1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Ngày hôm sau, Nhược Khả Phi mặc vào nam trang chuẩn bị xuất môn, lại kinh ngạc phát Hiên Viên Vân cũng mặc thường phục theo phía sau mình.

      "Làm gì? Ngươi đến bộ lý sao?" Nhược Khả Phi trừng to mắt nhìn Hiên Viên Vân theo sát bên cạnh.

      "Hì hì, cùng với nàng a, mọi chuyện ta đều an bài thỏa đáng. Coi như chúng ta du lịch." Hiên Viên Vân hắc hắc cười rộ lên, trước đó cho Nhược Khả Phi biết bởi vì muốn gây ngạc nhiên bất ngờ cho nàng. Làm sao có thể yên tâm để cho nữ nhân của mình đến những loại địa phương hỗn loạn đó, đó chính là thanh lâu a! Thanh lâu!!!!

      Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ , nhưng trong nụ cười có thoáng nét cao hứng.

      "Ừm, vậy thôi. Dạo nơi bướm hoa." Nhược Khả Phi cười. Cùng Hiên Viên Vân còn có Diêm Diễm, tổng cộng ba người ra cửa.

      Hứa Thành, Lí Huyền đường xá cũng xa, trong vòng ngày có thể tới. Ba người tới Lí Huyền là chạng vạng. Mặt trời chiều chiếu xuống tường thành này những ánh sáng vàng nhợt nhạt. Nhìn mỗi cây bên ven đường đều có thắp cái đèn lồng, Nhược Khả Phi có chút khó hiểu, những đèn lồng này treo ở đây để làm gì?

      "Lí Huyền nổi danh là nơi bướm hoa, mỗi góc phố vào ban đêm đều có nương ra đón khách. Rất nhiều khách nhân đều phải là người địa phương, những ngọn đèn này đều là nơi để cho khách nhân thuận tiện chọn lựa." Hiên Viên Vân giải thích, "Những thứ này đều là tiền trong nha môn xuất ra.”

      Nhược Khả Phi nghe xong mới hiểu ra, cảm nhận nơi này thực làng chơi lớn. Nhưng khác biệt ở chỗ được hợp pháp hóa, còn được nha môn bảo vệ. Bởi vì ở đây kỹ nữ là công việc hợp pháp, ở cổ đại có nộp thuế bằng bạc trắng. Mà phồn vinh ở Lí Huyền này xem ra cũng dựa vào nghề này ít.

      "Trước tìm gian khách sạn , tối mai lại đến nhìn xem." Hiên Viên Vân sợ Nhược Khả Phi đường mệt mỏi nên đề nghị nghỉ ngơi trước ngày mai tiếp tục đến thám thính.

      " có gì đáng ngại mà." Nhược Khả Phi nhàng lắc đầu, "Ở trong xe ngựa vẫn luôn ngủ thôi. Có ngươi làm đệm mềm mại cho ta xóc nảy gì cả.”

      " Tìm gian khách sạn trước." Hiên Viên Vân nghĩ nghĩ, " Khách sạn lớn nhất tốt nhất hình như gọi là khách sạn Vân Lai."

      Từ miệng người qua đường hỏi thăm khách sạn Vân Lai ở đâu, ba người bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy khách sạn thể so với các khách sạn tầm thường khác.

      Khách sạn này chia làm ba tầng, những người ra vào ăn mặc phục sức cũng xinh đẹp sang trong.

      cũng phải, những người đến đây để tìm vui vẻ lạc thú, làm sao có thể ăn vận keo kiệt được, làm sao có thể ở khách sạn bình thường chứ.

      Tiểu nhị kiêu ngạo siểm nịnh bước ra nghênh đón ba người vào cửa, sau khi trả khoản tiền xa xỉ , tiểu nhị mang theo ba người lên lầu ba. Khi nhìn thấy Hiên Viên Vân mang theo Nhược Khả Phi vào cùng gian phòng dường như nhìn mãi thành thói quen. Có người có tiền chỉ có thê thiếp, còn có nam sủng. Muôn hình muôn vẻ đủ chủng loại bọn họ cũng thấy nhiều rồi, tiểu nhị đương nhiên thấy bộ dạng mặc nam trang yếu ớt của Nhược Khả Phi cho là nam sủng của Hiên Viên Vân.

      Ở trong phòng khách, Hiên Viên Vân học theo Nhược Khả Phi xoa bóp cho trước kia, nay đấm bóp lại cho Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi thoải mái hai mắt nhắm nghiền, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên thốt lên : "Buổi tối nên đến thẳng Oanh Oanh các, hay chỉ ngầm điều tra?"

      Hiên Viên Vân gia tăng lực đạo nghiêm túc: "Nàng nên , ta cùng Diêm Diễm vào bên trong, ngầm điều tra."

      Nhược Khả Phi nhíu mày: "Vì sao ta thể ?"

      "Ta hoài nghi những viên ngoại và những danh môn thế gia ở Lí Huyền mới chết gần đây có liên quan đến chuyện này. Mấy viên ngoại kia danh tiếng rất tốt, luôn cứu tế người nghèo, chỉ là về phương diện này hơi tùy tiện chút. Sau khi đến qua Oanh Oanh các liền chết bất đắc kỳ tử ." Thanh của Hiên Viên Vân có chút lạnh lung.

      "Ý của ngươi là, những viên ngoại này biết chuyện gì đó, cho nên bị giết bịt miệng?" Nhược Khả Phi trước kia cũng nghĩ tới khả năng này.

      "Phải Oanh Oanh các trước kia là thanh lâu lớn nhất Hứa Thành, hấp dẫn rất nhiều người đến đó. Mà thời gian trước sau khi thay đổi chủ nhân liền xảy ra những vụ án giết người gần đây. Nếu như nguồn tin của nàng là , như vậy quá nguy hiểm." Hiên Viên Vân đem những chuyện hai người điều tra gộp chung lại, can đảm đưa ra giả thuyết.

      Sau lưng của Oanh Oanh các có nhân vật chủ chốt thuê người bắt những trẻ, sau đó đem thịt bên đùi của những này cắt lấy nấu thành thức ăn bán cho khách. Trước tiên thử khẩu vị của khách, khi khách cảm thấy thích thú đương nhiên bỏ ra nhiều tiền để mua, mà vốn dĩ bởi vì những người chịu nổi những chuyện đó, thể tiếp nhận đương nhiên là muốn báo quan. Cho nên liền xuất giết người diệt khẩu.

      Hiên Viên Vân đem ý nghĩ của mình cho Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi cũng đồng ý gật gật đầu. Nếu những lời của Ảm Đạm đều là . Xem ra, nhân vật đứng phía sau Oanh Oanh các này đơn giản.

      "Còn có, những địa phương như thanh lâu căn bản nữ nhân là , tóm lại, nên ta cho phép nàng , chờ ta xử lý xong, nàng hãy đến đó nhìn xem." Hiên Viên Vân tiếp tục bổ sung, cái gì cũng để cho Nhược Khả Phi đến đó.

      "Nga, ý của ngươi là cái loại địa phương đó nên để nam nhân ? Nên ngươi muốn đến đó vui chơi có phải hay ?" Nhược Khả Phi bắt được lỗi trong lời của Hiên Viên Vân thầm cười trộm .

      "" phải, phải!" Hiên Viên Vân nóng nảy, hối hận mình tại saoy cẩn thận lại lung tung lỡ lời như vậ, "Lòng của ta, đến bây giờ Phi nhi vẫn sao? Cho dù nàng muốn ta lập tức moi tim ra cho nàng xem cũng được a." Hiên Viên Vân vô cùng ảo não.

      "Ha ha ha ~~" Nhược Khả Phi cười to, chợt phát trêu chọc Hiên Viên Vân là việc làm người ta vô cùng vui vẻ.

      Hiên Viên Vân phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Nhược Khả Phi cười ha ha mới hiểu được mình lại bị đùa bỡn. Ảo não tại sao mình vừa gặp phải chuyện như vậy liền mất bình tĩnh, ma trảo lại vươn tới gần nàng.

      " Vân, trái tim của ngươi cần ngươi phải lấy ra cho ta, nếu như có ngày ngươi quên những lời hứa hẹn với ta, tự tay ta móc nó ra cho ngươi, như thế nào?" Nhược Khả Phi cười sáng lạn, vòng tay qua ôm lấy cổ của Hiên Viên Vân, ở cổ Hiên Viên Vân dùng sức cắn cắn.

      "Được." Hiên Viên Vân trả lời sảng khoái. Vĩnh viễn cũng ngày như vậy , tiểu Phi nhi của ta, cho dù, cho dù nàng có từ bỏ ta, ta cũng bao giờ vi phạm lời thề của mình.

      "Thực ngoan." Nhược Khả Phi dường như thưởng cho Hiên Viên Vân hôn nhàng lên mặt .

      "Nhưng, nếu nàng từ bỏ ta làm sao bây giờ?" Hiên Viên Vân bất mãn trừng mắt, " Nếu nàng từ bỏ ta, ta tự tay giết nàng nha."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất Dạ Sủng Cơ Chương 79

      "Được." Nhược Khả Phi cười ha ha, trả lời  cũng tia  do dự.
      Hiên Viên Vân nghe câu trả lời của Nhược Khả Phi, cười híp mắt. Trả lời như thế là đủ rồi. Cho dù có ngày đó, mình xuống tay được sao? , vĩnh viễn cũng .
      Dưới cứng rắn cùng nài nỉ của Hiên Viên Vân, Nhược Khả Phi rốt cục đáp ứng ở tại khách sạn, chờ cùng Diêm Diễm điều tra trở về.
      Đêm buông xuống, Nhược Khả Phi ngồi ở bên cửa sổ nhìn những chiếc đèn lồng sáng lấp lánh ở những ngã tư đường, ở ngã tư đường sáng trưng , cũng náo nhiệt. Rất nhiều cỗ kiệu dừng ở cửa các gian khách sạn, chờ người thuê đến những nơi hưởng lạc.
      Dọc theo ven đường còn bán rất nhiều đồ ăn vặt, có trò chơi, nghiễm nhiên tụ hợp lại thành chợ đêm rất quy mô, nhìn thấy ở trong lòng Nhược Khả Phi liên tục tán thưởng khong thể tin được.
      Sờ sờ túi tiền trong lòng ngực của mình, Nhược Khả Phi về hướng cửa. dạo chợ đêm là cách giải trí tồi.
      Thức ăn vặt cái gì cần có đều có, Nhược Khả Phi xuống lầu, chậm rãi dạo . Bánh bao nóng hổi, thập cẩm chua cay, bánh trẻo, Mì Dương Xuân, bánh nướng áp chảo. . . . . . thức ăn vặt nổi tiếng khắp nơi, ở đây đều có cả. Càng làm cho nàng kinh ngạc là quầy hàng vốn tưởng rằng là bán chút ít vật phẩm đồ chơi gì đó, nhưng ngờ quầy hàng này là bán những loại trang sức thượng hạng nhất.
      Nhìn mấy gian hang bán thức ăn vặt này chợt nhớ tới, nếu Diêm Diễm ở đây, chỉ sợ la hét ầm lên muốn mua hết mấy thứ này.
      Tầm mắt dừng ở nhà quán nhỏ bên đường, là bánh nếp hạt sen?
      "Lão bản, bao nhiêu tiền khối?" Nhược Khả Phi đến chỉ vào quầy hàng.
      " lượng hai khối." Lão bản ha ha  cười trả lời.
      Nhược Khả Phi vừa nghe, có chút kinh ngạc. khối điểm tâm đến lượng hai! Giá trời sao?
      Lão bản nhìn bộ dáng có chút giật mình của Nhược Khả Phi, cười : "Khách quan là lần đầu tiên tới nơi này ư?"
      Nhược Khả Phi giật mình, vẫn gật đầu.
      " ra thế ." Lão bản lộ ra biểu tình như chợt hiểu, tiếp theo có chút tự hào , " Những thức ăn bán con đường này, tuy rằng ta dám cam đoan là ăn ngon nhất , nhưng tuyệt đối là món ăn ngon nhất ở Hứa Thành. Giá tự nhiên hơi cao chút. Các vị khách đến đây, đương nhiên để ý chút tiền lẻ này rồi.”
      Qua cuộc đối thoại Nhược Khả Phi lập tức hiểu ra. Những người đến nơi này làm sao có thể có tiền. lượng bạc đối với những người đó mà chứng là rơi mặt đất cũng thèm nhặt, giẫm lên  còn có thể ngại đau chân.
      "Bán khối nếm thử." Nhược Khả Phi sau khi nghĩ xong hiểu được, đưa tới  khối bạc vụn.
      "Được ." Lão bản nhanh chóng gói khối điểm tâm đưa cho nàng.
      Kết quả sau khi Nhược Khả Phi đặt ở bên môi nhàng cắn cái, lập tức miệng tràn ngập mùi vị, lưỡi vừa nếm qua. Quả nhiên, lượng bạc rất đáng.
      "Lão bản, mùi vị tệ, gói lại mười phần cho ta." Nhược Khả Phi đưa ngân phiếu ra, "Tách ra làm năm gói."
      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn ban đêm, ngã tư đường rất náo nhiệt, bỗng nhiên giật mình trở về với thận trọng tại.
      Nhận lấy mấy gói điểm tâm lão bản đưa cho, Nhược Khả Phi vẫn tiếp tục đường. Chưa từng có qua cảm giác như thế, Nhược Khả Phi mỉm cười nhàng dạo qua rất nhiều hang quán bên đường. . Cho dù ở thế giới đại, mình cũng chưa bao giờ từng dạo qua chợ đêm. Đối với người nhà họ Nhược mà , đó là nơi chỉ dành cho những người bình dân lui tới. Nếu nàng muốn , chỉ sợ càng nhận thêm nhiều trừng phạt của phụ thân mà thôi.
      Lửa đỏ đèn lồng chiếu sáng lên  đường cái, người đường qua lại nhộn nhịp. Nhưng những người lui tới ăn mặc vô cùng sang trọng, ngay cả những kiệu phu đều ăn mặc sạch . Nếu mặc thành như vậy sợ là những kẻ có tiền này cũng đồng ý thuê bọn họ Ban đêm xe ngựa thể chạy đường cái, cỗ kiệu đương nhiên liền trở thành phương tiện lại rất quan trọng.
      "Công tử, đến nếm thử ." Ở phía trước có tiểu thương nhiệt tình  hướng Nhược Khả Phi ngoắc tay. Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười bình thản, bỗng nhiên cảm thấy tại dạo đường như thế này có chút cảm giác chân tồn tại.
      Nhược Khả Phi từ từ về cái quán nhỏ kia, bỗng nhiên đối diện có đứa bé chạy vọt ra, thoạt nhìn bất quá sáu bảy tuổi, là sốt ruột. Nam tử theo phía sau nhanh chóng kêu to: "Duyệt nhi, cẩn thận chút, đụng phải người khác, làm sao bây giờ? Nhìn ngươi bướng bỉnh kìa."
      Nhược Khả Phi thấy đứa chạy càng gần, nam tử phía sau  cũng đuổi  càng gần . Đột nhiên cảm giác được đúng lắm. Tại sao vào giờ này lại còn đứa bé chạy đường cái chơi đùa? ! tại là giờ của những người khách phong lưu đến tìm vui, và những người khác mua bán kiếm sống. Từ lúc mặt trời vừa sụp hoàn toàn thấy bóng dáng bóng người thường nào lại đường. Tại sao bây giờ lại xuất đứa bé chơi đùa ở đây?
      Nghĩ đến chỗ này, Nhược Khả Phi nghiêng người muốn né tránh đứa bé từ phía đối diện lao đến. Tốc độ đứa bé kia lại nhanh dị thường. Tiếp theo, Nhược Khả Phi cảm giác bắp chân hơi hơi  đau đớn, ý thức liền mơ hồ, ý niệm cuối cùng  trong đầu là hài tử kia đâm thứ gì vào mình? Bọn họ là ai?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit : Quảng Hằng
      Chương 80

      "Ai nha, công tử, ngài sao chứ? Duyệt nhi nhà ta cẩm thận chạm phải ngài, ta đỡ ngài sang bên nghỉ ngơi nhé.”

      Trước khắc khi thân thể của Khả Phi ngã nhào xuống đất nhanh, vẻ mặt xin lỗi trong miệng la hét đem Nhược Khả Phi đỡ vào con hẻm cách đó xa.

      đường cái vẫn bình thường như cũ, hối hả, phi thường náo nhiệt. ai chú ý tới dị thường bên này.

      Điểm tâm tay Nhược Khả Phi rơi mặt đất, nam tử kia đỡ nàng tiếp tục về phía trước. Cậu bé nhặt lên, hét lên: "Công tử đánh rơi đồ.” Nam tử quay đầu phụ họa : "Vậy ngươi giữ giùm cho vị công tử này.” Hai người cứ che dấu đỡ Nhược Khả Phi rời như thế.

      đến chỗ tối, cậu bé lên phía trước cùng nam tử nhìn nhau cười."Lão đại làm sao biết là nữ nhân ?" Trong ánh mắt cậu bé có kinh ngạc cùng sùng bái.

      "Chỉ dựa vào ánh mắt ta đây." Nam tử đắc ý vươn ngón tay chỉ vào hai mắt của mình , "Hơn nữa nữ nhân này nhất định có thể bán với giá rất tốt. Gần đây thiếu hàng trầm trọng, điều kiện rất phóng khoáng phải xử nữ cũng được, chỉ cần là là được."

      "Đúng vậy, lão đại lợi hại." Trong mắt đứa bé bắn ra tia hung tàn , tay đưa lên mặt tháo lớp mặt nạ da người ra. Dáng vẻ giờ phút này còn giống như đứa bé nữa, mặt rang có rất nhiều nếp nhăn, gã lùn!

      "Ngươi tồi, tốc độ càng lúc càng nhanh, xuống tay cũng càng ngày càng chính xác. phí công ta dạy ngươi lâu như vậy." Nam tử lộ ra nụ cười đáng khinh, rất đắc ý.

      Gã lùn cũng hắc hắc nở nụ cười.

      "Tốt lắm, . Nơi này có người ." Nam tử khiêng Nhược Khả Phi lên, vào nơi cuối đường tối tăm sâu thẳm.

      Hai người vừa biến mất hồi, mặt đất đám hắc y nhân nằm ngổn ngang. Đều mất ý thức, người duy nhất còn mấp máy môi thấp giọng : "Chủ Nhân ~~~~" Những người này đúng là những ảnh vệ thân cận mà Hiên Viên Vân phái theo bảo vệ Nhược Khả Phi. Giờ phút này tuy nhiên cũng chật vật đến cực điểm, có nhiều người mắt bầm đen, có người người chảy máu mũi, còn có mặt sưng giống như bánh bao.

      "Chủ cái rắm! Ta khinh!" chân khách khí bước lên đá vào người ảnh vệ còn có ý thức, dùng sức để cũng hôn mê bất tỉnh. Người này thu chân về, mắt lại hung tợn nhìn về hướng hai tên khiêng Nhược Khả Phi , chưa hết giận lại đá đá vào người mặt đất.

      "Nàng sao ! Ngay cả Chủ Nhân mình đều bảo hộ được, đám đầu heo. nghĩ tình các ngươi là người của nàng, ta sớm đá bay đầu của các ngươi rồi!" Lửa giận ngập trời, khẩu khí kiêng dè phải ai khác, đúng là khuôn mặt giống như nghiệt – Vô Hồn! Những lúc có nhận giao dịch luôn núp bên người của Nhược Khả Phi. Khi thấy Nhược Khả Phi bị hai người dễ dàng ám toán mang , sau đó lại thấy ...bọn ngu xuẩn này cùng xông lên chuẩn bị cứu người. tức chết được, ngay cả nàng như thế cũng bảo hộ được. Bị ám toán mới lại đây cứu người, là ngu tới cực điểm! Nữ nhân kia cũng ngu xuẩn! Vô Hồn tức giận hai mắt bốc hỏa, có việc gì chạy ra khỏi khách sạn làm gì? Cái đường cái cũ nát này có gì để xem! Trong cơn giận dữ trước hết ra tay đánh bọn ảnh vệ sứt đầu mẻ trán, sau đó mới theo sau nhìn thử xem hai tên kia muốn đem nàng đưa đâu.

      Vô Hồn xoay người cũng theo bọn họ bước vào con đường tối đen sâu hun hút. Những người ngất xíu mặt đất cũng hiểu tại sao tên nam nhân có gương mặt xinh đẹp như nghiệt này vì lí do gì đánh bọn họ.

      Vô Hồn theo hai người thẳng tới bên cạnh thành, bên tường thành có cái hồ, tường thành được xây men theo bên hồ. Trong hồ có chiếc thuyền hoa vô cùng lớn neo đâu, làm cho Vô Hồn phát điên. Đó là thanh lâu lớn nhất Hứa Thành! Vô liêm sỉ, lại có thể đem nàng khiêng tới đây! ra là muốn cho nàng tiếp khách? Vừa nghĩ tới Nhược Khả Phi có thể bị đám nam nhân ghê tởm này làm bẩn, hai mắt Vô Hồn lại toát ra lửa giận ngập trời.

      Hai tên bắt Nhược Khả Phi , trước khi chết cũng biết vì sao người giết bọn lửa giận lại lớn như vậy. Cũng khó trách Vô Hồn giận như thế, đem nữ nhân khiêng đến địa phương này còn có thể có chuyện gì?

      Hai người đến nơi vắng vẻ phía sau chiếc thuyền hoa, , chuẩn bị lên thuyền, thân ảnh cao lớn chắn ngang trước mắt hai người.

      "Người nào?" Nam tử khiêng Nhược Khả Phi quát khẽ, Chu Nho bên cạnh cũng đề phòng nhìn Vô Hồn.

      Vô Hồn lời vô nghĩa, trực tiếp rút kiếm, hai ánh sang lạnh lẽo chớp lên, kiếm khí Vô Hôn vang lên thanh u ám. dính vết máu, Vô Hồn lưu loát thu kiếm vào vỏ. nhàng đón lấy thân thể mềm mại của Nhược Khả Phi ngã xuống.

      " Nữ nhân ngu xuẩn, tại sao để cho người khác bớt lo chút?" Vô Hồn nhìn hai mắt Nhược Khả Phi nhắm chặc, nhàng thở dài.

      Hoàn toàn để ý đến hai thân thể sống kia, Vô Hồn ôm lấy Nhược Khả Phi, xoay người rời .

      "Vô Hồn!" thanh trầm thấp luôn theo phía sau vang lên.

      "Diêm Vương." Vô Hồn đứng lại hề động cũng có quay đầu, chỉ lạnh lùng , "Xem ra nàng bảo tiêu xứng đáng chỉ là trò cười mà thôi a."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Diêm Diễm cứng đờ, nhìn hai thi thể nằm mặt đất, Diêm Diễm cũng kỳ quái , võ công của mấy ảnh vệ cũng phải tầm thường a. Tại sao lại có thể để người khác ám toán nàng. (Có kịp cứu đâu, bị í đáng ngất xíu hết ùi =.=!)

      Diêm Diễm phản bác được, chỉ cứng ngắc đứng ở nơi đó. làm sao lại nghĩ đến Vô Hồn đem những người đó đánh thành đầu heo toàn bộ nằm ngất xỉu mặt đất!

      Nghĩ rằng Diêm Diễm biết gì, Vô Hồn xoay người: "Các ngươi đến nơi này? Đừng bỏ nàng lại vì muốn đến đây để mua vui?" Vô Hồn nhếch môi nhìn vẻ mặt buồn bực của Diêm Diễm.

      "Đến phá vụ án giết người ." Diêm Diễm bất đắc dĩ , "Chủ nhân của thanh lâu này hình như dùng cách kinh doanh rất tàn nhẫn, lấy thịt đùi của thiếu nữ đem đến cho khách ăn. . . . . ."

      "Được rồi, ngươi đừng nữa, thực ghê tởm." Lời của Diêm Diễm chưa hoàn, Vô Hồn chán ghét cắt ngang, "Vậy các ngươi điều tra được gì rồi?"

      "Vương gia cùng người nọ chuyện làm ăn, ta tìm mật thất, nghe được thanh Vô Hồn kiếm của người phát ra nên đến xem ." Diêm Diễm nghe ràng, thanh rất vừa rồi tuyệt đối là thanh của vũ khí đoạn trường của Vô Hồn phát ra. Mỗi khi Vô Hồn cực kì phẫn nộ rút kiếm giết người kiếm kia phát ra tiếng kêu quỷ dị u ám giống như đến từ địa ngục. Chẳng qua rất lâu chưa từng nghe qua thanh này .

      "Vậy ngươi tìm được mật thất chưa?" Vô Hồn nhăn mày lại, ra hai người kia định đem nữ nhân của mình làm thức ăn. May mắn, may mắn quá. đúng, may mắn con khỉ á! Đem nàng nấu thức ăn, như thế chính mình phải cũng xong đời sao? Chẳng qua Vô Hồn phát lửa giận của mình tại còn mạnh mẽ như vừa rồi.

      "Tìm được rồi." Diêm Diễm nhìn Vô Hồn ôm Nhược Khả Phi chuyển mắt, nhìn hai mắt nàng nhắm chặt, cũng lo lắng thôi, nàng có việc gì chứ." phái người đến nha môn triệu tập nhân mã . Nàng, sao chứ?"

      " có việc gì, chỉ là bị kim độc đâm trúng, nhưng dường như sử dụng hơi quá tay nên nhất thời vẫn chưa tỉnh lại." Vô Hồn nhìn sắc mặt của Nhược Khả Phi, cũng phát ta gì dị thường. Nghĩ đến hai người kia ra tay cũng độc ác, độc này dùng chỉ vừa đủ để đem người nấu thành thức ăn mà thôi.

      Diêm Diễm nhàng thở ra, nhìn chằm chằm vào mặt Vô Hồn.

      "Nhìn cái gì vậy?" Vô Hồn nhăn lông mày lại khó chịu nhìn Diêm Diễm.

      "Ngươi, định ôm đến khi nào?" Diêm Diễm câu kinh người.

      Vô Hồn biến sắc, lại hung tợn : "Ôm đến lúc chờ các ngươi đem mọi chuyện xử lý xong. Mạng của ta giao cho ngươi đúng là tuyệt đối yên tâm."

      Diêm Diễm cảm thấy lời này có cái gì thích hợp, lại tìm ra vấn đề gì, chỉ phải nhăn nhíu mày, đứng ở bên có cử động nữa.

      Khi Nhược Khả Phi tỉnh lại lần nữa, liền thấy được Hiên Viên Vân lo lắng nhìn mình.

      "Phi nhi! Nàng tỉnh?" Hiên Viên Vân ràng nhàng thở ra, mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi.

      "Vâng." Nhược Khả Phi chống đỡ thân mình muốn ngồi dậy, Hiên Viên Vân đem gối đầu cho Nhược Khả Phi giúp nàng ngồi dậy. xảy ra chuyện gì? Nhược Khả Phi nhăn mày. Nghĩ tới, mình bị đứa bé ám toán . Lại nhìn xem cảnh vật quanh, ở trong phòng khách sạn Vân Lai, nhưng là ai cứu mình?

      "Nàng có việc gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết, tại sao nàng lại tự chạy xuống mua này nọ?" Ngữ khí Hiên Viên Vân có chút trách cứ .

      "À, chuyện Oanh Oanh các thế nào rồi?" Nhược Khả Phi mở miệng hỏi.

      "Nàng còn lo lắng chuyện này." Hiên Viên Vân bất mãn, nhưng vẫn cho Nhược Khả Phi biết, "Nàng ngủ hai ngày. Buổi tối hôm đó dưới khoang thuyền cuối cùng của thuyền hoa tìm được rất nhiều , cứu ra. Người chủ mưu đứng phía sau, Diêm Diễm đuổi theo, những tên đồng lõa khác cũng bị nha môn phát ra lệnh truy nã đuổi bắt ." Hiên Viên Vân thêm nữa. Địa phương kia quả rất là làm cho lòng người kinh hoàng. Có phòng tắm, phòng ăn, phòng mát xa, phòng bếp. Khi quan huyện biết được thân phận của mạo muội thỉnh cầu hồi phủ cùng , nghĩ đến Phi nhi nhất định thích thế này mới .

      "Vậy, những viên ngoại chết bất đắc kỳ tử trước kia sao? Có phải chính là những người này xuống tay diệt khẩu ? Nhược Khả Phi vừa hỏi xong, đầu óc liền choáng váng mê muội.

      "Phi nhi, nàng làm sao thế? ?" Hiên Viên Vân nhanh chóng hướng cửa hô to, "Đại phu đâu?"

      "Thiếp sao." Nhược Khả Phi ngăn Hiên Viên Vân lại, "Chỉ là có chút đói bụng."

      Hiên Viên Vân giật mình, tiếp theo lộ ra tươi cười: " Độc trong cơ thể nàng giả quyết xong rồi. Trước tiên có thể ăn chút gì đó mềm thôi. Uống cháo trước . Chờ thân thể của nàng tốt hơn chút chúng ta trở về Hứa Thành. Chuyện kế tiếp giao cho nha môn xử lý."

      "Được." Nhược Khả Phi nhợt nhạt cười, lại chợt nhớ tới , "Buổi tối chúng ta cùng dạo được ? Những thứ kia ăn ngon."

      Hiên Viên Vân thương gật gật đầu phản đối.

      Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Vân đứng dậy về hướng cửa, nhưng trong lòng có nghi vấn. Là ai cứu mình? Thoạt nhìn giống như là Vân. Ảnh vệ của sao? Cũng giống. Đối với vấn đề này Hiên Viên Vân vẫn nhắc đến, Nhược Khả Phi liền hiểu được, nhất định phải là người của cứu.

      Mà tại trong rừng cây xa xôi nhất.

      "Vô Hồn, ngươi theo ta làm gì?" Hai chân Diêm Diễm chạm vào nhánh cây, đuổi theo bóng dáng hoảng hốt chạy trốn phía trước, đuổi theo người nọ hai ngày rồi, khinh công đúng là tồi. Nhưng tên kia cũng chỉ có khinh công là chút.

      "Quản ngươi đánh rắm." Vô Hồn rống lên tức giận cố đè nén. Người chạy ở phía trước, nếu bắt được nhất định bầm thây vạn đoạn. là làm cho người ta khó chịu, đuổi theo lâu như vậy vẫn đuổi kịp trong miệng lại tức giận ."Đường rộng như vậy, ta muốn đâu là quyền ta, chửi cha mắng mẹ ngươi là được rồi.”

      Diêm Diễm sắc mặt biến hóa là đẹp. Đây là đường sao? Giống như hai người đều dẫm lên nhánh cây bay . Nếu như là cùng đường, như vậy là đúng dịp, đuổi theo tên kia chạy hai ngày rồi.

      "Tên ngu xuẩn phía trước, có bản lĩnh ngươi đừng chạy." Vô Hồn phẫn nộ gào thét .

      "Ngươi đuổi theo ta liền chạy." Người phía trước chạy sắp tắt thở rồi, hai ngày này mình vẫn liều mạng chạy trước. Nếu hai người kia nghỉ ngơi mới có thể nghỉ ngơi lấy hơi.

      "Ngươi chạy ta liền đuổi theo." Vô Hồn vô sỉ lớn tiếng hô. Diêm Diễm liếc cái xem thường, vô sỉ, tên kia mà chạy chừng sớm bị chém thành khối thịt . ràng là ghi hận người ta, nên mới đuổi giết, lại còn là cùng đường. là quá vô sỉ rồi!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Đuổi tới buổi tối ngày hôm sau, người nọ rốt cục lâm vào tình trạng kiệt sức miệng sùi bọt mép ngã mặt đất. Vô Hồn để ý Diêm Diễm khuyên bảo đem mang về nha môn, mặc cho nha môn đến xử trí, có thể hiểu được . Để cho Diêm Diễm mang về là thi thể. Thiếu chút nữa đem nàng làm thức ăn, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy. Quan trọng nhất là để cho đuổi theo xa như vậy! Vô Hồn liếc mắt nhìn Diêm Diễm bất đắc dĩ, ngậm miệng. Thu hồi kiếm của mình nghênh ngang rời .

      Mưa xuân mịn như tơ.

      Buổi tối, ở trấn Lí Huyền rơi những giọt mưa bay tích tí tách .

      Toàn bộ thế giới trở nên mông lung . Nhược Khả Phi tựa vào bên cửa sổ, nhìn đường cái bên ngoài .

      đường vẫn sáng sủa như cũ. Chuyện ở Oanh Oanh các cũng có công bố, chỉ thầm xử lý. Mà Oanh Oanh các rất nhanh liền thay đổi lão bản chuẩn bị tiếp tục kinh doanh. Tất cả cũng giống như chưa từng phát sinh qua. Người ngoài chỉ cho là Oanh Oanh các chiếm đoạt rất nhiều nữ tử thiện lương vô tội cho nên mới bị quan binh điều tra. Dù sao chuyện này nếu công bố ảnh hưởng quá lớn đối với chỗ này.

      đường vẫn có nhiều người qua lại như trước, những chiếc kiệu vẫn qua lại dập dìu đường, vài nương gia che ô đứng ở hai bên đường, có vài người khách vì tìm được nương của riêng mình vui vẻ khoác tay rời .

      "Phi nhi." Thanh của Hiên Viên Vân nhàng vang lên, Nhược Khả Phi xoay người lại liền thấy tay Hiên Viên Vân cầm ô, còn có giày dầy thấm nước.

      Nhược Khả Phi giật mình, chẳng lẽ?

      "Chúng ta cũng dạo . Ta phải sao, lần này coi như tới đây du ngoạn." Hiên Viên Vân giúp Nhược Khả Phi đổi lại giầy ấm áp, đỡ nàng ra cửa.

      Nhược Khả Phi thản nhiên cười, gì.

      "Muốn ăn chút gì ?" Hiên Viên Vân nhìn hàng dài những hàng quán hai bên đường, ngửi được mùi thơm ngát bay trong khí.

      " Vân chàng muốn ăn cái gì?" Nhược Khả Phi mỉm cười hỏi.

      "Ăn ngon là được." Hiên Viên Vân Lộ ra nụ cười sáng lạn, đôi mắt trong trẻo kia rạng rỡ đầy sức sống.

      "Nhưng những thứ đường này đều ăn rất ngon a." Nhược Khả Phi khó xử .

      "Chúng ta đây đều nếm thử." Hiên Viên Vân tay miễn cưỡng khen, tay ôm Nhược bả vai Khả Phi, bắt đầu ăn uống "Dài hạn."

      Hết quán này, lại sang quán khác, Nhược Khả Phi nhìn thức ăn trước mặt ngừng biến hóa , nhìn vào nụ cười ôn nhu kia của Hiên Viên Vân

      Thay đổi nhà lại nhà quầy hàng. Nhược Khả Phi liếc mắt nhìn thức ăn cứ ngày tăng bàn. Đây là cảm giác cuộc sống sao? Thực kỳ diệu, nàng thực thích, vô cùng thích như thế này.

      Ở trấn Lí Huyền đến ngày thứ năm, Diêm Diễm đem việc xử lý xong về tới khách sạn Vân Lai, ba người thế này mới chuẩn bị trở về Hứa Thành.

      Khi Diêm Diễm nhìn theo Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi xe ngựa phía trước, bản thân mới leo lên xe ngựa phía sau. Vừa vào xe ngựa liền ngây dại. Trong xe ngựa tất cả đều là những hộp to túi gì đó, tản ra hương thơm mê người. Là thức ăn! Kỳ quái là, mỗi thứ đều có hai phần. cũng chuẩn bị cho mình sao? Diêm Diễm lộ ra nụ cười gần như thể thấy, đưa tay tùy ý lấy hộp ở cạnh bên, lại nghĩ tới câu hỏi mà Hiên Viên Vân hỏi ..., là ai cứu nàng. Chuyện của , nàng và Vô Hồn vẫn chưa ra, chỉ cho Vân biết là bằng hữu của mình cứu nàng. Có những chuyện vẫn là ra tốt hơn, ít nhất tại vẫn chưa cần thiết để .

      Chạng vạng, về tới Vương Phủ Hứa Thành. Tiểu Vũ đón chào, mặt là vui vẻ che dấu được.

      "Thỉnh an Vương gia, Chủ Nhân." Tiểu Vũ vui vẻ ra mặt, nhìn thấy Nhược Khả Phi khẽ cau mày, chẳng lẽ là chuyện kia có tiến triển? Mạc Ngôn đến tìm nàng náo loạn đòi bản vẽ mới, liền chứng minh trong tay có gì đó vẫn chưa làm xong.

      Trong thư phòng, Tiểu Vũ hưng phấn bẩm báo chuyện phát sinh hai ngày qua. Bắt được nam nhân chạy tới Vương phủ muốn vụng trộm mang Đỗ Vũ , người nam nhân này chính là gian phu của Đỗ Vũ, cũng chính là người làm cho Đỗ Vũ mang thai.

      Hiên Viên Vân nghe xong có biểu gì, thản nhiên : "Người nam nhân kia bây giờ ở đâu?"

      "Nhốt ở trong địa lao rồi ạ." Tiểu Vũ trả lời, mặt lại có chút bất an, chính là người nọ làm bị thương thiệt nhiều thị vệ, cuối cùng bởi vì bận tâm nàng kia vất vả mới bị bắt.

      Có gay cấn.

      "Ừm, ngươi xuống trước ." Ngữ khí của Nhược Khả Phi cũng biểu lộ gì.

      Tiểu Vũ sớm thành thói quen với thái độ này của Chủ Nhân, gật gật đầu chuẩn bị xuống, lại chợt nhớ tới cái gì, từ trong lòng ngực đem bản vẽ lấy ra : "Chủ Nhân, bản vẽ cho người nọ phần, cái khác còn ở nơi này."

      "Ừm, biết, ngươi xuống , vất vả cho ngươi." Nhược Khả Phi thản nhiên cười cười, nhận lấy bản vẽ.

      Đợi sau khi Tiểu Vũ lui xuống, Nhược Khả Phi mới đưa bản vẽ cất kỹ, quay đầu nhìn Hiên Viên Vân : "Xử lý như thế nào?"

      "Nếu muốn ở cùng nhau đem hai người bọn họ chôn cùng nhau ." Khẩu khí Hiên Viên Vân tùy ý .

      Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Vân, chỉ là nhìn chằm chằm gì.

      Hiên Viên Vân thấy Nhược Khả Phi gì, hiểu được Nhược Khả Phi có tin tưởng mình làm ra quyết định như vậy. Thế này mới bĩu môi : "Thuận miệng mà thôi."

      "Vậy chàng muốn như thế nào ?" Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hiên Viên Vân, hiểu được trong lòng sớm có tính toán.

      "Người kia, lại có thể có thể vào Vương Phủ, còn có thể để cho nàng mang thai." Miệng xinh đẹp của Hiên Viên Vân lên ý cười, " cách khác người này, còn có chút sở trường, mà cuối cùng là vào chỉ muốn dẫn Đỗ Vũ , như vậy chứng minh người này đối với Đỗ Vũ nghiêm túc."

      "Cho nên?" Nhược Khả Phi tiếp theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :