1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thư Ký Tình Yêu - Mạc Nhan (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9

      Người đàn ông mà Âu tỷ giới thiệu, quả nhiên điều kiện rất tốt.

      Tuy rằng trước đó xem qua ảnh chụp, nhưng ảnh và người có chút chênh lệch, hơn nữa sau khi chuyện với nhau, đối tượng thân cận của so với ảnh chụp càng thêm thu hút.

      so với ảnh chụp càng đẹp hơn.” Khương Tự Đạt điềm đạm mỉm cười , tuy là khen ngợi, nhưng lại tuyệt ngả ngớn, ngữ khi rất chân thành làm cho người ta khỏi đỏ mặt.

      “Cám ơn.”

      Lạc Tiểu Huân thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này điều kiện tốt chê vào đâu được, là tiến sĩ kinh tế từ Mỹ trở về, gia thế bối cảnh đều tốt, có phong thái của quý ông, ăn lại phù hợp, đàn ông như vậy, thực dễ dàng làm cho phụ nữ có thiện cảm.

      Nhưng mà, nhất định thể làm cho đối phương có thiện cảm, chuẩn bị tốt để lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, để cho ta chủ động cự tuyệt mình.

      Như thế, phải gánh vác trách nhiệm cự tuyệt đối phương, cũng có cái để với Âu tỷ.

      “Tôi chỉ là có kỹ thuật trang điểm tốt thôi, tẩy trang , nhìn thấy da mặt tôi rất xanh xao, tôi trước khi trang điểm với sau khi trang điểm kỳ khác biệt rất nhiều.”

      rất khiêm tốn, tôi nhìn ra có trang điểm đâu.”

      Ai, sớm biết vậy hôm nay trang điểm đậm đến dọa người.

      Ngày thường, chỉ cần là đối mặt với người lạ, bộ ứng đối thân thiết cùng với chiêu bài tươi cười của , đủ để xã giao, mà cử chỉ ôn hòa lịch cùng với khí chất uyển chuyển hàm súc của , luôn khiến cho người ta có ấn tượng tốt.

      Bất quá hôm nay quyết định phải làm ngược lại.

      muốn ăn gì ?”

      cầm thực đơn lên xem, cố ý kinh hô: “Oa, đắt đấy, đây là ăn cơm hay là cướp tiền a.”

      cười : “Đầu bếp của nhà hàng này rất nổi tiếng, nguyên liệu dùng để nấu ăn cũng rất cao cấp, cho nên giá có cao chút, muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời.”

      cố ý giả bộ vẻ mặt chiếm tiện nghi: “ sao ?”

      gật đầu. “Muốn ăn gì, tha hồ chọn.”

      “Kia làm sao có thể biết xấu hổ chứ, bất quá như vậy, tôi mà cự tuyệt rất nể mặt rồi.”

      Thích tha hồ chọn phải , được!

      chọn, là gấp hai lần người bình thường, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương.

      Đây là nhà hàng cao cấp, đến phục vụ cơm cũng rất cao cấp, thục nữ lúc thân cận, gọi nhiều đồ ăn, cũng ăn như hổ đói.

      chẳng những lần chọn liền vài món, mà còn hùng hổ ăn thịt, hùng hổ uống rượu, tuyệt kiêng dè bày ra bộ dáng tham ăn trước mặt , cách ăn này quả nhiên làm cho đối phương nhìn đến trợn mắt há mồm.

      “Ợ, ăn ngon no quá.” thỏa mãn vỗ vỗ bụng, còn quên lấy tăm xỉa răng.

      A, dọa tới ? bữa cơm này, người đàn ông này chắc hẳn đem số điểm của trừ hết phân nửa rồi.

      Khương Tự Đạt suy nghĩ sâu xa nhìn : “ nhìn qua rất thanh tú, cá tính lại tựa hồ như phải như vậy ?”

      nhún nhún vai. “Đại khái vậy, kỳ thực tôi rất cẩu thả.” cố ý muốn trưng ra vẻ mặt thô lỗ trước mặt , để cho hiểu được, tuyệt đối thanh tú, muốn tìm tiểu thư khuê các ư, thỉnh tìm người khác .

      “Âu tỷ rất đặc biệt, là loại tôi thích, ngay từ đầu tôi vốn tin, nhưng mà sau khi chuyện với xong, tôi phát chị ấy rất đúng.”

      Gì ?

      “Làm sao có thể, tôi kỳ chuyện rất thẳng thắn, chút cũng quyến rũ.”

      “Tôi lại cảm thấy thẳng thắn của đáng .”

      Hả >

      “Vốn tôi còn lo buổi thân cận ngày hôm nay rất khó chịu, thể tưởng tượng được rằng chuyện với lại có thể nhàng thoải mái đến như vậy.”

      Thoái mái? phải chứ.

      “Tôi kỳ dễ ở chung, đừng để bề ngoài của tôi lừa gạt.”

      lắc đầu: “Tôi nhìn ra, tuyệt đối làm ra vẻ, hảo sảng, lại thẳng thắn, cũng để ý đến ánh nhìn của người khác, tôi rất thích như vậy.”

      Hả hả hả ?

      trừng to mắt, giống như nghe thấy bằng tiếng của người ngoài hành tinh nào đó, phải thích loại tiểu thư khuê các, có khí chất sao ?

      Khương Tự Đạt kéo kéo nới lỏng caravat cổ áo, còn đem tay áo xắn lên., còn nở nụ cười kem đánh răng của người da đen với .

      “Sớm biết cần phải gò bó như vậy, tôi chẳng phải giả bộ vất vả như thế làm gì.” trực tiếp lấy tay cầm lấy miếng thịt dê, há mồm cắn to.

      “Ăn cơm, phải mở miệng to ra ăn mới ngon, có đúng ?” Ý tứ chính là, kỳ cũng chẳng phải loại người tao nhã nho nhã cái gì, mà là kẻ thô kệch, trước mặt , rốt cục cũng phải làm bộ.

      ngây ngốc nhìn , đột nhiên ý thức được ổn, ánh mắt người đàn ông này nhìn , lại tăng thêm chút nhiệt tình.

      “Tôi chỉ thô lỗ, lại còn rất lơ mơ, nếu nghĩ tôi rất tốt, phải hổi hận.”

      Lời của , làm cho Khương Tự Đạt bật cười thành tiếng, trái lại còn dùng ánh mắt thú vị mới mẻ nhìn chằm chằm. ” Sảng khoái, tôi rất thích chuyện với quanh co lòng vòng rất đặc biệt, tôi tin rằng chúng ta nhất định rất phù hợp.”

      Có lầm hay a! Trăm ngàn cần phóng điện với , dọa đến mất !

      Nhìn con người kiểu mẫu như vậy, chuyện nhã nhặn mềm mại, cậu nệ có lễ, vốn tưởng rằng người như thế là thích con ngoan ngoãn, cho nên mới cố ý biểu thô lỗ, câu nệ tiểu tiết, thể ngờ rằng đây cũng phải con người của ?!

      cúi mắt, tránh khỏi ánh mắt nhiệt tình của , nghĩ xem làm thế nào để tống cổ bây giờ, ngờ bàn tay to úp lên tay , làm cho kinh ngạc ngẩng đầu.

      “Có lẽ em cảm thấy đường đột, nhưng hãy tin tôi, tôi rất ít đưa ra thỉnh cầu với người khác nhanh như vậy, tôi hy vọng có thể kết giao với em, tôi thích, chính những câu nệ tính tình thẳng thắn giống như em.”

      được đâu.” vội vã lắc đầu, giống như nóng lòng muốn thu hồi lại bàn tay bị cầm chặt.

      “Em thích tôi ?”

      phải, mà là —-”

      chán ghét tôi là tốt rồi, tôi khiến em hiểu con người tôi, rất nhanh thích tôi.” lại nở nụ cười kem đánh răng của người da đen, nụ cười vừa hồn nhiên chói mắt lại tự tin.

      Nguyên bản là hy vọng nhà trai cự tuyệt, nhưng tình lại phát triên đến thế này, thể tàn nhẫn mà cự tuyệt .

      “Khương tiên sinh.”

      “Gọi tôi Tự Đạt.”

      hít sâu hơi, nghiêm mặt : “Khương tiên sinh, tôi phải với , tôi —-” tầm mắt lơ đãng nhìn thấy bóng người quen thuộc, làm cho thần sắc đại biến, còn chưa xong, liền theo phản xạ trốn dưới bàn.

      Gặp quỷ!

      Cả người Lạc Tiểu Huân ở trong trạng thái kinh hoàng, sở dĩ hành động khác thường như vậy, là vì bị thân ảnh quen thuộc dọa đến —–

      Suất Vũ Sâm đứng ở hướng 10 giờ, sợ tới mức tim muốn bắn ra ngoài, làm sao có thể chết cách tử tế đây cũng đến chỗ này ăn cơm?

      Tuy đêm lắm có ngày gặp mà, nhưng mà mới đêm có lần nha, nếu như bị bắt được cùng với người đàn ông khác thân cận, với tính tình của , khẳng định cực kỳ phẫn nộ, cho dù cố ý, nhưng nhất định phi thường phi thường để ý, biết mà.

      “Em làm gì vậy ?”

      Khương Tự Đạt cúi thắt lưng, vẻ mặt kinh dị nhìn núp dưới bàn.

      từ trong kinh hoàng hoàn hồn lại, đúng rồi, còn phải giải quyết củ khoai lang nóng bỏng tay này nữa!

      “Tôi tìm đồ.”

      “Tìm đồ? “

      “Đúng vậy, tôi tìm thứ đồ tôi đánh rơi.” làm bộ bận rộn quỳ rạp mặt đất tìm kiếm.

      “Em làm rơi cái gì ? Tôi tìm giúp em.”

      , cần, cứ ngồi , đừng khiến người khác chú ý, nhanh lên.” khẩn trương , vội vã muốn đẩy Khương Tự Đạt chui dưới bàn trở về, mắt nhìn chăm chú. lại hít hơi , bởi vì nhìn thấy Suất Vũ Sâm quay mặt về hướng bọn họ, hiển nhiên là bị khác thường chỗ bọn họ thu hút chú ý, hại cánh tay vốn đẩy Khương Tự Đạt ra lại vội vàng kéo trở về, giống như tấm bình phong che khuất chính mình.

      Động tác này của , ngược lại khiến hai người xích đến khá gần, hơi thở như hoa lan thanh khiết thổi mặt , làm nhất thời tâm hồn xao động, nhịn được thơm lên cái miệng nhắn mềm mại của cái.

      che miệng lại, mở to mắt trừng .

      Mới cẩn thận chút, để hôn trộm rồi, vừa sợ lại hoảng, gấp đến độ muốn giậm chân.

      , làm sao có thể ——
      “Thực xin lỗi, tôi kìm lòng được.”

      biết người đàn ông này hiểu lầm, nghĩ rằng cố ý làm như vậy với , lại biết nên giải thích với thế nào, bây giờ quan trọng nhất, chính là nhất định thể để Suất Vũ Sâm nhìn thấy .

      “Cầu xin trở về chỗ ngồi trước được ? Xin đấy.”

      mở miệng cầu , nào có thể đồng ý, vì thế ngồi trở lại ghế.

      đáng , lần đầu tiên gặp được thú vị như vậy, hoàn toàn khác với những gặp trước đây, mảy may hiếm lạ trước bối cảnh gia thế của .

      “Tự Đạt.”

      Khương Tự Đạt sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy đối phương, kinh hỉ : “Hắc, Vũ Sâm.”

      Hai người nhìn thấy đối phương, đều vui vẻ bắt tay nhau, ngờ ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.

      “Khéo như vậy, cậu cũng tới đây ?”

      “Vừa tan họp xong, tôi đưa khách hàng tới đây dùng cơm, cậu sao?”

      “Tôi thân cận .”

      Suất Vũ Sâm nhướn mi: “Cậu đến công ty mà tôi giới thiệu ?”

      Khương Tự Đạt gật đầu. “Vốn là tôi chỉ định thử lần, muốn coi xem thân cận có cảm giác như thế nào, hơn nữa Âu tỷ lại là bạn bè với cậu, cho nên tôi mới để chị ấy sắp xếp cuộc hẹn lần này.”

      Suất Vũ Sâm tò mò nhìn xung quanh: “Nữ nhân vật chính của cậu đâu ?”

      “Để tôi giới thiệu với cậu chút.” Khương Tự Đạy cúi người xuống, muốn mời nữ nhân vật chính dưới bàn ra gặp người, nhưng dưới bàn có lấy bòng người, khỏi ngẩn ngơ.

      nghi hoặc nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của , thấy như vậy, Suất Vũ Sâm khỏi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy ?”

      ấy vừa rồi ràng còn ở dưới bàn, làm sao nhoáng cái thấy người đâu rồi?”

      “Dưới bàn ?”

      “Ừ, ấy ấy làm rớt thứ gì đó, liền chui vào dưới bàn tìm.” Nghĩ đến đó, Khương Tự Đạt nhịn được cười : “Thực đáng , thẳng thắng, hoàn toàn điệu bộ, đúng là kiểu tôi thích…Bất quá kỳ , ấy rốt cuộc chạy đâu nhỉ ?”

      Suất Vũ Sâm cùng tìm xung quanh, khóe mắt lơ đãng quét đến môt bóng người, gấp rút bước về phía cửa, bóng lưng kia làm cho người ta cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chỉ nhoáng cái, liền biến mất tăm.

      “Chắc ấy toilet, chờ ấy về, tôi lại giới thiệu để hai người quen biết.”

      Suất Vũ Sâm gật đầu, còn phải tiếp đón khách hàng nước ngoài, cũng thể tán gẫu nhiều quá, trước khi trở lại chỗ ngồi của mình, bóng dáng quen thuộc hồi nãy lại lên trong đầu , nhịn được quay đầu hỏi câu.

      “Đối tượng thân cận của cậu tên là gì ?”

      Khương Tự Đạt mỉm cười : “ ấy tên là Lạc Tiểu Huân.”

      ☆☆☆ ☆☆☆

      “Em muốn từ chối?”

      Vẻ mặt Âu tỷ ngoài ý muốn mà nhìn Lạc Tiểu Huân.

      “Vâng ạ.” Lạc Tiểu Huân áy náy gật đầu,

      Sau buổi thân cận ngoài ý muốn ngu dốt mà mạo hiểm phát sinh ngày hôm qua, Lạc Tiểu Huân hối hận về hành vi của chính mình mãi thôi. từng tổ chức biết bao nhiêu những buổi giao lưu thân cận, mỗi buổi hẹn hò, đều an bài rất cẩn thận tỉ mỉ, tia sơ hở, ngờ đến khi mình trở thành nữ nhân vật chính lại sai lầm chồng chất.

      Lúc đó, cơ hồ như cúi người bò ra, chật vật vội vàng chuồn ra khỏi nhà ăn, vốn là bữa ăn thân cận tốt đẹp, lại bị khiến cho mạo hiểm chồng chất.

      Đánh chết cũng ngờ được Vũ Sâm và Khương Tự Đạt là chỗ quen biết, dọa cho mất hồn mất vía.

      May mà chạy được nhanh, để cho Suất Vũ Sâm thấy mình, bằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy sạch.

      Vốn hy vọng dùng phương thức khéo léo nhất, thúc đẩy đối phương cự tuyệt , nay xem ra, phải giải quyết dứt khoát việc này mới được, cho nên sáng thứ Hai vừa bước vào công ty, đến với Âu tỷ ý của mình, tuy rằng thấy có lỗi, nhưng quyết định đành phải phụ lòng tốt của Âu tỷ thôi.

      “Điều kiện của Khương tiên sinh phi thường tốt đấy.”

      “Em biết, nhưng là…”

      Âu tỷ cực kỳ kinh ngạc. “Chị còn tưởng các em gọi điện cho nhau cơ, ngờ được chị sai lầm rồi.”

      Lạc Tiếu Huân nhịn được cúi người chín mươi độ trước Âu tỷ, áy náy : “Thực xin lỗi, Âu tỷ, em thực rất có lỗi.”

      “Ai nha, chị có ý trách em đâu, chuyện tình cảm ấy mà, quan trọng là duyên phận, có ai phải xin lỗi ai hết.”

      phải, ra là ——” quyết định khai báo hết với Âu tỷ, nếu rất át náy, cho nên đem nguyên nhân từ đầu đến đuôi cho chị ấy.

      Đương nhiên, sớm đoán được Âu tỷ nhất định rất kinh ngạc, nhìn ánh mắt chị ấy mở còn to hơn mắt cá vàng biết.

      “Em có bạn trai rồi ?”

      xin lỗi, em nên cho chị sớm hơn mới đúng.”

      “Đây là chuyện tốt mà, nếu chị mà biết sớm hơn, bao đồng mà sắp xếp thân cận giúp em, em nhất định là ngại từ chối nên mới gì đúng ?”

      “Bởi vì em cũng ra sớm chút, mà Âu tỷ lại vì em mà sắp xếp hết rồi, cho nên…”

      “Thế có làm sao, sắp xếp rồi cũng có thể hủy bỏ mà, trái lại là chị mang đến phiền não cho em, chẳng hiểu gì mà tự mình lại đem áp lực nhân tình đặt người em mà cùng biết.”

      “Âu tỷ là muốn tốt cho em.”

      “Ha ha, có bạn trai là chuyện tốt nha, chị còn lo chuyện hối hôn tạo thành bóng ma với em, mới nhiều chuyện định giúp em sắp xếp, em có bạn tria, chị vui thay cho em đấy.”

      “Thực ra ….” ngượng ngùng, đem bí mật cuối cùng vụng trộm cho Âu tỷ, quả nhiên nhìn thấy khiếp sợ của chị.

      “Suất Vũ Sâm ? sao ?”

      “Thực xin lỗi, em phải cố ý muốn giấu chị, chỉ là vừa mới kết giao, vẫn chưa ổn định, cho nên mới , xin hãy tha thứ cho em.” áy náy dám ngẩng đầu, cả người sắp cúi đến sàn nhà rồi.

      Âu tỷ kinh ngạc lúc lâu, cuối cùng thở dài, bật cười lắc đầu. “Chị trách em, chỉ là chị nghĩ tới, ra Suất Vũ Sâm thích em nha! Tên kia, chị còn tưởng nó chẳng gặp được người con nào nó thích đâu, nếu sớm biết em là kiểu nó thích, chị tác hợp hai đứa sớm chút.”

      “Âu tỷ trách em?”

      “Làm saoc ó thể, chị đây rất vui nha.” Âu tỷ nhướn mày, “Nhưng mà chị chỉ thấy tên kia quá tiện nghi, dám đoạt mất nhân viên chị coi trọng nhất.”

      “Âu tỷ…” nhịn được đỏ mặt.

      Âu tỷ cười : “Chị hiểu mà, ra là thế nha, ha ha, chị rất là vui, tên Suất Vũ Sâm kia điều kiện cực kỳ tốt, so với Tự Đạt cũng chẳng kém đâu, đứng lập trường của bạn bè, có thế có người con chinh phục được nó, chị mừng còn kịp, cái này chứng tó ngân hàng tương thân này của chị chẳng những mạnh, ngay cả cấp dưới đắc lực của chị cũng là vạn người mê.”

      “Âu tỷ đừng giễu cợt em, em đâu có tốt như vậy .”

      Đem những lời trong lòng ra miệng xong, cuối cùng cũng được thở phào nhõm, may mắn, Âu tỷ chẳng những trách , trái lại còn tán thành, bởi vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, lập tức lại áy náy giương mắt.

      “Về phía Khương tiên sinh….”

      “Yên tâm, chị giúp em từ chối, duyên phận vốn thể cưỡng cầu được, theo đuổi hạnh phúc, là việc thể để bất cứ cái gì cho dù là thông cảm xem vào, thừa dịp bây giờ còn kịp, muốn chém phải hành quyết ngay lập tức, mới chậm trễ người ta. May mà em ra, nếu bởi vì ngượng ngùng hay áy náy mà tiếp tục kéo dài nữa, đấy mới là có lỗi với người ta.”

      “Cám ơn Âu tỷ, về sau em tái phạm nữa.”

      “Muốn cám ơn chị rất đơn giản, mời chị uống rượu mừng là được.” Âu tỷ bỡn cợt .

      Hai má của nóng lên, thập phần ngượng ngùng: “Đâu nhanh như vậy được ạ, chúng em mới quen nhau có hai tháng mà thôi.”

      “Nhưng chị cực kỳ các em cực kỳ xứng đôi nha. Suất Vũ Sâm là đối tượng đáng để nắm chắc, phải cố lên nha.” Âu tỷ cầm tay , giống như người chị, lộ ra vẻ mặt thương, làm cho gật đầu cảm kích.

      “Em , Âu tỷ.”

      cổ vũ của Âu tỷ, rốt cục cũng có thể thở hơi, sau khi cùng Âu tỷ hàn huyên chút xong, bước ra khỏi văn phòng, trở lại chỗ ngồi của mình.

      Giải quyết xong chuyện của Khương Tự Đạt, liền thấy hết sạch phiền não, buổi tối sau lúc làm về, nấu bàn đồ ăn ngon lành, chờ Suất Vũ Sâm trở về thưởng thức, hôm nay đặc biệt làm món thích ăn nhất: Thịt kho tàu.

      Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa xong, ngồi ở phòng khách xem tivi chờ trở về, nhưng mà, đợi cho đến gần tám giờ, vẫn thấy bóng dáng đâu.

      Nếu bình thường, nếu về ăn cơm chiều, gọi điện thoại trước báo cho , nếu là có cuộc họp đột suất, lúc này cũng phải gọi điện báo rồi chứ, cứ vô thanh vô tức như thế này thực rất khác thường.

      Cõ lẽ quên mất chăng ?

      cầm lấy di động, gọi điện cho , chuông kêu hồi lâu mà có ai bắt máy, vì thế lại gọi tới văn phòng , cũng có người nghe.

      chưa bao giờ mất liên lạc kiểu như vậy, biết, cho dù bận việc, hay là họp, cũng tuyệt đối tiếp điện thoại của .

      bắt đầu lo lắng cho , chỉ còn cách liều mình gọi điện thoại, vất vả gọi hơn mười lần, cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, nhưng là đầu dây bên kia, lại truyền đến giọng xa lạ của người con .

      “Uy, tìm ai ?”

      Lạc Tiểu Huân quái lạ trừng mắt nhìn di động, giọng nũng nịu của con làm cho tim của đột nhiên đập mạnh, chuyện gì đây thế này ?

      “Tôi tìm Vũ Sâm ?”

      “Xin hỏi là ai vậy ?”

      “Tôi là bạn ấy, là ai ?”

      Đối phương trả lời vấn đề của , chỉ : “Vũ Sâm bây giờ tiện tiếp điện thoại nha.”

      Vũ Sâm? Gọi tên thân thiết như vậy ? kỳ lạ đáng ngờ, làm bốc lên ngọn lửa tên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh như cũ hỏi: “ ấy vì sao nhận điện thoại ?”

      Đối phương trả lời, cũng là đáp án khiến ngoài ý muốn —–

      “Bởi vì ấy uống rượu .”

      kinh ngạc, lại còn uống rượu ? Hơn nữa bên cạnh còn có người con xa lạ? Còn chưa làm ràng sao lại thế này, điện thoại lại truyền đến giọng nũng nịu.

      “Vũ Sâm dặn là, đêm nay ấy về nhà, đừng chờ làm gì.”

      Cho dù tức giận, nhưng vẫn giữ lễ độ.

      “Tôi biết rồi.” gì nữa, cúp điện thoại.

      ☆☆☆ ☆☆☆

      Sau khi đưa điện thoại trả lại cho Suất Vũ Sâm, yểu điệu, nhìn Suất Vũ Sâm ngồi bên cười : “Nghe giọng , bạn của cậu hình như hơi bị mất hứng nha.”

      Suất Vũ Sâm vẻ mặt đóng băng, chẳng có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên trả lời: “ sao cả.”

      thấy vẻ mặt đóng băng của , nhịn được bật cuowif: “Như thế có ổn ? Để tôi nghe điện thoại, cố ý làm cho ấy hiểu lầm, chí khiến chuyện càng thêm hỏng nha.”

      Suất Vũ Sâm trầm mặc , cầm lấy chén rượu, nhấp ngụm, vẻ mặt ảm đạm đông cứng, dáng vẻ chán nản kia, giống như vừa đánh trận mà bị thua nặng nề.

      lắc đầu. “Chúng ta học cùng lâu như vậy, chưa thấy cậu có vẻ mặt thế này bao giờ, cho dù có cái nhau với bạn , với tính tình của cậu, đến mức cố ý tránh gặp mặt, nếu để ý ấy như vậy, sao gặp mặt rồi cho ràng?”

      “Đây là chuyện của tôi, cậu đừng quản làm gì.”

      nhún vai, thêm nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười.

      người đàn ông oai phong cõi thương trường, Suất Vũ Sâm cho dù gặp phải khó khăn gì cũng tích cực giải quyết , nay lại ở trong này mượn rượu giải sầu, giống hệt cậu nhóc tùy hứng.

      Theo thấy, tên này khẳng định đối phương chết được, chẳng qua là xui xẻo, bị lôi ra giúp nghe điện thoại, lại còn phải ở trong này bồi uống rượu, miễn cho uống say đến bất tỉnh nhân .

      Suất Vũ Sâm nhìn chén rượu trầm mặc , sắc mặt trầm, giống như có thâm thù đại hận với ai bằng.

      luôn cẩn thận bảo trì thanh tỉnh, lâu bị kích động đến nỗi phải uống rượu như vậy, nâng cốc rượu đầy, im lặng ngụm, lại ngụm nuốt xuống.

      ☆☆☆ ☆☆☆

      tuận rồi liên lạc.

      Cho dù có gọi điện thoại đến, nếu tiếp, cũng bảo thư kí chuyển lời, bận việc.

      Thực ràng, đây là dấu hiệu chia tay, mặc dù chưa ra mồm, nhưng cũng dùng hành động để biểu .

      muốn tách khỏi .

      Nếu là trước đây, có lẽ trốn trong phòng của mình, mình ôm gối khóc lóc, nhưng lúc này , bởi vì tin Suất Vũ Sâm đối với là cái loại thấy chán bỏ quan tâm đến người khác.

      Trong thời gian hai người ở chung, cảm động kia chân thực như vậu, trong bình thường có kích tình, hiếm thấy nhất là ăn ý lẫn nhau của bọn họ.

      biết là nhất định có ai đó sai lầm, mới có thể khiến bắt đầu xa cách .

      Được, nếu chịu , như vậy cũng có biện pháp đối phó với .

      cũng làm đáng thương, ở đây hối hận chờ chết, tự làm mình hoang mang rối loạn, đoán xem hai người rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.

      ràng là chuyện của cả hai người, nếu muốn làm bộ như có việc gì, như vậy, tâm trạng của cũng chẳng cần theo mà nhộn nhạo làm gì, chẳng khác nào oán phụ.

      Làm thứ kí tình của ngân hàng tương thân gần năm năm, từ trợ lý nho , cho tới bây giờ mình đảm đương mảng, cũng hiểu biết qua ít.

      phụ trách đem tình đến cho người khác, lại thể chắc chắn về tình cảm của chính mình, như vậy quá sai lầm. quyết định bình tâm lại, xem xét cẩn thận vấn đề giữa và Suất Vũ Sâm.

      Chuyện tình cảm như thế này, cần phải dùng trí tuệ để giải quyết.

      ngừng với bản thân câu này, quyết định phải làm người phụ nữ sáng suốt, nếu chịu , cũng ép , bởi vì điều tra ra.

      Lần này, khách hàng của là chính mình, bởi vì phải làm thư kí tình của chính mình, vì chính mình lập ra kế hoạch tác chiến hạnh phúc.

      Theo trực giác của , nhất định có vấn đề ở khâu nào đó, vốn nên gặp lại Khương Tự Đạt, nhưng phải xác nhận chuyện.

      “Cái gì? ấy đánh ?”

      Khương Tự Đạt gật đầu, hai tay khoanh ở trước ngực, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội (thôi hôn trộm vợ bạn, bị oánh mấy cái là đúng rồi còn oan cái giề ~~~)

      “Tên nhóc kia, tôi với cậu ta quen biết hai mươi năm, chưa từng thấy cậu ta quái lạ như thế bao giờ, hôm đấy tôi với cậu ta, tôi hôn trộm đối tượng thân cận, ai ngờ cậu ta biến sắc tại chỗ, câu liền đấm tôi phát.”

      Lạc Tiểu Huân che miệng, bởi vì rất kinh ngạc! Vốn sớm đoán được hai người quen biết, nhất định là Khương Tự Đạt trong lúc vô ý ra cái gì, khiến Suất Vũ Sâm biết chuyện bọn họ gặp mặt, thể tưởng tượng được tình so với tưởng tượng của còn nghiêm trọng hơn nhiều.

      “Em là bạn cậu ta ?”

      Lạc Tiểu Huân lập tức nhận tội với : “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nên sớm hơn chút, là do tôi đúng.”

      Khương Tự Đạt thở dài: “Chuyện này Âu tỷ giải thích qua với tôi, lúc trước em đáp ứng gặp mặt, thuần túy là do áp lực vì tình nghĩa, khó trách lúc ăn cơm, em câu nệ tiểu tiết như thế, ra là cố ý muốn dọa tôi chạy đúng ?”

      “Thực xin lỗi.: hổ thẹn đến mức hai tay chắp trước ngực, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất mà vái lạy nữa thôi.

      gãi gãi đầu,”Kỳ cũng tại tôi quá lỗ mãng, chưa được đồng ý của em hôn em, chuyện này tôi cũng có lỗi.”

      Cũng may Khương Tự Đạt tính tình tốt, so đo với . Trong lỏng cảm kích thôi, hiểu ra rằng Âu tỷ rất đúng, Khương Tự Đạt là đôi tượng rất tốt, chỉ tiếc có người trong lòng, nếu chừng nhất định thích người đàn ông này.

      “Tôi thay mặt Vũ Sâm xin lỗi , mong tha thứ cho ấy.”

      Khương Tự Đạt xua tay : “Tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu ta, nếu em là bạn tôi, nếu kẻ khác cường hôn em, tôi khẳng định cũng phát điên.”

      “Khương tiên sinh….”

      sao, chúng ta hữu duyên vô phận, đáng tiếc quen biết em quá muộn.”

      lắc đầu: ” Dù sao cũng đừng nên như vậy, cho dù thể làm người , làm bạn bè cũng có thể cả đời mà, cuộc sống của còn dài, còn có thể quen biết rất nhiều người, còn có đối tượng càng thích hợp với hơn chờ mà, giờ có thể cho rằng tôi là tốt nhất, về sau chưa hẳn là như vậy, đừng tự mình giới hạn làm gì.”

      nhướn mày. “Em chuyện giọng điệu chuyên nghiệp, ủa nhiên là thư ký tình .”

      “Cám ơn lời khen của , nếu chê, để tôi làm thư ký tình của được chứ? Tôi nhất định tìm cho đối tượng tốt nhất, hơn nữa, tôi cực kỳ ràng “khẩu vị” của , cam đoan giúp tìm được chân mệnh thiên nữ .” cười kiều mị, bắt đầu chào hàng năng lực cùng với lịch sử công tác vẻ vang của bản thân. Điều kiện của Khương Tự Đạt rất ưu tú, trong đầu nhảy ra vài khách hàng nữ tôi, đều rất thích hợp với .

      Khương Tự Đạt bị làm cho có điểm dở khóc dở cười: “Tôi có cảm giác bị em gài bẫy rồi đấy.”

      “Ai nha, đừng như vậy mà, phải biết là, trải qua trù định cùng với sàng lọc, so với tự mình ở giữ biển người mù mịt tìm kiếm, xác xuất thành công cao hơn vài lần đấy. Ánh mắt của tôi cũng rất cao, túm loạn mấy con chó con mèo đến cho đâu.”

      cứ như phối giống bằng, bất quá tuyệt tức giận, tuy rằng tiếc nuối, nhưng có thể làm bạn với , cũng rất vui lòng, như lời của , làm được người , cũng có thể làm bạn bè cả đời.

      sảng khoái đáp ứng: “Được rồi, hôn nhân đại của tôi liền giao cho em, nhưng đừng làm hỏng nha.”

      “Đó là đương nhiên, lời định.” vươn tay, chờ bắt tay với , cũng vươn tay bắt tay , đồng thời bỏ thêm câu...

      “Nếu hai người chia tay, xin cho tôi chân dự khuyết của em nhé.”

      khách khí giựt khỏi bàn tay to của , làm cái mặt quỷ. ” Còn lâu nhé, cho phép trù ẻo tôi.”

      Khương Tự Đạt cười to, cũng bật cười, từ hôm nay trở , bọn họ chính là bạn tốt.

      tính thực thuận lợi, chẳng những giải quyết được chuyện của Khương Tự Đạt, còn có thêm khách hàng chất lượng cao, là quá tốt ! tin tưởng bản thân năm nay nhất định có thể chiếm được cái ghế quán quân siêu cấp thư ký tình năm nay.

      Bất quá trước đo, phải thu phục khách hàng khác mới được.

      có kế hoạch, đối mặt với khách hàng khó tính nhất từ trước đến nay kể từ khi làm công việc này, Suất Vũ Sâm.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10

      Gần đây, văn phòng công ty thiết kế Vinh Sâm, tràn ngập trong bầu khí nặng nề.

      Mỗi nhân viên đều căng thẳng ỉu xìu, nơm nớp lo sợ dám chuyện, bởi vì cấp của bọn họ – Suất Vũ Sâm, mấy ngày gần đây vẻ mặt đông cứng, tuy rằng bình thường mọi người quen với thái độ nghiêm túc khi làm việc của Suất Vũ Sâm, nhưng chưa từng thấy ta trầm như thế bao giờ.

      Ngay cả lúc họp, mọi người cũng trở nên cẩn thận, ai biết được sếp bị làm sao, nhưng mà có thể cảm nhận được áp bức vô cùng nặng nề, bầu khí nguy hiểm cứ xoay quanh phòng làm việc, chỉ lo cẩn thận cái, bị bão táp cuốn .

      Nếu muốn bảo vệ bình an, trong thời kỳ bất thường này mọi người tốt nhất nên làm cho tốt bổn phận của mình, đừng có mắc phải sai lầm gì là được rồi.

      Suất Vũ Sâm ngồi ở phía sau bàn công tác, sắc mặt u ám, cả người toản ra khí đừng có lại gần, lúc này trừ phi mọi người nhàn rỗi có việc gì, nếu chẳng ai dám quấy rầy , đương nhiên, ngoại trừ người.

      Tiếng điện thoại bàn vang lên, nhấc máy, trầm giọng mở miệng.

      “Uy.”

      Thư kí nam ở đầu dây bên kia kính cẩn thông báo với .

      “Tổng giám đốc, vị hôn thê của ngài đến tìm.”

      Suất Vũ Sâm ngước mặt lên, nhướn mày hỏi: “Vị hôn thê, tôi ở đâu ra có —- ” dừng lại, đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, vị hôn thê giả, bất quá đó là chuyện trước kia, hơn nữa cũng chỉ mang tính chất giúp đỡ, giờ phải nữa.

      với ấy, tôi họp.”

      Sau khi cúp điện thoại, gương mặt Suất Vũ Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt rơi vào phần bản hợp đồng, tâm tư lại đặt ở đầu.

      Chỉ chốc lát sau, vẫn là giọng của thư kí nam.

      “Tổng giám đốc, bạn của ngài đến tìm.”

      Suất Vũ Sâm sững sờ, đầu tiên là vị hôn thê, bây giờ là bạn , ấy làm cái gì ?

      tôi họp.”

      “Dạ.”

      Cúp điện thoại xong, nghĩ mãi mà vẫn ra. Mấy ngày nay cố ý gây bất hòa với Tiểu Huân, bởi vì rất tức giận, nhưng lại có cách nào gào thét trước mặt , cho nên chọn cách lạnh lùng xa cách, phải ba ngày hai ngày tăng ca, còn liên lạc với vài ngày, cho dù gọi điện thoại, cũng giả vờ họp.

      Làm như vậy, có lẽ là để tra tấn , nhưng cũng đau khổ muốn chết.

      giấu thân cận, chứng tỏ trái tim vẫn chưa chắc chắn; trước khi kết hôn mỗi người đều có cơ hội lựa chọn của riêng mình, cho nên can thiệp, chọn cách tiêu cực.

      Nếu như muốn chia tay, ngăn cản, quyết định hào phóng lùi bước, để có nhiều chọn lựa hơn.

      Tiếng điện thoại lại vang lên lần thứ ba, làm cho khỏi nhíu mày, nhấc máy, vẫn là giọng thông báo của thư kí nam.

      “Tổng giám đốc, thư kí tình của ngài chờ ở phòng khách.”

      nhịn được mà phát hỏa: “ phải bảo với ấy tôi họp sao ?”

      Bất luận kẻ nào nghe thấy khẩu khí lúc tức giận của , có lẽ cúp máy ngay lập tức, nhưng thư kí nam vẫn chút hoang mang, báo cáo với như giải quyết công việc chung bình thường.

      “Nhưng là cuộc họp lúc ba giờ kế tiếp của ngài, chính là hẹn với ấy.”

      “Cái gì ? Làm sao có thể ?”

      “Là chính miệng ngài đáp ứng.”

      Suất Vũ Sâm muốn phản bác, đột nhiên nhớ tới lịch làm việc sắp xếp cuộc gặp lúc ba giờ, là với nhân viên nghiệp vụ của công ty quan hệ hữu nghị , lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

      này lại dùng danh nghĩa công ty để hẹn trước, mà lúc ấy nhất định là bận làm những chuyện khác, nhất thời nghĩ gì hơn liền thuận miệng đáp ứng.

      tay xoa mặt trong chốc lát, nhìn điện thoại, chậm chạp mãi vẫn chưa đáp lại câu nào.

      ” Tổng giám đốc ?”

      thở dài, “Được rồi, với ấy ba giờ tới.” quyết định xem muốn làm trò gì, sau khi cúp điện thoại, đứng dậy, tâm tình vốn u ám, kể ra cũng kỳ lạ, đột nhiên lại bùm bụp nhảy lên giống như chú nai con loạn.

      khẩn trương, đến thăm, lại khiến cho thần kinh cả người căng cứng.

      Ai, cũng đâu phải chưa thấy sóng to gió lớn bao giờ, có cái gì mà khẩn trương ? Có lẽ muốn tìm sám hối, đến xưng tội với rằng sai rồi.

      Đúng vậy, nhất quyết chịu từ bỏ ý định gặp như vậy, chắc chắn là muốn van xin tha thứ.

      Suy nghĩ chút, cả người chấn động mạnh. Coi như vẫn còn lương tâm, chịu tích cực đến gặp như vậy, còn tốn tâm tư dùng tư cách thư kí tình của ngân hàng tương thân đến hẹn gặp , cũng coi như thông minh. ( ẹ, chảnh nó vừa thôi ơi~ )

      tự với mình, đợi lát nữa thấy , nhất định phải biểu nghiêm túc, để cho áy náy thêm chút nữa, cũng là để che dấu hồi hộp của bản thân, chỉ có điều, khi bước ra khỏi văn phòng, vẫn nhìn được nhìn về phía chiếc gương, chỉnh trang vẻ bề ngoài chút, gẩy gẩy mấy sợi tóc, sau đó mới hít sâu hơi, mở cửa, bước về phía phòng tiếp khách. (~ dễ xương quá đê [​IMG] ) )

      Cửa mở ra, người bên trong chờ từ lâu, thấy vào, lễ phép đứng lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp với .

      “Suất tiên sinh, xin chào.” Lạc Tiểu Huân mỉm cười chào hỏi, đón nhận ánh mắt của , trốn tránh chút nào.

      nhìn chằm chằm , vốn định lạnh lùng mà đối mặt với , lại phát ánh mắt bản thân tài nào dời khỏi được.

      Là do tháng trời gặp sao ? nhớ nhung đối với phảng phất dài dằng dặc như năm trời vậy.

      Chính là nụ cười này, nụ cười mê người chết tiệt này, vẫn giống như trước kia, hấp dẫn sâu sắc, thực làm tức giận ! Trong khoảng thời gian gặp nhau, rầu rĩ vui, mặt nhăn mày nhíu, mà vẫn xinh đẹp như trước, có bởi vì bất hòa của mà tiều tụy, thậm chí còn đẹp hơn !

      Nét mặt của buông xuống, ánh mắt lạnh hơn, đợi khi ngồi vào chỗ của mình xong, mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí có lấy tia nhiệt độ.

      “Tim tôi có chuyện gì ?”

      chẳng những khôi phục lạnh lùng nghiêm khắc trước khi hai người kết giao, mà còn chuyện giống như người xa lạ, tim của đập là nhanh, cơ hồ sắp bị lạnh lẽo của đánh bại, sắp bỏ cuộc giữa chừng, nhưng ý nghĩ này lập tức bị gạt . thể lui bước, bản thân cũng thường giúp khách hàng dựng lên tin tưởng, cổ vũ cho họ phải kiên trì hơn nữa, bây giờ đến lượt chính mình, làm sao có thể dễ dàng buông tha đơn giản như vậy ?

      Cuộc chiến chưa đánh đến hồi kết, biết là thắng hay thua, cho dù thua, cũng phải thua cách thanh thản, tuyệt đối thể chưa đánh bại.

      lặng lẽ thở hắt hơi, để ý đến vẻ ngoài lạnh lùng xa cách của , vẫn giữ nét tươi cười độc quyền khuôn mặt, dùng giọng chuyên nghiệp đầy tận tụy mà : “Là như vậy, tôi vì Suất tiên sinh mà an bài cuộc hẹn thân cận, đây là tư liệu về đối phương, mong ngài xem qua.”

      Suất Vũ Sâm giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hồ sơ ở trước mặt, trong lòng bốc lên lửa giận hừng hực !

      lại còn giúp sắp xếp đối tượng thân cận ? Muốn tức chết hay sao ?

      vốn mực nhẫn nại, sợ cơn ghen của chính mình khi bộc phát ra, có cách nào tiếp tục bảo trì phong độ của thân sĩ đối với , vốn còn kỳ vọng, tới gặp , là để giải thích với , cho biết, là chỉ là ý loạn tình mê trong phút chốc, người trong lòng là , nhưng lại đến thăm hỏi, phải giúp sắp xếp thân cận ?!

      muốn khóa trái cửa lại, phát cho mấy cái vào mông !

      Lạc Tiểu Huân tim đập chân run, sớm đoán trước được phản ứng của được hòa nhã gì cả, nhưng là giờ nhìn thấy hai bên thái dương nổi lên gân xanh, toàn thân phát ra tức giận, khỏi cảm thấy toát mồ hôi.

      Có thể chứng kiến dáng vẻ tức giận của , là chuyện cực kỳ tốt, việc này thể vẫn quan tâm đến , nhưng mà nhưng mà —– oa —– đáng sợ a ! Ánh mắt của như muốn giết người, phảng phất lúc nào cũng có thể vồ về phía vậy.

      “Em…nữ nhân này….” Có thể thấy, tỉnh táo của đến cực hạn.

      cứ xem qua tư liệu chút, chờ đến lúc nhìn rồi hiểu, đến lúc đó muốn nổi cơn tam bành hay là đem em ném ra cũng muộn nha.” bồi thêm vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, đáng thương mà nhìn , vẫn còn lo lại nối giận lên, lại cho cơ hội giải thích, trực tiếp ném ra ngoài ….

      Trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của , biết giả bộ đáng thương, nhưng chết tiệt, lại chỉ nuốt được cái vẻ này, hơn nữa lý trí cho biết, rảnh rỗi đến mức đến đây mà ăn mắng, bởi vì cái này thực thừa, đối với cả hai chẳng có chút nào tốt cả.

      Được, muốn xem làm trò gì ?

      Cưỡng chế tức giận, dưới ánh mắt trông mong của , mở tư liệu ra, lại ngước mắt lên kinh ngạc nhìn .

      Lạc Tiểu Huân đỏ mặt, thẹn thùng giải thích: “Trong đây tất cả đều là những tư liệu liên quan đến đối tượng thân cận của ngài lần này, kể cả ảnh chụp từ đến lớn của nhà , sở thích, quá trình học trong trường, những hoạt động tham gia, còn có nhật ký riêng tư nhất chưa từng được công khai…”

      nhìn thấy, lửa giận trong đáy mắt đen tuyền kia giảm ít, mà chuyển sang nghi hoặc cùng kinh ngạc, thừa dịp này, vội vàng cho xong.

      “Bên trong còn có hành trình thân cận tôi sắp xếp cho ngài, thời gian cùng địa điểm đều ở đó, những gì cần tôi xong rồi… Chính ngài từ từ xem.”

      đứng dậy, mục đích đạt được rồi, đến lúc phải lui về thôi, trước ánh nhìn chăm chú sáng rực như lửa của , hai gò má đỏ lên, vội vàng rời .

      Suất Vũ Sâm đúng là rất bất ngờ, vốn đầy bụng tức tối, khi nhìn thấy ảnh chụp của đối tượng thân cận, lại biến thành kinh ngạc, bởi vì ảnh chụp chính là hình của Lạc Tiểu Huân.

      lật từng tờ từng tờ, tư liệu này hình như là ảnh chụp được cắt ra từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, từ lúc còn là đứa trẻ, giai đoạn học ở trường, mãi cho đến khi ra xã hội, tất cả đều dán ở , bên cạnh còn có chú thích.

      lạnh lùng trong mắt biến mất, gương mặt cứng rắn cũng dần trở nên nhu hòa, thậm chí lúc nhìn thấy bức thư tình viết cho , khóe miệng còn tự giác mà nở nụ cười.

      Đến khi nhìn thấy tờ giấy mời kèm theo cuối cùng, ánh mắt của như nóng lên ——

      Thời gian : Bữa tối ngày hôm nay

      Địa điểm: Nhà của Lạc Tiểu Huân

      Mục đích : Biểu đạt Tình – Ý của Lạc Tiểu Huân

      Chỉ là nhìn thấy hai chữ “tình – ý” thôi khiến cho lửa giận ngút trời của tan thành mây khói, thay vào đó là dục vọng đói khát dày đặc.

      Có thể thấy đây là tâm huyết tỉ mỉ làm ra để nịnh nọt , bất tri bất giác khóe môi cong lên, cười ngây dại, này nha… lại dùng chiêu này, quả thực đủ cao tay ! Bởi vì bắt đầu chờ mong cuộc hẹn vào buổi tối rồi, biết biểu đạt tình – ý với như thế nào đây.

      vài nhân viên xì xào bàn tán.

      “Vừa nãy Tổng giám đốc qua, cậu có thấy ?”

      “Thấy rồi, làm sao vậy ?”

      “Ổng cười nha.”

      sao ? Tâm trạng của lão tốt lên rồi ?”

      “Chắc thế, hơn nữa biết lão nhìn tài liệu gì, cười hoài à .”

      “Àh, nhất định là công ty chúng ta lại vừa kí thêm được hợp đồng béo bở gì đấy rồi.”

      ☆☆☆ ☆☆☆

      Suất Vũ Sâm dùng chìa khóa mở cửa, ngửi thấy mùi thức ăn xông vào mũi, bên trong có thịt kho tàu thích ăn nhất.

      đóng cửa lại, đúng giờ đến chỗ hẹn, vừa tiến vào phòng khách, đập vào mắt chính là dáng vẻ tú sắc khả xan* này.

      *sắc đẹp có thể thay đồ ăn

      Lạc Tiểu Huân bận rộn chạy qua chạy lại giữa nhà bếp và phòng ăn, người mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, áo sơ mi vừa vặn che cái mông của , cặp đùi đẹp mảnh mai mê người, mỗi khi ánh sáng chiếu qua chiếc áo trắng, thân thể yểu điệu như như , càng tăng thêm phần mơ mộng.

      Lạc Tiểu Huân đầu tóc dài xõa ngang vai, mang ít hương vị gợi cảm, bởi vì biết , Suất Vũ Sâm thích nhất là dáng vẻ này của .

      Lúc ánh mắt của hai người chạm nhau, trái tim của đột nhiên đập mạnh.

      đến đúng giờ, chứng tỏ xem hết toàn bộ tư liệu rồi, bởi vì từ người , còn cảm giác được lửa giận cùng lạnh lùng lúc trước nữa.

      đến rồi, vừa đúng lúc, bụng nhất định là đói rồi a, mau tới ăn cơm.”

      Mặc dù cố ý tỏ vẻ để ý tới, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, mà trong lòng cũng vì điều này mà cảm thấy mừng thầm.

      Suất Vũ Sâm ngồi xuống, nhìn đầy bàn toàn là những món ăn bình thường vẫn thích, đặc biệt bỏ công sức làm cho , phần tâm tư này, ra cố giảng hòa cùng với lấy lòng .

      xới cho bát cơm đầy, đưa đến trước mặt .

      “Ăn , xem xem thức ăn ngày hôm nay có phù hợp với khẩu vị của ?”

      cho dù đói bụng, cũng bị làm cho đói, mà muốn ăn nhất, là con mèo hoang cố ý ăn mặc gợi cảm trêu ngươi trước mặt này cơ, biết thích nhất nhìn thấy mặc áo sơ mi rộng thùng thình của , ở trong phòng chạy tới chạy lui, hơn nữa ở bên trong, cái gì cũng có mặc.

      Chỉ tưởng tượng đến thân thể mê người dưới lớp áo sơ mi mỏng manh kia thôi, cảm thấy đói bụng đến toàn thân nóng lên rồi. ( sắc quá > < )

      cực lực đè nén hơi thở, cưỡng chế nỗi xúc động đem ném lên giường, bởi vì muốn biết, tiếp theo lấy lòng như thể nào ?

      Tuy viết lại phong thư trong tư liệu, giải thích với chuyên thân cận cùng với Khương Tự Đạt là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn thấy ghen tị kinh khủng, vừa nghĩ tới cái miệng nhắn mê người của bị thằng đàn ông khác hôn qua, liền thể nào chịu đựng nổi.

      yên lặng ăn mỗi món ăn mà làm cho , mà cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho , xới cơm, múc canh, phục vụ chu đáo, giống như nữ phục vụ hầu hạ rất cẩn thận

      Đợi cho ăn xong bữa cơm, kế tiếp mới là tiết mục quan trọng nhất lên sân khấu.

      mang chiếc đĩa từ phòng bếp bước ra, bên có đậy cái nắp, đặt ở trước mặt , sau đó lại quay lại ngồi ghế đối diện , ngượng ngùng mà khẩn trương nhìn qua .

      “Đây là món cuối cùng, hy vọng thích.”

      nhìn cái, cực kỳ tò mò biết làm cái gì cho ? Sau khi chiếc nắp được mở ra, chiếc bánh pudding xinh xắn được đặt đĩa, nhướn nhướn mày, cầm lấy thìa xúc miếng bỏ vào miệng, bao lâu, nhíu mày, bởi vì phát hình như mình cắn phải cái gì đó cứng cứng, bèn nhổ nó ra.

      chợt ngây người, bởi vì cái vật cứng cứng được bọc bên trong bánh pudding kia, lại là chiếc nhẫn dành cho nam, giương mắt, kinh ngạc nhìn thẳng vào khuôn mặt sớm đỏ bừng của .

      “Cái đó…Đây là tiết mục chính của ngày hôm nay… thực tế, đây phải chỉ là bữa tối hẹn hò đơn thuần, cũng phải gặp gỡ thân cận, mà là… cầu hôn.”

      giơ tay mình lên, đó chẳng biết từ khi nào đeo chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn này, chính là chiếc nhẫn đeo cho lúc trước khi giả bộ làm vị hôn phu của , sau này cũng có lấy về.

      Chiếc nhẫn kim cương này, vẫn luôn cẩn thận giữ gìn, hôm nay, lần nữa đeo nó tay, cả khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt khẩn trương, giọng còn có chút run rẩy, ra lời cầu hôn mà trước đó học thuộc lòng.

      “Em cảm thấy …. hai chúng ta cá tính rất hợp, thói quen sinh hoạt cũng giống nhau, lúc kể chuyện cười đều hiểu lẫn nhau, rất nhiều mặt đều rất phù hợp…Nhất là giường… ở cùng chỗ rất đáng tiếc, hơn nữa, điều kiện của rất tốt, nếu như nhanh chóng đem đính ước, chỉ sợ bị những khác cướp ..” nuốt nước miếng cái, hít sâu hơi, tiếp tục : “Nếu như chê, xin hãy lấy em được ? Em người vợ tốt, bà nội trợ đảm , mỗi ngày em nấu những món ngon để thỏa mãn dạ dày của , vào mùa đông em giúp sưởi ấm giường, cũng toàn tâm toàn ý trung thành với , quan trọng nhất, đương nhiên là đời này em chỉ mình , quan tâm , bảo vệ , cả đời chăm sóc cho ….”

      giương mắt vụng trộm nhìn , phát ngoại trừ mở to mắt nhìn , câu cũng , có bất kỳ dấu hiệu gì, điều này càng làm cho thêm sốt ruột/

      tại sao lại gì ?

      muốn sao ?

      Chẳng nhẽ chuyện cầu hôn dọa đến sao ?

      cho là rất vui vẻ, dù sao chuyện lần này làm cho ghen tuông kinh khủng như vậy, điều này thể rất rất mới đúng.

      cúi đầu, cả người đều thấy xấu hổ chết được, mà lại ngồi ở đó, ngoại trừ mở to mắt nhìn chằm chằm vào ra, vẫn im thin thít chẳng thèm lên tiếng, cũng chẳng biết nên làm sao cho phải.

      Chẳng lẽ, muốn lấy ? Là tự mình đa tình. đối với bản thân quá chắc chắn, mà đánh giá cao tình ý của đối với mình ?

      Nếu là như vậy, chẳng phải bị chơi xỏ rồi hay sao, ặc —— đúng là mất mặt chết được !

      lập ra kế hoạch cho tiết mục cầu hôn này, còn vụng trộm đặt làm chiếc nhẫn dành cho nam, vốn định cho niềm vui bất ngờ, lại đẩy hai người vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy, tiếp theo phải thu dọn kết cục như thế nào bây giờ ?

      ra cũng nghĩ đến chuyện lấy , nếu cũng chẳng ngây ngốc mà ngồi ở đằng kia lời nào… cơ hồ như muốn khóc òa lên, trước khi nước mắt rơi xuống, quyết định bỏ cuộc giữa chừng, chơi nữa.

      “Kỳ nhận lời cũng sao, em biết chuyện như thế này cần phải có duyên phận,… , cứ coi như em giỡn là được.” đứng dậy, vội vàng muốn chạy trốn khỏi trường.

      dám nhìn nét mặt của , chỉ sợ nhìn rồi, tan nát cõi lòng mà muốn đập đầu vào tường mất.

      Nhưng mà, mới được vài bước, bị đôi cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm trở về, hơn nữa còn gần như nhấc lên .

      “A ——–” kinh hô, ngờ lại đuổi theo, vội vàng ôm chặt lấy cổ , để cho bản thân khỏi cẩn thận mà té xuống.

      đùa hay sao ? Hôn nhân đại kiểu này sao có thế giỡn được? ” Hơi thở nóng rực phả vào tai của , đương nhiên để cho làm con đà điểu, trốn vào trong phòng của mình.

      , ..?” kinh hoàng lúng túng, hai mắt sớm ướt át, ủy khuất nhìn .

      “Làm gì có nào cầu hôn với nhà trai, còn chưa nghe được đáp án định bỏ chạy ? Em cũng kém quá .”

      vừa bực vừa xấu hổ ngừng đấm . “ biết cầu hôn cần bao nhiêu dũng khí ? Lại còn dám cười em ? nếu muốn kết hôn, em cũng miễn cưỡng là được chứ gì.”

      “Ai muốn.”

      ngây người, trừng mắt nhìn khóe môi dần dần cong lên cách vui vẻ, thể tin vào lỗ tai của mình.

      đồng ý ?”
      nhún nhún vai : “ phải em mực muốn đem tiêu thụ ra ngoài sao, thoát khỏi cái biệt danh “thích oán thán” hay sao ? Em nguyện hy sinh cái tôi, có lý do gì thành toàn cho em.” lộ ra nụ cười xấu xa. “Huống chi, những điều kiện của em khi nãy rất hợp ý , cưới em là đáng tiếc.”

      từ kinh hoàng nghi hoặc, cuối cùng chuyển thành mừng rơi nước mắt.

      “Xem em kìa, vui mà cũng khóc được.”

      “Em đây là nước mắt của hy sinh.” vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy bờ vai của , nguyện ý lấy , là rất vui, bởi vì .

      “Đúng là chỉ có em, lại còn mua nhẫn để cầu hôn với , đời này, chắc chỉ có em mới nghĩ ra được.”

      làm như vậy, có thể dập tắt giấm chua bốc mùi của sao ? Hơn nữa, em thấy có vẻ rất hưởng thụ.” đúng là chiếm tiện nghi rồi mà còn khoe mã, chàng này nha, vừa đáng giận vừa đáng .

      “Mặc kệ ai cầu hôn với ai, tóm lại, em mở miệng rồi, phải giữ lời.”

      Nhìn nét mặt của dào dạt đắc ý đến cỡ nào, cũng được, chỉ cần vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.

      lấy chiếc nhẫn trong tay , đeo vào ngón giữa của , sau đó tựa vào trán , chân thành thông báo.

      “Em …”

      nhìn , ngực nóng lên, môi mỏng ở bên tai khàn khàn : “ chờ những lời này của em rất lâu rồi.”

      Lúc đáng này, từ bị động thành chủ động thẳng thắn ra tâm tư của mình trước , cũng đầu hàng trước rồi.

      Ôm sắp trở thành vợ , nhanh chóng bước về phía phòng ngủ, ý đồ của quá ràng, làm cho thân thể cũng nóng lên theo.
      “Ai… như vậy có nhanh quá hay , vừa mới ăn no muốn động phòng.”

      tìm đáp án.”

      khó hiểu nhìn : “Cái gì? “

      Trước khi bịt cái miệng xinh xắn của lại, đáy mắt lóe lên ánh lửa, nở nụ cười đắc ý.

      “Quả nhiên bên trong có mặc….”

      Dục vọng đè nén suốt tháng trời, ở người triệt để phóng thích.

      Bọn họ hề mở miệng, thiêu đốt lẫn nhau trong nhiệt tình, đêm nay ngắn ngủi, nhưng tương lại của bọn họ, giờ mới bắt đầu.

      rốt cuộc tìm được người vợ, mà , cuối cùng cũng đem khách hàng khó tính nhất tiêu thụ …chẳng những tăng thêm thành tích cho chính mình, cũng vì bản thân tìm được mối duyên lành.

      Kết tình duyên cho nam nữ trong thiên hạ, nối tơ hồng cho nam nữ si tình, buổi tiệc cuối năm năm nay, tiền thưởng siêu cấp quán quân thư kí tình , nhất định phải còn ai khác.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :