào chốn nguy hiểm, hơn nữa, ta tại gặp được Vân, đủ rồi. Độc này có giải được hay cũng sao.”

      Hiên Viên Vân nắm chặc lấy tay của Nhược Khả Phi, mỉm cười: ", ta muốn tìm."

      Nhược Khả Phi nhàng lắc đầu: "Còn có bốn năm, đủ rồi. Bốn năm này chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện."

      " đủ ."Hiên Viên Vân cười, nhéo nhéo tay của Nhược Khả Phi. Bốn năm làm sao đủ, bốn mươi năm, bốn trăm năm cũng đủ! Trong lòng thầm muốn, mãi mãi, vĩnh viễn cùng Phi nhi của mình chung sống cùng nhau.

      "Được rồi, các ngươi bớt ghê tởm chút ." Ảm Đạm cau mày, "Dù sao ta cũng muốn , coi như du ngoạn." Mà đáy mắt của Ảm Đạm thâm thúy nhưng ai chú ý tới.

      "Ta vẫn theo bên cạnh của Khả Phi." Bạch Hạnh thản nhiên lên tiếng.

      "Ta ." Diêm Diễm chỉ thốt lên hai chữ hề nghĩa, mà kiên quyết cũng cho phép ai có thể nghi ngờ cùng phản đối. Cúi đầu rất nhanh vung chiếc đũa lên, đánh về hướng những thức ăn kia.

      "Hừ. Vô nghĩa." Vô Hồn cũng hừ lạnh tiếng, ý bảo bản thân muốn hoàn toàn chính là vô nghĩa, nghiêng khóe mắt liếc về phía Diêm Diễm lại có thể thừa dịp mọi người chuyện, tấn công mấy đĩa rau, vung chiếc đũa lên gia nhập tranh đoạt,

      Sắc mặt Hiên Viên Vân lại lạnh xuống: " cần các ngươi."

      "Chậc chậc, ta , ngươi có biết máy thứ kia ở đâu ?" Ảm Đạm khẽ lắc lắc đầu, cười trêu tức .

      câu này làm Hiên Viên Vân nghẹn tiếng động, mấy thứ này mình có thể hỏi thăm, nhưng thời gian cho phép trở nên cấp bách.

      "Nên tìm tinh hoa của Thủy trước." Ảm Đạm cúi đầu, nhìn những chén dĩa bàn trở nên trống rỗng, giận dữ, "Đưa ta thịt nướng ."

      Diêm Diễm đem khối thịt nướng cuối cùng ném vào miệng, mơ hồ : "Ngươi, ngươi có thể ăn đồng bào a, hay là để ta giải quyết ."

      "Muốn chết!" Ảm Đạm phẫn nộ vung chiếc đũa gia nhập chiến đấu.

      "Tinh hoa của Thủy ở nơi nào?" Hiên Viên Vân cau mày nhìn ba đôi đũa cao thấp lật qua lại trước mắt.

      "Ở trong khe sâu nước Bắc Lăng, nơi thượng nguồn của Bách Hoa cung, đó là bảo vật của nơi ấy." Ảm Đạm tùy ý .

      Bạch Hạnh vừa nghe có chút kinh ngạc nhìn Nhược Khả Phi chút.

      "Hạnh nhi ngươi có biết?" Nhược Khả Phi hồ nghi hỏi.

      "Vâng, có nghe qua. Đó là địa phương do nữ nhân lập ra, cho phép nam nhân bước vào, oán hận nam nhân, hàng năm ra bên ngoài mua vài hoặc là thu dưỡng vài bé mồ côi đến làm lớn mạnh thế lực của bọn họ ." Bạch Hạnh dù sao gặp qua rất nhiều người, bao gồm quyền quý cùng ít kỳ nhân, đương nhiên nghe rất nhiều.

      "Di, nữ nhân này lại có thể biết?" Ảm Đạm có chút kinh ngạc. Những điều này là chuyện rất bí mật. Vì sao nàng ta lại biết, lại đột nhiên nhớ lại thân phận của nàng ta, hoa khôi, đương nhiên gặp qua ít kỳ nhân, biết những chuyện này cũng kỳ quái.

      "Các nàng ấy, cứ mười năm ra bên ngoài bắt ít nam tử tuấn mỹ hồi cung, kéo dài hương khói, sau khi dùng qua, lại giết chết chôn ở bách hoa , hoa ở Bách Hoa cung lớn và thơm ngát dị thường, cũng là bởi vì hấp thụ thi thể con người làm phân bón, " Bạch Hạnh đem tất cả những thứ mà mình nghe được ra toàn bộ. Dứt lời, lại ngẩng đầu nhìn vòng các nam nhân ngồi, nơi này vài người giống như đều thực tuấn mỹ a, ngoài Ảm Đạm hơi kém cỏi chút. Bạch Hạnh đương nhiên biết Ảm Đạm tại mang mặt nạ.

      "Nhìn cái gì vậy!" Vô Hồn bị ánh mắt này nhìn cảm giác được thoải mái, ánh mắt này giống như mình bị bắt ngay lập tức.

      "Vô Hồn nếu bị những kia nhìn thấy, nhất định là người đầu tiên bị bắt vào." Nhược Khả Phi cười khẽ tiếng, các nam nhân ngồi, dáng vẻ củaVô Hồn tuyệt đối giống như nghiệt.

      Vô Hồn run rẩy khóe miệng, lên tiếng, trong lòng có chút chua sót.

      "Như vậy, quyết định, chúng ta đến Bách Hoa cung trước." Ảm Đạm đem lời vừa chuyển, vui vẻ . Nhìn Vô Hồn, sâu tận trong đáy mắt, nét đau lòng càng hơn.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      hàng sáu người, đều là dáng vẻ làm cho người ta muốn phạm tội. Ảm Đạm suy nghĩ, trêu ghẹo mãi nửa ngày, làm ra vài tấm mặt nạ, cho mỗi nam nhân này mỗi người tấm, , mà Nhược Khả Phi cùng Bạch Hạnh có. Bởi vì chỉ chuẩn bị cho nam nhân , chuẩn bị cho nữ nhân dùng. Thuận lợi được vài ngày, cuối cùng tới Hứa Thành Lí Huyền.

      Đến Lí Huyền là buổi chiều, Ảm Đạm nhún vai, tiếc nuối : "Chỉ có vào lúc sáng sớm, buổi chiều đến tối đều là quay về Lí Huyền ." Đây tất cả đều là do ngày mai đến đây hướng gió quyết định, Nhược Khả Phi cũng hiểu được. tại cũng chỉ có ở lại trước. Mà ở nơi này, dịch vụ vận chuyển Bưu Chính Chuyển Phát sớm là sản nghiệp Ảm Nhiên danh nghĩa của Ảm Đạm . Vừa đến khách điếm, lập tức liền có người ra nghênh đón.

      "Ha ha, cần khách khí." Ảm Đạm cười giống như con hồ li, giống như sản nghiệp nơi này vốn là của vậy.

      Bạch Hạnh lại ngẩng đầu nhìn những Nhiết Khí Cầu đầy trời dồng loạt bay trở về. Trừng lớn mắt. Vẫn cũng chỉ là nghe , đây là lần đầu tiên chính mình nhìn thấy tình cảnh kỳ diệu như thế. Ngày mai chính mình có thể ngồi cái kia bay trời rồi!

      "Khả Phi, những thứ này thực do ngươi làm sao?" Trong mắt Bạch Hạnh lóe lên những ánh sao , si mê nhìn Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, khẽ gật đầu. Đây là những thứ mình mô phỏng làm theo, cwhs phải do mình phát minh, nhưng làm sao có thể ràng đây.

      Ánh mắt Bạch Hạnh càng phát ra si mê. Sáng quắc nhìn Nhược Khả Phi. Trước mắt lại bỗng nhiên bị thân ảnh chắn ngang tối sầm, Hiên Viên Vân lạnh lùng nghiêm mặt đứng ngay giữa. Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, vừa gặp phải chuyện như vậy, Hiên Viên Vân liền lại biến thành đứa bé bình thường.

      Ban đêm, sau khi mọi người ăn xong liền nghỉ tạm.

      Nhược Khả Phi đứng ở bên cửa sổ, nhìn đèn đuốc bên ngoài sáng trưng như trước, ngựa xe như nước, lộ ra ý cười. Mình thấy nơi này tĩnh mích hoang sơ, sau đó lâu, nơi này chắc chắn biến thành thành lớn phồn vinh. Bên ngoài các thương nhân còn sửa sang lấy hàng hóa. Có khi là vận chuyển , có khi là vận chuyển đến chuẩn bị sáng sớm hôm sau vận chuyển đến nước Bắc Lăng.

      "Phi nhi" tiếng gọi mềm ở phía sau, đôi bàn tay to ấm áp từ phía sau lưng ôm chặt lấy Nhược Khả Phi, "Nàng xem cái gì?"

      "Nhìn mấy thương nhân, ngươi xem bọn họ đều cười." Nhược Khả Phi xoay mặt qua, nhìn mặt Hiên Viên Vân , "Kỳ , độc có giải được hay cũng quan trọng, được cùng ngươi cùng nhau vượt qua những ngày còn lại là được rồi."

      "Nhưng, đủ, chỉ có mấy năm làm sao đủ." Hiên Viên Vân cọ cọ vào mặt Nhược Khả Phi, " cần lo lắng, mấy thứ kia theo lời của Ảm Đạm ta nhất định lấy được.”

      Nhược Khả Phi lên tiếng, biết nên gì mới đúng đây.

      "Ngủ , sáng mai còn phải ." Hiên Viên Vân lời gì, ôm lấy Nhược Khả Phi đến bên giường. Hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ đến sáng.

      Buổi sáng, mọi người tới dịch vụ vận chuyển, phía có bốn chữ to mạnh mẽ hữu lực " Bưu Chính Chuyển Phát" . Bạch Hạnh lại cảm thấy tên này thực phù hợp, chuyển phát, rất nhanh chuyển về. người cố ý chuẩn bị cái nhiệt khí cầu cho mọi người, sau khi lên đó, Bạch Hạnh nhịn được kinh hô, hoảng sợ tiếp theo lại là hưng phấn, ngừng thăm dò nhìn phía dưới. Làm cho người điều khiển Nhiệt khí cầu ngừng dặn dò phải cẩn thận.

      người tiếp người, nhiệt khí cầu bay lên trời xanh, xếp thành hàng chỉnh tề ngay ngắn bay về phía nước Bắc Lăng. Chỉ buổi sang bay xong lộ trình bằng hai ngày đường, khi xuống mặt đất, Bạch Hạnh vẫn luôn quay đầu liên tiếp nhìn nhiệt khí cầu phía sau.

      "Tiếp theo nên đến Bách Hoa cung ." Ảm Đạm chỉ chỉ chiếc xe ngựa đứng ở ven đường, ý bảo tất cả mọi người lên, ", lên xe sau." Chiếc xe ngựa này là cố ý gọi người chuẩn bị, có thể chứa được tám người ở bên trong.

      Xa phu nhìn thấy Ảm Nhiên , lập tức nhảy xuống xe ngựa, đem trong lòng cái quyển trục cung kính đưa cho , thế này mới lại leo lên trước xe ngựa.

      Đợi mọi người lên xe ngựa, xe ngựa khởi động, Ảm Đạm mới đem quyển trục vừa rồi mở ra, ra là bản đồ kèm theo những ghi chú.

      "Bách Hoa cung cách thành biên quan năm mươi dặm , ở Bách Hoa cốc, Phương Viên hơn bốn trăm km, trong cốc hoang vắng. Nơi này là Chủ Điện của bọn họ, , nơi này chính là thần điện Tế Tự, ở tận cùng bên trong có hồ nước lạnh lẽo, tinh hoa của Thủy ngay tại chỗ sâu nhất, cho dù có thể trà trộn vào, cũng biết có bình yên vào đó ."

      Ảm Đạm nhíu mày, phần tin tức tuyệt đối này sai. Nhưng những câu cuối cùng này có ý gì. Người của Bách Hoa cung cũng có ý định muốn vào đó để lấy, lại tay trở về. Nước ngoại trừ lạnh lẽo dị thường, dường như còn có cái đáng sợ gì đó tồn tại.

      Vân nhìn những câu cuối cùng trong tấm bản đồ. Khẽ cau mày, thấp giọng : " cách khác bọn họ cũng muốn lấy tinh hoa của Thủy trong hồ nước này?”

      " sai. Chẳng qua, cho đến tận bây giờ vẫn thành công." Ảm Đạm đem bản đồ đưa cho Vô Hồn,

      "Chúng ta nên vào, hay là quang minh chánh đại vào?"

      "Cốc khẩu có hai mươi tám người canh giữ, đều là cao thủ bật nhất, các điện trong cốc có phân bố trăm hai mươi tám người tuần tra ,." Vô Hồn đọc những tin tức phía sau, bỉu môi , " Như thế này làm sao quang minh chính đại vào?"

      Ảm Đạm nở nụ cười, cười cách thô tục đầy hiểu biết: "Năm nay vừa đúng lúc mười năm lần các nàng kéo dài hương khói, dâng tặng vài mỹ nam, mới có thể thả cho nữ tử vào."

      "Phi, ngươi muốn hiến thân, tự mình , ta vào." Vô Hồn tức giận cắt đứt lời của Ảm Đạm..., chấp nhận đề nghị của .

      "Mỗi hai canh giờ liền đổi lần phòng ngự, có thể lợi dụng lúc này vào." Nhìn thấy đến Vô Hồn gần như muốn nổi giận, lúc này Ảm Đạm mới lên kế hoạch đứng đắn.

      "Dương đông kích tây ." Ảm Đạm tiếp tục thản nhiên , "Diêm Vương phụ trách dẫn dụ bọn họ rời , chúng ta tìm thời cơ vào. Người đàn bà kia cần ." Ảm Đạm duỗi ngón tay ra chỉ vào Bạch Hạnh.

      Hiên Viên Vân nhíu mày: "Phi nhi cũng cần ."

      "Vậy được, nếu lấy được vật kia, phải cho nàng ăn vào ngay lập tức." Ảm Đạm buông tay bất đắc dĩ .

      Quyết định sau cùng tự nhiên là Bạch Hạnh ở trong khách điếm ở trấn gần đó chờ bọn họ trở về.

      con đường lớn đến Bách Hoa cốc, đám xa phu đưa người đến gần lộ khẩu liền rời . Trước lộ khẩu có dựng tấm bia đá: Bách Hoa cung. Phía dưới có khắc hàng chữ ràng, : Cấm nam nhân vào, người vi phạm Chết! Sắc trời muốn dần dần tối xuống.

      "Ha ha, các ngươi xem sao chủ nhân nơi này lại oán hận nam nhân như vậy? Chẳng lẽ là bị nam nhân mình mến phụ bạc?" Ảm Đạm trêu đùa hỏi mọi người.

      "Có lẽ thế." Nhược Khả Phi thản nhiên đáp trả.

      Bỗng nhiên , thân mình Nhược Khả Phi chợt , Hiên Viên Vân đem nàng lôi kéo lại đây, đến trước mặt của nàng ngừng lại.

      "Ta cõng nàng." Hiên Viên Vân khoát tay áo, ý bảo Nhược Khả Phi leo lên lưng của . Nhược Khả Phi mỉm cười đưa tay ra đặt lên lưng Hiên Viên Vân. hồi lẻn vào Bách Hoa cung Nhược Khả Phi cách nào đuổi kịp bước tiến của bọn .

      Động tác của hai người tự nhiên cùng ấm áp như vậy. Nhất thời mọi người nhìn thấy có chút giật mình.

      Đêm, mỏng như nước lạnh.

      Cốc khẩu nơi cửa chính làm bằng đá, hai bên đốt những cây đuốc chiếu sang rực rỡ chung quanh. Mọi người ngừng thở, lẳng lặng nhìn đám bạch y nữ tử mang bội kiếm đứng canh ở cốc khẩu, đều đứng thẳng tắp. Nhìn chớp mắt về phía trước. cửa lớn có khắc đóa hoa mẫu đơn lớn .

      Ảm đạm hướng Diêm Diễm hất cằm lên, Diêm Diễm bĩu môi, nhặt tảng đá, ý bảo hiểu . Nắm chặc kiếm trong tay, dưới chân nhàng chút, bay lên , nhảy lên đem tảng đá cầm trong tay, trong nháy mắt ném về phía bạch y nữ tử gần nhất .

      "Ai!" Bạch y nữ tử khẽ kêu rút ra lợi kiếm, hướng về phía Diêm Diễm vọt tới.

      Diêm Diễm thành công dẫn dụ đám bạch y nữ tử canh giữ cốc khẩu, người khác thuận lợi vào cốc.

      Ảm Đạm nhanh nhẹn, linh hoạt tránh thoát những bạch y nữ tử tuần tra, mang theo đoàn người phía sau nhanh chóng về hướng thần điện. Nhược Khả Phi lẳng lặng tựa vào tấm lưng vững chãi của Hiên Viên Vân, cảm nhận được người phát ra hơi thở dễ chịu. Trong lòng có chút kinh ngạc, khi nào tu vi của Vân lại tăng cao như thế, cõng mình nhưng hề thua bước của hai người Ảm Nhiên cùng Vô Hồn.

      "Phải là nơi này." Ảm Đạm ngồi xổm sau hòn giả sơn, nhìn vật kiến trúc lớn trước mắt, trầm ngâm .

      Mọi người để ý cẩn thận vào, trong đại điện cũng là mảnh bằng phẳng, càng hoàn toàn yên tĩnh, có gì cả. Chỉ có từng trận gió lạnh từ bên cửa sổ lớn kia thổi vào. Tiếng gió vi vu, làm cho lòng người có chút phiền chán, cũng có chút trầm.

      Ở tận cùng bên trong thần điện xuất đám ánh sang màu bạc, mọi người đến gần, mới phát cái ao, chung quanh cái ao là bậc thang cẩm thạch. Ảm đạm vươn tay chạm vào nước, rút tay về run lên, giọng : "Phải là nơi này." Hiên Viên Vân buông Nhược Khả Phi xuống. Nhược Khả Phi đến gần mép nước, theo ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ nhìn đến, ao nước xanh biếc sâu thấy đáy, cái đầm nước này chỉ sợ phải dễ dàng lặn xuống dưới như vậy.

      Vấn đề là cách tìm tinh hoa của Thủy thế nào chỉ sợ chỉ có Ảm Nhiên mới biết được, hồ nước này sâu bao nhiêu? thể biết được.

      Ảm Đạm nhấc chân bước lên bậc thang của ao nước, lại vươn tay thử chút độ ấm. là lạnh, nhưng cũng phải lạnh như băng làm cho người nào có thể chịu được. Người có tu vi tương đối cao mới có thể chịu đựng được ít thời gian. ai chú ý tới chân Ảm Đạm vừa bước , trong phòng phát ra thanh rất . Giống như tiếng gió bình thường.

      Đột nhiên, chung quanh phát ra tiếng vang kỳ quái lớn.

      " xong." Ảm Đạm nhăn mày lại, cúi đầu mắng tiếng. Vô Hồn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chung quanh.

      "Ầm vang" Vài tiếng nổ, còn chứa những ánh sang lạnh lẽo Từ trời giáng xuống cái lồng sắt lớn bao vây mọi người ở bên trong.

      Nương theo ánh trăng, cằm Ảm Đạm gần như trật khớp. Lồng sắt này? ! ! Dường như là chạm trúng nhầm cơ quan nào rồi. nghĩ tới Bách Hoa cung lại có cơ quan tinh diệu như thế. Mà nguyên nhân làm cho cằm thiếu chút nữa trật khớp phải bởi vì rơi vào trong cơ quan này, mà là phát chất liệu lồng sắt này dường như là. . . . . . Rất nhanh rút kiếm chém nhát, lại có thể phát ra những ánh lửa đỏ lấp lánh, là huyền thiết(*)ngàn năm! ! Xem ra chỉ là tinh diệu, còn rất nhiều tiền. lồng sắt Lại có thể dùng huyền thiết ngàn năm để tạo ra cái lớn như vậy. Nhìn thấy, Ảm Đạm đau lòng trận nhiều huyền thiết ngàn năm như vậy, nếu để cho mình dùng để đúc kiếm thực quá tốt rồi, ít nhất mỗi cao thủ có chữ Thiên lưng đó mỗi người đều có thể có thanh kiếm

      "Dừng!" Vô Hồn khinh thường cắt tiếng. Đối với cơ quan thuật số mình và lão ca là hoàn toàn ngu ngốc, chỉ có Nhị Đương gia mới tinh thông nhất về chuyện này . tại có chút hối hận mang theo .

      Hiên Viên Vân vươn tay ôm chầm Nhược Khả Phi, cảnh giác cảm nhận được biến hóa chung quanh. lát sau tiếng bước chân rầm rập vang lên, trong đại điện dần dần phát sáng lên. Phần đông bạch y nữ tử mang đuốc sang trưng. Xem ra thực phải là mai phục, mà do bọn họ chạm phải cơ quan nên mới bị giam bên trong lồng sắt này.

      "Người nào! Ban đêm dám xông vào thần điện!" thanh nữ nhân truyền đến, trong đại điện trở nên sang rực rỡ như ban ngày.

      đám bạch y nữ tử nhìn thấy những người bên trong lồng sắt đều ngơ ngẩn. Nam nhân, lại có nam nhân dám xông vào!

      Nữ tử cầm đầu vừa sợ vừa giận. Chẳng lẽ là những nam nhân vừa mới bắt về chạy trốn? đúng, những người bị giam bên trong lồng sắt này tướng mạo đều bình thường phải là người mà các nàng bắt. Chẳng lẽ là thân nhân những nam nhân kia đến cứu bọn họ? Này còn có chút khả năng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Ảm Đạm mỉm cười nhìn đám nữ tử tuổi còn khá trẻ trước mắt, nhíu mày, là chỉnh tề, tất cả đều là áo trắng, tất cả đều là vẻ mặt lạnh lùng. Ngay cả tu vi võ công đều cũng tương đương nhau.

      "! Các ngươi là ai? Dám can đảm ban đêm xông vào thần điện!" Nữ tử cầm đầu nhìn người trong lồng sắt ngang nhiên mỉm cười, lại phẫn nộ. Dưới ngu xuẩn hạ tiện đáng ghê tởm của đám nam nhân này lại có thể dám nhạo báng mình!

      "Lạc đường mà thôi. cẩn thận đến nơi này. Kính xin các vị tỷ tỷ xin thương xót, đem chúng ta cứu ra khỏi lồng sắt này." Ảm Đạm dối mặt là tuyệt đối đỏ, vui cười trợn mắt trắng ra.

      " bậy! Lớn mật! Lại có thể dám trêu chọc bản sứ!" Bạch y nữ tử cầm đầu giống như những nữ tử khác , thắt lưng của nàng mang chiếc ngọc bội có hình hoa Mẫu Đơn, những nữ nhân khác mang đóa hoa đỏ thắt lưng.

      "Tả sứ đại nhân, xin hỏi nên xử lý những tên cuồng đồ này như thế nào?" Bên cạnh, nữ tử áo trắng cung kính hỏi.

      "Làm bẩn thần điện, loạn tiễn bắn chết!" Tả sứ hề do dự, độc .

      "Chuẩn bị bắn tên!" Bạch y nữ tử kia xoay người quát.

      "Đợi chút." Ảm Đạm vuốt cằm của mình nghiêm túc , "Tả sứ đại nhân, ngươi tất cả chúng ta đây là làm bẩn thần điện, chẳng lẽ ngươi cho rằng máu chúng ta chảy xuống đây phải càng bẩn hơn sao?”

      Hiên Viên Vân lạnh lùng nghiêm mặt nhìn tất cả trước mắt , đem Nhược Khả Phi gắt gao ôm vào trong lòng. Vẻ mặt Nhược Khả Phi lại bình tĩnh, nếu ngay cả những chuyện nhặt này đều giải quyết được, gọi là Ảm Đạm .

      Tả sứ hiển nhiên sửng sốt, suy nghĩ sâu xa, nhíu mày, cười lạnh : "Muốn gạt ta thả các ngươi ra?"

      "A nha, ngay cả chuyện này cũng bị nàng nhìn trúng." Ảm Đạm cười tủm tỉm nhìn người trước mắt , hào phóng thừa nhận .

      Tả sứ há to miệng, thoáng chốc biết nên tiếp như thế nào.

      Vô Hồn gì đem mặt xoay sang bên, cũng chỉ có lão ca của mình mới có thể thoải mái đùa cợt trong tình huống nguy hiểm như thế này. Bốn phía hề có vậy nào che chắn, nếu đối phương quá mức giận dữ mà bắn tên, ổn vẫn là bọn . Tuy rằng tu vi võ công đều cao, có thể che chắn được, nhưng nếu cứ lien tục bắn tiếp mãi sao? Nếu giằng co hai ngày, đảm bảo những người bên trong lồng sắt này đều bị biến thành tổ ong.

      "Hừ! Cuồng vọng!" Tả sứ dường như thẹn quá thành giận rồi, "Để cho các ngươi chết cách thoải mái như vậy quả quá ưu ái ngươi rồi." Tả sứ tức giận thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng, nam nhân hạ lưu này, đem mình làm đứa ngốc sao! Cái gì gọi là chuyện này cũng bị nàng nhìn trúng? !

      "A nha, ngươi xinh đẹp như vậy, tức giận đẹp đâu. Còn có nữ nhân tức giận rất dễ già a. Lòng dạ hẹp hòi tăng thêm nếp nhân đó." Ảm Đạm như trước biết sống chết hồ ngôn loạn ngữ.

      Khóe miệng Hiên Viên Vân lên ý cười, hiểu được Ảm Nhiên như vậy có đạo lý của .

      Quả nhiên, mặt tả sứ đỏ lên, phẫn nộ quát: "Câm miệng! Người đâu, phóng khói mê cho ta. Tất cả lui ra ngoài."

      Vô Hồn nhìn đám bạch y nữ tử thối lui, khóe miệng kéo ra: "Tốt hơn tại bị bắn thành tổ ong vò vẽ."

      "Ha ha, ha ha." Ảm Đạm cười quỷ dị, "Nữ nhân có việc gì, cho dù là xông vào thần điện của các nàng, tối đa cũng chỉ có thể đày xuống dưới làm nô dịch, hai người các ngươi cẩn thận đừng để bọn họ phát mặt của mình, nếu bị phát ..., hậu quả ~~~~"

      Hiên Viên Vân cùng Vô Hồn nhìn nhau thoáng qua, gì.

      Nhìn theo cửa cùng cửa sổ cuồn cuộn khói đặc tràn vào, Ảm Đạm làm ra vẻ đau đớn kịch liệt: "Các vị, ta trước. Ta thể nhịn thở lâu được. Hẹn gặp lại.”

      Hiên Viên Vân ôm sát Nhược Khả Phi, tuy rằng nghe xong Ảm Đạm Nhược Khả Phi tạm thời có việc gì, nhưng trong lòng vẫn là bỏ xuống được.

      "Yên tâm, nàng xinh đẹp như vậy, cung chủ Bách Hoa cung tuyệt đối luyến tiếc giết nàng." Ảm Đạm dường như nhìn ra lo lắng của Hiên Viên Vân, bình thản giải thích, "Ngươi vẫn nên lo lắng chính ngươi tốt hơn."

      Nhược Khả Phi hướng Hiên Viên Vân gật gật đầu, ý bảo cần lo lắng cho mình.

      Mắt Vô Hồn trắng dã, nghẹn ra câu: "Chúng ta cứu ngươi ."

      Hiên Viên Vân quay đầu trừng mắt Vô nhìn Hồn, lại có thể đoạt những lời mình muốn . Trước kia tại sao lại phát ra tên này đáng ghét như vậy chứ?

      "Được rồi được rồi, Diêm Vương còn chưa có chết mà, chúng ta cũng phải chết, phải nên hôn mê trước sau?" Ảm Đạm nhìn thấy ba người giống như sinh ly tử biệt, nhịn được lên tiếng châm chọc.

      Bên ngoài Thần điện, tả sứ lắng nghe động tĩnh bên trong. Tả sứ lại nghĩ tới người nam nhân cười kia còn có lời của . Mình rất đẹp sao? Nữ nhân tức giận dễ già sao? Tả sứ nhịn được đưa tay sờ sờ mắt của mình giác. có nếp nhăn, may quá.

      Nữ tử bên cạnh nhìn hành động tả sứ kỳ quái có chút kinh ngạc, cũng dám gì.

      Khói ngừng tuôn nườm nượp vào bên trong, đơn giản bởi vì Tả sứ phát ra, võ công của những người bên trong thấp, nếu thời gian đủ lâu, hít đủ khỏi gây mê, vậy thả mấy người đó ra , hậu quả thiết tưởng chịu nổi.,

      Qua hồi lâu, tả sứ mới vẫy tay sai người ngừng lại. Đợi khói tan hết, thế này mới cất bước vào.

      Vào thần điện nhìn bên trong lồng sát, thấy những người bên trong ngã xuống, tả sứ nhàng thở ra. Chẳng biết tại sao, mình bỗng nhiên muốn giết gã nam nhân nhìn mình cười cợt đó.

      "Trước trói lại, nhốt vào địa lao." Tả sứ phất phất tay, hạ mệnh lệnh xuống.

      Theo tiếng ầm vang , lồng sắt được đưa lên. Các Bạch y nữ tử lên phía trước, lấy dây thừng gân bò ra chuẩn bị trói bọn họ lại.

      "Tả sứ! Mau tới đây!" Bỗng nhiên, tiếng kêu vội vàng truyền đến.

      Tả sứ nhíu nhíu mày, vừa định răn dạy nữ tử hô hoảng kia, lại bị người trước mắt làm sợ ngây người. Là nữ nhân, bởi vì bị nam tử gắt gao ôm vào trong lòng, vừa rồi mình chú ý tới bên trong còn có nữ tử. Lại nhìn thấy sắc mặt của Nhược Khả Phi, sắc mặt tả sứ ngưng trọng.

      "Đem ba nam nhân này cột chắc, nhốt vào địa lao. Vị nương này cẩn thận chút, trước đưa đến Thiên điện." Tả sứ ở trong lòng hít hơi lạnh. Người trước mắt, chỉ có cung chủ mới có thể định đoạt .

      Ba nam nhân cùng Nhược Khả Phi đối xử hoàn toàn khác nhau, bị mang đến địa phương cũng khác nhau.

      Nhược Khả Phi được cẩn thận đưa đến Thiên điện, ôn nhu đặt ở giường. Tả sứ vội vội vàng vàng đến tẩm cung cung chủ cầu kiến.

      "Ngươi tốt nhất có chuyện gì." Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng có bất kỳ độ ấm từ kia tấm lụa trắng thản nhiên truyền ra.

      "Thuộc hạ quả có chuyện quan trọng bẩm báo." Tả sứ mồ hôi lạnh ứa ra, ai cũng biết quấy rầy giấc ngủ của Cung chủ hậu quả thực nghiêm trọng.

      "." thanh lạnh như băng kia kiên nhẫn.

      "Thuộc hạ bắt được nữ nhân ban đêm xông vào thần điện, diện mạo của nàng cùng cung chủ họa ra gần như giống nhau như đúc." Tả sứ đem câu kế tiếp ra rất nhanh. Nếu chậm, biết cung chủ có thể tùy ý đem người kia xử tử hay .

      "Cái gì? !" Người phía sau miếng lụa trắng kinh hô tiếng, tiếp theo lụa trắng bị xốc lên mạnh mẽ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo đầy kinh ngạc."Người ở đâu? Vị nữ tử kia sao rồi?” Tả sứ chú ý tới cung chủ ngay cả giày cũng mang, nhảy xuống đất, chạy ra bên ngoài.

      "Cung chủ, giày của ngài a." Tả sứ yếu ớt .

      Cung chủ xoay người lại, qua loa mang giầy vào, mặc lên bộ y phục, quát khẽ: "Người đâu? Mau dẫn đường? Có ủy khuất gì nàng ấy hay ?"

      " có. Cung chủ, nàng ấy ở tại Thiên điện." Nhìn thái độ khẩn này của trương cung chủ , tả sứ bốc lên mồ hôi lạnh, nếu là cung chủ biết mình dùng khói mê hun hôn mê nàng kia, biết có thể giận dữ hay . Nhưng, vậy cũng thể tự trách mình a. Là nàng ấy ban đêm xông vào thần điện, mà mình vừa rồi hề phát trong lồng sắt còn có nữ nhân a.

      Khi Nhược Khả Phi tỉnh lại lần nữa, bên mũi ngửi được mùi hương mát . Trong cơn mơ hồ, dường như có người đem cái bình đặt ở dưới mũi của mình. Chậm rãi mở mắt ra, là gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn mình.

      "Ngươi tỉnh?" thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến trong tai Nhược Khả Phi, đúng là thanh của nương xinh đẹp này phát ra.

      "Ngươi là?" Nhược Khả Phi khẽ nhíu mày, đầu vẫn còn có chút choáng váng. vậy vừa rồi mình hít vào khói mê nhiều lắm . Lo lắng trong mắt nương trước mắt này giống giả vờ. Là ai vậy?

      "Thuộc hạ gọi là Cố Tích Vân." Nữ tử xinh đẹp mỉm cười : "Thiếu chủ, ngươi rốt cuộc tới!"

      "Thiếu chủ?" Nhược Khả Phi nghi hoặc nhìn người trước mắt, cái gì? Mình hình như là lần đầu tiên thấy nàng ấy mà? Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này trước kia cùng nàng ấy có liên quan?

      "Chủ Nhân qua, nếu là người tìm , cho người biết chổ của thủy tinh hoa . Nhưng Chủ Nhân qua phải người tự mình nghĩ biện pháp lấy." Thái độ của Cố Tích Vân có chút tiếc hận , "Nô tỳ vốn cũng gọi người điều tra quá, muốn biết phương pháp lấy vật kia ra xử lí, chờ sau khi người đến đây lấy, cho người ăn vào . Nhưng từ đầu đến cuối có cách nào biết được."

      Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt , trong đầu ở nhanh chóng sắp xếp lại. Chủ Nhân mà nàng ấy là ai? Chẳng lẽ là cùng thân thể này có liên quan ?

      "Thiếu chủ, người cần suy nghĩ, ta có nhận lầm người, bất quá chúng ta chứng là lần đầu tiên gặp mặt." Cố Tích Vân nhàng nở nụ cười, "Chủ Nhân để lại bức vẽ ở đây, người xem."

      Cố Tích Vân cầm bức tranh bên cạnh cẩn thận mở ra cho Nhược Khả Phi xem.

      Theo bức họa từ từ mở ra, kinh ngạc trong mắt Nhược Khả Phi càng đậm.

      Nhược Khả Phi trừng lớn mắt, người bức họa kia, ràng là phiên bản bộ dáng chính nàng, tuy rằng hình dạng rất giống, nhưng tuyệt đối phải là mình. Bởi vì nhìn nụ cười khẽ cùng khép léo gương mặt đó phải là vẻ mặt của mình. Còn có nét bướng bỉnh, châm chọc nhìn thảng về phía trước.

      Nữ nhân giống mình như thế là ai vậy? !

      "Thiếu chủ, Chủ Nhân phân phó, nếu người đến đây, lập tức mang ngài đến Thần điện. Bảo rằng tinh hoa của Thủy phải tự ngài nghĩ biện pháp để lấy lên." Cố Tích Vân mỉm cười, trong mắt tất cả đều là sùng bái.

      "Chủ Nhân của ngươi, là người như thế nào?" Trong lòng Nhược Khả Phi tràn đầy nghi hoặc, bảo nương này gọi nàng là Chủ Nhân, là thiếu chủ! Hay là người trong bức tranh này chính là mẫu thân của thân thể này? Nếu có thể thành lập Bách Hoa cung, vì sao để cho con của mình đến Vương Phủ làm nha hoàn? Nếu biết tinh hoa của Thủy là giải dược của thân thể này sao lại lấy ra cho thân thể này ăn vào.

      "Chủ Nhân a, ngài ấy là người rất Kỳ diệu, , Chủ Nhân là thần." Trong mắt Cố Tích Vân dâng lên sùng bái sâu.

      Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt si mê của người trước mắt, ở trong lòng khe khẽ thở dài. biết lão nương đời trước này dường như là người đơn giản a. trước mắt đúng là người giống như bị tẩy não hoàn toàn .

      " nhiều năm như vậy, thuộc hạ luôn nghĩ đến thiếu chủ ngài tìm đến đây. Kết quả, đến đây." Cố Tích Vân có chút kích động cầm tay của Nhược Khả Phi, "Chủ Nhân lúc cho thuộc hạ biết, nếu ngài tìm đến phải có được tán thành đầu tiên của bà. Nếu ngài tìm . . . . . ." Câu kế tiếp Cố Tích Vân ngừng lại. nhưng sắc mặt khẽ biến thành hơi biến.

      " sao, ngươi cứ thẳng ." Nhược Khả Phi thản nhiên , rút tay mình về.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Chủ Nhân nếu ngài tìm , sớm an bình chết cũng tốt. cần thừa nhận tất cả thế gian này." Cố Tích Vân đối với lời này cũng phải thực hiểu lắm, dù sao khi đó mình mới hơn mười tuổi.

      Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười, xem ra, biết lão nương đời trước phải là nhân vật đơn giản a. Tâm địa cũng ngoan độc, làm việc cũng ngoan độc. Nhưng tại mình tìm đến đây. Cái gì gọi là tán thành đầu tiên của bà ta? Nhược Khả Phi trong lòng nghi hoặc , nhưng cách nào biết được đáp án.

      "Vậy Chủ Nhân của ngươi đâu?" Nhược Khả Phi nhìn bức họa hỏi vấn đề mấu chốt.

      Lời vừa ra, sắc mặt Cố Tích Vân u ám xuống, lâu gì. Cuối cùng thở dài tiếng dài mới : " rồi, rất sớm. Chỉ để lại bức tranh cùng những lời này."

      "Bách Hoa cung là bà ấy thành lập ?" Bà ấy từ trong miệng Nhược Khả Phi đương nhiên là chỉ lão nương đời trước này, nhưng nàng thủy chung thể hô lên chữ kia. Nhớ Ảm Đạm qua mỗi mười năm bắt mỹ nam lần, vậy Bách Hoa cung này từ lúc nào bắt đầu có hành vi ngoan độc kỳ quái này?

      nàng này thế là Nhiên là mà? Có lẽ lâu lắm.

      "Phải" Cố Tích Vân gật gật đầu, đắm chìm ở trong hồi ức. Chủ Nhân trong ấn tượng của mình, là cường đại như vậy, hoàn mỹ như vậy , nhưng lại rất chán ghét đàn ông. nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Nhưng, nếu chán ghét nam nhân như vậy, vì sao lại muốn đem thiếu chủ sinh hạ ra? Còn có đám nam nhân vĩ đại theo bên cạnh bà rời xa, đều ầm ỹ mình mới là phụ thân của đứa . Chủ Nhân lại thường xuyên cười nhạt, để ý tới bọn họ. Ngẫu nhiên mới có thể tâm huyết dâng trào quan tâm bọn họ chút. Chỉ là ngẫu nhiên quan tâm gọi mấy người nam nhân kia thập phần vui vẻ. hiểu hành động của Chủ Nhân , cũng có cách nào để hiểu, lúc trước khi bà mang thai, còn là nếu là nữ nhi sinh ra, nếu là nam nhân xoá sạch. Lúc ấy mấy người nam nhân kia thiếu chút nữa liền điên mất. Kết quả kiểm tra ra là , Chủ Nhân mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, mà đám nam nhân bên cạnh bà cũng biến mất theo thấy gì nữa. Từ đó về sau mình gặp qua Chủ Nhân nữa.

      "Những người cùng với ta ra sao rồi?" Nhược Khả Phi trong lòng ràng, bây giờ là cứu Vân và mọi người ra trước.

      "Thiếu chủ có bằng hữu cùng sao?" Cố Tích Vân nghi hoặc.

      "Ừm, có lẽ là bị đám thuộc hạ của ngươi nhốt tại nơi nào đó ." Nhược Khả Phi trầm tư, Vân và mọi người sao rồi, cũng biết Diêm Diễm như thế nào rồi.

      “Thuộc hạ tức khắc bảo mọi người thả các nàng ấy ra hội ngộ với thiếu chủ."Cố Tích Vân hiển nhiên ngờ người đến cùng Nhược Khả Phi là nam nhân, lập tức ân cần muốn thả người.

      "Ừm, đa tạ." Nhược Khả Phi gật gật đầu, lạnh nhạt cám ơn.

      "Người đâu, mang những bằng hữu của thiếu chủ đến đây." Cố Tích Vân nhàng phất tay, giọng quát.

      Tả sứ tiến vào, vẻ mặt khó xử, hề nhuc nhích chân.

      "Đứng làm gì? Còn mau dẫn người !" Gương mặt xinh đẹp của Cố Tích Vân lập tức lạnh lùng, phát ra khí thế áp bách khiếp người .

      " phải a, cung chủ." Tả sứ khó xử , "Nhưng mấy vị kia đều là nam tử, chẳng lẽ cũng muốn đưa đến nơi này sao?" phải là mình dẫn người a, nhưng thiên điện này chưa từng có nam tử bước vào qua a.

      "Cái gì!" Cố Tích Vân thét tiếng kinh hãi, thể tin nhìn Nhược Khả Phi, "Đến cùng thiếu chủ là nam tử? ! !"

      Nhược Khả Phi khẽ gật đầu, chữ: "Phải"

      Cái chữ này lại giống như sét đánh ngang tai làm cho Cố Tích Vân phát điên, Cố Tích Vân vội vàng ngồi xuống bên cạnh Nhược Khả Phi: "Thiếu chủ! Nam nhân đều phải là thứ gì tốt. Bọn họ hạ lưu, chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Nữ nhân có thể làm được bất cứ chuyện gì, cần dựa vào nam nhân! Sao người có thể ở cùng với bọn họ chứ?"

      Nhược Khả Phi nhìn Cố Tích Vân chằm chằm, chỉ bình tĩnh hỏi: "Là ai cho ngươi biết điều này?"

      "Chủ Nhân a." Cố Tích Vân đương nhiên trả lời, trong mắt lại lên sùng bái. Lúc trước lời Chủ Nhân với mình, vẫn còn văng vẳng bên tai. Nam nhân đều phải là thứ tốt. Nếu , mấy người nam nhân kia quấn quít lấy Chủ Nhân, đều náo loạn rằng mình mới là tướng công của Chủ Nhân , là phụ thân của đứa , nữ tử tại sao có thể có nhiều tướng công như vậy, đứa bé sao lại có nhiều cha như vậy? ! !

      Quả nhiên. Nhược Khả Phi khẽ thở dài ở trong lòng, mẹ của mình rốt cuộc là cái gì đây? Lại có thể như thế cực đoan rất đúng những người này tiến hành rồi tẩy não. Là nàng chuyện phương thức chính xác đâu rồi, vẫn là người trước mắt lý giải là chính xác đâu?

      "Nhưng, trong mấy người kia còn có tướng công ta." Nhược Khả Phi thản nhiên bỏ lại câu nặng cân càng làm cho người ta sợ hãi, Cố Tích Vân kinh hãi trừng lớn mắt, há to miệng, biết cái gì cho phải.

      "Vậy ngươi, thả hay là thả đây?" Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống, nhàng thốt lên vài tiếng.

      "Thả người." Tay Cố Tích Vân nhàng vung lên, suy sút thể nữa lời. Thiếu chủ trước mắt cùng Chủ Nhân lúc trước giống nhau có luồng áp lực khiếp người. Trong lòng có ý niệm khác trong đầu là nếu có Chủ nhân ở đây tốt rồi, có Chủ Nhân sửa chữa quan điểm sai lầm này của thiếu chủ.

      Tả sứ xoa xoa mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy đến địa lao thả người. Cho tới nay, cung chủ đem người trong bức tranh tôn sung như thần thánh, lần này xuất nữ nhân cùng bức họa kia gần như giống nhau như đúc, cũng khó trách cung chủ khách sáo với nàng ấy như thế, Nhưng cung chủ người trong bức tranh kia mới là người sáng lập Bách Hoa cung, là sao?

      Nhược Khả Phi cúi đầu, cẩn thận nhìn bức họa trong tay . Người trong bức họa cười rực rỡ sang lạn như hoa đào , tinh mỹ tuyệt luân. Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho nữ tử như vậy chán ghét nam nhân chứ? Ngón tay nhàng vuốt ve lên gương mặt người bên trong bức họa. Đây là người thân ở thế giới này của mình sao? Bà ấy dự đoán được mình đến đây? Nếu bà ấy chán ghét nam nhân như vậy, tại sao lại cùng nam nhân sinh hạ ra mình? Cha mình kiếp này là loại người như thế nào?

      lát sau, tả sứ vội vội vàng vàng chạy tới, chẳng màng đến chuyện thở, giọng đầy gấp gáp: "Bẩm báo cung chủ, thấy, những nam nhân đến cùng với thiếu chủ đều biến mất. Những thủ vệ đều bị đánh ngất xỉu ."

      Cố Tích Vân biến sắc, nhăn mày lại . Đào tẩu? Nhanh như vậy? !

      Mắt Nhược Khả Phi chứa nụ cười, hiểu được đích thị là Diêm Diễm cứu bọn họ. Bất quá, động tác này quả cũng quá nhanh .

      "Phế vật!" Cố Tích Vân khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, " tìm cho ta!" Lại có thể ở trước mặt thiếu chủ làm ra chuyện mất mặt như vậy, ngay cả mấy nam nhân đều thể giữ được.

      Khóe miệng Nhược Khả Phi lên nụ cười khó thấy. Kỳ cần tìm, bọn họ cũng xuất .

      " cần tìm đâu, chúng ta tới rồi." thanh trêu cợt bỗng nhiên vang lên ở trong đại điện.

      "Người nào!" Cố Tích Vân tức giận đứng lên, xem xét mọi nơi. Trong phòng lại có thể hơn bốn hơi thở trầm ổn, công phu mấy người này sợ là thấp.

      "Phi nhi." Hiên Viên Vân giọng gọ, bỗng nhiên xuất ở bên giường Nhược Khả Phi. Cố Tích Vân khóa chặt mày nhìn màn trước mắt . Muốn ra tay ngăn trở, lại nhìn thấy ý cười mặt Nhược Khả Phi ôn nhu thản nhiên, vì thế cố gắng đè nén xúc động của mình.

      Nhược Khả Phi nhìn về phía vẻ mặt hề vui vẻ của Cố Tích Vân nhàn nhạt : " cần khẩn trương, bọn họ chính là người cùng với ta. Vị này chính là tướng công của ta ."

      Diêm Diễm, Ảm Đạm cùng Vô Hồn cũng xuất ở trong phòng.

      Cố Tích Vân tràn ngập địch ý nhìn mọi người, phát ra tiếng cười lạnh, lạnh lùng : "Thiếu chủ, đứng lầm lẫn, chúng tôi chỉ thừa nhận ngài, nhưng tuyệt đối thừa nhận bọn họ, càng thừa nhận nam nhân này là tướng công của ngài!"

      "A nha a nha." Vẻ mặt Ảm Đạm đầy vẻ tiếc hận, cười yếu ớt : "Cung chủ nên giận a, ngươi có thể đem chúng ta trở thành tùy tùng thiếu chủ nhà ngươi cũng được mà."

      Vô Hồ liếc mắt xem thường, Vân nhíu mày, Diêm Diễm còn lại là gì. Ba người đều ở trong lòng khinh bỉ , Ảm Đạm nhập diễn đúng là mau.

      "Các ngươi ngay cả làm tùy tùng của thiếu chủ cũng xứng! ! !" Cố Tích Vân như đinh chém sắt. Nếu phải bởi vì bọn họ cùng đến với thiếu chủ , sớm để cho bọn họ máu tươi tại chỗ.

      "Phi nhi, đây là có chuyện gì?" Hiên Viên Vân nghi hoặc nhìn thấy bức tranh trong tay Nhược Khả Phi, muốn vươn tay đón. Bỗng nhiên phía sau lưng nổi lên trận gió lạnh sắc bén, Hiên Viên Vân nhanh chóng né sang bên. Chỉ thấy đạo hàn quang, Cố Tích Vân huy chưởng phóng đến, mà bàn tay lại có thể muốn kết băng. Có thể nghĩ, nếu bị chưởng này đánh trúng là cái dạng gì.

      "Xú nam nhân xứng đụng tới bức họa của Chủ Nhân, nếu là còn dám tiến đến, nhất định phải phải lấy cái mạng hèn của ngươi!" Cố Tích Vân mặt trầm như nước, chuyện lại ngoan độc.

      "Hàn Băng chưởng!" Ảm Đạm thất thanh kêu lên, " nghĩ tới đời là có môn công phu này." Nếu cùng nàng ta giằng co, phía mình phần thắng đúng là lớn.

      "Hừ!" Cố Tích Vân lạnh lẽo nhìn mọi người, "Niệm tình các ngươi là người thiếu chủ mang đến, tha các ngươi mạng! Nếu tiếp tục vô lễ với thiếu chủ, đừng trách ta khách khí!" Nhưng trong lòng có chút giật mình, Hàn Băng chưởng này là Chủ Nhân năm đó truyền lại, người biết được chưởng pháp này trong thiên hạ tuyệt đối vượt quá năm người, nam nhân tướng mạo bình thường trước mắt này sao lại có thể biết được? Môn tuyệt học này mình chưa từng sử dụng trước mặt bất cứ người ngoài nào. Những người này rốt cuộc là ai?

      Mấy nam nhân đối diện nhìn nhau, chuyện này biến hóa cũng quá nhanh .

      "Tốt lắm, cung chủ. Bọn họ đều là theo ta tìm thuốc giải ." Nhược Khả Phi cười thản nhiên , nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy nam nhân, tâm tình của mình lại có chút sung sướng.

      "Phải" Cố Tích Vân khép hờ đôi mắt đẹp lạnh lẽo, lạnh lùng đảo qua mấy nam nhân liếc mắt cái. Người mà được gọi là tướng công của chủ nhân tường mạo cũng bình thường thôi, trong cung tùy tiện chộp người nào cũng đẹp hơn so với . biết thiếu chủ nghĩ như thế nào , tìm nam nhân bình thường như thế làm tướng công, còn tìm vài nam nhân sắc bình thường làm tùy tùng.

      "Khi nào ta có thể đến lấy tinh hoa của thủy?" Nhược Khả Phi muốn so đo quá nhiều.

      "Chỉ cần thiếu chủ nguyện ý, khi nào cũng có thể." Dừng chút, Cố Tích Vân tiếp tục , "Bất quá thiếu chủ hôm nay cũng mệt mỏi rồi, thỉnh trước nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến lấy cũng muộn."

      "Cũng tốt." Nhược Khả Phi cười cười, "Vậy hãy chuẩn bị cho chúng ta địa phương nghỉ ngơi 1 chút ."

      " Thiếu chủ thỉnh hãy an tâm nghỉ ngơi ở đây." Cố Tích Vân nghiêm túc trả lời, lại quay đầu nhìn mọi người, "Bọn họ nghỉ ngơi địa phương ta an bài ."

      Hiên Viên Vân há mồm muốn gì, lại bị Ảm Đạm thầm nhàng lôi kéo góc áo.

      Nhược Khả Phi bất đắc dĩ nhìn tả sứ dẫn theo bọn họ xuống, lại rơi vào ánh nhìn nồng nhiệt của Cố Tích Vân, trong lòng lại gì. Rốt cuộc năm đó lão nương đời trước giáo huấn tư tưởng đám người kia như thế nào?

      Bốn đại nam nhân bị dẫn tới gian phòng hình như là phòng chứa củi, ném cho bọn chiếc đèn, nữ tử dẫn đường liền nghênh ngang rời . Ảm Đạm nhìn đầy phòng củi lửa, lại nghĩ tới Nhược Khả Phi ở trong gian phòng trưng bày đẹp đẽ quý giá, khẽ bĩu môi. Đãi ngộ này dường như khác biệt quá nhiều nhỉ?

      Ảm Đạm nhìn bộ dạng tâm thần yên của Hiên Viên Vân, nhìn lại Vô Hồn cũng là bộ dạng yên lòng, hơi hơi giận dữ : "Các ngươi lo lắng cái gì? Mọi chuyện rồi nàng cuối cùng cũng cho chúng ta biết. Các ngươi cũng nhìn thấy đó , người đàn bà kia đối với nàng có ác ý. Ngược lại là dị thường cung kính. Nếu tại cố ý tới gần nàng, ngược lại cùng nàng kia xảy ra xung đột. Chỉ cần có thể lấy được Thủy tinh hoa là được rồi."

      " Bức tranh trong tay Phi nhi." Hiên Viên Vân bỗng nhiên thốt lên 1 câu, "Người vẽ đó, cùng nàng giống nhau như đúc."

      "Lạ . Nhất định có quan hệ. Nàng cho chúng ta biết ." Ảm đạm nhún vai, “Quan trọng là, võ công của người đàn bà kia, sâu lường được."

      "Nữ nhân kia gọi nàng là thiếu chủ." Diêm Diễm chậm rãi thốt ra câu.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đoán càng thêm sáng tỏ .

      " Bách Hoa cung này là mẫu thân của nàng sáng lập ra? ! ! !" Vô Hồn kinh ngạc ra kết luận này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :