1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 51: huyết tế?

      "Quý." Nhược Khả Phi nhìn người trong lồng sắt, nghiêm túc, " năm lượng bạc."

      Cầm côn trong tay, cằm nam tử sắp trật khớp .

      "Bán hay ?" Nhược Khả Phi kiên nhẫn hỏi.

      Nam tử nhanh chóng khôi phục thường sắc, tựa vào lồng sắt bên cạnh, bộ dạng cà lơ phất phơ, cười : " Giá này quá thấp, còn chưa đủ lộ phí ta trở về a."

      " trạm dịch tọa xe ngựa hẳn là đủ, nga, quên tính tiền cơm ngươi đường, lại thêm là 5 lượng 2." Nhược Khả Phi đau lòng bỏ thêm giá, bộ dáng đau kịch liệt giống như là muốn toàn bộ gia sản của nàng.

      Diêm Diễm được lời, chỉ nhìn người trong lồng sắt, muốn nhìn khi nào tỉnh lại. Nhìn tỉnh lại có nổi điên ?.

      "Lại thêm 5 lượng 2." Nam tử nhìn Nhược Khả Phi hai mắt tỏa sáng, có ý tứ. Diêm vương khi nào tìm được nữ nhân có ý tứ như vậy.

      "Được rồi, lại thêm 5 lượng 2." Nhược Khả Phi vươn tay đưa vào bên trong túi tiền mò mẫm, lấy ra ngân phiếu trăm lượng, đưa cho nam tử, " cần thối lại."

      Cây gậy trong tay nam tử rơi thẳng xuống đất, mặt cứng lại. Như thế cò kè mặc cả vừa rồi có ý nghĩa gì đây? thể tin được vừa rồi nữ tử trước mắt kia có vẻ đau lòng.

      "Muốn hay a? Ta cần ngươi ngươi miễn phí tặng cho ta." Nhược Khả Phi kiên nhẫn vẫy ngân phiếu trong tay lên.

      "Muốn, làm sao có thể cần?" Nam tử tiếp nhận ngân phiếu phen cất vào trong lòng, chỉ vào lồng sắt phía sau , " thuộc về ngươi, muốn xử lý như thế nào đều được, giết hay là ấm giường đều được." Nam tử chuyện che dấu, rước lấy ánh mắt săc như kiếm của Diêm Diễm. Nam tử lại thèm để ý tiếp tục : "Đánh giá hai ngày sau mới tỉnh dậy, cam đoan hai ngày an toàn." Ngụ ý, sau hai ngày nhúng tay vào .

      "Nga? thế nào này ? Ngươi bán vật, cũng nên bảo hành a, ít nhất là mười năm tám năm ?"

      "Bảo hành?" Nam tử sờ sờ cằm, nghiên cứu từ này, bỗng nhiên cười sáng lạn vui vẻ, " sai, sai, bảo hành. Ta tại sao lại nghĩ tới. Này cho ngươi, cho uống, đêm trăng tròn có giải dược liền đông lạnh thành khối băng, thống khổ chịu nổi." Lại quăng lại đây bình sứ , "Đây là giải dược."

      Diêm Diễm nhìn hai cái bình sứ trong tay Nhược Khả Phi, kinh hãi. rốt cuộc đánh cái chủ ý gì? Lần này đùa có phải quá lớn ?

      Nam tử nhìn ngạc nhiên lên trong mắt Diêm Diễm, vươn tay ở vai vỗ vỗ, cười : "Cho là cấp nàng món quà bảo hành, buôn bán lời, ta buôn bán lời. Ha ha."

      Diêm Diễm mang tay hất xuống, kị như kị xà độc. Tên biến thái trước mắt này, lão thích thần biết quỷ hay làm cho người ta hạ độc kê đơn.

      Nhược Khả Phi nhìn bình sứ trong tay , nhíu mày, đưa tới trước mặt nam tử, : " cần cái này, có ý nghĩa."

      Nam tử cười vui vẻ mặt cứng đờ: "Vậy ngươi muốn cái gì?"

      Nhược Khả Phi kéo khóe miệng, khinh thường : "Dùng dược đến khống chế người, đúng là thú vị hèn kém, khống chế người, phải khống chế thân , mà là tâm ."

      Nam tử mắt lạnh lùng, người bên ngoài cúi mặt nhìn tới biểu tình chân , đem dược thu hồi, chậm rãi hỏi: " biết khách nhân nghĩ muốn phương pháp gì?"

      "Có huyết tế ?" Nhược Khả Phi thanh rất thực nhu, lại như trọng quyền đánh vào trong lòng nam tử. Diêm Diễm trầm xuống, nắm tay thành quyền.

      Nam tử ánh mắt càng lớn sắc bén, phát ra ánh sáng, xem kỹ nữ tử trước mắt.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52:

      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Ánh mắt Nam tử kia càng sắc bén, phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Khả phi.

      "Khẩu vị rất lớn a." Nam tử sau lúc lâu cúi đầu hộc ra câu.

      "Nếu bán cho ta , cư nhiên "vật này" liền là của ta, phải sao?" Nhược Khả Phi tựa tiếu phi tiếu (cười mà ko cười). Xem ra, trong sách ghi chép lại đúng là phải là giả. Cuốn sách màu vàng cũ nát kia có ghi gì đó cư nhiên là thực tồn tại .

      " hối hận?" Nam tử hỏi lời thừa, phải biết rằng, người trong lồng sắt kia là người sống mũi đao (ý nguy hiểm) có lẽ, nhiệm vụ kế tiếp còn được gặp lại ánh mặt trời ngày mai. Cho dù như vậy, nữ tử trước mắt cũng muốn lựa chọn huyết tế sao? Cái nghi thức đầy mị lực kia...

      "Muốn thêm tiền sao?" Nhược Khả Phi hỏi lại.

      " cần, ha ha, nhận phải phục vụ thôi." Nam tử nheo mắt lại, đem ánh sáng lạnh trong mắt kia dấu . Được rồi, nếu nữ tử trước mắt hạ quyết tâm, vậy như ngươi mong muốn. Còn giống như mở màn trò hay.

      Nam tử xoay người đem lồng sắt mang , quay đầu: "Theo ta."

      Đoàn người chậm rãi hướng vào cửa ra khác, nam tử ở chỗ cửa giao ra lượng bạc, hắc hắc cười rộ lên. Lần này giao tiền đúng là thiếu. Mỗi lần đều là 1% thủ tục phí. hành lang hai bên đều tràn đầy phòng , nguyên lai là nơi giao dịch cuối cùng của thương nhân. Tùy tiện mở gian phòng trống, nam tử đem người trong lồng sắt cầm lấy chân kéo ra, lập tức có người đến thu lồng sắt.

      "Đông" tiếng, nam tử đưa tay ném người trong lồng sắt xuống đất.

      " gọi là gì?" Nhược Khả Phi chỉ vào người hỏi.

      "Kêu: Vô Hồn." Nam tử đá đá người phía dưới mất chi giác, tùy ý .

      "Vô Hồn?" Nhược Khả Phi cười, sát thủ như thế nào còn có tên như vậy.

      "Là Vô Hồn, mà phải Vô Hồn. Nhưng cùng mang nghĩa thôi, cuối cùng người bị giết Vô Hồn lại thành Vô Hồn." Nam tử ngồi xổm xuống, người lấy ra cái bát ngọc, cầm cổ tay Vô Hồn, đột nhiên đem chủy thủ trong tay, cắt nhát ở cổ tay của Vô Hồn, đến khi máu chảy đầy bát, đổ thêm dược trước ngừng huyết."Uống ." Nam tử đưa bát huyết trong tay cho Nhược Khả Phi.

      Tinh hồng huyết. Nhược Khả Phi nhăn mày lại chút, rất nhanh uống sạch.

      "Đem máu của ngươi giọt chút xuống miệng vết thương của ." Nam tử đem chủy thủ đưa cho Nhược Khả Phi, tiếp nhận chủy thủ, ngồi xổm xuống, ở chính ngón trỏ của mình, nàng nhàng nhất họa (rạch đường), huyết chảy ra. Nam tử lấy chủy thủ đem miệng vết thương của Vô Hồn vốn cầm máu lại lần nữa hoa khai, ở mặt gắn thuốc bột màu đen: " máu của ngươi xuống."

      Nhược Khả Phi theo lời, đem máu tươi của nàng vào miệng vết thương của . Máu của Nhược Khả Phi giọt trong nháy mắt bắt đầu theo đó tiến thân thể của Vô Hồn, liền theo miệng vết thương uốn lượn sinh ra hình xăm hoa văn. Hoa văn chậm rãi biến tối, thẳng đến biến thành màu đen. (đầu tiên Hoa văn ấy từ máu của Khả Phi nên nó có màu đỏ => biến thành đen)

      "Về sau, đau ngươi đau, ngươi tổn thương tổn thương. chết ngươi tử, ngươi tử cũng chết." Thanh nam tử kéo dài quanh quẩn bình thản bên tai bọn họ.

      Diêm Diễm nghe hiểu, ý tứ chính là hai người kết hợp thành thể! Vô Hồn bị thương Nhược Khả Phi cảm nhận được đồng dạng thống khổ, mà chết Nhược Khả Phi cũng tử!

      "Hưu" Tiếng huyền thiết kiếm tách ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt như trước chẳng hề để ý: "Vì sao sớm cho ta huyết tế là như thế này?"

      "Ngươi có hỏi a." Nam tử chẳng hề để ý kiếm sắc bén trước mắt cùng người bức kiếm khí, cợt nhả .

      "Muốn chết!" Diêm Diễm kiếm khí bức người.

      " Ngươi đánh qua được ta rồi hãy ." Nam tử khinh thường xong, lại quay sang nhìn nữ tử còn ngồi mặt đất, " Người là của ngươi. Tạm biệt." Dứt lời, người lướt ra cửa phòng...

      lâu sau này, Vô Hồn vĩnh viễn nhớ cảm nhận của chính mình ngay lúc đó. Vạn phần phức tạp. như thế này: khi đó ta phân biệt cảm giác của ta đối với nàng như nào, chủ tử? Cả đời duy nhất có nữ nhân? Người để bảo vệ? Cùng ta trở thành thế? ...(hợp làm )

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 53: Lửa giận của Vô Hồn

      Diêm Diễm căm giận nhìn nam tử biến mất ở cửa, cắn chặt răng.

      " nên trách , ta sớm biết." Nhược Khả Phi nhìn Vô Hồn, quả thực là nghiệt. Vết sẹo mặt này là cố khắc lên hai vết. nhàng sờ sờ vết sẹo mặt Vô Hồn, Nhược Khả Phi ác liệt dùng móng tay khảy , người hề hay biết.

      "Ngươi có biết?" Diêm Diễm đáy mắt kinh ngạc, nếu biết, vì sao còn muốn huyết tế? là sát thủ a! bất cứ thời điểm nào đều có thể bị mất mạng, làm sao có thể cùng người nhất thể, hơn nữa thực dễ dàng bị thương, đau, nàng cũng đau giống . Vì sao? Vì sao muốn như vậy?

      " Đúng, ta đều biết." Nhược Khả Phi đưa tay thu trở về, "Ngươi muốn hỏi ta nếu biết vì sao còn làm như vậy phải ?" Nhược Khả Phi có quay đầu, lại tựa hồ nhìn thấy được bộ dáng của Diêm Diễm: muốn lại thôi.

      " Đúng." Diêm Diễm thành thực ra ý nghĩ của chính mình.

      " có gì lý do, chỉ là muốn vậy mà thôi." Nhược Khả Phi đứng lên, quay đầu, nhìn Diêm Diễm, cười tiếng động, " chỉ là ta nghĩ vậy." Kỳ nàng cần phải , về sau cũng biết.

      Diêm Diễm nhìn con ngươi của Nhược Khả Phi hắc bạch phân minh ngây ngẩn cả người, đen sâu như vậy nhìn thấy đáy. Đột nhiên rất muốn hỏi "thiên hạ" trước mắt, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì đây? Trong lòng lại bỗng nhiên cười khổ, bởi vì biết, cho dù hỏi, cũng có đáp án.

      " Cứu tỉnh như thế nào?" Nhược Khả Phi nhìn người hôn mê bất tỉnh phía dưới, nhăn mi lại, hai ngày lâu lắm .

      Diêm Diễm tiến lên nhìn nhìn, lấy thủ pháp kỳ lạ ở người Vô Hồn điểm vài cái, thối lui đến bên cạnh Nhược Khả Phi.

      lát, Vô Hồn chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt ra đột nhiên bạo khởi, đánh úp về phía hai người. Diêm Diễm chặn công kích, có chút cố hết sức, tức giận mắng: "Ngươi nên nhìn ràng trước!"

      Vô Hồn nghe được có chút thanh quen tai, thế này mới lui ra phía sau nhìn nhìn người trước mắt, cúi đầu phun ra hai chữ: "Diêm Vương!" Trong thanh cũng là nồng đậm hơi thở nguy hiểm. Cổ tay đau làm cho cúi đầu, khi nhìn đến màu đen ở cổ tay kia đồ đằng hình thức hoa văn, hơi thở cuồng bạo lại bao phủ lấy hai người.

      "Mẹ nó, ai làm !" Vô Hồn nhìn ràng bất quá hình xăm hoa văn này đại biểu cho cái gì, trong con ngươi bao phủ cuồng ngược quả thực như muốn xé rách hai người kia.

      Nhược Khả Phi nhìn nam nhân cuồng bạo trước mắt, nhàng đối Diêm Diễm bên cạnh nàng đề phòng : "Sát thủ có thể nổi nóng như vậy?" Cảm xúc của sát thủ hẳn là phải như thế , trong tâm bình tĩnh tàn khốc lãnh huyết, phải nên như vậy sao? Nam tử nghiệt trước mắt cư nhiên nổi giận thành như vậy, đúng là làm cho nàng kinh hãi a.

      "Thời điểm giết người như thế này." Diêm Diễm cúi đầu phun ra câu, lại vẫn như cũ dám sơ suất nhìn người trước mắt. Trong lòng đánh giá, Vô Hồn bị hạ dược, muốn mang Nhược Khả Phi, tự mình vẫn là có thể làm được, nhưng phải trả giá hơi đắt chút.

      "Mẹ nó, ta hỏi các ngươi ai làm ? Điếc rồi có phải ?" Vô Hồn cuồng nộ, giận đến thể dùng lời mà miêu tả được. Tên súc sinh kia! Nghĩ đến kẻ đó đem đánh thuốc mê. hiểu ta muốn làm gì? cư nhiên lại tìm người đối với chính mình: Huyết tế! Vậy người cùng mình nhất thể đâu?.

      "Trừ ca ca biến thái của ngươi ra còn ai vào đây?" Diêm Diễm dễ dàng đem người nọ bán đứng.

      "Con mẹ nó, ta biết là . "Cái kia" cùng ta nhất thể đâu? Ai?" Vô Hồn gầm , cả người lên dòng khí uy hiếp người khác thể tới gần. Con mẹ nó, muốn cùng nhất thể để bức bách bảo hộ, hay . tốt lắm! Chẳng lẽ biết là cái dạng người gì sao? Ngây thơ đến buồn cười, vậy Lão tử mỗi ngày ở người mình khoét vài lỗ thủng, để cho kẻ cùng ta nhất thể phải thống khổ!

      Nếu lúc ngủ say tựa như nghiệt điềm tĩnh, nhưng tại rống giận liền như người quản thúc dã thú đầu. Trời cùng Đất khác biệt đến mức làm người ta thể tin là cùng người.

      "Là ta." thanh thản nhiên mềm chiếm lòng người vang lên, Nhược Khả Phi chậm rãi tiêu sái tiến lên, nhìn nam nhân cuồng nộ trước mắt, chậm rãi phun ra tuyên ngôn, "Về sau, ngươi liền là nam nhân của ta." Hoặc là, nửa cơ thể của nàng chính xác hơn? ...

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 54: Giết nàng tương đương tự sát

      Thanh mềm như lông chim phất qua tâm Vô Hồn. Vô Hồn tâm tình bất định nhìn tiểu nữ nhân trước mắt. Chính nàng cùng huyết tế ?

      "Là nữ nhân?" Hơi thở khủng bố uy hiếp người khác, quanh thân Vô Hồn có chút chậm lại, thanh vẫn như cũ mười phần mang hỏa dược, "Muốn ta bảo hộ ngươi?"

      "Ta thiếu bảo tiêu, Diêm Diễm thực xứng chức bảo tiêu." Nhược Khả Phi nhìn Diêm Diễm đề phòng bên cạnh mình.

      "Bệnh thần kinh!" Vô Hồn mắng, tiếp theo biến mất ngay tại chỗ, trước khi hai người kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng rời .

      Diêm Diễm đề phòng giảm xuống. cư nhiên chỉ mắng câu rồi bỏ chạy, là làm cho người ta thể lý giải.

      "Chúng ta cũng trở về ." Nhược Khả Phi quay người, cũng hướng cửa.

      Hai người trở lại nơi xe ngựa chờ, ảnh vệ nhìn đến chủ tử bình yên trở về chỉ còn kém chút là khóc rống lên nhưng mắt vẫn lưu lại đầy nước mắt . Rốt cục cái chờ đợi yên bất an này cũng kết thúc. Khi hai người về đến Vương phủ, là hoàng hôn.

      Hiên Viên Vân lo lắng chờ đợi ở đại sảnh. ngày nay, và Phi nhi tự mhiên bị mất liên hệ, như thế nào có thể lo lắng.

      Nhược Khả Phi tới đại sảnh nhìn Hiên Viên Vân lo lắng, liền hiểu được. là ngày hôm nay, ảnh vệ có biện pháp hành tung đem chính nàng tùy thời báo cáo cho , làm cho tại nôn nóng bất an.

      "Vương gia, ta trở về." Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn trong đại sảnh tiểu nam nhân của nàng lo lắng, lên tiếng kêu.

      "Phi nhi!" mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Vân nôn nóng cùng bạo ngược nổi bừng lên, kéo Nhược Khả Phi hướng về nội viện. đến tẩm phòng của hai người, dùng sức đạp mạnh cửa ra. Xoay người, phân trần đem Nhược Khả Phi vây trong cánh tay của , cúi đầu hôn nàng sâu.

      lâu sau, Hiên Viên Vân mới ngẩng đầu, thản nhiên trách cứ: "Hôm nay, nàng chạy đâu, có biết ta rất lo lắng ko?."

      "Ta dạo chợ, mua thứ." Nhược Khả Phi dứt lời đem tiền trong tay áo mở ra, "Xem, ta mất trăm lượng đấy, đúng là tiện nghi."

      " thứ? vậy nó đâu?" Hiên Viên Vân hồ nghi nhìn Nhược Khả Phi, thấy nàng mang nó trở về.

      "Chạy mất rồi. nhưng sớm muộn "nó" cũng trở về." Nhược Khả Phi vươn tay ôm cổ Hiên Viên Vân, "Buổi tối hôm nay ta ăn lẩu, được ?"

      "Được, trời lạnh, cần ra ngoài, đem gọi đầu bếp tới quý phủ làm cho chúng ta." Hiên Viên Vân mở cửa tiến đến phân phó, đột nhiên Nhược Khả Phi từ phía sau ôm lấy thắt lưng , cúi đầu : "Bồi dưỡng ảnh vệ tốt dễ dàng."

      Hiên Viên Vân dừng lại, khẽ thở dài, xoa tay bé mềm mại của Nhược Khả Phi : "Được." ra, nàng sớm biết phế bỏ ảnh vệ kia sao.

      Ban đêm, thân ảnh nhanh nhẹn đặt lên nóc nhà vương phủ, lặng yên tiếng động.

      "Mẹ nó..." Khó chịu thấp giọng mắng làm bại lộ thân phận , đúng vậy, đó là Vô Hồn. Từng đợt vui thích tập kích xuống thể xác và tinh thần của . Tuy rằng sớm biết huyết tế là ảnh hưởng đau đớn lẫn nhau, nhưng lại có người giảng qua cho , ngay cả thời điểm vui thích mãnh liệt cũng có thể cảm giác được a. Tiện nữ nhân, phải chính là nam nhân của nàng sao? tại lại với cùng người khác hoan ái!

      "Nàng là tiểu thiếp của Cửu Vương gia." Diêm Diễm cúi đầu thanh vang lên ở phía sau .

      "Ngươi! con mẹ nó sao sớm?" Vô Hồn tựa hồ sớm biết phía sau có người, ngay cả đầu cũng hồi, thấp giọng mắng.

      "Ngươi có hỏi, hơn nữa ngươi vừa tỉnh đến muốn gây ." Diêm Diễm thản nhiên . Dù sao cũng sợ động thủ đối chủ tử, bởi vì sát chủ tử tương đương tự sát.

      Vô Hồn gì, vốn là tiếp nhận mối làm ăn nên mới tới nơi này, nghĩ tới càng tới gần, thể xác và tinh thần của càng vui thích, càng mãnh liệt. Nữ nhân cùng nhất thể cư nhiên ở trong này! Còn cùng nam nhân khác hoan ái! Càng nghĩ tới tiếp nhận cuộc giao dịch này tương đương tự với sát.

      Mẹ nó, nữ nhân này liệu có phải đoán trước có người muốn thuê tới giết nàng nên mới cùng đính hạ huyết tế? Vô Hồn nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

      "Trùng hợp mà thôi." Diêm Diễm tựa hồ hiểu được tình huống trước mắt. Cũng hiểu được Vô Hồn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      Vô Hồn đột nhiên nhảy dựng lên, huy chưởng hướng tới.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 55: xì

      Vô Hồn đột nhiên nhảy dựng lên, huy chưởng hướng tới.

      Kỳ lạ, Diêm Diễm chống cự, tay rắn chắc hạ chưởng. Máu theo khóe miệng Diêm Diễm chảy ra.

      "Hừ." Vô Hồn hừ lạnh tiếng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Nếu chạm vào nàng còn phải tự tay tát vào mặt chính mình sao?

      Diêm Diễm vươn tay lau vết máu ở khóe miệng, lộ ra nét cười. Tựa hồ chủ tử cái gì cũng biết, nàng sớm biết có người mua "" tới giết nàng sao? Chủ tử qua, thế giới này làm sao có nhiều trùng hợp như vậy, tất cả đều là hiển nhiên. Tất cả việc phát sinh đều có nguyên do. Nhìn bóng đêm mờ mịt, Diêm Diễm ho , đè nén khỏe trong cơ thể xuống. chưởng này là đáng giá, phải sao? Dã thú kia nổi giận, chỉ sợ tại là "giải quyết" khách hàng của .

      luôn tín ngưỡng: cầm tiền liền làm việc. Nếu muốn làm, liền đem khách hàng trực tiếp xử lý, thuận tiện đem tiền nuốt luôn.

      Bóng đêm đen như mực, che dấu hết thảy, dơ bẩn cùng thuần khiết.

      Ngày hôm sau, sáng sớm.

      Thánh chỉ của Hoàng Thượng quả nhiên đến, lập Đỗ Vũ làm sườn phi.

      Đỗ Vũ vênh váo tự đắc nhìn Nhược Khả Phi, nhưng lại chỉ nhìn thấy bộ mặt bình tĩnh, hướng lên trời, chút tô son điểm phấn. Chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như hết thảy có liên quan đến nàng. tất cả làm Đỗ Vũ đơn độc.

      Thời điểm tiếp nhận thánh chỉ trong tay Công Công, mặt Hiên Viên Vân có biểu tình gì. Cho tới bây giờ, Hiên Viên Vân chưa từng ở nơi của Đỗ Vũ qua đêm, đương nhiên cũng bao gồm cả đêm nay.

      Ban đêm, Hiên Viên Vân vào cửa nhàng bước, nhìn Nhược Khả Phi ngồi trước gương đồng ngẩn ra. Khả Phi cởi bỏ đồ đầu. Nàng nguyên bản liền thích đồ trang sức rườm rà này, chỉ là tùy ý cài lên.

      Hiên Viên Vân chậm rãi tiêu sái tiến lên, theo sau lưng ôm cổ Nhược Khả Phi, vùi đầu vào cổ của nàng, hít vào hơi sâu, lẩm bẩm : "Phi nhi thơm."

      Nhược Khả Phi vươn tay, nắm bàn tay to người nàng, cười : "Hôm nay ko đến với sườn phi của ngươi sao?"

      Hiên Viên Vân tay cứng đờ, sâu trong mắt tràn đầy thống khổ, thấp giọng : "Phi nhi, nàng biết ta muốn, ta là muốn, nếu có thể, ta hy vọng phi tử duy nhất là nàng..."

      Phòng to như vậy khí trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng hít thở của hai người.

      "Nàng biết , tâm ý của ta chỉ có nàng, rốt cuộc chứa được người khác ..." Hiên Viên Vân giống tiểu dã thú bị thương, hai hàng lông mi đều gần như khép lại. Vì sao, vì sao Phi nhi của lại với như vậy, cũng biết như vậy tâm rất đau.

      "Đứa ngốc, ta biết." Nhược Khả Phi xoay người, trở tay ôm lấy Hiên Viên Vân bất an.

      muốn, nhưng cách nào kháng cự. sâu trong lòng Hiên Viên Vân cảm giác vô lực nảy lên. ra, bất lực là loại cảm giác này. Tranh! Nhất định phải tranh! Mạnh! Nhất định phải trở nên mạnh! Mạnh mẽ ai có thể thao túng bản thân của mình, ai có thể uy hiếp đến những gì mình quan tâm!

      Dùng sức ôm chặt Nhược Khả Phi.

      "Ta nên nắm chặt lấy nàng như thế nào mới tốt đây? Tiểu Phi nhi của ta." Cúi đầu, thanh ở trong phòng vang lên. Nếu ngươi là độc dược của ta, như vậy ta còn thuốc nào cứu được, hơn nữa độc cam tâm tình nguyện.

      Trong phòng Đỗ Vũ, Đỗ Vũ nhìn bàn đầy rượu và thức ăn ngẩn người. Có lẽ, nàng trong lòng sớm chỉ biết đến, nhưng nàng vẫn đợi. Cũng tin nàng so với nha hoàn xuất thân đê tiện bằng! Nhưng quả có so qua nàng thua, thua hoàn toàn.

      Hôm sau, Hiên Viên Vân cho Nhược Khả Phi kiện. Thất vương gia Hiên Viên Phong muốn đích thân xuất chinh thảo phạt ngay cả Xích Lung Quốc! chỉnh tề mười vạn tinh binh, chờ xuất phát. Mà Hiên Viên Vân tựa hồ cũng có việc, công việc điều hành lương thảo. Hôn Nhược Khả Phi xong liền vội vàng ra cửa.

      Chiến tranh tiến từng bước, từng bước tiến đến gần. Đây là hồi thể tránh.

      Đêm qua trận mưa tuyết rơi, trong viện dâng lên tầng dày. đường tuyết bị rửa sạch. Ánh nắng hiếm hoi cuối cùng của Hứa Thành. Cho dù ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết vẫn như trước rét lạnh. Nhược Khả Phi nắm chặt áo hồ cừu người, ở trong viện. Hoa mai bị tuyết áp nâng nổi đầu dậy. Nhược Khả Phi đưa tay nhàng lắc lắc nhánh cây, đem tuyết mặt rơi xuống.

      Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, bóng người ở phía nàng.

      Là ai? Nhược Khả Phi ngẩng đầu, hướng về phía trước nhìn lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :