1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 66: ăn ý



      Người trong đình chính là Phi nhi của mình, giờ phút này nàng lại mỉm cười, khí định thần nhàn ngồi uống trà! Mà Triệu Quá ngồi ở bên cạnh vẻ mặt lấy lòng biết cái gì.

      Nhược Khả Phi cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, quay đầu liền nhìn thấy Hiên Viên Vân sửng sốt. Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Vân nở nụ cười. Đến đúng là nhanh, thời gian còn đến nén hương

      Triệu Quá thấy Nhược Khả Phi quay mặt sang bên, cũng tò mò theo ánh mắt của nàng nhìn sang, kết quả liền nhìn thấy khuôn mặt tình bất định của Cửu vương gia.

      "A, Vương gia, thảo dân tham kiến Vương gia." Triệu Quá khó hiểu nhưng vẫn chạy nhanh đến chào hỏi. Tại sao có người đến thông báo, hơn nữa Vương gia tại sao lại đột nhiên xuất ở nơi này? Khóe mắt nhìn nghiêng về hướng Nhược Khả Phi bên cạnh vẫn đứng dậy, chính là chỉ mỉm cười , trong lòng khỏi chảy mồ hôi. Tiểu nương tử, ngươi nếu đứng lên tham kiến Vương gia, ta cũng rất khó có thể bảo toàn ngươi nha

      lo lắng của Triệu Quá có tránh khỏi ánh mắt của Hiên Viên Vân , lửa giận trong lòng càng lớn! Đây là cái tình huống gì? Nữ nhân của mình lại cần đến nam nhân khác lo lắng sao? Hiên Viên Vân để ý đến Triệu Quá, chỉ xông lên phía trước tóm lấy cổ tay của Nhược Khả Phi . là, nữ nhân khiến người ta phải lo lắng a! Vốn nghĩ đến nàng bị người ta uy hiếp bắt vào phủ, tại xem ra, ngược lại nàng lại nhàn hạ vô cùng. Lo lắng của mình đúng là dư thừa. Nghĩ đến đây, trong lòng Hiên Viên Vân có chút phẫn nộ.

      "Loảng xoảng" tiếng, Nhược Khả Phi bởi vì cổ tay bị người ta nắm lấy, chén trà trong tay rơi xuống, đánh rơi bàn, nước trà chảy đầy bàn.

      Nguy rồi! Triệu Quá lo lắng nhìn màn trước mắt. Quả nhiên, nàng có hành lễ, chọc giận Vương gia rồi! Bây giờ phải làm sao đây? Hi vọng Vương gia có thể nể mặt Triệu gia mà tha cho nữ tử này.

      "Vương gia ~~" Triệu Quá yếu ớt mở miệng.

      "Câm miệng!" Hiên Viên Vân bạo ngược cúi đầu rít gào, mặt biểu dữ tợn khiến Triệu Quá lập tức ngậm miệng, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ mặt bạo ngược như vậy của Cửu vương gia .

      Trong lòng Triệu Quá trận lo lắng cùng khó chịu, xem ra là chính mình hại nữ tử này.

      "Theo ta trở về!"Câu tiếp theo của Hiên Viên Vân khiến cho Triệu Quá phải há to miệng, trừng lớn mắt. Chẳng lẽ Vương gia cũng thích nữ tử này? đúng! Vương gia cư nhiên tự xưng là ta, phải bổn Vương! Rốt cuộc là sao lại thế này? Chẳng lẽ? Trong lòng Triệu Quá mãnh liệt bất an , máy móc quay đầu nhìn Nhược Khả Phi vẫn mỉm cười.

      Chỉ thấy Nhược Khả Phi mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, để ý tới ánh mắt của mọi người, phen ôm lấy cổ Hiên Viên Vân, ở bên tai khẽ cắn cắn: "Vương gia, nên tức giận a. Thiếp thân chính là tới nơi này uống trà thôi."

      Giờ khắc này, Triệu Quá tâm muốn chết rồi! Nữ nhân mà mình mang về nhà lại chính là người trong truyền thuyết Thất Dạ Sủng Cơ! Bởi vì trừ bỏ kia có ai dám làm càn như vậy đối với Cửu vương gia?

      "Uống trà? Uống trà mà uống đến tận trong nhà người khác sao?" Hiên Viên Vân vẫn y như cũ thấp giọng rít gào, ngữ khí cho dù còn bạo ngược như vừa rồi

      " phải a, Triệu công tử đồng ý rồi, về sau nếu là lương thảo đủ, chắc chắn tận sức trợ giúp Vương gia a."Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười, trong mắt lại lên tia giảo hoạt.

      Miệng Triệu Quá còn chưa kịp khép lại, chỉ kịp a lên tiếng, kỳ quái chính mình khi nào qua như vậy .

      Hiên Viên Vân sửng sốt, lập tức cũng cười ,cũng giống như vậy là giảo hoạt cười. Quay đầu cũng nghiêm túc : "Triệu Quá, ra ngươi vốn là kẻ trung tâm như vậy, hiểu lầm ngươi. Còn tưởng rằng ngươi muốn cướp ái thiếp của bổn vương đây, ra là chuyện này a. là có tâm ."

      Nhược Khả Phi nhịn cười, nhưng kìm nén được, nam nhân của mình đúng là càng ngày càng ăn ý với mình. Vì muốn mình kìm nén đến nội thương, Nhược Khả Phi ở nơi mà Triệu Quá nhìn thấy, nhéo lấy da thịt lưng Hiên Viên Vân. Hiên Viên Vân kéo kéo khóe miệng, nhịn xuống đau, biểu tình vẫn nghiêm túc như trước nhìn Triệu Quá.

      Triệu Quá là khóc ra nước mắt. thiên hạ này nào có chuyện tốt đến như vậy. Vừa mới chuyện theo mình về nhà, nhưng lại vẫn trấn định như vậy. ra là thế! ra là thế! ! !

      "Dạ, Vương gia về sau có gì cần phân phó xin cứ ." Vẻ mặt Triệu Quá cầu xin, "Nếu là thảo dân làm được dốc toàn lực ."

      "Tốt lắm, có những lời này của ngươi, bổn Vương cũng yên lòng ." Hiên Viên Vân mỉm cười gật gật đầu, muốn nhanh chút chấm dứt cuộc trò chuyện này, đơn giản là vì lưng sắp bị người ta nhéo cho sưng lên rồi

      "Cung tiễn Vương gia, phu nhân." Triệu Quá vẻ mặt đau khổ đưa hai vị sát tinh , cảm thán trong lòng hôm nay có xem hoàng lịch, cư nhiên trêu chọc phải nữ nhân của Cửu vương gia . Quả nhiên, nàng phải là nữ nhân đơn giản. Nhược Khả Phi bị lôi kéo về phía cửa, lại quay đầu hướng Triệu quá trừng mắt nhìn. Triệu Quá lại há to miệng trận thất thần.

      Hiên Viên Vân tay ôm lấy Nhược Khả Phi , xoay người cưỡi lên ngựa. Thúc dục ngựa về phía trước, lại ghé vào bên tai Nhược Khả Phi thấp giọng : "Xem ta trở về trừng phạt nàng thế nào. Cùng nam nhân quen biết về nhà, còn đem lưng của ta nhéo đến sưng đỏ."

      Nhược Khả Phi cười đến lúm đồng tiền như hoa, tiếng cười giống như chuông bạc, cúi đầu : "Được, về nhà tùy ý ngươi trừng phạt. Tuyệt phản kháng."

      " Nàng đúng là tiểu tinh, nàng chờ xem!" Hiên Viên Vân hừ tiếng, chân thúc vào bụng ngựa, tăng nhanh tốc độ.

      Diêm Diễm cùng Tiểu Vũ bộ ở phía sau nhìn đến bọn thị vệ giờ mới đuổi đến cửa, lắc lắc đầu, đúng là chậm. Diêm Diễm nhìn hai người lưng ngựa dần xa, trong mắt lên tia ấm áp. (HĐ: ô ô ô…. Êu quá cơ >’<)

      Hiên Viên Vân giục ngựa cấp tốc trở về Vương Phủ, đem Nhược Khả Phi từ lưng ngựa ôm xuống dưới, trực tiếp ôm về phía phòng tới.

      "Thả ta xuống a, tự ta ." Nhược Khả Phi nhịn xuống khó chịu, vùng vẫy muốn xuống dưới.

      "Hừ, đây là thái độ kiểu gì?" Hiên Viên Vân giả vờ giận, để ý đến ánh mắt chung quanh của bọn hạ nhân, vươn tay ở chiếc mông của Nhược Khả Phi vỗ hai cái, "Bây giờ ngươi thực muốn làm phản rồi, có thể tùy tiện cùng người quen đường theo về nhà!"

      Nhược Khả Phi thèm gì, chính là tùy ý Hiên Viên Vân đem nàng ôm trở về phòng

      Vào phòng, Hiên Viên Vân dùng sức ở chân đóng lại cửa phanh tiếng. đến trước giường, đem Nhược Khả Phi ném vào giường, Nhe răng cười: "Hôm nay cho nàng biết tay chút, nàng lại tưởng mình đúng!"

      " cần a, Gia, nô tỳ biết sai rồi." Nhược Khả Phi cười, nghiêm túc phối hợp lại.

      "Muộn rồi, tại biết sai cũng muộn!" Hiên Viên Vân hắc hắc cười hung tợn đánh tiếp, "Gia muốn hung hăng trừng phạt ngươi! Hừ!"

      Hai người cười ở giường ngã làm đoàn. . . . . .

      Tin tức Đỗ Vũ bị câm điếc rất nhanh truyền đến tai của hoàn hậu ở kinh thành.

      đợt sóng ngầm mãnh liệt lại sắp ập tới.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 67: đột nhiên xuất nữ nhân



      "Đồ vô dụng!" Hoàng hậu ném chén trà trong tay . Nhóm cung nữ đứng bên cạnh sợ hãi co lại. Chỉ biết là có người vội tới gặp hoàng hậu bẩm báo cái gì, mà bây giờ lại thành như thế này.

      Lông mày của Hoàng hậu đều dựng lên, Đỗ Vũ này là vô dụng, cả với nha hoàn đê tiện kia mà cũng thắng được. xứng với gương mặt cùng dáng người tốt như vậy của nàng. Phế vật, chỉ là phế vật! Khuôn mặt sang trọng duyên dáng của Hoàng hậu càng ngày càng nhăn nhó, cung nữ bên cạnh trong lòng lại càng run sợ.

      "Hừ." Hoàng hậu hừ lạnh tiếng, hai mắt nhắm nghiền. Nếu quân cờ này vô dụng, như vậy đổi con cờ khác tốt hơn. Lúc này đây, tuyệt đối cho tình gì lại phát sinh. Tâm của hài tử kia, chỉ có thể thuộc về mình. Lần thứ hai mở mắt ra,trong mắt hoàng hậu tràn đầy lạnh như băng cùng thâm trầm.

      ", đem Thu nhi tìm đến đây cho Bổn cung." Hoàng hậu khép hờ phượng mâu lộ ra cay nghiệt. . . . . .

      Mấy ngày sau, tại Hứa Thành.

      Đêm, tối như mực . Gió lạnh thổi qua, thanh vù vù lại làm cho người ta càng cảm thấy lạnh.

      Trong thư phòng, Hiên Viên Vân lẳng lặng nhìn bức thư trong tay, khóe miệng tràn ra giọng cười mỉa mai.Chậm rãi đem thư tín trong tay để sát vào ngọn nến. Thư, tiếng động bị đốt cháy. Chậm rãi biến thành tro tàn.

      Hiên Viên Vân nhìn đám tro tàn, hai mắt càng thêm lãnh khốc. Bỗng nhiên, cửa bị nhàng gõ vang.

      "Tiến vào." Hiên Viên Vân ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi.

      "Đêm khuya, trời lạnh." Nhược Khả Phi xuất ở cửa, cười ôn hòa , trong tay bưng chén canh ngâm nhĩ. (ngâm nhĩ: mộc nhĩ trắng, nấm tuyết)

      Hiên Viên Vân chính là nhìn Nhược Khả Phi cười, gì.

      Nhược Khả Phi nhàng đóng cửa lại, tới bên người Hiên Viên Vân , đem bát canh đặt lên bàn.", Uống chút." Nhược Khả Phi ôn nhu .

      "Được." Hiên Viên Vân đáp lời, lại đưa tay ôm lấy Nhược Khả Phi đặt lên đùi mình.

      Hiên Viên Vân nâng bát, uống xong ngụm lại hôn mạnh lên môi Nhược Khả Phi. Hương vị ngọt ngào tràn ngập môi của hai người. Nhược Khả Phi cảm nhận được hơi thở bỏng cháy của Hiên Viên Vân, đợi Hiên Viên Vân rời môi của nàng, chợt nở nụ cười.

      "Nàng cười cái gì?" Hiên Viên Vân bất mãn cau lại lông mày.

      " có gì." Nhược Khả Phi vẫn cười, chính là chủ động hôn lên môi Hiên Viên Vân . thể cho biết, trong lòng nghĩ chính là kĩ xảo hôn của càng ngày càng cao siêu rồi.

      lâu sau, hai người ra khỏi thư phòng. Nhược Khả Phi quay đầu lại nhìn đám tro tàn bàn, chính là thoáng chốc có chút đăm chiêu, lập tức bị Hiên Viên Vân lôi kéo rời .

      Sau khi hai người rửa mặt nằm giường mặt đối mặt.

      Hiên Viên Vân đưa tay qua ôm lấy Nhược Khả Phi thản nhiên : "Mẫu hậu rằng ngày mai cho ta cái kinh hỉ." (kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng)

      "Kinh hỉ?" Nhược Khả Phi khó hiểu trừng mắt nhìn.

      "Ngày mai biết." Hiên Viên Vân nhàng hôn xuống trán Nhược Khả Phi đích , "Ngủ ."

      Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền, trong đầu lại ra đám tro tàn

      Hai người ở trong thư phòng.

      ôm nhau ngủ đến tận trời sáng. Sáng sớm hai người vừa rời giường, quản gia chờ ngay bên ngoài, là có người cầu kiến, từ kinh thành mà đến.

      "A, biết." Hiên Viên Vân chỉ là thản nhiên đáp lại câu rồi cho quản gia lui ra.

      " thôi, cùng ." Hiên Viên Vân cười ôn hòa, lôi kéo tay Nhược Khả Phi đến đại sảnh. Vừa mới tiến vào đại sảnh, Nhược Khả Phi liền nhìn thấy bóng lưng màu vàng nhạt. Mái tóc dài cùng với dáng lưng vừa nhìn biết là nữ tử. Sáng sớm có nữ nhân cầu kiến Hiên Viên Vân? Nhược Khả Phi hơi hơi nhăn nhíu đầu mi. Bỗng nhiên tay buông lỏng, ra là Hiên Viên Vân buông lỏng tay nàng ra. Nhược Khả Phi ngẩng đầu thấy đến sắc mặt Hiên Viên Vân có chút kích động, thậm chí là có chút vui mừng.

      Khi bóng lưng màu vàng nhạt kia quay lại hé ra khuôn mặt mĩ lệ nhưng cũng điềm tĩnh,chính là mỉm cười nhìn bên này. Xem ra cũng khoảng hai mươi tuổi, vượt qúa hai mươi lăm."Thu nhi tỷ!" Hiên Viên Vân thất thanh kêu lên, cũng bước nhanh tiến ra đón, kích động đưa tay nắm tay nữ tử tên Thu nhi kia.

      Thu nhi lại lui về phía sau từng bước, mỉm cười nhàng thấp người xuống : "Tham kiến Cửu vương gia." Ánh mắt lại thủy chung nhìn về phía Nhược Khả Phi bên này. Hiên Viên Vân trong mắt lên tia thất bại, vội vươn tay ra đỡ nàng dậy: "Thu nhi tỷ, miễn lễ. tỷ cần đối với ta hành lễ."

      "Như vậy sao được? Vương gia chung quy vẫn là Vương gia, nô tỳ cũng vẫn là nô tỳ." Thu nhi cúi đầu cung kính , lại để mặc Hiên Viên Vân đem nàng đỡ lên.

      Nhược Khả Phi liếc mắt nhìn gợn sóng. A, đây là kinh hỉ mà hoàng hậu đưa tới sao? Đúng là cái kinh hỉ đâu. Tựa hồ cùng Hiên Viên Vân có quan hệ sâu xa đây. Còn có, Hiên Viên Vân đối với nàng tự xưng là ta, mà phải là bổn Vương. Có ý tứ. . . . . .

      "Thu nhi tỷ, ." Hiên Viên Vân mỉm cười lôi kéo Thu nhi đến trước mặt Nhược Khả Phi , "Đây là ái thiếp Phi nhi của ta, Phi nhi, đây là Thu nhi tỷ."

      "Thu nhi tỷ." Nhược Khả Phi cúi đầu chào hỏi, Thu nhi lại lập tức thoát khỏi tay của Hiên Viên Vân, vội vàng đỡ Nhược Khả Phi dậy, có chút sợ hãi, " được, Thu nhi chỉ là nô tỳ, như thế nào nhận cúi đầu của phu nhân được." Bàn tay của Thu nhi lạnh như băng làm cho Nhược Khả Phi có chút khoẻ.

      "Thu nhi tỷ, ngươi có thể đến tốt." Hiên Viên Vân cười giống như đứa hồn nhiên.

      "Ha ha." Thu nhi chỉ cười, gì thêm.

      Hiên Viên Vân phân phó quản gia an bài Thu nhi ở tại nhà Thủy Tạ còn trống, tất cả chi phí đều chuẩn bị tốt nhất.

      Khi chỉ còn lại có Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Vân hai người Hiên Viên Vân cười đến cao hứng cho Nhược Khả Phi: "Thu nhi tỷ là cung nữ trong cung, trước đây chính nàng cẩn thận chăm sóc cho ta, cũng giống như tỷ tỷ vậy. Cũng nên hiểu lầm nha."

      "Ừ." Nhược Khả Phi cười đưa tay bóp bóp khuôn mặt cười đến ngây dại của Hiên Viên Vân . Khó trách cao hứng thành như vậy, nữ tử này ở trong lòng của cũng là có vị trí đặc biệt.

      Vào bữa sáng Hiên Viên Vân phái người mời Thu nhi đến. Ba người ngồi ở bàn. Thu nhi thủy chung mỉm cười. Đồ ăn vừa bưng lên Thu nhi cẩn thận đem thức ăn dầu cách xa Hiên Viên Vân, cười: "Vương gia từ thích đồ ăn dầu." Lời này giống như giải thích cho Nhược Khả Phi nghe lại như là quan tâm đối với Hiên Viên Vân .

      "Vẫn là Thu nhi tỷ hiểu biết." Hiên Viên Vân thỏa mãn cười đem thức ăn ăn.

      bàn cơm, Nhược Khả Phi giống như người ngoài, nhìn Thu nhi vì Hiên Viên Vân cẩn thận gắp thức ăn, múc cháo.

      Ăn cơm xong, Hiên Viên Vân có thói quen hôn lên trán Nhược Khả Phi cái rồi mới ra cửa. Mà Thu nhi thấy thế chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng lập tức lại khôi phục lại thần sắc bình thường. Chính là trong lòng hiểu được, lời đồn Cửu vương gia đối với nàng sủng ái là !

      "Phu nhân, trời lạnh, mau trở lại phòng ." Thu nhi săn sóc .

      “Được, quay về , ngươi cũng trở về . Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi . Nghỉ ngơi tốt ." Nhược Khả Phi mỉm cười gật gật đầu, xoay người trở về phòng.

      "Đa tạ phu nhân quan tâm." Thu nhi cười ngại ngùng, nhìn bóng dáng Nhược Khả Phi , ánh mắt có chút ấm ức.

      Nhược Khả Phi quay đầu nhìn nhìn vườn hoa mai, ánh mắt có chút phức tạp.

      Từ lúc nào, sớm còn là đứa bé .

      Mà nữ tử Thu nhi đột nhiên xuất , tựa hồ có ý thức được điểm này – (HĐ: blab blab….. đối thủ lần này của chị khó hơn chút rồi nha ^0^)

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 68:



      Mấy ngày kế tiếp, Thu nhi đúng là chiếu cố Hiên Viên Vân cẩn thận. Từ quần áo mặc đến bữa ăn hàng ngày, rồi đến xe ngựa để ra ngoài. Chu đáo, mọi chuyện đều là tự bản thân làm. Bọn hạ nhân cũng thấy nữ tử đột nhiên xuất này ở trong lòng Vương gia địa vị tựa hồ khác với mọi người, thậm chí phát ngay cả tiểu thiếp được Vương gia sủng ái nhất Nhược Khả Phi đối với nàng cũng phải nhượng bộ ba phần, cho nên đều đua nhau nịnh bợ. Cúi đầu trước kẻ quyền thế vốn là bản chất trong vương phủ.

      Ngày hôm đó, Nhược Khả Phi ở trong phòng cùng Tiểu Vũ tùy ý vài chuyện . Trước cửa đột nhiên xuất thân ảnh. Đúng là Thu nhi.

      "Phu nhân." Thu nhi đứng lễ phép ở cửa đến trước mặt giọng gọi Nhược Khả Phi .

      "A? Có việc?" Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn người đứng ở cửa.

      "Hôm qua nhìn thấy vạt áo của Vương gia bị tuột chỉ, muốn giúp Vương gia khâu lại." Thu nhi ôn nhu cười. (HĐ: xưng hô cộc lốc >”<… ra vẻ ta đây… đạp cho vài cái…)

      "A, việc này a. Tiến vào lấy ." Nhược Khả Phi gật gật đầu, chỉ chỉ vào quần áo để ở bên. Tiểu Vũ mắt lạnh nhìn đến nữ nhân chậm rãi tiến vào.

      Thu nhi vào lấy bộ quần áo rồi lại lễ phép ôn hòa rời .

      "Chủ tử! Nàng cho rằng nàng là ai a, bày ra bộ dáng nàng mới là chủ nhân của nơi này a." Tiểu Vũ đợi sau khi Thu nhi rời tức giận đến nghiến răng .

      "Ha ha, có sao?" Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt.

      "Có a, người xem nàng ta muốn quan tâm đến bữa ăn hàng ngày của Vương gia, quần áo muốn khâu, xe ngựa để ra ngoài cũng phải xem." Trong mắt Tiểu Vũ toát ra tia lửa giận.

      "Nàng chính là có thói quen chiếu cố Vương gia thôi. Xem xe ngựa là muốn bảo đảm an toàn cho Vương gia." Nhược Khả Phi chống lấy cằm của mình nhìn ra cửa sổ lại , "Hình như sắp có tuyết rơi đây."

      "Chủ tử, cũng chỉ có người mới cái gì cũng đều để ý. Vạn nhất, vạn nhất nàng ~~" Tiểu Vũ cắn cắn môi, muốn tiếp. Đến lúc nào rồi, còn ngồi đây quan tâm đến bên ngoài có tuyết rơi hay !

      "Vạn nhất nàng đoạt sủng ái của Vương gia phải ?" Nhược Khả Phi bình tĩnh hết những lời còn lại của Tiểu Vũ trong .

      "Chủ tử người biết là tốt rồi." Tiểu Vũ có chút tức giận . Nếu đó là nữ nhân bình thường tốt, nhưng nữ nhân này giống với. Tựa hồ cùng Vương gia có tình cảm rất sâu .Là người chiếu cố Vương gia từ , cảm tình có thể sâu sao? Nguy hiểm, địa vị của mình vô cùng nguy hiểm. Đỗ Vũ kia vừa mới ổn định xuống, nhưng lại xuất nữ nhân càng thêm nguy hiểm này.

      Nhược Khả Phi chỉ cười, lời nào.

      "Chủ tử!" Tiểu Vũ có chút gấp gáp, tình hình như bây giờ làm sao có thể tốt được.

      " nên gấp gáp a." Nhược Khả Phi đứng thẳng người lên, nở nụ cười, "Ý tốt của Hoàng hậu sợ là phải chỉ có như vậy đâu." Nhược Khả Phi nhìn đến ấm trà đun bên cạnh, vù vù bốc hơi nóng.Hình như hoàng hậu cũng mơ hồ nhận ra, Vương gia còn là tiểu hài tử ngây thơ nữa. Thủ đoạn lần này thực là rất cao minh , tìm đến cung nữ chiếu cố Vương gia từ . Nhưng là a. . . . . .

      Tiểu Vũ giật mình, lời của Nhược Khả Phi là có ý gì.

      "Châm trà." Nhược Khả Phi dùng ngón tay nhàng gõ mặt bàn, gọi đến Tiểu Vũ ngây người quay lại.

      "A vâng, dạ" Tiểu Vũ liên tục rót trà cho Nhược Khả Phi ngừng, mà ưu sầu toan tính giữa lông mày cũng bớt.

      Hai ngày sau, Tiểu Vũ rốt cục hiểu được lời của chủ tử mình là có ý gì. Hoàng hậu ban xuống ý chỉ , Thu nhi được nạp thành tiểu thiếp của Hiên Viên Vân !

      Buổi tối, sau khi Hiên Viên Vân trở về, ở trong phòng chỉ còn lại có hai người muốn lại thôi, vẻ mặt khó xử.

      "Tại vì chuyện của nàng mà phiền lòng?" Nhược Khả Phi đương nhiên hiểu được Hiên Viên Vân khó xử chuyện gì, vừa cười vừa mở miệng.

      "Ừm." Hiên Viên Vân khó khăn gật gật đầu, "Ta chỉ coi nàng là tỷ tỷ, nghĩ tới mẫu hậu lại an bài như vậy. Phi nhi nếu thích, ngày mai ta đưa nàng . Cho nàng ở sân phía sau, nuôi nàng cho đến già."

      " có vấn đề gì a." Nhược Khả Phi giúp Hiên Viên Vân cởi quần áo, "Nếu là ngươi nuôi nàng cũng được a. Lòng của ngươi, ta hiểu ." Trong Vương phủ cũng chỉ là nhiều thêm người mà thôi cũng có vấn đề gì .

      "Phi nhi." Hiên Viên Vân nắm lấy bàn tay của Nhược Khả Phi , mặt có chút phức tạp.

      "Ta biết , nơi này của ngươi, chỉ có ta." Nhược Khả Phi dùng ngón tay nhàng chỉ vào ngực Hiên Viên Vân .

      "Ừm, đúng vậy. Chỉ có nàng." Hiên Viên Vân khe khẽ lẩm bẩm.

      có bất kỳ nghi thức nào, Thu nhi trở thành tiểu thiếp của Hiên Viên Vân . Mà Hiên Viên Vân vẫn đối nàng giống như bình thường, tôn trọng giống như tỷ tỷ bình thường. Thu nhi cũng cầu cái gì quá cao, vẫn như cũ cẩn thận chiếu cố Hiên Viên Vân ăn, mặc ở, lại. Hết thảy giống như là gió êm sóng lặng , có... thay đổi chút nào.

      ngày kia, thời tiết rất tốt, mặt trời vừa nhô lên.

      Nhược Khả Phi cùng Tiểu Vũ ở trong đình chơi cờ. Diêm Diễm phụng phịu trầm mặc đứng ở bên. (HĐ: này phụng phịu , có từ # nhưng ta hem muốn thay ak :)))êu thế cơ chứ :x )(QH: Sá thủ mà để từ phụng phịu, tui mún nổi ốc đây nè.)



      "Chủ tử ~~" Tiểu Vũ vừa đặt xuống quân cờ, bỗng nhiên ra tiếng.



      "Làm sao vậy, lúc chơi cờ mà phân tâm thua nha." Nhược Khả Phi nhàng hạ mộtquân cờ.



      "Xem , nữ nhân kia trở thành tiểu thiếp của Vương gia rồi !" Tiểu Vũ có chút tức giận, nghĩ tới người đàn bà kia nhanh thay đổi địa vị đến như vậy. Tuy rằng Vương gia chưa bao giờ ở lại nơi của nàng qua đêm, chưa bao giờ chạm vào nữ nhân kia, nhưng là, nhưng là làm sao có thể tiếp tục như vậy được chứ? Nữ nhân kia thoạt nhìn nhu hòa như vậy nhưng thực ra lại hề đơn giản chút nào.

      "Ừm, đúng vậy a, bất quá tính sao đây?" Nhược Khả Phi nhìn bàn cờ, "Đến lượt ngươi, Tiểu Vũ."

      Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, đặt xuống quân cờ. Chủ tử cư nhiên hỏi cái kia xử lý như thế nào. tại có nữ nhân đến đoạt mất Vương gia a, sao có thể kêu tính sao!

      "Ngươi thua." Nhược Khả Phi đặt xuống quân cờ rồi thản nhiên cười.

      "Chủ tử!" Tiểu Vũ là vừa tức vừa vội.

      Nhược Khả Phi bỗng nhiên làm ra cái động tác kì quái, dùng ngón tay của mình đặt lên mắt rồi lau lau. Tiểu Vũ ngạc nhiên, đây là ý gì?

      "Mỏi mắt mong chờ." Nhược Khả Phi tiếp tục dọn quân tướng bàn cờ, "Vương gia còn là hài tử nữa rồi. Chúng ta chỉ cần im lặng nhìn . tự nhiên có chừng có mực." Nếu là nam nhân của mình ngay cả chuyện này cũng xử lý tốt, còn có tư cách gì để tiếp tục làm nam nhân của mình? Lúc này đây, đem quyền chủ động giao ở tay .

      Tiểu Vũ mở lớn miệng, nhưng biết nên cái gì cho phải.

      "Xếp lại bàn mới ." Nhược Khả Phi chậm rãi bày biện lại quân cờ, nếu nàng ta an phận giữ mình liền thôi, nếu phải. . . . . . Bất quá, nàng hy vọng nàng ta im lặng . Bởi vì, nàng cũng hy vọng làm ra loại chuyện đó.

      "A." Tiểu Vũ chợt đứng dậy, nhìn về phía sau của Nhược Khả Phi . Nhược Khả Phi khó hiểu quay đầu nhìn theo tầm mắt củaTiểu Vũ liền nhìn thấy Thu nhi thân áo lông tuyết trắng chậm dãi tới, phía sau là nha hoàn che ô theo.

      "Trời, có tuyết rơi mà bày đặt ô, mặt trời lại gắt." Tiểu Vũ khinh thường, đứng dậy đứng ở phía sau Nhược Khả Phi .

      "Thu nhi tỷ." Nhược Khả Phi đứng lên mỉm cười nhìn nữ nhân trước mắt.

      "Muội muội, cần đa lễ." Thu nhi vĩnh viễn là cười ôn nhu, cứ việc xưng hô từ phu nhân sửa thành muội muội.

      "Thu nhi tỷ mời ngồi, Tiểu Vũ đổi ấm trà ." Nhược Khả Phi phân phó Tiểu Vũ đứng ở bên làm mặt lạnh.

      "Dạ" Tiểu Vũ lạnh lùng đáp câu rồi xoay người ra khỏi đình.

      “Muội muội đánh cờ?" Thu nhi mỉm cười ngồi xuống, nhìn bàn cờ bàn đá .

      "Dạ, rảnh rỗi lại nhàm chán, rồi cùng Tiểu Vũ đánh cờ thôi." Nhược Khả Phi cũng ngồi xuống.

      "Như thế, tỷ muội chúng ta cùng nhau đánh bàn cờ tiếp , được ?" Thu nhi nhàng cầm lên quân cờ, ý cười chạm đến đáy mắt. Mình và Đỗ Vũ còn non nớt kia hoàn toàn giống nhau.

      "Được." Nhược Khả Phi nhìn nữ tử trước mắt cười đến ôn nhu, "Thu nhi tỷ trước ."



      _

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 69:

      Khi Hiên Viên Vân quay trở về, nhìn đến cảnh tượng trước mắt. Trong đình, hai người đều mỉm cười đánh cờ.

      "Phi nhi, Thu nhi tỷ." Hiên Viên Vân mặt lên ý cười, theo thói quen đến trước mặt Khả Phi cúi đầu hôn cái. Nhìn đến nữ tử mà mình thương nhất cùng với tỷ tỷ mà mình để ý nhất ở chung chỗ hài hòa như thế, tự nhiên tâm tình cũng trở nên cao hứng.

      Thu nhi mỉm cười đứng dậy: "Vương gia, ngài trở lại."

      "Ừ." Hiên Viên Vân cười nhìn nhìn bàn cờ, "Hai người các ngươi ai thắng ai thua thế?"

      "Vẫn là cờ hoà." Thu nhi ôn nhu .

      "A, hai người các ngươi đều lợi hại như vậy a?" Hiên Viên Vân có chút kinh ngạc.

      "Là muội muội luôn luôn nhường cho ta đây." Thu nhi cười, khom người hành lễ, "Thiếp thân xin cáo lui trước."

      "Được." Hiên Viên Vân cũng giữ lại,mà đồng ý ngay, cũng thực muốn cùng Phi nhi chơi ván, muốn xem xem tiểu Phi nhi của mình có phải lợi hại như vậy hay .

      Thu nhi từ từ ra khỏi đình. Hàn quang trong mắt có ai nhìn thấy. Người đàn bà kia cùng mình chơi cờ cư nhiên có thể khống chế thế trận cờ từ đầu tới cuối! Vương gia trở về chuyện đầu tiên làm đó là hôn nàng ta, chính mình khi rời ngay cả câu giữ lại cũng có. Hơi hơi nghiêng đầu sang bên, dùng khóe mắt liếc qua hai người chơi cờ ở trong đình, Thu nhi lộ ra vẻ gì, bước khỏi chỗ đứng.

      Trong đình, hai người im lặng đặt xuống từng quân cờ, lâu sau, khi ván kết thúc.

      “Ưm, tiểu Phi nhi của ta lợi hại a." Hiên Viên Vân cố tình thâm trầm, ngẩng đầu nhíu mi nhìn Nhược Khả Phi, "Cư nhiên nhường cho ta, còn làm thành hòa cờ."

      "Đứa ngốc, bậy bạ gì đó, lần này cũng có nhường ngươi, chứng là ngang tay." Nhược Khả Phi buồn cười nhìn người trước mắt. Khi nào lớn như vậy, trước mắt còn là đứa trẻ . Ánh mắt trong sáng còn mê mang, có khi còn kiên định cùng bá đạo, thậm chí ngay cả chính mình cũng nhìn thấu thâm trầm. mặt tràn đầy là vẻ tự tin, , hoặc là kiêu ngạo.

      " Như thế chính là , vừa rồi cùng Thu nhi tỷ đánh cờ vẫn luôn là nàng nhường?" Hiên Viên Vân nhíu mày, cười.

      Nhược Khả Phi chỉ cười đáp,ngầm thừa nhận chuyện vừa rồi.

      "Cám ơn nàng, Phi nhi." Đột nhiên, Hiên Viên Vân lại ra câu mạc danh kì diệu như vậy.

      "A?" Nhược Khả Phi nghiêng đầu khó hiểu.

      "." Hiên Viên Vân đứng dậy, đưa tay ra. Nhược Khả Phi do dự, cũng đưa tay ra cho Hiên Viên Vân cầm tay nàng."Chúng ta đến tiểu viện chút." Hiên Viên Vân nhàng với Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm đứng ở phía sau , Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm tự nhiên hiểu được có ý tứ, có tiếp tục theo sau.

      Mùa đông ở Hứa Thành thường dài hơn, trong viện mai vàng nở tươi tốt. Từng đợt hương thơm say lòng người bay tới.

      "Phi nhi ~~" Hiên Viên Vân vươn tay, vịn vào cành mai vàng, "Cám ơn nàng."

      "Làm sao vậy, sao lại như vậy." Nhược Khả Phi sủng nịch nhìn Hiên Viên Vân.

      "Có biết ? Mẫu phi của ta rời ta khi ta còn rất . Cung điện to như vậy cũng chỉ có mình ta. Ban đêm, rất lạnh, rất tối. Khi đó, ta chỉ có mấy tuổi, ta rất sợ, muốn khóc, muốn gọi. Sợ hãi cùng bóng tối dường như muốn nhấn chìm ta." Hiên Viên Vân nhíu lại lông mày, chậm rãi về chuyện cũ, về quá khứ chịu nổi kia, " người nào để ý ta, ai."

      Ánh mắt Nhược Khả Phi có chút phức tạp , tay càng nắm chặt lấy tay Hiên Viên Vân. Chỉ sợ chuyện mẫu phi của rời phải đơn giản như vậy. Hậu cung luôn là địa phương giết người thấy máu, quyền lực như dòng xoáy có thể dễ dàng cuốn người ta vào trong đó.

      "Khi đó, Thu nhi tỷ bỗng nhiên xuất . Là nàng ở cùng ta, chăm sóc cho ta. Cho ta ăn uống, cho ta mặc quần áo ấm áp. Cho nên, ta thực cảm kích nàng, thực tôn trọng nàng." Hiên Viên Vân cười . Cho dù, cho dù biết nàng là người hoàng hậu phái tới, là phụng mệnh hoàng hậu làm như vậy. Nhưng chính mình lại vẫn cảm kích như cũ, tại thời điểm mình gặp khó khăn nhất thể nghi ngờ xuất của nàng chính là tia sáng với .

      "Ưm." Nhược Khả Phi điều gì dư thừa, chỉ ôn nhu cười, trả lời .

      " Nàng giống như vậy, có biết ? Nàng phải là như vậy." Hiên Viên Vân phen ôm chầm lấy Nhược Khả Phi, dùng sức như thế, dường như muốn đem nàng tiến vào trong cơ thể " có bất kỳ người nào muốn nàng tốt với ta, chính là nàng tự mình đến bên cạnh ta, vào trong lòng của ta. Nàng cái gì cũng đều cần."

      Nhược Khả Phi gì, chỉ dùng hai tay ôm lại Hiên Viên Vân. Hai người lẳng lặng đứng đó ôm nhau , đứng ở trong viện tràn đầy hoa mai.giống như bức tranh hoàn mĩ.

      Ban đêm, Hiên Viên Vân chuẩn bị tắm rửa, mà Nhược Khả Phi cũng giống như bình thường vào chà lưng cho .Vừa đến cửa, Thu nhi vẻ mặt mỉm cười ôn hòa ở bên trong này

      "Thu nhi tỷ cũng muốn tắm rửa sao? Vậy Thu nhi tỷ tắm rửa . Chúng ta trở về phòng." Hiên Viên Vân lui ra phía sau từng bước. Trong Vương phủ hồ nước nóng này cũng chỉ có cái, đương nhiên cũng có thể ở trong phòng dùng thùng gỗ tắm rửa, chính là thoải mái cùng ấm áp giống như ở nơi này.

      Nhược Khả Phi gì, đến tắm rửa? Chỉ sợ phải đơn giản như vậy . Chính là, chính mình từ trước đến nay luôn ưa thích sạch . Nam nhân của mình tuyệt đối cho phép nữ nhân khác chạm vào. Chợt nhớ tới câu mà lúc trước rất thích nghe là, bàn chải đánh răng và nam nhân tuyệt đối dùng chung với người khác. Khi nào , mình cũng biến thành như thế này nhỉ? là kỳ quái. (HĐ: triết lí sâu xa… em thích cái này nha ^0^)

      Quả nhiên, Thu nhi uyển chuyển hành lễ , mỉm cười: " phải, thiếp thân là tới vì muốn giúp Vương gia kì lưng . Vương gia từ thích nhất thiếp thân giúp người kì lưng cho mà." . . . . . . (HĐ: trơ chẽn >”< đạp đạp)

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng

      Chương 70:



      Hiên Viên Vân ngẩn ra, lập tức khoát tay : " cần, Thu nhi tỷ, Phi nhi giúp ta chà lưng. Nếu tỷ muốn ở đây tắm rửa vậy chúng ta quay về phòng trước."

      Thu nhi kinh ngạc, tiếp theo cắn chặt môi,trong đôi mắt như nước mùa thu lên tầng hơi nước. Bộ dáng như vậy là ủy khuất, càng khiến người ta càng thêm xót xa. Thu nhi sâu kín mở miệng, trong thanh tràn đầy ủy khuất: "Vương gia, có phải ghét bỏ thiếp thân hay ?"

      ", làm sao có thể." Hiên Viên Vân nhíu mày, vội khoát khoát tay.

      Nhược Khả Phi mắt lạnh nhìn màn trước mắt, chú ý mở miệng: "Vương gia chính là tại quen ta chà lưng cho thôi, phải là ghét bỏ gì cả” Dứt lời, Nhược Khả Phi chính mình cũng thực kinh ngạc , tự bản thân cái gì? Lại có thể ra lời trẻ con như vậy? Đây là mình sao? Nhược Khả Phi nhìn thấy đáy mắt Hiên Viên Vân lên tia giảo hoạt,chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

      "Đúng vậy, Thu nhi tỷ, chúng ta về phòng trước ." Hiên Viên Vân gật gật đầu, kéo tay Nhược Khả Phi nhanh chóng rời , lưu lại Thu nhi sững sờ tại chỗ. Bàn tay giấu trong ống tay áo bị nắm chặt đến trắng bệch.

      Hiên Viên Vân lôi kéo Nhược Khả Phi vội vàng, Nhược Khả Phi phải chạy chậm mới đuổi được cước bộ của Hiên Viên Vân .

      Vừa vào phòng, Hiên Viên Vân mạnh mẽ đóng cửa lại, bất kì điều gì, trực tiếp hung hăng hôn lên môi Nhược Khả Phi . Đến tận khi Nhược Khả Phi hít thở thông mới buông nàng ra.

      "Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi vội vàng hít vào , nhìn Hiên Viên Vân trước mắt có điểm khác thường. Nam nhân trước mắt ngũ quan khắc sâu,đường nét ràng, da thịt lộ ra có màu lúa mạch,lộ ra vẻ khỏe mạnh, tràn ngập hương vị nam tính mê người . Khi nào , đứa trong mắt mình trưởng thành có hương vị nam nhân như vậy rồi?

      " có gì." Hiên Viên Vân mạnh mẽ đem Nhược Khả Phi kéo vào trong lòng, bị va vào khuôn ngực rắn chắc kiên cố khiến Nhược Khả Phi bị đau. Hiên Viên Vân cúi đầu ở bên tai Nhược Khả Phi khẽ cắn, " Tiểu phi nhi của ta, rốt cục cũng vì ta mà ghen."

      Nhược Khả Phi giật mình, hơi hơi há miệng ra. Ghen? Mình ghen? ! ! Nhược Khả Phi bị ý nghĩ này khiến cho kinh hãi. Hành vi của mình vừa rồi là ghen sao? ra là như vậy a. Nhược Khả Phi vùi sâu mặt vào trong lòng Hiên Viên Vân, nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng làm càn. ra, đây là ghen a. Ghen ra có cảm giác như thế. Trong lòng ê ẩm , nhìn nữ nhân khác muốn chạm nam nhân của mình cảm thấy thực chướng mắt. Cảm giác này, cũng tệ. Trong lòng cảm giác có chút ngứa , ấm áp .

      Hiên Viên Vân bất mãn đem mặt Nhược Khả Phi đích kéo ra , hỏi: "Nàng cười cái gì?"

      "Cười chính mình ghen a. Vừa rồi chính là ghen tị." Nhược Khả Phi cười thẳng thắn thừa nhận.

      Hiên Viên Vân ngẩn ra, mặt lập tức tràn ngập tươi cười. Phi nhi lại có thể thừa nhận mình ghen tị, tốt. Cảm giác chưa bao giờ có này khiến cho tâm tình tốt.

      "Ta gọi người đem nước đến đây." Nhược Khả Phi mím môi cười.

      "Cùng nhau tắm, muốn thùng gỗ lớn." Hiên Viên Vân đưa ra cầu, cười híp mắt. Cho tới bây giờ, Phi nhi vẫn luôn đem tâm mình giấu vô cùng sâu, vẫn luôn muốn chạm đến nhưng vẫn chưa bao giờ được. Lúc này đây, rốt cục a. . . . . .

      "Được ~~" Nhược Khả Phi cười ấm áp ấm áp. . . . . .

      Trong ao, Thu nhi tựa vào bên cạnh ao, để mặc nha hoàn cẩn thận chà lưng cho mình.

      "Phu nhân, làn da của ngài đẹp." Nha hoàn cười, trong lời nịnh hót đó cũng là . gần hai mươi lăm tuổi nhưng làn da của nàng vẫn trắng nõn bóng loáng là rất đẹp.

      " ?" Thu nhi chỉ thản nhiên đáp lại câu, nhắm chặt mắt lại. Trước mắt vẫn lên hình ảnh Hiên Viên Vân lôi kéo tay Nhược Khả Phi rời kia. Như vậy chướng mắt,làm cho người ta căm hận như vậy. từng, chỉ nguyện ý nắm tay mình. Trong đêm tối cũng chỉ muốn làm bạn với mình. tại, tại tựa hồ còn như lúc trước. Còn có tiểu nữ nhân đáng giận kia, cái gì mà tại quen nàng chà lưng cho chứ?

      giận, đáng giận! Mặc dù mình đối Vương gia là , nhưng là, tham vọng chiếm giữ trong lòng ngày càng mãnh liệt. Trong mắt Vương gia chỉ có thể nhìn mình ,đôi tay kia cũng chỉ có thể cầm tay mình mà thôi.

      Càng nghĩ càng giận, khỏi vươn tay vỗ vào mặt nước, đột nhiên đứng dậy , khiến nha hoàn phía sau giật mình,sợ hãi lập tức quì xuống cúi đầu thấp giọng nó: "Phu nhân thứ tội, nô tỳ vụng về."

      Thu nhi thế này mới phục hồi lại tinh thần chút, cả kinh, lập tức đổi lại khuôn mặt ôn nhu tươi cười nhàng " có việc gì, là do ta cẩn thận. Mau dậy , có phải nước bắn tung tóe lên người ngươi rồi, nhanh nhanh thay quần áo, coi chừng bị lạnh."

      Nha hoàn sửng sốt,sau đó cảm động đứng dậy: "Nô tỳ có việc gì, nhưng ra phu nhân hãy để cho nô tỳ nhanh chóng lau khô người cho ngài." Trong lòng lại cảm động Thu nhi ôn nhu cùng săn sóc.Mình được hầu hạ chủ tử tốt như vậy, là phúc khí của mình. Phải biết rằng, vị phu nhân được Vương gia sủng ái nhất kia, cả ngày cũng đều là xa cách với người ngoài , chỉ chuyện cùng với nha hoàn bên cạnh. Nếu là có người phạm sai lầm, nha hoàn vẫn đội khăn che mặt bên người nàng nhất định nghiêm trị .Hai phía đối lập, lại càng cảm thấy là mình theo được chủ tử tốt.

      Đêm khuya, trong phòng ngủ của Thu nhi. Ánh sáng từ ngọn nến tỏa ra quá sáng, đem thân ảnh của nàng kéo dài vô cùng.

      Nhìn mật thư trong tay, Thu nhi nhíu mày. Nhanh như vậy động thủ sao? Đỗ Vũ định buong tha kia còn phải lại dùng lần sao?

      Thu nhi chậm rãi nhắm mắt lại, đem thư tín trong tay để sát lại ngọn nến lay động. . . . . .

      Lời của tác giả: Nữ nhân xấu xa muốn tàn bạo . Hắc hắc, mọi người bề ngoài sốt ruột, đến . Ngày mai cái đuôi nàng liền lộ ra .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :