1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng
      Chương 82.3

      Người phía dưới nghị luận.

      "Trời ạ, mau nhìn, bay lên rồi!"

      "Ta phải nằm mơ a."

      "Đau quá, sao , ngươi nhéo ta làm cái gì?"

      "Ta là muốn xác nhận chút ta phải là nằm mơ."

      "Vậy ngươi tự nhéo chính ngươi được rồi a! Bệnh thần kinh!"

      Mà đứng ở nhiệt khí cầu Tiểu Vũ sớm hô to gọi . Có kinh ngạc, có thể tin được, còn có chút cảm giác nhất thời đón nhận nổi .

      Theo nhiệt khí cầu lên cao, sợ hãi của Tiểu Vũ cũng càng lúc càng lớn. Cao như vậy té xuống, dù cho võ công có cao cũng thể cứu a.

      Mạc Ngôn lại hưng phấn cứ mãi ồn ào: " bé con, ngươi mới là thiên tài chân chính a. Lại có thể có thể phát minh ra thứ cần khinh công cũng có thể bay trời, còn bay cao như vậy."

      Hiên Viên Vân lại thản nhiên nở nụ cười. làm được. Kỳ tích có thể sáng tạo.

      Trước mặt mọi người, người chịu trách nhiệm giảm bếp lò chậm rãi hạ lửa từ từ hạ xuống mặt đất, Tiểu Vũ ói đến mức sắp phu cả mật ra. Thề bao giờ ngồi lên vật này nữa.

      Sau khi bay thử thành công, Hiên Viên Vân lập tức sai người các nơi gia công chế tác vận chuyển đến Lí Huyền, lại chuẩn bị mời tất cả thương nhân, phú thương và quan viên ở Hứa Thành, Hoa Thành cùng Ôn thành đến xem. . Cũng tuyên bố khai thông mậu dịch hai nước sau mở dịch vụ vận chuyển.

      Đợi khi Tiểu Vũ ra khỏi phòng, Nhược Khả Phi từ từ tiến lên. Mỗi bước, hoảng sợ trong mắt Đỗ Vũ liền tăng thêm phần. Nước mắt lại ngăn được chảy xuống.

      "Ngươi vẫn khóc, đối với đứa trong bụng ngươi tốt." Nhược Khả Phi lạnh lùng , "Lại tiếp tục khóc, về sau sinh hạ ra, chừng là thai chết."

      câu làm Đỗ Vũ kinh hãi lập tức ngừng khóc, đưa tay gắt gao che kín bụng của mình. Khuôn mặt hoảng sợ cùng sợ hãi, liều mạng lắc đầu, trong mắt lại tràn đầy sâu cầu xin.

      "Ngươi yên tâm, ta tới đây phải vì muốn lấy hài tử của ngươi." Nhược Khả Phi thản nhiên cười đứng ở của đối diện Đỗ Vũ, giọng mỉa mai , "Ta dường như là người nhàm chán như vậy sao?"

      Đỗ Vũ giật mình, tiếp theo trong mắt đột nhiên dâng lên trận mừng như điên. Nàng phải đến xoá sạch con của mình , may mắn, phải.

      "Ngươi, kỳ rất hạnh phúc." Nhược Khả Phi bỗng nhiên ra câu kì lạ.

      Đỗ Vũ lại giật mình, Nhược Khả Phi thế là có ý gì.

      "Nam nhân của ngươi, vì ngươi cái gì cũng đều nguyện ý làm. Thậm chí là vứt bỏ mạng của mình." Nhược Khả Phi cần hỏi cũng biết cảnh tượng thảm thiết của Tử Vô phải làm .

      Đoạn đối thoại làm cho thần sắc Đỗ Vũ lại khẩn trương lên. , rốt cuộc thế nào? Mình tại sao đều hỏi ra tin tức.

      " có chết, ngươi yên tâm." Nhược Khả Phi cười, "Ngày mai các ngươi gặp mặt, đến lúc đó tự ngươi hỏi ."

      Đỗ Vũ kinh ngạc nhìn Nhược Khả Phi trước mắt có vẻ đơn , há miệng thở dốc nhưng có phát ra bất kỳ thanh nào.

      "Ngươi, thực đáng thương, cũng thực đáng buồn." Nhược Khả Phi đứng dậy chuẩn bị rời , kỳ chính nàng cũng biết vì sao đến đây với nàng ta những lời này."Nhưng cũng rất hạnh phúc , có người vì ngươi mà quan tâm bất cứ thứ gì."

      Nhược Khả Phi xong, bước chân liền chuẩn bị rời . Lại cảm giác được ống tay áo bị túm lấy.

      Đỗ Vũ hướng Nhược Khả Phi gật gật đầu, ý bảo nàng cần . Thấy Nhược Khả Phi hề cử động, thế này mới chạy đến bên cạnh bàn thượng cầm bút lên, chấm mực rất nhanh viết chữ. Đợi viết sau khi xong, giơ lên cho Nhược Khả Phi xem, Nhược Khả Phi nhìn thấy những chữ ở đó sửng sốt, sau lúc lâu gì.

      Phía viết ràng: Cám ơn. Kỳ ngươi cũng rất hạnh phúc. Nếu ngươi gặp chuyện may, Vương gia cũng vì ngươi cái gì cũng cần.

      Nhược Khả Phi si ngốc nhìn hàng chữ này giấy hề động.

      lâu sau, cụp mắt xuống nở nụ cười.

      Bản thân tìm đến nàng ta, nhưng ra là có chút hâm mộ a, hoặc là còn có chút đố kỵ?

      Nhưng mình hâm mộ những thứ gì, và đố kỵ những thứ gì đây? là buồn cười.

      Đúng vậy a, mình cũng rất hạnh phúc . Nếu mình xảy ra chuyện, Vân cũng để ý bất cứ chuyện gì a.

      "Ha ha." Nhược Khả Phi cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt kiên nghị của Đỗ Vũ, nhàng mở miệng, "Nếu chết, ngươi mang theo đứa sống sót, hay là cùng đứa cùng chết xuống địa ngục tìm ?"

      Đỗ Vũ sửng sốt, hiển nhiên nghĩ tới Nhược Khả Phi có thể hỏi như vậy.

      "Ngày kia, ngươi chuyển qua địa phương khác ở. Hảo hảo nuôi đứa trong bụng ngươi ." Nhược Khả Phi chờ Đỗ Vũ trả lời, bỏ lại câu, ra khỏi phòng.

      Đỗ Vũ đứng ở tại chỗ, vuốt vuốt bụng vẫn chưa nổi lên , mặt tất cả đều là phức tạp. Hiển nhiên vẫn suy nghĩ mãi câu hỏi của Nhược Khả Phi. Trong lòng còn có chút an ủi, xem ra, mình và đứa , còn có đều tạm thời có việc gì . Nhưng rốt cuộc làm cái gì mới tranh thủ đến như vậy? khờ a, tại sao còn quay lại tìm mình. Mình trước kia bị quyền lực che hai mắt của mình, vẫn luôn được dạy dỗ hảo hảo lợi dụng mỹ mạo cùng thân thể của mình để chiếm được sủng ái của Vương gia, như vậy con đường của mình mới có thể lâu dài. Mới có thể muốn cái gì được cái ấy. Còn có những lời mà Hoàng Hậu dặn dò phải xem như lệnh trời, nhất định cho là đúng.

      Nhưng, như thế sao? Sau buổi tối nàng bị trúng độc, mỗi ngày ,mỗi buổi tối mình bàng hoàng sợ hãi, có ai đến xem quá liếc mắt nhìn mình cái. Ngay cả Hoàng Hậu cũng bỏ rơi mình.

      Mình muốn là cái gì? Y phục hoa lệ? Thức ăn ngon miệng? Hay là quyền lợi nữ chủ nhân Vương Phủ. Bản thân có muốn những thứ này ? Hay là Hoàng Hậu cùng mẫu thân vẫn muốn ? Tịch mịch, sợ hãi, bi ai, đau lòng, những ngày đó đến nay rốt cuộc hiểu , đây cũng phải là thứ mình muốn . Mình muốn , lại có thể chỉ là tình vô cùng đơn giản , thầm nghĩ có người toàn tâm toàn ý đối tốt với chính mình. Đáng tiếc, đây là xa xỉ. Mãi đến khi gặp . mặt Đỗ Vũ dần dần lộ ra nụ cười ôn nhu . Sườn phi? Chẳng qua là xưng hô buồn cười. Nữ nhân vẫn đạm mạc kia, trong lòng Vương gia chỉ có nàng. Mình là ghen tị a. tại, cái loại cảm giác này vô ảnh vô tung. biến mất

      Chỉ là bởi vì, mình có , còn có . Đỗ Vũ vuốt bụngcủa mình, lộ ra mỉm cười.

      Nhược Khả Phi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy biểu tình của Tiểu Vũ có chút kỳ quái.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất Dạ Sủng Cơ Chương 83
      Edit: Quảng Hằng

      "Phi nhi, nàng dịch vụ vận chuyển này tên là gì mới hay?" Hiên Viên Vân hưng phấn nhìn Mạc Ngôn chỉ huy bọn hạ nhân khuân vác này nọ, mỉm cười hỏi Nhược Khả Phi.
      Nhược Khả Phi mở to mắt nhìn, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười kỳ quái, toát ra câu: "Gọi là Bưu Chính Chuyển Phát nhanh, như thế nào?"
      Hiên Viên Vân nghe thấy tên này kỳ cục, nhưng vẫn gật gật đầu: "Được, Phi nhi đồng ý là được."
      Từ nay về sau, Bưu Chính Chuyển Phát này vận hành ở bổn quốc, , thậm chí đều truyền khắp toàn bộ thế giới. Sau đó, từng có người muốn trộm cái này. Nhưng phát bắt những người công nhân này đều chỉ là trong những người làm phụ bên ngoài. Tất cả trình tự làm việc đều là từng nhóm phân người chế tác. Người biết mấu chốt trình tự cuối cùng là tâm phúc của Cửu vương gia. Mạc Ngôn được ghi vào sử sách chỉ bởi vì chế tạo ra vũ khí có lực sát thương rất mạnh, còn có chính là chỗ tạo ra nhiệt khí cầu phúc cho dân. Sau đó tội lớn hơn công, hay công lớn hơn tội, vẫn luôn là chủ đề để người đời sau tranh luận.
      Rất nhanh, rất nhiều nhiệt khí cầu trong thời gian ngắn nhất được chế tạo.
      Hiên Viên Vân phát ra thiếp mời, mời tất cả những quan viên và thương nhân, phú thương trong ba thành gần đó đến Lí Huyền.
      "Hôm nay mời mọi người , là có chuyện muốn tuyên bố với mọi người. Từ nay về sau quốc gia của ta cùng Bắc Lăng quốc liên hệ mậu dịch. Dùng nhiệt khí cầu này để vận chuyển, ngày qua và lại lần.” Thanh của Hiên Viên Vân vang lên đất bằng trống trải.
      Ngại thân phận của Hiên Viên Vân, mọi người gì thêm, mặt tuy nhiên cũng lộ ra biểu tình tin. Thậm chí có người cúi đầu lộ ra vẻ nhạo báng. Cửu vương gia phải nổi điên chứ? Dãy núi kia mọi người đều biết, chỉ có dựa vào bộ để vượt qua nó, cũng phải mất thời gian ba ngày, vậy mà bây giờ là chỉ cần ngày qua lại mỗi bên lần? !
      Hiên Viên Vân cũng lời vô nghĩa, trực tiếp tuyên bố xuất phát, sau đó cười : " Nếu mọi người tin, tại liền thí nghiệm chút. biết có vị nào muốn tự mình thể nghiệm chút ?"
      Mọi người miễn cưỡng , người nào dám lên tiếng.
      "Tôi !" thanh áp đảo mọi người, có người bước tiến lên.
      Là Triệu Quá! Con trai độc nhất của thủ phủ Hứa Thành!
      Nhất thời, trong đám người vang lên tiếng bàn luận sôi nổi,
      "Tốt, rất can đảm." Hiên Viên Vân gật gật đầu, đương nhiên đồng ý, "Nếu về sau là mua bán của Triệu gia, phí chuyên chở toàn bộ giảm ba phần."
      Triệu Quá gật đầu cười cám ơn Hiên Viên Vân rồi mới cùng thợ điều khiển lên nhiệt khí cầu.
      "Các vị thỉnh xem qua, những vật này là đặc sản của Hứa Thành chúng ta, mà đặc sản nước Bắc Lăng mọi người đều biết là đồ sứ, nhất là phường đồ sứ Hồng Thành của nước Bắc Lăng, bên trong có bất kỳ đồ sứ nào, mà người ba người cũng giấu diễm bất cứ món đồ sứ nào. Như vậy chúng ta cùng nhau ở chỗ này chờ đến chạng vạng, xem mỗi người đều mang về món đồ sứ." Quản gia của Hiên Viên Vân lớn tiếng tuyên bố. Mọi người cũng đều tiến lên kiểm tra xác nhận.
      Ra lệnh tiếng, nhiệt khí cầu chậm rãi lên . Những người dưới đất ồn ào hẳn lên, thậm chí có gia quyến của phú thương hét ầm lêm.
      nhiệt khí cầu Triệu Quá là lần đầu tiên lên , tuy rằng cực lực đè nén tâm tình của mình, nhưng vẫn là khó tránh khỏi lên tiếng kinh hô. bầu trời, nghe cằm của rất nhiều người bởi vì mở ra lâu quá mà đau nhức vài ngày, còn có người bởi vì con mắt trừng lâu quá lớn, mà chảy nước mắt hai ngày, còn có người đem đùi của mình nhéo đến sưng đỏ chịu nổi. Rung động, rung động gì sánh kịp.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng
      Càng rung động hơn cũng là ở chạng vạng.
      Khi Triệu Quá cầm giấy nhập quan của nước Bắc Lăng cùng bộ đồ sứ trở về, những người này toàn bộ ngơ ngác há hốc mồm. Có người hối hận đến chết được, tại sao buổi sáng phải là mình đứng ra thử nghiệm. Cũng có người sốt ruột đến gặp Hiên Viên Vân đến phí chuyên chở. Tài nguyên và kinh tế nước Bắc Lăng cũng chỉ có những món đồ sứ đơn giản như vậy.
      Sắc mặt của Triệu Quá có chút tái nhợt, lại che dấu được hưng phấn cùng cuồng nhiệt trong mắt. Triệu gia sớm muốn mở rộng mua bán rồi, nhưng vẫn bất hạnh đường . tại chẳng những có thể qua lại rất nhanh biên giới giữa hai nước, mà mình còn được hưởng giảm bớt ba phần phí chuyên chở, đây là loại may mắn đến mức nào.
      Mọi người từ quản gia trong miệng biết được dịch vụ vận chuyển này tên: Bưu Chính Chuyển Phát. Tuy rằng tên rất kỳ quái, nhưng những chuyện này quan trọng. ai biết tên này có nghĩa gì, Nhược Khả Phi muốn lấy tên là chuyển phát Liên Bang, nhưng ngẫm lại mình là người Trung Quốc, vẫn là lấy tên Bưu Chính Chuyển Phát hay hơn.
      Tiếp theo sau quản gia lớn tiếng tuyên bố tốc độ cùng tải trọng của nhiệt khí cầu. Khi vừa tuyên bố xong, những phú thương phía dưới sắc mặt mỗi người đều giống nhau. Đều nghĩ tới vật này xuất , làm chấn động đến việc kinh doanh tại của bọn họ.
      Về sau những thương nhân có mặt tại đây, nếu muốn vận chuyển ít hàng hóa, hoặc là văn thư, thư tín quan trọng. Hoặc vật phẩm quan trọng gì đó, là có thể phó thác cho Bưu Chính Chuyển Phát của Hiên Viên Vân. Di chuyển bầu trời, thứ nhất là tốc độ nhanh, hai là an toàn, có đạo tặc đánh cướp. Chỉ cần thời tiết sáng sủa, tự nhiên đường thông suốt.
      Ở trong thời gian ngắn ngủn đến hai năm, Thành nơi biên giới từ chỗ thưa thớt vắng vẻ ít người, nhanh chóng phồn vinh phát đạt . trở thành tòa thành văn minh lớn nhất ở Hứa Thành thậm chí cả nước. Thương nhân nối liền dứt tiến đến đầu tư, quan hệ ngoại giao cùng nước Bắc Lăng.
      Nhưng, người đời sau ai biết đến tên của Nhược Khả Phi. Chỉ biết đến tên thiên tài Mạc Ngôn mà thôi. Chỉ có vài người biết đây rốt cuộc là bởi vì sao.
      Mà sau khi nhiệt khí cầu bay thử thành công qua nước Bắc Lăng, tin tức liền truyền đến hoàng cung trước tiên.
      "Wow, Mộc Cách, ngươi xem ngươi xem, nghĩ tới lại có thể làm ra vật như vậy." Hai mắt Hoàng thượng tỏa ánh sáng, kích động thôi, nhìn bản vẽ thám tử mang về đến, hưng phấn có chút hí hửng.
      Mộc Cách chỉ bình tĩnh nhìn bản vẽ, nhưng vẫn thể che dấu kinh hãi ở trong mắt. Dù sao đây cũng vượt qua nhận biết của người ở thế giới tại này.
      "Mộc Cách, ngươi xem, nếu là dùng vật này, quả có thể bay qua vách núi kia, hơn nữa thành công mang những thứ từ bên kia về đến." Trong mắt Hoàng thượng trừ bỏ hưng phấn còn có cảm xúc khác, "Mấy thứ này còn có thể làm cái gì đây? Đúng rồi, có thể đem người chuyển đến phía sau quân địch. Ha ha ha ha ~" Trong mắt hoàng thượng lên vẻ khát máu.
      Mi mắt Mộc Cách khẽ nhúc nhích, cụp xuống, gì.
      "Ha ha, ngươi thái tử có thể nghĩ đến điểm này hay ?" Hoàng thượng hưng phấn mở to mắt, "Ngươi làm như thế nào đây? Phái người trộm kỹ thuật này hay là phá hủy?"
      "Hoàng thượng, đừng để tâm ma mê hoặc ý chí." Trong mắt Mộc Cách có chút lo lắng. Hoàng thượng như thế này là lần đầu tiên ông nhìn thấy. Gần như có chút cuồng dại điên cuồng. Nhìn thấy những thứ này, lại có thể rất nhanh liên tưởng đến chiến tranh cùng giết chóc. Ma! Hoàn toàn là ma!
      "Ngươi phải vẫn luôn trẫm chính là ma sao? Còn có thể bị ma nào khác bị lạc tâm trí sao?" Hoàng thượng cười lạnh lùng, nhìn bản vẽ bàn bỗng nhiên , "Ngươi xem, trẫm đem người kia về hoàng cung có được ? Trẫm đúng là muốn gặp nàng."
      " thể, hoàng thượng." Mộc Cách nhíu mi. Có thể làm ra vậy như thế này, trừ bỏ còn có thể là gì? cùng ma hợp lại, thiên hạ đại loạn, tuyệt đối thể!
      "Quên , trẫm cũng chỉ là thôi, bây giờ vẫn chưa đến thời cơ." Hoàng thượng cầm bản vẽ lên, bước đến cửa sổ xem tỉ mỉ cẩn thận từng chi tiết, lẩm bẩm ,"Trẫm cũng muốn được ngồi lần thứ này bay trời. Mộc Cách, ngươi có muốn ngồi ?"
      Trả lời hoàng thượng là hoàn toàn yên tĩnh.
      Hôm nay, Nhược Khả Phi lại nổi lên cuộc sống sâu gạo. Ăn cơm, ngủ, ghé vào hoa viên trong đình ngẩn người. Chơi cờ còn lí thú nữa.
      "Chủ Nhân, ngươi có phải thực nhàm chán a hay ?" Tiểu Vũ bước đến gần lấy lòng hỏi.
      Nhược Khả Phi mắt liếc Tiểu Vũ: "Rất ràng sao?"
      "Đúng vậy a, rất ràng." Tiểu Vũ cười rộ lên."Nếu chúng ta xem hội hoa xuân . tại ở Quảng Nguyên Tự bên cạnh Hứa Thành mở hội hoa xuân nha."
      Nhược Khả Phi thế này mới nhớ đến tại là mùa xuân, cũng đến mùa hoa mai, tại mùa xuân đóa hoa nở rộ.
      "Nga, được, ra ngoài nhìn xem." Nhược Khả Phi đứng dậy, cứ mãi ở trong vương phủ quả cũng rất buồn.
      "Nghe còn có hai chậu Dạ Hoa được chuyển từ Nam đảo đến đây." Biểu tình mặt Tiểu Vũ tất cả đều là tò mò .
      "Khi nào ngươi biết thứ này?" Nhược Khả Phi thuận miệng hỏi.
      "Nữ nhân đều thích hoa a."Tiểu Vũ trả lời đương nhiên.
      "Nha."Nhược Khả Phi chỉ là a tiếng, có cảm tưởng nhiều lắm. Nữ nhân đều thích hoa sao?
      Mang theo Diêm Diễm, ba người ra cửa về hướng Quảng Nguyên Tự.
      Ngoài cửa Quảng Nguyên Tự quả nhiên phi thường náo nhiệt, mọi người tới lui, vui vẻ ra mặt . Có người từ Quảng Nguyên Tự ra, trong tay cầm hoa mới mua được.
      Từng trận hương thơm tràn ngập lại đây. Quá thơm rồi, Nhược Khả Phi hơi hơi nhíu nhíu mày.
      "Chủ Nhân, nghe hai bồn kỳ hoa kia ngay tại hậu viện. Mau tới mau tới." Tiểu Vũ ở phía trước cao hứng ngoắc tay.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']']Edit: Quảng Hằng

      ']']
      <img class="alignnone size-full wp-image-9658" title="26" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/26.jpg" width="590" height="442" />





      Ba người vào hậu viện, bên trong cũng rất im lặng, người lại thưa thớt.





      "Kỳ quái, giống như những người này đối với hai bồn hoa kia có gì hứng thú a." Tiểu Vũ nhìn vẻ thất vọng của người mới ngang qua, suy đoán như thế.





      Khi Nhược Khả Phi nhìn thấy chậu hoa kia lắp bắp kinh hãi, lại là Tử Kim Cương! Tử Kim Cương, là thủy tiên xanh ở Ấn Độ biến dị. Hoa, chính giữa đỏ hồng, phiến lá màu xanh biếc, mặt trái hơi màu đỏ nhạt, lá hình tròn hoặc hình trứng. Ở chỗ nối tiếp của phiến lá cùng cuống lá thiếu nứt ra, sinh ra nhành thủy tiên . Khi lá mặt già úa héo rũ nhành cây này sinh trưởng nhanh chóng thành thân cây độc lập, có thể dùng để gây giống thêm. Đóa hoa đứng thẳng nổi lên mặt nước buổi sáng nở hoa, buổi chiều khép kín, hoa có hương rất thơm.


      Loại hoa này ở thế giới của mình lúc trước rất quý báu và rất thưa thớt. Càng tới gần nơi này hương thơm mê hoặc của đóa hoa càng ngày càng đậm.


      Tiểu Vũ tò mò ngồi xổm trước hai bồn hoa trước mặt: "Kỳ quái , sống dưới nước a." Bất quá, hình dạng đóa hoa này quả thể nào xuất chúng, khó trách những người đó hâm dáng mộ danh tiếng mà đến lại thất vọng mà về. Hoa đến từ Nam đảo là như vậy sao? có gì đặc biệt a.





      Nhược Khả Phi đứng ở bên vẫn suy nghĩ, Nam đảo theo như lời của bọn họ là nơi nào? Chẳng lẽ là cùng loại địa phương với Ấn Độ ở đại? muốn xem thử, bỗng nhiên cảm nhận trận gió lạnh ở phía sau. Có sát khí!





      Nhược Khả Phi kinh ngạc, thích khách sao? Lúc này lại là thích khách gì đây?





      đợi Nhược Khả Phi quay đầu, chỉ nghe thương tiếng. Có thanh của binh khí giao tiếp cùng chỗ.





      thanh của Diêm Diễm kia lạnh như băng truyền đến trong tai Nhược Khả Phi: "Ngươi, muốn chết sao?"





      Nhược Khả Phi kinh ngạc quay đầu, lại phát bóng dáng màu xanh nhạt rút kiếm giao thủ cùng Diêm Diễm.





      "Ai nha, Diêm Vương, tại sao huynh có thể người ta như vậy? Người ta là vất vả mới tìm được huynh a." Nữ nhân mặc bộ y phục màu lục nhạt nũng nịu trách cứ, sát khí nhất thời biến mất vô ảnh vô tung.





      " cần ngươi tới tìm." Diêm Diễm mặt lạnh, nhìn nữ tử trước mắt thu hồi kiếm, mình cũng thu trở về.





      "Nhưng người ta nhớ huynh a." Nữ nhân mặc bộ y phục màu lục nhạt thuận theo, buông tha sát vào .





      "Hạ Bích Linh, ngươi muốn tay ngươi đột nhiên đứt rời nên thành chút." Ánh mắt Diêm Diễm lạnh như băng, nhìn người cố sống chết ôm chặt lấy cánh tay của mình lạnh lùng , ngữ khí nghiêm nghị cùng ánh mắt làm cho tim Hạ Bích Linh đập nhanh trận, hiểu được người trước mắt tuyệt đối phải đùa.





      Hạ Bích Linh ngượng ngùng thu tay lại thế này mới : "Người ta là nhớ huynh nữa a."





      Diêm Diễm mắt lạnh nhìn nữ tử trước mắt, nhớ mình? Nhớ mình nên đầu tiên là ra tay tập kích nàng, xem mình là ngu ngốc sao?





      "Ai nha, huynh đừng nhìn người ta như vậy." Hạ Bích Linh hắc hắc cười gượng , " sai, người ta là được người ủy thác tới lấy tánh mạng của nàng, nhưng người ta cũng biết nàng là chủ nhân của huynh a. Cái này tốt, tìm được huynh rồi." Hạ Bích Linh dường như vô cùng cao hứng thấy được Diêm Diễm lúc này.





      Nhược Khả Phi nhìn nữ nhân trước mắt vẫn cứ thế chuyện , người nàng lộ ra mùi máu tanh nồng đậm. Chỉ có trải qua chân chính giết chóc mới có sát khí nồng đậm đến thế . Nàng cùng Diêm Diễm là quan hệ như thế nào, ánh mắt hào hứng nóng bỏng của nàng ta khi nhìn Diêm Diễm cũng phải giả vờ. Người theo đuổi Diêm Diễm? Ý nghĩ này nhảy vào trong đầu Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi cũng hoảng sợ. Gương mặt như sắp giết người của Diêm Diễm cũng có người nhiệt tình theo đuổi như thế? Đáng tiếc nhìn biểu tình đối lập của hai người quá nhiều , chỉ sợ hai người là cố tình người vô ý.











      "Gặp được Vô Hồn ta hỏi , còn cho ta biết chứ. Hừ, lần này tốt lắm, tự mình tìm được huynh." Hạ Bích Linh cười sáng lạn và đắc ý.





      " có nghĩa vụ cho ngươi biết, " Đáy mắt Diêm Diễm có chút chán ghét. Hiển nhiên đối với nữ nhân trước mắt là chán ghét.





      "A, đáng ghét, cũng như vậy a." Hạ Bích Linh nhíu mày bất mãn , "Từ lần trước huynh thua bài cùng Ảm Đạm hoàn toàn biến mất. Người ta tìm khắp nơi nhưng có cách nào tìm được huynh.”





      Nhược Khả Phi há to miệng. Lần đó tại quán lẩu thấy có đồng nào, ra là bị Ảm Đạm thắng hết tiền rồi. Nhưng nghĩ sao cũng nghĩ ra hai người này lại đánh bạc. Xác thực mà tin Diêm Diễm cũng đánh bạc.


      "Ngươi câm miệng cho ta, biến nhanh chút, biến mất ở trước mặt ta." Ánh mắt Diêm Diễm lộ ra thần sắc bạo ngược . Nữ nhân ngu xuẩn này, luôn những lời dư thừa vô nghĩa, nếu phải lúc trước tên khốn Ảm Đạm kia lừa gạt mình, mình cùng đánh cá sao? Càng giận là tên khốn kia lại có thể thắng hoàn toàn! Chẵng những thắng mình, còn trói mình giống như cái bánh chưng ném ra khỏi cửa, tên hỗn đản này, ỷ vào võ công của mình cao liền xằng bậy. Càng giận là, xú nữ nhân này lại còn ra, còn ra ở trước mặt của nàng!





      "A?" Hạ Bích Linh thái độ Diêm Diễm đột nhiên được tự nhiên như vậy, rốt cuộc là sao lại thế này. Trước kia tuy rằng cũng chán ghét mình, nhưng là có sát khí nặng như vậy, "Tại sao lại đối với người ta như vậy a, người ta tìm huynh dễ dàng ."





      "Cút!" Diêm Diễm dư thừa, lạnh lùng phun ra chữ sau đó huơ kiếm về hướng nàng.





      "Chán ghét, tại sao huynh đối với người ta như vậy?" Khẩu khí Hạ Bích Linh uể oải, mặt có cảm giác bị thất bại, giống như sớm thành thói quen thái độ của Diêm Diễm đối với nàng như thế.





      "Ngươi, muốn chết sao?" Diêm Diễm dư thừa.





      " là, vậy mà người ta nhớ huynh đến như vậy. Hôm nay sao huynh lại tức giận đến như vậy, lần khác lại tới tìm huynh." Hạ Bích Linh hạ mị nhãn, biến mất ngay tại chỗ.





      "Nàng, là ai?" Nhược Khả Phi nhìn Diêm Diễm mặt chút thay đổi, nhưng ánh mắt có chút mất tự nhiên hỏi.





      Diêm Diễm trả lời vấn đề của Nhược Khả Phi, mà là bỗng nhiên nhìn phía sau Nhược Khả Phi, giật mình.





      Làm sao vậy? Nhược Khả Phi theo ánh mắt của Diêm Diễm nhìn lại về phía sau, lại nhìn thấy Tiểu Vũ ngã mặt đất. Tiểu Vũ thể nhúc nhích.





      "Tiểu Vũ!" Nhược Khả Phi chạy vội đến, nâng thân mình Tiểu Vũ dậy, thế này mới phát Tiểu Vũ bất tỉnh nhân , khóe miệng còn có vết máu. Nhược Khả Phi cúi đầu, phát mặt đất có ngụm máu tươi.





      Sao lại thế này? Vừa rồi chỉ chú ý đến Diêm Diễm cùng kia, có chú ý tới dị thường ở phía sau. Khi nào Tiểu Vũ xảy ra vấn đề? kia động tay? đúng. nương kia là hướng về phía chính mình đến, cũng có cơ hội xuống tay với Tiểu Vũ.





      " phải nàng làm." Diêm Diễm nhìn thân thể bé hôn mê bất tỉnh, cúi đầu phun ra câu, lại cảm giác mình dư thừa. Mình phải là che chở cho nàng ta, chỉ là đem ra. Nhưng nếu nàng hiểu lầm ý của mình làm sao bây giờ?





      "Ừm, ta biết." Nhược Khả Phi gật gật đầu khẳng định câu của Diêm Diễm. Diêm Diễm nhìn biểu tình của Nhược Khả Phi biết nàng có hiểu lầm, lúc này mới yên lòng lại.





      Nhưng, rốt cuộc là ai làm?







      ']']



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Nhược Khả Phi hồ nghi nhìn Tiểu Vũ hôn mê bất tỉnh chút, nghĩ ra được rốt cuộc là ai động thủ. Hơn nữa xuống tay nặng như vậy. Vết máu mặt đất có chút chói mắt. Ngay cả Diêm Diễm đều cảm giác được? Hay là bởi vì Diêm Diễm vừa rồi mãi lo chuyện với nữ tử đó mà có nhận thấy được bên này. Vậy bọn ảnh vệ đâu?

      "Các ngươi, ra đây." Nhược Khả Phi hướng trung câu, lập tức liền có hắc y ảnh vệ xuất ở trước mặt Nhược Khả Phi.

      "Chủ Nhân, có chuyện gì phân phó?" Hắc y nhân che mặt cung kính hỏi.

      "Vừa rồi, có người ra tay với Tiểu Vũ sao?" Nhược Khả Phi vỗ về Tiểu Vũ vẫn là khó hiểu.

      " có, Chủ Nhân. Vừa rồi các ngài chuyện, nàng ngồi xổm bên này bỗng nhiên từ chính miệng mình phun máu tươi ra, ngã xuống." Ảnh vệ bẩm báo chi tiết. thực tế cũng là chuyện gì xảy ra.

      "Nga, như vậy." Nhược Khả Phi gật gật đầu hướng ảnh vệ ra vẻ hiểu, "Vậy, đem nàng lên xe ngựa , về trước."

      Về tới Vương Phủ, lập tức tìm đại phu tới.

      "Sao rồi, đại phu, nàng có việc gì chứ?" Nhược Khả Phi nhìn mặt Tiểu Vũ có chút tái nhợt liền chau mày.

      " có gì đáng ngại, chỉ là có chút khí huyết thông, còn có đầu óc dường như bị cái gì kích thích. Chỉ cần tiếp tục bị kích thích tốt rồi." Đại phu đứng dậy đến bên bàn, mở hộp thuốc ra"Trước đem thuốc này uống xong, chờ ổn định xem lại."

      "Được." Nhược Khả Phi gật gật đầu, nha hoàn bên cạnh nhận lấy đơn thuốc theo đại phu ra cửa lấy thuốc.

      Nhược Khả Phi xoay người nhìn người giường hôn mê bất tỉnh, chịu kích thích? Làm sao có thể? Cách này cũng quá kỳ quái. Cũng chỉ có chờ Tiểu Vũ tỉnh lại mới hiểu được là chuyện gì xảy ra .

      "Chăm sóc nàng cho tốt." Nhược Khả Phi hướng nha hoàn khác trong phòng câu, liền ra cửa đến thư phòng.

      Dịch vụ vận chuyển ở Lí Huyền phát triển ngừng, từ lúc mới bắt đầu nửa canh giờ xuất phát cái nhiệt khí cầu cuối cùng chậm rãi sửa thành 15 phút, rồi đến tại 5 phút. Bởi vì phí chuyên chở cũng cao, có rất nhiều người chỉ là vì buôn bán, còn có là vì du ngoạn hoặc là đến bên này mở cửa hiệu. Thu được tiền Hiên Viên Vân ngừng dùng làm mua lương thảo cùng ngựa, còn có vật liệu để chế tạo thêm vũ khí dự trữ.

      Mạc Ngôn biết chế tạo vũ khí, cùng Vệ Lượng thuê thêm rất nhiều thợ thủ công lành nghề ở bốn phía đẩy nhanh tốc độ chế tác, thám tử cũng bắt được ít, đa số đều là do thái tử phái tới . Cứ thế càng về sau, những người khi vào Hưa Thành càng được kiểm tra nghiêm ngặt.

      Tất cả dường như thực thái bình, vừa dường như tràn ngập khói thuốc súng nhìn thấy.

      Nhược Khả Phi buông bản vẽ trong tay ra, chợt nhớ tới lời mình với Đỗ Vũ ngày ấy, lại nghĩ tới câu hỏi của Tiểu Vũ. Nếu như mình có đứa , nhưng phụ thân của đứa chết, là mang theo đứa sống sót hay là cùng đứa chết ?

      Đứa ? Chữ xa lạ này, dường như mình hề với tới. Chưa từng có qua ý nghĩ như vậy.

      dài mở miệng hít hơi, Nhược Khả Phi ghé vào mặt bàn khi nào ngủ cũng biết. Dường như nằm thấy giấc mơ rất dài. Trong mộng, mẫu thân mình khóc kêu, còn có bóng lưng kiên quyết của phụ thân, cũng có tất cả thế giới đều là màu đỏ.

      Khi đó mình, là mấy tuổi nhỉ? Nhớ được ràng rồi sao?

      "Phi nhi, Phi nhi ~~~ Ta nên sinh con ra, để cho con chịu khổ như vậy." Mẫu thân ôm mình khóc to ở trước gương như vậy, dáng vẻ thương tâm kia rơi sâu ở trong lòng của Nhược Khả Phi.

      "Phi nhi, nếu mẹ sinh con ra tốt. Con cũng cần chịu khổ." Thanh của mẫu thân dần dần thay đổi điệu, "Nếu con ra đời, con thống khổ như vậy, ta cũng có bộ dáng như thế này. Ông ấy còn liếc mắt nhìn ta lần. Nếu con sinh ra, ông ấy còn đến chỗ của ta." Ánh mắt của mẫu thân dần dần trống rỗng , tiêu cự cũng dần dần tan rã. Vì sao mẫu thân muốn đem những lời hối hận đó đổ lên ra đời của mình? Mẫu thân phải rất thương mình sao? Nơ con bướm tóc vẫn là do mẫu thân tự mình mang vào cho mình.

      Đối với những lời hối hận của mẫu thân khi sinh mình ra, tuổi Nhược Khả Phi còn đương nhiên đây là ý gì. Ngay lúc đó nàng càng biết người mà mình gọi là phụ thân, có bao nhiêu tỉ mỉ khi chọn lựa nữ nhân, mà chọn lựa tỉ mỉ như thế cũng bởi vì muốn những nữ nhân này là công cụ sinh ra hậu nhân cho . Những đứa bé được sinh ra đều phải qua tuyển chọn cẩn thận, tư chất tốt mới có thể được mang họ Nhược. Cuối cùng toàn bộ tập trung lại huấn luyện tuyển ra người thừa kế duy nhất.

      "Mẫu thân, đừng khóc, phụ thân đến a." Khi đó nàng chỉ biết an ủi mẫu thân thường xuyên khóc của mình như vậy. Mà vào ngày, mẫu thân biểu dường như rất tầm thường . Mẫu thân ôm Nhược Khả Phi ngồi ở trước mặt cái gương rất lớn, cẩn thận nhìn nàng.

      "Con, nếu con sinh ra là tốt." Bàn tay mảnh khảnh của Mẫu thân dần dần đặt lên cái cổ bé của Nhược Khả Phi. Cái cổ này, , chỉ cần nhàng dùng lực, có lẽ gãy ngang?

      "Mẫu thân?" Nhược Khả Phi khó hiểu nhìn mẫu thân trước mắt, rất kỳ quái, rất kỳ quái. Trong mắt Mẫu thân vì sao có những thứ này…. Những thứ khác lạ này. Trương thẩm có từng qua, trong mắt có bi thương. Bi thương ràng như thế? Trước kia mình hỏi cho ràng, chỉ nghĩ đó là đau thương, thương tâm, mất hứng. Trương thẩm khi Nhược Khả Phi còn rất . Lúc đó, Khả Phi thường thấy mẫu thân hay mất hứng, đau lòng. Nhưng hôm nay, trong mắt mẫu thân hôm nay ngoài thứ gọi là bi thương ra cón có cái gì đó rất khác lạ?

      "Nếu con chết , có lẽ ông ấy đến đây.” Tay của mẫu thân cổ chậm rãi nắm chặt Nhược Khả Phi, mặt lên nụ cười kỳ quái. Nhưng, Nhược Khả Phi cảm thấy tại sao nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc? Mẫu thân tại rất vui rồi.

      Cổ thoải mái, xiết chặt. Sắp thể thở nổi !

      "Mẫu thân!" Nhược Khả Phi liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát ra, nhưng nàng chỉ là bé mới mấy tuổi, sao có thể là đối thủ với người trưởng thành như thế. . Phụ thân dạy nàng, nếu tấn công thẳng vào điểm giữa mắt và mũi rất đau. Nhưng, người trước mắt là mẫu thân mình a, chính là mẹ của mình a, mình sao có thể động thủ? Mẫu thân muốn làm cái gì vậy?

      "Nếu con chết, mẹ lại được ông ấy thương, mẹ hạnh phúc, con chết rất tốt.” Mặt của Mẫu thân càng ngày càng dữ tợn, trong mắt càng phát rah y vọng mãnh liệt. Đúng vậy, nếu bé con trước mắt này chết, vậy ông ấy nhất định đến, làm cho mình mang thai . Tiếp tục sinh con nối dòng, đúng ?

      Nước mắt Nhược Khả Phi chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống. ? Nếu mình chết, mẹ tiếp tục được hạnh phúc sao? Về sau trong mắt mẹ còn thấy những thứ gọi là ưu thương gì đó nữa, mẹ rất vui vẻ. . Như vậy mình nên chết, chuyện này cũng có gì lớn lao , phải sao?

      "Chết , chết ~~~" Trong mắt mẫu thân càng phát ra điên cuồng, trong miệng ngừng lẩm bẩm. Lực đạo tay là càng lúc càng lớn.

      "Mẹ ~~~" Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, mỉm cười. Mẹ, nếu con chết, mẹ phải hạnh phúc nhé. Còn nữa, con mẹ, rất mẹ. sớm mong mỏi chính miệng của mình gọi ra tiếng mẹ, hôm nay rốt cục có thể thốt thành lời. ra, cảm giác là hạnh phúc như thế .

      Tay của mẫu thân tựa như điện giật ngừng lại.

      Mẹ ~~ Đứa trước mắt gọi mình là mẹ a! Nó, nó là con của mình mà! Mình rốt cuộc làm cái gì!

      Mình điên rồi sao?

      "Phi nhi! Phi nhi của mẹ!" Mẫu thân mãnh liệt ôm Nhược Khả Phi khóc lớn lên, đau lòng nhìn dấu vết đầu ngón tay cổ Nhược Khả Phi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi a! ~~" Mẫu thân liều mạng xin lỗi . Vừa rồi mình rốt cuộc bị ma xui quỷ khiến gì, lại muốn giết chết bảo bối của mình!

      "Mẹ, đừng khóc, chỉ cần mẹ hạnh phúc, bất cứ chuyện gì con cũng đều đồng ý làm." Nhược Khả Phi cũng vươn đôi tay bé ôm cổ mẫu thân . mặt lên nụ cười, khóc giống mẹ. Thầm muốn làm cho bà vui vẻ a.

      "Ta làm cái gì vậy? Ta điên rồi sao? Tại sao có thể ra tay với con." Trong mắt Mẫu thân tràn ngập hối hận khôn cùng, răng cắn chặt môi rướm máu Đau lòng nhìn bé con như thiên trước mắt của mình. Nó là đứa do mình rứt ruột sinh ra mà.

      " có việc gì nữa à, mẹ, sao đâu." Nhược Khả Phi hề khóc, chỉ nhàng vỗ lưng của mẫu thân trấn an nàng.

      Trong căn phòng rộng thênh thang có hai người ôm nhau chặt. Dường như tất cả thời gian đều dừng lại tại giây phút này, , trong trời đất chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Nhưng, tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng này đều được thu lại, đương nhiên người đàn ông kia cũng biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :