1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 89.3

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Khuyên

      Khi Minh Nguyệt lại trở về, còn mang theo nữ nhân lớn tuổi. Nhược Khả Phi tập trung nhìn vào, lại phát trong mắt nữ nhân lớn tuổi này có bất kỳ tiêu cự, là người mù? "Trương thẩm, về sau phải làm phiền Thẩm chăm sóc cho muội muội của ta." (Thẩm: Thiếm)

      Minh Nguyệt khách khí Trương thẩm!!! Hai chữ này giống như tảng đá quăng vào mặt hồ vốn tĩnh lặng trong lòng của Nhược Khả Phi, khơi dậy từng trận gợn sóng. Xưng hô rất quen thuộc.

      "Công tử yên tâm, lão thân tuy rằng nhìn thấy, nhưng nghe vô cùng ràng, tay chân cũng linh hoạt, làm việc tuyệt đối kém so với người thường." Trương thẩm cười xởi lởi.

      "Như thế, làm phiền Trương thẩm rồi, tiền tiêu vặt hàng tháng ta đúng hạn đem đến nhà của thím."

      "Còn nữa, Trương thẩm, thẩm phải nhớ kỹ, phạm vi hoạt động ngay trong phòng cùng hàng rào ngoài phòng.”

      "Vâng, công tử, lão thân hiểu được." Trương thẩm gật gật đầu. Nhược Khả Phi thực có chút kinh ngạc, lại có thể tìm người mù tới chăm sóc mình, sợ hãi người khác nhìn thấy tướng mạo của mình và nhận ra nơi này hay sao? Nhưng, quả cũng đúng, bản thân mình cử động được tiện lắm, mọi thứ sinh hoạt hoạt cũng thể để Minh Nguyệt giúp đỡ nàng được, tuy rằng trước kia là hòa thượng, nhưng bây giờ phải, nam nhân!

      thể vượt qua hàng rào ngoài phòng, điều đó là chắc chắn, bởi vì chung quanh toàn là vách núi cao, vực sâu vạn trượng, vừa qua khỏi sợ là ngã chết. Thực châm chọc, người phụ nữ luống tuổi trước mắt mình cũng họ Trương, làm cho mình lại nhớ lại vài chuyện rất chán ghét. Nhược Khả Phi có chút chán ghét nhắm nghiền hai mắt, nhốt mình ở nơi này là vì cái gì? Vì bá tính sinh linh? Lý do này là buồn cười. Mà Trương thẩm sai, bà làm việc quả nhiên linh hoạt tựa như mắt sáng bình thường. Kỳ , chỉ giúp nàng thay quần áo lau người và vài chuyện riêng vặt vãnh. Những chuyện còn lại đều là Minh Nguyệt làm, ngày ba bữa, còn có mỗi lần tỉ mỉ thay thuốc giúp Nhược Khả Phi. Mà Minh Nguyệt biết lấy đâu ra chiếc xe lăn bằng gỗ, hay tự làm. Mỗi khi Nhược Khả Phi muốn ra ngoài hít thở khí bế nàng lên xe, đẩy ra ngoài thay đổi khí.

      Căn nhà gỗ này quả nhiên nằm trơ trọi vách đá, bốn phía có bất kỳ chỗ nào có thể bám víu.

      Hàng rào bằng trúc dài hơn ba trượng, bên ngoài hàng rào đương nhiên là vách núi đen. Nơi này chính là nơi biệt lập, cách xa. lại chọn người mù đến chăm sóc mình hiển nhiên cũng là vì tránh tai mắt của người, cho dù có ai đó dò la được tung tích của mình, nhưng Trương Thẩm bị mù lòa này cũng có cách nào dẫn người tìm đến mình. (1 trượng bằng 3,33 mét)

      "Ngươi cho rằng nếu ta ở bên cạnh , thiên hạ thái bình sao?"

      Nhược Khả Phi nhìn bầu trời bao la xanh thẳm tiếng động thở dài. Nam nhân đứng phía sau mình, rốt cuộc trong đầu của ta nghĩ những gì?

      "Nếu tại ngươi ở bên cạnh , ngươi như thế nào?" Minh Nguyệt hỏi lại.

      Nhược Khả Phi giật mình. Nếu mình ở bên cạnh như thế nào?

      "Là tạo càng nhiều vũ khí để chinh chiến sao?" Minh Nguyệt bỗng nhiên xoay chuyển lời .

      " bây giờ là hoàng thượng, mặc kệ hoàng thượng có cần hay , đều có hậu cung."

      Nhược Khả Phi trầm mặc như trước. Đạo lý này nàng biết. Hậu cung bất kể như thế nào đều có Tần phi, bất kể là hoàng thượng có cần hay . Đây là quy định từ trước đến nay. Lúc trước mình là vì cái gì muốn cho làm hoàng đế, nàng đương nhiên hiểu hơn bất kì ai, chỉ là trong phút bốc đồng. Từng bước dụ hoặc bước lên con đường kia. Nhưng, tại đến cuối đoạn đường, thành công. Mà bản thân nàng lại mơ mơ hồ hồ.

      Mình nên làm gì bây giờ? Phong Hậu? Bản thân mình cần những thứ này. Cùng đám nữ nhân chia xẻ nam nhân của mình? Mình cũng rộng lượng đến loại trình độ này. Bảo bỏ xuống ngôi vị hoàng đế cùng mình xa chạy cao bay cư? Có thể làm sao? Vậy những cố gắng trước kia, tất cả chỉ là trò đùa sao? Sắc mặt Nhược Khả Phi càng phát ra phức tạp, dần dần có chút tái nhợt. Bỗng nhiên lần đầu tiên cảm giác vô lực như thế, nghi ngờ bản thân như thế.

      Mắt Minh Nguyệt nhìn xuống, câu cũng . "Ta, sai lầm rồi sao?"

      lâu sau, Nhược Khả Phi sâu kín thốt ra câu. Hỏi ai đây? Hỏi trời cao hay là hỏi chính mình?

      "Ở lại đây, tốt sao?" Minh Nguyệt bỗng nhiên nhàng thở dài.

      " tốt." Nhược Khả Phi thản nhiên cười, "Ta muốn trở lại bên cạnh , cho dù chết cũng muốn chết ở trong lòng ."

      Minh Nguyệt gì thêm, chỉ là cúi đầu, vào phòng. Nhược Khả Phi tự mình lẳng lặng ngồi xe lăn, nhìn mãn nhãn bầu trời xanh ngát.

      Muốn quay về bên cạnh , nhất định phải trở về. Đối với những sai phạm trước kia cần thiết phải nghĩ đến.

      ***********************

      Hiên Viên Vân cuồng bạo sắp nổi điên.

      có, khắp nơi đều có tung tích của Phi nhi. Sớm hạ lệnh phong tỏa tất cả cửa thành, nhưng hoàn toàn tìm ra. Diêm Diễm khẳng định vô cùng chắc chắn với , nàng nhất định còn sống, đương nhiên biết nàng còn sống. Nhưng người đâu? Người ở đâu? Rốt cuộc ai mang nàng đâu?

      Tướng sĩ các đại thần thượng triều biết bao nhiêu lần mong nhanh chóng cử hành lễ đăng cơ đại điển, luôn kiếm cớ từ chối lần lựa, có nàng ở bên cạnh. ngồi lên vị trí cao nhất kia để ai xem?

      "Bẩm báo hoàng thượng, Thái Hậu nương nương cầu kiến." thanh , vừa êm vừa mịn của thái giám vang lên ở bên tai, thái giám cẩn thận bẩm báo. Tuy rằng vẫn chưa đăng cơ, nhưng mọi người sớm sửa cách xưng hô.

      Thái giám ở ngoài cửa bẩm báo xong dám hé răng nữa lời, bản thân vẫn còn tham sống.

      " gặp!" Hiên Viên Vân cúi đầu rống giận tiếng, người nào cũng gặp, trong lòng chỉ muốn gặp Phi nhi của mình!

      "Cửu nhi, ngay cả con Bổn cung cũng chịu gặp sao?"

      Cửa được nhàng đẩy ra, Thái Hậu mỉm cười hiền lành đến. Đáy mắt che dấu được đắc ý cùng vui sướng. Cửu nhi làm hoàng thượng! Đây là ước mơ mình vẫn tha thiết mong chờ, tại niềm vui đến cách đột ngột như vậy, mình cũng có chút dám tin tưởng trước mắt.

      "À, mẫu hậu." Hiên Viên Vân đứng dậy, thản nhiên gật gật đầu, quên hành lễ. Mà Thái Hậu cũng để ý Hiên Viên Vân vô lễ, có chút gắt giọng:

      "Cửu nhi, con còn kéo dài làm gì? Tại sao tiến hành lễ đăng cơ đại điển?"

      Hiên Viên Vân kiên nhẫn hơi hơi nhíu nhíu mày, thản nhiên : "Thời cơ chưa tới."

      "Như thế nào mới gọi là thời cơ chín muồi. Bây giờ còn phải sao?" Thái Hậu có chút gấp gáp. Người trước mắt ngày chính thức bước lên vị trí kia, lòng mình ngày cũng yên theo. Con tiện nhân Trang phi kia, bà vẫn luôn mong mỏi có ngày tính sổ với ả ta, tại, điều quan trọng nhất là thúc giục Cửu nhi nhanh chóng đăng cơ.

      “Mẫu Hậu, mời trở về , con biết.”

      Trong giọng của Hiên Viên Vân gần như thể giấu được mất kiên nhẫn. mặt Thái Hậu cũng có chút tức giận, chẳng lẽ Cửu nhi còn nghĩ đến con tiểu thiếp kia?

      Chẳng lẽ nó biết, lên vị trí cao nhất kia, muốn bất cứ loại nữ nhân nào mà chẳng có.

      "Cửu nhi, hay là còn nhớ đến người đàn bà kia?" Hàng mày của Thái Hậu cau lại sâu, có chút nghiêm túc nhìn Hiên Viên Vân.

      "Con cũng biết, có lẽ nàng ta chết. Về sau con muốn bất cứ nữ nhân nào mà có."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:
      90.1

      "Cửu nhi, hay là con suy nghĩ đến người đàn bà kia?" Hàng mày của Thái Hậu cau lại sâu, có chút nghiêm túc nhìn Hiên Viên Vân,

      "Con cũng biết, có lẽ nàng ta chết. Về sau con muốn bất cứ nữ nhân nào mà có."

      "Mẫu hậu, chuyện của con cần người quan tâm." Ánh mắt Hiên Viên Vân trầm xuống, lạnh như băng nhìn nữ nhân duyên dáng sang trọng trước mắt. Trong ánh mắt nồng đậm ý cảnh cáo làm cho Thái Hậu lạnh mà run. Trong ánh mắt nguy hiểm cùng vẻ khát máu làm Thái Hậu nhìn sao cũng dám vọng động.

      Thái Hậu lộ ra nụ cười xấu hổ, uyển chuyển :

      "Như thế rất tốt, chẳng qua chuyện đăng cơ đại điển này nên chậm trễ."

      "Vâng, con hiểu được. Cung tiễn mẫu hậu." Hiên Viên Vân lành lạnh câu.

      Thái Hậu có chút chán nản xoay người rời .

      Hiên Viên Vân suy sụp ngồi xuống. Tựa vào ghế, vô lực ngẩng đầu lên nhìn lên . Phi nhi ở chỗ nào? Chỉ biết, có lẽ là vị hòa thượng bên cạnh phụ hoàng mang nàng . Mật đạo kia, phụ hoàng chỉ cho mình người đó biết, ngoài ra ai biết. Kết quả, người mà ông ta tín nhiệm nhất lại phản bội ông ta. Mang theo Phi nhi đào tẩu. đúng là châm chọc.

      Bên trong mật đạo đó còn vương vãi những chuỗi Phật châu chứng minh bọn họ từng qua nơi đó. Nhưng, tại dù tìm như thế nào cũng thể tìm thấy người. Phái biết bao người tìm kiếm lại chút tăm hơi cũng có.

      Tìm. Cho dù đem khắp thiên hạ này lật tung lên bao nhiêu lần cũng phải tìm ra nàng .

      Cho dù nàng chết. Cũng nên chết ở trước mắt của mình. Chết ở trong ngực của mình.

      Hiên Viên Vân mỏi mệt nhắm mắt lại, thời gian ngủ mỗi ngày đến hai canh giờ. Vừa nhắm mắt lại, đều là lúm đồng tiền như hoa như ngọc của Phi nhi luôn trước mặt.

      Muốn gặp nàng, muốn...rất muốn gặp nàng. Muốn đem nàng ôm vào trong lòng. Muốn dùng môi hôn lên trán của nàng, lên mặt của nàng, môi của nàng, muốn đoạt tất cả thuộc về nàng. Muốn cùng nàng chia xẻ tất cả những thứ tại. Bất cứ ai cũng muốn gặp. Trong long chỉ muốn gặp Phi nhi của mình!

      Mà người nóng nảy lo âu chỉ mình Hiên Viên Vân, còn có Vô Hồn.

      "Ngươi phải , rất nhanh có tin tức của nàng sao? Hửm? Mấy ngày? Vẫn chưa tin tức!"

      Vô Hồn bóp cổ Nhị Đương gia của Thiên Cơ cục buông, Nhị Đương gia trợn trắng mắt, tay liều mạng vung. Mọi người ở phía sau Vô Hồn chỉ dám trợn mắt há hốc mồm nhìn, dám tiến lên ngăn lại.

      " ! !" Vô Hồn bóp cổ Nhị Đương gia, đem Nhị Đương gia lắc giống như cái trống bỏi, "Ngươi vì sao lời nào, hả?!"

      "Thiếu, thiếu chủ." Rốt cục có người yếu ớt ở phía sau mở miệng.

      "Cái gì?" Vô Hồn quay đầu lại, ánh mắt giống như con báo hung mãnh nhìn, làm người ta thể nhúc nhích.

      Người chuyện nuốt nuốt nước miếng, cố gắng : "Thiếu chủ, ngài bóp cổ Nhị Đương gia, ông ấy làm sao lên tiếng?"

      "A?" Vô Hồn quay đầu lại, nhìn Nhị Đương gia trợn trắng mắt, lưỡi thè dài ra, thế này mới vội vã buông ông ta ra.

      "Nhị Đương gia, sao chứ?" Người bên cạnh vội vã chạy đến giúp Nhị Đương gia vỗ vỗ lưng, vuốt ve ngực, thuận hạ khí. Nhị Đương gia thế này mới phục hồi tinh thần.

      "Thiếu chủ. Người nên gấp gáp. Cửu vương gia sắp có manh mối."Nhị Đương gia sờ vào cổ của mình, thiếu chút nữa cùng thế giới tốt đẹp này lời chào tạm biệt rồi. Mình vẫn còn rất nhiều giai nhân chưa kịp gặp, làm sao có thể chết cách vô nghĩa như vậy?

      "Cũng sắp có, ngươi cũng sắp có là bao lâu?" Vô Hồn nóng nảy thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lúc còn ở hoàng cung, cảm nhân sâu sắc được hướng chân của mình đau đớn càng phát ra mãnh liệt. Tuy nhiên, dùng cách nào cũng thể tìm thấy người. Và cảm giác đau chân càng ngày càng nhạt dần . Nàng rốt cuộc bị đưa đâu chứ?

      “Sắp có nghĩa là rất nhanh, thiếu chủ bình tĩnh chớ nóng a." Mồ hôi lạnh của Nhị Đương gia ứa ra.

      "A nha, muốn ăn kẹo hồ lô ?"

      chuỗi kẹo hồ lô đỏ rừng rực đột nhiên đưa vào giữa hai người, tiếp theo là gương mặt cười đến sáng lạn của Ảm Đạm.

      "Ngu xuẩn, lão ca, ngươi cho ta là Diêm Vương sao? Cho dù Diêm Vương cũng dễ dàng bị xâu kẹo hồ lô dụ dỗ như thế.” Vô Hồn rất bất mãn nhìn người đột nhiên xuất . Ngay sau đó lại bị bắt buộc nhét kẹo hồ lô vào miệng, bịt miệng lại.

      Ảm Đạm giơ chân lên, cước đem Vô Hồn đá văng đến góc sáng sủa, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người cười cười, nhìn lại Nhị Đương gia : " Người mà muốn tìm vẫn chưa có tin tức sao?"

      "Chủ Nhân." Nhị Đương gia xoa xoa mồ hôi lạnh, Chủ Nhân vừa đến câu đầu tiên đưa vào chủ đề, phiền toái lớn rồi!

      "Mau chóng tìm được ." Ảm Đạm sờ sờ cằm, lúc này tìm được người, bất quá cũng còn làm cho mình có bất kỳ tổn thất nào, coi như tốt. tại Vô Hồn có việc gì, liền chứng minh người đàn bà kia cũng sao. Muốn tìm được nàng, vấn đề là thời gian mà thôi.

      "Vâng, Chủ Nhân, nhất định mau chóng." Nhị Đương gia liên tục cam đoan.

      "Vậy được. làm chuyện của mình ." Ảm Đạm nhàng phất phất tay, tất cả mọi người tan .

      Vô Hồn phun miệng đầy kẹo hồ lô ra, phẫn hận nhìn Ảm Đạm.

      "Được rồi, ngươi đừng đá ta." Ảm Đạm nhún vai, "Nếu ngay cả bọn họ tìm khắp nơi vẫn được, vốn có ai có thể tìm được. Kiên nhẫn chờ vài ngày ."

      Vô Hồn phẫn nộ cúi đầu, đạo lý này làm sao có thể hiểu. Nhưng vẫn thèm để ý tới Ảm Đạm, theo cửa sổ phi thân ra ngoài.

      Ảm Đạm nhìn theo hướng Vô Hồn biến mất hơi hơi nhíu mày. Xem ra người lần này mang nàng vẫn có chút năng lực, lại có thể che dấu đến bây giờ vẫn thể phát . Nhưng, cũng phải hoàn toàn có thể che dấu được mãi. Khóe miệng Ảm đạm lên ý cười tàn khốc, còn có chuyện càng thú vị hơn vẫn chưa làm đâu.

      "Hắt xì" Nhược Khả Phi hắt hơi nho cái, làm cho Minh Nguyệt lập tức quay đầu nhìn nàng.

      "Có phải ở đây hơi lạnh hay ? Có nên vào hay ?" Minh Nguyệt nhìn sắc trời chút, có mây đen thổi qua, dường như sắp giao mùa. tại tuy rằng là mùa xuân, nhưng tại nơi cao như thế này, gió đương nhiên hơi lớn chút.

      Nhược Khả Phi cũng ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên : "Khi nào mưa hẵng vào." Chân còn đau, khôi phục rất nhanh. Thân thể tại của nàng bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, tại ở giai đoạn dậy . Bởi vì chuyện này, Minh Nguyệt quyết định ngày mai đem Trương thẩm đưa trở về.

      "Ngày mai, ngươi có muốn mua gì hay ? Ngày mai ta đem Trương thẩm đưa trở về." Giọng của Minh Nguyệt bao giờ còn lạnh nhạt giống như trước kia nữa.

      "Đưa bà ấy về?"

      “Thuận tiện mua vài món đồ trở về." Minh Nguyệt cũng nhìn chân của Nhược Khả Phi, khôi phục rất nhanh, mà ngón tay cũng có cái gì đáng ngại.

      mặt Nhược Khả Phi đột nhiên lên nụ cười quỷ dị, cúi đầu : "Ngươi xác định muốn đưa bà ấy về? Hoặc là an toàn đem bà đưa tiễn ?"

      Minh Nguyệt giật mình.

      "Ngươi cũng biết, nếu ngươi đưa bà ấy xuống núi, có lẽ có người từ người của bà tra được thứ gì đó và tìm đến đây." Nhược Khả Phi khép hờ đôi mắt quyến rũ, nhàng cười nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ của Minh Nguyệt, thành công nhìn được vẻ phức tạp mặt .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 90.2

      Edit:

      Beta: Khuyên

      "Bà ấy, nhìn thấy gì." Minh Nguyệt giống như an ủi chính mình.

      "Ha ha." Nhược Khả Phi thản nhiên cười to, sau đó thèm nhắc lại, hai mắt nhắm nghiền, "Mua ít thịt bò , ta muốn ăn thịt bò." Ý cười khóe miệng kia lạnh lùng mà chân . Ngày mình rời khỏi đây còn xa nữa. Nếu, Minh Nguyệt xuống tay giết đại thẩm này, như vậy có lẽ mình vẫn đợi ở chỗ này, ai có thể tìm tới. Đáng tiếc, Minh Nguyệt phải là Vân, nếu Vân của mình nhất định xuống tay. Vì muốn ở chung với mình, gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật, chính mình cũng như thế.

      Đáng tiếc, Minh Nguyệt chính là Minh Nguyệt, làm được.

      Cho nên, ngày mình rời khỏi đây xa.

      Chẳng qua, là ai trước tiên tìm tới nơi này nhỉ. Trong lòng của mình còn mơ hồ có chút mong đợi.

      ****************************

      Đại điển đăng cơ rốt cục được diễn ra trong tiếng hoan hô vang dội của mọi người.

      "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Thanh điếc tai nhức óc kia phá tan phía chân trời.

      Hiên Viên Vân toàn thân mặc chiếc áo dài mà đen thêu hình con Kim Long bay lượn, đậu đội vương miện sang lấp lánh, từng bước lên vị trí cao nhất kia. Tia tịch trong mắt ai có thể nhìn hiểu được.

      đại điện, quỳ đám người đông nghìn nghịt. Đều triều bái đế vương mới của bọn họ.

      Tay Hiên Viên Vân xiết chặt.

      Giờ khắc này, nàng ở đây! Nàng ở đây! Vậy những thứ này có ý nghĩa gì?

      Tất cả trước mắt cũng có ý nghĩa. Hiên Viên Vân tựa như con rối gỗ, máy móc hoàn thành tất cả nghi thức.

      Đau lòng, ngập trời đau lòng.

      Phi nhi, người ta muốn chỉ có nàng, biết, nàng bây giờ có cảm nhận được ? Tại sao vẫn chưa có tin tức của nàng, nàng rốt cuộc ở nơi nào?

      Mặt Thái Hậu cười đến chói lọi rực rỡ như hoa đào. Mà mặt Trang phi đen giống như than, nhưng cũng cố gắng gượng nở nụ cười.

      Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, cũng giảm miễn thu nhập từ thuế hai năm. Cả nước vui mừng.

      Ảm Đạm nhìn hóa đơn trong tay, mặt đều cười đến sang lạn. Giảm miễn thu nhập từ thuế hai năm, tin tức tốt động trời. Đối với tiểu hoàng đế kia tăng thêm vài phần hảo cảm.

      ********************************

      "Chủ Nhân." Nhị Đương gia giống như quỷ hồn đột ngột xuất ở phía sau Ảm Đạm.

      "Phóng." Ảm Đạm tóm tắt ba chữ Có rắm mau, trực tiếp thốt ra chữ phóng.

      "Dường như có manh mối." Hai mắt Nhị Đương gia tỏa ánh sáng, rốt cuộc tìm được manh mối. Thiếu chủ đều sắp vội muốn chết, chừng dung mạo của nữ nhân kia là khuynh quốc khuynh thành, hoặc là có cái gì đó đặc biệt mới có thể hấp dẫn thiếu chủ.

      "Nơi đó?" Khóe miệng Ảm Đạm gợi lên nụ cười tàn khốc.

      Nhị Đương gia để sát vào lỗ tai Ảm Đạm thầm trận.

      " thôi, để cho tiểu tử đó dẫn người trở về," Ảm Đạm nheo mắt lại,

      "Nếu. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thanh dần dần thấp xuống, câu kế tiếp trừ bỏ hai người ai có thể nghe .

      Minh Nguyệt đem Trương thẩm đưa tiễn phía sau núi, mua rất nhiều thức ăn, đương nhiên cũng bao gồm thịt bò nàng muốn ăn.

      "Ngươi phải hòa thượng sao? Tại sao phải làm món ăn mặn?" Nhược Khả Phi ở xe lăn, trêu đùa Minh Nguyệt bận việc.

      "Đều là đạo lý, có cái gì giống nhau chứ?" Minh Nguyệt thuần thục làm thức ăn.

      "Có phải rượu thịt mặc đạo bào hay , Phật tổ ở trong tâm?" Nhược Khả Phi nhìn Minh Nguyệt cái đầu trống trơn, nghĩ đến lúc nào tóc dài ra. Nếu tóc dài ra, chỉ sợ cũng là mỹ nam.

      Động tác của Minh Nguyệt dừng chút, khẽ giận dữ : "Ta còn là người xuất gia. Những chuyện này đừng nhắc đến nữa."

      "Ha ha" Nhược Khả Phi nở nụ cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Minh Nguyệt, bỗng nhiên lên tiếng tiếp tục : "Nếu , đem ta ở lại đây vì cái gì? Đừng cho ta biết ngươi thích ta, muốn cùng ta sống ở nơi này trải qua cuộc sống của hai người chứ."

      Thân mình Minh Nguyệt ràng cứng đờ, vẫn quay đầu lại. "Ta, nếu trải qua cuộc sống hai người, ta cũng chỉ muốn trải qua cùng với ; hai người mỗi ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, đơn giản mà khoái hoạt."

      Ánh mắt Nhược Khả Phi có chút thẫn thờ, đúng vậy, tự mình nghĩ qua. Thực hoài niệm, thực hoài niệm gian nhà gỗ kia.

      Minh Nguyệt vẫn quay đầu, bận rộn như trước, nhưng động tác ràng cứng ngắc lại rất nhiều.

      "Nhưng, người kia phải ngươi." Nhược Khả Phi hơi hơi than thở, chậm rãi đem lời cuối cùng ra. Người mà mình muốn sống cùng nhất là Vân. Là Vân của mình.

      Minh Nguyệt lại giống như có nghe thấy gì, làm xong thức ăn, bày ra bát.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 90.3

      Edit:

      Beta: Khuyên

      Ngày cứ bình lặng mà buồn tẻ như vậy.

      Hôm nay, Minh Nguyệt lại phải xuống núi mua ít vật dụng.

      "Nếu ngươi cảm thấy lạnh vào nhà ." Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhược Khả Phi, giờ phút này nàng lẳng lặng nhìn nhiều mặt vách đá, có bất kỳ biểu tình gì.

      "Ừm, biết, ngươi , đường cẩn thận." Nhược Khả Phi tùy ýnói câu, ánh mắt nhưng dời qua. Minh Nguyệt trận kinh ngạc. Câu này dặn dò sao..., là nàng quan tâm mình sao? Hay là những lời vô tình thốt lên? Bất kể là xuất phát từ ý nghĩa, trong lòng Minh Nguyệt dâng lên tia ấm áp .

      "Ta , rất nhanh quay về." Minh Nguyệt xoay người, nhàng nhảy, ở vách đá như giẫm đất bằng, nhàng lướt .

      lâu sau, Nhược Khả Phi ăn xong thức ăn lại quay đầu, nhìn về hướng Minh Nguyệt biến mất, thản nhiên nở nụ cười, cười tiếng động. Minh Nguyệt, kỳ mình nên cám ơn cứu mình. Nhưng chính cũng biết vì sao lưu mình lại, nhưng thể thực được nữa, tất nhiên có người điều tra được mình ở đây.

      hy vọng, hy vọng người đầu tiên mà mình nhìn thấy là Vân.

      Tiếng gió, vù vù rung động. Trong gió, lại hòa quyện với thanh phải của tiếng gió. đến rồi? Nhược Khả Phi xoay người lại, nhìn vài thân ảnh vách đá tới gần, mặt lộ ra chút thản nhiên thất vọng. Người cầm đầu chính là Vô Hồn. Bất quá, cũng tốt. Mình rốt cục có thể gặp Vân. Về phần gặp qua chuyện sau này, chờ thấy sau thôi.

      "Nữ nhân. Tìm ngươi dễ dàng." Vô Hồn nhàng phi thân rơi ở trước mặt Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười sáng lạn :

      "Nhưng, ngươi cũng tìm đến đây." " thôi." Vô Hồn đưa tay ra. "Xoay qua chỗ khác."

      Nhược Khả Phi cũng đưa tay,

      "Ta cõng là được" Vô Hồn bĩu môi, nhưng vẫn ngồi xổm xuống thành xoay người qua, Nhược Khả Phi mềm ghé vào lưng của . Mọi người theo Vô Hồn, ánh mắt đều trừng to.

      Đây là lần đầu tiên bọn nhìn thấy thiếu chủ thực nhu thuận như vậy. Tất cả mọi người liều mạng trừng mắt nhìn, có sai, người trước mắt chính là thiếu chủ nóng nảy mọi người quen thuộc, tại lại, lại ôn nhu giống như chú cừu .

      Đồng hành, là Nhị Đương gia lại càng thể tin được, ánh mắt của ông ta nhìn đến mức muốn rách cả mí mắt. Càng thể tin được khi nhìn tiểu nương trước mắt. Rất đẹp, tuy rằng tuổi vẫn chưa trưởng thành, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng chỉ cần qua hai năm nữa nhất định trở thành đại mỹ nhân. Mà để cho người ta càng ngạc nhiê hơn, là khí chất toát ra từ người nàng. Linh hoạt kì ảo như vây, mê hoặc lòng người đến như vậy.

      Đôi mắt trong suốt kia, phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Mọi người xuất ở trước mắt nàng, nàng lại tuyệt đối kinh ngạc. Vô Hồn cẩn thận bế Nhược Khả Phi lên lưng, nhàng nhún chân chút, thả người nhảy xuống, mọi người theo sát ở tại phía sau. Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi giẫm lên những tảng đá nhô ra vách núi mượn lực, nhún vài cái chạy ra khỏi sơn cốc. Cảnh vật chung quanh nhanh chóng lui về phía sau. Nhược Khả Phi núp ở sau lưng Vô Hồn, Vô Hồn dường như cảm nhận được gì, thả chậm tốc độ.

      Lên đỉnh núi, Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi trước, cũng biết được bao lâu. Nhị Đương gia ở phía sau thầm tán thưởng, đây là tình . Thiếu chủ rốt cục có người trong lòng. Vô Hồn đương nhiên đắc ý, cũng chú ý tới Nhị Đương gia cũng kích động lệ nóng sắp doanh tròng.

      Rốt cục ở trong rừng cây ngừng lại. "Chân của ngươi, còn đau ?" Vô Hồn cẩn thận đem Khả Phi buông xuống, có chút bận tâm hỏi.

      "Ngươi còn đau ?" Nhược Khả Phi hỏi lại nhỏ hơn.

      Vô Hồn ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng chính mình hỏi là vô nghĩa. Tiếp theo Vô Hồn có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:

      "Là ta hỏi ngu xuẩn chút."

      Nhược Khả Phi mỉm cười lắc lắc đầu, nghiêm túc :

      "Cám ơn ngươi tới cứu ta."

      Vô Hồn đem mặt ngoảnh qua bên, bình thản :

      "Cũng phải, giống như ta cứu chính mình chứ."

      "Bất kể như thế nào, cám ơn ngươi." mặt Nhược Khả Phi tràn đầy nhu hòa Vô Hồn chưa từng có gặp qua.

      "Có thể mang ta đến nơi ?"

      " đâu?" Vô Hồn tùy tiện hỏi.

      " đến, đến chỗ Vân." Nhược Khả Phi nhìn Vô Hồn trước mắt, thào mở miệng .

      "Được." Vô Hồn có nửa phần do dự.

      "Ở đây nghỉ ngơi chút, Nhị Đương gia." Vô Hồn vừa quay đầu nhìn Nhị Đương gia vẻ mặt vẫn kinh ngạc.

      "Thiếu chủ?" Nhị Đương gia hồi thần lại.

      " chuẩn bị ngựa xe ." Vô Hồn phân phó " Đến kinh thành"

      Nhị Đương gia trả lời, bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái, nhàng lắc đầu: "Thiếu chủ, đến kinh thành chỉ sợ được."

      Vô Hồn ngẩn ra, Nhược Khả Phi cũng giật mình, đều nhìn Nhị Đương gia khó hiểu. "Bởi vì Chủ Nhân căn dặn. Muốn mang vị nương này về." Nhị Đương gia bỗng nhiên phất tay ra hiệu, những người ở bên đột nhiên làm khó dễ, đều đánh về phía Vô Hồn.

      Trong lúc Vô Hồn ngăn cản những người kia, Nhị Đương gia chuẩn xác bắn ra vật gì đó, trúng vào huyệt đạo của Vô Hồn

      "Ngươi, dám đánh lén?! Ngươi có xấu hổ hay ?" Vô Hồn nổi giận, trong mắt lại khó hiểu.

      Ánh mắt Nhược Khả Phi chìm xuống, xem ra, đây tất cả đều phải là đơn giản như vậy.

      "Thiếu chủ, người thông minh, làm sao người biết đây phải khuôn mặt ta." Nhị Đương gia thuận tay ở mặt phất cái, kéo xuống cái mặt nạ da người, mặt nạ hù nhưng mặt vẫn còn mang cái mặt nạ khác.

      "Ngươi có biết ngươi ở đây làm cái gì ?" Vô Hồn giống như phát cuồng hướng về phía huyệt đạo của mình.

      "Biết. Chủ Nhân phân phó rồi, nhất định phải mang vị nương này về. Mà thiếu chủ nhất định ngăn trở, cho nên Chủ Nhân ra lệnh cho chúng thuộc hạ nếu xảy ra chuyện thế này liền nhất định phải kiềm giữ ngài trước, phải lưu tình chút nào." Nhị Đương gia khó xử , nhưng trong mắt chút hối hận.

      "Ngươi muốn chết!" Vô Hồn rống giận, vẫn liều mạng hướng về phía huyệt đạo của mình.

      "Thiếu chủ, ngài ở nơi này luyện tập chút , chừng lần này ngài chỉ cần canh giờ có thể giải khai, chúng tôi trước." Nhị Đương gia dám nhìn gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Vô Hồn chậm rãi tiêu sái với Nhược Khả Phi trước mặt, ngồi xổm thân mình xuống " nương, xin mời.". Thanh của Nhị Đương gia giờ phút này lạnh như băng, chút độ ấm.

      Nhược Khả Phi nhìn nhìn vẻ mặt cuồng nộ của Vô Hồn, cụp mắt xuống, thản nhiên : "Đừng làm bị thương chính mình. "Dứt lời, đưa tay ra, để cho Nhị Đương gia giúp mình lên lưng ông ta. Lời này cũng là có ý nghĩa khác, Vô Hồn cùng nàng vốn là đồng thể, nếu Vô Hồn bị thương, nàng cũng bị thương. Giờ phút này Vô Hồn cũng hiểu được Nhược Khả Phi phải là có ý kia, chỉ đơn thuần là lo lắng cho . tia ấm áp dâng lên trong lòng Vô Hồn.

      "Thiếu chủ, kính xin bảo trọng. Chúng tôi trở về trước chờ ngài." Nhị Đương gia thản nhiên câu. Vô Hồn cam lòng im lặng. Nghe đoàn người phía sau xa, cau chặt mày. Lão ca muốn làm gì? Mặc kệ muốn làm cái gì, bản thân hiểu rất , tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Nhị Đương gia cõng Nhược Khả Phi cấp tốc phi thân hướng về phía trước, nhưng trong lòng sợ hãi thầm than vì vẻ bình tĩnh của nữ nhân này. Tình thế đột nhiên biến hóa cũng thấy nàng có bất kỳ bối rối nào.

      Thất Dạ Sủng Cơ! Khi vừa biết được thân phận của nàng tật lắp bắp kinh hãi. ra nàng chính là người đàn bà đó. Cảm tình của thiếu chủ đối với nàng chỉ sợ chỉ là đơn giản như vậy. liều mạng tìm kiếm nàng rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng tất cả những chuyện này phải thuộc phạm vi mà có thể quan tâm đến, việc cần phải làm bây giờ là mang nàng về bên cạnh chủ nhân.

      " nương, thỉnh nhẫn nại, ở phía trước có xe ngựa." Nhị Đương gia nhàng .

      "Ngươi nên gọi ta là phu nhân." Nhược Khả Phi lạnh lùng đáp trả câu nương cùng với phu nhân trong lúc đó sai biệt quá lớn. Nhưng Nhược Khả Phi vẫn bình thản kể ra . Mình là người có phu quân. Nhị Đương gia trầm mặc , gì thêm, tiếp tục chạy về phía trước. Vật mà đánh lén thiếu chủ đó chính là cơ quan nho phát ra ra ngân châm, tốc độ so với chính mình ra tay nhanh hơn rất nhiều. Nếu mình lén sử dụng loại ám khí đó chỉ sợ thể chế phục được thiếu chủ. Chủ Nhân luôn luôn liệu việc như thần.

      Sau khi ngồi xe ngựa. Nhược Khả Phi nhìn Nhị Đương gia đem thư cột vào dưới chân bồ câu cho phép cất cánh, hiểu ta thông báo với người kia sắp mang mình trở về.

      Nhược Khả Phi khẽ nhắm mắt. Tựa vào phía sau. suy tư. Ảm Đạm, tên nam nhân này cho mình cảm giác tốt. Vô cùng nguy hiểm. Vô Hồn cùng mặc dù là huynh đệ, nhưng cảm giác hai người mang đến cho người khác hoàn toàn khác nhau.

      Người kia dường như làm cái gì đều thực tùy ý, tựa hồ chỉ cần cao hứng, mọi người khắp thiên hạ đều có thể dùng để đùa bỡn.

      *****************************

      Xe chạy ngừng bánh suốt ngày, xe ngựa rốt cục ngừng lại. Rèm cửa xe ngựa bị xốc lên, Nhược Khả Phi giương mắt liền nhìn thấy đôi mắt nguy hiểm quen thuộc kia. Cho dù da mặt luôn thay đổi, nhưng ánh mắt này tuyệt đối sai, là Ảm Đạm!

      "Hoan nghênh." Ảm Đạm cười ha hả, làm động tác mời. Nhưng Nhược Khả Phi có cử động.

      "A. Tại sao ta lại quên mất chứ, chân của ngươi có tiện." Ảm Đạm nhàng gõ đầu của mình, chậm rãi lên phía trước, cho phép Nhược Khả Phi kịp lên tiếng, vươn tay ôm Nhược Khả Phi vào cửa. Vào phòng, Ảm Đạm đem Nhược Khả Phi đặt ở ghế ngồi xong, lại mình ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm vào Nhược Khả Phi.

      " , tới tìm ta, có chuyện gì?" Nhược Khả Phi có chút bất đắc dĩ, hơi hơi thở dài.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      91

      Edit: Quảng Hằng

      Nhược Khả Phi nhìn nam nhân trước mắt cười đến mặt mày cong cong, trong lòng lại dâng lên trận hàn ý. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy với người.

      "Cũng có gì, chỉ là muốn thả ngươi quay về bên cạnh thôi!” Ảm Đạm cười cách thoải mái tùy ý,

      "Ta đối với ngươi rất hứng thú, muốn nhìn thử chút ngươi là hạng người gì."

      " tại nhìn sao?" Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống. "Chờ ngươi nhìn chán rồi, nhìn đến ghét rồi sau."

      Ảm Đạm hưng phấn giống như tiểu hài tử bình thường được món đồ chơi mới, nữ nhân trước mắt cho cảm giác thực mới mẻ thực chờ mong.

      "Khi đó đem ngươi trả lại."

      Nhược Khả Phi nhìn hai mắt Ảm Đạm tỏa ánh sáng, tâm ngừng chìm xuống.

      "Đúng rồi, ngươi cũng cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, nếu ngươi nghĩ chính mình có thể đào tẩu..., ngươi phải biết ta làm như thế nào. Tuyệt đối khiến ngươi trở thành tro bụi trước khi ngươi kịp gặp mặt . ." Ảm Đạm cười đến sáng lạn, " vậy, ngươi phi thường cam tâm đúng ?"

      Nhược Khả Phi khép hờ thu hút đôi mắt, trở thành tro bụi? Vậy Vô Hồn sao?

      "Ha ha, ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi nhớ đến Vô Hồn của ngươi sao?" Ảm Đạm vuốt cằm của mình đắc ý

      "Huyết tế sao, ngươi chết cũng chết, nhưng phải chết ngay lập tức. Ít nhất cũng phải vài ngày, khi đó ta đem huyết tế của giải là được rồi. chứ sao." Ảm Đạm cao thấp nhìn Nhược Khả Phi, trong giọng tràn đầy ý cười.

      "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

      Nhược Khả Phi bình tĩnh hỏi.

      "Ừm, ta thích chuyện người như ngươi vậy, uổng sức lực." Ảm Đạm gật gật đầu,

      "Ngươi bây giờ trước tiên đem chân dưỡng cho tốt, chờ ngươi khỏe hẳn cho ngươi biết nên làm cái gì. Nếu làm tốt có thưởng." Ảm Đạm nhíu mày.

      "Thực hoài nghi ngươi thưởng gì đó cho ta.” Nhược Khả Phi mặt đổi sắc cười đểu.

      "Ha ha ha ha ~~~" Ảm Đạm cười to, cười đến mắt nheo lại, "Tốt lắm, nữ nhân, nhiều lời, trước thưởng cho ngươi phần thưởng đây. Tiểu nam nhân của ngươi đăng cơ rồi, lễ đăng cơ tiến hành to a, chậc chậc ~~ Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử."

      Mắt của Nhược Khả Phi trong nháy mắt sáng rỡ, , rốt cục đăng cơ rồi, tốt.

      " vẫn liều mạng tìm ngươi đó, ha ha." Ảm Đạm cười đến tim phổi, "Nhưng ta bây giờ vẫn chưa muốn để tìm được ngươi."

      Dứt lời, cửa bỗng nhiên bị đá văng ra, lực đạo to lớn, thế cho nên cửa bị đá rung rẩy chấn động ngừng. Ngoài cửa là Vô Hồn đứng, khuôn mặt nghiệt xem ra rất phẫn nộ. "A nha, chú bé ham chơi lạc đường tự mình tìm được đường về nhà ."

      Ảm Đạm vui cười , chút xin lỗi.

      "Tên khốn kiếp này, muốn làm gì?" Vô Hồn xông đến, hung tợn nhìn Ảm Đạm, Ảm Đạm cũng chờ Vô Hồn ra chiêu, vươn tay rất nhanh điểm người của Vô Hồn chút, Vô Hồn lập tức hóa đá ngay tại chỗ

      . "Trước kia ta dạy ngươi như thế nào? Muốn ngươi phải kính già trẻ a." Ảm Đạm duỗi ngón tay ra ở trán của Vô Hồn bắn cái, cục u sưng đỏ nhanh chóng nổi lên.

      "Ngươi rất già sao?" Vô Hồn đau đến nhếch nhếch miệng, "Thả nàng ."

      "A? Đây là lời lòng của ngươi sao?" Ngón tay kia của Ảm Đạm nhàng chọc chọc vào ngực Vô Hồn, "Sao ta lại cảm thấy ngươi dối ở đây vậy?"

      "Mẹ kiếp, ngươi bừa cái gì? Mau thả nàng ." Vô Hồn tức giận tới mức muốn giơ chân, bất đắc dĩ bị điểm huyệt đạo nên làm sao cũng nhúc nhích được.

      "Trước kia ta dạy ngươi phải thành thực ." Ảm Đạm chậc chậc tiếc hận lắc đầu, "Bất quá, quên , lần này nha, ngươi nên ngoan ngoãn đứng ở bên nhìn là tốt rồi, nếu như ngươi dám lén mang nàng chạy " Ảm Đạm dừng chút, quay đầu nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Nhược Khả Phi nở nụ cười: "Như vậy, khi tiểu nam nhân kia của nàng nhìn thấy tuyệt đối là thi thể của nàng."

      Nhược Khả Phi lạnh lùng quét mắt nhìn Ảm Đạm, gì thêm.

      "Cho nên, ngươi phải ngoan, biết , ngươi có biết lúc tâm tình lão ca ngươi tốt hậu quả thực nghiêm trọng ."

      Ảm Đạm cười tủm tỉm sờ sờ đầu Vô Hồn, hoàn toàn là đại ca từ ái.

      "Được rồi, ngươi mang nàng nghỉ ngơi , đợi nàng khỏe hẳn, dặn dò nàng làm số chuyện, nếu làm xong có lẽ ta vui vẻ thả nàng ." Ảm Đạm giải khai huyệt đạo của Vô Hồn, thân mình Vô Hồn được đến tự do lại muốn dùng toàn lực để ra tay, Ảm Đạm giật giật khóe môi, lại đưa tay điểm trúng huyệt đạo của Vô Hồn, nhíu mày. "Ngươi có phải muốn ta tức giận hay ?" Lời của Ảm Đạm nhàng , nhưng lại chứ khủng bố lường trước được.

      . Vô Hồn cam lòng, cũng dám lên tiếng. Nhược Khả Phi nhìn màn trước mắt, trong lòng rất ràng, người này phải đùa, nghiêm túc!

      "Tốt lắm, tiểu hài tử phải biết ngoan chút, biết ?" Ảm Đạm đưa tay giải khai huyệt đạo của Vô Hồn, xoay người tới cửa,

      "Muốn cùng tiểu nam nhân của ngươi gặp mặt sớm chút cùng nên ngoan ngoãn nghe lời."

      Đợi khi thân ảnh của Ảm Đạm biến mất ở tại cửa, vẻ mặt của Vô Hồn đầy thất bại tiêu sái đến trước mặt Nhược Khả Phi, ngồi xổm xuống. Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt cam cùng mày nhíu chặt của Vô Hồn, nhàng nở nụ cười, vươn tay vuốt lên hàng mày nhíu chặt của Vô Hồn:

      " sao đâu, chuyện ngươi muốn ta làm, ta nhất định làm được ."

      Ánh mắt Vô Hồn thoáng buồn bã, đưa tay nắm chặt lấy tay của Nhược Khả Phi, cắn chặt môi, nghẹn ra câu: "Thực xin lỗi."

      "Tại sao phải xin lỗi chứ? phải lỗi của ngươi a." Nhược Khả Phi cụp mắt xuống nở nụ cười, "Cám ơn ngươi đem ta mang ra." Nhìn thần sắc đơn kia của Nhược Khả Phi, tim Vô Hồn đập dồn dập, buông tay Nhược Khả Phi ra, xoay người sang chỗ khác:

      "Ta mang ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước."

      "Ừm, cám ơn." Nhược Khả Phi vươn tay, đặt lên tấm lưng của Vô Hồn rộng lớn. Nam nhân ở trước mắt, mình biết ơn . Từ đầu tới đuôi, mình vẫn luôn lợi dụng , hiểu được, ràng, nhưng vẫn lần lượt đến giúp mình, tới cứu mình. Tiểu Vũ sao? từ đầu tới đuôi cũng là lợi dụng nàng, ấy chưa từng có tín nhiệm qua nàng ấy. Nàng ấy ngay từ đầu làm bộ chân thành mình phải là biết, nhưng nàng vẫn lưu tại bên người. Bởi vì mình có tự tin nàng ấy có cách nào thương tổn được chính mình. Nhưng, sau đó, mọi chuyện đều thay đổi.

      "Vô Hồn ~~~" Nhược Khả Phi ghé vào lưng Vô Hồn bi thương, lẩm bẩm. Người nam nhân này cũng là, từ lúc mới bắt đầu lợi dụng đến bây giờ, tâm tình của mình dường như có chút thay đổi.

      "Chuyện gì?" Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi vững vàng. "Đại ca ngươi là loại người gì?" Nhược Khả Phi bỗng nhiên rất muốn hỏi vấn đề này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :