1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit : Quảng Hằng

      Chương 81

      "Chúng ta thử chút, nếu có bản lãnh để chúng ta lợi dụng, ta đây cho con đường. Nếu là ngay cả bản lãnh để lợi dụng đều có, vậy chôn ." Hiên Viên Vân đứng dậy, tới cửa, " thôi, chúng ta cùng nhau nhìn xem người này."

      Trong vương phủ có cái nhà tù . Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn lay lắt khiến mùi vị hôi hám bốc lên làm người ta cảm thấy khó chịu. Thị vệ giơ cao đèn lồng ở phía trước. Ánh sáng từ ngọn đuốc đủ sáng.

      "Vương gia, người ở nơi này." Thị vệ đứng ở bên, cung kính chỉ chỉ gian phòng bên trong nhà tù.

      Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi đứng ở trước cửa nhìn người ở bên trong.

      Người ở bên trong là nam tử trẻ tuổi, ngồi xếp bằng ở điều tức, y phục người rách mướp, vết máu loang lổ, tràn đầy vết roi cùng dấu vết bị in bằng sắt nung. Nhìn cũng biết thương thế của là do những thị vệ trút giận ban cho.

      "Uy ! Ngươi!" Thị vệ gõ song sắt hét lớn, "Vương gia có chuyện hỏi ngươi."

      Dứt lời, nhưng người ở bên trong ngay cả mắt cũng mở ra, vẫn ngồi xếp bằng hề cử động như cũ.

      "Ngươi xuống trước." Hiên Viên Vân lạnh lùng hạ lệnh.

      "Vâng" Thị vệ cúi đầu, Nhược Khả Phi nhận lấy đèn lồng lui xuống về phía sau.

      "Ngươi, có muốn nữ nhân cùng đứa của ngươi?" Thanh lạnh lùng của Hiên Viên Vân nhàn nhạt vang lên ở trong phòng giam sâu kín .

      Lời còn chưa dứt, người ở bên trong chợt mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Vân có di động nửa phần.

      Sau lúc lâu, mảnh tĩnh mịch.

      "Ngươi thả nàng?" Nam tử trẻ tuổi rốt cục cũng lên tiếng. có nam nhân rộng lượng như vậy sao? Buông tha cho người cắm sừng lên đầu mình. Mặc dù thê tử của vẫn là xử nữ!

      "Vậy phải xem ngươi có cho bổn vương lý do thả các ngươi hay ." Thanh của Hiên Viên Vân rét lạnh giống khối băng.

      "Muốn ta làm gì? Ta ngoài trộm đạo cùng khinh công, biết gì khác ." Nam tử trẻ tuổi lòng kinh hoàng . có hi vọng sao? Mặc dù nội tâm kích động vạn phần, mặt vẫn đè nén khẩu khí, bình tĩnh hỏi như cũ.

      Nhược Khả Phi nhíu mày, bỗng nhiên nhàng mở miệng: "Diêm Diễm."

      Diêm Diễm hưu 1 tiếng xuất ở trước mặt mọi người. Người duy nhất kinh ngạc chỉ có người ở trong phòng giam, lên tiếng kinh hô: "Diêm Vương!"

      Quả nhiên, trong lòng Nhược Khả Phi chiếm được đáp án. Người trong phòng giam sợ phải là đơn giản như vậy. Trộm đạo? Khinh công? Có thể lặng yên tiếng động vào Vương Phủ cùng người hẹn hò, là tên trộm bình thường sao?

      " là ai vậy?" Nhược Khả Phi hỏi Diêm Diễm.

      Diêm Diễm nhìn người trong phòng giam, bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái: "Tuyệt Đạo Tử Vô, thể tin được ngươi lại có ngày bởi vì nữ nhân mà rơi vào hoàn cảnh này."

      "Tuyệt đạo?" Hiên Viên Vân nghĩ tới, đạo tặc này là kiêu ngạo, thường xuyên trộm xong những thứ quý giá gì đó, cảm thấy hài lòng còn muốn trả lại. Nha môn các nơi vì đến vô ảnh vô vô tung làm cách nào cũng bắt được . nghĩ tới người cổ quái như vậy lại có thể coi trọng Đỗ Vũ.

      "Đúng vậy, Vương gia. chính là Tuyệt Đạo" Người trong phòng giam nghe nhắc đến tên mình thần sắc có chút phức tạp, " nghĩ tới ngươi lại coi trọng người đàn bà kia."

      "Ngươi biết cái gì!" Tử Vô bỗng nhiên kích động rống to , "Các ngươi căn bản hiểu nàng! Cái gì gọi là có thể!" Lòng của Tử Vô tràn đầy lửa giận, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp nàng. Đôi mắt bi thương kia dường như có thể đem tất cả đều hòa tan. Khi mình đột nhiên xuất ở trước mắt nàng, nàng chỉ là lắp bắp kinh hãi, tiếp theo khôi phục thần sắc. có thét chói tai bảo bắt thích khách. Sau đó ta mới biết, nàng thể chuyện, chỉ có thể đem những thứ muốn viết giấy. Lần đầu tiên ta gặp nàng lập tức rời . Nhưng lại nhịn được đến tìm nàng, nàng lại toát lên chút vui vẻ. ra, người tịch mịch chỉ có . Nàng cũng là người thực tịch mịch thực bi thương. biết từ lúc nào lên, nàng vào trái tim của .

      "Được rồi, bổn vương cần phải hiểu, ngươi biết là được rồi." Hiên Viên Vân đem đề tài giật trở về, " , ngươi muốn nữ nhân của mình cùng đứa hay ?"

      "Muốn! Tại sao muốn! Ta muốn!" Tử Vô giống như phát cuồng hét lên.

      "Tốt lắm." Hiên Viên Vân Lộ ra nụ cười ý vị thâm trường , khẽ gật đầu, "Như vậy, ngươi làm gíup bổn Vương làm chuyện. Xong việc, bổn vương liền đem nàng trả lại cho ngươi. truy cứu việc này nữa."

      Tử Vô sửng sốt. Lại có chuyện như vậy? Tuy rằng hiểu được chuyện người trước mắt muốn mình làm cũng phải là chuyện dễ, nhưng, cho dù chỉ có tia hi vọng, mình cũng tranh thủ.

      Hiên Viên Vân nhìn ánh mắt kiên nghị của Tử Vô, nở nụ cười, tốt lắm, muốn chính là loại ánh mắt này.

      "Thả người." Hiên Viên Vân xoay người, "Cùng bổn vương đến đây ."

      Diêm Diễm rút kiếm, kiếm bổ khóa sắt ra, đẩy cửa ra. Tử Vô chậm rãi đứng dậy, ra khỏi nhà tù theo ở phía sau Hiên Viên Vân, chẳng qua lại có chút tập tễnh. Từ khi bị điểm trúng đại huyệt sau đó lại bị người khác tra tấn bố trí. Vẻ mặt Diêm Diễm phức tạp tiêu sái ở sau. Tên Tử Vô quái gở quái dị kia lại có thể cũng có nữ nhân thích ?

      Trong thư phòng, chỉ còn lại có Hiên Viên Vân cùng Tử Vô hai người. Nhược Khả Phi lẳng lặng đứng ở trong sân, nhìn bóng cây râm mát ngẩn người. Vân càng ngày càng mạnh mẽ rồi, phải sao? Bỗng nhiên, Nhược Khả Phi liếc mắt lộ ra thần sắc phức tạp, xoay người về hướng phòng của Đỗ Vũ.

      "Chủ Nhân, người đâu a?" Tiểu Vũ theo ở phía sau, khó hiểu nhìn bóng dáng Nhược Khả Phi.

      " gặp nàng." Thanh Nhược Khả Phi thấp ôn nhu truyền đến.

      Tiểu Vũ khó hiểu, nhưng cũng vội vàng theo phía sau. Người đàn bà kia có cái gì phải gặp chứ? tại chừng khóc chết sống lại rồi. Bản thân thấy nàng ta đáng thương hại, dù sao đây chỉ là cái lưới nàng ta giăng ra rồi tự vướng vào. Chẳng lẽ Chủ Nhân muốn đem phiền toái cho nàng ta. đúng, nếu Chủ Nhân có ý tưởng sớm động thủ a. Chủ Nhân đối với mấy việc rườm rà này từ trước đến nay chẳng thèm ngó tới .

      Ngoài cửa tiếng bước chân xa. Trong thư phòng Hiên Viên Vân cùng Tử Vô lẳng lặng nhìn đối phương.

      "Ngồi ." Hiên Viên Vân ngồi xuống trước, tiếp tục gật gật đầu cách nhạt nhẽo.

      "Ngươi muốn ta làm cái gì?" Tử Vô chậm rãi ngồi xuống đè nén đau đớn người, chậm rãi mở miệng hỏi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Muốn ngươi dốc sức giúp bổn vương ba năm, , có lẽ chỉ có hai năm." mặt Hiên Viên Vân nổi lên tự tin cùng kiêu ngạo chưa từng có, Tử Vô nhìn thấy khí phách cường thịnh trong ánh mắt kia trong lòng cảm thấy kinh hãi.

      "Giúp? Cần ta giúp gì?" Tử Vô cụp mắt xuống, để người khác thể nhìn thấy nội tâm phức tạp của .

      Tử Vô bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trước mắt. cái gì? Phản ? Có ý tứ gì?

      Hiên Viên Vân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tử Vô, mỉm cười: "Đương nhiên phải phản bổn vương, nếu ngươi phản bổn vương, ngươi bao giờ gặp lại nữ nhân cùng đứa của ngươi bao giờ nữa."

      "Rốt cuộc cần ta làm cái gì? !" Tử Vô nôn nóng gầm .

      "Muốn ngươi đến bên cạnh thái tử." Hiên Viên Vân nhạt nhẽo ra mục , câu nhàng lại giống như tảng đá nặng nghìn cân đặt ở trái tim của Tử Vô.

      Tử Vô há to miệng. Thái tử trời sanh tính đa nghi, tâm tình tàn bạo đoán trước được, để cho mình đến bên cạnh thái tử phản Cửu vương gia, cách khác làm gian tế?

      "Như thế nào?" Hiên Viên Vân chống đầu của mình, cười dài nhìn vẻ mặt phức tạp của Tử Vô, "Hai năm mà thôi. Qua hai năm bổn vương đem nữ nhân cùng đứa của ngươi cho ngươi, còn có thể cho các ngươi số tiền lớn."

      "Thái tử dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, cũng dễ dàng tin tưởng ta như vậy." Tử Vô nhíu mày, trừng mắt nhìn Hiên Viên Vân, tia tha thiết trong mắt Hiên Viên Vân có buông tha.

      "Ngươi cũng , quá dễ dàng, hoặc là ngươi có biện pháp ." Tư thế Hiên Viên Vân thay đổi, vẫn nhàn nhã nhìn Tử Vô ngồi ở bên , "Điều kiện này kỳ rất hậu hĩnh, phải sao?"

      "Thái tử hoàn toàn tín nhiệm ta." Sắc mặt Tử Vô tối sầm lại, cúi đầu thốt ra câu mấu chốt này.

      "Chuyện này bổn vương đương nhiên biết. Cho nên, ngươi chỉ cần làm cho tin tưởng ngươi ba phần như vậy là đủ rồi." Trong mắt lạnh như băng của Hiên Viên Vân xuất ý cười chợt lóe lên, "! phần như vậy đủ rồi."

      Tử Vô giật mình, nhất thời hoàn toàn có lời .

      "Như thế nào, phần có làm được ?" Mặt Hiên Viên Vân lạnh xuống, nếu phần cũng làm được, người trước mắt cũng cần thiết lưu lại.

      "Có thể." Tử Vô hít hơi sâu, mạnh thốt ra hai chữ này.

      "Tốt lắm." Mặt Hiên Viên Vân nhu hòa xuống, lộ ra nụ cười mỉm ấm áp, "Trước khi ngươi ta an bài các ngươi gặp mặt lần ."

      Tử Vô nhìn nam nhân mỉm cười trước mắt, trong lòng bất chợt run rẩy. Người nam nhân này, dường như là trời sinh vương giả, đem mọi chuyện thần bí đều có thể khống chế ở trong tay. Vừa tự cao tự đại lại thận trọng cảnh giác, làm cho mình hoàn toàn chấn trụ.

      "Vâng, đa tạ Chủ Nhân." Tử Vô đứng dậy, hành đại lễ.

      Hiên Viên Vân chỉ mỉm cười, thêm gì nữa . câu Chủ Nhân này tất cả.

      "Xin hỏi Chủ Nhân, ta khi nào có thể gặp nàng, khi nào khởi hành?" Tử Vô kỳ bức thiết muốn gặp được Đỗ Vũ, muốn biết những người đó có làm khó nàng hay .

      "Ngày mai gặp mặt lần . Sau đó lập tức khởi hành." Hiên Viên Vân nhàn nhạt đáp trả , "Ngươi xuống , nghỉ ngơi dưỡng thương tốt. Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, nếu là phàn ngươi cũng làm được, như vậy nữ nhân của ngươi cùng hài tử của ngươi, vĩnh viễn rơi vào trong Địa ngục lạnh như băng."

      " Ta nhất định làm được." Tử Vô cúi đầu lui xuống,

      Tiểu Vũ đoán có sai, giờ phút này Đỗ Vũ lệ rơi đầy mặt, si ngốc nhìn ngoài cửa sổ. Ngay cả hai người thong thả trong phòng vẫn có phát .

      "Uy , ngươi!" Tiểu Vũ vênh váo tự đắc hô lên tiếng.

      Đỗ Vũ cả kinh, mạnh mẽ quay đầu, thấy người mà mình mong muốn thấy nhất. Tiểu Vũ hung tợn nhìn mình, mà người có vẻ mặt lạnh như băng chút biểu tình kia đúng là Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi đánh giá cẩn thận Đỗ Vũ trước mắt , nàng bây giờ rất hấp dẫn rồi, còn thêm tia quyến rũ. mặt nước mắt chưa khô càng làm cho người ta nhìn thấy đau lòng, hai mắt đầy sương mù kia bị kinh hách sợ hãi nhìn về hướng này. Càng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ muốn bảo hộ. Trước mắt nàng thay đổi, còn là nữ tử cao ngạo vênh váo tự đắc trước kia nữa, mà là tiểu nữ nhân nhu nhược .

      Tiểu Vũ muốn lên tiếng tiếp cái gì, Nhược Khả Phi thản nhiên : "Tiểu Vũ, ngươi ra ngoài trước."

      "Vâng" Tiểu Vũ có chút khó hiểu cũng có chút tình nguyện, đoán ra trong lòng Chủ Nhân nghĩ cái gì.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit Quảng Hằng

      Đợi khi Tiểu Vũ ra khỏi phòng, Nhược Khả Phi từ từ tiến lên. Mỗi bước, hoảng sợ trong mắt Đỗ Vũ liền tăng thêm phần. Nước mắt lại ngăn được chảy xuống.

      "Ngươi vẫn khóc, đối với đứa trong bụng ngươi tốt." Nhược Khả Phi lạnh lùng , "Lại tiếp tục khóc, về sau sinh hạ ra, chừng là thai chết."

      câu làm Đỗ Vũ kinh hãi lập tức ngừng khóc, đưa tay gắt gao che kín bụng của mình. Khuôn mặt hoảng sợ cùng sợ hãi, liều mạng lắc đầu, trong mắt lại tràn đầy sâu cầu xin.

      "Ngươi yên tâm, ta tới đây phải vì muốn lấy hài tử của ngươi." Nhược Khả Phi thản nhiên cười đưngở của đối diện Đỗ Vũ, giọng mỉa mai , "Ta dường như là người nhàm chán như vậy sao?"

      Đỗ Vũ giật mình, tiếp theo trong mắt đột nhiên dâng lên trận mừng như điên. Nàng phải đến xoá sạch con của mình , may mắn, phải.

      "Ngươi, kỳ rất hạnh phúc." Nhược Khả Phi bỗng nhiên ra câu kì lạ.

      Đỗ Vũ lại giật mình, Nhược Khả Phi thế là có ý gì.

      "Nam nhân của ngươi, vì ngươi cái gì cũng đều nguyện ý làm. Thậm chí là vứt bỏ mạng của mình." Nhược Khả Phi cần hỏi cũng biết cảnh tượng thảm thiết của Tử Vô phải làm .

      Đoạn đối thoại làm cho thần sắc Đỗ Vũ lại khẩn trương lên. , rốt cuộc thế nào? Mình tại sao đều hỏi ra tin tức.

      " có chết, ngươi yên tâm." Nhược Khả Phi cười, "Ngày mai các ngươi gặp mặt, đến lúc đó tự ngươi hỏi ."

      Đỗ Vũ kinh ngạc nhìn Nhược Khả Phi trước mắt có vẻ đơn , há miệng thở dốc nhưng có phát ra bất kỳ thanh nào.

      "Ngươi, thực đáng thương, cũng thực đáng buồn." Nhược Khả Phi đứng dậy chuẩn bị rời , kỳ chính nàng cũng biết vì sao đến đây với nàng ta những lời này."Nhưng cũng rất hạnh phúc , có người vì ngươi mà quan tâm bất cứ thứ gì."

      Nhược Khả Phi xong, bước chân liền chuẩn bị rời . Lại cảm giác được ống tay áo bị túm lấy.

      Đỗ Vũ hướng Nhược Khả Phi gật gật đầu, ý bảo nàng đừng . Thấy Nhược Khả Phi hề cử động, thế này mới chạy đến bên cạnh bàn thượng cầm bút lên, chấm mực rất nhanh viết chữ. Đợi viết sau khi xong, giơ lên cho Nhược Khả Phi xem, Nhược Khả Phi nhìn thấy những chữ ở đó sửng sốt, sau lúc lâu gì.

      Phía viết ràng: Cám ơn. Kỳ ngươi cũng rất hạnh phúc. Nếu ngươi gặp chuyện may, Vương gia cũng vì ngươi cái gì cũng màng.

      Nhược Khả Phi si ngốc nhìn hàng chữ này giấy hề động.

      lâu sau, cụp mắt xuống nở nụ cười.

      Bản thân tìm đến nàng ta, nhưng ra là có chút hâm mộ a, hoặc là còn có chút đố kỵ?

      Nhưng mình hâm mộ những thứ gì, và đố kỵ những thứ gì đây? là buồn cười.

      Đúng vậy a, mình cũng rất hạnh phúc . Nếu mình xảy ra chuyện, Vân cũng để ý bất cứ chuyện gì a.

      "Ha ha." Nhược Khả Phi cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt kiên nghị của Đỗ Vũ, nhàng mở miệng, "Nếu chết, ngươi mang theo đứa sống sót, hay là cùng đứa cùng chết xuống địa ngục tìm ?"

      Đỗ Vũ sửng sốt, hiển nhiên nghĩ tới Nhược Khả Phi có thể hỏi như vậy.

      "Ngày kia, ngươi chuyển qua địa phương khác ở. Hảo hảo nuôi đứa trong bụng ngươi ." Nhược Khả Phi chờ Đỗ Vũ trả lời, bỏ lại câu, ra khỏi phòng.

      Đỗ Vũ đứng ở tại chỗ, vuốt vuốt bụng vẫn chưa nổi lên , mặt tất cả đều là phức tạp. Hiển nhiên vẫn suy nghĩ mãi câu hỏi của Nhược Khả Phi. Trong lòng còn có chút an ủi, xem ra, mình và đứa , còn có đều tạm thời có việc gì . Nhưng rốt cuộc làm cái gì mới tranh thủ đến như vậy? khờ a, tại sao còn quay lại tìm mình. Mình trước kia bị quyền lực che hai mắt của mình, vẫn luôn được dạy dỗ hảo hảo lợi dụng mỹ mạo cùng thân thể của mình để chiếm được sủng ái của Vương gia, như vậy con đường của mình mới có thể lâu dài. Mới có thể muốn cái gì được cái ấy. Còn có những lời mà Hoàng Hậu dặn dò phải xem như lệnh trời, nhất định cho là đúng.

      Nhưng, như thế sao? Sau buổi tối nàng bị trúng độc, mỗi ngày ,mỗi buổi tối mình bàng hoàng sợ hãi, có ai đến xem quá liếc mắt nhìn mình cái. Ngay cả hoàng hậu cũng bỏ rơi mình.

      Mình muốn là cái gì? Y phục hoa lệ? Thức ăn ngon miệng? Hay là quyền lợi nữ chủ nhân Vương Phủ. Bản thân có muốn những thứ này ? Hay là hoàng hậu cùng mẫu thân vẫn muốn ? Tịch mịch, sợ hãi, bi ai, đau lòng, những ngày đó đến nay rốt cuộc hiểu , đây cũng phải là thứ mình muốn . Mình muốn , cư nhiên chỉ là tình vô cùng đơn giản , thầm nghĩ có người toàn tâm toàn ý đối tốt với chính mình. Đáng tiếc, đây là xa xỉ. Mãi đến khi gặp . mặt Đỗ Vũ dần dần lộ ra nụ cười ôn nhu . Sườn phi? Chẳng qua là xưng hô buồn cười. Nữ nhân vẫn đạm mạc kia, trong lòng Vương gia chỉ có nàng. Mình là ghen tị a. tại, cái loại cảm giác này vô ảnh vô tung. biến mất

      Chỉ là bởi vì, mình có , còn có . Đỗ Vũ vuốt bụng của mình, lộ ra mỉm cười.

      Nhược Khả Phi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy biểu tình của Tiểu Vũ có chút kỳ quái.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng
      Chương 82.1



      Hai người trước sau về phía đại sảnh. Trong đầu Nhược Khả Phi thoáng là biểu tình ôn nhu kia của Đỗ Vũ. Nữ nhân có đứa đều là ôn nhu như vậy sao? Thay đổi to lớn như thế? Cảm tình là kỳ quái .

      đường, Tiểu Vũ rốt cục nhịn được mở miệng, yếu ớt : "Chủ Nhân, người cuối cùng có nghe thấy nô tài ."

      "Nha." Nhược Khả Phi có phản ứng, chỉ là thản nhiên a tiếng.

      "Người hỏi nàng nếu người nọ chết , nàng cùng đứa sống sót hay là mang theo đứa cùng chết." Ánh mắt Tiểu Vũ có chút thẫn thờ.

      "Ừm."Nhược Khả Phi vẫn là thản nhiên đáp lại.

      "Chủ Nhân, nô tỳ muốn hỏi người, nếu là người sao, nếu là người gặp phải tình huống như vậy, người làm sao? Mang theo đứa của Vương gia sống sót, hay là cùng đứa cùng chết?" Lời Tiểu Vũ thốt ra cực nhanh.

      Nhược Khả Phi mạnh mẽ đứng lại, Tiểu Vũ có phòng bị thiếu chút nữa đụng phải nàng. Cảm thấy Nhược Khả Phi cứng ngắc, Tiểu Vũ sợ hãi, cúi đầu nhận lỗi : "Chủ Nhân, thực xin lỗi, Chủ Nhân, đều là lỗi của nô tỳ. . . . . ."

      chưa xong lại bị Nhược Khả Phi cắt ngang, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Nếu là Tiểu Vũ sao? Ngươi làm như thế nào?"

      Tiểu Vũ mở to mắt, tiếp theo cúi đầu, thế này mới thấp giọng : " ngày như vậy. Bởi vì ta sớm thể sinh con."

      Tất cả tiếng động. khí có chút trầm trọng.

      lâu sau, Nhược Khả Phi mới di động bước chân tiếp tục lên phía trước.

      Tiểu Vũ cúi đầu chậm rãi theo ở phía sau.

      Nhược Khả Phi trở về đến thư phòng liền nhìn thấy Hiên Viên Vân cau mày nhìn những thứ bày bàn. Nhược Khả Phi nhàng đóng cửa, đến bên cạnh Hiên Viên Vân.

      " nhìn cái gì vậy?" Nhược Khả Phi cũng cúi đầu nhìn thấy bàn là tấm bản đồ.

      "Xem này, nơi này là kinh thành, nơi này là giáp ranh với Xích quốc, nơi này là Hứa Thành. Phía sau Hứa Thành là nước Bắc Lăng." Nhược Khả Phi theo nhìn ngón tay của Hiên Viên Vân, "Mà Hứa Thành cùng nước Bắc Lăng có dãy núi hùng vĩ cắt ngang. Căn bản cũng có đường."

      Nhược Khả Phi nhìn sắc mặt trầm trọng của Hiên Viên Vân khó hiểu, việc này để làm gì.

      "Ta, muốn khai thông buôn bán của hai nước." Hiên Viên Vân nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn núi non dọc ngang bản đồ, "Nhưng là bởi vì có dãy núi này, cho nên quốc gia của ta cùng bọn họ vẫn có gì lui tới."

      "Nga?" Ánh mắt Nhược Khả Phi rơi vào hình ảnh dãy núi kia.” có đường vòng sao?”

      "Làm sao mở? Nơi đó là quái dị, hướng gió cũng kỳ quái. Buổi sáng hướng tây, buổi tối hướng đông. Tất cả đều là núi đá, đừng đến mở đường phí tổn cực cao, quan trọng nhất là đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực mở đường, cũng biết bên kia năm nào tháng nào mới có thể sử dụng." Hiên Viên Vân ảo não đấm đấm vào dãy núi tấm bản đồ.

      "Đợi chút." ý tưởng lóe lên trong đầu Nhược Khả Phi hỏi"Chàng mới vừa hướng gió ở dãy núi này rất kỳ quái, buổi chiều và đêm tối khác nhau?”

      "Ừm. Còn thường xuyên kèm thêm thanh ô ô kỳ quái, cho nên cư dân hai bên ai dám đến gần.” Sắc mặtHiên Viên Vân trầm xuống.

      Nhược Khả Phi nghe xong , trong lòng đại khái hiểu được sao lại thế này .

      " Vân, lần khác chúng ta đến đó xem xét thử, nếu giống như thiếp nghĩ, chúng ta đây phát tài."Nhược Khả Phi nhíu mày, nghịch ngợm .

      "A? Phát tài?"Hiên Viên Vân là hoàn toàn hiểu ý của Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi mím miệng cười đắc ý. Cầm bút giấy bắt đầu vẽ bức tranh này nọ, vừa vẽ vừa giảng giải cho Hiên Viên Vân. Theo hình Nhược Khả Phi vẽ càng nhiều, sắc mặt Hiên Viên Vân càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng mừng như điên.

      Hai người vẫn tới khuya, gần rạng sáng mới cùng nhau trở về phòng ngủ.

      Sắp đến giữa trưa hai người mới rời giường. Hiên Viên Vân an bài Tử Vô cùng Đỗ Vũ gặp lại. Sau đó đem Đỗ Vũ tặng ra ngoài, ở Hứa Thành mua ngôi nhà khác, giúp nàng an bài người hầu. Tử Vô hứa hẹn hai năm sau nhất định tới đón nàng, thế này mới mình lên đường, biến mất ở Hứa Thành.

      Mà Nhược Khả Phi ngáp dài đến nơi ở của quỷ tượng Mạc Ngôn.

      Vừa vào sân, chợt nghe thấy thanh thùng thùng thùng. Mạc Ngôn dung búa để đục gì đó. Đối với Nhược Khả Phi mắt điếc tai ngơ. Nhược Khả Phi cũng lên tiếng quấy rầy , chỉ đứng ở bên nhìn bận việc.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Mạc Ngôn mới đứng thẳng người lau mồ hôi, tùy ý hỏi: " bé con tới làm cái gì?"

      "Đến xem." Nhược Khả Phi nhìn những thứ bày bên cạnh, ở trong lòng hơi hơi tán thưởng . hổ là người được xưng là thiên tài .

      "Vậy ngươi cứ tùy tiện xem, đừng lộn xộn là được. Thứ này chừng khoảng ba ngày nữa làm xong rồi, đến lúc đó ngươi phải cho ta bản vẽ mới a." Mạc Ngôn vừa lòng nhìn thứ mình làm ra gì đó .

      ", ta đây quấy rầy tiền bối rồi, tiền bối cứ làm việc trước." Nhược Khả Phi cười ra sân. Mấy thứ chế tạo nàng thu cất cẩn thận. Mà lão quái vật vào Mạc Ngôn này chỉ để ý làm, mặc kệ mấy thứ này sử dụng ra sao. Làm xong đem giao cho Nhược Khả Phi, điều kiện là phải đổi bản vẽ mới.

      Giữa trưa dùng cơm xong, Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi liền chuẩn bị ra cửa, đến phía sau Hứa Thành chính là thành nơi ranh giới.

      Đến thị trấn Lô Huyền ở biên quan là vào đêm, vừa qua khỏi cổng thành, đoàn người vào dưới thành lập tức xuống xe bộ vào.

      Mới vừa vào đêm đường cái ngay cả bóng người cũng có. Chợt có hai gia đình ngoài cửa treo vài cái đèn lồng phát ra ánh sang ảm đạm. Sau khi tìm được khách sạn dừng chân, tiểu nhị dẫn mọi người lên phòng, cố ý dặn ban đêm nên đóng cửa sổ chặt, thế này mới rời .

      Nhược Khả Phi đứng ở bên giường nhìn sắc trời chậm rãi tối xuống, như có suy nghĩ gì.

      "Cái thành này luôn hoang vắng như thế . có người nào đến xem. Cũng cần lo lắng nước Bắc Lăng quấy rầy. Bởi vì tình cảnh bọn họ cùng chúng ta giống nhau. Muốn qua lại kết giao, nhưng có đường. Muốn xâm phạm, cũng có đường." Hiên Viên Vân nhàng thở dài, "Nếu có thể cùng bọn họ khai thông quan hệ buôn bán, ~~~" Câu kế tiếp Hiên Viên Vân tiếp, Nhược Khả Phi cũng hiểu được muốn gì.

      Có gió theo cửa sổ thổi vào. Gió Đông! Quả nhiên buổi tối là gió . Nhược Khả Phi đóng cửa sổ lại. Bỗng nhiên bên tai nghe thấy từ trung truyền đến tiếng ô ô. Nhược Khả Phi hiểu được, đó là thanh của gió thổi qua những tảng đá có hình dạng quái dị mà phát ra, đều phải là có ma quỷ quái gì cả, nhưng dân chúng này rất nhiều người chuyển ra là nguyên nhân này.

      nhạc nghe ô ô thanh này cái gì, cứ ngĩ là vậy .

      "Phi nhi, mệt ? Trước ngủ, ngày mai hãy xem." Hiên Viên Vân kéo Nhược Khả Phi qua.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Vâng, ngày mai lại nhìn. Nếu sáng sớm mai thực phải gió thổi từ hướng đông mà ..., thiếp nghĩ vật kia nhất định có thể khai thông thông thương của hai nước." mặt Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười

      "Chính là nhiệt khí cầu mà nàng đó sao? có thể bay trời?" Hiên Viên Vân tuy rằng tối hôm qua nghe Nhược Khả Phi rất nhiều, nhưng vẫn có chút hoài nghi. Dù sao vật kia thể so với tàu lượn, có thể bay xa như vậy, xuyên qua dãy núi cao vút này sao?

      "Có thể." Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, tựa vào vai Hiên Viên Vân .

      thế giới này, là có cái gọi là sức lực thần bí. trung gần như có bố trí phòng vệ. Có nhiệt khí cầu này, gần như chẳng khác nào là nắm quyền khống chế bầu trời trong tay. Nếu như đến trận đấu cuối cùng cùng thái tử, dùng rất nhiều nhiệt khí cầu là có thể đem rất nhiều quân đội lặng lẽ chuyển đến phía sau địch nhân. . . . . . Tác dụng phải là ! ! ! Còn có công kích trung từ từ. . . . . .

      Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa đến thời kì khẩn trương đâu. tại quan trọng nhất là thu thập lực lượng. Bất kể là quân , hay là kinh tế.

      Nhiệt khí cầu muốn vận chuyển mấy thứ này, dù sao còn chưa kịp chiếc xe ngựa.

      Nhưng dù sao phi hành trung, tốc độ so với xe ngựa biết nhanh gấp bao nhiêu lần. Nhưng lại an toàn, ít vật phẩm quý giá dễ vỡ, cần lo lắng xe ngựa đường xá xóc nảy bên trong bị rạn nứt. Nhưng quan trọng nhất là, phí tổn cũng rẻ tiền, chiếc xe ngựa, theo giá trị chế tạo xe ngựa, hơn nữa ngựa, cùng người chăn ngựa, còn có ngựa tiêu hao cỏ khô cùng tiền lương người chăn ngựa, phí tổn tốn kém hơn khí cầu rất nhiều.

      việc quan trọng nhất, từ thành nơi biên giớ này, đến kinh thành của nước Bắc Lăng thể dùng xe ngựa để vận chuyển này nọ ! Vận chuyển trung thành cách thức duy nhất có thể làm. Mà để cho người vui sướng là, hướng gió nơi này, sang chiều lại tương phản, lại rất thuận tiện cho việc lại của nhiệt khí cầu. có sức gió, nhiệt khí cầu là có biện pháp di động .

      Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi vẫn chưa kịp mặc quần áo tử tế liền chạy vội tới bên giường đẩy cửa sổ. ra

      "Gió tây!" Nhược Khả Phi vui sướng hô lên. là hướng gió sáng và chiều tương phản! Địa thế ngọn núi này rốt cuộc là như thế nào tạo nên hướng gió như vậy chứ?

      "Lại mặc quần áo chạy loạn, mau trở lại cho ta." Hiên Viên Vân đau lòng nhảy xuống giường, phát bắt được Nhược Khả Phi ấn trở về trong ổ chăn ấm áp, "Cảm lạnh làm sao bây giờ?"

      " Vân, hướng gió sáng và chiều tương phản a." Nhược Khả Phi ôm cổ Hiên Viên Vân mỉm cười.

      "Ừm, Đúng vậy a." Hiên Viên Vân gật gật đầu, " tại cần phải làm là xin chỉ thị của hoàng thượng, liên hệ mậu dịch cùng nước Bắc Lăng. Còn phải phái người sứ nước Bắc Lăng."

      "Hoàng thượng nhất định đáp ứng." Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống. Ở trong mắt người đó, ở trong này cùng nước Bắc Lăng khai thông mậu dịch quả thực chính là trò cười.

      "Phải ông ta nhất định đáp ứng." Khẩu khí Hiên của Viên Vân cũng nhạt hẳn xuống.

      "Như vậy, kế tiếp phải làm nhiệt khí cầu ." Nhược Khả Phi cố gắng suy nghĩ những thứ ở thế giới này có thể sử dụng để làm nhiệt khí cầu.

      ai có thể nghĩ đến, thậm chí ngay cả chính bản thân của Nhược Khả Phi cũng ngờ, nàng làm ra nhiệt khí cầu , về sau trong thế giới này rốt cuộc nổi lên tác dụng như thế nào.

      Thế lực Cửu vương gia dần dần thầm lớn mạnh, bánh xe luân chuyển của lịch sử vào thời đại này chậm rãi cải biến phương hướng.

      Ở bên kia, cái đại phiền toái cho Diêm Diễm cũng rất nhanh tới gần Vương Phủ.

      Hiên Viên Vân vừa về tới Hứa Thành liền viết phong thư mang đến kinh thành, thỉnh cầu hoàng thượng hạ chỉ cho phép khai thông mậu dịch cùng nước Bắc Lăng. Khi hoàng thượng nhận được thư của Hiên Viên Vân quả là kinh ngạc, kinh ngạc qua đó là tò mò, lại mỏi mắt mong chờ. Địa phương kia cùng Bắc Lăng khai thông mậu dịch? Trước kia quả là trò đùa, nhưng sau khi biết qua có vật gì đó hình tam gíac bay bầu trời, hoàng thượng còn cho đó là trò cười nữa.

      Trong Thượng thư phòng, hoàng thượng nhìn bức bản đồ treo lớn tường, ánh mắt dừng lại ở dãy núi giữa Hứa Thành và nước Bắc Lăng. Nhìn ra khoảng cách, đại khái cần bao nhiêu thời gian.

      Mộc Cách lẳng lặng đứng ở bên, nhìn hai mắt hoàng thượng tỏa ánh sáng gì.

      "Mộc Cách, ngươi làm sao khai thông mậu dịch với bên kia?" Đôi mắt khép hờ của Hoàng thượng có chút hăng hái nhìn bản đồ vách tường.

      "Bần tăng biết." Mộc Cách nhàng trả lời.

      "Mộc Cách a, ngươi luôn luôn thú vị gì cả, ngươi cũng biết đoán chút sao?"

      Khẩu khí Hoàng thượng có chút bất đắc dĩ lại lắc lắc đầu tiếp tục xem bản đồ , "Ngươi có biết dùng hình tam giác có thể bay gì đó hay ?"

      Mộc Cách vẫn thản nhiên trả lời: "Bần tăng biết."

      Hoàng thượng chưa có quay đầu lại, cũng giận chẳng qua cứ thế : " đúng, vật kia rất , vận chuyển đồ vật rất ít a." nghe được phía sau có bất kỳ thanh gì, hoàng thượng quay đầu vẫn thấy mặt Mộc Cách gợn sóng sợ hãi như cũ, thở dài hơi hoàng thượng đến bên bàn làm việc, lấy xuất ra ngọc tỷ ở phía đắp hạ con dấu mạnh.

      Ở trong này đoán bằng nhanh chóng đem công văn này đưa tiễn , rất nhanh có thể biết để chuyển hàng hóa như thế nào.

      Công văn rất nhanh đưa trở về Hứa Thành.

      Hiên Viên Vân sau khi xem qua công văn phanh chút dùng sức khép lại, cùng Nhược Khả Phi nhìn nhau cười.

      "Ta lập tức phái người vượt qua núi non sứ nước Bắc Lăng." Hiên Viên Vân hiểu được muốn khai thông việc buôn bán trao đổi giữa hai nước, đầu tiên là phải sai sứ đưa văn thư đến nước Bắc Lăng trước, nếu tùy tiện bay , hậu quả kia thiết tưởng chịu nổi.

      "Kế tiếp, chính là làm nhiệt khí cầu ." Nhược Khả Phi đứng ở bên cạnh án thư. Tài liệu về làm nhiệt khí cầu nàng suy nghĩ và chuẩn bị rất kĩ, trước dùng da trâu thử xem. Tin tưởng Mạc Ngôn vô cùng vui vẻ giúp đỡ.

      Mấy ngày kế tiếp, dưới trợ giúp của Mạc Ngôn bắt đầu với nhiệt khí cầu. Qua nửa tháng, thẳng đến nước Bắc Lăng cũng gửi thư đồng ý, nhiệt khí cầu mới làm xong cái thứ nhất chuẩn bị bay thử.

      Ở khoảng trống vắng vùng quê, Nhược Khả Phi nhìn nhiệt khí cầu phải dùng hơn hai mươi da trâu để làm ra rất là vừa lòng. Phía dưới là dung mây tre rắn chắc đan thành hình cái bát đặt mặt đất vòng bảo hộ chung quanh cao hơn nửa người. Trải qua tính toán của Khả Phi, nhiệt khí cầu này có thể chỡ nặng khoảng hai mươi nam nhân trưởng thành, cũng tương đương với tấn.

      Bay thử đương nhiên là Nhược Khả Phi muốn lên thao tác, mà Mạc Ngôn la hét cũng muốn . Hiên Viên Vân lo lắng cũng theo, để ý đến đám người quản gia liều chết khuyên bảo. Mặt Diêm Diễm cũng chút thay đổi theo. Tiểu Vũ hai chân run rẩy cũng run rẩy bò lên.

      Hiên Viên Vân khoát tay, phía dưới đám thợ thủ công bắt đầu thổi khí , đến lát, khí cầu trương to , từ từ bay lên, nếu phải phía dưới dùng dây thừng cố định lại, sớm bay lên tận trời.

      "Tốt lắm, bắt đầu ." Hiên Viên Vân nhàn nhạt nhìn người phụ trách gật gật đầu.

      Phía dưới người phụ trách mở dây thừng, bao lâu, nhiệt khí cầu liền bay lên.

      Mà người vây xem phía dưới, mắt thấy con quái vật lớn như vậy bay lên, khỏi đều ồn ào hẳn lên. Trong lúc nhất thời, vùng quê này tiếng người sôi trào, mỗi người đều là rung động thôi. . . . . Rất nhiều người liều mạng xoa xoa hai mắt của mình, thể tin được màn này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :