1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thư ký hợp ý của tổng giám đốc - Lâm Ương Ương Full 10c

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7.6: Editor: Mandy Cá Ngừ

      “Gấp gáp rồi sao?”

      Mạnh Dục Thành cười khẽ, cố ý xuyên tạc hành động của , nhìn vẻ mặt xấu hổ đến nổi đỏ lựng lên của , thân mật với nhau nhiều lần rồi mà vẫn e ngại như thế khiến mê mẩn mà.

      “Làm gì có.”

      khẽ lẩm bẩm. Cảm nhận được bàn tay của đàng từ lưng dần dần xuống, biết biết có phải cố ý hay đem váy cởi ra hoàn toàn, mà chỉ tuột xuống đến eo , chỉ lộ nữa người mà thôi.

      Trong mắt , là như thế nào? Áo ngực bị đẩy lên, mềm mại của vải vóc ma sát với đỉnh nhọn non mềm khiến Thẩm Nhã Hinh nhịn được khẽ run.

      đem hai tay đặt lên hai ngọn núi của , ngón tay cái khẽ vuốt ve đỉnh núi, “Bảo bối em dễ thương.” Mạnh Dục Thành cảm thán , trực tiếp dùng miệng ngậm lấy đỉnh núi của , khiến nụ hoa non mềm lập tức trở nên cứng rắn và dựng đứng lên.

      “A. . . chỗ đó. . .”
      khẽ ngâm ra tiếng, ngờ lại đem kích thích đến cho cách trực tiếp như vậy, thậm chí còn dùng răng khẽ cắn nụ hoa của nữa, khiến khoái cảm mà đạt được cứ như những luồng điện chạy xuống bụng dưới vậy.

      thoải mái. . . nhưng tại sao lại chỉ có bên? Thẩm Nhã Hinh nhịn được khẽ ưỡn ngực, mong chờ được chăm sóc cho bên còn lại.

      “Muốn được sờ đến vậy sao?”

      Mạnh Dục Thành để ý thấy hành động của , trúc trắc bất an mà vặn vẹo qua lại, mong muốn tìm kiếm được bàn tay của , đầu nhũ hoa chưa được vuốt ve mà trở nên đỏ hồng tội nghiệp chờ đợi thương tiếc của , Thẩm Nhã Hinh được trải nghiệm lần đầu tiên, dưới dẫn dắt của mà học cách nghênh hợp.

      “Em có.” Thẩm Nhã Hinh bị lời trêu chọc của nhắc nhở, trời ạ, làm gì thế, cứ như dâm phụ mà đem ngực mình dâng vào tay người khác sao?

      có? Vậy thứ cương cứng lên lại là thứ gì đây?” hề lưu tình chút nào, mỗi tay bên, trực tiếp nắm lấy nụ hoa căng cứng của kéo lên, khiến phát ra thứ tiếng khiến người ta xấu hổ.

      ăn hiếp em.” lên án , nhưng lại có cách nào chống cự lại khoái cảm trào dâng đó.

      thương em.”

      Mạnh Dục Thành ôm vào lòng, ngậm lấy vành tai như ngọc của , tay còn lại vẫn vuốt ve trước ngực , đem cho từng trận khoái cảm mãnh liệt.

      Chiếc áo sơ mi nam được cắt may tinh tế ma sát lên làn da mịn màng của Thẩm Nhã Hinh, nhắc nhở ở trong trạng thái ‘áo đủ che thân’, nhưng còn lại chỉ mới tháo cà vạt ra mà thôi, ngay áo sơ mi cũng chưa cởi, đối lập này khiến mùi vị tình ái lại càng nồng đậm hơn, và cũng mang đến cho khoái cảm tội lỗi.

      Mạnh Dục Thành nắm gọn bên ngực của bằng bàn tay to của , để nụ hoa cưng cứng ma sát trong lòng bàn tay, cảm nhận tiếp xúc tuyệt vời đó, ngực lớn nhưng lại rất đầy đặn, khi nắm trong tay có thể thưởng thức tiếng ngâm mà khống chế được.

      “Kêu ra , em biết thích nghe mà.” thầm , ngón cái khẽ dùng sức xoa nắn nụ hoa nhắn.

      “A. . .” bị nắn đến có chút đau, nhưng lại càng khát vọng nhiều hơn, bụng dưới có chút xót, theo bản năng khép chân lại ma sát với nhau, nhưng lại lần nữa bị ngăn lại.

      “Bảo bối của muốn rồi.” Mạnh Dục Thành nhìn vào nơi giữa hai chân , khẽ lui ra tý để dễ dàng tiếp xúc với hơn, khi đưa tay vô ướt đẫm mảng, thậm chí còn làm cho quần lót trở nên trong suốt vì ướt.

      động tình nhiều hơn tưởng, là do vuốt ve của khiến trở nên dễ thương như vậy sao? Cảm giác mãn nguyện xông thẳng lên đại não của , mặc kệ phản kháng yếu ớt của , mạnh mẽ đem hai chân mở rộng hết cỡ.

      “A, dừng mà!”

      Tư thế này có chút xíu che đậy nào cả, hoàn toàn lộ hết ra, khiến Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đến nổi muốn ngất cho rồi, tuy chiếc váy vẫn treo người, quần lót cũng chưa cởi ra, nhưng ở trước mắt , tư thế này càng xấu hổ hơn cả khi bị lột hết nữa, dâm đãng.

      “Đừng nhút nhích lung tung.” Giọng khàn khàn của Mạnh Dục Thành để lộ ham muốn mãnh liệt của .

      Quần lót của Thẩm Nhã Hinh bị chất dịch thấm ướt hết rồi, cánh hoa màu hồng bị bó buộc ở bên trong, trông rất tội nghiệp, đè lại tấm thân tình nguyện của , Mạnh Dục Thành cách chiếc quần lót khẽ trêu đùa cánh hoa của , Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên căng cứng người lại, rất hiển nhiên mà để lộ khoái cảm của cơ thể này.

      Thẩm Nhã Hinh vẫn cố gắng muốn thoát khỏi tư thế xấu hổ đó.

      ngoan.” Mạnh Dục Thành lắc đầu, rồi lại tăng nhanh tốc độ của ngón tay, dùng khoái cảm mãnh liệt để mà xóa lý trí của , ép rơi vào bể tình, vẫn chưa đủ, còn kém xa lắm, muốn quên mọi thứ, chỉ nhớ khoái cảm mà đem đến cho thôi.

      Thẩm Nhã Hinh thở gấp, sau đó bị hành động xấu xa của chinh phục, thương nơi xấu hổ nhất của , chỉ thương mà còn nhìn chằm chằm dời mắt nữa, nhìn cái nơi mà ngay cả bản thân cũng chưa từng nhìn
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.1:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Thẩm Nhã Hinh còn chút sức lực nào để mà chống đối nữa, theo bản năng nâng eo thon lên, chủ động tìm kiếm đầu ngón tay của Mạnh Dục Thành, cách lớp quần lót mà thương đủ để thỏa mãn nữa rồi, muốn nhiều hơn, trực tiếp hơn nữa… cảm nhận bàn tay của Mạnh Dục Thành phủ lên đùi , dùng ngón tay móc mép quần lót ra, rất phối hợp mà nâng mông lên, để có thể kéo quần lót xuống dễ dàng hơn, u cốc ẩm ướt vừa tiếp xúc với khí liền khát vọng nhiều hơn, cơ thể này còn chịu nghe lời chủ nhân của nó nữa, mà chỉ thuần phục với Mạnh Dục Thành thôi, đối với mỗi động tác của đều để lộ ra những phản ứng khiến thích.

      Đợi lâu như vậy mà vẫn nhận được bất kỳ an ủi nào khiến Thẩm Nhã Hinh khó chịu lắc eo, nâng cặp mắt hạnh nhìn Mạnh Dục Thành, làm gì thế? Tại sao chạm vào người ?

      Mạnh Dục Thành thông qua cặp mắt hạnh long lanh của thấy được dáng vẻ tràn ngập dục vọng của mình, ôm lấy , cho nụ hôn sâu, “Bảo bối, đừng sợ, làm đau em.” lại lần nữa hứa với , muốn nhận được mọi tin tưởng từ .

      Thẩm Nhã Hinh nhìn với vẻ hiểu, ánh mắt của như là nhẫn nhịn gì đó, xem hiểu, nhưng biết khiến e sợ, khiến điên cuồng, “Em…” Giọng của run run, chỉ vì sợ mà còn vì mong đợi nữa.

      “Đừng sợ.” Mạnh Dục Thành lại lần nữa hôn , sau đó đỡ nằm xuống từ từ.

      định làm gì?”

      nghi ngờ hỏi, bàn ăn lạnh như băng, cũng may có áo khoác của lót bên dưới mới cảm thấy quá cứng, nhưng tư thế này khiến có cảm giác an toàn, chạm được người mà cũng thể nhìn được động tác của .

      “Làm thứ việc khiến em vui vẻ.” cười khẽ, vừa nghĩ đến vui vẻ mà mình sắp đem đến cho liền cảm thấy hưng phấn, đè nén lại xao động của thân dưới, cúi người sáp lại gần nơi giữa hai chân .

      làm gì thế? A..”

      Cánh hoa non mềm bị vật thể vừa ẩm ướt vừa nóng hổi bao bọc lấy, tiếp xúc quá mức trần truồng và trực tiếp khiến đầu óc trống rỗng, “Đừng…” kêu lên, định đưa tay đẩy đầu ra, sao có thể liếm nơi đó chứ? khiến người khác xấu hổ.

      “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu khiến em sáng mai thể rời giường được luôn.” Mạnh Dục Thành vì để đạt được mục đích mà uy hiếp , khiến Thẩm Nhã Hinh dám chống đối nữa, lại lần nữa vùi đầu vào u cốc, dùng đầu lưỡi trêu đùa cánh hoa của , thậm chí còn luồn sâu vào nhụy hoa nữa.

      Thẩm Nhã Hinh tưởng rằng mắc cỡ đến mất hết mọi cảm giác, nhưng tư thế nằm này khiến có thể cảm nhận ràng mỗi hành động của Mạnh Dục Thành ở thân dưới của , chiếc lưỡi linh hoạt của cuốn lấy những cánh hoa, đưa sâu vào bên trong hoa huyệt khiến nhịn được ngâm lên tiếng rên kiều mị.

      “ A….” Khi mở miệng thể ngừng được nữa,từng tiếng ngâm mê người khiến càng hưng phấn hơn, càng dùng sức mà thương hơn.

      Tạm thời rời đôi môi khỏi nơi đó, Mạnh Dục Thành đem hai ngón tay từ từ xâm nhập vào hoa huyệt của , tuy hai người làm qua vài lần, nhưng vẫn chặt chẽ như đêm đầu tiên, cần phải cẩn thận để khiến bị thương.

      Cảm giác ẩm ướt ấm áp nhắc nhở những khoái cảm đạt được lúc trước. hơi thở Mạnh Dục Thành trở nên thô ráp hơn, thân thể khát vọng lần nữa trải nghiệm ấm áp trong tình dục, nhưng vẫn áp chế dục vọng của bản thân, bởi vì muốn đạt được mọi tin tưởng của trước khi chìm đắm vào bể tình dục.

      chậm rãi di chuyển ngón tay, chờ đợi phản ứng chậm chạp của , của , chỉ vửa nghĩ đến cảnh mình bị nuốt chửng liền cảm thấy thể nhịn được nữa.

      “ Ưm…”

      Nghe được tiếng ngâm mong muốn được nhiều hôn nữa của , bắt đầu dao động ngón tay, đồng thời cũng cúi người ngậm lấy hạt trân châu cương cứng của .

      làm gì thế? A…”

      Cảm nhận được tăng tốc độ ngón tay, Thẩm Nhã Hinh vừa định mở miệng liền bị chiếc lưỡi linh hoạt của làm cho đầu óc mơ hồ, khoái cảm đáng sợ cùng với chiếc lưỡi vừa thô ráp vừa dịu dàng ma sát nụ hoa non mềm, ngón tay vẫn tàn sát bên trong hoa huyệt, mô phỏng động tác của khi ở bên trong .

      “ Đừng … Chịu nổi…”

      Thẩm Nhã Hinh khó chịu , nước mắt nhanh chóng trào dâng, cảm giác bị chiếc lưỡi trêu chọc còn khó chịu hơn cả ngón tay nữa.

      tiếp nhận nổi nhiều khoái cảm như thế, đầu óc trống rỗng khiến thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể vô lực vặn vẹo chiếc eo thon, mong muốn đem nụ hoa non mềm của mình càng sát lại gần chiếc lưỡi xấu xa của hơn.

      Mạnh Dục Thành bị kích thích bởi hành động khống chế được của , càng thêm mạnh mẽ mà hút lấy nụ hoa xinh đẹp, đem đến cho từng trận khoái cảm mãnh liệt.

      Thẩm Nhã Hinh thể được câu hoàn chỉnh nào nữa, những thứ tiếng phát ra chỉ toàn tiếng khóc và tiếng ngâm mà thôi, chân run run, nhủy hoa ngừng co rút, bao bọc lấy ngón tay của Mạnh Dục Thành,” Dục Thành…” khoái cảm kinh người như mực nước trào dâng, Mạnh Dục Thành đúng thời cơ, dùng lưỡi ấn mạnh lên hạt trân châu của .

      “ Á….”

      Thẩm Nhã Hinh hét lớn,cả người run rẩy, cảm thấy mình như bị sóng biển cuốn trôi vậy.

      Mạnh Dục Thành cởi áo sơ mi ra, bọc lên người , Thẩm Nhã Hinh vẫn còn chìm đắm trong đợt cao trào vừa rồi, đáng sợ còn tưởng mình chết trong cao trào mất.

      “ Thích ?” hôn , môi lưỡi tràn ngập mùi vị của .

      “ Thích” dám nhìn , mà cũng thể lừa mình dối người thích, nên chỉ đành bằng lượng , chỉ mong nghe thấy mà cũng hy vọng hiểu được lời .

      Thẩm Nhã Hinh vuốt ve người , Mạnh Dục Thành lại bắt đầu lần hoan ái mới nữa, lúc nào cũng chơi đùa, mang đến cho khoái hoạt hơn trước mới tiến vào người , muốn cách cuồng dã, cho đến khi chịu được nữa, mới đưa đến đợt cao trào tiếp theo, rồi sau đó phóng thích toàn bộ ở bên trong .

      “ Còn muốn nữa ?” trêu chọc , vò nắn đầu ngực cương cứng của .

      “ Tại sao luôn ăn hiếp em?” Thẩm Nhã Hinh ủy khuất lên án, đổi lại vuốt ve đầy thương của .

      “ Chẳng lẽ em thích?” Mạnh Dục Thành nắm lấy bàn tay nhắn của để mà tháo cọng dây nịch của ra, kéo khóa quần xuống, “ Sờ thử xem.” dụ dỗ , chỉ hơi nhàng đụng vào dục vọng của cái liền rụt tay lại như là bị phỏng vậy.

      “ Đừng…” xoay đầu qua bên, sợ phải đối mặt với dục vọng to lớn của .

      Mạnh Dục Thành cũng miễn cưỡng , biết có những việc thể gấp được, vẫn còn là trái chanh xanh ngắt, cần từ từ dạy dỗ, để trở thành trái đào tươi chin mọng, tỏa ra hương thơm dụ người.

      lấy chiếc áo sơ mi lót dưới mông để phòng hờ những hành động tiếp theo làm đau, tỉ mỉ của khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy vui mừng, chủ động co chân để cự long của tì vào hoa huyệt đầy mật dịch của .

      “ Gấp gáp như vậy à?”

      Trái tim vì hành động của mà đập loạn nhịp, đợi câu trả lời của , tìm kiếm được vị trí chính xác, eo khẽ dùng lực,mạnh mẽ vào.

      “ A…”
      Last edited by a moderator: 11/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      hương 8.2:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      lấy chiếc áo sơ mi lót dưới mông để phòng hờ những hành động tiếp theo làm đau, tỉ mỉ của khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy vui mừng, chủ động co chân, để cự long của tì vào hoa huyệt đầy mật dịch của .

      “Gấp gáp như vậy à?”

      Trái tim vì hành động của mà đập loạn nhịp, đợi câu trả lời của , tìm kiếm được vị trí chính xác, eo khẽ dùng lực, mạnh mẽ vào.

      “A….”

      Thẩm Nhã Hinh bị cảm giác áp bách đó làm cho rên rỉ thành tiếng, tuy đau nhưng cảm giác bị xâm chiếm quá lạ lẫm, con dao bằng thịt to lớn đó như vừa bổ ra đường dọc ở bên trong người vậy, thẳng vào trong thân thể.

      tuyệt.”

      Toàn bộ của đều bị hoa huyệt bé của nuốt chửng, Mạnh Dục Thành cắn chặt răng, thưởng thức tinh tế của , lúc nãy tấn công quá bất ngờ, bức tường thịt của mạnh mẽ co rút, chất dịch của bị đẩy tràn ra ngoài, khiến nơi đó của hai người ẩm ướt mảnh.

      Mạnh Dục Thành dùng hai tay nắm chặt lấy mông , rút cực đại của mình ra, hoa huyệt của Thẩm Nhã Hinh co rút nỡ mà hút lấy , phát ra thứ tiếng kỳ diệu khi rới khỏi, nặng nề thở dốc, va chạm vào bức tường thịt non mềm của mỗi lúc mãnh liệt, trong gian yên lặng ngừng vang lên những tiếng ‘ phịch, phịch’ mê người.

      “ Chậm chút...nhanh quá...”

      Thẩm Nhã Hinh bị làm đến thở ra hơi, những ngón tay xinh đp bấu chặt lấy chiếc áo khoác của , như là muốn đem hòa tan vào trong lòng vậy, ôm chặt.

      Mạnh Dục Thành nhìn chằm chằm cơ thể vì tấn công của ngừng run rẩy, đỉnh núi đỏ hồng trông cực kỳ quyến rũ, cúi đầu xuống, ngậm lấy nhũ hoa của ngừng liếm láp, núi đôi của cực kỳ mềm mại, nhưng đầu nhũ hoa lại cứng rắn như viên chân trâu .

      “ Bảo bối, kêu bằng chồng .” Thân dưới của ngừng ra vào, bị cuồng dã của xâu xé, kiều cầu xin : “ Chồng à....chồng....”

      Thẩm Nhã Hinh ngoan ngoãn nghe lời, thân thể ngừng dao động theo nhịp điệu của , mạnh mẽ đến mức khiến chịu nổi, muốn trốn tránh, nhưng mông lại bị khóa chặt, thứ duy nhất có thể là chính là tiếp nhận điên cuồng cách bị động, hưởng thụ cảm giác được chiếm hữu, được thương.

      Mạnh Dục Thành mỉm cười gian tà, tay mò mẫm đến cánh hoa ướt át của , dò tìm nụ hoa sưng đỏ của rồi bỗng nhiên dùng sức, “ A!” Thẩm Nhã Hinh kêu to, hoa huyệt ngừng co rút, bao bọc lấy cự long to lớn của , khiến hưng phấn thở dốc.

      “ Chính là như thế, cắn chặt .” gầm , hướng dẫn dẫn làm như thế nào để cho vui vẻ.

      Động tác của Mạnh Dục Thành càng lúc càng nhanh, gần như thể theo kịp nhịp điệu của , nắm chặt mông , mỗi lần vào đều sâu đến kinh người.

      “ Ở chỗ đó...á...” Thẩm Nhã Hinh mở to mắt, bị khoái cảm mãnh liệt dọa phải.

      “ Ở đây sao?” Mạnh Dục Thành lập tức phát nơi nhạy cảm của , điều chỉnh tư thế, để mỗi lần xâm nhập đều mãnh mẽ va chạm vào nơi nhạy cảm đó.

      Cả người Thẩm Nhã Hinh đều căng cứng, chịu nổi mà khóc lớn, “ A....chồng à...” Tiếng ngâm phóng đãng thoát ra từ miệng, bắt lấy cánh tay của Mạnh Dục Thành, chủ động nâng mông đón nhận , chỉ có mới đem đến khoái cảm cho , ngừng kiếm tìm , nâng eo vặn vẹo, nhưng...tại sao cho ? rất muốn.

      “ Bảo bối của , em muốn , lớn lên.”

      Mạnh Dục Thành vẫn duy trì tư thế, chuẩn bị mang đến kích thích lớn hơn cho , đồng thời dùng tay nắm lấy đầu nhũ hoa của kéo mạnh.

      “ Em muốn, em muốn...a!”

      Thẩm Nhã Hinh phát ra tiếng ngâm dâm đãng khiến xấu hổ sau khi xong việc, khoái cảm mãnh liệt hơn lúc nãy chảy dọc cơ thể , hét lên tiếng, ngừng run rẩy, cả người cương cứng lên rồi lại mềm oặt xuống, chỉ còn hoa huyệt ngừng co rút, ép đẩy cực đại của Mạnh Dục Thành ra ngoài.

      “ Bảo bối....”

      Mạnh Dục Thành hưởng thụ cao trài của , còn khắc chế dục vọng của mình nữa, dùng sức mà ra vào bên trong hoa huyệt của , khẽ gầm tiếng để tiến đến cao trào.

      Thẩm Nhã Hinh mềm oặt nằm bàn, dần dần thoát khỏi bể tình, lý trí cũng quay về với , tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên trong đầu, trời ạ, thể tin được mình lại phóng đãng như thế, vuốt ve của như ma pháp vậy, khiến trầm luân vào đó.

      “ Bảo bối.”

      Mạnh Dục Thành khẽ nhúc nhích, cực đại của vẫn chưa nỡ rời khỏi người , cảm giác được bao bọc quá tuyệt vời, nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của , gòa má đỏ rực, ánh mắt sáng long lanh ngại ngùng dám nhìn .

      “ Đừng nhìn nữa.” Thẩm Nhã Hinh che mặt lại, muốn cho nhìn.

      “ Tại sao? Em đẹp như vậy.” kéo hai tay xuống, đặt nụ hôn lên cái mỏ chu ra của , “ Rất đẹp.” như là hôn đủ vậy, liên tiếp hôn lên cổ , ngực ....da của vừa non vừa mịn, chỉ cần khẽ dùng sức hôn lâu chút để lại dấu hôn màu đỏ đỏ đó.

      ... ra được ?” cứ để ở bên trong cũng khiến cảm thấy khó chịu mấy, chỉ là có chút căng trướng mà thôi, nhưng làm cũng làm xong rồi mà còn ‘ hàn gắn’ với nhau cách trơ trụi như vậy là kỳ quái mà.
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.3:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      ra được ?” cứ để ở bên trong cũng khiến cảm thấy khó chịu mấy, chỉ là có chút căng trướng mà thôi, nhưng làm cũng làm xong rồi mà còn ‘hàn gắn’ với nhau cách trơ trụi như vậy là kỳ quái mà.

      .” Mạnh Dục Thành cười khẽ nhìn khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên của , lúc này mới từ từ lấy dục vọng của mình ra.

      Hỗn hợp của hai người trào ra, chảy xuống mặt bàn, vừa nhìn thấy cảnh tượng dâm mĩ như thế, bụng dưới của Mạnh Dục Thành lại căng trướng lên, đưa tay bế Thẩm Nhã Hinh lên, quẳng chiếc bàn thảm hại qua bên, vào phòng ngủ.

      “Á, làm gì thế?” bị làm hết hồn, đưa tay ôm chặt cổ để mình bị té xuống đất.

      “Làm lần nữa.” Mạnh Dục Thành đáp lại như là chuyện hiển nhiên, rồi cúi đầu ngậm lại đôi môi muốn kháng nghị của .

      Ừm, đêm dài như vậy, sao có thể kết thúc dễ dàng như thế chứ. “Đây là nơi nhuộm vải có tuổi thọ hàng trăm năm rồi, đợi tí nữa vào là có thể thấy được rất nhiều mảnh vải đẹp mắt khác nhau được nhuộm xong, còn rất nhiều lu màu nhuộm khác nhau nữa.” Thẩm Nhã Hinh nhân lúc ai chú ý mà khẽ vặn eo, cười tươi mà thuyết minh cho vị thiết kế sư người Pháp ngồi kế bên, muốn mạng mà, kết quả của việc dung tục quá độ chính là đau nhức cả người, hôm nay ngay cả nhúc nhích cũng chẳng muốn, hôm qua lúc gần cuối gần như muốn động đậy mà cũng chẳng động đậy nổi nữa, chỉ có thể bị động mà đón nhận xâm chiếm của cho đến khi thỏa mãn mới thôi.

      Lén liếc nhìn người đàn ông khiến mệt đến nửa sống nửa chết kia, ngồi đằng trước ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe như là chẳng có chuyện gì cả.

      Thẩm Nhã Hinh có nghĩ cỡ nào cũng chẳng thể hiểu nổi, đa phần đều là hoạt đông mà sao chẳng vẻ gì gọi là mệt hết vậy? Ngược lại sau khi xong chuyện đều mệt đến muốn thở? Chẳng lẽ cấu tạo cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau sao? Đàn ông vừa sinh ra liền sỡ hữu loại cấu tạo xương và kết cấu cơ bắp thích hợp cho việc vận động đó?

      Haizz, ông trời công bằng mà, thấy mệt quá, muốn ngủ, muốn quăng tấm thân mỏi nhừ này lên chiếc giường mềm mại mà nghỉ ngơi, nhưng mấy thứ đó cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, hôm nay phải cuối tuần, phải làm việc, mà còn phải làm hết trách nhiệm tiếp đãi khách quý của công ty nữa.

      Thẩm Nhã Hinh hoàn toàn quên sạch chuỗi tên tiếng Pháp dài thòng của vị thiết kế sư kia rồi, chỉ có thể nhớ tên tiếng Trung của ông ấy mà thôi, chỉ , ngay cả hai chàng phiên dịch viên chuyên nghiệp cũng kêu ông ta bằng Khanh tiên sinh, cũng may bản thân Khang Thái rất thích được người ta gọi bằng tên tiếng Trung của mình, nên mọi người cũng đỡ được phần nào.

      Kế hoạch của hôm nay vốn là tham quan phòng thí nghiệm, nhưng Mạnh Dục Thành trong lúc vô ý nhắc đến Câu lạc bộ nhuộm vải bằng thảo mộc Văn Tuyền, Khang Thái bị Mạnh Dục Thành làm cho tò mò, nhất quyết đòi xem công nghệ nhuộm vải truyền thống đó.

      Vô ý? Nếu vào nửa tháng trước có lẽ tin, nhưng giờ chỉ có thể hoài nghi nhìn Mạnh Dục Thành, dùng ánh mắt để mà hỏi , là cố ý đúng ?

      Mạnh Dục Thành chỉ quẳng cho ánh mắt em biết mà, rồi dặn dò sắp xếp lịch trình.

      Tội nghiệp cho thư ký bé là đây sao dám nghe lời ônh chủ cơ chứ? chỉ đàng kéo lê tấm thân ê ẩm mà gọi điện cho phiên dịch của công ty, rồi lại sắp xếp chiếc xe thích hợp, vốn sắp xếp vào ngày mai, nhưng Khang Thái lại nôn nóng muốn ngay vào buổi chiều, thế là lại phải lên xe ngay vào giờ nghỉ trưa quý báu, hai bên là phiên dịch viên và Khang Thái, phía trước là Mạnh Dục Thành.

      Vị thiết kế sư người Pháp này quả người hiếu kỳ mà, dọc đường thấy cái gì lạ cũng hỏi, mà còn đặc biệt thích hỏi Thẩm Nhã Hinh.

      Thẩm Nhã Hinh rất muốn với ông ta, ngồi kế bên ông là phiên dịch viên chuyên nghiệp đó, ông có thể kiếm người chuyên nghiệp mà chuyện ? Để cho còn được nghỉ ngơi tí nữa chứ! Tiếc rằng có cho thêm mười cái gian cũng chỉ dám thầm trong lòng mà thôi, ông ấy dù sao cũng là khách hàng quan trọng của công ty.

      Nhân lúc ngắm cảnh, Mạnh Dục Thành lo lắng quét mắt nhìn , tối hôm qua có thông cảm cho sức khỏe của , để quá mức mệt mỏi, vốn định cho ở nhà nghỉ ngơi, nhưng người phụ nữ cố chấp này cứ nhất quyết đòi làm, xem ra để tốt cho mấy ngày kế tiếp phải nhịn rồi.

      Vừa nghĩ đến đây liền nhớ đến cảm giác co rút dưới thân , dáng vẻ tội nghiệp cầu xin của , còn có đôi môi đào đỏ mọng của nữa…gặp quỷ rồi, chỉ tưởng tượng thôi mà xém xíu cương cứng lên là sao?

      “Mạnh tiên sinh, tí nữa tôi có thể tự tay nhuộm cọng vải ?”

      Cũng may vị thiết kế sư Khang Thái biết nhìn sắc mặt này làm gián đoạn suy nghĩ xấu xa của , có ai nghĩ đến người đàn ông được người khác xem như tu sĩ là đây lại có loại phản ứng đó chứ? nhân cơ hội đó mà bỏ mọi hình ảnh trong đầu, gật đầu với Khang Thái: “Đương nhiên là được, giờ nơi đó là câu lạc bộ mà, chỉ cần là thành viên của câu lạc bộ đều có thể tham gia quá trình nhuộm vải.” cọng vải? Đó là kiểu lượng từ thần kỳ gì vậy?

      “ Ồ, thế tôi phải thành viên cũng được chứ?”

      “Được, câu lạc bộ đó là do công ty Khải Dương đầu tư, nên ông có thể thoải mái thử mọi phương pháp nhuộm vải khác nhau.” Thẩm Nhã Hinh nghe cuộc đối thoại của họ, đầu nhịn được từng chút từng chút nghiêng về phía cửa sổ xe, có gì đó để làm phân tán chú ý còn tốt, giờ vừa mới rảnh rỗi chút liền buồn ngủ chịu được, kết quả là lúc xe ngừng hẳn đầu của cũng theo quán tính mà ‘boong’ tiếng, tông thắng vào cửa kính xe.

      Trong khoang xe yên tĩnh, tiếng ‘boong’ này liền khiến tất cả mọi người chú ý đến, Thẩm Nhã Hinh hết hồn lập tức ngồi thẳng lưng, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, những người khác phải nhịn cười là lắc đầu, thảm rồi, quê chết được.

      Mạnh Dục Thành nhăn mày, da mỏng như vậy, đụng kiểu này chắc chắn bị bầm mất, nhịn lại ý muốn qua xem xét vết thương cho , nhàn nhạt : “Thân thể khỏe tí nữa ngồi xe nghỉ ngơi .”

      có gì, có gì, chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.” Thẩm Nhã Hinh huơ tay từ chối rồi chạy xuống xe, ngỏ ý là vẫn rất khỏe, những người khác cũng lần lượt xuống xa, khi trong lành của vùng núi khiến tất cả mọi người ở đây đều thích.

      vào khu vườn của câu lạc bộ nhuộm vải Văn Tuyền, những công cụ nhuộm vải đa dạng cùng với những chiếc lu với nhiều màu sắc khác nhau nhiều đến mức khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, Thẩm Nhã Hinh kiếm cơ hội khẽ hỏi Mạnh Dục Thành.“Mấy hôm trước vẫn có nhiều như thế, kêu họ trưng ra từ lúc nào thế?”

      Mạnh Dục Thành cười khẽ, “ Mấy thứ này vốn ở đây, chỉ là sợ bị hư tổn nên phần lớn thời gian đều để ở trong nhà mà thôi.”
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.4:

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      vào khu vườn của câu lạc bộ nhuộm vải Văn Tuyền, những công cụ nhuộm vải đa dạng cùng những chiếc lu với nhiều màu sắc khác nhiều đến mức nhau khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, Thẩm Nhã Hinh kiếm cơ hội khẽ hỏi Mạnh Dục Thành: “Mấy hôm trước vẫn có nhiều như thế, kêu họ trưng ra từ lúc nào thế?”

      Mạnh Dục Thành cười khẽ, “Mấy thứ này vốn ở đây, chỉ là sợ bị hư tổn nên phần lớn thời gian đều để trong nhà mà thôi.”

      “Thế sao lúc trước xài? phải vốn vẫn nhuộm vải bằng thủ công sao?” Thẩm Nhã Hinh hỏi.

      “Kỹ thuật của những công cụ này rất phức tạp mà cũng rất tinh tế, những người mới học thường điều khiển được nó, đợi đến lúc họ học đến giai đoạn nhất định cũng đem những thứ này ra thôi.” Nhìn quần thăm mắt xanh xanh của , vui : “Kêu em ở xe nghỉ ngơi mà em chịu.”

      “Ui, em có mệt mỏi gì đâu, khó khăn lắm mới có thể chiêm ngưỡng công nghệ truyền thống mà ti vi thấy được, sao có thể bỏ qua chứ.” Khuôn mặt háo hức của khiến nhẫn tâm bắt nghỉ ngơi nên đành nhăn mày dặn dò, “Thế chiều em về sớm chút, ngủ giấc cho khỏe.”

      “Ok ok.” Thẩm Nhã Hinh trả lời qua loa, mắt nhìn chằm chằm người khác làm mẫu cách tạo hoa văn, thần kỳ mà, ra hoa văn có thể làm ra bằng cách này sao?

      “Công nghệ nhuộm vải của Châu Âu cũng từng rất phát triển, nhưng sau thế kỷ mười chín mọi thứ đều công nghệ hóa hết rồi.” Khang Thái biết từ khi nào xuất ở phía sau , vừa vừa chỉ: “Tới bây giờ hầu như còn tồn tại biện pháp in ấn thủ công nữa.” Ông nghe về biện pháp in ấn và nhuộm vải thủ công rất lâu rồi, cũng từng thấy qua sản phẩm hoàn thiện, nhưng thao tác trực tiếp như vậy vẫn là lần đầu tiên.

      “Nhuộm vải thủ công có linh tính nhất định, trong quá trình thao tác mình phải dùng cái tâm của mình để tiến hành giao tiếp với chất nhuộm, cho nó biết mình muốn kết quả như thế nào mới có thể làm ra sản phẩm như ý được.” người có mái tóc hoa râm vừa cười vừa bước về phía họ , những thứ mà ông ấy có chút phức tạp, phải nhờ đến phiên dịch Khang Thái mới hiểu hết được ý của ông ta.

      “Đây là người phụ trách của câu lạc bộ này, Bạch Nghĩa Hoa, ông ấy biết rất nhiều kỹ xảo nhuộm và in ấn vải bằng thủ công đấy.” Mạnh Dục Thành giới thiệu.

      “Khang tiên sinh, chào mừng ông đến với Văn Tuyền.” Bạch Nghĩa Hoa cười chào mừng khách quý, ông chính là người hy sinh mọi thứ đến cầu xin Mạnh Dục Thành vào năm đó, lúc đó ông chuẩn bị sẵn sàng để bị Mạnh Dục Thành làm khó, nhưng ngờ người hậu bối này chỉ mua lại mảnh đất này, mà còn hỗ trợ ông trong việc khai phát và nghiên cứu công nghệ nhuộm vải thủ công nữa.

      “Tôi có thể xem những kỹ xảo nhuộm màu đó chứ?” Khang Thái ngắt tay với ông và hỏi.

      “Đương nhiên là được, đây chẳng phải chính là mục đính của ngày hôm nay sao?” Bạch Nghĩa Hoa cười .

      Nhà họ Bạch bao nhiêu đời nay đều kinh doanh nghề nhuộm vải, mưa dằm thấm đất, hiểu biết về kỹ thuật nhuộm và in ấn thủ công này hiển nhiên hơn người khác bậc, Bạch Nghĩa Hoa vừa thuyết minh vừa thực hành làm mẫu, khiến cho Khang Thái mở mang tầm mắt, khen ngợi dứt.

      Xem đến quá mức hưng phấn, Khang Thái mực đòi tự tay phơi vải, ai khuyên được ông, chỉ đành đứng bên chiếc thang gỗ mà canh chừng, sào phơi rất cao, nên cần phải leo thang gỗ lên rồi trải rộng sào để mà phơi.

      Khang Thái dễ dàng gì phơi được vải, từng bước leo xuống, nhưng khi xuống được nửa tính con nít trỗi dậy, ông bỗng nhiên vỗ tay hoan hô,kết quả là mất thang bằng, trực tiếp rơi thẳng xuống đất.

      Mạnh Dục Thành vừa lúc đứng kế bên liền nhanh chóng kéo ông ta lại, nhưng Khang Thái khá nặng cân, kết quả là hai người cùng té lăn xuống đất, cũng may cả hai đều bị thương, nhưng dáng vẻ khi té xuống của hai người … trông có vẻ ái muội sao sao đó.

      Tất cả mọi người ở đây đều từng thấy qua tấm hình trong ví Khang Thái, và cũng khẽ bàn tán về giới tính của Khang Thái suốt mấy hôm nay, khi thấy cảnh tượng này có người cười trộm, có người chạy đến đỡ, nhưng phần lớn ai cũng nghĩ trong đầu, xong rồi, Tổng giám đốc phải bị ông ta nhìn trúng rồi chứ?

      Khang Thái bị té nặng hơn, lúc đứng lên vô ý nắm chặt tay Mạnh Dục Thành, khiến cho người khác muốn tưởng tượng cũng phải tưởng tượng.

      sao chứ?” Mạnh Dục Thành lắc mạnh đầu, vẫn hơi choáng váng.

      sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.” Khang Thái vỗ vỗ đầu, hồi nãy bị đụng trúng đầu, chắc mai sưng cục lên rồi.

      “ Cần đến bệnh viện ?” Thẫm Nhã Hinh lo lắng hỏi, lỡ bị thương rồi sao?

      “ Yên tâm, tôi sao, tôi còn muốn nghe ông Bạch đây giảng giải cho nữa.” Khang Thái vẫn rất hưng phấn mà .

      xáo động rất nhanh liền lắng xuống, cuộc thuyết minh lại bắt đầu, chỉ là ai chú ý đến ngoài cửa có vài người mới đến.

      Thân là mẹ ruột của Mạnh Dục Thành, Chu Ngữ Viên hận thể đem thằng con trai đó nhét trở vào bụng mình, trời ạ, nó mấy năm nay chịu kiếm bạn biết thế cũng có vấn đề mà, sao bà sớm nghĩ đến điểm đó chứ?

      Hình ảnh Mạnh Dục Thành ôm lấy người đàn ông ngoại quốc lúc nãy cứ lên trong đầu bà, bà nhịn được muốn khóc, cho dù muốn kiếm đàn ông nữa, sao kiếm người trong nước chứ? , phải như vậy, sao nó có thể kiếm đàn ông được chứ. Bà còn chờ đợi được ôm cháu nữa đó.

      Chu Ngữ Viên vừa về nhà liền nhớ đến lý do bà chạy đến đó, khi biết được tin bạn thân của con trai là Diệp Nhiên vừa về nước, bà liền tìm mọi cách bắt lấy chàng trai giảo hoạt còn hơn cả hồ ly đó, ép hỏi cậu ta về vấn đề tình cảm của Mạnh Dục Thành, dưới bức ép của bà, Văn Diệp Nhiên chỉ khai ra rằng gần đây Mạnh Dục Thành có chút dao động vấn đề tình cảm, và hôm nay nó dẫn người đó đến Câu lạc bộ nhuộm vải Văn Tuyền tham quan.

      Hèn chi thằng nhóc Diệp Nhiên đó có chết cũng chịu cho bà biết người đó là ai, nếu chừng ngay cả cửa lớn nhà họ Mạnh cậu ta cũng chưa kịp bước ra bị bà bóp cổ chết mất rồi.

      Giờ làm sao đây, bà nên cầu cứu ai bây giờ? Bà muốn vào đối mặt với con trai nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái về nhà rồi, lúc ngồi xe, bà suy nghĩ lại vẫn cảm thấy thể đem chuyện này cho chồng bà biết được, ông ấy nhất định chịu nổi cú sốc này, thế là bà liền gọi điện thoại cho chị ruột của mính, hy vọng chị của bà có cách giúp bà vậy.

      Để tránh cho tài xế nghe thấy Chu Ngữ Viên móc điện thoại ra, dùng giọng điệu nhất có thể để kể lại cho chị mình nghe chuyện lúc nãy, Chu Ngữ Nghiên càng nghe càng hốt hoảng.

      Chu Ngữ Nghiên vốn cũng rất để tâm chú ý đến thằng cháu trai này, đời sau của chồng bà đa số toàn là nam, chỉ có duy nhất cháu họ ngoại được nhận nuôi, người chỉ xinh đẹp, mà còn rất nghe lời, bà muốn tác hợp cháu nuôi đó với Mạnh Dục Thành rất lâu rồi, chỉ là cứ kiếm được cơ hội mà thôi, giờ hay rồi, cơ hội tự tìm đến cửa nhà rồi sao bà có thể buông tha được chứ? Chỉ là theo như tin tức mà bà thu thập được Mạnh Dục Thành ràng là quen với thư ký mà chồng em bà phái đến cơ mà, sao khi đến tai em mình lại kết giao với đàn ông thế này?

      Chu Ngữ Viên nghẹn ngào, “ Chị à, tuy rằng em vẫn còn hai thằng con trai nữa, nhưng chỉ có đứa này là có tiền đồ nhất thôi, nó mà như thế em… em thà chết cho rồi, em lấy mặt mũi gì mà gặp tổ tông chứ.”

      “ Khóc gì mà khóc, có tiền đồ gì cả, để chị chỉ cách cho em.”

      Thôi mặc kệ nó là ai, dù nữa bà cũng muốn tác hợp cho cháu nuôi và Mạnh Dục Thành với nhau, người ta hay nước phù sa rơi ruộng người ngoài mà, còn cái người thư ký đó là nam hay nữ có quan trọng đâu chứ!

      có mưu mô rồi, bà bắt đầu chỉ huy em khóc đến rối tung rối bời đó. “ Em làm theo lời chị chỉ này, nhất định có chuyện gì đâu…”
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :