1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thư ký hợp ý của tổng giám đốc - Lâm Ương Ương Full 10c

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      Editor: Mandy Cá Ngừ


      Còn ở phía bên Mạnh Dục Thành bởi vì lực chú ý của tất cả mọi người đều rơi vào hai người họ nên cũng chẳng ai phát bà Chu Ngữ Viên vừa biến mất đó. Sau khi xác định Khang Thái có bị thương buổi thuyết minh các nhuộm vải lại bắt đầu.


      “Tất cả các nguyên liệu đều phải rửa sạch trước, rồi đem dầm nát, sau đó mới nấu khoảng nửa tiếng…” Quá trình làm ra màu nhuộm rất phức tạp và khô khan, mỗi màu nhuộm đều có cách chế tạo khác nhau, bộ phận được sử dụng cũng khác nhau, có loại chỉ lấy rễ cây, loại lấy lá, thậm chí còn có lượng phải cần đến động vật nữa.


      Thẩm Nhã Hinh có hứng thú đối với cách chế tạo màu nhuộm nên mình chạy đến nên phơi vải nhuộm xong, có vài mảnh vải cực kỳ đẹp mắt thu hút được chú ý của , ngờ nhuộm vải thủ công cũng có thể tạo ra được thành phẩm đẹp như vậy, mặt vải còn có hoa văn tinh tế nữa.


      Lúc nghiên cứu quy luật của hoa văn mặt vải bổng thấy bóng dáng màu trắng, nhưng lúc ngước đầu lên nhìn lại thấy đâu nữa, kỳ quái, là nhìn nhằm sao? Sao cảm giác hình như người đó là Bạch Uyển Minh?


      Ở phía góc bên kia có vài cây cổ thụ rất lớn, còn trồng kèm số loại thực vật có thể nhuộm vải nữa, Thẩm Nhã Hinh muốn chạy qua bên đó xem thử, nhưng lại bị Mạnh Dục Thành kêu trở về, “Tụi chuẩn bị vào bên trong xem nguyên liệu tạo màu, em lên xe nghỉ ngơi .”


      , em cũng muốn coi.” Thẩm Nhã Hinh chống đối , cũng tò mò về mấy thứ nguyên liệu đó lâu lắm rồi.


      được, muốn xem để dịp khác lại dẫn em đến.” Mạnh Dục Thành bá đạo .


      Tuy rằng thể xem khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy có phần cam lòng lắm, nhưng nghĩ lại thấy cơ hội đến đây vẫn nhiều vô kể, vả lại cũng hơi mệt rồi, cộng thêm việc vẫn tò mò về cái bóng màu trắng lúc nãy, nên Thẩm Nhã Hinh chỉ đành bĩu môi và ngoan ngoãn quay về xe.


      Nhưng vừa được nửa lén ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thấy Mạnh Dục Thành và những người khác vào trong nhà, liền rón ra rón rén chạy về phía khác, nhưng kiếm hoài cũng chẳng thấy bất kỳ người nào khác.


      Có lẽ là nhìn nhầm rồi, Thẩm Nhã Hinh thất vọng mà quay về xe, nhưng vừa ra khỏi cửa lớn bàn tay đưa tới kéo qua bên, Thẩm Nhã Hinh hét lớn, nhưng khi nhìn lại ngạc nhiên: “Bạch Uyển Minh!”


      Bạch Uyển Minh ra hiệu cho : “Suỵt!” và kêu Thẩm Nhã Hinh theo mình. Thẩm Nhã Hinh liền bụm miệng lại và theo ấy, quẹo trái quẹo phải hồi liền đến chỗ có bộ bàn ghế đá.


      Bạch Uyển Minh có vẻ rất quen thuộc với nơi này, dọc đường luôn nhắc nhở chú ý nơi nào cần phải cẩn thận, mấy chỗ đó thường toàn rong rêu rất trơn trượt, nếu chú ý là chắc chắn ngã chỏng chân lên trời cho mà xem.


      “Sao lại đến đây? Chỗ này là chỗ nào thế?”


      Thẩm Nhã Hinh thấy Bạch Uyển Minh bẻ vài nhánh lá trúc phủi sạch lá cây và bụi chiếc bàn, suy đoán xem sao ấy lại đến đây, có lẽ do mấy lời mà lần trước mình với ấy chăng? Có tác dụng với Bạch Uyển Minh rồi sao?


      “Ngồi .” Bạch Uyển Minh quét xong ngỏ ý kêu Thẩm Nhã Hinh ngồi xuống, “Đây là nơi mà lúc tôi thường hay đến, bộ bàn ghế đá này là do cha tôi đặt ở đây.” Thẩm Nhã Hinh kinh ngạc tròn mắt nhìn xung quanh, hèn chi ánh mắt ấy nhìn nơi này lại có chút đơn và hoài niệm, trở lại chốn cũ đối với ấy mà chắc cũng chẳng dễ chịu gì, ngồi ở đây có lẽ nhớ đến cha mẹ mà ấy biết đối mặt ra sao chăng.


      xin lỗi, tôi vốn nên hỏi mà.” Thẩm Nhã Hinh áy náy .


      Vẻ mặt của Bạch Uyển Minh vẫn cứ lạnh lùng sao ấy, nhưng rất kỳ lạ, vẻ lạnh lùng của ấy khiến người ta cảm thấy thiếu lễ độ, chỉ là phải cảm thán từ tận đáy lòng, người đẹp như thế có lạnh lùng cỡ nào nữa vẫn khiến người người mê mẩn, nhưng cách ăn mặc của hơi kì lạ, sao ấy luôn mặc đồ nam thế này? Tuy nhìn cũng rất đẹp nhưng tiếc cho những đường cong bị che lấp đó.


      có gì, chuyện cũng qua rồi.” Bạch Uyển Minh nghiêng đầu nhìn Thẩm Nhã Hinh, vốn có rất nhiều điểm thắc mắc về chuyện Bạch thị và thái độ của Mạnh Dục Thành đối với công nghệ nhuộm vải bằng thảo mộc, đặc biệt là mọi chuyện về lý do khiến cho Bạch thị năm đó bị phá sản.


      Khoảng thời gian đó bị đưa Ý để học tập, cha mẹ chẳng hề tiết lộ chút thông tin gì cho biết cả, đợi đến lúc phát mọi thứ muộn. Người phụ nữ mơ màng hồ đồ này lại bỗng nhiên xông vào thế giới oán hận của , tuy ấy hơi lỗ mãng nhưng Bạch Uyển Minh có thể nhận thấy được Thẩm Nhã Hinh muốn giúp Mạnh Dục Thành, là lòng muốn giúp và Mạnh Dục Thành tháo bỏ hiểu lầm với nhau.


      Trực giác của phụ nữ rất chính xác, lần đầu tiên thấy Thẩm Nhã Hinh liền biết họ là đôi, lúc này càng khẳng định hơn nữa, cảm thấy hâm mộ Mạnh Dục Thành, có thể kiếm được toàn tâm toàn ý đặt vào trong lòng.


      Nếu những chuyện giày vò suốt bao nhiêu năm này có thể hoá giải được cũng ngại để Thẩm Nhã Hinh làm người dẫn dắt, ra người cực kỳ nhát gan, nếu có Thẩm Nhã Hinh, e rằng bao giờ mở miệng hỏi.


      “Có lẽ tôi vẫn nợ Mạnh Dục Thành câu cảm ơn cho số chuyện mà ấy làm.” ấy khẽ hất đầu về phía câu lạc bộ Văn Tuyền, “Nhưng thứ mà Mạnh Dục Thành nợ tôi nhiều hơn là lời giải thích.”


      “Tôi…. Những gì tôi biết cũng nhiều lắm, nhưng tôi nhất định đem những gì tôi biết hết cho nghe.” Thẩm Nhã Hinh nắm chặt nắm tay, với vẻ rất quyết tâm.


      Bạch Uyển Minh nhịn được cười khẽ, Mạnh Dục Thành kiếm đâu ra bé đơn thuần dễ thương thế này?


      “Tôi tự kiếm cậu ta xác định lại, nhưng tôi muốn nghe kể trước những việc mà Mạnh Dục Thành .”


      “Nhưng Văn Diệp Nhiên cũng có kể cho tôi nghe số ít, tôi nhớ cái nào là của ai rồi, sao bây giờ?” Cái này trách được, quả phân biệt được cái nào là của ai kể rồi.


      “Những thứ mà họ kể có điểm nào mâu thuẫn với nhau ?”


      “Hình như là ….”


      “Thế cứ kể chung thể luôn .”


      Thế là Thẩm Nhã Hinh cố gắng đem những chuyện mà biết kể ràng cho Bạch Uyển Minh nghe.



      Thẩm Nhã Hinh cố gắng đem những chuyện mà biết kể ràng cho Bạch Uyển Minh nghe, lúc kể xong lại nhịn giúp cho Mạnh Dục Thành: “ Bạch, tôi quả cảm thấy Mạnh Dục Thành có làm gì sai cả, vả lại xem, lúc này chẳng phải ấy cố gắng đẩy mạnh cho việc nhuộm vải thủ công sao? Tôi nghĩ giữa hai người có quá nhiều hiểu lằm rồi.”

      “Kêu tôi Uyển Minh .” Bạch Uyển Minh đưa tay giúp Thẩm Nhã Hinh lấy miếng lá khô đầu xuống, còn phải xác định lại , nếu những gì Thẩm Nhã Hinh là đúng những thứ mà nợ Mạnh Dục Thành đâu chỉ là tiếng cảm ơn, mà còn phải có tiếng xin lỗi nữa.

      “Có thể sao?” Thẩm Nhã Hinh vui vẻ nhảy cẩn lên, ấy thế có nghĩa là ấy chịu hòa giải với Mạnh Dục Thành sao?

      Thẩm Nhã Hinh lại ngập ngừng hỏi: “Thế quay về phòng thí nghiệm chứ? Nghe , ở đó trở nên rối tùm lum rồi.”

      “Tôi vẫn cần chút thời gian.” Thấy Thẩm Nhã Hinh lộ vẻ thất vọng, Bạch Uyển Minh liền nhịn được thêm: “Nếu việc quả như tôi xin Mạnh Dục Thành cho tôi quay về.” bỗng nhiên hiểu được lý do tại sao Thẩm Nhã Hinh có thể ở bên Mạnh Dục Thành rồi, chân thành đơn thuần, biết cách giấu suy nghĩ của mình, có lẽ Mạnh Dục Thành rất lâu rồi gặp loại phụ nữ như thế chăng?

      “Thế quyết định rồi nhé, đợi lúc quay về tôi đến chào mừng .” Thẩm Nhã Hinh cười tươi như hoa , chuyện của Mạnh Dục Thành với Bạch thị trở thành cái gai trong lòng , nhưg giờ Bạch Uyển Minh như thế đồng nghĩa mọi việc có thể giải quyết rồi.

      “Thế giờ cần kiếm ấy chuyện ?” Thẩm Nhã Hinh chỉ chỉ về phía câu lạc bộ, “Hôm nay được, nhưng yên tâm, vì Bạch thị, tôi câu nệ mặt mũi hay tự tôn gì ở đây nữa, hơn nữa Mạnh Dục Thành quả có ân đối với Bạch thị mà.” Để ý thấy bắt đầu có người ra ngoài, Thẩm Nhã Hinh nhìn đồng hồ đeo tay, họ thế mà ngồi chuyện hơn hai chục phút rồi sao, lè lưỡi làm cái mặt xấu, “Tôi phải quay về rồi, nếu bị ấy phát tôi xe ấy nhất định nổi giận mất.”

      “Ừ, quay về xe .” Bạch Uyển Minh gật đầu, vẻ lạnh lùng mặt bị ý cười che , là con , vốn cũng rất muốn có được em dễ thương, nếu năm đó cha mẹ sinh thêm con nữa, chắc cũng dễ thương như Thẩm Nhã Hinh chăng!

      nhịn được chấp tay lại, thầm cầu nguyện với cha mẹ, cuối cùng cũng có dũng khí đối mặt với rồi.

      Ba bốn ngày sau cuộc chuyện với Bạch Uyển Minh, Thẩm Nhã Hinh ngày nào cũng mong chờ xuất của bóng dáng màu trắng đó, Mạnh Dục Thành vẫn phát kỳ lạ của , nhưng Bạch Uyển Minh mà còn xuất nữa ấy nhất định phát mất.

      Nhân lúc lấy tài liệu, Thẩm Nhã Hinh chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, haizzz, ngày chờ đêm chờ, sợ chờ đến hôm nào đó bỗng nhiên phát mình bị biến thành ‘Hòn vọng phu’ mất, thứ may mắn duy nhất là mấy hôm nay Mạnh Dục Thành bận rộn chuyện hợp tác với bên Pháp nên tạm thời vẫn phát những hành động kỳ quái của .

      Thẩm Nhã Hinh vừa mới biết ra ông Khang Thái này chỉ là nhà thiết kế nổi tiếng, mà gia tộc của ông ta nắm trong tay đến hơn 30% chỉ số kinh tế của toàn Châu Âu.

      Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, Thẩm Nhã Hinh cho rằng Bạch Uyển Minh xuất vào giờ ăn trưa đâu, thế là bắt đầu dọn bàn chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, lúc Mạnh Dục Thành họp ấy ăn cơn, vả lại cuộc họp quan trọng như thế cần đến xuất chinh của những thư ký cao cấp như Tống Kiến Đông, nên cũng chẳng có việc gì làm, đó cũng là trong những lý do khiến ngày nào cũng đứng bên cửa sổ trông ngóng xuất của Bạch Uyển Minh, quả chán đến tận chân trời rồi, chán đến mức sắp điên luôn.

      Ngoại trừ việc nhận điện thoại, sắp xếp lại tài liệu cho Mạnh Dục Thành căn bản cũng chẳng còn việc gì để mà làm, vì để giết thời gian, thậm chí ngay cả sách tiếng Pháp cũng xách đến công ty luôn rồi, theo đà này việc ký hợp đồng với bên Pháp là 99% rồi, nên nhân cơ hội này học nhiều chút tiếng Pháp cũng tốt.

      Thẩm Nhã Hinh vừa định kéo cửa phòng làm việc ra cửa lại bị người khác từ bên ngoài đẩy vào, hai người ở hai mặt cánh cửa đều bị dọa cho hết hồn.

      “Woa, sao ở đây, hù chết em rồi.” Thẩm Nhã Hinh vỗ vỗ lồng ngực, trái tim vẫn nhảy bùm bụp, phần là vì hết hồn, nhưng phần nhiều hơn là do vui vẻ.

      Lúc Mạnh Dục Thành bận rộn cứ như con rồng thấy đầu thấy đuôi, thỉnh thoảng có gọi điện thoại đến cũng toàn là những mệnh lệnh dặn dò hề dịu dàng tí nào với , tỷ như ăn cơm đúng giờ, buổi tối được xem tivi quá lâu, ngủ hoặc là ngủ sớm chút, làm lúc nhận điện thoại cứ theo bản năng mà thẳng lưng ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh bằng bộ dáng trông cực kỳ tức cười, nhưng ngay cả nhận được những cuộc điện thoại như thế cũng rất vui vẻ mà bắt máy.

      Thẩm Nhã Hinh biết sâu đậm người đàn ông này rồi, gặp mặt bất ngờ này như cây kim ghim vào lòng vậy, ghim thủng những nhung nhớ phồng dần lên trong trái tim, khiến nhịn được chảy nước mắt, chỉ mới vài ngày gặp mà nhớ như thế rồi.

      Trong tình , ai có thể giữ được bình tĩnh cả, cho dù là hoạt bát vui vẻ như cũng thoát được ma chú đó, quay đầu nhìn lại phát từ lúc gặp , nước mắt luôn đặt biệt nhiều, chẳng lẽ phụ nữ quả được làm từ nước sao?

      “Khóc gì thế?” Mạnh Dục Thành sững người, đưa tay đóng cửa rồi ôm vào lòng.

      để ở lại phòng làm việc mình khiến thấy tủi thân sao? Nhưng những cuộc đàm phán kinh tế lúc nào cũng khô khan phiền phức, mấy hôm nay cố gắng tăng ca cũng chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết để ký kết được hợp đồng này rồi dẫn về nhà, nhưng kế quả lại khiến tủi thân rơi nước mắt rồi sao.

      Mạnh Dục Thành ôm lấy thân thể nhắn của , hôn lên những giọt nước bên khóe mắt, dùng dịu dàng hiếm có để dỗ dành , ngoan ngoãn tựa vào lòng , nhịn được hít sau vài hơi mùi vị của , hút thuốc, lúc họp cũng có lệnh cấm hút thuốc, bao giờ cho phép người nào hút thuốc trong phòng, nên người cũng bao giờ có mùi thuốc lá khiến người ta khó chịu, cảm giác được mùi vị của bao bọc lấy rất tuyệt.

      “Em mới có khóc.” Thẩm Nhã Hinh bĩu môi chịu nhận, nhưng giọng mũi nồng đậm tiết lộ tình trạng của lúc này.

      có? Thế cái này là cái gì, trời mưa rồi sao?” Mạnh Dục Thành cười nhạo , khẽ nhéo cái mũi vểnh lên của , “Xem này, khóc đến nổi mũi cũng sưng lên luôn rồi.”

      “Thấy ghét.” Thẩm Nhã Hinh bị chọc cho bật cười, “Sao bỗng nhiên quay về thế? Buổi chiều cần họp sao?” Mạnh Dục Thành nhìn dáng vẻ mong chờ của nhẫn : “Vẫn còn phải họp nữa, nhưng có nhiệm vụ giao cho em.”

      “Sao bỗng nhiên quay về thế? Buổi chiều cần họp sao?” Mạnh Dục Thành nhìn dáng vẻ mong chờ của nhẫn : “Vẫn còn phải họp nữa, nhưng có nhiệm vụ giao cho em.”


      Haizz, nên nhất thời mềm lòng hứa với tạm thời công khai tình cảm mà, Mạnh Dục Thành từ khi nào phải phải lén lén lút lút như vậy chứ? Thậm chí ngay cả việc ôm bạn mình cách quang minh chính đại cũng được.


      “Nhiệm vụ gì?” Thẩm Nhã Hinh mở to đôi mắt long lanh nhìn , việc mà nguyện ý làm nhất chính giúp chia sẻ công việc. Nhưng chỉ tiếc là năng lực quá có hạn, việc mà có thể giúp nhiều, nên vừa nghe mình có nhiệm vụ liền quên buồn rầu lúc nãy, xém tí nữa là vỗ tay hoan hô rồi.


      Mạnh Dục Thành lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, tốc độ thay đổi của cũng quá ư là nhanh rồi, con người đơn thuần như thế nào mới làm được vậy cơ chứ, “Chiều hợp với người trong công ty, nên cần người tiếp đãi Khang Thái…”


      “Để em, để em, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ cách xuất sắc.” Chưa kịp đợi hết câu ngắt lời, chỉ sợ bị thu hồi quyền lợi, phải chỉ là tiếp đãi người bạn nước ngoài thôi sao, quá dễ rồi.


      “Ừ, bữa trưa ông ấy muốn ăn những món nhạt chút, lúc nãy có người góp ý gần đây có nhà hàng làm những món hầm cách thủy rất ngon, em biết nhà hàng đó ?” Mạnh Dục Thành phủi những sợi tóc rối mặt xuống, ngón tay lưu luyến da thịt mềm mại của .


      “Ừm, em biết chỗ đó, gần nơi này có nhà hàng nào ngon em đều biết hết.” Thẩm Nhã Hinh với vẻ đắc chí rồi bắt đầu kể cho nghe nhà hàng nào ăn món gì ngon, thậm chí ngay cả nơi nào bỏ nhiều bột ngọt cũng biết nữa.


      Mạnh Dục Thành phì cười, “Em mới đến Dương Khải có bao lâu mà sao nhà hàng quán ăn nào em cũng ăn qua hết vậy?”


      “Nào có đâu.” nghịch ngợm nháy mắt với , “Có internet mà, quán ăn nào ngon đều được dân mạng giới thiệu, biết , gần chỗ này có tiệm làm bánh trứng trái cây rất là ngon, thần kỳ lắm luôn á, em lớn như vậy mà chưa từng…” Chiếc môi nhắn liếng thoắng ngừng bị cánh môi dày bịt lại, Thẩm Nhã Hinh ai oán trách mắng: “Bên ngoài có người đó.”


      Ôm lấy chiếc eo nhắn của , Mạnh Dục Thành nhịn được hôn sâu hơn nữa, cặp môi đào mê người trong mơ, còn có những chiếc răng ngọc của nữa… hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, ngón tay vuốt ve dái tai mềm mại của , khiếng ngâm ra tiếng, đầu lưỡi quẫn quít đưa sâu vào trong khoang miệng .


      Thẩm Nhã Hinh bị nụ hôn cuồng nhiệt này hôn đến mơ hồ đầu óc, nếu phải được gắt gao ôm lấy e rằng té xuống mất rồi. Bỗng nhiên có vật cứng nóng ép lên bụng dưới của , nhịn được muốn lấy tay gạt nó ra, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rít hơi của mới sực nhớ ra thứ đó là gì, cơ thể bỗng chốc cứng ngắt tại chỗ!


      Gặp quỷ, cố gắng khắc chế bản thân như thế rồi mà còn cố ý chọc ghẹo nữa, Mạnh Dục Thành nắm lấy chiếc cằm nhọn của , ánh mắt thâm sâu nhìn : “Buổi tồi về thu thập em, hay là …. Em muốn bây giờ?” Ám chĩ của quá ràng, Thẫm Nhã Hinh chịu nổi nữa bèn xoay mặt qua bên thèm nhìn , đáng ghét, ở đây là phòng làm việc đó, tuy rằng được ngăn cách bởi cánh cửa, bên hông còn có tấm kính lờn mà bên ngoài thể nhìn thấy bên trong nhưng bên trong lại có thể thấy ràng mọi thứ bên ngoài ngăn cách lại, nhưng vẫn sợ bị người ta phát mà.


      “ Đừng… bên ngoài có người.” phản kháng yếu ớt của khi lọt vào mắt Mạnh Dục Thành lại thành quyến rũ mê người, xấu xa bấm khóa trái cửa lại, kéo qua bên tấm kính thủy tinh lớn.


      làm gì vậy?” Hành động đột ngột của khiến đề cao cảnh giác, có dự cảm xấu!


      “ Làm cái này.” bế bổng lên, rồi đưa tay vén váy , để cặp đùi thon dài trắng trẻo quấn lên eo , u cốc rất vừa khít mà đặt ngay nơi đó của .


      “ Đừng đừng, buông em ra .” dám la lớn mà cũng dám làm hành động gì sợ phát ra tiếng, chỉ có thể tức giận nhéo vai , nhưng vai quá chắc, ngược lại khiến cho tay bị đau, định làm gì thế trời? Chẳng lẽ muốn ở đây. “ Em còn nhúc nhích lung tung nữa làm thiệt đó.”


      Lời uy hiếp của Mạnh Dục Thành khiến Thẫm Nhã Hinh lập tức im lặng ôm cổ , cầu xin. “ Chồng à, đừng ở đây mà,buổi tối người ta hoàn toàn nghe theo hết…” dám nhìn thẳng vào mắt , cũng dám tưởng tượng tối nay ra sao, nhưng dù có làm gì nữa cũng tốt hơn là làm tại đây gấp trăm lần.


      “ Muốn em làm gì cũng được? Em đều ngoan ngoãn nghe theo ?” cười khẽ, nắm lấy tâm lý lo sợ của mà tiến hành ký kết hiệp ước bất bình đẳng.


      Thẩm Nhã Hinh do dự hồi, hình ảnh bị ức hiếp lúc trước vẫn trong đầu, nhưng Mạnh Dục Thành như cố ý nhấn mạnh tồn tại của mình vậy, phần eo khẽ dùng sức khiến cho hoa huyệt nhạy cảm bị đụng cho run rẩy.


      “ A… em hứa, em hứa, mau thả em xuống.” Thẩm Nhã Hinh la lên, hạ quyết tam đáp ứng cầu của , chỉ cần bây giờ chịu tha cho là được, chứ cứ tiếp tục như vậy những người bên ngoài phát mất.


      “ Ngoan.” Mạnh Dục Thành chậm chạp nỡ mà khẽ ma sát qua lại ở eo , nhìn dáng vẻ cắn chặt môi biết làm sao của , muốn ngay bây giờ mà, nhưng cuối cùng vẫn chỉ in nụ hôn lên môi rồi buông thả xuống. “ Về nhà sớm chút, ngoan ngoãn đợi .” Thẩm Nhã Hinh n hanh chóng vuốt thẳng lại chiếc váy, chỉ sợ người ta nhìn ra được cái gì đó. Sau đó ngay cả mắt cũng dám nhìn mà chỉ nhìn chằm chằm đất : “ Thế em trước đây.”


      , Khang Thái ở phòng nghỉ của công ty dưới lầu 4, em qua đó kiếm ông ta.”


      “ Dạ!”


      “ Đợi chút.”


      “ Sao vậy?” Thẩm Nhã Hinh nhìn .


      Mạnh Dục Thành nở nụ cười thấy ghét nhìn , “ Mặt em đỏ chót à, tốt nhất là nên rửa mặt trước .”


      Đáng ghét, ăn hiếp người ta quá mà, Thẩm Nhã Hinh đến tầng 4 rồi mà vẫn tức giận mắng , người đàn ông này lúc nào cũng chọc để kiếm vui hết, con người trầm tĩnh trước mắt người khác với người đàn ông độc miệng hư đốn trước mặt khiến bị quay mòng mòng đến mức chóng mặt, chỉ hơi chút để ý liền bị rơi vào cái bẫy xấu xa của ngay.


      “ Haizzzz.” Thẩm Nhã Hinh ngồi trong phòng VIP mát mẻ, trước mặt là những món ăn tinh tế, thở dài lần thứ N lần rồi, càng nghĩ càng thấy Mạnh Dục Thành hồi nãy là cố ý, mục đích là để ép tối nay về nghe theo hết.


      đáng ghét, Thẩm Nhã Hinh phát chỉ thích thao túng cơ thể mà còng thích khiến cho phải chủ động làm số việc khiến xấu hổ nữa,. a a a a a a, càng nghĩ càng tức mà, sao có thể như vậy chứ!


      “ Thẩm tiểu thu thích món ăn ở đây sao?”


      Khang Thái hiểu nhìn thanh tú trước mắt, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào nữa mà bên hông lại có thêm người ngừng thở dìa cũng khiến người ta ăn ngon miệng rồi.


      , sao có thể chứ, món ăn ở đây đều rất ngon.”


      Thẩm Nhã Hinh liền nhanh chóng xin lỗi, đưa tay mở nắp cái chung trước mặt ra, chọn món bồ câu hầm với đương quy và táo đỏ, mùi vị rất tuyệt mà lại ngán nữa.


      Ngược lại, người la làng đòi ăn món thanh đạm là ông Khang Thái đây lại chọn món giò heo hầm với đậu phộng khiến cho Thẩm Nhã Hinh xém rớt mắt kiếng.



      Khang Thái hiểu nhìn thanh tú trước mặt, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào nữa mà bên hông lại có người ngừng thở dài cũng khiến người ta ăn ngon miệng rồi.

      , sao có thể chứ, món ăn ở đây đều rất ngon.”

      Thẩm Nhã Hinh liền nhanh chóng xin lỗi, đưa tay mở nắp cái chung trước mặt ra, chọn món bồ câu hầm với đương quy, táo đỏ, mùi vị rất tuyệt mà lại ngán nữa.

      Ngược lại, người la làng đòi ăn món thanh đạm là ông Khang Thái đây lại chọn món giò heo hầm với lạc, khiến cho Thẩm Nhã Hinh xém rớt mắt kiếng.

      “Ngon sao lại than thở hoài?”

      Khang Thái gắp miếng giò heo lên, kỹ thuật cằm đũa của ông ta rất tốt, chấm với nước sốt đặt biệt của nhà hàng này mà ăn đến mức híp cả mắt.

      có gì, lúc nãy chỉ là suy nghĩ chuyện khác mà thôi.” Thẩm Nhã Hinh cũng gắp miếng thịt bồ câu đưa vào miệng thưởng thức.

      “Đúng rồi, sao menu ở đây lại thấy có vi cá, phải người phương Đông rất thích ăn vi cá sao?”

      “Ừm, giờ rất ít quán ăn nào còn bán vi cá nữa, bảo vệ môi trường mà, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Vì miếng vi cá lại giết chết con cá mập là việc tàn nhẫn cỡ nào, sao họ có thể xuống tay được chứ? Vả lại cũng cho rằng vị cá có dinh dưỡng gì cao, chẳng qua chỉ là dạng vảy cá mà thôi!

      “Như thế rất tốt, Tổng giám đốc của các cũng là người tệ.” ngờ chủ đề của cuộc chuyện lại chuyển sang Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh vểnh tai lên nghe ông ta : “Cậu ta rất chú ý đến vấn đề môi trường, lúc chúng tôi đề nghị tăng số lượng đơn hàng bị cậu ta từ chối bởi lý do phá hoại môi trường nếu bất chợt gia tăng sản suất.” Khang Thái khẽ nhún vai, “Rất hiếm khi gặp người Trung Quốc nào lại chú ý đến vấn đề môi trường như thế.” Thẩm Nhã Hinh tuy rằng miệng việc công ra việc congi, nhưg ra trong lòng vui đến mức nở đầy hoa ra đấy, Mạnh Dục Thành ủng hộ quy trình nhuộm vải thủ công bằng thảo mộc cũng là vì thích ý nghĩa bảo vệ môi trường của nó, in ấn công nghiệp cho ra lượng nước thải có lẫn nhiều chất hóa học lớn, nhưng nhuộm bằng thảo mộc lại lo đến vấn đề này.

      “Còn nữa, có biết chàng tên Văn Diệp Nhiên ?”

      “Văn Diệp Nhiên? Nghe ấy ra nước ngoài rồi, ngài kiếm ấy có chuyện gì sao?” Bởi vì ông ta khen Mạnh Dục Thành nên Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên cảm thấy có hảo cảm với ông, chủ động : “Nếu có việc gì gấp có thể nhờ Tổng giám đốc giúp ngài liên lạc với ấy thử.” “Cũng có chuyện gì gấp, dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy rồi.” Khang Thái ngẩng đầu nhìn trời .

      “Về việc tấm hình đó sao?” Thẩm Nhã Hinh tò mò hỏi, nếu ông ấy chủ động nhắc đến cũng muốn nhân cơ hội này để mà giải đáp thắc mắc trong lòng, người trong hình rốt cuộc là nam hay nữ đây?

      “Đúng vậy, tôi nhờ cậu ấy giúp tôi tìm người trong hình.” Khang Thái lấy tấm hình trong ví da ra đưa cho Thẩm Nhã Hinh xem, “Lần đến Đài Loan này tôi quyết tâm phải kiếm được người trong hình rồi.”

      Thẩm Nhã Hinh chớp chớp mắt, hỏi với vẻ e dè: “Tấm hình này có vẻ rất lâu rồi, ngàu nhớ người trong hình tên gì và sống ở đâu sao?”

      “Tôi nhớ hình như tên là Minh Minh.”

      Minh Minh… cái tên này cho nam cho nữ đều được mà, như thế vẫn như có đáp án thôi, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại tiếp tục cố gắng, “Thế hai người gặp nhau ở đâu?”

      “Ở vùng nông thôn.” Khang Thái thấy dáng vẻ như muốn ói máu của Thẩm Nhã Hinh bèn bất đắc dĩ bổ sung thêm, “Lúc đó người dẫn tôi về là bà ngoại, nhưng giờ ngoại mất rồi, mà những người khác đều biết tôi và ngoại từng những nơi nào, nên tôi cũng chỉ có thể lục lọi trong trí nhớ để mà đoán nơi đó là vùng nông thôn mà thôi.”

      ra là vậy, “Thế… người trong hình là nam hay nữ?” Thẩm Nhã Hinh nhịn được cứ phải hỏi vòng vo như vậy nữa nên bèn trực tiếp hỏi thẳng luôn.

      “Sao tôi biết chứ.”

      “HẢ?”

      “Nhìn trong hình có vẻ là nam, nhưng trẻ em ở độ tuổi này vốn chẳng thể phân biệt được là nam hay nữ mà, nên tôi cũng chẳng biết.” ngờ vấn đề này ngay cả chủ nhân của tấm hình cũng biết, Thẩm Nhã Hinh chịu bó tay rồi, tại sao ngay cả người đó là nam hay nữ cũng biết mà lại dám chạy đến Đài Loan kiếm người chứ trời!

      “Nhưng mặc kệ người đó là nam hay nữ đều là người mà cả đời này tôi muốn có được, người trong mộng của tôi.” Dù sao cũng là người Pháp nên cũng thoát khỏi bản tính lãng mạn được, màn tỏ tình đó của Khang Thái khiến Thẩm Nhã Hinh xúc động thôi.

      “Được thôi, mặc kệ là nam hay nữ, tôi đều chúc ông sớm ngày kiếm được người đó.” xong rồi còn cười với vẻ xấu xa và tặng thêm câu: “Nếu là nam ông chỉ đành dẫn cậu ta về nước mới cưới rồi.”

      Khang Thái chưa kịp đáp lời có bóng người chạy đến cười lạnh và : “Người phụ nữa biết xấu hổ này, chỉ với loại thân hình như đây mà cũng bày đặt quyết rũ Mạnh Dục Thành à?” Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên bị người ta mắng cách vô duyên, đưa mắt nhìn thấy là người phụ cao cao ốm ốm, trông chừng năm mươi mấy tuổi, người đeo rất nhiều trang sức đắt tiền, khuôn mặt được chăm sóc bảo dưỡng kỹ càng chứa đầy vẻ kinh bỉ.

      “Bà là ai?”

      Khang Thái nhíu mày, bản tính luôn tôn trọng phái nữa mới khiến ông mắng chửi lại, bất kể là dạng người gì, chỉ cần đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của người khác đều là hành vi thiếu lễ độ.

      “Tôi là dì của Mạnh Dục Thành.”

      Chu Ngữ Viên nhìn Khang Thái bằng ánh mắt khinh thường, bà phái người điều tra qua thân thế của ta, chẳng qua chỉ là đứa con riêng mà thôi, chẳng có địa vị vững chắc nào trong gia tộc cả, “Đừng có nhiều chuyện mà nhúng tay vào việc nhà của chúng tôi, liên quan gì đến ông cả.”

      “Việc nhà các người?” Khang Thái mờ mịt hỏi lại, “Là tôi hiểu sai về văn hóa của người Trung Quốc sao? Dì của Mạnh Dục Thành cũng họ Mạnh à?” Thẩm Nhã Hinh dù là rơi vào tình trạng bế tắc như thế này mà cũng bị ông ta chọc cho phụt cười, trông dáng vẻ lịch lãm của ông ta ra là giấu nghề, chỉ dùng câu thôi là khiến cho đối phương tức chết rồi.

      “Hồ ly tinh, đừng tưởng rằng quyến rũ được tên đàn ông ngoại quốc liền đắc ý, tôi cho biết, nhà họ Mạnh tuyệt đối chấp nhận cho loại phụ nữ như gả vào đâu!” Thẩm Nhã Hinh bị bà mắng đến nỗi tức giận rồi, dù cho là ai nữa, bị người ta chỉ vào mặt mắng như thế sao mà nhịn được, “Quan hệ giữa tôi mà Mạnh Dục Thành là chuyện cũng hai chúng tôi, lúc này tôi tiếp đãi khách hàng quan trọng của công ty, vấn đề này phiền bà sao được ?”

      “Bị Mạnh Dục Thành phân cho làm việc khác rồi sao? Ha ha, tôi còn tưởng thông minh lắm chứ.” Chu Ngữ Viên cười chăm chọc rồi với vẻ hả hê: “Mạnh Dục Thành giờ ở công ty gặp ‘danh môn khuê tú’ đấy, hai nhà đều môn danh hộ đối, loại phụ nữ lai lịch như sao có thể bì được cơ chứ.” Từng câu từng chữ mà người đàn bà đó ra đều mắng chửi có thân phận trong sạch, nhục mạ còn có thể, nhưng Thẩm Nhã Hinh sao có thể nhịn nhục để bà nhục mạ cha mẹ mình cơ chứ? Nhưng dù sao nữa người phụ nữ này cũng là dì của Mạnh Dục Thành, bà là trưởng bối, là người lớn hơn, “Bà nên nhanh chóng rời khỏi , nếu tôi mời quản lý tới đấy.”

      tưởng tôi muốn đứng ở đây sao? là làm dơ chân tôi hết mà, tôi chỉ đến để cho biết tiếng, khôn ngoan nên cách Mạnh Dục Thành xa chút.” Chuu Ngữ Viên xong liền biết mất như cơn gió.

      Khang Thái và Thẩm Nhã Hinh bốn mắt nhìn nhau, hiểu rốt cuộc là mô tê gì ở đây nữa!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Editor: Mandy Cá Ngừ


      Thẩm Nhã Hinh bị Chu Ngữ Nghiên mắng đến nỗi buồn bực, tâm trạnh cứ thế mà tuột dốc phanh. vốn lo sợ nhà họ Mạnh có thành kiến về vấn đề môn đăng hộ đối, quả nhiên là sai mà, chẳng lẽ Mạnh Dục Thành lừa dối hẹn hò với người phụ nữ khác trong công ty sao? suy nghĩ lại vẫn cảm thấy có khả năng lắm.


      Khang thái an ủi , “Đừng nghe người phụ nữ đó bậy, tôi thấy và tổng giám đốc Mạnh nhìn rất đẹp đôi.”


      “Ủa? Ông biết quan hệ giữa chúng tôi rồi à?” Thẩm Nhã Hinh ngại ngùng hỏi.


      “Nhìn là biết rồi, chẳng lẽ vẫn tưởng những người biết gì hết sao?” Khang Thái phì cười, “Thái độ của vị tổng giám đốc đó đối với vừa bá đạo vừa bảo bọc, quá ràng rồi còn gì.”


      “Nhưng tôi là tạm thời công khai quan hệ cơ mà!” Thẩm Nhã Hinh ảo nảo giật giật tóc, lúc do dự biết có nên quay về công ty xem như thế nào hay điện thoại reo, nhìn thấy là Bạch Uyển Minh gọi đến lập tức xin lỗi với Khang Thái và nhận điện thoại.


      “Nhã Hinh, ở công ty sao?” Bạch Uyển Minh vởi vẻ gấp gáp.


      , tôi với khách hàng, ở công ty à?”


      “Ừ, tôi cảm thấy nên quay về công ty chuyến, bên Mạnh Dục Thành có vẻ ổn lắm.”


      Sau khi cúp máy, Khang Thái chưa đợi mở miệng liền : “Mau quay về xem , vừa lúc tôi muốn dạo phố mình, cần lo cho tôi.” quan tâm của Khang Thái khiến rất cảm động, khẽ gật đầu rồi cầm lấy túi xách chạy khỏi phòng VIP.


      Vừa về tới công ty liền thấy Bạch Uyển Minh đứng ngay hành lang đợi , Bạch Uyển Minh thấy đến liền chạy tới : “ đừng nôn nóng quá, tốt nhất

      Vẫn là nên nghe xem Mạnh Dục Thành giải thích như nàotrước.”

      Giải thích? làm chuyện gì sai nên mới cần phải giải thíchsao? Thẩm Nhã Hinh cũng chẳng còn quan tâm đến việc tại saoBạch Uyển Minh biết họ là 1 đôi nữa, dù sao ngay cả KhangThái cũng nhận ra được chỉ đến Bạch Uyên Minh là con đây.

      ấy ở đâu?”

      “Phòng tiếp đãi khách, tôi thấy họ vừa vào đó.”

      Thẩm Nhã Hinh thể tin nổi Mạnh Dục Thành lại làmchuyện có lỗi với , lúc Bạch Uyển Minh gọi cho là côấy vừa đến công ty thấy mẹ của Mạnh Dục Thành dẫn theo 1 xinh như búp bê đến liền cảm thấy có gì đó ổn, sau đó lại nghe lúc đó đưa trà vào thấy Mạnh Dục Thànhđang nắm tay ấy bằng vẻ mặt thân thiện khác ngày thường, lúc này liền vỡ lẽ, thế là nhanh chóng gọi điện thoại choThẩm Nhã Hinh.

      Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầy nước chạy đến trước cửa phòngtiếp đãi khách quý, thông qua tấm cửa thủy tinh, nhìn thấy MạnhDục Thành mỉm cười gật đầu với đó cảm thấy sốcnặng.

      như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim mình vậy, cảm giáchoa mắt chóng mặt ập đến khiến thể vịn tayBạch Uyển Minh để đứng vững, :”Mình thôi.” Rồi liềnquay đầu rời khỏi công ty 1 cách dứt khoát.


      Thẩm Nhã Hinh mất tích rồi! Chỉ vừa nghĩ đến những việc xảyra vào chiều hôm đó Mạnh Dục Thành liền cảm thấy bức bối đau lòng.


      Hôm đó họp được nửa bị mẹ lôi ra, cứ nhấtquyết bắt phải gặp mặt 1 là thân thích của dì , anhvốn chẳng muốn gặp, nhưng mẹ ấy mồ cha mẹ, thân thế rất đáng thương nên dì mới nhờ sắp xếp 1 vị trílàm việc trong công ty cho ấy. Có lẽ do dạo gần đây bịlây nhiễm bởi Thẩm Nhã Hinh nên lòng hảo tâm bộc phát, vì thếđành ra lệnh cho Tống Kiến Đông sắp xếp cho ấy.


      Nhưng khi đến buổi tối, lúc mang theo chờ mong về đếnnhà lại phát vốn ngoan ngoãn đợi ở nhàlại thấy đâu, đến lúc nhận ra mình thể liên hệvới bằng bất kỳ cách nào con người vốn bình tĩnh nhưMạnh Dục Thành đây bắt đầu như đứng biển lửa. tậndụng hết mọi nguồn nhân lực để kiếm nhưng như bốc hơivậy, mất tích dấu vết.

      Cho đến tận 2 ngày sau, Văn Diệp Nhiên về nước bắt đầu dựavào tin tức tình báo mà Khang Thái cung cấp cùng các manhmối khác mới phát ra ràng là dì của Mạnh Dục Thànhcùng với mẹ bắt tay hợp lực với nhau để ép Thẩm NhãHinh rời khỏi.

      Mạnh Dục Thành quyết định ngả bài với cha mẹ , tuyên bốmuốn cưới Thẩm Nhã Hinh vào nhà, cha của Mạnh Dục Thànhhiển nhiên rất vui vẻ mà đồng ý, nhân tiện hỏi tại sao cứnhăn mặt nhăn mày hoài thế, còn mẹ lại mắt chữ A mồmchữ O hỏi phải bị đồng tính à?

      Văn Diệp Nhiên cảm thấy bội phục dì của Mạnh DụcThành, sao mà cũng trùng hợp đến mức có thể đem hai mẹ con họ quay mòng mòng trong lòng bàn tay hay thế biết, thậtkhông hổ danh là người phụ giúp chồng gìn giữ giang sơn mà, cũng thể cảm khái, chỉ số thông minh củangười quả là con số mà, nếu là bình thường, Mạnh Dục Thành sao có thể bị trúng kế chứ!

      Tuy mọi việc được làm , nhưng vấn đề quan trọng nhất làkhông có manh mối nào cho biết Thẩm Nhã Hinh ở đâu cả. Văn Diệp Nhân xét xét lại các đầu mối có được, cuốicùng cũng phát điểm mấu chốt, Thẩm Nhã Hinh từngnhận 1 cuộc điện thoại nhưng là ai gọi cho ấy? Lúc này hệthống camera của Khải Dương phát huy được tác dụng quantrọng của nó rồi, lúc xem lại camera ngày hôm đó Văn DiệpNhiên phát 1 người rất có khả năng xuất tạiKhải Dương, Bạch Uyển Minh.

      ấy chỉ xuất , mà còn rất có khả năng cùng rời khỏivới Thẩm Nhã Hinh, kết hợp manh mối lúc trước Thẩm NhãHinh rất cố gắng giúp Mạnh Dục Thành và Bạch Uyển Minh hòa giải với nhau rất có thể Bạch Uyển Minh bị ấythuyết phục thành công rồi nên mới đến Khải Dương tìm MạnhDục Thành, nhưng lại rất trùng hợp mà thấy mẹ của Mạnh DụcThành dắt theo kia đến tìm , có lẽ ấy cũng biếtquan hệ giữa Mạnh Dục Thành và Thẩm Nhã Hinh nên mới gọiđiện thoại báo cho Thẩm Nhã Hinh biết, chỉ có như thế mới giảithích được việc ấy bỗng nhiên xuất và bỗng nhiên rờikhỏi Khải Dương!

      Văn Diệp Nhiên thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến thở phào yên tâm được chút, ítnhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh ở cùng 1 chỗ với Bạch Uyển Minh.


      Văn Diệp Nhiên thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến thở phào yên tâm được chút, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh ở cùng chỗ với Bạch Uyển Minh.


      Mạnh Dục Thành nhìn tấm hình treo tường, đó là hình ảnh mà camera công ty ghi lại được, tuy độ phân giải rất thấp, nhưng vẫn có thể thấy được ánh mắt đau lòng tuyệt vọng của , bảo vệ ở tất cả mọi mặt, chỉ sợ sơ hở chút bị tổn thương, nhưng ai dè người thương sâu nhất lại chính là .


      “Bạch Uyển Minh có ngôi nhà ở dưới vùng nông thôn của Cao Hùng.” Văn Diệp Nhiên nhìn tư liệu trong tay rồi cho Mạnh Dục Thành biết nơi mà hai có thể ở tạm.


      Mạnh Dục Thành nhìn Văn Diệp Nhiên gật đầu thay cho lời cảm ơn, kiếm được sau đó trói chặt bên người cả đời.


      “Nhã Hinh, ăn chút gì , đói sao?” Bạch Uyển Minh đem cơm đến cho , nhưng lại lần nữa nhận được cái lắc đầu từ chối, từ lúc đến đây ba ngày rồi mà chỉ ăn vỏn vẹn có hai bữa cơm mà thôi, cứ tiếp tục như vậy có mình đồng da sắt cũng đâu có chịu nổi!


      Nhìn khuôn mặt nhắn bị ốm hẳn của , Bạch Uyển Minh chỉ có thể thở dài, hôm đó từ Khải Dương ra, Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầ nước nhìn là muốn rời khỏi Đài Trung.


      Vì sợ ấy xảy ra chuyện may nên đành chung, cuối cùng chẳng biết ma xui quỷ khiến ra sao mà lại dẫn Nhã Hinh chạy đến Cao Hùng, bản tính vốn thích gần gũi với người khác của hoàn toàn bại dưới nước mắt của Thẩm Nhã Hinh rồi, chẳng lẽ nhóc này chính là khắc tinh của hội những người lạnh lùng sao? lẫn Mạnh Dục Thành đều như thế, đều nhịn được mà đối xử đặc biệt với nhóc này.


      Nhắc đến Mạnh Dục Thành liền cảm thấy bất mãn, mục đích dẫn Thẩm Nhã Hinh về nhà chính là muốn tạo cho cơ hội kiếm được Thẩm Nhã Hinh, thế nhưng ba ngày rồi mà vẫn thấy có động tĩnh gì cả, thể hoài nghi Mạnh Dục Thành hề chung tình như vẫn tưởng rồi!


      Nhưng nghĩ đến ánh mắt mà nhìn Thẩm Nhã Hinh lại cảm thấy có khả năng lắm, bởi ánh mắt nhìn ấy đầy thương cưng chiều như thế cơ mà!


      Vài hôm trước đem theo nghi vấn kiếm vài nhân viên cũ Bạch thị năm đó, và sau khi hỏi lại cuối cùng cũng biết đầu đuôi ngọn ngành tại sao năm đó Bạch thị lại phá sản. ra quả là do cha mẹ chịu thay đổi phương pháp kinh doanh, cứ mực cố chấp giữ vững quan điểm của mình, vì thế cho dù Mạnh Dục Thành có cố gắng giúp đỡ cỡ nào nữa cũng chẳng có tác dụng.


      Cảm giác của đối với Mạnh Dục Thành vừa là giải thoát vừa là cảm kích, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác biết nên làm sao cho đúng, kẻ thù mà mình hận bao nhiêu năm nay bỗng chốc lại trở thành ân nhân! Tình huống thay đổi chóng mặt như thế khiến trở tay kịp, có lẽ cũng do tình trạng cảm xúc phức tạp như thế mới khiến quyết định giúp Thẩm Nhã Hinh chạy trốn chăng?


      Haizz, hy vọng ông trời bảo hộ cho ấy, để ấy tìm được hạnh phúc của mình vậy, còn về riêng … Bạch Uyển Minh nhìn cánh đồng xanh bát ngát ngoài cửa sổ nở nụ cười khổ, tình cảm của chôn vùi theo cha mẹ từ lâu rồi.


      “Tôi nấu cháo cho , ít nhiều gì cũng phải ăn vài miếng, ba ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy bị đói chết đó.”


      Thẩm Nhã Hinh thò đầu ra khỏi sofa nhìn hai cái rồi lại co người lại, hận thể đem mình co lại thành cục sofa, muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe bất kỳ thứ gì xung quanh.


      ra cảm giác vỡ vụn trái tim lại đau như thế, khoảnh khắc đó cứ tưởng như trời sập vậy, biết nên làm gì tiếp theo, chỉ cần vừa nghĩ để phải hít thở chung bầu khí với liền cảm thấy ngột ngạt, vì thế chỉ đành chạy trốn, chạy khỏi nơi khiến đau lòng đó.


      Nghe tiếng bước chân, Thẩm Nhã Hinh tưởng Bạch Uyển Minh lại đến khuyên ăn cơm nên uể oái : “Tôi quả là ăn vào, có thể ăn ?” Nhưng người phía sau trả lời, mà chỉ yên lặng đứng đó.


      Mạnh Dục Thành tham lam nhìn cơ thể bé bỏng của Thẩm Nhã Hinh, sao lại im lặng biến mất như thế chứ? còn tưởng mình mãi mãi mất nữa đấy, cũng may muốn kiếm được Bạch Uyển Minh phải là chuyện khó, rất ràng là ấy chỉ chung chăm sóc cho Nhã Hinh mà thôi, hề có ý muốn đem Nhã Hinh giấu .


      Lúc gặp Bạch Uyển Minh ngoài cửa thấy ấy có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn nhàn nhạt với : “Nếu đến chứng tỏ Nhã Hinh, tôi biết giữa hai người có hiểu lầm gì, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần là hiểu lầm có thể giải thích ràng được.” ấy ngập ngừng lát lại thêm: “Về chuyện Bạch thị, cám ơn .”


      Văn Diệp Nhiên có qua, cũng may có Bạch Uyển Minh, nếu bé ngốc nghếch đó làm ra chuyện ngu ngốc nào nữa, vì thế gật đầu với Bạch Uyển Minh rồi : “Cảm ơn.” Sau đó mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của ấy mà thẳng vào nhà.


      Đợi hồi lâu mà vẫn thấy trả lời, Thẩm Nhã Hinh đành xoay đầu uể oải : “Quả muốn ăn mà…” Là nằm mơ hay xuất ảo giác đây? Tại sao người đàn ông mà ngày nhớ đêm mong, người đem trái tim xé thành trăm mảnh lại xuất ở đây thế?


      Còn chưa kịp mở miệng chuyện nước mắt tuôn như suối rồi, chẳng phải có tiểu thư đài cát ở nhà đợi rồi sao, sao còn đến đây kiếm nữa? Thẩm Nhã Hinh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cơ thể nhắn của rơi vào vòng tay mạnh mẽ, những lời muốn đều hóa thành nước mắt mà thấm đẫm áo , đồng thời cũng làm bỏng rát tim .


      “Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của qua, chăm chú nhìn hồi rồi hôn lên đôi môi đào của , vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.

      Chương 10.3:


      Editor: Mandy Cá Ngừ


      “Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của qua, chăm chú nhìn hồi rồi hôn lên đôi môi đào của , vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.


      “Sao lại đến đây?” khóc nấc, rất có khí phách mà chờ mong câu trả lời của , có phải ai người đều trở nên ti tiện như thế , ngoại trừ tình của đối mong muốn cái gì khác nữa.


      “Đến dẫn em về nhà.”


      Mạnh Dục Thành kéo tay lên, rất bá đạo mà xỏ chiếc nhẫn lên ngón áp út của , nếu phải vì chiếc nhẫn này e rằng đến đây từ tối hôm qua rồi, nhưng vì để cho lời hứa bảo đảm mà phải cố gắng chờ thêm tận mười mấy tiếng hồ, “Gả cho nhé, bảo bối.”


      Thẩm Nhã Hinh ngơ ngác nhìn ánh sáng lấp lánh ngón áp út, “Nếu em là nằm mơ xin đừng đánh thức em.” Giấc mơ này quá đẹp, mơ thấy Mạnh Dục Thành cầu hôn với cơ đấy!


      “Nhóc con ngốc nghếch, đây là , phải mơ đâu.” Mạnh Dục Thành đau lòng vuốt ve khuôn mặt bị ốm hẳn của : “ em.”


      Thẩm Nhã Hinh úp mặt vào lòng , vừa khóc vừa cười: “Em cũng , em rất rất .” Mười ngón tay đan chặt vào nhau thể tình vĩnh cửu của hai người.


      Về đến Đài Trung được tuần rồi, nào là gặp Tổng giám đốc với phu nhân Tổng giám đốc cộng với lượng lớn họ hàng thân thích của nhà họ Mạnh nữa, Thẩm Nhã Hinh lúc này mới có cảm giác sắp phải gả vào đại gia tộc lớn. Liên tục hết gặp người này đến gặp người khác, gặp đến nổi Thẩm Nhã Hinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt luôn, đáng sợ hơn là đó chỉ mới là họ hàng gần mà thôi, họ hàng xa còn chưa đến cơ đấy.


      Ân oán hiểu lằm giữa Bạch Uyển Minh và Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng được hóa giải, Bạch Uyển Minh quay trở phòng thí nghiệm với thân phận là người nối dõi của Bạch thị, chuẩn bị khai thác loại thực vật nhuộm vải mới. Nhưng có việc thần kỳ hơn nữa chính qua điều tra của Văn Diệp Nhiên rất có thể Bạch Uyển

      Minh chính là người tên Minh Minh trong tấm hình của Khang Thái, chỉ là hai người họ vẫn chưa biết mà thôi.

      Văn Diệp Nhiên , dựa tinh thần phải có trách nhiệm với khách hàng cần phải tiến hành điều tra thêm mới có thể xác định được, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại cho rằng chàng trinh thám chỉ sợ thiên hạ loạn này chẳng qua chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.

      Cuộc sống lại quay trở về nhịp điệu cũ, chỉ duy nhất có việc khiến Thầm Nhã Hinh lo lắng bất an là từ lúc quay về từ Cao Hùng Mạnh Dục Thành chưa hề làm ‘cái đó’ với lần nào cả, chẳng lẽ còn sức quyến rũ nữa rồi sao? Sau khi tắm xong, Thầm Nhã Hinh đứng trước chiếc gương trong phòng tắm quan sát cơ thể mình.

      Sau khoảng thời gian nuôi dưỡng tẩm bổ bằng công thức dành cho heo của Mạnh Dục Thành khuôn mặt bị gầy trở nên đầy đặn hồng hào trở lại, cặp mắt hạnh cũng long lanh trong sáng, đôi môi đào bởi vì buồn bực mà hơi chu ra, có soi cỡ nào cũng thấy khác trước kia là bao mà, nhưng vừa nghĩ đến Bạch Uyển Minh và xinh đẹp như búp bê đó Thẩm Nhã Hinh lại có chút xìu hơi, haizz, người so sánh với người tức chết người mà!

      , đúng, có thể so được, ít nhất cũng có thịt hơn họ chút ở chỗ này! Hai tay nâng lấy cặp núi đôi trắng nõn đầy đặn trước người, bỗng nhiên nhớ đến cảm giác lúc Minh Dục Thành thương vuốt ve nó, lúc mới bắt đầu luôn rất nhàng quyến rũ… “Nếu mỗi lần tan ca về sớm đều có cảnh tượng đẹp như vậy để thưởng thức ngại suy nghĩ lại xem có nên thường xuyên ‘cúp làm’ về sớm đâu.” Mạnh Dục Thành đứng trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm cơ thể đầy đặn hấp dẫn của , cảm giác như khả năng khống chế mà vốn tự hào dần dần biến mất rồi.

      Lịch làm việc của thay đổi đột xuất, định về dẫn ăn, nhưng kêu nửa ngày mà chẳng thấy ai trả lời liền cảm thấy lo lắng, tưởng lại chạy trốn nữa rồi, nhưng khi tìm vòng khắp nhà lại gặp phải cảnh tượng kiều diễm như thế.

      “Á! về hồi nào thế?”

      Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đỏ lựng cả khuôn mặt, trời ạ, về lúc nào thế, luống cuống tay chân muốn lấy khăn tắm nhưng lại bị giành mất.

      “Từ lúc em tự vuốt ve mình.”

      Giọng của khàn khàn, mang theo vẻ đè nén dục vọng, bác sĩ cần nghỉ ngơi vài ngày, cũng tuần rồi, chắc nghỉ dưỡng đủ rồi chứ.

      “Em, em nào có.”

      Thẩm Nhã Hinh kháng nghị, nhưng bằng chứng như thép, làm rồi, mà cũng tận mắt chứng kiến, nên dù cho có muốn giải thích cũng chẳng biết phải giải thích ra sao, chẳng lẽ muốn là mình quan sát xem cơ thể mình có chỗ nào hấp dẫn hay sao? cần nghĩ cũng biết nghĩ lệch hướng cho mà xem, huống chi cái đó cũng chẳng phải là lệch hướng!

      “Ồ, thế em làm gì?”

      làm gì cả, ra ngoài mà!”

      Cảm giác trần truồng cho người ta nhìn khắp người để đánh giá là vừa xấu hổ vừa bực mình, đáng hơn là Mạnh Dục Thành lại bắt đầu cởi quần áo của bản thân!

      Áo khoác, cà vạt, áo sơ mi… Thẩm Nhã Hinh như bị trúng tà vậy, nhìn chằm chằm hành động cơ thể của , đây là lần đầu tiên quan sát cơ thể , toàn thân cơ bắp khỏe mạnh phối hợp với cơ thể cao to của , là đẹp trai quá .

      Cơ bụng của đẹp, hèn chi có thể điều chỉnh tư thế của cách dễ dàng như thế, í, đợi chút, cơ bụng? Lúc này Thẩm Nhã Hinh mới ý thức được Mạnh Dục Thành cởi đến mức chỉ còn duy nhất chiếc quần lót mà thôi.

      “Á! đừng cởi nữa.”

      Vật thể phồng lên dưới chiếc quần lót cần cũng biết là thứ gì, đúng là suy nghĩ tại sao cùng làm ‘cái đó’, nhưng cũng thể ở dưới tình trạng có chuẩn bị gì hết liền ‘cái đó’ ngay chứ!

      Rất hiển nhiên là lời kháng nghị của bị cho qua, Mạnh Dục Thành rất tự nhiên mà cởi luôn quần lót rồi cười khẽ đưa tay ôm vào lòng, “Xấu hổ gì thế, cơ thể của em có chỗ nào chưa nhìn qua?” “ có!” quả sai, nhưng vẫn thể khiến cảm thấy xấu hổ được.

      “Nếu… cái đó… về giường được ?”

      “Em còn nhớ em hứa với cái gì ?”

      “Cái gì?”

      Mạnh Dục Thành cười nham hiểm “Trước khi em bỏ nhà ra em hứa với là làm cái gì cũng được.”

      Ầm! Khuôn mặt của Thẩm Nhã Hinh đỏ như gấc, cà lăm : “Cái đó, cái đó vẫn còn hiệu lực sao?”

      “Em xem!” Mạnh Dục Thành nhìn đôi môi đào đỏ thắm của , bụng dưới liền thấy căng trướng.

      “Được… được thôi…” Haizzz, ai kêu hứa rồi phải làm chứ, thế Thẩm Nhã Hinh đành thấy chết sờn mà gật đầu đáp ứng , nhưng chỉ chưa đầy phút sau đó liền hối hận.


      Chương 10.4:


      Editor: Mandy Cá Ngừ


      “Được… được thôi…” Haizzz, ai kêu hứa rồi phải làm chứ, thế Thẩm Nhã Hinh đành thấy chết sờn mà gật đầu đáp ứng anhh, nhưng chỉ chưa đầy phút sau đó liền hối hận.


      “Đúng vậy, ngậm lấy nó, đừng dùng răng.” Mạnh Dục Thành hít sâu, nhìn dáng vẻ dùng chiếc miệng nhắn để phục vụ cho mình, tuy là chẳng có kỹ xảo điêu luyện gì cả, nhưng vẫn có thể dễ dàng khiến trở nên căng trướng đến mức phát đau, “Ừm, chính là như vậy, ngậm vào nhiều hơn chút nữa.” Thẩm Nhã Hinh chỉ cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ, nhưng cứ liên tục nghe tiếng rên của thôi mà lại bắt đầu cảm thấy nóng rực toàn thân, chuyện gì thế này, ràng là có đụng vào người cơ mà.


      Đầu ngực bỗng nhiên bị kéo mạnh cái, cảm giác vui sướng khiến quên mất trong miệng vẫn ngậm chặt cực đại của là khẽ ngâm ra tiếng, bên tai vang lên lời chọc ghẹo của Mạnh Dục Thành: “ nhóc hư đốn này, em có thể giải thích chút tại sao chỗ này lại trở nên căng cứng như vậy ?” Làm gì có! Thẩm Nhã Hinh vốn muốn phủ nhận, nhưng chưa kịp mở miệng bên đầu ngực khác lại bị bắt lấy, hai tay cùng trêu đùa khiến chữ cũng nên lời, chỉ có thể mơ hồ mà ngâm ra tiếng.


      “Miệng đừng ngừng, tiếp tục liếm nó .” Mạnh Dục Thành tiếp tục ra lệnh, tay vẫn ngừng trêu chọc bầu ngực của , nó mềm mại đến mức khiến thích thôi.


      Thẩm Nhã Hinh có khổ mà chẳng thể nên lời, cứ liên tục sò mó kiểu này lấy đâu ra tinh lực mà chăm sóc cho cực đại của cơ chứ? được bao lâu sao thể chịu nổi trêu đùa của nữa nên chỉ có thể tội nghiệp cầu xin: “Đừng có sờ nữa, khó chịu…”


      “Chỗ nào khó chịu?” Mạnh Dục Thành biết mà vẫn hỏi.


      “Cả người… chỗ nào cũng khó chịu…”


      mở cặp mắt to long lanh ánh nước nhìn với vẻ cầu xin, khoái cảm quen thuộc theo từng động tác của mà lan tỏa khắp người , nhưng lại tiếp xúc trực tiếp với như mọi lần khiến cảm thấy khó chịu.


      Dáng vẻ tội nghiệp của khiến Mạnh Dục Thành nắm lấy cằm mà hôn sâu lên đôi môi đào nhắn, hôn đến khi thỏa mãn rồi mới khàn khàn : “Ngoan ngoãn liếm, đợi tí nữa thưởng cho em.” Người phụ nữ bé này dưới dạy dỗ của dần hiểu được mùi vị tình dục rồi, hề bỏ sót hành động ma sát hai chân lại với nhau của .


      Thẩm Nhã Hinh nghe thế chỉ đành ngậm cực đại của vào miệng lần nữa, nghe theo chỉ thị của mà liếm láp nó, đầu lưỡi khẽ lướt qua đỉnh cực đại, thậm chí còn mở chiếc miệng nhắn ra hết cỡ để cố gắng đem nửa phân thân còn lại của ăn vào miệng, nhưng của quá lớn mà miệng lại quá , có cố gắng cỡ nào cũng chỉ ngậm được thêm sâu chút mà thôi, nhưng chỉ cần nhìn hình ảnh dâm đãng như thế thôi cũng cương cứng đến mức muốn nổ tung rồi.


      Hai cánh môi đào đỏ thắm vì cố gắng phục vụ mà càng thêm kiều diễm, nước miếng vì kịp nuốt xuống mà chảy xuống hai bên miệng, tạo thành những sợi chỉ bạc óng ánh.


      Mạnh Dục Thành cuối đầu nhìn thấy ngừng khép mở hai chân phì cười, đưa tay dò vào u cốc giữa hai chân sờ thấy mảnh ướt đẫm.


      Thẩm Nhã Hinh bị hành động đột ngột của dọa cho hết hồn, định ngẩng đầu nhìn lại bị dùng tay đè lại cho rời khỏi, ngón tay vẫn ngừng dao động tại nơi bí mật của .


      “Ưm ưm…” lắc đầu, hòng muốn kêu dừng lại, nhưng vì trong miệng vẫn còn cực đại của nên khiến càng thêm thoải mái.


      lắc mông qua lại để trốn tránh trêu chọc của , nhưng tay cứ như hình với bóng mà đeo bám theo mông , có làm như thế nào cũng tránh thoát được, tay khác của lại càng quá đáng hơn mà mò tới đỉnh nhọn của khẽ kéo ra rồi vò nắn qua lại.


      quá đáng mà, cứ tiếp tục như vậy nữa chịu nổi mất… Buồn bực chỗ nào phát tiết nên Thẩm Nhã Hinh chỉ đành càng dùng sức hơn mà hút chặt cực đại của , cứ như chỉ cần như thế giảm bớt được cảm giác nóng rực trong cơ thể vậy.


      “Bảo bối, ngoan, em làm rất tốt.” Chiếc lưỡi nhắn của rất thông mình mà cuốn lấy đỉnh đầu phân thân của , hừng hút chặc vào, ngon tay ngọc ngà vịn lấy phần cự long mà thể nhét vào miệng được, nhưng lại bị kéo qua vuốt ve hai chiếc túi ở hai bên.


      Nhất định là có gì đó đúng, trong miệng vẫn ngậm chặt , bên tai cứ ngừng nghe lời khen ngợi

      của , còn ngón tay của cứ ngừng trêu đùa u cốc đầy mật dịch của , thế mà lại bắt đầu trở nên hưởng thụ, thậm chí còn cố gắng mở to miệng hơn nữa để có thể đem phân thân của nuốt vào nhiều hơn nữa.


      nâng mông ngọc lên, tránh né nữa, mà ngược lại nghênh đón những ngón tay linh hoạt của , mỗi lần nhụy hoa sâu bên trong u cốc bị lướt qua phát ra tiếng ngâm êm tai, sau đó ngậm cực đại của chặt hơn nữa.


      “Nào, đứng lên.”


      Mạnh Dục Thành khàn khàn , có lẽ lần sau bộc phát ngay trong miệng , nhưng lần này vẫn còn có thứ muốn dạy nữa.


      Thẩm Nhã Hinh nâng đôi mắt long lanh lên nhìn với vẻ hiểu những vẫn thuận theo lực kéo của mà đứng dậy, rồi lại bị chỉnh thành tư thế đứng tựa lưng vào người , “Làm gì vậy?” Cực đại của rất trực tiếp mà chống ngay mông khiến muốn làm lơ bỏ qua cũng được.


      xoay đầu qua in nụ hôn lên môi , sau đó ôm vào lòng, tay nắm lấy bên ngực , tay khác tách cánh hoa của ra quết lấy nước dịch trét lên nụ hoa non mềm rồi bắt đầu lúc mạnh lúc mà xoa nắn trêu chọc .


      “Ưm…”


      bỗng chốc bị hành động ngang ngược bá đạo của chinh phục, ngay cả lời kháng nghị cũng thẳng thể nổi, hai chân mềm oặt đến nỗi chẳng thể đứng vững được nữa, cả người đều dựa hết hẳn lên người , khống chế được mà ngâm ra tiếng rên kiều.


      “Thoải mái ?”


      liếm liếm vành tai của , cơ thể nhiều ngày đụng chạm da thịt nay lại càng nhạy cảm hơn, dịch của chỉ thấm ướt cả bàn tay mà còn dọc theo đùi thon của mà chảy xuống, tạo thành những sợi chỉ bạc óng ánh.


      “Bảo bối, mở mắt ra.”


      Mạnh Dục Thành dụ dỗ , mong chờ nhìn xem phản ứng của là như thế nào, “Nhìn chỗ đó kìa.”Thẩm Nhã HInh bị dụ dỗ mở mắt nhìn về hướng mà chỉ.


      nhìn vào chiếc gương trước mặt, hình ảnh của họ lên đó, khuôn mặt đỏ ửng lên bởi tình dục, mang theo kiều mị hấp dẫn, hai tay đặt lên nơi nhô lêncủa , sao lại… “Em đẹp, lúc em năn nỉ cầu xin trông càng dễ thương hơn nữa.” như là chê đủ kích thích vậy, tiếp tục những lời khen ngợi khiến đỏ mặt tía tai.


      ràng là từ chối, ràng là muốn, nhưng lại vẫn nhìn chằm chằm vào gương để quan sát kỹ từng động tác mà đối xử với .


      “Đừng.”


      Thẩm Nhã Hinh miệng từ chối, nhưng thân thể lại rất nghe lời, rất vui sướng mà nhận lấy trêu đùa của , thậm chí còn bắt đầu cảm nhận được khoái cảm tuyệt vời lan tỏa khắp người.


      Mạnh Dục Thành lập tức cảm nhận được cơ thể bỗng nhiên căng cứng và co rút lại của , liền chút lưu tình mà tăng tốc độ ngón tay.


      “A…” thở gấp mà lên cao trào với hành động của , “Chồng…” run rẩy đứng trong lòng .


      xấu hổ quá, nhắm mắt lại để trốn tránh , dám nhìn dáng vẻ phóng đãng của chính bản thân trong gương, nhưng biết, nhất định rất mãn nguyện khoái chí, bởi vì dục vọng mà chống lên mông đâm đến nỗi cảm thấy đau rồi.


      Mạnh Dục Thành cho quá nhiều thời gian để khôi phục lý trí, Thẩm Nhã Hinh chỉ vừa mới trải qua đợt cao trào đó liền thở gấp nâng cao chân lên.


      “Enh làm gì vậy?”Thẩm Nhã Hinh xém nữa bị hành động thô lỗ của làm cho té xuống đất nên liền nhanh chóng vịn lấy tấm gương trước mặt để giữ thăng bằng.


      xin lỗi.”Giọng của Mạnh Dục Thành khàn khàn giống ngày thường, “ khống chế nổi nữa rồi, hy vọng làm đau em.”


      Kế hoạch chọc ghẹo có vẻ như thuận lợi lắm, phản ứng của dễ thương hơn, gợi cảm hơn tưởng tượng của nhiều khiến cho thể khống chế được dục vọng mong muốn được rong ruổi trong người nữa.


      như quả trái cây chín mọng đnag chờ tới hái vậy. bắt lấy cái mông muốn chạy trốn của , hai tay xoa nắn thịt mông non mềm của , tay khẽ dùng lực tách mông ra, hoa cúc màu hồng phấn liền lộ ra ngoài, bởi vì trêu ghẹo lúc nãy mà giờ chỗ này của cũng ướt đẫm mình.


      Thẩm Nhã Hinh bị hành động của dọa cho hết hồn, vùng vẫy cầu xin, “Đừng như vậy nữa, chúng ta về phòng được…” chữ cuối cùng vẫn chưa kịp ra liền bị tiến vào hề báo trước của làm cho nuốt trở vào họng.


      Cảm giác bức ép từ hoa huyệt truyền khắp người khiến cho ngay cả kêu cũng chẳng thành tiếng, chỉ có thể mở to cặp mắt long lanh nhìn , bị động mà nhận lấy mỗi cái tiến vào thương của .


      Hoa huyệt chưa được ngón tay làm rộng cố gắng đấu tranh vùng vẫy, bị gậy thịt to lớn chèn ép nên đành phải run rẩy mà mở rộng ra.


      “Ưm… ưm…”


      Cũng phải là đau lắm nhưng lại có cảm giác như bị cây gậy sắt nóng hổi xuyên xỏ qua lại vậy, gậy thịt của cương cứng hơn bất kỳ lần nào trước đó, ngay cả bàn tay mà kiềm lấy eo cũng nóng hổi như lửa.


      Nhìn cực đại của mình từng chút từng chút bị nơi giữa hai đùi nuốt lấy, cảm nhận được bức tường thịt bên trong vì bị chèn ép mà phải thoi thóp mở rộng hết cỡ, khẽ gầm tiếng rồi trực tiếp đâm sâu vào bên trong, chưa đợi kịp thích ứng liền nhanh chóng lấy ra rồi đẩy vào.


      “Đừng mà, chậm chút, a…”


      Thẩm Nhã Hinh cố hết sức bắt lấy gương trơn láng phía trước mặt, bị mãnh liệt của Mạnh Dục Thành thúc đẩy đến mức đứng nổi,, nhưng Mạnh Dục Thành bị dục vọng khống chế sao có thể nghe thấy được tiếng cầu xin của cơ chứ, chỉ lo nắm chặt eo để có thể dễ dàng hơn mà nhận lấy va chạm từ .


      muốn vùng vẫy, muốn hét lớn, nhưng thân thể lại bị xâm chiếm điên cuồng của mang đến đợt cao trào mới, tại sao, ràng là tư thế khó chịu như vậy… Dịch thể theo động tác của Mạnh Dục Thành mà từ từ trào ra ngoài, chảy dọc theo đùi của xuống đến bắp chân thậm chí ngay cả mặt sàn cũng có, Mạnh Dục Thành bỗng nhiên thả chậm tốc độ, dao động qua lại tứ phương tám hướng như là muốn tìm kiếm thứ gì đó vậy, “Ơ?” Thẩm Nhã Hinh tạm thời thở phào được cái, ngước nhìn qua gương.


      “Hình như là ở gần đây…” Mạnh Dục Thành như tự với bản thân, mà cũng hình như với .


      “Cái gì?”


      Vật cứng rắn vẫn trong người khẽ lướt qua chỗ nào đó, Thẩm Nhã Hinh liền kêu lên ‘á’ tiếng lớn. Hoa huyệt chịu đủ chà đạp lại càng thít chặt hơn nữa, gắt gao cắn lấy cực đại của .


      “Đúng thế, bảo bối, đây chính là điểm nhạy cảm của em.”


      Mạnh Dục Thành vừa thở gấp vừa bên tai , nhưng đợi câu trả lời của mà chỉ lập tức nhắm vào nơi đó mà bắt đầu dùng sức xuyên xỏ.


      Khoái cảm kinh người lập tức khiến đầu hàng, ngay cả sức lực để chống đối cũng còn, vì để tìm kiếm được nhiều hơn cảm giác vui vẻ, thậm chí còn lắc mông để vào sâu hơn nữa, dễ dàng hơn nữa và có thể đụng chạm mạnh hơn nữa


      Chương 10.5:


      Editor: Mandy Cá Ngừ


      Thẩm Nhã Hinh bị hành động của dọa cho hết hồn, vùng vẫy cầu xin, “Đừng như vậy mà, chúng ta về phòng được …” chữ cuối cùng vẫn chưa kịp ra liền bị tiến vào hề báo trước của làm cho nuốt trở vào họng.


      Cảm giác bức ép từ hoa huyệt truyền khắp người khiến cho


      Thư kí hợp ý 10.5

      ngay cả kêu cũng chẳng thành tiếng, chỉ có thể mở to cặp mắt long lanh nhìn , bị động mà nhận lấy mỗi cái tiến vào thương của .

      Hoa huyệt chưa được ngón tay làm rộng cố gắng đấu tranh vùng vẫy, bị gậy thịt to lớn chèn ép nên đành phải run rẩy mà mở rộng ra.

      “Ưm….. ưm…..”

      Cũng phải là đau lắm nhưng lại có cảm giác như bị cây gậy sắt nóng hổi xuyên xỏ qua lại vậy, gật thịt của cương cứng hơn bất kì lần nào trước đó, ngay cả bàn tay mà kiềm lấy eo cũng nóng hổi như lửa.

      Nhìn cực đại của mình từng chút từng chút bị nơi giữa hai đùi nuốt lấy, cảm nhận được bức tường thịt bên trong vì bị chèn ép mà phải thoi thóp mở rộng hết cỡ, khẽ gầm tiếng rồi trực tiếp đâm sâu vào bên trong, chưa đợi kịp thích ứng liền nhanh chóng lấy ra rồi đẩy vào.

      “Đừng mà, chậm chút, a…..”

      Thẩm Nhã Hinh cố hết sức bắt lấy mặt gương trơn láng phía trước mặt, bị mãnh liệt của Mạnh Dục Thành thúc đẩy đến mức đứng nổi, nhưng Mạnh Dục Thành bị dục vọng khống chế sao có thể nghe thấy được tiếng cầu xin của cơ chứ, chỉ lo nắm chặt eo để có thể dễ dàng hơn mà nhận lấy va chạm từ .

      muốn vùng vẫy, muốn hét lớn, nhưng thân thể lại bị xâm chiếm điên cuồng của mang đến đợt cao trào mới, tại sao, ràng là tư thế khó chịu như vậy….. Dịch thể theo động tác của Mạnh Dục Thành mà từ từ trào ra ngoài, chảy dọc theo đùi của xuống đến bắp chân thậm chí ngay cả mặt sàn cũng có, Mạnh Dục Thành bỗng nhiên thả chậm tốc độ, dao động qua lại tứ phương tám hướng như là muốn kiếm thứ gì đó vậy, “Ơ?” Thẩm Nhã Hinh tạm thời thở phào được cái, ngước nhìn qua gương.

      “Hình như là ở gần đây…..” Mạnh Dục Thành như tự với bản thân, mà cũng hình như với .

      “Cái gì?”

      Vật cứng rắn vẫn trong người khẽ lướt qua chỗ nào đó, Thẩm Nhã Hinh liền kêu lên “á” tiếng lớn. Hoa huyệt chịu đủ mọi chà đạp lại càng thít chặt hơn nữa, gắt gao cắn lấy cực đại của .

      “Đúng thế, bảo bối, đây chính là điểm nhạy cảm của em.”

      Mạnh Dục Thành vừa thở gấp vừa bên tai , nhưng đợi câu trả lời của mà chỉ lập tức nhắm vào nơi đó mà bắt đầu dùng sức xuyên xỏ.

      Khoái cảm kinh người lập tức khiến đầu hàng, ngay cả sức lực để chống đối cũng còn, vì để tìm kiếm được nhiều cảm giác vui vẻ hơn, thậm chí còn lắc mông để có thể vào sâu hơn nữa, dễ dàng hơn nữa và có thể đụng chạm mạnh hơn nữa.

      “Bảo bối của , em tuyệt.”

      biết hoàn toàn rơi vào bẫy tình rồi, Mạnh Dục Thành bắt đầu làm càn mà va chạm bên trong cơ thể , thậm chí còn dùng sức mà xoa nắn mông , ngón tay cũng đưa đến thân trước của ngừng trêu chọc cánh hoa.

      “Á a……….”

      Thẩm Nhã Hinh chịu nổi kích thích như thế, chỉ có thể thút thít khóc mà đạt đến cao trào, cả người đều mềm oặt xuống, thể đứng được nữa, tưởng Mạnh Dục Thành tha cho , nhưng người đàn ông bị dục hoả thiêu đốt sao mà có thể dễ dàng tha cho như vậy chứ.

      Cây gậy thịt nóng hổi vẫn chưa hề có dấu hiệu mềm xuống tí nào, Mạnh Dục Thành dứt khoát xoay người lại, để dựa vào tường, dùng tư thế mặt đối mặt với mà tiếp tục cuồng dã xâm chiếm.

      Cảm giác mát lạnh từ phía sau khiến Thẩm Nhã Hinh cảm nhận được sức nóng của người mình, lại lần nữa bị Mạnh Dục Thành dẫn dắt vào bể tình sâu rộng, bức tường thịt sau cao trào thít chặt lại càng mang đến nhiều khoái cảm mãnh liệt hơn cho , khiến lại càng dùng sức mà rong ruổi trong người , cố gắng đưa gậy thịt vào sâu hơn nữa.

      Thẩm Nhã Hinh vòng tay ôm cổ , trầm luân vào xuyên xỏ của , tư thế này khiến cảm thấy vô lực, ngoại trừ bám chặt vào người còn thứ khác để dựa giẫm nữa.

      “Chồng à, nhanh chút…..” vứt bỏ vẻ rụt rè thường ngày, khóc lóc cầu xin cho nhiều hơn nữa, khoái cảm mãnh liệt dần ập tới, lại bắt đầu co rút mạnh lần nữa.

      Cảm nhận được sắp đạt được đến cao trào, liền tăng tốc độ ra vào bên trong , “Bảo bối, mình cùng lên cao trào nhé.” cắn chặt, cắn đến mức sắp thể nhúc nhích được luôn rồi, thô bạo mà đưa thẳng vào bên trong lần cuối cùng khiến Thẩm Nhã Hinh chịu nổi nữa “A…. được rồi…..”

      hét lên, cơ thể ngừng run rẩy rồi đạt đến cao trào, cũng gầm tiếng rồi bạo phát ngay bên trong .

      xấu.” Cơ thể Thẩm Nhã Hinh vẫn ngừng run rẩy trong lòng , xấu hổ bởi hành động điên cuồng lúc nãy.

      “Em thích sao?”

      Chương 10.6

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Khoái cảm kinh người lập tức khiến đầu hàng, ngay cả sức lực để chống đối cũng còn, vì để tìm kiếm được nhiều cảm giác vui vẻ hơn, thâm chí còn lắc mông để có thể vào sâu hơn nữa, dễ dàng hơn nữa và có để đụng chạm mạnh hơn nữa.

      “Bảo bối của , em tuyệt.”

      biết hoàn toàn rơi vào bẫy tình rồi, Mạnh Dục Thành bắt đầu làm càn mà va chạm bên trong cơ thể , thậm chí còn dùng sức mà xoa nắn mông , ngón tay cũng đưa đến thân trước của ngừng trêu chọc cánh hoa.

      “Á a…”

      Thẩm Nhã Hinh chịu nổi kích thích như thế, chỉ có thể thút thít khóc mà đạt đến cao trào, cả người đều mềm oặt xuống, thể đứng được nữa, tưởng Mạnh Dục Thành tha cho , nhưng người đàn ông bị dục hỏa thêu đốt sao mà có thể dễ dàng tha cho như vậy chứ.

      Cây gậy thịt nóng hổi vẫn chưa hề có dấu hiệu mềm xuống tí nào, Mạnh Dục Thành dứt khóa xoay người lại, để dựa vào tường, dùng tư thế mặt đối mặt với mà tiếp tục cuồng dã xâm chiếm.

      Cảm giác mát lạnh từ phía sau khiến Thẩm Nhã Hinh cảm nhận được sức nóng của người mình, lại lần nữa bị Mạnh Dục Thành dẫn dắt vào bể tình sâu rộng, bức tường thịt sau cao trào thít chặt lại ngăn trở xâm nhập của Mạnh Dục Thành, nhưng lại càng mang đến nhiều khoái cảm mãnh liệt hơn cho , khiến lại càng dùng sức mà rong ruổi trong người , cố gắng đưa gậy thịt vào sâu hơn nữa.

      Thẩm Nhã Hinh vòng tay ôm cổ , trầm luân vào xuyên xỏ của , tư thế này khiến cảm thấy vô lực, ngoại trừ bám chặt vào người còn thứ khác để dựa dẫm nữa.

      “Chồng à, nhanh chút…” vứt bỏ vẻ rụt rè thường ngày, khóc lóc cầu xin cho nhiều hơn nữa, khoái cảm mãnh liệt dần ập tới, lại bắt đàu co rút mạnh lần nữa.

      Cảm nhận được sắp đạt được đến cao trào, liền tăng tốc độ ra vòa bên trong , “Bảo bối, mình cùng lên cao trào nhé.” cắn chặt, cắn đến mức sắp thể nhúc nhích được luôn rồi, thô bạo mà đưa thẳng vào bên trong lần cuối khiến Thẩm Nhã Hinh chịu nổi nữa “A… được rồi…”

      hét lên, cơ thể ngừng run rẩy rồi đạt đến cao trào, cũng gầm tiếng rồi bạo phát ngay bên trong .

      xấu.” Cơ thể Thẩm Nhã Hinh vẫn ngừng run rẩy trong lòng , xấu hổ bởi hành động điên cuồng lúc nãy.

      “Em thích sao?”

      Gậy thịt của vẫn nằm bên trong cơ thể , bởi vì bộ dạng meo meo như mèo của mà nó lại bắt đầu có xu hướng trở nên cương cứng. Thẩm Nhã Hinh bị sức lực vô biên của dọa cho hết hồn, “Em quả còn hơi sức nữa rồi…”

      sao, chúng mình có thể về phòng.” Mạnh Dục Thành cười khẽ rồi ôm lên cách dễ dàng.

      “Buông em xuống , cái đó vẫn còn ở bên trong nữa đó…” Thẩm Nhã Hinh dám nhúc nhích lung tung, chỉ có thể ôm chặt như con gấu Koala vậy, cơ thể ngừng theo từng bước chân của mà ma sát lên dục vọng còn nằm sâu bên trong.

      “Ơ… hư quá… em muốn đâu…” dùng tư thế vẫn kết hợp của hai người mà đặt lên chiếc giường lớn trong phòng rồi thừa cơ mà cái mạnh sâu vào bên trong.

      tức đến mức dùng tay đẩy ra, ánh sáng lấp lánh ngón áp út thu hút được ánh nhìn của , kéo tay đặt nụ hôn lên đó, “Nhã Hinh, em.” Khốn kiếp, có ai tỏ tình bằng cái loại tư thế này cơ chứ.

      Editor: Mandy Cá Ngừ

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đoạn kết

      “Nhã Hinh, em làm gì thế, còn mau chóng thay đồ nữa kịp cho hôn lễ đó.” Bạch Uyển Minh khắp nơi mà cũng chẳng thể kiếm được dâu của ngày hôm nay, cuối cùng khó khăn lắm mới phát dáng người nhắn trốn ở góc khuất phía trong. Lúc này dùng tư thế co người lại thành cục tròn vo, dùng dáng vẻ rất tội nghiệp mà ngồi sofa.


      Mạnh Dục Thành vì muốn cho người hôn lễ hoàn mỹ mà cố ý thuê trọn cả khách sạn lớn lẫn ngọn núi phía sau, rồi dùng ruy băng và bóng bay cùng với lượng hoa tươi hề ít để trang trí khiến cho mỗi vị khách khi đến đây đều phải cảm khái thôi.


      Nhưng nhân vật chính của buổi lễ, cũng chín là dâu Thẩm Nhã Hinh lại mang vẻ mặt buồn bực đứng đó khiến Bạch Uyển

      Minh thể hiểu nổi, "Sao thế? Cảm thấy khỏe sao?"


      “Chị Uyển Minh, em sợ…” Thẩm Nhã Hinh chu mỏ, bên ngoài nhiều người như vậy quả dọa sợ rồi.


      “Có gì đáng sợ chơ chứ? Chẳng phải đều là mỗi người hai con mắt chiếc mũi thôi sao? Mau thôi, còn ngồi nữa kịp thời giant hay áo cười và trang điểm mất, đợi Y Lâm đích thân đến tóm em chị cũng chẳng thể cứu nổi đâu.” Bạch Uyển Minh đưa tay kéo , dù cho sức lực của Bạch Uyển Minh chẳng hề kém, nhưng muốn kéo nổi nhỏng nhẻo quả là cũng có chút khó khăn.


      “Nhã Hinh?” Mạnh Dục Thành nghe thấy tiếng chuyện của hai người qua đây, “Y Lâm cứ la làng lên là chị dâu mất tích rồi, đòi kiếm người về.” Thấy vẫn bận người chiếc váy trắng bình thường Mạnh Dục Thành vừa tức vừa mắc cười, “Em định mặc chiếc váy này để cùng bước thảm đỏ với sao?” Thẩm Nhã Hinh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, rồi bỗng nhiên : “ là đẹp trai!”


      phải là nịnh bợ gì, nhưng bộ âu phục được chính tay Khang Thái, nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế rất tinh xảo mà làm lên từng đường nét cơ thể hoàn mỹ của , nhìn cứ như người mẫu vậy.


      Bạch Uyển Minh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Giao cho đấy, tôi giúp bác tiếp đãi khách quý đây.” Hết thuốc chữa rồi, muốn đứng đó làm bóng đèn chướng mắt đâu, để Mạnh Dục Thành tự giải quyết dâu của vậy.


      “Sao em còn thay áo cưới nữa?” Mạnh Dục Thành dựa vào lưng ghết sofa nhìn , đưa tay chỉnh lại tóc mái bị rối của .


      “Em sợ, bên ngoài có quá nhiều người lạ, lỡ em bị mất mặt làm sao đây? Lỡ em dẫm phải tà váy sao đây? Lỡ… chung nếu có chuyện gì hay xảy ra sao?!” Lo lắng cả nửa ngày giờ rốt cuộc cũng có thể bộc phát, cũng tại cả, tự nhiên đòi làm cái gì mà hôn lễ thế kỷ chứ.


      ngón tay mát lạnh đặt lên môi , Mạnh Dục Thành với vẻ như là uy hiếp mà cũng như là dụ dỗ: “Còn thêm cái ‘lỡ’ nào nữa bịt lại đấy.”


      “Nhưng…” Thẩm Nhã Hinh cam tâm mà đổi cách khác: “Nếu như có chuyện ngoài ý muốn sao? Tại sao lại nhất định phải kết hôn trước mặt nhiều người như vậy chứ? Em quả cảm thấy rất sợ.”


      “Bởi vì cả đời người, chỉ có thể kết hôn lần duy nhất, chỉ có thể ôm dâu lần duy nhất và cũng chỉ đeo nhẫn cưới cho người duy nhất, nên muốn cả thế giới đều phải ghi nhớ hôn lễ này, em hiểu chứ?” Nụ hôn bá đạo cùng với mong muốn chiếm hữu của khiến Thẩm Nhã Hinh còn gì để , lại càng cảm động hơn bởi ý tỏ tình bên trong lời của , có lẽ đây chính là phiên bả ‘ mãi mãi chỉ mình em’ của Mạnh Dục Thành chăng. Người đàn ông biết lời ngon tiếng ngọt này luôn dùng phương thức riêng của để mà thương .


      “Dục Thành.”


      “Hử?”


      “Em rất .”


      chủ động chồm qua đặt lên môi nụ hôn, mọi cảm giác lo sợ đều vì câu của mà tan biến, “Thẩm Nhã Hinh mỉm cười vẫy tay, “Em thay lễ phụ đây, phải đợi đến lúc hôn lễ bắt đầu mới được nhìn thấy em rồi.” Tuy rằng quan tâm gì nhiều đến những tập tục hôn lễ phức tạp, nhưng Thẩm Nhã Hinh vẫn muốn để dành bất ngờ này cho hôn lễ chính thức.


      Áo cưới của Thẩm Nhã Hinh cũng do chính tay Khang Thái thiết kế, rất dụng tâm mà thiết kế bằng nhiều nguyên tố kiểu Trung Hoa, và con bảo mật đến tận lúc này, ngay cả dâu cũng chưa từng nhìn qua, chỉ biết màu chủ đạo của nó là màu đỏ mà thôi.


      Cho đến khi nhìn thấy dâu xinh đẹp thảm đỏ Mạnh Dục Thành mới lần đầu tiên cảm thấy khâm phục thiết kế của Khang Thái, lúc trước còn tò mò hiểu tại sao bề mặt thảm đỏ lại phải phủ thêm lớp hoa bách hợp trắng, ra là để làm nổi bật chiếc áo cưới diễm lệ này.


      Chiếc áo cưới này thuộc kiểu dáng đuôi cá, nửa là kết hợp giữa vải lụa cùng vải lưới mỏng, rất khéo léo mà khoe được bờ vai ngọc ngà của Thẩm Nhã Hinh, nửa dưới là kiểu đuôi cá bắt đầu xòe ra từ nửa đùi, nền lụa mỏng màu đỏ nhạt đính đầy hạt pha lê lấp lánh theo từng bước chân của .


      Thẩm Nhã Hinh được cha dẫn vào hội trường, từng bước tiến đến người đàn ông mà say đắm, mọi thứ mà lo lắng đều có xảy ra, cuối cùng cũng đến trước mặt .


      tưởng rằng mình khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, nhưng dưới ánh mắt sủng nịch của , chỉ có thể nhìn thấy mỗi , mọi thứ xung quanh đều quan trọng nữa, , chỉ đợi cùng tuyên bố với cả thế giới: “Tôi đồng ý.”


      --- Toàn văn hoàn ---

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :