1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 76:

      Diêm Diễm sửng sốt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi trước mắt, gì, cũng có đưa tay nhận lấy sấp ngân phiếu.

      Thấy thế, Nhược Khả Phi thở dài: "Lúc này đây, con đường phía trước là cái loại gì ta cũng biết. Ngươi trước nhận lấy."

      Diêm Diễm nhận lấy ngân phiếu, nhìn nhìn ngân phiếu trong tay, nhìn qua cũng phải vạn lượng là ít.

      "Ta nợ người tiền, tiền này vừa vặn đủ trả nợ." Diêm Diễm mặt chút thay đổi ra câu.

      "A?" Nhược Khả Phi nhìn nhìn ánh mắt Diêm Diễm , lại nhìn ra tia cảm xúc. Liền lấy thêm ra ngàn ngân phiếu đưa cho Diêm Diễm.

      Diêm Diễm nhận lấy, vẫn thản nhiên như trước: "Vừa vặn đủ trả nợ."

      Nhược Khả Phi cười khẽ tiếng: " Vậy cho nên?" Sợ là chính mình có đưa thêm nhiều tiền nữa cũng vẫn chỉ ‘vừa vặn đủ trả nợ’. đúng là tên thẳng thắn.

      "Cho nên, ngươi phải tiếp tục thuê ta." Hôm nay Diêm Diễm mới thể da mặt có bao nhiêu dày như vậy.

      Nhược Khả Phi cười lại nhàng thở dài hơi: "Được"

      Diêm Diễm ngẩn ra, khó hiểu nhìn Nhược Khả Phi

      "Đến đây xem cái này." Nhược Khả Phi đến trước bàn, lại chỉ vào chỗ bản đồ, "Nhìn xem, ngươi giúp ta chuẩn bị vài thứ đặt ở nơi này. Ngươi nơi này ~~" Diêm Diễm nhìn theo ngón tay Nhược Khả Phi chỉ, địa điểm này lại cách nơi kia cũng rất xa.

      " nơi này?" Diêm Diễm hơi hơi nhăn lại đầu mi. Với cái khoảng cách đó, chỉ sợ chính mình có thi triển toàn lực khinh công cũng phải mất ngày đường.

      "Đúng, nơi này, chuẩn bị thêm ba con ngựa. Và vài bộ quần áo bình thường."Sắc mặt Nhược Khả Phi có chút ngưng trọng.

      "Được. Ta trước." Diêm Diễm xoay người gì thêm rời khỏi lều trại. thêm bất kì điều dư thừa gì, càng có hỏi lí do Nhược Khả Phi làm như vậy .

      Trong lều chỉ còn lại có mình Nhược Khả Phi .

      Nhược Khả Phi lại lần nữa ngồi trở lại trước bàn, thở dài tiếng. Lần này , thái tử muốn trừ bỏ Vân hoàn toàn sao? rốt cục cảm thấy được uy hiếp sao, cho nên đợi kịp nữa, động thủ ngay sao. Vốn còn cho rằng đợi đến ngày Vân trưởng thành .

      Ảnh vệ đến ba mươi, cận vệ đến hai trăm, đại quân năm vạn nhưng cũng là đóng quan trong trại của thái tử. Vân lần này mang đến Đại Tương có Vệ Lượng, Lý Triệu. Hai người này đều là nhân tài hiếm có, rất mực trung thành. Nếu là thái tử làm khó dễ, hai người này tất nhiên phaỉ đứng ra. Những lực lượng này đối Vân rất quan trọng , muốn bảo tồn thực lực, đem thương tổn giảm đến ít nhất đến khi rời . Quay về Hứa Thành, trở lại nơi đó mới có nền tảng vững chắc bảo đảm.

      Lúc này đây, chính nàng cũng có nắm chắc có thể cùng Vân thuận lợi an toàn rời . Cho nên để cho Diêm Diễm rời trước. Mà Vô Hồn đâu? Phương pháp để giải trừ huyết tế nàng vẫn chưa tìm ra được. Nếu như nàng chết, cũng thể sống. Buồn cười chỉ sợ là nàng thể chết được, đôi mắt vẫn luôn ở trong bóng tối kia có lẽ biết nàng có đến.

      Lại nghĩ tới chuyện mấy ngày trước khi xuất chinh người điên kia cũng tới tìm nàng. Thái độ trầm tĩnh lạnh như băng, hai mắt ràng vốn có gì biểu tình, lại phát ra ánh nhìn chằm chằm giống như nhìn con mồi, hề có chút quang mang. Mình ở trong mắt của là cái gì? Con mồi? Món đồ chơi?

      Nhược Khả Phi mỉm cười trầm tư, nhấc lên bút giấy bắt đầu viết này nọ.

      Hoàng cung , trong thượng thư phòng.

      Hoàng thượng nhìn nhìn bức tranh vừa được mình vẽ bàn sách, mỉm cười .

      "Mộc Cách, tranh này như thế nào?" Hoàng thượng ngẩng đầu hỏi người đứng bên cạnh

      "Bần tăng hiểu." Người trả lời cũng là thân y phục của hòa thượng,đầu trơn bóng, người là tăng phục màu trắng cùng trong tay là chuỗi phật châu, tất cả đều biểu ra ngoài thể người này là vị hòa thượng. khỏi khiến cho người ta kinh ngạc, trong thiên hạ lại có vị hòa thượng nhìn tốt như vậy. Đây là vẻ đẹp tinh tế cùng mềm mại. Mũi thẳng rất, cánh môi đỏ bừng ướt át, mặt trái xoan, cái trán no đủ mượt mà, lông mày giống như núi cao, đôi mắt sáng như sao, khiến cho người ta liếc mắt nhìn cái lại thể rời bỏ được, sinh ra loại cảm giác làm cho người ta muốn bảo vệ che chở cho . Ngón tay thon dài trắng noãn đặt chuỗi phật châu. Người như vậy làm cho người ta nhìn ra số tuổi của .

      "Mộc Cách ~" hoàng thượng giả vờ giận dữ, tiếp tục , "Ngươi a, luôn làm cho ngươi ta mất hứng như vậy, mau, lại nhìn bức tranh này cho trẫm."

      Mộc Cách lên phía trước nhìn nhìn bức tranh, sau đó mi mắt cụp xuống, thản nhiên : " Trong bức tranh có quá nhiều khí tàn bạo."

      Hoàng thượng mặt nhăn mày nhíu, hiển nhiên là đối với đáp án đúng này hài lòng, tiếp tục : "Còn gì nữa ? nhìn ra cái gì nữa khác sao?"

      Mộc Cách trầm mặc , chính là mắt lạnh nhìn bức tranh bàn. Quá nhiều khí tàn bạo, vô tình vô nghĩa.

      "Chẳng lẽ Mộc Cách thấy là bức tranh này thực là khí phách? núi thể chứa hai cọp." Hoàng thượng ha ha cười rộ lên.

      " Ý của hoàng thượng có nghĩa là chỉ lưu lại con hổ?" Mộc Cách nhìn hai con hổ được vẽ. con hổ nằm phục dưới chân núi, con hổ lại có ý muốn xuống núi.

      "Núi này cũng chỉ cần con hổ a." Hoàng thượng ung dung cười

      "Hoàng thượng sợ con hổ cắn người sao?"Ánh mắt Mộc Cách có gợn sóng, chậm rãi tự thuật . Chính là ở trong lòng lại thản nhiên hỏi, sợ con hổ cắn ngươi sao? Hoàng thượng.



      "Ha ha ~~ ha ha ~~~" Hoàng thượng bỗng nhiên cười thoải mái, cười đến bừa bãi, "Trẫm chờ đây." Trong mắt đột nhiên lên vẻ khát máu bạo ngược, trong lòng dường như điên cuồng kêu , đến đây , để cho trẫm hảo hảo hưởng thụ.

      Ánh mắt Mộc Cách càng lúc càng thâm trầm nhìn hoàng thượng, hai mắt nhàng nhắm lại, trong miệng sâu kín phun ra câu: "A di đà Phật." Trước mắt là là người, căn bản chính là ma. Ma hưởng thụ chém giết tranh đấu .

      " Bể khổ , bể khổ . . . . . ." Thanh của Mộc Cách nhàng lướt qua như lông chim chạm vào long người.

      Hoàng thượng lại nhíu mày: "Được rồi, Mộc Cách, lời này biết ngươi bao nhiêu lần rồi. Đối với trẫm mà có bất kỳ tác dụng gì. Ngươi cứ chờ xem cuộc vui là được."

      "Hoàng thượng, bần tăng vẫn tiếp." Mộc Cách mở to đôi mắt trong trẻo nhìn hoàng thượng, "Vẫn đến hoàng thượng hãy thoát khỏi bể khổ kia ."

      "Đủ!" Hoàng thượng tức giận vẫy tay, "Bồi trẫm chơi cờ . Trẫm cũng tin, lần nào cũng đều thể thắng được ngươi!"

      "Phải" Mộc Cách nhợt nhạt trả lời người , theo phía sau hoàng thượng .

      Nhược Khả Phi biết mình khi nào lại nằm bàn mà ngủ mất , đến khi tỉnh lại thấy Hiên Viên Vân chăm chú nhìn vào nàng.

      "Trở về lúc nào?" Nhược Khả Phi dụi dụi mắt, nhìn nam tử trước mắt.

      "Vừa mới về." Hiên nguyên Vân chú ý tới bản vẽ Nhược Khả Phi đặt lên bàn giấy, bên tràn đầy chữ, "Đây là cái gì?"

      "Trước kia bảo dạy thêm kế sách cho Vệ Lượng. Nhưng là ta cũng chưa có viết xong. Cho ." Nhược Khả Phi đưa tay vươn người, tự nhiên xê dịch sang phía bên cạnh, để cho Hiên Viên Vân ngồi ở bên cạnh.

      Hiên Viên Vân nhìn đến giấy viết gì đó, sắc mặt chìm xuống .Những điều này cho tới bây giờ cũng vẫn thưa thấy qua, sâu sắc đến như thế. Đem mọi thứ buông xuống, : "Hôm nay, các đại tướng thủ hạ của thái tử đề nghị ta đem quân phù giao cho thái tử, để tiện cho việc cùng nhau điều binh."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 76:



      "Cái gì?" Nhược Khả Phi kinh ngạc quay đầu nhìn Hiên Viên Vân, thấy Hiên Viên Vân cười khẽ trong mắt có bất đắc dĩ.

      "Lý Triệu cùng Vệ Lượng đương nhiên là kiên quyết phản đối”Hiên Viên Vân giọng điệu mỉa mai , "Lần này đương nhiên là có giao ra."

      Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm mặt Hiên Viên Vân , im lặng . Mặc dù chính mình có mặt ở đó, cũng có thể tưởng tượng ra bầu khí áp bách lúc đó. Mà Vân lần này đương nhiên là giao ra , ý là lần sau khó mà bảo toàn sao?

      " Vân ~~" Nhược Khả Phi ghé vào bên tai Hiên Viên Vân lẩm bẩm, "Muốn đánh cuộc lần hay ?"

      Hiên Viên Vân trừng mắt nhìn Nhược Khả Phi, hiểu ý tứ trong lời .

      Tính cách Hiên Viên Phong kia biến thái rốt cuộc biết được nguyên nhân, ra hoàng thượng là kẻ biến thái như vậy. Lần này đánh cuộc gì đây, cược Vân có thể bình yên rời khỏi nơi này, sau này trở về hoàng thượng cũng trách tội. Phong thưởng đương nhiên là Hiên Viên Phong được hưởng hết, mà Vân an toàn thoát đó là phần

      thưởng mà hoàng thượng ban cho cơ hội hay sao.

      "Chúng ta cược về tâm tư hoàng thượng." Nhược Khả Phi bám vào bên tai Hiên Viên Vân nhàng đem câu kế tiếp từ từ ra.

      "Đúng, ông ta cũng ra tay rồi." Hiên Viên Vân lộ ra tia cười lạnh. Hơn nữa hoàng thượng bày mưu đặt kế , đường hoàng cỡ nào. Nếu mình bị vứt bỏ, như vậy, mình cũng còn nhận được cái gì. Chính mình muốn, dùng tay của mình chém giết, chính mình đoạt! ! !

      "Bất quá, cha của ngươi kẻ biến thái." Nhược Khả Phi đột nhiên chuyển chủ đề, điềm nhiên như có việc gì . Trong lòng bất chợt lại có chút cảm giác gì đâu? Nghĩ tới điều gì, dường như nghĩ đến chính người mà mình cũng xưng là phụ thân. Ông ta cũng là kẻ biến thái, phải sao? Vốn cho là khi nghĩ đến việc này, tâm sớm còn đau đớn, nhưng là, nhưng vẫn đau đớn. Mặc dù chỉ là ngắn ngủn cái chớp mắt.

      Hiên Viên Vân ngẩn ra, lập tức cười ha hả. Khắp thiên hạ có ai dám đương kim hoàng thượng như vậy? Chỉ sợ cũng chỉ có tiểu Phi nhi của mà thôi.

      Đúng vậy a, ông ta chính là cái đồ biến thái a, sao trước kia ta lại phát ra chứ?" Hiên Viên Vân cười đến nước mắt đều chảy ra. Chính là trong tiếng cười kia bao hàm cái gì có lẽ cũng chỉ có mới biết được .

      "Ta đem cái này giao cho Vệ Lượng." Hiên Viên Vân đứng dậy, trong lòng bỏ thêm câu, còn có quân phù.

      " để cho ngươi thất vọng ." Trong giọng của Nhược Khả Phi lại thản nhiên khẳng định như vậy.

      Hiên Viên Vân mỉm cười, ra lều trại.



      Đại quân đóng quân nghỉ ngơi đến hai ngày. Mọi việc vẫn như bình thường, phi thường bình tĩnh.

      Kỳ trong hai ngày này, Diêm Diễm cầm bản vẽ cũng là sốt ruột vô cùng. Đơn giản là Nhược Khả Phi giao cho bản vẽ, người nào, người thợ thủ công nào có thể xem hiểu, chớ đừng chi là làm. Ngay tại lúc Diêm Diễm tuyệt vọng lại bất ngời gặp người . Người nọ xem qua bản vẽ của Diêm Diễm như nhặt được bảo vật, la hét muốn gặp người vẽ ra được bản vẽ này. Diêm Diễm đưa ra điều kiện làm ra được vật này mới có thể gặp được người kia. Đương nhiên chuyện này cũng là để đến sau này bàn.

      Lúc bấy giờ, Nhược Khả Phi mình ở lều trại nhìn bản đồ đến ngẩn người. Ngày mai, đại quân tiếp tục thẳng tiến, địa phương đóng quân thay đổi. Đêm nay sợ là cơ hội cuối cùng rồi.

      "Nữ nhân, ngươi ngồi ngây ngốc cái gì?" Bỗng nhiên, thanh đột ngột vang bên ta Nhược Khả Phi . Vô Hồn vẫn xuất quỉ nhập thần như vậy xuất ở bên người Nhược Khả Phi , lại đột nhiên biến mất .

      "Sao ngươi lại tới đây?" Nhược Khả Phi hồi phục lại tinh thần, nhìn vẻ mặt trêu tức của Vô Hồn trước mắt.

      "Gặp được Diêm Vương . nơi nào đó chờ ngươi." Vô Hồn nhếch miệng , liếc mắt nhìn nhìn Nhược Khả Phi , "Hay là hai ngươi có gian tình? Muốn bỏ trốn?"

      Nhược Khả Phi nở nụ cười, đứng dậy nhìn nam tử nghiệt trước mặt, lấy khẩu khí trêu tức hơn : "Muốn bỏ trốn cũng là với ngươi a, ngươi võ nghệ so với cao cường hơn, mặt so với lại đẹp hơn lại cao to." Chẳng biết tại sao, biết Vô Hồn là đùa với mình, chính mình lại nhịn được mở miệng trêu đùa lại . Kỳ , sát thủ này cũng quá lạnh a.

      Quả nhiên, Vô Hồn đột nhiên mất tự nhiên , mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác. Hung hăng ngắt lời: "Dừng! Ai muốn cùng ngươi bỏ trốn, nữ nhân người khác dùng qua, ta hiếm lạ." Quay mặt muốn cho Nhược Khả Phi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có hơi hơi đỏ. Trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu.

      Nhược Khả Phi mím môi nở nụ cười, cúi đầu : "Cám ơn ngươi. Ngươi yên tâm, ta chết ."

      "Đúng vậy a, ngươi mà chết ta làm sao bây giờ?" Vô Hồn nghe vậy liền , thế này mới phát lời này có bao nhiêu mập mờ. đợi Nhược Khả Phi thêm gì nữa, trong lỗ mũi hừ lạnh tiếng, từ trong lồng ngực móc ra thứ gì đó, đưa lưng về phía Nhược Khả Phi ném cho nàng.

      "Nữ nhân, nếu thể ứng phó được nguy hiểm, kéo sợi dây ở phía sau mặt đồ chơi này, hướng lên phía trời. Ta tới trong thời gian nhanh nhất. Cẩn thận chút." Vô Hồn quay đầu lại, hưu tiếng biến mất ngay tại chỗ. Vô Hồn tất nhiên cho Nhược Khả Phi biết, chính mình cũng ở nơi gần nàng nhất . Thời điểm nào cũng náu xung quanh nàng. Tâm tình có đôi khi thập phần phức tạp. Làm bảo tiêu miễn phí như vậy có đôi khi cũng uất ức. Vốn muốn đối với kẻ dùng huyết tế với mình như vậy, mỗi ngày đâm vài lỗ thủng người, hành hạ chết mới lại. Nhưng là, nghĩ tới là nữ nhân như vậy. Lại tìm đến đại ca của mình hỏi phương pháp giải trừ huyết tế, nhưng cái tên chết tiệt kia lại đem đánh bầm dập ném thẳng đường cái còn bảo cái gì là bản thân bị bán cho người khác, nên bản thân có quyền lợi đơn phương cầu giải trừ huyết tế. Con mẹ nó, trăm lượng đem chính mình bán. Chính mình bỏ tiền chuộc thân, lại bị đánh đánh, tiền dùng hết rồi, có nếu có . Đây là cái lí luận chó má gì đây ? Làm hại mình bây giờ trải qua cuộc sống kinh hồn táng đảm . Mà mất hồn nhất đó chính là, bản thân khi lâm vào kiện như thế này, mới phát ra bản thân lkaij vô cùng kjieen nhẫn, kiên nhẫn cách thần kì.

      Nhược Khả Phi ánh mắt chiếu tấm bản đồ, nếu Diêm Diễm tìm được người làm được vật đó ,nàng tuyệt đối có thể nắm chắc đến nơi này.

      Hiên Viên Phong, thái tử điện hạ, kỳ tích nàng sáng tạo cho xem . muốn, ha ha, muốn nhìn bộ dáng điên cuồng của . Ngươi là trời sinh vương giả, mà Vân của nàng cũng là trời sinh vương giả.

      Làm vương giả chống lại vương giả như thế nào?

      Chúng ta, mỏi mắt mong chờ , thái tử điện hạ.

      Đêm, buông xuống. Hiên Viên Vân về tới lều trại.

      ", Phi nhi, chúng ta ngắm trăng." Hiên Viên Vân mỉm cười sâu.

      "Được." Nhược Khả Phi lấy ra túi tiền trong ngực, "Đây là cho ngươi."

      "Cái gì vậy?" Hiên Viên Vân nhận lấy vừa thấy, kinh ngạc , "Nàng thêu ?"

      Nhược Khả Phi đáp ngược lại cười: " Nhận lấy . Đây chính là lộ phí đường của chúng ta ." Từ biên quan quay về Hứa Thành, đoạn đường này chỉ sợ là gian khổ vô cùng .

      " thôi, chúng ta ngắm trăng." Hiên Viên Vân đem túi tiền cất vào trong áo, cất cẩn thận.

      "Ừm, ngắm trăng." Nhược Khả Phi cười theo phía sau Hiên Viên Vân ra khỏi lều trại.

      Bên ngoài chuẩn bị tốt con ngựa, Hiên Viên Vân xoay mình nhảy lên ngựa, nắm lấy tay Nhược Khả Phi kéo lên ngựa.

      Cửa quân doanh tất nhiên là có vệ binh đóng quân .

      "Người nào? !" Lính gác ở cửa cao giọng quát.

      "Là bổn vương." Thanh trầm thấp của Hiên Viên Vân vang lên, xuống ngựa, đưa ra lệnh bài tượng trưng cho thân phận, lính gác lập tức buông lỏng cảnh giới, lại như cũ hỏi: " trễ thế này, Vương gia đây là muốn đâu?"

      " Ta xem xét đỉnh núi phía trước " Hiên Viên Vân vung roi ngựa lên, chỉ vào vách núi cao nhất ở phía trước.

      "Này. . . . . ." Lính gác hiển nhiên do dự.

      "Bổn vương muốn xem xét địa thế, có việc gì, nơi đó cách nơi quân địch đóng quân doanh rất xa." Hiên Viên Vân Liên đưa mắt nhìn đám lính gác trước mặt. Ánh đuốc chiếu lên mặt sáng rực trong đêm, hai con mắt sang ngời kia càng làm cho người ta khó có thể đối diện.

      "Vương gia an nguy. . . . . ." Lính gác còn muốn thêm điều gì đó, chẳng qua khẩu khí là mỏng manh. Người trước mắt nhưng là Cửu vương gia, bản thân chỉ là tiểu binh, lúc này sao có thể gì?

      "Bổn vương rất nhanh trở lại." Hiên Viên Vân lời gì, chân đập vào bụng ngựa, hướng về phía trước chạy . Phía sau cuồn cuộn tro bụi làm cho lũ lính gác mắt choáng váng.

      "Mau, mau bẩm báo thái tử điện hạ." "Mau! ~~"

      Thanh bối rối liên tiếp vang lên.

      Nghe thanh hỗn loạn ở phía sau. Nhược Khả Phi lộ ra ý cười. Người kia, hẳn là rất nhanh đuổi tới . Ôm lấy eo Hiên Viên Vân , nghe tiếng gió vù vù bên tai. Ánh trăng bầu trời thản nhiên phát ra ánh sang nhu hòa.

      Tiếng vó ngựa dồn dập, Hiên Viên Vân nhìn trước mắt, trong mắt lại lộ ra ánh mắt kiên định.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 76:

      "Phi nhi, có biết , nàng là bảo vật của ta." Hiên Viên Vân bỗng nhiên mở miệng .

      Lời của Hiên Viên Vân theo gió đưa đến bên tai Nhược Khả Phi

      " Bảo vật?" Giọng của Nhược Khả Phi đầy vẻ khó hiểu.

      " Nàng từng với ta, thể tin tưởng bất luận kẻ nào." Hiên Viên Vân nhìn đỉnh núi càng ngày càng gần, thanh càng lớn, "Đối với nàng, ta làm được. Người khắp thiên hạ ta đều tin, nhưng là chỉ có nàng mới khiến ta tin tưởng vững chắc."

      Nhược Khả Phi sửng sốt, mặt mảnh kinh ngạc. Tiếp theo, chậm rãi hồi phục lại bình tĩnh, càng ôm chặt lấy eo Hiên Viên Vân .

      Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người đứng ở vách núi nhìn mặt trăng bầu trời.

      "Rất đẹp." Hiên Viên Vân nhìn lên bầu trời, từ sâu trong long tán thưởng .

      "Ừm, ở bên còn có mỹ nữ đấy." Nhược Khả Phi ngoảnh mặt lại nhìn con đường phía sau, còn có đuổi theo sao?

      " phải đâu?Bên sao có mỹ nữ?" Hiên Viên Vân cực kỳ kinh ngạc.

      " nha." Nhược Khả Phi nghiêm túc trả lời, ở bên tìm kiếm thứ mà Diêm Diễm để lại , "A, tại đây, Vân, lại đây, đem cái này lấy tới."

      "Đây là cái gì? Còn có mặt trăng thực có mỹ nữ?" Hiên Viên Vân vẫn còn nghĩ đến lời Nhược Khả Phi vừa rồi mới .

      "Ừm, về sau ta cho ngươi biết về câu chuyện xưa đó, tại trước giúp ta đem cái này đặt ở bên đó." Nhược Khả Phi cẩn thận nhìn vật được làm đó, kinh ngạc trừng lớn mắt. Người của thế giới này lại có thợ thủ công giỏi như vậy . Vật liệu cư nhiên cũng là thứ tốt nhất . Bốn cần điều khiển lại có thể làm được tinh tế như thế. nhưng cũng vừa đủ cho hai người .

      " Đem cái này bọc vào đây, nơi này trùm lên cái này.” Nhược Khả Phi chỉ cho Hiên Viên Vân , sau đó cũng tự tay bắt đầu sắp xếp.

      "Đây là cái gì?" Hiên Viên Vân có chút được tự nhiên nhìn vật kì quái gì đó. Lớn như vậy vải thô làm cái gì vậy? Hình tam giác kì quái này nọ.

      "Thứ này gọi là tàu lượn." Nhược Khả Phi nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập từng đợt, biết rốt cuộc tới. Chẳng qua, tất cả muộn.

      đợi Hiên Viên Vân tiếp tục hỏi điều gì, Nhược Khả Phi trừng mắt nhìn, vươn đầu lưỡi liếm lên ngón tay, sau đó đặt ở trước mặt , nở nụ cười: "Hướng gió vừa vặn."

      " lát nữa thôi, phải như vậy, như vậy, hiểu chứ?" Nhược Khả Phinói cho Hiên Viên Vân phương pháp sử dụng tàu lượn.

      Hiên Viên Vân kinh hãi đến mức cằm sắp trật ra, sau khi kinh ngạc, là mừng như điên. Vật như vậy, đời cư nhiên lại có vật như vậy! Phi nhi của mình rốt cuộc là người như thế nào? Nghi vấn trong lòng càng sâu hơn.

      "A, Cửu vương gia ở đây làm cái gì?" Tiếng vó ngựa còn dồn dập như vừa rồi, bởi vì Hiên Viên Phong mang theo đám người đuổi tới trước mắt. Thanh lỗ mãng này tất nhiên là do thái tử lên tiếng. đám người bất an ghìm chặt dây cương, nhìn chằm chằm hai người Hiên Viên Vân . Ánh mắt khát máu kia làm cho lòng người kinh hãi.

      " ngắm trăng a, thái tử điện hạ." Hiên Viên Vân đương nhiên lạnh lung đáp trả, khóe miệng cũng tràn đầy ý cười.

      "Cửu vương gia là hăng hái." Hiên Viên Phong cười, nhìn nhìn trang phục kì quái của hai người trước mắt, còn có cái gì đó hình tam giác lớn kia, lại khó hiểu, "Bất quá tư thái ngắm trang này cũng là kì quái chút."

      "Ha ha, như vậy mới có vẻ hữu tình ." Hiên Viên Phong mang đến đám người đều là võ trang đầy đủ, đương nhiên hiểu . Cho là mình muốn chạy trốn, cho nên đuổi đến đây. đúng là rốt cục kiềm chế được.

      "Hữu tình? Cùng tiểu binh lính có thể hữu tình?" Hiên Viên Phong nhìn thân ảnh bé phía sau Hiên Viên Vân,trong mắt lộ ra ánh nhìn tàn nhẫn. Quả nhiên, nàng quả nhiên cũng tới nơi này. Ha ha, ha ha, trong lòng Hiên Viên Phong cười điên cuồng.

      "Đúng vậy a." Hiên Viên Vân cũng giận, "Thái tử điện hạ tới nơi này là có chuyện gì cần làm sao?Mang nhiều người như vậy cũng là muốn đến ngắm trăng sao?"

      "Đương nhiên là tới lấy mạng của ngươi." Hiên Viên Phong nở nụ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng noãn, giống như chuyện thực là bình thường, như chuyện rất đỗi bình thường, đến thể bình thường hơn, "Còn có, thuận tiện đem nữ nhân của bổn điện hạ về." Nhịn mấy ngày, hôm nay rốt cục có thể chấm dứt ở bên ngoài . Dù sao trong quân doanh vẫn còn có thế lực của .

      Ánh mắt của Hiên Viên Vân chìm xuống . Lời này ra giống như Phi nhi là của . Mà mọi người phía sau Hiên Viên Phong lại khó hiểu. Thái tử điện hạ vậy là có ý tứ gì? Ánh mắt dừng tại thân ảnh phía sau người Hiên Viên Phong mọi người mới hiểu được.

      "Nhưng là, chừng được a, thái tử điện hạ." Nhược Khả Phi ở sau lưng Hiên Viên Vân thò đầu ra, hai lúm đông tiền như hoa.

      "Làm sao có thể được chứ? Bây giờ trước mặt nàng, ta cho người lấy thủ cấp của xuống cho nàng được ?" Hiên Viên Phong cười hung hăng ngang ngược, cười đến tự tin.

      " thích." Nhược Khả Phi cũng cười, " Nếu là thủ cấp của ngươi làm lễ vật có lẽ tạm chấp nhận được."

      Mọi người phía sau Hiên Viên Phong hít phải khí lạnh, nữ nhân giả nam trang cùng điện hạ chuyện này rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm càn như vậy?

      Hiên Viên Phong giận mà lại cười to: "Vậy nàng tự mình đến lấy thế nào?"

      "Bẩn tay nàng mà thôi." Hiên Viên Vân lạnh lùng ngắt lời hai người chuyện.

      “Ừ, tướng công của ta rất đúng, bẩn tay của ta mà thôi, cho nên ~~" Nhược Khả Phi kéo dài thanh , "Cho nên vẫn là quên ."

      "Các ngươi hôm nay có chắp cánh cũng thể bay . Phía trước chính là vách núi! Ngã xuống liền tan xương nát thịt!" vị tướng phía sau Hiên Viên Phong lạnh lung lên tiếng, quát khẽ. Mọi người ở phía sau sớm thề trở thành tùy tùng của thái tử, dĩ nhiên là vì thái tử trừ bỏ hết mọi uy hiếp. Mặc kệ người trước mắt là ai, cũng đều loại bỏ !

      " sao?" Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt, dưới ánh trăng, mặt của nàng lại là vẻ điềm tĩnh . Như vậy nàng làm cho Hiên Viên Phong trong lòng có chút bất an .

      "Thái tử điện hạ, sau này còn gặp lại." Hiên Viên Vân ôm lấy eo Nhược Khả Phi , thả người nhảy xuống vách núi.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 77:

      Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi cứ như vậy nhảy xuống vách núi. Mọi người đứng phía sau đều giật mình, xanh tròn hai mắt há to miệng thể tin nổi nhìn màn trước mắt. Hai người kia cứ nhảy xuống như vậy? Khiếp sợ, khiếp sợ mọi người toàn bộ cứng đờ.
      Hiên Viên Phong lại trừng lớn mắt, đầu óc thôi tự hỏi. Nàng cơ trí như vậy làm sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch thế được? Trong khắc này trái tim như muốn ngừng đập. Trong nháy mắt cảm giác khó hiểu xông lên đầu? Đau lòng? Hối hận? muốn? Giận dữ? cam lòng? Còn có tin? tin! Trong đầu Hiên Viên Phong nháy mắt trào ra ý nghĩ như vậy, chợt bước nhanh chạy về phía vách đá.
      Mọi người đứng phía sau kinh hô đuổi theo. Tiếp theo tất cả mọi người đều sửng sốt, toàn bộ khiếp sợ mở to mắt, nhìn màn thể tin được trước mắt này.
      Dưới ánh trăng nhu hòa, hai người vừa nhảy xuống vách núi bay lượn ở bầu trời! bay bay liệng!
      Gió lạnh quất vào mặt, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng hiền hòa chiếu lên hai người bay lượn như chim ưng bầu trời, đúng là thể dùng từ ngữ để miêu tả hết mị lực. Nhanh nhẹn như tiên, tay áo tung bay, như vẽ trong đêm, người như hoa, để những người ở bên dưới nhất thời lâm vào si mê ngu ngơ.
      Vị đại tướng vừa có chắp cánh cũng thoát thấy vậy hoàn toàn choáng váng. Hai người trong gió, ở bầu trời bao la bát ngát bay lượn . Càng bay càng xa.
      "Đuổi theo" Phía sau Hiên Viên Phong có người gầm lên hồi phục lại tinh thần của mọi người. Kỳ mọi người cũng hiểu được, truy là thể nào. Hai người trung kia bay xa chỉ còn thấy có hai chấm đen .
      "A a a ————! ! !" Hiên Viên Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lên giống như dã thú điên cuồng rống giận, quỳ mặt đất, hai tay mãnh liệt nện xuống đất . Tiếng rống giận vang vọng khắp chân trời tràn đầy phẫn nộ cùng cam lòng, người đứng phía sau nghe thấy mà trong lòng run sợ.
      trung, Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận điên cuồng kia, nhìn nhau cười. Giờ khắc này, Hiên Viên Phong tự tin, tự đắc, tự mãn, kiêu ngạo, bị phá hủy hầu như còn, có để lại tia dư .
      Hiên Viên Phong mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm u tĩnh, hai mắt đỏ ngầu. Sỉ nhục, cho tới bây giờ cũng chư bao giờ trải qua sỉ nhục phô bày cho thiên hạ như vậy.
      Mà những người đứng phía sau Hiên Viên Phong, người nào dám mở miệng chuyện, cũng chỉ là ngơ ngác đứng ở phía sau Hiên Viên Phong . Những việc phát sinh trước mắt vừa rồi vượt qua khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ, cũng là lần đầu tiên thấy thái tử điện hạ điên cuồng thất thố như vậy.
      bầu trời, Hiên Viên Vân nhìn cảnh sắc ở bên dưới, hai mắt mảnh sương mù. Ánh trăng tản ra ánh sang nhu hòa, phủ lên khắp nơi tầng ánh sáng thần bí. Giống như hết thảy đều ở dưới chân , cảm xúc mãnh liệt dâng trào . Tất cả mọi thứ dường như bé như vậy. Quay đầu lại, chỉ nhìn thấy những ánh đuốc sáng bé.
      " Vân" Nhược Khả Phi mỉm cười quay lại nhìn Hiên Viên Vân, hô to , "Ngươi thấy được cái gì?"
      "Thiên hạ!" Hiên Viên Vân cũng quay đầu lại lớn tiếng trả lời, "Ta thấy được thiên hạ!"
      "Ngươi muốn đến nơi nào ?" Nhược Khả Phi hô, gió thổi khiến thanh của Nhược Khải Phi nghe vô cùng xa .
      " Ta nghĩ nếu có ngày có thể mở đường bay lên trời được , ta xuống biển nước cũng chia làm hai bên." mặt Hiên Viên Vân tràn đầy kiệt ngạo tà mị. Nhược Khả Phi cười, vẫn cười rộ lên có ngừng lại .
      Hai người bay hồi lâu, mới chậm rãi rớt xuống. Nhược Khả Phi dùng cần điều khiển điều chỉnh lại vị trí, hướng đến nơi cùng Diêm Diễm ước định bay vòng quanh.
      cây, Diêm Diễm giống như đại điểu ngồi xổm cây. Bên dưới cây buộc ba con tuấn mã, chờ ở nơi này lâu, bước cũng dám rời . dụng ý của Nhược Khả Phi , nhưng Diêm Diễm có bất kỳ nghi vấn, vẫn chờ đợi ở nơi này .
      Bỗng nhiên, nghe thấy trận thanh kì dị đầu. Diêm Diễm ngẩng đầu nhìn lên, cả người toàn bộ đều cứng đờ. trung bay lượn , đây là cái gì? Là người! ! !
      Diêm Diễm dùng sức trừng mắt nhìn, nhìn kỹ lại, chứng là người. Là Vương gia cùng nàng! Hai người mỉm cười từ trời giáng xuống, giống như là bức tranh tuyệt đẹp, như vậy khiến cho người ta muốn hướng về.
      Hai người chạm đất cũng hoàn mỹ , dừng lại ở cây. Hiên Viên Vân đem mọi thứ người bỏ xuống hết, sau đó mới giúp Nhược Khả Phi cởi bỏ, lại ôm Nhược Khả Phi nhảy xuống cây.
      "Chủ tử, Vương gia." Diêm Diễm nghe thấy tiếng chạy đến đây .
      "Diêm Diễm." Nhược Khả Phi ở trong lòng Hiên Viên Vân cười, trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng cảm kích khắc sâu vào mắt Diêm Diễm, tiến thẳng vào trong lòng.
      "Ngựa ở bên kia, còn có quần áo." Diêm Diễm phức tạp nhìn hai người trước mắt. Rốt cuộc, nàng là người như thế nào? Vật như vậy cũng có thể làm ra. Khó trách quái nhân làm ra thứ này lại mừng như điên như vậy. ra, vật này sử dụng gây chấn động như vậy. Cho dù người giỏi khinh công nhất thiên hạ cũng chỉ có thể bay được vài trượng, còn phải nhờ vào thứ gì đó . Mà nàng thiết kế ra cái này cần bất kì vậy gì hỗ trờ từ vách núi kia nhảy xuống!
      "Cám ơn." Hiên Viên Vân nhàng ra hai chữ. Nhược Khả Phi cùng Diêm Diễm nghe thấy đều ngẩn ra, lần đầu tiên thấy ra như vậy.
      Trong quân doanh, Hiên Viên Phong tựa vào ghế ở cùng, ngửa đầu, nhắm mắt lại, được lời. Phía dưới chúng tướng sĩ lại mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
      "Theo như thuộc hạ thấy, đem toàn bộ quân của Cửu vương gia đem đến quân doanh chiêu nạp. Nếu chịu phục tùng điện hạ chịu chết ."
      " ổn, tại đúng là hai quân đối chọi, nếu như giờ phút này lại phát sinh chuyện như vậy, như thế lại cho đối phương cơ hội ."
      "Vậy như thế nào mới là tốt?"
      " Ý kiến của ta là, trước tiên điều động đại quân chấm dứt chiến tranh. Mà điện hạ hãy viết lá thư bẩm báo hoàng thượng, cáo trạng Cửu vương gia. lâm trận bỏ chạy, để hoàng thượng xử trí."
      "Nhưng, người của Cửu vương gia ở bên kia cũng là yên tĩnh. Dường như sớm biết tình thế như vậy?" Rốt cục cũng có người ra mấu chốt của việc.
      "Được rồi, đều ra ngoài. Bản thái tử đều có định đoạt. Ngày mai đại quân tiếp tục thẳng tiến, đến vây thành. Bản thái tử mệt mỏi, đều lui ra ." Hiên Viên Phong ngẩng đầu lên, vẫn tựa đầu ở ghế như cũ, ngẩng mặt lên ra lời này. Mọi người đối diện nhìn nhau, cùng thấy được bất an cùng an lòng trong mắt.
      "Như thế nào, cho rằng bản thái tử đáng để các ngươi theo phục tùng nữa sao?" Thanh của Hiên Viên Phong thản nhiên mà lạnh lùng, tiếng vọng trong lều có loại áp lực đáng sợ mị hoặc nên lời.
      "Thuộc hạ cáo lui." Thanh đồng loạt vang lên, mọi người thối lui. Hiên Viên Phong từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi như cũ vẫn run rẩy. Vốn cho là trò chơi cứ như vậy xong. Ngay cả người trong cung ở kinh thành kia cũng tham dự trò chơi này. Nhưng là, trò chơi có chấm dứt ở đây.
      Hiên Viên Phong ngẩng đầu, đứng dậy chậm rãi tới bên sa bàn , nhìn địa hình bên , cười đến quỷ dị. Cục diện như bây giờ, ngài hẳn là đoán được, cũng đúng theo ý muốn của ngài rồi, phụ hoàng của ta.
      Chặn giết sao? Dường như còn ý nghĩa gì nữa . Hiên Viên Phong thở dài sâu. Lúc này, tay truyền đến đau đớn. Hiên Viên Phong cúi đầu, nhìn đến vết thương tay, hai mắt lạnh như băng. Người đàn bà kia, luôn luôn có khả năng khiến phải điên cuồng.
      Đại phu sau khi giúp Hiên Viên Phong băng bó kĩ vết thương tay, liền nơm nớp lo sợ vội vàng lui xuống . Đơn giản là vì người thái tử điện hạ tản ra loại hơi thở trầm lạnh như băng, làm cho người ta rét mà run.
      Chinh chiến vẫn còn tiếp tục. Ngoài dự đoán của mọi người, đại quân của Cửu vương gia phi thường phối hợp với điều hành của thái tử. Mà thái tử từ đầu đến cuối cũng có phát biểu ý kiến gì. Ngay cả khi ở chiến trường đối với kẻ địch, thái tử so với ai khác đều phân chia ràng hơn.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 77:

      Mà ba người Nhược Khả Phi đường xá thuận lợi rời . Nhược Khả Phi cũng có chút kinh ngạc Hiên Viên Phong lại có thể phái người đến chặn giết.

      "Thái tử cư nhiên phái người đuổi giết." Nhược Khả Phi cắn bánh bao trong tay, như có suy nghĩ gì. Lần này là tốt cơ hội, nếu như ở chiến trường trừ bỏ Vân, như vậy có thể Vân là ở chiến trường hy sinh, vị quốc vong thân (vì đất nước mà bỏ mạng ) . Mà bây giờ Vân thoát rồi, phái người ở đường quay về Hứa Thành chặn giết, là có thể ở trước mặt hoàng thượng bẩm báo . Cửu vương gia lâm trận đào thoát, ngay tại chỗ tử hình. Nhưng là, cho tới bây giờ chút động tĩnh cũng có.

      "Bởi vì, còn chưa rửa nhục được, để cho ta chếtmột cách tiện nghi như vậy đâu." Hiên Viên Vân chút để ý .

      "A?" Nhược Khả Phi quay lại nhìn Hiên Viên Vân khó hiểu. Rửa nhục? Chuyện đó là dư thừa có cần phải làm như vậy? Ở thời cơ thích hợp nhất khiến cho kẻ địch bị đả kích trầm trọng, đây mới là người thắng thực .

      "Cho tới bây giờ. . . . . ." Hiên Viên Vân giải thích cho Nhược Khả Phi, tiếp tục buồn bã : "Cho tới bây giờ người cùng đối địch chỉ có hai kết cục. Đầu tiên là con đường chết."

      Nhược Khả Phi nhíu nhíu mày: "Thứ nhì là sống bằng chết?" Cũng chỉ có loại phương pháp này so với chết mới có thể đáng sợ hơn.

      ", thứ nhì là chết vô cùng khó coi." Hiên Viên Vân mâu sắc vẫn trầm xuống, dường như nhớ lại chuyện xa xôi lắm , " chưa bao giờ lưu lại đường sống cho đối phương." Khóe miệng Nhược Khả Phi nhợt nhạt lên cười lạnh .

      Nếu Hiên Viên Phong lần này bỏ qua cơ hội này, như vậy, bao giờ có cơ hội có thể khiến Hiên Viên Vân chết vô cùng khó coi. Người chiến thắng chân chính là người từ thủ đoạn nắm lấy thời cơ, cho đối phương đả kích trí mạng nhất. Có đôi khi, cao ngạo đối với người mà , là nhược điểm trí mạng nhất .

      "Cho nên, lần này, thua. Ta chết, cũng chết vô cùng khó coi." Hiên Viên Vân nở nụ cười.

      "Phải" Nhược Khả Phi khẽ gật đầu, đồng ý với lời của Hiên Viên Vân.

      Đoàn người Nhược Khả Phi đường quay về Hứa Thành , vẫn nghe được biên quan truyền đến tin chiến thắng. Ngay cả Xích Quốc cũng thể tiếp tục đấu tranh, phái sứ giả cầu hòa, đưa ra cắt đất đền tiền, còn có hòa thân.

      Hiên Viên Phong đưa ra câu trả lời thuyết phục, mà viết phong thư khẩn đưa đến kinh thành ,thỉnh hoàng thượng định đoạt. Trong thư còn báo cáo Cửu vương gia Hiên Viên Vân bởi vì bệnh nặng, phái người đưa hộ tống trở về Hứa Thành dưỡng bệnh.

      Khi thư đến tay của hoàng thượng hoàng thượng cùng Mộc Cách ở ngự hoa viên chơi cờ .

      "Ha ha." Hoàng thượng sau khi xem xong lập tức tuyên bố vào triều thương nghị, mà là nhìn bàn cờ bàn , thản nhiên , "Mộc Cch, ván này hình như ngươi thua a, có đường lui. Tứ phía đều là quân cờ của trẫm."

      Mộc Cách gì, mà là cầm quân cờ trong tay tùy ý đặt xuống thôi, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn hoàng thượng, ràng phun ra: "Người thua vẫn là hoàng thượng."

      Hoàng thượng gì, chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt trầm. Thua, lại là chính mình thua! cần phải đánh đến con cuối cùng, chỉ cần trong cuộc Mộc Cách ra như vậy, chính là mình nhất định thua.

      " Lập tức triệu bách quan lên điện ." Hoàng thượng xoay người rời , để lại Mộc Cách vẻ mặt bình tĩnh thu thập lại quân cờ bàn.

      Chiến tranh ngừng lại. Hoàng thượng tiếp nhận cắt đất đền tiền của Xích Quốc, còn có hòa thân. Đối với thái tử ban thưởng hậu hĩnh, kỳ chính là đơn giản khen ngợi bằng miệng cùng ban thưởng cho tài vật. Cao hơn nữa chính là chỗ dựa nơi hoàng thượng. Mà đối với Hiên Viên Vân thưởng phạt, tia tỏ thái độ. Vệ Lượng mang theo năm vạn đại quân trở về Hứa Thành, tất cả mọi chuyện đềi diễn ra bình thường. Mà, muốn đủ.

      Trở lại Vương phủ ở Hứa Thành , mọi chuyện đều bình tĩnh như trước. Khiến cho Tiểu Vũ khi nhìn thấy Nhược Khả Phi phong trần mệt mỏi lại ngây ngẩn cả người, lại nhìn... cũng mệt mỏi giống như vậy nữa là Vương gia cùng Diêm Diễm, nghi vấn trong lòng lại càng thêm lớn. "Mệt mỏi, tắm rửa." Nhược Khả Phi cũng gì, chỉ thản nhiên phân phó . Tiểu Vũ nhìn ba người giống như chạy nạn về mà há to miệng , nhưng vẫn là nghe lời nhanh chóng chuẩn bị nước tắm rửa cùng đồ ăn.

      "Mộc Cách, ngươi xem người có thể bay lên trời sao?" Sau khi bãi triều, hoàng thượng ở trong thư phòng nhìn bức tranh tường .

      "Lòng người tự do , tự nhiên là có thể tới bất kì địa phương nào." Mộc Cách ra suy nghĩ, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      "Ha ha." Hoàng thượng xoay người, đến trước bàn đọc sách, "Trẫm phải điều này, ngươi sang đây xem."

      Mộc Cách theo lời ra phía trước, theo ánh mắt hoàng thượng nhìn lên bản vẽ, bên vẽ hình tam giác to, phía dưới là hai người, mà hai người bay lượn trung . Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Mộc Cách cũng phải hơi hơi há miệng . Bức tranh trước mắt là thể tin được.

      "Trước đây, trẫm cũng cho rằng người là có khả năng bay trời ." Ngón tay hoàng thượng vuốt phẳng lại bức tranh, mặt tất cả đều là ý cười, "Ngươi , đem thứ này nếu vận dụng trong chiến tranh, chính là vũ khí khiến cho bất ngờ như thế nào."

      Mộc Cách nhắm mắt lại: "Nghiệt."

      " Tác dụng của nó có thể dùng đối với kẻ thù, phát huy tác dụng lớn nhất tại sao lại là nghiệt?" Hoàng thượng cười thoải mái. Ông ta hiểu được, lúc này đây thể bắt được Xích Quốc phải do nguyên nhân nào khá , là lương thảo cung ứng, cuối cùng chính là địa thể của Xích Quốc . Tạm thời nghị hòa làm kế hoãn binh.

      " Sai là phải do mình hoàng thượng có thể định đoạt." Mộc Cách nhàng vân vê chuỗi phật châu trong tay, thản nhiên .

      " Vậy do ai định đoạt đây?" Hoàng thượng khép hờ đôi mắt lại, trong mắt bắn ra tia sang hưng phấn rọi thẳng lên bức tranh bàn.

      "Trời." Mộc Cách phun ra chữ.

      "Trẫm chính là trời, ngươi còn biết sao? Mộc Cách." Hoàng thượng mặt lộ vẻ hơi mất vui, tiếp theo lại lên tươi cười, "Có lẽ, lần này trẫm nhặt được báu vật . đúng, là nhi tử của trẫm nhặt được báu vật. Xem ra, lại hoãn lại a." Mộc Cách nhìn hoàng thượng trong mắt lộ ra điên cuồng, phật châu tay càng tăng thêm tốc độ, hơi hơi thở dài . Ma, khi nào có thể chuyển thành Phật?

      Kế tiếp, cũng chính là ngày cùng Xích Quốc kí hòa ước còn có đón dâu. Ngay cả công chúa Xích Quốc cũng đem gả cho Hiên Viên Phong, đương kim thái tử điện hạ. Đương nhiên là làm sườn phi. Cho dù là sườn phi, nhưng cũng thể bớt phô trương. Ấn định vào mười lăm tháng sau cử hành. Tự nhiên mời hoàng thất cùng số đại thần quyền quí. Mà Hiên Viên Vân đương nhiên là cáo ốm nặng thể đến, phaí người đem hậu lễ đến mà thôi.

      Trong cung cũng là mảnh vui mừng, tất cả mọi người vui mừng , nhưng tâm hoàng hậu tựa hồ lại như vậy, đương nhiên, người mất hứng còn có Trang phi. Cho dù mất hứng nhưng cũng dám động thủ làm cái gì, đơn giản là là hoàng thượng từng qua, ngữ khí thản nhiên cảnh cáo các nàng: "Phải nhớ , phải trẫm cần các ngươi, các ngươi mới ở, mà là hậu cung cần các ngươi, các ngươi mới ở trong này."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :