1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Rất nhanh, người đàn ông kia xông ào vào trong phòng.

      Nhược Khả Phi chỉ nhớ tấm gương vỡ nát, đầy đất đều là mảnh cùng máu tươi.

      Mẹ khóc, Cha lạnh lùng.

      Đôi tay to lớn kia, nắm lấy mái tóc đen dài của mẹ, dùng sức đem đầu của mẹ đập vào gương.

      Từng chút, lại từng chút.

      thanh đùng đùng vang lên trong gian phòng trống trải, còn có thanh của gương vỡ, vang dội khắc sâu vào trong lòng bé Nhược Khả Phi.

      Rốt cuộc thể phai nhòa.

      "! Cha, tha mẹ , buông tha mẹ mà." bé Nhược Khả Phi chạy nhanh đến, ôm lấy đùi người đàn ông kia khóc, cầu khẩn.

      "Nhược gia cần phế vật! Còn nữa xưng hô của mày!" Người đàn ông vung chân đá Nhược Khả Phi văng ra, cầm miếng thủy tinh vỡ đâm thẳng vào bàn tay của mẹ, tiếp theo là bàn tay còn lại.

      Nhược Khả Phi đứng lên rất nhanh, dám hé môi, Khi đó nàng đột nhiên ý thức được, mình càng cầu xin mẹ càng thảm. Máu, khắp nơi đều là máu. Thế giới bị nhuộm thành màu đỏ. Khi người đàn ông thấy tuổi nhìn hành động của mình cách lạnh lùng, bỗng nhiên cười ha hả, buông lỏng tay ra. Tràn đầy vui vẻ nhìn Nhược Khả Phi, lại quay đầu lạnh lùng nhìn mẫu thân ngã vào trong vũng máu : "Ai cũng có tư cách quyết định họ và tên của đứa con nối dõi của ta, trừ ta!" Dứt lời, nghênh ngang rời .

      Đợi đến khi người đàn ông kia khuất bóng. Nhược Khả Phi mới chạy nhanh về phía mẫu thân người đầy máu. Khi đó trong lòng mình nghĩ gì, có ngày nhất định phải giết người đàn ông đó! Giết cái người mà danh nghĩa là cha ruột của mình! Nhất định phải tự tay giết ông ta.

      "A! ! !" Nhược Khả Phi đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu lại nhìn thấy mùi hương cổ xưa, màu sắc cổ xưa _Thư phòng.

      Nga, mình tại sao quên mất, mình còn ở thế giới kia nữa. Cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, ngay cả ngực tất cả cũng đều là mồ hôi lạnh. bao lâu nằm mộng như thế rồi nhỉ?

      "Làm sao vậy? có sao chứ?" Thanh của Diêm Diễm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi xoay người lại, nhìn thấy mặt của Diêm Diễm có biểu gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng.

      " có việc gì." Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười bình thản, “Chỉ là, thấy giấc mộng đáng ghét thôi.”

      Diêm Diễm gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi. Trong nháy mắt này, Diêm Diễm đột nhiên cảm thấy, nụ cười thản nhiên này, rất đau thương, rất đau thương.

      Rốt cuộc là giấc mộng gì để cho nàng bừng tỉnh? Chẳng lẽ nàng có phát chính khóe mắt của nàng có nước mắt sao?

      Diêm Diễm hơi hơi há miệng thở dốc, muốn gì đó, lại làm sao cũng thốt được thành lời.

      Trước mắt nàng, có loại u sầu đầy mị hoặc, dường như chỉ cần chạm tay vào bị vỡ tan.

      Muốn chạm vào đó, nhưng lại ngần ngừ dám chạm, chỉ có thể đứng lặng yên nhìn nàng như thế.

      "Đừng lo lắng, ta sao." Nhược Khả Phi vẫn nở nụ cười thành nhiên như cũ, cũng chợt phát mặt mình lành lạnh .

      Dường như phát nguyên nhân vì sao Diêm Diễm lại nhìn mình chằm chằm cách kì quái như thế, Nhược Khả Phi bình thản lau nước mắt mặt, quay mặt. Đây là lần đầu tiên mình rơi lệ trước mặt nam nhân khác ngoài Vân.

      "Ta, nhìn thấy gì cả." Diêm Diễm ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra được câu.

      Lời này vừa thốt ra, Nhược Khả Phi phốc xuy bật cười. Đây phải là giấu đầu lòi đuôi sao? là. hổ là Diêm Diễm, cũng chỉ có có thể ra những câu ngốc nghếch an ủi người khác như vậy.

      Nhìn thấy Nhược Khả Phi nở nụ cười, Diêm Diễm nhàng thở ra.

      "Diêm Diễm, ngươi biết ?" Nhược Khả Phi mím môi nở nụ cười, quay đầu nhìn Diêm Diễm.

      "Cái gì?" Diêm Diễm mở to mắt nhìn Nhược Khả Phi nàng muốn cái gì.

      "Ngươi a, đáng hết thuốc chữa." Dứt lời, chính mình lại phốc xuy nở nụ cười.

      Diêm Diễm biến sắc, rất tự nhiên, hưu biến mất ngay tại chỗ.

      Nhược Khả Phi nhìn xem bản vẻ bàn ẩm ướt vì nước mắt, cười thu vào. ra tâm trạng rất nặng nề, chỉ cần câu của Diêm Diễm, dường như nhàng hơn chút.

      Mà Diêm Diễm lại bay đến cây to ngoài phòng, đứng ở những tán lá rậm rạp. Vừa ngồi xổm xuống liền phát ảnh vệ cũng ngồi xổm. Ảnh vệ lấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn .

      "Ngươi, tìm chỗ ngồi khác." Diêm Diễm lạnh như băng thốt ra câu ràng mười phần uy hiếp. Tự nhiên dễ dàng liền chiếm đoạt lấy ‘Vùng đất tốt’ này. Nhưng câu kia của nàng vẫn vang dội bên trong đầu của , lâu thể bình tĩnh trở lại.

      Hiên Viên Vân ở Binh bộ cũng ghé vào bàn ngủ.

      Mộng, giấc mộng lạnh như băng .

      Ban đêm tối đen lạnh như băng , mẫu phi từng ôm mình khóc. Đau thương như thế, thống khổ như thế.

      Lúc ấy hiểu lời của mẫu phi… mãi đến sau này mới hiểu được.

      Nhưng, quá muộn.

      Là vào lúc nào nghe lén được những lời của Hoàng Hậu, bà chỉ vào mẫu phi của mình gì đó. Trong mơ hồ nhớ dường như nhạo báng.

      Chỗ này có tình , người kia cũng cần tình của chúng ta. Chúng ta ở trong này phải bởi vì cần chúng ta, mà là hậu cung cần chúng ta! Ngươi, nữ nhân ngu xuẩn này, lại có thể lại , như vậy nhất định ngươi thất bại vô cùng thảm!

      Lạnh quá a, khi đó lạnh quá a.

      Vì sao mẫu phi lại cởi tất cả y phục của mình ra, dùng nước lạnh để mình tắm rửa?

      Khi đó là mùa đông mà!

      Vì sao còn phải đem mình hoàn toàn ngâm ở nước lạnh.

      Muốn nhảy ra khỏi chậu, nhưng đôi tay kia gắt gao đè mình xuống.

      Còn có đôi mắt đỏ ửng kia, và cái miệng nhắn ngừng nhắc nhắc lại: “Con mau bệnh , nếu con bị bệnh hoàng thượng tới gặp ta. Ông ấy đến chỗ của ta."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Đừng mà, mẫu phi, lạnh quá. Con lạnh quá. Đầu choáng váng , cả người đều rất khó chịu, giống như bị lửa đốt.

      Phụ hoàng đến đây, mẫu phi cũng cười, cười thoải mái. Nhưng, chào hỏi bà đó là phụ hoàng nổi giận cùng cái tát.

      Sau lại như thế, tại sao lại như thế? Mẫu phi rồi, giống như rốt cuộc về được nữa. Mình cao hứng , cần lại tắm nước lạnh vào mùa đông. Nhưng vì sao mình lại thể cao hứng nổi? Hoàng Hậu nhận nuôi mình, Thu nhi tỷ vào lúc mình lạnh nhất, sợ hãi nhất đến bên cạnh mình. Nhưng vì sao mình vẫn luôn nhớ đến Mẫu phi. Bởi vì, Mẫu phi từng luôn ôm mình sao? Bởi vì mẫu phi từng cười với mình sao?

      Hiên Viên Vân đột nhiên tỉnh lại, nội tâm trận run rẩy đau đớn.

      Vì sao? Tại sao lại nằm mộng như thế? Vì sao tâm là đau như vậy? Chẳng lẽ, mình nhớ Mẫu phi sao?

      Hiên Viên Vân Lộ ra nụ cười khổ. Cười gì vậy? biết, ràng lắm . . . . . .

      Nhược Khả Phi lại đến phòng của Tiểu Vũ , mà Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh lại.

      Ban đêm, Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Vân lẳng lặng nằm bên nhau.

      " Vân, Mẫu phi của ngươi là người như thế nào?" Nhược Khả Phi đột nhiên hỏi.

      " nhớ ." Hiên Viên Vân trả lời thực ràng, "Đại khái, là người rất ôn nhu."

      "Đại khái?" Nhược Khả Phi tò mò.

      "Ừm. Đại khái ." Hiên Viên Vân nhàn nhạt , "Mới trước đây là do nhũ nương chăm sóc. Sau đó, bà mất , Hoàng Hậu phái người đến mang ta ." Hiên Viên Vân dường như muốn nhắc tới chuyện trước kia. Nhớ sao? Những chuyện trước kia đều bị chôn vùi sâu. muốn suy nghĩ đến nữa.

      "Vậy Mẫu thân của Phi nhi là người như thế nào?" Hiên Viên Vân chợt mỉm cười hỏi, dời chủ đề.

      "Mẹ ruột của ta a." Nhược Khả Phi nhìn nóc giường đầu, cũng cười thản nhiên, "Bà cũng là người ôn nhu , đối với ta tốt lắm, rất thương ta."

      Hiên Viên Vân giật mình.

      "Mẫu phi của ngươi có từng ôm ngươi ?" Nhược Khả Phi đầu tựa lên cánh tay Hiên Viên Vân, nhàng hỏi.

      "Ôm qua, Mẫu phi cười với ta." Hiên Viên Vân hơi hơi cụp mắt xuống. Bà, có lẽ cũng mình. Nhưng, bà càng người nam nhân kia hơn. người nam nhân hoàn toàn biết .

      " tốt, vậy đủ rồi." Nhược Khả Phi đem mặt chôn ở trong lòng Hiên Viên Vân , sâu kín .

      Nhưng, bà mất." Hiên Viên Vân có chút đơn lại giống như thoải mái .

      "Ừm, mẹ ruột của ta cũng còn sống." Nhược Khả Phi cũng cười đơn.

      "Nhưng, tại có nàng ở đây." Hiên Viên Vân ôm chầm lấy Nhược Khả Phi, "Vẫn luôn ở cùng ta."

      "Ừm. . . . . ." Nhược Khả Phi rút vào trong lòng Hiên Viên Vân ấm áp.

      "Ta cũng luôn ở cùng nàng." Hiên Viên Vân giọng thầm.

      Tạm thời quên mất , đoạn kí ức đen tối này.

      Hai linh hồn giống nhau lẳng lặng giao hòa cùng chỗ, chờ đợi ánh bình minh đến.

      Ngày thứ hai, Nhược Khả Phi dùng xong cơm, đưa Hiên Viên Vân , sau đó đến phòng Tiểu Vũ .

      "Tiểu Vũ thế nào?" Nhược Khả Phi hỏi nha hoàn ngoài cửa.

      "Tiểu Vũ tỷ còn ở bên trong nghỉ ngơi, vẫn chưa tỉnh lại." Nha hoàn cúi đầu trả lời.

      Nhược Khả Phi đẩy cửa ra, đến bên giường nhíu mày. giường ai! giường bóng người!

      "Người đâu?" Nhược Khả Phi bước ra khỏi cửa hỏi nha hoàn. Vừa rồi nha hoàn cái gì? Ở bên trong nghỉ ngơi, vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng giường ai. Sao lại thế này?

      "Cái gì?" Nha hoàn há to miệng, kinh ngạc, "Phu nhân ai?"

      "Tiểu Vũ đâu? ở trong phòng." Nhược Khả Phi cảm thấy có gì đó đúng.

      "Nô tỳ biết, nãy giờ nô tỳ vẫn canh ở đây, nếu Tiểu Vũ tỷ ra ngoài chúng tôi biết.” Nha hoàn lại càng khó hiểu. Vẫn có người luôn thay phiên nhau canh giữ ở nơi này, nếu Tiểu Vũ tỷ muốn ra ngoài khẳng định có người biết. Nhưng có ai gặp qua Tiểu Vũ tỷ ra a.

      Nhược Khả Phi nhiều, cất tiếng gọi: "Ảnh vệ!"

      Nhược Khả Phi liếc mắt nhìn Hắc y nhân xuất trước mắt, hiểu được Nhược Khả Phi muốn hỏi cái gì, thi lễ xong sau đó nghiêm túc : "Chủ Nhân, phát có gì lạ”

      có gì lạ? Vậy Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì? Tự dưng lại biến mất như vậy sao? Có người đến bắt nàng ?

      Ngay lúc Nhược Khả Phi khó hiểu, bỗng nhiên còn có nha hoàn chạy tới bẩm báo Tiểu Vũ trở lại.

      trở lại? Nhược Khả Phi biểu gì, nhìn nha hoàn cẩn thận giúp đỡ Tiểu Vũ lại xong từ đại môn tới.

      "Chủ Nhân. Thực xin lỗi, làm cho ngài lo lắng." Đợi đến gần, Tiểu Vũ cúi đầu áy náy , sắc mặt lại dường như tái nhợt hơn.

      "Trở về là tốt rồi." Nhược Khả Phi đến trước mặt Tiểu Vũ, cười nhìn Tiểu Vũ, lại bỗng nhiên ngửi được người Tiểu Vũ mùi hương quen thuộc. Còn có mùi máu tươi rất nhạt.

      Hương vị này! ?

      "Ngươi đâu?" Nhược Khả Phi liếc mắt lạnh lùng.

      "Đến, đến Quảng Nguyên Tự." Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng trả lời.

      "Quảng Nguyên Tự?" Nhược Khả Phi xoay người lại, " vào trong đó làm cái gì? khi nào?"

      ", nhìn hai chậu hoa kia." Tiểu Vũ nắm chặt y phục của mình, cúi đầu, "Bởi vì chưa thấy qua hoa như vậy, cho nên muốn đến đó nhìn cẩn thận chút. Rạng sáng hôm nay, lúc trời còn chưa sáng hẳn."

      ra, mùi hương người nàng mùi hoa của Tử Kim Cương sao? Vậy mùi máu tươi nhàn nhạt người lại là sao?

      bên nha hoàn giật mình: "Khó trách chúng tôi biết Tiểu Vũ tỷ lúc nào, khi đó chúng tôi thay đổi người, vừa vặn đến phòng bếp thúc giục thuốc cho Tiểu Vũ tỷ."

      "Trước tiên đem thân mình dưỡng tốt hẳn nữa." Nhược Khả Phi thản nhiên , lại nhìn nha hoàn bên , "Về sau ở bên cạnh Tiểu Vũ được rời khỏi.”

      "Vâng" "Vâng" Bọn nha hoàn có chút sợ hãi gật đầu đồng ý.

      " để cho Chủ Nhân quan tâm." Thanh của Tiểu Vũ run nhè .

      "Đước rồi, vào nghỉ ngơi ." Nhược Khả Phi nhàng phất phất tay. Nhìn Tiểu Vũ vào phòng,ánh mắt của Nhược Khả Phi trầm xuống .

      Đột nhiên vào trong đó làm gì? Rạng sáng ngắm hoa? Tuy rằng Nhược Khả Phi quản việc riêng của người khác, cũng để ý, nhưng hành động lần này đúng là kỳ quái.

      Hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng lần này ra ngoài lại ai phát ? ! Nha hoàn , ngay cả ảnh vệ ngoài cửa của Vương Phủ đều có phát .

      Chuyện dường như phải đơn giản như vậy.

      Tử Kim Cương? Chậu hoa kia có gì kỳ quái sao? Vì sao Tiểu Vũ hôm qua ở nơi đó ngắm hoa liền gục xuống dậy nổi? Còn đầu óc tự hồ bị kích thích?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      85.1

      Edit: Quảng Hằng

      Mùa xuân, trong khí tràn ngập hương hoa.

      Trong vườn, hoa Lê nở vô cùng rực rỡ. ra, trong vườn có trồng cây lê sao?

      Nhược Khả Phi miễn cưỡng tựa vào cửa sổ, nhìn nam nhân múa kiếm dưới gốc Lê. trận gió thổi qua, những cánh hoa Lê bay tan tác trong gió, lộ ra dáng người mạnh mẽ của nam tử, trong lúc nhất thời, giống như tiên nhân hạ phàm, làm nàng nhìn ngây ngốc.

      " nhìn cái gì?" Hiên Viên Vân thu kiếm nhàng phi thân đến trước mặt Nhược Khả Phi, cúi đầu đặt nụ hôn ở trán của nàng.

      " nhìn hoa Lê." Nhược Khả Phi khẩu thị tâm phi đáp trả.

      " bừa, ràng nhìn ta." Hiên Viên Vân giận dữ, vươn tay nhàng nhéo khuôn mặt nhắn của Nhược Khả Phi.”

      "Ngươi khi nào biến thành hoa Lê rồi?" Nhược Khả Phi đưa tay vuốt ve bàn tay to nhéo mặt mình, trêu tức hỏi.

      "Mạnh miệng." Hiên Viên Vân giận, cúi đầu định cắn môi Nhược Khả Phi. Lại bị Nhược Khả Phi giành trước bước, lấy tay lôi kéo cái miệng của , dùng sức kéo sang hai bên.

      "Wow, đau quá a, nàng mưu sát chồng a!" Hiên Viên Vân oa oa kêu to, Nhược Khả Phi lại chút nào để ý.

      "Đau chỗ nào, ngươi hò hét làm gì?" Nhược Khả Phi vuốt ve mặt Hiên Viên Vân, "Còn xuất môn làm việc?"

      " , , để cho ta hôn cái ta ngay." Hiên Viên Vân hôn Nhược Khả Phi xong, thế này mới đem kiếm ném cho hạ nhân bên cạnh , xoay người tới cửa. Nhược Khả Phi đưa mắt nhìn rời . tại Vân trở nên rất mạnh mẽ rồi, tại chỉ còn chờ thời gian thích hợp.

      "Chủ Nhân ~~" Tiểu Vũ mỉm cười bưng trà cùng điểm tâm xuất ở phía sau Nhược Khả Phi.

      "Tiểu Vũ à." Nhược Khả Phi xoay người lại, mỉm cười nhìn sắc mặt người trước mắt còn có chút tốt, "Ngươi bây giờ thế nào?"

      "Tốt hơn nhiều rồi. có gì." Tiểu Vũ đem trà cất kỹ, "Những thứ này giao cho những người đó làm nô tỳ lo lắng."

      Nhược Khả Phi thèm nhắc lại, chỉ thản nhiên cười cười. Kết quả Tiểu Vũ về trà.

      Ngày dường như lại khôi phục cuộc sống giống như sâu gạo, bình tĩnh mà lười biếng.

      "Chủ Nhân." Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hoa bay khắp bầu trời, bỗng nhiên khẽ hé đôi môi đỏ mộng.

      "Sao?" Nhược Khả Phi cũng nhìn những đóa hoa lê bay đầy trời nhàng hỏi.

      "Chủ Nhân, người Vương gia sao?" Thanh của Tiểu Vũ sâu kín nhợt nhạt vang lên.

      Nhược Khả Phi sửng sốt, hoa lê bay khắp bầu trời dường như bay lượn càng thêm cuồng loạn .

      ? là cái gì?

      "Chủ Nhân, muốn ra ngoài ngắm hoa hay ?" Tiểu Vũ mỉm cười, " dạo đường chút?"

      "Tốt." Nhược Khả Phi đứng lên."Giúp ta chải tóc ."

      "Dạ, Chủ Nhân." Tiểu Vũ theo phía sau Nhược Khả Phi, đến trước mặt gương đồng, cẩn thận chải tóc giúp Nhược Khả Phi.

      Gương, mình có thể làm ra chiếc gương sáng bóng, rang, có thể soi hình dáng bên trong. Nhưng nghĩ đến, lại soi chính mình như vậy.

      Lẳng lặng dạo ở đường cái, Nhược Khả Phi cảm nhận được khí tươi mát.

      "Chủ Nhân, người còn nhớ châụ hoa ngày đó chúng ta nhìn thấy ở Quảng Nguyên Tự ?" Tiểu Vũ bỗng nhiên nhắc tới, "Chính là hai bồn hoa đến từ Nam đảo."

      "Tử Kim Cương?" Nhược Khả Phi cũng có chút kỳ quái Tiểu Vũ vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này.

      "A, Chủ Nhân biết tên hoa kia sao?" Tiểu Vũ có chút giật mình, "Nô tỳ cố ý đến hỏi chủ trì."

      "Vừa vặn biết." Nhược Khả Phi dừng lại, "Ngươi, thực thích chậu hoa đó sao?"

      "Vâng, rất thích, có thể đến đó lần nữa để nhìn ?" Tiểu Vũ hơi hơi nhăn lông mày lại khẩn cầu .

      "Được, vậy đến đó xem chút ." Nhược Khả Phi cũng muốn hiểu được vì sao Tiểu Vũ lại để ý đến chậu hoa kia như vậy.

      Khóe miệng Tiểu Vũ nở ra nụ cười có chút phức tạp.

      Đến Quảng Nguyên Tự, Tiểu Vũ ngồi xổm trước mặt hai bồn hoa, cười.

      "Chủ Nhân, người cảm thấy hoa này đẹp ?" Tiểu Vũ quay đầu nhìn Nhược Khả Phi trưng cầu ý kiến, cười sáng lạn.

      "Ừm, quả là thực hi hữu." Nhược Khả Phi ra cũng thấy hoa này xinh đẹp lắm.

      "Có biết , Chủ Nhân, hoa này thiếu chút nữa lấy mạng của nô tỳ đó." Tiểu Vũ lại quay đầu lại nhìn Tử Kim Cương nghiêm túc xong.

      "Sao?" Nhược Khả Phi đột nhiên cảm giác được có chuyện gì đó đúng, ánh mắt của Tiểu Vũ rất trước mắt kỳ quái, rất kỳ quái.

      "Chủ Nhân, có người, ngài ấy muốn gặp người." Tiểu Vũ ha ha cười.

      Trước mắt Nhược Khả Phi bỗng nhiên biến thành bắt đầu mơ hồ, thân mình cũng có chút mềm nhũn vô lực. Sao lại thế này? Mình bị hạ độc! Khi nào! Ai hạ độc? Tiểu Vũ?

      Tất cả đều biến thành bắt đầu mơ hồ, cuối cùng khắc sâu vào mi mắt là ánh mắt phức tạp kia của Tiểu Vũ. Dường như có thanh của vũ khí giao đấu kịch liệt.

      Tỉnh lại lần nữa, toàn thân đều thể nhúc nhích. Nơi nằm dường như xóc nảy vô cùng lợi hại. Ở, xe ngựa?

      "A, ngài tỉnh a?" Thanh của Tiểu Vũ quen thuộc truyền vào trong tai Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi xoay người lại, nhìn qua là Tiểu Vũ mỉm cười chính nhìn chằm chằm vào mình.

      "Ừm, tỉnh." Nhược Khả Phi thế này mới phát mình bị vài sợi dây tơ tằm gần như trong suốt cột lấy thân mình.

      "Phải làm như thế sao?" Tiểu Vũ nhìn Nhược Khả Phi nằm ở ghế ngồi săn sóc hỏi.

      "Ừm, cái tư thế này thoải mái." Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.

      Tiểu Vũ vội đỡ Nhược Khả Phi ngồi thẳng dậy.

      Tiếp theo, có thanh . Nhược Khả Phi chỉ nhìn Tiểu Vũ trước mắt gì thêm.

      "Ngươi, ngươi hỏi ta ngồi cái gì sao? Ngươi hỏi ta khi nào hạ độc sao? Ngươi tuyệt kỳ quái tại sao ta lại nhẩn ở bên cạnh ngươi lâu như vậy sao?" Tiểu Vũ liên tiếp đặt câu hỏi.

      Ánh mắt Nhược Khả Phi rơi vào chậu hoa Tử Kim Cương bên cạnh chân của Tiểu Vũ hề động.

      Tiểu Vũ theo ánh mắt Nhược Khả Phi nhìn xuống: "Ngươi nhìn cái gì?"

      "Ngắm hoa a." Nhược Khả Phi nhàng nở nụ cười, "Chúng ta phải ra khỏi thành sao?"

      "Ngươi! Ngươi hỏi ta tại sao lại phản bội ngươi sao?" Mắt Tiểu Vũ lạnh xuống, hiểm .

      "Ngươi có phản bội ta, bởi vì ngươi chưa từng nguyện ý trung thành với ta." Nhược Khả Phi nhìn kia bồn Tử Kim Cương lộ ra nụ cười kỳ quái.

      Đồng tử Tiểu Vũ nháy mắt phóng đại, trừng mắt nhìn người trước mắt .

      "Ngươi, là ai?" Nhược Khả Phi bình tĩnh nhìn người trước mắt, "Hoặc là, nên hỏi ngươi, ngươi là người của ai?"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Tiểu Vũ ngơ ngác lâu gì.

      "Ngươi là ai?" Nhược Khả Phi thản nhiên cười.

      Nhìn Nhược Khả Phi trước mắt lạnh như băng, Tiểu Vũ tự giác rùng mình cái. Bỗng nhiên lại : "Ta, đến bên cạnh người đến ngày hết hạn đó mới thôi, có phản bội người!" Ngữ khí vội vàng và phức tạp.

      "Ta biết." Đôi mắt Nhược Khả Phi trong suốt, "Bởi vì, đó là Tiểu Vũ khác."

      Tiểu Vũ há to miệng, nhìn người trước mắt chuyện kỳ quái.

      "Có ~~ Ý gì?" Tiểu Vũ có chút khó khăn hỏi thành tiếng.

      "Chiều sâu thôi miên." Nhược Khả Phi nở nụ cười khổ, " nghĩ tới, ở thế giới này lại có người lợi hại như vậy."

      "Cái gì chiều sâu thôi miên?" Tiểu Vũ khó hiểu nhìn Nhược Khả Phi trước mắt cười khổ, nàng ấy thế là có ý gì.

      "Lúc ngươi vừa đến Vương Phủ cũng bị thôi miên, chứng vũ cơ bình thường. Cho nên, ta mới phát . Bởi vì tất cả hành vi ngôn ngữ của ngươi đều là chân ." Nhược Khả Phi nhìn Tử Kim Cương bên chân của Tiểu Vũ thở dài, "Chẳng qua, ta ngờ thế giới này lại có người biết chiều sâu thôi miên. Mà mùi hương của đóa hoa đó, chính là thứ kích thích để trí nhớ của ngươi thức dậy.”

      Tiểu Vũ cái hiểu cái , chiều sâu thôi miên này rốt cuộc là có ý gì? Nhưng mùi hương của đóa hoa này làm cho mình nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

      "Ngươi, là người của ai?" Nhược Khả Phi nhàng nghiêng đầu mỉm cười nhìn vẻ mặt phức tạp của Tiểu Vũ trước mắt.

      "Chuyện này thể cho ngươi biết. Nhưng, ta có thể cho ngươi biết ta là ai." Tiểu Vũ mặt đừng hướng bên, chậm rãi ." Tên của ta là Lưu Ly. Là Tử sĩ. Bị chủ nhân tạm thời tiêu trừ trí nhớ đưa đến bên cạnh Thất vương gia làm vũ cơ. Sau đó, Thất vương gia đem ta đưa cho Cửu vương gia, chuyện kế tiếp ngươi cũng biết ." Tiểu Vũ, , là Lưu Ly ngắn gọn ra.

      "Lưu Ly?" Nhược Khả Phi nhàng nhớ kỹ tên này, "Tên, rất êm tai a." Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười sáng lạn .

      "Người, hận ta?" Lưu Ly lên tiếng xong, lại nở nụ cười khổ, nữ nhân trước mắt hận mình sao? Mình chỉ sợ ngay cả tư cách bị nàng hận đều có , nàng luôn luôn với dáng vẻ nhàn nhạt để ý như thế.

      "Hận? Khoan hãy đến, chẳng qua có oán ngươi chút là ." Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt, nhìn Lưu Ly kinh ngạc tiếp tục : "Ta vẫn chưa thông báo cho Vân ta có việc phải vắng nhà, sốt ruột đây."

      Lưu Ly mạnh mẽ cắn môi, biết nên cái gì cho phải.

      "Chiều sâu thôi miên a ~~~" Nhược Khả Phi nhàng nhớ kỹ mấy chữ này. lợi hại, dùng quân cờ này, lợi hại. Đem Lưu Ly hoàn toàn thôi miên để cho nàng ta quên mất mình là ai, lại đem nàng ta đưa đến Tề vương phủ, cuối cùng đưa tới Cửu vương phủ. Nhưng đây rốt cuộc là vì giám thị ai, là Thất vương gia hay là Cửu vương gia, hoặc là cả hai người? Sau khi nàng ngửi được mùi của Tử Kim Cương khôi phục trí nhớ lập tức liên hệ cùng chủ nhân chân chính, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Chẳng qua, khi trí nhớ bị mùi hương của Tử Kim Cương kích thích để xua tan thuật thôi miên người thường chịu nổi loại kích thích như thế này mà tử vong. Cho nên, ngày đó miệng Lưu Ly mới có thể phun máu tươi sao? Ít nhất thuyết minh chút, Lưu Ly phải người thường, cho nên mới có thể thừa nhận được kích thích này.

      Mình, lúc này đây đúng là quá sơ sót a. võ nghệ của Lưu Ly thoạt nhìn đơn giản, như vậy ở trong bóng tối còn có bao nhiêu người nữa đây? Lúc mình bị bắt có nghe thấy thanh của binh khí giao tiếp. Lưu Ly lại có thể có thể trước mắt Diêm Diễm cùng nhiều ảnh vệ như vậy mang mình . Người có thực lực như vậy, là ai?

      Chẳng lẽ? !

      ý niệm trong đầu ở trong đầu Nhược Khả Phi lên, Nhược Khả Phi há hốc mồm nhìn Lưu Ly: "Chủ Nhân của ngươi, muốn gặp ta?"

      "Đúng vậy, Chủ Nhân muốn gặp ngươi." Hai mắt Lưu Ly nhắm nghiền.

      "Nga, ?" Trong lòng Nhược Khả Phi dường như hiểu ra, thở dài, "Ta mệt mỏi, muốn ngủ."

      "Được." Lưu Ly cũng lời vô nghĩa, lấy cái gối, lót ra phía sau lưng Khả Phi.

      "Cám ơn." Nhược Khả Phi thản nhiên cười cười nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

      Lưu Ly cắn cắn môi dưới, phát ra tiếng thở dài gần như nghe được, cũng lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

      *****************************

      "Mộc Cách! Mộc Cách!" Hoàng thượng ngồi xổm dưới bàn sách giống như tìm kiếm cái gì.

      Mộc Cách lẳng lặng đứng ở bên cạnh: "Hoàng thượng?"

      "Có thấy cái bút lông sói mà trẫm thích nhất hay ?" Hoàng thượng chút hình tượng nằm đất.

      " có." Mộc Cách thản nhiên trả lời.

      " là kỳ quái, đâu mất rồi?" Hoàng thượng quỳ rạp mặt đất tìm kiếm khắp nơi.

      Mộc Cách đứng ở bên, trong mắt có chút ngạc nhiên, hoàng thượng tại lại có thể tìm cây viết, còn quỳ rạp mặt đất để tìm.

      "A nha, tìm được rồi." Hoàng thượng cầm lấy chiếc bút dính đầy bụi cười thoải mái, giống như tìm được món đồ chơi thích nhất: “Tuy có dính chút bụi, nhưng vẫn còn dùng được.”

      Mộc Cách nhàng thở dài, bất đắc dĩ nhìn người trước mắt.

      "Có biết ? Mộc Cách, trẫm mất món đồ chơi lâu, sắp trở về đây, đúng, là trẫm thả ra. Sau đó mang về thứ mà trẫm muốn gặp đây." Hoàng thượng đứng dậy, nhìn cây bút tay cười là thoải mái.

      Mộc Cách giật mình, chẳng biết tại sao, trong lòng lên cảm giác bất an.

      "Rất nhanh đến đây nha." Hoàng thượng cười ha hả, đem cất kỹ cây bút trong tay.

      Khi Nhược Khả Phi bị bí mật đưa đến hoàng cung là vài ngày sau.

      Nhược Khả Phi bị che kín hai mắt, nhưng đổi lại được cung nữ bí mật dẫn vào.

      "Ha ha, trẫm sớm muốn gặp ngươi." Hoàng thượng mỉm cười nhìn Khả Phi trước mắt tay vẫn bị trói như cũ.

      Nhược Khả Phi thản nhiên cười cười, khom người thi lễ: "Tham kiến hoàng thượng."

      "Chậc chậc ~~" Ánh mắt hoàng thượng rơi vào tay Nhược Khả Phi, lên phía trước tự tay cởi dây trói bằng tơ tằm trong suốt cho Nhược Khả Phi" ngại quá, người của trẫm lại vô lễ đến thế.”

      Tay được mở ra, Nhược Khả Phi nhàng xoa xoa cổ tay của mình.

      "Đúng rồi, ngươi cần lo lắng đứa trẻ Cửu nhi kia nha. Trẫm phái người cho biết ngươi ở nơi này làm khách của trẫm." Hoàng thượng cười đến thoải mái, "Còn có, ngươi a, tại sao lại nghĩ ra mấy thứ thần kì đó? Cung nỏ, nhiệt khí cầu, súng bắn đá? cho trẫm biết được ?"

      Nhược Khả Phi gật gật đầu nhàng : "Được." Nhưng tâm vẫn trầm xuống, Vân biết mình ở trong này rồi sao? Hi vọng làm ra những chuyện đúng. Bởi vì, tại, còn quá sớm.

      "Ha ha, vậy tốt quá." Hoàng thượng cười.

      "Bất quá, hoàng thượng, ngài có thể cho ta biết, người sử dụng thuật thôi miên với Lưu Ly là ai ?” Nhược Khả Phi vẫn còn có chút tò mò.

      "Thuật thôi miên?" Hoàng thượng bởi vì khẩu khí của Nhược Khả Phi mà tức giận, mà là khó hiểu trừng mắt nhìn nàng.

      "Chính là làm cho Lưu Ly quên chuyện trước kia." Nhược Khả Phi giải thích.

      "Nga? Người kia a, người kia chết." Hoàng thượng híp mắt cười rộ lên, "Trẫm để cho người ta giết rồi. Làm xong việc cần dùng nữa."a

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "À, như vậy." Nhược Khả Phi giật mình, gật gật đầu.

      "Mộc Cách, ngươi tới nhìn xem, đây là người chế tạo ra mấy thứ thần kì đó nha." Hoàng thượng cười, với Mộc Cách đứng bên .

      Nhược Khả Phi thế này mới chú ý tới bên cạnh còn có người khác.

      Đầu trọc, khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhuận như ngọc ngón tay mân mê Phật châu.

      Hòa thượng? Trong hoàng cung tại sao có thể có hòa thượng?

      Mộc Cách ngẩng đầu cùng Nhược Khả Phi ánh mắt chạm nhau.

      Liếc mắt cái, chỉ là cái liếc mắt. Hai người chỉ liếc nhau cái như vậy.

      Lại giống như qua ngàn năm.

      " nghiệt." Mộc Cách nhàng thản nhiên thốt ra hai chữ.

      Hoàng thượng sửng sốt.

      Nhược Khả Phi cũng giật mình.

      " nghiệt sao?" Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười kỳ quái.

      "Ha ha, Mộc Cách lại ngươi là nghiệt, còn trẫm là ma chướng đây." Hoàng thượng chỉ cười to, giống như Mộc Cách chuyện hài gì vui lắm vậy.

      Nhưng Nhược Khả Phi chỉ mỉm cười, gì.

      Mộc Cách? Người này gọi là Mộc Cách sao? ta đúng a.

      Nhược Khả Phi được an bài ở tại cung điện yên tĩnh trong hoàng cung. Cho phép nàng lại ở chung quanh, mà Tiểu Vũ trước kia là người của nàng, cũng chính là Lưu Ly thể có chút châm chọc.

      "Chủ Nhân, hoàng thượng rằng buổi trưa qua tìm ngài chơi cờ." Lưu Ly đứng ở bên nhàng với Nhược Khả Phi.

      "Ha ha, cần miễn cưỡng tiếp tục gọi ta Chủ Nhân ." Nhược Khả Phi nhìn cả vườn hoa nở rộ.

      ", miễn cưỡng." Lưu Ly rũ rèm mixuống, phức tạp .

      Nhược Khả Phi gì thêm, chỉ đứng dậy ra cửa, tới trong vườn.

      , bây giờ ở làm cái gì đấy? Biết mình bị phụ hoàng của mang phản ứng như thế nào?

      Buổi chiều.

      "Hoàng thượng, người thua." Thanh của Mộc Cách trong trẻo nhưng lạnh lùng có... Chút cảm tình nào nhàng vang lên.

      Hoàng thượng trừng mắt nhìn trước mắt, chờ đợi hề cử động. Chơi đến nửa chừng Mộc Cách ra như vậy. Lời Mộc Cách có sai .

      "Chơi thêm ván nữa!" Hoàng thượng nhanh tay nhanh chân sắp xếp lại bàn cờ.

      Nhược Khả Phi lộ vẻ gì cũng lẳng lặng thu hồi quân cờ.

      "Hoàng thượng, người thua." Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, mang theo cảm tình như cũ.

      "Lại chơi thêm ván nữa!" Ngữ khí là cam lòng như cũ.

      "Hoàng thượng, người lại thua rồi."

      . . . . . .

      Cũng biết rốt cuộc chơi bao nhiêu ván cờ, cũng biết lời của Mộc Cách rốt cuộc lập lại bao nhiêu lần.

      Hoàng thượng rốt cục ngừng lại: "Lần khác lại đến, trẫm tin, thắng được ngươi."

      Nhược Khả Phi mỉm cười gật đầu.

      "Bất quá, ngươi cùng Mộc Cách ai lợi hại hơn nhỉ?" Hoàng thượng đột nhiên giống như nhớ lại vấn đề.

      Mộc Cách lẳng lặng yên nhắm mắt lại gì thêm. Trước kia từng với hoàng thượng, mình có thể thắng , là bởi vì tâm mình hề nhiễm chút tà khí. Như vậy, trước mắt cũng như thế sao? Tâm cũng có thể chút tà khí nào sao?

      "Bất quá hôm nay trễ rồi, lần khác thử lần." Hoàng thượng đứng dậy, "Hôm nay quả tồi."

      Tiễn hoàng thượng cùng Mộc Cách , Nhược Khả Phi nhàng tựa vào bàn, nhàm chán nhìn bàn cờ đầy đen trắng.

      Nếu, tất cả trắng chính là trắng, đen chính là đen, rất đơn giản .

      Lưu Ly ngây ngốc nhìn Nhược Khả Phi đem quân cờ đầy bàn nắm ở trong tay, lại chậm rãi từ trong tay chảy xuống, rơi đầy mắt đất. Thanh tích táp vang bên tai dứt.

      "Lưu Ly." Thanh của Nhược Khả Phi linh hoạt kỳ ảo.

      "Có nô tỳ, Chủ Nhân." Lưu Ly nghiêng người thi lễ.

      "Ngươi, cho rằng thế giới này là màu gì?" Nhược Khả Phi nhìn những quân cờ đen trắng đầy đất lơ đãng hỏi.

      "Trắng đen, đúng, màu sắc gì cũng có." Lưu Ly cũng nhìn những quân cờ đất trước tiên là về đen trắng, tiếp theo lại sửa miệng.

      "Thế giới này a, là màu gì nhỉ?" Nhược Khả Phi đem quân cờ cuối cùng tay thả rơi mặt đất. Màu đen? Màu xám? Màu sắc rực rỡ? Hay là màu?

      "Đúng rồi." Nhược Khả Phi chợt nhớ tới cái gì, xoay người nhìn Lưu Ly , "Có thể giúp ta việc ?"

      "Chủ Nhân xin phân phó." Lưu Ly cúi đầu.

      "Có thể, báo với Diêm Diễm, bảo ở bên cạnh Vương gia hai năm, chỉ cần hai năm là được rồi." Nhược Khả Phi cụp mắt xuống.

      Lưu Ly cúi đầu, sau lúc lâu gì.

      " Rất khó khăn cho ngươi sao?" Nhược Khả Phi ngồi xổm người xuống, nhặt lên con cờ, thở dài , "Vậy coi như chưa ."

      ", khó khăn." Lưu Ly đột nhiên lên tiếng, " nhắn giúp ngài."

      " ?" Nhược Khả Phi xoay đầu nhìn Lưu Ly nở nụ cười, "Cám ơn ngươi."

      Lưu Ly chạm phải đôi mắt trong suốt của Nhược Khả Phi, trong lòng trận run rẩy, vội vã từ chối dời ánh mắt: ", cần ."

      Màn đêm buông xuống.

      góc sáng sủa trong hoàng cung.

      Nhược Khả Phi nhìn hoàng cung xa hoa này, khẽ thở dài cái. Nơi này, mình phải đợi cho đến khi nào đây?

      "Ai nha, tiểu điên tử, nàng than thở tức giận gì thế?" thanh quen thuộc vang ở bên tai Nhược Khả Phi, còn có gương mặt xem ra quen thuộc bỗng nhiên xuất ở trước mặt Nhược Khả Phi.

      " to gan a, thái tử điện hạ, lại có thể ban đêm dám xông vào hoàng cung sao." Nhược Khả Phi gặp được"Người quen" lại lộ ra tươi cười. Trong lòng có chút cảm giác là lạ. Dù sao cũng là người đầu tiên mà mình biết từ khi vào hoàng cung đến giờ.

      "Ha ha. Ngươi là lo lắng cho bản thái tử sao?" Hiên Viên Phong cười cổ quái, lại còn mang theo chút cao hứng. có thể ở trong này gặp được nàng. nghĩ tới phụ hoàng có thể đem nàng chộp tới. Bất kể như thế nào, mình ở nơi này gặp được nàng, nhiều ngày gặp, dường như hấp dẫn nhiều hơn chút a.

      "Nàng, trở nên rất đẹp." Hiên Viên Phong lỗ mãng , định vươn tay ra vuốt lên mặt Nhược Khả Phi.

      "Thái tử điện hạ, ngài vẫn thay đổi a. Vẫn luôn vô sỉ, biết xấu hổ như thế."Nhược Khả Phi cười sáng lạn, tay lại dùng lực đánh bay tay của Hiên Viên Phong ra.

      "A? đúng là lưu tình . Đau quá a."Hiên Viên Phong xoa xoa bàn tay hơi đau. là, hổ là tiểu điên tử, lúc mắng chửi người lại mê hoặc đến như thế.

      "Thái tử điện hạ tới nơi này làm gì?"Nhược Khả Phi lạnh lùng nhìn Hiên Viên Phong, " phải vì những câu này chứ."

      "Kỳ , muốn đến giết nàng." Hiên Viên Phong nghiêm túc trả lời, "Có chút hối hận vì sao giết nàng sớm chút."

      "Nga, vậy bây giờ sao?" Nhược Khả Phi nhìn người tuấn mỹ tà mị phía trước mắt, trong ánh mắt lóe lên nguy hiểm khiếp người.

      " tại, còn có ý nghĩa gì nữa." Hiên Viên Phong bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm của Nhược Khả Phi, khiến cho Nhược Khả Phi nhìn vào mắt của , gằn từng tiếng ràng , "Nàng là đáng chết, lại tạo ra được nhiều thứ như vậy."

      "Cho nên?" Mắt Nhược Khả Phi lạnh lùng nhìn người trước mắt.

      Trả lời của nàng cũng là đôi môi mềm mại ấm nóng dán lên môi của nàng.

      Nhược Khả Phi vung tay lên, nhưng lại bị Hiên Viên Phong sớm hơn bước bắt lấy.

      lâu sau, Hiên Viên Phong mới buông Nhược Khả Phi ra.

      "Nàng đáng chết, ta cũng cho nàng chết." Hiên Viên Phong cười, "Ta muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy, xem ta tiêu diệt như thế nào."

      Nhược Khả Phi gì, ánh mắt lại lạnh như hàn băng.

      "Nàng, đúng ?" Hiên Viên Phong ngừng cười, thản nhiên , "Người như nàng, sao có thể có tình ? Cũng giống như ta, nàng có tình , cũng cần tình ."

      "Ta, phải ngươi." Nhược Khả Phi chỉ lạnh lùng thốt lên câu.

      "Ha ha." Hai tay Hiên Viên Phong đặt ở tường, đem Nhược Khả Phi vây ở vách tường cùng giữa hai tay của , ánh mắt của hai người đối diện nhau, "Ngươi phải ta, nhưng, ngươi cùng ta cũng là giống nhau . Đến bên cạnh ta, như thế nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :