1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94:

      Edit: Quảng Hằng

      Vô Hồn nhìn ánh mắt kiên định của Nhược Khả Phi, chợt nhớ tới đại ca từng , cái gì còn có bốn đến năm năm, khi đó chẳng lẽ ám chỉ nàng chỉ có thể sống đến hai mươi? Làm sao có thể như vậy?

      Vô Hồn ngẩng đầu nhìn sắc trời, càng ngày càng mờ. Lúc bọn họ đến nơi này là hoàng hôn, đến trời tối cũng bất quá chỉ có nửa canh giờ, người nọ đến đây sao?

      Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng nhiên lộ ra tươi cười.

      Vô Hồn vừa quay đầu, theo ánh mắt của Nhược Khả Phi nhìn lại. Ở phía trước, đám người cưỡi ngựa chạy vội mà đến, từ xa mà đến gần, càng ngày càng ràng. Mà người dẫn đầu, toàn thân mặc y phục màu đen, áo choàng cũng màu đen tung bay trong gió. khuôn mặt tuyệt mĩ, đôi mắt làm lòng người kinh hoàng, sáng quắc nhìn về phía trước. Tiếng vó ngựa dày đặc mà dồn dập càng ngày càng gần. Vang ầm ầm gọc trời, tiểu nhị khách sạn đều tò mò chạy vội ra, khi nhìn thấy phía trước xuất đám người ngựa hoảng sợ, đơn giản là khí thế kia làm cho người ta rất sợ hãi. Nhược Khả Phi chậm rãi đứng lên, chỉ nhìn chằm chằm vào người cách mình càng ngày càng gần. Khóe môi chậm rãi, chậm rãi lên ý cười đầy ôn nhu. đến, rốt cuộc ngươi đến!

      đám người chạy đến gần, Hiên Viên Vân ở phía trước nhất. Mạnh mẽ ghì ngựa, nhanh chóng xoay người xuống ngựa, nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của lại Nhược Khả Phi, Hiên Viên Vân nở nụ cười, ôn nhu cười nhìn người mình vẫn vướng luôn bận nhất ở trước mắt.

      Hai người cứ như vậy ôn nhu mỉm cười đối diện nhau, tiếng động, trong thiên địa giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Vô Hồn nhìn mặt Diêm Diễm theo phía sau Hiên Viên Vân, giật mình, lập tức cúi đầu, tiếng nào.

      "Ta, tới đón nàng." Hiên Viên Vân nhìn người trước mắt sâu, rốt cục gặp được nàng, rốt cục a.

      "Ừm, ta biết ngươi đến." Trong nụ cười của Nhược Khả Phi có chứa nước mắt.

      Hiên Viên Vân thèm nhắc lại, tiến lên mạnh mẽ đem Nhược Khả Phi kéo vào trong lòng, dùng hết khí lực toàn thân, muốn đem nàng hòa tan vào cơ thể, hòa tan cùng chỗ. Nhược Khả Phi vươn tay ôm lấy , gắt gao dán sát vào lồng ngực của , nghe tiếng tim đập dồn dập, kia hai mắt nhắm nghiền, hưởng thụ niềm vui sướng lớn. Lâu như vậy gặp, Vân của mình lại cao lớn, mà lồng ngực của lại ấm áp cùng vững chắc như thế .

      Hiên Viên Vân bỗng nhiên vươn tay nâng cằm của Nhược Khả Phi lên, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia. Trằn trọc, càng ngày càng mãnh liệt. Tất cả mọi người ở phía sau Hiên Viên Vân mất tự nhiên quay mặt , dưới mái hiên mọi người đều há to miệng, nhìn hai người. Trong mắt Vô Hồn dâng lên mất mát, lẳng lặng nhìn hai người. mặt Diêm Diễm lên nụ cười thản nhiên, trong mắt ấm áp . Dưới trời chiều, bóng lưng hai người kéo vô cùng dài rất dài, quấn giao cùng chỗ.

      Cũng biết rốt cuộc qua bao lâu, hai người mới tách ra. Hiên Viên Vân bá đạo ôm thắt lưng của Nhược Khả Phi buông ra, lạnh lùng nhìn dáng vẻ hí hửng của Ảm Đạm ở bên kia.

      "Ảm Đạm, Thủ lĩnh của tổ chức thiên hạ đệ nhất sát thủ, Chủ Nhân của Thiên cơ cục tin tức linh thông nhất, Giáo chủ của nhị thập nhất hội thiên hạ tam giáo, trong tay nắm giữ nửa quyền sinh sát của nền kinh tế cả nước, ba thành mua bán tơ lụa, bốn thành vận chuyển kinh doanh Muối." Hiên Viên Vân nhà nhạt đem tất cả thân phận của Ảm Đạm ra lượt, sắc mặt của những người đứng phía sau Hiên Viên Vân đồng loạt trầm xuống. Người trước mắt làm sao biết được.

      Trong mắt Ảm đạm lên tia ngạc nhiên cùng tán thưởng, lập tức lại biến mất thấy.

      "Ha ha, ngồi xuống trước." Ảm Đạm làm tư thế xin mời, ý bảo Hiên Viên Vân ngồi xuống, "Tiểu nhị, dâng trà."

      Tiểu nhị gần như quên mất đường vào rồi, run rẩy chạy vào khách sạn trở ra, Ảm Đạm ở trong lòng thở dài, tiểu tử này là phải cố ý a. Khách sạn này xem ra lại phải tẩy rửa sạch , sao có thể ở trước mặt nhiều người bại lộ thân phận của mình như vậy chứ.

      " cần, chính là cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ta dám động tới ngươi." Vẻ tàn bạo khát máu trong mắt Hiên Viên Vân cùng bạo ngược dần dần dâng lên. Nhớ đến tốn biết bao nhiêu thời gian tìm được Phi nhi đều là bởi vì người trước mắt lần lượt cản trở, mỗi lần có manh mối lập tức biến mất tung tích cách kì lạ. Sao có thể làm cho nổi giận chứ?

      Ảm Đạm nhíu mày, giễu cợt : "Đụng đến ta, ngươi cũng biết khi chạm đến ta, vận mệnh người trong thiên hạ như thế nào?”

      "Ngươi cho rằng ta quan tâm chuyện này?" Tay Hiên Viên Vân căng thẳng, cười giọng mỉa mai. Người trước mắt cũng hiểu tại sao mình lại ngồi vị trí kia, cũng hiểu chính mình chỉ để ý cái gì.

      Nhìn về phía tay Hiên Viên Vân ôm, ánh mắt của Ảm Đạm chìm xuống , bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, tiếng nào.

      Trong khí dường như hết sức căng thẳng, những đốm lửa vô hình dường như rung chuyển ở chúng quanh.

      Những người ở phía sau của Hiên Viên Vân, tay của tất cả mọi người đều đặt kiếm. Diêm Diễm cũng nhíu mày.

      Ảm Đạm híp mắt nhìn người trước mắt, khí phách mười phần a. Khiêu khích. Cười : "Vậy, nếu, là có liên quan đến tánh mạng nữ nhân của ngươi sao?"

      Dứt lời, sắc mặt Hiên Viên Vân đột nhiên biến đổi, tình thế hết sức căng thẳng.

      Nhược Khả Phi nhàng lôi kéo y phục của Hiên Viên Vân , lắc lắc đầu.

      "Chậc chậc, ngươi cũng phải là bạn tốt, ta vẫn chưa từng xuống tay với nữ nhân của ngươi, nàng ở cạnh ta, ăn tốt, mặc tốt, lại là dung những loại thuốc tốt nhất.” Ảm Đạm làm ra vẻ vô cùng đau đớn.

      "Đây chính là chuyện liên quan đến tánh mạng của nữ nhân ngươi a, ngồi xuống nghe chút sao?"

      Hiên Viên Vân hơi hơi híp đôi mắt lạnh lùng, nhìn Ảm Đạm, lại cúi đầu nhìn Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi lại nhàng lắc đầu, ý bảo cần nghe lời của .

      "Hừ." Hiên Viên Vân Liên hừ tiếng, ôm chầm Nhược Khả Phi liền chuẩn bị xoay người rời .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Wow, đúng là máu lạnh, trong cơ thể của nữ nhân ngươi có độc Ly Tâm độc, chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, ngươi cũng quan tâm?" Ảm Đạm chút để ý .

      Quả nhiên, dứt lời, thân mình Hiên Viên Vân cứng đờ, mạnh mẽ xoay người qua, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ảm Đạm: "Ngươi cái gì?" Làm cho Hiên Viên Vân để ý những lời này mà quay đầu về hỏi bởi vì khác, đơn giản là từng nghe qua loại chất độc này, ở ngự thư phòng trong quyển sách quả có gặp qua.

      Ảm Đạm xoa đầu, ngồi xuống, ách xì 1 cái, mỉm cười: "Ta cũng gì, xin cứ tự nhiên."

      Vô Hồn cúi đầu, thanh thấp truyền đến: "Nàng trúng độc Ly Tâm ."

      Hai mắt Hiên Viên Vân trừng to, bước chân hề di chuyển.

      "Nơi này phải địa phương để chuyện, nếu muốn biết giải dược hãy cùng ta, như thế nào?" Ảm Đạm cười ác liệt.

      " láo." Nhược Khả Phi lạnh lùng chêm vào câu. tại nhìn thấy , tất cả đều đủ, cho dù tại chết ở trong lòng , cái gì cũng đều đủ. cho phép nhìn thấy bị người khác áp chế, cho phép bị người khác chi phối. , trời sinh có mệnh đế vương, vĩnh viễn đứng ngạo nghễ muôn người.

      Hiên Viên Vân cúi đầu, mắt nhìn Nhược Khả Phi, lại chỉ thấy trong đôi mắt trong suốt của nàng tất cả đều là lạnh như băng.

      "Ai nha, nữ nhân dối cũng hay." Ảm Đạm cười, bỗng nhiên trong nháy mắt vung lên, bắn ra vật gì đó bay về phía Nhược Khả Phi. Hiên Viên Vân định nhãn vừa thấy, đây chẳng qua chỉ là hạt đậu rất , lạ lùng là có ra tay ngăn trở, hạt đậu đánh vào huyệt đạo của Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi mềm nhũn tuột xuống, Hiên Viên Vân vội vã bế nàng lên.

      " đâu?" Hiên Viên Vân lạnh lẽo nhìn Ảm Đạm, thản nhiên hỏi Ảm Đạm.

      "Ha ha." Ảm Đạm sờ lên cằm nở nụ cười, người trước mắt hổ là người lên vị trí cao nhất kia, xem xét thời thế có khí phách như thế ."Vậy ta thôi."

      Hiên Viên Vân cúi đầu nhìn người trong lòng mất tri giác , trong mắt lộ ra ôn nhu sâu, thản nhiên : "Có xe ngựa ?"

      "Có." Ảm Đạm hì hì cười, dùng ngón tay chỉ vào chiếc xe ngựa đứng ở bên, lại nhìn Vô Hồn vẫn cúi đầu nhìn thấy biểu tình , "Ngươi, đến cưỡi ngựa của ."

      chiếc xe ngựa chậm rãi khởi động, theo phía sau hơn hai mươi kỵ mã.

      Trong xe ngựa, Ảm Đạm nhìn Hiên Viên Vân ôn nhu ôm Nhược Khả Phi, cũng hề liếc mắt nhìn qua mình cái, chỉ nhìn sâu người nằm trong lòng mình.

      "Tốt xấu gì cũng liếc lấy ta cái chứ." Ảm Đạm trêu tức .

      "Ngươi có cái gì đẹp, ngươi thích xem mặt nạ?" Hiên Viên Vân chỉ lạnh lùng thốt lên câu đánh ngay trọng điểm mặt Ảm Đạm là mặt nạ da người.

      "Ai nha ~~" Ảm Đạm làm ra vẻ giật mình, "Bị ngươi nhìn thấy rồi, xem ra lần này làm vẫn là đủ hoàn mỹ."

      Hiên Viên Vân đáp lại lời , mà là nhìn người trong lòng, ôn nhu nở nụ cười, tiếp theo làm như Ảm Đạm tồn tại, nhàng hôn lên môi Nhược Khả Phi.

      Ảm Đạm vẻ mặt hắc tuyến, khóe miệng run rẩy: "Ngươi đúng là xem ta người chết a."

      Hiên Viên Vân ngẩng đầu, tiếp theo đưa tay sờ ở chân của Nhược Khả Phi, Ảm Đạm nhìn thấy cả kinh, phải chứ, chẳng lẽ trước mặt của mình mặt làm cái gì kia. . . . . .

      "Chân của nàng." Hiên Viên Vân nhăn lông mày lại, "Vẫn là cám ơn ngươi."

      Ảm Đạm ngẩn ra, nở nụ cười: "Ngươi muốn cảm ơn còn người khác, nếu phải người nọ, chân của nàng chỉ sợ sớm bị phế ."



      "Ta biết, nếu phải người nọ, ta cũng thể gặp lại nàng." Hiên Viên Vân biết Ảm Đạm nhắc đến ai, là Mộc Cách, là người cuối cùng mang Phi nhi của mình , bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, cứu Phi nhi mình, như vậy bản thân từng sớm qua, mặc kệ về sau như thế nào, đều buông tha cho người nọ lần.

      Ảm Đạm bĩu môi, mặt có quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng thầm giật mình, người bên cạnh này, dễ dàng đối phó giống như mình nghĩ.

      Nhưng, có tử huyệt, cho dù mạnh mẽ cường đại đến đâu, cũng có tử huyệt của mình.

      Ánh mắt buồn bã nhìn trở lại người mà Hiên Viên Vân ôm trong lòng, vẻ mặt điềm tĩnh an ổn như thế, , là vì nàng biết người ôm nàng là người nàng mong sao?

      Phía sau xe ngựa, đám người chậm rãi theo, mỗi người thân hình mạnh mẽ, đồng loạt trầm ổn. Vừa thấy biết đều là cao thủ hiếm có, Diêm Diễm cùng Vô Hồn song song dẫn đầu ở phía trước.

      " đúng là của ngươi mang nàng ." Diêm Diễm chính mắt xác nhận hoài nghi của mình nhưng vẫn là có chút thoải mái.

      "Ừm." Vô Hồn mệt mỏi đáp.

      Diêm Diễm liếc mắt nhìn Vô Hồn, ở trong lòng khẽ thở dài, tiểu tử này, sợ là trúng độc nặng rồi.

      "Nàng trúng độc Ly Tâm sao?" Diêm Diễm chuyển đề tài, trong lòng kỳ vẫn lo lắng.

      "Phải" Vô Hồn vẫn là mệt mỏi , ngắn gọn trả lời.

      Diêm Diễm nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của Vô Hồn mình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua , cũng biết nên cái gì cho phải, chẳng lẽ biết, biểu của như vậy là ràng đến mức nào sao?

      Nàng giống như đóa hoa nở vách núi đến ở đối diện, biết đến ngắt lấy có thể vạn kiếp bất phục, tuy nhiên vẫn là nhịn được lên trước, trúng độc của nàng, còn cam tâm tình nguyện.

      Xe ngựa ngừng lại, xuống xe vào khoảng sân u tĩnh lại rộng rãi .

      Nhị Đương gia giật mình nhìn vào đám người, dáng vẻ mạnh mẽ cùng tu vi đều cao như thế, là người của ai? Lại liếc mắt cái nhìn thấy thân ảnh nhắn quen thuộc kia, giờ phút này được nam tử tuyệt mỹ khí độ bất phàm ôm vào trong ngực, Nhị Đương gia lập tức liền hiểu được. Đương kim tiểu hoàng đế là như vậy sao? Mình chưa từng nhìn gần khí thế khiếp người quả nhiên giống như lời đồn.

      Vì nàng, mà đến?

      Ảm Đạm cùng Hiên Viên Vân vào phòng, người còn lại đều chờ đợi ở bên ngoài, Vô Hồn hưu tiếng biến mất ở nguyên chỗ, Diêm Diễm cũng theo biến mất thấy gì nữa.

      " , ngươi muốn muốn cái gì?" Hiên Viên Vân nhìn nam nhân trước mắt, thản nhiên hỏi ngay vấn đề, nhưng vẫn ôm lấy người trong lòng từ đầu đến cuối vẫn chịu buông ra, cẩn thận như vậy, ôn nhu như vậy.

      “Ta muốn .” Ảm Đạm vòng vo đảm mắt chung quanh, “ Ta muốn Bưu Chính tốc hành của ngươi ở Lí Huyền.”

      "Có thể." Ánh mắt Hiên Viên Vân cũng hề chớp.

      " Vận tải đường thuỷ của Bổn quốc, ta cũng muốn năm phần." Ảm Đạm tiếp tục công phu sư tử ngoạm.

      "Được." Hiên Viên Vân như cũ chút chần chờ, thản nhiên đáp.

      "Mỏ vàng. . . . . ." Lời của Ảm đạm còn chưa ra, bị Hiên Viên Vân lạnh lùng cắt ngang.

      "Có thể, điểm chính ." Hiên Viên Vân nhìn người trước mắt, nếu chỉ là muốn muốn tài phú đơn giản như vậy, đương nhiên cũng phí nhiều công sức làm nhiều chuyện như vậy.

      "Ai nha! !" Ảm Đạm cười xấu hổ, lại bị nhìn ra, "Ngươi để ý nữ nhân này như vậy sao?"

      Mặt Hiên Viên Vân chút thay đổi nhìn người hí hửng trước mắt: "Ngươi muốn cái gì?"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Mặt Hiên Viên Vân chút thay đổi nhìn người hí hửng trước mắt: "Ngươi muốn cái gì?"

                "Nếu, ta muốn ngươi lấy thiên hạ để đổi nữ nhân này, ngươi có chịu ?" Khóe miệng của Ảm Đạm  lên ý cười lạnh như băng.


                "Chuyện này rất khó." Thanh của Hiên Viên Vân có độ ấm.

                Ảm Đạm trong lòng cười lạnh, quả nhiên, thiên hạ vẫn là quan trọng nhất. Tình là cái chó má gì.


                "Bởi vì ta đồng ý đem thiên hạ cho người khác rồi, cho thêm ngươi, dường như thất tín." Hiên Viên Vân bình lặng  ra tin tức như sét đánh ngang tai này.

                Ảm Đạm hoàn toàn  sửng sốt, giật mình, cứng đờ, định trụ.


                Chỉ kinh ngạc nhìn bộ dáng bình tĩnh của người trước mắt, lâu ra lời.


                "Đổi lại cầu." Hiên Viên Vân đạm mạc , "Phong vương có thể."

                " cần." Khóe miệng Ảm Đạm nhếch lên nụ cười lạnh, " cầu của ta ngươi đáp ứng toàn bộ rồi." Chính mình cầu dùng thiên hạ để đổi nàng, cũng phải mình muốn, cho ai cũng sao, chẳng qua mình chiếm được đáp án.


                "À, vậy giải dược của Ly Tâm độc độc ." Hiên Viên Vân cúi đầu nhìn khuôn mặt điềm tĩnh  của Nhược Khả Phi, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu. vất vả mới tìm được nàng, làm sao có thể để cho nàng rời khỏi mình sớm như vậy

                "Trước tiên chút về quyết định của ngươi ." Trong lòng Ảm Đạm bỗng nhiên thực phức tạp, có chút rung động, còn có chút khó chịu. Muốn phá vỡ tin tưởng thương của hai người này, muốn phá tan tín nhiệm tin tuyết đối của bọn họ, nhưng bản thân lại cảm thấy vô lực yếu ướt trước bọn họ như vậ  , là buồn cười.


                Hiên Viên Vân mỉm cười: "Lần này mang nàng trở về, là muốn cho nàng cũng lên kia vị trí cao nhất."

                "Nàng cần." Ảm Đạm thay Nhược Khả Phi ra.


                "Ta biết, hơn nữa cuộc sống nơi đó  nàng cũng thích." Hiên Viên Vân tiếp nhận , "Ta, chỉ là muốn cho nàng ngồi thử lần vị trí cao nhất đó xem thử lần thôi." Bởi vì. Thiên hạ này, mình là vì nàng mà đánh hạ. , nàng vẫn chưa nhìn thấy, như thế tất cả đều có bất kỳ ý nghĩa gì

                "Sau đó, ngươi mang nàng rời xa tất cả những ân oán thị phi?" Ảm Đạm đoán được quyết định của Hiên Viên Vân. kẻ điên! Hoàng thượng với niên đại cai trị ngắn ngủi như thế, chỉ sợ là là người đầu tiên cũng là người duy nhất trong lịch sử. Còn có chuyện lập hậu, đây càng là phù dung sớm nở tối tàn. Cũng chỉ vì để cho nàng đứng ở vị trí cao nhất  nhìn thử lần mà thôi. Kẻ điên, nam nhân ở trước mắt chính là người điên. Đăng cơ làm hoàng thượng có thời gian cai trị ngắn nhất, nhưng thời gian Hoàng Hậu tại vị còn ngắn hơn.

                Hiên Viên Vân chỉ cười , chấp nhận lời của Ảm Đạm.


                "Làm xong việc này mất bao lâu?" Ảm Đạm tính toán thời gian.


                " tháng thôi." Hiên Viên Vân nhàn nhạt .

                "Như vậy, tháng sau tới tìm ta, ta cho ngươi biết giải dược của Ly Tâm độc, nhưng, có thể lấy được hay ta dám cam đoan ." Ảm Đạm nhún vai, "Ta muốn nhìn xem khắc đó khi nàng làm Hoàng Hậu."

                "Như vậy, cùng . Như thế nào?" mặt Hiên Viên Vân  tất cả đều là khí phách mà tự tin  cười.

                Ảm Đạm trừng mắt nhìn, gật gật đầu, : "Cũng tốt, vẫn chưa từng quang minh chánh đại  vào. Ngày mai xuất phát thôi, hôm nay nghỉ ngơi trước ."


                "Như thế, cảm tạ." Hiên Viên Vân đứng dậy hướng Ảm Nhiên gật gật đầu.

                Trong đình, Vô Hồn ngồi yên ở mặt ghế đá, được lời.


                "Vô Hồn." Diêm Diễm bỗng nhiên xuất ở bên cạnh .


                Vô Hồn gì, chính là ngơ ngác nhìn  bầu trời bao la dần dần ngầm rối dần xuống.


                "Ngươi ở đây khóc a?" Diêm Diễm bỗng nhiên khỏi  liều lĩnh trêu câu.


                "Chết tiệt, ánh mắt mù nào của ngươi thấy ta khóc ?" Vô Hồn nóng nảy thấp giọng gầm thét, xong thế này mới phát giác chính mình bị trêu cợt. Hung hăng trợn mắt nhìn mắt gương mặt mỉm cười của Diêm Diễm, thần kỳ là có ra tay, mà là vươn thẳng đầu, nhìn về phía  bên.

       

                "Ngươi, đúng là ngu xuẩn a." Diêm Diễm cũng ngồi xuống, .

       

                "Ít nhảm , ngươi cũng tốt hơn được bao nhiêuso với ta đâu!" Vô Hồn khinh bỉ  khoát tay áo.

       

                Diêm Diễm phản bác, chỉ là nhàng  thở dài: "Đúng vậy a, ta cũng vậy ngu xuẩn a."

                "." Vô Hồn đứng lên.

                " đâu?" Diêm Diễm nhìn vẻ mặt suy sụp của Vô Hồn.


                "Uống rượu, ?" Vô Hồn bĩu môi, " trộm Túy sinh mộng tử của lão ca ta."


                "Tốt." Diêm Diễm cũng đứng dậy, mỉm cười theo phía sau Vô Hồn  .


                Túy sinh mộng tử , là rượu mà Ảm Đạm tự tay ủ  .

                Hương nồng, đậm.

               Nghe , uống vào làm cho người tạm thời quên mất tất cả.

                Thời gian sau , khi Ảm Đạm phát trong hầm rượu thiếu nhiều rượu như vậy, đầy trời phóng hỏa đó là chuyện sau này hẳng .

                Đêm buông xuống, hoàn toàn yên tĩnh.

      Ảm Đạm phân phó người chuẩn bị xong phòng dành cho khách, nhưng những người tùy tùng của Hiên Viên Vân cũng vào hết, chia làm hai phe số ngủ, số núp canh gác quanh đó.

                Nhị Đương gia tán thưởng lại đỏ mắt nhìn những người được huấn luyện  nghiêm chỉnh này, nếu những người này đều là của mình tốt biết bao.

      Trong gian phòng khách sạch , bọn nha hoàn đưa nước ấm tới tắm rửa  liền lui xuống.


                Nhược Khả Phi vẫn chưa có tỉnh lại, vẫn lẳng lặng  nằm ở trong lòng Hiên Viên Vân  như cũ. Bọn nha hoàn lui ra ngoài cũng nhịn được vụng trộm  liếc mắt nhìn nam tử tuấn mỹ  kia, từ khi vào cửa đến bây giờ, vẫn từng rời người ôm trong lòng của .


                "Phi nhi ~~~" Hiên Viên Vân vươn tay, giúp Nhược Khả Phi cởi   huyệt đạo.


                Chậm rãi , Nhược Khả Phi sâu kín  mở mắt, khắc sâu vào mi mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc  của xem ra Hiên Viên Vân, giờ phút này ôn nhu, mắt mang ý cười nhìn  chính mình.

                " ~~ Vân ~~~" Nhược Khả Phi chậm rãi  gọi


                "Ta đây, ta ở đây, Phi nhi" Hiên Viên Vân ôm Nhược Khả Phi nhàng  hôn hít khắp khuôn mặt của nàng.

                " Vân, Vân của ta." Phi nhi vươn tay ôm cổ của Hiên Viên Vân  .

                "Ta đây. Ta luôn ở bên cạnh nàng." Hiên Viên Vân giọng lẩm bẩm, "Yên tâm, ta biến mất, dù bất cứ ai cũng thể tách rời hai chúng ta.”

                Phi nhi cười rộ lên, giọt nước mắt nơi khóe mắt  chậm rãi  chảy xuống.

                "Đừng khóc, đứa ngốc, ta ở đây." Hiên Viên Vân nhàng  hôn lên giọt nước mắt của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi bỗng nhiên giật mình, trước kia là chính mình rất hay thích gọi là đứa ngốc .

                Gắt gao dán tại lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Vân, cái gì cũng muốn suy nghĩ, cũng muốn làm bất cứ cử động gì.


                "Tắm rửa ~~" Hiên Viên Vân bỗng nhiên đứng dậy, cao hứng  ôm Nhược Khả Phi, động tác tay nhanh hơn, thoát quần áo của Nhược Khả Phi, từ giường đến bức bình phong quần áo vương vãi đầy đất, cẩn thận  đem Nhược Khả Phi bỏ vào thùng gỗ, Hiên Viên Vân cũng nhanh chóng cởi quần áo, cao hứng phấn chấn tiến vào.


                Nhược Khả Phi nhìn người cười  thoải mái  trước mắt, cũng cười, , .


                "Ta rất nhớ nàng." Hiên Viên Vân ở bên tai của Nhược Khả Phi thầm.


                "Ta. Cũng rất nhớ ngươi." Nhược Khả Phi ngụm cắn vành tai của Hiên Viên Vân, dẫn đến Hiên Viên Vân run rẩy trận.

                "Tối hôm nay, đem ngươi ăn sạch đến xương cốt cũng chừa." Hiên Viên Vân nhe răng cười,  người Nhược Khả Phi giở trò.

                Nhược Khả Phi cười, vỗ tay của Hiên Viên Vân, nhéo thịt của .

                "Đáng thương cho tướng công của nàng, đói bụng lâu đến như vậy a." Hiên Viên Vân đáng thương , trước mắt còn vẻ uy phong lẫm lẫm, khí phách cao ngạo sợ bất cứ điều gì của ban ngày nữa.


                Nhược Khả Phi nghe được hai chữ tướng công, lộ ra nụ cười ôn nhu, vươn tay vòng qua cổ Hiên Viên Vân, cúi đầu kêu lên: "Tướng công."


               "Nương tử." Hiên Viên Vân nghiêm túc gọi.

                "Đứa ngốc!"


                "Đại ngốc!"

                "Ta nhớ nàng."


                "Ta cũng rất nhớ ngươi."

                "Ta nàng. . . . . ."

                "Ta cũng rất ngươi. . . . . ."

             Đêm nay, Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi hết sức triền miên.


                Cũng biết Hiên Viên Vân rốt cuộc muốn Nhược Khả Phi bao nhiêu lần, cuối cùng Nhược Khả Phi mang theo hạnh phúc cười mơ màng ngủ say, Hiên Viên Vân mới từ Nhược Khả Phi thân của xuống. Lẳng lặng  nằm ở bên, Hiên Viên Vân ôm Nhược Khả Phi, nhìn khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh của nàng, nhịn được lại hôn lên đó. Xem đủ, hôn đủ, muốn đủ. ra, trước kia nghĩ rằng, gặp được Phi nhi của mình, sinh tử đâu có gì quan trọng. tại, mình còn suy nghĩ như vậy. Còn có rất nhiều nơi vẫn chưa mang Phi nhi đến đó, vẫn còn có rất nhiều món ngon vẫn chưa mang nàng thưởng thức, muốn cùng Phi nhi, sống những ngày thực vui vẻ khoái hoạt.


                Độc Ly Tâm, nhất định phải giải.


              Còn có rất nhiều ngày dài muốn cùng bảo bối của mình trải qua


              nhàng ôm lấy Nhược Khả Phi, hai mắt của Hiên Viên Vân cũng nhắm nghiền.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 95:

      Edit: Quảng Hằng

      Ngày thứ hai, Nhược Khả Phi mở mắt ra, liền cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc kia. Hiên Viên Vân ngủ điềm tĩnh bình yên. Nhược Khả Phi uốn người, co rút vào lồng ngực của tốt, lại được trở về với vòng tay này. Bất tri bất giác trở thành thói quen, khắc sâu vào tận đáy tâm hồn.

      "Tỉnh rồi? Ngủ tiếp ." Hiên Viên Vân cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng ngực của mình, thấp giọng .

      "Ngủ được." Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn mơ màng của Hiên Viên Vân.

      "Sao thế? Còn có tinh thần sao? Nếu chúng ta ~~ Hắc hắc ~~" Hiên Viên Vân cười "Đáng khinh" . Môi muốn tiến vào trong cổ của Nhược Khả Phi.

      "Đừng mà, mệt mỏi quá." Nhược Khả Phi vặn vẹo uốn éo thân mình, tránh thoát khỏi đôi môi của Hiên Viên Vân.

      "Được rồi, bỏ qua cho nàng đó." Hiên Viên Vân kỳ rất xót xa, muốn cho Phi nhi mỏi mệt, nhưng đêm qua dù làm sao cũng khống chế nổi chính mình, muốn lần rồi lại lần, dù thế nào cũng vẫn cảm thấy thể có đủ. Môi của Phi nhi, ngọt ngào của Phi nhi, hôn như thế nào cũng hôn đủ.

      Nhược Khả Phi mỉm cười , kỳ nàng quả có chút đau lưng. Đêm qua giằng co lâu như vậy, mà Hiên Viên Vân vẫn tinh lực tràn đầy.

      "Rời giường, rời giường!" Cửa bị đập đập rung vang trời, ngoài cửa thanh ác liệt truyền đến, ràng chính là thanh của Ảm Đạm.

      Hiên Viên Vân đảo cặp mắt trắng dã: "Đây là đạo đãi khách của ngươi sao, sáng sớm quấy rầy chuyện tốt của hai vợ chồng người khác."

      "Còn sáng sớm? Hôm nay có phải các ngươi cần ra hay ? Cho các ngươi ba ngày triền miên ở đây rồi mới lên đường sao?” Ảm Đạm càng càng ác liệt. Mặt trời lên cao rồi, nếu gọi hai người bọn họ dậy dám có thể ngủ đến chạng vạng luôn, đủ để thấy đêm hôm qua hai người này quần nhau lợi hại đến bậc nào.

      "Ra ngay." Hiên Viên Vân bỗng nhiên nghĩ tới độc thân của Nhược Khả Phi vẫn chưa giải, là nên sớm ra ngoài.

      Nghe được Hiên Viên Vân trả lời, Ảm Đạm thế này mới rời , ai dám đến đánh thức bọn họ, chỉ có ủy khuất chính mình đến đây.

      Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa xa, Hiên Viên Vân quay đầu hôn lên trán Nhược Khả Phi, thế này mới đứng lên mặc quần áo. Nhược Khả Phi cũng chầm chậm đứng lên, lại phát tứ chi của mình gần như có chút khí lực nào.

      Hiên Viên Vân quay đầu nhìn Nhược Khả Phi mềm nhũn, nhếch môi nở nụ cười, lại bò lên giường, ở mặt Nhược Khả Phi dùng sức vừa hôn, vừa cười đùa : "Nương tử, đừng động, ta tới thay quần áo cho nàng đây." Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười, nghe lời hề động, chờ Hiên Viên Vân tự mình mặc quần áo tử tế sau đó cũng mặc quần áo tử tế giúp nàng.

      bàn tròn, Hiên Viên Vân ngồi ở bên cạnh Nhược Khả Phi, Ảm Đạm, Vô Hồn, Diêm Diễm lần lượt ngồi ở bên kia, bàn cơm lời, khí dùng cơm quái dị.

      "Tiểu tử, ta muốn đến tham quan hoàng cung, thuận tiện xem đại điển phong hậu, ngươi có hay ?" Ảm Đạm bỗng nhiên nhìn Vô Hồn ở bên hỏi .

      " ." Vô Hồn trả lời ràng .



      Diêm Diễm lại hơi hơi run rẩy khóe miệng, ràng chính là cố ý hỏi như vậy .



      Quả nhiên, Nhược Khả Phi sửng sốt , nhìn Vô Hồn. Buổi sáng, Hiên Viên Vân cho nàng biết quyết định của , chính là muốn Phi nhi bước lên ngồi ở vị trí cao nhất đó nhìn xem thiên hạ thử lần mà thôi, sau đó liền quy . Phi nhi cũng đồng ý, đối mặt với cự tuyệt ràng như thế của Vô Hồn, Phi nhi có chút hiểu.

      Vô Hồn quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhược Khả Phi, giật giật môi, khóe mắt lại nghiêng mắt nhìn đến Ảm Đạm ác liệt cười trộm, lớn tiếng : "Được rồi, ta , cùng !"

      "Nhóc con này, ngoan ." Ảm Đạm cười ha hả, "Vậy lên đường ."

      Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi lên xe ngựa, Ảm Đạm, Vô Hồn cùng Diêm Diễm lên chiếc xe ngựa khác ở phía sau, người còn lại lên lượt, lập tức theo phía sau.

      Trong xe ngựa, Hiên Viên Vân đem Nhược Khả Phi cả người vô lực ôm vào trong ngực, sợ mình buông lỏng tay nàng thấy tăm hơi.

      "Mấy ngày nay, ngươi làm gì?" Nhược Khả Phi vươn tay nhéo nhéo trong ngực của Hiên Viên Vân, nhàng hỏi.

      "Ta suy nghĩ a." Hiên Viên Vân làm dáng vẻ vắt óc suy nghĩ. “dường như đánh giặc, mở rộng bờ cõi.”

      "Thái tử thế nào. Còn phụ hoàng của ngươi đâu?" Nhược Khả Phi nhớ lại hai người kia.

      "Thất ca? Ha ha, về sau thiên hạ giao cho huynh ấy xử lý, chúng ta ung dung thoải mái du ngoạn, đến bây giờ huynh ấy vẫn còn biết nàng chết, nghĩ rằng nàng chết. giống như thay đổi, cho dù biết nàng còn sống, cũng giống như trước kia như vậy." Hiên Viên Vân nhớ lại thời gian gần đây mình thường xuyên ở bên cạnh , nhìn thấy cách sống của , như thế nào đây, giống như hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.

      Nhược Khả Phi thấy Hiên Viên Vân thay đổi xưng hô, bộ dạng lại như có suy nghĩ gì, trong lòng hiểu được, Hiên Viên Phong sợ là lột xác.

      "Vậy phụ hoàng ngươi đâu?" Nhược Khả Phi hỏi nhân vật mấu chốt khác.

      "Ta bảo Thất ca buông tha cho ông ấy." Hiên Viên Vân vuốt ve hàng mày cong của Nhược Khả Phi tiếp tục ."Nhưng Ngũ vương gia cùng Trang thái phi thể lưu, còn có Thái Hậu nữa." Ánh mắt của Hiên Viên Vân trầm xuống, mấy người này tại ở sau lưng mình ở rục rịch, thực cho là mình biết sao? !

      Nhược Khả Phi gì, tại Vân sớm còn là Vân trước kia nữa, làm chuyện gì đều có lựa chọn riêng của mình.

      Lại bước vào trong bờ tường thành đỏ cao vút kia, nhưng cảm giác lại khác biệt hẳn ra.

      Hiên Viên Vân sắc mặt sang rực rỡ, nắm tay Nhược Khả Phi từng bước tiến vào hoàng cung, bọn thị vệ canh giữ cổng thành theo thứ tự khom thân thể xuống trang trọng hành lễ, bọn thái giám cung nữ quỳ lạy chỉnh tề.

      "Mấy ngày nữa, nàng chính là Hoàng Hậu của ta, duy nhất của ta." Hiên Viên Vân ghé vào bên tai Nhược Khả Phi thầm.

      Nhược Khả Phi thản nhiên ôn nhu nở nụ cười. vẫn là đứa bé hồn nhiên tốt đẹp của mình trước kia, làm những chuyện như thế này mới chính là giống , tính trẻ con, tính trẻ con vô cùng, tất cả cũng chỉ vì muốn mình ngồi lần lên vị trí kia.

      "A nha." theo phía sau ở Hiên Viên Vân, Ảm Đạm nhìn thấy thế này, nhàng cảm thán: "Thực uy phong, cảm giác tồi, như thế này bỗng dưng ta có chút muốn làm hoàng đế ." Lời này vừa ra đổi lấy Vô Hồn lạnh lùng trừng mắt nhìn. Ảm Đạm đứng thẳng, khẽ nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ đùa.

      Hiên Viên Vân phân phó hạ nhân đem đoàn người Ảm Đạm an bài ở lại sau Hành cung, mang Nhược Khả Phi trước.

      Vô Hồn nhìn bóng dáng hai người biến mất lâu có rời ánh mắt. Bỗng nhiên, hai ngón tay đung đưa trước mắt : "Hồi hồn ." Ảm Đạm cười ác liệt , ai nhìn thấy sâu trong đáy mắt của thoáng lên nét đau lòng.

      "Lão ca chết tiệt!" Vô Hồn hừ lạnh tiếng.

      Diêm Diễm ở phía trước: "Trong cung, hậu cung bên kia đừng nên đến, những nơi khác muốn chỉ cần với ta tiếng."

      "Được rồi, thôi." Ảm Đạm ách xì 1 cái, tràn đầy kiên nhẫn.

      Hiên Viên Vân lôi kéo Nhược Khả Phi lập tức trở về tẩm cung của mình.

      giường rồng to như vậy, Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi nằm ở phía , mười ngón tay hai người đan xen nhau.

      "Thực sợ nha." Hiên Viên Vân sâu kín phun ra, "Thực sợ còn được gặp lại tiểu Phi nhi của ta."

      "Đây phải gặp được sao?" Nhược Khả Phi ghé vào lồng ngực của Hiên Viên Vân, nhàng cười.

      "Nếu nàng mất, ta lôi kéo khắp thiên hạ chôn cùng nàng." Hiên Viên Vân vươn tay kia gắt gao ôm chầm lấy Nhược Khả Phi. "Có ngươi chôn cùng tốt rồi, còn kéo khắp thiên hạ." Nhược Khả Phi cười có tim có phổi.

      "Ha ha ~~" Hiên Viên Vân cười, cùng Nhược Khả Phi ở giường quấn quýt lấy nhau thành đoàn.

      "Thái Hậu nương nương đến." Ngoài cửa truyền đến thanh lanh lảnh. Hai người cùng nhau đùa giỡn ngừng lại, cùng nhìn đối phương, bạo ngược trong mắt của Hiên Viên Vân bỗng nhiên dâng lên mạnh mẽ, đơn giản là bởi vì chợt nhớ tới Thái Hậu năm lần bảy lượt muốn lấy tánh mạng của Phi nhi.

      Khóe miệng Hiên Viên Vân lên ý cười tàn khốc, Nhược Khả Phi nhìn thấy ngẩn ra, nhàng lôi kéo chéo áo của , lại lắc lắc đầu. Hiên Viên Vân cầm tay của Nhược Khả Phi, cười cười, ý bảo tự mình hiểu được nên làm như thế nào.



      Hiên Viên Vân đứng dậy tới cửa, nhìn nụ cười giả tạo gương mặt tinh xảo của Thái Hậu cảm thấy trận phiền chán.

      "Thái Hậu đến có chuyện gì?" Hiên Viên Vân lạnh lùng hỏi.

      "Bổn cung nghe hoàng thượng đột nhiên xuất cung, bây giờ trở về nên đặc biệt tới thăm." Thái Hậu mỉm cười, ở chỗ sâu trong đáy mắt cũng đầy oán hận. Vì sao tại biến thành như vậy?

      "Thái Hậu nếu thấy được, mời trở về ." Khẩu khí của Hiên Viên Vân băng lạnh làm cho Thái Hậu lại càng thêm oán hận.

      "Bổn cung, là nghe Khả Phi trở về ." Thái Hậu cười đến hiền lành như trước, "Bổn cung chỉ là muốn vội tới đề nghị với hoàng thượng, phong Khả Phi làm quý phi." Trong lòng Thái Hậu tính toán mạnh mẽ, hoàng thượng phí nhiều công sức đem người đàn bà kia tìm trở về, có thể thấy được đối với nàng coi trọng như thế nào, nếu mình thuận nước giong thuyền, đề nghị phong Nhược Khả Phi làm quý phi, thân phận của nàng ta đê tiện như vậy, phong làm quý phi là vinh quang cùng bố thí rất lớn.

      " nhọc Thái Hậu lo lắng, trẫm muốn lập Phi nhi làm hậu." Lời của Hiên Viên Vân uy nghiêm mạnh mẽ, hề có chút cho phép cự tuyệt.

      Thái Hậu mở to hai mắt, thể tin nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hiên Viên Vân trước mắt, làm sao có thể? ! Làm sao có thể? ! Nữ nhân đê tiện kia làm sao có thể làm Hoàng Hậu? Đây là làm bẩn huyết thống của hoàng thất! Đây là nhục nhã đối với chính mình ! Làm sao có thể như vậy? ! Còn có, mình trước kia luôn tìm mọi cách làm khó dễ nàng ta, nếu nàng ta là lên làm Hoàng Hậu, về sau đối đãi với mình như thế nào? !

      " thể, hoàng thượng, lễ pháp này hợp, hoàng thượng, thỉnh cân nhắc, làm sao có thể a?" Thái Hậu có chút khàn cả giọng, cố gắng khuyên bảo .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      " , nhọc lòng Thái Hậu lo lắng, trẫm đều có đúng mực." Hiên Viên Vân kiên nhẫn nhíu mày, "Thái Hậu mời trở về ."

      "Hoàng thượng, nếu hoàng thượng cứ khư khư cố chấp, Bổn cung, Bổn cung liền. . . . . ." Thái Hậu nhìn cây cột to lớn màu đỏ thắm bên cạnh cửa, cắn cắn môi, đè nén , "Bổn cung lấy cái chết để can gián."

      "Xin cứ tự nhiên." Ngắn ngủn bốn chữ phun ra từ đôi môi khêu gợi của Hiên Viên Vân, trong mắt cũng là vô tận khinh bỉ.

      Thái Hậu há to miệng, trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn người trước mắt lạnh lùng, đây, đây là Cửu nhi tay của bà đào tạo lớn lên sao? tại lại có thể với mình những lời như vậy !

      "Trẫm bề bộn nhiều việc." Hiên Viên Vân liếc mắt nhìn Thái Hậu vẫn cứng ngắc ở tại chỗ xoay người vào cửa. Thái Hậu kinh ngạc nhìn thân ảnh của Hiên Viên Vân biến mất, nét ác độc trong mắt trào dâng, mình bỏ ra thời gian cùng công sức lâu như vậy, cũng chỉ mong mỏi có ngày nó có thể lên ngôi vị hoàng đế, để mình hưởng hết phú quý quyền thế. tại cũng bởi vì con nữ nhân đê tiện kia, Cửu nhi lại có thể với mình như vậy, từ lúc nào thái độ của Cửu nhi đối với mình bắt đầu thay đổi ? Là từ lúc mình giúp nạp thiếp, hay là lần đầu tiên mình triệu người đàn bà kia tiến cung? Cửu nhi đối với mình hoàn toàn thay đổi, thậm chí cảnh cáo mình cần làm những chuyện vô vị. Ngay cả lần này đề nghị lập người đàn bà kia làm quý phi, Cửu nhi cũng đồng ý.

      Tuyệt đối, tuyệt đối cho phép người đàn bà kia còn tồn tại như vậy được, tuyệt đối cho phép nàng ta phá hư tất cả những thứ giữ mình và Cửu nhi, Thái Hậu nắm tay cầm càng ngày càng gấp, thẳng đến đốt ngón tay trắng bệch, tơ máu trong mắt dần dần dâng lên cũng có phát .

      Kế tiếp chính là nghĩ biện pháp loại trừ con tiện nhân kia như thế nào. Mình tin, con tiện nhân xuất thân từ nha hoàn cũng đấu lại!

      Nhưng, những ngày tiếp theo, Thái Hậu làm cách nào cũng tìm thấy cơ hội.

      Hiên Viên Vân hề giúp Nhược Khả Phi an bài tẩm cung, mà đem nàng ở lại trong tẩm cung của mình, ngoài lúc vào triều, vô luận nơi nào đều mang theo nàng, làm cho rất nhiều người phê bình chỉ trích, nhưng ai dám ra. Thậm chí, ngay cả lén phê bình cũng có, đơn giản là có cung nữ thái giám giọng nghị luận việc này, lập tức liền có Hắc y nhân mang bọn họ , cắt lấy đầu lưỡi.

      Cơ hội duy nhất chính là lúc Hiên Viên Vân vào triều, khi đó, con tiểu tiện nhân kia ở tẩm cung mình, cho dù là dùng sức mạnh cũng phải xử quyết nàng, tiền trảm hậu tấu, hoàng thượng dù sao cũng là tự tay mình nuôi lớn, cho dù về sau có giận dữ, cũng dám làm gì mình, sau đó thêm thời gian để an ủi , như vậy tim của nhất định trở về biết lí lẽ, trong mắt của Thái Hậu bắn ra tia hàn, khóe miệng lên cười lạnh. Sáng sớm, ngày mai Cửu nhi lên triều chính là lúc mình động thủ.

      Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Vân mở mắt ra, nhưng thức dậy , trở mình thân liền đặt ở người của Nhược Khả Phi, giống như vòi bạch tuột quấn lấy Nhược Khả Phi chặc, Nhược Khả Phi ở trong mộng bỗng cảm thấy giống như có tảng đá đè mình khó có thể hô hấp, mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười đó của Hiên Viên Vân.

      "Nặng qua a, mau xuống dưới cho ta." Nhược Khả Phi vươn tay khách khí ở tấm lưng trơn bóng của Hiên Viên Vân mạnh mẽ bấu cái mạnh, đau đến mức Hiên Viên Vân nhe răng trợn mắt nhưng vẫn xuống. Thời gian này , Hiên Viên Vân càng lúc càng trở nên vạm vỡ to lớn, bộ ngực tinh tráng rắn chắc đè áp lên bộ ngực mềm mại của Nhược Khả Phi hơi đau. Mấy ngày nay, hai người mỗi đêm đều tận tình triền miên sau đó loã lồ mà ngủ. Theo như cách của Hiên Viên muốn đem tất cả những ngày thiếu khuyết trước kia, bồi bổ trở về..

      " xuống." Hiên Viên Vân đầu tựa vào ngực của Nhược Khả Phi, nhàng liếm liếm.

      "Ngươi hôm nay lên triều sao? nhanh chóng xử lý xong những tình kia sao?" Nhược Khả Phi cảm thấy hạ thân của Hiên Viên Vân biến hóa, có chút đau đầu . Mấy ngày này, đều sắp đem mình nuốt sạch . Sáng sớm còn có phản ứng này, lẽ muốn nàng thể rời giường?

      "Ưm ~~~" Hiên Viên Vân cúi đầu rên rỉ , muốn đứng dậy, lại càng đồng ý buông ra ngọt ngào bên môi .

      "Vậy được, vào triều !" Nhược Khả Phi đưa tay nhéo mạnh tấm lưng kiện mỹ của Hiên Viên Vân.

      "Ôi, chút a, nàng muốn mưu sát chồng sao. Ta chết, nàng đâu tìm được nam nhân mạnh mẽ như vậy nhỉ?" Hiên Viên Vân đưa tay qua bắt lấy bàn tay dùng sức nhéo mình.

      "Sớm xử lý xong chút, sớm chút ." Nhược Khả Phi lật người đem Hiên Viên Vân đặt dưới thân, nhàng cắn cắn yết hầu của thầm .

      "Tuân lệnh, nương tử đại nhân." Hiên Viên Vân đành phải đứng dậy mặc quần áo vào.

      "Ừm, ngoan a. Ta chờ ngươi trở lại." Nhược Khả Phi cũng đứng dậy ở mặt Hiên Viên Vân ấn xuống nụ hôn.

      "Được. Nàng ngủ tiếp ." Hiên Viên Vân đem Nhược Khả Phi lại ấn trở về giường, cũng hiểu được mấy ngày qua mình đòi hỏi hơi có chút quá độ.

      Nhược Khả Phi kéo chăn lên, nhìn Hiên Viên Vân mặc quần áo xong, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, trước mắt chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên mị lực khiếp người, mi tâm tự tin cùng khí phách khiến người tâm động, làm cho lòng người mê say. khuôn mặt tuyệt mỹ dù lạnh lung với bất kì ai,nhưng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể hòa tan ra.

      Trước khi ra cửa. Hiên Viên Vân ôn nhu ở hôn lên trán Nhược Khả Phi, thế này mới vừa lòng ra cửa.

      Nhược Khả Phi trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

      Hiên Viên Vân được lát, Nhược Khả Phi vẫn chưa kịp tiến vào mộng đẹp, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo lanh lảnh: "Thái Hậu nương nương đến."

      Nhược Khả Phi nhíu mày, bà tới làm gì?

      Nhược Khả Phi vội vã mặc xong quần áo, ngồi vào chỗ của mình. Cửa khách khí bị đẩy ra , Thái Hậu vênh váo tự đắc tiêu sái tiến vào, tiếp theo là cung nữ thái giám, cuối cùng là cung nữ vốn nên canh giữ ở cạnh cửa, vẻ mặt sợ hãi cùng khó xử.

      Nhược Khả Phi nhìn này nhất đám người hùng hổ xông vào, sắc mặt dần dần trầm xuống. Nếu mình nhanh chóng mặc quần áo sao, có phải toàn bộ bại lộ ở trước mặt những người này hay ? Thái Hậu mang theo nhiều người xông vào tẩm cung của hoàng thượng như vậy, bất cứ ai chỉ nhìn cũng đủ biết đến có ý gì tốt.

      "Thái Hậu, đến là vì chuyện gì?" Nhược Khả Phi hành lễ, cũng có động đậy, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường lạnh lùng nhìn đám người kia.

      "Lớn mật! Thấy Thái Hậu còn hành lễ!" Lập tức liền có thái giám hô quát .

      Khóe miệng của Nhược Khả Phi lên nụ cười lạnh, những người này đúng là, tính toàn thời gian Vân vừa lên triều, liền lập tức tới nơi này, đúng là có ý đồ.

      Thái giám thấy Nhược Khả Phi nhúc nhích tý nào, khỏi giận dữ, nhưng cũng dám tiến lên động thủ, đơn giản là khắp trong cung sớm loan truyền tin tức nữ nhân thần bí này được sủng ái như thế nào, liên tục nhiều ngày đều ở tại tẩm cung của hoàng thượng, cùng hoàng thượng như hình với bóng. Nếu mình động thủ, cho dù có mười đôi tay cũng đủ để chém a.

      "Ha ha." Thái Hậu thấy thế cười lạnh , nhưng trong lòng thầm hận vị trí của nữ nhân này ở trong lòng hoàng thượng, đưa đến ảnh hưởng lớn như vậy."Bổn cung tới là vì cầu ngươi chuyện."

      Nhược Khả Phi nhìn Thái Hậu cười lạnh, nheo mắt lại, vẻ ác độc trong mắt của người trước mắt mình phải là thấy được. " ." Nhược Khả Phi thản nhiên đáp.

      "Cầu ngươi, chết ." Thái Hậu chợt mở to mắt, gằn từng tiếng ác độc , " tại, phải chết ngay lập tức." Tay lại vung lên, phía sau cung nữ đem khay bưng lên, phía thanh kéo, dãy lụa trắng, còn có chén rượu.

      "Vậy sao?" Nhược Khả Phi nhìn những thứ trước mắt, nở nụ cười. Trong nụ cười tất cả đều là miệt thị.

      "Bổn cung cho ngươi tự mình chọn lựa." Nụ cười mặt Thái Hậu cười càng phát ra liều lĩnh vặn vẹo , Cửu nhi lên triều rồi, có người nào có thể ngăn cản mình, có cái gì có thể tới cứu nàng ta đây?

      Nhược Lhar Phi khẽ liếc mắt nhìn, ý cười càng phát ra lạnh như băng, chậm rãi : "Nếu, ta cho bà lựa chọn giống như thế sao?"

      "Ha ha, đừng mớ nữa, lựa chọn nhanh chút , những phương pháp này đều là để cho ngươi được toàn thây, coi như là có câu trả lời với hoàng thượng." Sắc mặt của báoThái Hậu lạnh xuống, nhất định phải nhanh lên chút, nếu có người thông báo, hoàng thượng tới đây hỏng mọi chuyện. ."Nếu ngươi muốn chọn, Bổn cung chọn cho ngươi được ?"

      Nhược Khả Phi vẫn có động đậy, nhưng cũng gì.

      "Người đâu, rót rượu cho Bổn cung!" Thái Hậu cuối cùng chọn chén rượu độc kia.

      Nhược Khả Phi nở nụ cười: "Thái Hậu thích rượu sao?"

      Thái Hậu giật mình, nhìn Nhược Khả Phi trấn định tự nhiên như trước, trong lòng lên tia bất an.

      "Tiện nhân, cười cái gì! Rót nhanh cho Bổn cung, nhanh lên!" Thái Hậu có chút hổn hển gầm .

      "Nhìn đủ rồi chứ? Còn ra?" Nhược Khả Phi bỗng nhiên hướng về phía khí câu kì lạ.

      Thái Hậu kinh hãi, lui về phía sau, nơi này còn có người? Ở nơi nào? Vì sao mình lại biết?

      "Ai nha, hiếm khi sáng sớm tới tìm ngươi liền nhìn thấy được hình ảnh phấn khích như vậy, đương nhiên là muốn thưởng thức thêm chút.” Thanh lỗ mãng của Ảm Đạm nhàng truyền đến.

      Nhược Khả Phi bĩu môi, người này cố ý như vậy, ở chung quanh tẩm cung này đều có rất nhiều Ảnh vệ thầm bảo hộ, cho dù đến, ảnh vệ môn cũng lập tức ra. Mà ngày hôm qua cũng đến đây tìm mình vào sang nay, mà len lỏi xuyên qua những mật thất bảo vệ tẩm cung của Nhược Khả Phi làm cảm thấy vô cùng hứng thú. Bởi vì mật đạo kia dường như bốn phương thông suốt, có rất nhiều lối rẽ. Thậm chí Ảm Đạm có đôi khi nghĩ ở bên trong có có thể kho bảo tàng hay . Càng muốn biết con đường mà lần trước hòa thượng mang theo Nhược Khả Phi là thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :