1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      ", ở trong mắt ta là đại ca tốt. Trong mắt của hạ nhân là Chủ Nhân tốt." Thanh của Vô Hồn nhàng truyền đến.

      "À, như vậy sao." Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm mắt lại. Câu kế tiếp của Vô Hồn sợ là cũng thể thốt thành lời đâu, đối với người xa lạ hoặc là địch nhân, chính là ác ma.

      " cần lo lắng, ta giúp cho ngươi." Vô Hồn trịnh trọng , giống như thề nguyền.

      "Ừm, cám ơn ngươi." Thanh của Nhược Khả Phi ôn nhu. Vô Hồn hơi nhếch môi, gì thêm. Xa xa, Ảm Đạm chớp đôi mắt nhìn bên này, Nhị Đương gia cũng lẳng lặng theo bên cạnh nhìn về bên này. "Lão Nhị, cảm thấy như thế nào?" Ảm Đạm hỏi. "Tương đối đặc biệt." Nhị Đương gia mặt lạnh như băng sương, trong mắt cũng tia độ ấm. Đây mới là bộ dáng chân chính của .

      "Đệ đệ mù nhà ta có lẽ rất coi trọng nàng, phiền phức."

      Ảm Đạm chống tay lên trán, "Nhưng trong lòng nha đầu kia cũng chỉ có tiểu nam nhân của nàng."

      "Nếu thế, dùng cổ " Mặt Nhị Đương gia chút thay đổi ra phương pháp vô cùng tàn nhẫn độc ác,

      "Để cho nàng quên người trong lòng trước kia là được rồi."

      "Có điểm khó giải quyết, ngươi cũng nàng tương đối đặc biệt, nếu ý thức của nàng phản kháng..., cổ tác động ngược, nàng chết, ta đâu để tìm trả lại cho tên tiểu tử ngốc nhà ta đây?" Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình, nhìn bóng lưng hai người biến mất ở hành lang dài.

      "Vậy Chủ Nhân có biện pháp gì ?" Nhị Đương gia hơi hơi híp híp đôi mắt băng lãnh. "Trước hãy chờ xem." Ảm Đạm lộ ra nụ cười quỷ dị,

      "Đợi nàng khỏe hẳn, ta chuẩn bị đem chuyện đó giao cho nàng làm. Đến lúc đó nàng muốn tin tức gì, Thiên Cơ cục các ngươi liền cho nàng biết."

      "Chuyện gì?" Nhị Đương gia khó hiểu. "Chuyện ta thực chán ghét trang chủ Yên Hà sơn trang." Ảm Đạm khẽ gắt.

      Nhị Đương gia sửng sốt. Yên Hà sơn trang?! Trang chủ Hách Tam Nguyên tội ác chồng chất đó sao? Nhị Đương gia hồ nghi quay đầu nhìn Chủ Nhân nhà mình, lại nhìn thấy trong mắt Chủ Nhân nghiêm túc. muốn đem việc này giao cho kia làm sao? Phải biết rằng, Hách Tam Nguyên này tâm địa độc ác, ra tay ác độc, vô tình vô nghĩa, thậm chí đối với vợ của mình khi xúc phạm cũng xuống tay lưu tình chút nào. Cũng biết nạp thêm bao nhiêu thị thiếp. Tháng trước nạp tiểu thiếp thứ mười chín. Bị đánh chết phải mà là đến tám tiểu thiếp. Như vậy, gọi người có võ công cao cường đến nhận lại kêu nữ tử nhu nhược ám sát? ! Chủ Nhân rốt cuộc suy nghĩ gì?

      "Chủ Nhân, người nghiêm túc?" Nhị Đương gia có chút nghi hoặc muốn biết .

      "Ta có từng đùa sao?" Ảm Đạm quay đầu, trong mắt lạnh như băng làm cho Nhị Đương gia phát run.

      "Dạ, thuộc hạ minh bạch rồi." Nhị Đương gia biến sắc gật gật đầu. Ảm Đạm xoa xoa cằm của mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì:

      " tại nên đem loại thuốc đưa cho nàng, đúng là muốn nhìn thử xem nàng làm như thế nào."

      Nhị Đương gia cung kính đồng ý, hưu tiếng biến mất ngay tại chỗ.

      Ảm Đạm nhàng thở dài, lẩm bẩm: "Mỗi lần thấy bộ dạng trấn định như thế của nàng, lại càng muốn hủy diệt nàng, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc cầu xin tha thứ của nàng, là...."

      Dứt lời, nhún vai cũng biến mất ngay tại chỗ. Còn có chút chuyện phải bố trí. Dường như người kia cũng tra được tòa vách núi này, kế tiếp là tuyệt đối thể để bọn họ tra được nơi này. Bởi vì trò hay vừa mới bắt đầu.

      *********************

      Kinh thành, tân hoàng vừa mới đăng cơ, đương nhiên có nhiều chuyện cần phải xử lý. Trong thượng thư phòng Diêm Diễm thân trang phục đứng ở bên cạnh Hiên Viên Vân.

      "Diêm Diễm, cám ơn ngươi." Hiên Viên Vân có chút mỏi mệt tựa vào ghế, nhìn công văn trong tay, "Ngươi, có thể cần tiếp tục ở chỗ này . Trở về với cuộc sống mà ngươi muốn ."

      "Hoàng thượng, ta hứa với Chủ Nhân, phải ở lại bên cạnh ngài hai năm." Diêm Diễm nhìn chớp mắt thản nhiên thốt ra câu. Đó là chuyện cuối cùng mà mình hứa với nàng, trước khi gặp lại nàng, mình nhất định phải làm được. Hiên Viên Vân giật mình, tiếp theo nở nụ cười khổ: "Cũng tốt."

      "Hoàng thượng lại nhớ Chủ Nhân rồi?" Diêm Diễm nhìn thư phòng trống rỗng, nhàng hỏi.

      "Đúng vậy, rất nhớ, rất nhớ nàng." Thanh của Hiên Viên Vân đột nhiên tràn đầy thương .

      "Chủ Nhân cũng rất nhớ ngài." Diêm Diễm lộ vẻ gì như cũ, thanh lại mềm nhũn ra. Hiên Viên Vân nở nụ cười, nụ cười lần này là thỏa mãn.

      " điều tra được nơi Chủ Nhân bị mang đến, chỉ là chúng ta chậm bước. tiếp tục gia tăng truy tra." Diêm Diễm có chút hoài nghi, có thể nhanh chóng mang nàng như vậy, chẳng lẽ có liên quan cùng Ảm Đạm? Nhưng có lý do gì lại mang nàng a.

      "Ừm." Hiên Viên Vân có chút suy sút đáp trả.

      "Hoàng thượng, thần có thỉnh cầu." Diêm Diễm bỗng nhiên vòng vo đề tài.

      " ." Hiên Viên Vân buông công văn trong tay xuống. "Là chuyện của Tuyệt Đạo Tử Vô, và. . . . . ." Câu tiếp theo Diêm Diễm phía ra. Lúc này đây, Tử Vô cũng có lấy được tín nhiệm của thái tử, chỉ là bởi vì lần này hoàn toàn cũng cần đến thời gian hai năm.

      Hiên Viên Vân muốn cái gì, nhàng mà phất phất tay:

      "Đúng, để cho mang người đàn bà kia ." Hiên Viên Vân bỗng nhiên hơi mệt chút, việc này, mình hề để ý. Mặc bọn họ thôi.

      "Thuộc hạ thay mặt cho Tử Vô tạ ơn hoàng thượng." Xoay người hành lễ.

      "Được rồi, ngươi cần hành lễ với trẫm, ngươi quên lời của trẫm rồi sao?" Hiên Viên Vân cắt đứt lời của Diêm Diễm...,

      " ."

      Diêm Diễm nhìn mặt Hiên Viên Vân, tiếng động lui xuống. Đau thương trong mắt Hoàng thượng, cũng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể bộc lộ ra. Thái thượng hoàng bị giam lỏng trong cung, mà thái tử điện hạ trước kia cũng bị giam lỏng. tại, còn ai có thể cùng đối nghịch. Nhưng, hoàng thượng cũng cao hứng, chỉ cần có nàng, vĩnh viễn mặt thể nở nụ cười.

      "Thái Hậu nương nương đến." Ngoài cửa, thanh lanh lảnh vang lên. Hiên Viên Vân kiên nhẫn nhíu mày.

      Ngoại cửa gương mặt duyên dáng sang trọng lại xuất , mặt mang theo nụ cười sáng lạn.

      "Mẫu hậu, sao người lại tới đây?" Hiên Viên Vân đứng dậy, thản nhiên hỏi.

      "Bổn cung cố ý tìm đến hoàng thượng." mặt Thái Hậu tràn đầy ý cười, "Bổn cung tặng cho con kinh hỉ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      "Ừm, nhọc lòng mẫu hậu." Giọng của Hiên Viên Vân vẫn thản nhiên, chút cũng có để ở trong lòng.

      "Hoàng thượng ~~~" Thái Hậu có chút bất mãn, "Hoàng thượng, tại đến ngự hoa viên nhìn xem. Bổn cung cố ý chuẩn bị cho con." Trong mắt Thái Hậu tràn đầy tự tin. Cũng tin hoàng thượng nhìn đến cái kia tâm động!

      " biết, trẫm xem." Hiên Viên Vân gật gật đầu, chút cũng tốt. Thái Hậu vui mừng tiêu sái ở phía trước, cái kia là mình tốn rất nhiều công sức mới tìm được. tới ngự hoa viên, Thái Hậu chỉ phía xa giữa hồ:

      "Hoàng thượng, ngay tại Hỗ Tín đình."

      "Ừm." Hiên Viên Vân nhìn ngự hoa viên muôn hoa nở rộ, trong lòng lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười như hoa của Nhược Khả Phi.

      Thái Hậu trừng mắt nhìn bọn thái giám cung nữ theo phía sau, ý bảo cho phép bọn họ theo sau. Hiên Viên Vân tự mình nện bước từ từ lên phía trước, Phi nhi bây giờ ở đâu? Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy hay ?

      Bên trong Hỗ Tín đính bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn. Hiên Viên Vân ngẩng đầu có chút kinh ngạc, chậm rãi ra phía trước. thân ảnh xinh đẹp rơi vào tầm mắt của , trong đình có nữ tử mặc áo lụa trắng, nàng đưa lưng về phía mình đánh đàn, mái tóc suôn dài chỉ cuộc sợi dây màu hồng cách tùy ý. Hiên Viên Vân nhíu nhíu mày vì sao lại có cảm giác quen thuộc? Đúng rồi, Phi nhi, Phi nhi của mình, luôn luôn thích trang điểm đơn giản như thế.

      Nữ tử nghe được tiếng bước chân phía sau, dừng động tác, chậm rãi quay đầu, nhìn thằng vào đôi mắt của Hiên Viên Vân, Doanh Doanh nhàng hành lễ:

      "Tham kiến hoàng thượng." Hiên Viên Vân định trụ, sửng sốt, hoàn toàn cứng đờ. Người trước mắt, mặt của nàng ràng chính là Phi nhi của mình! Quen thuộc như vậy, làm cho mình nhớ nhung đến như vậy.

      "Phi nhi!!" Hiên Viên Vân nhàng gọi thành tiếng.

      "Có nô tỳ, hoàng thượng." Nữ tử áo tơ trắng ngẩng đầu, thủy mâu quanh quẩn, làm rung động lòng người, cứ thâm tình nhìn Hiên Viên Vân như vậy. Hoàng thượng trẻ tuổi, rất tuấn mỹ. Nếu như có thể bắt được tim của , như vậy mình có hưởng vinh hoa phú quý vô cùng. Hiên Viên Vân để cho nàng đứng dậy, mà là si ngốc nhìn gương mặt này, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay cẩn thận xoa khuôn mặt này. Ôn nhu như vậy, để ý đến như vậy, sợ rằng mình vừa dùng lực người trước mắt thấy tăm hơi mất.

      "Phi nhi!!" Ánh mắt Hiên Viên Vân mông lung.

      "Hoàng thượng, hoàng thượng!" Áo tơ trắng nữ tử thầm đáp lại.

      "Ngươi, con tiện nhân kia." Bỗng nhiên trong môi Hiên Viên Vân thản nhiên thốt ra mấy lời này, nháy mắt ánh mắt trở nên độc khủng bố giật mình, tơ máu nhợt nhạt lên ở trong đôi mắt Hiên Viên Vân,

      "Ngươi, hoàn toàn xứng có khuôn mặt giống Phi nhi." Chỉ nghe răng rắc tiếng, Hiên Viên Vân dùng sức cứng rắn đem cằm nữ tử áo tơ trắng bóp nát, trong lúc nữ tử kịp phản ứng thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng kịp phát ra, lại dùng lực đem nữ tử kia quăng đến giữa hồ, chút do dự. gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ khát máu lạnh lùng.

      "Người đâu." Hiên Viên Vân đứng ở Hỗ Tín đình nhìn nữ tử kia, cùng với ánh mắt của Thái Hậu chớp, vội vàng chạy tới khi nhìn thấy màn trước mắt. Lạnh lùng hạ lệnh. Trong đình lập tức xuất hai Hắc y nhân, quỳ mặt đất, cung kính hành lễ.

      "Hoàng thượng."

      "Mang nữ nhân kia vớt lên, băm nát, cho sói ăn." Hiên Viên Vân ngắn gọn dặn dò xong, bước ra khỏi đình. Hai Hắc y nhân lĩnh mệnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân thống khổ giãy dụa ở giữa hồ.

      Ở hoàng cung Hoàng thượng có nuôi đám sói, nghĩ tới nữ nhân này là người đầu tiên làm thức ăn cho bọn chúng. Thái Hậu chạy tới, đem những lời của Hiên Viên Vân, nghe rành mạch, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hiên Viên Vân, há hốc mồm định gì đó. Ánh mắt Hiên Viên Vân lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái Hậu, chậm rãi : "Về sau, đừng bao giờ làm tiếp những chuyện ngu xuẩn như vậy."

      Sắc mặt của Thái Hậu kịch liệt biến chuyển, cả người khẽ run lên, Cửu nhi của mình lại có thể đối với mình vô lễ như thế! Làm sao có thể! Làm sao có thể!

      "Cửu nhi!" Thái Hậu chắn trước mặt Hiên Viên Vân định rời , thanh lạnh lẽo quát, phẫn nộ nhìn người trước mắt. Phải biết rằng, là mình nuôi lớn, là mình mới có hôm nay!

      "Thái Hậu, ngài nên xưng trẫm là hoàng thượng!" Hiên Viên Vân gằn từng tiếng ràng , "Những chuyện trước kia Thái Hậu làm, trẫm tiếp tục truy cứu. Nhưng, về sau đừng nên làm tiếp những chuyện vô vị."

      Thái Hậu vô lực lui về phía sau, thân hình run rẩy, thái giám ở phía sau vội vàng bước đến đỡ bà. Thái Hậu ở to tròng mắt nhìn bóng Hiên Viên Vân càng lúc càng xa, trong lòng ngừng dâng lên nỗi bất an cùng tuyệt vọng. Hoàng thượng xưng hô thay đổi, thái độ thay đổi, cả người đều thay đổi. bao giờ còn là Cửu nhi mặc cho chính mình bày bố nữa. Những chuyện mình làm trước kia truy cứu, ý hoàng thượng muốn là chuyện gì? biết cái gì? Tâm của Thái Hậu cũng càng lúc càng là yên tĩnh, cũng đứng gần như vững nổi nữa. tại, mình nên làm gì đây?

      Hiên Viên Vân nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm cao phát ra tiếng thở dài dài. Phi nhi, nàng ở đâu vậy? Dù là ai cũng cách nào thay thế được nàng. Nàng chính là duy nhất của ta.

      **************************

      "A ~~" Nhược Khả Phi bỗng nhiên phát ra thanh rất .

      "Làm sao vậy, chân lại đau rồi sao?" Vô Hồn ở bên nhìn đại phu cẩn thận giúp Nhược Khả Phi thoa thuốc, lại nghe thấy thanh hút khí của Nhược Khả Phi, khỏi lên tiếng thân thiết hỏi. Nhược Khả Phi nhàng lắc đầu:

      " phải, chỉ là, đột nhiên cảm giác được trong lòng có chút thoải mái."

      Vô Hồn ngẩn người, chuyện.

      " nương phải đúng hạn uống thuốc, lão phu mỗi ngày lại đây thay thuốc cho nương. Mấy ngày nữa, hẳn là có thể đứng được.”

      "Đại phu dặn dò, đổi thuốc xong, thu thập hòm thuốc rời . Nhược Khả Phi nhìn chân của mình, thở dài. Từ khi chân bị gãy đến nay. qua gần tháng . Mà Minh Nguyệt cùng Ảm Đạm dường như dung thuốc rất tốt, cho nên mới khôi phục nhanh như vậy. Hẳn là rất nhanh có thể lại. Nhưng muốn khỏi hẳn có lẽ phải chờ thời gian.

      Vân, vì sao đột nhiên vừa rồi mình lại nhớ đến Vân. Mình ở bên cạnh , như thế nào? nhớ mình, giận dữ, bất an sao?

      "Ngươi, lại nhớ ." Thanh của Vô Hồn thản nhiên.

      Nhược Khả Phi lộ ra chút tươi cười, gật gật đầu thừa nhận. "Mấy ngày tới, đại ca ta bảo ngươi làm việc." Vô Hồn có chút đành lòng ra, tuy rằng biết lão ca bảo nàng làm cái gì, nhưng tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng.

      "Ừm." Nhược Khả Phi thản nhiên đáp lời.

      "Ta, giúp ngươi." Vô Hồn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi. chờ Nhược Khả Phi lên tiếng, thanh quen thuộc lạnh lùng cắt đứt hai người:

      "Khó mà làm được, ngươi giúp được, quên ."

      Ảm Đạm bỗng nhiên xuất ở trước mặt hai người, đứng ở giữa hai người, cúi đầu nhìn chân của Nhược Khả Phi, lại gật gật đầu,

      " sai, có lẽ mấy ngày nữa làm việc được. Làm chuyện đó cần khỏi cũng làm được."

      Vô Hồn ra tay định làm khó dễ, lại bị Ảm Đạm đánh bạt ra nhìn .

      "Muốn đứng suốt đêm nay ?"

      Vô Hồn dừng lại, đứng ở bên ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ảm Đạm. Ảm Đạm cũng đứng dậy, ngồi vào bên, cười tủm tỉm nhìn Nhược Khả Phi,

      "Trước tiên đem chuyện ngươi cần làm cho ngươi biết, nếu làm xong có thưởng nha."

      Vẻ mặt của Vô Hồn giận dữ nhìn Ảm Đạm, bỗng nhiên dùng nội lực truyền "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Thả nàng trở về."

      "Chỉ đùa mà thôi. Lão ca giúp ngươi lưu nàng ở lại tốt sao?" Ảm Đạm cũng nội lực truyền đáp. mặt vẫn cười tủm tỉm như cũ.

      " cần, ta muốn bắt buộc nàng ở lại." Vô Hồn nghiến răng nghiến lợi.

      "Ôi, tiểu tử nhà ta rốt cục thừa nhận tâm tư của mình rồi." Ảm Đạm cười vui vẻ. Vô Hồn hừ lạnh tiếng, thần kỳ tiếp tục phản bác, nhưng ánh mắt hề nhìn về phía của Ảm Đạm.

      "Mấy ngày nữa, ngươi giết người này." Ảm Đạm từ trong lòng ngực lấy ra bức họa đưa cho Nhược Khả Phi, "Nhớ kỹ, Vô Hồn thể giúp ngươi, nếu giúp ngươi tính. Như vậy, ngày ngươi trở lại bên cạnh chừng hoãn lại thời hạn nha."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 92:

      Edit: Quảng Hằng

      Ảm Đạm cười đem bức họa đưa cho Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi bình tĩnh nhận lấy bức họa, mở ra xem.

      "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Lại có thể bảo nàng giết người!" Vô Hồn nổi giận, gầm thét hướng Ảm Đạm phát ra hỏa.

      Ảm Đạm lại hoàn toàn thất vọng: "Ngươi như thế là sao hả, hay là ngươi cho rằng người trước mắt là nương xinh đẹp hồn nhiên thuần khiết thiện lương? Cảm thấy tay nàng thực sạch sao? Ăn của ta, ở của ta, còn dùng thuốc tốt nhất của ta, làm ít chuyện cho ta cũng là đương nhiên a."

      Vô Hồn cắn chặt răng, quả quyết quát: " được!"

      "Ta gọi ngươi . Ngươi ở đây phóng rắm cái gì." Ảm Đạm đẩy mặt Vô Hồn ra, cười vui vẻ,

      "Tại sao ngươi hỏi xem ý kiến chính người này?"

      "Ta ." Nhược Khả Phi bình thản , cẩn thận nhìn người bức họa. Người trong bức họa gương mặt sắc sảo cương nghị cũng là người tuấn lãng, nhưng vẻ độc trong mắt cùng đôi môi mỏng manh phá hủy cảm giác kia, tổng thể làm cho người ta thấy đây là kẻ hung thần ác sát. Giết người này?

      "Thành công, ta suy nghĩ cho ngươi gặp tiểu nam nhân của ngươi nha." Ảm Đạm nheo mắt cười, "Nhưng thể để người khác giúp ngươi, đặc biệt là người này. Nếu , tất cả cũng có ý nghĩa."

      Nhược Khả Phi ngạc nhiên cùng tranh cãi, chỉ thản nhiên gật gật đầu, tiếp: "Bất quá ta cần toàn bộ tin tức của người này, trước kia cùng tại , phải từng chi tiết về tất cả những thói quen của , bao gồm thích ăn cái gì, thích nơi nào."

      "Quá đơn giản, ta cùng lão Nhị về việc này. Chính là người cõng ngươi trở về hôm đó, đem tất cả những thứ ngươi muốn biết đều cho ngươi biết." Trong mắt Ảm Đạm lên tia khen ngợi, quả nhiên, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn tìm hiểu về người này. Chỉ có biết tất cả về đối phương mới có thể xuống tay dễ dàng.

      Vô Hồn nhìn hai người chuyện hợp ý, cắn chặt môi đứng ở bên gì.

      Ảm Đạm ách xì 1 cái, đưa tay ra dáng lưng mỏi: "Ta trước, đến lúc đó lão Nhị đến cho ngươi biết tất cả ."

      "Đa tạ." Nhược Khả Phi lạnh lùng thốt ra hai chữ, ánh mắt vẫn dời khỏi bức họa.

      Đợi bóng lưng của Ảm Đạm biến mất ở sau cửa, Vô Hồn đưa tay đoạt lấy bức tranh, có chút tức giận: " Tại sao ngươi phải đồng ý với ?"

      Nhược Khả Phi bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái: "Đại ca ngươi, rất đúng. Ngươi nghĩ rằng đôi tay này của ta thực sạch sao? Vì làm chút chuyện cũng nên a."

      Vô Hồn nhìn nụ cười mặt Nhược Khả Phi, trong lòng khỏi dâng lên trận đau đớn. Người trước mắt thoạt nhìn giống như vừa chạm vào biến mất, làm cho người ta ngăn được đau lòng. phải, cái gì sạch hay sạch , những lời này, những lời này đúng!

      Vô Hồn cúi đầu nhìn bức họa trong tay, vừa thấy sắc mặt chợt biến. Là ! !

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao Đại ca lại có thể kêu người chút võ công như nàng giết người này? phải để cho nàng chịu chết sao? Vô Hồn ngẩng đầu nhìn Nhược Khả Phi, há mồm muốn gọi nàng đừng , lại chỉ nhìn thấy Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, mặt tia gợn sóng, tiếp theo Nhược Khả Phi chợt mở mắt ra, trong mắt mảnh thanh thản.

      "Yên tâm. Ta còn sống trở về, hơn nữa, nhất định giết được ." Đôi mắt của Nhược Khả Phi trong suốt thấy đáy, Vô Hồn gì đem bức họa cầm trong tay đưa trả cho Nhược Khả Phi. Nhưng sâu thẳm trong lòng hạ quyết tâm, mình nhất định thầm theo, nếu như nàng gặp phải nguy hiểm, trước tiên mình cũng có thể ra nghĩ cách cứu viện.

      Mấy ngày sau, đại phu quả nhiên đến giúp Nhược Khả Phi mở ra chân băng bó, Nhược Khả Phi có thể miễn cưỡng đường . Mà Nhị Đương gia cũng xuất ở trước mặt Nhược Khả Phi, đem chồng giấy dày giao cho Nhược Khả Phi.

      "Đây là tất cả tin tức của Hách Tam Nguyên, bao gồm tất cả thói quen của còn có thích ăn cùng quá khứ của như ngươi muốn." Nhị Đương gia lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng có chút tò mò, nữ nhân nhu nhược như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Chủ Nhân nhắn nhủ?

      Trừ mình cảm thấy nàng có vẻ bình tĩnh ra, ánh mắt có chút đặc biệt ra, vẫn cho rằng nàng còn có chỗ đặc thù ở đâu. Nếu thiếu chủ muốn nàng, chỉ cần dùng Thượng Cổ phải xong hết mọi chuyện sao? Người nhu nhược như vậy, có thể kháng cự được cổ làm phản ứng ngược sao?

      "Cám ơn." Nhược Khả Phi nhận lấy, chăm chú nhìn vào đó.

      "Nếu ngươi cần gì cứ tiếng." Nhị Đương gia có chút thèm để ý, người trước mắt này có thể giết được người làm cho Chủ Nhân đau đầu sao?

      "Tỳ bà, áo trắng, phấn ảo giác. . . . . ." Nhược Khả Phi nhanh chóng xem những thứ ghi bên , cũng nhanh chóng ra những thứ mình cần dùng. Đọc rất nhanh cùng trí nhớ phi phàm làm cho Nhị Đương gia có chút giật mình, càng giật mình hơn là những thứ nàng vừa mới cầu.

      Muốn những thứ này làm cái gì? Kỳ quái, rất kỳ quái.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      92.2

      Edit:

      Beta: Khuyên

      Nhị Đương gia nghiêm túc ghi nhớ thứ Nhược Khả Phi cần, sau đó mới lên tiếng: "Bốn ngày sau, ở trong lầu hai Vạn Thanh Lâu dùng cơm. mình."

      "Đúng vậy, hàng năm cũng vào thời gian này." Nhược Khả Phi nhận lấy , cũng đưa mọi thứ trong tay toàn bộ xem hết.

      Nhị Đương gia trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng biểu ra ngoài, chỉ thản nhiên gật gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta đưa ngươi ."

      "Đa tạ." Nhược Khả Phi vẫn lạnh như băng, khách sáo.

      "Những thứ ngươi muốn, lát nữa mang tới cho ngươi. nhiều lời, nghỉ ngơi nhiều ." Những lời cuối cùng Nhị Đương gia có chút giống như quan tâm, trong mắt , Nhược Khả Phi chín phần mười là thể làm được nhiệm vụ này.

      Nhược Khả Phi gật gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục nhìn Nhị Đương gia.

      "Ngươi biết đàn tỳ bà?" Ảm Đạm bỗng nhiên xuất ở trước mặt Nhược Khả Phi.

      "Vâng." Nhược Khả Phi nhàng lên tiếng, mở mắt ra. Mấy thứ này, mình trước đây biết lâu, chẳng qua lâu lắm từng sờ qua.

      "Đừng làm ra vẻ oán khí tận trời như thế chứ." Ảm Đạm cười hì hì, "Ta cho các ngươi gặp mặt nhanh như vậy, cũng tốt mà."

      " có." Nhược Khả Phi chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt trong suốt nhìn Ảm Đạm lại thay đổi mặt nạ.

      "Ngươi nghĩ thử , tại lên làm hoàng thượng, muốn cái gì có cái đó, đặc biệt là nữ nhân." Ảm Đạm cười toe toét, miệng đầy hứng khởi, "Muốn thấy trái tim của bây giờ là thời cơ tốt nhất chứ sao. Nhìn lâu như vậy thấy ngươi có đúng là trong lòng vẫn chỉ có ngươi hay ."

      "Ta chưa bao giờ biết, ngươi có thể nhiều chuyện đến như vậy." Khóe miệng Nhược Khả Phi lên nụ cười nhạo thản nhiên.

      "Ha ha." Ảm Đạm cười khan hai tiếng, "Ta đây là giúp ngươi khảo nghiệm nam nhân của ngươi chứ sao." chuyện chút ý tứ áy náy cũng có.

      Nhược Khả Phi lại lần nữa nhàng nhắm nghiền hai mắt: " , vậy ngươi hãy đợi xem kết quả ."

      "Ngươi đúng là tin tưởng ." Ảm Đạm bĩu môi, có chút lơ đễnh.

      "Hôm nay dường như ngươi thực rãnh rỗi?" Trong lời của Nhược Khả Phi có ý đuổi người.

      "Ừm, đúng, mọi chuyện đều xử lý xong ." Ảm Đạm làm ra vẻ hiểu ý của Nhược Khả Phi, da mặt dày ngồi ở bên.

      Nhược Khả Phi thèm nhắc lại, chỉ mở mắt ra nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Mùa xuân qua, những ngày hè nóng bức đến. Ảm Đạm muốn chứng minh cái gì? Chứng minh tình trước mặt của thời gian thể bền sao? Phá hủy lòng tin của người khác là chuyện rất thú vị sao? Nghĩ đến chỗ này, tâm Nhược Khả Phi bỗng nhiên run lên. Ý nghĩ này làm sao có thể quen thuộc như vậy?

      "Chủ Nhân, những thứ vị nương này muốn đưa tới." Ngoài cửa thanh bay tới.

      "Mang vào ." Ảm Đạm tùy ý phân phó, đem ánh mắt thu lại từ người Nhược Khả Phi. Vừa rồi thất thần trong mắt nàng, chỉ cái chớp mắt là chuyện gì xảy ra? Suy nghĩ cái gì?

      Người tới mang mọi thứ vào,sau khi cất kỹ, lui ra ngoài.

      "Đàn khúc ." Ảm Đạm lên tiếng đem suy nghĩ của Nhược Khả Phi kéo lại.

      "Đưa ta." Nhược Khả Phi hề động, chỉ dùng ánh mắt nhìn về hướng chiếc đàn tỳ bà.

      Ảm Đạm ngẩn ra, lập tức tiến lên đem tỳ bà đưa cho Nhược Khả Phi, nhưng tim có chút đập nhanh. nương trước mắt có cỗ mị lực làm cho người nào có thể kháng cự được. Lời thản nhiên thốt ra lại làm cho ai có thể vâng lời nàng mà làm.

      "Muốn nghe gì?"Tay của Nhược Khả Phi lướt lên tỳ bà, nhàng điều chỉnh .

      "Tùy tiện." đợi Ảm Đạm lên tiếng, thanh bỗng nhiên chen vào, Vô Hồn từ cửa sổ mở phi thân vào. Vô Hồn nhếch môi, ánh mắt buồn bã nhìn. Ảm Đạm trêu tức nhìn Vô Hồn, tiểu tử này rốt cục nhịn được chạy vào rồi, ngồi xổm bên ngoài bao lâu?

      Nhược Khả Phi nhìn Vô Hồn, bỗng nhiên nở ra nụ cười sáng lạn: "Vậy đàn khúc Thập diện mai phục."

      "Thập diện mai phục?" Ảm Đạm nhàng lặp lại này tên khúc nhạc, chưa từng nghe qua tên khúc nhạc này. Đây là khúc nhạc gì.

      Nhược Khả Phi tiếp tục trả lời cái gì, ngón tay nhàng xúc động cầm đàn lên, nhàng gảy. Tiếng đàn mượt mà vang lên, chứa nước mắt, phun đầy máu, bi tráng, như khóc như oán than, hát lên khúc nhạc ngắn.

      Tiết tấu mạnh mẽ, giống như tiếng trống trận xao động hồn người, trường cao vút dâng trào, như tiếng gió lùa qua khe núi, thanh đặc thù của chiến trường. Cuối cùng, thanh như nức nở nghẹn ngào, chậm rãi kết thúc.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      92.3

      Edit:

      Beta: Khuyên

      Trong phòng, hai người nghe ngây ngốc say mê. Thanh này là gì? Cảnh tượng này là ra sao? Chưa từng có nghe qua khúc nhạc nào như thế, đừng đến cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể đàn như vậy.

      " lâu đàn, quen tay." Nhược Khả Phi có chút bất mãn, xoa lên chiếc tỳ bà.

      Suy nghĩ của hai người bị kéo lại. Nhìn chằm chằm vào Nhược Khả Phi, trong mắt có kinh ngạc, có tán thưởng, dám tin.

      "Ngươi, rốt cuộc là ai?" lâu sau Ảm Đạm nhàng phun ra câu.

      Nhược Khả Phi nở nụ cười, lời này, dường như nam nhân của mình cũng từng hỏi qua.

      "Ta, chính là ta." Nhược Khả Phi nhàng nở nụ cười, bởi vì câu này làm cho nàng lại nhớ đến . ngây ngốc hỏi mình là ai, bộ dáng kia hồn nhiên tốt đẹp như vậy, làm cho mình vĩnh viễn cũng có cách nào quên.

      "Bốn ngày sau, ta phái người đưa ngươi ." Ảm Đạm nheo mắt lại, lại hưng phấn nhìn nữ nhân trước mắt, bỗng nhiên có cảm giác, nữ nhân này nhất định cho mình kinh hỉ vào ngày nào đó.

      " biết." Nhược Khả Phi buông tỳ bà xuống, hề để ý tới Ảm Đạm, nhìn Vô Hồn cười hỏi, "Hôm nay có giao dịch nào sao?"

      " có hứng." Vô Hồn kéo kéo khóe miệng, "Ngươi muốn ra ngoài dạo chút hay ?"

      "Được." Nhược Khả Phi đứng lên, nhưng chân vẫn thể dùng sức quá mạnh, có chút khập khiễng.

      Vô Hồn bước lên phía trước đỡ lấy nàng, hai người làm như Ảm Đạm hề tồn tại, chậm rãi ra cửa phòng. Ảm Đạm mất mặt sờ sờ cái mũi của mình, hưu biến mất ngay tại chỗ.

      Bốn ngày sau, Ảm Đạm quả nhiên phái người dùng xe ngựa đem Nhược Khả Phi đưa , khi Vô Hồn tới trong phòng có ai.

      "Chết tiệt!" Vô Hồn bất mãn mắng tiếng, vội vàng lui lại ra ngoài. Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh sâu kín: "Nhớ kỹ, cho phép giúp nàng."

      Hôm nay, Hách Tam Nguyên cũng giồng như trước kia, mình đến Vạn Thanh Lâu ngồi vào chiếc ghế đó.

      "Hách gia, ngài tới." Tiểu nhị cười hì hì nhận lấy bạc Hách Tam Nguyên vừa quăng tới, vô cùng vui vẻ ở phía trước dẫn đường. Hàng năm vào ngày này, Hách gia đều tới gian phòng đó, ngối chiếc ghế đó, gọi bàn lớn rượu và thức ăn mình uống rượu. Mà trọn gian tửu lâu này bị bao hết, người nào có thể vào. Tuy rằng người trước mắt là người có tội ác chồng chất, nhưng hàng năm vào ngày này chi tiền rất hào phóng, cũng chưa từng chạm vào bất cứ ai ở gian tửu lâu này, đó là nguyên nhân tửu lâu này hoan nghênh .

      "Được rồi, ra ngoài, cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy." Hách Tam Nguyên lạnh lùng phân phó.

      "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên." Tiểu nhị vui vẻ đáp ứng, đây là quy củ.

      "Đây là cái gì?" Hách Tam Nguyên chỉ vào cái ấm hương góc ngăn tủ nhíu mày.

      "Đó là vừa mới đem đến, cố ý chuẩn bị vì Hách gia ngài, để an thần." Tiểu nhị liên tục ngừng lập công.

      "Được rồi, mang thức ăn tốt nhất lên, xuống ." Hách Tam Nguyên kiên nhẫn khoát tay áo.

      "Dạ dạ." Tiểu nhị ước lượng thỏi bạc nặng trịch vừa được thưởng, nhanh chóng thúc giục thức ăn mang lên.

      Hách Tam Nguyên cởi thanh kiếm xuống, nhét vào bên. Đường nối chỗ kiếm cùng vỏ kiếm, ràng có chút màu đỏ sậm. Trong lòng Hách Tam Nguyên có chút phiền chán, hôm nay, sắp ra khỏi cửa tiểu thiếp ỷ vào mình bình thường có vẻ sủng nàng, lại có thể làm nũng ngăn lại cho rời khỏi nhà, thuận tay rút kiếm giết nàng. Phiền lòng!

      Rượu và thức ăn rất nhanh chóng được mang đến, tiểu nhị lấy lòng đóng cửa lại, lui xuống.

      Trong phòng, chỉ còn lại có mình uống rượu Hách Tam Nguyên cùng với cái ấm hương tỏa mùi thơm ngát.

      lúc lâu, Hách Tam Nguyên si ngốc nhìn đầy bàn rượu và thức ăn, thở dài sâu.

      Bỗng nhiên, cửa bị nhàng đẩy ra .

      Hách Tam Nguyên giận dữ, quay đầu chuẩn bị mắng to: "Là ai cho phép. . . . . ." đến nửa lại bổng nhiên dừng lại.

      Ngoài cửa có nữ tử áo trắng đứng, đầu mang ít trâm cài, nhàng lay động. Trong tay ôm chiếc tỳ bà, ngại ngùng nhìn . Thấy Hách Tam Nguyên trừng mắt nhìn nàng, nàng lập tức thẹn thùng, cúi mặt xuống.

      "Bình nhi. . . . . ." Hách Tam Nguyên thào mở miệng, si ngốc nhìn người ngoài cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :