1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61:

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn

      Trong xe ngựa chỉ còn lại có ấm áp, chậm rãi dừng hôn. Nhược Khả Phi mới ghé vào lồng ngực Hiên Viên Vân hỏi: "Vừa rồi ngươi ngươi vừa gì?"

      "Ha ha, còn phải con tiện nhân kia, muốn uy hiếp ta. Ta hận nhất bị người khác uy hiếp." Hiên Viên Vân cười, nhưng câu còn lại trong lòng kia ra, người có thể uy hiếp được ta, chỉ có thể là ngươi, tiểu Phi nhi của ta.

      "Vậy sao? nghe thử chút." Nhược Khả Phi ngẩng đầu lên, nhàng hôn lên cái cằm xinh đẹp của Hiên Viên Vân. . . . . .

      Lúc Nhược Khả Phi vừa mới ra phủ, Đỗ Vũ liền lập tức phái người mời Hiên Viên Vân có chuyện quan trọng thương lượng. Hiên Viên Vân để ý đến, Đỗ Vũ phái người mời ba lượt, Hiên Viên Vân mới kiên nhẫn đến phòng nàng .

      "Vương gia." Khi thân ảnh Hiên Viên Vân xuất ở cửa phòng Đỗ Vũ Đỗ Vũ vui mừng nghênh đón. Lúc này đây, nếu là mình nắm chắc, về sau Vương gia thường đến nơi này của mình, thậm chí có khả năng nỡ buông tay!

      " , chuyện gì? Bổn vương bề bộn nhiều việc." Hiên Viên Vân đứng ở cửa có ý tứ muốn vào.

      "Vương gia ~~" Đỗ Vũ đè nén nội tâm bất mãn, nhẫn nhàng, "Thiếp thân muốn tìm Vương gia thương lượng việc."

      "." Trong mắt Hiên Viên Vân sâu là kiên nhẫn cùng khinh thường làm cho trong lòng của Đỗ Vũ càng căm tức hơn , vì sao Vương gia đối với chính mình lại là thái độ này! Con tiện nhân kia ở trong lòng của liền quan trọng như vậy sao? Càng nghĩ như thế càng là cam lòng cùng khó chịu!

      "Vương gia, ngài sợ chuyện muội muội nữ giả nam trang rơi vào trong tai của hoàng thượng chưa? Đây chính là tử tội a." Đỗ Vũ cắn chặt răng, ngữ khí cay nghiệt muốn phi thường đè nén .

      Bất chợt , mắt Hiên Viên Vân nháy mắt lạnh xuống, khí đều giống như bị đông kết lại. Đỗ Vũ khỏi có chút phát run, thậm chí có chút hối hận chính mình ra như vậy . Con tiểu tiện nhân nữ giả nam trang kia mới ra khỏi cửa chỉ mình ả biết. Vốn định gọi Vương gia tới là dùng việc này làm như lợi thế hảo hảo đàm phán phen, nghĩ tới là cục diện như vậy.

      "Vương gia, thiếp thân, , phải ý tứ kia." Đỗ Vũ Cà Lăm muốn làm dịu chút khí tại.

      "Vậy sao? Vậy là ý của ngươi là gì?" Hiên Viên Vân nở nụ cười, nở nụ cười sáng lạn ấm áp, Đỗ Vũ nhìn ngẩn ra. Tuấn mỹ thiên hạ như thế, có thể nào động lòng người.

      ", có ý gì. Thiếp thân chính là rất muốn nhìn thấy Vương gia mà thôi." Đỗ Vũ đỏ mặt.

      "Nga, hiếm khi được ái thiếp khổ tâm a. Ha ha, bất quá, bổn vương bây giờ còn có chuyện phải xử lý, đợi xử lý xong lại tới tìm ngươi, được ?" Hiên Viên Vân mỉm cười, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đỗ Vũ.

      Đỗ Vũ nhìn Vân nụ cười xinh đẹp của Hiên Viên, hoàn toàn thất thần bị chìm đắm ở bên trong, chính là theo bản năng vẫn gật đầu lia lịa. Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, cửa có thân ảnh của Hiên Viên Vân .

      "Vương gia ~~" Đỗ Vũ đuổi theo ra tận cửa, nhìn bóng lưng xa, nhàng gọi tiếng. hy vọng nụ cười sáng lạn kia đối với chính mình. . . . . .

      "Ả uy hiếp ta." Hiên Viên Vân ôm Nhược Khả Phi, ở bên tai của nàng khẽ cắn, "Nàng , ả ta ngoan nữa phải ?."

      "Cho nên?" Nhược Khả Phi nắm tay Hiên Viên Vân, cười hỏi.

      "Cho nên a, ta liền suy nghĩ là nên độc chết ả, hay nên trực tiếp cắt đầu lưỡi." Hiên Viên Vân làm ra vẻ buồn rầu, thấp giọng hỏi.

      " Nhưng nàng ta là sườn phi của ngươi đó, ngươi tính sao ." Nhược Khả Phi mím môi giọng cười rộ lên.

      " Hừ ~~" Hiên Viên Vân nhíu nhíu mày, tùy ý , "Vậy cắt đầu lưỡi ả ta nhé. tốt, đều là máu, sử dụng độc làm quên . Phi nhi, nàng đưuọc ?"

      "Ha ha, tùy ngươi tính toán a." Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.

      "Ừm." Hiên Viên Vân cũng nữa, chỉ ôm Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền. ngày thấy tiểu Phi nhi của mình, cũng cảm giác thế giới cũng giống nhau.

      Mà Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm xe ngựa khi ra khỏi thành gặp chút phiền toái, người xinh đẹp ngăn ở trước xe ngựa của bọn . Xa phu đột nhiên dừng lại lập tức, xe ngựa đột nhiên dừng lại làm cho Tiểu Vũ thiếu chút nữa đụng phải đầu.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 62:
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Hà Đoàn

      "Sao lại thế này?" Tiểu Vũ bất mãn vươn đầu chất vấn xa phu.

      "A, bởi vì phía trước có người a." Xa phu khó xử chỉ chỉ phía trước, chính mình còn muốn oán giận đây, người phía trước tại sao lại làm như vậy, quá nguy hiểm a." nương, nương làm gì thế, quá nguy hiểm a."

      "Ta muốn lên xe." Người ngăn lại xe ngựa phải ai khác, đúng là tiểu thiếp Thủy nhi của Ngải Lộc Hầu !

      "Lên xe?" Tiểu Vũ nhăn lông mày lại, này nổi điên làm gì, biết mình cái gì ? Chuyện Ngải Lộc Hầu liên lụy đến nàng ta, để nàng ta tự do rời , bây giờ còn dám đến ngăn đón xe ngựa của bọn họ!

      "Đúng, ta muốn lên xe, ta muốn với các ngươi." Thủy nhi xong , định leo vào trong xe.

      "Đùa giỡn cái gì, ngươi xuống cho ta." Tiểu Vũ tức giận lấy tay đẩy nàng ta ra, chế nhạo , "Ngươi trước kia là thiếp của người khác. tại theo chúng ta, muốn làm gì? Ngươi còn biết xấu hổ a?"

      "Thiếp như thế nào? Thân thể ta là còn trong sạch . Ta muốn gặp người nam nhân trong xe kia." Thủy nhi rốt cục đem mục đích của mình ra.

      Tiểu Vũ sửng sốt, này là coi trọng cảm tình sao? Còn có nàng ta cái gì, thân thể nàng ta vẫn là trong sạch . Ha ha, quả nhiên, Ngải Lộc Hầu kia quả nhiên được. Tiểu Vũ buồn cười nhìn nữ tử trước mắt. này đúng là khá lớn mật, tác phong này chỉ sợ phải là người trong nước đây?

      "Nhưng, thèm nhìn người." Tiểu Vũ buồn cười quay đầu nhìn Diêm Diễm vẫn làm mặt lạnh . Nàng dám khẳng định tên mặt chết này chắc chắn nghe thấy tất cả, nhưng bây giờ giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

      "Ngươi là gì của , ngươi dựa vào cái gì như vậy?" Thủy nhi trừng mắt phẫn nộ chất vấn. Nàng đối với dáng người cùng tướng mạo chính mình là tuyệt đối tự tin. Mà ở quê hương của mình, đối với việc thích nam nhân chính là thực trực tiếp ra khỏi miệng. Chính mình bị phụ thân đưa cho lão già gần đất xa trời như thế, tại cuối cùng là giải thoát rồi. Lần đầu tiên nhìn đến nam nhân vừa lãnh vừa khốc kia liền động tâm. như thế nào cũng muốn thử chút .

      "Dù sao cũng muốn ngươi." Tiểu Vũ nhịn cười.

      "Vì sao, ngươi dựa vào cái gì như vậy? Ta muốn nghe !" Thủy nhi thuận theo, buông tha.

      "Ha, bởi vì có người trong lòng rồi a." thanh đột nhiên vang lên.

      "Ai?" Tiểu Vũ cùng Thủy nhi đều bị hoảng sợ, đơn giản là thanh này là truyền từ đỉnh xe ngựa đến.

      "Cút ." Bỗng nhiên , Thủy nhi cảm giác được sắp thể thở nổi, mui xe đột nhiên xuất nam nhân như nghiệt, áp lực làm cho cả người nàng ta thể nhúc nhích. Thân mình hoàn toàn thể động, lực lượng của thân thể giống như bị hút ra khỏi thân thể. Đột nhiên xuất nam nhân như thế, ánh mắt đáng sợ, khí chung quanh đều giống như bị đông lại .

      Vô Hồn nhàng trong nháy mắt vung lên mông ngựa cái, con ngựa bị kinh hoảng, chạy như điên về phía trước, Tương Thủy nhi bị sức bật của trọng lực hất ngã sang bên, mà Tiểu Vũ bị xung lượng bắn trở ngược vào trong xe đánh vào thành xe. ai để ý đến nữ nhân bị té lăn chật vật đất.

      "Ngươi cũng rãnh rỗi." Diêm Diễm nhắm mắt lại thản nhiên .

      "Ngưng." Ở mui xe thanh Vô Hồn cắt ngang, có lên tiếng nữa.

      "Ở đó hứng gió lạnh thoải mái lắm sao? xuống đây sao?" Diêm Diễm hiếm khi ra lời như vậy. Ngay sau đó, Vô Hồn chen chúc ở bên cạnh .

      "Ta tại sao cũng biết ta khi nào có người trong lòng." Diêm Diễm trợn mắt, chậm rãi mà lạnh lùng .

      "Ngươi là trai lơ*." Vô Hồn đột nhiên mạc danh kỳ diệu câu vô bên trong trong lời .(Hơ trai bao đó quí vị)

      Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn người trước mắt, mới vừa rồi là chỉ nghe được thanh , nhìn tới diện mạo. Bây giờ nhìn thấy người trước mắt mỹ lệ đến mức gần như là nghiệt, làm cho nàng giật mình thôi. Còn có người trước mắt là ai? Dường như mặt chết nhận thức . mặt chết là trai lơ? Có ý tứ gì? Tiểu Vũ mở miệng hỏi, chỉ là bởi vì trực giác của nàng, người nam nhân này rất nguy hiểm.

      Diêm Diễm khóe môi run rẩy. Trai lơ?

      "Ngươi muốn chết sao?" Diêm Diễm chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tất cả đều là trong sạch.

      Tiểu Vũ nhịn được sợ run cả người, khí trời, lạnh, khí trong xe, càng lạnh hơn.

      "Ngươi cam lòng sao?" Hai lông mi của Vô Hồn nhướng lên, trong mắt tràn đầy trêu tức, đả thương nhưng cũng tương đương đả thương nàng! Tiếp tục ác liệt , "Bún thiu*!" mặt kia che dấu được ý cười lại làm cho Diêm Diễm muốn phát điên. (Ý này Diễm ca bị bất lực ^^)

      "Ngươi đúng là muốn chết." Diêm Diễm mặt lạnh xuống.

      "Ta chết, nàng cũng chết." Vô Hồn thế này mới đem điểm mấu chốt ra, hắc hắc gượng cười, tiếp tục kỳ quái , "Ta như thế nào , ngươi là tên bún thiu!"

      Diêm Diễm cắn chặt răng, thèm nhắc lại, chỉ tiếp tục nhắm nghiền hai mắt.

      "Ngừng." Vô Hồn vài câu mắt thấy Diêm Diễm có phản ứng, chợt cảm thấy thú vị, cũng tiếp tục mở miệng .

      Tiểu Vũ cúi đầu vô cùng thấp, nghiêng khóe mắt nhìn hai người này. Nam nhân như nghiệt này rốt cuộc là ai? Dường như mặt chết cũng chút biện pháp với . cư nhiên dám mắng mặt chết là trai lơ, dạng ăn cơm chùa. Mặt chết làm sao có thể lien quan gì đến bún thiu? Nhưng là nàng cũng dám hỏi ra lời.

      Dọc theo đường , trong xe ngựa vắng ngắt.

      Khi Tiểu Vũ nho ngáp cái buồn ngủ, lại mở mắt ra phát nam tử giống như nghiệt kia thấy.

      Trước mặt mọi người trở lại Vương Phủ Đỗ Vũ tại cửa nghênh đón. Hiên Viên Vân vừa xuống xe ngựa, mặt Đỗ Vũ mang ý cười đầy tha thiết đón chào.

      "Ái thiếp, về phòng trước, lát bổn vương đến." Hiên Viên Vân cười ôn nhu, trong thanh mị hoặc nên lời .

      "Dạ, Vương gia." Đỗ Vũ hân hoan xoay người rời , trước khi quên ở góc độ Hiên Viên Vân nhìn tới quay đầu lại độc trừng mắt nhìn Nhược Khả Phi nữ giả nam trang. Hừ, lúc này đây, ai cũng bảo đảm được cho ngươi. Mình có thể mượn việc này làm cho Vương gia dỗ dành mình ra. Nhưng việc này nếu truyền đến kinh thành, cũng nhất định là do từ trong miệng của mình truyền ra a. Nghĩ đến chỗ này, cay nghiệt trong mắt Đỗ Vũ càng phát ra thâm trầm.

      Mà Nhược Khả Phi cũng có bất kỳ biểu tình gì, ngay cả liếc mắt cũng chưa nhìn qua Đỗ Vũ.

      Đỗ Vũ nắm chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt lạnh như băng, bước nhanh vào phòng.

      Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi vào phòng, Hiên Viên Vân nhàng hôn lên mặt Nhược Khả Phi: "Chờ ta nhé, lát ."

      Nhược Khả Phi gì, chỉ gật gật đầu. . . . . .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 63:

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Hà Đoàn

      Hiên Viên Vân mắt mang ý cười, theo phía sau nha hoàn mặt có biểu tình gì , khay trong tay nha hoàn là bầu rượu cùng hai chén rượu tinh xảo .

      "Vương gia." Nha hoàn đứng ở cửa phòng Đỗ Vũ nhìn thấy Hiên Viên Vân đều cung kính hành lễ. Mà trong phòng Đỗ Vũ hiển nhiên nghe được thanh , vội vàng nhanh chóng đứng dậy mở ra nghênh đón.

      Tay Hiên Viên Vân còn chưa chạm đến cửa, cửa muốn mở ra, khắc sâu vào mi mắt của Đỗ Vũ là khuôn mặt kiều diễm, mặt tất cả đều là vui sướng. Nhanh như vậy, Vương gia lại đến tìm mình nhanh như vậy. Vui sướng ở ngoài nhưng có chút bi ai, đây tất cả đều là bởi vì con tiểu tiện nhân kia. Nhưng đừng lo, sau khi diệt trừ nàng ta, Vương gia bao giờ nhớ đến nàng ta nữa. Nhân vật giống như Vương gia đây làm sao có thể vì nữ nhân hao tổn tinh thần. Nam nhân hoàn toàn chỉ nghĩ đến quyền lợi hoàn toàn có tình . Con tiểu tiện nhân kia có cái gì mình đều có tất cả, nàng ta có mình cũng có. Sắc đẹp, dáng người, những điều này là do bẩm sinh thiên phú sẵn rồi. Cho dù là hấp dẫn Vương gia vài năm cũng đủ rồi, mấy năm này đều đủ để cho chính mình ngồi vị trí chánh phi .

      "Ái thiếp, đợi lâu ." Hiên Viên Vân mỉm cười, nụ cười lạnh như băng nhưng Đỗ Vũ lại nhìn tới.

      "Vương gia ~~~" Đỗ Vũ vui vẻ đón nhận cổ tay của Hiên Viên Vân, Hiên Viên Vân xoay người lại nhận lấy khay trong tay nha hoàn, tránh né bàn tay của Đỗ Vũ, thản nhiên nhìn nha hoàn phân phó :

      "Ra bên ngoài giữ cửa."

      "Vâng" Vẻ mặt trong sạch, khẩu khí nha hoàn cũng rất cung kính, lui ra phía sau bước canh giữ ở bên ngoài.

      Hiên Viên Vân cười bưng khay tiến vào phòng, Đỗ Vũ vội vã đóng cửa lại theo.

      "Ngồi ." Hiên Viên Vân đem khay đặt ở bàn, chính mình ngồi xuống trước.

      "Vâng, Vương gia." Đỗ Vũ kích động nhanh chóng ngồi xuống.

      ",Ái thiếp, đây chính là rượu ngon bổn vương cố ý chuẩn bị cho nàng đây." Hiên Viên Vân đột nhiên mỉm cười thản nhiên , tự tay rót hai chén rượu.

      Đầu óc của Đỗ Vũ đều nhanh chóng ngừng hoạt động, trước mắt Vương gia bởi vì chính mình tự mình rót rượu a.

      "." Hiên Viên Vân ôn nhu cười, đưa chén rượu trong tay đưa cho Đỗ Vũ. Đỗ Vũ nhìn Hiên Viên Vân tươi cười, lập tức nhận lấy chén rượu, uống hơi cạn sạch, mặt tất cả đều là nụ cười thỏa mãn .

      "Dễ uống ?" Hiên Viên Vân tay chống cằm tựa vào bàn, mỉm cười nhìn Đỗ Vũ.

      Đỗ Vũ khó hiểu nhìn Hiên Viên Vân, vì sao hỏi ra lời kỳ quái như vậy.

      "Ha ha." Hiên Viên Vân gì thêm, chỉ là nhàng nở nụ cười hai tiếng, rất hưng phấn nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đỗ Vũ. Uy hiếp , đúng là có gan lớn.

      lát sau, đồng tử Đỗ Vũ nháy mắt mở to. Yết hầu giống như lửa cháy đau đánh úp về phía thần kinh của nàng ta. Đau quá, sao lại thế này? Tại sao lại như vậy? Ánh mắt nhìn về phía chén rượu trong tay , rượu này? ! Chẳng lẽ là trong rượu Vương gia ban có độc?

      "Ha ha, bổn vương hỏi ngươi hương vị như thế nào a?" Hiên Viên Vân cười sáng lạn. Biểu tình nữ nhân trước mắt đúng là sai, làm cho người ta thoạt nhìn rất là thoải mái a.

      "Tê ~~~" Đỗ Vũ há to mồm, muốn gì, lại chỉ phát ra thanh rất khó nghe .

      "Ha ha, ngươi dường như hiểu rồi, bổn vương hận nhất chính là bị người khác uy hiếp. Mà ngươi, vừa vặn phạm vào điều tối kỵ." Hiên Viên Vân đứng dậy, từ từ đến trước mặt Đỗ Vũ khuôn mặt muốn vặn vẹo , đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của Đỗ Vũ. Trong đôi mắt của Đỗ Vũ phản chiếu lên đôi mắt nguy hiểm lạnh như băng của Hiên Viên Vân.

      "Tê ~~ tê ~~~" Vẻ mặt Đỗ Vũ đầy vẻ sợ hãi, cằm đau nhức làm tinh thần nàng ta thể tập trung. Làm sao có thể? Mới vừa rồi còn ôn nhu mỉm cười , nhưng tại lại hóa thân biến thành ác ma. Vương gia vừa rồi cùng người tại là cùng là người sao? Muốn gọi, muốn hỏi người trước mắt tại sao lại đối với chính mình như vậy, nhưng làm sao cũng phát ra được thanh nào.

      "Quên mất, ngươi thể chuyện, nhưng có thể viết chữ. Làm sao bây giờ đây? Có phải đem ngón tay của ngươi cũng chém đứt luôn hay ?" Hiên Viên Vân đột nhiên như nhớ lại vấn đề này, rất buồn rầu .

      Đỗ Vũ mạnh mẽ giãy khỏi bàn tay Hiên Viên Vân nắm bắt cằm nàng, trong mắt sợ hãi ngập trời. lại muốn đối với chính mình như vậy? ! Làm sao có thể như vậy! Mình là sườn phi của a, phải là nha hoàn tùy ý làm ấm giường.

      "Ai nha, xem kìa, đem Ái thiếp của bổn vương hù dọa rồi." Hiên Viên Vân cười nheo mắt lại , ôn nhu duỗi tay nắm lấy cánh tay của Đỗ Vũ là, xem này , bàn tay của Ái thiếp xinh đẹp như vậy, bổn vương làm sao nỡ chắt đứt đây. Tất cả quyết định là bởi chính ngươi a."

      Đỗ Vũ há to mồm, giống như tránh né rắn rết rút tay mình về. Tất cả quyết định là bởi chính mình, lời này nàng ta hiểu. thể lung tung. Nếu tay của mình liền giữ được.

      Đỗ Vũ liều mạng gật mạnh đầu, ý bảo chính mình minh bạch rồi. Nhưng vẻ mặt bị sợ hãi vặn vẹo là thành hình dạng .

      "Cười cái cho bổn vương xem, vẻ mặt tại của ngươi cũng rất khó coi nha." Hiên Viên Vân nhàng cười.

      Đỗ Vũ há to mồm, lập tức liều mạng cố nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn . Nàng bỗng nhiên hiểu được, mình cái gì cũng phải. ra vẫn luôn là mình diễn trò, hơn nữa còn mười phần là vai hề! Nàng hiểu rồi, chịu nổi chính là mình. Đấu lại, tranh giành lại, vĩnh viễn đều thể đem người đàn bà kia dẫm nát dưới chân.

      "Ái thiếp ngoan ngoãn ở chỗ này là được. Muốn mặc cái gì ăn cái gì, viết xuống là được. Bổn vương đều cho ngươi cái tốt nhất." Hiên Viên Vân mỉm cười xoay người tới cửa, lưu lại Đỗ Vũ cứng ngắc ở tại chỗ .

      Hiên Viên Vân tâm tình hơi tệ trở về phòng, đẩy cửa ra lại nhìn thấy Nhược Khả Phi thay y phục nam trang ra.

      Nhược Khả Phi nghe được tiếng đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hiên Viên Vân nhìn chính mình, khỏi nở nụ cười: "Có cái gì đẹp đâu? Còn xem đủ sao?"

      " đủ, vĩnh viễn đều xem đủ." Hiên Viên Vân dán sát vào, làm nũng lấy mặt cọ vào cổ Nhược Khả Phi.

      "Ta vừa ngươi đuổi theo, tình đều xử lý xong rồi?" Nhược Khả Phi xoay người ôm cổ Hiên Viên Vân nghiêm túc hỏi.

      "Ha ha, vừa đến biên cảnh mà thôi, lương thảo trước mắt còn nhiều lắm." Hiên Viên Vân mặc mỉm cười,nhưng tia trầm trọng trong mắt kia lại bị Nhược Khả Phi sâu sắc bắt giữ được.

      Trước mắt? Nhược Khả Phi chú ý tới cái từ này. cách khác, nếu trận chiến này trận kéo dài lâu, như vậy bất lợi đúng là thái tử rồi? Dân tộc du mục dũng mãnh thiện chiến , nhất làm cho người ta đau đầu a. . . . . .

      Trong phòng Diêm Diễm .

      Diêm Diễm nhìn giấy dầu bao lấy món đậu đỏ chiên giòn cứng ngắc. Hỏng rồi! A! hỏng mất rồi! Bên trong món Đậu đỏ chiên mốc meo rồi! Đau lòng nhìn thức ăn trước mắt, Diêm Diễm muốn phát điên. Chính mình vẫn làm ra vẻ luyến tiếc ăn, tại tốt rồi, ăn được. Chết tiệt!

      "A, hỏng rồi, xứng đáng, muốn mình độc chiếm." Thanh giận điên người đền mạng của Vô Hồn đột ngột vang lên.

      "Quan ngươi đánh rắm. Còn nữa, lần sau tiến vào nhớ gõ cửa." Diêm Diễm trán nổi gân xanh ra, đè nén xuống căm tức trong lòng trầm thấp .

      "Ngu ngốc, sát thủ tiến vào còn gõ cửa sao, ngươi nghĩ rằng ta có đầu óc bị hỏng giống như ngươi sao. Mấy thứ này giữ đến thối cũng cũng ăn." Vô Hồn khinh thường đáp trả lại câu, kế tiếp, lập tức hối hận. Trước mặt Diêm Vương đối với thức ăn cố chấp nhất, vậy mà dám khiêu chiến kiên nhẫn của , là hành động phi thường sáng suốt, mình tại sao quên mất.

      "Muốn chết!" luồng kiếm khí làm cho người ta sợ hãi sắc bén rất nhanh hướng Vô Hồn đánh úp lại.

      "A ~~~ a a ~~" Vô Hồn lúc này kêu đủ Vô Hồn .

      Hai người trước sau, đuổi theo biến mất ở nóc nhà.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64:

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng


      "Về sau cần vì thức ăn mà cùng người khác đánh nhau." Nhược Khả Phi có chút vô lực , nhìn thấy thần sắc Diêm Diễm trước mắt có chút mất tự nhiên.

      Tiểu Vũ ở bên nhịn cười, nhịn đến sắp bị nội thương. Tên mặt chết này thực là rất khôi hài. Lại vì những thứ thể ăn nữa lại cùng người khác đánh nhau, nam tử tựa như nghiệt kia cũng cười nhạo mặt chết bốn phía.

      " Vâng ." Diêm Diễm đứng ở bên, mất tự nhiên trả lời.

      Mặt chết trong lòng nghĩ đằng nẻo. Nhưng là cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, ra. Tiểu Vũ hé miệng cười trộm, câu trả lời này cũng là miễn cưỡng. Chính mình dám khẳng định, Diêm Diễm vì thức ăn nhất định lại cùng với người khác đánh nhau.

      "Hôm nay khí trời tốt." Nhược Khả Phi ở phía trước, Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm theo ở phía sau, bước chậm rãi ở ngã tư đường. Ngày hôm đó, thời tiết sáng sủa, khó có được mặt trời vào mùa đông như vậy. Mà Hiên Viên Vân gần đây cũng thực khác thường, tự nhiên Nhược Khả Phi cũng thực thanh nhàn từ cửa sau ngao du. Đỗ Vũ cũng thực an phận ở lại sau sân . Trong Vương phủ yên lặng tựa như người như vậy.

      "Vâng, đúng vậy a, chủ tử, hôm nay thời tiết tốt." Tiểu Vũ cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời ít khi xuất vào mùa đông này.

      "Đến quán lẩu xem thử." Nhược Khả Phi mỉm cười , ngẩng đầu nhìn tuyết đọng cây to ở ngã tư đường.



      "Ăn lẩu." Diêm Diễm thốt ra câu, mặt vẫn y nguyên như cũ .

      "Ha ha, được." Nhược Khả Phi nở nụ cười.

      vào quán lẩu, trong quán cũng chật người. Vào đến ghế lô của nàng, nước dùng cùng thức ăn rất nhanh được đem lên. Thời điểm Diêm Diễm ăn đến bất diệc nhạc hồ, Nhược Khả Phi liếc nhìn quyển sách, mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Xem ra, cũng tệ lắm.

      Chờ đến khi buông quyển sách xuống, Nhược Khả Phi nhìn cái bàn trống rỗng đến ngây ngẩn cả người. Thức ăn cũng ăn hết rồi!

      "Tiểu Vũ, phân phó tiểu nhị đem thêm chút thức ăn lên ." Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, Diêm Diễm đối với thức ăn là cố chấp .

      Tiểu Vũ e sợ cười đứng dậy ra cửa.

      "A." Diêm Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dừng đũa lại.

      "Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi lên tiếng hỏi.

      "Người kia đến đây." Diêm Diễm nuốt hết thức ăn trong miệng, ra câu.

      Nhược Khả Phi sửng sốt, lập tức hiểu được tới ai. Ha ha nở nụ cười: "Xuống đây , cùng nhau ăn, lập tức thêm thức ăn."

      Ngay sau đó, Vô Hồn xuất ở chỗ ngồi ngay bên cạnh Diêm Diễm .

      "Ngươi ăn phải trả tiền." Diêm Diễm mặt chút thay đổi nhưng lại cảm thấy may là trong nồi còn thức ăn, miệng lại thản nhiên ra những lời này.

      "Dừng, cũng phải là tiệm của ngươi.Là quán của nữ nhân của ta." Vô Hồn khinh bỉ nhìn Diêm Diễm vét thức ăn trong nồi. Diêm Diễm biến sắc, nắm chặt lấy chiếc đũa trong tay chuẩn bị phát nổ. Lại bị trận cười khẽ đánh gãy.

      "Đúng vậy, về sau ngươi tới đây cũng là miễn phí. Lúc nào cũng có thể." Nhược Khả Phi nhìn nhìn hai đại nam nhân lạnh lùng cùng nóng nảy cư nhiên lại giống như hai đứa đấu khẩu mở miệng ra là thấy buồn cười.

      "Hừ hừ ~" Vô Hồn cười lạnh, đắc ý nhìn Diêm Diễm, Diêm Diễm có hé răng, cũng có bất kì biểu tình gì thu hồi lại chiếc đũa.

      " còn thức ăn." Diêm Diễm them để ý đến Vô Hồn cười lạnh, nhìn mình chiếc đũa của mình nghiêm túc ra những lời này. Vô Hồn mặt trận run rẩy. Cư nhiên thèm để ý đến mình, tên Diêm Vương hỗn đản này.

      Tiểu Vũ mang theo tiểu nhị bưng thức ăn tiến và khi nhìn thấy trong phòng có thêm người khỏi cả kinh,định thần nhìn lại ra đây chính là nam tử nghiệt từng gặp qua. Nhìn Nhược Khả Phi thản nhiên mỉm cười , Tiểu Vũ hiểu được, chủ tử của mình là quen biết với nam nhân này. Vì thế cũng hỏi thêm gì, đem thức ăn từng món từng món đặt lên bàn.

      " cần khách khí." Nhược Khả Phi gắp thức ăn bỏ vào trong nồi.

      "Ha ~~ vẫn là nữ nhân của ta tốt với ta." Vô Hồn cười đến mặt mày sáng láng,khóe miệng Diêm Diễm có rút, gì thêm.

      Mọi người ăn uống đến thỏa mãn. Vô Hồn vừa lòng tựa vào ghế, sờ sờ bụng của mình, mùi vị kia đúng là tệ. Khó trách Diêm Vương ngay từ đầu bị món này mua chuộc.

      " Lúc nào đến cũng được." Nhược Khả Phi lên tiếng, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Vô Hồn mỉm cười.

      "Ha, tốt." Vô Hồn chút cũng có khách khí, "Ta đây cáo từ trước." Dứt lời, hưu tiếng, người biến mất khỏi chỗ ngồi.

      "Trai lơ." Diêm Diễm bỗng nhiên phun ra câu, mặt vẫn có gì dao động.

      "Con mẹ nó, ngươi ai trai lơ?" Vừa mới xong, Vô Hồn vốn biến mất đột nhiên lại xuất trở lại trong phòng.

      "Ta gì." Diêm Diễm ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, bộ mặt biểu tình dị thường nghiêm túc.

      "Con mẹ nó, ngươi ràng !" Vô Hồn nổi giận, thuận theo buông tha kêu gào. Mình tuyệt đối nghe lầm,vừa rồi Diêm Vương đúng là ra hai chữ này. Trong phòng chỉ có và mình là nam nhân, tuyệt đối chính là trai lơ ! Chính mình vừa rồi lại ăn cơm miễn phí, phải chính mình ai?

      " gì." Diêm Diễm đến nhìn cái cũng thèm nhìn Vô Hồn, chỉ là bình tĩnh lặp lại.

      "Ngươi !" Vô Hồn phẫn nộ trừng to mắt, "Làm sao ngươi có thể biết xấu hổ như vậy, ràng mới vừa xong. thừa nhận."

      "Có sao? Ta cái gì?" Diêm Diễm lần này đem ánh mắt từ nóc nhà thu hồi, chăm chú nhìn Vô Hồn hỏi

      "Ngươi ta ~~~" Thanh của Vô Hồn như nghẹn trong cổ họng, như thế nào cũng thể đem câu kế tiếp ra,chính là trừng lớn mắt căm giận nhìn Diêm Diễm. Xú nam nhân này, nhìn liền phát hỏa, muốn quyền đánh sưng mắt của !

      "Ta ngươi cái gì?" Lúc này đổi Diêm Diễm lại thuận theo mà bỏ qua.

      ". . . . . ." Hai đầu mày của Vô Hồn đều sắp nhíu đến đụng vào nhau, từ đầu đến cuối lại nên câu,bực bội muốn chết.

      "Ha ~~" Nhược Khả Phi rốt cục nhịn được cười ra tiếng.Hai đại nam nhân này thực là rất đáng . Chỉ có Tiểu Vũ hiểu được, Diêm Diễm là mang thù, lần trước nam nhân nóng này như nghiệt kia từng mắng qua là trai lơ, tại cũng giống như vậy mắng trả lại.

      Nghe được tiếng cười của Nhược Khả Phi , lúc này Vô Hồn mới quay đầu lại nhìn Nhược Khả Phi, khi thấy hai lúc đồng tiền như hoa mặt lại có chút ngượng ngùng. Nuốt nuốt nước miếng, thèm tiếp, hưu tiếng biến mất ngay tại chỗ.

      Diêm Diễm nhìn đến Nhược Khả Phi cười sáng lạn, sửng sốt. Nụ cười này, là chân .

      ra, cảm giác khi thấy nàng cười phát ra từ nội tâm là như vậy.

      " thôi, ăn cơm xong rồi ra ngoài tản bộ."Nụ cười mặt Nhược Khả Phi vẫn giảm, xoay người tới cửa.

      Ra khỏi cửa quán lẩu, Nhược Khả Phi hàng ba người bước chậm rãi ở ngã tư đường. Giữa trưa ngã tư đường người thưa thớt, chắc hản mọi người đều ở nhà dùng bữa.

      "Chủ tử, bây giờ đâu?" Tiểu Vũ theo ở phía sau hỏi.

      "Tùy tiện chút ." Nhược Khả Phi tùy ý hướng con phố mà .

      "A, tiểu nương tử ~~~~" thanh ngả ngớn đột nhiên vang lên ở trong tai mọi người. bóng người ngăn lại trước mặt Nhược Khả Phi .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65: đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng?

      Edit: Hà Đoàn

      Beta: Quảng Hằng

      "A, tiểu nương tử ~~~~ cũng là xinh đẹp a ~~" thanh ngả ngớn đột nhiên vang lên ở bên tai mọi người. bóng người ngăn chặn ở trước mặt Nhược Khả Phi .

      "A?" Nhược Khả Phi chăm chú nhìn nhìn người trước mắt. thân áo trắng đẹp đẽ quí giá,giày viền vàng ,bên hông lộ ra khối mĩ ngọc.Khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra chút tái nhợt bệnh tật, bước có chút ổn định. Đây là điển hình cho những kẻ ăn chơi trác táng sao?

      Nhược Khả Phi cười: "Vị công tử này, có việc sao?"

      "Tiểu nương tử ~~ bằng theo ta về nhà như thế nào? Về sau theo ta được ăn ngon mặc đẹp như thế nào?" Triệu Quá cười tự tin , "Ngươi biết ta là ai sao? Nhà của ta là nhà giàu nhất trong thành này nha. Chỉ cần theo ta, muốn cái gì có cái đó. Mặc hết tơ lụa, ăn hết sơn hào hải vị!" Vừa rồi liếc nhìn nữ nhân này cái. Trong phủ mĩ nữ phải là có, nhưng người nữ nhân này tựa hồ có thần thái thực đặc biệt hấp dẫn lấy ánh mắt . Cho nên mới phải tiến lên đây bắt chuyện.

      Diêm Diễm mặt trầm xuống, dường như sắp có động tác. Tiểu Vũ cũng trợn mắt hướng về phía , muốn cái gì, Nhược Khả Phi bỗng nhiên lại nở nụ cười, mở miệng : "Được."

      "A?" Tiểu Vũ kinh hãi a ra tiếng, Diêm Diễm cũng giật mình há to miệng. Chủ tử đây là muốn làm gì a?

      "A?" Giật mình còn có Triệu Quá. Này cũng quá thuận lợi ? trước mắt y phục cũng đơn giản, gặp loại tình này phải nên thét chói tai mắng đăng đồ tử sao ( tên háo sắc)? Sau đó chính là dùng sức mạnh đoạt lấy nàng. tình phát triển tựa hồ có chút ngoài dự đoán của . (HĐ: này bị bệnh ảo tưởng ak??? :)))

      "Như thế nào, đổi ý rồi?" Nhược Khả Phi hé miệng cười , nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt bị giật mình. Đây là lần đầu tiên từ sau khi đến thế giới này có người dám như vậy đối nàng.

      "Đương nhiên , tiểu nương tử, mời." Triệu Quá cười ha hả, làm ra cái tư thế xin mời. Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng lại càng thêm cao hứng.

      Nhược Khả Phi hàng ba người theo Triệu Quá đến trước phủ đệ khí thế. Trước của hai bên tả hữu là tượng đá sư tử to lớn cùng với bên trong bồn hoa là vạn niên thanh biểu tôn quí của phủ đệ,hai bên cửa màu son là hai gia đinh.

      A? Thoạt nhìn rất nhiều tiền . Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn thấy màu đỏ của bức hoành phi cửa, hai chữ cứng cáp mà hữu lực: Triệu Phủ.

      "Chữ đẹp." Nhược Khả Phi tự giác thốt ra.

      "Ô, ánh mắt tiểu nương tử tốt. Bức hoành phi này chính là bút tích của nhà thư pháp họ Hách nổi tiếng nhất nay." Riêng của họ Triệu, " Phải tốn đến vạn lượng bạc để viết cho ." Trong mắt Triệu Quá trần đầy đắc ý. Tiền là thứ tốt nhất, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng đề làm được.

      "Ta, nhưng ta là vợ của người ta a." Nhược Khả Phi đột nhiên nở nụ cười, ra thực này.

      Triệu Quá ngẩn ra, chuyện này thực nhìn ra . Đơn giản là vì tóc của Nhược Khả Phi có chải thành bộ dáng của phụ nhân ( phụ nữ có chồng), chính là dung sợi tơ tùy ý cột lại phía sau.

      "Công tử, đây chính là ngươi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng nha. Ngươi muốn làm sao bây giờ ?" Nhược Khả Phi nhìn người trước mặt giật mình, nở nụ cười.

      " tính sao? Ta quan tâm chuyện này. Về phần tướng công của ngươi, cho số tiền lớn phải là tốt rồi sao?" Triệu Quá ha ha cười rộ lên. Chính cũng hiểu, biết trước mắt là vợ người ta rồi,vì sao chính mình còn cố chấp như vậy . Nữ nhân này tựa hồ tản ra loại ánh sáng nhìn thấy,hoàn toàn bất đồng với những nữ nhân ở trong phủ kia, sâu hấp dẫn lấy .

      "Ha ha ~~" Nhược Khả Phi cười khẽ tiếng, nhưng gì nữa. . . . . .

      Buổi chiều, là thời gian Hiên Viên Vân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

      Đáp cung, bắn tên. chút cũng qua loa, mỗi tên đều phải đem hết toàn lực.

      Hiên Viên Vân yên lặng cầm lấy cung, đem tên chậm rãi kéo căng, môi mím chặt, con ngươi u quang lóe ra lộ ra khí phách. Tên rời cung, sắc bén trúng vào hồng tâm. Chung quanh nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ vì tên đem toàn bộ hồng tâm xuyên thấu, bia chỉ lộ ra long chim ở mũi tên!

      "Tốt!" Thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên.

      Mà Hiên Viên Vân chỉ lạnh nhạt đem cung đưa cho người bên ngoài, chỉ vì nhìn thấy ám hiệu của ảnh vệ . biết có chuyện gì làm phiền chính mình? Hay là? ! Tâm Hiên Viên Vân kinh hoàng , chẳng lẽ là tiểu Phi nhi của mình xảy ra chuyện gì?

      "Vương gia. . . . . ." đến góc, ảnh vệ đến gần , bởi vì che mặt, nhìn thấy biểu tình của ám vệ. Chỉ thấy ảnh vệ kia nhíu chặt mày.

      Sau khi Hiên Viên Vân nghe qua lời của ám vệ, sắc mặt đại biến. Đột nhiên xoay người bước nhanh đến trước ngựa, lưu loát xoay mình lên ngựa,dùng sức kéo ra dây cương, để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lo lắng nghênh ngang rời .

      Bỏ lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau, phản ứng tiếp theo , là tất cả mọi người cùng lên ngựa đuổi theo.

      Hiên Viên Vân phi nhanh như gió, quần áo bị gió mạnh thổi bay bay. Tâm lại giống như lửa đốt vô cùng lo lắng. Tên nào có mắt lại dám đùa giỡn Phi nhi, đem nàng đoạt đến phủ đệ. Bất kể là ai, đều phải trả giá lớn! Ánh mắt Hiên Viên Vân càng phát ra lạnh như băng. Gió táp mưa rào giống như lửa giận tựa hồ muốn khí chung quanh đều vỡ ra .

      Triệu phủ sao? Cho dù nhà của có người là quan như thế nào? Cho dù trong nhà có nữ ở trong cung làm phi như thế nào? Động vào tiểu Phi nhi của mình, nhất định làm cho sống bằng chết!

      đường chạy gấp, Hiên Viên Vân thân hắc y phi nhanh vào thành. Giống như tên rời cung, tư thế tương đương. Dọc theo đường người qua đường, tiểu thương đều chấn kinh, thấy người cưỡi ngựa, mắng ngớt. Hiên Viên Vân cái gì cũng chẳng quan tâm. Trong đầu chỉ có duy nhất ý niệm, Phi nhi thể có việc gì!

      Triệu phủ từng qua vài lần, tự nhiên là ngựa quen đường cũ. Ở trước cửa Triệu phủ xuống ngựa, Hiên Viên Vân bạo ngược liền hướng vào bên trong phủ . Gia đinh ở cửa đương nhiên biết vị này chính là Cửu vương gia , nhìn thấy sắc mặt Cửu vương gia tốt, lại dám ngăn trở, để mặc nổi giận đùng đùng vào phủ.

      Vừa vào phủ, Hiên Viên Vân liền nhìn xung quanh tìm lấy thân ảnh của Nhược Khả Phi . Thuận tay tóm lấy hạ nhân, tức giận hỏi: " Nữ nhân hôm nay Triệu Quá mang về ở nơi nào?"

      Hạ nhân hoảng sợ há to miệng, Cửu vương gia đây là làm sao vậy? Cả người tràn đầy hơi thở bạo ngược làm cho người ta khỏi run rẩy. vất vả mới nghẹn ra vài lời: "Ở trong đình phía sau hoa viên Dứt lời, Hiên Viên Vân buông tay, đem ném xuống đất, lâu có đứng lên.

      Xuyên qua đại sảnh vào hậu hoa viên, rất xa chợt nghe đến thanh của Nhược Khả Phi . Hiên Viên Vân lại sốt ruột, ba bước cũng chỉ còn hai bước hướng về phía đình. Vọt tới phía trước đình, màn trước mắt làm cho choáng váng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :