1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 77:



      Hứa Thành. Mùa đông chầm chậm qua, mùa xuân dần dần đến. Trong vườn nhánh cây cũng bắt đầu mọc lên chồi non xanh. Thời tiết dần dần trở nên ấm áp. Hiên Viên Vân sau khi quay về Hứa Thành dường như càng bận rộn hơn.Mỗi ngày đều có công văn cần giải quyết xong, mỗi tháng đều có binh duyệt chưa xong. Khuôn mặt ngày càng trở nên thành thục và cương nghị. Mà Nhược Khả Phi có khi cũng ở trong thư phòng giúp Hiên Viên Vân xem công văn, sửa sang lại vài thứ. Sau đó, Hiên Viên Vân cũng còn phản đối Nhược Khả Phi nữ giả nam trang cùng lại ở tại Lục Đại bộ.

      Hôm nay, Nhược Khả Phi ở trong thư phòng sửa sang lại công văn lại phát vụ án kì dị. Đây là từ Hình bộ thẩm vấn, nha môn các nơi gửi lên các vụ án tử , đều có thủ pháp gây án giống nhau, vẫn chưa bắt được hung thủ .

      "Chủ tử, nhìn cái gì?" Tiểu Vũ tò mò đưa đầu qua nhìn vật gì đó trong tay Nhược Khả Phi , tiếp theo kêu to lên, "A, tại sao có thể có chuyện như vậy?"

      "Đúng, có chút kỳ quái." Nhược Khả Phi buông công văn trong tay xuống, bên ghi về vụ án kì quái. Nạn nhân đều là những chưa xuất giá, mà ở bên đùi mỗi cỗ thi thể đều mất miếng thịt. Hung thủ vẫn chưa tìm được.

      "Chủ tử, người muốn xem sao ? Rất khủng bố a." Tiểu Vũ khỏi nổi lên da gà.

      "Vương gia bận nhiều việc , những chuyện nhặt này có thể xử lý liền xử lý ." Nhược Khả Phi thản nhiên . phải đâu, chuyện này mà sao? Tiểu Vũ sợ run cả người. biết ở trong mắt chủ tử chuyện như thế nào mới có thể coi là đại .

      "Đúng rồi, chủ tử, hai ngày nữa Hứa Thành có mở tiệc trà xã giao, muốn mời chủ tử tham gia." Tiểu Vũ chợt nhớ tới cái gì.

      "Tiệc trà xã giao?" Nhược Khả Phi nhíu mày.

      "Dạ, chính là quan lại quyền quí trong thành cùng các nữ quyến tụ hội lại mở tiệc trà xã giao. Nghe muốn mượn quan hệ để giúp cho trượng phu của mình gì đó." Tiểu Vũ giống như bà bát quái, liên miên cằn nhằn .

      "Trước kia tại sao từng nghe qua?"

      " Đây là mùa xuân mới cử hành ." Tiểu Vũ cười đến mất tự nhiên, kỳ đây pahir là mùa xuân mới cử hành, mà là từng quý đều cử hành. Hơn nữa lần mới nhất chính là khi Vương Gia cùng chủ tử đến Hứa Thành lâu, tiệc trà xã giao chỉ có chính thất mới được tham gia cho nên Nhược Khả Phi đương nhiên có trong hàng ngũ được mời. Mà trải qua mấy ngày nay, người trong thành mới hiểu Cửu Vương gia đối với nàng vô cùng sủng ái, thế nên mới ngoại lệ mời nàng.

      " , thay ta trả lời lại ." Nhược Khả Phi rút quyển sách ở giá sách, tra tìm gì đó. Tham gia cái loại tụ hội nhàm chán này, bằng tìm hung thủ của vụ án này còn thú vị hơn.

      "Dạ." Tiểu Vũ có chút thất vọng ồ tiếng, chủ yếu là mình cũng muốn biết chút . Tiểu Vũ rời khỏi cửa phòng, cho quản gia thong báo lại , sau đó mới chuẩn bị quay trở lại phòng.

      "Tiểu Vũ tỷ. . . . . ." Có thanh thấp yếu ớt gọi Tiểu Vũ lại .

      "A?" Tiểu Vũ quay đầu, lại nhìn thấy nha hoàn lạ mặt đứng ở bên cây sợ sệt nhìn mình.

      "Muội, muội có chuyện muốn với tỷ." Nha hoàn sợ hãi .

      Tiểu Vũ nhíu: "Ngươi là ai? Tại sao ta lại thấy lạ mặt như vậy?"

      "Muội , muội là nha hoàn của Vũ phu nhân." Nha hoàn cắn cắn môi, ra, "Muội , có chuyện lớn cần phải cho tỷ biết ."

      " ." Tiểu Vũ vừa nghe thấy là nha hoàn của người đàn bà kia, khuôn mặt kiên nhẫn, lớn tiếng . Nha hoàn chậm rãi nhích lại gần, nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới ghé sát tai Tiểu Vũ thầm. Càng nghe , trong mắt Tiểu Vũ thần sắc biến hóa, từ kinh ngạc đến khinh thường.

      "Ngươi cho ta biết chuyện này, ngươi là muốn cái gì?" Tiểu Vũ mắt lạnh nhìn nha hoàn trước mắt .

      "Muội , muội chỉ muốn về nhà chăm nom cho mẹ. lâu muội chưa có về nhà ." khuôn mặt non nớt của nha hoàn chứa đầy vẻ mong chờ. Nàng nguyên bản cũng phải kí văn tự bán mình, nhưng là người mà mình hầu hạ lại lại ngày ngày làm khó dễ. Đó là chưa về sau có người luôn lấy thứ gì đó để đánh người, hoặc dùng giấy bút uy hiếp bọn họ.

      "Được rồi, ngươi xuống . Ta biết." Tiểu Vũ phất phất tay, ý bảo nha hoàn nên rời trước. Nha hoàn há miệng thở dốc còn muốn điều gì, thấy biểu tình kiên nhẫn của Tiểu Vũ đánh ngậm ngùi khép miệng , cúi đầu rời .

      Tiểu Vũ vào cửa sau, đóng cửa lại đến bên Nhược Khả Phi.

      "Chuyện gì? Ở bên ngoài náo loạn cái gì?" Nhược Khả Phi lật quyển sánh trong tay tùy ý hỏi.

      "Chủ tử, có chuyện lớn." Tiểu Vũ giống như có vật quí dâng lên, ở bên tai Nhược Khả Phi thầm.

      " ?" Nhược Khả Phi mặt lộ vẻ gì, vân đạm phong khinh hỏi .

      "Hẳn là . Phái người xem biết, nếu chủ tử tìm đại phu tự mình đến kiểm tra xem, đại phu bắt mạch biết." Tiểu Vũ nhướng nhướng mày, tiện nhân Đỗ Vũ kia cư nhiên mang thai! Vương gia chưa từng qua đêm tại đó, tại cư nhiên mang thai, đương nhiên là phải của Vương gia!

      "A?" Nhược Khả Phi khép sách lại, "Mang thai?"

      "Đúng vậy a, chủ tử, con tiện nhân kia cư nhiên vụng trộm ! Xem Vương gia lần này xử lý nàng như thế nào !" Tiểu Vũ rất đúng mi phi sắc vũ.

      mặt Nhược Khả Phi vẫn có biểu tình gì, như là chuyện đó liên quan đến mình. Tự nhiên cũng muốn để ý tới. Tiểu Vũ thấy biểu tình của Nhược Khả Phi cũng hiểu là chuyện thú vị gì tự động ngậm miệng lại.

      "Ngươi trước ra giữ cửa ." Nhược Khả Phi hướng Tiểu Vũ .

      "Dạ" Tiểu Vũ gật đầu hướng cửa di chuyển , có đôi khi hiểu chủ tử nghĩ gì . Tựa hồ cái gì đều để ý, cái gì cũng để vào mắt.

      Đợi sau khi Tiểu Vũ đóng cửa lại, Nhược Khả Phi gõ cái bàn: "Diêm Diễm." Diêm Diễm đột nhiên xuất ở trước mặt. "Ngươi có phải vẫn ngồi nóc nhà hay ...?" Nhược Khả Phi uống ngụm trà thản nhiên hỏi. Diêm Diễm , vẫn như cũ im lặng, cũng như là chấp nhận lời của Nhược Khả Phi.

      " điều này, ta là muốn hỏi ngươi, nơi lần trước ngươi dẫn ta mua Vô Hồn, có thể mang ta tiếp hay . Ta muốn xem có thứ gì ta cần hay ”. Trong đầu Nhược Khả Phi có vài ý niệm.

      "Bánh trẻo, hoa quế cao." Diêm Diễm mặt chút thay đổi phun ra câu. Ngụ ý ràng, dẫn ngươi có thể, nhưng là có điều kiện.

      Ăn chính là điều kiện! Nhược Khả Phi nhịn xuống khóe miệng run rẩy, cũng là thốt lên : "Muốn bao nhiêu?"

      "Bánh trẻo hai chén, hoa quế cao mười hai đồng." Diêm Diễm dứt lời, nghe thấy tiếng nuốt nuốt nước miếng nho . Lại nhớ đến đậu đỏ tô lần trước.

      ", ngày mai mang ta ." Nhược Khả Phi nhìn nhìn kẻ ham mê đồ ăn cái.

      "Được, ngày mai có người chờ ngươi đâu." Diêm Diễm bỏ lại câu đầu đuôi liền biến mất tại chỗ.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 78:

      "Người kia đợi ta?" Nhược Khả Phi nhìn trong phòng còn bóng người, lặp lại những lời này. Là ai? tại những thứ này cũng còn ý nghĩa gì, ngày mai biết.
      Hôm sau, Nhược Khả Phi dậy sớm, sau khi đem Hiên Viên Vân tống xuất ra phía sau cửa, rồi cùng Diêm Diễm ra cửa, để lại Tiểu Vũ ở Vương Phủ. Lại là vách núi đen với đám mây mù lượn lờ  kia, lại tới cái"Chợ đêm" , có náo nhiệt như lần trước. Diêm Diễm giải thích lần trước đến ngay lúc đại hội, tại chỉ là hội họp buôn bán
      . Khi vào đại hội có rất nhiều những vật quý hiếm đáng mua, còn những buổi họp chợ nho như thế này cũng phải dựa vào may mắn của bản thân xem có thể mua được vật phẩm gì quý hiếm hay ?
      Nghe thế chính là hình thức giải thích, Nhược Khả Phi khỏi buồn cười, lần trước mình xem như gặp may, mới có thể mua được nhân vật quý hiếm như vậy  . "Lần trước người bán Vô Hồn cho ta, ngươi là đại ca của ?" Nhược Khả Phi
      chính vận khí tốt a, cư nhiên mua được nhân vật bán Vô Hồn  nhân có tò mò. "Đúng vậy, kêu Ảm Đạm.
      Diêm Diễm nhắc tới tên hai người  là che dấu được  nụ cười khinh bỉ. "Ảm Đạm, Vô Hồn?"
      Nhược Khả Phi đem tên của hai người đọc lên, cười khanh khách lại còn có tên như vậy. "Cha nương của bọn họ chính là quái thai, nên đương nhiên đặt tên con cũng kỳ quái."
      Diêm Diễm nhiều lời. Chân chính  biến thái là đại ca của Vô Hồn  a, thế gian này có mấy ai dám trêu chọc đến , cũng thể trêu vào. suy nghĩ, võ nghệ của Vô Hồn cao như vậy  còn thường xuyên bị đánh đến đầu đầy bao, càng thường xuyên bị đánh nửa chết nửa sống .
      "Ừm, là có tính cách " . Nhược Khả Phi gật gật đầu, cất bước cùng Diêm Diễm vào hành lang dài kia.
      "Chủ tử muốn mua gì?" Diêm Diễm đột nhiên hỏi. "Ta muốn hỏi thử, có người bán thịt hay ." Nhược Khả Phi trầm ngâm, đem nghi vấn trong lòng ra.
      "Bán thịt? !" Diêm Diễm há to mồm lộ ra vẻ mặt khó hiểu  .
      Mua thứ này ở chợ phải có rất nhiều sao? Tại sao cần phải tới nơi này. đúng, hẳn là có đơn giản như vậy. "Ha ha." Nhược Khả Phi nhìn thấy biểu tình khó hiểu  của Diêm Diễm nở nụ cười, cũng hiểu được nghi hoặc Diêm Diễm, giải thích ,
      " sai, đơn giản như vậy, thịt này là thịt người." Diêm Diễm há miệng thở dốc chuyện.
      "Ngày hôm qua ngươi cũng nhìn thấy sao? Vụ án mạng công văn tay của ta, có rất nhiều chết, sau khi phát thi thể, toàn bộ thịt bên đùi  thấy"
      Nhược Khả Phi câu hai ý nghĩa, ngày hôm qua Diêm Diễm ngồi xổm xà nhà của thư phòng  , làm sao có thể thấy vật  tay mình.
      “Ý của chủ nhân là, có người đem thịt này đem bán?"
      Diêm Diễm nhăn mày lại, , đúng là ghê tởm thêm biến thái, loại cảm giác này thoải mái. So với trực tiếp  giết chóc , mấy thứ này làm cho lòng người vô cùng khó chịu.
      “Cái này cũng "Này có gì kỳ quái" Nhược Khả Phi hơi hơi trầm tư chút tiếp tục ."Ở thời đại ta biết, ăn thịt người phi thường phổ biến ." Nhược Khả Phi thể cho Diêm Diễm, vào thời Ngụy Tấn, sách sử có ghi chép lại, người Hồ xâm nhập vào trong Trung Nguyên  , gần như tất cả người Hồ đều có chữ viết của mình. Thập phần dã man, rất nhiều người Hồ còn giữ lại hành vi man rợ như ăn thịt người.
      Theo tộc Hung Nô, người Hung Nô da trắng, Tiên Ti tộc, đó là ba tộc hung ác nhất. Lục tộc quả thực là có thể xưng là"Ác ma ăn thịt người.”
      Lịch sử có gi lại, những năm bọn họ hành quân tác chiến có lương thảo, bắt người cướp nữ tử của Hán tộc làm quân lương, Tộc Hung Nô gọi nữ nhân người hán là “Dê hai chân” Ban đêm gian dâm. Ban ngày giết ăn thịt. Khi đó người Hán bị tàn sát hầu như còn.
      Diêm Diễm nhìn thấy ánh mắt của Nhược Khả Phi có chút phiền muộn, thêm gì nữa, nhưng trong lòng cảm thấy ghê tởm, chính mình tuy rằng thích ăn, nhưng cũng có những thứ tuyệt đối ăn . Vào cái sân rộng lớn kia, quả nhiên những quầy hang bày bán giảm đáng kể.
      “Ái chà, , Diêm Vương, ngươi lại tới nữa." thanh lỗ mãng bay tới. Nhược Khả Phi tìm theo thanh phát ra nhìn lại, thấy đó à gương mặt xa lạ, nhưng thanh nàng nhớ rất rang đó là đại ca của Vô Hồn, chính là người lần trước đem Vô Hồn bán cho mình! Nhưng gương mặt này là hoàn toàn  xa lạ. lẽ mang mặt nạ da người sao?
      “Hây da, nữ nhân ngươi cũng tới a?"
      Đợi cho Nhược Khả Phi cùng Diêm Diễm đến bên cạnh , vẫn cầm cây gậy như cũ. nhìn Nhược Khả Phi từ xuống dưới vui cười , "Còn sống rất tốt nha, cách khác là đệ đệ ngu ngốc kia của ta cũng sống vô cùng dễ chịu sao."
      “Đúng vậy.”
      Nhược Khả Phi cười khẽ gật đầu. Người này tản mát ra thái độ lạnh nhạt nhìn như chút để ý, nhưng lại làm cho trong lòng Nhược Khả Phi cảnh giác, người này đơn giản."Cám ơn ngươi lần trước bán vật tốt như vậy.”
      "Ha, khách khí cái gì, ngươi cũng cho ta dư hơn chín mươi lăm lượng bạc trắng, ta nên cám ơn ngươi mới đúng." Ảm Đạm ngồi ở thùng gỗ, ngắm nhìn chung quanh , "Hôm nay mua bán vẫn được, thú vị gì cả.”
      "Ta, muốn cùng ngươi hỏi thăm tin tức. Nhược Khả Phi đánh giá người trước mắt, mặt chút thay đổi đó là đôi mắt thâm thúy, cùng với da mặt hợp nhau.
      Đôi mắt kia thâm sâu giống như đêm tối, lại sâu thẳm giống như đáy vực sâu hấp dẫn người khác.
      "Muốn nghe tin tức gì, tin tức, giá tiền." Ảm Đạm ngáp cái, thản nhiên .
      "Ta muốn hỏi gần đây giang hồ là có người bán thịt hay ." Nhược Khả Phi nhìn chăm chú vào Ảm Đạm  ánh mắt hề động. "Thịt? Thịt gì? ?" Ảm Đạm cầm khúc gậy gãi gãi sau lưng của mình hỏi. "Thịt người. Hơn nữa còn là loại thịt người sống mềm mại...."
      Nhược Khả Phi từng chữ từng chữ ràng  . Cây gậy gãi lưng  của Ảm Đạm dừng lại, bình tĩnh nhìn Nhược Khả Phi, gì.
      "Tin tức này giá bao nhiêu?"
      Nhược Khả Phi Ảm Đạm nhìn trước mặt hề cử động, trong lòng biết quả nhiên biết.
      "Quên , cho ngươi tính tiện nghi chút. Năm ngàn lượng ." Ảm đạm huơ huơ côn gỗ gõ vào rương gỗ mình ngồi  , " Trả thù lao trước."
      " trăm lượng."
      Nhược Khả Phi nhượng bộ, "Trước tiên là về tin tức sau trả thù lao."
      ", nữ nhân chết bầm này, trả giá  quá đáng rồi" .
      Ảm Đạm tức giận trực nhảy dựng lên, "Năm ngàn của ta, người chém còn trăm lượng!"
      "Đúng vậy nha." Nhược Khả Phi nghiêm túc suy tính , từ từ , "Tin tức lan trong bụng có kiếm được tiền , ngươi có thể kiếm bao nhiêu nên kiếm bấy nhiêu . Năm trăm lượng thể hơn."
      Diêm Diễm ở bên cạnh nhìn hai người hoàn toàn là hết chỗ rồi. Người kia cũng phải có tiền bình thường, tiền của Ảm Đạm lại cần phải rồi, ai có tiền phải người mù chính là ngốc tử.
      Tuy nhiên tên này vì mấy ngàn lượng tranh giành thành như vậy, lẽ là keo kiệt sao? Làm cho người nào có thể lý giải được.
      "Vậy đưa cho ta trước." Ảm Đạm bĩu môi, ý bảo đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.
      “Ừm.”
      Nhược Khả Phi lấy ngân phiếu ra đưa cho Ảm Đạm, bình yên tiếp nhận xong mới ngồi thùng gỗ, đem ngân phiếu cẩn thận xem xét kĩ sau đó mới cất vào lòng. Động tác làm cho Diêm Diễm thấy rất là trơ trẽn. "Gần đây có tiểu điếm bán loại thịt mà ngươi . Theo tin tức đáng tin cậy rằng có người có võ công cao cường  cung cấp, hơn nữa toàn bộ đều là thịt của xữ nữ." Ảm Đạm nhếch chân bắt chéo, tiếp theo là có chút hăng hái nhìn  Diêm Diễm tiếp tục ,
      "Đúng rồi, Diêm Vương, ngươi phải thích ăn sao" ? Nghe cửa hiệu bán thịt này, bán ngon vô cùng, đem khối thịt của những nương trẻ này dần cho mềm, sau đó chờ thịt mềm mại mới dung đao thái mỏng, mang lên cho khách.”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thất Dạ Sủng Cơ Chương 78

      Quả nhiên thực được,sắc mặt của  Diêm Diễm tái nhợt. Ảm Đạm ở trong lòng cười hiểm. Nhược Khả Phi cũng nhịn được nhíu nhíu mày.
      Diêm Diễm đè nén dạ dày sôi sục, hít hơi sâu, lại hung tợn nhìn Ảm Đạm
      "Tên biến thái này có phải ăn rồi hay ?"
      "Ta có hứng thú." Ảm Đạm lại gõ thùng dưới người mình, "Vấn đề cũng hỏi xong, cút ngay , đừng cản trở việc buôn bán của ta." "Ngươi bán  cái gì?" Diêm Diễm nhìn vào chiếc thùng gỗ kín như bưng hỏi. "Bán cái gì cũng bán cho các ngươi, tránh xa ta ra chút, trả giá muốn giết ta à." Ảm Đạm lấy cây gậy vung lên, vội vàng đuổi hai người giống như đuổi ruồi muỗi.
      “Tiểu điếm đó ở nơi nào, ở địa phương nào?"
      Nhược Khả Phi hỏi ra vấn đề mấu chốt. "Dường như ở cái hồ gì đó, cái thuyền hoa. Oanh Oanh các hay là gì đó, được rồi, tránh xa chút cho ta." .
       Ảm Đạm dùng gậy gõ vào thùng, cất tiếng rao"Đến xem a, bảo bối đây, mua là tổn thất a."
       Nhược Khả Phi xoay người rời , Diêm Diễm theo ở phía sau. Oanh Oanh các? Tựa hồ là thanh lâu lớn nhất  Hứa Thành, ở trấn Lí Huyền huyện Hứa Trình. đến Lí Huyền, Nhược Khả Phi chợt nhớ tới, ở Lí Huyền có mấy viên ngoại nhà giàu mới nổi có rất nhiều tiền, đều là sau khi đến qua Oanh Oanh các mới xảy ra chuyện. người có bất kỳ  miệng vết thương, nên Huyện lệnh điều tra được nguyên nhân, cuối cùng đành phải phán là do thân thể hư nhược mà chết.
      Đôi mắt Nhược Khả Phi thâm trầm xuống, hay là mấy người này cùng vụ án giết người này đều có liên quan?
      "Đúng rồi chủ nhân, người kia muốn gặp người, đợi người lâu rồi." Diêm Diễm chợt nhớ tới còn vẫn người chờ bọn họ.
                "Là ai?" Nhược Khả Phi cũng nghĩ đến những lời Diêm Diễm với mình hôm qua
      . "Người lần trước làm thứ gì có thể bay trời cho người đó. Hôm nay cũng đến nơi đây mua đồ." Diêm Diễm nhớ tới ngày đó nhìn thấy màn thần kỳ, đáy mắt thoáng lên tia kinh ngạc, sau đó Nhược Khả Phi bảo mang những thứ đó hủy . có thể hiểu được ý nghĩa cách làm của nàng.
      Loại đồ vật này vượt qua hiểu biết của người tại, nếu bị người khác dùng vào những chỗ nên dùng mang đến tai họa hủy diệt.
      Diêm Diễm mang theo Nhược Khả Phi đến gian nhà, vừa mới vào nhà nhìn thấy bóng dáng ở bên trong bận việc gì đó. "Tiền bối, người mà ông muốn gặp ta mang đến." Thái độ của Diêm Diễm  phi thường  khách khí, làm cho Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc. "A? Cuối cùng đến rồi.” Giọng già nua có chút được tự nhiên, xoay người lại, đó là người có tướng mạo trẻ tuổi, thoạt nhìn cao hơn ba mươi lăm. Tuy rằng tính là tuấn mỹ, cũng nho nhã vô cùng. Người này? Diêm Diễm gọi là tiền bối, thanh lại già nua như thế  hay là số tuổi thể nhìn giống như bề ngoài?
      " bé con, bức họa kia là ngươi vẽ đấy sao?" Nam tử nhìn Nhược Khả Phi từ xuống dưới, sau đó nhăn mày lại, tựa hồ quá tin tưởng vật như vậy là do nữ tử mảnh mai  trước mắt này vẽ ra. "Tiền bối, người thể xem bề ngoài, phải sao? Tỷ như tiền bối ngài." Nhược Khả Phi mỉm cười cũng đánh giá người trước mắt.
      Diêm Diễm lại tựa hồ như có chút khẩn trương, thái độ Nhược Khả Phi chuyện  vẫn là tùy ý như vậy, nhưng là người trước mắt phải người khác, là quỷ tượng Mạc Ngôn. Là sư huynh của thiên hạ đệ nhất đúc kiếm sư phụ , lúc trước tìm ra người làm ra vật kia, sau khi gặp được , nhận ra kiếm tay  mình là do sư đệ làm ra, thế này mới cùng mình bàn luận, người này tâm tính thể đoaán trước được.
      Nếu gặp được thứ thích, mấy ngày ăn uống nhất định phải làm cho bằng được, lại thu phân tiền, nếu phải muốn làm , cho dù có người lấy hoàng kim vạn lượng cầu cũng làm, đối với vật mới mẻ cảm thấy hứng thú gì đó lại nhiệt tình vô cùng.
      "Cũng đúng."
      Mạc Ngôn gật gật đầu,
      " bé con gọi là gì?"
      Giật mình, Diêm Diễm biểu tình lộ ra kinh ngạc, Mạc Ngôn mở miệng hỏi tên người khác liền đại biểu chấp nhận quen biết người, nếu để vào mắt là tuyệt đối hỏi đến họ tên
      "Nhược Khả Phi. Tiền bối muốn gặp ta để làm gì?" Nhược Khả Phi nhìn người kỳ quái trước mắt. Số tuổi người này rốt cuộc bao nhiêu.
      " Bản vẽ kia ta thực cảm thấy hứng thú, Diêm tiểu tử lại chứng kiến tận mắt ngươi bay lượn ở bầu trời, chuyện lạ này có thực hay ?” Ánh mắt Mạc Ngôn lộ ra chút khó hiểu
      "Phải vật kia gọi là Tàu lượn.”
      Nhược Khả Phi từng chi tiết. "Tàu lượn?" Mạc Ngôn trầm ngâm, lặp lại lời của Nhược Khả Phi,
      "Có thể thêm cho ta biết về vật này ?"
      "Có thể."
      Nhược Khả Phi gật đầu, đợi cho Mạc Ngôn mang bản vẽ kia ra, sau đó giải thích  nguyên lý của tàu lượn.
      Mạc Ngôn  nghe xong, ánh mắt mở càng lúc càng lớn thỉnh thoảng phát ra tiếng thán phục. Mà Nhược Khả Phi cũng kinh ngạc, người trước mắt đối với những thứ này dường như vượt qua khả năng thiên phú bình thường, thông thường Nhược Khả Phi vừa đưa ra ý kiến, lập tức hiểu ngay được vấn đề.
      "Ngươi còn biết cái gì mới nữa ?" Mạc Ngôn hưng phấn nhìn  Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt, khẽ gật đầu"Biết, rất nhiều" . Mạc Ngôn lại hưng phấn lên
      "Tốt lắm, tốt lắm, ngươi dạy ta."
      Nhược Khả Phi bỗng nhiên cười rộ lên, chuyện, mà là hướng Diêm Diễm nhíu mày, ý bảo ra ngoài chuyện với mình trước. "Tiền bối, người đợi chút trước." Nhược Khả Phi mở to mắt nhìn, người trước mắt, nàng rất muốn biết thân phận của rốt cuộc là cái gì, tất cả vật  đều là đồng giá trao đổi. Mà đối với người có thể lợi dụng  tự nhiên lợi dụng đến giới hạn cuối cùng.
      Mạc Ngôn gật đầu chờ ở trong phòng. hành lang Nhược Khả Phi nhìn Diêm Diễm"Người này là ai vậy?" "Quỷ tướng Mạc Ngôn. Người trong thiên hạ xưng là thiên tài, có vật đó." Diêm Diễm thấp giọng . Nhược Khả Phi giật mình, tiếp theo lộ ra tươi cười kỳ quái. chuyện cùng Diêm Diễm nữa, Nhược Khả Phi vào  phòng ở, cười :
      "Tiền bối, nếu muốn biết những thứ mới mẻ hơn so với vừa rồi hãy cùng ta thôi."
      Lại giật mình, Diêm Diễm sửng sốt, Mạc Ngôn cũng hơi sững sờ, tiếp theo cười ha hả
      "Có ý tứ, nếu ngươi làm cho ta hài lòng sao?"
      "Mặc cho tiền bối xử trí a, nhưng nếu ta làm cho tiền bối vừa lòng..., tiền bối đáp ứng điều kiện của ta."
      Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười thâm trầm.
      "Có thể." Mạc Ngôn cũng vô nghĩa, thu thập xong mọi thứ liền chuẩn bị theo Nhược Khả Phi.
      lâu về sau, vũ khí mà đại quân của Cửu vương gia  sử dụng  đều là lực sát thương mạnh nhất, độc hại nhất, gây thương tổn nhất lời này là tuyệt quá đáng. Đạp máu rất nhiều người lên đỉnh cao nhất, khi có người chỉ trích người chế tạo những binh khí này, Mạc Ngôn cũng chỉ qua loa cho xong.
      hoàn toàn để tâm đến những thứ này làm gì, làm chỉ hưởng thụ lạc thú, những thứ khác liên quan gì đến
      Trở lại Vương Phủ  trời tối mịt, Nhược Khả Phi phân phó Tiểu Vũ chuẩn bị phòng khách cho Mạc Ngôn. Mạc Ngôn hài lòng sắp xếp như thế, cố gắng đòi hỏi Nhược Khả Phi cho xem những thứ mới mẻ gì đó ngay lập tức.
      Sau khi được Nhược Khả Phi ba lần cam đoan ngày mai cho bản vẽ, mới yên lòng.
      Nhược Khả Phi trở về sau đó lâu, Hiên Viên Vân cũng về đến Vương Phủ, trong thư phòng, Hiên Viên Vân xoay người ôm lấy Nhược Khả Phi đặt ở bàn công văn, nhăn mày lại:
      “Ý của nàng, muốn điều tra những vụ án này phải bắt nguồn từ trong thanh lâu ở Lí Huyền?"
      "Phải" Nhược Khả Phi rót chén trà cho Hiên Viên Vân.
      "Thanh lâu? cho phép nàng ." Hiên Viên Vân tức giận  tiếp nhận trà, tuy rằng vụ giết người này gây  áp lực rất lớn  cho quan phủ, náo loạn  lòng người khủng hoảng, nhưng muốn Nhược Khả Phi mạo hiểm như vậy. "Có Diêm Diễm cùng, có việc gì ." Nhược Khả Phi cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Vân,
      "Có mùi vị của nam nhân."
      " bừa! Ta vẫn luôn có mùi vị của nam nhân." Hiên Viên Vân lại càng thõa mãn, vươn tay ôm lấy Nhược Khả Phi vào lòng, đặt ngồi đùi mình.
      “Vâng, vâng bất quá bây giờ cũng có mùi nam nhân." Nhược Khả Phi nhìn chăm chú Hiên Viên Vân trước mắt, trong thời gian ngắn này, trưởng thành nhanh chóng như thế. Ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân khắc sâu, mày kiếm nhập tóc mai phát ra khí phách cùng khí chất mạnh mẽ. Ánh mắt kiên nghị  giờ phút này sáng quắc nhìn  chính mình. Trong tia nóng rực có mang theo nhu tình, hai người vốn là mâu thuẫn , nhưng bây giờ giao hòa hài hòa như thế. "Nàng có phải càng lúc càng mê luyến ta hay ?"
      Hiên Viên Vân ác liệt  đến gần sát nàng, khẽ cắn môi của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi đáp, ngược lại đón nhận, sau đó cắn đáp trả mạnh hơn.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Môi Hiên Viên Vân đau xót, nhưng lưỡi lại tách rời, càng nhiệt tình hôn lên môi Nhược Khả Phi.

      "Phi nhi, nàng biết , ta rất ~ rất ~ rất nàng ~~" Hiên Viên Vân khẽ cắn ở bên tai Nhược Khả Phi, hàm hàm hồ hồ . "Ngươi bây giờ biết cái gì là sao?" Nhược Khả Phi dùng sức nhéo cơ bắp ở lồng ngực của Hiên Viên Vân.

      "Ta nghĩ, biết đại khái chứ." Hiên Viên Vân hít ngụm khí lạnh, cầm đôi tay bé Nhược Khả Phi, ngăn lại bàn tay bé càng tiến bước tàn sát bừa bãi,

      "Ta suy nghĩ mình có phải thích bị ngược hay ?”

      "Tại sao?" Nhược Khả Phi nở nụ cười, rút tay của mình về, đưa tay choàng qua sau gáy của Hiên Viên Vân, hai người chóp mũi đối với chóp mũi.

      "Mỗi lần bị nàng nhéo còn cam tâm tình nguyện, rất cao hứng ." Hiên Viên Vân vuốt ve chóp mũi của Nhược Khả Phi.

      "Ha ha, bởi vì ngươi biến thái a." Nhược Khả Phi cười ha hả.

      "Đó là người ngược biến thái, hay người bị ngược biến thái?" Hiên Viên Vân tức giận muốn trả đũa, định đưa tay nhéo lấy cái muĩ của Nhược Khả Phi

      " nửa nửa ." Nhược Khả Phi đẩy bàn tay định nắm mũi của mình ra,

      "Đúng rồi, quên cho ngươi biết, có người cho ta biết Đỗ Vũ mang thai rồi."

      "Mang thai? !" Hiên Viên Vân giống bị lửa đốt bắn ra, đem Nhược Khả Phi thiếu chút nữa ngã ở mặt đất, sau khi cuống quít nâng Nhược Khả Phi dậy, Hiên Viên Vân ngừng khoát tay giải thích, " phải hài tử của ta, ta tuyệt đối qua nơi đó của nàng ta." Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt kích động của Hiên Viên Vân, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu được lo lắng là cái gì, bật cười :

      "Ngươi đây là phải nên gọi là giấu đầu hở đuôi sao? Càng giải thích càng che dấu?"

      Hiên Viên Vân càng thêm bối rối, liên tục xua tay, mặt lại kinh hoảng: "Ta thề, Phi nhi, ta tuyệt đối chưa từng qua bên nàng ta. , nàng phải tin tưởng ta." Nhìn bộ dạng Hiên Viên Vân sốt ruột, Nhược Khả Phi rốt cục nhịn được cười ra tiếng: "Ta biết. Ta là nàng ta mang thai, là ngươi làm cho nàng ta mang thai. Ngươi kích động làm gì?"

      Hiên Viên Vân ngây người, thế này mới kịp phản ứng là Nhược Khả Phi trêu . Sắc mặt tối sầm, liền dấn tới, hét lên: "Xem ta thu thập nàng như thế nào! Dám trêu chọc ta!"

      "Ha ha, là ngươi tự mình ở bên kia suy tưởng rồi kích động. Được rồi, đừng náo loạn nữa." Nhược Khả Phi trốn tránh Hiên Viên Vân công kích, nghiêm mặt , "Ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?" Hiên Viên Vân dừng lại, bĩu môi : "Này a, xoá sạch, sau đó đem nàng ta xử lý." "Nàng ta tốt xấu gì cũng là Sườn phi của ngươi a. Đơn giản xử lý như thế ?" Nhược Khả Phi lại dính lên, kéo kéo mái tóc dài đen như sa tanh của Hiên Viên Vân.

      "Chẳng lẽ nàng muốn ta bắt gian phu rồi mới đưa cho hoàng hậu sao?" Hiên Viên Vân nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Nhược Khả Phi, bỗng nhiên cầm lại nắm ở trong tay.

      "Ha ha, ngươi để ý người ta, người ta nhịn được liền trộm trèo tường a." Nhược Khả Phi vui cười trêu ghẹo, "Chính ngươi tự xử lý là được."

      Đứa này có được sinh ra hay , phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt nhất đó chính là thể để Vương gia sinh hạ đứa . Hiên Viên Vân nhìn Nhược Khả Phi cười đến cười run rẩy hết cả người, tức giận có chỗ phát tác, nhìn thế nào cũng cảm thấy Nhược Khả Phi là vui sướng khi người gặp họa.

      "Hừ,nhìn nàng cười kìa." Hiên Viên Vân phẫn nộ , " cho phép nàng thanh lâu, dù sao cho phép ."

      "A? Ngươi thù dai sao?" Nhược Khả Phi dùng ngón tay dùng sức đâm vào trong ngực Hiên Viên Vân, cơn tức giận này có ý nghĩa là chấp nhận cho nàng , tại bởi vì mình vừa rồi vui sướng khi người gặp họa nên thay đổi ý nghĩ.

      "Ta chính là thù dai đó sao nào?" Hiên Viên Vân đưa tay ôm lấy thắt lưng Nhược Khả Phi, tới cửa. "Mau buông ta xuống."

      Hai chân Nhược Khả Phi cách mặt đất, vùng vẫy lung tung. " lát bàn tiếp." Hiên Viên Vân mắt điếc tai ngơ, càng nhanh hơn .

      ****************************

      "A. . . . . ." Ảm Đạm đánh cái ngáp to, khóe mắt sắp chảy ra nước mắt.

      "Ngươi hôi quá." Vô Hồn nắm cái mũi khoa trương kêu lên. "Chết tiệt, tiểu tử ngươi ngứa da phải ? Ta vừa rồi có ngậm kẹo bạc hà.”

      Ảm Đạm vung cây gậy trong tay gõ đầu Vô Hồn

      . "Tốt lắm, ngươi đem rắm thả cho ta. Huyết tế ta giải.”

      Vô Hồn lui xa chút, đến khoảng cách an toàn thế này mới trừng tròng mắt ra trọng điểm. "Đáng tiếc ngươi phải cái rắm." Trong nháy mắt, Ảm Đạm xuất trước mặt Vô Hồn

      “…”

      cái côn nặng trịch đập vào trán Vô Hồn, độ mạnh yếu nắm chắc là chính xác vô cùng. lát sau trán mượt mà của Vô Hồn liền nổi lên cục u đỏ thẩm. Vô Hồn là hoàn toàn thể chống đỡ cùng phản kháng được. Chỉ có trợn mắt nhìn nhau.

      " Nếu ngươi là cái rắm, ta lúc đó chẳng phải là cái rắm sao?" Ảm Đạm lại ách xì 1 cái tiếp tục , "Huyết tế giải trừ cho ngươi. Sốt ruột cái gì? Vừa mới bắt đầu a, xem ra còn có 4~5 năm để đùa mà."

      Còn có 4~5 năm có thể đùa? ! Có ý tứ gì? !

      Vô Hồn nháy mắt bắt đầu hiểu câu mấu chốt kia của .

      Thối lão ca là thường xuyên trêu chọc , nhưng là nhiều nhất là đem mình đánh đến chết khiếp, tuyệt đối đùa chết mình. Những lời này là có ý tứ gì? Hay là nàng xảy ra chuyện, hay là cái gì khác?

      **************************

      Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ, Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Vân còn trong giấc mộng, cửa phòng bị đập rung vang trời.

      "Người nào vậy?" Hiên Viên Vân hai mắt mông lung, nhíu mày, khuôn mặt tức giận. Khi nào Vương Phủ có người to gan như vậy, quy củ như vậy?

      "Ưm ~~~" Nhược Khả Phi ở trong chăn phát ra tiếng ưm, rút vào trong lòng ấm áp của Hiên Viên Vân.

      " bé con, nhanh lên chút, ngươi vẽ bản đồ cho ta, cho ta xem thứ mới mẻ gì đó ."

      Tiếng kêu ngoài cửa càng lúc càng lớn, tiếng đập cửa lại rung trời, truyền khắp toàn bộ Vương Phủ. Cơn buồn ngủ của Nhược Khả Phi tan mất, tại sao lại quên mất người kia chính mình ngày hôm qua mang về Vương Phủ chứ.

      "Là loại người nào vậy?" Hiên Viên Vân nhìn Nhược Khả Phi trong lòng bỗng nhiên mở mắt hỏi.

      "Hắc hắc, là trân bảo, lễ vật tặng cho ngươi đấy." Nhược Khả Phi vừa nghe thanh bên ngoài tinh thần tỉnh táo. Người ngoài cửa là quỷ tượng Mạc Ngôn. Cũng chỉ có cao nhân này mới chú ý tiểu tiết, phóng đãng kềm chế được như thế.

      "Trân bảo?" Hiên Viên Vân nghe thanh la hét gõ cửa sắp sập kia, trong lòng nghi hoặc, người như vậy là trân bảo? Tại sao chút lễ tiết đều có.

      "Đến đây, đến đây, tiền bối dùng cơm trước, ta lập tức đến ngay ." Nhược Khả Phi buồn cười đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.

      Nghe vậy, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần xa, bỗng nhiên lại gần. Mạc Ngôn quay trở về kêu to ở cửa: "Ngươi nhanh chút a, nghe được , nhanh chút!" xong, thế này mới lại xoay người rời . Nghe thế, Nhược Khả Phi là vừa buồn cười vừa tức giận. Người này tại sao lại giống như đứa bé thế.

      "Người này là ai vậy?" Hiên Viên Vân cũng đứng dậy mặc quần áo vào, khẩu khí có tức giận, tuy chưa thỏa mãn. Đơn giản là nghe khẩu khí của Nhược Khả Phi, hiểu được người vừa rồi đơn giản.

      "Là Quỷ tượng Mạc Ngôn." Nhược Khả Phi giẫm lên giày nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, lại ngồi ở bên giường chuẩn bị mang giày. Hiên Viên Vân lại đột ngồi xổm xuống, cầm giầy Nhược Khả Phi lên, nở nụ cười, giúp Nhược Khả Phi mang giầy vào : "Thỉnh thoảng cũng nên phục vụ cho nương tử chút.”

      Nhược Khả Phi ngẩn ra, ánh mắt long lanh, thản nhiên lộ ra nụ cười, nhưng biết nên cái gì cho phải.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      "Quỷ tượng Mạc Ngôn?" Hiên Viên Vân tự mang giày cho mình, lặp lại mấy chữ này, tại sao lại nghe quen tai thế?"Chẳng lẽ chính là người bất cứ thứ gì cũng làm được trong truyền thuyết, nhưng phải dựa vào tâm tình mới làm đó sao?”

      "Vâng. Nếu lợi hại đúng như trong truyền thuyết, vậy chúng ta nhặt được báu vật." Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Có rất nhiều thứ cần làm, vì kỹ thuật của thế giới này lạc hậu, có nhiều thứ thể làm ra. Nhưng người kia lại có thể đem bốn cần điều khiển của tàu lượn làm tinh tế như thế. Như vậy đối với dụng cụ leo lên tường thành, cung nỏ dùng cung cấp cho quân đội, súng bắn đá, nếu như có thể được, như vậy thời đại này có thể đổi về trong tay của Vân. Nghĩ đến chỗ này ánh mắt Nhược Khả Phi càng thêm thâm thúy .

      "Như thế, đúng là báu vật ." Hiên Viên Vân trầm ngâm , "Nhưng, Phi nhi nàng muốn làm cái gì? Làm nhiều tàu lượn sao? Để có thể bay đến phía sau quân địch, nhưng vật kia phải dễ sử dụng, ít nhất phải biết chọn hướng gió, đúng ?" Hiên Viên Vân nhớ lại điều kiện cần có khi mình lần đầu tiên sử dụng tàu lượn. Mình và Phi nhi đứng ở vách núi rất cao, sau đó hướng gió chính xác mới có thể bay ra xa như vậy.

      "Ai nha, Tiểu Vân Vân của thiếp trở nên thông minh rồi." Nhược Khả Phi cười rộ lên, lại trốn tránh câu hỏi kia của Hiên Viên Vân, chỉ cười giúp Hiên Viên Vân chải tóc, tiếp tục : "Vật kia hữu dụng, là vũ khí lợi hại dùng để đánh bất ngờ, nhưng đúng như vương gia phải có điều kiện mới có thể sử dụng."

      Hiên Viên Vân bỗng nhiên vươn tay nắm chặt bàn tay bé của Nhược Khả Phi chậm rãi : "Phi nhi ~~~"

      "Sao?" Nhược Khả Phi nhìn mái tóc đen mượt như mực của Hiên Viên Vân, hỏi .

      "Có đôi khi, ta suy nghĩ, nàng rốt cuộc là ai?" Thanh của Hiên Viên Vân trầm thấp, mang theo chút mờ ảo chân . Giống như hỏi Nhược Khả Phi, lại giống như hỏi chính mình. Phi nhi gây cho rất nhiều ngạc nhiên và bí mật. Tựa hồ mình làm sao cũng nhìn thấu, xem xong.

      "Ta chính là ta a." Nhược Khả Phi rút tay ra, giúp Hiên Viên Vân chải tóc xong.

      "Cũng đúng, nàng chính là nàng. Ta nghĩ nhiều như vậy làm cái gì chứ?" Hiên Viên Vân bỗng nhiên cười rộ lên, cười thoải mái. Đúng vậy a, mặc kệ Phi nhi là thần bí đến mức nào, nhưng nàng chính là Phi nhi của mình. Là tiên, là , hay là người đều có bất kỳ quan hệ gì, phải sao? Quan trọng nhất là, nàng bây giờ ở bên cạnh mình. Mình có thể ôm nàng vào lòng bất cứ lúc nào.

      Hai người rửa mặt xong đến nhà ăn, Mạc Ngôn sớm ăn xong lo lắng chờ đợi . Vừa thấy Nhược Khả Phi vào, liền kích động chạy nhanh đến tiếp đón, Nhược Khả Phi thế này mới phát đôi mắt Mạc Ngôn đều là đen . đêm vẫn có ngủ sao? Nhược Khả Phi hé miệng nín cười. Người này đối với mấy cái này cũng quá cuồng nhiệt rồi.

      " bé con, ngươi cũng chậm, nhanh chút, ăn xong nhanh chút, ăn xong vẽ giấy cho ta." Mạc Ngôn dồn dập thúc giục, liếc mắt cái cũng có nhìn qua Hiên Viên Vân ở bên .

      Hiên Viên Vân cũng giận, tự mình ăn thức ăn sáng.

      Nhược Khả Phi mỉm cười gật đầu hướng Mạc Ngôn cam đoan: "Vâng, tiền bối, ta ăn xong nhất định vẽ cho người." Nhược Khả Phi cũng ngồi xuống ăn thức ăn sáng.

      Mạc Ngôn ngồi ở bên, chân ngừng nhịp nhịp biểu ra nội tâm nôn nóng. Còn bọn hạ nhân ở bên cạnh đều vạn phần kinh ngạc cùng tò mò. Người vô lễ như thế rốt cuộc là ai vậy?

      Hiên Viên Vân ăn xong muốn ra khỏi cửa, Nhược Khả Phi bước đến đưa tiễn, Hiên Viên Vân vội kéo Nhược Khả Phi qua ở nàng bên tai khẽ : " Mỗi lần đừng vẽ cho nhiều quá, nếu như nàng muốn kiệt sức mà chết.”

      Nhược Khả Phi gật gật đầu, ý bảo hiểu . ra Hiên Viên Vân nhìn ra người trước mắt này là vô cùng cuồng nhiệt như vậy sao? Ý thức được người như thế khi có cảm thấy hứng thú gì đó xem ngủ nghỉ. Ý nghĩ sâu sắc như thế này có thể lên Vân của mình lại càng thêm thành thục rồi? Nhược Khả Phi mỉm cười đưa Hiên Viên Vân , sau đó mới mang theo Mạc Ngôn đến thư phòng.

      Trong thư phòng, Tiểu Vũ đưa nước trà liền thối lui đến cạnh cửa trông chừng, Diêm Diễm lại giống như con chim lớn ngồi xà ngang trong thư phòng, ăn điểm tâm mà Nhược Khả Phi đặc biệt làm cho . Thường thường cẩn thận lộ ra ánh mắt thỏa mãn say mê .Nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Thấy thế Tiểu Vũ cứ trợn mắt nhìn mãi, nàng thực hiểu nổi, tuyệt thế cao thủ như thế mỗi khi nhìn thấy thức ăn trở nên có tiền đồ như vậy. Còn có hoa văn khắc thân kiếm lại buồn cười chết người . binh khí tuyệt thế lại khắc sợi mì hoành thánh.

      Nhược Khả Phi bức vẽ nên thiết kế tạo nên cung nỏ. Vốn dĩ nàng biết phương pháp chế tác những cung nỏ này, nhưng nàng cho Mạc Ngôn biết. Nàng chỉ dẫn,bởi vì nàng muốn thử xem, Mạc Ngôn có thể làm ra cung nỏ giống như chờ mong của nàng hay .

      Cung nỏ theo tài liệu lựa chọn sử dụng, đến công cụ chế tác, còn có cách chế tác ra tên nỏ cũng phải rườm rà bình thường.

      "Tiền bối, nhìn hiểu ?" Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Ngôn giọng hỏi.

      "Có ý tứ, vật này, so với cung tiễn bình thường thoạt nhìn thoải mái hơn." Mạc Ngôn khép hờ đôi mắt thu hút, đưa tay cầm bản vẽ lên sau đó ra khỏi phòng.

      " đây, bé con, cảm ơn." Thanh của Mạc Ngôn từ rất xa bay tới.

      Nhược Khả Phi nghỉ ngơi, tiếp tục cầm bút lên bắt đầu vẽ bản đồ, vẽ suốt cho tới trưa, đến khi Tiểu Vũ tiến vào thỉnh nàng ăn cơm thế này mới phục hồi tinh thần lại.

      "Tiểu Vũ." Nhược Khả Phi nhìn Tiểu Vũ , "Những bản vẽ này giao cho ngươi. Nếu Mạc Ngôn làm xong những thứ kia, mới đưa cho thêm phần mới, đừng đưa lượt. Chờ nghỉ ngơi cho khỏe hãy đưa thêm. Hiểu ? Còn nữa, nhất định phải đối với ông ta lễ độ, vô cùng lễ độ!”

      Nhược Khả Phi thận trọng dặn dò .

      "A? Ý của chủ nhân là gì? Vì sao chủ nhân tự mình đưa cho ông ta? Người phải sao?" Tiểu Vũ tiếp nhận bản vẽ có chút bất an.

      "Ta chỉ là ra ngoài làm việc mà thôi. Ngươi hãy ở lại trong Vương Phủ để ý mọi chuyện. Còn có chú ý đến bên Đỗ Vũ, nhìn thử xem có người nào vụng trộm tìm nàng ta." Nhược Khả Phi phân phó .

      "A? ! Vâng, vâng!" Tiểu Vũ vừa nghe những lời phía sau tinh thần hăng hawsi hẳn lên, chỉ kém vỗ ngực cam đoan nhất định bắt được gian phu .

      " Đến lúc đó phái vài Ảnh vệ cho ngươi. Còn có thị vệ của vương phủ đến lúc đó ngươi cũng có thể tìm quản gia điều động. Nhưng hãy nhớ kỹ, thể làm ầm ĩ quá." Nhược Khả Phi tuy rằng thèm để ý Đỗ Vũ mang thai hay , nhưng mặc kệ giả, truyền cũng phải chuyện tốt.

      "Chủ tử yên tâm. Nô tỳ nhất định cẩn thận làm việc." Tiểu Vũ hiểu ý gật đầu.

      "Ừm, vậy là tốt rồi. Ngày mai ta ra cửa." Nhược Khả Phi khẽ thở dài cái, hi vọng lần này tất cả đều được thuận lợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :