Thư tình - Mộng Nhược Hoa Khê (7 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư tình - Chương 5 + Chương 6:

      Chương 5:


      Sau khi lấy được hình đã chụp ở thành phố S, Lãnh Sương ngồi ở mép giường kéo tay Đường Miểu, khuôn mặt hạnh phúc cùng xem hình với Đường Miểu.

      Đường Miểu còn tìm một tấm bìa nhỏ, rồi dán vé tàu cao tốc và hình bọn họ chụp ở thành phố S lên, rồi nhét vào quyển sổ to.

      “Sương Sương, đây là album của chúng ta. Nó sẽ bảo tồn tất cả ký ức đẹp khi chúng ta bên nhau, hy vọng chúng mình mãi mãi hạnh phúc như bây giờ. Còn em, Sương Sương?”

      Đường Miểu nhàng vuốt ve từng tấm hình, quay đầu hôn lên trán Lãnh Sương, trong giọng đầy niềm hạnh phúc và thỏa mãn.

      “Em cũng vậy!”

      Lãnh Sương dựa sát người Đường Miểu, đặt tay lên ngực Đường Miểu rồi cười khanh khách ngừng.

      “Sao tay lạnh vậy?” Đường Miểu khẩn trương cầm tay Lãnh Sương rồi hà hơi thổi.

      “Ngủ sớm thôi, Miểu, trời lạnh hơn rồi, đêm lạnh lắm đó.” Lãnh Sương cười ngọt ngào, mềm mại nũng nịu.

      “Cũng do Miểu tốt, mau lên giường, rồi đắp kín mền trước, để tìm điều chỉnh máy sưởi.”

      Đường Miểu đóng album hình lại rồi đặt tủ đầu giường, lại vội vàng lấy chăn đắp Lãnh Sương cẩn thận.

      “Ngủ chung nhé, có bên cạnh thì cần mở máy sưởi nữa.”

      Lãnh Sương mở chăn rồi đắp lên người Đường Miểu, ôm chặt eo Đường Miểu, chân quấn quanh, đem Đường Miểu ngã xuống giường.

      “Lưu manh, nữ lưu manh kìa!”

      Đường Miểu cười lớn tiếng, Lãnh Sương nhân cơ hội gối lên tay .

      Cười nô đùa vui vẻ, rồi Đường Miểu tắt đèn ở đầu giường.

      Nửa đêm, Lãnh Sương bị nóng làm tỉnh giấc.

      Nhìn Đường Miểu bên cạnh, quả nhiên lại lộ nửa người ngoài chăn.

      “Tên ngu ngốc này.”Lãnh Sương đau lòng thầm, rồi cẩn thận dịch chăn đắp kín người Đường Miểu, lại cẩn thận dịch góc chăn cho .

      Đường Miểu như có cảm ứng mà nghiêng người qua ôm Lãnh Sương, Lãnh Sương vùi đầu vào cổ Đường Miểu, trong lòng ấm áp.

      Lãnh Sương nhớ tới hai năm trước, buổi sáng sớm tuyết rơi nhiều, trong nhà khách cạnh trường, vừa tỉnh dậy đã thấy Đường Miểu cũng để lộ nửa người ngoải chăn như vậy.

      “Sao cậu đắp chăn? lạnh à?”Trong giọng Lãnh Sương đầy sự kinh ngạc, mới chui ra từ trong chăn, lập tức đã bị khí lạnh làm run người rồi phải chui vào chăn lần nữa.

      “Cậu ngủ… thích cuốn chăn, mình cũng dám kéo qua… sợ cậu bị lạnh. Sương… Sương, cậu yên tâm, tối hôm qua… xảy ra chuyện gì đâu.”Mặt Đường Miểu hơi nóng lên, hai bên trán cũng mơ hồ đổ mồ hôi hột.

      Giây phút đó, trong lòng Lãnh Sương đột nhiên bắt đầu sinh ra loại cảm xúc gọi là cảm động. Mình trăm phương ngàn kế nghĩ cho Bách Vũ Hạo, lại chưa từng có người quan tâm mình như vậy.

      “Sương… Sương, quên Bách Vũ Hạo , làm bạn … của mình… được ? Mình vẫn… luôn thích cậu.”Đường Miểu lắp bắp, lời mạch lạc.

      Nhớ tới đây, Lãnh Sương liền ôm cổ Đường Miểu thật chặt, may mắn, chia tay Bách Vũ Hạo vào tối đó, say rượu ở đầu đường, rồi gặp phải Đường Miểu. tốt quá, sau đêm đó, mình đã giận dỗi nhận lời Đường Miểu. Lần giận dỗi này, sau này lại thành cam tâm tình nguyện và cảm kích.

      “Sương Sương, sao vậy em, mất ngủ à?”Đường Miểu mơ màng tỉnh lại, trong giọng đầy cơn buồn ngủ.

      có mất ngủ, mới vừa mơ thấy tìm mấy em khác, nên tỉnh giấc.”Lãnh Sương vuốt ve sợi tóc mềm mại của Đường Miểu, giọng vui vẻ.

      “Ồ, nhưng bé của ở trong này rồi mà.”Đường Miểu hôn lên môi Lãnh Sương, giọng cưng chiều.

      “Em cũng phải bé con, em già rồi. Tuổi trẻ ơi tuổi trẻ, mày là thèm quay lại.”

      Hơn nửa đêm, Lãnh Sương còn muốn hát hí khúc.

      Đường Miểu nghe vậy thì cười khẽ,“Già gì chứ, da tốt vậy mà. Nếu , lại kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng nữa nhé?”

      Lãnh Sương bạo lực tiêu diệt cánh tay Đường Miểu với qua,“Đàng hoàng chút!”

      Đường Miểu vẫn cười dịu dàng như cũ,“Sương Sương, chúng mình đổi giường to hơn nhé?”

      “Tại sao? Cái này rất lớn rồi mà.”

      “Vậy hơi nhỏ, đủ cho hai người, suýt bị rớt xuống đất mấy lần rồi.”

      “À, phải giường , mà do em dính quá, ngủ ở đâu, em liền lấn tới đó. Dù đổi giường siêu lớn, thì em vẫn dán vào thôi. Nếu , học theo nhà người ta mà trải thảm Ba Tư kín đất nhé? Như vậy dù em cứ lấn sang, thì chúng ta vẫn ngủ tiếp ở dưới đất được. Hơn nữa, khi ngủ dậy, cũng dễ… hiểu rồi đó.”

      Đường Miểu: “…”

      Chương 6:


      Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày cưới cũng càng ngày càng gần.

      Sau khi đặt khách sạn, thì Đường Miểu bắt đầu bận rộn liên lệ công ty cưới hỏi. Mà việc Lãnh Sương cần làm chính là chăm sóc da cho tốt, rồi chờ làm dâu xinh đẹp.

      Nghỉ trưa rảnh rỗi, Lãnh Sương nhìn bài viết, tiêu đề là: Tra nam từng thương tổn bạn, bây giờ hắn sống thế nào?

      Lãnh Sương rơi vào trầm mặc, Bách Vũ Hạo là tra nam ư? Chẳng lẽ đúng à? ra cũng chỉ coi mình là ván cầu để đến gần “bạn thân” của mình thôi.

      bạn mạng trả lời như tiếng lòng Lãnh Sương: sống tốt, mình sẽ khổ sở; sống tốt, mình cũng sẽ khổ sở.

      Lãnh Sương thà gặp Bách Vũ Hạo, như vậy còn có thể giữ lại chút ký ức tốt đẹp để nhớ lại. Có lẽ nếu giống các dâu sắp kết hôn khác, thì sẽ gọi điện thoại cho người mình từng thầm mến, rồi cho biết, mình từng thích cậu. Như vậy, tuy thanh xuân của mình sẽ hơi nuối tiếc vì đã thổ lộ đúng lúc, nhưng đến khi hồi tưởng lại, thì còn giữ lại chút hạnh phúc ưu thương.

      Lãnh Sương thoát bài viết này, rồi gửi tin ngắn cho Đường Miểu.

      Đường Miểu, cảm ơn .

      ra Lãnh Sương còn muốn rất nhiều, cám ơn vẫn luôn bên em, cám ơn luôn thương em như bảo bối. Để em biết, ra thế giới này, em phải hèn mọn như cỏ rác, mà ở trong lòng người , em lại quan trọng đến vậy.

      Đường Miểu nhận được tin ngắn, lập tức gọi qua.

      “Sương Sương, sao vậy em? Sao gửi tin gì lạ thế?”

      Lãnh Sương cười dịu dàng,“ có gì, muốn hỏi tối nay muốn uống canh gì? Canh gà hay canh xương nè?”

      Đường Miểu lập tức cười ngốc,“Thích hết, chỉ cần Sương Sương nấu thì thích hết.”

      Buổi tối Đường Miểu về đến nhà, nồi canh sôi sùng sục sùng sục nóng hổi toả mùi thơm, rồi thấy Lãnh Sương mặc tạp dề hoa bận rộn trong bếp. Trong lòng Đường Miểu, vào giờ khắc này ấm áp đến sắp chảy ra.

      Lãnh Sương cắt gừng, quay đầu lại thấy Đường Miểu, thì cúi đầu cười khẽ,“Về rồi à, mau rửa tay , canh sắp được rồi nè.”

      Đường Miểu tiến lên ôm Lãnh Sương như ngày thường, mà để tay sau lưng, rồi nhìn Lãnh Sương cười khúc khích.

      Lãnh Sương tò mò nhìn,“ để tay ở sau lưng làm gì? … A! Mùi hoa Bách Hợp, thơm quá à!”

      Trong phòng bếp sực nức mùi canh xương, nhưng trong khí lại hơi nhàn nhạt mùi hoa Bách Hợp nhẹ nhàng tươi mát.

      Đường Miểu lấy Bách Hợp từ sau lưng ra, rồi đưa tới trước mặt Lãnh Sương,“Thích ? Sương Sương.”

      Lãnh Sương nhìn Bách Hợp mình thích nhất, rồi cười tươi như hoa, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo,“Có thể ở phòng bếp , chẳng có sáng ý gì hết?”

      Đường Miểu ngây ngô sờ gáy, rồi duỗi chân dài, lên, cúi người ôm lấy Lãnh Sương, “YOHO”, rồi sải bước tới phòng khách.

      “Á!”Trong chớp mắt bị ôm lấy, Lãnh Sương sợ hãi kêu lên.

      Đường Miểu cười ha ha, ôm Lãnh Sương xoay tròn trong phòng khách. Lãnh Sương cầm hoa Bách Hợp, quàng cổ Đường Miểu rồi cười khanh khách vui vẻ.

      Đường Miểu đặt Lãnh Sương xuống ghế sofa, rồi đột nhiên xấu hổ.

      Lãnh Sương ngồi ở bên hoài nghi nhìn Đường Miểu, biết sao lại đột nhiên hồi hộp nhỉ, bởi vì khi Đường Miểu hồi hộp thì rất xấu hổ.

      sao vậy? Có chuyện gì muốn với em hả? … Em xem canh được chưa.”

      Đường Miểu vẫn lời nào, nhưng giây phút Lãnh Sương đứng dậy, thì vội vàng kéo lại, rồi móc hộp nhỏ từ trong túi ra đưa tới trước mặt Lãnh Sương.

      Lãnh Sương nhận lấy rồi mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

      “Sương Sương, kim cương… hơi bé, … sợ em thích.”Đường Miểu nở nụ cười xấu hổ nhìn Lãnh Sương, như chàng thiếu niên ngây ngô khờ dại.

      Như lại nhớ tới sáng sớm mùa đông kia, trong lòng Lãnh Sương xúc động trào dâng.

      phải đã chuẩn bị ba thỏi vàng à? Ở thành phố S cũng đã mua nhiều đồ trang sức đeo tay rồi mà, sao lại mua nhẫn nữa?”

      Đường Miểu cười lời nào, chỉ cầm nhẫn rồi cẩn thận đeo cho Lãnh Sương, rộng chặt, vừa vặn.

      Lãnh Sương cũng chuyện, chỉ thừa dịp Đường Miểu chú ý, chợt hôn lên má Đường Miểu, rồi xoay người chạy vào phòng bếp, giữa hơi nóng mù mịt, khiến tầm mắt mơ hồ.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư tình - Chương 7: Kết thúc ngọt ngào

      Thiệp mời được in xong, Đường Miểu với Lãnh Sương cùng nhau mời mấy người bạn thân ngày thường hay qua lại, cũng có rêu rao ầm ĩ gì.

      Ngày hôm đó, Lãnh Sương dựa ghế nệm êm, mới vừa cầm sách và gối đầu lên, thì di động vang lên. Là số lạ, Lãnh Sương để ý tới. Lần đầu nghe, lần thứ hai lại vang lên.

      Lãnh Sương ấn phím trả lời, “Alo, xin chào.”

      Bên kia điện thoại lại im lặng.

      lẽ cúp rồi? Lãnh Sương nhìn màn hình di động, vẫn trong cuộc gọi.

      “Xin chào, xin hỏi ai vậy? …”

      Lãnh Sương nghi ngờ nhíu mày lại, vừa muốn cúp điện thoại, thì nghe thấy giọng nói mơ hồ mà quen thuộc.

      “Lãnh Sương, là .”

      Bách Vũ Hạo nhìn cảnh nhà ba người vui vẻ hòa thuận đường, hai năm mệt mỏi, muốn một tổ ấm quá.

      Lãnh Sương lười biếng nằm nghiêng ghế, nghe tiếng liền đặt sách xuống, chỉ ôm gối ôm vào lòng, rồi ngồi dậy.

      “À, Bách Vũ Hạo, lâu gặp.”

      “Lãnh Sương, em còn nhớ ?!”

      “Ha ha, biết gọi tới có chuyện gì ?”

      Nếu đổi lại là trước kia, Bách Vũ Hạo chịu chuyện với Lãnh Sương như vậy, thì Lãnh Sương chắc chắn sẽ mừng rỡ. Nhưng là tại, Lãnh Sương lại chỉ thấy phiền.

      “Chỉ muốn hỏi thăm em, em khỏe chứ? … Nếu như được… thì chúng ta quen lại… là quen để kết hôn! Em… có chịu ?”

      Bách Vũ Hạo mệt mỏi, mệt mỏi. Trước kia chán Lãnh Sương, nhưng bây giờ mới biết, ra chỉ có Lãnh Sương mới lòng với mình. Bách Vũ Hạo mệt mỏi, cũng muốn kết hôn, muốn quay đầu lấy người lòng với mình rồi sống qua ngày.

      Lãnh Sương nhíu chặt chân mày, nếu sống tốt, mình sẽ khổ sở; nếu sống tốt, mình cũng sẽ khổ sở. Nhưng nếu thế này, thì chỉ thấy ghê tởm.

      “Nếu đã biết số của tôi, thì chẳng lẽ biết tôi sắp kết hôn rồi? Hay ngài đây cảm thấy mị lực của mình quá lớn?” Lãnh Sương cười lạnh.

      Mặt Bách Vũ Hạo như bị phỏng, cũng biết Lãnh Sương còn có mặt chua ngoa như vậy, “ biết số của em thì vội vàng gọi qua ngay. Em sắp kết hôn à? Chúc mừng nhé.”

      Trong mắt Lãnh Sương đầy sự giễu cợt, vội cúp điện thoại. Vội vàng? Vội quá nhỉ, vội quá ấy!

      cần phải gì với người xa lạ. Căn bản là mình biết nhìn người, hồi đó mắt bị mù!

      Lãnh Sương áo não úp sách vào mặt, tờ giấy viết thư kẹp trong cuốn sách nhẹ nhàng rơi xuống đất.

      Đợi cơn tức trong lòng dần tiêu tan, thì Lãnh Sương cầm sách tay, tiếp tục hoạt động nhàn tản lúc trước vẫn chưa xong, lại thấy giấy viết thư rơi dưới chân.

      Giấy viết thư màu tím nhạt đắm mình trong cái nắng ngày thu, thanh nhã tươi mát, khóe miệng Lãnh Sương nở nụ cười vui vẻ, rồi nhàng nhặt lên.

      Ngày mưa phùn tung bay trong gió, nhớ em.

      Ngày ánh mặt trời rực rỡ, nhớ đến em.

      Sương Sương, em luôn quá để tâm người khác, mà lại để ý tới , em có biết luôn nhớ thương em ?

      Sương Sương, mỗi lần tặng em món quà nhỏ, em cười rất vui vẻ rất thỏa mãn, em có biết em đến mức nào ?

      chỉ trách bản thân, thể tặng cho em mọi thứ tốt nhất.

      Sương Sương, cám ơn em, cám ơn em đã chấp nhận ; cám ơn em nguyện ý sống cuộc sống cơm canh đạm bạc tầm thường vô vị với ; cám ơn em, đã cho ngôi nhà ấm áp.

      Cả đời nhất Sương Sương.

      Đây là thư tình à? Khóe miệng Lãnh Sương nở nụ cười lớn hơn.

      “Sương Sương, về, em xem mang cái gì về nè?”

      Đường Miểu cầm Cua Đồng Lãnh Sương thích ăn nhất từ phòng khách sang phòng bếp, cất kỹ Cua Đồng, rồi từ phòng bếp chạy đến phòng ngủ, cũng thấy Lãnh Sương đâu.

      “Chẳng lẽ ở nhà?” Đường Miểu nghi ngờ sờ gáy, giọng thầm.

      Lãnh Sương ngừng thở ôm ̉ Đường Miểu từ đằng sau, rồi cười khanh khách, “Đoán xem em là ai?”

      phải muốn che mắt Đường Miểu, mà là Đường Miểu cao quá, với tới.

      “Ơ, để đoán bé từ đâu ra là ai nè! Là bạn nhỏ đáng Sương Sương à?” Đường Miểu phối hợp với Lãnh Sương, cười trêu đùa.

      “Ha ha, Đường Miểu, em đã phát ra bí mật của !” Lãnh Sương cười chạy đến trước người Đường Miểu, rồi lắc cánh tay .

      “Bí mật gì nè?” Đường Miểu mỉm cười hạnh phúc.

      “Ngày mưa phùn tung bay trong gió, nhớ em. Ngày ánh mặt trời rực rỡ, nhớ đến em.”

      Lãnh Sương cười đắc ý, khuôn mặt Đường Miểu đỏ bừng, xấu hổ đứng tại chỗ.

      “He he, nhóc con, bày đặt ngại à.”

      Lãnh Sương kiễng chân, hôn cằm Đường Miểu.

      Đường Miểu dùng tay ôm Lãnh Sương, bên tai đỏ bừng, “Sao em lại thấy? Đây là lần đầu tiên viết thư tình cho con gái, biết mình viết tốt, còn tính tham khảo hai bài thơ nước ngoài rồi mấy ngày nữa mới đưa cho em…”

      Lãnh Sương nhéo tai Đường Miểu, hùng hổ, “Vậy còn muốn viết cho mấy người nữa, sau đó càng viết càng tiện tay hả?”

      “Cứu mạng, mưu sát chồng, có Sương Sương đại nhân ở đây, tiểu nhân nào dám chứ.”

      Đường Miểu la “đau tim xé phổi”, tiện thể học mấy trò xin tha của con nít, “ chút, chị Sương Sương chút, đau, á, đau…”

      Lãnh Sương thả tay, rồi quàng cổ Đường Miểu, dịu dàng nhìn , trong lòng ngọt ngào như mật, “Đây là lần đầu tiên em nhận được thư tình, cũng là bức thư tình đẹp nhất trong đời em. Đồ ngốc, cả đời này có bên em, thật hạnh phúc.”

      Trong lòng Đường Miểu như dòng điện chạy qua, vừa rung động vừa nhẹ nhàng.

      Chiều hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, ánh chiều tà lẳng lặng chiếu rọi đôi tình nhân nồng tình nhìn nhau trong phòng khách. Năm tháng, yên bình lại tốt đẹp.

      THE END

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :