1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thất Dạ Sủng Cơ - Vô Ý Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 46:



      Màn đêm tiếng động buông xuống.

      Trong kinh thành, trong hoàng cung ai có thể tính được điều gì xảy ra.

      Mà dân gian, trong nhà kẻ có tiền cũng thể biết được gì, người nghèo tự nhiên nhàn rỗi để giăng đèn kết hoa, nên chung quanh là mảng tối tăm.

      Trong Cửu vương phủ, cảnh đẹp.

      Giữa bể, hơi nước lượn lờ. Hiên Viên Vân nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh ao, phần da thịt bên dưới nước lại trong suốt lóe sáng, bộ ngực cường tráng mạnh mẽ, phần dưới bụng ngâm ở trong nước. mái tóc đen như mực, dài buông xõa xuống ở bên vai. Ở trong hơi nước như sương mù, có mị lực khôn cùng tả xiết cùng dụ hoặc đầy trí mạng, Nhược Khả Phi ngồi ở bên cạnh ao, cẩn thận giúp chà lưng.

      Nhược Khả Phi đột nhiên cúi đầu bên tai Hiên Viên Vân nhàng thổi khí, chọc Hiên Viên Vân run rẩy, lập tức mở mắt, đưa tay ra đến sau lưng, cầm bàn tay bé của Nhược Khả Phi, nhàng lôi kéo, Nhược Khả Phi lập tức bị kéo xuống ao, bọt nước bắn tung tóe nổi lên rất to. Ngay sau đó, bị Hiên Viên Vân gắt gao ôm vào trong lòng.

      "Chúng ta mau chóng hồi Hứa Thành, được chứ?" Hiên Viên Vân xoa thân hình mềm mại trong lòng tinh tế .

      "Hảo, ngươi muốn đâu ta đều theo." Nhược Khả Phi vươn hai tay ôm cổ Hiên Viên Vân.

      "Mặt, còn đau ?" Hiên Viên Vân nhìn mặt Nhược Khả Phi nơi hõm má còn có chút đỏ lên, trong ánh mắt trừ bỏ thương tiếc còn có phẫn nộ. Ả tiện nữ kia dám đụng tiểu Phi nhi của , chết chưa hết tội. Nhưng "người kia" bây giờ còn chưa thể động.

      " đau, tiểu tử ngốc, hôm nay ngươi hỏi như thế này là lần thứ mấy." Nhược Khả Phi nhàng ôn nhu đem môi dán lên mặt Hiên Viên Vân, chậm rãi hướng cổ trượt .

      "Lòng ta thương nàng." Hiên Viên Vân điệu có chút ảm đạm trầm xuống, ngay cả bảo vệ nàng đều tốt.

      "Nếu người khác muốn lấy tính mạng của ta, ngươi làm gì?" Nhược Khả Phi dùng sức hôn cổ Hiên Viên Vân .

      " ai có thể!" Hiên Viên Vân đột nhiên có chút bạo ngược gầm ra tiếng.

      "Có thể, rất nhiều người đều có thể ra tay lấy tính mạng của ta." Nhược Khả Phi ôm chặt lấy Hiên Viên Vân, " Phụ hoàng của ngươi có thể, mẫu hậu của ngươi cũng có thể, Thất vương gia cũng có thể..."

      ", được !" Hiên Viên Vân càng thêm dùng sức ôm Nhược Khả Phi, lực đạo to lớn, ôm chặt Nhược Khả Phi thở nổi.

      Nhược Khả Phi kêu đau, như trước chậm rãi thản nhiên cho xong: "Những người này đều có thể tùy cơ ra tay lấy tính mạng của ta, ngươi hy vọng nhìn chuyện như vậy phát sinh sao?"

      "! ! !" Hiên Viên Vân như tiểu dã thú bị thương, tựa đầu tựa vào vai Nhược Khả Phi, có cái gì trừ bỏ nước trong bồn tắm còn có chất lỏng tích lạc ở vai Nhược Khả Phi.

      "Vậy ngươi cần phải làm mình mạnh mẽ hơn, mạnh đủ để bảo vệ những gì ngươi trân quý nhất, khi cần thiết từ thủ đoạn." Thanh Nhược Khả Phi nhàng lại tràn ngập dụ hoặc, "Ta vẫn ở mãi bên cạnh ngươi, thẳng đến khi chúng ta chết."

      "Thẳng cho đến khi chúng ta đều chết ." Hiên Viên Vân cúi đầu lặp lại lời của Nhược Khả Phi, "Như vậy, ta phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đem nàng giam cầm ở bên cạnh ta, chết cũng rời." Dứt lời đột nhiên ngụm cắn bả vai Nhược Khả Phi, thanh ở trong cổ họng cúi đầu vang lên.

      "Nàng là của ta, vĩnh viễn đều là của ta."

      Máu chậm rãi từ hàm răng của Hiên Viên Vân chảy ra, bắn tung tóe trong nước, nổi lên đóa huyết hoa diêm dúa lẳng lơ, tiếp theo tan ra trong nước còn thấy nữa.

      Nhược Khả Phi tựa như chút cảm giác bả vai đau vẫn như bình thường, trong mắt, tất cả đều là ý cười.

      "Nàng. Là. Của. Ta." Hiên Viên Vân thấp giọng lẩm bẩm, cuồng bạo tiến vào trong thân thể Nhược Khả Phi.

      Nhược Khả Phi cười lớn, cười cách bừa bãi, nhiệt tình mà kịch liệt đáp lại .

      Bể to như vậy, biến thành thiên đường kích tình của hai người.

      Cũng biết trải qua bao lâu, hai người nhàng thở hổn hển, rời khỏi bể.

      Nhìn vai Nhược Khả Phi vết cắn cùng vết máu .Trong mắt Hiên Viên Vân nổi lên hối hận cùng đau lòng.

      gì thêm, mặc áo choàng lại cho Nhược Khả Phi quần áo buông xuống phía dưới thân thể khỏa thân của nàng, ôm lấy Khả Phi hướng tẩm phòng tới.

      Nhược Khả Phi lẳng lặng nằn gọn ở trong lòng Hiên Viên Vân, mở to hai mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt. Có cái gì đó lặng lẽ lột xác?

      Trở về phòng, Hiên Viên Vân tiếng giúp Nhược Khả Phi lấy thuốc tốt trị vết thương vai, lại lấy ra khăn mặt sạch tinh tế lau tóc cho nàng. Nhược Khả Phi nhìn gương đồng có thân ảnh của hai người, tiếng động nở nụ cười.

      Ccảm giác này tốt lắm.

      Nhược Khả Phi đứng lên, cũng lấy khăn mặt sạch, khoát lên đầu Hiên Viên Vân, cũng chà chà lau lau ẩm ướt cho .

      Hai người cứ như vậy lau tóc cho nhau, mắt sáng quắc nhìn đối phương. Ánh mắt hai người nhìn nhau rất nồng cháy.

      "Phi nhi, ta nàng." Hiên Viên Vân đột nhiên , nhưng lại giống như lời thề sinh mệnh.

      "Tiểu tử ngốc của ta, ngươi biết cái gì là: sao?" Nhược Khả Phi dùng sức lau tóc Hiên Viên Vân, nhợt nhạt cười.

      "Ta biết." Hiên Viên Vân cũng nhợt nhạt nở nụ cười, "Nhưng tại ta muốn với nàng những lời này".

      Nước mắt, đột nhiên theo khóe mắt Nhược Khả Phi rơi xuống, có gì báo trước.

      "Phi nhi!" Vẻ mặt Hiên Viên Vân đầy khẩn trương nhìn đột nhiên Nhược Khả Phi thất thố, vội vàng hỏi, "Làm sao vậy, có phải ta sai rồi cái gì ko? Vì sao nàng khóc?"

      "Ta cũng biết." Nhược Khả Phi nhàng lắc đầu, "Nhưng nước mắt hiểu sao có cái gì đó ta thể ngăn đượca ."

      "Vậy cần biết nguyên nhân." Hiên Viên Vân ôn nhu hôn gió lên khóe mắt đầy lệ của Khả Phi, "Cái gì đều cần, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta."

      "Ừm, ta ở cạnh ngươi." Nhược Khả Phi lặp lại , đồng ý .

      Đêm này, hai người gắt gao ôm nhau cùng chỗ ngủ thẳng bình minh. Ngủ rất an tâm.

      Sáng sớm hôm sau, Nhược Khả Phi tỉnh lại khi phát nàng vẫn bị Hiên Viên Vân chặt chẽ ôm vào trong ngực. Mà Hiên Viên Vân còn chưa tỉnh.

      Nhược Khả Phi nhàng quay đầu, nhìn người trước mắt ngủ điềm tĩnh. Tuấn nhan gương mặt rất đẹp, lông mi kia dài làm cho nàng nhịn được muốn bạt( nhổ, nhấc lên) cây. Bộ dạng như thiên sứ, Nhược Khả Phi mỉm cười, cứ nhìn người bên gối như thế. Hồi lâu sau, chậm rãi tiến lên mặt của , đem môi nhàng hôn lên.

      Đột nhiên, Khả Phi mắt mở lớn, vì Hiên Viên Vân tỉnh, hóa bị động thành chủ động, nhiệt liệt hôn nàng. Đứa này, sợ là sớm tỉnh dậy rồi. Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ ấm áp của sáng sớm dâng lên.

      Hiên Viên Vân cùng Nhược Khả Phi dùng bữa sáng xong, liền ra cửa. Còn Nhược Khả Phi vẫn như cũ cùng Tiểu Vũ đến sau hoa viên cây cối u thưởng mát.

      "Chủ tử." hề báo trước, Diêm Diễm như u linh đột nhiên xuất ở phía sau hai người, dọa Tiểu Vũ run cái. Người này như thế nào chút thanh cũng có.

      " Mọi đều làm tốt ?" Nhược Khả Phi khóe miệng cong lên có chút nhợt nhạt.

      "Vâng." Diêm Diễm mặt chút thay đổi phun ra, cần nhiều.

      "Nàng đáp ứng rồi?" Nhược Khả Phi mạnh mẽ nằm lên phía trước mặt ghế, ghế nằm đột nhiên thừa nhận sức nặng bị nghiêng , Diêm Diễm tay hơi hơi vừa động, còn chưa có động tác, ghế nằm lại bật ngược trở lại. Nhược Khả Phi trước sau cứ lắc lư như vậy.

      "Đáp ứng rồi, nhưng là có điều kiện." Diêm Diễm bất động thanh sắc đem tay mình trầm tĩnh lại.

      "Nga? Điều kiện gì?" Nhược Khả Phi trước sau lắc lư, thanh nhàng như hư vô mờ ảo.

      "Điều kiện đó là..." Diêm Diễm thấp giọng .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 47: hữu nghị yên hoa



      "Nga? Điều kiện gì?" Nhược Khả Phi trước sau lắc lư, thanh nhàng như hư vô mờ ảo.

      "Điều kiện đó là ba năm sau ở cùng chỗ với chủ tử. Còn có chủ tử đến, gặp mặt chủ tử." Diêm Diễm thấp giọng .

      Nhược Khả Phi trợn tròn mắt, chợt lại cười thành tiếng: "Ngươi cho nàng ta vốn dĩ là ta là nữ tử sao?"

      " Có cho nàng." Diêm Diễm mặt chút thay đổi trả lời, "Cho nên nàng là ở cùng chủ tử, mà phải gả cho chủ tử."

      Ghế nằm ngừng dao động, Nhược Khả Phi ngẩng đầu lên tựa vào ghế nằm, lưng dựa vào ghế, trong mắt thoáng bất ngờ, chậm rãi : "Nàng như thế nào ?"

      "Nàng nàng thượng người, đúng dịp người kia là nữ tử mà thôi. tình của nàng, cần biết là nam hay nữ." Diêm Diễm sâu kín hai câu này, đáy mắt càng phát ra lạnh lẽo thâm trầm. Nữ nhân kia lời này là , là chấp nhất đến khủng bố.

      "À..." Nhược Khả Phi lại trước sau lay động ghế nằm. Thế giới trong mắt lung lay. Thế giới này cư nhiên có nữ tử có dũng khí như vậy, là động vật trân quý nha. Phải biết rằng, ở ngay chính thế giớ đại của nàng, đồng tính luyến ái đều bị kỳ thị. Mà nàng cư nhiên cứ trực tiếp thừa nhận chính tâm mình như vậy, thậm chí còn đưa ra điều kiện đó.

      " cho nàng, có thể. Ngày mai ta gặp nàng." Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, thích ý. Tiểu Vũ đem nho đưa tới bên miệng cho nàng nuốt vào.

      "Nàng còn : Chủ tử nên mặc nữ trang." Diêm Diễm bổ sung.

      Nhược Khả Phi mở mắt ra, ha ha nở nụ cười. Có ý tứ, nữ nhân này, tựa hồ sớm biết rằng nàng đáp ứng, ngay cả điều kiện này cũg đề ra, tốt lắm!.

      "Có thể, ngươi cho nàng, sáng sớm ngày mai ta cửa sau tiếp nàng." Nhược Khả Phi nhắm hai mắt lại, dưỡng thần thèm nhắc lại.

      "Vâng." Diêm Diễm đáp ứng, nhấc mũi chân, thấy bóng người.

      "Chủ tử!" Vẫn chuyện Tiểu Vũ sau khi Diêm Diễm rời rốt cục nhịn được lo lắng mở miệng, "Nữ nhân kia là có ý tứ gì? Cùng ngài ở cùng chỗ? Vậy Vương gia làm sao bây giờ?"

      "Đứa ngốc a, chỉ là ở lại bên người của ta mà thôi, ngươi gấp cái gì?" Nhược Khả Phi nở nụ cười.

      "A, vậy nô tỳ?" Tiểu Vũ vừa nghe càng nóng nảy, nàng có thể bị cái nữ nhân kia thay thế ?

      "Ngươi a, ngươi phải như vậy?" Nhược Khả Phi vươn tay sờ sờ tóc Tiểu Vũ, "Ta bỏ ngươi."

      Được hứa hẹn, Tiểu Vũ yên lòng, khỏi tò mò hỏi: "Chủ tử mấy ngày nay phái « Người chết mặt lạnh" làm việc này?"

      "Người chết mặt lạnh?" Nhược Khả Phi ngẩn ra, lập tức hiểu được Tiểu Vũ đó là: Diêm Diễm, nhịn được hé miệng nở nụ cười, xưng hô này đúng là chuẩn xác, lập tức gật đầu.

      "Chủ tử, ngươi thu phục lòng của nàng như thế nào vậy, phải biết rằng, những năm gần đây, nhiều quý tộc như vậy mà ai có thể lọt vào mắt của nàng đâu." Tiểu Vũ trong lòng tràn ngập tò mò.

      "Suỵt, bí mật." Ngón tay Nhược Khả Phi đặt ở miệng mình làm động tác cấm thanh, trong mắt có chút ý cười.

      nhiều ngày, Hiên Viên Vân tựa hồ bề bộn nhiều việc, trở lại phủ là cùng Nhược Khả Phi ăn qua loa, tắm rửa xong liền ôm nàng ngủ say sưa. Mệt mỏi này khác hẳn với ngày xưa làm cho Nhược Khả Phi có chút tò mò, mấy ngày nay rốt cuộc bận việc gì?.

      Ngày hôm nay, sáng sớm, Tiểu Vũ giúp Nhược Khả Phi thay y phục, ba người ra cửa. Dựa theo ước định tìm Bạch Hạnh.

      Xe ngựa đứng ở cửa sau của Quan Nghệ Lâu, Tiểu Vũ xốc rèm cửa sổ lên rồi lại buông xuống, giọng thầm: " là khẩn cấp, cần phải đợi".

      " ?" Nhược Khả Phi thản nhiên , " xuống tiếp nàng ."

      Tiểu Vũ xốc lên màn xe, nhảy xuống xe, kéo ghế ra giúp đỡ Nhược Khả Phi xuống.

      Bạch Hạnh: mình đứng cạnh cửa, nhìn nữ tử trước mắt chân thành xuống, giật mình. Quần áo trắng, tóc dài buông trước ngực, dùng cây trâm màu hồng phấn vấn tóc, thịt trắng tuyết, thần thái trong mắt khó nhìn ra. Đây mới là bộ dạng chân chính của nàng sao? Nàng phải thiếp của Cửu Vương Gia sao? Tại sao lại chải tóc tùy ý như thế?

      "Bạch nương." Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt giật mình giọng gọi.

      "Ừm, a." Bạch Hạnh lấy lại tinh thần, lại xấu hổ phát mình biết nên xưng hô thế nào?.

      "Tên của ta là Nhược Khả Phi, ngươi thích xưng hô thế nào xưng hô như thế." Nhược Khả Phi cười tươi như hoa, "Lên xe ."

      Bạch Hạnh mặt hơi đỏ lên, lại rất nhanh khôi phục thường sắc, trở về nụ cười nhợt nhạt: "Nếu có thể, xin gọi ta Hạnh nhi, ta có thể gọi ngươi Khả Phi ?"

      Tiểu Vũ cắn chặt răng, muốn ra tiếng răn dạy việc làm càn của nàng, ngờ, Nhược Khả Phi thổi phù tiếng bật cười.

      "Có thể, Hạnh nhi, mời lên xe ." Nhược Khả Phi nghiêng thân mình, cho Bạch Hạnh lên xe, xoay người đối Tiểu Vũ phía sau , "Ngươi cùng Diêm Diễm theo sau là được."

      Tiểu Vũ mặt cứng đờ, ngượng ngùng cước bộ dừng lại, có chút cam lòng lo lắng nhìn Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi quay đầu cười trở lại, liền lên xe.

      Xe ngựa chậm rãi khởi động .

      Trong xe ngựa, hai người trầm mặc .

      "Có phải cảm thấy tình cảm như vậy chịu nổi?" Bạch Hạnh đột nhiên ra tiếng hỏi.

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu còn chưa kịp đáp lời, Bạch Hạnh cố gắng để bản thân làm ra vẻ tự nhiên tiếp tục , trong thanh có bất đắc dĩ, có đau thương, còn có thương tiếc: "Lúc ngươi ngươi mang đôi cánh đại bàng đến cho ta, tâm của ta thuộc về ngươi. Ta còn tưởng, ngươi chính là người mà ta luôn chờ. Cao ngạo, bình tĩnh, lãnh khốc. Nhưng khi người của ngươi đến cho ta biết ngươi là nữ nhân, ta điên rồi." Hơi tạm dừng chút ., Bạch Hạnh nhìn Nhược Khả Phi tiếp tục : "Mấy ngày kia, ta mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ, vì sao ngươi phải nam nhi, nếu ngươi là nam nhi tốt, giờ vẫn nghĩ như vậy ."

      "Sau đó sao?" Nhược Khả Phi hợp thời hỏi.

      "Sau đó? Ta rốt cục hiểu được, ta vì sao muốn so đo phân biệt nam hay nữ, tình của ta vì sao phải có hạn chế buồn cười này?" Bạch Hạnh ngẩng đầu kiên định nhìn Nhược Khả Phi, "Tuy rằng ta biết mình đối với ngươi có cảm giác hay , nhưng ta đoán được, đoán được ngươi y như lời kia cho ta đôi cánh."

      Nhược Khả Phi vuốt mặt mình, nhìn nữ tử trước mắt, gì.

      "Có phải cảm thấy ta thực dơ bẩn ko?" Bạch Hạnh trong thanh có khẩn trương có nhẫn chờ đợi.

      " phải." Nhược Khả Phi cười rộ lên, "Kỳ , ngươi đối với ta phải , chỉ là ta xông vào cuộc sống của ngươi đúng thời điểm, nếu về sau có nam tử xuất sắc xuất , vậy ngươi mới có thể phát tại ngươi là bị mê hoặc, phân ràng lắm cảm giác của chính mình mà thôi. cần phản bác, phu quân của ngươi, có ngày tự nhiên xuất . Ngươi bây giờ còn có thể đổi ý đáp ứng chuyện của ta, dù sao, chuyện này làm ngươi tiếp xúc với rất nhiều người mà ngươi muốn tiếp xúc ."

      Bạch Hạnh độ nhiênt nở nụ cười, cười tiếng động: "Ngươi cũng , có ngày xuất , như vậy, đến khi xuất , ngươi trước hết là phu quân ta, được ko? Ta đáp ứng chuyện gì tuyệt đối đổi ý."

      Hai người nhìn nhau cười, hẹn mà cùng gật đầu. Có loại kêu là tình bạn như khói hoa đột nhiên nở rộ ở trong hai người cùng lúc đó.

      Hai người ngồi xe ngựa tới ngoại thành, hôm nayày, hai người thậm chí có ăn cơm, chỉ là hướng đối phương chuyện xưa. Trần thuật ý nghĩ của mình, chính mình trải qua. Nhiều thời điểm là Bạch Hạnh , Nhược Khả Phi nghe. Lúc Nhược Khả Phi hơi hesra chút về thế giới văn minh của mình ở bên kia, , Bạch Hạnh là nghe kinh hãi, tiếp theo là hứng thú hơn, say mê năn nỉ Nhược Khả Phi nhiều chút. Càng , ánh mắt Bạch Hạnh càng phát ra nhiệt tình hướng tới.

      Hoàng hôn chậm rãi buông xuống. Buổi chiều tà, bóng dáng hai người lần lượt thay đổi.

      "Được rồi, còn sớm, cũng nên đưa ngươi trở về." Nhược Khả Phi mỉm cười, nàng hiểu được, ở xa xa hai người vẫn chờ rất là lo lắng

      "Cám ơn ngươi, Khả Phi, cùng ta trải qua ngày đẹp nhất đời này." Bạch Hạnh chân thành lời cảm tạ, trong mắt là mảnh trong suốt lấp lánh.

      "Phu quân của ngươi, nhất định xuất ." Nhược Khả Phi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt.

      "Hôm nay theo ta nhiều như vậy làm cho ta để ý ràng tình cảm của chính mình, ngươi sợ ta đổi ý?" Bạch Hạnh trêu ghẹo.

      " , chính ngươi qua, ngươi quyết định tuyệt đối đổi ý." Nhược Khả Phi nghiêng đầu, cười nghịch ngợm.

      Bạch Hạnh cũng nở nụ cười, hai người cười truyền rất xa, rất xa.

      Đem Bạch Hạnh về Quan Nghệ Lâu, Nhược Khả Phi trở về Vương phủ, lại kinh ngạc phát Hiên Viên Vân còn chưa về. Khi Hiên Viên Vân trở về, mặt che dấu được mỏi mệt.

      Ban đêm ở trong phòng, Hiên Viên Vân hưởng thụ Nhược Khả Phi mát xa, nhắm mắt lại chậm rãi : "Qua mấy ngày nữa, chúng ta trở về Hứa thành, lần này có vài người cùng chúng ta đồng hành."

      "Vài người?" Nhược Khả Phi nghi hoặc, lập tức hiểu được, vài người này sợ phải người đơn giản, nếu Hiên Viên Vân cũng cố ý nhắc tới.

      "Ta hỏi phụ hoàng muốn ba người." Hiên Viên Vân nhắm mắt lại, chậm rãi , "Lý , Vương Triệt, Lý Triệu."

      Mát xa bả vai Hiên Viên Vân tay bé bỗng nhiên dừng lại.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 48: ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây

      "Ta hỏi phụ hoàng muốn ba người." Hiên Viên Vân nhắm mắt lại, chậm rãi , "Lý , Vương Triệt, Lý Triệu."

      Mát xa bả vai Hiên Viên Vân, đôi tay bé bỗng nhiên dừng lại.

      Ba người này? Trong đầu Nhược Khả Phi nháy mắt phản ánh ra tin tức làm cho nàng có chút giật mình. Lý , Thực ấp hai ngàn hộ đầu óc khôn ngoan trầm tĩnh, vốn là Bộ Binh Thượng Thư của kinh thành. Tất cả những vui buồn đều bao giờ biểu lộ, làm cho người ta đoán ra lời và hành động của ta. Vương Triệt là Đại tướng quân, bgay thẳng chính trực, tiếng tăm vang dội khắp nơi, hơn nữa hiểu biết sâu rộng, vẫn khởi xướng lấy nhân trị quốc. Cùng với chính sách cứng rắn của Hoàng Thượng trái ngược nhau. Lý Triệu tính tình cương nghị, có tài cán, nhiều võ nghệ, dũng thiện chiến có nhiều kinh nghiệm cầm binh, từng chỉ thống lĩnh vạn đại quân có thể đem đánh tan mười vạn quân địch. Chỉ là làm người chính trực, khó tránh khỏi đắc tội với người khác.

      Ba người này đều là thực có tài cán hơn người, chỉ là Hoàng Thượng thích lắm. Hoàng Thượng biết chỗ bất phàm của ba người, còn đưa bọn họ cấp cho Hiên Viên Vân, là muốn ám chỉ cái gì?

      Để các con mình "Long tranh hổ đấu", giữ lại đứa tốt nhất?

      Nhược Khả Phi muốn làm mấy vấn đề này, hỏi: "Chúng ta khi nào trở về Hứa thành?"

      "Ba ngày sau." Hiên Viên Vân trầm giọng trả lời.

      "Vâng." Nhược Khả Phi tiếp tục giúp Hiên Viên Vân mát xa bả vai. .

      "Phi nhi..." Thanh Hiên Viên Vân sâu kín vang lên.

      "Dạ?"

      " có gì, chỉ là tự nhiên muốn gọi nàng như vậy." Hiên Viên Vân nhắm hai mắt lại.

      Tất cả, tiếng động.

      Trong Vương phủ tất cả dưới bắt đầu chuẩn bị trở về Hứa thành. Ở ngày thứ ba, Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Vân ở trong phủ nhìn bọn hạ nhân tất bật, nghĩ xem cần mang theo thứ gì.

      "Bẩm Vương gia, Thất vương gia phái người đến quý phủ, , ..." Quản gia nhìn mặt của Hiên Viên Vân càng ngày càng đen, mồm miệng bắt đầu lắp bắp.

      " cái gì?" Hiên Viên Vân khẩu khí lạnh lẽo đâm vào người .

      ": Có thứ muốn tận tay giao cho phu nhân." Quản gia vất vả đem tạp ở trong cổ họng cho hết lời.

      "Hừ!" Sắc mặt Hiên Viên Vân trầm xuống, vẫy tay kiên nhẫn , "Đuổi , ngày mai bổn vương hồi Hứa thành, muốn xem cái gì đó sạch ."

      Nhược Khả Phi chỉ mỉm cười, gì.

      Quản gia sợ hãi đáp ứng, xuống, xoay người lui . Qua lúc quay trở lại cầm trong tay cái hộp gấm.

      "Bẩm Vương gia, cái này ~~" Tim quản gia muốn ngừng đập, sao những vị thượng nhân cao cao tại thượng lại cứ thích làm khó bọn hạ nhân như vậy chứ, vĩnh viễn ko thể hiểu được.

      Hiên Viên Vân nhìn vật trong tay , phen đoạt lấy, phẫn nộ quát: "Cút ra ngoài."

      Quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh đầu, chạy nhanh rời .

      "Là cái gì vậy? Nhìn xem." Nhược Khả Phi thấy Hiên Viên Vân định đem thứ cầm trong tay ném vào trong ao, có chút tò mò.

      Hiên Viên Vân mở hòm ra, hít hơi. Chính tay lấy ra, cư nhiên đưa cái này!

      "Đây là cái gì?" Nhược Khả Phi khó hiểu chỉ vào hòm trong có khối hắc lệnh bài tỏa sáng chói.

      "Đây là Thượng hắc của Thất vương phủ. Người của thấy cái này là như thấy ." Hiên Viên Vân gần như nghiến răng nghiến lợi mà .

      "Đây là làm bằng cái gì? Lạnh lạnh." Nhược Khả Phi đưa tay sờ sờ khối này lệnh bài lớn như vậy trong bàn tay tỏa sắc đen, ở dưới ánh mặt trời, càng tối đen.

      "Đây là làm bằng: Huyền thiết ngàn năm, đời còn nhiều những khối thiết này." Hiên Viên Vân oán hận cầm lấy hướng trong ao. Nhưng....

      "Đợi chút." Bị tay Nhược Khả Phi ngăn lại.

      "Làm gì?" Hiên Viên Vân mặt càng đen, hờn giận quay đầu nhìn Nhược Khả Phi.

      "Có thể tạo ra binh khí?" Nhược Khả Phi cầm lấy lệnh bài hỏi, nàng cũng xem ánh mắt nóng cháy của Diêm Diễm ở phía sau kia vẫn nhìn khối lệnh bài này, ánh mắt kia cùng với ánh mắt nhìn mỹ vị quả ko khác nhau là bao nhiêu.

      "Sao?" Hiên Viên Vân chút hiểu.

      "Có thể, tạo ra ra binh khí sắc bén vô cùng. Giết người thấy máu." Diêm Diễm lần đầu tiên xen mồm.

      "Cho ngươi, rèn thành thanh kiếm." Hiên Viên Vân còn chưa có phản ứng, Nhược Khả Phi đưa tay lấy lệnh bài quăng cho Diêm Diễm. Diêm Diễm nhận được, trong mắt bắn ra ánh sáng.

      "Tạ chủ tử." Dứt lời, chỉ hưu tiếng có bóng người.

      "Ừm, tài nguyên tốt nên lãng phí." Hiên Viên Vân nháy mắt, lôi kéo tay Nhược Khả Phi vào phòng kiểm tra danh sách quản gia đưa tới.

      * huyền: đen, thiết: sắt, huyền thiết: sắt đen, (đái khái là như vậy kĩ hơn mong mọi người google hộ Túc nhé!)

      Giờ phút này Diêm Diễm ở trong tiểu viên đơn sơ của kinh thành, cầm lệnh bài trong tay đưa cho vị lão nhân sắp gần đất xa trời, lão nhân đường lay động, tựa hồ giống như ngay sau đó ngã sấp xuống.

      "Huyền thiết ngàn năm? nên?" Lão nhân sờ sờ lệnh bài trong tay.

      "Chủ tử đưa. Ngày mai phải có." Diêm Diễm ngoan ngoãn trả lời, nhắc lại cầu.

      " ngàn lượng." Lão nhân mặt đổi sắc.

      " Nợ ngươi trước." Diêm Diễm mặt đổi sắc, " chuôi kiếm nhớ khắc thành sợi mì hoành thánh như trước. » » ( hô hô!)

      *thập cẩm: mỳ hoành thánh ( này thích ăn mỳ lắm!^^)

      "Nằm mơ!" Lão nhân giống bị gẫm phải đuôi nhảy dựng lên, "Ngươi đừng vũ nhục nghề nghiệp của ta." (Túc cũng thấy thế! Lãng phí quá đấy DD huynh... thanh bảo kiếm huyền thiết ngàn năm khắc hình mỳ hoành thánh...hô hô...)

      "Thêm ngàn lượng." Diêm Diễm kiên trì, bởi vì cái hình dạng kia ở trong lòng còn hình dạng nào có thể sánh được.

      "Ta thèm! Ngươi còn phải xin cho khất nợ!" Lão nhân hùng hùng hổ hổ, nhưng phản đối nữa, bởi vì đột nhiên có chút hiểu được người trước mắt kiên trì là có nguyên do của .

      "Buổi sáng ngày mai ta tới lấy." Diêm Diễm xong hưu tiếng lại có bóng người.

      Lão nhân hướng xuống hung hăng nhổ ngụm, loạng choạng vào sân bên cạnh có căn gác . Vào căn gác, ông ta đột nhiên như thay đổi thành người khác, ánh mắt sáng ngời có thần, bước chân vững vàng, cánh tay vốn dĩ có những cơ bắp khô quắt đột nhiên no đủ giống như được khôi phục tuổi hai mươi. Thế gian này, thực ít người biết, thiên hạ đệ nhất chú Kiếm Sư ở tại nơi đơn sơ như vậy.

      Lão nhân nhìn lệnh bài trong tay, hồi lâu tâm gợn sóng đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc là loại người nào có thể đem vật quý trọng như vậy đưa cho tiểu tử này đến rèn kiếm? Cái giá này dường như hơi lớn chút .

      Buổi chiều, Hiên Viên Vân bị hoàng hậu gọi vào cung. Nhược Khả Phi cũng thông cảm, con phải xa nhà, làm mẹ là ra suy nghĩ của mình .

      "Chủ tử." Diêm Diễm giống quỷ mị lặng yên tiếng động xuất ở tại sau lưng Nhược Khả Phi. Khả Phi có quay đầu, sớm thành thói quen xuất quỷ nhập thần.

      "Bạch nương, bảo ta chủ tử câu."

      "."

      "Bảo trọng."

      "Ha ha, biết, xuống ." Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới Bạch Hạnh trước khi xuống xe ngựa có hỏi nàng.

      Vì sao lại muốn giúpCửu Vương Gia như thế? Ngươi phải là muốn vị trí cao nhất của nữ nhân kia chứ?

      Vì sao muốn giúp đứa này?

      Vì sao đây? Nhược Khả Phi khóe miệng khởi ý cười. Giúp? muốn cười to.

      Như vậy, ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây? Thanh của Bạch Hạnh tựa hồ vang lên ở bên tai Nhược Khả Phi.

      Bạch Hạnh cuối cùng có được đáp án, chỉ nhìn Nhược Khả Phi thản nhiên cười, cười buồn bã...

      Hắc hắc, ta đến bây giờ còn có viết nữ chủ muốn là cái gì. biết có có người đoán được. Ta thiết nghĩ tính cách Nhược Khả Phi là thực vô tâm phế . (lời tác giả)

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 49: chuyện thú vị



      Sáng sớm ngày thứ tư, Ngũ Vương gia cùng sớm ly khai kinh thành, khởi hành đến đất phong của mình trước. Còn Thất vương gia, cũng chính là đương kim thái tử gia, đương nhiên là lưu lại kinh thành.

      Lại là ngồi xe ngựa bảy ngày. Nhược Khả Phi đột nhiên có chút hoài niệm về điếm lẩu ở Hứa Thành, cảm giác ấm áp khi ăn lẩu nổi lên trong lòng.

      Rốt cục lại nhớ tới Hứa Thành. Giờ phút này ở Hứa thành là đông mạt (cuối đông), vẫn như cũ: Rét lạnh. Nhược Khả Phi khoác áo hồ cừu, đến chân thành xuống xe. Cửa Vương phủ, thân ảnh diễm lệ của Đỗ Vũ nghênh đón lúc nào.

      "Vương gia." Đỗ Vũ nhàng gọi ra tiếng, trong thanh ôn nhu lại dẫn theo chút thản nhiên ai oán cùng ủy khuất, so ra nghe rất vừa tai. bộ dạng điềm đạm đáng , ai thấy đều tâm sinh ý thương tiếc.

      " Ái thiếp trời lạnh, mau vào phòng nghỉ tạm." Hiên Viên Vân thản nhiên , nhưng đem tầm mắt dừng lại ở người nàng khắc. Mà xoay người giúp đỡ Nhược Khả Phi vào vương phủ. ai nhìn đến Đỗ Vũ cúi đầu, đáy mắt lên tia oán độc khắc cốt.

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn nóc nhà cùng tuyết đọng mỏng manh cây, đột nhiên phát , ra ở nơi kinh thành nóng bức, nàng vẫn là thích cái rét lạnh của Hứa Thành. Hứa Thành cư nhiên mang cho nàng cảm giác, gì sánh được. ha ha. Nhược Khả Phi nhàng lắc đầu.

      Trở lại Hứa Thành, Hiên Viên Vân mang về ba người tức là phụ tá. Mỗi ngày, hành trình của đều được an bài chặt chẽ. Buổi sáng ở Lục đại bộ —— công bộ, lễ bộ, hộ bộ, bộ binh, Lại bộ, hình bộ tuần tra làm công việc, buổi chiều cùng hơn mười tên thị vệ tùy tùng tập kỵ xạ. (cưỡi ngựa bắn cung)

      Cho đến muộn về phủ tự nhiên là mệt nằm úp sấp xuống ngủ.

      Mấy ngày nay, Hiên Viên Vân cũng là thành , buổi tối đều cấm dục. Cho Nhược Khả Phi giúp mát xa xong, liền ôm nàng nặng nề ngủ. Đêm khuya, Nhược Khả Phi nhìn đứa be bên gối dưới ánh đèn mờ nhạt, lộ ra nét cười kỳ quái .

      Có lẽ, chú hổ con này dần dần thức tỉnh.

      Hôm nayày, Hiên Viên Vân hiếm khi được thanh nhàn ở nhà, hai người ở trong phòng bình luận về trà, cho đến khi quản gia gõ cửa dồn dập quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này.

      "Vương gia, Ngả lộc hầu cầu kiến." Quản gia ngữ khí có chút gấp.

      Hiên Viên Vân nhíu mi: " biết, gọi ở sau đại sảnh đợi."

      Nhược Khả Phi quay đầu : " Ngả lộc hầu là ai?"

      "Được phụ hoàng sắc phong vào đầu năm mới, nghe cứu tiên hoàng, có công gì, cho nên có trọng dụng, nên vẫn còn tại chức.”” Hiên Viên Vân bình thản . "Nếu cùng nhau xem chút?"

      Nhược Khả Phi mỉm cười lắc đầu, đứng dậy tiễn Hiên Viên Vân ra ngoài cửa, về tới trước bàn.

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi nho , tựa hồ là Tiểu Vũ ở cùng người nào đó tranh chấp.

      "Làm sao vậy?" Nhược Khả Phi lên tiếng.

      "Chủ tử..." Trong thanh Tiểu Vũ có bất mãn cùng cam lòng.

      Nhược Khả Phi đứng lên mở cửa, nhìn gương mặt xinh đẹp của Đỗ Vũ kia, còn có đáy mắt che dấu được khinh thường sâu .

      "Tìm ta có việc?" Nhược Khả Phi thản nhiên cười.

      "Tỷ tỷ, bên ngoài trời lạnh, có thể cho muội muội vào ?" Đỗ Vũ bộ dáng điềm đạm đáng như trước.

      Nhược Khả Phi gì, xoay người vào phòng, Đỗ Vũ theo ở phía sau vào phòng, để ý ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Vũ, đóng cửa lại.

      Trong phòng, chỉ còn lại có hai nữ nhân.

      Nhược Khả Phi lại lần nữa ngồi xuống, nhìn nữ nhân trước mắt chân thành ngồi xuống.

      "Tỷ tỷ, ở kinh thành tốt chứ?" Đỗ Vũ ngữ khí có chút kì quái, tựa hồ có chút ý tứ hàm xúc chỉ gì.

      "Tốt." Nhược Khả Phi đưa khủyu tay dựa bàn, chống cằm, thản nhiên thốt ra hai chữ. (theo tiếng trung "tốt" là hai chữ "hảo hảo")

      Đỗ Vũ mặt trầm xuống, nàng là giả vờsao? Chẳng lẽ nàng biết lần đó hạ độc?

      "Lúc ở kinh thành, tỷ tỷ cảm thấy đồ ăn mỹ vị dị thường?" Đỗ Vũ vẫn rất kỳ quái như trước.

      Nhược Khả Phi nhịn được nhàng nở nụ cười, ra nữ nhân này ở đây cảnh cáo nàng, nàng ta có năng lực lấy tính mạng của nàng sao?

      "Ngươi muốn cái gì đây?" Nhược Khả Phi hưng trí nhìn nữ tử trước mắt .

      "Ta cảnh cáo ngươi, cần quá kiêu ngạo!" Đỗ Vũ thanh đè thấp, lộ ra ngoan, "Ngươi cho rằng mình là gì? Ngươi bất quá chỉ là nha hoàn hạ lưu, vĩnh viễn có cách nào phù chính*, vĩnh viễn! Hoàng hậu nương nương cầu thánh chỉ cho ta, lâu nữa ta chính là Sườn phi!" (từ thiếp lên làm chính thất)

      Dứt lời, mắt Đỗ Vũ mang đầy ý cười, đắc ý nhìn nữ tử trước mắt, muốn nhìn thấy kinh ngạc của nàng, sợ hãi của nàng.

      Nhưng tất cả đều có.

      Nữ tử trước mắt vẫn bộ dạng thản nhiên ý cười như trước, chỉ nhàng : "Vậy sao, phải ? Vậy chúc mừng ngươi a."

      Cảm giác thất bại mãnh liệt dũng mãnh dâng lên. Vì sao, vì sao lại như vậy? Nữ nhân này phải là nên thất thố kêu ra tiếng, hoặc là khóc, hoặc là phẫn nộ sao? Vì sao tại bình tĩnh như thế?

      "Ngày ấy ngươi để cho ta khuất nhục, ta hoàn trả gấp bội!" Đỗ Vũ oán độc cúi đầu .

      Nhược Khả Phi bỗng nhiên cười sáng lạn, nhàng ôn nhu : "Ngươi biết , lời kịch câu này rất nhiều người dùng qua, nhưng mỗi lần lời kịch này mọi người chết thực thảm."

      Đỗ Vũ mặt lập tức liền tái, hung hăng nhìn Nhược Khả Phi, hiểm thốt ra: "Chờ xem."

      Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, thèm nhắc lại, mặt ý cười thản nhiên tưởng tượng vẻ mặt của Đỗ Vũ: "Là hận thể lập tức xông lên đem mặt của nàngcấu xé thành ngàn mảnh. Nhưng lý trí cho nàng ta thể làm như vậy. Chính nàng ta chờ, chờ thánh chỉ xuống phong mình là Sườn phi". Đứng dậy, ra cửa, dùng sức đóng cửa lại phát ra thanh chói tai lớn.

      Nhược Khả Phi mở mắt ra, cầm lấy chén trà bàn, nhàng chuyển vòng vo .

      là. thú vị a.

      "Diêm Diễm." Nhược Khả Phi thở .

      Giây tiếp theo, Diêm Diễm xuất ở sau thân nàng. Có đôi khi Nhược Khả Phi nghĩ, Diêm Diễm có phải là trốn ở nơi nào đó trong phòng ?, Nếu là như vậy, nàng cùng Hiên Viên Vân làm chuyện gì phải đều bị nhìn thấy chứ?

      "Chủ tử, chuyện gì?" Diêm Diễm lạnh giọng hỏi.

      " giang hồ, gần đây có chuyện gì thú vị ?" Nhược Khả Phi hiểu được, nếu muốn biết chuyện giang hồ, tự nhiên chỉ có hỏi Diêm Diễm người xuất thân giang hồ.

      "Chuyện thú vị, chủ tử ám chỉ cái gì?" Diêm Diễm có chút khó hiểu.

      "Chỉ là có thể giết thời gian ." Nhược Khả Phi nằm úp sấp ở bàn, buồn đến chết. Hiên Viên Vân lại luôn luôn bận việc chính , còn lẩu điếm của nàng phát triển thậm chí còn mở thêm vài chi nhánh.

      "Giết thời gian ? Có." Diêm Diễm bỗng nhiên nghĩ tới.

      "Nga?" Nhược Khả Phi ngẩng đầu lên.

      biết, lúc này đây cái chuyện thú vị làm Nhược Khả Phi muốn biết lại có lực ảnh hưởng rất lớn đến sinh mệnh của nàng

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tiểu Túc

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 50: Cái gọi là thú ( : việc, thú : thú vị)

      Cái gì gọi là giang hồ thú ? Nhược Khả Phi có chút tò mò.

      Diêm Diễm cụp mắt, bổ sung: " phải là chỉ có người giang hồ tham gia, thương nhân, quý tộc có quan hệ cũng tham gia, nơi tổ chức cũng là nhân sĩ giang hồ thường tới."

      Chỉ câu, Nhược Khả Phi liền hiểu được, cái gọi là giang hồ thú thể xem cách quang minh chính đại.

      "Khi nào cử hành?" Nhược Khả Phi tò mò .

      "Từ giờ Mẹo trở ." Diêm Diễm nhớ tới người điên này, có chút do dự, "Chủ tử muốn ?"

      "Rất thú vị a." Nhược Khả Phi nghiêng đầu, nở nụ cười, mắt tối đen, sâu thấy đáy.

      Hôm nay, Diêm Diễm mang theo Nhược Khả Phi ra cửa, có Tiểu Vũ, chỉ có hai người lẳng lặng ra. Hai người ngồi xe ngựa đến chỗ ngoài thành, xuống xe, Diêm Diễm ôm Nhược Khả Phi thi triển khinh công cấp tốc rời .

      Trong bóng tối tối ảnh vệ nóng nảy,muốn nhanh chóng đuổi, nhưng làm thế nào cũng đuổi kịp.

      Rất xa, thanh sâu kín thản nhiên phiêu tán ở trong gió: Ở tại chỗ chờ, giờ Dậu quay lại.

      Ảnh vệ giật mình, thở dài, trở lại, ngồi xổm xuống xe ngựa, ngoan ngoãn chờ. tại bọn họ thế nào cũng dám , làm mất dấu của chủ tử, tại chỉ có chờ chủ tử trở về.

      Vừa qua khỏi sườn dôc, sương mù dày đặc tràn ngập, thể nhìn thấy được mặt đất. Diêm Diễm buông Nhược Khả Phi xuống. Ngồi xổm xuống mặt đất nhặt lên đá , vung ngón tay bắn lên .

      "Rầm" tiếng vang, tựa hồ gõ lên mặt của tảng đá, lát sau, hơn mười người bịt mặt ngồi trong cái mộc khuông chậm rãi thả xuống dưới. Diêm Diễm gì, ôm Nhược Khả Phi lên mộc khuông, lát, mộc khuông chậm rãi bay lên, biến mất trong sương mù dày đặc

      (Mộc khuông: Cái sọt bằng gỗ, dùng để kéo người từ dưới lên hay ở xuống những đoạn dốc cao thể lên được.)

      Nhược Khả Phi vươn tay, nhàng sờ sương mù dày đặc trước mắt, cái gì đều bắt được. Cảm giác được mình chầm chậm bay lên. là có chút giống với thang máy.

      Vừa lên đỉnh núi, lập tức có người tiến đến nghênh đón.

      "Di? Diêm vương, lần này ngươi bán người a?" Người ở cửa hướng Diêm Diễm tiếp đón, ánh mắt làm càn đánh giá Nhược Khả Phi. Ánh mắt sai, nữ nhân này, cũng chờ xử tử hoặc bán được, làm sao có thể mang đến nơi này?

      " phải." Diêm Diễm có nhiều lời vô nghĩa, đột vươn tay cầm tay Nhược Khả Phi, nhanh vào. Lôi kéo nàng, liền lại có ai nghĩ đến nàng là hàng hóa. Bởi vì người ở nơi này, có ai lôi kéo tay "hàng hóa" của mình.

      Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn sương mù dày đặc, cánh cửa đen rất nặng, cùng với người gác cửa kỳ quái, xưng hô cùng đáp lời, trong lòng hứng thú nổi lên. Xem ra, lần này đúng là đến được nơi thú vị.

      "Vì sao gọi ngươi là Diêm vương?" Nhược Khả Phi khóe miệng có chút nghiền ngẫm.

      Diêm Diễm trả lời, đây là lần đầu tiên muốn nhắc tới tên hiệu tồn tại này. biết tại sao, chỉ là muốn . Chỉ lôi kéo Nhược Khả Phi tiến vào hành lang hẹp dài mà hắc ám. Hai sườn hành lang có cửa sổ, lạnh như tường đá băng, vách tường thưa thớt vài ngọn đèn.

      Thấy Diêm Diễm trả lời vấn đề này, Nhược Khả Phi cũng miễn cưỡng. Nơi này áp lực khí làm cho người ta hít thở thông, làm cho Nhược Khả Phi nghe thấy được cỗ hương vị quen thuộc. hương vị rữa nát như đến từ địa ngục.

      Hành lang tựa hồ có đoạn cuối, tối tăm, uốn lượn kéo dài.

      lâu sau, trước mắt đột nhiên rộng mở đầy ánh sáng tràn tới.

      Tiếng người ồn ào, phi phàm náo nhiệt.

      giống khu chợ, nhưng lại giống với khu chợ bình thường. Nơi quảng trường hình vuông to như vậy, có rất nhiều người bày hàng ra bán. Rốt cục cũng hiểu được cảm giác phải bình thường, khó trách có hương vị quen thuộc. Nơi này là hắc thị (chợ đen), nơi cái gì cũng có thể đem ra bán. Chỉ cần trả giá bán vừa lòng là mua.

      Nhược Khả Phi quay người, đầu liền thấy cách nàng gần nhất là quầy hàng, nam tử che mặt ngồi ở trước quầy hàng, phía sau là hai cái lồng sắt. Trong lồng sắt là hai người. gian to như vậy xung quanh lại thập phần sáng sủa, nơi nơi đều là đăng (đèn) cùng nến. Nhược Khả Phi tập trung nhìn vào người trong lồng sắt, tâm thần chấn động. nghiệt a, nghiệt. Trong lồng sắt thoạt nhìn chỉ là hai nam tử tuổi mà thôi, nhưng lại xinh đẹp đến có gì so sánh, bộ dáng mị kia cơ hồ mị hoặc đến tận xương tủy, nếu phải hai người tại trần như nhộng, Nhược Khả Phi đúng nghĩ đây là hai tiểu nữ sinh. gian tuy lớn cũng lạnh, thân thể của hai nghiệt kia, đáy mắt tia tức giận, chỉ là bỗng nhiên nhốt ở trong lồng. Nam sủng sao? Đáng tiếc nàng ra được.

      Quầy hàng kế tiếp cũng là lồng sắt, bên trong cửa khóa kín là mang thai sắp lâm bồn, ánh mắt cũng là trống rỗng mà chết lặng. Nga, cư nhiên ở trong này còn có mua bán phụ nữ có thai? Nhưng mà rốt cuộc là bán phụ nữ có thai hay là bán đứa trong bụng đây. Nhớ có người biến thái có ham mê là cùng phụ nữ có thai giao hoan, tối thưởng thức là phụ nữ có thai bị cường X sanh non, nhìn từ bắp đùi “”đẹp”” cách tàn khốc, có thứ biến thái là muốn đem đứa vừa sinh hạ dùng để làm thuốc bổ thân.

      Quả nhiên, nhân tính xấu, thế giới ác nơi nào cũng có a. Trong lòng Nhược Khả Phi khinh thường. Xuống chút nữa nhìn lại, cái gì cũng có bán, ngọc khí, dược liệu, sủng vật, người. Tựa hồ mình muốn gì là có cái đó. Nhược Khả Phi có chút thất vọng, mấy thứ này, nàng cũng sớm gặp qua.

      Diêm Diễm nhận ra đôi mắt của Nhược Khả Phi thản nhiên thất vọng, kéo nàng tận cùng vào bên trong.

      "Đến a, đến a, thiên hạ đệ nhất sát thủ, mua thực có lời a." nam tử diện mạo trẻ tuổi thét to, cầm trong tay gậy gộc gõ xao phía sau lồng sắt. Phía sau lồng sắt là nam tử hôn mê bất tỉnh, Nhược Khả Phi thấy được ra khuôn mặt tuấn tú, cùng với má phải khắc cái chữ thập hình đao ba. Sát thủ cũng có thể bị mua bán như vậy? Nhược Khả Phi tò mò nhìn người trong lồng sắt.

      "Tiểu tử này, xứng đáng." Diêm Diễm tựa hồ nhận ra người trong lồng, khẩu khí mang theo tia vui sướng dễ phát khi người gặp họa.

      "A, Diêm vương, từ khi nào có nữ nhân?" Nam tử diện mạo bình thường gõ phía sau lồng sắt, lại trêu tức nhìn hai người.

      "Ngươi quản cái rắm." Khó mà tưởng tượng Diêm Diễm bề ngoài mang cảm xúc như thế mở miệng cư nhiên lại là lời thô tục.

      Nam tử dường như thèm để ý chút nào, làm càn nhìn Nhược Khả Phi, trong mắt tất cả đều là tìm tòi nghiên cứu.

      "Ta xem ngươi là muốn chết, chờ tỉnh lại ngươi còn chết sao?" Diêm Diễm nhìn người trong lồng sắt, ác liệt lấy gậy gộc trong tay nam tử dùng sức trạc trạc vào đùi người bên trong. là biến thái ngoạn pháp (phương pháp biến thái), đem "tiểu đệ đệ" của người ta đùa như vậy. (túc té ghế bật ngửa rùi!! Hix, Diễm huynh ak huyh chơi ác quá...dù sao ấy cũng là... ôi, túc ko ns nữa, nữa là mất thiêng)

      "Sợ cái gì, lại biết là ta." Nam tử sao cả phen đoạt lấy gậy gộc trong tay Diêm Diễm, kiên nhẫn gõ xao lồng sắt, "Ngươi mua hay ? mua liền biến, ảnh hưởng việc buôn bán của ta."

      "Có người mau chắc ." Diêm Diễm khinh thường xấu xa. Trừ phi là kẻ đó muốn chết, chờ tên biến thái kia tỉnh lại, vật chung quanh còn sống chỉ sợ là có phúc cũng tránh được.

      "Bao nhiêu tiền?" Diêm Diễm vừa mới xong, Nhược Khả Phi cười mở miệng hỏi. Diêm Diễm mặt cứng đờ.

      " quý, chỉ cần trăm lượng bạc." Nam tử tuổi trẻ hắc hắc cười khoát gậy gộc trong tay áo, bộ dáng như xem kịch vui .

      "Quý." Nhược Khả Phi nhìn người trong lồng sắt, còn , " năm lượng bạc."

      ( nam thứ chính hai lên sàn. Mong mọi người ủng hộ cho nhiều)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :