1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 56: sát thủ vào nhà phải gõ cửa sao?


      Là ai? Nhược Khả Phi ngẩng đầu, hướng về phía trước nhìn lại.

      "Nhớ Gia ? Tiểu điên tử." Hiên Viên Phong cũng chính là đương kim thái tử gia tà mị cười theo tường nhảy xuống, đến trước mặt Nhược Khả Phi .

      Nhược Khả Phi mở lớn miệng, người trước mắt nên ở kinh thành chờ xuất phát mới đúng chứ? Làm sao có thể xuất ở nơi này?

      "Thái tử gia sao lại ở chỗ này? phải chuẩn bị cùng Xích Quốc khai chiến sao?" Nhược Khả Phi cau mày nhìn thân nam tử vẻ mặt tà khí trước mắt, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nhưng chút nào làm giảm khí phách cùng tà khí của .

      "Thấy Gia mất hứng sao?" Hiên Viên Phong nhìn Nhược Khả Phi, ánh mắt nóng rực tựa hồ có thể đem người Nhược Khả Phi thiêu rụi. Có ngày gặp, người trước mắt trưởng thành càng quyến rũ. Xem ra Cửu Đệ có bạc đãi nàng.

      "Vẻ vang cho kẻ hèn này!. Làm sao có thể mất hứng." Nhược Khả Phi khóe miệng nhếch lên, cúi đầu cười. Người trước mắt đúng là người điên, hoàn toàn là kẻ điên. Tới nơi này làm gì? Khoe khoang hay là đến cùng nàng đánh cược?

      " Vậy thôi, hy vọng trong lòng ngươi cũng như vậy. Gia xa đến thăm ngươi, ngươi giả vờ cảm động được sao?" Hiên Viên Phong cười tà mị.

      "Thái tử gia xa đến thăm tiện thiếp, tiện thiếp là cảm động tột đỉnh." Nhược Khả Phi nhàng phục hạ thân phối hợp .

      Hiên Viên Phong mặt rốt cục nhịn được, nữ nhân ở trước mắt này có bản lĩnh làm thất thố phát điên!

      "Ta tới là muốn cho nàng, lần này ta xuất chinh là tình thế bắt buộc! Chờ lúc ta khải hoàn, cũng ngày ngồi vị trí cao nhất kia! Khi đó, nàng nên đến bên cạnh ta tốt hơn". Hiên Viên Phong trong mắt tràn đầy khí phách bạo ngược lạnh như băng. Giờ phút này tự xưng "ta" đó là trong thâm tâm chân thực niệm ý nghĩ này!

      "Thái tử gia ngàn dặm xa xôi đến để tiện thiếp điều này?" Nhược Khả Phi buông mắt xuống , Hiên Viên Phong nhìn tới thâm ý nơi đáy mắt của nàng. Nhược Khả Phi khẽ cười : "Thái tử gia tại những lời đó là đại nghịch bất đạo, sợ thiếp với người khác sao?"

      "Hừ." Hiên Viên Phong cười lạnh, xoay người nhảy lên đầu tường, quay đầu , "Nhớ Gia hôm nay với nàng những gì." Dứt lời, người thấy.

      Nụ cười mặt Nhược Khả Phi trở nên lạnh dần, cho đến khi biến mất thấy.

      Nam nhâm này, chính là uy hiếp lớn nhất.

      Nhưng mà, nguyên nhân vì sao như thế, hết thảy như vậy thú vị, phải sao?

      "Chủ tử." Diêm Diễm bỗng nhiên xuất ở phía sau Nhược Khả Phi, nhàng gọi.

      Nhược Khả Phi lắc đầu, chậm rãi : " cần động ." Xoay người nhìn vẻ mặt yên lặng của Diêm Diễm, thản nhiên nở nụ cười: "Vô Hồn tới?"

      Diêm Diễm ngẩn ra, lập tức gật đầu. Nhưng chủ tử là làm sao mà biết được?

      "Mặt của ngươi, thần sắc tốt lắm." Nhược Khả Phi nhìn mặt Diêm Diễm, có chút tái nhợt.

      " có gì." thể qua được ánh mắt của Nhược Khả Phi . Tên chết tiệt kia, xuống tay đúng là nặng. dùng chân khí hộ thể còn đánh bị thành như vậy. Thấy Diêm Diễm cứng đầu, Nhược Khả Phi cũng xoay người nhìn hoa mai lên tiếng hỏi nữa.

      Ban đêm, khi Diêm Diễm trở lại phòng mình, kinh ngạc phát bàn tất cả đều là thánh phẩm chữa thương. Mặt vốn vẫn lạnh như băng dần dần trở nên nhu hòa, ngồi ở trước bàn lẳng lặng nhìn mấy thứ này. Đây đều là nàng phái người đưa tới sao? Nhìn đến bàn còn có cái giấy dầu bao gì đó, tò mò mở ra. Bên trong cư nhiên tô đựng mấy khối bơ đậu đỏ hương khí tỏa ra tứ phía.

      Diêm Diễm cầm lấy khối bơ đậu đỏ, bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại. Có hương vị của nàng... Là nàng tự tay làm sao? Khóe miệng lên ý cười.

      "Xì, xem ngươi kìa, bộ dạng tiền đồ, chỉ khối bơ đậu đỏ liền cười ngu như vậy!" câu thô lỗ trong lời đem hết cảnh phong tình trước mắt phá hư còn sót lại chút nào.

      "Ngươi vào phòng người khác biết gõ cửa sao?" Diêm Diễm nhăn mi lại tức giận nhìn Vô Hồn hỏa bạo trước mắt.

      "Ngươi có gặp sát thủ vào nhà phải gõ cửa sao?" Vô Hồn đúng lý hợp tình mang khinh bỉ bên ngoài , đưa tay lấy bơ đậu đỏ ở bàn. Đối với việc đêm qua đả thương người trước mặt có lấy chút áy náy...

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 57:

      "Ngươi có gặp sát thủ vào nhà phải gõ cửa sao?" Vô Hồn đúng lý hợp tình mang khinh bỉ bên ngoài , đưa tay lấy đậu đỏ chiên giòn ở bàn. Đối với việc đêm qua đả thương người trước mặt có lấy chút áy náy...

      "Kia là của ta." Diêm Diễm hai mắt phát lạnh.

      "Đừng nhọn như vậy chứ. Chúng ta đều là người của chủ tử, ăn của người khối điểm tâm mà cũng ồn ào." Vô Hồn có liêm sỉ , rất nhanh đem món bơ đậu đỏ quăng vào miệng cắn cắn nuốt nuốt xuống, nhấm nháp xong liền trở nên bình thản , " tồi, hương vị này tồi a."

      Diêm Diễm tay cứng ngắc ở giữa trung. Cũng là, nếu căn cứ theo bản tính nóng nảy của Vô Hồn này, rất có khả năng mỗi ngày ở người đâm mấy đao, thống khổ kia chỉ là chính , còn có nàng!

      "Ngươi xem, các ngươi là được đại tiện nghi a. Ăn ngươi khối điểm tâm thôi mà, mọn như vậy làm cái gì?" Vô Hồn nhếch khóe miệng đạo lý ràng.

      "Chỉ khối." Diêm Diễm đau lòng đem miếng bơ đậu đỏ còn lại thu lên.

      Vô Hồn bộ mặt vặn vẹo, ngậm tăm nữa. Những năm gần đây cũng biết Diêm Vương ưa thích, đoạt thức ăn trong miệng là chuyện thực nghiêm trọng, cùng liều mạng là thực dễ dàng tha thứ .

      "Ngươi tới làm gì?" Diêm Diễm mắt lạnh nhìn tướng ngồi bất nhã củaVô Hồn trước mắt, khẩu khí tốt.

      Vô Hồn có trả lời, nhìn chằm chằm đống dược bàn chậc chậc tán thưởng : "Oa, chủ tử ngươi lần này đúng là kim chủ a, đối với ngươi còn tồi."

      "Ngươi tới làm gì?" Diêm Diễm cau mày lặp lại hỏi.

      "Ta theo nữ nhân của ta đến đây hưởng thụ ăn uốn a." Vô Hồn kéo khóe miệng, dùng ánh mắt ngu si liếc nhìn Diêm Diễm, tựa hồ cười nhạo câu hỏi của thực ngu xuẩn.

      Diêm Diễm nhất thời phản ứng lại Vô Hồn nữ nhân của là có ý tứ gì, bị kiềm hãm sau đó tỉnh ngộ chút .

      "Ngươi muốn làm gì?" Diêm Diễm mặt lạnh xuống.

      "Nhìn ngươi như vậy, ta đối nàng bất lợi sao? Thế phải là tự sát sao? Hừ! Lần này tiếp giao dịch chính là tự sát, là bệnh thần kinh." Vô Hồn phẫn nộ .

      "Vậy ngươi còn phải đem khách hàng thuận tiện xử lý." Diêm Diễm vừa nghe lời này yên lòng, tại sao lại quên, hai người tại là nhất thể.

      ", lần này xử lý là hạng tép riu. Khách hàng thân, biết là ai." Vô Hồn buông tay.

      Diêm Diễm trầm mặc. Muốn lấy mạng nàng có đến vài người, nhất thời đúng là được chính xác rốt cuộc là ai.

      "Cuộc sống của ngươi quả thực dễ chịu, nữ nhân của ta đối với ngươi tựa hồ thực tồi a." Vô Hồn liêm sỉ mở mồm là nữ nhân của ta, vậy Diêm Diễm đúng muốn tới quất thẳng vào miệng .

      "Cho nên?" Diêm Diễm đương nhiên biết lời này là có mục đích gì.

      "Cho nên theo nữ nhân của ta lăn lộn a." Vô Hồn cười vui vẻ .

      "Hừ." mặt Diêm Diễm đột nhiên trồi lên loại cười quái dị, "Chẳng lẽ là đối với đêm đó ngươi có cảm giác nghiện ?"

      Vô Hồn biến sắc, đương nhiên biết Diêm Diễm là ý tứ gì. Đêm đó cảm giác vui thích mãnh liệt làm cho có chút quên mọi thứ, như thế nào liền có thể quên, càng ở Vương phủ cảm giác càng mạnh liệt cảm thụ của nàng tặng cho.

      "Phi! cần." Vô Hồn oán hận ói ra miệng, từ cửa sổ ra ngoài, còn bóng người.

      Diêm Diễm lộ ra ý cười bất đắc dĩ. biết nhất thể cùng người như vậy là tốt hay là xấu.

      Giờ phút này Nhược Khả Phi ngồi ở trước gương đồng im lặng chải tóc mình. Hiên Viên Vân tiếng đứng ở sau thân thể của nàng, chỉ bình tĩnh nhìn bóng dáng của nàng.

      "Vương gia." Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn ảnh người trong gương đồng.

      "Gọi ta: Vân." Hiên Viên Vân chậm rãi tiến lên ngửi mùi thơm ngát từ mái tóc Nhược Khả Phi.

      " Vân." Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười, theo lời hô ra, " Nạn đói và dịch bệnh ở huyện Bắc Hòa có sao ?"

      ", lần trước Ngả Lộc Hầu cầu kiến vì việc này. Người này tuy rằng vô năng, vẫn là vì dân chúng suy nghĩ ." Hiên Viên Vân nhăn mi lại, "Sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này ? »

      " có gì, tùy tiện hỏi." Nhược Khả Phi quay người ôm cổ Hiên Viên Vân, nhàng , "Ta muốn huyện Bắc Hòa."

      " được." Hiên Viên Vân hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, "Nơi đó dân chạy nạn nhiều, náo động, an toàn."

      "Đừng mà, ta muốn . Tìm nhiều ảnh vệ chút theo là được rồi, ta mặc nam trang , giả dạng làm phụ tá ở quý phủ thôi. Còn có Diêm Diễm cũng theo." Nhược Khả Phi nhàng đong đưa cổ Hiên Viên Vân.

      Hiên Viên Vân nghe thanh ôn nhu mềm mại, xương cốt đều phải mềm, khi nào Phi nhi của biết dạng nũng nịu thế này. Đầu óc nóng lên, liền thốt ra : "Được rồi, nàng , nhưng là phải cẩn thận."

      Nhìn mặt Nhược Khả Phi lên ý cười, Hiên Viên Vân run rẩy khóe miệng, muốn đổi ý, miệng lại bị môi mềm mại của Nhược Khả Phi áp lên .

      Ngả Lộc Hầu, huyện Bắc Hòa. Tựa hồ có chuyện rất thú vị chờ nàng. Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm mắt lại...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 58:

      Edit: Quảng Hằng

      Huyện Bắc Hòa Ôn thành cách Hứa Thành khoảng bốn ngày lộ trình. Hiên Viên Vân tràn đầy khó chịu khi mang theo Nhược Khả Phi cải trang thành nam nhân. Đem lệnh bài tượng trưng thân phận của mình cứng rắn đưa cho Nhược Khả Phi mới bằng lòng bỏ qua. Theo như lời của , nếu giả dạng chính là môn hạ phụ tá của , cũng nên mang theo bằng chứng. Nhược Khả Phi bất đắc dĩ nhận lấy, chỉ mang theo Diêm Diễm cùng Tiểu Vũ, ba người ngồi xe ngựa ra khỏi cửa thành.

      Ngồi ở trong xe ngựa, Nhược Khả Phi nhắm mắt lại dưỡng thần, trong lòng cũng nhớ lại những thong tin về huyện Bắc Hà để chuẩn bị trướcThị trấn , nhưng vẫn dồi dào lắm. Lần này càng nghiêm trọng hơn bỗng dưng xuất nạn đói, dù ban phát lương thực để cứu đói, tại sao đến bây giờ cũng còn giải quyết? Nếu cứ kéo dài mãi như thế, rơi vào trong tai của hoàng đế ở kinh thành, như thế có lợi đối với Vân.

      Dọc theo đường bình an vô đến huyện Bắc Hòa, thuế vào thành cao đến dọa người. Xe ngựa đứng ở cửa, Nhược Khả Phi nhấc rèm cửa sổ lên, tình cảnh khắc sâu vào trong mắt làm cho nàng nhíu mày. Như thế này dường như cũng quá lạnh lùng rồi, cửa thành trừ bỏ vệ binh thủ vệ , cư nhiên ai ra vào. Mà lúc Tiểu Vũ xuống xe ngựa nộp thuế vào thành, binh lính giữ cửa nhìn đoàn người Tiểu Vũ với ánh mắt là quái dị.

      Vào thành, ba người xuống xe ngựa bộ . Cảnh tượng trong thành chỉ có thể dùng hai chữ: Tiêu điều. Cửa hàng hai bên ngã tư đường đa phần đều đóng kín cửa, chỉ có vài nhà mở cửa nhưng hàng hóa cũng rất thưa thớt. Ven đường người lại rất ít, đều rải rác tựa vào bên tường hoặc ngồi hoặc đứng. Ánh mắt làm càn nhìn đoàn người Nhược Khả Phi.

      " Phủ Ngải Lộc Hầu phát lương thực, mọi người nhanh lên." biết là ai, đột nhiên ở đường cái trống trải rống lên thất thanh, trong khoảnh khắc người biết từ đâu xuất rất nhiều, đều điên cuồng hướng về cùng hướng mà chạy . Mới vừa rồi còn vô tình ngồi ở bên đường tinh thần bỗng nhiên đều no đủ đồng loạt hướng về hướng chen chúc nhau mà .

      Nhược Khả Phi nhìn cửa hang gần nhất sắp đóng cửa, mà lão bản đóng cửa sốt ruột nhìn đám người bắt đầu chạy về hướng kia. Đây là có chuyện gì?

      "Lão bản, chúng ta mua đồ." Nhược Khả Phi tiến lên.

      Lão bản vẻ mặt kinh ngạc, lại khoát tay áo : "Ngài đợi lát nữa hãy đến , ta lĩnh lương thực trước."

      Ánh mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống. Chuyện này dường như hề đơn giản như vậy.

      " biết lão bản lĩnh gì đó giá trị bao nhiêu tiền?" Tiểu Vũ nhìn ánh mắt Nhược Khả Phi lập tức hiểu được, tức giận ném cho lão bản đỉnh bạc lớn.

      Lão bản trừng to mắt, xoa xoa bạc, thay khuôn mặt tươi cười, giúp đem ba người Nhược Khả Phi mời vào cửa hàng.

      "Ba vị là từ phần đất bên ngoài đến phải ?" Lão bản sau khi đem bạc cất xong, thái độ cũng khách khí ít.

      " sai, chúng tôi vừa đến nơi này." Tiểu Vũ gật gật đầu.

      "Khó trách. đúng là ngạc nhiên, bây giờ còn có người đến nơi này." Lão bản thở dài.

      "Lão bản, ta muốn hỏi , vì sao ngươi có nhà, có cửa hiệu, nhìn ngươi cũng phải thuộc loại người thiếu ăn mặc , tại sao cũng giống như những người dân chạy nạn khác chuẩn bị lĩnh lương thực thế?" Tiểu Vũ đem lão bản từ đầu tới đuôi đánh giá lần.

      "Hì, lĩnh uổng phí. Đều là do Ngải Lộc Hầu tự xuất tiền của chính mình ra cứu tế , tuy ông ta là người tốt, nhưng bất quá, cũng chỉ là người hồ đồ, mặc kệ ai đến lĩnh đều cho." Lão bản tươi cười có chút mất tự nhiên.

      "Ngải Lộc Hầu tự mình lấy ra lương thực tiền bạc của chính mình cứu tế dân chúng? Mặc kệ ai đến lĩnh đều cho?" Nhược Khả Phi ngẫm nghĩ lại những lời này. Xem ra lời của Hiên Viên Vân cũng giả, chứng người vô năng.

      "Cũng phải như thế, Ngải Lộc Hầu đúng là người tốt a. Gần đây xuất hiệnnhững vụ án giết người, ông ta cũng rất tận tâm tận lực để điều tra. . Ai, nhưng hung thủ này cũng là táng tận thiên lương a. Đều là những nam hài chỉ mới ba bốn tuổi ." Lão bản than thở .

      "Vậy sao?" Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười ý tứ hàm xúc . Ngải Lộc Hầu này đúng là có ý tứ, đem tiền cùng lương thực của Cửu vương gia cho dùng danh nghĩa của mình đem ban phát ra ngoài kiếm thanh danh. Nhưng vụ án giết nam hài là chuyện gì thế này?

      "Xem ra, dân chúng nơi này đều thực kính Ngải Lộc Hầu phải ?" Tiểu Vũ nhận lấy .

      "Còn phải sao, Ngải Lộc Hầu cũng đại thiện nhân a." Lão bản gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, " hy vọng Ngải Lộc Hầu có thể nhanh chút tra được hung thủ, hi vọng trận nạn đói này nhanh chóng trôi qua."

      "Lão bản, cho ta hỏi thăm , vụ án giết người là sao?" Nhược Khả Phi thoáng chút đăm chiêu.

      "Đều là những đứa bé mới ba bốn tuổi, buổi tối bị người ta đánh cắp , đến ban ngày người nhà phát báo quan, ở ngoài thành hoặc là trong góc thành hẻo lánh tìm được thi thể, nhưng thi thể hoàn toàn hoàn chỉnh rồi, mỗi đứa bé bị giết hoàn toàn có tiểu kê kê*." mặt Lão bản lộ ra vẻ căm giận"Cũng biết là tên tang tận lương tâm nào! ! là đáng chém thành trăm mảnh!" (*) Chắc cái’ấy’ của bé trai.

      "Đúng vậy a, sao có người như thế a." Nhược Khả Phi nhàng đáp lời, trầm tư xuống, " làm phiền ngươi, lão bản, chúng ta cũng đến trước cửa phủ Ngải Lộc Hầu nhìn xem."

      Lão bản ha ha cười cười: " sao, việc mà."

      Đợi đoàn người Nhược Khả Phi rời , lão bản mới nhớ tới thu bạc của bọn , nhưng là bọn họ cũng mua đồ. Sờ sờ đầu, lão bản khó hiểu đóng cửa hàng lại, cũng chuẩn bị lĩnh tiền lương thực được ban phát miễn phí kia

      "Chủ tử, Ngải Lộc Hầu này tại sao có thể làm như vậy? Đó là lương thực và tiền của Vương gia ban phát xuống a." Dọc theo đường Tiểu Vũ tức giận cứ nghiến răng mãi.

      Nhược Khả Phi chỉ là thản nhiên cười cười, gì.

      Khi ngang qua ngỏ tắt nhõ, đột nhiên có vài tên giống như côn đồ xông tới , nhe răng cười chắn trước mặt mọi người.

      "Cướp bóc?" Nhược Khả Phi cười nhìn vài tên hung thần ác sát trước mắt.

      Vài tên du côn sửng sốt, vốn là thấy những người lạ mặt này, dáng kẻ sang quý, nên muốn lao đến kiếm chác chút ít, nhưng hiểu tại sao những người trước mắt này lại hoàn toàn hề sợ hãi, còn mỉm cười hỏi bọn những lời này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 59:



      Mấy tên du côn sửng sốt, vốn là thấy những người lạ mặt này, dáng vẻ sang quý, nên muốn lao đến kiếm chác chút ít, nhưng hiểu tại sao những người trước mắt này lại hoàn toàn hề sợ hãi, còn mỉm cười hỏi bọn những lời này.

      Nhược Khả Phi thấy bọn chúng sửng sốt chuyện, liền nhíu mày nhìn Diêm Diễm : "Điểm huyệt, lục soát hết tiền của bọn chúng."

      Diêm Diễm lập tức hiểu ý, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, xinh đẹp điểm huyệt đạo của bọn chúng. Trong lúc bọn chúng hoang mang sợ hãi, lục soát hết tiền của bọn chúng.

      Khi Diêm Diễm đem cướp đoạt tiền mang đến đưa đến tận tay của Nhược Khả Phi Nhược Khả Phi cau mày nhìn mấy khối bạc vụn trong tay, cân nhắc, mỉm cười : "Chỉ chút tiền ấy?"

      Bọn du côn bị điểm huyệt mắt lộ sợ hãi, biết hôm nay là chọc phải người nên dây vào . thể nhúc nhích cũng thể chuyện, chỉ có liều mạng nháy mắt biểu chỉ có số tiền này . Trong lòng thầm mắng cái tên chết tiệt mới đưa ra chủ ý này. Lần này xong đời rồi, chẵng những cướp được tiền mà tại còn bị cướp sạch hết. tại mạng còn bị người ta nắm trong tay. Ai mà biết bọn họ nhìn như thư sinh tuấn tú mà lại lợi hại đến thế.

      Nhược Khả Phi đem bạc đưa cho Tiểu Vũ: "Thu lại , cũng đủ ăn bữa cơm ." Dứt lời, thèm liếc nhìn đến bọn du côn đứng chết trân ở đó, phất phất ống tay áo lên phía trước. Tiểu Vũ cất xong bạc, tròng mắt trợn trắng liếc nhìn bọn du côn, bỗng dưng tiến lên, hung hăng tát cho mỗi người cái tát thế này mới đuổi theo. Diêm Diễm là nhìn chớp mắt cũng đuổi theo, mặc kệ bọn du côn đứng trong gió rét lạnh run.

      đến chỗ rộng lớn phía trước, quả nhiên thấy rất nhiều người xếp hàng lĩnh lương thực. Trong đội ngũ có xanh xao vàng vọt, ăn mặc rách nát đích thực là dân đói, cũng có dân chúng mặt mày sang sủa ăn mặc tồi . Mà người phụ trách phân phát lương thực cũng thèm nhìn tới, bất cứ người nào đến lĩnh cũng cho cân gạo trắng.

      "Hầu gia ra kìa!" Có tiếng người gào to, mọi người lập tức 喧 ồn ào hẳn lên.

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa màu đỏ cao lớn kia, lão nhân ăn mặc mộc mạc, mặt mày nhân từ được nha hoàn nâng đỡ run rẩy ra. Bộ dáng run rẩy yếu ớt của ông ta làm người ta hoài nghi nếu ông ta được người nâng đỡ chắc chắn ngã xuống.

      "Hầu gia!" "Hầu gia!" "Hầu gia!" "Hầu gia!"

      biết là ai đầu quát lên, lập tức có rất nhiều người hưởng ứng, mặt của mọi người đều là sùng bái cùng kính .

      Nhược Khả Phi cười khẽ, bộ dạng này có chút giống cảnh đại, như diễn viên sắp thuyết giảng. Các quần chúng đều đỏ mắt, miệng hét to.

      Vị Ngải Lộc Hầu run rẩy hơi hơi giơ hai tay lên, phía dưới liền lập tức an tĩnh.

      Ngải Lộc Hầu gật gật đầu, hiền lành mỉm cười, thanh lại xem như to: "Các vị hương thân, mọi người phải sợ. Có ta ở đây ngày liền tuyệt đối cho mọi người đói ngày. Chúng ta phải đoàn kết lại, cùng nhau vượt qua lần tai nạn này ."

      Dứt lời, các dân chúng lại kích động, trong miệng tiếng gọi ầm ĩ lại vút cao .

      Trong mắt Nhược Khả Phi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo. can đảm! Vân thuyết phục người nào có thể. tại xem ra hẳn rồi.

      "Hầu gia ~~~ Ngài làm chủ cho chúng ta a." Đột nhiên tiếng la thê lương đột ngột vang lên.

      Mọi người theo thanh nhìn lại, liền nhìn thấy nương tóc tai bù xù ôm đứa bé vọt tới trước mặt Ngải Lộc Hầu khóc thiên đập đất . Phía sau nàng là nam tử tiều tụy theo.

      Nhược Khả Phi nghe mọi người xì xào bàn tán. Cái gì, lại xảy ra chuyện như vậy, đứa thoạt nhìn đến bốn tuổi a.

      "Hầu gia, ngài nên làm chủ cho chúng tôi a, hài tử của tôi đêm qua lại bị trộm rồi, hôm nay tìm được ở bên cạnh giếng Thành Tây, bị, bị ~~~" Phụ nhân khóc là thở ra hơi.

      "Quá đáng! là những tên hung thủ tán tận lương tâm!" Ngải Lộc Hầu tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, người run run ngừng, "Mọi người cần lo lắng, ta nhất định mau chóng bắt được hung thủ, để cho biết thế nào là trừng phạt!" Ngải Lộc Hầu nghiêm nghị chính nghĩa. Hai vợ chồng trước mặt lộ vẻ cảm kích.

      Phía dưới mọi người lại hô to Ngải Lộc Hầu, có người đầu dập đầu xuống lạy, tiếp theo rất nhiều người bắt chước dập đầu bái lạy theo. Sân to như vậy , mọi người đều nhất nhất quỳ lại . Cuối cùng duy chỉ có còn lại ba người Nhược Khả Phi là đứng thẳng tắp, rất là đột ngột.

      Ngải Lộc Hầu vừa lòng cười tủm tỉm nhìn mọi người quỳ gối , khóe mắt lại bỗng dưng nhìn thấy ba người đứng ở phía sau. Ánh mắt vốn dĩ đục ngầu, nháy mắt sáng lên, lên ánh sáng dị thường. Ngay sau đó lại thấy, lại biến thành đục ngầu .

      "Các ngươi là ai? Vì sao bái lạy Hầu gia?" đợi Ngải Lộc Hầu mở, người cách Nhược Khả Phi gần nhất có miệng mở miệng khiển trách. Lại có người dám đối xử vô lễ với vị Ngải Lộc Hầu giống như thần thánh trong mắt bọn họ , sao có thể tha thứ?

      nóc nhà cách đó xa, đôi mắt xinh đẹp trêu tức nhìn bên này. Nữ nhân, tại làm sao ngươi ứng phó đây? . . . . . .

      Lời của tác giả: Haichươngnày cũng ngôn tình quá mọi người để ý bề ngoài. Khả Phi làm đây tất cả cũng là vì Vân. biết mọi người đối với những chương phi ngôn tình vẫn còn có hứng thú hay .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 60:

      (Ừm, được giúp sức của Hà Đoàn thân , nên Thất Dạ có lẽ đăng được thường xuyên hơn, truyện này, ta chỉ phụ 1 tay, vì nhà ta rất bận, qua khoảng 1 thời gian nữa ta mới có thể quay trở lại bộ này, chúng ta hãy cổ vũ nàng Hà Doàn có tinh thần nào....)

      Những người này thực điên cuồng a. Nhược Khả Phi thản nhiên cười, chuyện này so với việc dương oai diến võ phô trương thanh thế còn xấu xa hơn. Những người này đều tẩy não . Bất kể là là lạy hay giả, phải thừa nhận, vị Ngải Lộc Hầu này quả có chút tâm kế.

      "Hầu gia chớ trách, chúng tôi là người bên ngoài đến. Nghe nơi này có nạn đói náo loạn, cố ý tới xem . Hiến cho chính là năm ngàn lượng, hi vọng các hương thân cần ghét bỏ." Thanh Nhược Khả Phi hơi chút trầm thấp chậm rãi vang lên. Biến thanh khóa quả nhiên dùng tốt.

      "Oaaa, ra là như vậy." Mọi người đều nghị luận, nhìn đám người Nhược Khả Phi ánh mắt lập tức liền biến thành thân mật .

      Ngải Lộc Hầu híp mắt, cười hớ hớ này: " ra là thế, ba vị là có tâm. Thỉnh ba vị đến quý phủ ngày được ?"



      " muốn bái phỏng Hầu gia đây. Nghe thanh danh của Hầu gia lâu, tại nghe danh bằng gặp mặt. Hầu gia quả nhiên khí độ bất phàm." Nhược Khả Phi cười ấm áp, dân chúng chung quanh lại xem ngây dại. trang thiếu niên hảo tâm như vậy, là hiếm có. Nhưng ai nhìn đến, ý cười kia tia cũng đạt tới đáy mắt.

      Các dân chúng tự động nhường con đường, để cho ba người Nhược Khả Phi vào Ngải Lộc Hầu phủ. Nha hoàn đến đỡ Ngải Lộc Hầu ở phía trước.

      "Hầu gia ~~" thanh nũng nịu truyền đến trong tai của mọi người . Nhược Khả Phi ngẩng đầu liền nhìn thấy nữ tử kiều diễm lắc mông lên.

      Tiểu Vũ nhìn nhìn nữ tử nũng nịu kia, lại nhìn nhìn Ngải Lộc Hầu run rẩy, nhàng bĩu môi, trong mắt tất cả đều là hoài nghi. già thành như vậy, còn có thể hưởng thụ mỹ nhân này?

      "Thủy nhi, đừng hồ nháo, hôm nay có khách quý." Ngải Lộc Hầu có chút xấu hổ.

      Nữ tử kiều diễm tên gọi Thủy nhi thế này mới quay đầu nhìn đoàn người Nhược Khả Phi, khi ánh mắt nàng ta đảo qua Diêm Diễm lên tia kinh diễm. Thực nam tử tuấn tú!

      "Vậy thiếp thân cáo lui." Thủy nhi cúi đầu, ánh mắt lại hướng Diêm Diễm bên này nghiêng mắt nhìn. Trong ánh mắt kia mang theo mị hoặc ràng như vậy.

      Đem ngân phiếu giao cho Ngải Lộc Hầu, sau khi tự giới thiệu. Ngải Lộc Hầu nồng nhiệt mời mọi người Nhược Khả Phi ở lại quý phủ ăn cơm, Nhược Khả Phi cũng chối từ. Lúc ăn cơm, Nhược Khả Phi mới phát nữ nhân của Hầu phủ đều có vài phần tư sắc, bất kể là nha hoàn hay là tiểu thiếp của vị Hầu gia này.

      Ăn cơm xong, Ngải Lộc Hầu cứng rắn lưu lại Nhược Khả Phi ngủ lại, Nhược Khả Phi cười đồng ý.

      Nha hoàn mang theo mọi người đến phòng khách, sau đó rời .

      "Chủ tử, Hầu gia này già như vậy, nhưng lại có nhiều tiểu thiếp như vậy , có thể ?" Tiểu Vũ che miệng cười trộm, nhưng những lời tận đáy lòng gần như biểu ra.

      "Diêm Diễm, ngươi thấy sao?" Nhược Khả Phi ngồi xuống, tay chống đỡ càm của mình, mỉm cười nhìn Diêm Diễm.

      "Người này đơn giản." Diêm Diễm mặt lạnh, nghẹn ra câu vô nghĩa.

      "Buổi tối điều tra chút." Nhược Khả Phi tiếp nhận chén trà Tiểu Vũ đưa đến, bỗng nhiên dùng ngón tay nhàng gõ cái bàn : "Các ngươi ra , có việc muốn các ngươi hỗ trợ."

      Tiểu Vũ sửng sốt, chủ tử chuyện cùng ai. Lấy lại tinh thần, trước mắt liền vô thanh vô tức đột nhiên xuất vài tên Hắc y nhân.

      "Phu nhân xin phân phó." Ảnh vệ cầm đầu cung kính đáp lời.

      Khóe miệng Nhược Khả Phi lên ý cười, chậm rãi đem kế hoạch của chính mình ra. Đem lệnh bài Vân cho nàng giao cho người trong đó.

      Đêm lạnh như nước.

      Phủ Ngải Lộc Hầu mảnh bình tĩnh.

      Bỗng nhiên, bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến thét chói tai.

      "Có thích khách! Có ai ." "Có người trộm đồ!"

      Tiếng thét chói tai liên tiếp. Dưới mái hiên đèn lồng cư nhiên đều tắt, trong bóng đêm mảnh hỗn loạn.

      Ngải Lộc Hầu ăn mặc ngay ngắn từ trong nhà chạy ra, lôi kéo người ngay đó hỏi: "Chuyện gì? Chuyện gì?"

      "Hầu gia, xong, có người nhìn thấy thích khách vác vật gì đó chạy ra." Người bị lôi kéo dồn dập đáp trả.

      "Cái gì!" Ngải Lộc Hầu sắc mặt đại biến, vội vã khoác thêm áo, giờ phút này ông ta đâu rảnh rỗi mà giả vờ mang dáng vẻ run rẩy nữa? Phía sau Thủy nhi kêu to Hầu gia cẩn thận, đường đuổi theo.

      Ngải Lộc Hầu sốt ruột bước , bảo bối, giết ngàn đao tặc trăm ngàn nên trộm bảo bối của mình a! Đây chính là mạng sống của mình a! Ngải Lộc Hầu chạy vội vã về hướng thư phòng. Phanh dùng sức đẩy cửa ra, lại xoay người đóng cửa lại.

      Vội vàng tiêu sái đến phía sau giá sách, xốc một bức tranh vách tường lên , bên trong có hốc tối. Trong thư phòng ánh sáng đủ, Ngải Lộc Hầu vội vươn tay sờ. Sauk hi chạm vào đồ vật bên trong vội vàng thở phào nhõm, hít hơi dài , may mắnbảo bổi của vẫn còn!

      "Hầu gia? Hầu gia ngài làm sao vậy?" Ngoài cửa Thủy nhi dùng sức gõ cửa.

      Ngải Lộc Hầu nhàng thở ra, mặt lộ ra nụ cười. có việc gì, tốt quá, bảo bối của mình có việc gì.

      Đột nhiên, tiếng đập cửa ngừng, cửa bị mạnh mẽ đá văng ra . Trong thư phòng phát sáng lên.

      "A, Hầu gia, buổi tối tốt lành." thanh trầm thấp vang lên, cười trêu tức làm cho tâm Ngải Lộc Hầu chợt lạnh. Người đứng ngoài cửa ràng là thiếu niên ôn nhu ban ngày còn có nha hoàn của . Thậm chí còn những nha hoàn cùng thiếp thất của đứng đó.

      "Là ngươi! Cho dù ngươi là khách quý của ta, nửa đêm xâm nhập thư phòng của ta tựa hồ hợp quy củ." Ngải Lộc Hầu rất nhanh khôi phục thường sắc, trấn định .

      "Chậc, xem ra Hầu gia cất giấu vật gì quý giá lắm đây." Nhược Khả Phi cười sáng lạn, vốn chỉ là có ý định thử phen, nghĩ tới đúng là có chuyện như vậy, "Sao lấy ra cho mọi người cùng xem mở rộng tầm nhìn?"

      "Bảo bối của ta vì sao phải lấy ra để các người vô lễ như các ngươi thưởng thức?" Ngải Lộc Hầu cao ngạo ngẩng đầu lên, "Nơi này chào đón các ngươi, các ngươi tại cút ra khỏi bản phủ. Ngay lập tức!" Trong mắt Ngải Lộc Hầu tia tàn nhẫn .

      "Wow, thực ghê tởm! Quá tàn nhẫn!" Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Vũ . Tiếp theo là càng nhiều người đồng thét chói tai cùng 喧 xôn xao. Còn có người đương trường té xỉu.

      Ngải Lộc Hầu kinh hãi, quay đầu lại lại nhìn cận vệ của thiếu niên ôn nhu kia cầm bảo bối của mình!

      "Di? Làm bằng thủy tinh?" Nhược Khả Phi đầu tiên chú ý tới cái bình này là làm bằng thủy tinh. để ý đến Ngải Lộc Hầu sắp té xỉu, Nhược Khả Phi tiến lên, nhàng sờ soạng chiếc bình bình, mới thất vọng , " ra phải thủy tinh, chỉ là loại gần như trong suốt gì đó thôi."

      "Trả lại cho ta!" Ngải Lộc Hầu giống như phát điên nhào đến, Diêm Diễm cước đá bay ra, Ngải Lộc Hầu ở giữa trung đảo lộn vài vòng, hung hăng đánh vào tường, hộc ra ngụm máu tươi.

      "Hầu gia!" Có nha hoàn kêu sợ hãi ra tiếng. Nhưng thị thiếp ả tên gọi Thủy nhi lại dung ánh mắt lạnh lung nhìn Ngải Lộc Hầu bị thương nghiêm trọng .

      "Chậc chậc, vô cùng ghê tởm ." Nhược Khả Phi phất phất tay, ý bảo Diêm Diễm đưa vật trong tay ra, "Ngải Lộc Hầu, đầu óc ngươi ngu si quá, ngươi ít nhất cũng biết dung những thứ mà Vương gia ban phát tranh thủ thanh danh, ngươi thông minh quá, ngươi lại trúng chiêu dương đông kích tây đơn giản nhất ."

      Trong phòng mảnh tĩnh mịch.

      "Sau đó, có người nha môn đến xử lý." Nhược Khả Phi xoay người về hướng cửa, kéo kéo Tiểu Vũ ngơ ngác "Đừng xem, ." Nhiều tiểu kê kê của các cậu bé có gì đáng xem?

      "Nôn ~~" Tiểu Vũ thế này mới phục hồi tinh thần lại muốn ói. Cái bình trong tay Diêm Diễm chứa đựng tất cả đều là rất nhiều tiểu kê kê. là ác tâm!

      "Là rượu." Diêm Diễm mặt chút thay đổi đưa tay mở nắp bình, ngửi ngửi.

      Tiểu Vũ lại ói đến tối trời tối đất.

      Nhược Khả Phi cười mà tiếng động, nghĩ tới, lời đồn có căn cứ này thế mà cũng có người tin. Vật kia có thể làm tráng dương sao? . . . . . .

      Vụ án giết hài nhi ở thành Bắc Hòa được phá. ai nghĩ đến, hung thủ lại là Ngải Lộc Hầu nhân từ dân . Càng làm cho nguwoif nghe cảm thấy rợn cả người lại là Ngải Lộc Hầu bởi vì tuổi già sức yếu thể sinh hoạt vợ chồng, cho nên mới bắt rất nhiều tiểu nam hài, dùng những tiểu kê kê của các cậu bé ngâm rượu uống, cho rằng có thể tráng dương. Mà cái gọi là ban phát lương thực kia, toàn bộ đều là của Thất vương gia phân phối đến, bị Ngải Lộc Hầu giữ lại chút để bỏ túi riêng, dẫn đến thiên tai vẫn có vượt qua.

      Trong lúc nhất thời, Ngải Lộc Hầu thành tên đại ác nhân trong mắt dân chúng thành Bắc Hòa, mà thanh danh Thất vương gia được tôn sùng lên rất cao . Mà Ngải Lộc Hầu xử trí là áp đưa kinh thành, để hoàng thượng tự mình xử trí. Hoàng thượng biết được chuyện này cười cười, có phát biểu cách nhìn. Chính là đem Ngải Lộc Hầu chém đầu răn chúng. . . . . .

      ******************************************

      chiếc xe ngựa từ thành Bắc Hòa đường đến Hứa Thành .

      "Sao ngươi lại tới đây?" Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên Vân . Khi Vân sáng sớm đột nhiên xuất ở trước mặt của nàng Nhược Khả Phi quả là lắp bắp kinh hãi.

      "Lo lắng cho nàng a." Hiên Viên Vân đưa tay mở chiếc biến thanh khóa cho Nhược Khả Phi, cúi đầu hôn lên cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng. Kỳ , lúc Nhược Khả Phi vừa ly khai lâu, Hiên Viên Vân đem chuyện trong tay xử lý xong đuổi theo.

      "Đứa ngốc, có cái gì lo lắng . Ta phải tốt lắm sao?" Nhược Khả Phi cúi đầu cười trốn tránh nụ hôn của , biết cổ mình sợ ngứa, còn lại luôn thích hôn lên đó. Ngược lại nàng hi vọng ngụm cắn xuống .

      "Ngươi , chúng ta là đem đầu lưỡi con tiện nhân kia cắt , hay là sử dụng độc?" Hiên Viên Vân đột nhiên khỏi thốt lên câu.

      "Cái gì?" Nhược Khả Phi xoay người lại, môi lại đụng phải đôi môi ấm áp của Hiên Viên Vân.

      Tạm thời có gì. Hiên Viên Vân cười, hôn càng mạnh thêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :