1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      92.4

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      Áo trắng nữ tử nhợt nhạt nở nụ cười, nhàng : "Đại quan nhân muốn nghe khúc ?"

      "Ngươi đàn cái gì?" Hách Tam Nguyên nhìn nữ tử ngoài cửa chuyển mắt.

      "Đại quan nhân muốn nghe cái gì ta đàn cái ấy." Bạch y nữ tử từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu cười ngại ngùng.

      "Vậy đàn khúc Xuân Mai ." Ánh mắt Hách Tam Nguyên mông lung.

      "Vâng, đại quan nhân." Bạch y nữ tử giọng đáp trả, nhàng đóng cửa, ngồi ở bên, ngón tay và dài lướt lên tỳ bà, tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

      Bạch y nữ tử nhàng đàn, chậm rãi hát.

      Ánh mắt Hách Tam Nguyên càng ngày càng mơ màng, trong mắt dần dần nổi lên tầng hơi nước.

      "Bình nhi, nàng là Bình nhi của ta ~~~" Khóe mắt Hách Tam Nguyên chậm rãi tràn ra nước mắt. Bình nhi, Bình nhi của mình, khi đó mình vẫn chưa phải là trang chủ Yên Hà sơn trang, mình chỉ là tên vô danh tiểu tốt. Chỉ là tiểu Bộ đầu của bổn huyện, bởi vì đắc tội Huyện lệnh, bị giam vào đại lao, nhận hết tra tấn. Mà Bình nhi, là nữ tử mình cứu ở tửu lâu này, cùng mình tư định chung thân Bình nhi. Vì cứu mình, nàng đem mình đưa đến trước mặt tên Huyện lệnh đó. Đến khi mình được phóng thích tìm đến nàng, ở trước mặt mình còn đầy đủ là nàng. con mắt thấy, chỉ để lại lỗ thủng đen sẫm, cái mũi cũng bị cắt bỏ, ngay cả ngực cũng bị chém tới bên. Thi thể lạnh băng đó, áo trắng bị nhuộm đỏ đó, còn có chiếc trâm cài mà mình tặng cho nàng vẫn còn đung đưa. Từ nay về sau, tâm mình điên rồi, còn có tâm.

      Nhưng là, người trước mắt chính là Bình nhi của mình! Đứng ở trước mặt mình ràng như vậy, vẫn là bộ dáng ngại ngùng thẹn thùng như vậy.

      Chiếc ấm hương ở bên càng cháy càng lớn .

      "Bình nhi ~~" Hách Tam Nguyên chậm rãi đứng dậy, về hướng nữ tử áo trắn, cũng dám chạm vào nàng, sợ mình vừa chạm vào nàng thấy tăm hơi.

      "Tề ca ~~~" Thanh của bạch y nữ tử có chút nghẹn ngào.

      Thân thể Hách Tam Nguyên run run trận! Tề ca! Chỉ có Bình nhi của mình mới có thể gọi mình như vậy! Cũng chỉ có nàng mới biết được nhũ danh của mình!

      "Bình nhi, là muội sao? Muội tới gặp ta sao?" Khóe mắt Hách Tam Nguyên nổi lên nước mắt, là Bình nhi của mình!

      "Vâng, ta nhớ chàng, Tề ca." Tỳ bà bị đặt ở bên. Bạch y nữ tử dang hai tay ra.

      "Bình nhi!" Hách Tam Nguyên chạy đến, quỳ mặt đất, gắt gao ôm bạch y nữ tử, "Ta biết, ta biết nàng vứt bỏ ta. Ta hàng năm vào ngày này đều đến đây, chỉ là muốn gặp lại nàng." Thanh của Hách Tam Nguyên nghẹn ngào, lộ ra bi thương vô tận.

      "Vâng, Tề ca, chúng ta, rốt cuộc cần tách ra." Bạch y nữ tử cười ôn nhu, cười ngại ngùng.

      "Nàng tới dẫn ta , đúng hay ? Chúng ta bao giờ xa nhau nữa, đúng hay ?" Hách Tam Nguyên vội vàng mà lo lắng.

      "Đúng vậy, Tề ca, ta tới mang chàng , chúng ta, bao giờ xa nhau nữa." Bạch y nữ tử vươn tay, nhàng xoa gương mặt lo lắng của Hách Tam Nguyên, lại nhổ chiếc trâm cài đầu mình xuống,

      "Xem này, Tề ca, trâm cài chàng tặng ta, ta vẫn luôn mang theo."

      "Bình nhi, Bình nhi của ta, dẫn ta ." Ánh mắt Hách Tam Nguyên mê ly, mỉm cười thỏa mãn mà hi vọng.

      "Vâng, ta mang chàng , chúng ta xa nhau nữa." Trâm cài trong tay bạch y nữ tử ôn nhu nhàng đâm vào huyệt Thái Dương của Hách Tam Nguyên, vẫn xâm nhập đến tận cùng bên trong. Mà Hách Tam Nguyên cũng nhúc nhích, chút giãy dụa, giống như hề có cảm giác đau đớn.

      Máu, chậm rãi chảy ra, chậm rãi từ huyệt Thái Dương của chảy tới mặt, chảy tới người, còn có dính ướt cả áo trắng của nàng. mặt Hách Tam Nguyên mỉm cười, cười thỏa mãn, nhàng nhắm nghiền hai mắt.

      Cửa bị nhàng đẩy ra, Ảm Đạm cùng Nhị Đương gia kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt.

      Hách Tam Nguyên chết! Chỉ đơn giản chết như vậy! Mang theo nụ cười thỏa mãn hạnh phúc chết ở trong lòng Nhược Khả Phi!

      Từng trận hàn ý dâng lên ở trong lòng Nhị Đương gia.

      Người làm cho Chủ Nhân thực khó giải quyết nhất, lại có thể dễ dàng chết như vậy! Còn chết cách rất thõa mãn, cam tâm tình nguyện như vậy! Đây là , màn trước mắt này là chân ! Nhị Đương gia lên phía trước, tắt cái ấm hương nghi ngút phấn ảo giác bên trong còn.

      Nhược Khả Phi vẫn chưa buông người trong lòng ra, chỉ trầm mặc nhìn người hạnh phúc thỏa mãn trong lòng ngực của mình.

      "Ngươi, quả nhiên rất khác biệt." Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi chậm rãi thốt lên.

      " phải ta khác biệt, mà là sâu tận trong đáy lòng tình , cho nên mới bị ta giết.” Nhược Khả Phi nhìn người trong lòng nhắm mắt lại, khóe miệng lại mang theo nụ cười, nhàng thở dài sâu.

      Ảm Đạm thần kì hề phản bác, chỉ thản nhiên : "Ngươi còn muốn ôm bao lâu?"

      Nhược Khả Phi gì, trong lòng chỉ là đơn thuần muốn ôm người này lâu hơn chút.

      "Ngươi làm được, ta thưởng cho ngươi." Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi hề động đậy, tâm tình đột nhiên phiền chán, "Ta để ngươi gặp nam nhân của ngươi."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      93.1
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Khuyên

      Nhược Khả Phi nhìn Ảm Đạm, thản nhiên : "Khi nào?"

      "Đừng vội, nếu ta đồng ý, nhất định đưa ngươi ." Ảm Đạm cười ha hả, ánh mắt lạnh lùng nhìn người của trong lòng Nhược Khả Phi, xoay người rời . Đưa lưng về phía Nhược Khả Phi, trong đôi mắt của càng phát ra hàn.

      ? Loại buồn cười này tồn tại sao? Nếu phải, Hách Tam Nguyên làm sao có thể chết môt cách đơn giản như vậy, hạnh phúc thỏa mãn như vậy, cam tâm tình nguyện như vậy. là ngu xuẩn, là buồn cười! ! !

      Nhị Đương gia phức tạp nhìn trong phòng chút, trong phòng thoang thoảng mùi máu tươi làm cho người ta rất thoải mái. Kế tiếp bọn họ nên giải quyết tốt hậu quả. Nữ nhân này làm được. Nhị Đương gia xoay người rời , chuẩn bị giải quyết tốt hậu quả.

      Hai người vừa rời , thân ảnh của Vô Hồn ở cửa.

      " thôi." Vô Hồn phức tạp nhàng bước đến gần Nhược Khả Phi, biểu tình nàng như vậy thực làm cho người khác đau lòng.

      Nhược Khả Phi cúi đầu nhìn nhìn Hách Tam Nguyên dần dần có độ ấm, phát ra tiếng thở dài , chậm rãi buông lỏng tay ra. Lợi dụng lòng người mềm mại nhất, để giết người, mình trước kia cũng từng làm. Trước kia làm xong chuyện như vậy chỉ biết khinh thường những người đó yếu đuối cùng ngu xuẩn. tại, tiếp tục làm chuyện như vậy, vì sao trong lòng của mình có chút đau đớn, đau là cái gì đây? Chắn ở trước mặt mình và Vân, mình tuyệt đối nương tay, bất kể là ai.

      Vô Hồn nhìn Nhược Khả Phi thất thần, khẽ nhăn lông lại mày. Nàng suy nghĩ gì? Tại sao lại có ánh mắt như thế.

      " thôi." Nhược Khả Phi đứng lên, chậm rãi xoay người về hướng cửa, quay đầu liếc mắt nhìn thân thể dần dần giá lạnh mặt đất.

      Vô Hồn nhìn áo trắng thấm máu của Nhược Khả Phi trong mắt buồn bã yên lặng theo phía sau Nhược Khả Phi. Hai người lẳng lặng quay về.

      Trở lại phòng, Nhược Khả Phi tắm rửa sau thay đổi quần áo sạch , ngồi ở bên cửa sổ, mặc cho nha hoàn giúp nàng nhàng lau tóc.

      Đột nhiên, động tác nha hoàn ở phía sau ngừng lại, tiếp theo là tiếng bước chân nhàng dần dần xa. đôi bàn tay to cầm khăn mặt lên, giúp Nhược Khả Phi lau khô tóc.

      "Đây coi như là phần thưởng của ngươi sao?" Nhược Khả Phi vẫn quay đầu lại, cười khẽ tiếng. Cười cũng là miệt thị.

      "Xem như thế ." Ảm Đạm dường như phải thực am hiểu làm chuyện như vậy, để ý kéo dúm tóc của Nhược Khả Phi qua, làm cho Nhược Khả Phi có chút bị đau, nhíu mày. hiểu nổi người nam nhân này, có đôi khi hưng phấn giống như ác ma, có đôi khi hưng phấn lên lại giống như đại ca tấm lòng rất tốt.

      "Hoàng thượng muốn phái người xuất chinh đến Liên Xích Quốc, nhưng lương thảo lần này sung túc vô cùng, hơn nữa thái tử bị tù, điều ước kí kết trước kia xem như hủy bỏ." Ảm Đạm chậm rãi .

      Nhược Khả Phi đáp, chỉ lẳng lặng suy nghĩ những điều mà Ảm Đạm . xuất chinh đến Xích Quốc, vì sao? Tuy rằng nội loạn lần này hao tổn binh lực quá lớn, nhưng tại sao lại phải tấn công quốc gia khác?

      "Ta nghĩ thông mục đích làm như vậy." Ảm Đạm sửa sang lại mái tóc dài của Nhược Khả Phi, "Ngươi biết ?"

      Nhược Khả Phi nhàng lắc đầu, ý bảo mình cũng biết.

      Nhưng rất nhanh , hai người biết nguyên nhân.

      Chiến rất nhanh liền truyền đến, ngay cả Liên Xích Quốc mặc dù là dân tộc dũng mãnh thiện chiến, nhưng dưới sức mạnh của vũ khí kinh khủng của Hiên Viên Vân, trở nên bé cùng vô lực.

      Mỗi khi đánh hạ tòa thành trì, đều lấy tên của Nhược Khả Phi đặt.

      Phi Tương thành, Khả thành, Nhược Thành. . . . . .

      Chiến hỏa bay tán loạn, chính xác mà gọi chiến tranh, mà gọi là xâm lược, giết chóc. Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, ngay cả biết bao nhiêu người ở Liên Xích Quốc nguyền rủa Hiên Viên Vân, lại có bao nhiêu người nguyền rủa người chế tạo ra những loại vũ khí kia. Nhưng, tất cả những thứ này cũng thể ngăn cản những bước chân xâm lược tiến đến gần. Ngắn ngủn bảy ngày, chiếm đóng năm thành trì của Liên Xích Quốc, ngày điêu tàn của đế quốc, còn xa nữa.

      Trong hoàng cung.

      "Hoàng thượng, Đức Phi nương nương cầu kiến." Tiểu thái giám hắng giọng bẩm báo.

      " gặp." Hiên Viên Vân cúi đầu nhìn bản vẽ trong tay, nhàng vuốt ve, những thứ này là do Phi nhi tự tay vẽ nên

      "Hoàng thượng, nên, nên thay đổi thẻ bài." Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đưa khay trong tay đẩy tới. Tân hoàng đăng cơ lâu, Thừa tướng cùng các vị vị đại thần liền hết lòng giúp hoàng thượng nạp phi, lập hậu. Hoàng thượng đồng ý, cuối cùng dưới can thiệp ngang ngược của Thái Hậu, tuy rằng lập Hoàng Hậu, nhưng phi tần nạp cũng ít.

      Hiên Viên Vân tùy ý rút ra mọt thẻ bài, thản nhiên nhìn tiểu thái giám : " thôi, đem đồ vật chuẩn bị tốt cho trẫm."

      "Vâng" Trong lòng tiểu thái giám thở dài, biết đêm nay lại là vị phi tử nào lại gặp xui xẻo. Lúc trước, lần đầu tiên được hoàng thượng chọn trúng lênh bài, các phi tử đều dị thường cao hứng, cho là mình chiếm được sủng ái. Nhưng hoàng thượng lại ra lệnh cho mình chuẩn bị những thứ kia. Đêm đó, tẩm cung của hoàng thượng truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Hoàng thượng chưa bao giờ đến hậu cung của phi tử nào qua đêm, đều là các phi tử đến hầu hạ tại tẩm cung của hoàng thượng, xong việc lại trở về, cũng thể qua đêm nơi đó của hoàng thượng. Nhưng đêm đó, vị phi tử kia kêu thê thảm làm cho lòng người kinh hoàng, vốn tưởng rằng hoàng thượng biết thương hương tiếc ngọc, kèm theo thanh từng trận roi quất xuống, cuối cùng phi tử được mang ra, cả người đều là vết roi vết máu, mọi người mới minh bạch là chuyện gì xảy ra.

      Hoàng thượng chỉ ngược đãi các nàng, chứ hề làm những chuyện để có con nối dòng! lần so với lần, càng lúc càng độc hơn, lần so với lần, càng lúc càng đa dạng lợi hại hơn.

      biết phi tử nào được hoàng thượng chọn sủng hạnh. Tất cả các phi tử đều sợ hãi khi hoàng thượng rút lệnh bài chọn trúng các nàng.

      Mà hôm nay, Đức Phi đến để van cầu gặp hiển nhiên là người biết tình hình.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Vì sao cho Bổn cung gặp hoàng thượng? Bổn cung muốn gặp hoàng thượng." Ngoài cửa truyền đến thanh la hét ầm ĩ.

      Hiên Viên Vân híp nửa ánh mắt, đối với tiểu thái giám còn chưa rời thản nhiên : "Hôm nay chọn trúng lệnh bài của ai?"

      "Bẩm hoàng thượng, là Cầm phi ." Tiểu thái giám cúi đầu cung kính trả lời.

      "Vậy đổi thành Đức Phi ." Hiên Viên Vân tùy ý , " thôi."

      "Dạ, hoàng thượng." Tiểu thái giám ở trong lòng thở dài tiếc nuối giùm Đức Phi.

      Đợi tiểu thái giám ra cửa, thanh la hét ầm ĩ ngoài cửa biến mất. Nghĩ cũng biết là tiểu thái giám đem tin tức này cho Đức Phi, Đức Phi cao hứng phấn chấn trở về chuẩn bị. Nữ nhân ngu xuẩn và ghê tởm. Hiên Viên Vân cúi đầu, cầm thư lên.

      Vệ Lượng, lúc trước là tiểu tướng tràn đầy nhiệt huyết, giờ phút này hóa thân thành Tu La, dường như hưởng thụ khoái cảm vui sướng cùng giết chóc do chiến tranh mang đến. ngừng tới, dường như biết mệt mỏi.

      "Bẩm báo hoàng thượng, Vương đại nhân cầu kiến." Thái giám nơm nớp lo sợ bẩm báo, đối với cái này vị đế vương trẻ tuổi hỉ nộ vô thường, tận sâu trong tâm linh của sợ hãi, vô cùng sợ hãi .

      "Cho vào." Hiên Viên Vân tùy ý, đem thứ trong tay bỏ xuống, , dựa vào ghế.

      "Vi thần khấu kiến hoàng thượng." Vương Triệt sau khi vào cung kính hành lễ.

      "Miễn lễ." Hiên Viên Vân đưa mắt nhìn người trước mắt, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"

      Vương Triệt đứng dậy, quỳ mặt đất như trước chịu đứng lên: "Thần cả gan khẩn cầu hoàng thượng, đem Vệ tướng quân triệu hồi."

      "Sao?" Hiên Viên Vân nhíu mày, "Sao Vương đại nhân lại ra lời ấy?"

      "Tiền phương liên tục báo cáo thắng lợi, nhưng giết chóc quá nặng, thần lo sợ. . . . . ." Vương Triệt cau mày, đau lòng . Liên Xích Quốc sớm muộn gì cũng bị diệt vong, chỉ là cứ tiếp tục như vậy, dân chúng tử thương vô số, chờ đến khi trở thành thuộc địa của bổn quốc, trở thành đất nước hoang tàn.

      "Trẫm hiểu được ý của khanh." Hiên Viên Vân nhàn nhạt , ngẩng đầu lên, "Bất quá, trẫm cần dân chúng Liên Xích Quốc để làm gì?"

      " Được dân tâm là được thiên hạ a. Hoàng thượng." Vương Triệt có chút nóng nảy, nếu hoàng thượng hiểu được, vì sao còn muốn ra lời như vậy .

      "Dân tâm? Thiên hạ?" Hiên Viên Vân bỗng nhiên cúi đầu, giống như nghe được câu chuyện hài hước buồn cười nhất, châm chọc nhìn Vương triệt, "Trẫm cần thứ này sao? Trẫm muốn những thứ đó có ích gì?"

      Đồng tử của Vương Triệt phóng đại, gắt gao mở to tròng mắt, dường như tin những gì mình nghe được. Hoàng thượng vừa mới cái gì? cần dân tâm cần thiên hạ? Vậy tại sao lại trèo lên vị trí này? Vì sao lại ngồi ở chỗ này mệnh lệnh Vệ tướng quân bốn phía chinh chiến thảo phạt? Vì sao? Vì sao?

      "Trẫm có chút mệt mỏi, khanh lui ra ." Hiên Viên Vân nhìn người cứng nhắc quỳ mặt đất, đứng dậy tới cửa.

      "Hoàng thượng! ! !" Thanh của Vương Triệt có chút tuyệt vọng mang theo điệu run run, "Hoàng thượng thỉnh cân nhắc ạ."

      Nhưng Hiên Viên Vân dừng bước lại, cũng liếc mắt nhìn người quỳ mặt đát mọt lần nào, lập tức bước qua ra cửa.

      Vương Triệt suy sút quỳ mọp mặt đất, thể thốt thành lời.

      Hiên Viên Vân lẳng lặng tiêu sái trong hoàng cung, bên cạnh có ai. Nhưng là từ nơi bí mật gần đó, có rất nhiều người thầm bảo vệ. Hiên Viên Vân ngựa quen đường cũ ở trong cung tới, theo thói quen tiêu sái đến cung điện u lạnh lẽo. Cung nữ canh cửa thấy được , vội vã hành lễ, Hiên Viên Vân lại nhàng vẫy tay, ý bảo hai người rời .

      Chậm rãi đẩy cửa ra, trong phòng phát ra thanh nhàng, dường như là thanh lưỡi dao cùng đầu gỗ va chạm nhau. nam tử tuấn mỹ ngồi ở bên cửa sổ, cầm trong tay cây tiểu đao khắc gì đó khúc gỗ.

      "Thất ca. . . . . ." Thanh của Hiên Viên Vân rất .

      "Ngươi đến rồi." Nhưng ánh mắt của Hiên Viên Phong rời khỏi đôi tay, vẫn chuyên chú khắc như cũ.

      "Ta, lại nhớ nàng." Hiên Viên Vân dời qua cái ghế, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn Hiên Viên Phong điêu khắc.

      " sao? Ta cũng vậy, có chút nhớ nhung nàng, nhưng, nàng mất." Khóe miệng Hiên Viên Phong lộ ra nụ cười bi ai, nhìn khúc gỗ trong tay.

      "Huynh, lại khắc nàng." Hiên Viên Vân nhìn rối gỗ trong tay Hiên Viên Phong, lại nhìn những hộp gỗ bệ cửa sổ bày đầy những con rối gỗ. Tất cả đều là dáng vẻ của người có cười , có lạnh lung suy nghĩ , có mặt chút thay đổi , trông rất sống động. ràng tất cả đều là bộ dáng của Nhược Khả Phi.

      "Đúng vậy a, ta lại khắc nàng." Ánh mắt của Hiên Viên Phong có chút trống rỗng, "Kỳ , ta thực ghen tị với ngươi, thực hâm mộ ngươi a."

      Hiên Viên Vân gì, lẳng lặng lắng nghe. Đoạn văn này mình nghe rất nhiều lần, nhưng, mình nghe hề chán, nghe đủ. Muốn nghe, vẫn rất muốn nghe.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      93.4



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      "Được thôi, giữ ông ta lại." Hiên Viên Phong rốt cục nhượng bộ.

      " , thực cám ơn huynh, Thất ca." Hiên Viên Vân lộ ra nụ cười hiểu ý.

      "Ngươi, dễ dàng đem thiên hạ nhường cho ta như thế, ngươi hối hận sao?" Hiên Viên Phong đột nhiên hỏi.

      "Huynh muốn thiên hạ sao?" Hiên Viên Vân cười khổ, "Huynh muốn, ta cũng muốn, là ta áp đặt huynh. Như thế nào?"

      Buổi chuyện, Hiên Viên Phong cười khanh khách.

      Hiên Viên Vân xoay người: "Thất ca, huynh bảo trọng."

      Hiên Viên Phong nhìn bóng lưng của Hiên Viên Vân xa, lâu tiếng nào.

      Bảy ngày sau khi Nhược Khả Phi hoàn thành nhiệm vụ mà Ảm Đạm cầu.

      Ảm Đạm lại xuất lần nữa ở trong phòng Nhược Khả Phi, Vô Hồn theo phía sau.

      " thôi." Ảm Đạm bĩu môi.

      Nhược Khả Phi gì, chỉ là đứng dậy yên lặng theo phía sau hai người.

      Ra đại môn, lên xe ngựa, xe ngựa vội vả phi nhanh đường lớn.

      Ngoài thành, gian khách điếm đơn sơ, bị dư của ánh mặt trời chiều chiếu rọi lên những lớp ánh sang vàng yếu ớt.

      Xe ngựa ngừng lại ở trước khách điếm.

      Ngoài mái che nắng của khách điếm, Ảm Đạm kêu ba chén rượu, ba người lẳng lặng ngồi ở trước bàn.

      Ảm Đạm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi, chợt nhớ tới những câu của mình và Nhị Đương gia.

      "Cứ thả nàng như vậy?" Nhị Đương gia nghĩ làm sao cũng thể tin Chủ Nhân của mình lại là độ lượng như vậy.

      "Nếu còn có thể như thế nào? Ngươi cũng thấy đấy, nếu dùng cổ, ngươi cũng biết là hậu quả như thế nào." Ảm Đạm nhún vai.

      Nhị Đương gia trầm mặc lát, mới thốt lên: "Nhưng, Chủ Nhân, ngài , cho dù dùng cổ, nàng cũng sống lâu. Nàng chỉ có thể sống đến hai mươi ."

      "Đúng vậy, Ly Tâm độc trong cơ thể nàng, bị hạ khi nàng vẫn còn là thai nhi. Loại độc này ta chỉ gặp qua lần. Người trúng loại độc này tuyệt đối sống quá hai mươi. Bởi vì giải dược tìm quá khó khăn. Lần đầu tiên Ảm Đạm nhìn thấy Nhược Khả Phi cũng hoài nghi nàng dường như là trúng Ly Tâm độc, sau tiếp xúc càng nhiều mới khẳng định chắc chắn.

      Cái loại độc thế gian hiếm có này, mình lại có thể nhìn thấy lần thứ hai. Càng làm cho khó hiểu là, nàng rốt cuộc là ai? Vì sao trong cơ thể có loại độc như vậy ? Mẫu thân của nàng là ai, trong lúc mang thai bị người ta hạ loại độc hiếm thấy và khủng bố này?

      "Vậy thiếu chủ làm sao bây giờ?" Nhị Đương gia nhớ tới vấn đề này.

      "Ngừng, nàng thích tiểu tử ngốc nhà ta, cho dù chết cũng liên quan đến chuyện của chúng ta." Ảm Đạm bình thản .

      " thế sao?" Nhị Đương gia nhăn mày lại, nàng thích thiếu chủ, nhưng thiếu chủ có thể buông tha cho nàng sao?

      Ảm Đạm cũng trầm mặc, sắc mặt có chút khó coi.

      " đến?" Nhược Khả Phi nhàng lên tiếng, làm Ảm Đạm thu hồi thần trí lại.

      "Ai biết, có lẽ thế." Ảm Đạm giang tay, thừa nhận cũng phủ nhận.

      "Ngươi có ý gì?" Vô Hồn có chút nổi giận, lại đùa giỡn người khác như vậy, "Ngươi hoàn toàn hề thông báo cho !"

      "Ai nha, đầu óc ngươi rốt cục thông suốt." Ảm Đạm cười đắc ý, "Đúng vậy, ta cho bất luận kẻ nào, nếu tìm đến ta liền đem người cho , nếu tìm đến, mang về làm nương tử cho ngươi, được ?"

      Vô Hồn biến sắc, ra đây là trò chơi đều là do lão ca tự chủ trương. Vô Hồn khẩn trương quay đầu nhìn Nhược Khả Phi, nhưng mặt Nhược Khả Phi có gợn sóng.

      Ảm Đạm cũng có chút giật mình, tiếp theo chậm rãi : ", tại chinh chiến chung quanh, ngươi có thể quên ngươi rồi hay ? Còn nữa, trong hậu cung của dường như nạp rất nhiều phi tử, những vẫn chưa lập hậu." Ảm Đạm gãi gãi đầu, "Chẳng lẽ, vị trí kia vẫn chuẩn bị cho ngươi?"

      Nhược Khả Phi đáp lại lời của Ảm Đạm..., chỉ thản nhiên , "Chúng ta ở chỗ này chờ bao lâu?"

      Ảm Đạm ngẩng đầu nhìn trời: "Đợi đến trời tối , nếu đến, ngươi làm tân nương tử của tiểu tử nhà ta nhé, được ?"

      "Đại ca, ngươi khốn kiếp, bậy bạ gì đó!" Vô Hồn giận dữ, chính là ra tay quá nặng.

      "Ngươi biết cái gì." Ảm Đạm đón lấy công kích của Vô Hồn, "Nếu nàng làm vợ của ngươi, ta liền cho nàng biết cách giải trừ Ly Tâm độc trong cơ thể của nàng như thế nào."

      Cái gì?! Động tác của Vô Hồn ngừng lại, Nhược Khả Phi cũng khẽ trừng mắt nhìn Ảm Đạm.

      "Vậy. Ngươi đúng là biết?" Ảm Đạm vuốt cằm của mình cười rộ lên, "Trong cơ thể ngươi trúng Ly Tâm độc, sống quá hai mươi, lúc ngươi còn ở trong bụng của mẫu thân ngươi bị ai đó hạ độc. đúng là kỳ quái, mẫu thân của ngươi là ai?"

      " biết." Nhược Khả Phi lạnh lùng thốt lên. Sau khi đến thế giới này, mình chỉ biết là thân phận thân thể này là nha hoàn, cái khác thực biết.

      Lúc này đổi lại Ảm Đạm có chút khó hiểu. Vốn dĩ mình cũng phái người điều tra thân phận của nàng, nhưng tra đến tra tất cả đều là chỗ trống, chỉ biết là nàng là nha hoàn trong Vương Phủ. Nghĩ đến chính bản thân nàng có lẽ biết chút gì đó, nhưng bây giờ lại nhận được câu biết.

      "Quên , mặc kệ , sắc trời càng ngày càng tối rồi. Cũng biết tiểu nam nhân của ngươi có thể đến hay ." Ảm Đạm cười tự đắc. Từ ngày đó đến nay, mình vốn hề khóa kín tin tức của Nhược Khả Phi nếu là có tâm, người kia hẳn nhanh chóng điều tra được. Tính tính lộ trình thời gian, cũng nên là hôm nay liền có thể. Nếu hôm nay đến..., vậy tất cả cũng có nghĩa.

      Vô Hồn mâu thuẫn nhìn sắc trời chút, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi. người nàng trúng kịch độc, vì sao mình lại biết? tại, nên làm gì đây?

      Nhưng Nhược Khả Phi lời nào, chỉ là kinh ngạc nhìn chăm chú vào hướng con đường phía trước.

      đến, nhất định đến!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      93.3



      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên



      "Nàng đối với ngươi tốt như vậy, làm cho ngươi nhiều như vậy." Khóe miệng của Hiên Viên Phong lên nụ cười châm chọc, "Ta nghĩ đến, nàng thương ngươi, ta nghĩ đến ngươi thực nàng.

      Hiên Viên Vân nghe, mặt lên nụ cười ôn nhu thỏa mãn. Nàng mình, nàng thực mình.

      "Nhưng, ngươi cuối cùng lại giết nàng." Động tác tay Hiên Viên Phong ngừng lại, "Ta còn tưởng rằng, ngươi thực nàng."

      Hiên Viên Vân chỉ cười hạnh phúc, gì. Người trước mắt, đến bây giờ cũng biết, Phi nhi nàng chết.

      "Đợi nàng mất , ta mới phát , bản thân ta đối với nàng dường như chỉ là muốn đơn giản như vậy." Hiên Viên Phong khắc lông mày tượng người gỗ, như trước chậm rãi , "Ta còn tưởng rằng mình chẳng qua tìm được sủng vật để đùa giỡn. Kết quả, giống như được bình thường."

      Vụn gỗ chậm rãi rơi mặt đất, phát ra thanh rất .

      "Nàng chết, ta chợt phát mình nhnh chóng còn suy nghĩ được gì nữa." Hiên Viên Phong ngừng khắc, nhàng vuốt lông mày tượng người tay, mắt, mặt, còn có môi.

      "Thất ca, ta nghĩ huynh có tâm." Hiên Viên Vân nở nụ cười, "Ngươi đối với nàng, cũng phải chứ."

      "Vậy là cái gì?" Hiên Viên Phong ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Hiên Viên Vân, khó hiểu và khát vọng hỏi, "Vậy là cái gì?"

      "Chính huynh cũng biết, đệ làm sao có thể biết?" Hiên Viên Vân ác liệt cười cười, trả lời.

      Hiên Viên Phong rũ mắt xuống, phát ra tiếng thở dài sâu. Đột nhiên cảm giác được mọi chuyện đều giống như trò đùa. Sống có bất kỳ ý nghĩa gì. Mình muốn là cái gì? Cuối cùng lại trở nên bắt đầu mơ hồ.

      "Thất ca, huynh có muốn làm hoàng thượng ?" Hiên Viên Vân bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn thuần khiết.

      " muốn, có ý nghĩa." Hiên Viên Phong ngay cả nghĩ, cũng hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt, nếu là trước kia, mình rất muốn ngồi vị trí kia, cúi xuống nhìn thiên hạ, nhưng bây giờ cảm thấy, hình như là trò hài hước rất xa vời.

      "Nhưng, đệ muốn huynh làm sao?" Trong đôi mắt của Hiên Viên Vân tràn đầy kiên định.

      "Ngươi, muốn đâu?" Hiên Viên Phong nhìn Hiên Viên Vân trước mắt có chút tầm thường, hơi hơi sửng sốt.

      "Đến bên cạnh nàng." Hiên Viên Vân nở nụ cười. Nếu nàng mất, như vậy mình làm toàn bộ thế giới đều chôn cùng nàng. Nhưng, nàng còn sống, mình đến bên cạnh nàng. Muốn ôm nàng chặt, muốn cùng nàng cùng nhau xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, muốn tự tay nướng thức ăn cho nàng. Muốn nhìn nụ cười của nàng, hôn lên mặt nàng.

      "Ngươi, muốn sao?" Hiên Viên Phong kinh ngạc nhìn người trước mắt, muốn theo nàng sao? Vậy tại sao ngày ấy lại muốn bắn chết nàng!?

      "Ừm, đệ phải . Những thứ này phải thứ đệ muốn." Hiên Viên Vân mỉm cười gật đầu.

      "Nhưng, nàng mất." Hiên Viên Phong thào . Cùng với kia cùng nhau xuống địa ngục sao?

      "Mặc kệ nàng đến đâu, ta nhất định mang nàng trở về." Hiên Viên Vân vươn tay lấy con rối gỗ trong hộp.

      "Huynh có biết vì sao nàng đệ nhưng lại chán ghét huynh ?"

      Hiên Viên Phong lấy lại tinh thần, nhìn người trước mắt, Hiên Viên Vân trước mắt, đôi mắt rạng rỡ đầy sức sống, sáng quắc nhìn mình.

      "Vì sao?" Hiên Viên Phong mở miệng hỏi, đây cũng là chuyện mình nghĩ sớm biết.

      "Bởi vì, chúng tôi từng qua, luôn luôn ở bên cạnh nhau cho đến chết . Vĩnh viễn cũng buông tay." Hiên Viên Vân cười đem rối gỗ nhét trở về trong tay Hiên Viên Phong, "Mà huynh, làm được." Ngay cả nàng chính xác như thế nào cũng nhận , làm sao có thể đến gần nàng?

      Hiên Viên Phong cúi đầu nhìn rối gỗ trong tay, hồi lâu mới : "Ngươi cùng với nàng chôn cất cùng chỗ sao?"

      "Đúng vậy, Thất ca, chuyện còn lại làm phiền huynh." Hiên Viên Vân bỗng nhiên đứng dậy, đối với Hiên Viên Phong hành lễ cái, " thực xin lỗi, chuyện còn lại phải nhờ huynh đến thu thập."

      Hiên Viên Phong lộ ra nụ cười đơn: "Chỉ có ngươi, vẫn còn gọi ta tiếng Thất ca."

      "Chuyện của Ngũ vương gia cùng Trang phi, thất ca tự mình xử lý . Thái Hậu cũng mặc cho huynh xử lý ." Hiên Viên Vân lên những điều này gần như muốn tuyên cáo ba người diệt vong.

      "Ngươi, đúng là tùy hứng. Người xấu luôn muốn ta đảm đương." Trong mắt Hiên Viên Phong bỗng nhiên lên vẻ sủng nịch chưa từng có xuất . Lúc này đây, lòng mình dường như thay đổi.

      "Huynh vẫn luôn là người xấu, tiếp tục làm tiếp tốt sao?" Hiên Viên Vân cũng lộ ra nụ cười.

      "Đúng vậy, ta vẫn luôn là người xấu, muốn ngươi chết, muốn ngươi chết vô cùng thảm. Muốn tất cả những người thuận theo ta đều chết." Hiên Viên Phong nhàng kể ra.

      "Phụ hoàng, huynh hãy giữ lại." Hiên Viên Vân cuối cùng đưa ra cầu.

      Hiên Viên Phong lâu sau gì, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Vân, ánh mắt của Hiên Viên Vân lại hề nhượng bộ chút nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :